Trương đại quan nhân đã từng nói qua, chỉ cần ngày nào mình còn ở Giang thành, thì trên mặt đất Giang thành sẽ không có hai chữ Kim Toa, chỉ là chuyện này còn chưa qua được bao lâu, thì hai chữ Kim Toa lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Trương Dương có chút tò mò, rốt cục là ai mở cái Kim Toa này, khu trò chơi Kim Toa rốt cục có phải là cùng một loại với cái mà lúc trước mình đập hay không? Mang theo nghi vấn tràn ngập, Trương Dương cùng Triệu Tân Vĩ, Ngưu Văn Cường ba người đi vào. Triệu Tân Vĩ đi vào khu trò chời 1942, còn Ngưu Văn Cường thì ngồi trước máy đánh mạt chược, đưa vài tờ tiền cho người phục vụ nói : Cho tôi một phần!
Trương Dương nao nao, lúc trước hắn chưa từng đến những chổ như vậy ba giờ, không nghĩ ra đây là đánh bạc! Hắn thấp giọng nói với Ngưu Văn Cường : Cái này không phải là đánh bạc sao?
Ngưu Văn Cường cười cười nói : Cái ... khu trò chơi này ... hay ... hay lắm ... cậu chờ đi ... tôi cho cậu xem mỹ nữ thoát y ...
Trương Dương nhìn theo một chút, mỹ nữ đối chiến với Ngưu Văn Cường đúng là có cởi ra thật, chỉ là chưa cởi ra đến đâu thì đã thua hết tiền rồi, thằng nhãi này tức đến nổi cởi áo khoát ra, vẫy tay với người phục vụ ném thêm một trăm đồng nữa.
Trương Dương nói : Đừng chơi nữa, đều là gạt người
Ngưu Văn Cường nói : Mẹ kiếp, cái máy này khẳng định có gian lận
Trương Dương không có hứng thú với mấy trò chơi này, cái hắn cảm thấy hứng thú thật sự chính là chủ nhân ở đây, rốt cục là ai đã mở cái Kim Toa này? Thừa dịp người phục vụ đi lấy tiền, Trương Dương hỏi : Ông chủ của các người có ở đây không?
Người phục vụ nói : Anh hỏi ông chủ Mã à?
Trương Dương nghe thấy ba chữ ông chủ Mã, nhất thời nghĩ đến Mã Ích Lượng, hắn cười lạnh nói : Mã Ích Lượng?
Người phục vụ gật đầu nói : Anh cũng biết ông chủ của chúng tôi à
Trương Dương cười ha hả một tiếng, nói với người phục vụ : Anh đi thông báo cho ổng biết, nói là Trương Dương đến!
Người phục vụ nói : Ông chủ không ở đây, khẳng định là đi nghỉ ngơi rồi
Trương Dương gật đầu, lấy điện thoại ra, gọi cho Tần Bạch, Tần Bạch vừa đưa Đỗ Vũ Phong về nhà, nhận được điện thoại của Trương Dương còn tưởng là xảy ra chuyện gì.
Trương Dương nói : Tổ chức đội ngũ, đến kiểm tra Kim Toa cho tôi, chổ này nghi ngờ là đánh bạc! Trương Dương nói điện thoại xong, liền kéo Ngưu Văn Cường và Triệu Tân Vĩ rời khỏi Kim Toa.
Ba người đi vào trong xe, Triệu Tân Vĩ và Ngưu Văn Cường còn chưa tỉnh rượu, mơ mơ màng màng theo Trương Dương xem náo nhiệt, đại khái là khoảng mười phút sau thì thấy cửa lớn của Kim Toa đóng lại, Trương Dương không khỏi nhíu mày.
Triệu Tân Vĩ hỏi : Có tình huống?
Lúc này Trương Dương mới đem mọi chuyện nói ra cho hắn biết, Triệu Tân Vĩ dù sao thì cũng xuất thân là công an, mặc dù có bảy phần men say nhưng vẫn có thể nhìn ra cái gì đó, thấp giọng nói : Không cần hỏi, có người đã sớm báo tin rồi
Lại qua thêm mười phút nữa, Tần Bạch dẫn người chạy đến, Tần Bạch đi xuống xe, thấy cửa lớn của khu trò chơi Kim Toa vẫn đóng ch8a5t, không khỏi nao nao, liền nói vời Trương Dương : Mọi người đâu?
Trương Dương nói : Khẳng định là người bên trong để lộ tin tức, mặc kệ nó, đập cửa đi, xảy ra bất cứ chuyện gì tôi đều chịu trách nhiệm!
Tần Bạch là người sống rất có nguyên tắc, nhưng mà khi ở cùng một chổ với Trương Dương, cho đến giờ hắn vẫn chưa thể làm tròn được hai chữ nguyên tắc này cả, đây là bởi vì hắn tin tưởng Trương Dương, Tần Bạch ra lệnh một tiếng, đập cửa lớn của khu trò chơi Kim Toa.
Tiếng động phá cửa đã làm hấp dẫn Ngưu Văn Cường và Triệu Tân Vĩ, hai người lúc này đã có chút tỉnh rượu, Ngưu Văn Cường bây giờ mới nhận ra hai chữ Kim Toa trên cửa, không khỏi cười nói : Trương Dương, có người muốn chống đối cậu kìa, cậu không phải nói là chỉ cần ngày nào cậu còn ở Giang thành thì ngày đó không có hai chữ này sao? Mới được vài ngày, lại xuất hiện rồi
Trương Dương mỉm cười, hắn cũng có chút kỳ quái, Mã Ích Lượng lần trước bị mình dạy dỗ một bài học khắc rất là sâu, chỉ là còn chưa được bao lâu thì đã quên mất bài học này rồi, lá gan lại lớn ra mở một khu chơi game tại Giang thành, còn dùng tên Kim Toa nữa, theo Trương Dương thấy, Mã Ích Lượng là một kẻ ngu si, đích thật là một tên xương cứng bị ngứa.
Nhìn thấy cái hộp đèn treo trên cao, Trương Dương lắc đầu, nhặt một cục đá từ dưới đất lên, hung hăng ném đi, hộp đèn bị bể một mảnh lớn, Ngưu Văn Cường và Triệu Tân Vĩ cũng bắt chước theo hắn, cầm gạch lên mà ném, con người sau khi uống rượu vào thường thường hay tìm một chổ để phát tiết, bạo lực chính là một trong các biện pháp hữu hiệu nhất không thể nghi ngờ rồi.
Ba người ném bể hộp đèn của Kim Toa xong, Ngưu Văn Cường vỗ vỗ tay nói : Chỉ cần ngày nào Ngưu Văn Cường tôi còn ở Giang thành, thì ngày đó sẽ không có hai chữ Kim Toa này! Ba người đồng thời cười ha hả.
Thân là ông chủ của Kim Toa nhưng Mã Ích Lượng từ nãy đến giờ vẫn không thấy xuất hiện, điều này làm cho Trương Dương cảm thấy kỳ quái, Mã Ích Lượng mở khu trò chơi Kim Toa này có mục đích gì, lẽ nào là chờ mình đến đập? Con người khi đê tiện là vô địch rồi, chỉ là không biết thằng nhãi đó có đê tiện đến trình độ này hay không.
Sáng sớm ngày hôm sau Vinh Bằng Phi đã gọi điện thoại đến cho Trương Dương, gã không nhịn được oán giận, nói : Trương Dương, cậu làm cái gì vậy?
Trương Dương nói : Không làm cái gì cả, giúp đỡ công an bắt bài bạc!
Vinh Bằng Phi nói : Khu trò chơi Kim Toa không có hành vi phạm pháp nào cả, Mã Ích Lượng lên tỉnh tố cáo chúng ta ...
Trương Dương cười nói : Có phạm pháp hay không, ai mà không rõ ràng? Bên trong có nhiều máy đánh mạt chược như vậy, căn bản là đánh bạc
Vinh Bằng Phi nói : Dù sao thì tỉnh cũng không được hài lòng về chuyện này, nói chúng ta chấp pháp dã man, cậu không thể yên tĩnh một chút được hay sao, Mạ Ích Lượng coi như là một bãi phân chó, cậu giẫm một lần là đủ rồi, còn phải giẫm thêm một lần nữa à, cho dù giẫm bẹp nó, cậu cũng dính dơ đồ, có ý tứ sao?
Trương Dương nói : Tôi đã nói rồi, chỉ cần ngày nào tôi ở Giang thành, thì sẽ không có hai chữ Kim Toa xuất hiện, chính là hắn xem thường tôi!
Vinh Bằng Phi nói : Tôi nói cho cậu biết, người ta có máy quay phim tại hiện trường, mấy người vào bên trong làm gì đều có ghi lại cả, cậu nói hắn mở sòng bạc, cậu cũng không sạch sẽ, các người đến sòng bạc làm gì? Còn chơi lâu như vậy, bây giờ hắn quay lại nói cậu quan báo tư thù, cả chúng tôi cũng bị lôi vào
Trương Dương nói : Hắn là cái thá gì? Anh đừng để ý đến hắn, tôi xem hắn dám làm cái gì
Vinh Bằng Phi bất đắc dĩ thở dài nói : Thật sự không cần phải làm vậy, dù sao thì cũng nên chừa một đường sốt, không cần phải đuổi cùng giết tận!
Trương Dương nói : Hắn mở khu trò chơi tôi mặc kệ, nhưng vì sao phải lấy tên Kim Toa, không phải là cố ý gây chuyện chứ?
