Hình Triêu Huy nói: Thanh quan còn khó dứt việc nhà, gặp phải loại chuyện này, khó xử nhất chính là Tần gia, những người ngoài như chúng ta không tiện tham gia vào.
Trương Dương cười lạnh, nói: Tần gia ư? Chỉ sợ là trong lòng vợ chồng tư lệnh Tần sớm đã coi đứa con gái này như chết rồi!
...
Tần Hồng Giang mấy ngày nay cơ hồ là không rời khỏi thư phòng của mình, râu của ông ta đã mấy ngày không cạo, cả người rõ ràng là trông già đi nhiều.
Thương Ngọc Khiết bưng một bát cháo vào, từ sau khi hai vợ chồng xung đột, trong thời gian này không nói với nhau câu nào, nhưng thấy chồng mình đau khổ như vậy, Thương Ngọc Khiết cũng không khỏi có chút lo lắng, sợ sức khỏe của ông ta sẽ suy sụp.
Thương Ngọc Khiết đặt bát cháo lên bàn, rồi quay người lẳng lặng bỏ đi.
Tần Hồng Giang gọi bà ta lại, Thương Ngọc Khiết đứng đó, không quay mặt lại, bà ta vẫn giận chồng.
Tần Hồng Giang nói: Bà tới cục cảnh sát thăm Manh Manh chưa?
Thương Ngọc Khiết quay người lại, bà ta tràn đầy phẫn nộ, nói: Tôi đã tới rồi, tôi là muốn trực tiếp hỏi nó, nó vì sao lại nhẫn tâm như vậy? Vì sao lại muốn giết Chấn Đông?
Hỏa khí của Tần Hồng Giang đã vơi đi nhiều, ông ta không tức giận, chỉ vào cái ghế ở bên cạnh mình, nói: Ngọc Khiết, bà ngồi đi!
Thương Ngọc Khiết không hề động đậy.
Tần Hồng Giang nói: Con trai chết rồi, bà đau lòng, còn tôi thì chẳng lẽ lại không à?
Thương Ngọc Khiết nghe thấy chồng nói câu này, vành mắt không khỏi đỏ lên, bà ta lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Tần Hồng Giang.
Tần Hồng Giang nói: Hai mươi năm rồi, Manh Manh tuy không phải là con gái ruột của chúng ta, nhưng chúng ta một tay nuôi dưỡng nó lớn thành người, nó rốt cuộc là một đứa bé như thế nào thì bà rõ, tôi rõ!
Thương Ngọc Khiết nói: Tôi không rõ, tôi chỉ biết là nó hận Chấn Đông, nó một mực nhớ chuyện mà Chấn Đông gây ra cho nó. Nhưng Chấn Đông đã biết sai rồi, nó những năm nay nó sống có yên không? Một người phạm sai lầm một lần, không thể vì thể mà chịu khiển trách cả đời được?
Tần Hồng Giang nói: Chấn Đông là con trai của chúng ta, bà có từng nghĩ, Manh Manh cũng là con gái của chúng ta không?
Thương Ngọc Khiết nói: Nó không phải, nó trước giờ đều không phải.
Tần Hồng Giang thở dài, nói: Manh Manh là một đứa con gái thiện lương đơn thuần, là Chấn Đông hủy đi nhân sinh của nó, hủy đi hạnh phúc của cuộc đời nó. Lúc trước nếu không phải là bà xin tôi, tôi sớm đã bắn chết thắng súc sinh đó rồi!
Thương Ngọc Khiết nói: Nó cho dù sai thì cũng không đáng tội chết!
Tần Hồng Giang lạnh lùng nói: Con hư tại mẹ, nếu không phải là bà che chở cho nó quá đáng, nó cũng không tới nước này. .
Thương Ngọc Khiết nói: Ông vĩnh viễn là như vậy, trong mắt ông, người ngoài luôn hơn con ruột của mình!
Tần Hồng Giang nói: Đừng cho rằng tôi không biết bà tới cục cảnh sát làm gì? Bà sợ Manh Manh nói ra chân tướng, bà sợ chuyện xấu trong nhà bị truyền ra ngoài!
Thương Ngọc Khiết rít lên: Đúng, tôi làm vậy chẳng phải là vì để giữ mặt mũi cho ông, cho Tần gia ư?
Tần Hồng Giang nói: Bà chưa bao giờ đối đãi với Manh Manh như con gái của mình, nhưng Manh Manh thì lại không tuyệt tình như bà đâu!
Thương Ngọc Khiết phẫn nộ nói: Nó có thể giết chết anh trai của mình, thế còn chưa đủ tuyệt tình à?
Tần Hồng Giang nói: Nếu nó không niệm tình xưa, sớm đã vạch trần chuyện xấu mà Chấn Đông làm rồi, nếu nó không niệm tình xưa, hiện tại Tần gia chúng ta đã thành trò cười cho thiên hạ rồi.
Thương Ngọc Khiết nói: Tần Hồng Giang, ông vẫn coi nó như con gái của mình à?
Tần Hồng Giang gật đầu: Tôi đã mất đi một đứa con trai, tôi không muốn lại mất đi một đứa con gái!
Thương Ngọc Khiết nuốt lệ hét lên: Nó không phải là con gái tôi, không phải, trước giờ đều không phải!
...
Tần Hồng Giang tự mình tới thăm Tần Manh Manh. Tần Manh Manh nhìn thấy cha nuôi đột nhiên già đi nhiều, trong lòng cũng không khỏi thương xót. Từ lúc cô ta hiểu chuyện, cha nuôi luôn đối đãi với mình rất tốt, nhưng từ chuyện xảy ra sáu năm trước, Tần Manh Manh đã cắt đứt tất cả liên hệ với Tần gia, không còn gặp mặt cha nuôi nữa.
Tần Hồng Giang nhìn Tần Manh Manh ở trước mặt, hơn sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên ông ta và con gái nuôi gặp nhau. Nhìn khuôn mặt trắng bệch tiều tụy của Tần Manh Manh, Tần Hồng Giang cảm thấy chua xót. Ông ta nói khẽ: Vẫn ổn chứ?
Tần Manh Manh cười nhạt một tiếng, xử cảnh hiện tại của mình thì làm sao mà ổn cho nổi? Cô ta nói: Ông tới đây để chỉ trích tôi à?
Tần Hồng Giang lắc đầu, nói: Cha chỉ muốn tới thăm con thôi!
Tần Manh Manh nói: Cảnh sát đã ho rằng là tôi giết con trai của ông, bọn họ đã chuẩn bị khởi tố tôi rồi!
Tần Hồng Giang nói: Con có làm không?
Tần Manh Manh lắc đầu: Anh ta không đáng!
Tần Hồng Giang nhếch môi, ánh mắt lóe lên một tia bi thương: Những năm nay, ta một mực muốn nói với con một câu! Ông ta dừng lại một chút rồi nói: Xin lỗi con!
Tần Manh Manh nói: Không cần! Cô ta đứng dậy chuẩn bị bỏ đi.
Tần Hồng Giang nói khẽ: Manh Manh, trong lòng cha, con vĩnh viễn là con gái của cha!
Bước chân của Tần Manh Manh dừng lại, cô ta dùng sức cắn môi, cố khống chế tình cảm của mình, một lúc sau mới nói: Tôi không phải, trước đây không phải, sau này cũng không phải!
...
Trình Chí Vĩ lại một lần nữa tới hiện trường gây án, lần này gã đi cùng Hình Triêu Huy, vị lão chiến hữu này chủ động tới hiện trường quan sát, Trình Chí Vĩ đối với điều này có chút bất lực, gã oán trách: Từ lúc nào các cậu lại có hứng thú với tội phạm hình sự vậy?
Hình Triêu Huy nói: Chuyện liên quan tới an toàn quốc gia, không cần phải giải thích với cậu! Y vỗ vai Trình Chí Vĩ , nói: Chúng tớ chỉ muốn tìm hiểu một số tình huống thôi, không can thiệp vào việc của các cậu đâu, cậu cứ yên tâm đi!
Trình Chí Vĩ ngồi xuống sa lông, án hung sát đã được hai ngày rồi, trong phòng vẫn là bộ dạng trước kia, vật chứng tương quan đã bị khoa giám chứng lấy đi hết rồi, hiện trường chỉ còn lại hai vũng máu.
Cùng Hình Triêu Huy tới đây còn có hai chuyên gia khoa kỹ thuật của Quốc An, bọn họ kiểm tra kỹ càng một lượt mỗi một ngóc ngách trong nhà. Đối với những dấu tay, vết máu, tóc đều tiến hành lấy mẫu.
Trình Chí Vĩ và Hình Triêu Huy tới ban công, gã móc thuốc ra, từ bên trong lấy ra một điếu cho Hình Triêu Huy.
Hình Triêu Huy xua xua tay, tự lấy một hộp ba số của mình ra: Tôi quen hút thứ này rồi, cậu cứ tự nhiên!
Trình Chí Vĩ mắng: Đồ sính ngoại!
Hình Triêu Huy nói: Cậu có cái nhìn gì về vụ án này?
Trình Chí Vĩ nói: Chứng cứ còn chưa rõ ràng à? Tần Manh Manh là người bị hiềm nghi nhất, căn cứ vào chứng cứ mà chúng tớ nắm được, đã chuẩn bị chứng thức khởi tố cô ta rồi.
Hình Triêu Huy nói: Còn động cơ giết người của cô ta ở đâu?
Trình Chí Vĩ nói: Đó là chuyện của quan tòa, cái chúng tớ cần chí là thu thập chứng cớ và người bị hiềm nghi, rồi đưa cô ta ra tòa.
Hình Triêu Huy nói: Tần Manh Manh thủy chung không thừa nhận mình giết Tần Chấn Đông, chúng ta có thể đưa ra một giả thiết, giả sử Tần Manh Manh là nói thật, cô ta không giết Tần Chấn Đông!
Trình Chí Vĩ nói: Lão chiến hữu à, giả thiết của cậu không được thành lập, không nghi ngờ gì nữa, Tần Chấn Đông là bị cô ta giết, tuyệt không thể nào là tự sát được! Án chiếu theo suy luận của cậu thì lúc đó còn có người thứ ba tồn tại!
Hình Triêu Huy nói: Nếu thật sự có người thứ ba tồn tại thì sao?
Trình Chí Vĩ mỉm cười lắc đầu, nói: Cảnh sát chúng tớ đã kiểm tra mỗi một ngóc ngách trong nhà rồi, không có tra ra dấu vết của người thứ ba, hơn nữa căn cứ vào kết quả điều tra từ hàng xóm xung quanh, bọn họ cũng không nhìn thấy người thứ ba tiến vào trong phòng.
Hình Triêu Huy nói: Tớ tuy không phải là cảnh sát, nhưng có mấy chuyện tớ cảm thấy rất kỳ quái.
Trình Chí Vĩ gật đầu, nói: Nói ra nghe thử đi!
Hình Triêu Huy nói: Thứ nhất là Tần Manh Manh thiếu động cơ giết Tần Chấn Đông, thứ hai, súng là của Tần Chấn Đông, có thể nói Tần Manh Manh căn bản không có dự mưu giết anh ta, thứ ba, căn cứ vào tình huống mà các cậu nói, lúc đó Tần Chấn Đông và Tần Manh Manh đã phát sinh xung đột thân thể, Tần Chấn Đông trước tiên bị Tần Manh Manh đánh ngất, sau đó Tần Manh Manh cướp súng của anh ta, nhắm vào ngực anh ta bắn ba phát. Nhưng theo tớ biết, Tần Manh Manh không giỏi bác đấu, mà Tần Chấn Đông mới là cao thủ bác đấu.
Trình Chí Vĩ nói: Có thể Tần Manh Manh thiếu động cơ giết Tần Chấn Đông, nhưng bọn họ rõ ràng là có xung đột, trong quá trình xung đột, Tần Manh Manh không thể khống chế tình tự, cho nên tập kích Tần Chấn Đông và giết anh ta.
Hình Triêu Huy nói: Trên súng của Tần Chấn Đông vì sao chỉ có dấu tay của một mình Tần Manh Manh?
Trình Chí Vĩ ngây ra, một lúc sau mới nói: Có lẽ là Tần Manh Manh cố ý bố trí nghi trận, muốn lợi dụng chuyện này đã dụ chúng ta vào lầm lẫn.
Hình Triêu Huy nói: Cậu giải thích không rõ rồi, chuyện này rất kỳ quái. Trên súng của Tần Chấn Đông không thể không có dấu tay của anh ta, chúng ta thử nghĩ một chút, xem thế này có hợp lý không nhé. Lúc đó Tần Chấn Đông và Tần Manh Manh vào trong phòng, Tần Manh Manh phát hiện Tần Chấn Đông một mực theo dõi mình và con trai, cho nên tình tự vô cùng kích động, thế là phát sinh tranh cãi kịch liệt với Tần Chấn Đông, từ đó mà nảy sinh xung đột thân thể, Tần Chấn Đông lỡ tay đẩy Tần Manh Manh ngã xuống đất, Tần Manh Manh hôn mê, Tần Chấn Đông vô cùng kinh hoàng, khi anh tay không chú ý, người thứ ba tiến vào phòng, nhân lúc anh ta không phòng bị mà đánh ngã anh ta. Sau đó cầm súng lên, nhắm vào ngực Tần Chấn Đông bắn ba phát. Hung thủ sau khi giết người, quyết định giá họa cho Tần Manh Manh, thế là dùng khăn tay lau sạch dấu vân tay trên súng, lại đặt súng vào tay Tần Manh Manh. Tần Manh Manh sau khi tỉnh lại, phát hiện Tần Chấn Đông đã chết, cô ta kinh hoàng thất thố, chạy vào toalet rửa vết máu.
