Gác điện thoại của Trương Dương, Tần Thanh thở phào một hơi, lúc này cửa phòng có tiếng gõ, Tần Thanh nói: Vào đi .
Chính là Thường Hải Tâm tới, cô ta là đặc biệt tới đây nhắc nhở Tần Thanh đi họp thường ủy, thấy vẻ mặt Tần Thanh đỏ bừng, Thường Hải Tâm có chút kinh ngạc nói: Thị trưởng Tần, mặt cô đỏ quá .
Tần Thanh trong lòng hoảng hốt, vội vàng dùng hai tay che hai gò má: Có ư? Lòng bàn tay cảm thấy hai gò má nóng. Trong lòng thầm mắng Trương Dương, đều là cú điện thoại của hắn quấy rối làm tâm tư của mình không yên .
Thường Hải Tâm đương nhiên không biết thị trưởng Tần vừa rồi chính là trốn ở trong văn phòng mói chuyện tình yêu, đem văn kiện đặt lên bàn làm việc của Tần Thanh, nhắc nhở cô ta : Còn nửa giờ nữa là họp .
Tần Thanh gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới chuyện mà Trương Dương vừa rồi nhắc nhở, nhẹ giọng nói: Thị trưởng Thường đi Đông Giang họp đã về chưa? .
Thường Hải Tâm nói: Chưa, thần thần bí bí cũng không biết là có chuyện gì. .
Tần Thanh cười cười, tuy rằng bộ tổ chức tỉnh đến bây giờ vẫn chưa có công văn chính thức, nhưng chuyện bí thư thị ủy thành phố Lam Sơn Chu Vũ Dương sắp tới tỉnh lý nhậm chức đã là ván đã đóng thuyền, chức bí thư thị ủy Lam Sơn tương lai hẳn là phải nằm trong tay vị lão thị trưởng này, phó bí thư thị ủy Ngô Minh tuy rằng hoạt động thường xuyên, nhưng là bất kể tư lịch hay là chính tích y đều không thể sánh bằng Thường Tụng, y tuy rằng cũng là một đối tượng được khảo sát, nhưng chắc là đến cuối cùng cũng chỉ có thể đóng vai nhân vật cùng Thái tử đọc sách, Trương Dương bảo mình nhắc nhở Thường Tụng trăm ngàn lần đừng để lật thuyền trong mương, thật ra là không cần thiết, Trương Dương không rõ uy tín của Thường Tụng ở Lam Sơn, Chu Vũ Dương theo bí thư thị ủy tiền nhiệm Hồng Vĩ cơ đến, nhưng cho tới tận bây giờ, uy tín của bọn họ vẫn không thể bằng Thường Tụng, Thường Tụng đã sớm nên tiến thêm một bước trên sĩ đồ, sở dĩ thượng giẫm chận tại chỗ ở vị trí thị trưởng, nguyên nhân căn bản là do tính tình thẳng thắn của y, hiện tại cán bộ muốn một bước lên mây, không chỉ cần phải có năng lực công tác, không chỉ cần phải có chính tích, mà còn phải học được cách câu thông với lãnh đạo thượng tầng, anh không biết câu thông, lãnh đạo thượng tầng làm sao mà biết đến năng lực của anh? Làm sao mà hân thưởng anh được, để từ đó mà đề thăng anh?
Thường Hải Tâm rụt rè hỏi: Thị trưởng Tần, nghe nói là bí thư Chu sắp thành phó tỉnh trưởng à? Thường Hải Tâm tuy không có hứng thú lắm với chuyện chính trị, nhưng chuyện liên quan tới cha mình, cô ta tất nhiên là phải quan tâm.
Tần Thanh mỉm cười, nói: Bộ tổ chức một ngày chưa có công văn chính thức, thì ngày đó vẫn chưa xác định được chuyện này, đợi cha cô về là rõ thôi.
