Lâm Thanh Hồng nói : Tôi hận bản thân đã nhiều lần chọn sai đường, chọn sai người!
AI nói gì Lâm Thanh Hồng cũng không nghe, chỉ một lát sau liền uống say đi, nhìn Lâm Thanh Hồng say gục mặt xuống bàn, Trương Dương thở dài nói : Cô ấy ngủ như vậy thì không ai có thể đưa về nhà được cà!
Cố Giai Đồng trừng mắt liếc hắn, nói : Em ít nói bậy đi, Lương Thành Long bị cái gì thế, có một người vợ tốt như vậy cũng không muốn? Các người làm bạn mà cũng không biết khuyên nhủ hắn à?
Trần Thiệu Bân nói : Chúng tôi thật ra cũng muốn khuyên lắm, chỉ là người ta không muốn nghe!
Đinh Triệu Dũng nói : Có cần gọi điện cho Lương Thành Long không, kêu hắn đến đón cô ấy! Những lời của hắn là hợp tình hợp lý nhất không thể nghi ngờ rồi, dù sao thì chỉ cần chưa ly hôn, Lương Thành Long và Lâm Thanh Hồng vẫn còn quan hệ vợ chồng.
Trần Thiệu Bân nói : Thôi bỏ đi, nếu như cô ấy mà biết chúng ta gọi Lương Thành Long đến, chỉ sợ là ngay cả chúng ta cũng bị cô ấy hận luôn đấy
Trương Dương nói : Đưa đến chổ của hiệu trưởng Trang đi
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ đồng ý, cùng nhau ra tay đưa Lâm Thanh Hồng đến ký túc xá nông học viện Đông Giang. Trang Hiểu Đường từ sau vụ tai nạn xe, vẫn ở nhà nghỉ ngơi, không chính thức đi làm, thấy khuya rồi mà con gái được bọn họ đưa về, trong lòng vừa thương tiếc vừa khổ sổ, khi đưa Lâm Thanh Hồng lên trên giường rồi, Trang Hiểu Đường đi ra nói với đám người Trương Dương : Cảm ơn mọi người
Trương Dương cười nói : Tất cả mọi người đều là bạn, hiệu trưởng Trang không cần phải khách khí với chúng tôi làm gì
Trang Hiểu Đường nói : Lương Thành Long đâu?
Đinh Triệu Dũng nói : Hắn không có mặt
Trang Hiểu Đường gật đầu nói : Giúp tôi chuyển lời cho hắn một tiếng, kêu hắn ký tên vào đơn ly hôn đi, bằng không tôi sẽ trực tiếp đến bắt hắn ký!
Mọi người đi xuống lầu, tâm tình cả đám đều bị ảnh hưởng, Đinh Triệu Dũng chỉ vào Trần Thiệu Bân, nói : Cậu là một kẻ gây họa, có cần phải làm cho người ta ly hôn mới vui vẻ không?
Trần Thiệu Bân kêu khổ không thôi, nói : Tôi làm cái rắm gì, là Lương Thành Long làm ra chuyện sai mà!
Trương Dương thở dài nói : Quên đi, không cần phải nói chuyện này đâu, Triệu Dũng, bên phía Lương Thành Long cậu đi nói một tiếng đi
Đinh Triệu Dũng gật đầu.
Mọi người chia tay nhau ngay tại cửa ký túc xá nông học viện, Trương Dương lên xe của Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng nói : Con người của Lương Thành Long quá coi trọng danh lợi, Lâm Thanh Hồng đi theo hắn quả thật cũng quá ủy khuất rồi!
Trương Dương nói : Vốn dĩ hai người có tính tình quá mạnh mẽ thì không thích hợp ở chung với nhau!
Sóng mắt của Cố Giai Đồng chợt chuyển, ôn nhu nói : Em đang nhắc nhở chị sao?
Trương Dương nói : Sao dám sao dám!
Cố Giai Đồng nói : Trước mặt em chị chỉ là một cô gái nhỏ, em mới là kẻ mạnh
Bởi vì những lời này của Cố tiểu thư, cho nên Trương đại quan nhân cũng phải trình diễn một tuồng kẻ mạnh chinh phục cô gái nhỏ, sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, Cố Giai Đồng nằm trong lòng hắn, ôn nhu nói : Tối nay vì sao Trần Thiệu Bân lại muốn chém em?
Trương Dương không khỏi nở nụ cười, hắn nhỏ giọng đem chuyện vừa rồi nói ra, khi Trương Dương nói ra cái bí mật này xong mới ý thức được mình thật sự có chút trọng sắc khinh bạn, Trần Thiệu Bân tham dự toàn bộ quá trình, đến cuối cùng hoàn toàn không biết gì cả, còn Cố Giai Đồng không làm gì thì lại tự nhiên biết rõ, Trương Dương có thể yên tâm nói cho cô biết, nhưng hắn lại lo lắng cho cái mồm của Trần Thiệu Bân.
Cố Giai Đồng nghe Trương Dương kể về chuyện Ngô Minh và Trương Lập Lan yêu đương vụng trộm, không khỏi đỏ bừng mặt lên, đôi bàn tay trắng như phấn đánh lên trên ngực của Trương Dương : Em là cái đồ bại hoại, loại chuyện thiếu đạo đức này mà cũng làm được!
Trương Dương cười nói : Ngô Minh một lòng trông cậy vào quan hệ của Trương Lập Lan để được đề bạt, cho nên hắn rất ra sức, đoạn ghi âm đó em có ghi lại, có muốn thưởng thức một chút không?
Cố Giai Đồng nói : Chị không có buồn chán như em đâu!
Trương Dương nói : Hay là ... em cũng đề đề bạt bạt chị?
Cố Giai Đồng nhỏ giọng nói : Đề bạt thế nào ... A ... Lập tức cảm thấy trong cơ thể một cơn nóng rực, thằng nhãi này đúng là nói xong liền làm ...