Trình Chí Vĩ cười ha ha, nói: Lão chiến hữu, tớ thấy cậu chắc là nên đổi sang viết chuyện trinh thám đi? Ngươi thứ ba ư? Dấu chân đâu? Dấu vân tay đâu? Bọn tớ đã kiểm tra kỹ càng mỗi một ngóc nghách ở trong phòng rồi, căn bản là không phát hiện ra dấu vết của người thứ ba, giả thiết có sự tồn tại của người thứ ba, vậy hắn vì sao lại giết Tần Chấn Đông, và vì sao lại muốn giá họa cho Tần Manh Manh? Cậu có cảm thấy giả thiết của mình căn bản là rất thiếu căn cứ không?
Hình Triêu Huy nói: Tôi chỉ cảm thấy chuyện Tần Manh Manh giết Tần Chấn Đông quá là khiên cưỡng, rất nhiều chuyện đều lộ vẻ không hợp lý.
Trình Chí Vĩ nói: Có lẽ là Tần Manh Manh có ý tạo thành loại sai lầm này, khiến quá trình tra án của chúng ta gặp trở ngại.
Hình Triêu Huy nói: Theo như cậu nói, tâm cơ của Tần Manh Manh nhất định là phức tạp tới cực điểm.
Trình Chí Vĩ nói: Cô ta là người như thế nào thì tớ không quan tâm, tớ chỉ quan tâm là có đủ chứng cứ để khởi tố cô ta hay không thôi.
Hình Triêu Huy nói: Thiên chức của cảnh sát các cậu tuyệt đối không phải là tống người khác vào tù!
Trình Chí Vĩ nói: Lần này có lẽ là phải ra pháp trường chứ không chỉ ngồi tù thôi đâu.
Hình Triêu Huy thở dài, nói: Thứ cho tới nói thẳng, cậu không có đúng chứng cứ có thể chứng minh kẻ sát nhân là Tần Manh Manh!
Trình Chí Vĩ nói: Vẫn là câu đó, cô ta có tội hay không thì để quan tòa phán xét.
Hà Trường An nghiến răng nghiến lợi nói: Tần gia quả nhiên là rất nhẫn tâm, bọn họ rắp tâm muốn đưa Manh Manh ra pháp trường! Y đã sử dụng quan hệ ở các phương diện để tiến hình chạy chọt án tình cho con gái, nhưng từ tình huống hiện tại cho thấy, Tần Manh Manh muốn miễn tội là rất khó, ngay cả luật sư mà y mời tới cũng tỏ rõ là phần thắng rất nhỏ.
Trương Dương nói: Cháu đã hỏi mẹ nuôi rồi, bởi vì chuyện này liên quan tới Tần gia cho nên bọn họ không tiện hỏi.
Hà Trường An nói: Tần Chấn Đông chết là đáng tội, đừng nói không phải là con gái tôi giết hắn, cho dù là giết hắn thì sao? hắn đáng chết mà!
Trương Dương nói: Nhưng quan tòa sẽ không nghĩ vậy!
Hà Trường An tức giận nói: Lần này nếu Manh Manh bị định tội, tôi sẽ bất chấp tất cả, lôi hết chuyện xấu của Tần gia ra rêu rao, mọi người lưỡng bại câu thương!
Trương Dương nói: Manh Manh không muốn nói ra chuyện này, mà Tần gia cũng không muốn để người ngoài biết.
Hà Trường An nói: Tôi đi nói chuyện với Tần Hồng Giang, chỉ cần ông ta chịu bỏ qua cho con gái tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng chịu bỏ ra hết!
Trương Dương lắc đầu, nói: Hiện tại không phải là vấn đề tiền nong, chuyện Tần Chấn Đông bị giết đã chấn động cả kinh thành, hiện tại người ngoài đều cho rằng là gia sự của Tần gia, nếu như để người khác biết Manh Manh không phải là con gái ruột của Tần Hồng Giang, chuyện này sẽ biến thành càng phức tạp hơn.
Hà Trường An nói: Thế này cũng không được mà thế kia cũng không xong? Chẳng lẽ tôi phải trơ mắt ra nhìn Manh Manh bị họ trị tội à?
Trương Dương nói: Hiện tại tất cả mọi người đều đang hoài nghi động cơ mà Manh Manh giết hại Tần Chấn Đông, nếu như để người khác biết Manh Manh không phải là con gái ruột của Tần Hồng Giang, ngươi hiểu sự nhất định sẽ nắm chặt chuyện này không buông, xử cảnh của Manh Manh chỉ tổ càng khó khăn hơn.
Hà Trường An buồn bã nói: Tôi đã hỏi ý kiến của luật sư rồi, hi vọng Manh Manh được vộ tôi là cực kỳ nhỏ, tôi không thể trơ mắt nhìn con gái tôi ngồi tù được, tôi không thể để tiểu Hoan mất đi mẹ. Y hạ quyết tâm, nói: Cho dù là cướp ngục thì tôi cũng phải cứu con gái tôi ra!
Trương Dương ngây người, mắt sáng lên, kỳ thực hắn cũng có suy nghĩ như Hà Trường An, căn cứ vào tình huống hiện tại, Tần Manh Manh rất có khả năng bị phán có tội, mà căn cứ vào luật trong nước, mỗi người đều biết tội sát nhân có nghĩa là gì. Trương Dương lắc đầu, nói: Chú Hà, càng là như vậy thì càng phải xử lý thật lý trí, Manh Manh đã vậy rồi, nếu như chú cũng vi phạm pháp luật, tiểu Hoan giao cho ai chiếu cố đấy?
Không ngờ Hà Trường An lại trả lời rất dứt khoát: Cậu chứ ai! Vốn là cập đã đáp ứng Manh Manh mà!
Trương Dương không khỏi cười khổ, nói: Hiện tại Manh Manh đã là đối tượng trọng điểm được cảnh sát chiếu cố, chú muốn cứu cô ấy ra tưởng dễ lắm à? Cho rằng mình là xã hội đen Hồng Kông ư?
Hà Trường An nói: Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ người hữu tâm, tôi tin chắc không có chuyện gì mà tiền không làm được. Trương Dương tuy không công nhận câu này của Hà Trường An, nhưng cũng không lên tiếng phản đối, Hà Trường An cọi trọng con gái tới cực điểm, vì Tần Manh Manh, y không ngại bí quá hóa liều.
Không khí sau cơn mưa rất trong sạch, Tần Hoan ngồi trên đu dây ở vườn hoa, nhẹ nhàng đung đưa, mắt ngây ngốc nhìn bầu trời xanh thẳm, trên mặt đầy vẻ buồn bã.
Trương Dương nắm lấy dây đu, Tần Hoan lúc này mới phát giác ra sự xuất hiện của hắn, nhìn Trương Dương, mắt có chút đỏ lựng lên: Cha, mẹ con không phải là không cần con nữa chứ?
Trương Dương lắc đầu, ôm lấy mặt nó, nói: Sao lại thế được? Mẹ con là yêu con nhất đất, cô ấy sao lại không cần con nữa?
Mắt Tần Hoan lấp lánh ánh lệ, đáng thương vô cùng, nói: Hôm qua con nằm mơ, mơ thấy mẹ không cần con nữa, mẹ nói không thích con, và cũng không muốn gặp con nữa. Nói xong, Tần Hoan lại bật khóc rất thương tâm.
Trương Dương ôm Tần Hoan, khẽ khàng khuyên nhủ nó.
Hà Trường An đứng trước cửa sổ, nhìn tình cảnh ở bên ngoài, hai mắt không khỏi có chút ươn ướt, y cầm điện thoại lên, ấn một dãy số, hỏi khẽ: Tình hình thế nào? Sau khi nghe đối phương nói xong, Hà Trường An lại bảo: Tiền không phải là vấn đề, chỉ cần bọn họ làm xong chuyện này cho tôi, bao nhiêu tiền cũng được!
...
Hình Triêu Huy chủ động tìm Trương Dương, tới hiện trường vụ án điều tra không giúp y phát hiện chứng cứ của người thứ ba, nhưng có một chuyện lại khiến y chấn kinh, căn cứ vào mẫu máu lấy được ở hiện trường cho thấy. Mẫu máu của Tần Chấn Đông và mẫu máu mà Trương Dương mang tới giám định thân nhân về sau là tương đồng. Khiến Hình Triêu Huy cảm thấy chấn kinh hơn là, mẫu máu của Tần Manh Manh và một mẫu máu khác cũng có quan hệ huyết thống trực hệ, nói một cách khác, mấy mẫu máu mà Trương Dương cung cấp không ngờ là đời sau của Tần Manh Manh và Tần Chấn Đông cộng lại, Hình Triêu Huy không phải là người lắm chuyện, nhưng y vẫn căn cứ vào đầu mối này, tiến thêm một bước nghiệm chứng quan hệ giữa Tần Manh Manh và Tần Chấn Đông, khi kết quả chứng minh giữa hai người không hề có quan hệ huyết thống, Hình Triêu Huy bắt đầu có chút hiểu hơn về vụ án này.
Trương Dương nhìn phần văn kiện mà Hình Triêu Huy đưa cho mình, có chút kỳ quái nói: bên trong là gì?
Hình Triêu Huy nói: Tự xem đi!
Trương Dương mở ra, thấy kết quả kiểm tra bên trong, không khỏi nhíu mày.
Hình Triêu Huy nói: Một mẫu máu là của Tần Chấn Đông, mẫu kia là của Tần Manh Manh, còn có một mẫu là lúc trước cậu mang tới giám định.
Trương Dương nói: Ông không ngờ lại điều tra tôi?
Hình Triêu Huy nói: Không phải là tôi điều tra cậu, là tôi muốn giúp cậu thôi, tôi thông qua quan hệ với chiếu hữu Hình Triêu Huy tới hiện trường vụ án, muốn giúp tìm ra chứng cứ có lợi cho Tần Manh Manh, nhưng phái cảnh sát đã thu thập vật chứng một lượt rồi, thứ có thể tìm được ở hiện trường rất ít, cho nên tôi bảo chuyện gia của phòng kỹ thuật tới thu thấp mẫu máu ở hiện trường.
Trương Dương gật đầu.
Hình Triêu Huy nói: Cậu luôn miệng bảo tôi giúp cậu, nhwgn cậu lại không thành thật với tôi, tôi nhớ tới chuyện cậu lúc trước cầm hai mẫu máu này tới giám định thân nhân, thế là lấy máu của Tần Chấn Đông ra so sánh, mẫu máu của anh ta chính là một phần trong đó, cho nên tôi không khó đoán ra Tần Chấn Đông có con, vì hiếu kỳ lên tôi lại lấy mẫu máu của Tần Manh Manh ra tiến hành hóa nghiệm bài trừ, khiến tôi kinh ngạc là, Tần Manh Manh và hai mẫu máu còn lại đều có quan hệ huyết thống, chỉ độc có anh trai cô ta, Tần Chấn Đông là không có bất kỳ qua hệ gì.
Hình Triêu Huy dừng lại một chút rồi mới nói: Cậu muốn tôi giúp cậu, vậy mà còn giấu tôi nhiều chuyện như vậy, Tần Chấn Đông và Tần Manh Manh không ngờ lại không phải là anh em ruột, bọn họ căn bản không có chút quan hệ huyết thống nào, mà bọn họ không ngờ còn có một đứa con, tôi nghĩ đứa bé này chắc chắn là Tần Hoan rồi.
Trương Dương hiện tại mới hiểu cái gì gọi là gừng càng già càng cay, Hình Triêu Huy vừa xuất mã đã tra rõ tất cả mọi chuyện, hắn xấu hổ cười cười, nói: Sếp à, ông quả nhiên là lợi hại.
Hình Triêu Huy nói: Giữa Tần Chấn Đông và Tần Manh Manh có một người không phải là cốt nhục thân sinh của tư lệnh Tần, tôi nghĩ tôi không cần phải đi lấy mẫu máu của tư lệnh Tần.
Trương Dương nói: Tần Manh Manh không phải là con ruột của tư lệnh Tần.
Hình Triêu Huy thở dài: Hiện tại tôi đã hiểu rõ chuyện này rồi.
Trương Dương nói: Tần Chấn Đông là một tên súc sinh, năm đó hắn hãm hiếp Tần Manh Manh, mà Tần gia vì muốn giữ mặt mũi, tất cả đau khổ đều bắt một mình Manh Manh gánh chịu, Manh Manh không có ai giúp đỡ, chỉ có thể ra khroi nhà, về sau sinh hạ Tần Hoan.