Thị trưởng Lam Sơn Thường Tụng lúc này dang ngồi ở trong phòng làm việc của bộ trưởng bộ tổ chức Khổng Nguyên, tuy Thường Tụng đã đảm nhiệm chức thị trưởng Lam Sơn nhiều năm rồi, đã nhìn quen gió mưa, nhưng tới đây rồi, trong lòng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy khẩn trương. Thường Tụng trước giờ lấy nguyên tắc quan tốt làm công tác nghiêm chỉnh để làm người, nhưng điều này không chứng tỏ là y có thể phớt lờ công danh. Bảy năm trước, khi y đảm nhiệm chức phó bí thư thị ủy Lam Sơn, sau đó cho rằng mình có thể đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Lam Sơn, nhưng sự có mặt của Hồng Vĩ Cơ khiến y chỉ lên được vị trí thị trưởng Lam Sơn, sau khi Hồng Vĩ Cơ ra đi, y cho rằng lần này chắc là tới lượt mình rồi, nhưng tổ chức lại phái tới một Chu Vũ Dương trẻ tuổi, với tuổi tác của Thường Tụng, y vốn cho rằng mình đã vô vọng với chức bí thư thị ủy, nhưng Chu Vũ Dương sau khi tới Lam Sơn hai năm lại sắp được đề thăng, bất kỳ ai cũng có khúc mắc, Thường Tụng cũng không ngoại lệ, bí thư thị ủy đã thành một khúc mắc trong lòng y, hiện giờ khúc mắc này cuối cùng cũng được giải khai rồi.
Bộ tưởng bộ tổ chức tỉnh Khổng Nguyên mặt mày tươi cười, y rất thân thiết cùng Thường Tụng ngồi xuống sa lông, thời gian Khổng Nguyên với Bình Hải không dài, các cấp cán bộ của Bình Hải không hiểu rõ lắm về vị bộ trưởng bộ tổ chức này, có điều tất cả mọi người đều biết chuyện Khổng Nguyên bị người ta tát vào mặt ở Tĩnh Hải, chuyện đó khiến hình tượng của Khổng Nguyên ở trong mắt các cảm bộ giảm sút đi nhiều, có điều từ sau chuyện đó Khổng Nguyên rõ ràng là nhún nhường hơn nhiều, biểu hiện cũng bình dị dễ gần hơn.
Khổng Nguyên mỉm cười, nói: Thị trưởng Thường, Lam Sơn làm rất tốt, dưới sự dẫn dắn của cán bộ các ông, Lam Sơn đã thành một viên minh châu của Bình Hải chúng ta, trở thành sự tượng chưng cho cải cách của Bình Hải chúng ta. Thị trưởng Thường cực khổ rồi.
Thường Tụng khiêm tốn nói: Sự cải cách của Lam Sơn có được thành tựu như ngày hôm nay là kết quả công tác của toàn thể cá bộ quần chúng cùng nỗ lực, tôi không dám giành công một mình.
Khổng Nguyên cười nói: Đúng là một đồng chí tốt, nếu như tất cả các cán bộ của chúng ta đều có giác ngộ như anh, ngày mai của chúng ta sẽ càng tươi sáng hơn.
Thường Tụng cười nói: Bộ trưởng Khổng đừng nói vậy, các lãnh đạo bảo thế nào thì chúng tôi làm thế nấy, tôi không có ý kiến gì.
Khổng Nguyên cười nói: Chắc anh cũng có nghe nói tới rồi, tổ chức đã quyết định đề thăng đồng chí Chu Vũ Dương, bí thư thị ủy thành phố Lam Sơn đảm nhiệm chức phó tỉnh trưởng Bình Hải.
Thường Tụng nói: Đã nghe nói từ trước rồi, có điều tổ chức vẫn chưa có công văn chính thức, chúng tôi vẫn chưa thể xác định. Hiện tại bộ trưởng Khổng nói vậy, chứng tỏ lời đồn có lúc cũng không phải là giả. Những lời này của Thường Tụng hồi đáp rất thông minh.
Khổng Nguyên cười ha ha, y cầm một chén trà lên uống một ngụm rồi nói: Thị trưởng Thường rất dí dỏm, sau khi bí thư Chu đi, sau này gánh nặng trên vai anh sẽ càng nặng hơn.
Thường Tụng nghe Khổng Nguyên nói vậy, trong lòng không khỏi thầm vui mừng, những lời này của Khổng Nguyên chẳng khác nào ám chỉ y sẽ tiếp nhận chức vụ mà Chu Vũ Dương để lại, tổ chức muốn bỏ nhiệm y làm bí thư thị ủy Lam Sơn. Thường Tụng cảm giác mình cũng nên có biểu thị, y cười bảo: Tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của tổ chức, sẽ không phụ lòng hậu ái của các vị lãnh đạo, tôi sẽ dẫn dắt Lam Sơn bước tới sự huy hoàng mới. Những lời quan miện đường hoàng này thì ai cũng nói được, chỉ là bình thường Thường Tụng khinh thường không thèm nói mà thôi.
Khổng Nguyên nói: Tôi rất hân thưởng những lão đồng chí như anh, có trách nhiệm, có hoài bão, có sứ mệnh cảm.
