Mọi chuyện trong bản môn đều giao cho con trai ông ta là Sử Anh Hào xử lí. Sử Anh Hào nhìn thấy tình cảnh trước mắt, kinh ngạc vô cùng, đỡ lấy cánh tay Đông Khai Thái nói: Nhị sư huynh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Hai tay Đông Khai Thái đều đã bị Trương Dương đánh gẫy, khuôn mặt đau đớn không thôi, nhưng hắn vẫn nhịn đau nói: Ta thua rồi, không phải là đối thủ của người ta. Sử Anh Hào lại không biết chuyện bọn họ đi tìm Trương Dương khiêu chiến, nhưng nếu như đấu cọ sát thì cũng không đến nỗi phải ra tay nặng như thế này, mười lăm đồng môn đi thì có tới mười bốn người bị gẫy xương, người ta hoàn toàn không nể thể diện của Bát Quái Môn, rõ ràng là cố ý làm nhục bọn họ. Bị thương nặng nhất là Hùng Khai Khiết, gã kêu thảm thiết nói: Trương Dương.... hắn thật độc ác...luôn mồm nói muốn đạp bằng Bát Quái Môn chúng ta...
Mặt Sử Anh Hào lập tức biến sắc. Hắn xoay người nói: Nghiêm trọng rồi, lập tức đón cha tôi đến đây. Một giọng nói phẫn nộ vang lên: Thật là nhục nhã, hắn rõ ràng là muốn làm nhục Bát Quái môn chúng ta. Tiểu sư đệ Kiều Bằng Phi nghe được tin liền chạy từ hậu viện ra, gã tức giận nói: Chúng nếu như còn nhẫn nhịn cục tức này thì sau này Bát Quái Môn ta làm sao có thể đứng trong giới võ lâm Bắc Kinh chứ, nếu là bậc đại trượng phu thì đứng ra đây, liều một phen với hắn. Oán hận của gã đối với Trương Dương là sâu đậm nhất. Thấy tình hình vậy, thù cũ hận mới đều bộc phát ra. Lời của gã lập tức kích động tất cả đám đệ tử của Bát Quái Môn. Bọn chúng ào ào lên: Liều mạng với hắn! Đi, đi tìm hắn đòi công bằng.
Sử Anh Hào giận dữ hét lên: Câm mồm hết cho tôi, trước khi chưởng môn chưa đến, không được ai đi tìm hắn báo thù. Sử Anh Hào đã từng giao thủ với Trương Dương, gã biết võ công của Trương Dương, ngoài cha gã ra chẳng có ai là đối thủ của hắn cả. Tuy đệ tử của Bát Quái Môn nhiều nhưng ỷ đông hiếp yếu chẳng phải là chuyện vẻ vang gì.
Kiều Bằng Phi nói: Chúng ta đã bị ức hiếp đến mức này rồi mà còn phải nhịn sao, anh nhịn được nhưng tôi không nhịn được, cho dù mọi người không đi thì tôi cũng sẽ đi. Hắn bước bước lớn ra ngoài, đám đệ tử còn lại cũng lần lượt đi theo sau.
Sử Anh Hào dù sao cũng không phải là chưởng môn, uy tín của hắn trong đám huynh đệ rõ ràng là không đủ. Chỉ đành đừng nhìn chằm chắm bọn chúng đi tìm Trương Dương tính sổ.
Kiều Bằng Phi không phải là một người thô lỗ, hắn sở dĩ dám khơi mào chuyện này một là vì có thù cũ với Trương Dương, còn một nguyên nhân nữa chính là thấy đồng môn bị Trương Dương làm nhục, quả thật là không thể nhịn được, hắn là một người nổi bật trong Bát Quái Môn. Ngoài tam sư huynh Sử Anh Hào ra thì hắn chưa từng phục người khác. Cho dù nhị sư huynh Đông Khai Thái hắn cũng không coi ra gì, cho rằng Đông Khai Thái chẳng mạnh hơn mình bao nhiêu, bại dưới tay Trương Dương chẳng có gì là lạ. Lần này đi cùng với Kiều Bằng Phi đến tìm Trương Dương có tất cả hơn bảy mươi người. Kiều Bằng Phi thầm nghĩ Trương Dương cho dù có lợi hại hơn nữa nhưng nếu hơn bảy mươi người xông lên cùng lúc thì Trương Dương cũng sẽ không địch lại nổi. Tuy là như vậy nhưng vẫn gọi điện cho Chung Trường Thắng, bảo Chung Trường Thắng đến giúp một tay. Lúc trước Chung Trường Thắng đánh bại Trương Dương gã cũng tận mắt nhìn thấy, chỉ cần Chung Trường Thắng đến thì bọn chúng sẽ ở vào thế bất bại.
Sau khi đánh lui được đám Đông Khai Thái, Trương Dương vẫn không vội rời đi, hắn đoán chắc rằng đám đệ tử Bát Quái môn sẽ lại đến báo thù, vừa nãy xuất thủ đã làm cho Trương Dương tin tưởng công lực đã hồi phục, công lực của hắn tuy không được mạnh như xưa nhưng chí ít cũng hồi phục được tám phần, đối phó với đám đệ tử của Sử Thương Hải cũng không vấn đề gì. Trần Tuyết lại không nghĩ nhiều: Đi đi, đám người đó bị anh đánh thảm đến vậy nhất định sẽ không chịu yên đâm, lẽ nào anh định đợi bọn chúng đánh đến đây sao? Trương Dương mỉm cười nói: Đúng là muốn đợi chúng đến đây một lượt, ân oán phải giải quyết một thể, vì tôi cũng không có nhiều thời gian để chơi với chúng như vậy đâu.
Trần Tuyết có thể nhìn ra tâm tư hôm nay của Trương Dương, hôm nay hắn vì chuyện Sở Yên Nhiên bỏ đi mà bị ảnh hưởng rất nhiều, lòng không khỏi thầm than, vừa nãy Trương Dương xuất thủ đã chứng tỏ rằng võ công của hắn đã có sự phục hồi. Đám người Bát Quái Môn e rằng chỉ đến để chịu khổ mà thôi. Trương Dương nói: Việc này không liên quan gì đến cô, cô đi xem sách đi, tôi ở bên ngoài đợi chúng, sau khi xử lí xong chuyện này tôi sẽ đưa cô về. Trần Tuyết gật đầu, xoay người đi vào phòng sách. Trương Dương liền đi vào lấy một bình trà ra, mang theo một chiếc ghế, hắn ngồi dưới gốc cây phong lá đỏ, tiêu diêu tự tại thưởng trà ngắm phong cảnh đợi đám người Bát Quái môn đến báo thù.
Không lâu sau, lại nhìn thấy Trần Tuyết cầm một quyển sách dẫm chân lên lá phong khô đi ra, cô ấy ngồi xuống một tảng đá cách chỗ Trương Dương không xa, nhẹ nhàng yên lặng đọc sách. Trương Dương chợt cảm thấy ấm áp, Trần Tuyết tuy không nói gì, nhưng hắn biết từ sâu trong đáy lòng cô ấy là sự quan tâm đối với hắn. Sự qua lại giữa Trương Dương và Trần Tuyết tuy không nhiều nhưng giữa hai người dường như tồn tại một sự ăn ý thấu hiểu, có những chuyện không cần thiết phải nói ra.
Trương Dương dừng tay nhìn Trần Tuyết một lát, sau đó lại bê chén trà lên nhấp một ngụm. Mười mấy chiếc ô tô lao nhanh về phía biệt viện yên tĩnh, Trương Dương nhíu mày, nhẹ giọng nói: Nếu như Thiên Trì tiên sinh biết được chắc chắn sẽ trách tôi phá vỡ sự yên tĩnh của ông ấy. Kiều Bằng Phi đem theo bảy mươi mấy huynh đệ đi về phía tiểu viện trên núi, bước chân của bọn họ làm cho lá phong bay mù mịt. Chung Trường Thắng cũng đi cùng với Kiều Bằng Phi. Vốn đây là chuyện của Bát Quái môn, gã không nên nhúng tay vào, nhưng Kiều Bằng Phi là cháu của Kiều lão, gã đã đích thân mới thì Chung Trường Thắng đương nhiên không thể từ chối. Trong mắt Chung Trường Thắng, Trương Dương chẳng qua chỉ là một bại tướng, mà gã cũng không hiểu được tại sao đám đệ tử Bát Quái môn lại kích động như vậy.
Trương Dương nhìn đám người đen sì ùn ùn kéo tới không khỏi mỉm cười, hắn lướt mắt một lượt nhìn đám đệ tử Bát Quái Môn, thấy kẻ nào kẻ này đều sát khí đùng đùng, phản ứng này của bọn chúng hoàn toàn không làm Trương Dương cảm thấy ngạc nhiên. Huynh đệ đồng môn của chúng bị Trương Dương đánh thảm đến mức đấy, không tức giận mới là lạ. Người trong võ môn ít nhiều cũng có máu nóng. Đi làm cho Trương Dương thấy ngạc nhiên chính là Chung Trường Thắng. Nói chính xác thì phải là điều ngạc nhiên đáng mừng mới đúng. Từ sau trận bị Chung Trường Thắng đánh thương, Trương Dương luôn muốn tìm một cơ hội để đấu lại, trong lòng buồn bực, không ngờ gã lại chủ động dẫn xác đến. Trương đại quan nhân thật sự có chút cảm tạ trời đất, trong lúc tâm trạng không vui thì ông trời lại đặc biệt phái đến một đám người để hắn xả giận, ông trời thật là chiều lòng người.
Hơn bảy mươi tên dàn ra, bao vây lấy Trương Dương. Trương Dương không lo lắng, vẫn nhấp từng ngụm trà. Rồi đặt cốc xuống, từ từ đứng dậy nói: Nhanh như vậy mà đã đến rồi à? Kiều Bằng Phi tức giận nói: Trương Dương , mày thật ức hiếp người quá đáng. Trương Dương cười lớn ha ha, hắn giơ bức sinh tử trong tay nói: Mở to mắt chúng mày ra mà nhìn cho rõ, không phải vừa nãy cái đám người kia cùng tao kí bức sinh tử này sao? Chúng nó rõ ràng là tự rước lấy nhục nhã, không liên quan gì đến tao.
Kiều Bằng Phi tức giận nói: Trương Dương, mày hoàn toàn không thèm để ý đến quy tắc giang hồ, thi đấu võ cọ sát trong võ lâm, nào có ai làm như mày? Phân thắng bại là được rồi, mày lại còn dùng thủ đoạn thâm độc để đánh thương người. Trương Dương thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn Kiều Bằng Phi nói: Chúng nó mười mấy tên chạy đến cửa nhà tao khiêu chiến, chính là đắc tội với quy tắc của tao, chúng mày cũng vậy. Ánh mắt hắn rơi vào người Chung Trường Thắng, chế giễu nói: Chung Trường Thắng, mày gia nhập Bát Quái Môn từ lúc nào vậy?
Chung Trường Thắng nói: Việc của tao không cần phải giải thích với mày.
Trương Dương gật gật đầu nói: Mày đúng là rất đê tiện. Lần trước nhân lúc tao bị thương mà đánh lén, lần này lại đến cùng nhiều người thế này, muốn ỷ đông để thắng, thật không biết loại người như mày sao còn mặt mũi đi bảo vệ cho Kiều lão? Để tao tặng cho mày bốn chữ: Không biết xấu hổ.
Chung Trường Thắng bị hắn chửi cho mặt nóng bừng, nhảy một bước lên nói: Để tao lĩnh giáo cao chiêu của mày trước.
Trương đại quan nhân hếch mặt nhìn Chung Trường Thắng, nói: Mày xứng sao? Chung Trường Thắng bị hắn sỉ vả trước mặt nhiều người như vậy, thật không còn mặt mũi nào, liền lạnh lùng nói: Giỏi mồm thì được ích gì? Có giỏi thì một đấu một coi.
Trương Dương ngồi xuống ghế, nói: Mày cứ tấn công tới đây, nếu như mày có thể làm lay động một chút vị trí này thì coi như tao thua. Nếu như không phải công lực của Trương Dương đã hồi phục hơn nửa, thì hắn tuyệt đối sẽ không dám làm lớn như vậy.
Chung Trường Thắng cho rằng Trương Dương đang cố ý chọc mình tức giận, gã bước tới, đến gần Trương Dương, gật gật đầu nói: Tao ra tay đấy nhé.
Trương Dương khinh thường nói: Ít lời thôi. Lần trước đánh lén tao, mày có chào hỏi không? Chung Trường Thắng hừ một tiếng, giơ chân lên đá hướng về phía đùi Trương Dương. Gã nghĩ Trương Dương chắc chắn sẽ đứng lên, Trương Dương nhấc đùi lên chắn chân Chung Trường Thắng, cười híp mắt nói: Chân tôm à? Một chút lực cũng không có.
Chung Trường Thắng không chút lưu tình, một quyền đá thẳng về mặt Trương Dương. Trương Dương đưa tay chắn, tán thưởng nói: Quyền này còn có chút ý nghĩa.
