Lý do mà Văn Quốc Quyền sắp đặt bữa tiệc này là vì Trương Dương và Sở Yên Nhiên, dù hắn với Tống Hoài Minh hiểu rất rõ rằng bữa tiệc này có mục đích chính trị mạnh mẽ nhưng một khi người ta ở vào vị trí của bọn hắn, nhiều việc đều cần phải có lý do, một lý do chính đáng đàng hoàng. Tuy Văn Hạo Nam không thích như vậy nhưng thân đang ở thể chế phong thì phải tuân theo quy tắc nhất định.
Cả nhà Văn Quốc Quyền đến Kim Vương phủ sớm nhất, là con trai y Văn Hạo Nam đề nghị đặt bàn tiệc tại nơi này. Gần đây Văn Quốc Quyền rất ít khi nói chuyện với con trai mình, tuy y biết nó đang có tâm sự trong lòng nhưng hai cha con lại chưa thể thẳng thắn ngồi lại với nhau để tâm sự. Văn Quốc Quyền quá bận rộn còn Văn Hạo Nam lại ít khi chủ động nói chuyện với cha mình, lời nói và nụ cười của y cũng ngày càng ít hơn. Điều này làm cho Văn Quốc Quyền không khỏi nhớ tới mình lúc còn trẻ.
Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Oánh đến Kim Vương phủ đúng 12h 55 trưa.
Họ đến sớm trước giờ hẹn năm phút đồng hồ, sớm quá thành ra niềm nở quá mức mà muộn quá lại thất lễ. Thực ra một bữa tiệc bình thường đối với quan viên lại mang nhiều ý nghĩa cực kì.
Văn Hạo Nam đứng ngoài cửa tiếp đón, bên trong là vợ chồng Tống Hoài Minh, y và vợ mình La Tuệ Ninh đang tươi cười nghênh đón họ. Văn Quốc Quyền đi được hai bước thì dừng lại ở đó, làm chủ nhân nên y thể hiện sự nhiệt tình hiếu khách nhưng cũng biết tự trọng, Tống Hoài Minh bước dài hơn y, nhanh chóng đưa tay ra bắt lấy tay của Văn Quốc Quyền, cười nói: Thật ngại quá, phải để thủ tướng đợi lâu!
Văn Quốc Quyền cười ha ha: Người một nhà cả, cần gì khách khí như vậy!
La Tuệ Ninh đã dắt Liễu Ngọc Oánh tới ngồi vào bàn tiệc, quan hệ giao lưu giữa phụ nữ tuy không sâu sắc như nam giới nhưng cũng nhanh chóng và tốt hơi hẳn.
Ví như giữa La Tuệ Ninh và Liễu Ngọc Oánh, họ không quá mức thâm tình cũng không có ý định sẽ làm thân hơn nhưng họ có thể biểu hiện ra ngoài thân như hai chị em. Nguyen nhân sâu xa cũng vì đấng lang quân của mình, họ biết mình phải làm thân như thế.
Liễu Ngọc Oánh mở lời: Yên Nhiên vẫn chưa đến sao?
La Tuệ Ninh nghe bà hỏi vậy, trong lòng âm thầm thở dài. bà đương nhiên biết việc Sở Yên Nhiên giận dỗi bỏ đi, biết rõ quan hệ giữa Sở Yên Nhiên và cha, từ câu hỏi của Liễu Ngọc Oánh cũng đủ hiểu hai vợ chồng người này vẫn chưa hay sự tình gì. La Tuệ Ninh lúc này có chút oán giận Trương Dương, cái tên tiểu tử lại gây chuyện vào đúng lúc này. Nếu Tống Hoài Minh biết được chuyện con gái giận dỗi mà bỏ nhà ra đi không biết sẽ cảm thấy ra sao? Khuôn mặt La Tuệ Ninh vẫn bình thường, tươi cười nói: Người trẻ tuổi ham chơi, không biết là đã cùng Trương Dương đi chơi ở đâu rồi! Bà nói với Văn Hạo Nam: Hạo Nam, mau bảo nhà bếp mang đồ ăn lên, chúng ta bắt đầu thôi, không đợi hai người họ nữa!
Tống Hoài Minh đã lâu rồi chưa gặp con gái, y cười nói: Không gấp, chúng ta cứ nói chuyện đã. Lời nói của y cũng có ý muốn đợi con gái đến.
Văn Quốc Quyền cười: Hoài Minh chắc đã lâu chưa gặp Yên Nhiên rồi phải không?
Tống Hoài Minh đáp: Con gái lớn rồi, cũng bận rộn với công việc của nó, không thể giữ chặt nó bên mình cả ngày được.
Liễu Ngọc Oánh nói: Hoài Minh miệng thì nói như vậy nhưng hẳn là phải nhớ Yên Nhiên lắm, ông ấy chỉ hận một nỗi không thể giữ con gái ở ngay bên cạnh mình được thôi.
Tất cả mọi người đều cười, Văn Quốc Quyền cảm thán nói: Đều giống nhau cả, lúc con cái còn nhỏ thì chúng ta mong nó nhanh chóng trưởng thành, đến khi chúng lớn rồi, lại quay ra mâu thuẫn, lại hy vọng chúng có chút tiền đồ, sớm có sự nghiệp của riêng mình lại lo sợ chúng sẽ không ở bên cạnh mình nữa. Trên thế gian này thử hỏi có cha mẹ nào lại không suy tính thiệt hơn giống như vậy đây.
Tống Hoài Minh nhìn Văn Hạo Nam một cái: Thủ tướng Văn thực có phúc, có được một cậu con trai thông minh tài giỏi lại nghe lời như vậy.
Văn Hạo Nam nghe vậy xấu hổ cười.
La Tuệ Ninh đáp: Con trai có mặt tốt của con trai, con gái cũng có mặt tốt của con gái, tôi thấy Yên Nhiên nhà ông thực rất tốt, vừa xinh đẹp lại vừa ngoan ngoãn, đứa con nuôi của tôi có thể quen được người tốt như Yên Nhiên quả là phúc phận tu từ mấy kiếp của nó.
Tống Hoài Minh cũng cười.
Liễu Ngọc Oánh nói tiếp: Trương Dương xảy ra chuyện gì sao? Mấy giờ rồi mà chưa thấy đến!
La Tuệ Ninh nói: Hạo Nam, con gọi điện cho Trương Dương, giục nó mau!
Văn Hạo Nam cầm điện thoại đang chuẩn bị gọi thì Trương Dương đẩy cửa bước vào. Việc làm cho La Tuệ Ninh vui mừng và cả kinh ngạc chính là, không chỉ có mình Trương Dương đến mà có cả Sở Yên Nhiên đi cùng. Xem ra hai người đã đến cùng nhau, La Tuệ Ninh trong lòng tràn ngập vui mừng. Rốt cuộc cũng là một đôi oan gia, không thể giận dỗi mãi được!
Trương Dương hớn hở nói: Thật ngại quá, giao thông ở Kinh thành đúng là tắc đường quá, đèn đỏ lại nhiều... Trên đường đi con bị kẹt xe tới ba lần, gặp hơn ba trăm chiếc đèn đỏ nên mới chậm trễ như vậy.
La Tuệ Ninh cười khanh khách: Tiểu tử này đúng chỉ biết nói hàm hồ thôi, chúng ta đang đợi các con đó! Bà vẫy tay Sở Yên Nhiên: Yên Nhiên, mau đến đây ngồi cạnh ta!
Sở Yên Nhiên gật đầu, đến ngồi giữa La Tuệ Ninh và Liễu Ngọc Oánh, cô nhỏ giọng kêu một tiếng dì La, lại một tiếng dì Liễu. Tuy chỉ là lời xưng hô bình thường nhưng cũng đủ làm cho Liễu Ngọc Oánh cảm thấy vui mừng.
Trương Dương ngồi cạnh Văn Hạo Nam, hắn cũng lễ phép xưng hô, thưa một tiếng cha nuôi với Văn Quốc Quyền trước rồi lại tươi cười gọi một tiếng chú Tống.
Văn Quốc Quyền cười nói: Đến muộn không phải là một thói quen tốt đâu!
Trương Dương đáp: Xin tuân theo lời lãnh đạo dạy bảo!
La Tuệ Ninh cười: Ở đây không có ai là lãnh đạo hết, đều là trưởng bối của con cả!
Văn Hạo Nam thấy mọi người đã đến đủ liền đứng dậy đi gọi đồ ăn. La Tuệ Ninh và Liễu Ngọc Oánh mỗi người nắm lấy một tay của Sở Yên Nhiên nói không ngừng, còn Văn Quốc Quyền và Tống Hoài Minh lại nói về mấy chuyện tình hình trong nước, còn lại Trương Dương và Văn Hạo Nam hai người không hợp nhau cũng không nói chuyện gì nhiều, chỉ cầm lấy chén rượu uống liên tiếp, phát hiện ra như thể hai người họ là chủ của bữa tiệc này.
Nếu bữa cơm này mang tính chất gia đình thì chắc chắc không thể không nhắc đến hôn sự của Trương Dương và Sở Yên Nhiên, La Tuệ Ninh nói: Yên Nhiên, lúc con còn ở Mỹ, Trương Dương luôn mong chờ con trở về. Bây giờ cuối cùng cũng về rồi! Rốt cuộc hai đứa định bao giờ mới kết hôn đây? La Tuệ Ninh thực tế cũng không biết rõ về sự việc giữa hai người Trương Dương và Sở Yên Nhiên, nên mới gặng hỏi như vậy. Vừa nghe thấy vậy, Trương đại quan nhân nhất thời sửng sốt.
Trương Dương nhìn chăm chăm vào Sở Yên Nhiên, hắn sợ rằng cô sẽ không chịu được sự kích động, không kiềm chế được bản thân, ngộ nhỡ cô bật khóc tại đây thì chính bản thân hắn nhất định sẽ bị mọi người quở trách.