Thường Tụng nghe thấy Khổng Nguyên định nghĩa mình là lão đồng chí, trong lòng có chút không vui, thàm nghĩ mình mới hơn năm mươi vẫn chưa tính là già, cách lúc về hưu còn mấy năm nữa, có điều y vẫn khiêm tốn biểu thị: Hiện tại thời đại phát triển quá nhanh, tư duy của tôi có chút không theo kịp sự phát triển của thời đại rồi, sau này nhất định phải không ngừng học tập thêm mới được.
Khổng Nguyên nói: Có thể nhận thức được sự thiếu sót của mình là tốt, mỗi người đều có hoặc ít hoặc nhiều khuyết điểm, nhưng có thể nhận rõ khuyết điểm của mình thì lại không nhiều. Y lại bật cười.
Thường Tụng rất không thích cách nói chuyện của Khổng Nguyên, y cũng cầm chén trà lên uống một ngụm, lặng lẽ chờ đợi Khổng Nguyên đi vào chính đề.
Khổng Nguyên nói: Thị trưởng Thường, anh cảm thấy đồng chí Ngô Minh thế nào?
Thường Tụng ngây ra, Khổng Nguyên sao đột nhiên lại chuyển đề tài sang Ngô Minh, gọi mình từ Lam Sơn xa xôi tới đây, chẳng lẽ chính là để nghe ý kiến của y về Ngô Minh ư? Thường Tụng biết Ngô Minh cũng là một trong những đối tượng được tỉnh lý khảo sát, có điều Thường Tụng trước giờ chưa từng coi Ngô Minh là đối thủ của mình, Thường Tụng là một người thẳng thắn, tổ chức đã bảo y bình luận về đối thủ cạnh tranh thì y cũng sẽ nói: Đồng chí Ngô Minh trẻ tuổi có tài, trong thời gian công tác ở Lam Sơn đã có không ít chính tích, là một cán bộ trẻ tuổi ưu tú.
Khổng Nguyên mỉm cười, nói: Thị trưởng Thường và tôi có ý kiến nhất trí.
Thường Tụng trong lòng trầm xuống, thân là một lão tướng đã đánh trận nhiều năm trên chính trường, y đã từ trong đề tài của Khổng Nguyên cảm giác được có gì đó không đúng, nhưng y không tin rằng, tỉnh lý giữa y và Ngô Minh lại lựa chọn người sau, dẫu sao thì tư lịch và chính tích của Ngô Minh còn xa mới bằng y.
Nhưng câu tiếp theo của Khổng Nguyên lại khiến cho tâm tình của Thường Tụng từ trên mây rơi xuống vực, Khổng Nguyên nói: Tổ chức lo lắng cho sức khỏe của anh, cũng lo lắng cho sự phát triển của Lam Sơn trong tương lai, quyết định để đồng chí Ngô Minh đảm nhiệm chức bí thư thị ủy tân nhiệm của thành phố Lam Sơn, tin rằng thị trưởng Trường sẽ phát huy năng lực và kinh nghiệm của lão đồng chí, giúp đỡ nhiều cho đồng chí Ngô Minh, tôi lúc ban đầu lo rằng thị trưởng Thường sẽ có một số ý kiến bất đồng, hiện tại xem ra, sự lo lắng của tôi là thừa rồi, ha ha.
Thường Tụng đặt mạnh chén trà xuống bàn, hai hàng lông mày rậm nhíu chặt lại, nghe xong những lời của Khổng Nguyên, suy nghĩ đầu tiên của y chính là không phục, với tính khí của y, sớm đã ném chén trà xuống đất rồi, Thường Tụng nói: Sức khỏe của tôi không có vấn đề gì cả, không cần tổ chức phải lo lắng, lời của bộ trưởng Khổng, tôi nghe không hiểu, sự tồn tại của tôi sẽ làm ảnh hưởng tới phát triển của Lam Sơn trong tương lai ư?
Khổng Nguyên sớm đã nghe nói Thường Tụng là một người nóng tính, khi đã nóng lên thì sẵn sàng va chạm với bất kỳ ai, cho nên hôm nay y cố gắng nói năng thật uyển chuyển, nhưng vẫn chạm vào cái vảy ngược của Thường Tụng.
Khổng Nguyên cười nói: Lão Thường à, đừng tức giận mà, có chỗ nào nghĩ không thông thì nói ra đi, tôi có thể giải thích!
Thường Tụng nói: Bộ trưởng Khổng, tôi xin hỏi anh, những lời mà anh vừa nói với tôi là ý kiến của anh hay là ý kiến của tất cả lãnh đạo.