Vinh Bằng Phi nói : Sở trưởng Vương đã nói chuyện với tôi rồi, dù sao thì nếu lần sau cậu muốn đập quán người ta, thì cũng đừng có làm chúng tôi liên lụy vào
Trương Dương nói : Tốt, cục trưởng Vinh, tôi biết rồi, sau này tôi không tìm các người, anh cũng đừng tìm tôi
Vinh Bằng Phi nghe ra thằng nhãi này đã nổi nóng, thở dài nói : Thật là ... cậu đã là thường ủy của thành phố Phong Trạch rồi, cảnh giới cũng nên cao lên!
Bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã cũng vì chuyện này mà gọi điện thoại đến, trong khu trò chơi có máy quay phim, ba người Trương Dương đi vào trong chơi tất cả đều được quay lại hết, tình cảnh Trương Dương đập Kim Toa cũng bị người ta quay lại, những tài liệu này được đưa đến chổ ủy ban kỷ luật, ủy ban kỷ luật thấy là chuyện của Trương Dương, không dám tự ý làm chủ, lập tức báo cáo cho bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã cũng không trách cứ Trương Dương, câu đầu tiên ông ta nói là : Sao cậu lại không cẩn thận như vậy, bị người ta bắt được nhiều nhược điểm như thế?
Trương Dương cười cười nói : Lúc đầu tôi chỉ cảm thấy Mã Ích Lượng đê tiện thôi, không ngờ rằng hắn ta vẫn còn chút đầu óc, mở khu trò chơi ra, đặc biệt chờ tôi đến đập, cái giá này cũng khá là lớn!
Đỗ Thiên Dã nói : Bây giờ cậu nên nghĩ lại đi, người ta mở khu trò chơi đặt tên là Kim Toa, mục đích là muốn gài bẫy cậu, cậu từng tuyên bô với nhân dân Giang thành, nói chỉ cần ngày nào cậu còn ở Giang thành, thì thấy Kim Toa nhất dịnh đập, bây giờ được rồi, cậu đập cũng đập rồi, hình ảnh cũng bị người ta quay lại, cậu nói người ta mở sòng bạc, còn chính cậu thì lại đến sòng bạc chơi
Trương Dương nói : Đám loi choi này cũng biết chơi kỹ xảo nhĩ
Đỗ Thiên Dã nói : Mặc kệ người ta chơi cái gì, cậu cũng đừng có lọt vào trong, bây giờ thì hay rồi, tự mình chọc phải phiền phức, còn làm phiền cả hệ thống công an nữa
Trương Dương nói : Chờ tôi đi gặp Mã Ích LƯợng, không đấm cho hắn gãy hết răng là không được
Đỗ Thiên Dã nói : Thôi được rồi, cũng không phải chuyện lớn gì, sau này cậu làm việc đừng có như thế nữa, Trương Dương, lát nữa tôi sẽ nói với Mã Ích Dân một chút, kêu hắn mang Mã Ích Lượng đến nói chuyện, thu xếp chuyện này xuống!
Trương Dương nói : Tôi chỉ là không rõ ràng thôi, trên đời này còn có người đê tiện vậy sao!
Đỗ Thiên Dã nói : Chuyện cậu không rõ còn rất nhiều, đã làm thường ủy của Phong Trạch rồi, cảnh giới tư tưởng của cậu cũng nên đề cao lên một chút Chỉ trong một ngày mà Đỗ Thiên Dã đã là người thứ hai nói ra câu này rồi.
Trương Dương rất buồn bực, cảnh giới tư tưởng của minh thật sự là thấp kém như vậy sao? Càng làm cho Trương Dương căm tức chính là, trên hộp đèn quảng cáo ở giữa Giang thành xuất hiện dòng chữ Kim Toa, trên mặt viết, tiệm bánh ngọt Kim Toa long trọng khai trương.
Trương Dương nhìn hai chữ Kim Toa trên hộp đèn quảng cáo, nhìn đến hai phút, không khỏi nở nụ cười, lúc đầu thì hắn còn chút căm tức, chỉ là bây giờ chuyện này càng ngày càng thú vị, chuyện của Mã Ích Lượng chỉ là một bắt đầu thôi, chỉ dựa vào thằng nhãi đó căn bản là không có đầu óc, càng không có cái can đảm này, dựa theo cách nói văn vẻ, thì đây là một kế hoạch được bày mưu trước, và tất cả đều là hành động nhằm vào cá nhân Trương Dương, Trương Dương không phải là nói chỉ cần một ngày ở Giang thành, sẽ không có hai chữ Kim Toa này sao? Biết ngươi mẫn cảm, ta chính là muốn dùng hai chữ này để kích thích ngươi đấy.
Trương đại quan nhân lần này không có xúc động, lần đầu tiên đập Kim Toa thì rất hãnh diện, lần thứ hai đập Kim Toa thì có cảm giác giẫm phải cứt chó, lần thứ ba này, không thể đập nữa, đập nữa thì sẽ làm cho cười cho người trong nghề, dựa theo cách nói của người khác chính là cảnh giới quá thấp. Trương đại quan nhân cũng ý thức được, không thể chú trọng hình thức, cần phải tìm vào nguyên căn, tìm người khởi xướng chuyện này.
Người mà Trương Dương hoài nghi đầu tiên chính là Vương Quân Dao, hộp đêm Kim Toa chính là do bà ta mở, Trương Dương đập hộp đêm của bà ta, đuổi ba ta ra khỏi khu thương nghiệp Nam Lâm tự, cục tức này Vương Quân Dao sẽ không dễ dàng nuốt xuống, lần trước hòa hợp chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Trương Dương lặng lẽ hỏi thăm một chút, chủ của tiệm bánh Kim Toa này không phải là Vương Quân Dao, cũng không có liên quan gì đến Mã Ích Lượng cả, chủ của tiệm này là người từ bên ngoài đến. Trương Dương còn chưa có tìm ông chủ của bọn để nói chuyện, thì tất cả xe taxi đã nhận được danh thiếp của tiệm bánh Kim Toa, cái này thì hay rồi, trên đường đi đều là quảng cáo của tiệm bánh Kim Toa, hình thành một đạo phong cảnh đặc sắc.
Cái này chính là thị uy một cách trắng trợn với Trương Dương đây mà, lời tuyên bố của Trương đại quan nhân trước đó được rất nhiều người biết, bây giờ nhảy ra nhiều Kim Toa như vậy, Trương Dương cho dù vênh váo cỡ nào cũng không thể đuổi hết tất cả Kim Toa ra khỏi Giang thành được.
Đối mặt với thế công quảng cáo ùn ùn kéo đến của Kim Toa, Trương đại quan nhân cũng chỉ có thể nhắm một con mắt lại mở một con mắt ra, tích cực trong chuyện này cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào hết, tìm ra người phía sau mới là quan trọng.
Ngay trong lúc Trương Dương đang suy nghĩ nên tìm ra người đứng sau như thế nào, thì Vương Quân Dao chủ động tìm đến ban chỉ huy hiện trường sân bay Giang thành, tuy rằng Trương Dương cực kỳ hoài nghi chuyện này có liên quan đến người đàn bà này, nhưng mà biểu hiện bên ngoài cũng tương đối khách khí, mỉm cười mời Vương Quân Dao ngồi xuống : Hải Sắt phu nhân, ngọn gió nào thổi bà đến đây vậy?
Vương Quân Dao cười nói : Lần này tôi đến đây là vì có chuyện muốn nói với cậu
Trương Dương tự mình đi pha trà cho Vương Quân Dao, Vương Quân Dao cầm lấy nói lời cảm ơn, sau đó mở túi ra, lấy một gói thuốc lá, đưa qua Trương Dương.
Trương Dương lắc đầu nói : Không hút!
Vương Quân Dao rút ra một điếu rồi tự châm lửa hút : Thị trưởng Trương, tôi vừa đến Giang thành, nghe nói có một chuyện, khu trò chơi Kim Toa và quảng cáo đầy đường của tiệm bánh Kim Toa không liên quan đến tôi
Trương Dương mỉm cười nhìn Vương Quân Dao, trong lòng nói giấu đầu lòi đuôi sao?
Vương Quân Dao nói : Tôi không muốn cậu hiểu lầm, xảy ra loại chuyện này, dựa theo tư duy của người bình thường đều cho rằng việc này có khả năng liên quan đến tôi, thời gian chúng ta biết nhau cũng tương đối ngắn, cậu không biết phong cách làm việc của tôi, nếu như tôi đã làm chuyện này thì cũng không sợ thừa nhận, nhưng chuyện này rõ ràng là có người cố ý làm vậy, muốn vu oan cho tôi, phá hư quan hệ của chúng ta!
Trương Dương cười nói : Mã Ích Lượng lúc trước là nhân viên của bà!
Vương Quân Dao nhíu nhíu mày, nói : Đã là chuyện quá khứ rồi, sau khi Kim Toa đóng cửa đã không còn liên lạc nữa, tôi cũng không biết vì sao hắn lại làm chuyện như vậy, thị trưởng Trương, tôi đã lớn tuổi như vậy rồi, cũng có thân phận địa vị nhất định, tôi sẽ không làm ra cái loại chuyện hạng ba như vậy
Trương Dương gật đầu nói : Hải Sắt phu nhân quá nhạy cảm rồi, thật ra chuyện này tôi căn bản là không nghĩ đến bà, hơn nữa căn bản là tôi cũng không lưu ý ...
