Đêm nay bất luận đối với Trương Dương hay là đối với Sở Yên Nhiên mà nói đều là một đêm dài dằng dặc, đến lúc hừng đông, Sở Yên Nhiên mới mơ mơ màng màng lịm đi, Tần Manh Manh đã tỉnh lại từ lâu đẩy cánh cửa lộ ra khe hở nhìn một chút, sau đó rón ra rón rén trở lại phòng khách, hướng con trai Tần Hoan làm một cái động tác ra hiệu chớ có lên tiếng, nhỏ giọng nói: Mẹ nuôi của con vừa mới ngủ, đừng đánh thức cô ấy!
Tần Hoan gật đầu, chạy đến cửa số phía trước phòng khách, hướng ra phía ngoài nhìn một chút, mưa vẫn chưa ngừng, Tần Hoan vểnh cái miệng nhỏ nhắn, xem ra ngày hôm nay lại phải ở nhà, nó bỗng nhiên mở to hai mắt, ngạc nhiên nói: Mẹ, xe của cha!
Tần Manh Manh có chút oán trách trừng mắt nhìn nó, đi tới phía trước cửa sổ, Tần Hoan ngạc nhiên chỉ xuống dưới lầu, Tần Manh Manh đưa mắt nhìn lại, quả nhiên thấy chiếc xe của Trương Dương đứng ở trong mưa.
Sở Yên Nhiên cũng không ngủ thật sự, một tiếng gọi kia của Tần Hoan đã làm cho nàng giật mình tỉnh giấc, nàng ngồi dậy xoa xoa cái cổ tê dại, đi tới phía trước cửa sổ, thấy chiếc xe trong mưa kia, đôi mi thanh tú hơi nhướng lên, nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa một đoàn sương mù mưa bụi. Sáng sớm Trương Dương mới ngủ, nằm ở trong xe, cuộn mình lại ở ghế ngồi phía sau, ngủ rất ngon. Tiếng gõ cửa sổ xe làm hắn giật mình, hắn mở hai mắt, phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Hoan đang mặc áo mưa kề sát tại trên cửa sổ xe.
Trương Dương bật cười ha ha, hắn ngồi dậy, mở cửa xe bất chấp mưa liền giơ tay ôm lấy Tần Hoan một cái, lúc này hắn mới nhìn đến Tần Manh Manh cùng Sở Yên Nhiên đứng ở cửa thang lầu.
Sở Yên Nhiên nhìn Trương Dương, nhìn hắn đứng trong mưa thu rơi xuống, nhìn nước mưa chậm rãi chảy xuống dọc theo khuôn mặt oai hùng của hắn.
Trương Dương nhìn Sở Yên Nhiên, nhìn khuôn mặt tiều tụy mà tái nhợt của nàng, nhìn hai tròng mắt tràn ngập u oán của nàng, Trương Dương nở nụ cười, tuy rằng trên bầu trời mưa dầm kéo dài, nhưng mà thằng nhãi này vẫn là cười đến sáng lạn như ánh mặt trời.
Sở Yên Nhiên rơi lệ, nhìn thấy Trương Dương, nàng mới biết được mình kiếp này đã định trước là không thể rời khỏi hắn, bất luận hắn ghê tởm cũng được, đáng trách cũng được, chỉ cần nhìn thấy hắn, chút u oán trong lòng này sẽ tiêu tan thành mây khói trong khoảnh khắc.
Hai người một đứng ở trong mưa, một đứng ở dưới cửa hiên, chẳng biết từ bao giờ Tần Manh Manh đã nắm tay Tần Hoan dắt về trước. Ở đây chỉ còn lại có hai người bọn họ, giống như toàn bộ thế giới cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Tuy rằng hai bên đều nhìn lẫn nhau, lại không ai chủ động tiến tới bước chân.
Sở Yên Nhiên quát lên khóc thút thít nói: Hỗn đản! Hỗn đản vô lương tâm, thấy tôi khóc, anh lại có thể cười hài lòng như thế sao!
Trương Dương cười nói: Hài lòng! Em khóc chứng tỏ em quan tâm anh, chứng minh trong lòng em có anh!
Sở Yên Nhiên nói: Tôi nghĩ đã quên anh. . . Nước mắt trong suốt tuôn rơi chảy xuống: Nhưng vô dụng đối với anh. . . Không thể quên được. . . Nói xong nàng liền liều mạng hướng Trương Dương ở trong mưa vọt qua, nhảy vào trong màn mưa thu nặng hạt, Trương Dương cũng chạy hướng nàng, hai người ôm chặt lấy nhau trong mưa, Trương Dương tìm được đôi môi giá lạnh của Sở Yên Nhiên, hôn bá đạo mà thật sâu xuống tới, thưởng thức vị mặn trong nước mắt của nàng.
Tần Hoan ghé vào trước cửa sổ muốn nhìn, lại bị mẹ che mắt, trên mặt Tần Manh Manh lộ ra hiểu ý mỉm cười, nhìn đôi tình nhân gắt gao ôm nhau trong mưa, bức họa này thật là quen thuộc, nàng đã thấy qua màn này mấy lần tại các khu triển lãm ảnh tình yêu, nhưng mà chỉ có giờ khắc này cảm xúc mới là chân thật, nàng có thể cảm thấy được tình yêu khắc cốt ghi tâm say đắm giữa Sở Yên Nhiên cùng Trương Dương.
Tần Hoan muốn gạt tay mẹ, Tần Manh Manh liền nhẹ giọng nói: Ngoan, để cho cha nuôi cùng mẹ nuôi trò chuyện thêm một hồi đi!
Mưa thu làm cho Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên đều ướt hết toàn thân, nhưng trong lòng bọn họ lại vui mừng ấm áp.
Hai người trở lại trong nhà của Tần Manh Manh, chung quy ướt như chuột lột nhưng trên mặt lại đều tràn đầy vẻ tươi cười hạnh phúc.
Tần Manh Manh cười trêu ghẹo nói: Hai người đều là tiểu hài tử như nhau, mưa lớn như vậy cũng không biết tránh.
Tần Hoan chớp chớp mắt mắt to nói: Cái này gọi là lãng mạn!
Cả nhà đều bật cười, Trương Dương vui vẻ nói: Trẻ con biết cái gì? Con biết cái gì gọi là lãng mạn?
Tần Hoan nói: Chính là vừa lãng vừa mạn! Trương Dương thiếu chút nữa cười đến vỡ bụng, Sở Yên Nhiên mặt đỏ hồng đi trở về phòng thay quần áo.
Trong nhà Tần Manh Manh không có quần áo của nam, Trương Dương lại nhớ tới bên trong xe có đem theo liền ra lấy, đi tới trong phòng Tần Hoan thay quần áo. Tần Hoan trèo lên trên vai hắn: Cha, ngày hôm qua mẹ nuôi giận cha đó!
Trương Dương vui vẻ nói: Không có, chúng ta vui vẻ còn không kịp, làm sao tức giận chứ? Lưng cõng Tần Hoan đi tới phòng khách. Sở Yên Nhiên đã thay một bộ quần áo màu đen, đang ngồi ở trên sô pha sấy tóc.
Tần Manh Manh cười nói: Em đã nói rồi, hai người gặp mặt là tốt thôi!
Trương Dương nói: Lúc nào chúng ta cũng tốt mà! Hắn tiến đến bên cạnh Sở Yên Nhiên muốn ngồi xuống, Sở Yên Nhiên cong môi anh đào nói: Qua bên kia ngồi đi, tôi còn chưa tha thứ cho anh.
Trương Dương cười nói: Mới vừa rồi không phải đều tha thứ rồi sao? Em nói đời người ngắn khổ, mắt vừa mở ra chính là một ngày đêm, lại vừa mở ra cái nữa chính là cả đời, lúc sống phải cố hết sức vui vẻ, nghìn vạn lần đừng nóng giận, tức giận sẽ làm người ta mau giá đó, Sở tiểu thư tuyệt đại phương hoa, nếu như tức giận, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của em sẽ đại suy giảm, đến lúc đó anh đi đâu mua thuốc hối hận đây?
Sở Yên Nhiên trợn tròn đôi mắt đẹp nói: Anh ghét bỏ tôi già sao?
Trương đại quan nhân cuống quít xua tay nói: Không già, rất non trẻ! Mềm mại có thể nổi trên mặt nước , tươi ngon mọng nước, xinh đẹp!
Mặt Sở Yên Nhiên ửng đỏ nói: Thế còn tạm được. .
Thái Manh Manh nói: Được rồi, tôi xin hai người, đừng ở chỗ này nói lời buồn nôn nữa, nghìn vạn lần đừng làm hư Tiểu Hoan.
Trương Dương mỉm cười nói: Được rồi, anh không nói nữa, muốn nói cái gì anh đều để dưới đáy lòng, Yên Nhiên, tối hôm qua em ngủ không ngon, đi nghỉ ngơi một hồi trước đi, chút nữa chúng ta cùng đi ăn. .
Sở Yên Nhiên nói: Không được, em không mệt, ngày hôm nay em muốn đi tới thăm dì La, bà ngoại em đặc biệt bảo em đem lễ vật tới cho dì ấy.
Trương Dương vừa nghe Sở Yên Nhiên muốn đi tới chỗ mẹ nuôi, cũng gật đầu nói: Tốt, anh cùng đi với em.
Tần Hoan nghe hai người bọn hắn muốn ra cửa, cũng hét lên: Con cũng muốn đi, cha, mẹ nuôi, mang con cùng đi.
Tần Manh Manh sẵng giọng: Tiểu Hoan, con có chuyện gì phải đi chứ? Ngoan ngoan ở nhà chơi đùa đi. Tần Hoan ủy khuất cong cái miệng nhỏ nhắn. Trương Dương nói: Manh Manh, để cho Tiểu Hoan theo anh đi đi.