Cả đêm hôm qua Trương Lập Lan ngủ không được ngon giấc, con mắt sưng to lên, tinh thần uể oải mệt mỏi, đây đều là do Trương đại quan nhân ban tặng cả, sáng sớm bà ta đã chuẩn bị tốt bằng tốt nghiệp của Trương Dương, chờ chín giờ hắn đến cầm đi. Chỉ là chờ trái chờ phải, chờ mãi cũng không thấy đến, Trương Lập Lan vốn còn có công việc buổi sáng, chỉ là bây giờ toàn bộ đều gạt bỏ, chuyên tâm chờ thằng nhãi này đến.
Chờ đến mười một giờ rưỡi sáng, Trương Dương mới lảo đảo đi vào, ngay cả cửa hắn cũng không gõ, đẩy cửa mà đi vào, hắn biết Trương Lập Lan khẳng định đang chờ mình, cảm giác là người nắm quyền chủ động thật là tốt, biết rõ nội tâm của Trương Lập Lan đang chịu dày vò không gì sánh được, Trương Dương lại cố ý đến muộn, kéo dài thời gian để bà chịu dựng sự dày vò này, ai kêu bà ta trợ Trụ vi ngược làm gì?
Trương Lập Lan thấy Trương Dương đến, trong lúc nhất thời cười một cách không hiểu, biểu tình trên mặt vô cùng kỳ quái.
Trương Dương kéo cái ghế đến đối diện bà, ngồi xuống mỉm cười nói : Chủ nhiệm Trương đã đợi lâu rồi!
Trương Lập Lan cắn môi, đem bằng tốt nghiệp giao ra cho hắn : Bằng tốt nghiệp của cậu đây! Trong mắt của bà, người thanh niên đang cười hì hì kia căn bản là một ác ma.
Trương Dương cầm lấy bằng tốt nghiệp nhìn một chút, nói : Ồ! Cái bằng tốt nghiệp này là thật chứ?
Trương Lập Lan cả giận nói : Đương nhiên là thật!
Trương Dương cười nói : Trên đời này có chuyện thật là giả mà giả là thật, làm gì có ai có thể phân rõ được chứ?
Trương Lập Lan nói : Cậu còn có việc gì không?
Trương Dương nói : Không có việc gì cả! Tôi chỉ đến lấy bằng tốt nghiệp thôi, cảm ơn chủ nhiệm Trương đã thành toàn!
Trương Lập Lan không nói gì, không lòng đang hận không thể chém cho Trương Dương trăm đao vạn đao.
Trương Dương cầm lấy bằng tốt nghiệp vỗ vỗ trong tay : Có sớm cũng tốt, tôi cũng đỡ phải ở thêm một ngày nữa, cũng không cần phải ngủ ở Nam Quốc Sơn Trang một đêm, phí dừng chân cũng không rẻ, phương diện trường đảng có chi trả cho tôi không?
Trương Lập Lan vốn còn nửa tin nửa ngờ chuyện này, chỉ là nghe Trương Dương nói ra những lời này, trong lòng không còn một chút hoài nghi nào cả, Trương Lập Lan nói : Mọi việc đều phải chừa đường lui thì mới tốt
Trương Dương cười nói : Chủ nhiệm Trương rốt cục đã ngộ ra rồi, thật ra ngày hôm qua nếu cô chừa cho tôi đường lui, thì mọi chuyện cũng sẽ không thành cái dạng này, tôi đi rồi, từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng!
Trương Lập Lan nhìn bóng lưng của Trương Dương, muốn nói lại thôi, từ đầu đến cuối đều là Trương Dương ám chỉ quan hệ của bà và Ngô Minh, nhưng căn bản là không có nói ra căn cứ chính xác nào của bà và Ngô Minh cả, trong lòng Trương Lập Lan rất là phiền muộn, nhưng mà chuyện này đúng là khó mở miệng, nếu Trương Dương đã không nói cái gì, bà đương nhiên cũng không thể chủ động đi hỏi, chuyện này chỉ có thể tạm thời gác qua một bên mà thôi, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Trong lòng bà cũng tồn tại một tia may mắn, cho rằng Trương Dương chỉ có khả năng là nhìn thấy bà và Ngô Minh cùng nhau ăn, trong tay của Trương Dương cũng không có bất kỳ bằng chứng chính xác nào cả, bằng không thì với tính tình kiên quyết của thằng nhãi này tuyệt đối sẽ không nói ra câu nước sông không phạm nước giếng.
Trương Dương cố ý để lại cho Trương Lập Lan một cái lo lắng, lợi dụng tư tinh của Ngô Minh và Trương Lập Lan ngay bây giờ cũng không có được ý nghĩa quá lớn, trên thực tế thì chiêu thức này của hắn cũng rất cao minh.
Sau khi có được bằng tốt nghiệp, Trương đại quan nhân đầu tiên là đến chổ ủy ban kỷ luật nói cảm ơn với Lưu Diễm Hồng, Lưu Diễm Hồng đương nhiên là không nghĩ rằng bên trong lại có nhiều khúc mắc như vậy, thấy hắn lấy được bằng tốt nghiệp, cũng vui vẻ cho hắn, mỉm cười nói : Cái này thì tốt rồi, lấy được bằng cấp khoa chính quy, có được tấm bằng này, sau đó khẳng định sẽ có tiền đồ
Trương đại quan nhân hí hửng nhìn tấm bằng tốt nghiệp, hùng tâm vạn trượng nói : Hai ngày nữa em sẽ đóng khung lồng kính, em vốn có cơ sở kém cỏi, bây giờ đã được bổ sung, nhìn xem còn ai chê cười em có bằng trung chuyên
Lưu Diễm Hồng cười nói : Thanh niên đừng có hư vinh tâm như vậy, đúng rồi, có đi cảm ơn bô trưởng Khổng không?
Trương Dương nói : Đang chuẩn bị đi cảm ơn ông ta đây
Lưu Diễm Hồng nói : Tôi thấy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, người ta thấy cậu chưa chắc đã vui vẻ
Trương Dương vui vẻ hớn hở gật đầu, nói : Chị Lưu, em phải đi
Lưu Diễm Hồng gọi hắn lại, nói : Đừng nóng vội, có đến chổ của tỉnh trưởng Tống chưa? Ông ta nói thế nào?