Vẻ mặt Sở Yên Nhiên rất tốt, cô nhìn về phía Trương Dương cười nói: Dì La, chúng con vẫn còn trẻ, anh ấy lại say mê quan chức, nhất tâm muốn làm quan lớn gây dựng đại nghiệp. Bà ngoại con giao lại tập đoàn Bối Ninh cho con, trong thời gian ngắn như vậy con chưa thể làm quen hết với mọi việc của tập đoàn. Mà các vị trưởng bối đây cũng thường nói, tuổi trẻ thì phải tranh thủ tuổi xuân mà làm việc, không nên lãnh phí tinh lực vào chuyện tình cảm sao? Tuy Sở Yên Nhiên biểu hiện rất bình thường nhưng cô lại quên mất một thực tế rằng, những người có mặt ở đây đều là những nhân vật thông minh tinh nhanh, họ đều dễ dàng nhận biết được thực chất vấn đề dù chỉ thông qua một tiểu tiết, Sở Yên Nhiên tuy vẻ mặt ung dung tự nhiên nhưng qua con mắt nhìn của các trưởng bối này lại có quá nhiều sơ hở, La Tuệ Ninh lập tức biết được mình đã lỡ lời.
Trong những người ở đây quan tâm tới Sở Yên Nhiên nhất đương nhiên là phải kể đến cha ruột cô Tống Hoài Minh, từ lúc con gái bước vào Tống Hoài Minh đã phát hiện ra vẻ mặt nó cô chút ngượng gạo. Tuy rất ít gặp mặt nhưng ông vẫn có thể quan sát cô tỉ mỉ, con gái có béo hay gầy hơn, vui vẻ hay sầu não ông chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ nhận ra. Lần này vừa nhìn thấy Sở Yên Nhiên đã thấy chút tiều tụy, hơn nữa mắt của con gái lại hơi phù sưng, rõ ràng là tại tối qua không ngủ được, có lẽ là đã khóc. Sở Yên Nhiên vốn là một đứa kiên cường, làm cho nó buồn bã khóc lóc chỉ có một kẻ duy nhất, đó chính là Trương Dương. Việc này làm cho Tống Hoài Minh hoàn toàn bất lực, vị trí của Trương Dương trong lòng cô còn cao hơn cả người cha đẻ ruột thịt này.
Tống Hoài Minh nói: Yên Nhiên, có phải là vừa từ Mỹ về, chưa sắp xếp được thời gian nên không có thời gian nghỉ ngơi phải không? Con xem, trông con thật tiều tụy mệt mỏi quá! Lúc nói những lời này, ông giả như vô tình nhìn về phía Trương Dương một cái, có tật giật mình, Trương đại quan nhân bây giờ mới chột dạ, cái nhìn của Tống Hoài Minh làm cho hắn tim giật thót, thầm nghĩ chắc lão Tống này đã nhìn ra được.
Sở Yên Nhiên đáp: Không có gì đâu, con vẫn khỏe!
Lúc này đến cả Liễu Ngọc Oánh cũng nhìn ra được, giữa Sở Yên Nhiên và Trương Dương nhất định có vấn đề, bà cười nói: Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, trước mặt nhiều người như vậy, đừng làm cho đôi thanh niên này ngại ngùng nữa.
Tống Hoài Minh lạnh lùng nói: Giờ là thời đại nào rồi, những người làm cha làm mẹ như chúng ta đều rất tiến bộ rồi, giữa cha mẹ và con cái mà, hợp thì tụ họp sum vầy, không hợp thì ly tản, chuyện tình cảm, ai có thể miễn cưỡng được chúng. Tống Hoài Minh không quen chứng kiến con mình chịu uất ức, từ những lời con gái nói ông càng chắc chắc một điều nó đang phải chịu điều uất ức, lại nghĩ đến đủ điều nghe được trước đây ông càng không thấy dễ chịu, trong câu nói lúc này đã toát ra sự tức giận.
Văn Quốc Quyền tươi cười cầm chén rượu lên: Cả nhà tụ hội như vậy, đừng nên trách móc đám thanh niên trẻ tuổi nữa, Hoài Minh, lần này anh nhất định phải ở lại Bắc Kinh vài ngày mới được, để anh em chúng ta có thể hàm huyên.
Tống Hoài Minh đáp: Việc này tôi không thể quyết định được, ở Bình Hải còn ngổn ngang công việc đợi tôi về xử lý, muốn nghỉ ngơi một chút thực cũng không có thời gian.
La Tuệ Ninh nói: Khó khăn lắm mới đến đây chơi, đừng vội đi như thế, tôi và Ngọc Oánh còn phải nói chuyện với nhau nữa chứ!
Liễu Ngọc Oánh gật đầu, bà cũng cảm thấy không khí của bữa tiệc hôm nay có chút là lạ, sự quan tâm của Tống Hoài Minh đối với Sở Yên Nhiên quả là quá mức. Nghĩ đến bản thân, trong lòng Liễu Ngọc Oánh cảm thấy khó chịu, cũng có thể là do phản ứng của tâm trạng gây ra, bà vội vàng đứng dậy, tay che lấy miệng mà chạy vụt ra ngoài cửa. La Tuệ Ninh nhìn Liễu Ngọc Oánh hơi chút kinh ngạc, định đứng dậy thì nghe Sở Yên Nhiên nói: Dì La cứ ngồi đi để con đi xem sao!
Sau khi Liễu Ngọc Oánh nôn ọe xong, đến trước bồn rửa mặt nhìn vào gương thì thấy Sở Yên Nhiên, bà có chút gượng gạo cười nói: Ta bị lạnh rồi thì phải...
Sở Yên Nhiên bán tín bán nghi gật đầu, đưa cho Liễu Ngọc Oánh một chiếc khăn tay, Liễu Ngọc Oánh lấy khăn lau miệng, thở một hơi nói: Nôn ra được, cảm thấy đỡ hơn nhiều!
Dì không sao thật chứ? Sở Yên Nhiên có chút lo lắng.
Không sao... Liễu Ngọc Oánh vừa nói dứt lời, đột nhiên lại cảm thấy trong bụng đau nhói, chưa kịp giải thích gì với Sở Yên Nhiên lại vội chạy vào toilet.
Sở Yên Nhiên lo dì xảy ra việc gì, cứ đứng chờ phía ngoài. Một lúc sau mới thấy Liễu Ngọc Oánh mặt mũi tái nhợt đi từ bên trong ra, ánh mắt cô hết sức kinh hoảng. Sở Yên Nhiên vội vàng bước tới đỡ lấy dì, Liễu Ngọc Oánh cũng mệt mỏi ôm lấy cánh tay của Yên Nhiên, giọng nói yếu ớt: Con đi gọi Trương Dương lại đây...
Sở Yên Nhiên gật đầu, dìu Liễu Ngọc Oánh ra khu nghỉ ở bên ngoài ngồi nghỉ, lúc định quay đi gọi Trương Dương, lại nghe Liễu Ngọc Oánh dặn dò: Đừng để cho người khác biết...
Sở Yên Nhiên gọi Trương Dương ra ngoài, cũng không nói là Liễu Ngọc Oánh có chuyện. Trương Dương ra đến ngoài, ngồi xuống bên cạnh Liễu Ngọc Oánh ân cần hỏi: Dì Liễu, dì sao vậy?
Liễu Ngọc Oánh đưa tay ra: Giúp ta chẩn mạch xem, có phải là bị làm sao không?
Trương Dương bắt mạch cho Liễu Ngọc Oánh, đôi lông mày nhăn lên, một lúc sau mới nói: Bị động thai... Lời hắn vừa nói ra làm cho Sở Yên Nhiên rất đỗi kinh ngạc, Sở Yên Nhiên cũng nghĩ Liễu Ngọc Oánh bị bệnh gì đó nhưng không hề nghĩ đến điều đó. Trương Dương vừa nói, cô đã hiểu ra, triệu chứng ban nãy của Liễu Ngọc Oánh hoàn toàn là do phản ứng của thai phụ.
Liễu Ngọc Oánh có chút oán trách liếc nhìn Trương Dương, trách hắn làm lộ chuyện này ngay trước mặt Sở Yên Nhiên. Kỳ thực Trương Dương nói lộ chuyện ra cũng là vì hắn nghĩ rằng việc của hai vợ chồng Tống Hoài Minh không nên giấu Sở Yên Nhiên, dù sao thì Yên Nhiên cũng là con của lão Tống, dù quan hệ giữa họ có sao đi chăng nữa thì Yên Nhiên vẫn có quyền được biết.
Sở Yên Nhiên thấp giọng nói: Dì có thai rồi...
Liễu Ngọc Oánh mặt đỏ lên, bà cắn chặt môi, bị hậu bối hỏi tới chuyện này nên có chút xấu hổ, bà gật đầu đáp, rồi lại chợt nói: Ta đã quyết định rồi, ta không muốn có đứa con này, lúc trở về ta sẽ làm phẫu thuật...
Sở Yên Nhiên lấy làm khó hiểu hỏi: Hai người khó khăn lắm mới có được đứa bé, sao lại không muốn chứ?
Liễu Ngọc Oánh không nói gì, vẻ mặt bà có chút đau khổ.
Sở Yên Nhiên nói tiếp: Có phải là vì con không?
Liễu Ngọc Oánh vội vàng lắc đầu: Không! Không phải... Là vì ta và cha con đều đã lớn tuổi, nếu có thai mọi người sẽ chê cười...
Sở Yên Nhiên đáp: Nhưng hai người không có con của chính mình...
Câu nói này động đến đúng nỗi đau trong lòng của Liễu Ngọc Oánh, bà khao khát có đứa con này biết bao, nhưng thái độ của Tống Hoài Minh thực khiến bà thất vọng, mấy ngày nay bà đều thấy không yên ổn, ngay lúc nhìn thấy Sở Yên Nhiên bà đã quyết tâm sẽ bỏ cái thai này. Nhưng ai ngờ lại xảy ra phản ứng thai phụ, lẽ nào bản thân đứa bé cũng không muốn ra đi nên đã dằn vặt mình, làm cho chị nó phát hiện ra sao?
Liễu Ngọc Oánh nói: Ta vừa chảy máu, dù có cố gắng giữ đứa bé, cũng chưa chắc...