Tần Manh Manh lắc đầu nói: Không được, nó cũng sắp đi học rồi, một tháng nữa sẽ khai giảng, phải bắt chặt bổ túc, nếu không sẽ không theo kịp tiến độ của người ta.
Trương Dương lại biết Tần Manh Manh nói những cái này chỉ là mượn cớ mà thôi, nguyên nhân nàng không muốn cho Tần Hoan cùng bọn hắn cùng đi căn bản là bởi vì Văn Hạo Nam.
Sở Yên Nhiên vẫn là lần đầu tiên ngồi trên xe của Trương Dương, cảm giác đối với này chiếc xe cực kỳ mới lạ, nhìn nhìn sờ sờ mọi chỗ, đến lúc sau lại thẳng thắn đem Trương Dương đuổi xuống ghế sau, nếu chỉ luận đến kỹ thuật điều khiển thì Sở Yên Nhiên bỏ xa Trương Dương hơn mười con phố.
Trương Dương nhớ tới lần đầu tiên hắn cùng Sở Yên Nhiên gặp gỡ tại Thanh Đài Sơn, không khỏi cười nói: Sau khi đi nước Mỹ quả thật văn nhã hơn rất nhiều, quá khứ em tựa như một nha đầu hoang dã.
Sở Yên Nhiên cười nói: Có sao? Anh là thích em quá khứ hay là em bây giờ? Trương đại quan nhân giả ra bộ dạng suy nghĩ khổ sở: Vấn đề này rất không thú vị!
Trả lời em!
Trương Dương nói: Giống như là em mặc váy hay mặc quần, dù sao anh cũng biết bất luận em mặc cái gì, bên trong đều là em, đều là nha đầu hoang dã của anh, với anh mà nói, cho dù là em trần như nhộng, anh vẫn thích như nhau.
Sở Yên Nhiên xấu hổ, vươn tay muốn kéo cái lỗ tai của hắn: Tiểu tử thối, lại dám trộm đổi khái niệm.
Trương đại quan nhân nói: Lá xe an toàn, lái xe an toàn!
***
La Tuệ Trữ cực kỳ bận rộn trong ngày lễ quốc khánh, ngày hôm nay mới nhàn được một chút, đi tới chăm sóc con gái, hôm nay Văn Hạo Nam đã đang ở chỗ chị gái rồi.
Trương Dương vốn là không muốn gặp Văn Linh, nhưng hắn từ trước tới bây giờ cũng không thích trốn tránh người khác, cùng Sở Yên Nhiên đi tới trung tâm phục hồi chức năng, lúc đến trung tâm phục hồi chức năng, mưa đã tạnh, Sở Yên Nhiên liền mua một bó hoa tươi trên đường.
Hai người đến làm cho La Tuệ Trữ vô cùng mừng rỡ, Sở Yên Nhiên đặc biệt từ nước Mỹ mang đến một bức Trịnh Bản Kiều mặt quạt, đây là bà ngoại Margaret của nàng mua được, làm lễ vật đặc biệt tặng cho La Tuệ Trữ, La Tuệ Trữ thích thư pháp, đối với bức Trịnh Bản Kiều này yêu thích không rời tay.
Sở Yên Nhiên đem hoa tươi cắm vào trong bình hoa bên cạnh giường của Văn Linh.
Văn Linh thoạt nhìn cùng quá khứ cũng không có biến hóa gì lớn, có điều là Trương Dương vẫn nhìn ra một chút bất đồng, da của Văn Linh tựa hồ càng bạc hơn, xuyên thấu qua da nàng có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu màu xanh của nàng, Trương Dương thăm dò mạch đập của nàng, vững tin Văn Linh vẫn đang bị vây trong trạng thái giống như quá khứ. Đối với Văn Linh, Trương Dương không có chút đồng tình, loại nữ nhân này vẫn là làm cho nàng ngủ hôn mê bất tỉnh mới tốt.
Tuy rằng La Tuệ Trữ rất quan tâm con gái, nhưng mà bà cũng không hỏi bệnh tình của con gái. Văn Hạo Nam nói: Trương Dương, chị của tôi thế nào? .
Trương Dương lắc đầu: Vẫn là cái dạng kia! Tình huống hôm nay của Văn Linh kỳ thực là xin hắn ban tặng, Trương Dương ngẩng đầu nhìn mẹ nuôi La Tuệ Trữ, phát hiện vẻ mặt La Tuệ Trữ vẫn bình tĩnh như trước.
La Tuệ Trữ nói: Ta đã quen rồi, các con nói có kỳ quái hay không, quá khứ khi nó tỉnh, ta ngược lại không an tâm, ta sợ nó thời khắc đều có thể gặp chuyện không may, bây giờ tuy rằng nó đã ngủ lại, nhưng ta mới có cảm giác nó ở bên cạnh ta, trong lòng ta bình tĩnh hơn rất nhiều.
Sở Yên Nhiên nói: Mỗi người đều có số phận của mình, ai cũng không biết ngày mai đợi mình sẽ là cái gì.
La Tuệ Trữ nói: Thân thể bà ngoại con như thế nào?
Sở Yên Nhiên nói: Rất tốt, lúc đầu bà con còn muốn cùng nhau qua, nhưng lại có bạn hẹn bà cùng đi Ha-oai, bà mới đi bên kia.
La Tuệ Trữ cười nói: Kinh thành đã bắt đầu trở lạnh, thời tiết ở đây không thoải mái bằng Ha-oai, có điều tháng mười là lúc kinh thành đẹp nhất.
Văn Hạo Nam nói: Mẹ nói không sai, bớt thời gian đi xem lá đỏ đi, đầy khắp núi đồi, tầng tầng lớp lớp rừng lá đều nhuộm đỏ, thực sự rất đồ sộ mỹ lệ!
Trương Dương nói: Dự định ở thêm hai ngày, nhất định sẽ đi.
La Tuệ Trữ nói: Không nên đi chỗ đó, con đi tới tòa nhà kia của Thiên Trì tiên sinh là được, đừng quên tòa nhà đó Thiên Trì tiên sinh đã tặng cho con.
Trương Dương cười nói: Mẹ nuôi không nói thì con thật sự đã quên, con hẳn là đi xem.
Lúc La Tuệ Trữ cùng Sở Yên Nhiên nói chuyện phiếm, Văn Hạo Nam lặng lẽ gọi Trương Dương ra bên ngoài, gã thấp giọng nói: Trương Dương, có phải Tần Manh Manh đã trở về hay không?
Trương Dương vừa nghe gã nhắc tới Tần Manh Manh thì có chút nhức đầu, cười khổ nói: Nơi này là kinh thành, tin tức của cậu hẳn là linh thông hơn tôi.
Văn Hạo Nam nói: Trương Dương, cô ấy là em gái anh, anh không có khả năng không biết chuyện của cô ấy.
Trương Dương thở dài nói: Hạo Nam, chuyện đã là quá khứ lâu như vậy, hay là buông tay đi, đừng làm cho cha nuôi mẹ thêm tâm sự nữa.
Văn Hạo Nam nói: Anh không cần sợ, tôi nói rồi, tôi không hề muốn chuyện đó, tôi chỉ là quan tâm Tần Manh Manh, mặc dù là làm một người bạn bình thường, tôi biểu thị một chút quan tâm cũng không được sao?
Trương Dương nói: Tần Manh Manh sống rất tốt, bây giờ bệnh của Tần Hoan cũng ổn rồi, hai mẹ con cô ấy đã nghĩ sống yên ổn, Hạo Nam, chuyện này tôi thấy coi như hết, làm cho nhà cửa yên tĩnh đi.
Văn Hạo Nam nói: Tôi chỉ là muốn nhìn thấy cô ấy sống vui sướng bình an!
Trương Dương không muốn dây dưa tiếp tại trên vấn đề này, hắn sợ Văn Hạo Nam lại cầu mình dẫn hắn đi gặp Tần Manh Manh, vợ chồng Văn Quốc Quyền không có khả năng chấp nhận một phụ nữ đã có con như Tần Manh Manh làm con dâu của bọn họ, Tần Manh Manh bây giờ đã hoàn toàn nhanh chóng thoát khỏi bóng ma của chuyện kia, vì thế nàng đã quyết định rời khỏi Bắc Kinh, rời khỏi hoàn cảnh sinh hoạt quá khứ, đi tới Đông Giang phát triển một cuộc sống hoàn toàn mới. Bất luận vì Tần Hoan hay là Tần Manh Manh, Trương Dương cũng không muốn bọn họ lại bị quấy rầy.
La Tuệ Trữ hỏi Sở Yên Nhiên về tình hình tại nước Mỹ, mỉm cười nói: Bà ngoại con đem tất cả tập đoàn tài chính Bê-nanh đều giao cho con, chỉ sợ con sau này sẽ bề bộn nhiều việc đó.
Sở Yên Nhiên cười nói: Không có cách nào, chung quy con không thể để cho lão nhân gia tiếp tục quản lý công tác nữa. Lần này trở về cũng là rất vất vả mới rút ra được thời gian, bởi vì quá khứ con chưa từng ở tại công ty, cho nên cái gì cũng đều phải làm quen, tất cả đều phải làm từ đầu, bà ngoại con tham lam hạ tử lệnh cho con, muốn con phải quen thuộc tất cả các hoạt động vận hành công ty, thực sự trở thành người cầm lái công ty trong hai năm.
La Tuệ Trữ nói: Trong hai năm này chỉ sợ con phải khổ cực học tập rồi, đến khi con quen thuộc vông tác của tập đoàn tài chính, như vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Sở Yên Nhiên nói: Kỳ thực công ty cũng có một đoàn đội hoàn chỉnh vận hành rồi, cho dù con mặc kệ, công ty vẫn sẽ tiếp tục vận hành tốt, có điều là, bà ngoại con kiên trì muốn con hiểu rõ tất cả, bà nói, nếu như con không kiên định học tập cho tốt, lão nhân gia bà chết cũng không nhắm mắt.