Trương Dương sờ sờ cái ót, nói : Tối hôm qua em bận quá, cho nên đã quên mất chuyện này rồi
Lưu Diễm Hồng có chút oán trách nhìn hắn, nói : Có một số việc phải nhanh chóng nói rõ, càng để ở trong lòng, càng là một khúc mắc không giải được
Trương Dương nói : Tối nay em sẽ đi
Trong lúc hai người đang nói chuyện, bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Tằng Lai Châu đến, Lưu Diễm Hồng nhìn thấy Tằng Lai Châu xuất hiện, vội vã đứng dậy cười nói : Bí thư Tằng, sao ngài đại giá quang lâm đến, có chuyện gì cứ kêu tôi qua là được
Trương Dương cũng vội vàng cúi đầu chào hỏi.
Tằng Lai Châu nhìn thấy Trương Dương, cũng lộ ra một nụ cười mỉm, lần trước ông đến Giang thành, Trương Dương an bài vô cùng chu đáo, cả nhà Tằng Lai Châu đi núi Thah Thai ăn uống du ngoạn tất cả đều là do một mình Trương Dương thu xếp, cả nhà Tằng Lai Châu tương đối thỏa mãn, và đánh giá về Trương Dương tự nhiên cũng cao lên rất nhiều, Tằng Lai Châu cười nói : Trương Dương đến khi nào vậy? Sao không gọi tôi một tiếng?
Trương Dương cười nói : Bí thư Tằng mỗi ngày đều rất bận, một người nhàn hạ như tôi làm sao mà dám chiếm dụng thời gian quý giá của ngài
Tằng Lai Châu nói : Buổi tối cùng nhau đi ăn cơm đi, đúng lúc Hoa Chiêu từ Lam Sơn trở về, các người đã lâu rồi không gặp mặt
Trương Dương nói : Không đực, tôi còn có việc nữa Hắn đang nói thật, chứ không phải là muốn từ chối.
Tằng Lai Châu cố ý làm mặt giận, nói : Thế nào? Tôi không mời được cậu sao?
Lưu Diễm Hồng cười, giải thích giúp Trương Dương : Bí thư Tằng, tiểu Trương thật sự có việc, buổi tối còn phải đi gặp cha vợ tương lai nữa
Tằng Lai Châu cười ha hả nói : Tôi còn tưởng là chuyện gì, không cần đi
Trương Dương và Lưu Diễm Hồng đều sửng sốt, bí thư Tằng sao lại kiêu ngạo như vậy, chuyện nhà người ta mà ông cũng muốn quản.
Tằng Lai Châu nói : Buổi tối nay tôi có mời vợ chồng tỉnh trưởng Tống đến, ông ấy đã đáp ứng rồi, tiểu Lưu, tôi đến đây là để mời ăn, Trương Dương, lúc này cậu còn từ chối không?
Trương Dương cười nói : Bí thư Tằng cho tôi mặt mũi lớn như vậy, tôi làm sao mà dám không nhận, chúng ta đi ăn ở đâu?
Tằng Lai Châu nói : Nam Quốc Sơn Trang đi
Trong lòng Trương đại quan nhân thầm kêu thật sự đúng là quá trùng hợp, lại là Nam Quốc Sơn Trang, lão Tằng sao lại chọn chổ ấy nhĩ?
Trương Dương vừa mới rời khỏi ủy ban kỷ luật, suy nghĩ một chút liền đi đến chổ của tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, từ lần bị trách mắng trong nghi thức đặt móng cho sân bay mới đến giờ, Trương Dương vẫn chưa có chủ động liên hệ với Tống Hoài Minh, hắn cũng không biết bây giờ Tống Hoài Minh có thái độ gì với mình cả, nếu như tỉnh trưởng Tống bởi vì trường hợp của Thì Duy mà gây khó dễ cho mình, hắn tốt nhất là nên tránh cho xa ra, buổi tiệc tối nay tình nguyện lỡ hẹn, còn đỡ hơn gặp mặt lại khó xử.
Công việc của tỉnh trưởng Tống đúng là rất bận rộn, người chờ gặp mặt rất nhiều, Trương Dương tuy rằng có quan hệ không bình thường, nhưng mà cũng thành thật ngồi phía sau đợi, thư ký của Tống Hoài Minh Chung Bồi Nguyên an bài cho hắn ngồi trong phòng nghỉ chờ, mang cho hắn một ly trà, nói : Tiểu Trương, tỉnh trưởng Tống đang bận rộn công việc, lát nữa còn có người phụ trách của phòng nông nghiệp đến báo cáo công tác với ông, tôi thấy ngày hôm nay cậu chắc là đợi lâu rồi
Trương Dương nói : Ông ấy biết tôi đến không?
Chung Bồi Nguyên cười nói : Biết, ông ấy kêu cậu chờ ở đây
Trong lòng Trương Dương lúc này mới thoáng yên ổn lại một chút, nhìn thời gian đã là buổi chiều rồi, phỏng chừng phải chờ đến lúc Tống Hoài Minh ra về htoi6. Trương Dương thành thật ngồi chờ ngoài cửa, đợi đến bốn giờ ba mươi, thấy trong phòng nghỉ còn có mấy người ngồi chờ, Trương Dương đã không nhịn được đứng lên, bước qua vài bước.
Chung Bồi Nguyên đã đi tới, Trương Dương vội vàng nghênh đón, Chung Bồi Nguyên nói : Tỉnh trưởng Tống có thể sẽ ra về trễ lắm, kêu cậu đến trường sư phạm Đông Giang đón phu nhân
Những lời này của Chung Bồi Nguyên đã khiến cho Trương Dương nhất thời thoải mái hơn, nếu Tống Hoài Minh đã kêu hắn đi đón Liễu Ngọc Oánh, vậy chứng minh rằng ông đã không còn tức giận chuyện quá khứ rồi, đồng thời cũng cho thấy chuyện Tằng Lai Châu mời mình, Tống Hoài Minh cũng đã biết.
Trương Dương đứng dậy nói : Vậy tôi đi đây
Bây giờ Trương Dương đang chạy xe của Trần Thiệu Bân, hắn rất quen thuộc với trường sư phạm Đông Giang, em gái Triệu Tĩnh đang đi học tại trường sư phạm Đông Giang mà, mà trường này thì lại thuộc về đại học phương Bắc.