Chung Trường Thắng thầm kinh hãi, chưa đến một tháng từ lần gã giao thủ với Trương Dương nhưng sao đối thủ như thay một người khác vậy, hai đòn của mình đã bị đối phương nhẹ nhàng hóa giải.
Gã vốn còn muốn bảo vệ thân phận mình nhưng sau hai lần tấn công thất bại, bắt đầu có chút sợ hãi, xem ra lần trước không phải là thực lực thật sự của Trương Dương. Nếu như mình không bỏ ra hết sức mạnh thì e là hôm nay sẽ bại một cách rất khó coi. Chung Trường Thắng nghĩ đến đây lập tức bỏ sự rụt rè xuống, quyền cước nhanh như cắt phóng về phía Trương Dương.
Trương Dương một tay giơ chén trà lên, một tay nhẹ nhàng hóa giải đòn công kích của Chung Trường Thắng, hắn rõ ràng đang sử dụng thủ thế, thấy chiêu tiếp chiêu. Hàng loạt chiêu của Chung Trường Thắng tung ra nhưng ngay cả góc áo của Trương Dương cũng không chạm vào được. Sau mấy đòn với gã, Trương Dương đã nhìn ra nước cờ của hắn, cố ý để ra một kẽ hở. Chung Trường Thắng giơ chân đạp thẳng vào phía bụng của hắn.
Trương Dương đột nhiên vung tay xuống phía dưới, nhanh như chớp nắm lấy chân Chung Trường Thắng, sức mạnh khắp nơi, lại làm cho cả người Chung Trường Thắng vung lên không, mất thăng bằng mà ngã xuống trước mặt Trương Dương.
Chung Trường Thắng đang muốn đứng dậy lại bị Trương Dương hất nước trà vào mặt, trông rất thảm hại. Gã tức giận hét lên, gã dùng thế cá chép nhảy bật lên, lao thẳng hữu quyền một đạo về phía mặt Trương Dương.
Trương Dương vứt chén trà, tay trái giơ nhẹ lên, lật tay tóm lên trên mạch môn của Chung Trường Thắng, Chung Trường Thắng lập tức cảm thấy cánh tay phải đau đớn vô cùng, sức mạnh tập trung ở cánh tay lập tức biến mất hoàn toàn. Trương Dương hóa chưởng thành trảo, kéo chặt lấy tay Chung Trường Thắng, hướng về phía ngực. Phương quyền của hắn lại kéo mạnh rắn chắc đấm xuống bụng của Chung Trường Thắng. Một quyền vừa đánh trúng thì tả quyền lập tức xông lên, chỉ nghe thấy tiếng ping pang không dứt, song quyền của Trương Dương liên tiếp xuất ra, làm cho người ta hoa mắt chóng mặt, trong một khoảng thời gian cực ngắn mà ngực và bụng của Chung Trường Thắng đã chịu hàng chục cú quyền, sau đó Trương đại quan nhân lại hóa quyền thành chưởng. Cho Chung Trường Thắng một bạt tai làm hắn nghiêng ngả lùi về sau, khó khăn lắm mới đứng lại được, chỉ cảm thấy ngực như cứng lại, một luồng khí nóng phun từ họng ra.
Trong mắt Chung Trường Thắng đầy sự kinh ngạc và dường như không thể tin nổi. Chỉ trong gần một tháng ngắn ngủi mà đối phương lại có được sự thay đổi trời long đất lở như vậy, võ công tăng lên với một tốc độ không thể tưởng tượng được. Trương Dương cười nói: Mày! Không phải là đối thủ. Rồi hắn từ từ đứng lên, nhìn một lượt bảy mươi mấy tên đệ tử Bát Quái Môn: Định cùng lên một lượt hay từng thằng lên một?
Kiều Bằng Phi tức giận nói: Đối phó với kẻ tiểu nhân đê tiện như mày thì không cần phải dùng quy tắc võ lâm gì cả! Lên! Trước sự hô hào của hắn, hơn bảy mươi tên Bát Quái Môn cùng xông lên như ong vỡ tổ về phía Trương Dương.
Trương Dương dậm hai chân xuống, mặt đất rung lên, những chiếc lá phong dưới đất không cần gió cũng động đậy bay lên vòng vòng.
Trần Tuyết, người đang chăm chú xem sách liền nhặt một cành trúc bên cạnh ném về phía Trương Dương, Trương Dương nhận lấy, cành trúc chỉ to bằng cái ngón tay cái, dài khoảng hơn hai trượng, đầu cành còn có mấy chiếc lá trúc nhỏ, Trần Tuyết nói: Bọn chúng không nói quy tắc với anh thì anh cũng không cần phải nói quy tắc với chúng.
Trương đại quan nhân cười ha ha nói: Nói rất đúng! Cành trúc trong tay vung lên, mang theo tiếng xé gió nhức tai. Bộp! Một cú vung đập thẳng vào mặt Chung Trường Thắng đang đứng chỗ cũ, hắn bị đánh trúng mặt, gây ra một vết thương dài trên mặt, đầu bị đánh hất ngửa về phía sau, đau đớn không thôi. Cành trúc nhỏ nhưng vào trong tay Trương Dương, với sự biến hóa kì diệu trở nên đầy uy lực, chỉ trong chốc lát đã có mười mấy tên đệ tử Bát Quái môn ngã gục xuống đất.
Mục tiêu của Trương Dương sớm đã được xác định, đó chính là Kiều Bằng Phi, cành trúc xanh trong tay vừa quật ngã một tên đệ tử Bát Quái môn lập tức vung về phía Kiều Bằng Phi.
Kiều Bằng Phi nghiêng người muốn tránh đòn của Trương Dương, nhưng không ngờ đối phương chỉ dùng hư chiêu, hậu thủ càng lợi hại hơn lại ở phía sau, cành trúc của Trương Dương hơi hướng lên trên, sau đó vung mạnh xuống phía ngực của Kiều Bằng Phi, cú đánh này có ẩn chưa nội lực cực đại, chỉ nghe thấy một tiếng gió rít thì Kiều Bằng Phi đã bị quất cho ngã ngục xuống đất. Có năm tên đồng thời xông lên phía Trương Dương, Trương Dương vung một vòng cành trúc, rồi những tiếng bộp bộp không dứt vang lên, đầu cành trúc đều đánh trúng mặt chúng, làm nổ đom đóm mắt.
Tuy Bát Quái môn có tới hơn bảy mươi tên đến nhưng không một tên nào có thể lại gần Trương Dương khoảng một trượng. Tuy Trương Dương vô cùng bực mình với Bát Quái môn nhưng khi hắn ra tay vẫn rất có giới hạn, ngoài việc gây ra hàng loạt vết thương ngoài da ra thì nhiều nhất chỉ là đánh trúng huyệt đạo của chúng. Tuy như vậy nhưng cành trúc trong tay Trương Dương đa phần đều đánh vào mặt chúng, đánh người không đánh mặt, nhưng hôm nay Trương đại quan nhân đã rắp tâm đánh thẳng vào mặt đám người này, để cho chúng biết kết cục của việc không nói quy tắc. Khi cành trúc trong tay Trương Dương phóng tới Kiều Bằng Phi, thì một tia sáng màu bạc từ bên cạnh lóe lên, quấn lấy cành trúc như một con rắn. Hóa ra là chưởng môn Bát Quái Môn đưa con trai cùng mấy người kịp thời đến, ông ta vừa xuất thủ đã phải dùng đến dây cửu tiết, để công kích lại đòn của Trương Dương.
Sử Thương Hải vừa mới nhận được tin liền chạy về Bát Quái môn thì thấy cảnh tượng thảm hại của nhị đồ đệ Đông Khai Thái cùng đám đệ tử, trong lòng cũng vô cùng buồn bực, nghe nói Kiều Bằng Phi mang theo hơn bảy mươi đồ đề đến bao vây tấn công Trương Dương, ông ta lập tức đến ngăn cản, nhưng khi đến nơi vẫn hơi muộn một chút, bây giờ đã có gần hai mươi đệ tử bị Trương Dương đánh gục.
Sợi cửu tiết trong tay Sử Thương Hải và cây trúc trong tay Trương Dương quấn lấy nhau tạo thành một được, Sử Thương Hải thở dài nói: Trương Dương, có chuyện gì mà không thể bình tĩnh nói với nhau sao?
Trương Dương bực mình nói: Bát Quái Môn người đông kéo tới, tôi làm gì có cơ hội nói. Sử Thương Hải tuy biết chuyện này là do đồ đệ mình chủ động đến khiêu chiến, nhưng thấy thảm cảnh của đám đồ đệ cũng cảm thấy chẳng có mặt mũi nào. Đám đệ tử đều bị đánh sưng mày sưng mặt, việc này mà truyền ra ngoài chẳng phải là để cho người ta chê cười sao, mình sao còn được hiệu xưng là đệ nhất võ lâm kinh thành nữa, hôm nay đệ tử môn hạ mình bị người ta đánh đến mức này, người làm sư phụ như ông ta còn có mặt mũi nào mà nói?
Sử Thương Hải nói: Bọn chúng có chỗ nào không đúng thì cậu có thể nói với tôi, tôi sẽ giáo huấn bọn chúng là được mà.
Trương Dương cười nói: Ông tuổi đã lớn như vậy, sao tôi dám làm phiền? Câu nói này của Trương Dương rõ ràng mang theo sự tức giận, hắn cho rằng chính Sử Thương Hải đã tiết lộ tin tức hắn bị tẩu hỏa nhập ma cho đám này biết, cho nên chúng mới dám tìm đến hắn gây sự, cho rằng Sử Thương Hải hai mặt.
Câu nói này làm Sử Thương Hải rất khó chịu, thầm nghĩ: Tên tiểu tử này không nể mặt mình thì thôi, nhưng đánh người không đánh mặt, cậu nhìn xem, sao lại đánh đồ đệ của tôi ra thế này? Cho dù bọn chúng có chỗ không đúng nhưng cậu có thể nói với tôi, tôi sẽ trừng trị không nể tình, nhưng cậu đánh chúng thì thôi đi, lại còn chọn mặt mà đánh, rõ ràng là muốn người ta chê cười tôi, bây giờ lại còn chế giễu tôi tuổi cao vô dụng, tôi không cho cậu một bài học thì sau này trong giới võ lâm kinh thành, Sử Thương Hải làm sao còn chỗ đứng nữa?
Hai hàng lông mày rậm hoa râm của Sử Thương Hải nhíu lên, nói: Tuy tuổi đã cao nhưng đám đồ đệ này tôi vẫn có thể đánh. Rồi hắn vứt dây cửu tiết sang bên.
Trương Dương thấy Sử lão gia đã vứt binh khí, rõ ràng là muốn đánh tay đôi với mình, hắn liền vứt cành trúc trong tay đi, mỉm cười nói: Việc này không có liên quan gì đến Sử lão gia chứ? Sử Thương Hải cười nhạt nói: Bất kể chuyện gì của Bát Quái Môn cũng đều liên quan đến tôi. Rồi ông ta ra thủ thế với Trương Dương, ông già này cũng rất biết tự trọng thân phận, tuy biết Trương Dương tuổi trẻ thực lực không thể xem thường nhưng vẫn ra hiệu cho hắn ra tay trước. Sử Anh Hào đứng phía sau nói: Để con lĩnh cao chiêu của cậu ta.
Sử Thương Hải bực mình hừ một tiếng, nói: Lùi xuống.
Thấy một trận đại chiến sắp diễn ra, Trần Tuyết liền đứng dậy, gấp sách lại nói: Trương Dương, tại sao anh không một mình giải thích rõ ràng với Sử lão tiên sinh?
Trương Dương hơi ngẩn ra, rồi lập tức hiểu được ý của Trần Tuyết, Trương Dương nói với Sử Thương Hải: Sử tiên sinh, mời. Hắn xoay người đi về phía căn nhà, Sử Thương Hải cũng đi theo hắn vào trong sân, Sử Thương Hải nhìn xung quanh căn nhà, thấp giọng nói: Nơi đây trước kia là của Thiên Trì tiên sinh phải không?
Trương Dương gật đầu nói: Thiên Trì tiên sinh đã tặng lại căn nhà này cho tôi, một cọng cỏ một nhành cây ở đây đều để lại dấu ấn của tiên sinh, tôi có nên trân trọng không?
Sử Thương Hải nói: Nên.
Trương Dương nói: Đồ đệ của ông đập phá nhà tôi, tôi có nên bắt chúng đền không? Nên.
Trương Dương đứng dưới cây cổ thụ, chắp quyền nói với Sử Thương Hải: Sử tiên sinh, khi giao đấu cọ sát xin hãy trân trọng hoa cỏ ở đây.