La Tuệ Trữ khẽ nở nụ cười, ánh mắt của bà nhìn phía Trương Dương đang nói chuyện cùng con trai ngoài cửa sổ, không khỏi hiện lên một tầng lo lắng, tuy rằng không nghe được Trương Dương cùng Văn Hạo Nam đang nói cụ thể về cái gì, nhưng La Tuệ Trữ vẫn có thể phán đoán được, trọng tâm câu chuyện của bọn họ nhất định có liên quan tới Tần Manh Manh.
La Tuệ Trữ nhẹ giọng nói: Yên Nhiên, nghe nói hai mẹ con Tần Manh Manh cũng đã từ nước Mỹ trở về rồi phải không?
Sở Yên Nhiên nao nao, nàng biết đoạn uẩn khúc sâu xa giữa Văn gia cùng Tần Manh Manh kia, suy nghĩ một chút mới nói: Cố ấy lần này trở về là chuyện hồ sơ công việc, sẽ rất mau rời khỏi kinh thành, chuẩn bị đi tới Đông Giang định cư.
La Tuệ Trữ từ ngôn từ cẩn thận của Yên Nhiên nghe ra được tỏng lòng nàng mang cố kỵ, sợ mình sẽ làm điều bất lợi đối với Tần Manh Manh, không khỏi cười nói: Yên Nhiên, con yên tâm, ta sẽ không làm nhiễu loạn sinh hoạt của cô ấy, được rồi, hiện tại thân thể của Tần Hoan thế nào rồi?
Sở Yên Nhiên nói: Tốt ạ, Trương Dương đã chữa cho nó ổn, lại trải qua phục hồi của khoa học nước Mỹ, đã không khác bất luận đứa trẻ nào, ngày mười một tới sẽ đi học.
La Tuệ Trữ vui mừng nói: Thật tốt, đứa bé đó rất khả ái, ta cũng rất thích. Trương Dương là cha nuôi nó, nói ra nó hẳn gọi ta một tiếng bà nội đi.
Sở Yên Nhiên cười cười, trong lòng thầm nghĩ, nếu như Văn Hạo Nam cùng Tần Manh Manh thực sự thành một đôi, Tần Hoan cũng không phải chính là cháu đích tôn của bà sao? Chỉ là lời nói này không thể nói ra miệng.
La Tuệ Trữ nói: Trên thế giới này người ta có thể tìm được nhau, hiểu được nhau yêu nhau rất không dễ dàng, con cùng Trương Dương dự định khi nào kết hôn?
Sở Yên Nhiên xấu hổ nói: Còn sớm, bọn con đều còn nhỏ.
La Tuệ Trữ cười nói: Không nhỏ, cũng nên lo lắng vấn đề cá nhân đi, vài ngày trước lúc ta tới Đông Giang cùng cha con đã từng nói đến chuyện này, ông ấy đối với hôn sự của con cũng rất khẩn trương.
Nhắc tới phụ thân Tống Hoài Minh, vẻ mặt của Sở Yên Nhiên liền trở nên không được tự nhiên, hai hàng lông mi dài của nàng buông xuống, hiển nhiên không thích chủ đề này.
La Tuệ Trữ kéo tay Sở Yên Nhiên nói: Giữa phụ nữ có gì khó nói? Có một số việc sẽ dần phai nhạt, phải biết rằng trên thế giới này trân quý nhất không chỉ có tình yêu, mà còn có tình thân.
Sở Yên Nhiên lặng lẽ không nói gì.
La Tuệ Trữ đột nhiên nhắc tới chuyện này cũng là có nguyên nhân, vợ chồng Tống Hoài Minh đợi ở Minh Thiên Đế Kinh, một là vì họp, ngoài ra còn có một chuyện quan trọng là gặp mặt Văn Quốc Quyền, La Tuệ Trữ muốn thừa cơ hội này giúp hai cha con họ trở lại tốt lành.
Sở Yên Nhiên nói: Kỳ thực con cũng không hận ông ấy, thế nhưng con thực sự cũng không yêu được ông ta, con không biết phải đối mặt với ông ta như thế nào, mỗi khi thấy ông ta, con sẽ nhớ tới mẹ con, lòng con sẽ rất đau.
La Tuệ Trữ yêu thương vỗ vỗ mu bàn tay Sở Yên Nhiên, bà nhẹ giọng nói: Có chút lời không nên giữ mãi ở trong lòng, con không nghĩ ra, nhưng hãy hỏi thẳng ông ấy.
Lúc này Trương Dương cùng Văn Hạo Nam đi đến, Trương Dương nói: Mẹ nuôi, buổi trưa chúng ta ăn chút gì đi? Con từ tối hôm qua đến bây giờ chưa được ăn một bữa cơm nào.
La Tuệ Trữ cười nói: Cả ngày con bận bịu mà chuyện vẫn không xong, quan không lớn, mà chuyện không ít, ngay cả ăn thời gian cũng không có nữa.
Sở Yên Nhiên tức giận nói: Bây giờ đều là cấp bậc phó thị trưởng rồi, đương nhiên là có rất nhiều chuyện bận rộn!
La Tuệ Trữ nhớ tới một việc: Được rồi, em trai Tần Thanh kết hôn, ta bảo con gửi tiền mừng giúp ta, con đã làm chưa?
Trương Dương cười khổ nói: Không cần phải mừng nữa, người ta đã trả lại! La Tuệ Trữ ngạc nhiên nói: Làm sao vậy? Trương Dương nói: Chuyện này nói đến thì rất dài, chúng ta có thể ăn cơm trước không? Con sắp đói ngất rồi! Văn Hạo Nam cười nói: Chúng ta đi tới nhà khách Nhị Quân đi, cách nơi này không xa, con cũng giống Trương Dương là rất đói bụng, buổi chiều ngày hôm qua từ Giang Thành xuất phát đi tới kinh thành, cho tới bây giờ cũng chưa ăn một bữa đàng hoàng.
Đi tới nhà khách, Trương Dương trước tiên làm vài bát mì lót dạ, lúc này mới bưng lên chén rượu đế Văn Hạo Nam rót cho hắn nói: Trong bụng có đồ ăn chính là thoải mái, mẹ nuôi, anh Hạo Nam, con kính hai người.
La Tuệ Trữ bưng lên chén rượu nhỏ nhấp một ngụm nói: Uống ít chút đi, uống nhiều thì lái xe thế nào? Trương Dương nói: Con có nữ tài xế chuyên trách, Yên Nhiên lái xe so với con giỏi hơn nhiều lắm!
La Tuệ Trữ cười nói: Yên Nhiên vừa từ nước Mỹ rất xa trở về, người ta là khách, chúng ta phải làm cho nàng uống hai chén mới được!
Sở Yên Nhiên cười nói: Dì La, cho cháu uống trà đi, mới vừa trở về nước, có chút không thích ứng được, dạ dày không dễ chịu lắm.
Trương Dương thân thiết nói: Dạ dày em không dễ chịu à, tí nữa anh giúp em châm một châm.
La Tuệ Trữ có chút oán trách nói: Thằng nhóc con càng ngày càng sơ ý, nếu như làm Yên Nhiên phải chịu ấm ức, ta cũng sẽ không tha cho con!
Trương Dương liên tục gật đầu.
La Tuệ Trữ nhớ tới vừa rồi Trương Dương cũng không nói tới trọng tâm câu chuyện liền hỏi: Trương Dương, con còn chưa nói cho mẹ biết Tần Bạch rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trương Dương thở dài nói: Chuyện có chút phức tạp, chẳng qua là Tần Bạch cùng vợ chưa cưới ẫm ĩ trở mặt, ngày kết hôn cũng là ngày quyết định ly hôn, qua ngày lễ sẽ phải đi làm thủ tục ly hôn.
La Tuệ Trữ nhíu mày nói: Tại sao có thể như vậy, làm sao người trẻ tuổi bây giờ lại đem hôn nhân trở thành trò đùa như vậy chứ?
Trương Dương không nói ra nguyên nhân thực sự, dù sao chuyện này liên quan đến mặt mũi của Tần Bạch, càng ít người biết càng tốt, Trương Dương nói: Tình cảm bất hòa, đáng tiếc phát hiện muộn, thẳng đến lúc bái phu thê mới phát hiện đối phương không phải giống như trong cảm nhận của mình, xa nhau cũng tốt, miễn cho sau này kết xuống oán giận.
Sở Yên Nhiên nói: Thấy Tần Bạch như vậy, anh có cái cảm xúc gì?
Trương Dương cười nói: Anh có thể có cái cảm xúc gì ? Anh cảm thấy hôn nhân là một chuyện thần thánh, quốc gia chúng ta đề xướng kết hôn muộn là đúng, một nam một nữ đi vào điện phủ hôn nhân là phải suy nghĩ thật rõ ràng, đây là chuyện cả đời, dựa theo lời mẹ nuôi nói, cũng không phải trò đùa.
Sở Yên Nhiên nói: Anh nghĩ vậy là được rồi, sau này nghìn vạn lần đừng hối hận vì chuyện này. Trương đại quan nhân cười tủm tỉm nhìn Sở Yên Nhiên nói: Làm sao anh thấy lời em nói có ẩn ý thế?
La Tuệ Trữ cười nói: Được rồi, hai đứa bọn con cũng đừng đấu võ mồm nữa, người khác thống khổ là việc của người khác, các con hạnh phúc là chuyện của các con, đường là do chính mình chọn, không ai có thể trách người khác. Chỉ có thật sự yêu nhau, như vậy hôn nhân mới có thể vững chắc.
Văn Hạo Nam thấp giọng nói: Cho dù thật sự yêu nhau cũng không nhất định có thể đi tới hôn nhân.