Khi Trương Dương đi đến gần trường đại học, thì các học sinh ra đã về hết rồi, Trương Dương lái xe đậu ven đường, không bao lâu thì thấy Liễu Ngọc Oánh mặc quần dài áo hoa từ trong cổng trường đi ra, Trương Dương chủ động đi qua nghênh đón, vẻ mặt đầy tươi cười kêu lên : Dì Liễu
Liễu Ngọc Oánh nhìn thấy hắn, cũng cười cười : Con đến thật là nhanh
Trương Dương nói : Nhiệm vụ mà tỉnh trưởng Tống giao cho con, con không dám chậm trễ
Liễu Ngọc Oánh theo hắn đi đến trước xe, Trương Dương đưa tay mở cửa sau ra, mời Liễu Ngọc Oánh lên xe.
Liễu Ngọc Oánh vừa ngồi xuống xe liền nhận được điện thoại của Tống Hoài Minh, bà cười nói : Hoài Minh, nó đến rồi, ừ, từ từ em sẽ nói chuyện với nó
Trương Dương ngồi vào chổ lái xe xong, mỉm cười nói : Dì Liễu, có thể lái xe được chưa?
Liễu Ngọc Oánh đặt điện thoại vào trong túi, cầm lấy khăn tay lau lau mồ hôi trên trán, nói : Thời tiết thật quỷ quái, đột nhiên nóng lên, Trương Dương, đến Nam Quốc Sơn Trang đi, chú Tống của con đang từ cơ quan chạy đến đó
Trương Dương gật đầu, khởi động xe.
Liễu Ngọc Oánh nhìn giống như là không để ý, nói : Đến Đông Giang khi nào vậy? sao không nghe Chú Tống của con nhắc đến?
Trương Dương cười nói : Đến vài ngày rồi, chủ yếu là đến lấy bằng tốt nghiệp trường đảng, tại thấy tỉnh trưởng Tống bận rộn, cho nên không dám dày mặt đến quấy rối
Liễu Ngọc Oánh nói : Chứ không phải là vì ngại không dám đến? Lời này đã có chút sắc bén.
Cũng may Trương Dương ngồi ở phía trước, Liễu Ngọc Oánh không nhìn thấy được biểu tình khuôn mặt của hắn, lúc này trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi rồi, thằng nhãi này thậm chí còn hoài nghi, Tống Hoài Minh có lẽ là không muốn, hoặc có thể là không thích, hay có lẽ chẳng muốn nói chuyện này với mình, cho nên mới thông qua Liễu Ngọc Oánh.
Trương Dương nói : Cũng có một chút!
Liễu Ngọc Oánh nói : Con sợ cái gì?
Trương Dương nói : Con sợ hai người hiểu lầm, miệng nhiều người nói làm mòn chảy vàng tan cả cốt, con sợ mình dù có giải thích thé nào, cũng không có sức thuyết phục như lời đồn
Liễu Ngọc Oánh không nhịn được cười nói : Tốt, con đây nói lòng vòng là ý nói chúng ta chỉ tin tưởng lời đồn
Trương Dương nói : Con nào dám
Liễu Ngọc Oánh nói : Ngày đó bí thư Lưu có đến nhà của dì để nói rồi, cô ấy đã giải thích giúp cho con một lần
Trương Dương nói : Thật ra không cần phải giải thích, con vốn là thuần khiết mà
Liễu Ngọc Oánh vừa tức giận vừa buồn cười, thằng nhóc này đúng là không có lúc nào khiêm tốn cả, Liễu Ngọc Oánh nói : Chú Tống của con hiểu rõ Yên Nhiên nhất, vô luận là người gửi ảnh cho ông ấy có mục đích gì, thì khi ông nhìn thấy bức ảnh đó, cũng tức đến nổi mấy đêm liền không ngủ ngon được
Trương Dương nói : Con đã giải thích rồi, đêm hôm ấy là Thì Duy uống say, con hỗ trợ đưa cô ấy về nhà, không có ý tứ nào khác
Liễu Ngọc Oánh nói : Những bức ảnh này cũng may là được chú và dì nhìn thấy trước, nếu như để Yên Nhiên thấy, hoặc để cho Sở tư lệnh thấy, hậu quả thế nào, hẳn là con cũng hiểu
Trương Dương nói : Dì Liễu à, thật ra ai nhìn thấy con cũng không sợ, con không có làm ra chuyện gì sau lưng Yên Nhiên cả, bạn bè uống say, đưa về đến nhà, cũng là một chuyện rất bình thường ... Lúc thằng nhãi này nói ra những câu đó, trong lòng đã có chút xấu hổ.
Liễu Ngọc Oánh nói : Trương Dương, dì cũng tin tưởng tình cảm mà con dành cho Yên Nhiên là thật, nhưng mà người sống trên đời cũng phải suy nghĩ đến cảm thụ của người khác, nhất là cảm thụ của người yêu, dì nói những lời này cũng không phải là có ý muốn trách cứ con cái gì cả, mà là muốn cho con biết, hành vi trong lúc vô ý của con, có thể đã xúc phạm đến người khác, xúc phạm đến người yêu của con
Lời nói của Liễu Ngọc Oánh rất có đạo lý, Trương Dương im lặng một hồi, thấp giọng nói : Dì Liễu, con sai rồi, sau này con sẽ chú ý nhiều hơn
Liễu Ngọc Oánh thở dài nói : Thật ra dì không có tư cách nói chuyện với con, nhưng mà dì không đành lòng nhìn chú Tống của con phát sầu mãi, từ sau khi lên làm tỉnh trưởng, áp lực của ông ấy đều rất lớn, hơn nữa so lúc ở Bắc Nguyên, ngay cả tiếng cười cũng ít đi rồi
Trương Dương lái xe vào trong Nam Quốc Sơn Trang, ô tô đi đến bãi giữ xe, thì tổng giám đốc của Nam Quốc Sơn Trang Nhâm Văn Bân đứng trước cửa khách sạn chờ, Trương Dương vừa dừng xe lại, Nhâm Văn Bân lập tức chạy nhanh đến, giành mở cửa xe cho Trương Dương, nói : Tống phu nhân đã tới
Trương đại quan nhân rất là bội phục, ánh mắt của những người làm ăn kinh doanh khách sạn nhà hàng đúng thật sự là linh hoạt, Nhâm Văn Bân ra tay mở cửa xe còn muốn nhanh hơn mình nữa, cảm thấy người này chắc chắn là đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp rồi, Trương Dương lần này đã đoán đúng rồi, lúc trước Nhâm Văn Bân đã từng được huấn luyện đặc biệt về mở cửa xe.