Khổng Nguyên cười nói: Đương liên là ý kiến của các lãnh đạo tỉnh sau khi qua thảo luận rồi. Lão Thường à, anh là một lão đồng chí, có một số thứ đừng quá coi trọng. Có cơ hội nên để cho những người trẻ tuổi phát huy, võ đài trong tương lai sớm muộn gì cũng là của họ.
Thường Tụng đột nhiên đứng bật dậy, trợn mắt nói: Bộ trưởng Khổng, anh đừng luôn miệng gọi tôi là lão đồng chí. Tôi chưa về hưu, tôi năm nay mới năm mươi hai tuổi, còn có tám năm công tác nữa. Sức khỏe của tôi không có vấn đề gì, tôi vẫn muốn tiếp tục phụng hiến chút sức mọn của tôi cho tổ quốc, tôi coi trọng cái gì? Tôi ngồi trên vị trí phó bí thư thị ủy năm năm, tôi ngồi trên vị trí thị trưởng thành phố bảy năm, tôi xin được ở đây nói một câu rằng, Lam Sơn nên phát triển thế nào, nên làm thế nào mới có thể phát triển tốt hơn, không có ai có quyền phát ngôn hơn tôi. Tôi không phải là quan tâm tới vị trí bí thư thị ủy, nhưng tôi chưa già, anh nói một câu là quyết định của tổ chức, tôi phải trao cơ hội cho người trẻ tuổi, tôi sắp phải rời khỏi vũ đài của Lam Sơn ư? Vì sao? Tôi đã phạm sai lầm gì hay là tôi không có năng lực?
Khổng Nguyên vẻ mặt khó xử, nói: Lão Thường à, anh đừng kích động, ngồi xuống rồi nói, ngồi xuống rồi nói.
Thường Tụng nói: Tôi ở Lam Sơn mười hai năm, tình cảm của tôi đối với Lam Sơn nhiều hơn bất kỳ ai, bảy năm trước, tôi từng có cơ hội đảm nhiệm chức bí thư thị ủy, nhưng học lịch của tôi có hạn, tổ chức không lựa chọn tôi, tôi cũng không oán trách, tôi nỗ lực học tập, bằng cũng có rồi, EMBA tôi cũng cầm rồi. Hai năm trước tôi lại trở thành người có thể được lựa chọn, tôi lúc đó bị bệnh phong thấp, trạng thái sức khỏe quả thật là không thể gánh được trách nhiệm nặng nề, tôi tự biết lấy mình, tôi hướng tới tổ chức bày tỏ rằng tôi chủ động nhượng hiền, hiện tại sức khỏe của tôi không có bất kỳ vấn đề gì, học lịch của tôi cũng có rồi, tổ chức lại nói tôi già rồi.
Khổng Nguyên cười nói: Đừng tức giận mà, chính sách cán bộ của quốc gia hiện tại chính là phải trẻ tuổi hóa.
Thường Tụng tức giận nói: Xin lỗi là Ngô Minh hắn vẫn chưa đủ tư cách, giao Lam Sơn cho hắn, tôi không yên tâm.
Khổng Nguyên bị Thường Tụng nói cho tối tăm mặt mày, có chút không biết giấu mặt vào đâu, y nghiêm mặt, nói: Lão Thường, anh có thái độ gì vậy? Một Đảng viên nên cầm lên được thì bỏ xuống được, để đồng chí Ngô Minh tiếp nhận công tác của Lam Sơn cũng không phải là quyết định của cá nhân tôi, là kết quả mà lãnh đạo cùng nhau thảo luận.
Thường Tụng nói: Tôi không phục.
Khổng Nguyên nói: Tôi chỉ phụ trách nói với anh chuyện này, không phải là đến xin ý kiến của anh.
Thường Tụng nói: Cầm lên được thì bỏ xuống được, Thường Tụng tôi làm được, nhưng tôi nghĩ không thông những lãnh đạo các anh rốt cuộc là dùng tiêu chuẩn gì để đánh giá cán bộ? Người lãnh đạo của một thành phố liên quan tới sự phát triển trong tương lai của toàn thành phố, liên quan tới mấy trăm vạn dân sinh, các anh nói một câu trẻ tuổi hóa, một câu cho họ cơ hội thì quyết định như vậy à? Các anh có tôn trọng tôi không, có tôn trọng thành phố Lam Sơn không?
Sắc mặt của Khổng Nguyên càng lúc càng khó coi, y đặt mạnh chén trà xuống bàn: Một cán bộ hợp cách trước tiên phải có lòng dạ rộng rãi.