Hình Triêu Huy nói: Cho nên cừu hận của cô ta đối với Tần Chấn Đông sớm đã được reo xuống, đây là động cơ mà cô ta giết người.
Trương Dương lớn tiếng nói: Không phải!
Hình Triêu Huy nói: Từ tình huống ở hiện trường cho thấy, Tần Chấn Đông rõ ràng là chưa quên Tần Manh Manh, anh ta thuê phong ở đối diện tòa nhà mà Tần Manh Manh sống, lợi dụng kính viễn vọng để nhìn lén sinh hoạt của hai mẹ con họ, còn dùng máy ảnh chụp rất nhiều ảnh, hành vi này của Tần Chấn Đông chắc là bị Tần Manh Manh phát hiện, vì thế mà giữa hai anh em họ phát sinh xung đột kịch liệt. Tần Manh Manh dưới cơn tức giận đã phát sinh ẩu đả với Tần Chấn Đông, Tần Chấn Đông trong quá trình va chạm không cẩn thận nên bị ngất, Tần Manh Manh lợi dụng súng của anh ta để giết anh ta.
Trương Dương tức giận nói: ông sao có luận điệu như cảnh sát vậy.
Hình Triêu Huy nói: Chứng cứ ở hiện trường chứng tỏ Tần Manh Manh là người bị hiềm nghi lớn nhất, và cũng là người bị hiềm nghi duy nhất, bất kể là vật chứng ở hiện trường hay là người mục kích đều không thể cung cấp chứng cứ người thứ ba xuất hiện ở đó. Căn cứ vào mẫu máu, đã có thể chứng thực quan hệ giữa Tần Chấn Đông và Tần Manh Manh, hiện tại đã không khó suy đoán động cơ mà Tần Manh Manh giết Tần Chấn Đông nữa rồi.
Trương Dương ngạc nhiên nói: Ông đã giao thứ này cho cảnh sát chưa?
Hình Triêu Huy lắc đầu: Trừ cậu ra thì tôi chưa nói với bất kỳ ai cả, nếu như tôi đưa chuyện này ra ngoài công chúng, không những là mặt mũi của Tần gia mất hết mà hơn nữa đối với Tần Manh Manh cũng chỉ càng thêm bất lợi.
Trương Dương nói: Tần Chấn Đông chết là đáng tội, Tần Manh Manh tuy không phải là em gái ruột của hắn, nhưng năm đó cô ta còn chưa tới mười sáu tuổi, tên súc sinh này không ngờ lại hãm hiếp cô ta, Tần gia đối với chuyện này không ngờ lại bảo trì trầm mặc, để mặc cho tên súc sinh đó tiêu diêu tự tại đến tận bây giờ. Tần Manh Manh khó khăn lắm mới có được cuộc sống của mình, hắn vẫn không chịu bỏ qua cho mẹ con họ, không ngờ lại nhìn lén họ, quấy nhiễu họ, loại người này cho dù có chết một lần cũng không đền hết tội.
Hình Triêu Huy nói: Bất kể anh ta là súc sinh cũng được, cặn bã cũng được, nhưng chế tài anh ta cũng chỉ có pháp luật, Tần Manh Manh không có quyền quyết định sinh tử của anh ta.
Trương Dương nói: Sếp, Tần Manh Manh không nói dối, cô ấy là một nữ nhân có lý trí, cô ấy hiểu pháp luật, nếu như cô ấy xảy ra chuyện, Tần Hoan sẽ ra sao? Cô ấy vốn đã quyết định rời khỏi kinh thành, cáo biết tất cả quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới, một người như vậy sao có thể lựa chọn giết người.
Hình Triêu Huy nói: Vụ án này quả thật là có rất nhiều điểm hiềm nghi, căn cứ vào khẩu cung của Tần Manh Manh và một số tình huống ở hiện trường, tôi hoài nghi ở hiện trường vụ án rất có thể còn có người thứ ba, đáng tiếc là chúng tôi không tìm thấy bất kỳ chứng cứ có sức thuyết phục nào.
Trương Dương nói: Cảnh sát đã chính thức xin khởi tố Tần Manh Manh, với tình huống trước mắt cho thấy, khả năng thoát tội cơ hồ là bằng không.
Thường Hải Thiên nói: Cậu chuẩn bị bỏ cuộc à?
Trương Dương lắc đầu.
Hình Triêu Huy nói: Trương Dương, tôi không chỉ coi cậu là thuộc hạ, cũng coi cậu như bạn bè, thân là bạn bè tôi phải khuyên cậu một câu, bất kỳ chuyện gì cũng phải tuân theo quy tắc của trò chơi.
Trương Dương phản bác: Quy tắc là do con người định ra, tôi dựa vào gì phải tuân theo quy tắc mà người khác chế định?
Hình Triêu Huy nói: Bởi vì cậu không có sự lựa chọn.
Trương Dương nói: Tôi trong mắt rất nhiều người có thể là dị loại, nhưng ít nhất thì tôi cũng biết cái gì đúng cái gì sai, tôi biết cái gì gọi là công lý cái gì gọi là chính nghĩa, khi cái gọi là quy tắc và pháp luật của các người xung đột với công lý chính nghĩa, tôi sẽ lựa chọn cái sau.
Hình Triêu Huy nói khẽ: Lựa chọn cái sau có nghĩa là làm trái pháp luật.
Trương Dương cười nhạt, nói: Đừng quên, pháp chế nước ta trong giai đoạn hiện tại vẫn chưa hoàn thiện, bảo vệ chính nghĩa chính là bảo vệ pháp luật.
Hình Triêu Huy nói: Nếu cậu đi quá giới hạn, ai sẽ bảo vệ cậu!
Trương Dương nói: Nếu như đối với Tần Manh Manh mà không nghe không hỏi, tôi cả đời này sẽ cắn rứt lương tâm. Điện thoại của hắn đột nhiên đổ chuông, Trương Dương cầm điện thoại lên, là Hà Trường An gọi tới. Hà Trường An nói khẽ: Manh Manh tối nay sẽ bị chuyển tới trại tam giam núi Bắc Tùng...
Trương Dương ừ một tiếng: Để sau hẵng nói! Sau đó thì gác điện thoại.
Hình Triêu Huy cầm cốc trà lên uống một ngụm, sau đó bình tĩnh nhìn Trương Dương, hỏi: Ai gọi đấy!
Trương Dương giả vờ như không có chuyện gì: Một người bạn bình thường!
Hình Triêu Huy nói: Có phải là Hà Trường An không?
Trương Dương trong lòng run lên, đầy cảnh giác nhìn Hình Triêu Huy: Ông theo dõi tôi!
Hình Triêu Huy nói: Nếu muốn người ta không biết thì trừ phi đừng làm, trong thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, di động của cậu đã bị chúng tôi nghe trộm rồi.
Trương Dương phẫn nộ nhìn Hình Triêu Huy: Vì sao phải làm vậy?
Hình Triêu Huy nói: Tổ chức muốn đảm bảo an toàn cho mỗi một thành viên trọng yếu, tôi hôm nay sở dĩ tới gặp cậu là muốn nói với cậu rằng, phía cảnh sát đã phát hiện có người bố trí cướp ngục, tôi hi vọng chuyện này không liên quan gì tới cậu.
Trương Dương nói: Nếu như có liên quan tới tôi thì sao?
Hình Triêu Huy nói: Vậy thì bỏ kế hoạch đi, đừng lấy tiền đồ và mệnh vận của mình ra chơi đùa.
Trương Dương nói: Tôi nhất định phải làm. Sếp, ông có thể giúp tôi một lần không?
Hình Triêu Huy nhìn Trương Dương: Vì sao?
Trương Dương nói: Bởi vì Tần Chấn Đông đáng chết, bởi vì Tần Manh Manh bị oan, bởi vì ở sâu trong lòng chúng ta đều có lòng chính nghĩa.
Hình Triêu Huy nói: Hà Trường An rốt cuộc là có liên quan gì tới chuyện này?
Trương Dương thật thà đáp: Tần Manh Manh là con gái ruột của y.
Hình Triêu Huy nói: Tôi đã động tay động chân lên người Trình Chí Vĩ, thông qua nghe lén điện thoại của anh ta mà biết được rằng, có người muốn mở một lỗ hổng trong nội bộ cảnh sát, hối lộ cảnh sát, ý đồ muốn trên đường Tần Manh Manh tới trại tạm giam núi Bắc Tùng hiệp trợ cô ta vượt ngục. Bọn họ đã tìm thấy tên cảnh sát đáp ứng điều kiện của họ, và đã báo chuyện này lên cấp trên, hiện tại cảnh sát đang nghiêm trận chờ đợi, chỉ đợi các cậu tới rồi quăng một mẻ lưới bắt sạch.
Trương Dương rùng mình sợ hãi, nếu như không phải là có Hình Triêu Huy nhắc nhở mình, tối nay chỉ sợ là thật sự bị cảnh sát bắt gọn rồi.
Hình Triêu Huy nói: Đừng bao giờ đánh giá thấp năng lực của cảnh sát, cũng đừng bao giờ cho rằng tiền có thể mua được tất cả. Y thở dài, nói: Trương Dương, tôi thật sự là không muốn cậu bị hủy đi như vậy.
Trương Dương nói: Vậy thì giúp tôi một lần đi! Chỉ cần giúp tôi cứu được Tần Manh Manh ra, sau này tôi dù phải lên núi đao xuống biển lửa vì Quốc An cũng không từ!
Trên mặt Hình Triêu Huy lộ ra một nụ cười: Hiện tại bày tỏ lòng trung thành không hiềm quá muộn à?
Trương Dương nói: Ông còn có điều kiện gì?
Hình Triêu Huy nói: Bộ kỹ thuật và bộ huấn luyện của Quốc An chúng tôi thiếu tiền trầm trọng!
Trương Dương bật cười, câu này của Hình Triêu Huy khiến hắn cuối cùng cũng nhìn thấy một tia ánh sáng, chỉ cần y chịu đưa ra điều kiện, chứng tỏ là y bằng lòng ra tay giúp đỡ.
Trương Dương nói: Tôi nghĩ Hà tiên sinh sẽ rất vui vẻ chi ra khoản tiền này.
...
Tần Manh Manh bị áp giải lên xe cảnh sát, xuyên qua khung cửa sổ đầy song sắt nhìn ra ngoài, mặt trăng giống như miếng băng mỏng treo trên bầu trời đêm, Tần Manh Manh nhớ tới trước đây bế con trai chỉ vào ánh trăng kể lại cố sự cho nó nghe, đôi mắt đẹp không khỏi có chút nóng lên, có lẽ cơ hội như vậy vĩnh viễn sẽ không có nữa, tình cảnh đó vĩnh viễn không tái hiện nữa.
Xe cảnh sát chậm rãi khởi động, tim của Tần Manh Manh theo bánh xe chuyển động mà không ngừng trầm xuống, cô ta nhắm mắt lại, rơi vào trong bóng tôi vô tận, hai giọt nước mắt trong vắt thuận theo gò má rơi xuống.
Trên đường đi tới trại tạm giam núi Bắc Tùng, ba chiếc xe cảnh sát chậm rãi tiến về phía trước, khi tiến vào đoạn rẽ của khu núi, xe cảnh sát hạ tốc độ xuống 40 cây số một giờ, một chiếc xe hàng từ đằng trước đi tới, khi hai bên sắp gặp nhau, chiếc xe hàng đó đột nhiên mất đi khống chế, thân xe nghiên sang một bên rồi đột nhiên dừng lại giữa đường.
Xe xảnh sát vì không đi được nên không thể không dừng lại, trong xe cảnh sát, phó cục trưởng phân cục Lương Liên Hợp lạnh lùng nhìn chiếc xe hàng đó: Chuẩn bị hành động.
Trong xe ở phía sau hồi báo với y: Báo cáo cục trưởng, phía sau có một chiếc xe hàng cản đường của chúng ta rồi.
Lương Liên Hợp nói khẽ: Bình tĩnh, toàn thể phòng bị, tùy thời chuẩn bị hành động.
Từ trên chiếc xe hàng có hai người bước xuống, bọn họ vừa đi tới trước xe cảnh sát thì cửa hông của xanh cảnh sát được kéo ra, hơn chục cảnh sát ở bên trong giống như thần binh giáng trần ùa ra, đè hai người đó xuống đất.
Hai người đó hét lên: Làm cái gì vậy? Xe chúng tôi bị hỏng rồi, xe của chúng tôi bị hỏng rồi!
Đồng thời cảnh sát ở trong hai chiếc xe ở phía sau cũng triển khai hành động, bắt sống hai lái xe cản đường ở phía sau họ.
Lương Liên Hợp hạ lệnh lục xóa hai chiếc xe đó, khiến bọn họ thất vọng là trong hai chiếc xe hàng không tiềm phục bất cứ người nào khác, bên trong chiếc xe cũng chỉ chở hàng hóa bình thường. Lương Liên Hợp có chút thất vọng cầm điện thoại lên, y gọi cho cục trưởng Trình Chí Vĩ tự mình phụ trách áp tải Tần Manh Manh, thông tri lại tình huống cụ thể cho Trình Chí Vĩ.