Nhâm Văn Bân ân cần dẫn đường cho Liễu Ngọc Oánh, gã vừa cười vừa nói : Tỉnh trưởng Tống và bí thư Tằng đều đã đến rồi!
Liễu Ngọc Oánh bước nhanh vào trong, đi vào trong phòng, Liễu Ngọc Oánh liền cười cười đi đến hướng phu nhân của Tằng Lai Châu : Chị dâu, đã làm chị đợi
Trương Dương phát hiện ra vị mẹ vợ tương lai này trong xã giao cũng rất có trình độ, sau khi hắn vào, phát hiện ra một khuôn mặt quen thuộc, vợ chồng Tằng Lai Châu và Tống Hoài Minh đương nhiên không cần phải nói, Lưu Diễm Hồng cũng là một người quen, Vương Hoa Chiêu và vị hôn thê Tằng Lệ Bình cũng không tính, ngoài ra còn có một người, chính là phó bí thư thị ủy thành phố Lam Sơn Ngô Minh.
Trương Dương không ngờ rằng trong trường hợp này lại gặp phải Ngô Minh, nhớ đến cảnh tượng tối qua của Ngô Minh và Trương Lập Lan, Trương Dương nhìn vẻ đạo mạo của thằng nhãi này, trong lòng phát ra một sự chán ghét không cách nào hình dung được.
Tằng Lai Châu giới thiệu với Trương Dương : Tiểu Trương, nào, tôi giới thiệu một người bạn cho cậu làm quen
Ngô Minh cười nói : Bí thư Tằng, chúng tôi quen nhau, đã quen nhau từ sớm Hắn đi đến và nhiệt tình vươn tay ra với Trương Dương : Trương Dương, nghe Hoa Chiêu nói cậu sẽ đến, tối hôm nay chúng ta phải uống vài ly mới được
Trương Dương cười gật đầu, thật ra hắn và Ngô Minh đều rõ ràng, tối nay hai người bọn họ chỉ có biểu hiện của tiểu bối mà thôi. Tằng Lai Châu và Tống Hoài Minh ngồi ở giữa, Lưu Diễm Hồng ngồi bên cạnh Liễu Ngọc Oánh, Ngô Minh thì ngồi bên cạnh Lưu Diễm Hồng, Trương Dương ngồi cạnh Ngô Minh, còn người nhà của Tằng Lai Châu thì lần lượt ở bên kia.
Tằng Lai Châu nói : Tôi luôn muốn mời tỉnh trưởng Tống ăn, nhưng mà gần đây mọi người đều bận rộn công việc, cũng không có cơ hội, tối nay là gia yến, mọi người ngàn vạn lần đừng gò bó!
Tống Hoài Minh mỉm cười nói : Nếu như không phải là gia yến, tôi cũng không dám đến, bí thư Tằng, Hoa Chiêu là con rể chuẩn của ông sao
Trương đại quan nhân cẩn thận suy ngẫm lời nói của tỉnh trưởng Tống, con rể chuẩn là một loại khác của con rể tương lai, con rể tương lai thì còn có thể xảy ra thay đổi, con rể chuẩn thì hầu như đã là đinh đóng cột rồi.
Tằng Lai Châu cười nói : Hoa Chiêu trong hai năm tạm giữ chức tại Phong Trạch là bạn tốt của Trương Dương, còn Ngô Minh là con trai của một người bạn thân đã khuất của tôi, nói ra thì những người thanh niên này cũng xa lạ gì nhau
Vương Hoa Chiêu và Trương Dương thì có thể coi là thanh niên, Ngô Minh thì khá là miễn cưỡng, năm nay gã đã bốn mươi mốt rồi, cùng độ tuổi với tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, phó bí thư ủy ban kỷ luật Lưu Diễm Hồng, chỉ là thành tựu trên chính trị lại không cách nào so sánh với người ta.
Lúc này Trương Dương cũng đã nhìn ra mánh khóe rồi, mục đích tối nay của Tằng Lai Châu không phải là gia yến gì, mục đích thật sự của ông ta vô cùng có khả năng là làm cho Ngô Minh có cơ hội tiếp xúc với Tống Hoài Minh, bí thư thị ủy Lam Sơn Chu Vũ Dương lên chức, cái chức bí thư thị ủy bỏ trốn kia rốt cục sẽ lọt vào tay ai đến bây giờ vẫn còn chưa quyết, thằng nhãi Ngô Minh đã bắt đầu ra tay ngay từ lúc này.
Trương Dương phát hiện ra lợi ích chính trị của mình luôn luôn bị cắn một cái rồi lại một cái, Tằng Lai Châu an bài Vương Chiêu Hoa đến Lam Sơn đảm nhiện cục trưởng cục nông nghiệp, cũng là đã sớm nhìn xa rồi, Ngô Minh là cháu của ông ta, nếu như Ngô Minh có thể đẩy ngã Thường Tụng để lên ngồi chức bí thư thị ủy, thì sau này con đường chính trị của Vương Hoa Chiêu tại Lam Sơn cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Trương Dương có thể nhìn ra điểm này, thì những lão tướng chính trị như Tống Hoài Minh, Lưu Diễm Hồng càng nhìn thấu sự tình hơn nữa, nhưng mà bọn họ không có hiểu biết về Ngô Minh nhiều như Trương Dương, Trương đại quan nhân lạnh lùng nhìn Ngô Minh, trong lòng nói anh cứ nhảy đi, cứ diễn trò đi, muốn làm bí thư thị ủy Lam Sơn, trước tiên phải qua được cửa của tôi.
Ngô Minh trước mặt các vị lãnh đạo có biểu hiện rất là khiêm tốn, con người này đúng là biết làm việc thật.