Trong lòng La Tuệ Trữ trầm xuống, không nghĩ ra mình vô ý nói ra một câu lại động tới thần kinh nhạy cảm của con trai.
La Tuệ Trữ nói: Các con còn trẻ, có thời gian có tinh lực vẫn là chuyên chú tại trên sự nghiệp, cả ngày tình với yêu, các con không chán nhưng ta nghe thấy chán ngấy đó.
Trương Dương cười nói: Con tán thành hai tay, con quyết định đem tính mạng có hạn của mình tập trung vào sự nghiệp phục vụ nhân dân vô hạn.
Sở Yên Nhiên thình lình nói tới một câu: Vì nữ nhân dân phục vụ thì có!
Trương đại quan nhân bị những lời nàng thình lình nói ra làm cho nghẹn họng, mặt nóng rần lên nói: Yên Nhiên, đã là thời đại nào rồi, nam nữ bình đẳng!
La Tuệ Trữ nhìn đôi trẻ bộ dạng gây gổ này, trong lòng không khỏi lén cười, bà thấy được giữa Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên nhất định gặp một chút vấn đề, cái này cũng khó trách, con nuôi của bà thực sự nhiều tình lắm, người con gái tốt như Yên Nhiên theo hắn quả thực là có chút ủy khuất, La Tuệ Trữ lại nhìn con trai mình một chút, giữa người với người thực sự rất khác nhau, con trai cùng con nuôi tựa hồ là đi tới hai hướng cực đoan, tuy rằng Văn Hạo Nam nghe theo Trương Dương trở về nhà, gần đây quan hệ cùng cha mẹ cũng hòa hợp hơn rất nhiều, nhưng La Tuệ Trữ lại biết, con trai mình vẫn không thể quên được Tần Manh Manh, từ góc độ ích kỷ của một người mẹ mà suy nghĩ, bà đã từng mong muốn Tần Manh Manh vĩnh viễn không trở về từ nước Mỹ, nhưng là gốc rễ người ta ở chỗ này, chung quy có một ngày sẽ phải trở về. La Tuệ Trữ chỉ hy vọng lần này Tần Manh Manh trở về, không nên phát sinh bất luận cái liên hệ gì với con trai mình, mong muốn cô ấy sẽ nhanh chóng rời khỏi mảnh đất kinh thành này giống như lời Sở Yên Nhiên.
Ăn xong bữa trưa, Trương Dương có hứng thú đi theo Văn Hạo Nam đi tới bãi bia tập bắn. Sở Yên Nhiên cùng La Tuệ Trữ ngồi ở dưới cái ô to che nắng, từ xa xa nhìn bóng lưng của Trương Dương cùng Văn Hạo Nam. La Tuệ Trữ mỉm cười nói: Thiên tính của đàn ông, đa số đều cảm thấy hứng thú đối với súng ống.
Sở Yên Nhiên nói: Đàn ông tôn sùng vũ lực, trong lòng bọn họ đều có máu anh hùng, đều muốn mình trở thành anh hùng.
La Tuệ Trữ cười nói: Người đem mình trở thành anh hùng thì rất nhiều, nhưng thực sự có khí khái anh hùng lại không có mấy người, đứa con nuôi này của ta hẳn là tính một người đi.
Sở Yên Nhiên nói: Tất cả khí khái anh hùng của hắn đều dùng vào việc cứu mỹ nhân!
La Tuệ Trữ bị những lời này của nàng làm cho nở nụ cười, một hồi lâu mới dừng tiếng cười nói: Yên Nhiên, có phải giữa các con có chút hiểu lầm hay không?
Sở Yên Nhiên nhỏ giọng nói: Không có! Nhưng vẻ mặt của nàng đã đem tâm tư của nàng bộc lộ rõ.
La Tuệ Trữ mỉm cười nói: Yên Nhiên, đúng là có rất nhiều con gái thích tiểu tử Trương Dương này, có điều là nó đối với con là thật lòng thật dạ, con quen biết nó còn lâu hơn ta, hẳn là còn hiểu rõ nó hơn ta, nó chính là bộ dạng cà lơ phất phơ, cả ngày cợt nhả, thích nói bậy như thế, con đừng chấp nhặt với nó.
Sở Yên Nhiên nói: Nếu như thật sự con có thể không chấp nhặt với hắn thì tốt rồi, con có thể bỏ qua hắn, hắn làm cái gì đều không quan hệ tới con.
La Tuệ Trữ nghe ra được oán niệm trong lời của Sở Yên Nhiên, bà đã sớm biết sự năm màu nhiều sắc lộn xộn trong chuyện tình cảm của Trương Dương, đối với thái độ trên mặt tình cảm của Trương Dương bà cũng rất là phê bình kín đáo, chỉ là có chút lời nói làm trưởng bối không tiện nói mà thôi, La Tuệ Trữ cho rằng Trương Dương là vì tuổi còn trẻ, có lẽ là sau này khi kết hôn sẽ thu lại, bà xem ra Sở Yên Nhiên không thể nghi ngờ là người ước thúc thích hợp mà Trương Dương chọn. La Tuệ Trữ nói: Tình cảm cũng giống như trồng hoa, phải có ánh mặt trời, phải có không khí, còn phải có nước, một khi các con lười tưới, đóa hoa này sẽ héo rũ.
Sở Yên Nhiên cắn cắn môi anh đào.
La Tuệ Trữ nhẹ giọng nói: Yên Nhiên, ta biết Trương Dương rất quan tâm tới con, cũng nhìn ra được con rất quan tâm nó, người nó chọn hẳn là con, ta tin tưởng, các con sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về các con. Tiếng súng từ bãi bắn bia cắt đứt cuộc trò chuyện của các nàng, Trương đại quan nhân đứng ở chỗ đó giơ tay bưng súng, biểu diễn tuyệt kỹ bắn thần tốc của hắn cho cho Văn Hạo Nam cùng ba gã lính xem, mười phát súng bắn ra đều vòng 10, Văn Hạo Nam nhìn thấy sững sờ há hốc mồm, khi gã tin thành tích này là không lầm, mới cảm thán nói: Thằng nhãi cậu hẳn là nên đi tham gia thế vận hội Ô-lym-pic.
Trương Dương vui vẻ nói: Xem ra ngày hôm nay vận may của tôi rất tốt, chút nữa đi mua vé xổ số thôi!
Văn Hạo Nam bưng súng trường lên, nhắm vào bia ngắm phía xa, thoáng một cái tiến vào trạng thái xạ kích, Văn Hạo Nam liền quên đi tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ tập trung vào mục tiêu phía trước, quyết đoán bóp cò súng.Vòng 9 điểm, so với Trương Dương còn kém một vòng, nhưng mà thuật bắn súng của Văn Hạo Nam cũng đã làm cho người xem xung quanh tương đối kinh hãi rồi.
Trương Dương xoay người, hướng Sở Yên Nhiên vẫy vẫy tay nói: Yên Nhiên, qua đây thử xem! Sở Yên Nhiên nói: Các anh đều là tay súng thiện xạ, em sẽ không bêu xấu! La Tuệ Trữ cổ vũ nói: Đi đi! Thả lỏng tâm tình, chơi cho vui một chút!
Lúc này Sở Yên Nhiên mới đứng dậy đi tới khứ, Trương Dương đưa súng giao cho nàng, Sở Yên Nhiên từ nhỏ đã ở quân khu, bãi bắn bia đối với nàng mà nói cũng không xa lạ gì, động tác lên đạn của nàng cực kỳ chuẩn mực, hai tay bưng súng nhắm ngay hồng tâm, súng thứ nhất được vòng 6 điểm, nhưng phát súng thứ hai chỉ được vòng 4 điểm.
Trương Dương cười tủm tỉm đi tới phía sau nàng, đưa hai tay luồn qua vai nàng, bàn tay to cầm đỡ lấy tay Sở Yên Nhiên, làm trò thân cận cùng hắn trước nhiều người như vậy, Sở Yên Nhiên có chút hơi ngượng ngùng, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được nhỏ giọng nói: Đại sắc lang, lại chiếm tiện nghi của em!
Trương Dương nói: Chú ý một chút, nhìn bia ngắm!
Sở Yên Nhiên nói: Đã lâu không bắn súng, có chút mới lạ!
Trương Dương mỉm cười nói: Không có việc gì, tin tưởng vào thiên phú của em, tập trung tinh thần, em hãy đem bia ngắm tưởng tượng thành một người đáng trách nhất.
Sở Yên Nhiên nhắm mắt lại, thấp giọng nói: Anh! Sau đó nàng mở đôi mắt đẹp, bóp cò súng một cái liền đem tất cả đạn còn lại đều bắn ra ngoài.
Báo cáo viên hồi báo thành tích cuối cùng là vòng 8 điểm, Sở Yên Nhiên có chút đắc ý nhìn Trương Dương một cái: Cảm tạ, quả nhiên hữu hiệu!
Trương đại quan nhân với vẻ mặt vô tội nói: Anh bị em hận thành như vậy sao?
Sở Yên Nhiên cười nói: Hận sâu như biển! Nàng lại lên đạn một lần nữa nói: Buông ra, lần này em muốn mình bắn một lần!
Thiếu đi Trương Dương trợ giúp, lần này thành tích của Sở tiểu thư xuất hiện khoảng cách trên diện rộng, chỉ bắn ra vòng 5 điểm. Sở Yên Nhiên cong môi anh đào, buồn bực đi tới bên người Trương Dương: Lần này mất linh!
Trương Dương ngẩng khuôn mặt lên, vui tươi hớn hở nhìn nàng.