Ánh mắt Sử Thương Hải nhìn chăm chú vào mắt Trương Dương. Tuy chỉ qua một đêm, nhưng ánh mắt Trương Dương đã trở nên bình thản và lạnh lùng, nhớ tới lúc bắt mạch cho hắn tối qua, ánh mắt hắn vô cùng mệt mỏi rời rạc. Sử Thương Hải quả thật không thể tin được sự thay đổi trước mắt mình. Chắp từ từ chắp quyền, phát về phía Trương Dương, Trương Dương cùng đưa quyền nghênh đón, hai quyền gặp nhau cùng xuất ra lực, mặt đất rung lên, những chiếc lá dưới chân bọn họ cùng bay lên. Quyền này của họ chỉ là để thăm dò thực lực đối phương, chứ chưa xuất hết toàn lực. Trương Dương thầm tán dương Sử Thương Hải già rồi mà vẫn rất mạnh, liền nhẹ giọng nói: Võ giả thượng tuệ, những chuyện dậu đổ bìm leo thì một người học võ chân chính không nên làm.
Sử Thương Hải dần dần hiểu được tại sao Trương Dương lại ra tay độc ác với đệ tử của mình như vậy. Tuy ông ta không chiếm được lí, nhưng nghĩ đến chuyện Trương Dương đã làm nhục Bát Quái Môn đến mức này, hơn nữa tên tiểu tử này rõ ràng là cho rằng mình đã nói tình hình của hắn cho đệ tử biết rồi kêu đám đệ tử đến báo thủ, Sử Thương Hải cho dù có bao dung đến mất thì lúc này cũng không nén được giận. Ông ta hừ lạnh một tiếng, thi triển Bát Quái cởng đại khai đại hợp, trong chốc lát tiếng gió vang lên, chưởng ảnh đã vây lấy toàn thân Trương Dương. Sử Thương Hải dù sao cũng là nhất đại tông sư, võ công so với đám đệ tử không biết mạnh gấp bao nhiêu lần.
Trương Dương tuy đã hồi phục như võ công vẫn chưa hồi phục tới mức như lúc đầu, có điều hắn đang tuổi trẻ dồi dào sức lực, tuổi của Sử Thương Hải cũng không còn trẻ nữa, Bát Quái chưởng tuy cương mạnh nhưng chiêu nào cũng cần sử dụng chân lực, cho nên Trương Dương cho rằng chỉ cần chống đỡ được một thời gian thì cùng với sự giảm dần của Sử Thương Hải, hắn có thể chuyển thủ thành công, nhưng Sử Thương Hải xuất mười tám lộ quyền pháp ra mà vẫn không thấy một chút giảm sút nào.
Trương Dương thầm cảm thấy thần kì, hắn hôm nay đã trải qua hai trận đại chiến, giờ lại gặp phải cường thủ như Sử Thương Hải, có cố gắng mấy vẫn rơi vào thế hạ phong. Trương Dương nhận thức được rằng nếu cố gắng chống đỡ tiếp thì nói không chừng sẽ bại trong tay lão Sử này. Lập tức hai tay đưa ra chắp thẳng với chưởng của Sử Thương Hải, nhưng lại không dùng toàn sức chống đỡ, hắn mượn sức mạnh của Sử Thương Hải mà nhảy bay ngược về phía sau khoảng một trượng. Sử Thương Hải tuổi đã cao nhưng vẫn rất khỏe, không để cho Trương Dương có cơ hội được nghỉ, liền xông lên đánh một chưởng về phía vai Trương Dương.
Trương Dương không còn lựa chọn nào khác là phải liều mạng với ông ta, hắn thay đổi phương pháp ứng đối, dùng đạo gia Không Minh quyền hóa giải, Không Minh quyền chú trọng sự mềm dẻo. Chưởng pháp của Sử Thương Hải tuy mạnh mẽ vô cùng nhưng dưới sự khống chế của nhu quyền thì không có cách nào phát huy hết sức mạnh ra, giống như đang đối mặt với một quả bóng da được bơm đầy khí, lực tấn công càng lớn thì lực phản kích càng lớn, vì lực lượng của nó là lực mượn.
Sử Thương Hải thấy được mục đích của Trương Dương, tên tiểu tử này rõ ràng là muốn làm tiêu hao lực lượng của mình, sau đó lại phản kích. Sử Thương Hải tuy xuất thủ lực đạo đến mười nhưng ông ta biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì sức mạnh của mình sẽ bị giảm đi, nên ông ta quyết tâm kết thúc trận đấu này, chân lập tức biến đổi, cong như du long, từng bước ép gần lại, tốc độ nhanh hơn lúc nãy gấp bội lần, nhất thời biến thành vô thiên chưởng ảnh, bao chùm cơ thể Trương Dương vào trong.
Đứng một bên quan sát trận đấu, Trần Tuyết mặt cũng biến sắc, cơ thể Trương Dương vừa mới hồi phục không biết có thể chống đỡ được với sự công kích như vũ bão của Sử Thương Hải không. Không Minh quyền của Trương Dương tuy là nhu quyền nhưng cũng không cách nào ngăn cản được một kích toàn lực của Sử Thương Hải, đối mặt với đòn công kích như thế này chỉ có liều mình mà chống đỡ tiếp. Trương Dương từ trong chưởng ảnh đầy trời đã phân biệt ra được song chưởng của Sử Thương Hải ở đâu, hai tay hắn liền vung lên, cô gắng tiếp chiêu của Sử Thương Hải.
Lần giao phong này không còn là thăm dò sức nữa, Sử Thương Hải xuất mười phần sức mạnh, sau khi ông ta xuất chưởng mới cảm thấy có chút hối hận, với tuổi tác của mình việc gì phải dùng toàn lực sống chết với hậu bối chứ. Nếu như làm Trương Dương bị thương thì mình cũng chẳng đẹp mặt chút nào, nhưng chiêu đã xuất ra rồi, không thể thu lại được nữa.
Song quyền giao nhau, phát ra một tiếng động kinh thiên, Trương Dương dậm chân lùi mấy bước, một lúc người mới đứng lại được. Sử Thương Hải tuy không động nhưng khuôn mặt lại khí huyết đằng đằng, Trương Dương tuổi trẻ như vậy mà đã có thể tiếp được đòn công lực của ông ta, Sử Thương Hải không khỏi thầm buồn bã, chẳng trách đệ tử của ông ta đều bại dưới tay Trương Dương. Với thực lực của Trương Dương, nếu như có thể vẫn ở trong trạng thái đỉnh cao như trước thì e là cả mình cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn.
Trần Tuyết thất kinh kêu lên, lại nhìn Trương Dương, khuôn mặt hắn có chút tái đi, có điều vẻ mặt vẫn coi như là bình thường. Trương Dương bị chưởng này của Sử Thương Hải tác động vào ngực, làm hắn đau đớn, hai luồng nội khí bị kích động lên, nhưng lập tức lại dung hợp với nhau, sự đau đớn nhanh chóng giảm đi. Hiện tượng trước đây chưa từng xảy ra, hai luồng nội khí này một khi bị kích động lên thì sẽ làm sự đau đớn tăng lên tột cùng, nhưng bây giờ giữa chúng lại không có bị xung đột, Trương Dương thầm mừng rỡ, thấy việc điều trị của Trần Tuyết cho mình tối qua đã có tác dụng cực lớn. Trương Dương liền điều khí, rồi nói: Sử tiên sinh, còn muốn tiếp tục không? Sử Thương Hải thở dài một hơi, lắc đầu nói: Tôi không thắng nổi cậu.
Trương Dương nói: Tôi cũng không thắng nổi ông.
Sử Thương Hải nói: Sử Thương Hải tôi cả đời gặp được đối thủ vô địch, thật sự xứng đáng làm võ học kì tài chỉ có mình cậu. Hai tay ông ta từ từ hạ xuống: Việc tối qua tôi không hề nói với bất kì ai. Tuy tôi không dám xưng mình là quang minh lỗi lạc, nhưng những chuyện bỉ ổi như vậy Sử Thương Hải tôi tuyệt đối không làm.
Sử Thương Hải thích hợp thu tay trong tình huống cục diện đang chiếm ưu thế, việc này không phải người bình thường có thể làm được, Trương Dương biết chắc chắn mình đã hiểu lầm ông ta, liền cúi thấp người nói: Sử tiên sinh, vừa rồi tôi đã có điều đắc tội, mong được lượng thứ. Sử Thương Hải nói: Võ giả thượng tuệ, câu này của cậu không sai, nhưng cách cậu nói và cách cậu làm không giống nhau.
Trương Dương nghe câu nói của Sử Thương Hải thì biết ông ta đang phê bình khéo mình, hắn liền đưa tờ sinh tử lúc trước ra cho Sử Thương Hải.
Sử Thương Hải nhận lấy từ sinh từ, đọc xong thì trầm mặc một lúc lâu không nói gì. Nhị đồ đệ đến nhà người ta khiêu chiến rồi gây ra một chuỗi sự đấu tranh này, hơn nữa trước khi thi đấu bọn họ còn kí kết thứ này, tuy bức sinh tử không có bất kì hiệu lực nào về mặt pháp luật, nhưng đối với nhân sĩ võ lâm như bọn họ mà nói rất có sự trói buộc.
Sử Thương Hải thầm thở dài, chuyện hôm nay đúng là Bát Quái môn bọn họ không đúng trước. Ông ta cất bức sinh tử đi, thấp giọng nói: Tất cả những tổn thất này hãy tính hết cho tôi, là tôi quản giáo đồ đệ không nghiêm, mới xảy ra những cuộc đấu đá ngày hôm nay.
Trương Dương rất bái phục khí độ và lòng dạ của Sử tiên sinh, hắn chắp tay nói: Sử tiên sinh, tôi cũng có chỗ không đúng, đã ra tay hơi nặng.
Sử Thương Hải nói: Thủ pháp phân cân thác cốt của cậu rất kì lạ, những đệ tử của tôi bị cậu làm trật khớp giờ vẫn phải nằm trên giường, thiên hạ này không có thù oán nào không thể hóa giải. Trương Dương, nếu như bọn họ có chỗ nào đắc tội cậu thì tôi xin thay mặt chúng xin lỗi cậu. Sử Thương Hải đã nói đến nước này thì Trương Dương đương nhiên không thể không có chút động lòng, hắn mỉm cười nói: Với câu nói này của Sử tiên sinh coi như tất cả thù oán của tôi với Bát Quái môn chấm dứt từ đây, xin mời Sử tiên sinh đi trước một bước, tôi sẽ theo sau.
Sử Thương Hải gật gật đầu, quay người rời khỏi sân, bước ra ngoài, đám đệ tử của ông ta đều quan tâm vây lấy, Kiều Bằng Phi bị Trương Dương quất thương giờ vẫn đau nhức không thôi, gã chạy lên nói: Sư phụ, đã cho hắn bài học chưa?
Sử Thương Hải lạnh lùng nhìn Kiều Bằng Phi, đột nhiên giơ tay lên, trước mặt bao nhiêu người, tức giận tạt cho hắn một bạt tai, ông ta ra tay rất nặng, làm cho nửa mặt của Kiều Bằng Phi lập tức đỏ sưng lên. Kiều Bằng Phi ôm lấy mặt, hai mắt đầy sự xấu hổ, trước đây Sử Thương Hải luôn yêu thương nhất tiểu đồ đệ này, nhưng sự việc hôm nay đã làm cho ông ta không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, Sử Thương Hải trước mặt bao nhiêu đệ tử, từng chữ từng chữ một nói: Kiều Bằng Phi, từ nay về sau cậu không còn đệ tử của Bát Quái môn nữa.
Kiều Bằng Phi nghe thấy sư phụ muốn trục xuất mình ra khỏi sư môn, hắn liền chạy tới quỳ xuống trước mặt Sử Thương Hải: Sư phụ, con sai rồi, người đừng trục xuất con ra khỏi sư môn. Ở thời hiện đại, quan hệ sư đồ đã không còn quan trọng như trước nữa. Nhưng Kiều Bằng Phi từ nhỏ đã đi theo Sử Thương Hải học võ, rất được gã sủng ái, Kiều Bằng Phi bản thân vốn là người trọng thể diện, bị sư phụ đuổi ra khỏi môn phái rõ ràng là điều gã không thể chấp nhận được. Sử Thương Hải giơ chân đạp Kiều Bằng Phi lăn ra đất: Nghiệt chướng, tôi không có loại đồ đệ như cậu. Nói rồi ông ta bước bước lớn về phía trước.
Sử Anh Hào không khỏi đồng cảm nhìn tiểu sư đệ, đợi khi cha gã đi xa rồi mới vỗ vỗ vai Kiều Bằng Phi nói: Ông đang rất tức giận, đợi khi ông hết tức thì nhị huynh cùng sư huynh đệ sẽ nói giúp cho đệ.
Kiều Bằng Phi gật gật đầu, quỳ dưới đất chần chừ không đứng lên.