Vương Quân Dao thở dài nói : Tôi phải là tôi nhạy cảm, tôi trở về nước mới phát hiện ra, có nhiều chuyện không đơn giản như tôi tưởng tượng, quan hệ của người với người trong nước đã trở nên phức tạp hơn lúc tôi rời đi, giữa người và người đã tràn ngập những ước chừng ác ý Trương Dương cười cười nói : Có lẽ là do phu nhân ở nước Mỹ quá lâu rồi, cho nên mới không thích ứng được
Vương Quân Dao cười thản nhiên, nói : Thay đổi hẳn không phải là tôi! Bà phà ra một hơi thuốc, nhẹ giọng n ói : Lần này tôi còn một chuyện muốn nhò!
Trương Dương cười nói : Có thể giúp tôi nhất định sẽ hết sức!
Vương Quân Dao nói : Cậu hẳn là cũng biết, tôi ở nước Mỹ làm nghề giải trí, có quan hệ rất tốt trong giới điện ảnh Hollywood, khi đi đến Giang thành, tôi nhìn trúng quan cảnh nhân văn và phong cảnh tự nhiên ở đây, hai ngày trước đến núi Thanh THai, thấy được căn cứ ngoại cảnh của điện ảnh Hong Kong xây tại đó, bọn họ xây dựng thiếu quy hoạch, tôi dự định bỏ vốn khởi công xây dựng một khu giải trí điện ảnh, sơ bộ lúc đầu chọn dưới chân núi Thanh Thai
Trương Dương hỏi ngược lại một câu : Vì sao tìm tôi?
Vương Quân Dao cười nói : Tôi đã tìm hiểu qua việc này, bây giờ cậu là người thích hợp nhất, hơn nữa còn có nhiều hạng mục quan trọng hợp tác với An tiểu thư, cậu biết đấy, tôi và cô ta không quen thuộc lắm
Trương Dương cười nói : Tốt, tôi giúp bà liên lạc một chút, nhưng mà tôi không có khả năng tự mình đi làm chuyện này được, dù sao thì tôi còn có công tác của sân bay mới cần phải làm
Vương Quân Dao nói : Vậy cảm ơn cậu! Bà đứng dậy muốn ra về.
Xuất phát từ lễ phép, Trương Dương đứng dậy đưa tiễn. Vừa đi ra đến cửa thì nghe thấy một âm thanh giòn vang kêu lên : Ba ba!
Trương Dương nghe thấy âm thanh đó nhất thời cảm thấy ấm áp, nhìn vào trong sân, Tần Manh Manh đã nắm bàn tay nhỏ bé của Tần Hoan đứng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tần Hoan bởi vì nhìn thấy Trương Dương mà kích động kêu lên, sau đó buông tay của Tần Manh Manh ra liều lĩnh chạy đến hướng này.
Trương đại quan nhân cũng mặc kệ Vương Quân Dao luôn, bước thật nhanh đi xuống lầu, đến chổ góc cầu thang đón lấy Tần Hoan và ôm đứa nhỏ vào lòng, vỗ về khuôn mặt mủm mỉm của Tần Hoan, trong cầu thang vang lên tiếng cười vui vẻ của cả hai cha con.
Tần Hoan trải qua trị liệu bên nước Mỹ đã hồi phục khỏe mạnh, thân thể cũng hoàn toàn khôi phục, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, trong đôi mắt tràn ngập thần thái khỏe mạnh, ôm lấy cái cổ của Trương Dương, hôn hai cái lên mặt của hắn : Ba, con rất nhớ ba!
Trương Dương ôm lấy Tần Hoan, phiền muộn hai ngày qua trong lòng đã biến mất : Ba cũng nhớ con! Sao lại đột nhiên trở về, không kêu ba ra sân bay đón con
Tần Hoan cười nói : Mẹ nói muốn cho ba một bất ngờ!
Tần Manh Manh mỉm cười đi đến cầu thang, đến trước mặt của Trương Dương, nhẹ giọng nói : Anh!
Trương Dương gật đầu, Tần Manh Manh nhận Từ Lập Hoa làm mẹ nuôi, đã là em gái nuôi của hắn, Trương Dương nói : Trở về thì tốt rồi, buổi trưa ăn gì, anh mời khách!
Lúc này Vương Quân Dao cũng đã đi xuống lầu, cười nói : Đây không phải là Manh Manh sao?
Tần Manh Manh bất ngờ nói : Hải Sắt phu nhân!
Trương Dương không ngờ rằng hai người lại quen biết nhau, thì ra khi Vương Quân Dao còn ở nước Mỹ đã từng gặp mặt hai mẹ con Tần Manh Manh, chỉ là không biết hai mẹ ocn lại có một tầng quan hệ này với Trương Dương mà thôi.
Tần Hoan cũng kêu lên một tiếng chào bà.
Vương Quân Dao cười nói : Thật sự là không ngờ, trước kia không có nói về mối quan hệ này
Tần Manh Manh vội vàng giải thích : Trương Dương là cha nuôi của Tần Hoan, cũng là anh nuôi của em!
Vương Quân Dao mỉm cười nói : Người một nhà a, tôi không làm phiền các người đâu, giành thời gian cùng nhau đi ăn đi! Bà đưa danh thiếp của mình cho Tần Manh Manh : Rãnh rỗi nhất định phải gọi điện cho tôi nhé ...
Vương Quân Dao đi rồi, Trương Dương đưa hai mẹ con Tần Manh Manh trở về phòng làm việc của mình, lấy đồ uống cho Tần Hoan, rồi đi pha trà cho Tần Manh Manh.
Tần Manh Manh nói : Lúc còn ở nước Mỹ, Hải Sắt phu nhân đã qua nhà của Mã Cách Lệ Đặc vài lần, cho nên bọn em có biết nhau!
Trương Dương nói : Hai người về khi nào vậy? Yên Nhiên đâu?
Tần Manh Manh cười nói : Nhớ cô ấy sao?
Trương Dương cười ha hả nói : Có một chút!
Tần Hoan nói : Mẹ nuôi còn có một vài việc cần xử lý, nói lễ quốc khánh sẽ trực tiếp bay về Bắc Kinh ...
Trương Dương gật đầu.
Tần Manh Manh nói : Em muốn đưa Tần Hoan đến trường, không muốn để việc học của nó bị dừng lại lâu quá, cho nên mới về sớm. Hơn nữa em nghe nói mẹ nuôi bị bệnh, cho nên trở về sớm để thăm mẹ!
Trương Dương nói : Đã khỏe lại rồi
Tần Manh Manh cười nói : Biết là thế, nhưng mà trong lòng luôn không yên Cô thiếu đi hơi ấm gia đình, cho nên rất hợp ý với Từ Lập Hoa.
Trương Dương nói : Buổi chiều nay anh cũng không có chuyện gì, chúng ta cùng nhau về Xuân Dương, anh gọi điện thoại trước, để cho nhà chuẩn bị
Tần Manh Manh liền nói : Không cần chuẩn bị gì đâu, em và Tần Hoan ở vài ngày thôi
Trương Dương cầm lấy điện thoại lên chuẩn bị gọi điện, thì điện thoại di động vang lên, là Hình Triêu Huy gọi đến.
Hình Triêu Huy gọi điện đặc biệt thông báo về tình huống của Vương Quân Dao, Hình Triêu Huy nói : Hải Sắt phu nhân này tên cũ là Vương Quân Dao, là em gái của sở trưởng công an tỉnh Bình Hải Vương Bá Hành ...
Trương Dương cười khổ nói : Lãnh đạo à, có thể nói cái khác hay ho hơn một chút được không, cái này tôi biết hết rồi!
Hình Triêu Huy nói : Thời gian cách mạng thì ở tại quê nhà, lúc đó có làm thanh niên tri thức, sau đó nhập cư trái phép đến Hong Kong, rồi sau đó đi đến Mỹ, cũng giống như nhiều người Hoa đi đến mỹ, làm công từ rửa chén mà lên. Xây dựng một chút sự nghiệp, rồi mở một quán ăn Trung Hoa tại nước Mỹ, rồi trở thành trùm ẩm thực, đến bây giờ trên các con phố lớn của Mỹ đều có nhà hàng của bà ta, châu Âu cũng có chi nhánh của bà ta, sau khi sinh ý kiêu ngạo thì tiến quân vào ngành giải trí, đã từng kết hôn một lần, gả cho một phú ông giàu có, kết hôn không được một năm thì người chồng mắc bệnh chết, để lại cho bà ta một số tài sản lớn
Trương Dương nói : Cái này tôi biết hết rồi! Những tư liệu của anh giống như là chưa nói vậy
Hình Triêu Huy nói : Có một điểm cậu không biết, lúc Vương Quân Dao còn ở quê nhà thì có quan hệ rất gần với một người thanh niên, theo tình huống tôi được biết thì lúc đó hai người đang yêu nhau, mối tình này kéo dài đại khái khoảng hai năm, sau đó Vương Quân Dao đi đến Hong Kong, đoạn tình cảm này cũng chấm dứt, nhưng mà những thanh niên tri thức trong nhóm của bọn họ ai cũng biết về chuyện này cả
Trương Dương bắt đầu có hứng thú : Ai vậy? Mối tình đầu của bà ta là ai?
Hình Triêu Huy dừng lại một chút rồi mới nói : ... Hứa Thường Đức, tỉnh trưởng đời trước của tỉnh Bình Hải Hứa Thường Đức!
Trương đại quan nhân nghe xong cái tin tức này nhất thời sửng sốt, Hứa Thường Đức lại từng yêu Vương Quân Dao, mà căn cứ theo suy tính thời gian thì, hai người đều là mối tình đầu của nhau. Trời ạ, thảo nào Vương Quân Dao lại đột nhiên chạy đến Giang thành mở Kim Toa, người đàn bà này không phải là muốn đến báo thù cho Hứa Thường Đức chứ?