Thường Tụng nói: Lòng dạ rộng rãi không phải là bản thân mình nói, phải là người dân nói, phải là các đồng chí nói, không phải là ngồi ở trong văn phòng, đọc mấy tờ báo, uống vài chén trà là có lòng dạ rộng rãi. Lòng dạ rộng rãi là phải cấp cho người dân, hiểu được nỗi khổ của bách tính, Thường Tụng tôi, đối đãi với nhân dân phải có lòng dạ rộng rãi, đối đãi với sự không công bằng thì tuyệt đối không có lòng dạ rộng rãi gì cả, biết rõ là không công bằng, tôi nếu khuất phục, thì chính là vô trách nhiệm đối với Lam Sơn, chính là vô trách nhiệm đối với nhân dân, chính là vô trách nhiệm đối với bản thân.
Khổng Nguyên cười lạnh một tiếng, nói: Lão thường, anh thật là tự tin, anh cho rằng mình ưu tú hơn đồng chí Ngô Minh ư?
Thường Tụng gật đầu, nói: Anh ta trẻ tuổi hơn tôi, có nghĩa là anh ta sẽ không ngừng tiến bộ và trưởng thành, nhưng hiện tại mà nói, tôi hiểu rõ Lam Sơn hơn anh ta, tôi cũng thích hợp lãnh đạo Lam Sơn hơn anh ta.
Khổng Nguyên cười khinh thường một tiếng.
...
Bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương nhíu mày, y không hiểu rõ về Thường Tụng, nhưng cũng nghe nói Thường Tụng là người nóng tính, Kiều Chấn Lương nói khẽ: Lão đồng chí rồi, có thể cảm thấy là mất mặt, trên tư tưởng nghĩ không thông cũng là khó tránh khỏi. Lão Khổng à, anh đi làm công tác tư tưởng thật tốt với anh ta đi.
Khổng Nguyên cười khổ, nói: Làm công tác tư tưởng cho Thường Tụng không dễ đâu, tôi chỉ thông báo tình huống tổ chức quyết định để Ngô Minh đảm nhiệm chức bí thư thị ủy mà anh ta đã trừng mắt lên gào thét với tôi, các anh chưa nhìn thấy tình huống lúc đó thôi, anh ta hận không thể nuốt sống tôi ý chứ.
Bộ trưởng bộ tuyên truyền Trần Bá Tiên và Thường Tụng có tư giao không tồi, lúc này, y vẫn muốn nói đỡ ấy câu cho lão bằng hữu: Sự phát triển của Lam Sơn trong mười năm gần đây mọi người đều thấy, sự phát triển kinh tế của Lam Sơn có quan hệ trực tiếp với công tác cực khổ của đồng chí Thường Tụng, so với những cán bộ khác, Thường Tụng có ưu thế lớn nhất. Anh ta ở Lam Sơn hơn mười năm, hiểu rất rõ tình huống của Lam Sơn, cơ sở trong cán bộ quần chúng cũng khá là tốt.
Bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Tằng Lai Châu nói: tôi không tán thành một cán bộ ở một địa phương quá lâu, như vậy rất dễ khiến tầm mắt của cán bộ sản sinh tính cục bộ, cũng rất dễ nảy sinh sự sùng bái cá nhân, rất nhiều cán bộ đều bởi vì nguyên này mà làm ra chế độ gia trưởng, từ thời gian ngắn cho thấy, có thể là tình huống quen thuộc, quản lý tương đối dễ dàng, nhưng về lâu về dài, đối với sự phát triển của một thành thị mà nói thì không mang lại lợi ích gì cả. Tằng Lai Châu là thuộc hạ cũ của cha Ngô Minh, trong việc Ngô Minh đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Lam Sơn, y kiên quyết ủng hộ, cũng giúp Ngô Minh làm không ít công tác. Con rể Vương Hoa Chiêu của y hiện tại đang đảm nhiệm chức cục trưởng cục nông nghiệp là Lam Sơn, Ngô Minh nếu như lên làm bí thư thị ủy Lam Sơn, sự phát triển sau này của Vương Hoa Chiêu sẽ thuận lợi hơn nhiều, nhưng chuyện này đều là đôi bên cùng có lợi.
Trần Bá Tiên nói: Từ trên cống hiến đối với Lam Sơn mà nói, Thường Tụng cũng có nhiều hơn Ngô Minh, cho nên quyết định của tổ chức mới khiến anh ta không phục.
Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh nói: Sự cống hiến của đồng chí Thường Tụng đối với Lam Sơn là vô cùng rõ rệt, chúng ta đều thấy rõ, có điều từ quan điểm về lâu về dài mà nói, Ngô Minh đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Lam Sơn thì có lợi cho bảo trì sự trẻ tuổi và sức sống cho đoàn đội lãnh đạo Lam Sơn, do anh ta và đồng chí Thường Tụng cùng nhau dẫn dắt, có thể lấy già giúp trẻ.
Thái độ của Tống Hoài Minh về Thường Tụng và Ngô Minh là bảo trì trung lập, căn cứ vào quan sát của y, Ngô Minh giỏi đi lại với thượng tầng, đoạn thời gian này cũng đi lại không ít. Có điều đối với một cán bộ mà nói, đi lại quan hệ cũng không phải là tật xấu, làm chính trị mà nếu như bảo thủ, e rằng cả đời này cũng không có cơ hội đề thăng, rất nhiều quan điểm và ý kiến của Ngô Minh về cải cách phù hợp với tâm lý của Tống Hoài Minh, lại thêm có Tằng Lai Châu giúp đỡ. Trong đó còn có một tầng quan hệ vi diệu, Tằng Lai Châu sắp về hưu, y có thể đề cử Lưu Diễm Hồng thành người kế nhiệm của y, đây cũng là điều mà Tống Hoài Minh mong muốn, lợi ích nhiều lúc đều là xây dựng trên tiền đề trao đổi công bằng, trong điểm này, chính trị không khác gì với thương trường.
Kiều Chấn Lương khó lắm mới đạt thành ý kiến chung với Tống Hoài Minh trong cùng một việc, con người của Kiều Chấn Lương không thích cán bộ không nghe lời, Thường Tụng trong chuyện này đã lưu lại ấn tượng không tốt đối với y. Trần Bá Tiên thấy hai vị đại lão đều nói vậy, biết rằng mình có nói nữa cũng vô dụng, chuyện mà tổ chức đã quyết định, chỉ bằng vào lực lượng của một mình mình thì căn bản là không thể xoay chuyển được. Chuyện của Lam Sơn đã thành định cục, y không có sức hồi thiên. Tính cách của Thường Tụng quyết đinh y cuối cùng sẽ bị đào thải, nếu như Thường Tụng có thể lấy ra được một nửa tinh thần của Ngô Minh đi câu thông với lãnh đạo, chuyện này tất nhiên sẽ không có kết quả hiện tại.
Hai hôm nay Kiều Mộng Viện một mực ngồi trong nhà dưỡng thương, Thời Duy đã về kinh thành, chuyện cũng Hối Thông cũng đã xử lý gần xong, chỉ đợi phía tập đoàn Tinh Nguyện cho người tới ký hợp đồng chuyển nhượng, Kiều Mộng Viện cảm thấy mình đột nhiên thanh tịnh hơn nhiều, thanh tịnh đến mức gần như là buồn chán. Thuốc mà Trương Dương bôi cho cô ta rất linh nghiệm, vết thương trên cơ bản đã lành, nhưng Kiều Mộng Viện vẫn không dám dùng chân quá mạnh, ở trong nhà đi khập khiễng, cả một buổi sáng cô ta đều ở nhà dọn dẹp, tìm được không ít ảnh của cô ta và Hứa Gia Dũng năm đó, cùng với bức thư phủ đầy bụi đã bị cô ta ném vào trong góc.
Nhìn nụ cười trên ảnh của hai người, Kiều Mộng Viện không khỏi sinh ra lòng cảm thán, tình cảm của cô ta và Hứa Gia Dũng vướng mắc nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đi tới hồi kết.
Một bức ảnh chung lúc ở Mỹ dẫn tới sự chú ý của cô ta, trên ảnh là một đám lưu học sinh nước Mỹ, trong đó có Hứa Gia Dũng, có cô ta, còn có cả Tả Hiểu Tình vừa tới nước Mỹ, bức ảnh này sở dĩ hấp dẫn của là bởi vì Hứa Gia Dũng ở trong ảnh cười rất xán lạn, lúc ban đầu chính là nụ cười này đã hấp dẫn cô ta, không biết vì sao khi Kiều Mộng Viện nhớ tới nụ cười của Hứa Gia Dũng, trong lòng lại hiện ra bóng dáng của một người khác.
Kiều Mộng Viện biết Hứa Gia Dũng có một độ từng có tình cảm với Tả Hiểu Tình, trên thực tế, chính vì Tả Hiểu Tình cự tuyệt gã ta, cho nên Hứa Gia Dũng mới chuyển sang theo đuổi mình.