Trong trường hợp này, Trương đại quan nhân cũng không có nhiều chổ phát huy, hắn nghiêm túc kính rượu, thành thật uống rượu, khi chạm ly với Vương Hoa Chiêu, Trương Dương cười tủm tỉm nói : Hai vợ chồng cùng nhau lên đi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tằng Lệ Bình đỏ lên, nâng ly rượu lên, cắn cắn môi, ngượng ngùng nói : Chúng tôi vẫn chưa kết hôn!
Trong lòng Trương Dương thầm vui, ai chẳng biết mà còn nói là gì? Ngày đó khi Tằng Lệ Bình đến Phong Trạch thăm Vương Chiêu Hoa, sức công phá của cô ta đã khiến cho Trương đại quan nhân bị lửa dục thiêu đốt cả đêm, lúc này lại giả bộ dịu dàng ngoan hiền. Trương đại quan nhân nói ra một câu không có phúc hậu chút nào cả : Kết hay không kết cũng như nhau thôi!
Mọi người trên bàn bị câu nói của thằng nhãi này làm cho sửng sốt, mặt nhỏ của Tằng Lệ Bình đỏ rực lên như một quả táo chín.
Trương đại quan nhân biết mình lỡ lời, vội vàng bổ sung : Dù sao thì tháng sau cũng kết hôn rồi!
Vương Hoa Chiêu thầm mắng thằng nhãi này đúng là đồ phá hoại, cười nói : Ngày mười sáu tháng sau, đang chuẩn bị phát thiệp mời cho cậu đây!
Trương Dương nói : Giữa tháng à, tôi còn tưởng rằng rằng đến quốc khánh chứ, nếu như thật sự đến lễ quốc khánh, thì tôi không cách nào phân thân ra được đâu Hắn đang nói tình hình thực tế, ngày lễ quốc khánh Sở Yên Nhiên sẽ trở về từ nước Mỹ, hơn nữa còn biểu lộ muốn kết hôn, cái này đối với hắn mà nói là một chuyện lớn, chuyện của Vương Hoa Chiêu khẳng định sẽ phải xếp sau chuyện này, cũng may người ta chọn là giữa tuần tháng mười, mình khẳng định là sẽ đến được.
Vương Hoa Chiêu nói : Cậu nhất định đến mà, tôi đã chọn cậu làm phụ rể rồi!
Trương Dương cười nói : Không thành vấn đề, cho dù tôi lễ không được thì người cũng phải đến!
Mọi người trên bàn đều bật cười cả, Lưu Diễm Hồng nói : Trương Dương, khi nào cậu học nhỏ mọn như vậy?
Trương Dương nói : Em là hâm mộ và đố kị đó!
Vương Hoa Chiêu nói : Đừng hâm mộ tôi, cậu cũng sắp rồi!
Trương Dương cười hắc hắc một tiếng, rất sợ mọi người đem trọng tâm câu chuyện đổ lên đầu mình, nâng ly rượu lên nói : Bí thư Tằng, Tằng phu nhân, tôi kính hai người, chúc mừng các người có một người con rể tốt!
Tằng Lai Châu cười ha hả, ông vui vẻ chạm ly với Trương Dương, uống xong ly rượu này, liền chuyển hướng nói chuyện với Tống Hoài Minh : Tiểu Trương cũng không tồi, ánh mắt chọn con rể của tỉnh trưởng Tống cũng là hạng nhất Những lời này của ông cũng có ý cất nhắc bản thân, ý nói là ánh mắt chọn con rể của mình cũng là hạng nhất ấy mà.
Tống Hoài Minh cười nói : Trương Dương không ổn trọng bằng Hoa chiêu! Rốt cục vẫn là người trẻ tuổi!
Tằng Lai Châu nói : Ai mà không từ tuổi trẻ đi ra? Tuổi còn trẻ như vậy mà đã chi huy một công trình lớn như sân bay mới, tôi thấy năng lực tổ chức lãnh đạo của Trương Dương cũng rất mạnh
Tống Hoài Minh nói : Nhắc đến sân bay mới tôi liền nghĩ đến chuyện của Tào Chính Dương, trong điễn lễ đặt móng, vợ của hắn chạy đến hiện trường điễn lễ gõ trống kêu oan, khiến cho tôi rất xấu hổ, không ngờ rằng Tào Chính Dương tự nhiên lại là một tham quan
Tằng Lai Châu thở dài nói : Thật ra tôi cũng thấy tiếc hận cho con người này, lúc trước từng nhiều lần thu được bằng khen chiến sĩ thi đua của tỉnh, đại biểu nhân đại của tỉnh, đại biểu xí nghiệp gia ưu tú, có thể nói là cả đời cẩn trọng, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, không ngờ đến cuối cùng khi gần về hưu lại phạm vào sai lầm, khiến cho khí tiết tuổi già khó giữ được
Tống Hoài Minh nói : Vô luận là lý lịch cả đời sạch sẽ thế nào, thì vết bẩn vẫn là sự thật, tốt nhất là đừng nhúng tay, nhúng tay vào chắc chắn bị bắt Lúc nói những lời này, ông nhìn Trương Dương, Ngô Minh và Vương Hoa Chiêu, nói : Cán bộ trẻ tuổi như các cậu nhất định phải lấy cái này làm gương, đem lợi ích quốc gia đặt lên hàng đầu, ngàn vạn lần không được có lòng tham!
Trương Dương nói : Con hận nhất là tham quan nhận hối lộ, đảng và quốc gia tin tưởng chúng ta như vậy, cho chúng ta quyền lực, nếu như chúng ta lợi dụng quyền lực để tư lợi cho bản thân, thì không phải là lấy oán trả ơn sao? Ngay cả đạo nghĩa cơ bản nhất cũng không có, vậy còn là người sao?