Trương Dương nói: Không sao, cháu đã bắt mạch rồi, chỉ cần cháu kê cho dì vài đơn thuốc an thai, dì chỉ cần để tâm lý ổn định là ổn thôi...
Liễu Ngọc Oánh nói: Nhưng ...
Lúc này họ nhìn thấy Tống Hoài Minh đi tới, Tống Hoài Minh thấy vợ ra ngoài mãi chưa quay lại nên lo lắng có chuyện gì mới chạy ra ngoài xem xem. Thấy Trương Dương và Sở Yên Nhiên vây quanh Liễu Ngọc Oánh, thấy Ngọc Oánh mặt tái nhợt, trong lòng chợt trầm xuống, như đã đoán ra được sự việc, ông nhỏ giọng hỏi: Ngọc Oánh, em sao vậy? Không khỏe à? Em nói với bọn nhỏ chuyện gì thế...
Liễu Ngọc Oánh nhìn thấy Tống Hoài Minh, không biết là vì sao, đột nhiên cảm thấy trong lòng uất ức không sao nói thành lời, mắt bà đột nhiên đỏ hoe.
Tống Hoài Minh thấy vậy nhận thấy bất ổn, nhẹ nhàng nói: Hay là anh cho tài xế đưa em về trước nghỉ ngơi...
Liễu Ngọc Oánh gật đầu.
Sở Yên Nhiên liền hướng về phía cha nói: Có thời gian không ạ? Tôi có việc muốn hỏi...
Tống Hoài Minh nhíu mày, con gái mình đến bây giờ vẫn còn tiết kiệm hai chữ cha ơi không chịu gọi.
Trương Dương chủ động tránh đi nói: Để cháu đưa dì về nghỉ...
Liễu Ngọc Oánh nói: Không cần đâu, không thể để cả nhà thủ tướng Văn đợi lâu, thật là quá thất lễ.
Trương Dương dìu lấy Liễu Ngọc Oánh, tiếp vào lòng bàn tay một luồng nội lực ấm áp, hắn giúp Liễu Ngọc Oánh thả lỏng tinh thần, ổn định lại tâm trạng. Hắn nhận thấy rõ tâm trạng hết sức phức tạp của Liễu Ngọc Oánh, lại nghĩ đến lúc đầu ở Đông Giang chứng kiến biểu hiện của Tống Hoài Minh khi mình thông báo tin Liễu Ngọc Oánh mang thai. Là một người chồng, ông ta lại không hề có sự vui mừng khi nhận được tin vui, có lẽ điều đó đã gây ra khoảng cách giữa hai vợ chồng Tống Hoài Minh.
Sau khi Trương Dương và Liễu Ngọc Oánh đi về, Tống Hoài Minh nói: Yên Nhiên, có gì thì nói mau đi, gia đình bác Văn của con vẫn đang chờ...
Sở Yên Nhiên nói: Quyền lực chính trị trong tay ông quan trọng đến mức như vậy sao, lúc đầu ông vì lợi ích chính trị của mình mà vứt bỏ mẹ tôi, bây giờ lại muốn ruồng bỏ đứa con của mình sao?
Trong lòng Tống Hoài Minh như bị người khác quất roi đau nhói, ông lặng người đứng yên như tượng, ánh mắt bi thương nhìn con gái, mãi hồi lâu mới nói ra tiếng: Con...đến bây giờ vẫn nghĩ cha như vậy sao...
Sở Yên Nhiên đáp: Người khác nghĩ ông như thế nào không quan trọng, quan trọng là ông như thế nào... Nói xong, cô quay người đi thẳng.
....
Không khí bữa tiệc gia đình mà Văn Quốc Quyền sắp xếp này không được hòa hợp cho lắm, ông nhận thấy những đợt sóng ngầm âm thầm nổi lên trong bầu không khí bình thản này, mà nó không hề xuất pháp từ gia đình mình, là đến từ gia đình Tống Hoài Minh. Văn Quốc Quyền đương nhiên không nghĩ chuyện này có liên quan đến Liễu Ngọc Oánh, chỉ là cho rằng giữa Trương Dương và Sở Yên Nhiên xảy ra vấn đề lớn.
Bữa tiệc diễn ra được tiếng rưỡi thì kết thúc, Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Oánh từ biệt cả nhà Văn Quốc Quyền quay trở về phòng làm việc của Bình Hải ở Bắc Kinh.
Văn Quốc Quyền cũng có việc quan trọng phải làm nên nhanh chóng rời đi, La Tuệ Ninh để cho con trai Văn Hạo Nam về trước, bà để Trương Dương đưa mình về, bà ngồi cùng xe với Sở Yên Nhiên và Trương Dương. Đây là cơ hội mà La Tuệ Ninh tạo ra để nói chuyện, La Tuệ Ninh ngồi ghế sau cùng Sở Yên Nhiên, bà nhìn Yên Nhiên hỏi: Yên Nhiên, có phải Trương Dương chọc giận con phải không? Nếu có gì uất ức chỉ cần nói với ta, ta sẽ dạy dỗ cái tên tiểu tử thối này....
Sở Yên Nhiên cười nhạt đáp: Không đâu ạ, anh ấy từng nói, sau này sẽ không khiến con tức giận nữa...
Qua câu nói, La Tuệ Ninh hiểu ra ý của Sở Yên Nhiên, bà đưa tay nắm chặt tay của Yên Nhiên nhẹ nhàng nói: Yên Nhiên, có gì nhất định phải nói ra, kìm nén trong lòng không chỉ làm tổn thương mình mà còn gây ảnh hưởng đến chuyện tình cảm.
Sở Yên Nhiên nói: Dì La, cám ơn dì đã quan tâm tới con, con và Trương Dương đã bàn với nhau rồi, việc đính hôn của chúng con lúc đó do tuổi trẻ còn bồng bột, còn có nhiều việc chưa suy nghĩ thấu đáo, vậy nên, sau khi cẩn thận nghĩ lại chúng con quyết định hủy bỏ hôn ước. Sở Yên Nhiên nói hết những lời này liền lấy chiếc hộp đựng vòng cổ tổ mẫu lục ra trả lại cho La Tuệ Ninh. Đây vốn là tín vật đính hôn giữa Trương Dương và cô trước đây, cô nhỏ tiếng nói: Dì La, con vốn định nhờ Trương Dương trả lại chiếc dây chuyền này cho dì, nhưng bây giờ dì đã hỏi như vậy, con nghĩ tự tay trả lại cho dì vẫn là tốt nhất.
La Tuệ Ninh nhăn mày lên: Yên Nhiên, hai đứa trẻ người non dạ, trong chuyện tình cảm phát sinh chút hiểu lầm là khó tránh khỏi, nhưng cũng không cần đến mức nghiêm trọng như vậy.
Sở Yên Nhiên đáp: Dì La, chúng con đã suy nghĩ kĩ rồi...
La Tuệ Ninh nhìn Trương Dương đang lái xe ở ghế trước, tức giận hỏi: Đồ đáng chết này, sao không nói gì? Yên Nhiên đang muốn cắt đứt tình cảm của hai đứa đó!
Lúc này trong lòng Trương Dương cũng rất khó chịu, Sở Yên Nhiên có nói với hắn hãy để cho cô thời gian, nhưng không ngờ nha đầu này làm thật, vừa hủy bỏ hôn ước lại vừa trả lại tín vật đính ước. Trương Dương không biết nói gì mới phải, liền cười nói: Có lẽ nên bình tĩnh một chút...
La Tuệ Ninh tức giận: Dừng xe...
Trương Dương dừng xe lại, La Tuệ Ninh mở cửa xe bước ra ngoài, giận dữ nói: Cả hai đứa xuống xe cho ta!
Trương Dương và Sở Yên Nhiên cùng nhìn nhau, rồi cũng ngoan ngoãn nghe lời ra khỏi xe, La Tuệ Ninh tóm chặt tay của cả Trương Dương và Sở Yên Nhiên, bắt cả hai phải nắm tay nhau mà lớn tiếng nói: Chuyện tình cảm của con gái ta đã như vậy, tình cảm của con trai ta cũng rối mù lên, bây giờ ta không thể trơ mắt ra mà nhìn chuyện tình cảm của con nuôi ta trở thành bi kịch như vậy được. Ta là trưởng bối của các con, ta nhìn ra được, ta thấy rõ hai đứa vẫn yêu nhau say đắm như thế. Nếu vẫn còn yêu nhau sao lại muốn chia tay chứ? Có phải các con cố ý muốn làm ta tức chết, có phải là muốn ta tức chết... La Tuệ Ninh bị kích động quá mức, mắt bà bắt đầu đỏ lên.
Trương Dương nhìn thấy mẹ nuôi kích động đến vậy vội vàng khuyên nhủ: Mẹ nuôi à, mẹ đừng nóng vội, chúng con chỉ nói đùa thôi, Yên Nhiên, em mau cầm lại dây chuyền đi, đừng đùa mẹ nuôi nữa...
Sở Yên Nhiên lắc đầu: Trương Dương, em không muốn giả vờ nữa, đằng nào chúng ta cũng đã nói rõ lời chia tay rồi thì việc gì phải che giấu họ nữa. Anh có thể diễn kịch được, anh đã quen với việc diễn trò rồi nhưng em thì không, em không làm được! Nói xong cô cúi mình xuống trước mặt La Tuệ Ninh nói: Con xin lỗi, dì La, thật sự xin lỗi... Nói xong cô quay người bước ra phía đường vẫy một chiếc taxi rồi lên xe. Vừa lên xe Sở Yên Nhiên không thể kiềm nổi nữa mà bật khóc, cô thấp giọng nói: Đi đi!
La Tuệ Ninh ngơ ngác nhìn chiếc se taxi đi dần, bà phẫn nộ hét lên với Trương Dương: Sao còn không đuổi theo hả....
Trương Dương nói: Dù cho con có đuổi kịp cô ấy, cô ấy cũng vẫn sẽ ra đi, cứ để cho cô ấy chút thời gian, con không muốn ép cô ấy quá...