Kiều Mộng Viện lúc này mới chú ý tới một chuyện, trong mỗi bức ảnh và Hứa Gia Dũng và cô ta tuy cũng đang mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại đầy vẻ ưu tư, cô ta đột nhiên ý thức được rằng, Hứa Gia Dũng có thể là chưa từng thật lòng yêu mình. Kiều Mộng Viện cầm những bức thư và tấm ảnh đó lên, khập khiễng đi vào trong vườn hoa, gom những tấm ảnh và thư lại rồi châm lửa đốt, nhiều khói bốc lên, Kiều Mộng Viện dùng sức mím chặt môi, đã đến lúc mai táng tất cả ký ức rồi, đối với một nam nhân không biết quý trọng cô ta, thậm chí là chưa từng yêu cô ta, Kiều Mộng Viện sớm đã không còn lưu luyến. Cô ta là một người lý trí, cô ta biết nên lựa chọn như thế nào.
Đợi khi ảnh và thư cháy hết, Kiều Mộng Viện đứng dậy, lúc này mới thấy Trương Dương đang đứng ở ngoài hàng rào, tay hắn cầm một bó hoa tươi và một hộp quà, mỉm cười nhìn cô ta. Mặt Kiều Mộng Viện đỏ lên, chắc mình vừa rồi làm gì đều bị hắn ta nhìn thấy hết.
Kiều Mộng Viện nhìn bó hoa trong tay hắn, mỉm cười chủ động chìa tay ra nhận lấy, ghé mũi vào ngửi thử: Rất thơm, cám ơn anh đã tới thăm tôi.
Cô ta mời Trương Dương vào nhà ngồi.
Trương Dương đi tới phía sau Kiều Mộng Viện, nhìn bộ dạng khập khiễng của cô ta, không khỏi hiếu kỳ hỏi: Vết thương vẫn chưa đỡ à? Thuốc kim sang tôi linh nghiệm lắm cơ mà nhỉ?
Kiều Mộng Viện nói: Đỡ nhiều rồi, nhưng tôi vẫn có chút ám ảnh nên không dám dùng sức.
Trương Dương gật đầu, đột nhiên nói khẽ: Chuột!
Kiều Mộng Viện rít lên, nhảy phóc lên sa lông, thân thủ linh hoạt, tộố độ khởi động không hề kém một cao thủ võ lâm. Nghe thấy tiếng cười lớn của Trương Dương, Kiều Mộng Viện mới biết mình bị thằng ôn này lừa rồi, tức đến nỗi trừng mắt lườm hắn một cái: Anh rảnh quá à?
Trương Dương cười ha ha ngồi xuống sa lông: Sự thực chứng minh, phương pháp này hử trăm lần vẫn linh!
Kỳ thực hậu quả mà hắn muốn không chỉ là vậy, một cô gái bình thường khi nghe thấy có chuột phản ứng sẽ là rít lên sau đó tìm một nơi an toàn nhất mà lao vào tìm sự che chở, Kiều Mộng Viện lại không làm vậy, xem ra trong mắt cô ta thì sa lông vẫn an toàn hơn Trương Dương nhiều.
Kiều Mộng Viện từ trên sa lông nhảy xuống, nhìn hộp qua trong tay Trương Dương: thứ gì vậy?
Trương Dương đưa hộp quà cho cô ta, Kiều Mộng Viện sau khi mở ra, bên trong chính là một đôi giày thể thao.
Kiều Mộng Viện kinh ngạc hỏi: Vì sao lại mua giày cho tôi.
Trương Dương nói: Đôi giày đó của cô bẩn rồi, nói sao cũng là vì công trường sân bay mới của chúng tôi, tôi nghĩ đi nghĩ lại, con gái là thích đẹp nhất, thế nên mua một đôi giày mới cho cô là hợp lý nhất.
Kiều Mộng Viện lại nhìn xuống chân hắn, phát hiện đôi giày thể thao mà hắn đi không ngờ lại cùng kiểu với mình, không khỏi hoài nghi động cơ của thằng ôn này.
Trương Dương từ trong ánh mắt hoài nghi của Kiều Mộng Viện ý thức được gì đó, mỉm cười giải thích: Lúc tôi mua giày cho cô, thấy đôi này không tồi, cho nên thuận tiện mua cho mình một đôi, đừng nói chúng ta là người dân bình thường, cho dù là đại minh tinh còn đụng hàng nhau nữa là, cô đừng nghĩ nhiều.
Kiều Mộng Viện nói: Bình thường tôi ít đi giày thể thao lắm.