Trình Chí Vĩ nghe xong báo cáo của Lương Liên Hợp cũng có chút kỳ quái, hạ giọng nói: Tin tức chắc không lầm, chẳng lẽ có người để lộ phong thanh?
Lương Liên Hợp nói: Người biết chuyện này rất ít, chúng ta đã nghiêm mật phong tỏa tin tức, không thể bị tiết lộ.
Trình Chí Vĩ nói: Mang mấy lái xe đó về thẩm vấn kỹ càng. Nói xong những lời này, Trình Chí Vĩ gác điện thoại, y nhìn đồng hồ, đã là tám giờ năm mươi phút tối rồi, cách trại tạm giam còn khoảng hơn mười dặm nữa.
Lái xe ở bên cạnh nói: Trình cục, chúng ta vì sao không đi đường lớn mà lại đi đường nhỏ này?
Trình Chí Vĩ cười nói: Để đề phòng vạn nhất! Phong có người cướp ngục.
Lái xe cười ha ha, nói: Trình cục, hiện giờ là thời đại hòa bình, ai dám làm chuyện đó chứ? Không cần mạng nữa à. Khi nói những lời này, một chiếc xe từ trước mặt lao tới.
Trình Chí Vĩ nói khẽ: Cẩn... Lái xe vội vàng bẻ tay lái, nhưng chiếc xe đó vẫn phóng xượt qua thân xe của họ, hai chiếc xe vì ma sát đột ngột mà thay đổi phương hướng.
Thân xe của chiếc xe đó vắt ngang lòng đường ở phía xe họ, ngăn xe cảnh sát tiếp ứng ở phía sau với phía trước một đoạn.
Lòng Trình Chí Vĩ trầm xuống, cuối cùng cũng vẫn tới, y móc súng ra, đang chuẩn bị mở cửa thì nghe thấy tiếng vù. Từ trên sườn núi ở bên cạnh, lưu đạn hơi cay liên tiếp được bắn xuống, cả con đường chìm trong khói, Trình Chí Vĩ dùng tay áo che miệng, nhưng mùi cay của lưu đạn cũng hun cho y không thể mở mắt ra nổi.
Hình Triêu Huy đứng ở trên sườn núi, dùng kính viễn vọng nhìn đêm quan sát tình cảnh ở bên dưới, cầm bộ đàm lên nói khẽ: Hành động, đừng có làm tổn thương bất kỳ ai.
Trương đại quan nhân đeo mặt nạ phòng độc, thân mặc quần áo dã chiến máu đen, giống như một con báo săn chắc khỏe từ trong rừng cây đang ẩn mình lao ra. Mục tiêu của hắn chính là chiếc xe tù chở Tần Manh Manh, hành động cùng hắn còn có hai đặc công của Quốc An.
Trình Chí Vĩ lảo đảo lần mò tới cửa xe, còn chưa kịp đợi y mở cửa xe thì đầu đã bị đập một cú, ngã đến rầm xuống đất, Trương Dương lấy di động của y ra bỏ vào trong túi của mình, sau đó dùng súng đập vỡ cửa xe, hai cảnh sát ở bên trong cũng bị sặc nên mất năng lực phản kháng. Trương Dương không phí nhiều công phu đã tìm được Tần Manh Manh, Tần Manh Manh bởi vì hai tay bị còng, không thể nào che được miệng mũi, khí cay hít phải nhiều hơn bất kỳ ai, đã ho tới mức sắp tắc thở.
Trương Dương bế cô ta lên, đội chiếc mặt nạ phòng độc đã chuẩn bị từ trước lên mặt cô ta, sau đó thì nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Từ khi áp dụng hành động tới khi bọn họ hoàn toàn rút lui chỉ mất đúng năm phút.
Sau khi hơi cay tan đi, mấy cảnh sát đầm đìa nước mắt nước mũi bò dậy, sau khi bọn họ hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, lập tức gọi điện thoại về tổng bộ báo cáo chuyện này, sau khi cục trưởng Trình Chí Vĩ tỉnh lại, ho mất nửa ngày mới hòa hoãn lại được, y sờ sờ cái gáy có chút âm ỉ đau, một lúc sau mới ý thức được Tần Manh Manh đã bị người ta cướp đi, y vội vàng mò điện thoại của mình, ngay cả điện thoại cũng không thấy đâu. Trình Chí Vĩ lảo đảo dứng dậy, phẫn nộ gào thét: Đuổi theo cho tôi, cho dù là lật tung cả kinh thành lên cũng phải tìm ra Tần Manh Manh!
Sau khi Tần Manh Manh tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng trắng tinh, tường màu trắng, nền nhà màu trắng, đồ dùng màu trắng, điều này khiến Tần Manh Manh cảm thấy vô cùng không chân thực, cô ta từ từ ngồi dậy, cảm thấy đầu hơi đau, lúc này mới ý thức được mình vẫn còn sống.
Cô ta chân trần bước xuống giường, cảm thấy mặt đất ở dưới chân không được chân thực, đưa tay ra, đẩy cánh cửa thuyền hình tròn, ánh mắt chói chang khiến cô ta không thể không nhắm mắt lại, cô ta ngửi thấy mùi gió biển mằn mặn, nghe thấy tiếng hót của hải âu.
Tần Manh Manh khó khăn lắm mới thích ứng được với ánh sáng ở bên ngoài, cô ta cẩn thận đi lên khoang thuyền, nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, hải âu đang tần tình bay lượn dưới ánh nắng mặt trời, vẽ ra từng đường cong màu bạc.
Tần Manh Manh cơ hồ là không thể tin được vào mắt mình, cô ta giơ tay lên, phát hiện còng trên tay không biết đã biến đâu mất, gió biển thổi tóc cô ta bay lên, tất cả đều dạt dào sinh cơ như vậy, cô ta nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, quay đầu lại nhìn, thấy một cô gái thân hình yểu điệu đang nhìn cô ta.
Tần Manh Manh cắn chặt môi, rụt rè hỏi: Chào chị, tôi... tôi đang ở đâu đây?
Cô gái đó mỉm cười: Trên tàu thủy tới Hàn Quốc!
Nhưng...
Cô gái đó mình cưới chìa tay về phía cô ta: Tôi tên là Lệ Phù, bạn của Trương Dương, anh ta cứu cô ta ra khỏi ngục giam. Từ hôm nay, cô đã được tự do rồi, đợi khi tới Hàn Quốc, cô sẽ có một cái tên mới, quốc tịch mới, nếu như cô muốn thì còn có thể có một dung mạo mới.
Lệ Phù mỉm cười nhắc nhở Tần Manh Manh: Trình độ phẫu thuật thẩm mỹ của Hàn Quốc là nhất lưu trên thế giới đấy!
Tần Manh Manh không quan tâm tới những gì mà Lệ Phù nói, cô ta chỉ quan tâm tới một chuyện: Tôi khi nào mới có thể gặp lại được con trai tôi?
Lệ Phù mỉm cười, nói: Hiện tại họ chắc đang ở Phủ sơn đợi chúng ta ro!
...
Sau khi Trương Dương cứu Tần Manh Manh ra, giao cô ta cho Hình Triêu Huy, lo liệu giấy tờ cho một người là sở trường của Quốc An. Trương Dương sở dĩ làm vậy là còn có một nguyên nhân trọng yếu, quan hệ giữa hắn và Tần Manh Manh ai ai cũng biết. Tần Manh Manh bị cứu đi, hắn khẳng định sẽ thành đối tượng bị các phía hoài nghi. Không những Trương Dương cho rằng như vậy mà Hình Triêu Huy cũng thấy thế, y bảo hắn phải chuẩn bị tư tưởng đối phó với sự điều tra của cảnh sát.
Quả nhiên, sáng ngày hôm sau, Trương Dương lại bị gọi tới cục cảnh sát hiệp trờ điều tra, hắn sớm đã chuẩn bị kỹ càng cho việc này, cho nên không sợ sự tra hỏi của cảnh sát, hắn cung cấp chứng cứ đáng tin rằng không có mặt ở đó, cảnh phương cũng không tìm ra bất kỳ sơ hở nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Dương bỏ đi.
Trương Dương vừa ra khỏi cửa cục cảnh sát thì một chiếc xe jeep quân dụng đỗ ở bên cạnh hắn, Tần Chấn Viễn, Tần Chấn Đường từ trên xe nhảy xuống.
Nhìn bộ dạng thế tới hùng hổ của hai người, Trương Dương không khỏi bật cười, trước khác nay khác, Tần Manh Manh hiện giờ đã thoát khốn rồi, tâm thái của Trương Dương tất nhiên là bình hòa hơn nhiều, hắn mỉm cười hỏi: Hai vị tìm tôi có việc gì à?
Tần Chấn Viễn gật đầu, nói: Tần Hoan đâu?
Trương Dương hỏi lại: Có liên quan gì tới các anh?
Tần Chấn Đường tức giận nói: Anh tốt nhất hãy giao Tần Hoan ra, nếu không chúng tôi sẽ tố cao anh bắt cóc trẻ con đó!
Trương Dương nói: Anh muốn tố thì cứ đi mà tố, còn có chuyện gì mà nhà các anh không làm ra được đâu?
Tần Chấn Viễn tức giận nhìn Trương Dương, nói: Tần Hoan là cốt nhục của Tần gia chúng tôi, anh không có quyền mang nó đi, càng có quyền quyết định cuộc sống của nó!
Trương Dương mỉm cười, nói: Tôi không có quyền mang Tần Hoan đi, nhưng Tần Manh Manh thì có đấy!
Tần Chấn Đường chỉ vào Trương Dương: Tôi sớm đã biết rồi, Tần Manh Manh vượt ngục là có liên quan tới anh!
Trương Dương nói: Anh có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì cẩn thận tôi kiện anh vu khống đó!
Tần Chấn Đường nói: Mày nhớ đó, chuyện này chúng ta sẽ không bỏ qua đâu!
Trương Dương mỉm cười gật đầu, đột nhiên không có chút dấu hiệu nhấc chân lên, đá cho Tần Chấn Viễn ngã xuống đất. Tần Chấn Đường không ngờ hắn lại ra tay với em mình, vô thức sờ lên súng dắt ở hông.
Trương đại quan nhân lạnh lùng nói: Thứ xem, anh còn dám rút súng rồi, tôi bẻ gẫy cổ tay của anh đó! Hắn khinh thường nhìn hai anh em Tần Chấn Viễn rồi lắc đầu: Tôi ghét nhất là người khác nổ súng ở sau lưng tôi, món nợ này còn chưa xong đâu!
Trương Dương hôm đó đặc biệt tới bái phỏng vợ chồng Văn Quốc Quyền, nguyên nhân là La Tuệ Ninh gọi điện cho hắn, bảo hắn tới nhà họ một chuyện.
Từ vẻ mặt âm trầm của cha nuôi Văn Quốc Quyền, Trương Dương đã ý thức được những hành vi của mình gần đây đã mang tới rất nhiều phiền phức cho ông ta, hắn thật thà ngồi xuống đối diện với Văn Quốc Quyền.
Văn Hạo Nam cũng có nhà, có chút đồng tình nhìn hắn, rót một chén trà cho Trương Dương, đặt lên bàn.
La Tuệ Ninh thầm thở dài, hỏi trước: Trương Dương, con đưa Tần Hoan đi đâu rồi?
Trương Dương nói: Mẹ nuôi, vấn đề này con không tiện trả lời.
La Tuệ Ninh có chút lo lắng nói: Thằng bé này, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ chứ, Tần Hoan và cháu ngoại của tư lệnh Tần, con xông vào trụ sở quân khu, cường hành mang nó đi, hiện tại lại giấu Tần Hoan, Tần gia muốn kiện con. Bọn họ là nể mặt chúng ta cho nên tạm thời không làm lớn chuyện này lên, nếu như thật sự đưa chuyện này ra tòa, con phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó!
Trương Dương nói: Bọn họ muốn kiện thì cứ kiện, con nào có sợ gì họ?
Văn Quốc Quyền lạnh lùng nói: Ai cho cậu lòng tin vậy? Cậu mang cháu ngoại của người khác đi, trên nhân tình và pháp lý, cậu rốt cuộc là có điểm nào vững chắc?
Trương Dương nói: Tần gia trước giờ không đối đãi với Tần Manh Manh như con gái trong nhà, mục địch mà họ muốn Tần Hoan, căn bản là muốn thông qua việc nắm được Tần Hoan mà dụ Tần Manh Manh ra!
Văn Quốc Quyền nói: Cậu càng lúc càng vô lý, chuyện nhà của người ta, cậu cũng muốn quản à?
Trương Dương nói: Tần Manh Manh đã giao phó Tần Hoan cho con, con đã đáp ứng cô ta là phải quản tới cùng!
Văn Quốc Quyền gật đầu: Tần gia muốn đưa cậu ra tòa, nếu như cậu không giao Tần Hoan cho họ, bọn họ sẽ tố cáo cậu bắt cóc trẻ con, cậu thật sự muốn ngồi tù à?