La Tuệ Ninh nhìn Trương Dương, trong lúc này lại càng tức giận, bà liền hung hăng giơ tay đấm vào người Trương Dương: Cái đồ đáng chết này, đồ đáng chết, Yên Nhiên là đứa con gái tốt như vậy mà cũng không giữ được, anh...các anh chỉ luôn làm tôi thất vọng mà...
La Tuệ Ninh bật khóc, thật ra dù Trương Dương muốn chia tay, bà cũng sẽ không phản ứng quá mức như vậy. Nhưng bà đột nhiên nghĩ tới con gái, con trai mình, hết việc này rồi việc kia xảy ra làm cho bà không chịu đựng được. Bà phát hiện ra con cái của mình đều gặp bất hạnh trong chuyện tình cảm, bà không kiềm nén được sự mất mác và bi thương trong lòng mình. Bà vừa xót thương cho số phận của mình và cũng tiếc nuối cho cuộc chia tay của Trương Dương và Sở Yên Nhiên.
Trương Dương yên lặng quỳ xuống đất: Mẹ nuôi, mẹ thấy không vui thì cứ đánh con cho hả giận...
La Tuệ Ninh vung tay lên rồi chợt chậm rãi xoa lên đầu của hắn, xoa nhẹ mái tóc ngắn, lời nói tràn ngập yên thương pha lẫn thương tiếc nói: Trong lòng con chắc cũng buồn lắm, Yên Nhiên là một đứa con gái tốt, con không được từ bỏ....
Trương Dương gật đầu.
La Tuệ Ninh lấy khăn tay ra lau nước mắt: Mau đứng dậy, để người ngoài nhìn thấy còn mặt mũi nào nữa!
Trương Dương lúc này mới đứng dậy, xoay người lại, lúc này mới phát hiện ra một chiếc xe BMW màu xanh đang đỗ ở phía xa, trong xe có một người con gái cứ chăm chú nhìn hắn. Tuy được chắn bởi tấm kính đen nhưng Trương Dương vẫn nhận ra đó là Tra Vi. Tra Vi đã đi theo họ từ Kim Vương phủ đến đây, nhận thấy mình bị Trương Dương phát hiện, cô giật mình sợ hãi liền lái xe đi mất nhanh như chớp.
Trương Dương giả vờ như không nhìn thấy, hắn mở cửa xe cho La Tuệ Ninh, nhẹ nhàng nói: Mẹ nuôi, để con đưa mẹ về....
.....
Sau khi Trương Dương đưa La Tuệ Ninh về nhà, liền tiếp tục đến phòng làm việc Bình Hải ở Bắc Kinh. Trên đường đi hắn gọi điện cho Sở Yên Nhiên, Yên Nhiên nói với hắn mình đã đến Bắc Nguyên thăm ông ngoại, bảo hắn trong thời gian này đừng liên hệ với mình, cô muốn được yên lặng một mình.
Trương Dương cũng không tỏ vẻ gì nhiều, chỉ thấp giọng đồng ý một tiếng.
Trương Dương đến phòng làm việc Bình Hải ở Bắc Kinh là vì muốn kê thuốc an thai cho Liễu Ngọc Oánh. Lúc đến đó Tống Hoài Minh đã đi bận công chuyện, Liễu Ngọc Oánh lại vừa đi khám ở bệnh viên về. Kết quả kiểm tra rất tốt, tình trạng thai nhi bình thường.
Trương Dương viết xong đơn thuốc, liền đưa cho Liễu Ngọc Oánh.
Liễu Ngọc Oánh nói: Cháu và Yên Nhiên cãi nhau phải không, ta cảm thấy hai đứa hôm nay lạ lắm...
Trương Dương cười không nói gì, hắn thấp giọng nói: Cháu và Yên Nhiên đã hủy bỏ hôn ước rồi... Dù sao thì La Tuệ Ninh cũng đã biết, hắn cũng không cần phải tiếp tục giấu diếm chuyện này nữa.
Liễu Ngọc Oánh trợn tròn mắt kinh ngạc, một lúc sau mới thảng thốt nói: Tại sao...
Trương Dương đáp: Chúng cháu đã cách xa lâu như vậy, lần này gặp nhau lại cảm thấy không hợp nhau, mà cháu lại là kẻ lắm tật xấu, Yên Nhiên thực khó tiếp nhận được cháu.
Liễu Ngọc Oánh nhỏ giọng: Có phải là vì chuyện của Thời Duy phải không?
Trương Dương lắc đầu: Không liên quan đến cô ấy, là vấn đề của hai đứa cháu.
Liễu Ngọc Oánh thở dài: Ta vẫn cứ cho rằng, hai đứa là một đôi trời sinh, không ngờ thành ra như vậy... Bà dừng lại một chút rồi nói tiếp: Ta có thể nhìn ra, hai đứa vẫn còn tình cảm với nhau, hẳn vẫn còn cơ hội cứu vãn...
Trương Dương cười ngượng nói: Đến đâu hay đến đó, chúng cháu vẫn còn trẻ, đều có sự nghiệp của riêng mình, có lẽ cứ thả lỏng chuyện tình cảm...
Liễu Ngọc Oánh nói: Chuyện này chú Tống của cháu vẫn chưa hay biết, nếu ông ấy biết được, thực không biết sẽ cảm thấy thế nào nữa...
Trương Dương nói: Phía Tỉnh trưởng Tống cháu không tiện nói, có cơ hội dì nói rõ với chú ấy hộ cháu. Đúng rồi, dì Liễu, đơn thuốc an thai này dì nhất định phải uống, nếu dì muốn giữ đứa bé thì phải ổn định tâm trạng mình, không để tâm trạng rối loạn trầm cảm.
Liễu Ngọc Oánh đáp: Bây giờ ta không định giữ đứa bé này... Tống Hoài Minh lại thể hiện thái độ cực kì thờ ơ trước việc hủy bỏ hôn ước của con gái và Trương Dương, sau khi nghe Liễu Ngọc Oánh kể, ông gật đầu nói: Thanh niên có quyền tự do yêu đương, muốn chia tay thì chia tay, không có gì là nghiêm trọng cả.
Liễu Ngọc Oánh đầy tiếc nuối nói: Em vẫn thấy hai đứa rất xứng đôi, nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt mà chia tay thì thật đáng tiếc.
Tống Hoài Minh nói: Anh tin tưởng vào Yên Nhiên, nếu nó đã nói chia tay với Trương Dương đương nhiên là có lý do thích đáng. Trương Dương là người như thế nào, anh không rõ nhưng anh hiểu rõ con gái của mình! Những lời này của Tống Hoài Minh hoàn toàn là đang bênh vực cho con gái của mình.
Liễu Ngọc Oánh gật đầu, chẳng có ai hiểu rõ tình yêu của Tống Hoài Minh dành cho con gái của mình bằng bà, mỗi lần nghĩ đến chuyện này bà không khỏi nghĩ đến vận mệnh của đứa con đang nằm trong bụng mình. Tống Hoài Minh không mong muốn có đứa con này, có lẽ bà cũng không nên kiên trì giữ làm gì nữa.
Tống Hoài Minh nói tiếp: Đi bệnh viện kiểm tra thế nào rồi? Liễu Ngọc Oánh đáp: Đã siêu âm rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì, Trương Dương lại vừa mới qua kê thuốc an thai cho em.
Tống Hoài Minh gật đầu không nói gì.
Liễu Ngọc Oánh thấp giọng nói: Hoài Minh, em đã nghĩ kĩ rồi, đợi đến khi chúng ta trở về Đông Giang em sẽ đi phá thai.
Tống Hoài Minh chau mày lại, một lúc sau mới hỏi: Tại sao? Liễu Ngọc Oánh đáp: Vì... Vì em sợ đứa bé sẽ làm ảnh hưởng đế tiền đồ của anh, cũng ảnh hưởng tới quan hệ của anh với Yên Nhiên...
Tống Hoài Minh ngắt lời Liễu Ngọc Oánh: Ngọc Oánh, hai ngày nay anh cũng đang nghĩ, anh không nên quá ích kỷ, không được vì lợi ích chính trị của mình mà hi sinh quyền được làm mẹ của em, hơn nữa... Ông ngẩng đầu lên, nhìn Ngọc Oánh với ánh mắt nóng bỏng: Anh cũng muốn có một đứa con của chúng ta! Tống Hoài Minh đột nhiên thay đổi ý kiến như vậy hoàn toàn là do Yên Nhiên tác động.
Nhiều ngày nay, Liễu Ngọc Oánh luôn hy vọng được nghe những lời này, này lại được chính miệng Tống Hoài Minh nói ra, nhất thời cảm động quá mức nên bà khóc òa lên. Tống Hoài Minh thấy vợ như vậy cũng cảm thấy áy náy, ông nắm lấy bả vai Liễu Ngọc Oánh, nhẹ nhàng nói: Hãy giữ gìn sức khỏe, phải sinh cho anh một tiểu bảo bối khỏe mạnh hoạt bát mới được.
Sau khi bị Trương Dương phát hiện theo dõi hắn, Tra Vi thấy rất xấu hổ, cô quay về phòng làm việc của chú mình Tra Tấn Bắc ở Kim Vương phủ, thở hổn hển nói: Đều là tại chú cả, bảo cháu đi tìm Trương Dương, lần này thì hay rồi, hắn lại cho rằng cháu đang theo dõi hắn.
Tra Tấn Bắc cười ha hả: Thế hai đứa không phải là bạn sao? Có gì mà khó nói chứ? Ta bảo cháu đi theo hắn, khi nào thích hợp thì gọi điện cho hắn giúp ta hẹn gặp chứ ai bảo cháu đi theo dõi hắn?
Tra Vi nói: Lần này thì cháu thảm rồi! Không chừng Văn phu nhân cũng phát hiện ra cháu theo dõi họgt; lt;.
Tra Tấn Bắc khuyên nói: Hay là gọi cho Trương Dương đi, vừa nãy hai nhà bọn họ mở tiệc nên ta ngại không qua gặp.
Tra Vi nói: Chú muốn gọi sao không tự đi mà gọi? Sao cứ nhờ cháu chứ? Tra Tấn Bắc nói: Việc đầu tư vào sân bay mới ở Giang Thành chú đã có chút thất lễ với hắn, giờ muốn tìm cơ hội gặp riêng hắn để xin lỗi.