Sở Yên Nhiên nói: Em nghĩ như thế nào cũng đều là anh hướng về phía em cười, vẻ mặt cười xấu xa làm em không nỡ hạ thủ. Trương đại quan nhân nói: Nhưng em vẫn nổ súng, nha đầu, nếu thật sự muốn hướng về anh thì phải nhắm vào đầu, đừng bắn lệch! Đùa như vậy mới gọi là hành hạ!
Sở Yên Nhiên nhỏ giọng nói: Tiếc quá. . . .
Tần Hoan gật đầu, chạy đến cửa số phía trước phòng khách, hướng ra phía ngoài nhìn một chút, mưa vẫn chưa ngừng, Tần Hoan vểnh cái miệng nhỏ nhắn, xem ra ngày hôm nay lại phải ở nhà, nó bỗng nhiên mở to hai mắt, ngạc nhiên nói: Mẹ, xe của cha!
Tần Manh Manh có chút oán trách trừng mắt nhìn nó, đi tới phía trước cửa sổ, Tần Hoan ngạc nhiên chỉ xuống dưới lầu, Tần Manh Manh đưa mắt nhìn lại, quả nhiên thấy chiếc xe của Trương Dương đứng ở trong mưa.
Sở Yên Nhiên cũng không ngủ thật sự, một tiếng gọi kia của Tần Hoan đã làm cho nàng giật mình tỉnh giấc, nàng ngồi dậy xoa xoa cái cổ tê dại, đi tới phía trước cửa sổ, thấy chiếc xe trong mưa kia, đôi mi thanh tú hơi nhướng lên, nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa một đoàn sương mù mưa bụi. Sáng sớm Trương Dương mới ngủ, nằm ở trong xe, cuộn mình lại ở ghế ngồi phía sau, ngủ rất ngon. Tiếng gõ cửa sổ xe làm hắn giật mình, hắn mở hai mắt, phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Hoan đang mặc áo mưa kề sát tại trên cửa sổ xe.
Trương Dương bật cười ha ha, hắn ngồi dậy, mở cửa xe bất chấp mưa liền giơ tay ôm lấy Tần Hoan một cái, lúc này hắn mới nhìn đến Tần Manh Manh cùng Sở Yên Nhiên đứng ở cửa thang lầu.
Sở Yên Nhiên nhìn Trương Dương, nhìn hắn đứng trong mưa thu rơi xuống, nhìn nước mưa chậm rãi chảy xuống dọc theo khuôn mặt oai hùng của hắn.
Trương Dương nhìn Sở Yên Nhiên, nhìn khuôn mặt tiều tụy mà tái nhợt của nàng, nhìn hai tròng mắt tràn ngập u oán của nàng, Trương Dương nở nụ cười, tuy rằng trên bầu trời mưa dầm kéo dài, nhưng mà thằng nhãi này vẫn là cười đến sáng lạn như ánh mặt trời.
Sở Yên Nhiên rơi lệ, nhìn thấy Trương Dương, nàng mới biết được mình kiếp này đã định trước là không thể rời khỏi hắn, bất luận hắn ghê tởm cũng được, đáng trách cũng được, chỉ cần nhìn thấy hắn, chút u oán trong lòng này sẽ tiêu tan thành mây khói trong khoảnh khắc.
Hai người một đứng ở trong mưa, một đứng ở dưới cửa hiên, chẳng biết từ bao giờ Tần Manh Manh đã nắm tay Tần Hoan dắt về trước. Ở đây chỉ còn lại có hai người bọn họ, giống như toàn bộ thế giới cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Tuy rằng hai bên đều nhìn lẫn nhau, lại không ai chủ động tiến tới bước chân.
Sở Yên Nhiên quát lên khóc thút thít nói: Hỗn đản! Hỗn đản vô lương tâm, thấy tôi khóc, anh lại có thể cười hài lòng như thế sao!
Trương Dương cười nói: Hài lòng! Em khóc chứng tỏ em quan tâm anh, chứng minh trong lòng em có anh!
Sở Yên Nhiên nói: Tôi nghĩ đã quên anh. . . Nước mắt trong suốt tuôn rơi chảy xuống: Nhưng vô dụng đối với anh. . . Không thể quên được. . . Nói xong nàng liền liều mạng hướng Trương Dương ở trong mưa vọt qua, nhảy vào trong màn mưa thu nặng hạt, Trương Dương cũng chạy hướng nàng, hai người ôm chặt lấy nhau trong mưa, Trương Dương tìm được đôi môi giá lạnh của Sở Yên Nhiên, hôn bá đạo mà thật sâu xuống tới, thưởng thức vị mặn trong nước mắt của nàng.
Tần Hoan ghé vào trước cửa sổ muốn nhìn, lại bị mẹ che mắt, trên mặt Tần Manh Manh lộ ra hiểu ý mỉm cười, nhìn đôi tình nhân gắt gao ôm nhau trong mưa, bức họa này thật là quen thuộc, nàng đã thấy qua màn này mấy lần tại các khu triển lãm ảnh tình yêu, nhưng mà chỉ có giờ khắc này cảm xúc mới là chân thật, nàng có thể cảm thấy được tình yêu khắc cốt ghi tâm say đắm giữa Sở Yên Nhiên cùng Trương Dương.
Tần Hoan muốn gạt tay mẹ, Tần Manh Manh liền nhẹ giọng nói: Ngoan, để cho cha nuôi cùng mẹ nuôi trò chuyện thêm một hồi đi!
Mưa thu làm cho Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên đều ướt hết toàn thân, nhưng trong lòng bọn họ lại vui mừng ấm áp.
Hai người trở lại trong nhà của Tần Manh Manh, chung quy ướt như chuột lột nhưng trên mặt lại đều tràn đầy vẻ tươi cười hạnh phúc.
Tần Manh Manh cười trêu ghẹo nói: Hai người đều là tiểu hài tử như nhau, mưa lớn như vậy cũng không biết tránh.
Tần Hoan chớp chớp mắt mắt to nói: Cái này gọi là lãng mạn!
Cả nhà đều bật cười, Trương Dương vui vẻ nói: Trẻ con biết cái gì? Con biết cái gì gọi là lãng mạn?
Tần Hoan nói: Chính là vừa lãng vừa mạn! Trương Dương thiếu chút nữa cười đến vỡ bụng, Sở Yên Nhiên mặt đỏ hồng đi trở về phòng thay quần áo.
Trong nhà Tần Manh Manh không có quần áo của nam, Trương Dương lại nhớ tới bên trong xe có đem theo liền ra lấy, đi tới trong phòng Tần Hoan thay quần áo. Tần Hoan trèo lên trên vai hắn: Cha, ngày hôm qua mẹ nuôi giận cha đó!
Trương Dương vui vẻ nói: Không có, chúng ta vui vẻ còn không kịp, làm sao tức giận chứ? Lưng cõng Tần Hoan đi tới phòng khách. Sở Yên Nhiên đã thay một bộ quần áo màu đen, đang ngồi ở trên sô pha sấy tóc.
Tần Manh Manh cười nói: Em đã nói rồi, hai người gặp mặt là tốt thôi!
Trương Dương nói: Lúc nào chúng ta cũng tốt mà! Hắn tiến đến bên cạnh Sở Yên Nhiên muốn ngồi xuống, Sở Yên Nhiên cong môi anh đào nói: Qua bên kia ngồi đi, tôi còn chưa tha thứ cho anh.
Trương Dương cười nói: Mới vừa rồi không phải đều tha thứ rồi sao? Em nói đời người ngắn khổ, mắt vừa mở ra chính là một ngày đêm, lại vừa mở ra cái nữa chính là cả đời, lúc sống phải cố hết sức vui vẻ, nghìn vạn lần đừng nóng giận, tức giận sẽ làm người ta mau giá đó, Sở tiểu thư tuyệt đại phương hoa, nếu như tức giận, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của em sẽ đại suy giảm, đến lúc đó anh đi đâu mua thuốc hối hận đây?
Sở Yên Nhiên trợn tròn đôi mắt đẹp nói: Anh ghét bỏ tôi già sao?
Trương đại quan nhân cuống quít xua tay nói: Không già, rất non trẻ! Mềm mại có thể nổi trên mặt nước , tươi ngon mọng nước, xinh đẹp!
Mặt Sở Yên Nhiên ửng đỏ nói: Thế còn tạm được. .
Thái Manh Manh nói: Được rồi, tôi xin hai người, đừng ở chỗ này nói lời buồn nôn nữa, nghìn vạn lần đừng làm hư Tiểu Hoan.
Trương Dương mỉm cười nói: Được rồi, anh không nói nữa, muốn nói cái gì anh đều để dưới đáy lòng, Yên Nhiên, tối hôm qua em ngủ không ngon, đi nghỉ ngơi một hồi trước đi, chút nữa chúng ta cùng đi ăn. .
Sở Yên Nhiên nói: Không được, em không mệt, ngày hôm nay em muốn đi tới thăm dì La, bà ngoại em đặc biệt bảo em đem lễ vật tới cho dì ấy.
Trương Dương vừa nghe Sở Yên Nhiên muốn đi tới chỗ mẹ nuôi, cũng gật đầu nói: Tốt, anh cùng đi với em.
Tần Hoan nghe hai người bọn hắn muốn ra cửa, cũng hét lên: Con cũng muốn đi, cha, mẹ nuôi, mang con cùng đi.
Tần Manh Manh sẵng giọng: Tiểu Hoan, con có chuyện gì phải đi chứ? Ngoan ngoan ở nhà chơi đùa đi. Tần Hoan ủy khuất cong cái miệng nhỏ nhắn. Trương Dương nói: Manh Manh, để cho Tiểu Hoan theo anh đi đi.
Tần Manh Manh lắc đầu nói: Không được, nó cũng sắp đi học rồi, một tháng nữa sẽ khai giảng, phải bắt chặt bổ túc, nếu không sẽ không theo kịp tiến độ của người ta.