Lưu Diễm Hồng cười nói : Người khác thì tôi không biết, nhưng Trương Dương là một chiến sĩ phản hủ xướng liêm (chống mục nát kêu gọi thanh liêm), các vụ án tham ô của tỉnh chúng ta đều là do hắn giúp đỡ phá án
Tằng Lai Châu và Tống Hoài Minh đều biết rõ, Tào Chính Dương chỉ là một con tép riu mà thôi, nhân vật lợi hại nhất mà Trương Dương lật đổ chính là tỉnh trưởng trước Hứa Thường Đức, chuyện này được tiến hành xử lý kín đáo, cho nên cũng không có nhiều người biết, không nói về Hứa Thường Đức, gần đây bí thư ủy ban phán chính thành phố Nam Tích Đường Hưng Sinh sợ tội bỏ trốn, cũng là bởi vì có liên quan đến Trương Dương.
Tằng Lai Châu nói : Cho nên tôi muốn đưa Trương Dương đến ủy ban kỷ luật tỉnh để làm việc, đáng tiếc là hắn không muốn
Trương Dương nói : Cảm ơn ý tốt của bí thư Tằng, vàng thật ở đâu thì cũng sẽ phát sáng cả, tôi vẫn muốn ở Giang thành cống hiến ánh sáng và nhiệt độ của tôi hơn
Liễu Ngọc Oánh không nhịn được bật cười, khả năng tự khen của Trương Dương quả thật rất lợi hại.
Tống Hoài Minh nói : Thanh niên bây giờ không nên cho làm cao bay xa, làm kiên định công tác cơ sở trước, rèn đúc nhiều tại cơ sở trước, thì mới có lợi cho việc phát triển sau này Lời nói của ông đối với Trương Dương là tràn ngập sự quan tâm và yêu mến. Trương Dương nghe ông nói vậy, trong lòng cũng kiên định hơn rất nhiều, xem ra Lưu Diễm Hồng giải thích giúp mình đã tạo hiệu quả không tồi, đồng chí lão Tống hẳn là đã tha thứ cho mình.
Lúc chín giờ, vợ chồng Tống Hoài Minh đứng dậy ra về, Lưu Diễm Hồng cũng đi theo, bọn họ đi rồi, Trương Dương đương nhiên cũng không muốn ở lại.
Cả nhà Tằng Lai Châu tiễn bọn họ ra đến cửa, Tống Hoài Minh cười nói : Đừng tiễn nữa, cần gì làm long trọng vậy? Chỉ là đến ăn một bữa cơm mà thôi
Tằng Lai Châu dừng chân lại, cười nói : Tốt, chúng ta không làm chuyện khiêm tốn này nữa, có chuyện hôm khác tính
Trương Dương theo bọn người Tống Hoài Minh ra ngoài bãi giữ xe, lúc đến là hắn chở Ngô Minh, lúc đi thì phải chở Lưu Diễm Hồng, bởi vì Lưu Diễm Hồng đi nhờ xe của Tống Hoài Minh đến, không thể để cho Tống Hoài Minh chở về được. Trương Dương phát hiện ra một hiện tượng rất là thú vị, giữa Liễu Ngọc Oánh và Lưu Diễm Hồng tuy rằng thoạt nhìn rất nhiệt tình, nhưng mà trong ánh mắt của Liễu Ngọc Oánh luôn toát ra vẻ cảnh giác với Lưu Diễm Hồng, trong lòng Trương đại quan nhân thầm vui, xem ra Liễu Ngọc Oánh cũng phát hiện ra tình cảm của Lưu Diễm Hồng dành cho Tống Hoài Minh là không đơn thuần.
Tống Hoài Minh nói với Trương Dương : Trương Dương, con đưa bí thư Lưu về đi
Trương Dương gật đầu, hắn vốn tưởng rằng Lưu Diễm Hồng cũng ở trong đại viện tỉnh ủy.
Liễu Ngọc Oánh nói với Trương Dương : Trương Dương, buổi trưa ngày mai chú Tống của con ở nhà nghỉ ngơi, đến nhà ăn
Trương Dương cầu còn không được nữa, tối nay không có cơ hội giải thích với Tống Hoài Minh, ngày mai là có rồi.
Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Oánh lên ô tô, lúc ô tô khởi động, Tống Hoài Minh thấp giọng nói : Ngay trước mặt tiểu Lưu, em chỉ mời một mình Trương Dương thì không tốt đâu!
Liễu Ngọc Oánh mỉm cười nói : À, em quên mất, hay là bây giờ em gọi điện cho cô ấy, mời Diễm Hồng cùng đến?
Tống Hoài Minh lắc đầu nói : Không cần! Ông là một người khôn khéo, liếc mắt nhìn một cái là nhin ra vợ đang tràn đầy đề phòng với Lưu Diễm Hồng, có chút hờn giận về quan hệ của ông và Lưu Diễm Hồng, thật ra Tống Hoài Minh và Lưu Diễm Hồng chỉ có quan hệ bạn học bình thường thôi, nhưng đàn bà dù sao cũng là đàn bà, Liễu Ngọc Oánh cũng ghen tị.
Tống Hoài Minh nhìn về phía cửa sổ, lộ ra một ý cười bất đắc dĩ.
Liễu Ngọc Oánh nói : Lão Tằng mời khách hình như có mục đích!
Tống Hoài Minh nói : Ngô Minh là con trai của Ngô Khởi Liêm, bạn tốt của ông ta! Ngô Khởi Liêm là một nhân vật trên chính đàn Bình Hải, lúc trước bí thư Tằng từng là thuộc hạ của ông ấy, có mối quan hệ này, bí thư Tằng ra sức vì chuyện của Ngô Minh cũng là đương nhiên!
Liễu Ngọc Oánh nhỏ giọng nói : Ngô Minh đó là phó bí thư thị ủy Lam Sơn sao?
Tống Hoài Minh gật đầu nói : Bí thư Tằng còn muốn tác hợp Ngô Minh với Lưu Diễm Hồng
Tống Hoài Minh nói : Em thấy bọn họ rất hợp!
Tống Hoài Minh không nói gì, phản ứng của vợ làm cho ông cảm thấy hơi giận,thật ra phản ứng của Liễu Ngọc Oánh cũng rất là bình thường thôi, đàn bà khi cảm giác được nguy hiểm thì sẽ rất cẩn thận, luôn luôn muốn loại trừ nguy hiểm trước, nếu như Lưu Diễm Hồng có thể thành một đôi với Ngô Minh, thì đương nhiên là chuyện quá tốt rồi.