Chung Trường Thắng lúc này đang dựa dưới gốc cây phong, mặt cắt không còn giọt máu, miệng thì đầy màu đỏ của máu. Ở Đông Giang gã đánh lén đắc thủ, làm cho Trương Dương phun cả máu, bây giờ tình thế đã đảo ngược lại rồi, Trương Dương đánh hắn mười mấy quyền, còn cho hắn một bạt tai, Chung Trường Thắng toàn thân trên dưới không còn chút sức lực, thậm chí một chút sức để nhấc chân bước đi cũng không còn, nếu như gã sớm biết hậu quả như thế này thì sẽ tuyệt đối không cùng Kiều Bằng Phi đến đây gây loạn. Đệ tử của Bát Quái Môn rất nhanh đã tản đi, trước cửa trở nên rộng rãi, chỉ còn lại Chung Trường Thắng và Kiều Bằng Phi đầy bi phẫn nhìn theo.
Trương Dương và Trần Tuyết lúc này mới bước ra cửa, Kiều Bằng Phi đầy căm phẫn nhìn hắn.
Trương đại quan nhân cứ như không nhìn thấy hắn, nói với Trần Tuyết: Để tôi đưa cô về.
Trần Tuyết gật đầu, bước lên xe của Trương Dương, Trương Dương khởi động xe, khi xe đi qua chỗ Chung Trường Thắng, hắn liền hạ cửa sổ xe xuống nói: Nếu như có điều kiện thì hãy đến bệnh viện mà truyền thêm ít máu vào, có lẽ còn phải thổ huyết khoảng hai ngày nữa đấy, vạn nhất mất máu quá nhiều sẽ không tốt đâu. Nói rồi hắn phóng xe đi mất.
Chung Trường Thắng vô cùng tức giận. Phụt! Lại một tràng máu tươi phun ra, bây giờ đã đến lượt gã thổ huyết rồi.
Sau khi Trương Dương đưa Trần Tuyết về Thanh Hoa viên, mới đến chỗ Bát Quái Môn, ý định vốn có của hắn chính là muốn để cho cái đám không biết trời cao đất dầy này chịu khổ một chút trước.
Hùng Khai Khiết và mười mấy tên đồng môn đã bị dày vò đau khổ không thể chịu nổi, Hùng Khai Khiết kêu rên không ngừng. trong đó người chịu đựng giỏi nhất vẫn là Đông Khai Thái. Tuy gã cũng rất đau đớn nhưng từ đầu đến cuối đều không kêu tiếng nào.
Sử Thương Hải nhìn đám đệ tử, mặt mày trầm xuống, việc này là do chúng tự chuốc lấy, không thể trách người ta được, Sử Thương Hải tức giận nói: Ta đã sớm nói với các người là đừng ỷ mình có chút võ công là đi tìm người ta tranh đấu rồi, cần phải biết trên đời này trong số kẻ mạnh thì sẽ có kẻ mạnh hơn, gặp phải cao thủ thật sự thì các người sẽ chỉ chuốc họa vào thân thôi.
Đông Khai Thái nói: Sư phụ, chúng con đường đường chính chính đến khiêu chiến với hắn, bại thì cũng....không có gì..
Sử Thương Hải cười lạnh nói: Hay cho một câu đường đường chính chính, người ta bị nội thương còn chưa hồi phục vậy mà các ngươi lại chọn đúng lúc này để tìm người ta khiêu chiến, đây chả khác nào dậu đổ bìm leo? Đệ tử của Bát Quái môn ta làm gì có đệ tử nào không phải đường đường chính chính chứ, nhưng nhân lúc người ta bị thương mà đến khiêu chiến thì cho dù có thắng cũng có ý nghĩa gì? Ông ta tức giận nói tiếp: Lần trước ta đã nói chuyện này coi như bỏ qua, ai cũng không được tiếp tục truy cứu, con biết mà vẫn cố tình phạm vào, coi lời nói của ta như gió thoảng sao?
Sử Anh Hào lo lắng cha mình tức giận mà làm tổn thương đến bản thân, liền đứng một bên khuyên: Cha, bỏ qua đi, sự việc cũng đã xảy ra rồi, bọn họ đều biết sai rồi.
Đúng lúc này thì có người đến thông báo, Trương Dương đến rồi.
Sử Thương Hải để cho Sử Anh Hào ra đón tiếp.
Trên dưới Bát Quái môn vẫn còn đầy sự hận thù với Trương Dương, dù sao hôm nay hắn đã quét sạch thể diện của Bát Quái Môn, rất nhiều đệ tử ở đây trên mặt trên người đều mang vết thương, đây đều là do Trương đại quan nhân ban tặng.
Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì Sử Thương Hải cũng sẽ không mời Trương Dương đến đây, thủ đoạn phân cân thác cốt của Trương Dương thật quá đặc biệt, với kiến thức của Sử Thương Hải quả thật không thể nào phục vị lại khớp cho đám đệ tử, người thê thảm nhất là Hùng Khai Khiết, gã bị trật khớp nhiều nhất, vì kẻ mà Trương Dương ghét nhất chính là gã.
Trương Dương chào hỏi Sử Thương Hải, cũng không nói gì nhiều, đưa tay ra tóm lấy một tên đệ tử Bát Quái Môn, nhẹ nhàng mấy cái là đã làm cho khớp bị trật của gã phục vị lại.
Sử Thương Hải quan sát thủ pháp phục vị của Trương Dương, nhìn thì như chỉ đưa tay tùy ý nhưng thực ra lại ẩn chứa kĩ xảo kì diệu, ông ta bất giác thở dài, đúng là anh tài xuất thiếu niên, mình đã già rồi, thật sự già rồi.
Hùng Khai Khiết đã bị đau đớn dày vò sắp không thể chịu đựng nổi, Trương Dương hỏi gì gã trả lời nấy, rồi kể hết toàn bộ chuyện gã đi theo Trương Dương tối qua ra, nghe gã nói như vậy Sử Thương Hải tức đến run người, hận không thể một chưởng đánh chết cái đồ chẳng ra gì đó.
Mục đích Trương Dương hỏi rõ tình hình chính là để cho Sử Thương Hải nghe, cũng để cho ông ta biết đám đệ tử môn hạ của ông ta không phải đều là loại tử tế, chuyện hôm nay đều là do chúng gây nên.
Hỏi hết những chuyện này, Trương Dương cũng không tiếp tục làm khó Hùng Khai Khiết nữa, liền phục vị lại toàn xương cốt cho gã. Làm xong những chuyện này, Trương Dương phủi phủi tay nói: Sử tiên sinh, việc ông nhờ tôi tôi đã làm xong rồi, tôi còn có việc, xin cáo từ.
Sử Thương Hải chắp tay nói: Cảm ơn, Anh Hào, giúp ta tiễn khách.
Sử Anh Hào đưa Trương Dương ra cửa, đôi mắt tinh anh của Sử Thương Hải nhìn chằm chằm vào Hùng Khai Khiết, Hùng Khai Khiết vội vã cúi đầu trước cái nhìn tức giận của ông ta, quỳ xuống trước mặt Sử Thương Hải, chuyện vừa nãy Kiều Bằng Phi bị đuổi khỏi sư môn gã cũng đã biết, gã sợ chuyện tương tự sẽ đổ lên đầu mình.
Sử Thương Hải nói: Hôm nay sẽ là ngày ta khó quên nhất trong cả cuộc đời ta, vì, ngày hôm nay ta cùng lúc mất đi hai đồ đệ.
Hôm nay là ngày khó quên của Sử Thương Hải cũng là một ngày khó quên của Trương Dương, vì hôm nay hắn đã mất đi Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên tức giận bỏ đi, Trương Dương không biết cô ấy phải chăng đã về Mỹ hay vẫn còn ở lại trong nước, dù sao sau khi Sở Yên Nhiên nhìn thấy cảnh tượng tối qua thậm chí còn không cho hắn cơ hội giải thích, mà đã chọn cách bỏ đi.
Tần Manh Manh không biết tăm tích của Sở Yên Nhiên, từ việc Sở Yên Nhiên không từ mà biệt có thể thấy giữa cô ấy và Trương Dương đã xảy ra vấn đề tương đối nghiêm trọng, Tầm Manh Manh thử gọi một cuộc điện thoại về bên Mỹ, mượn cớ hỏi thăm Margaret, xem xem phải chăng có thể nghe ngóng được tin tức gì, nhưng kết quả tương đối thật vọng, từ giọng nói của Margaret có thể thấy bà ấy chưa biết được giữa Trương Dương và Sở Yên Nhiên đã xảy ra vấn đề, bà ấy còn hỏi Tần Manh Manh hiện giờ có phải Sở Yên Nhiên và Trương Dương đang rất vui vẻ hay không, chắc là quên mất người bà này rồi.
Trương Dương nghe Tần Manh Manh nói xong, tâm trạng lập tức trầm xuống, nếu như Sở Yên Nhiên chưa về Mỹ thì cô ấy đi đâu rồi?
Tần Manh Manh nhìn ra Trương Dương đang lo lắng: Anh, anh yên tâm đi, Yên Nhiên đã là người lớn rồi, cô ấy sẽ không làm điều ngốc ngếch đâu.
Trương Dương thở dài, đặt điện thoại di động của Sở Yên Nhiên xuống bàn trà,, thấp giọng nói: Em cầm hộ cô ấy.
Tần Manh Manh nhỏ giọng nói: Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Trương Dương nói: Nếu như anh nói chỉ là hiểu lầm thì em có tin không?
Tần Manh Manh nói: Tuy em không biết là hiểu lầm gì nhưng em tin vào tình cảm của anh đối với Yên Nhiên là thật.
Trương Dương lại nói: Em có tin là trong trái tim một người có thể chứa đựng dược rất nhiều người không?
Tần Manh Manh lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: Em không tin, vì em không làm được.
Khóe miệng Trương Dương hé ra một nụ cười khổ, điện thoại của hắn vang lên, từ sau khi Sở Yên Nhiên bỏ đi, lần nào điện thoại reo đều mang đến cho hắn một tia hi vọng, nhưng sau khi nhận điện thoại Trương Dương lại có chút thất vọng. Là điện thoại của Liễu Ngọc Doanh, cô ấy và Tống Hoài Minh đã đến Bắc Kinh, bảo Trương Dương nếu như tiện thì đưa Sở Yên Nhiên đến trụ sở của Bình Hải ở Bắc Kinh gặp mặt bọn họ.
Trương Dương nói: Yên Nhiên đi dạo phố với bạn bè rồi, cháu không liên lạc được với cô ấy.
Liêu Ngọc Doanh có chút thất vọng, yên lặng một lúc rồi nói: Buổi trưa ngày mai bọn cô ăn cơm với phó thủ tướng, cháu hãy đưa nó đến đây.
Trương Dương không biết nên trả lời cô ấy như thế nào, do dự một lát rồi nói: Đợi cô ấy trở về cháu sẽ hỏi ý cô ấy.
Bên này điện thoại vừa cúp xuống thì điện thoại của mẹ nuôi La Tuệ Ninh gọi tới, cũng nói về việc trưa mai hai nhà ăn cơm với nhau, đối với La Tuệ Ninh, Trương Dương không dám giấu diếm điều gì, hắn thành thật nói hết chuyện Sở Yên Nhiên tức giận bỏ đi, La Tuệ Ninh nghe được tin này không khỏi tức giận nói: Cái đồ xấu xa, nói với con bao nhiêu lần rồi mà không nghe, một người con gái tốt như Yên Nhiên mà con không biết trân trọng, sẽ có một ngày con phải hối hận.
Trương Dương cười khổ nói: Mẹ nuôi, mẹ cứ mắng con một trận đi, lòng con cũng khó chịu lắm, con phát hiện con chẳng ra gì, mẹ mắng con để con dễ chịu hơn đi.
La Tuệ Ninh nói hắn hai câu cũng biết được trong lòng hắn không dễ chịu gì, liền thở dài nói: Con xem, vợ chồng họ đi từ xa tới đây là để gặp ai chứ? Người ta là nhớ thương con gái, thằng nhóc con lại làm cho con gái yêu quý của người ta tức giận bỏ đi, phải ăn nói thế nào với người ta đây, con tự tính đi.
Trương Dương nói: Cho dù Yên Nhiên chưa bỏ về nước thì cũng chưa chắc đã vui vẻ gặp họ.
La Tuệ Ninh bất lực nói: Ngày mai con cứ đến đây, bố mẹ vợ tương lai đã đến rồi, con mà không lộ diện thì chẳng phải là thất lễ sao.
Trương Dương thở dài, La Tuệ Ninh cúp máy, Trương Dương cầm điện thoại, ngẩn ra.
Tần Manh Manh đầy sự đồng cảm nhìn Trương Dương, nhẹ giọng nói: Anh, tình cảm có sâu đậm hơn nữa cũng sẽ không thể chịu nổi nhiều lần bị làm tổn tương, trong lòng Yên Nhiên chỉ có anh, em không biết quan niệm về tình cảm của anh thế nào, nhưng em nghĩ anh nên có trách nhiệm với cô ấy.
Trương Dương bê chén trà đã lạnh lên, khó khăn nhấp một ngụm: Anh phát hiện ra mình không nên thuộc về thế giới này. Điều hắn nói quả thật rất chính xác, hắn hoàn toàn không phải là người của thời đại này.
Tần Manh Manh có thể cảm nhận được sự tan thương trong lời nói của hắn, liền dịu giọng nói: Anh, để em đun lại trà. Trương Dương lắc lắc đầu nói: Anh về đây, nếu có tin tức của Yên Nhiên đừng quên báo cho anh nhé.