Trương Dương cười lạnh, nói: Tần gia ư? Chỉ sợ là trong lòng vợ chồng tư lệnh Tần sớm đã coi đứa con gái này như chết rồi!
...
Tần Hồng Giang mấy ngày nay cơ hồ là không rời khỏi thư phòng của mình, râu của ông ta đã mấy ngày không cạo, cả người rõ ràng là trông già đi nhiều.
Thương Ngọc Khiết bưng một bát cháo vào, từ sau khi hai vợ chồng xung đột, trong thời gian này không nói với nhau câu nào, nhưng thấy chồng mình đau khổ như vậy, Thương Ngọc Khiết cũng không khỏi có chút lo lắng, sợ sức khỏe của ông ta sẽ suy sụp.
Thương Ngọc Khiết đặt bát cháo lên bàn, rồi quay người lẳng lặng bỏ đi.
Tần Hồng Giang gọi bà ta lại, Thương Ngọc Khiết đứng đó, không quay mặt lại, bà ta vẫn giận chồng.
Tần Hồng Giang nói: Bà tới cục cảnh sát thăm Manh Manh chưa?
Thương Ngọc Khiết quay người lại, bà ta tràn đầy phẫn nộ, nói: Tôi đã tới rồi, tôi là muốn trực tiếp hỏi nó, nó vì sao lại nhẫn tâm như vậy? Vì sao lại muốn giết Chấn Đông?
Hỏa khí của Tần Hồng Giang đã vơi đi nhiều, ông ta không tức giận, chỉ vào cái ghế ở bên cạnh mình, nói: Ngọc Khiết, bà ngồi đi!
Thương Ngọc Khiết không hề động đậy.
Tần Hồng Giang nói: Con trai chết rồi, bà đau lòng, còn tôi thì chẳng lẽ lại không à?
Thương Ngọc Khiết nghe thấy chồng nói câu này, vành mắt không khỏi đỏ lên, bà ta lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Tần Hồng Giang.
Tần Hồng Giang nói: Hai mươi năm rồi, Manh Manh tuy không phải là con gái ruột của chúng ta, nhưng chúng ta một tay nuôi dưỡng nó lớn thành người, nó rốt cuộc là một đứa bé như thế nào thì bà rõ, tôi rõ!
Thương Ngọc Khiết nói: Tôi không rõ, tôi chỉ biết là nó hận Chấn Đông, nó một mực nhớ chuyện mà Chấn Đông gây ra cho nó. Nhưng Chấn Đông đã biết sai rồi, nó những năm nay nó sống có yên không? Một người phạm sai lầm một lần, không thể vì thể mà chịu khiển trách cả đời được?
Tần Hồng Giang nói: Chấn Đông là con trai của chúng ta, bà có từng nghĩ, Manh Manh cũng là con gái của chúng ta không?
Thương Ngọc Khiết nói: Nó không phải, nó trước giờ đều không phải.
Tần Hồng Giang thở dài, nói: Manh Manh là một đứa con gái thiện lương đơn thuần, là Chấn Đông hủy đi nhân sinh của nó, hủy đi hạnh phúc của cuộc đời nó. Lúc trước nếu không phải là bà xin tôi, tôi sớm đã bắn chết thắng súc sinh đó rồi!
Thương Ngọc Khiết nói: Nó cho dù sai thì cũng không đáng tội chết!
Tần Hồng Giang lạnh lùng nói: Con hư tại mẹ, nếu không phải là bà che chở cho nó quá đáng, nó cũng không tới nước này. .
Thương Ngọc Khiết nói: Ông vĩnh viễn là như vậy, trong mắt ông, người ngoài luôn hơn con ruột của mình!
Tần Hồng Giang nói: Đừng cho rằng tôi không biết bà tới cục cảnh sát làm gì? Bà sợ Manh Manh nói ra chân tướng, bà sợ chuyện xấu trong nhà bị truyền ra ngoài!
Thương Ngọc Khiết rít lên: Đúng, tôi làm vậy chẳng phải là vì để giữ mặt mũi cho ông, cho Tần gia ư?
Tần Hồng Giang nói: Bà chưa bao giờ đối đãi với Manh Manh như con gái của mình, nhưng Manh Manh thì lại không tuyệt tình như bà đâu!
Thương Ngọc Khiết phẫn nộ nói: Nó có thể giết chết anh trai của mình, thế còn chưa đủ tuyệt tình à?
Tần Hồng Giang nói: Nếu nó không niệm tình xưa, sớm đã vạch trần chuyện xấu mà Chấn Đông làm rồi, nếu nó không niệm tình xưa, hiện tại Tần gia chúng ta đã thành trò cười cho thiên hạ rồi.
Thương Ngọc Khiết nói: Tần Hồng Giang, ông vẫn coi nó như con gái của mình à?
Tần Hồng Giang gật đầu: Tôi đã mất đi một đứa con trai, tôi không muốn lại mất đi một đứa con gái!
Thương Ngọc Khiết nuốt lệ hét lên: Nó không phải là con gái tôi, không phải, trước giờ đều không phải!
...
Tần Hồng Giang tự mình tới thăm Tần Manh Manh. Tần Manh Manh nhìn thấy cha nuôi đột nhiên già đi nhiều, trong lòng cũng không khỏi thương xót. Từ lúc cô ta hiểu chuyện, cha nuôi luôn đối đãi với mình rất tốt, nhưng từ chuyện xảy ra sáu năm trước, Tần Manh Manh đã cắt đứt tất cả liên hệ với Tần gia, không còn gặp mặt cha nuôi nữa.
Tần Hồng Giang nhìn Tần Manh Manh ở trước mặt, hơn sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên ông ta và con gái nuôi gặp nhau. Nhìn khuôn mặt trắng bệch tiều tụy của Tần Manh Manh, Tần Hồng Giang cảm thấy chua xót. Ông ta nói khẽ: Vẫn ổn chứ?
Tần Manh Manh cười nhạt một tiếng, xử cảnh hiện tại của mình thì làm sao mà ổn cho nổi? Cô ta nói: Ông tới đây để chỉ trích tôi à?
Tần Hồng Giang lắc đầu, nói: Cha chỉ muốn tới thăm con thôi!
Tần Manh Manh nói: Cảnh sát đã ho rằng là tôi giết con trai của ông, bọn họ đã chuẩn bị khởi tố tôi rồi!
Tần Hồng Giang nói: Con có làm không?
Tần Manh Manh lắc đầu: Anh ta không đáng!
Tần Hồng Giang nhếch môi, ánh mắt lóe lên một tia bi thương: Những năm nay, ta một mực muốn nói với con một câu! Ông ta dừng lại một chút rồi nói: Xin lỗi con!
Tần Manh Manh nói: Không cần! Cô ta đứng dậy chuẩn bị bỏ đi.
Tần Hồng Giang nói khẽ: Manh Manh, trong lòng cha, con vĩnh viễn là con gái của cha!
Bước chân của Tần Manh Manh dừng lại, cô ta dùng sức cắn môi, cố khống chế tình cảm của mình, một lúc sau mới nói: Tôi không phải, trước đây không phải, sau này cũng không phải!
...
Trình Chí Vĩ lại một lần nữa tới hiện trường gây án, lần này gã đi cùng Hình Triêu Huy, vị lão chiến hữu này chủ động tới hiện trường quan sát, Trình Chí Vĩ đối với điều này có chút bất lực, gã oán trách: Từ lúc nào các cậu lại có hứng thú với tội phạm hình sự vậy?
Hình Triêu Huy nói: Chuyện liên quan tới an toàn quốc gia, không cần phải giải thích với cậu! Y vỗ vai Trình Chí Vĩ , nói: Chúng tớ chỉ muốn tìm hiểu một số tình huống thôi, không can thiệp vào việc của các cậu đâu, cậu cứ yên tâm đi!
Trình Chí Vĩ ngồi xuống sa lông, án hung sát đã được hai ngày rồi, trong phòng vẫn là bộ dạng trước kia, vật chứng tương quan đã bị khoa giám chứng lấy đi hết rồi, hiện trường chỉ còn lại hai vũng máu.
Cùng Hình Triêu Huy tới đây còn có hai chuyên gia khoa kỹ thuật của Quốc An, bọn họ kiểm tra kỹ càng một lượt mỗi một ngóc ngách trong nhà. Đối với những dấu tay, vết máu, tóc đều tiến hành lấy mẫu.
Trình Chí Vĩ và Hình Triêu Huy tới ban công, gã móc thuốc ra, từ bên trong lấy ra một điếu cho Hình Triêu Huy.
Hình Triêu Huy xua xua tay, tự lấy một hộp ba số của mình ra: Tôi quen hút thứ này rồi, cậu cứ tự nhiên!
Trình Chí Vĩ mắng: Đồ sính ngoại!
Hình Triêu Huy nói: Cậu có cái nhìn gì về vụ án này?
Trình Chí Vĩ nói: Chứng cứ còn chưa rõ ràng à? Tần Manh Manh là người bị hiềm nghi nhất, căn cứ vào chứng cứ mà chúng tớ nắm được, đã chuẩn bị chứng thức khởi tố cô ta rồi.
Hình Triêu Huy nói: Còn động cơ giết người của cô ta ở đâu?
Trình Chí Vĩ nói: Đó là chuyện của quan tòa, cái chúng tớ cần chí là thu thập chứng cớ và người bị hiềm nghi, rồi đưa cô ta ra tòa.
Hình Triêu Huy nói: Tần Manh Manh thủy chung không thừa nhận mình giết Tần Chấn Đông, chúng ta có thể đưa ra một giả thiết, giả sử Tần Manh Manh là nói thật, cô ta không giết Tần Chấn Đông!
Trình Chí Vĩ nói: Lão chiến hữu à, giả thiết của cậu không được thành lập, không nghi ngờ gì nữa, Tần Chấn Đông là bị cô ta giết, tuyệt không thể nào là tự sát được! Án chiếu theo suy luận của cậu thì lúc đó còn có người thứ ba tồn tại!
Hình Triêu Huy nói: Nếu thật sự có người thứ ba tồn tại thì sao?
Trình Chí Vĩ mỉm cười lắc đầu, nói: Cảnh sát chúng tớ đã kiểm tra mỗi một ngóc ngách trong nhà rồi, không có tra ra dấu vết của người thứ ba, hơn nữa căn cứ vào kết quả điều tra từ hàng xóm xung quanh, bọn họ cũng không nhìn thấy người thứ ba tiến vào trong phòng.
Hình Triêu Huy nói: Tớ tuy không phải là cảnh sát, nhưng có mấy chuyện tớ cảm thấy rất kỳ quái.
Trình Chí Vĩ gật đầu, nói: Nói ra nghe thử đi!
Hình Triêu Huy nói: Thứ nhất là Tần Manh Manh thiếu động cơ giết Tần Chấn Đông, thứ hai, súng là của Tần Chấn Đông, có thể nói Tần Manh Manh căn bản không có dự mưu giết anh ta, thứ ba, căn cứ vào tình huống mà các cậu nói, lúc đó Tần Chấn Đông và Tần Manh Manh đã phát sinh xung đột thân thể, Tần Chấn Đông trước tiên bị Tần Manh Manh đánh ngất, sau đó Tần Manh Manh cướp súng của anh ta, nhắm vào ngực anh ta bắn ba phát. Nhưng theo tớ biết, Tần Manh Manh không giỏi bác đấu, mà Tần Chấn Đông mới là cao thủ bác đấu.
Trình Chí Vĩ nói: Có thể Tần Manh Manh thiếu động cơ giết Tần Chấn Đông, nhưng bọn họ rõ ràng là có xung đột, trong quá trình xung đột, Tần Manh Manh không thể khống chế tình tự, cho nên tập kích Tần Chấn Đông và giết anh ta.
Hình Triêu Huy nói: Trên súng của Tần Chấn Đông vì sao chỉ có dấu tay của một mình Tần Manh Manh?
Trình Chí Vĩ ngây ra, một lúc sau mới nói: Có lẽ là Tần Manh Manh cố ý bố trí nghi trận, muốn lợi dụng chuyện này đã dụ chúng ta vào lầm lẫn.
Hình Triêu Huy nói: Cậu giải thích không rõ rồi, chuyện này rất kỳ quái. Trên súng của Tần Chấn Đông không thể không có dấu tay của anh ta, chúng ta thử nghĩ một chút, xem thế này có hợp lý không nhé. Lúc đó Tần Chấn Đông và Tần Manh Manh vào trong phòng, Tần Manh Manh phát hiện Tần Chấn Đông một mực theo dõi mình và con trai, cho nên tình tự vô cùng kích động, thế là phát sinh tranh cãi kịch liệt với Tần Chấn Đông, từ đó mà nảy sinh xung đột thân thể, Tần Chấn Đông lỡ tay đẩy Tần Manh Manh ngã xuống đất, Tần Manh Manh hôn mê, Tần Chấn Đông vô cùng kinh hoàng, khi anh tay không chú ý, người thứ ba tiến vào phòng, nhân lúc anh ta không phòng bị mà đánh ngã anh ta. Sau đó cầm súng lên, nhắm vào ngực Tần Chấn Đông bắn ba phát. Hung thủ sau khi giết người, quyết định giá họa cho Tần Manh Manh, thế là dùng khăn tay lau sạch dấu vân tay trên súng, lại đặt súng vào tay Tần Manh Manh. Tần Manh Manh sau khi tỉnh lại, phát hiện Tần Chấn Đông đã chết, cô ta kinh hoàng thất thố, chạy vào toalet rửa vết máu.