Trương Dương lại biết Tần Manh Manh nói những cái này chỉ là mượn cớ mà thôi, nguyên nhân nàng không muốn cho Tần Hoan cùng bọn hắn cùng đi căn bản là bởi vì Văn Hạo Nam.
Sở Yên Nhiên vẫn là lần đầu tiên ngồi trên xe của Trương Dương, cảm giác đối với này chiếc xe cực kỳ mới lạ, nhìn nhìn sờ sờ mọi chỗ, đến lúc sau lại thẳng thắn đem Trương Dương đuổi xuống ghế sau, nếu chỉ luận đến kỹ thuật điều khiển thì Sở Yên Nhiên bỏ xa Trương Dương hơn mười con phố.
Trương Dương nhớ tới lần đầu tiên hắn cùng Sở Yên Nhiên gặp gỡ tại Thanh Đài Sơn, không khỏi cười nói: Sau khi đi nước Mỹ quả thật văn nhã hơn rất nhiều, quá khứ em tựa như một nha đầu hoang dã.
Sở Yên Nhiên cười nói: Có sao? Anh là thích em quá khứ hay là em bây giờ? Trương đại quan nhân giả ra bộ dạng suy nghĩ khổ sở: Vấn đề này rất không thú vị!
Trả lời em!
Trương Dương nói: Giống như là em mặc váy hay mặc quần, dù sao anh cũng biết bất luận em mặc cái gì, bên trong đều là em, đều là nha đầu hoang dã của anh, với anh mà nói, cho dù là em trần như nhộng, anh vẫn thích như nhau.
Sở Yên Nhiên xấu hổ, vươn tay muốn kéo cái lỗ tai của hắn: Tiểu tử thối, lại dám trộm đổi khái niệm.
Trương đại quan nhân nói: Lá xe an toàn, lái xe an toàn!
***
La Tuệ Trữ cực kỳ bận rộn trong ngày lễ quốc khánh, ngày hôm nay mới nhàn được một chút, đi tới chăm sóc con gái, hôm nay Văn Hạo Nam đã đang ở chỗ chị gái rồi.
Trương Dương vốn là không muốn gặp Văn Linh, nhưng hắn từ trước tới bây giờ cũng không thích trốn tránh người khác, cùng Sở Yên Nhiên đi tới trung tâm phục hồi chức năng, lúc đến trung tâm phục hồi chức năng, mưa đã tạnh, Sở Yên Nhiên liền mua một bó hoa tươi trên đường.
Hai người đến làm cho La Tuệ Trữ vô cùng mừng rỡ, Sở Yên Nhiên đặc biệt từ nước Mỹ mang đến một bức Trịnh Bản Kiều mặt quạt, đây là bà ngoại Margaret của nàng mua được, làm lễ vật đặc biệt tặng cho La Tuệ Trữ, La Tuệ Trữ thích thư pháp, đối với bức Trịnh Bản Kiều này yêu thích không rời tay.
Sở Yên Nhiên đem hoa tươi cắm vào trong bình hoa bên cạnh giường của Văn Linh.
Văn Linh thoạt nhìn cùng quá khứ cũng không có biến hóa gì lớn, có điều là Trương Dương vẫn nhìn ra một chút bất đồng, da của Văn Linh tựa hồ càng bạc hơn, xuyên thấu qua da nàng có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu màu xanh của nàng, Trương Dương thăm dò mạch đập của nàng, vững tin Văn Linh vẫn đang bị vây trong trạng thái giống như quá khứ. Đối với Văn Linh, Trương Dương không có chút đồng tình, loại nữ nhân này vẫn là làm cho nàng ngủ hôn mê bất tỉnh mới tốt.
Tuy rằng La Tuệ Trữ rất quan tâm con gái, nhưng mà bà cũng không hỏi bệnh tình của con gái. Văn Hạo Nam nói: Trương Dương, chị của tôi thế nào? .
Trương Dương lắc đầu: Vẫn là cái dạng kia! Tình huống hôm nay của Văn Linh kỳ thực là xin hắn ban tặng, Trương Dương ngẩng đầu nhìn mẹ nuôi La Tuệ Trữ, phát hiện vẻ mặt La Tuệ Trữ vẫn bình tĩnh như trước.
La Tuệ Trữ nói: Ta đã quen rồi, các con nói có kỳ quái hay không, quá khứ khi nó tỉnh, ta ngược lại không an tâm, ta sợ nó thời khắc đều có thể gặp chuyện không may, bây giờ tuy rằng nó đã ngủ lại, nhưng ta mới có cảm giác nó ở bên cạnh ta, trong lòng ta bình tĩnh hơn rất nhiều.
Sở Yên Nhiên nói: Mỗi người đều có số phận của mình, ai cũng không biết ngày mai đợi mình sẽ là cái gì.
La Tuệ Trữ nói: Thân thể bà ngoại con như thế nào?
Sở Yên Nhiên nói: Rất tốt, lúc đầu bà con còn muốn cùng nhau qua, nhưng lại có bạn hẹn bà cùng đi Ha-oai, bà mới đi bên kia.
La Tuệ Trữ cười nói: Kinh thành đã bắt đầu trở lạnh, thời tiết ở đây không thoải mái bằng Ha-oai, có điều tháng mười là lúc kinh thành đẹp nhất.
Văn Hạo Nam nói: Mẹ nói không sai, bớt thời gian đi xem lá đỏ đi, đầy khắp núi đồi, tầng tầng lớp lớp rừng lá đều nhuộm đỏ, thực sự rất đồ sộ mỹ lệ!
Trương Dương nói: Dự định ở thêm hai ngày, nhất định sẽ đi.
La Tuệ Trữ nói: Không nên đi chỗ đó, con đi tới tòa nhà kia của Thiên Trì tiên sinh là được, đừng quên tòa nhà đó Thiên Trì tiên sinh đã tặng cho con.
Trương Dương cười nói: Mẹ nuôi không nói thì con thật sự đã quên, con hẳn là đi xem.
Lúc La Tuệ Trữ cùng Sở Yên Nhiên nói chuyện phiếm, Văn Hạo Nam lặng lẽ gọi Trương Dương ra bên ngoài, gã thấp giọng nói: Trương Dương, có phải Tần Manh Manh đã trở về hay không?
Trương Dương vừa nghe gã nhắc tới Tần Manh Manh thì có chút nhức đầu, cười khổ nói: Nơi này là kinh thành, tin tức của cậu hẳn là linh thông hơn tôi.
Văn Hạo Nam nói: Trương Dương, cô ấy là em gái anh, anh không có khả năng không biết chuyện của cô ấy.
Trương Dương thở dài nói: Hạo Nam, chuyện đã là quá khứ lâu như vậy, hay là buông tay đi, đừng làm cho cha nuôi mẹ thêm tâm sự nữa.
Văn Hạo Nam nói: Anh không cần sợ, tôi nói rồi, tôi không hề muốn chuyện đó, tôi chỉ là quan tâm Tần Manh Manh, mặc dù là làm một người bạn bình thường, tôi biểu thị một chút quan tâm cũng không được sao?
Trương Dương nói: Tần Manh Manh sống rất tốt, bây giờ bệnh của Tần Hoan cũng ổn rồi, hai mẹ con cô ấy đã nghĩ sống yên ổn, Hạo Nam, chuyện này tôi thấy coi như hết, làm cho nhà cửa yên tĩnh đi.
Văn Hạo Nam nói: Tôi chỉ là muốn nhìn thấy cô ấy sống vui sướng bình an!
Trương Dương không muốn dây dưa tiếp tại trên vấn đề này, hắn sợ Văn Hạo Nam lại cầu mình dẫn hắn đi gặp Tần Manh Manh, vợ chồng Văn Quốc Quyền không có khả năng chấp nhận một phụ nữ đã có con như Tần Manh Manh làm con dâu của bọn họ, Tần Manh Manh bây giờ đã hoàn toàn nhanh chóng thoát khỏi bóng ma của chuyện kia, vì thế nàng đã quyết định rời khỏi Bắc Kinh, rời khỏi hoàn cảnh sinh hoạt quá khứ, đi tới Đông Giang phát triển một cuộc sống hoàn toàn mới. Bất luận vì Tần Hoan hay là Tần Manh Manh, Trương Dương cũng không muốn bọn họ lại bị quấy rầy.
La Tuệ Trữ hỏi Sở Yên Nhiên về tình hình tại nước Mỹ, mỉm cười nói: Bà ngoại con đem tất cả tập đoàn tài chính Bê-nanh đều giao cho con, chỉ sợ con sau này sẽ bề bộn nhiều việc đó.
Sở Yên Nhiên cười nói: Không có cách nào, chung quy con không thể để cho lão nhân gia tiếp tục quản lý công tác nữa. Lần này trở về cũng là rất vất vả mới rút ra được thời gian, bởi vì quá khứ con chưa từng ở tại công ty, cho nên cái gì cũng đều phải làm quen, tất cả đều phải làm từ đầu, bà ngoại con tham lam hạ tử lệnh cho con, muốn con phải quen thuộc tất cả các hoạt động vận hành công ty, thực sự trở thành người cầm lái công ty trong hai năm.
La Tuệ Trữ nói: Trong hai năm này chỉ sợ con phải khổ cực học tập rồi, đến khi con quen thuộc vông tác của tập đoàn tài chính, như vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Sở Yên Nhiên nói: Kỳ thực công ty cũng có một đoàn đội hoàn chỉnh vận hành rồi, cho dù con mặc kệ, công ty vẫn sẽ tiếp tục vận hành tốt, có điều là, bà ngoại con kiên trì muốn con hiểu rõ tất cả, bà nói, nếu như con không kiên định học tập cho tốt, lão nhân gia bà chết cũng không nhắm mắt.