Hai tay Đông Khai Thái đều đã bị Trương Dương đánh gẫy, khuôn mặt đau đớn không thôi, nhưng hắn vẫn nhịn đau nói: Ta thua rồi, không phải là đối thủ của người ta. Sử Anh Hào lại không biết chuyện bọn họ đi tìm Trương Dương khiêu chiến, nhưng nếu như đấu cọ sát thì cũng không đến nỗi phải ra tay nặng như thế này, mười lăm đồng môn đi thì có tới mười bốn người bị gẫy xương, người ta hoàn toàn không nể thể diện của Bát Quái Môn, rõ ràng là cố ý làm nhục bọn họ. Bị thương nặng nhất là Hùng Khai Khiết, gã kêu thảm thiết nói: Trương Dương.... hắn thật độc ác...luôn mồm nói muốn đạp bằng Bát Quái Môn chúng ta...
Mặt Sử Anh Hào lập tức biến sắc. Hắn xoay người nói: Nghiêm trọng rồi, lập tức đón cha tôi đến đây. Một giọng nói phẫn nộ vang lên: Thật là nhục nhã, hắn rõ ràng là muốn làm nhục Bát Quái môn chúng ta. Tiểu sư đệ Kiều Bằng Phi nghe được tin liền chạy từ hậu viện ra, gã tức giận nói: Chúng nếu như còn nhẫn nhịn cục tức này thì sau này Bát Quái Môn ta làm sao có thể đứng trong giới võ lâm Bắc Kinh chứ, nếu là bậc đại trượng phu thì đứng ra đây, liều một phen với hắn. Oán hận của gã đối với Trương Dương là sâu đậm nhất. Thấy tình hình vậy, thù cũ hận mới đều bộc phát ra. Lời của gã lập tức kích động tất cả đám đệ tử của Bát Quái Môn. Bọn chúng ào ào lên: Liều mạng với hắn! Đi, đi tìm hắn đòi công bằng.
Sử Anh Hào giận dữ hét lên: Câm mồm hết cho tôi, trước khi chưởng môn chưa đến, không được ai đi tìm hắn báo thù. Sử Anh Hào đã từng giao thủ với Trương Dương, gã biết võ công của Trương Dương, ngoài cha gã ra chẳng có ai là đối thủ của hắn cả. Tuy đệ tử của Bát Quái Môn nhiều nhưng ỷ đông hiếp yếu chẳng phải là chuyện vẻ vang gì.
Kiều Bằng Phi nói: Chúng ta đã bị ức hiếp đến mức này rồi mà còn phải nhịn sao, anh nhịn được nhưng tôi không nhịn được, cho dù mọi người không đi thì tôi cũng sẽ đi. Hắn bước bước lớn ra ngoài, đám đệ tử còn lại cũng lần lượt đi theo sau.
Sử Anh Hào dù sao cũng không phải là chưởng môn, uy tín của hắn trong đám huynh đệ rõ ràng là không đủ. Chỉ đành đừng nhìn chằm chắm bọn chúng đi tìm Trương Dương tính sổ.
Kiều Bằng Phi không phải là một người thô lỗ, hắn sở dĩ dám khơi mào chuyện này một là vì có thù cũ với Trương Dương, còn một nguyên nhân nữa chính là thấy đồng môn bị Trương Dương làm nhục, quả thật là không thể nhịn được, hắn là một người nổi bật trong Bát Quái Môn. Ngoài tam sư huynh Sử Anh Hào ra thì hắn chưa từng phục người khác. Cho dù nhị sư huynh Đông Khai Thái hắn cũng không coi ra gì, cho rằng Đông Khai Thái chẳng mạnh hơn mình bao nhiêu, bại dưới tay Trương Dương chẳng có gì là lạ. Lần này đi cùng với Kiều Bằng Phi đến tìm Trương Dương có tất cả hơn bảy mươi người. Kiều Bằng Phi thầm nghĩ Trương Dương cho dù có lợi hại hơn nữa nhưng nếu hơn bảy mươi người xông lên cùng lúc thì Trương Dương cũng sẽ không địch lại nổi. Tuy là như vậy nhưng vẫn gọi điện cho Chung Trường Thắng, bảo Chung Trường Thắng đến giúp một tay. Lúc trước Chung Trường Thắng đánh bại Trương Dương gã cũng tận mắt nhìn thấy, chỉ cần Chung Trường Thắng đến thì bọn chúng sẽ ở vào thế bất bại.
Sau khi đánh lui được đám Đông Khai Thái, Trương Dương vẫn không vội rời đi, hắn đoán chắc rằng đám đệ tử Bát Quái môn sẽ lại đến báo thù, vừa nãy xuất thủ đã làm cho Trương Dương tin tưởng công lực đã hồi phục, công lực của hắn tuy không được mạnh như xưa nhưng chí ít cũng hồi phục được tám phần, đối phó với đám đệ tử của Sử Thương Hải cũng không vấn đề gì. Trần Tuyết lại không nghĩ nhiều: Đi đi, đám người đó bị anh đánh thảm đến vậy nhất định sẽ không chịu yên đâm, lẽ nào anh định đợi bọn chúng đánh đến đây sao? Trương Dương mỉm cười nói: Đúng là muốn đợi chúng đến đây một lượt, ân oán phải giải quyết một thể, vì tôi cũng không có nhiều thời gian để chơi với chúng như vậy đâu.
Trần Tuyết có thể nhìn ra tâm tư hôm nay của Trương Dương, hôm nay hắn vì chuyện Sở Yên Nhiên bỏ đi mà bị ảnh hưởng rất nhiều, lòng không khỏi thầm than, vừa nãy Trương Dương xuất thủ đã chứng tỏ rằng võ công của hắn đã có sự phục hồi. Đám người Bát Quái Môn e rằng chỉ đến để chịu khổ mà thôi. Trương Dương nói: Việc này không liên quan gì đến cô, cô đi xem sách đi, tôi ở bên ngoài đợi chúng, sau khi xử lí xong chuyện này tôi sẽ đưa cô về. Trần Tuyết gật đầu, xoay người đi vào phòng sách. Trương Dương liền đi vào lấy một bình trà ra, mang theo một chiếc ghế, hắn ngồi dưới gốc cây phong lá đỏ, tiêu diêu tự tại thưởng trà ngắm phong cảnh đợi đám người Bát Quái môn đến báo thù.
Không lâu sau, lại nhìn thấy Trần Tuyết cầm một quyển sách dẫm chân lên lá phong khô đi ra, cô ấy ngồi xuống một tảng đá cách chỗ Trương Dương không xa, nhẹ nhàng yên lặng đọc sách. Trương Dương chợt cảm thấy ấm áp, Trần Tuyết tuy không nói gì, nhưng hắn biết từ sâu trong đáy lòng cô ấy là sự quan tâm đối với hắn. Sự qua lại giữa Trương Dương và Trần Tuyết tuy không nhiều nhưng giữa hai người dường như tồn tại một sự ăn ý thấu hiểu, có những chuyện không cần thiết phải nói ra.
Trương Dương dừng tay nhìn Trần Tuyết một lát, sau đó lại bê chén trà lên nhấp một ngụm. Mười mấy chiếc ô tô lao nhanh về phía biệt viện yên tĩnh, Trương Dương nhíu mày, nhẹ giọng nói: Nếu như Thiên Trì tiên sinh biết được chắc chắn sẽ trách tôi phá vỡ sự yên tĩnh của ông ấy. Kiều Bằng Phi đem theo bảy mươi mấy huynh đệ đi về phía tiểu viện trên núi, bước chân của bọn họ làm cho lá phong bay mù mịt. Chung Trường Thắng cũng đi cùng với Kiều Bằng Phi. Vốn đây là chuyện của Bát Quái môn, gã không nên nhúng tay vào, nhưng Kiều Bằng Phi là cháu của Kiều lão, gã đã đích thân mới thì Chung Trường Thắng đương nhiên không thể từ chối. Trong mắt Chung Trường Thắng, Trương Dương chẳng qua chỉ là một bại tướng, mà gã cũng không hiểu được tại sao đám đệ tử Bát Quái môn lại kích động như vậy.
Trương Dương nhìn đám người đen sì ùn ùn kéo tới không khỏi mỉm cười, hắn lướt mắt một lượt nhìn đám đệ tử Bát Quái Môn, thấy kẻ nào kẻ này đều sát khí đùng đùng, phản ứng này của bọn chúng hoàn toàn không làm Trương Dương cảm thấy ngạc nhiên. Huynh đệ đồng môn của chúng bị Trương Dương đánh thảm đến mức đấy, không tức giận mới là lạ. Người trong võ môn ít nhiều cũng có máu nóng. Đi làm cho Trương Dương thấy ngạc nhiên chính là Chung Trường Thắng. Nói chính xác thì phải là điều ngạc nhiên đáng mừng mới đúng. Từ sau trận bị Chung Trường Thắng đánh thương, Trương Dương luôn muốn tìm một cơ hội để đấu lại, trong lòng buồn bực, không ngờ gã lại chủ động dẫn xác đến. Trương đại quan nhân thật sự có chút cảm tạ trời đất, trong lúc tâm trạng không vui thì ông trời lại đặc biệt phái đến một đám người để hắn xả giận, ông trời thật là chiều lòng người.
Hơn bảy mươi tên dàn ra, bao vây lấy Trương Dương. Trương Dương không lo lắng, vẫn nhấp từng ngụm trà. Rồi đặt cốc xuống, từ từ đứng dậy nói: Nhanh như vậy mà đã đến rồi à? Kiều Bằng Phi tức giận nói: Trương Dương , mày thật ức hiếp người quá đáng. Trương Dương cười lớn ha ha, hắn giơ bức sinh tử trong tay nói: Mở to mắt chúng mày ra mà nhìn cho rõ, không phải vừa nãy cái đám người kia cùng tao kí bức sinh tử này sao? Chúng nó rõ ràng là tự rước lấy nhục nhã, không liên quan gì đến tao.
Kiều Bằng Phi tức giận nói: Trương Dương, mày hoàn toàn không thèm để ý đến quy tắc giang hồ, thi đấu võ cọ sát trong võ lâm, nào có ai làm như mày? Phân thắng bại là được rồi, mày lại còn dùng thủ đoạn thâm độc để đánh thương người. Trương Dương thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn Kiều Bằng Phi nói: Chúng nó mười mấy tên chạy đến cửa nhà tao khiêu chiến, chính là đắc tội với quy tắc của tao, chúng mày cũng vậy. Ánh mắt hắn rơi vào người Chung Trường Thắng, chế giễu nói: Chung Trường Thắng, mày gia nhập Bát Quái Môn từ lúc nào vậy?
Chung Trường Thắng nói: Việc của tao không cần phải giải thích với mày.
Trương Dương gật gật đầu nói: Mày đúng là rất đê tiện. Lần trước nhân lúc tao bị thương mà đánh lén, lần này lại đến cùng nhiều người thế này, muốn ỷ đông để thắng, thật không biết loại người như mày sao còn mặt mũi đi bảo vệ cho Kiều lão? Để tao tặng cho mày bốn chữ: Không biết xấu hổ.
Chung Trường Thắng bị hắn chửi cho mặt nóng bừng, nhảy một bước lên nói: Để tao lĩnh giáo cao chiêu của mày trước.
Trương đại quan nhân hếch mặt nhìn Chung Trường Thắng, nói: Mày xứng sao? Chung Trường Thắng bị hắn sỉ vả trước mặt nhiều người như vậy, thật không còn mặt mũi nào, liền lạnh lùng nói: Giỏi mồm thì được ích gì? Có giỏi thì một đấu một coi.
Trương Dương ngồi xuống ghế, nói: Mày cứ tấn công tới đây, nếu như mày có thể làm lay động một chút vị trí này thì coi như tao thua. Nếu như không phải công lực của Trương Dương đã hồi phục hơn nửa, thì hắn tuyệt đối sẽ không dám làm lớn như vậy.
Chung Trường Thắng cho rằng Trương Dương đang cố ý chọc mình tức giận, gã bước tới, đến gần Trương Dương, gật gật đầu nói: Tao ra tay đấy nhé.
Trương Dương khinh thường nói: Ít lời thôi. Lần trước đánh lén tao, mày có chào hỏi không? Chung Trường Thắng hừ một tiếng, giơ chân lên đá hướng về phía đùi Trương Dương. Gã nghĩ Trương Dương chắc chắn sẽ đứng lên, Trương Dương nhấc đùi lên chắn chân Chung Trường Thắng, cười híp mắt nói: Chân tôm à? Một chút lực cũng không có.
Chung Trường Thắng không chút lưu tình, một quyền đá thẳng về mặt Trương Dương. Trương Dương đưa tay chắn, tán thưởng nói: Quyền này còn có chút ý nghĩa.
Chung Trường Thắng thầm kinh hãi, chưa đến một tháng từ lần gã giao thủ với Trương Dương nhưng sao đối thủ như thay một người khác vậy, hai đòn của mình đã bị đối phương nhẹ nhàng hóa giải.