Tra Vi nói: Thôi đi, cháu chẳng thèm quan tâm tới chuyện làm ăn của chú, cháu đi đây!
Cả nhà Văn Quốc Quyền đến Kim Vương phủ sớm nhất, là con trai y Văn Hạo Nam đề nghị đặt bàn tiệc tại nơi này. Gần đây Văn Quốc Quyền rất ít khi nói chuyện với con trai mình, tuy y biết nó đang có tâm sự trong lòng nhưng hai cha con lại chưa thể thẳng thắn ngồi lại với nhau để tâm sự. Văn Quốc Quyền quá bận rộn còn Văn Hạo Nam lại ít khi chủ động nói chuyện với cha mình, lời nói và nụ cười của y cũng ngày càng ít hơn. Điều này làm cho Văn Quốc Quyền không khỏi nhớ tới mình lúc còn trẻ.
Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Oánh đến Kim Vương phủ đúng 12h 55 trưa.
Họ đến sớm trước giờ hẹn năm phút đồng hồ, sớm quá thành ra niềm nở quá mức mà muộn quá lại thất lễ. Thực ra một bữa tiệc bình thường đối với quan viên lại mang nhiều ý nghĩa cực kì.
Văn Hạo Nam đứng ngoài cửa tiếp đón, bên trong là vợ chồng Tống Hoài Minh, y và vợ mình La Tuệ Ninh đang tươi cười nghênh đón họ. Văn Quốc Quyền đi được hai bước thì dừng lại ở đó, làm chủ nhân nên y thể hiện sự nhiệt tình hiếu khách nhưng cũng biết tự trọng, Tống Hoài Minh bước dài hơn y, nhanh chóng đưa tay ra bắt lấy tay của Văn Quốc Quyền, cười nói: Thật ngại quá, phải để thủ tướng đợi lâu!
Văn Quốc Quyền cười ha ha: Người một nhà cả, cần gì khách khí như vậy!
La Tuệ Ninh đã dắt Liễu Ngọc Oánh tới ngồi vào bàn tiệc, quan hệ giao lưu giữa phụ nữ tuy không sâu sắc như nam giới nhưng cũng nhanh chóng và tốt hơi hẳn.
Ví như giữa La Tuệ Ninh và Liễu Ngọc Oánh, họ không quá mức thâm tình cũng không có ý định sẽ làm thân hơn nhưng họ có thể biểu hiện ra ngoài thân như hai chị em. Nguyen nhân sâu xa cũng vì đấng lang quân của mình, họ biết mình phải làm thân như thế.
Liễu Ngọc Oánh mở lời: Yên Nhiên vẫn chưa đến sao?
La Tuệ Ninh nghe bà hỏi vậy, trong lòng âm thầm thở dài. bà đương nhiên biết việc Sở Yên Nhiên giận dỗi bỏ đi, biết rõ quan hệ giữa Sở Yên Nhiên và cha, từ câu hỏi của Liễu Ngọc Oánh cũng đủ hiểu hai vợ chồng người này vẫn chưa hay sự tình gì. La Tuệ Ninh lúc này có chút oán giận Trương Dương, cái tên tiểu tử lại gây chuyện vào đúng lúc này. Nếu Tống Hoài Minh biết được chuyện con gái giận dỗi mà bỏ nhà ra đi không biết sẽ cảm thấy ra sao? Khuôn mặt La Tuệ Ninh vẫn bình thường, tươi cười nói: Người trẻ tuổi ham chơi, không biết là đã cùng Trương Dương đi chơi ở đâu rồi! Bà nói với Văn Hạo Nam: Hạo Nam, mau bảo nhà bếp mang đồ ăn lên, chúng ta bắt đầu thôi, không đợi hai người họ nữa!
Tống Hoài Minh đã lâu rồi chưa gặp con gái, y cười nói: Không gấp, chúng ta cứ nói chuyện đã. Lời nói của y cũng có ý muốn đợi con gái đến.
Văn Quốc Quyền cười: Hoài Minh chắc đã lâu chưa gặp Yên Nhiên rồi phải không?
Tống Hoài Minh đáp: Con gái lớn rồi, cũng bận rộn với công việc của nó, không thể giữ chặt nó bên mình cả ngày được.
Liễu Ngọc Oánh nói: Hoài Minh miệng thì nói như vậy nhưng hẳn là phải nhớ Yên Nhiên lắm, ông ấy chỉ hận một nỗi không thể giữ con gái ở ngay bên cạnh mình được thôi.
Tất cả mọi người đều cười, Văn Quốc Quyền cảm thán nói: Đều giống nhau cả, lúc con cái còn nhỏ thì chúng ta mong nó nhanh chóng trưởng thành, đến khi chúng lớn rồi, lại quay ra mâu thuẫn, lại hy vọng chúng có chút tiền đồ, sớm có sự nghiệp của riêng mình lại lo sợ chúng sẽ không ở bên cạnh mình nữa. Trên thế gian này thử hỏi có cha mẹ nào lại không suy tính thiệt hơn giống như vậy đây.
Tống Hoài Minh nhìn Văn Hạo Nam một cái: Thủ tướng Văn thực có phúc, có được một cậu con trai thông minh tài giỏi lại nghe lời như vậy.
Văn Hạo Nam nghe vậy xấu hổ cười.
La Tuệ Ninh đáp: Con trai có mặt tốt của con trai, con gái cũng có mặt tốt của con gái, tôi thấy Yên Nhiên nhà ông thực rất tốt, vừa xinh đẹp lại vừa ngoan ngoãn, đứa con nuôi của tôi có thể quen được người tốt như Yên Nhiên quả là phúc phận tu từ mấy kiếp của nó.
Tống Hoài Minh cũng cười.
Liễu Ngọc Oánh nói tiếp: Trương Dương xảy ra chuyện gì sao? Mấy giờ rồi mà chưa thấy đến!
La Tuệ Ninh nói: Hạo Nam, con gọi điện cho Trương Dương, giục nó mau!
Văn Hạo Nam cầm điện thoại đang chuẩn bị gọi thì Trương Dương đẩy cửa bước vào. Việc làm cho La Tuệ Ninh vui mừng và cả kinh ngạc chính là, không chỉ có mình Trương Dương đến mà có cả Sở Yên Nhiên đi cùng. Xem ra hai người đã đến cùng nhau, La Tuệ Ninh trong lòng tràn ngập vui mừng. Rốt cuộc cũng là một đôi oan gia, không thể giận dỗi mãi được!
Trương Dương hớn hở nói: Thật ngại quá, giao thông ở Kinh thành đúng là tắc đường quá, đèn đỏ lại nhiều... Trên đường đi con bị kẹt xe tới ba lần, gặp hơn ba trăm chiếc đèn đỏ nên mới chậm trễ như vậy.
La Tuệ Ninh cười khanh khách: Tiểu tử này đúng chỉ biết nói hàm hồ thôi, chúng ta đang đợi các con đó! Bà vẫy tay Sở Yên Nhiên: Yên Nhiên, mau đến đây ngồi cạnh ta!
Sở Yên Nhiên gật đầu, đến ngồi giữa La Tuệ Ninh và Liễu Ngọc Oánh, cô nhỏ giọng kêu một tiếng dì La, lại một tiếng dì Liễu. Tuy chỉ là lời xưng hô bình thường nhưng cũng đủ làm cho Liễu Ngọc Oánh cảm thấy vui mừng.
Trương Dương ngồi cạnh Văn Hạo Nam, hắn cũng lễ phép xưng hô, thưa một tiếng cha nuôi với Văn Quốc Quyền trước rồi lại tươi cười gọi một tiếng chú Tống.
Văn Quốc Quyền cười nói: Đến muộn không phải là một thói quen tốt đâu!
Trương Dương đáp: Xin tuân theo lời lãnh đạo dạy bảo!
La Tuệ Ninh cười: Ở đây không có ai là lãnh đạo hết, đều là trưởng bối của con cả!
Văn Hạo Nam thấy mọi người đã đến đủ liền đứng dậy đi gọi đồ ăn. La Tuệ Ninh và Liễu Ngọc Oánh mỗi người nắm lấy một tay của Sở Yên Nhiên nói không ngừng, còn Văn Quốc Quyền và Tống Hoài Minh lại nói về mấy chuyện tình hình trong nước, còn lại Trương Dương và Văn Hạo Nam hai người không hợp nhau cũng không nói chuyện gì nhiều, chỉ cầm lấy chén rượu uống liên tiếp, phát hiện ra như thể hai người họ là chủ của bữa tiệc này.
Nếu bữa cơm này mang tính chất gia đình thì chắc chắc không thể không nhắc đến hôn sự của Trương Dương và Sở Yên Nhiên, La Tuệ Ninh nói: Yên Nhiên, lúc con còn ở Mỹ, Trương Dương luôn mong chờ con trở về. Bây giờ cuối cùng cũng về rồi! Rốt cuộc hai đứa định bao giờ mới kết hôn đây? La Tuệ Ninh thực tế cũng không biết rõ về sự việc giữa hai người Trương Dương và Sở Yên Nhiên, nên mới gặng hỏi như vậy. Vừa nghe thấy vậy, Trương đại quan nhân nhất thời sửng sốt.
Trương Dương nhìn chăm chăm vào Sở Yên Nhiên, hắn sợ rằng cô sẽ không chịu được sự kích động, không kiềm chế được bản thân, ngộ nhỡ cô bật khóc tại đây thì chính bản thân hắn nhất định sẽ bị mọi người quở trách.