Hình Triêu Huy nói : Những cái tôi biết chỉ có bấy nhiêu thôi, nếu như cậu còn muốn tìm hiểu thêm tư liệu, thì tự mình đi thăm dò đi, tôi có tìm được ảnh chụp của bọn họ ngay lúc đó, còn có danh sách nhân viên của thời điểm đó, đều đã gửi qua cho cậu, hai ngày nữa sẽ nhận được!
Trương Dương nói : Cảm ơn! Hắn thật lòng thật tâm cảm ơn, phần tư liệu mà Hình Triêu Huy cung cấp cực kỳ quan trọng, Trương Dương biết Hứa Thường Đức chết như thế nào, nếu như không phải là do mình điều tra được bằng chứng tham ô hối lộ của Hứa Thường Đức, thì Hứa Thường Đức cũng sẽ không đi đến đường cùng, Hứa Gia Dũng cũng vì chuyện này mà thù hận mình, còn Vương Quân Dao? Nếu như bà ta và Hứa Thường Đức lúc đầu có tình cảm rất sâu, vào thì bây giờ có thể đi đòi lại công đạo cho người yêu hay không?
Tần Manh Manh cũng nhìn ra vẻ mặt của Trương Dương hơi khác, thân thiết hỏi : Anh, có phải là có việc hay không?
Trương Dương lắc đầu, mỉm cười nói : Chuyện công tác thôi, đi, chúng ta về Xuân Dương!
Mẹ con Tần Manh Manh đến làm cho Từ Lập Hoa vô cùng mừng rỡ, bà nắm tay của Tần Manh Manh không buông, Trương Dương thì mang Tần Hoan đi chơi đá cầu ngoài sân.
Hai anh em Triệu Lập Quân Triệu Lập Võ đều đã thành gia hết rồi, bởi vì có Trương Dương chiếu cố, cho nên cũng có cuộc sống gia đình tạm ổn, Triệu Thiết Sinh hai năm nay cũng đã thay đổi tính tình rất nhiều, cũng trở nên quan tâm Từ Lập Hoa hơn, thấy con gái nuôi đến, Triệu Thiết Sinh cũng vội vàng đi mua đồ về làm cơm, nhận trách nhiệm nấu bữa cơm hôm nay.
Trương Dương chơi với Tần Hoan một hồi, lo lắng thân thể của Tần Hoan không chịu nổi, cho nên đã đưa Tần Hoan trở về nghỉ ngơi.
Từ Lập Hoa mang Tần Hoan đi rửa mặt, Trương Dương ngồi xuống đối diện Tần Manh Manh, mỉm cười nói : Có tính toán gì chưa? Chuẩn bị đưa Tần Hoan đi học trường nào?
Tần Manh Manh nói : Em đã nhờ người tìm công việc tại Đông Giang rồi, học viện Minh Châu Đông Giang, một khu đại học dân lập, em vào đó dạy học hệ tiếng Trung, chổ đó là khu giáo dục, rất có danh tiếng. Chuẩn bị để cho Tần Hoan vào trường tiểu học thuộc trường Đông Giang
Trương Dương nói : Chuyện trường học có xác định chưa? Có cần anh hỗ trợ không?
Tần Manh Manh cười nói : Không cần, em có bạn học ở đó
Trương Dương nói : Khi nào thì chính thức qua?
Tần Manh Manh nói : Em ở Xuân Dương vài ngày, cuối tuần đến kinh thành, thu xếp hết công việc, Tần Hoan và em sẽ cùng đi, đã nhiều năm qua rồi, em cũng chưa dẫn nó về nhìn nhà của mình, quê hương của mình Nhắc đến chuyện này thì Tần Manh Manh lại cảm thấy áy náy.
Trương Dương gật đầu nói : Mượn cơ hội này dẫn nó đi chơi một chút đi, hết lễ quốc khánh anh đến
Tần Manh Manh mỉm cười nói : Yên Nhiên ở nước Mỹ cả ngày đều nhắc đến anh, em thấy anh nên nhanh chóng cưới cô ấy về đi, một cô gái xuất sắc như vậy, để ở nước Mỹ anh yên tâm sao?
Trương Dương cười nói : Bây giờ quốc gia đề xướng kết hôn muộn, anh là cán bộ đảng viên phải làm gương tốt!
Lúc này Tần Hoan chạy về, cầm lấy một quả táo lớn, vui vẻ hớn hở nói : Ba, ông nội cho nói ngày mai dẫn con đi câu cá!
Trương Dương cười nói : Tốt, chỉ cần con chịu nghe lời, hai ngày nay muốn chơi thế nào thì chơi thế đó Nhìn khuôn mặt ngây thơ vui vẻ của Tần Hoan, trong tận đáy lòng của Trương Dương cũng cảm thấy vui mừng, thân thể khỏe mạnh chỉ là một chuyện, từ nhỏ Tần Hoan đã thiếu đi tình thương của người cha, tâm hồn đã bị tổn thương không ít, có thể có được một hoàn cảnh thoải mái, làm cho tâm lý của Tần Hoan từ từ khôi phục lại, đây mới là điều quan trọng.
Tần Hoan chạy vào bên trong, Trương Dương nhìn theo bóng lưng của đứa nhỏ, nói : Tiểu Hoan đã cởi mở hơn rất nhiều
Tần Manh Manh nhỏ giọng nói : Ít nhiều gì cũng đều nhờ anh
Trương Dương cười nói : Em là em gái của anh, giúp em là điều đương nhiên
Triệu Thiết Sinh đã làm xong bữa tối, kêu mọi người qua ăn, ông đi gọi điện cho hai đứa con về. Một lát trở về không khỏi thở dài nói : Hai đứa nó đều ở nhà vợ ăn cơm không về, tôi coi như là nhìn thấu rồi, hai đứa con này coi như không dùng được
Trương Dương cười ha hả nói : Chú Triệu, chú cũng nhìn ra mà, bình thường thời gian bọn họ ở cùng chú cũng nhiều vậy
Triệu Thiết Sinh nói : Không nhắc đến tụi nó nữa, chúng ta ăn
Cả nhà ngồi xuống dùng cơm, Triệu Thiết Sinh gắp cho Tần Hoan một con cua lớn, nhìn nhìn Trương Dương một chút, nói : Tam nhi, chú nghe nói hai ngày trước con đến Đông Giang, có đi thăm em gái của con không?
Trương Dương gật đầu nói : Gặp rồi, cùng ăn một bữa cơm, nha đầu này bây giờ rất có năng lực, trong lúc nghỉ hè đi kinh doanh kiếm được không ít tiền lời, bạn của con cũng khen em nó là một cao thủ tiêu thụ ...
Triệu Thiết Sinh nói : Con gái đi làm tiêu thụ cái gì, xuất đầu lộ diện không có tốt đâu ...
Tần Manh Manh mỉm cười nói : Chú Triệu, bây giờ là thời đại mới rồi, con gái bây giờ ra bên ngoài làm việc rất nhiều, chú xem TV nhiều hẳn cũng biết, có nhiều quản lý giám đốc đều là nữ cả
Từ Lập Hoa nói : Dì cũng không muốn nó đi làm cái gì cả, con gái không có tài mới là đức, dì mong nó có thể sống yên ổn bình an được rồi, sớm định chuyện kết hôn, sớm gả cho người ta thì dì mới yên tâm được
Trương Dương nói : Mẹ, tiểu Tĩnh còn chưa tốt nghiệp đại học mà, mẹ đã sốt ruội đuổi em nó đi lấy chồng rồi sao?
Từ Lập Hoa thở dài nói : Tam nhi, nó và Đinh Bân kia quan hệ thế nào rồi? Hai đứa đã đến trình độ nào?
Trương Dương nói : Ngoài mặt thoạt nhìn cũng được
Triệu Thiết Sinh nói : Chú cuối cùng luôn thấy không nỡ, đứa nhỏ Đinh Bân này chú đã thấy qua, có chút ngạo khí, người ta là quan, chúng ta là công nhân phổ thông, tiểu Tĩnh yêu nó luôn có vẻ không được cân xứng
Tần Hoan nói : Không được cân xứng là cái gì ạ, cân xứng thì con biết, xương cứng con cũng biết, chỉ là chưa thấy qua không được cân xứng thôi
Cả nhà đều bật cười ầm lên, Từ Lập Hoa vuốt ve đỉnh đầu của Tần Hoan, tràn ngập từ ái nói : Ông nội của con là một người không cân xứng
Triệu Thiết Sinh cười hắc hắc một tiếng, ông nâng ly rượu lên chạm ly với Trương Dương, nói : Tam nhi à! Nha đầu tiểu Tĩnh này rất quật cường, từ khi lên đại học rồi, chú và mẹ của con nói cái gì nó cũng không nghe vào cả, chỉ có con nói là nó còn nghe mà nói. Con gái lớn ra ngoài một mình, chú lo nó sẽ chịu thiệt
Trương Dương nói : Chú Triệu, chú yên tâm đi, tiểu Tĩnh đã là người trưởng thành rồi, hẳn là hiểu được cách bảo vệ mình
Tần Manh Manh nói : Cũng không hẳn là vậy, tuy rằng đã là người trưởng thành, nhưng tâm trí chưa chắc đã thành thục, cần phải khai thông mới được, nếu như đợi đến lúc chịu thiệt, thì hối hận cũng đã muộn
Trương Dương nhìn Tần Manh Manh một cái, luôn cảm thấy lời nói của cô giống như là đang biểu lộ sự cảm khái trong nội tâm vậy.