Gã vốn còn muốn bảo vệ thân phận mình nhưng sau hai lần tấn công thất bại, bắt đầu có chút sợ hãi, xem ra lần trước không phải là thực lực thật sự của Trương Dương. Nếu như mình không bỏ ra hết sức mạnh thì e là hôm nay sẽ bại một cách rất khó coi. Chung Trường Thắng nghĩ đến đây lập tức bỏ sự rụt rè xuống, quyền cước nhanh như cắt phóng về phía Trương Dương.
Trương Dương một tay giơ chén trà lên, một tay nhẹ nhàng hóa giải đòn công kích của Chung Trường Thắng, hắn rõ ràng đang sử dụng thủ thế, thấy chiêu tiếp chiêu. Hàng loạt chiêu của Chung Trường Thắng tung ra nhưng ngay cả góc áo của Trương Dương cũng không chạm vào được. Sau mấy đòn với gã, Trương Dương đã nhìn ra nước cờ của hắn, cố ý để ra một kẽ hở. Chung Trường Thắng giơ chân đạp thẳng vào phía bụng của hắn.
Trương Dương đột nhiên vung tay xuống phía dưới, nhanh như chớp nắm lấy chân Chung Trường Thắng, sức mạnh khắp nơi, lại làm cho cả người Chung Trường Thắng vung lên không, mất thăng bằng mà ngã xuống trước mặt Trương Dương.
Chung Trường Thắng đang muốn đứng dậy lại bị Trương Dương hất nước trà vào mặt, trông rất thảm hại. Gã tức giận hét lên, gã dùng thế cá chép nhảy bật lên, lao thẳng hữu quyền một đạo về phía mặt Trương Dương.
Trương Dương vứt chén trà, tay trái giơ nhẹ lên, lật tay tóm lên trên mạch môn của Chung Trường Thắng, Chung Trường Thắng lập tức cảm thấy cánh tay phải đau đớn vô cùng, sức mạnh tập trung ở cánh tay lập tức biến mất hoàn toàn. Trương Dương hóa chưởng thành trảo, kéo chặt lấy tay Chung Trường Thắng, hướng về phía ngực. Phương quyền của hắn lại kéo mạnh rắn chắc đấm xuống bụng của Chung Trường Thắng. Một quyền vừa đánh trúng thì tả quyền lập tức xông lên, chỉ nghe thấy tiếng ping pang không dứt, song quyền của Trương Dương liên tiếp xuất ra, làm cho người ta hoa mắt chóng mặt, trong một khoảng thời gian cực ngắn mà ngực và bụng của Chung Trường Thắng đã chịu hàng chục cú quyền, sau đó Trương đại quan nhân lại hóa quyền thành chưởng. Cho Chung Trường Thắng một bạt tai làm hắn nghiêng ngả lùi về sau, khó khăn lắm mới đứng lại được, chỉ cảm thấy ngực như cứng lại, một luồng khí nóng phun từ họng ra.
Trong mắt Chung Trường Thắng đầy sự kinh ngạc và dường như không thể tin nổi. Chỉ trong gần một tháng ngắn ngủi mà đối phương lại có được sự thay đổi trời long đất lở như vậy, võ công tăng lên với một tốc độ không thể tưởng tượng được. Trương Dương cười nói: Mày! Không phải là đối thủ. Rồi hắn từ từ đứng lên, nhìn một lượt bảy mươi mấy tên đệ tử Bát Quái Môn: Định cùng lên một lượt hay từng thằng lên một?
Kiều Bằng Phi tức giận nói: Đối phó với kẻ tiểu nhân đê tiện như mày thì không cần phải dùng quy tắc võ lâm gì cả! Lên! Trước sự hô hào của hắn, hơn bảy mươi tên Bát Quái Môn cùng xông lên như ong vỡ tổ về phía Trương Dương.
Trương Dương dậm hai chân xuống, mặt đất rung lên, những chiếc lá phong dưới đất không cần gió cũng động đậy bay lên vòng vòng.
Trần Tuyết, người đang chăm chú xem sách liền nhặt một cành trúc bên cạnh ném về phía Trương Dương, Trương Dương nhận lấy, cành trúc chỉ to bằng cái ngón tay cái, dài khoảng hơn hai trượng, đầu cành còn có mấy chiếc lá trúc nhỏ, Trần Tuyết nói: Bọn chúng không nói quy tắc với anh thì anh cũng không cần phải nói quy tắc với chúng.
Trương đại quan nhân cười ha ha nói: Nói rất đúng! Cành trúc trong tay vung lên, mang theo tiếng xé gió nhức tai. Bộp! Một cú vung đập thẳng vào mặt Chung Trường Thắng đang đứng chỗ cũ, hắn bị đánh trúng mặt, gây ra một vết thương dài trên mặt, đầu bị đánh hất ngửa về phía sau, đau đớn không thôi. Cành trúc nhỏ nhưng vào trong tay Trương Dương, với sự biến hóa kì diệu trở nên đầy uy lực, chỉ trong chốc lát đã có mười mấy tên đệ tử Bát Quái môn ngã gục xuống đất.
Mục tiêu của Trương Dương sớm đã được xác định, đó chính là Kiều Bằng Phi, cành trúc xanh trong tay vừa quật ngã một tên đệ tử Bát Quái môn lập tức vung về phía Kiều Bằng Phi.
Kiều Bằng Phi nghiêng người muốn tránh đòn của Trương Dương, nhưng không ngờ đối phương chỉ dùng hư chiêu, hậu thủ càng lợi hại hơn lại ở phía sau, cành trúc của Trương Dương hơi hướng lên trên, sau đó vung mạnh xuống phía ngực của Kiều Bằng Phi, cú đánh này có ẩn chưa nội lực cực đại, chỉ nghe thấy một tiếng gió rít thì Kiều Bằng Phi đã bị quất cho ngã ngục xuống đất. Có năm tên đồng thời xông lên phía Trương Dương, Trương Dương vung một vòng cành trúc, rồi những tiếng bộp bộp không dứt vang lên, đầu cành trúc đều đánh trúng mặt chúng, làm nổ đom đóm mắt.
Tuy Bát Quái môn có tới hơn bảy mươi tên đến nhưng không một tên nào có thể lại gần Trương Dương khoảng một trượng. Tuy Trương Dương vô cùng bực mình với Bát Quái môn nhưng khi hắn ra tay vẫn rất có giới hạn, ngoài việc gây ra hàng loạt vết thương ngoài da ra thì nhiều nhất chỉ là đánh trúng huyệt đạo của chúng. Tuy như vậy nhưng cành trúc trong tay Trương Dương đa phần đều đánh vào mặt chúng, đánh người không đánh mặt, nhưng hôm nay Trương đại quan nhân đã rắp tâm đánh thẳng vào mặt đám người này, để cho chúng biết kết cục của việc không nói quy tắc. Khi cành trúc trong tay Trương Dương phóng tới Kiều Bằng Phi, thì một tia sáng màu bạc từ bên cạnh lóe lên, quấn lấy cành trúc như một con rắn. Hóa ra là chưởng môn Bát Quái Môn đưa con trai cùng mấy người kịp thời đến, ông ta vừa xuất thủ đã phải dùng đến dây cửu tiết, để công kích lại đòn của Trương Dương.
Sử Thương Hải vừa mới nhận được tin liền chạy về Bát Quái môn thì thấy cảnh tượng thảm hại của nhị đồ đệ Đông Khai Thái cùng đám đệ tử, trong lòng cũng vô cùng buồn bực, nghe nói Kiều Bằng Phi mang theo hơn bảy mươi đồ đề đến bao vây tấn công Trương Dương, ông ta lập tức đến ngăn cản, nhưng khi đến nơi vẫn hơi muộn một chút, bây giờ đã có gần hai mươi đệ tử bị Trương Dương đánh gục.
Sợi cửu tiết trong tay Sử Thương Hải và cây trúc trong tay Trương Dương quấn lấy nhau tạo thành một được, Sử Thương Hải thở dài nói: Trương Dương, có chuyện gì mà không thể bình tĩnh nói với nhau sao?
Trương Dương bực mình nói: Bát Quái Môn người đông kéo tới, tôi làm gì có cơ hội nói. Sử Thương Hải tuy biết chuyện này là do đồ đệ mình chủ động đến khiêu chiến, nhưng thấy thảm cảnh của đám đồ đệ cũng cảm thấy chẳng có mặt mũi nào. Đám đệ tử đều bị đánh sưng mày sưng mặt, việc này mà truyền ra ngoài chẳng phải là để cho người ta chê cười sao, mình sao còn được hiệu xưng là đệ nhất võ lâm kinh thành nữa, hôm nay đệ tử môn hạ mình bị người ta đánh đến mức này, người làm sư phụ như ông ta còn có mặt mũi nào mà nói?
Sử Thương Hải nói: Bọn chúng có chỗ nào không đúng thì cậu có thể nói với tôi, tôi sẽ giáo huấn bọn chúng là được mà.
Trương Dương cười nói: Ông tuổi đã lớn như vậy, sao tôi dám làm phiền? Câu nói này của Trương Dương rõ ràng mang theo sự tức giận, hắn cho rằng chính Sử Thương Hải đã tiết lộ tin tức hắn bị tẩu hỏa nhập ma cho đám này biết, cho nên chúng mới dám tìm đến hắn gây sự, cho rằng Sử Thương Hải hai mặt.
Câu nói này làm Sử Thương Hải rất khó chịu, thầm nghĩ: Tên tiểu tử này không nể mặt mình thì thôi, nhưng đánh người không đánh mặt, cậu nhìn xem, sao lại đánh đồ đệ của tôi ra thế này? Cho dù bọn chúng có chỗ không đúng nhưng cậu có thể nói với tôi, tôi sẽ trừng trị không nể tình, nhưng cậu đánh chúng thì thôi đi, lại còn chọn mặt mà đánh, rõ ràng là muốn người ta chê cười tôi, bây giờ lại còn chế giễu tôi tuổi cao vô dụng, tôi không cho cậu một bài học thì sau này trong giới võ lâm kinh thành, Sử Thương Hải làm sao còn chỗ đứng nữa?
Hai hàng lông mày rậm hoa râm của Sử Thương Hải nhíu lên, nói: Tuy tuổi đã cao nhưng đám đồ đệ này tôi vẫn có thể đánh. Rồi hắn vứt dây cửu tiết sang bên.
Trương Dương thấy Sử lão gia đã vứt binh khí, rõ ràng là muốn đánh tay đôi với mình, hắn liền vứt cành trúc trong tay đi, mỉm cười nói: Việc này không có liên quan gì đến Sử lão gia chứ? Sử Thương Hải cười nhạt nói: Bất kể chuyện gì của Bát Quái Môn cũng đều liên quan đến tôi. Rồi ông ta ra thủ thế với Trương Dương, ông già này cũng rất biết tự trọng thân phận, tuy biết Trương Dương tuổi trẻ thực lực không thể xem thường nhưng vẫn ra hiệu cho hắn ra tay trước. Sử Anh Hào đứng phía sau nói: Để con lĩnh cao chiêu của cậu ta.
Sử Thương Hải bực mình hừ một tiếng, nói: Lùi xuống.
Thấy một trận đại chiến sắp diễn ra, Trần Tuyết liền đứng dậy, gấp sách lại nói: Trương Dương, tại sao anh không một mình giải thích rõ ràng với Sử lão tiên sinh?
Trương Dương hơi ngẩn ra, rồi lập tức hiểu được ý của Trần Tuyết, Trương Dương nói với Sử Thương Hải: Sử tiên sinh, mời. Hắn xoay người đi về phía căn nhà, Sử Thương Hải cũng đi theo hắn vào trong sân, Sử Thương Hải nhìn xung quanh căn nhà, thấp giọng nói: Nơi đây trước kia là của Thiên Trì tiên sinh phải không?
Trương Dương gật đầu nói: Thiên Trì tiên sinh đã tặng lại căn nhà này cho tôi, một cọng cỏ một nhành cây ở đây đều để lại dấu ấn của tiên sinh, tôi có nên trân trọng không?
Sử Thương Hải nói: Nên.
Trương Dương nói: Đồ đệ của ông đập phá nhà tôi, tôi có nên bắt chúng đền không? Nên.
Trương Dương đứng dưới cây cổ thụ, chắp quyền nói với Sử Thương Hải: Sử tiên sinh, khi giao đấu cọ sát xin hãy trân trọng hoa cỏ ở đây.