Vẻ mặt Sở Yên Nhiên rất tốt, cô nhìn về phía Trương Dương cười nói: Dì La, chúng con vẫn còn trẻ, anh ấy lại say mê quan chức, nhất tâm muốn làm quan lớn gây dựng đại nghiệp. Bà ngoại con giao lại tập đoàn Bối Ninh cho con, trong thời gian ngắn như vậy con chưa thể làm quen hết với mọi việc của tập đoàn. Mà các vị trưởng bối đây cũng thường nói, tuổi trẻ thì phải tranh thủ tuổi xuân mà làm việc, không nên lãnh phí tinh lực vào chuyện tình cảm sao? Tuy Sở Yên Nhiên biểu hiện rất bình thường nhưng cô lại quên mất một thực tế rằng, những người có mặt ở đây đều là những nhân vật thông minh tinh nhanh, họ đều dễ dàng nhận biết được thực chất vấn đề dù chỉ thông qua một tiểu tiết, Sở Yên Nhiên tuy vẻ mặt ung dung tự nhiên nhưng qua con mắt nhìn của các trưởng bối này lại có quá nhiều sơ hở, La Tuệ Ninh lập tức biết được mình đã lỡ lời.
Trong những người ở đây quan tâm tới Sở Yên Nhiên nhất đương nhiên là phải kể đến cha ruột cô Tống Hoài Minh, từ lúc con gái bước vào Tống Hoài Minh đã phát hiện ra vẻ mặt nó cô chút ngượng gạo. Tuy rất ít gặp mặt nhưng ông vẫn có thể quan sát cô tỉ mỉ, con gái có béo hay gầy hơn, vui vẻ hay sầu não ông chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ nhận ra. Lần này vừa nhìn thấy Sở Yên Nhiên đã thấy chút tiều tụy, hơn nữa mắt của con gái lại hơi phù sưng, rõ ràng là tại tối qua không ngủ được, có lẽ là đã khóc. Sở Yên Nhiên vốn là một đứa kiên cường, làm cho nó buồn bã khóc lóc chỉ có một kẻ duy nhất, đó chính là Trương Dương. Việc này làm cho Tống Hoài Minh hoàn toàn bất lực, vị trí của Trương Dương trong lòng cô còn cao hơn cả người cha đẻ ruột thịt này.
Tống Hoài Minh nói: Yên Nhiên, có phải là vừa từ Mỹ về, chưa sắp xếp được thời gian nên không có thời gian nghỉ ngơi phải không? Con xem, trông con thật tiều tụy mệt mỏi quá! Lúc nói những lời này, ông giả như vô tình nhìn về phía Trương Dương một cái, có tật giật mình, Trương đại quan nhân bây giờ mới chột dạ, cái nhìn của Tống Hoài Minh làm cho hắn tim giật thót, thầm nghĩ chắc lão Tống này đã nhìn ra được.
Sở Yên Nhiên đáp: Không có gì đâu, con vẫn khỏe!
Lúc này đến cả Liễu Ngọc Oánh cũng nhìn ra được, giữa Sở Yên Nhiên và Trương Dương nhất định có vấn đề, bà cười nói: Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, trước mặt nhiều người như vậy, đừng làm cho đôi thanh niên này ngại ngùng nữa.
Tống Hoài Minh lạnh lùng nói: Giờ là thời đại nào rồi, những người làm cha làm mẹ như chúng ta đều rất tiến bộ rồi, giữa cha mẹ và con cái mà, hợp thì tụ họp sum vầy, không hợp thì ly tản, chuyện tình cảm, ai có thể miễn cưỡng được chúng. Tống Hoài Minh không quen chứng kiến con mình chịu uất ức, từ những lời con gái nói ông càng chắc chắc một điều nó đang phải chịu điều uất ức, lại nghĩ đến đủ điều nghe được trước đây ông càng không thấy dễ chịu, trong câu nói lúc này đã toát ra sự tức giận.
Văn Quốc Quyền tươi cười cầm chén rượu lên: Cả nhà tụ hội như vậy, đừng nên trách móc đám thanh niên trẻ tuổi nữa, Hoài Minh, lần này anh nhất định phải ở lại Bắc Kinh vài ngày mới được, để anh em chúng ta có thể hàm huyên.
Tống Hoài Minh đáp: Việc này tôi không thể quyết định được, ở Bình Hải còn ngổn ngang công việc đợi tôi về xử lý, muốn nghỉ ngơi một chút thực cũng không có thời gian.
La Tuệ Ninh nói: Khó khăn lắm mới đến đây chơi, đừng vội đi như thế, tôi và Ngọc Oánh còn phải nói chuyện với nhau nữa chứ!
Liễu Ngọc Oánh gật đầu, bà cũng cảm thấy không khí của bữa tiệc hôm nay có chút là lạ, sự quan tâm của Tống Hoài Minh đối với Sở Yên Nhiên quả là quá mức. Nghĩ đến bản thân, trong lòng Liễu Ngọc Oánh cảm thấy khó chịu, cũng có thể là do phản ứng của tâm trạng gây ra, bà vội vàng đứng dậy, tay che lấy miệng mà chạy vụt ra ngoài cửa. La Tuệ Ninh nhìn Liễu Ngọc Oánh hơi chút kinh ngạc, định đứng dậy thì nghe Sở Yên Nhiên nói: Dì La cứ ngồi đi để con đi xem sao!
Sau khi Liễu Ngọc Oánh nôn ọe xong, đến trước bồn rửa mặt nhìn vào gương thì thấy Sở Yên Nhiên, bà có chút gượng gạo cười nói: Ta bị lạnh rồi thì phải...
Sở Yên Nhiên bán tín bán nghi gật đầu, đưa cho Liễu Ngọc Oánh một chiếc khăn tay, Liễu Ngọc Oánh lấy khăn lau miệng, thở một hơi nói: Nôn ra được, cảm thấy đỡ hơn nhiều!
Dì không sao thật chứ? Sở Yên Nhiên có chút lo lắng.
Không sao... Liễu Ngọc Oánh vừa nói dứt lời, đột nhiên lại cảm thấy trong bụng đau nhói, chưa kịp giải thích gì với Sở Yên Nhiên lại vội chạy vào toilet.
Sở Yên Nhiên lo dì xảy ra việc gì, cứ đứng chờ phía ngoài. Một lúc sau mới thấy Liễu Ngọc Oánh mặt mũi tái nhợt đi từ bên trong ra, ánh mắt cô hết sức kinh hoảng. Sở Yên Nhiên vội vàng bước tới đỡ lấy dì, Liễu Ngọc Oánh cũng mệt mỏi ôm lấy cánh tay của Yên Nhiên, giọng nói yếu ớt: Con đi gọi Trương Dương lại đây...
Sở Yên Nhiên gật đầu, dìu Liễu Ngọc Oánh ra khu nghỉ ở bên ngoài ngồi nghỉ, lúc định quay đi gọi Trương Dương, lại nghe Liễu Ngọc Oánh dặn dò: Đừng để cho người khác biết...
Sở Yên Nhiên gọi Trương Dương ra ngoài, cũng không nói là Liễu Ngọc Oánh có chuyện. Trương Dương ra đến ngoài, ngồi xuống bên cạnh Liễu Ngọc Oánh ân cần hỏi: Dì Liễu, dì sao vậy?
Liễu Ngọc Oánh đưa tay ra: Giúp ta chẩn mạch xem, có phải là bị làm sao không?
Trương Dương bắt mạch cho Liễu Ngọc Oánh, đôi lông mày nhăn lên, một lúc sau mới nói: Bị động thai... Lời hắn vừa nói ra làm cho Sở Yên Nhiên rất đỗi kinh ngạc, Sở Yên Nhiên cũng nghĩ Liễu Ngọc Oánh bị bệnh gì đó nhưng không hề nghĩ đến điều đó. Trương Dương vừa nói, cô đã hiểu ra, triệu chứng ban nãy của Liễu Ngọc Oánh hoàn toàn là do phản ứng của thai phụ.
Liễu Ngọc Oánh có chút oán trách liếc nhìn Trương Dương, trách hắn làm lộ chuyện này ngay trước mặt Sở Yên Nhiên. Kỳ thực Trương Dương nói lộ chuyện ra cũng là vì hắn nghĩ rằng việc của hai vợ chồng Tống Hoài Minh không nên giấu Sở Yên Nhiên, dù sao thì Yên Nhiên cũng là con của lão Tống, dù quan hệ giữa họ có sao đi chăng nữa thì Yên Nhiên vẫn có quyền được biết.
Sở Yên Nhiên thấp giọng nói: Dì có thai rồi...
Liễu Ngọc Oánh mặt đỏ lên, bà cắn chặt môi, bị hậu bối hỏi tới chuyện này nên có chút xấu hổ, bà gật đầu đáp, rồi lại chợt nói: Ta đã quyết định rồi, ta không muốn có đứa con này, lúc trở về ta sẽ làm phẫu thuật...
Sở Yên Nhiên lấy làm khó hiểu hỏi: Hai người khó khăn lắm mới có được đứa bé, sao lại không muốn chứ?
Liễu Ngọc Oánh không nói gì, vẻ mặt bà có chút đau khổ.
Sở Yên Nhiên nói tiếp: Có phải là vì con không?
Liễu Ngọc Oánh vội vàng lắc đầu: Không! Không phải... Là vì ta và cha con đều đã lớn tuổi, nếu có thai mọi người sẽ chê cười...
Sở Yên Nhiên đáp: Nhưng hai người không có con của chính mình...
Câu nói này động đến đúng nỗi đau trong lòng của Liễu Ngọc Oánh, bà khao khát có đứa con này biết bao, nhưng thái độ của Tống Hoài Minh thực khiến bà thất vọng, mấy ngày nay bà đều thấy không yên ổn, ngay lúc nhìn thấy Sở Yên Nhiên bà đã quyết tâm sẽ bỏ cái thai này. Nhưng ai ngờ lại xảy ra phản ứng thai phụ, lẽ nào bản thân đứa bé cũng không muốn ra đi nên đã dằn vặt mình, làm cho chị nó phát hiện ra sao?
Liễu Ngọc Oánh nói: Ta vừa chảy máu, dù có cố gắng giữ đứa bé, cũng chưa chắc...
Trương Dương nói: Không sao, cháu đã bắt mạch rồi, chỉ cần cháu kê cho dì vài đơn thuốc an thai, dì chỉ cần để tâm lý ổn định là ổn thôi...
Liễu Ngọc Oánh nói: Nhưng ...