Trương Dương có chút tò mò, rốt cục là ai mở cái Kim Toa này, khu trò chơi Kim Toa rốt cục có phải là cùng một loại với cái mà lúc trước mình đập hay không? Mang theo nghi vấn tràn ngập, Trương Dương cùng Triệu Tân Vĩ, Ngưu Văn Cường ba người đi vào. Triệu Tân Vĩ đi vào khu trò chời 1942, còn Ngưu Văn Cường thì ngồi trước máy đánh mạt chược, đưa vài tờ tiền cho người phục vụ nói : Cho tôi một phần!
Trương Dương nao nao, lúc trước hắn chưa từng đến những chổ như vậy ba giờ, không nghĩ ra đây là đánh bạc! Hắn thấp giọng nói với Ngưu Văn Cường : Cái này không phải là đánh bạc sao?
Ngưu Văn Cường cười cười nói : Cái ... khu trò chơi này ... hay ... hay lắm ... cậu chờ đi ... tôi cho cậu xem mỹ nữ thoát y ...
Trương Dương nhìn theo một chút, mỹ nữ đối chiến với Ngưu Văn Cường đúng là có cởi ra thật, chỉ là chưa cởi ra đến đâu thì đã thua hết tiền rồi, thằng nhãi này tức đến nổi cởi áo khoát ra, vẫy tay với người phục vụ ném thêm một trăm đồng nữa.
Trương Dương nói : Đừng chơi nữa, đều là gạt người
Ngưu Văn Cường nói : Mẹ kiếp, cái máy này khẳng định có gian lận
Trương Dương không có hứng thú với mấy trò chơi này, cái hắn cảm thấy hứng thú thật sự chính là chủ nhân ở đây, rốt cục là ai đã mở cái Kim Toa này? Thừa dịp người phục vụ đi lấy tiền, Trương Dương hỏi : Ông chủ của các người có ở đây không?
Người phục vụ nói : Anh hỏi ông chủ Mã à?
Trương Dương nghe thấy ba chữ ông chủ Mã, nhất thời nghĩ đến Mã Ích Lượng, hắn cười lạnh nói : Mã Ích Lượng?
Người phục vụ gật đầu nói : Anh cũng biết ông chủ của chúng tôi à
Trương Dương cười ha hả một tiếng, nói với người phục vụ : Anh đi thông báo cho ổng biết, nói là Trương Dương đến!
Người phục vụ nói : Ông chủ không ở đây, khẳng định là đi nghỉ ngơi rồi
Trương Dương gật đầu, lấy điện thoại ra, gọi cho Tần Bạch, Tần Bạch vừa đưa Đỗ Vũ Phong về nhà, nhận được điện thoại của Trương Dương còn tưởng là xảy ra chuyện gì.
Trương Dương nói : Tổ chức đội ngũ, đến kiểm tra Kim Toa cho tôi, chổ này nghi ngờ là đánh bạc! Trương Dương nói điện thoại xong, liền kéo Ngưu Văn Cường và Triệu Tân Vĩ rời khỏi Kim Toa.
Ba người đi vào trong xe, Triệu Tân Vĩ và Ngưu Văn Cường còn chưa tỉnh rượu, mơ mơ màng màng theo Trương Dương xem náo nhiệt, đại khái là khoảng mười phút sau thì thấy cửa lớn của Kim Toa đóng lại, Trương Dương không khỏi nhíu mày.
Triệu Tân Vĩ hỏi : Có tình huống?
Lúc này Trương Dương mới đem mọi chuyện nói ra cho hắn biết, Triệu Tân Vĩ dù sao thì cũng xuất thân là công an, mặc dù có bảy phần men say nhưng vẫn có thể nhìn ra cái gì đó, thấp giọng nói : Không cần hỏi, có người đã sớm báo tin rồi
Lại qua thêm mười phút nữa, Tần Bạch dẫn người chạy đến, Tần Bạch đi xuống xe, thấy cửa lớn của khu trò chơi Kim Toa vẫn đóng ch8a5t, không khỏi nao nao, liền nói vời Trương Dương : Mọi người đâu?
Trương Dương nói : Khẳng định là người bên trong để lộ tin tức, mặc kệ nó, đập cửa đi, xảy ra bất cứ chuyện gì tôi đều chịu trách nhiệm!
Tần Bạch là người sống rất có nguyên tắc, nhưng mà khi ở cùng một chổ với Trương Dương, cho đến giờ hắn vẫn chưa thể làm tròn được hai chữ nguyên tắc này cả, đây là bởi vì hắn tin tưởng Trương Dương, Tần Bạch ra lệnh một tiếng, đập cửa lớn của khu trò chơi Kim Toa.
Tiếng động phá cửa đã làm hấp dẫn Ngưu Văn Cường và Triệu Tân Vĩ, hai người lúc này đã có chút tỉnh rượu, Ngưu Văn Cường bây giờ mới nhận ra hai chữ Kim Toa trên cửa, không khỏi cười nói : Trương Dương, có người muốn chống đối cậu kìa, cậu không phải nói là chỉ cần ngày nào cậu còn ở Giang thành thì ngày đó không có hai chữ này sao? Mới được vài ngày, lại xuất hiện rồi
Trương Dương mỉm cười, hắn cũng có chút kỳ quái, Mã Ích Lượng lần trước bị mình dạy dỗ một bài học khắc rất là sâu, chỉ là còn chưa được bao lâu thì đã quên mất bài học này rồi, lá gan lại lớn ra mở một khu chơi game tại Giang thành, còn dùng tên Kim Toa nữa, theo Trương Dương thấy, Mã Ích Lượng là một kẻ ngu si, đích thật là một tên xương cứng bị ngứa.
Nhìn thấy cái hộp đèn treo trên cao, Trương Dương lắc đầu, nhặt một cục đá từ dưới đất lên, hung hăng ném đi, hộp đèn bị bể một mảnh lớn, Ngưu Văn Cường và Triệu Tân Vĩ cũng bắt chước theo hắn, cầm gạch lên mà ném, con người sau khi uống rượu vào thường thường hay tìm một chổ để phát tiết, bạo lực chính là một trong các biện pháp hữu hiệu nhất không thể nghi ngờ rồi.
Ba người ném bể hộp đèn của Kim Toa xong, Ngưu Văn Cường vỗ vỗ tay nói : Chỉ cần ngày nào Ngưu Văn Cường tôi còn ở Giang thành, thì ngày đó sẽ không có hai chữ Kim Toa này! Ba người đồng thời cười ha hả.
Thân là ông chủ của Kim Toa nhưng Mã Ích Lượng từ nãy đến giờ vẫn không thấy xuất hiện, điều này làm cho Trương Dương cảm thấy kỳ quái, Mã Ích Lượng mở khu trò chơi Kim Toa này có mục đích gì, lẽ nào là chờ mình đến đập? Con người khi đê tiện là vô địch rồi, chỉ là không biết thằng nhãi đó có đê tiện đến trình độ này hay không.
Sáng sớm ngày hôm sau Vinh Bằng Phi đã gọi điện thoại đến cho Trương Dương, gã không nhịn được oán giận, nói : Trương Dương, cậu làm cái gì vậy?
Trương Dương nói : Không làm cái gì cả, giúp đỡ công an bắt bài bạc!
Vinh Bằng Phi nói : Khu trò chơi Kim Toa không có hành vi phạm pháp nào cả, Mã Ích Lượng lên tỉnh tố cáo chúng ta ...
Trương Dương cười nói : Có phạm pháp hay không, ai mà không rõ ràng? Bên trong có nhiều máy đánh mạt chược như vậy, căn bản là đánh bạc
Vinh Bằng Phi nói : Dù sao thì tỉnh cũng không được hài lòng về chuyện này, nói chúng ta chấp pháp dã man, cậu không thể yên tĩnh một chút được hay sao, Mạ Ích Lượng coi như là một bãi phân chó, cậu giẫm một lần là đủ rồi, còn phải giẫm thêm một lần nữa à, cho dù giẫm bẹp nó, cậu cũng dính dơ đồ, có ý tứ sao?
Trương Dương nói : Tôi đã nói rồi, chỉ cần ngày nào tôi ở Giang thành, thì sẽ không có hai chữ Kim Toa xuất hiện, chính là hắn xem thường tôi!
Vinh Bằng Phi nói : Tôi nói cho cậu biết, người ta có máy quay phim tại hiện trường, mấy người vào bên trong làm gì đều có ghi lại cả, cậu nói hắn mở sòng bạc, cậu cũng không sạch sẽ, các người đến sòng bạc làm gì? Còn chơi lâu như vậy, bây giờ hắn quay lại nói cậu quan báo tư thù, cả chúng tôi cũng bị lôi vào
Trương Dương nói : Hắn là cái thá gì? Anh đừng để ý đến hắn, tôi xem hắn dám làm cái gì
Vinh Bằng Phi bất đắc dĩ thở dài nói : Thật sự không cần phải làm vậy, dù sao thì cũng nên chừa một đường sốt, không cần phải đuổi cùng giết tận!
Trương Dương nói : Hắn mở khu trò chơi tôi mặc kệ, nhưng vì sao phải lấy tên Kim Toa, không phải là cố ý gây chuyện chứ?