Trình Chí Vĩ cười ha ha, nói: Lão chiến hữu, tớ thấy cậu chắc là nên đổi sang viết chuyện trinh thám đi? Ngươi thứ ba ư? Dấu chân đâu? Dấu vân tay đâu? Bọn tớ đã kiểm tra kỹ càng mỗi một ngóc nghách ở trong phòng rồi, căn bản là không phát hiện ra dấu vết của người thứ ba, giả thiết có sự tồn tại của người thứ ba, vậy hắn vì sao lại giết Tần Chấn Đông, và vì sao lại muốn giá họa cho Tần Manh Manh? Cậu có cảm thấy giả thiết của mình căn bản là rất thiếu căn cứ không?
Hình Triêu Huy nói: Tôi chỉ cảm thấy chuyện Tần Manh Manh giết Tần Chấn Đông quá là khiên cưỡng, rất nhiều chuyện đều lộ vẻ không hợp lý.
Trình Chí Vĩ nói: Có lẽ là Tần Manh Manh có ý tạo thành loại sai lầm này, khiến quá trình tra án của chúng ta gặp trở ngại.
Hình Triêu Huy nói: Theo như cậu nói, tâm cơ của Tần Manh Manh nhất định là phức tạp tới cực điểm.
Trình Chí Vĩ nói: Cô ta là người như thế nào thì tớ không quan tâm, tớ chỉ quan tâm là có đủ chứng cứ để khởi tố cô ta hay không thôi.
Hình Triêu Huy nói: Thiên chức của cảnh sát các cậu tuyệt đối không phải là tống người khác vào tù!
Trình Chí Vĩ nói: Lần này có lẽ là phải ra pháp trường chứ không chỉ ngồi tù thôi đâu.
Hình Triêu Huy thở dài, nói: Thứ cho tới nói thẳng, cậu không có đúng chứng cứ có thể chứng minh kẻ sát nhân là Tần Manh Manh!
Trình Chí Vĩ nói: Vẫn là câu đó, cô ta có tội hay không thì để quan tòa phán xét.
Hà Trường An nghiến răng nghiến lợi nói: Tần gia quả nhiên là rất nhẫn tâm, bọn họ rắp tâm muốn đưa Manh Manh ra pháp trường! Y đã sử dụng quan hệ ở các phương diện để tiến hình chạy chọt án tình cho con gái, nhưng từ tình huống hiện tại cho thấy, Tần Manh Manh muốn miễn tội là rất khó, ngay cả luật sư mà y mời tới cũng tỏ rõ là phần thắng rất nhỏ.
Trương Dương nói: Cháu đã hỏi mẹ nuôi rồi, bởi vì chuyện này liên quan tới Tần gia cho nên bọn họ không tiện hỏi.
Hà Trường An nói: Tần Chấn Đông chết là đáng tội, đừng nói không phải là con gái tôi giết hắn, cho dù là giết hắn thì sao? hắn đáng chết mà!
Trương Dương nói: Nhưng quan tòa sẽ không nghĩ vậy!
Hà Trường An tức giận nói: Lần này nếu Manh Manh bị định tội, tôi sẽ bất chấp tất cả, lôi hết chuyện xấu của Tần gia ra rêu rao, mọi người lưỡng bại câu thương!
Trương Dương nói: Manh Manh không muốn nói ra chuyện này, mà Tần gia cũng không muốn để người ngoài biết.
Hà Trường An nói: Tôi đi nói chuyện với Tần Hồng Giang, chỉ cần ông ta chịu bỏ qua cho con gái tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng chịu bỏ ra hết!
Trương Dương lắc đầu, nói: Hiện tại không phải là vấn đề tiền nong, chuyện Tần Chấn Đông bị giết đã chấn động cả kinh thành, hiện tại người ngoài đều cho rằng là gia sự của Tần gia, nếu như để người khác biết Manh Manh không phải là con gái ruột của Tần Hồng Giang, chuyện này sẽ biến thành càng phức tạp hơn.
Hà Trường An nói: Thế này cũng không được mà thế kia cũng không xong? Chẳng lẽ tôi phải trơ mắt ra nhìn Manh Manh bị họ trị tội à?
Trương Dương nói: Hiện tại tất cả mọi người đều đang hoài nghi động cơ mà Manh Manh giết hại Tần Chấn Đông, nếu như để người khác biết Manh Manh không phải là con gái ruột của Tần Hồng Giang, ngươi hiểu sự nhất định sẽ nắm chặt chuyện này không buông, xử cảnh của Manh Manh chỉ tổ càng khó khăn hơn.
Hà Trường An buồn bã nói: Tôi đã hỏi ý kiến của luật sư rồi, hi vọng Manh Manh được vộ tôi là cực kỳ nhỏ, tôi không thể trơ mắt nhìn con gái tôi ngồi tù được, tôi không thể để tiểu Hoan mất đi mẹ. Y hạ quyết tâm, nói: Cho dù là cướp ngục thì tôi cũng phải cứu con gái tôi ra!
Trương Dương ngây người, mắt sáng lên, kỳ thực hắn cũng có suy nghĩ như Hà Trường An, căn cứ vào tình huống hiện tại, Tần Manh Manh rất có khả năng bị phán có tội, mà căn cứ vào luật trong nước, mỗi người đều biết tội sát nhân có nghĩa là gì. Trương Dương lắc đầu, nói: Chú Hà, càng là như vậy thì càng phải xử lý thật lý trí, Manh Manh đã vậy rồi, nếu như chú cũng vi phạm pháp luật, tiểu Hoan giao cho ai chiếu cố đấy?
Không ngờ Hà Trường An lại trả lời rất dứt khoát: Cậu chứ ai! Vốn là cập đã đáp ứng Manh Manh mà!
Trương Dương không khỏi cười khổ, nói: Hiện tại Manh Manh đã là đối tượng trọng điểm được cảnh sát chiếu cố, chú muốn cứu cô ấy ra tưởng dễ lắm à? Cho rằng mình là xã hội đen Hồng Kông ư?
Hà Trường An nói: Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ người hữu tâm, tôi tin chắc không có chuyện gì mà tiền không làm được. Trương Dương tuy không công nhận câu này của Hà Trường An, nhưng cũng không lên tiếng phản đối, Hà Trường An cọi trọng con gái tới cực điểm, vì Tần Manh Manh, y không ngại bí quá hóa liều.
Không khí sau cơn mưa rất trong sạch, Tần Hoan ngồi trên đu dây ở vườn hoa, nhẹ nhàng đung đưa, mắt ngây ngốc nhìn bầu trời xanh thẳm, trên mặt đầy vẻ buồn bã.
Trương Dương nắm lấy dây đu, Tần Hoan lúc này mới phát giác ra sự xuất hiện của hắn, nhìn Trương Dương, mắt có chút đỏ lựng lên: Cha, mẹ con không phải là không cần con nữa chứ?
Trương Dương lắc đầu, ôm lấy mặt nó, nói: Sao lại thế được? Mẹ con là yêu con nhất đất, cô ấy sao lại không cần con nữa?
Mắt Tần Hoan lấp lánh ánh lệ, đáng thương vô cùng, nói: Hôm qua con nằm mơ, mơ thấy mẹ không cần con nữa, mẹ nói không thích con, và cũng không muốn gặp con nữa. Nói xong, Tần Hoan lại bật khóc rất thương tâm.
Trương Dương ôm Tần Hoan, khẽ khàng khuyên nhủ nó.
Hà Trường An đứng trước cửa sổ, nhìn tình cảnh ở bên ngoài, hai mắt không khỏi có chút ươn ướt, y cầm điện thoại lên, ấn một dãy số, hỏi khẽ: Tình hình thế nào? Sau khi nghe đối phương nói xong, Hà Trường An lại bảo: Tiền không phải là vấn đề, chỉ cần bọn họ làm xong chuyện này cho tôi, bao nhiêu tiền cũng được!
...
Hình Triêu Huy chủ động tìm Trương Dương, tới hiện trường vụ án điều tra không giúp y phát hiện chứng cứ của người thứ ba, nhưng có một chuyện lại khiến y chấn kinh, căn cứ vào mẫu máu lấy được ở hiện trường cho thấy. Mẫu máu của Tần Chấn Đông và mẫu máu mà Trương Dương mang tới giám định thân nhân về sau là tương đồng. Khiến Hình Triêu Huy cảm thấy chấn kinh hơn là, mẫu máu của Tần Manh Manh và một mẫu máu khác cũng có quan hệ huyết thống trực hệ, nói một cách khác, mấy mẫu máu mà Trương Dương cung cấp không ngờ là đời sau của Tần Manh Manh và Tần Chấn Đông cộng lại, Hình Triêu Huy không phải là người lắm chuyện, nhưng y vẫn căn cứ vào đầu mối này, tiến thêm một bước nghiệm chứng quan hệ giữa Tần Manh Manh và Tần Chấn Đông, khi kết quả chứng minh giữa hai người không hề có quan hệ huyết thống, Hình Triêu Huy bắt đầu có chút hiểu hơn về vụ án này.
Trương Dương nhìn phần văn kiện mà Hình Triêu Huy đưa cho mình, có chút kỳ quái nói: bên trong là gì?
Hình Triêu Huy nói: Tự xem đi!
Trương Dương mở ra, thấy kết quả kiểm tra bên trong, không khỏi nhíu mày.
Hình Triêu Huy nói: Một mẫu máu là của Tần Chấn Đông, mẫu kia là của Tần Manh Manh, còn có một mẫu là lúc trước cậu mang tới giám định.
Trương Dương nói: Ông không ngờ lại điều tra tôi?
Hình Triêu Huy nói: Không phải là tôi điều tra cậu, là tôi muốn giúp cậu thôi, tôi thông qua quan hệ với chiếu hữu Hình Triêu Huy tới hiện trường vụ án, muốn giúp tìm ra chứng cứ có lợi cho Tần Manh Manh, nhưng phái cảnh sát đã thu thập vật chứng một lượt rồi, thứ có thể tìm được ở hiện trường rất ít, cho nên tôi bảo chuyện gia của phòng kỹ thuật tới thu thấp mẫu máu ở hiện trường.
Trương Dương gật đầu.
Hình Triêu Huy nói: Cậu luôn miệng bảo tôi giúp cậu, nhwgn cậu lại không thành thật với tôi, tôi nhớ tới chuyện cậu lúc trước cầm hai mẫu máu này tới giám định thân nhân, thế là lấy máu của Tần Chấn Đông ra so sánh, mẫu máu của anh ta chính là một phần trong đó, cho nên tôi không khó đoán ra Tần Chấn Đông có con, vì hiếu kỳ lên tôi lại lấy mẫu máu của Tần Manh Manh ra tiến hành hóa nghiệm bài trừ, khiến tôi kinh ngạc là, Tần Manh Manh và hai mẫu máu còn lại đều có quan hệ huyết thống, chỉ độc có anh trai cô ta, Tần Chấn Đông là không có bất kỳ qua hệ gì.
Hình Triêu Huy dừng lại một chút rồi mới nói: Cậu muốn tôi giúp cậu, vậy mà còn giấu tôi nhiều chuyện như vậy, Tần Chấn Đông và Tần Manh Manh không ngờ lại không phải là anh em ruột, bọn họ căn bản không có chút quan hệ huyết thống nào, mà bọn họ không ngờ còn có một đứa con, tôi nghĩ đứa bé này chắc chắn là Tần Hoan rồi.
Trương Dương hiện tại mới hiểu cái gì gọi là gừng càng già càng cay, Hình Triêu Huy vừa xuất mã đã tra rõ tất cả mọi chuyện, hắn xấu hổ cười cười, nói: Sếp à, ông quả nhiên là lợi hại.
Hình Triêu Huy nói: Giữa Tần Chấn Đông và Tần Manh Manh có một người không phải là cốt nhục thân sinh của tư lệnh Tần, tôi nghĩ tôi không cần phải đi lấy mẫu máu của tư lệnh Tần.
Trương Dương nói: Tần Manh Manh không phải là con ruột của tư lệnh Tần.
Hình Triêu Huy thở dài: Hiện tại tôi đã hiểu rõ chuyện này rồi.
Trương Dương nói: Tần Chấn Đông là một tên súc sinh, năm đó hắn hãm hiếp Tần Manh Manh, mà Tần gia vì muốn giữ mặt mũi, tất cả đau khổ đều bắt một mình Manh Manh gánh chịu, Manh Manh không có ai giúp đỡ, chỉ có thể ra khroi nhà, về sau sinh hạ Tần Hoan.