Ánh mắt Sử Thương Hải nhìn chăm chú vào mắt Trương Dương. Tuy chỉ qua một đêm, nhưng ánh mắt Trương Dương đã trở nên bình thản và lạnh lùng, nhớ tới lúc bắt mạch cho hắn tối qua, ánh mắt hắn vô cùng mệt mỏi rời rạc. Sử Thương Hải quả thật không thể tin được sự thay đổi trước mắt mình. Chắp từ từ chắp quyền, phát về phía Trương Dương, Trương Dương cùng đưa quyền nghênh đón, hai quyền gặp nhau cùng xuất ra lực, mặt đất rung lên, những chiếc lá dưới chân bọn họ cùng bay lên. Quyền này của họ chỉ là để thăm dò thực lực đối phương, chứ chưa xuất hết toàn lực. Trương Dương thầm tán dương Sử Thương Hải già rồi mà vẫn rất mạnh, liền nhẹ giọng nói: Võ giả thượng tuệ, những chuyện dậu đổ bìm leo thì một người học võ chân chính không nên làm.
Sử Thương Hải dần dần hiểu được tại sao Trương Dương lại ra tay độc ác với đệ tử của mình như vậy. Tuy ông ta không chiếm được lí, nhưng nghĩ đến chuyện Trương Dương đã làm nhục Bát Quái Môn đến mức này, hơn nữa tên tiểu tử này rõ ràng là cho rằng mình đã nói tình hình của hắn cho đệ tử biết rồi kêu đám đệ tử đến báo thủ, Sử Thương Hải cho dù có bao dung đến mất thì lúc này cũng không nén được giận. Ông ta hừ lạnh một tiếng, thi triển Bát Quái cởng đại khai đại hợp, trong chốc lát tiếng gió vang lên, chưởng ảnh đã vây lấy toàn thân Trương Dương. Sử Thương Hải dù sao cũng là nhất đại tông sư, võ công so với đám đệ tử không biết mạnh gấp bao nhiêu lần.
Trương Dương tuy đã hồi phục như võ công vẫn chưa hồi phục tới mức như lúc đầu, có điều hắn đang tuổi trẻ dồi dào sức lực, tuổi của Sử Thương Hải cũng không còn trẻ nữa, Bát Quái chưởng tuy cương mạnh nhưng chiêu nào cũng cần sử dụng chân lực, cho nên Trương Dương cho rằng chỉ cần chống đỡ được một thời gian thì cùng với sự giảm dần của Sử Thương Hải, hắn có thể chuyển thủ thành công, nhưng Sử Thương Hải xuất mười tám lộ quyền pháp ra mà vẫn không thấy một chút giảm sút nào.
Trương Dương thầm cảm thấy thần kì, hắn hôm nay đã trải qua hai trận đại chiến, giờ lại gặp phải cường thủ như Sử Thương Hải, có cố gắng mấy vẫn rơi vào thế hạ phong. Trương Dương nhận thức được rằng nếu cố gắng chống đỡ tiếp thì nói không chừng sẽ bại trong tay lão Sử này. Lập tức hai tay đưa ra chắp thẳng với chưởng của Sử Thương Hải, nhưng lại không dùng toàn sức chống đỡ, hắn mượn sức mạnh của Sử Thương Hải mà nhảy bay ngược về phía sau khoảng một trượng. Sử Thương Hải tuổi đã cao nhưng vẫn rất khỏe, không để cho Trương Dương có cơ hội được nghỉ, liền xông lên đánh một chưởng về phía vai Trương Dương.
Trương Dương không còn lựa chọn nào khác là phải liều mạng với ông ta, hắn thay đổi phương pháp ứng đối, dùng đạo gia Không Minh quyền hóa giải, Không Minh quyền chú trọng sự mềm dẻo. Chưởng pháp của Sử Thương Hải tuy mạnh mẽ vô cùng nhưng dưới sự khống chế của nhu quyền thì không có cách nào phát huy hết sức mạnh ra, giống như đang đối mặt với một quả bóng da được bơm đầy khí, lực tấn công càng lớn thì lực phản kích càng lớn, vì lực lượng của nó là lực mượn.
Sử Thương Hải thấy được mục đích của Trương Dương, tên tiểu tử này rõ ràng là muốn làm tiêu hao lực lượng của mình, sau đó lại phản kích. Sử Thương Hải tuy xuất thủ lực đạo đến mười nhưng ông ta biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì sức mạnh của mình sẽ bị giảm đi, nên ông ta quyết tâm kết thúc trận đấu này, chân lập tức biến đổi, cong như du long, từng bước ép gần lại, tốc độ nhanh hơn lúc nãy gấp bội lần, nhất thời biến thành vô thiên chưởng ảnh, bao chùm cơ thể Trương Dương vào trong.
Đứng một bên quan sát trận đấu, Trần Tuyết mặt cũng biến sắc, cơ thể Trương Dương vừa mới hồi phục không biết có thể chống đỡ được với sự công kích như vũ bão của Sử Thương Hải không. Không Minh quyền của Trương Dương tuy là nhu quyền nhưng cũng không cách nào ngăn cản được một kích toàn lực của Sử Thương Hải, đối mặt với đòn công kích như thế này chỉ có liều mình mà chống đỡ tiếp. Trương Dương từ trong chưởng ảnh đầy trời đã phân biệt ra được song chưởng của Sử Thương Hải ở đâu, hai tay hắn liền vung lên, cô gắng tiếp chiêu của Sử Thương Hải.
Lần giao phong này không còn là thăm dò sức nữa, Sử Thương Hải xuất mười phần sức mạnh, sau khi ông ta xuất chưởng mới cảm thấy có chút hối hận, với tuổi tác của mình việc gì phải dùng toàn lực sống chết với hậu bối chứ. Nếu như làm Trương Dương bị thương thì mình cũng chẳng đẹp mặt chút nào, nhưng chiêu đã xuất ra rồi, không thể thu lại được nữa.
Song quyền giao nhau, phát ra một tiếng động kinh thiên, Trương Dương dậm chân lùi mấy bước, một lúc người mới đứng lại được. Sử Thương Hải tuy không động nhưng khuôn mặt lại khí huyết đằng đằng, Trương Dương tuổi trẻ như vậy mà đã có thể tiếp được đòn công lực của ông ta, Sử Thương Hải không khỏi thầm buồn bã, chẳng trách đệ tử của ông ta đều bại dưới tay Trương Dương. Với thực lực của Trương Dương, nếu như có thể vẫn ở trong trạng thái đỉnh cao như trước thì e là cả mình cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn.
Trần Tuyết thất kinh kêu lên, lại nhìn Trương Dương, khuôn mặt hắn có chút tái đi, có điều vẻ mặt vẫn coi như là bình thường. Trương Dương bị chưởng này của Sử Thương Hải tác động vào ngực, làm hắn đau đớn, hai luồng nội khí bị kích động lên, nhưng lập tức lại dung hợp với nhau, sự đau đớn nhanh chóng giảm đi. Hiện tượng trước đây chưa từng xảy ra, hai luồng nội khí này một khi bị kích động lên thì sẽ làm sự đau đớn tăng lên tột cùng, nhưng bây giờ giữa chúng lại không có bị xung đột, Trương Dương thầm mừng rỡ, thấy việc điều trị của Trần Tuyết cho mình tối qua đã có tác dụng cực lớn. Trương Dương liền điều khí, rồi nói: Sử tiên sinh, còn muốn tiếp tục không? Sử Thương Hải thở dài một hơi, lắc đầu nói: Tôi không thắng nổi cậu.
Trương Dương nói: Tôi cũng không thắng nổi ông.
Sử Thương Hải nói: Sử Thương Hải tôi cả đời gặp được đối thủ vô địch, thật sự xứng đáng làm võ học kì tài chỉ có mình cậu. Hai tay ông ta từ từ hạ xuống: Việc tối qua tôi không hề nói với bất kì ai. Tuy tôi không dám xưng mình là quang minh lỗi lạc, nhưng những chuyện bỉ ổi như vậy Sử Thương Hải tôi tuyệt đối không làm.
Sử Thương Hải thích hợp thu tay trong tình huống cục diện đang chiếm ưu thế, việc này không phải người bình thường có thể làm được, Trương Dương biết chắc chắn mình đã hiểu lầm ông ta, liền cúi thấp người nói: Sử tiên sinh, vừa rồi tôi đã có điều đắc tội, mong được lượng thứ. Sử Thương Hải nói: Võ giả thượng tuệ, câu này của cậu không sai, nhưng cách cậu nói và cách cậu làm không giống nhau.
Trương Dương nghe câu nói của Sử Thương Hải thì biết ông ta đang phê bình khéo mình, hắn liền đưa tờ sinh tử lúc trước ra cho Sử Thương Hải.
Sử Thương Hải nhận lấy từ sinh từ, đọc xong thì trầm mặc một lúc lâu không nói gì. Nhị đồ đệ đến nhà người ta khiêu chiến rồi gây ra một chuỗi sự đấu tranh này, hơn nữa trước khi thi đấu bọn họ còn kí kết thứ này, tuy bức sinh tử không có bất kì hiệu lực nào về mặt pháp luật, nhưng đối với nhân sĩ võ lâm như bọn họ mà nói rất có sự trói buộc.
Sử Thương Hải thầm thở dài, chuyện hôm nay đúng là Bát Quái môn bọn họ không đúng trước. Ông ta cất bức sinh tử đi, thấp giọng nói: Tất cả những tổn thất này hãy tính hết cho tôi, là tôi quản giáo đồ đệ không nghiêm, mới xảy ra những cuộc đấu đá ngày hôm nay.
Trương Dương rất bái phục khí độ và lòng dạ của Sử tiên sinh, hắn chắp tay nói: Sử tiên sinh, tôi cũng có chỗ không đúng, đã ra tay hơi nặng.
Sử Thương Hải nói: Thủ pháp phân cân thác cốt của cậu rất kì lạ, những đệ tử của tôi bị cậu làm trật khớp giờ vẫn phải nằm trên giường, thiên hạ này không có thù oán nào không thể hóa giải. Trương Dương, nếu như bọn họ có chỗ nào đắc tội cậu thì tôi xin thay mặt chúng xin lỗi cậu. Sử Thương Hải đã nói đến nước này thì Trương Dương đương nhiên không thể không có chút động lòng, hắn mỉm cười nói: Với câu nói này của Sử tiên sinh coi như tất cả thù oán của tôi với Bát Quái môn chấm dứt từ đây, xin mời Sử tiên sinh đi trước một bước, tôi sẽ theo sau.
Sử Thương Hải gật gật đầu, quay người rời khỏi sân, bước ra ngoài, đám đệ tử của ông ta đều quan tâm vây lấy, Kiều Bằng Phi bị Trương Dương quất thương giờ vẫn đau nhức không thôi, gã chạy lên nói: Sư phụ, đã cho hắn bài học chưa?
Sử Thương Hải lạnh lùng nhìn Kiều Bằng Phi, đột nhiên giơ tay lên, trước mặt bao nhiêu người, tức giận tạt cho hắn một bạt tai, ông ta ra tay rất nặng, làm cho nửa mặt của Kiều Bằng Phi lập tức đỏ sưng lên. Kiều Bằng Phi ôm lấy mặt, hai mắt đầy sự xấu hổ, trước đây Sử Thương Hải luôn yêu thương nhất tiểu đồ đệ này, nhưng sự việc hôm nay đã làm cho ông ta không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, Sử Thương Hải trước mặt bao nhiêu đệ tử, từng chữ từng chữ một nói: Kiều Bằng Phi, từ nay về sau cậu không còn đệ tử của Bát Quái môn nữa.
Kiều Bằng Phi nghe thấy sư phụ muốn trục xuất mình ra khỏi sư môn, hắn liền chạy tới quỳ xuống trước mặt Sử Thương Hải: Sư phụ, con sai rồi, người đừng trục xuất con ra khỏi sư môn. Ở thời hiện đại, quan hệ sư đồ đã không còn quan trọng như trước nữa. Nhưng Kiều Bằng Phi từ nhỏ đã đi theo Sử Thương Hải học võ, rất được gã sủng ái, Kiều Bằng Phi bản thân vốn là người trọng thể diện, bị sư phụ đuổi ra khỏi môn phái rõ ràng là điều gã không thể chấp nhận được. Sử Thương Hải giơ chân đạp Kiều Bằng Phi lăn ra đất: Nghiệt chướng, tôi không có loại đồ đệ như cậu. Nói rồi ông ta bước bước lớn về phía trước.
Sử Anh Hào không khỏi đồng cảm nhìn tiểu sư đệ, đợi khi cha gã đi xa rồi mới vỗ vỗ vai Kiều Bằng Phi nói: Ông đang rất tức giận, đợi khi ông hết tức thì nhị huynh cùng sư huynh đệ sẽ nói giúp cho đệ.
Kiều Bằng Phi gật gật đầu, quỳ dưới đất chần chừ không đứng lên.
Chung Trường Thắng lúc này đang dựa dưới gốc cây phong, mặt cắt không còn giọt máu, miệng thì đầy màu đỏ của máu. Ở Đông Giang gã đánh lén đắc thủ, làm cho Trương Dương phun cả máu, bây giờ tình thế đã đảo ngược lại rồi, Trương Dương đánh hắn mười mấy quyền, còn cho hắn một bạt tai, Chung Trường Thắng toàn thân trên dưới không còn chút sức lực, thậm chí một chút sức để nhấc chân bước đi cũng không còn, nếu như gã sớm biết hậu quả như thế này thì sẽ tuyệt đối không cùng Kiều Bằng Phi đến đây gây loạn. Đệ tử của Bát Quái Môn rất nhanh đã tản đi, trước cửa trở nên rộng rãi, chỉ còn lại Chung Trường Thắng và Kiều Bằng Phi đầy bi phẫn nhìn theo.