La Tuệ Trữ khẽ nở nụ cười, ánh mắt của bà nhìn phía Trương Dương đang nói chuyện cùng con trai ngoài cửa sổ, không khỏi hiện lên một tầng lo lắng, tuy rằng không nghe được Trương Dương cùng Văn Hạo Nam đang nói cụ thể về cái gì, nhưng La Tuệ Trữ vẫn có thể phán đoán được, trọng tâm câu chuyện của bọn họ nhất định có liên quan tới Tần Manh Manh.
La Tuệ Trữ nhẹ giọng nói: Yên Nhiên, nghe nói hai mẹ con Tần Manh Manh cũng đã từ nước Mỹ trở về rồi phải không?
Sở Yên Nhiên nao nao, nàng biết đoạn uẩn khúc sâu xa giữa Văn gia cùng Tần Manh Manh kia, suy nghĩ một chút mới nói: Cố ấy lần này trở về là chuyện hồ sơ công việc, sẽ rất mau rời khỏi kinh thành, chuẩn bị đi tới Đông Giang định cư.
La Tuệ Trữ từ ngôn từ cẩn thận của Yên Nhiên nghe ra được tỏng lòng nàng mang cố kỵ, sợ mình sẽ làm điều bất lợi đối với Tần Manh Manh, không khỏi cười nói: Yên Nhiên, con yên tâm, ta sẽ không làm nhiễu loạn sinh hoạt của cô ấy, được rồi, hiện tại thân thể của Tần Hoan thế nào rồi?
Sở Yên Nhiên nói: Tốt ạ, Trương Dương đã chữa cho nó ổn, lại trải qua phục hồi của khoa học nước Mỹ, đã không khác bất luận đứa trẻ nào, ngày mười một tới sẽ đi học.
La Tuệ Trữ vui mừng nói: Thật tốt, đứa bé đó rất khả ái, ta cũng rất thích. Trương Dương là cha nuôi nó, nói ra nó hẳn gọi ta một tiếng bà nội đi.
Sở Yên Nhiên cười cười, trong lòng thầm nghĩ, nếu như Văn Hạo Nam cùng Tần Manh Manh thực sự thành một đôi, Tần Hoan cũng không phải chính là cháu đích tôn của bà sao? Chỉ là lời nói này không thể nói ra miệng.
La Tuệ Trữ nói: Trên thế giới này người ta có thể tìm được nhau, hiểu được nhau yêu nhau rất không dễ dàng, con cùng Trương Dương dự định khi nào kết hôn?
Sở Yên Nhiên xấu hổ nói: Còn sớm, bọn con đều còn nhỏ.
La Tuệ Trữ cười nói: Không nhỏ, cũng nên lo lắng vấn đề cá nhân đi, vài ngày trước lúc ta tới Đông Giang cùng cha con đã từng nói đến chuyện này, ông ấy đối với hôn sự của con cũng rất khẩn trương.
Nhắc tới phụ thân Tống Hoài Minh, vẻ mặt của Sở Yên Nhiên liền trở nên không được tự nhiên, hai hàng lông mi dài của nàng buông xuống, hiển nhiên không thích chủ đề này.
La Tuệ Trữ kéo tay Sở Yên Nhiên nói: Giữa phụ nữ có gì khó nói? Có một số việc sẽ dần phai nhạt, phải biết rằng trên thế giới này trân quý nhất không chỉ có tình yêu, mà còn có tình thân.
Sở Yên Nhiên lặng lẽ không nói gì.
La Tuệ Trữ đột nhiên nhắc tới chuyện này cũng là có nguyên nhân, vợ chồng Tống Hoài Minh đợi ở Minh Thiên Đế Kinh, một là vì họp, ngoài ra còn có một chuyện quan trọng là gặp mặt Văn Quốc Quyền, La Tuệ Trữ muốn thừa cơ hội này giúp hai cha con họ trở lại tốt lành.
Sở Yên Nhiên nói: Kỳ thực con cũng không hận ông ấy, thế nhưng con thực sự cũng không yêu được ông ta, con không biết phải đối mặt với ông ta như thế nào, mỗi khi thấy ông ta, con sẽ nhớ tới mẹ con, lòng con sẽ rất đau.
La Tuệ Trữ yêu thương vỗ vỗ mu bàn tay Sở Yên Nhiên, bà nhẹ giọng nói: Có chút lời không nên giữ mãi ở trong lòng, con không nghĩ ra, nhưng hãy hỏi thẳng ông ấy.
Lúc này Trương Dương cùng Văn Hạo Nam đi đến, Trương Dương nói: Mẹ nuôi, buổi trưa chúng ta ăn chút gì đi? Con từ tối hôm qua đến bây giờ chưa được ăn một bữa cơm nào.
La Tuệ Trữ cười nói: Cả ngày con bận bịu mà chuyện vẫn không xong, quan không lớn, mà chuyện không ít, ngay cả ăn thời gian cũng không có nữa.
Sở Yên Nhiên tức giận nói: Bây giờ đều là cấp bậc phó thị trưởng rồi, đương nhiên là có rất nhiều chuyện bận rộn!
La Tuệ Trữ nhớ tới một việc: Được rồi, em trai Tần Thanh kết hôn, ta bảo con gửi tiền mừng giúp ta, con đã làm chưa?
Trương Dương cười khổ nói: Không cần phải mừng nữa, người ta đã trả lại! La Tuệ Trữ ngạc nhiên nói: Làm sao vậy? Trương Dương nói: Chuyện này nói đến thì rất dài, chúng ta có thể ăn cơm trước không? Con sắp đói ngất rồi! Văn Hạo Nam cười nói: Chúng ta đi tới nhà khách Nhị Quân đi, cách nơi này không xa, con cũng giống Trương Dương là rất đói bụng, buổi chiều ngày hôm qua từ Giang Thành xuất phát đi tới kinh thành, cho tới bây giờ cũng chưa ăn một bữa đàng hoàng.
Đi tới nhà khách, Trương Dương trước tiên làm vài bát mì lót dạ, lúc này mới bưng lên chén rượu đế Văn Hạo Nam rót cho hắn nói: Trong bụng có đồ ăn chính là thoải mái, mẹ nuôi, anh Hạo Nam, con kính hai người.
La Tuệ Trữ bưng lên chén rượu nhỏ nhấp một ngụm nói: Uống ít chút đi, uống nhiều thì lái xe thế nào? Trương Dương nói: Con có nữ tài xế chuyên trách, Yên Nhiên lái xe so với con giỏi hơn nhiều lắm!
La Tuệ Trữ cười nói: Yên Nhiên vừa từ nước Mỹ rất xa trở về, người ta là khách, chúng ta phải làm cho nàng uống hai chén mới được!
Sở Yên Nhiên cười nói: Dì La, cho cháu uống trà đi, mới vừa trở về nước, có chút không thích ứng được, dạ dày không dễ chịu lắm.
Trương Dương thân thiết nói: Dạ dày em không dễ chịu à, tí nữa anh giúp em châm một châm.
La Tuệ Trữ có chút oán trách nói: Thằng nhóc con càng ngày càng sơ ý, nếu như làm Yên Nhiên phải chịu ấm ức, ta cũng sẽ không tha cho con!
Trương Dương liên tục gật đầu.
La Tuệ Trữ nhớ tới vừa rồi Trương Dương cũng không nói tới trọng tâm câu chuyện liền hỏi: Trương Dương, con còn chưa nói cho mẹ biết Tần Bạch rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trương Dương thở dài nói: Chuyện có chút phức tạp, chẳng qua là Tần Bạch cùng vợ chưa cưới ẫm ĩ trở mặt, ngày kết hôn cũng là ngày quyết định ly hôn, qua ngày lễ sẽ phải đi làm thủ tục ly hôn.
La Tuệ Trữ nhíu mày nói: Tại sao có thể như vậy, làm sao người trẻ tuổi bây giờ lại đem hôn nhân trở thành trò đùa như vậy chứ?
Trương Dương không nói ra nguyên nhân thực sự, dù sao chuyện này liên quan đến mặt mũi của Tần Bạch, càng ít người biết càng tốt, Trương Dương nói: Tình cảm bất hòa, đáng tiếc phát hiện muộn, thẳng đến lúc bái phu thê mới phát hiện đối phương không phải giống như trong cảm nhận của mình, xa nhau cũng tốt, miễn cho sau này kết xuống oán giận.
Sở Yên Nhiên nói: Thấy Tần Bạch như vậy, anh có cái cảm xúc gì?
Trương Dương cười nói: Anh có thể có cái cảm xúc gì ? Anh cảm thấy hôn nhân là một chuyện thần thánh, quốc gia chúng ta đề xướng kết hôn muộn là đúng, một nam một nữ đi vào điện phủ hôn nhân là phải suy nghĩ thật rõ ràng, đây là chuyện cả đời, dựa theo lời mẹ nuôi nói, cũng không phải trò đùa.
Sở Yên Nhiên nói: Anh nghĩ vậy là được rồi, sau này nghìn vạn lần đừng hối hận vì chuyện này. Trương đại quan nhân cười tủm tỉm nhìn Sở Yên Nhiên nói: Làm sao anh thấy lời em nói có ẩn ý thế?
La Tuệ Trữ cười nói: Được rồi, hai đứa bọn con cũng đừng đấu võ mồm nữa, người khác thống khổ là việc của người khác, các con hạnh phúc là chuyện của các con, đường là do chính mình chọn, không ai có thể trách người khác. Chỉ có thật sự yêu nhau, như vậy hôn nhân mới có thể vững chắc.
Văn Hạo Nam thấp giọng nói: Cho dù thật sự yêu nhau cũng không nhất định có thể đi tới hôn nhân.
Trong lòng La Tuệ Trữ trầm xuống, không nghĩ ra mình vô ý nói ra một câu lại động tới thần kinh nhạy cảm của con trai.