Lúc này họ nhìn thấy Tống Hoài Minh đi tới, Tống Hoài Minh thấy vợ ra ngoài mãi chưa quay lại nên lo lắng có chuyện gì mới chạy ra ngoài xem xem. Thấy Trương Dương và Sở Yên Nhiên vây quanh Liễu Ngọc Oánh, thấy Ngọc Oánh mặt tái nhợt, trong lòng chợt trầm xuống, như đã đoán ra được sự việc, ông nhỏ giọng hỏi: Ngọc Oánh, em sao vậy? Không khỏe à? Em nói với bọn nhỏ chuyện gì thế...
Liễu Ngọc Oánh nhìn thấy Tống Hoài Minh, không biết là vì sao, đột nhiên cảm thấy trong lòng uất ức không sao nói thành lời, mắt bà đột nhiên đỏ hoe.
Tống Hoài Minh thấy vậy nhận thấy bất ổn, nhẹ nhàng nói: Hay là anh cho tài xế đưa em về trước nghỉ ngơi...
Liễu Ngọc Oánh gật đầu.
Sở Yên Nhiên liền hướng về phía cha nói: Có thời gian không ạ? Tôi có việc muốn hỏi...
Tống Hoài Minh nhíu mày, con gái mình đến bây giờ vẫn còn tiết kiệm hai chữ cha ơi không chịu gọi.
Trương Dương chủ động tránh đi nói: Để cháu đưa dì về nghỉ...
Liễu Ngọc Oánh nói: Không cần đâu, không thể để cả nhà thủ tướng Văn đợi lâu, thật là quá thất lễ.
Trương Dương dìu lấy Liễu Ngọc Oánh, tiếp vào lòng bàn tay một luồng nội lực ấm áp, hắn giúp Liễu Ngọc Oánh thả lỏng tinh thần, ổn định lại tâm trạng. Hắn nhận thấy rõ tâm trạng hết sức phức tạp của Liễu Ngọc Oánh, lại nghĩ đến lúc đầu ở Đông Giang chứng kiến biểu hiện của Tống Hoài Minh khi mình thông báo tin Liễu Ngọc Oánh mang thai. Là một người chồng, ông ta lại không hề có sự vui mừng khi nhận được tin vui, có lẽ điều đó đã gây ra khoảng cách giữa hai vợ chồng Tống Hoài Minh.
Sau khi Trương Dương và Liễu Ngọc Oánh đi về, Tống Hoài Minh nói: Yên Nhiên, có gì thì nói mau đi, gia đình bác Văn của con vẫn đang chờ...
Sở Yên Nhiên nói: Quyền lực chính trị trong tay ông quan trọng đến mức như vậy sao, lúc đầu ông vì lợi ích chính trị của mình mà vứt bỏ mẹ tôi, bây giờ lại muốn ruồng bỏ đứa con của mình sao?
Trong lòng Tống Hoài Minh như bị người khác quất roi đau nhói, ông lặng người đứng yên như tượng, ánh mắt bi thương nhìn con gái, mãi hồi lâu mới nói ra tiếng: Con...đến bây giờ vẫn nghĩ cha như vậy sao...
Sở Yên Nhiên đáp: Người khác nghĩ ông như thế nào không quan trọng, quan trọng là ông như thế nào... Nói xong, cô quay người đi thẳng.
....
Không khí bữa tiệc gia đình mà Văn Quốc Quyền sắp xếp này không được hòa hợp cho lắm, ông nhận thấy những đợt sóng ngầm âm thầm nổi lên trong bầu không khí bình thản này, mà nó không hề xuất pháp từ gia đình mình, là đến từ gia đình Tống Hoài Minh. Văn Quốc Quyền đương nhiên không nghĩ chuyện này có liên quan đến Liễu Ngọc Oánh, chỉ là cho rằng giữa Trương Dương và Sở Yên Nhiên xảy ra vấn đề lớn.
Bữa tiệc diễn ra được tiếng rưỡi thì kết thúc, Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Oánh từ biệt cả nhà Văn Quốc Quyền quay trở về phòng làm việc của Bình Hải ở Bắc Kinh.
Văn Quốc Quyền cũng có việc quan trọng phải làm nên nhanh chóng rời đi, La Tuệ Ninh để cho con trai Văn Hạo Nam về trước, bà để Trương Dương đưa mình về, bà ngồi cùng xe với Sở Yên Nhiên và Trương Dương. Đây là cơ hội mà La Tuệ Ninh tạo ra để nói chuyện, La Tuệ Ninh ngồi ghế sau cùng Sở Yên Nhiên, bà nhìn Yên Nhiên hỏi: Yên Nhiên, có phải Trương Dương chọc giận con phải không? Nếu có gì uất ức chỉ cần nói với ta, ta sẽ dạy dỗ cái tên tiểu tử thối này....
Sở Yên Nhiên cười nhạt đáp: Không đâu ạ, anh ấy từng nói, sau này sẽ không khiến con tức giận nữa...
Qua câu nói, La Tuệ Ninh hiểu ra ý của Sở Yên Nhiên, bà đưa tay nắm chặt tay của Yên Nhiên nhẹ nhàng nói: Yên Nhiên, có gì nhất định phải nói ra, kìm nén trong lòng không chỉ làm tổn thương mình mà còn gây ảnh hưởng đến chuyện tình cảm.
Sở Yên Nhiên nói: Dì La, cám ơn dì đã quan tâm tới con, con và Trương Dương đã bàn với nhau rồi, việc đính hôn của chúng con lúc đó do tuổi trẻ còn bồng bột, còn có nhiều việc chưa suy nghĩ thấu đáo, vậy nên, sau khi cẩn thận nghĩ lại chúng con quyết định hủy bỏ hôn ước. Sở Yên Nhiên nói hết những lời này liền lấy chiếc hộp đựng vòng cổ tổ mẫu lục ra trả lại cho La Tuệ Ninh. Đây vốn là tín vật đính hôn giữa Trương Dương và cô trước đây, cô nhỏ tiếng nói: Dì La, con vốn định nhờ Trương Dương trả lại chiếc dây chuyền này cho dì, nhưng bây giờ dì đã hỏi như vậy, con nghĩ tự tay trả lại cho dì vẫn là tốt nhất.
La Tuệ Ninh nhăn mày lên: Yên Nhiên, hai đứa trẻ người non dạ, trong chuyện tình cảm phát sinh chút hiểu lầm là khó tránh khỏi, nhưng cũng không cần đến mức nghiêm trọng như vậy.
Sở Yên Nhiên đáp: Dì La, chúng con đã suy nghĩ kĩ rồi...
La Tuệ Ninh nhìn Trương Dương đang lái xe ở ghế trước, tức giận hỏi: Đồ đáng chết này, sao không nói gì? Yên Nhiên đang muốn cắt đứt tình cảm của hai đứa đó!
Lúc này trong lòng Trương Dương cũng rất khó chịu, Sở Yên Nhiên có nói với hắn hãy để cho cô thời gian, nhưng không ngờ nha đầu này làm thật, vừa hủy bỏ hôn ước lại vừa trả lại tín vật đính ước. Trương Dương không biết nói gì mới phải, liền cười nói: Có lẽ nên bình tĩnh một chút...
La Tuệ Ninh tức giận: Dừng xe...
Trương Dương dừng xe lại, La Tuệ Ninh mở cửa xe bước ra ngoài, giận dữ nói: Cả hai đứa xuống xe cho ta!
Trương Dương và Sở Yên Nhiên cùng nhìn nhau, rồi cũng ngoan ngoãn nghe lời ra khỏi xe, La Tuệ Ninh tóm chặt tay của cả Trương Dương và Sở Yên Nhiên, bắt cả hai phải nắm tay nhau mà lớn tiếng nói: Chuyện tình cảm của con gái ta đã như vậy, tình cảm của con trai ta cũng rối mù lên, bây giờ ta không thể trơ mắt ra mà nhìn chuyện tình cảm của con nuôi ta trở thành bi kịch như vậy được. Ta là trưởng bối của các con, ta nhìn ra được, ta thấy rõ hai đứa vẫn yêu nhau say đắm như thế. Nếu vẫn còn yêu nhau sao lại muốn chia tay chứ? Có phải các con cố ý muốn làm ta tức chết, có phải là muốn ta tức chết... La Tuệ Ninh bị kích động quá mức, mắt bà bắt đầu đỏ lên.
Trương Dương nhìn thấy mẹ nuôi kích động đến vậy vội vàng khuyên nhủ: Mẹ nuôi à, mẹ đừng nóng vội, chúng con chỉ nói đùa thôi, Yên Nhiên, em mau cầm lại dây chuyền đi, đừng đùa mẹ nuôi nữa...
Sở Yên Nhiên lắc đầu: Trương Dương, em không muốn giả vờ nữa, đằng nào chúng ta cũng đã nói rõ lời chia tay rồi thì việc gì phải che giấu họ nữa. Anh có thể diễn kịch được, anh đã quen với việc diễn trò rồi nhưng em thì không, em không làm được! Nói xong cô cúi mình xuống trước mặt La Tuệ Ninh nói: Con xin lỗi, dì La, thật sự xin lỗi... Nói xong cô quay người bước ra phía đường vẫy một chiếc taxi rồi lên xe. Vừa lên xe Sở Yên Nhiên không thể kiềm nổi nữa mà bật khóc, cô thấp giọng nói: Đi đi!
La Tuệ Ninh ngơ ngác nhìn chiếc se taxi đi dần, bà phẫn nộ hét lên với Trương Dương: Sao còn không đuổi theo hả....
Trương Dương nói: Dù cho con có đuổi kịp cô ấy, cô ấy cũng vẫn sẽ ra đi, cứ để cho cô ấy chút thời gian, con không muốn ép cô ấy quá...
La Tuệ Ninh nhìn Trương Dương, trong lúc này lại càng tức giận, bà liền hung hăng giơ tay đấm vào người Trương Dương: Cái đồ đáng chết này, đồ đáng chết, Yên Nhiên là đứa con gái tốt như vậy mà cũng không giữ được, anh...các anh chỉ luôn làm tôi thất vọng mà...