Vinh Bằng Phi nói : Sở trưởng Vương đã nói chuyện với tôi rồi, dù sao thì nếu lần sau cậu muốn đập quán người ta, thì cũng đừng có làm chúng tôi liên lụy vào
Trương Dương nói : Tốt, cục trưởng Vinh, tôi biết rồi, sau này tôi không tìm các người, anh cũng đừng tìm tôi
Vinh Bằng Phi nghe ra thằng nhãi này đã nổi nóng, thở dài nói : Thật là ... cậu đã là thường ủy của thành phố Phong Trạch rồi, cảnh giới cũng nên cao lên!
Bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã cũng vì chuyện này mà gọi điện thoại đến, trong khu trò chơi có máy quay phim, ba người Trương Dương đi vào trong chơi tất cả đều được quay lại hết, tình cảnh Trương Dương đập Kim Toa cũng bị người ta quay lại, những tài liệu này được đưa đến chổ ủy ban kỷ luật, ủy ban kỷ luật thấy là chuyện của Trương Dương, không dám tự ý làm chủ, lập tức báo cáo cho bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã cũng không trách cứ Trương Dương, câu đầu tiên ông ta nói là : Sao cậu lại không cẩn thận như vậy, bị người ta bắt được nhiều nhược điểm như thế?
Trương Dương cười cười nói : Lúc đầu tôi chỉ cảm thấy Mã Ích Lượng đê tiện thôi, không ngờ rằng hắn ta vẫn còn chút đầu óc, mở khu trò chơi ra, đặc biệt chờ tôi đến đập, cái giá này cũng khá là lớn!
Đỗ Thiên Dã nói : Bây giờ cậu nên nghĩ lại đi, người ta mở khu trò chơi đặt tên là Kim Toa, mục đích là muốn gài bẫy cậu, cậu từng tuyên bô với nhân dân Giang thành, nói chỉ cần ngày nào cậu còn ở Giang thành, thì thấy Kim Toa nhất dịnh đập, bây giờ được rồi, cậu đập cũng đập rồi, hình ảnh cũng bị người ta quay lại, cậu nói người ta mở sòng bạc, còn chính cậu thì lại đến sòng bạc chơi
Trương Dương nói : Đám loi choi này cũng biết chơi kỹ xảo nhĩ
Đỗ Thiên Dã nói : Mặc kệ người ta chơi cái gì, cậu cũng đừng có lọt vào trong, bây giờ thì hay rồi, tự mình chọc phải phiền phức, còn làm phiền cả hệ thống công an nữa
Trương Dương nói : Chờ tôi đi gặp Mã Ích LƯợng, không đấm cho hắn gãy hết răng là không được
Đỗ Thiên Dã nói : Thôi được rồi, cũng không phải chuyện lớn gì, sau này cậu làm việc đừng có như thế nữa, Trương Dương, lát nữa tôi sẽ nói với Mã Ích Dân một chút, kêu hắn mang Mã Ích Lượng đến nói chuyện, thu xếp chuyện này xuống!
Trương Dương nói : Tôi chỉ là không rõ ràng thôi, trên đời này còn có người đê tiện vậy sao!
Đỗ Thiên Dã nói : Chuyện cậu không rõ còn rất nhiều, đã làm thường ủy của Phong Trạch rồi, cảnh giới tư tưởng của cậu cũng nên đề cao lên một chút Chỉ trong một ngày mà Đỗ Thiên Dã đã là người thứ hai nói ra câu này rồi.
Trương Dương rất buồn bực, cảnh giới tư tưởng của minh thật sự là thấp kém như vậy sao? Càng làm cho Trương Dương căm tức chính là, trên hộp đèn quảng cáo ở giữa Giang thành xuất hiện dòng chữ Kim Toa, trên mặt viết, tiệm bánh ngọt Kim Toa long trọng khai trương.
Trương Dương nhìn hai chữ Kim Toa trên hộp đèn quảng cáo, nhìn đến hai phút, không khỏi nở nụ cười, lúc đầu thì hắn còn chút căm tức, chỉ là bây giờ chuyện này càng ngày càng thú vị, chuyện của Mã Ích Lượng chỉ là một bắt đầu thôi, chỉ dựa vào thằng nhãi đó căn bản là không có đầu óc, càng không có cái can đảm này, dựa theo cách nói văn vẻ, thì đây là một kế hoạch được bày mưu trước, và tất cả đều là hành động nhằm vào cá nhân Trương Dương, Trương Dương không phải là nói chỉ cần một ngày ở Giang thành, sẽ không có hai chữ Kim Toa này sao? Biết ngươi mẫn cảm, ta chính là muốn dùng hai chữ này để kích thích ngươi đấy.
Trương đại quan nhân lần này không có xúc động, lần đầu tiên đập Kim Toa thì rất hãnh diện, lần thứ hai đập Kim Toa thì có cảm giác giẫm phải cứt chó, lần thứ ba này, không thể đập nữa, đập nữa thì sẽ làm cho cười cho người trong nghề, dựa theo cách nói của người khác chính là cảnh giới quá thấp. Trương đại quan nhân cũng ý thức được, không thể chú trọng hình thức, cần phải tìm vào nguyên căn, tìm người khởi xướng chuyện này.
Người mà Trương Dương hoài nghi đầu tiên chính là Vương Quân Dao, hộp đêm Kim Toa chính là do bà ta mở, Trương Dương đập hộp đêm của bà ta, đuổi ba ta ra khỏi khu thương nghiệp Nam Lâm tự, cục tức này Vương Quân Dao sẽ không dễ dàng nuốt xuống, lần trước hòa hợp chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Trương Dương lặng lẽ hỏi thăm một chút, chủ của tiệm bánh Kim Toa này không phải là Vương Quân Dao, cũng không có liên quan gì đến Mã Ích Lượng cả, chủ của tiệm này là người từ bên ngoài đến. Trương Dương còn chưa có tìm ông chủ của bọn để nói chuyện, thì tất cả xe taxi đã nhận được danh thiếp của tiệm bánh Kim Toa, cái này thì hay rồi, trên đường đi đều là quảng cáo của tiệm bánh Kim Toa, hình thành một đạo phong cảnh đặc sắc.
Cái này chính là thị uy một cách trắng trợn với Trương Dương đây mà, lời tuyên bố của Trương đại quan nhân trước đó được rất nhiều người biết, bây giờ nhảy ra nhiều Kim Toa như vậy, Trương Dương cho dù vênh váo cỡ nào cũng không thể đuổi hết tất cả Kim Toa ra khỏi Giang thành được.
Đối mặt với thế công quảng cáo ùn ùn kéo đến của Kim Toa, Trương đại quan nhân cũng chỉ có thể nhắm một con mắt lại mở một con mắt ra, tích cực trong chuyện này cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào hết, tìm ra người phía sau mới là quan trọng.
Ngay trong lúc Trương Dương đang suy nghĩ nên tìm ra người đứng sau như thế nào, thì Vương Quân Dao chủ động tìm đến ban chỉ huy hiện trường sân bay Giang thành, tuy rằng Trương Dương cực kỳ hoài nghi chuyện này có liên quan đến người đàn bà này, nhưng mà biểu hiện bên ngoài cũng tương đối khách khí, mỉm cười mời Vương Quân Dao ngồi xuống : Hải Sắt phu nhân, ngọn gió nào thổi bà đến đây vậy?
Vương Quân Dao cười nói : Lần này tôi đến đây là vì có chuyện muốn nói với cậu
Trương Dương tự mình đi pha trà cho Vương Quân Dao, Vương Quân Dao cầm lấy nói lời cảm ơn, sau đó mở túi ra, lấy một gói thuốc lá, đưa qua Trương Dương.
Trương Dương lắc đầu nói : Không hút!
Vương Quân Dao rút ra một điếu rồi tự châm lửa hút : Thị trưởng Trương, tôi vừa đến Giang thành, nghe nói có một chuyện, khu trò chơi Kim Toa và quảng cáo đầy đường của tiệm bánh Kim Toa không liên quan đến tôi
Trương Dương mỉm cười nhìn Vương Quân Dao, trong lòng nói giấu đầu lòi đuôi sao?
Vương Quân Dao nói : Tôi không muốn cậu hiểu lầm, xảy ra loại chuyện này, dựa theo tư duy của người bình thường đều cho rằng việc này có khả năng liên quan đến tôi, thời gian chúng ta biết nhau cũng tương đối ngắn, cậu không biết phong cách làm việc của tôi, nếu như tôi đã làm chuyện này thì cũng không sợ thừa nhận, nhưng chuyện này rõ ràng là có người cố ý làm vậy, muốn vu oan cho tôi, phá hư quan hệ của chúng ta!
Trương Dương cười nói : Mã Ích Lượng lúc trước là nhân viên của bà!
Vương Quân Dao nhíu nhíu mày, nói : Đã là chuyện quá khứ rồi, sau khi Kim Toa đóng cửa đã không còn liên lạc nữa, tôi cũng không biết vì sao hắn lại làm chuyện như vậy, thị trưởng Trương, tôi đã lớn tuổi như vậy rồi, cũng có thân phận địa vị nhất định, tôi sẽ không làm ra cái loại chuyện hạng ba như vậy
Trương Dương gật đầu nói : Hải Sắt phu nhân quá nhạy cảm rồi, thật ra chuyện này tôi căn bản là không nghĩ đến bà, hơn nữa căn bản là tôi cũng không lưu ý ...