La Tuệ Trữ nói: Các con còn trẻ, có thời gian có tinh lực vẫn là chuyên chú tại trên sự nghiệp, cả ngày tình với yêu, các con không chán nhưng ta nghe thấy chán ngấy đó.
Trương Dương cười nói: Con tán thành hai tay, con quyết định đem tính mạng có hạn của mình tập trung vào sự nghiệp phục vụ nhân dân vô hạn.
Sở Yên Nhiên thình lình nói tới một câu: Vì nữ nhân dân phục vụ thì có!
Trương đại quan nhân bị những lời nàng thình lình nói ra làm cho nghẹn họng, mặt nóng rần lên nói: Yên Nhiên, đã là thời đại nào rồi, nam nữ bình đẳng!
La Tuệ Trữ nhìn đôi trẻ bộ dạng gây gổ này, trong lòng không khỏi lén cười, bà thấy được giữa Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên nhất định gặp một chút vấn đề, cái này cũng khó trách, con nuôi của bà thực sự nhiều tình lắm, người con gái tốt như Yên Nhiên theo hắn quả thực là có chút ủy khuất, La Tuệ Trữ lại nhìn con trai mình một chút, giữa người với người thực sự rất khác nhau, con trai cùng con nuôi tựa hồ là đi tới hai hướng cực đoan, tuy rằng Văn Hạo Nam nghe theo Trương Dương trở về nhà, gần đây quan hệ cùng cha mẹ cũng hòa hợp hơn rất nhiều, nhưng La Tuệ Trữ lại biết, con trai mình vẫn không thể quên được Tần Manh Manh, từ góc độ ích kỷ của một người mẹ mà suy nghĩ, bà đã từng mong muốn Tần Manh Manh vĩnh viễn không trở về từ nước Mỹ, nhưng là gốc rễ người ta ở chỗ này, chung quy có một ngày sẽ phải trở về. La Tuệ Trữ chỉ hy vọng lần này Tần Manh Manh trở về, không nên phát sinh bất luận cái liên hệ gì với con trai mình, mong muốn cô ấy sẽ nhanh chóng rời khỏi mảnh đất kinh thành này giống như lời Sở Yên Nhiên.
Ăn xong bữa trưa, Trương Dương có hứng thú đi theo Văn Hạo Nam đi tới bãi bia tập bắn. Sở Yên Nhiên cùng La Tuệ Trữ ngồi ở dưới cái ô to che nắng, từ xa xa nhìn bóng lưng của Trương Dương cùng Văn Hạo Nam. La Tuệ Trữ mỉm cười nói: Thiên tính của đàn ông, đa số đều cảm thấy hứng thú đối với súng ống.
Sở Yên Nhiên nói: Đàn ông tôn sùng vũ lực, trong lòng bọn họ đều có máu anh hùng, đều muốn mình trở thành anh hùng.
La Tuệ Trữ cười nói: Người đem mình trở thành anh hùng thì rất nhiều, nhưng thực sự có khí khái anh hùng lại không có mấy người, đứa con nuôi này của ta hẳn là tính một người đi.
Sở Yên Nhiên nói: Tất cả khí khái anh hùng của hắn đều dùng vào việc cứu mỹ nhân!
La Tuệ Trữ bị những lời này của nàng làm cho nở nụ cười, một hồi lâu mới dừng tiếng cười nói: Yên Nhiên, có phải giữa các con có chút hiểu lầm hay không?
Sở Yên Nhiên nhỏ giọng nói: Không có! Nhưng vẻ mặt của nàng đã đem tâm tư của nàng bộc lộ rõ.
La Tuệ Trữ mỉm cười nói: Yên Nhiên, đúng là có rất nhiều con gái thích tiểu tử Trương Dương này, có điều là nó đối với con là thật lòng thật dạ, con quen biết nó còn lâu hơn ta, hẳn là còn hiểu rõ nó hơn ta, nó chính là bộ dạng cà lơ phất phơ, cả ngày cợt nhả, thích nói bậy như thế, con đừng chấp nhặt với nó.
Sở Yên Nhiên nói: Nếu như thật sự con có thể không chấp nhặt với hắn thì tốt rồi, con có thể bỏ qua hắn, hắn làm cái gì đều không quan hệ tới con.
La Tuệ Trữ nghe ra được oán niệm trong lời của Sở Yên Nhiên, bà đã sớm biết sự năm màu nhiều sắc lộn xộn trong chuyện tình cảm của Trương Dương, đối với thái độ trên mặt tình cảm của Trương Dương bà cũng rất là phê bình kín đáo, chỉ là có chút lời nói làm trưởng bối không tiện nói mà thôi, La Tuệ Trữ cho rằng Trương Dương là vì tuổi còn trẻ, có lẽ là sau này khi kết hôn sẽ thu lại, bà xem ra Sở Yên Nhiên không thể nghi ngờ là người ước thúc thích hợp mà Trương Dương chọn. La Tuệ Trữ nói: Tình cảm cũng giống như trồng hoa, phải có ánh mặt trời, phải có không khí, còn phải có nước, một khi các con lười tưới, đóa hoa này sẽ héo rũ.
Sở Yên Nhiên cắn cắn môi anh đào.
La Tuệ Trữ nhẹ giọng nói: Yên Nhiên, ta biết Trương Dương rất quan tâm tới con, cũng nhìn ra được con rất quan tâm nó, người nó chọn hẳn là con, ta tin tưởng, các con sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về các con. Tiếng súng từ bãi bắn bia cắt đứt cuộc trò chuyện của các nàng, Trương đại quan nhân đứng ở chỗ đó giơ tay bưng súng, biểu diễn tuyệt kỹ bắn thần tốc của hắn cho cho Văn Hạo Nam cùng ba gã lính xem, mười phát súng bắn ra đều vòng 10, Văn Hạo Nam nhìn thấy sững sờ há hốc mồm, khi gã tin thành tích này là không lầm, mới cảm thán nói: Thằng nhãi cậu hẳn là nên đi tham gia thế vận hội Ô-lym-pic.
Trương Dương vui vẻ nói: Xem ra ngày hôm nay vận may của tôi rất tốt, chút nữa đi mua vé xổ số thôi!
Văn Hạo Nam bưng súng trường lên, nhắm vào bia ngắm phía xa, thoáng một cái tiến vào trạng thái xạ kích, Văn Hạo Nam liền quên đi tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ tập trung vào mục tiêu phía trước, quyết đoán bóp cò súng.Vòng 9 điểm, so với Trương Dương còn kém một vòng, nhưng mà thuật bắn súng của Văn Hạo Nam cũng đã làm cho người xem xung quanh tương đối kinh hãi rồi.
Trương Dương xoay người, hướng Sở Yên Nhiên vẫy vẫy tay nói: Yên Nhiên, qua đây thử xem! Sở Yên Nhiên nói: Các anh đều là tay súng thiện xạ, em sẽ không bêu xấu! La Tuệ Trữ cổ vũ nói: Đi đi! Thả lỏng tâm tình, chơi cho vui một chút!
Lúc này Sở Yên Nhiên mới đứng dậy đi tới khứ, Trương Dương đưa súng giao cho nàng, Sở Yên Nhiên từ nhỏ đã ở quân khu, bãi bắn bia đối với nàng mà nói cũng không xa lạ gì, động tác lên đạn của nàng cực kỳ chuẩn mực, hai tay bưng súng nhắm ngay hồng tâm, súng thứ nhất được vòng 6 điểm, nhưng phát súng thứ hai chỉ được vòng 4 điểm.
Trương Dương cười tủm tỉm đi tới phía sau nàng, đưa hai tay luồn qua vai nàng, bàn tay to cầm đỡ lấy tay Sở Yên Nhiên, làm trò thân cận cùng hắn trước nhiều người như vậy, Sở Yên Nhiên có chút hơi ngượng ngùng, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được nhỏ giọng nói: Đại sắc lang, lại chiếm tiện nghi của em!
Trương Dương nói: Chú ý một chút, nhìn bia ngắm!
Sở Yên Nhiên nói: Đã lâu không bắn súng, có chút mới lạ!
Trương Dương mỉm cười nói: Không có việc gì, tin tưởng vào thiên phú của em, tập trung tinh thần, em hãy đem bia ngắm tưởng tượng thành một người đáng trách nhất.
Sở Yên Nhiên nhắm mắt lại, thấp giọng nói: Anh! Sau đó nàng mở đôi mắt đẹp, bóp cò súng một cái liền đem tất cả đạn còn lại đều bắn ra ngoài.
Báo cáo viên hồi báo thành tích cuối cùng là vòng 8 điểm, Sở Yên Nhiên có chút đắc ý nhìn Trương Dương một cái: Cảm tạ, quả nhiên hữu hiệu!
Trương đại quan nhân với vẻ mặt vô tội nói: Anh bị em hận thành như vậy sao?
Sở Yên Nhiên cười nói: Hận sâu như biển! Nàng lại lên đạn một lần nữa nói: Buông ra, lần này em muốn mình bắn một lần!
Thiếu đi Trương Dương trợ giúp, lần này thành tích của Sở tiểu thư xuất hiện khoảng cách trên diện rộng, chỉ bắn ra vòng 5 điểm. Sở Yên Nhiên cong môi anh đào, buồn bực đi tới bên người Trương Dương: Lần này mất linh!
Trương Dương ngẩng khuôn mặt lên, vui tươi hớn hở nhìn nàng.
Sở Yên Nhiên nói: Em nghĩ như thế nào cũng đều là anh hướng về phía em cười, vẻ mặt cười xấu xa làm em không nỡ hạ thủ. Trương đại quan nhân nói: Nhưng em vẫn nổ súng, nha đầu, nếu thật sự muốn hướng về anh thì phải nhắm vào đầu, đừng bắn lệch! Đùa như vậy mới gọi là hành hạ!
Sở Yên Nhiên nhỏ giọng nói: Tiếc quá. . . .
/2583
|