Hình Triêu Huy nói: Cho nên cừu hận của cô ta đối với Tần Chấn Đông sớm đã được reo xuống, đây là động cơ mà cô ta giết người.
Trương Dương lớn tiếng nói: Không phải!
Hình Triêu Huy nói: Từ tình huống ở hiện trường cho thấy, Tần Chấn Đông rõ ràng là chưa quên Tần Manh Manh, anh ta thuê phong ở đối diện tòa nhà mà Tần Manh Manh sống, lợi dụng kính viễn vọng để nhìn lén sinh hoạt của hai mẹ con họ, còn dùng máy ảnh chụp rất nhiều ảnh, hành vi này của Tần Chấn Đông chắc là bị Tần Manh Manh phát hiện, vì thế mà giữa hai anh em họ phát sinh xung đột kịch liệt. Tần Manh Manh dưới cơn tức giận đã phát sinh ẩu đả với Tần Chấn Đông, Tần Chấn Đông trong quá trình va chạm không cẩn thận nên bị ngất, Tần Manh Manh lợi dụng súng của anh ta để giết anh ta.
Trương Dương tức giận nói: ông sao có luận điệu như cảnh sát vậy.
Hình Triêu Huy nói: Chứng cứ ở hiện trường chứng tỏ Tần Manh Manh là người bị hiềm nghi lớn nhất, và cũng là người bị hiềm nghi duy nhất, bất kể là vật chứng ở hiện trường hay là người mục kích đều không thể cung cấp chứng cứ người thứ ba xuất hiện ở đó. Căn cứ vào mẫu máu, đã có thể chứng thực quan hệ giữa Tần Chấn Đông và Tần Manh Manh, hiện tại đã không khó suy đoán động cơ mà Tần Manh Manh giết Tần Chấn Đông nữa rồi.
Trương Dương ngạc nhiên nói: Ông đã giao thứ này cho cảnh sát chưa?
Hình Triêu Huy lắc đầu: Trừ cậu ra thì tôi chưa nói với bất kỳ ai cả, nếu như tôi đưa chuyện này ra ngoài công chúng, không những là mặt mũi của Tần gia mất hết mà hơn nữa đối với Tần Manh Manh cũng chỉ càng thêm bất lợi.
Trương Dương nói: Tần Chấn Đông chết là đáng tội, Tần Manh Manh tuy không phải là em gái ruột của hắn, nhưng năm đó cô ta còn chưa tới mười sáu tuổi, tên súc sinh này không ngờ lại hãm hiếp cô ta, Tần gia đối với chuyện này không ngờ lại bảo trì trầm mặc, để mặc cho tên súc sinh đó tiêu diêu tự tại đến tận bây giờ. Tần Manh Manh khó khăn lắm mới có được cuộc sống của mình, hắn vẫn không chịu bỏ qua cho mẹ con họ, không ngờ lại nhìn lén họ, quấy nhiễu họ, loại người này cho dù có chết một lần cũng không đền hết tội.
Hình Triêu Huy nói: Bất kể anh ta là súc sinh cũng được, cặn bã cũng được, nhưng chế tài anh ta cũng chỉ có pháp luật, Tần Manh Manh không có quyền quyết định sinh tử của anh ta.
Trương Dương nói: Sếp, Tần Manh Manh không nói dối, cô ấy là một nữ nhân có lý trí, cô ấy hiểu pháp luật, nếu như cô ấy xảy ra chuyện, Tần Hoan sẽ ra sao? Cô ấy vốn đã quyết định rời khỏi kinh thành, cáo biết tất cả quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới, một người như vậy sao có thể lựa chọn giết người.
Hình Triêu Huy nói: Vụ án này quả thật là có rất nhiều điểm hiềm nghi, căn cứ vào khẩu cung của Tần Manh Manh và một số tình huống ở hiện trường, tôi hoài nghi ở hiện trường vụ án rất có thể còn có người thứ ba, đáng tiếc là chúng tôi không tìm thấy bất kỳ chứng cứ có sức thuyết phục nào.
Trương Dương nói: Cảnh sát đã chính thức xin khởi tố Tần Manh Manh, với tình huống trước mắt cho thấy, khả năng thoát tội cơ hồ là bằng không.
Thường Hải Thiên nói: Cậu chuẩn bị bỏ cuộc à?
Trương Dương lắc đầu.
Hình Triêu Huy nói: Trương Dương, tôi không chỉ coi cậu là thuộc hạ, cũng coi cậu như bạn bè, thân là bạn bè tôi phải khuyên cậu một câu, bất kỳ chuyện gì cũng phải tuân theo quy tắc của trò chơi.
Trương Dương phản bác: Quy tắc là do con người định ra, tôi dựa vào gì phải tuân theo quy tắc mà người khác chế định?
Hình Triêu Huy nói: Bởi vì cậu không có sự lựa chọn.
Trương Dương nói: Tôi trong mắt rất nhiều người có thể là dị loại, nhưng ít nhất thì tôi cũng biết cái gì đúng cái gì sai, tôi biết cái gì gọi là công lý cái gì gọi là chính nghĩa, khi cái gọi là quy tắc và pháp luật của các người xung đột với công lý chính nghĩa, tôi sẽ lựa chọn cái sau.
Hình Triêu Huy nói khẽ: Lựa chọn cái sau có nghĩa là làm trái pháp luật.
Trương Dương cười nhạt, nói: Đừng quên, pháp chế nước ta trong giai đoạn hiện tại vẫn chưa hoàn thiện, bảo vệ chính nghĩa chính là bảo vệ pháp luật.
Hình Triêu Huy nói: Nếu cậu đi quá giới hạn, ai sẽ bảo vệ cậu!
Trương Dương nói: Nếu như đối với Tần Manh Manh mà không nghe không hỏi, tôi cả đời này sẽ cắn rứt lương tâm. Điện thoại của hắn đột nhiên đổ chuông, Trương Dương cầm điện thoại lên, là Hà Trường An gọi tới. Hà Trường An nói khẽ: Manh Manh tối nay sẽ bị chuyển tới trại tam giam núi Bắc Tùng...
Trương Dương ừ một tiếng: Để sau hẵng nói! Sau đó thì gác điện thoại.
Hình Triêu Huy cầm cốc trà lên uống một ngụm, sau đó bình tĩnh nhìn Trương Dương, hỏi: Ai gọi đấy!
Trương Dương giả vờ như không có chuyện gì: Một người bạn bình thường!
Hình Triêu Huy nói: Có phải là Hà Trường An không?
Trương Dương trong lòng run lên, đầy cảnh giác nhìn Hình Triêu Huy: Ông theo dõi tôi!
Hình Triêu Huy nói: Nếu muốn người ta không biết thì trừ phi đừng làm, trong thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, di động của cậu đã bị chúng tôi nghe trộm rồi.
Trương Dương phẫn nộ nhìn Hình Triêu Huy: Vì sao phải làm vậy?
Hình Triêu Huy nói: Tổ chức muốn đảm bảo an toàn cho mỗi một thành viên trọng yếu, tôi hôm nay sở dĩ tới gặp cậu là muốn nói với cậu rằng, phía cảnh sát đã phát hiện có người bố trí cướp ngục, tôi hi vọng chuyện này không liên quan gì tới cậu.
Trương Dương nói: Nếu như có liên quan tới tôi thì sao?
Hình Triêu Huy nói: Vậy thì bỏ kế hoạch đi, đừng lấy tiền đồ và mệnh vận của mình ra chơi đùa.
Trương Dương nói: Tôi nhất định phải làm. Sếp, ông có thể giúp tôi một lần không?
Hình Triêu Huy nhìn Trương Dương: Vì sao?
Trương Dương nói: Bởi vì Tần Chấn Đông đáng chết, bởi vì Tần Manh Manh bị oan, bởi vì ở sâu trong lòng chúng ta đều có lòng chính nghĩa.
Hình Triêu Huy nói: Hà Trường An rốt cuộc là có liên quan gì tới chuyện này?
Trương Dương thật thà đáp: Tần Manh Manh là con gái ruột của y.
Hình Triêu Huy nói: Tôi đã động tay động chân lên người Trình Chí Vĩ, thông qua nghe lén điện thoại của anh ta mà biết được rằng, có người muốn mở một lỗ hổng trong nội bộ cảnh sát, hối lộ cảnh sát, ý đồ muốn trên đường Tần Manh Manh tới trại tạm giam núi Bắc Tùng hiệp trợ cô ta vượt ngục. Bọn họ đã tìm thấy tên cảnh sát đáp ứng điều kiện của họ, và đã báo chuyện này lên cấp trên, hiện tại cảnh sát đang nghiêm trận chờ đợi, chỉ đợi các cậu tới rồi quăng một mẻ lưới bắt sạch.
Trương Dương rùng mình sợ hãi, nếu như không phải là có Hình Triêu Huy nhắc nhở mình, tối nay chỉ sợ là thật sự bị cảnh sát bắt gọn rồi.
Hình Triêu Huy nói: Đừng bao giờ đánh giá thấp năng lực của cảnh sát, cũng đừng bao giờ cho rằng tiền có thể mua được tất cả. Y thở dài, nói: Trương Dương, tôi thật sự là không muốn cậu bị hủy đi như vậy.
Trương Dương nói: Vậy thì giúp tôi một lần đi! Chỉ cần giúp tôi cứu được Tần Manh Manh ra, sau này tôi dù phải lên núi đao xuống biển lửa vì Quốc An cũng không từ!
Trên mặt Hình Triêu Huy lộ ra một nụ cười: Hiện tại bày tỏ lòng trung thành không hiềm quá muộn à?
Trương Dương nói: Ông còn có điều kiện gì?
Hình Triêu Huy nói: Bộ kỹ thuật và bộ huấn luyện của Quốc An chúng tôi thiếu tiền trầm trọng!
Trương Dương bật cười, câu này của Hình Triêu Huy khiến hắn cuối cùng cũng nhìn thấy một tia ánh sáng, chỉ cần y chịu đưa ra điều kiện, chứng tỏ là y bằng lòng ra tay giúp đỡ.
Trương Dương nói: Tôi nghĩ Hà tiên sinh sẽ rất vui vẻ chi ra khoản tiền này.
...
Tần Manh Manh bị áp giải lên xe cảnh sát, xuyên qua khung cửa sổ đầy song sắt nhìn ra ngoài, mặt trăng giống như miếng băng mỏng treo trên bầu trời đêm, Tần Manh Manh nhớ tới trước đây bế con trai chỉ vào ánh trăng kể lại cố sự cho nó nghe, đôi mắt đẹp không khỏi có chút nóng lên, có lẽ cơ hội như vậy vĩnh viễn sẽ không có nữa, tình cảnh đó vĩnh viễn không tái hiện nữa.
Xe cảnh sát chậm rãi khởi động, tim của Tần Manh Manh theo bánh xe chuyển động mà không ngừng trầm xuống, cô ta nhắm mắt lại, rơi vào trong bóng tôi vô tận, hai giọt nước mắt trong vắt thuận theo gò má rơi xuống.
Trên đường đi tới trại tạm giam núi Bắc Tùng, ba chiếc xe cảnh sát chậm rãi tiến về phía trước, khi tiến vào đoạn rẽ của khu núi, xe cảnh sát hạ tốc độ xuống 40 cây số một giờ, một chiếc xe hàng từ đằng trước đi tới, khi hai bên sắp gặp nhau, chiếc xe hàng đó đột nhiên mất đi khống chế, thân xe nghiên sang một bên rồi đột nhiên dừng lại giữa đường.
Xe xảnh sát vì không đi được nên không thể không dừng lại, trong xe cảnh sát, phó cục trưởng phân cục Lương Liên Hợp lạnh lùng nhìn chiếc xe hàng đó: Chuẩn bị hành động.
Trong xe ở phía sau hồi báo với y: Báo cáo cục trưởng, phía sau có một chiếc xe hàng cản đường của chúng ta rồi.
Lương Liên Hợp nói khẽ: Bình tĩnh, toàn thể phòng bị, tùy thời chuẩn bị hành động.
Từ trên chiếc xe hàng có hai người bước xuống, bọn họ vừa đi tới trước xe cảnh sát thì cửa hông của xanh cảnh sát được kéo ra, hơn chục cảnh sát ở bên trong giống như thần binh giáng trần ùa ra, đè hai người đó xuống đất.
Hai người đó hét lên: Làm cái gì vậy? Xe chúng tôi bị hỏng rồi, xe của chúng tôi bị hỏng rồi!
Đồng thời cảnh sát ở trong hai chiếc xe ở phía sau cũng triển khai hành động, bắt sống hai lái xe cản đường ở phía sau họ.
Lương Liên Hợp hạ lệnh lục xóa hai chiếc xe đó, khiến bọn họ thất vọng là trong hai chiếc xe hàng không tiềm phục bất cứ người nào khác, bên trong chiếc xe cũng chỉ chở hàng hóa bình thường. Lương Liên Hợp có chút thất vọng cầm điện thoại lên, y gọi cho cục trưởng Trình Chí Vĩ tự mình phụ trách áp tải Tần Manh Manh, thông tri lại tình huống cụ thể cho Trình Chí Vĩ.