Vương Quân Dao thở dài nói : Tôi phải là tôi nhạy cảm, tôi trở về nước mới phát hiện ra, có nhiều chuyện không đơn giản như tôi tưởng tượng, quan hệ của người với người trong nước đã trở nên phức tạp hơn lúc tôi rời đi, giữa người và người đã tràn ngập những ước chừng ác ý Trương Dương cười cười nói : Có lẽ là do phu nhân ở nước Mỹ quá lâu rồi, cho nên mới không thích ứng được
Vương Quân Dao cười thản nhiên, nói : Thay đổi hẳn không phải là tôi! Bà phà ra một hơi thuốc, nhẹ giọng n ói : Lần này tôi còn một chuyện muốn nhò!
Trương Dương cười nói : Có thể giúp tôi nhất định sẽ hết sức!
Vương Quân Dao nói : Cậu hẳn là cũng biết, tôi ở nước Mỹ làm nghề giải trí, có quan hệ rất tốt trong giới điện ảnh Hollywood, khi đi đến Giang thành, tôi nhìn trúng quan cảnh nhân văn và phong cảnh tự nhiên ở đây, hai ngày trước đến núi Thanh THai, thấy được căn cứ ngoại cảnh của điện ảnh Hong Kong xây tại đó, bọn họ xây dựng thiếu quy hoạch, tôi dự định bỏ vốn khởi công xây dựng một khu giải trí điện ảnh, sơ bộ lúc đầu chọn dưới chân núi Thanh Thai
Trương Dương hỏi ngược lại một câu : Vì sao tìm tôi?
Vương Quân Dao cười nói : Tôi đã tìm hiểu qua việc này, bây giờ cậu là người thích hợp nhất, hơn nữa còn có nhiều hạng mục quan trọng hợp tác với An tiểu thư, cậu biết đấy, tôi và cô ta không quen thuộc lắm
Trương Dương cười nói : Tốt, tôi giúp bà liên lạc một chút, nhưng mà tôi không có khả năng tự mình đi làm chuyện này được, dù sao thì tôi còn có công tác của sân bay mới cần phải làm
Vương Quân Dao nói : Vậy cảm ơn cậu! Bà đứng dậy muốn ra về.
Xuất phát từ lễ phép, Trương Dương đứng dậy đưa tiễn. Vừa đi ra đến cửa thì nghe thấy một âm thanh giòn vang kêu lên : Ba ba!
Trương Dương nghe thấy âm thanh đó nhất thời cảm thấy ấm áp, nhìn vào trong sân, Tần Manh Manh đã nắm bàn tay nhỏ bé của Tần Hoan đứng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tần Hoan bởi vì nhìn thấy Trương Dương mà kích động kêu lên, sau đó buông tay của Tần Manh Manh ra liều lĩnh chạy đến hướng này.
Trương đại quan nhân cũng mặc kệ Vương Quân Dao luôn, bước thật nhanh đi xuống lầu, đến chổ góc cầu thang đón lấy Tần Hoan và ôm đứa nhỏ vào lòng, vỗ về khuôn mặt mủm mỉm của Tần Hoan, trong cầu thang vang lên tiếng cười vui vẻ của cả hai cha con.
Tần Hoan trải qua trị liệu bên nước Mỹ đã hồi phục khỏe mạnh, thân thể cũng hoàn toàn khôi phục, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, trong đôi mắt tràn ngập thần thái khỏe mạnh, ôm lấy cái cổ của Trương Dương, hôn hai cái lên mặt của hắn : Ba, con rất nhớ ba!
Trương Dương ôm lấy Tần Hoan, phiền muộn hai ngày qua trong lòng đã biến mất : Ba cũng nhớ con! Sao lại đột nhiên trở về, không kêu ba ra sân bay đón con
Tần Hoan cười nói : Mẹ nói muốn cho ba một bất ngờ!
Tần Manh Manh mỉm cười đi đến cầu thang, đến trước mặt của Trương Dương, nhẹ giọng nói : Anh!
Trương Dương gật đầu, Tần Manh Manh nhận Từ Lập Hoa làm mẹ nuôi, đã là em gái nuôi của hắn, Trương Dương nói : Trở về thì tốt rồi, buổi trưa ăn gì, anh mời khách!
Lúc này Vương Quân Dao cũng đã đi xuống lầu, cười nói : Đây không phải là Manh Manh sao?
Tần Manh Manh bất ngờ nói : Hải Sắt phu nhân!
Trương Dương không ngờ rằng hai người lại quen biết nhau, thì ra khi Vương Quân Dao còn ở nước Mỹ đã từng gặp mặt hai mẹ con Tần Manh Manh, chỉ là không biết hai mẹ ocn lại có một tầng quan hệ này với Trương Dương mà thôi.
Tần Hoan cũng kêu lên một tiếng chào bà.
Vương Quân Dao cười nói : Thật sự là không ngờ, trước kia không có nói về mối quan hệ này
Tần Manh Manh vội vàng giải thích : Trương Dương là cha nuôi của Tần Hoan, cũng là anh nuôi của em!
Vương Quân Dao mỉm cười nói : Người một nhà a, tôi không làm phiền các người đâu, giành thời gian cùng nhau đi ăn đi! Bà đưa danh thiếp của mình cho Tần Manh Manh : Rãnh rỗi nhất định phải gọi điện cho tôi nhé ...
Vương Quân Dao đi rồi, Trương Dương đưa hai mẹ con Tần Manh Manh trở về phòng làm việc của mình, lấy đồ uống cho Tần Hoan, rồi đi pha trà cho Tần Manh Manh.
Tần Manh Manh nói : Lúc còn ở nước Mỹ, Hải Sắt phu nhân đã qua nhà của Mã Cách Lệ Đặc vài lần, cho nên bọn em có biết nhau!
Trương Dương nói : Hai người về khi nào vậy? Yên Nhiên đâu?
Tần Manh Manh cười nói : Nhớ cô ấy sao?
Trương Dương cười ha hả nói : Có một chút!
Tần Hoan nói : Mẹ nuôi còn có một vài việc cần xử lý, nói lễ quốc khánh sẽ trực tiếp bay về Bắc Kinh ...
Trương Dương gật đầu.
Tần Manh Manh nói : Em muốn đưa Tần Hoan đến trường, không muốn để việc học của nó bị dừng lại lâu quá, cho nên mới về sớm. Hơn nữa em nghe nói mẹ nuôi bị bệnh, cho nên trở về sớm để thăm mẹ!
Trương Dương nói : Đã khỏe lại rồi
Tần Manh Manh cười nói : Biết là thế, nhưng mà trong lòng luôn không yên Cô thiếu đi hơi ấm gia đình, cho nên rất hợp ý với Từ Lập Hoa.
Trương Dương nói : Buổi chiều nay anh cũng không có chuyện gì, chúng ta cùng nhau về Xuân Dương, anh gọi điện thoại trước, để cho nhà chuẩn bị
Tần Manh Manh liền nói : Không cần chuẩn bị gì đâu, em và Tần Hoan ở vài ngày thôi
Trương Dương cầm lấy điện thoại lên chuẩn bị gọi điện, thì điện thoại di động vang lên, là Hình Triêu Huy gọi đến.
Hình Triêu Huy gọi điện đặc biệt thông báo về tình huống của Vương Quân Dao, Hình Triêu Huy nói : Hải Sắt phu nhân này tên cũ là Vương Quân Dao, là em gái của sở trưởng công an tỉnh Bình Hải Vương Bá Hành ...
Trương Dương cười khổ nói : Lãnh đạo à, có thể nói cái khác hay ho hơn một chút được không, cái này tôi biết hết rồi!
Hình Triêu Huy nói : Thời gian cách mạng thì ở tại quê nhà, lúc đó có làm thanh niên tri thức, sau đó nhập cư trái phép đến Hong Kong, rồi sau đó đi đến Mỹ, cũng giống như nhiều người Hoa đi đến mỹ, làm công từ rửa chén mà lên. Xây dựng một chút sự nghiệp, rồi mở một quán ăn Trung Hoa tại nước Mỹ, rồi trở thành trùm ẩm thực, đến bây giờ trên các con phố lớn của Mỹ đều có nhà hàng của bà ta, châu Âu cũng có chi nhánh của bà ta, sau khi sinh ý kiêu ngạo thì tiến quân vào ngành giải trí, đã từng kết hôn một lần, gả cho một phú ông giàu có, kết hôn không được một năm thì người chồng mắc bệnh chết, để lại cho bà ta một số tài sản lớn
Trương Dương nói : Cái này tôi biết hết rồi! Những tư liệu của anh giống như là chưa nói vậy
Hình Triêu Huy nói : Có một điểm cậu không biết, lúc Vương Quân Dao còn ở quê nhà thì có quan hệ rất gần với một người thanh niên, theo tình huống tôi được biết thì lúc đó hai người đang yêu nhau, mối tình này kéo dài đại khái khoảng hai năm, sau đó Vương Quân Dao đi đến Hong Kong, đoạn tình cảm này cũng chấm dứt, nhưng mà những thanh niên tri thức trong nhóm của bọn họ ai cũng biết về chuyện này cả
Trương Dương bắt đầu có hứng thú : Ai vậy? Mối tình đầu của bà ta là ai?
Hình Triêu Huy dừng lại một chút rồi mới nói : ... Hứa Thường Đức, tỉnh trưởng đời trước của tỉnh Bình Hải Hứa Thường Đức!
Trương đại quan nhân nghe xong cái tin tức này nhất thời sửng sốt, Hứa Thường Đức lại từng yêu Vương Quân Dao, mà căn cứ theo suy tính thời gian thì, hai người đều là mối tình đầu của nhau. Trời ạ, thảo nào Vương Quân Dao lại đột nhiên chạy đến Giang thành mở Kim Toa, người đàn bà này không phải là muốn đến báo thù cho Hứa Thường Đức chứ?