La Tuệ Ninh bật khóc, thật ra dù Trương Dương muốn chia tay, bà cũng sẽ không phản ứng quá mức như vậy. Nhưng bà đột nhiên nghĩ tới con gái, con trai mình, hết việc này rồi việc kia xảy ra làm cho bà không chịu đựng được. Bà phát hiện ra con cái của mình đều gặp bất hạnh trong chuyện tình cảm, bà không kiềm nén được sự mất mác và bi thương trong lòng mình. Bà vừa xót thương cho số phận của mình và cũng tiếc nuối cho cuộc chia tay của Trương Dương và Sở Yên Nhiên.
Trương Dương yên lặng quỳ xuống đất: Mẹ nuôi, mẹ thấy không vui thì cứ đánh con cho hả giận...
La Tuệ Ninh vung tay lên rồi chợt chậm rãi xoa lên đầu của hắn, xoa nhẹ mái tóc ngắn, lời nói tràn ngập yên thương pha lẫn thương tiếc nói: Trong lòng con chắc cũng buồn lắm, Yên Nhiên là một đứa con gái tốt, con không được từ bỏ....
Trương Dương gật đầu.
La Tuệ Ninh lấy khăn tay ra lau nước mắt: Mau đứng dậy, để người ngoài nhìn thấy còn mặt mũi nào nữa!
Trương Dương lúc này mới đứng dậy, xoay người lại, lúc này mới phát hiện ra một chiếc xe BMW màu xanh đang đỗ ở phía xa, trong xe có một người con gái cứ chăm chú nhìn hắn. Tuy được chắn bởi tấm kính đen nhưng Trương Dương vẫn nhận ra đó là Tra Vi. Tra Vi đã đi theo họ từ Kim Vương phủ đến đây, nhận thấy mình bị Trương Dương phát hiện, cô giật mình sợ hãi liền lái xe đi mất nhanh như chớp.
Trương Dương giả vờ như không nhìn thấy, hắn mở cửa xe cho La Tuệ Ninh, nhẹ nhàng nói: Mẹ nuôi, để con đưa mẹ về....
.....
Sau khi Trương Dương đưa La Tuệ Ninh về nhà, liền tiếp tục đến phòng làm việc Bình Hải ở Bắc Kinh. Trên đường đi hắn gọi điện cho Sở Yên Nhiên, Yên Nhiên nói với hắn mình đã đến Bắc Nguyên thăm ông ngoại, bảo hắn trong thời gian này đừng liên hệ với mình, cô muốn được yên lặng một mình.
Trương Dương cũng không tỏ vẻ gì nhiều, chỉ thấp giọng đồng ý một tiếng.
Trương Dương đến phòng làm việc Bình Hải ở Bắc Kinh là vì muốn kê thuốc an thai cho Liễu Ngọc Oánh. Lúc đến đó Tống Hoài Minh đã đi bận công chuyện, Liễu Ngọc Oánh lại vừa đi khám ở bệnh viên về. Kết quả kiểm tra rất tốt, tình trạng thai nhi bình thường.
Trương Dương viết xong đơn thuốc, liền đưa cho Liễu Ngọc Oánh.
Liễu Ngọc Oánh nói: Cháu và Yên Nhiên cãi nhau phải không, ta cảm thấy hai đứa hôm nay lạ lắm...
Trương Dương cười không nói gì, hắn thấp giọng nói: Cháu và Yên Nhiên đã hủy bỏ hôn ước rồi... Dù sao thì La Tuệ Ninh cũng đã biết, hắn cũng không cần phải tiếp tục giấu diếm chuyện này nữa.
Liễu Ngọc Oánh trợn tròn mắt kinh ngạc, một lúc sau mới thảng thốt nói: Tại sao...
Trương Dương đáp: Chúng cháu đã cách xa lâu như vậy, lần này gặp nhau lại cảm thấy không hợp nhau, mà cháu lại là kẻ lắm tật xấu, Yên Nhiên thực khó tiếp nhận được cháu.
Liễu Ngọc Oánh nhỏ giọng: Có phải là vì chuyện của Thời Duy phải không?
Trương Dương lắc đầu: Không liên quan đến cô ấy, là vấn đề của hai đứa cháu.
Liễu Ngọc Oánh thở dài: Ta vẫn cứ cho rằng, hai đứa là một đôi trời sinh, không ngờ thành ra như vậy... Bà dừng lại một chút rồi nói tiếp: Ta có thể nhìn ra, hai đứa vẫn còn tình cảm với nhau, hẳn vẫn còn cơ hội cứu vãn...
Trương Dương cười ngượng nói: Đến đâu hay đến đó, chúng cháu vẫn còn trẻ, đều có sự nghiệp của riêng mình, có lẽ cứ thả lỏng chuyện tình cảm...
Liễu Ngọc Oánh nói: Chuyện này chú Tống của cháu vẫn chưa hay biết, nếu ông ấy biết được, thực không biết sẽ cảm thấy thế nào nữa...
Trương Dương nói: Phía Tỉnh trưởng Tống cháu không tiện nói, có cơ hội dì nói rõ với chú ấy hộ cháu. Đúng rồi, dì Liễu, đơn thuốc an thai này dì nhất định phải uống, nếu dì muốn giữ đứa bé thì phải ổn định tâm trạng mình, không để tâm trạng rối loạn trầm cảm.
Liễu Ngọc Oánh đáp: Bây giờ ta không định giữ đứa bé này... Tống Hoài Minh lại thể hiện thái độ cực kì thờ ơ trước việc hủy bỏ hôn ước của con gái và Trương Dương, sau khi nghe Liễu Ngọc Oánh kể, ông gật đầu nói: Thanh niên có quyền tự do yêu đương, muốn chia tay thì chia tay, không có gì là nghiêm trọng cả.
Liễu Ngọc Oánh đầy tiếc nuối nói: Em vẫn thấy hai đứa rất xứng đôi, nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt mà chia tay thì thật đáng tiếc.
Tống Hoài Minh nói: Anh tin tưởng vào Yên Nhiên, nếu nó đã nói chia tay với Trương Dương đương nhiên là có lý do thích đáng. Trương Dương là người như thế nào, anh không rõ nhưng anh hiểu rõ con gái của mình! Những lời này của Tống Hoài Minh hoàn toàn là đang bênh vực cho con gái của mình.
Liễu Ngọc Oánh gật đầu, chẳng có ai hiểu rõ tình yêu của Tống Hoài Minh dành cho con gái của mình bằng bà, mỗi lần nghĩ đến chuyện này bà không khỏi nghĩ đến vận mệnh của đứa con đang nằm trong bụng mình. Tống Hoài Minh không mong muốn có đứa con này, có lẽ bà cũng không nên kiên trì giữ làm gì nữa.
Tống Hoài Minh nói tiếp: Đi bệnh viện kiểm tra thế nào rồi? Liễu Ngọc Oánh đáp: Đã siêu âm rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì, Trương Dương lại vừa mới qua kê thuốc an thai cho em.
Tống Hoài Minh gật đầu không nói gì.
Liễu Ngọc Oánh thấp giọng nói: Hoài Minh, em đã nghĩ kĩ rồi, đợi đến khi chúng ta trở về Đông Giang em sẽ đi phá thai.
Tống Hoài Minh chau mày lại, một lúc sau mới hỏi: Tại sao? Liễu Ngọc Oánh đáp: Vì... Vì em sợ đứa bé sẽ làm ảnh hưởng đế tiền đồ của anh, cũng ảnh hưởng tới quan hệ của anh với Yên Nhiên...
Tống Hoài Minh ngắt lời Liễu Ngọc Oánh: Ngọc Oánh, hai ngày nay anh cũng đang nghĩ, anh không nên quá ích kỷ, không được vì lợi ích chính trị của mình mà hi sinh quyền được làm mẹ của em, hơn nữa... Ông ngẩng đầu lên, nhìn Ngọc Oánh với ánh mắt nóng bỏng: Anh cũng muốn có một đứa con của chúng ta! Tống Hoài Minh đột nhiên thay đổi ý kiến như vậy hoàn toàn là do Yên Nhiên tác động.
Nhiều ngày nay, Liễu Ngọc Oánh luôn hy vọng được nghe những lời này, này lại được chính miệng Tống Hoài Minh nói ra, nhất thời cảm động quá mức nên bà khóc òa lên. Tống Hoài Minh thấy vợ như vậy cũng cảm thấy áy náy, ông nắm lấy bả vai Liễu Ngọc Oánh, nhẹ nhàng nói: Hãy giữ gìn sức khỏe, phải sinh cho anh một tiểu bảo bối khỏe mạnh hoạt bát mới được.
Sau khi bị Trương Dương phát hiện theo dõi hắn, Tra Vi thấy rất xấu hổ, cô quay về phòng làm việc của chú mình Tra Tấn Bắc ở Kim Vương phủ, thở hổn hển nói: Đều là tại chú cả, bảo cháu đi tìm Trương Dương, lần này thì hay rồi, hắn lại cho rằng cháu đang theo dõi hắn.
Tra Tấn Bắc cười ha hả: Thế hai đứa không phải là bạn sao? Có gì mà khó nói chứ? Ta bảo cháu đi theo hắn, khi nào thích hợp thì gọi điện cho hắn giúp ta hẹn gặp chứ ai bảo cháu đi theo dõi hắn?
Tra Vi nói: Lần này thì cháu thảm rồi! Không chừng Văn phu nhân cũng phát hiện ra cháu theo dõi họgt; lt;.
Tra Tấn Bắc khuyên nói: Hay là gọi cho Trương Dương đi, vừa nãy hai nhà bọn họ mở tiệc nên ta ngại không qua gặp.
Tra Vi nói: Chú muốn gọi sao không tự đi mà gọi? Sao cứ nhờ cháu chứ? Tra Tấn Bắc nói: Việc đầu tư vào sân bay mới ở Giang Thành chú đã có chút thất lễ với hắn, giờ muốn tìm cơ hội gặp riêng hắn để xin lỗi.
Tra Vi nói: Thôi đi, cháu chẳng thèm quan tâm tới chuyện làm ăn của chú, cháu đi đây!
/2583
|