Liễu Ngọc Oánh ý thức được thay đổi của chồng, một lát sau, lặng lẽ lấy tay chạm nhẹ vào cánh tay của chồng, Tống Hoài Minh không có phản ứng, Liễu Ngọc Oánh vươn tay ra, ôm lấy cánh tay của ông, nhẹ giọng nói : Anh không vui?
Tống Hoài Minh nói : Anh không thích những người có mục đích quá, Chu Vũ Dương còn chưa đi, mà tâm của hắn tựa hồ đã có chút khẩn trương!
Tâm tình của Lưu Diễm Hồng không được vui, khi lên xe liền im lặng, Trương Dương cảm thấy được, vừa rồi Liễu Ngọc Oánh mời mình mà không nhìn Lưu Diễm Hồng, như vậy đã làm cho nội tâm của Lưu Diễm Hồng bị tổn thương, Trương Dương không dám làm phiền cô ta, mở radio lên, bên trong phát ra một ca khúc :
Anh biết đau lòng luôn khó tránh khỏi, em không cần khổ vì tình cảm thấm thiế, có một số việc bây giờ em không cần hỏi, có một số người em vĩnh viễn không cần chờ ....
Trong lòng Trương đại quan nhân thầm nói tiêu rồi, mình đúng là không có ý định chơi xỏ người ta nhưng ...
Buổi tối Lưu Diễm Hồng có uống chút rượu, nghe thấy ca từ như vậy bỗng nhiên nảy sinh cảm xúc, mặt cười chuyển ra ngoài cửa sổ, vành mắt đỏ lên. Nhưng mà cô ta nhanh chóng khống chế tâm tình thương cảm của mình lại, nhẹ giọng nói : Trương Dương, tắt nó được không?
Trương Dương nhanh tay tắt radio đi, cười nói : Chị Lưu, chị còn chưa nói chổ ở của chị cho em biết, em chở đến chổ nào đây?
Lưu Diễm Hồng nói : Nhã Hồ Ngự Cảnh!
Trương đại quan nhân nao nao, Nhã Hồ Ngự Cảnh là một trong những khu biệt thự đắt giá nhất Đông Giang, hắn đã sớm nghe nói Lưu Diễm Hồng là nữ cán bộ giàu có nhất trong thể chế Bình Hải, nhưng thật không ngờ cô ta lại ở trong khu biệt thự cao cấp của Nhã Hồ Ngự Cảnh, Trương Dương cười nói : Chổ đó cũng không rẻ nha!
Lưu Diễm Hồng nói : Đừng có nghĩ bậy bạ, căn biệt thự ở Nhã Hồ Ngự cảnh được chia cho tôi lúc ly hôn, chồng trước của tôi Chu Đức Tiêu để lại cho tôi một căn biệt thự, còn có hai cửa hàng mặt tiền tại khu phố trung tâm, bây giờ hắn và tiểu tình nhân của hắn đang ở nước Mỹ sống cuộc sống gia đình yên ổn
Trương Dương cười nói : Em đã sớm nghe nói chị Lưu là đệ nhất phú bà trong thể chế Bình Hải, xem ra không phải là nói xạo
Lưu Diễm Hồng cười nói : Người ta muốn nói thế nào thì cứ việc nói, dù sao thì tiền cũng không phải là do tôi tham ô mà ra!
Trương Dương nói : Cũng chỉ có lãnh đạo như chị làm công tác của ủy ban kỷ luật thì mới yên tâm được!
Lưu Diễm Hồng nói : Gn đây có người đề xướng lương cao thì nên giữ thanh sạch, lại lấy tôi ra làm ví dụ, nói tiền quyên góp cho sự nghiệp phúc lợi của tôi còn cao hơn tiền lương của tôi!
Trương Dương cười ha hả.
Lưu Diễm Hồng thở dài nói : Một người phụ nữ độc thân như tôi cần nhiều tiền thì có lợi ích gì, hai cửa hàng mặt tiền của khu phố trung tâm, tiền thuê mỗi năm hơn bảy trăm ngàn, tôi còn có tiền công của mình
Trương Dương nói : Chị Lưu, điều kiện của chị tốt như vậy, sao lại không tìm một nửa đi, đến lúc đó, em nhất định sẽ đến uống rượu mừng của chị
Lưu Diễm Hồng nói : Tên nhóc cậu, càng lúc càng to gan, ngay cả tôi mà cậu cũng dám đùa!
Trương Dương nhanh chóng chạy đến ven hồ Thanh Lương, mở cửa sổ xe xuống, để cho gió đêm ngoài trời thổi vào, một cảm giác mát mẻ thổi vào bên trong, phiền muộn của Lưu Diễm Hồng cũng giảm bớt rất nhiều. Cô bỗng nhiên chỉ vào chổ sáng đèn phía trước, nói : Trương Dương, dừng lại bên đó đi, tôi mời ăn khuya!
Trương Dương cười gật đầu, lái xe đến gần, là một quán ăn đêm mở ven đường, sinh ý cũng không được tốt lắm. Lưu Diễm Hồng xuống xe, nói với ông già chủ quán hai câu, bởi vì cô dùng giọng Giang Nam Tô, cho nên Trương Dương nghe không hiểu.
Lão già kia là đồng hương của cô, chuẩn bị một bàn cho hai người bọn họ, Lưu Diễm Hồng gọi hai phần canh, một phần đậu thơm, một con cá chiên nhỏ, rồi kêu Trương Dương ngồi xuống. Trương Dương mở thùng xe phía sau ra, lấy ra một chai rượu bên trong, đây là rượu mà Trần Thiệu Bân dùng để chiêu đãi, thuận lợi cho hắn tiêu diệt hết.
Lưu Diễm Hồng nói : Tôi là người Minh Nam, ông chủ ở đây là đồng hương của tôi, phong cảnh vùng hồ Thanh Lương rất giống với quê nhà tôi, cho nên khi tôi ly hôn, liền muốn lấy một căn nhà ở đây Nhớ đến chuyện cũ, hai mắt của Lưu Diễm Hồng đã có chút mê man.
/2583
|