Trình Chí Vĩ nghe xong báo cáo của Lương Liên Hợp cũng có chút kỳ quái, hạ giọng nói: Tin tức chắc không lầm, chẳng lẽ có người để lộ phong thanh?
Lương Liên Hợp nói: Người biết chuyện này rất ít, chúng ta đã nghiêm mật phong tỏa tin tức, không thể bị tiết lộ.
Trình Chí Vĩ nói: Mang mấy lái xe đó về thẩm vấn kỹ càng. Nói xong những lời này, Trình Chí Vĩ gác điện thoại, y nhìn đồng hồ, đã là tám giờ năm mươi phút tối rồi, cách trại tạm giam còn khoảng hơn mười dặm nữa.
Lái xe ở bên cạnh nói: Trình cục, chúng ta vì sao không đi đường lớn mà lại đi đường nhỏ này?
Trình Chí Vĩ cười nói: Để đề phòng vạn nhất! Phong có người cướp ngục.
Lái xe cười ha ha, nói: Trình cục, hiện giờ là thời đại hòa bình, ai dám làm chuyện đó chứ? Không cần mạng nữa à. Khi nói những lời này, một chiếc xe từ trước mặt lao tới.
Trình Chí Vĩ nói khẽ: Cẩn... Lái xe vội vàng bẻ tay lái, nhưng chiếc xe đó vẫn phóng xượt qua thân xe của họ, hai chiếc xe vì ma sát đột ngột mà thay đổi phương hướng.
Thân xe của chiếc xe đó vắt ngang lòng đường ở phía xe họ, ngăn xe cảnh sát tiếp ứng ở phía sau với phía trước một đoạn.
Lòng Trình Chí Vĩ trầm xuống, cuối cùng cũng vẫn tới, y móc súng ra, đang chuẩn bị mở cửa thì nghe thấy tiếng vù. Từ trên sườn núi ở bên cạnh, lưu đạn hơi cay liên tiếp được bắn xuống, cả con đường chìm trong khói, Trình Chí Vĩ dùng tay áo che miệng, nhưng mùi cay của lưu đạn cũng hun cho y không thể mở mắt ra nổi.
Hình Triêu Huy đứng ở trên sườn núi, dùng kính viễn vọng nhìn đêm quan sát tình cảnh ở bên dưới, cầm bộ đàm lên nói khẽ: Hành động, đừng có làm tổn thương bất kỳ ai.
Trương đại quan nhân đeo mặt nạ phòng độc, thân mặc quần áo dã chiến máu đen, giống như một con báo săn chắc khỏe từ trong rừng cây đang ẩn mình lao ra. Mục tiêu của hắn chính là chiếc xe tù chở Tần Manh Manh, hành động cùng hắn còn có hai đặc công của Quốc An.
Trình Chí Vĩ lảo đảo lần mò tới cửa xe, còn chưa kịp đợi y mở cửa xe thì đầu đã bị đập một cú, ngã đến rầm xuống đất, Trương Dương lấy di động của y ra bỏ vào trong túi của mình, sau đó dùng súng đập vỡ cửa xe, hai cảnh sát ở bên trong cũng bị sặc nên mất năng lực phản kháng. Trương Dương không phí nhiều công phu đã tìm được Tần Manh Manh, Tần Manh Manh bởi vì hai tay bị còng, không thể nào che được miệng mũi, khí cay hít phải nhiều hơn bất kỳ ai, đã ho tới mức sắp tắc thở.
Trương Dương bế cô ta lên, đội chiếc mặt nạ phòng độc đã chuẩn bị từ trước lên mặt cô ta, sau đó thì nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Từ khi áp dụng hành động tới khi bọn họ hoàn toàn rút lui chỉ mất đúng năm phút.
Sau khi hơi cay tan đi, mấy cảnh sát đầm đìa nước mắt nước mũi bò dậy, sau khi bọn họ hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, lập tức gọi điện thoại về tổng bộ báo cáo chuyện này, sau khi cục trưởng Trình Chí Vĩ tỉnh lại, ho mất nửa ngày mới hòa hoãn lại được, y sờ sờ cái gáy có chút âm ỉ đau, một lúc sau mới ý thức được Tần Manh Manh đã bị người ta cướp đi, y vội vàng mò điện thoại của mình, ngay cả điện thoại cũng không thấy đâu. Trình Chí Vĩ lảo đảo dứng dậy, phẫn nộ gào thét: Đuổi theo cho tôi, cho dù là lật tung cả kinh thành lên cũng phải tìm ra Tần Manh Manh!
Sau khi Tần Manh Manh tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng trắng tinh, tường màu trắng, nền nhà màu trắng, đồ dùng màu trắng, điều này khiến Tần Manh Manh cảm thấy vô cùng không chân thực, cô ta từ từ ngồi dậy, cảm thấy đầu hơi đau, lúc này mới ý thức được mình vẫn còn sống.
Cô ta chân trần bước xuống giường, cảm thấy mặt đất ở dưới chân không được chân thực, đưa tay ra, đẩy cánh cửa thuyền hình tròn, ánh mắt chói chang khiến cô ta không thể không nhắm mắt lại, cô ta ngửi thấy mùi gió biển mằn mặn, nghe thấy tiếng hót của hải âu.
Tần Manh Manh khó khăn lắm mới thích ứng được với ánh sáng ở bên ngoài, cô ta cẩn thận đi lên khoang thuyền, nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, hải âu đang tần tình bay lượn dưới ánh nắng mặt trời, vẽ ra từng đường cong màu bạc.
Tần Manh Manh cơ hồ là không thể tin được vào mắt mình, cô ta giơ tay lên, phát hiện còng trên tay không biết đã biến đâu mất, gió biển thổi tóc cô ta bay lên, tất cả đều dạt dào sinh cơ như vậy, cô ta nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, quay đầu lại nhìn, thấy một cô gái thân hình yểu điệu đang nhìn cô ta.
Tần Manh Manh cắn chặt môi, rụt rè hỏi: Chào chị, tôi... tôi đang ở đâu đây?
Cô gái đó mỉm cười: Trên tàu thủy tới Hàn Quốc!
Nhưng...
Cô gái đó mình cưới chìa tay về phía cô ta: Tôi tên là Lệ Phù, bạn của Trương Dương, anh ta cứu cô ta ra khỏi ngục giam. Từ hôm nay, cô đã được tự do rồi, đợi khi tới Hàn Quốc, cô sẽ có một cái tên mới, quốc tịch mới, nếu như cô muốn thì còn có thể có một dung mạo mới.
Lệ Phù mỉm cười nhắc nhở Tần Manh Manh: Trình độ phẫu thuật thẩm mỹ của Hàn Quốc là nhất lưu trên thế giới đấy!
Tần Manh Manh không quan tâm tới những gì mà Lệ Phù nói, cô ta chỉ quan tâm tới một chuyện: Tôi khi nào mới có thể gặp lại được con trai tôi?
Lệ Phù mỉm cười, nói: Hiện tại họ chắc đang ở Phủ sơn đợi chúng ta ro!
...
Sau khi Trương Dương cứu Tần Manh Manh ra, giao cô ta cho Hình Triêu Huy, lo liệu giấy tờ cho một người là sở trường của Quốc An. Trương Dương sở dĩ làm vậy là còn có một nguyên nhân trọng yếu, quan hệ giữa hắn và Tần Manh Manh ai ai cũng biết. Tần Manh Manh bị cứu đi, hắn khẳng định sẽ thành đối tượng bị các phía hoài nghi. Không những Trương Dương cho rằng như vậy mà Hình Triêu Huy cũng thấy thế, y bảo hắn phải chuẩn bị tư tưởng đối phó với sự điều tra của cảnh sát.
Quả nhiên, sáng ngày hôm sau, Trương Dương lại bị gọi tới cục cảnh sát hiệp trờ điều tra, hắn sớm đã chuẩn bị kỹ càng cho việc này, cho nên không sợ sự tra hỏi của cảnh sát, hắn cung cấp chứng cứ đáng tin rằng không có mặt ở đó, cảnh phương cũng không tìm ra bất kỳ sơ hở nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Dương bỏ đi.
Trương Dương vừa ra khỏi cửa cục cảnh sát thì một chiếc xe jeep quân dụng đỗ ở bên cạnh hắn, Tần Chấn Viễn, Tần Chấn Đường từ trên xe nhảy xuống.
Nhìn bộ dạng thế tới hùng hổ của hai người, Trương Dương không khỏi bật cười, trước khác nay khác, Tần Manh Manh hiện giờ đã thoát khốn rồi, tâm thái của Trương Dương tất nhiên là bình hòa hơn nhiều, hắn mỉm cười hỏi: Hai vị tìm tôi có việc gì à?
Tần Chấn Viễn gật đầu, nói: Tần Hoan đâu?
Trương Dương hỏi lại: Có liên quan gì tới các anh?
Tần Chấn Đường tức giận nói: Anh tốt nhất hãy giao Tần Hoan ra, nếu không chúng tôi sẽ tố cao anh bắt cóc trẻ con đó!
Trương Dương nói: Anh muốn tố thì cứ đi mà tố, còn có chuyện gì mà nhà các anh không làm ra được đâu?
Tần Chấn Viễn tức giận nhìn Trương Dương, nói: Tần Hoan là cốt nhục của Tần gia chúng tôi, anh không có quyền mang nó đi, càng có quyền quyết định cuộc sống của nó!
Trương Dương mỉm cười, nói: Tôi không có quyền mang Tần Hoan đi, nhưng Tần Manh Manh thì có đấy!
Tần Chấn Đường chỉ vào Trương Dương: Tôi sớm đã biết rồi, Tần Manh Manh vượt ngục là có liên quan tới anh!
Trương Dương nói: Anh có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì cẩn thận tôi kiện anh vu khống đó!
Tần Chấn Đường nói: Mày nhớ đó, chuyện này chúng ta sẽ không bỏ qua đâu!
Trương Dương mỉm cười gật đầu, đột nhiên không có chút dấu hiệu nhấc chân lên, đá cho Tần Chấn Viễn ngã xuống đất. Tần Chấn Đường không ngờ hắn lại ra tay với em mình, vô thức sờ lên súng dắt ở hông.
Trương đại quan nhân lạnh lùng nói: Thứ xem, anh còn dám rút súng rồi, tôi bẻ gẫy cổ tay của anh đó! Hắn khinh thường nhìn hai anh em Tần Chấn Viễn rồi lắc đầu: Tôi ghét nhất là người khác nổ súng ở sau lưng tôi, món nợ này còn chưa xong đâu!
Trương Dương hôm đó đặc biệt tới bái phỏng vợ chồng Văn Quốc Quyền, nguyên nhân là La Tuệ Ninh gọi điện cho hắn, bảo hắn tới nhà họ một chuyện.
Từ vẻ mặt âm trầm của cha nuôi Văn Quốc Quyền, Trương Dương đã ý thức được những hành vi của mình gần đây đã mang tới rất nhiều phiền phức cho ông ta, hắn thật thà ngồi xuống đối diện với Văn Quốc Quyền.
Văn Hạo Nam cũng có nhà, có chút đồng tình nhìn hắn, rót một chén trà cho Trương Dương, đặt lên bàn.
La Tuệ Ninh thầm thở dài, hỏi trước: Trương Dương, con đưa Tần Hoan đi đâu rồi?
Trương Dương nói: Mẹ nuôi, vấn đề này con không tiện trả lời.
La Tuệ Ninh có chút lo lắng nói: Thằng bé này, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ chứ, Tần Hoan và cháu ngoại của tư lệnh Tần, con xông vào trụ sở quân khu, cường hành mang nó đi, hiện tại lại giấu Tần Hoan, Tần gia muốn kiện con. Bọn họ là nể mặt chúng ta cho nên tạm thời không làm lớn chuyện này lên, nếu như thật sự đưa chuyện này ra tòa, con phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó!
Trương Dương nói: Bọn họ muốn kiện thì cứ kiện, con nào có sợ gì họ?
Văn Quốc Quyền lạnh lùng nói: Ai cho cậu lòng tin vậy? Cậu mang cháu ngoại của người khác đi, trên nhân tình và pháp lý, cậu rốt cuộc là có điểm nào vững chắc?
Trương Dương nói: Tần gia trước giờ không đối đãi với Tần Manh Manh như con gái trong nhà, mục địch mà họ muốn Tần Hoan, căn bản là muốn thông qua việc nắm được Tần Hoan mà dụ Tần Manh Manh ra!
Văn Quốc Quyền nói: Cậu càng lúc càng vô lý, chuyện nhà của người ta, cậu cũng muốn quản à?
Trương Dương nói: Tần Manh Manh đã giao phó Tần Hoan cho con, con đã đáp ứng cô ta là phải quản tới cùng!
Văn Quốc Quyền gật đầu: Tần gia muốn đưa cậu ra tòa, nếu như cậu không giao Tần Hoan cho họ, bọn họ sẽ tố cáo cậu bắt cóc trẻ con, cậu thật sự muốn ngồi tù à?
/2583
|