Hình Triêu Huy nói : Những cái tôi biết chỉ có bấy nhiêu thôi, nếu như cậu còn muốn tìm hiểu thêm tư liệu, thì tự mình đi thăm dò đi, tôi có tìm được ảnh chụp của bọn họ ngay lúc đó, còn có danh sách nhân viên của thời điểm đó, đều đã gửi qua cho cậu, hai ngày nữa sẽ nhận được!
Trương Dương nói : Cảm ơn! Hắn thật lòng thật tâm cảm ơn, phần tư liệu mà Hình Triêu Huy cung cấp cực kỳ quan trọng, Trương Dương biết Hứa Thường Đức chết như thế nào, nếu như không phải là do mình điều tra được bằng chứng tham ô hối lộ của Hứa Thường Đức, thì Hứa Thường Đức cũng sẽ không đi đến đường cùng, Hứa Gia Dũng cũng vì chuyện này mà thù hận mình, còn Vương Quân Dao? Nếu như bà ta và Hứa Thường Đức lúc đầu có tình cảm rất sâu, vào thì bây giờ có thể đi đòi lại công đạo cho người yêu hay không?
Tần Manh Manh cũng nhìn ra vẻ mặt của Trương Dương hơi khác, thân thiết hỏi : Anh, có phải là có việc hay không?
Trương Dương lắc đầu, mỉm cười nói : Chuyện công tác thôi, đi, chúng ta về Xuân Dương!
Mẹ con Tần Manh Manh đến làm cho Từ Lập Hoa vô cùng mừng rỡ, bà nắm tay của Tần Manh Manh không buông, Trương Dương thì mang Tần Hoan đi chơi đá cầu ngoài sân.
Hai anh em Triệu Lập Quân Triệu Lập Võ đều đã thành gia hết rồi, bởi vì có Trương Dương chiếu cố, cho nên cũng có cuộc sống gia đình tạm ổn, Triệu Thiết Sinh hai năm nay cũng đã thay đổi tính tình rất nhiều, cũng trở nên quan tâm Từ Lập Hoa hơn, thấy con gái nuôi đến, Triệu Thiết Sinh cũng vội vàng đi mua đồ về làm cơm, nhận trách nhiệm nấu bữa cơm hôm nay.
Trương Dương chơi với Tần Hoan một hồi, lo lắng thân thể của Tần Hoan không chịu nổi, cho nên đã đưa Tần Hoan trở về nghỉ ngơi.
Từ Lập Hoa mang Tần Hoan đi rửa mặt, Trương Dương ngồi xuống đối diện Tần Manh Manh, mỉm cười nói : Có tính toán gì chưa? Chuẩn bị đưa Tần Hoan đi học trường nào?
Tần Manh Manh nói : Em đã nhờ người tìm công việc tại Đông Giang rồi, học viện Minh Châu Đông Giang, một khu đại học dân lập, em vào đó dạy học hệ tiếng Trung, chổ đó là khu giáo dục, rất có danh tiếng. Chuẩn bị để cho Tần Hoan vào trường tiểu học thuộc trường Đông Giang
Trương Dương nói : Chuyện trường học có xác định chưa? Có cần anh hỗ trợ không?
Tần Manh Manh cười nói : Không cần, em có bạn học ở đó
Trương Dương nói : Khi nào thì chính thức qua?
Tần Manh Manh nói : Em ở Xuân Dương vài ngày, cuối tuần đến kinh thành, thu xếp hết công việc, Tần Hoan và em sẽ cùng đi, đã nhiều năm qua rồi, em cũng chưa dẫn nó về nhìn nhà của mình, quê hương của mình Nhắc đến chuyện này thì Tần Manh Manh lại cảm thấy áy náy.
Trương Dương gật đầu nói : Mượn cơ hội này dẫn nó đi chơi một chút đi, hết lễ quốc khánh anh đến
Tần Manh Manh mỉm cười nói : Yên Nhiên ở nước Mỹ cả ngày đều nhắc đến anh, em thấy anh nên nhanh chóng cưới cô ấy về đi, một cô gái xuất sắc như vậy, để ở nước Mỹ anh yên tâm sao?
Trương Dương cười nói : Bây giờ quốc gia đề xướng kết hôn muộn, anh là cán bộ đảng viên phải làm gương tốt!
Lúc này Tần Hoan chạy về, cầm lấy một quả táo lớn, vui vẻ hớn hở nói : Ba, ông nội cho nói ngày mai dẫn con đi câu cá!
Trương Dương cười nói : Tốt, chỉ cần con chịu nghe lời, hai ngày nay muốn chơi thế nào thì chơi thế đó Nhìn khuôn mặt ngây thơ vui vẻ của Tần Hoan, trong tận đáy lòng của Trương Dương cũng cảm thấy vui mừng, thân thể khỏe mạnh chỉ là một chuyện, từ nhỏ Tần Hoan đã thiếu đi tình thương của người cha, tâm hồn đã bị tổn thương không ít, có thể có được một hoàn cảnh thoải mái, làm cho tâm lý của Tần Hoan từ từ khôi phục lại, đây mới là điều quan trọng.
Tần Hoan chạy vào bên trong, Trương Dương nhìn theo bóng lưng của đứa nhỏ, nói : Tiểu Hoan đã cởi mở hơn rất nhiều
Tần Manh Manh nhỏ giọng nói : Ít nhiều gì cũng đều nhờ anh
Trương Dương cười nói : Em là em gái của anh, giúp em là điều đương nhiên
Triệu Thiết Sinh đã làm xong bữa tối, kêu mọi người qua ăn, ông đi gọi điện cho hai đứa con về. Một lát trở về không khỏi thở dài nói : Hai đứa nó đều ở nhà vợ ăn cơm không về, tôi coi như là nhìn thấu rồi, hai đứa con này coi như không dùng được
Trương Dương cười ha hả nói : Chú Triệu, chú cũng nhìn ra mà, bình thường thời gian bọn họ ở cùng chú cũng nhiều vậy
Triệu Thiết Sinh nói : Không nhắc đến tụi nó nữa, chúng ta ăn
Cả nhà ngồi xuống dùng cơm, Triệu Thiết Sinh gắp cho Tần Hoan một con cua lớn, nhìn nhìn Trương Dương một chút, nói : Tam nhi, chú nghe nói hai ngày trước con đến Đông Giang, có đi thăm em gái của con không?
Trương Dương gật đầu nói : Gặp rồi, cùng ăn một bữa cơm, nha đầu này bây giờ rất có năng lực, trong lúc nghỉ hè đi kinh doanh kiếm được không ít tiền lời, bạn của con cũng khen em nó là một cao thủ tiêu thụ ...
Triệu Thiết Sinh nói : Con gái đi làm tiêu thụ cái gì, xuất đầu lộ diện không có tốt đâu ...
Tần Manh Manh mỉm cười nói : Chú Triệu, bây giờ là thời đại mới rồi, con gái bây giờ ra bên ngoài làm việc rất nhiều, chú xem TV nhiều hẳn cũng biết, có nhiều quản lý giám đốc đều là nữ cả
Từ Lập Hoa nói : Dì cũng không muốn nó đi làm cái gì cả, con gái không có tài mới là đức, dì mong nó có thể sống yên ổn bình an được rồi, sớm định chuyện kết hôn, sớm gả cho người ta thì dì mới yên tâm được
Trương Dương nói : Mẹ, tiểu Tĩnh còn chưa tốt nghiệp đại học mà, mẹ đã sốt ruội đuổi em nó đi lấy chồng rồi sao?
Từ Lập Hoa thở dài nói : Tam nhi, nó và Đinh Bân kia quan hệ thế nào rồi? Hai đứa đã đến trình độ nào?
Trương Dương nói : Ngoài mặt thoạt nhìn cũng được
Triệu Thiết Sinh nói : Chú cuối cùng luôn thấy không nỡ, đứa nhỏ Đinh Bân này chú đã thấy qua, có chút ngạo khí, người ta là quan, chúng ta là công nhân phổ thông, tiểu Tĩnh yêu nó luôn có vẻ không được cân xứng
Tần Hoan nói : Không được cân xứng là cái gì ạ, cân xứng thì con biết, xương cứng con cũng biết, chỉ là chưa thấy qua không được cân xứng thôi
Cả nhà đều bật cười ầm lên, Từ Lập Hoa vuốt ve đỉnh đầu của Tần Hoan, tràn ngập từ ái nói : Ông nội của con là một người không cân xứng
Triệu Thiết Sinh cười hắc hắc một tiếng, ông nâng ly rượu lên chạm ly với Trương Dương, nói : Tam nhi à! Nha đầu tiểu Tĩnh này rất quật cường, từ khi lên đại học rồi, chú và mẹ của con nói cái gì nó cũng không nghe vào cả, chỉ có con nói là nó còn nghe mà nói. Con gái lớn ra ngoài một mình, chú lo nó sẽ chịu thiệt
Trương Dương nói : Chú Triệu, chú yên tâm đi, tiểu Tĩnh đã là người trưởng thành rồi, hẳn là hiểu được cách bảo vệ mình
Tần Manh Manh nói : Cũng không hẳn là vậy, tuy rằng đã là người trưởng thành, nhưng tâm trí chưa chắc đã thành thục, cần phải khai thông mới được, nếu như đợi đến lúc chịu thiệt, thì hối hận cũng đã muộn
Trương Dương nhìn Tần Manh Manh một cái, luôn cảm thấy lời nói của cô giống như là đang biểu lộ sự cảm khái trong nội tâm vậy.
/2583
|