Trương Dương và Trần Tuyết lúc này mới bước ra cửa, Kiều Bằng Phi đầy căm phẫn nhìn hắn.
Trương đại quan nhân cứ như không nhìn thấy hắn, nói với Trần Tuyết: Để tôi đưa cô về.
Trần Tuyết gật đầu, bước lên xe của Trương Dương, Trương Dương khởi động xe, khi xe đi qua chỗ Chung Trường Thắng, hắn liền hạ cửa sổ xe xuống nói: Nếu như có điều kiện thì hãy đến bệnh viện mà truyền thêm ít máu vào, có lẽ còn phải thổ huyết khoảng hai ngày nữa đấy, vạn nhất mất máu quá nhiều sẽ không tốt đâu. Nói rồi hắn phóng xe đi mất.
Chung Trường Thắng vô cùng tức giận. Phụt! Lại một tràng máu tươi phun ra, bây giờ đã đến lượt gã thổ huyết rồi.
Sau khi Trương Dương đưa Trần Tuyết về Thanh Hoa viên, mới đến chỗ Bát Quái Môn, ý định vốn có của hắn chính là muốn để cho cái đám không biết trời cao đất dầy này chịu khổ một chút trước.
Hùng Khai Khiết và mười mấy tên đồng môn đã bị dày vò đau khổ không thể chịu nổi, Hùng Khai Khiết kêu rên không ngừng. trong đó người chịu đựng giỏi nhất vẫn là Đông Khai Thái. Tuy gã cũng rất đau đớn nhưng từ đầu đến cuối đều không kêu tiếng nào.
Sử Thương Hải nhìn đám đệ tử, mặt mày trầm xuống, việc này là do chúng tự chuốc lấy, không thể trách người ta được, Sử Thương Hải tức giận nói: Ta đã sớm nói với các người là đừng ỷ mình có chút võ công là đi tìm người ta tranh đấu rồi, cần phải biết trên đời này trong số kẻ mạnh thì sẽ có kẻ mạnh hơn, gặp phải cao thủ thật sự thì các người sẽ chỉ chuốc họa vào thân thôi.
Đông Khai Thái nói: Sư phụ, chúng con đường đường chính chính đến khiêu chiến với hắn, bại thì cũng....không có gì..
Sử Thương Hải cười lạnh nói: Hay cho một câu đường đường chính chính, người ta bị nội thương còn chưa hồi phục vậy mà các ngươi lại chọn đúng lúc này để tìm người ta khiêu chiến, đây chả khác nào dậu đổ bìm leo? Đệ tử của Bát Quái môn ta làm gì có đệ tử nào không phải đường đường chính chính chứ, nhưng nhân lúc người ta bị thương mà đến khiêu chiến thì cho dù có thắng cũng có ý nghĩa gì? Ông ta tức giận nói tiếp: Lần trước ta đã nói chuyện này coi như bỏ qua, ai cũng không được tiếp tục truy cứu, con biết mà vẫn cố tình phạm vào, coi lời nói của ta như gió thoảng sao?
Sử Anh Hào lo lắng cha mình tức giận mà làm tổn thương đến bản thân, liền đứng một bên khuyên: Cha, bỏ qua đi, sự việc cũng đã xảy ra rồi, bọn họ đều biết sai rồi.
Đúng lúc này thì có người đến thông báo, Trương Dương đến rồi.
Sử Thương Hải để cho Sử Anh Hào ra đón tiếp.
Trên dưới Bát Quái môn vẫn còn đầy sự hận thù với Trương Dương, dù sao hôm nay hắn đã quét sạch thể diện của Bát Quái Môn, rất nhiều đệ tử ở đây trên mặt trên người đều mang vết thương, đây đều là do Trương đại quan nhân ban tặng.
Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì Sử Thương Hải cũng sẽ không mời Trương Dương đến đây, thủ đoạn phân cân thác cốt của Trương Dương thật quá đặc biệt, với kiến thức của Sử Thương Hải quả thật không thể nào phục vị lại khớp cho đám đệ tử, người thê thảm nhất là Hùng Khai Khiết, gã bị trật khớp nhiều nhất, vì kẻ mà Trương Dương ghét nhất chính là gã.
Trương Dương chào hỏi Sử Thương Hải, cũng không nói gì nhiều, đưa tay ra tóm lấy một tên đệ tử Bát Quái Môn, nhẹ nhàng mấy cái là đã làm cho khớp bị trật của gã phục vị lại.
Sử Thương Hải quan sát thủ pháp phục vị của Trương Dương, nhìn thì như chỉ đưa tay tùy ý nhưng thực ra lại ẩn chứa kĩ xảo kì diệu, ông ta bất giác thở dài, đúng là anh tài xuất thiếu niên, mình đã già rồi, thật sự già rồi.
Hùng Khai Khiết đã bị đau đớn dày vò sắp không thể chịu đựng nổi, Trương Dương hỏi gì gã trả lời nấy, rồi kể hết toàn bộ chuyện gã đi theo Trương Dương tối qua ra, nghe gã nói như vậy Sử Thương Hải tức đến run người, hận không thể một chưởng đánh chết cái đồ chẳng ra gì đó.
Mục đích Trương Dương hỏi rõ tình hình chính là để cho Sử Thương Hải nghe, cũng để cho ông ta biết đám đệ tử môn hạ của ông ta không phải đều là loại tử tế, chuyện hôm nay đều là do chúng gây nên.
Hỏi hết những chuyện này, Trương Dương cũng không tiếp tục làm khó Hùng Khai Khiết nữa, liền phục vị lại toàn xương cốt cho gã. Làm xong những chuyện này, Trương Dương phủi phủi tay nói: Sử tiên sinh, việc ông nhờ tôi tôi đã làm xong rồi, tôi còn có việc, xin cáo từ.
Sử Thương Hải chắp tay nói: Cảm ơn, Anh Hào, giúp ta tiễn khách.
Sử Anh Hào đưa Trương Dương ra cửa, đôi mắt tinh anh của Sử Thương Hải nhìn chằm chằm vào Hùng Khai Khiết, Hùng Khai Khiết vội vã cúi đầu trước cái nhìn tức giận của ông ta, quỳ xuống trước mặt Sử Thương Hải, chuyện vừa nãy Kiều Bằng Phi bị đuổi khỏi sư môn gã cũng đã biết, gã sợ chuyện tương tự sẽ đổ lên đầu mình.
Sử Thương Hải nói: Hôm nay sẽ là ngày ta khó quên nhất trong cả cuộc đời ta, vì, ngày hôm nay ta cùng lúc mất đi hai đồ đệ.
Hôm nay là ngày khó quên của Sử Thương Hải cũng là một ngày khó quên của Trương Dương, vì hôm nay hắn đã mất đi Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên tức giận bỏ đi, Trương Dương không biết cô ấy phải chăng đã về Mỹ hay vẫn còn ở lại trong nước, dù sao sau khi Sở Yên Nhiên nhìn thấy cảnh tượng tối qua thậm chí còn không cho hắn cơ hội giải thích, mà đã chọn cách bỏ đi.
Tần Manh Manh không biết tăm tích của Sở Yên Nhiên, từ việc Sở Yên Nhiên không từ mà biệt có thể thấy giữa cô ấy và Trương Dương đã xảy ra vấn đề tương đối nghiêm trọng, Tầm Manh Manh thử gọi một cuộc điện thoại về bên Mỹ, mượn cớ hỏi thăm Margaret, xem xem phải chăng có thể nghe ngóng được tin tức gì, nhưng kết quả tương đối thật vọng, từ giọng nói của Margaret có thể thấy bà ấy chưa biết được giữa Trương Dương và Sở Yên Nhiên đã xảy ra vấn đề, bà ấy còn hỏi Tần Manh Manh hiện giờ có phải Sở Yên Nhiên và Trương Dương đang rất vui vẻ hay không, chắc là quên mất người bà này rồi.
Trương Dương nghe Tần Manh Manh nói xong, tâm trạng lập tức trầm xuống, nếu như Sở Yên Nhiên chưa về Mỹ thì cô ấy đi đâu rồi?
Tần Manh Manh nhìn ra Trương Dương đang lo lắng: Anh, anh yên tâm đi, Yên Nhiên đã là người lớn rồi, cô ấy sẽ không làm điều ngốc ngếch đâu.
Trương Dương thở dài, đặt điện thoại di động của Sở Yên Nhiên xuống bàn trà,, thấp giọng nói: Em cầm hộ cô ấy.
Tần Manh Manh nhỏ giọng nói: Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Trương Dương nói: Nếu như anh nói chỉ là hiểu lầm thì em có tin không?
Tần Manh Manh nói: Tuy em không biết là hiểu lầm gì nhưng em tin vào tình cảm của anh đối với Yên Nhiên là thật.
Trương Dương lại nói: Em có tin là trong trái tim một người có thể chứa đựng dược rất nhiều người không?
Tần Manh Manh lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: Em không tin, vì em không làm được.
Khóe miệng Trương Dương hé ra một nụ cười khổ, điện thoại của hắn vang lên, từ sau khi Sở Yên Nhiên bỏ đi, lần nào điện thoại reo đều mang đến cho hắn một tia hi vọng, nhưng sau khi nhận điện thoại Trương Dương lại có chút thất vọng. Là điện thoại của Liễu Ngọc Doanh, cô ấy và Tống Hoài Minh đã đến Bắc Kinh, bảo Trương Dương nếu như tiện thì đưa Sở Yên Nhiên đến trụ sở của Bình Hải ở Bắc Kinh gặp mặt bọn họ.
Trương Dương nói: Yên Nhiên đi dạo phố với bạn bè rồi, cháu không liên lạc được với cô ấy.
Liêu Ngọc Doanh có chút thất vọng, yên lặng một lúc rồi nói: Buổi trưa ngày mai bọn cô ăn cơm với phó thủ tướng, cháu hãy đưa nó đến đây.
Trương Dương không biết nên trả lời cô ấy như thế nào, do dự một lát rồi nói: Đợi cô ấy trở về cháu sẽ hỏi ý cô ấy.
Bên này điện thoại vừa cúp xuống thì điện thoại của mẹ nuôi La Tuệ Ninh gọi tới, cũng nói về việc trưa mai hai nhà ăn cơm với nhau, đối với La Tuệ Ninh, Trương Dương không dám giấu diếm điều gì, hắn thành thật nói hết chuyện Sở Yên Nhiên tức giận bỏ đi, La Tuệ Ninh nghe được tin này không khỏi tức giận nói: Cái đồ xấu xa, nói với con bao nhiêu lần rồi mà không nghe, một người con gái tốt như Yên Nhiên mà con không biết trân trọng, sẽ có một ngày con phải hối hận.
Trương Dương cười khổ nói: Mẹ nuôi, mẹ cứ mắng con một trận đi, lòng con cũng khó chịu lắm, con phát hiện con chẳng ra gì, mẹ mắng con để con dễ chịu hơn đi.
La Tuệ Ninh nói hắn hai câu cũng biết được trong lòng hắn không dễ chịu gì, liền thở dài nói: Con xem, vợ chồng họ đi từ xa tới đây là để gặp ai chứ? Người ta là nhớ thương con gái, thằng nhóc con lại làm cho con gái yêu quý của người ta tức giận bỏ đi, phải ăn nói thế nào với người ta đây, con tự tính đi.
Trương Dương nói: Cho dù Yên Nhiên chưa bỏ về nước thì cũng chưa chắc đã vui vẻ gặp họ.
La Tuệ Ninh bất lực nói: Ngày mai con cứ đến đây, bố mẹ vợ tương lai đã đến rồi, con mà không lộ diện thì chẳng phải là thất lễ sao.
Trương Dương thở dài, La Tuệ Ninh cúp máy, Trương Dương cầm điện thoại, ngẩn ra.
Tần Manh Manh đầy sự đồng cảm nhìn Trương Dương, nhẹ giọng nói: Anh, tình cảm có sâu đậm hơn nữa cũng sẽ không thể chịu nổi nhiều lần bị làm tổn tương, trong lòng Yên Nhiên chỉ có anh, em không biết quan niệm về tình cảm của anh thế nào, nhưng em nghĩ anh nên có trách nhiệm với cô ấy.
Trương Dương bê chén trà đã lạnh lên, khó khăn nhấp một ngụm: Anh phát hiện ra mình không nên thuộc về thế giới này. Điều hắn nói quả thật rất chính xác, hắn hoàn toàn không phải là người của thời đại này.
Tần Manh Manh có thể cảm nhận được sự tan thương trong lời nói của hắn, liền dịu giọng nói: Anh, để em đun lại trà. Trương Dương lắc lắc đầu nói: Anh về đây, nếu có tin tức của Yên Nhiên đừng quên báo cho anh nhé.
/2583
|