Trương Dương nói: Đi giày cao gót tuy đẹp, nhưng nói chung là không thoải mái bằng giày thể thao. Kiều Mộng Viện nói: Thân hình của tôi không cao, cho nên thích đi giày cao gót để bổ sung chỗ thiếu sót của mình!
Trương Dương cười nói: Một mét sáu cơ mà.
Kiều Mộng Viện nói: Một mét sáu hai.
Trương Dương nói: Cô tuy không cao, nhưng thân hình lại rất đẹp, lanh lợi đáng yêu lại thêm phong phạm quyến rũ. Nói xong Trương Dương cảm thấy không đúng, người ta rõ ràng là danh môn thiên kim , mình hạ thấp cô ta quá rồi, vội vàng chữa lại: Cô là đại gia khuê tú, danh môn thiên kim.
Kiều Mộng Viện cười nói: Được rồi, cái miêng vịt của anh nói gì nghe cũng hay.
Trương đại quan nhân mặt đầy vẻ tức giận: Cô bảo ai miệng vịt?
Kiều Mộng Viện cười khúc khích, Trương Dương lại ngồi xuống nắm lấy chân trái của cô ta.
Kiều Mộng Viện hét lên, mặt đỏ bừng: Anh làm cái gì đó?
Trương Dương cười nói: Giúp cô kiểm tra vết thương, đỡ rồi đấy!
Hắn dùng ngón tay chạm vào lòng bàn chân màu phấn hồng của Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện có chút mẫn cảm, trong lòng lại xấu hổ, muốn rút chân về.
Trương Dương cầm giày thể thao đi vào cho cô ta, thử xem có vừa không. Trương Dương cười nói: Tôi cảm thấy cô đi vừa, xem ra nhãn lực của tôi không tồi.
Kiều Mộng Viện có chút trách cứ, nói: Chút tinh thần của anh đều giành hết vào những chuyện như thế này à?
Trương Dương cười ha ha nói: Nếu là thời cổ đại, chân nữ nhân nếu bị nam nhân sờ thì cả đời này đừng hòng chạy được.
Kiều Mộng Viện nhân cái chân trái bị thương lên, dùng đôi dày thể thao mới đạp nhẹ vào ngực Trương Dương, Trương đại quan nhân giả vờ ngã vật ra thảm: Lấy oán báo ơn!
Kiều Mộng Viện bật cười khúc khích, cô ta đứng dậy: Không đấu võ miệng với anh nữa, anh đợi chút, tôi thay quần áo rồi mời anh đi ăn cơm.
Đôi giày thể thao mà Trương Dương mua quả thật là rất hợp chân, bước xuống thấy dưới chân mềm mại cực kỳ thoải mái. Kiều Mộng Viện về phòng thay quần áo, nhớ tới những lời vừa rồi của Trương Dương, không khỏi mỉm cười ngọt ngào, thằng ôn này đúng là mặt dày vô sỉ. Có điều hắn vô sỉ thì vô sỉ, nhưng dẫu sao cũng mang tới sự vui vẻ nhẹ nhàng đến cho Kiều Mộng Viện tâm tình đang buồn bực. Kiều Mộng Viện nhìn mình ở trong gương, lại nhìn đôi giày thể thao đó, nhón mũi chân, vòng một vòng tại chỗ, cảm giác được giải phóng khỏi giày cao gót thật sự là không tồi.
Kiều Mộng Viện đang định xuống lầu thì di động đổ chuông, cầm lên hỏi: Alo!
Đối phương không trả lời, Kiều Mộng Viện nhíu mày, đang định dập máu thì nghe thấy trong điện thoại truyền ra giọng nam trầm thấp: Mộng Viện!
Kiều Mộng Viện run lên, cô ta ngàn vạn lần không ngờ rằng người gọi điện thoại tới lại là Hứa Gia Dũng.
Kiều Mộng Viện ổn định lại tình tự, nói khẽ: Anh khỏe chứ!
Từ sau khi Hứa Gia Dũng rời khỏi Giang Thành, đây là lần đầu tiên gã chủ động gọi điện thoại cho cô ta.
Hứa Gia Dũng nói: Anh rất khỏe, anh đã tới Giang Thành rồi, hiện tại đang ở chính phủ nhất chiêu, chủ tịch tập đoàn của anh, Phạm Tư Kỳ tiểu thư cũng tới rồi.
Kiều Mộng Viện hờ hững nói: Là để bàn chuyện cổ phần của Hối Thông à?
Hứa Gia Dũng ừ một tiếng, sau đó nói: Trưa nay cùng đi ăn cơm nhé!
Kiều Mộng Viện nói: Phạm tiểu thư và Hứa tiên sinh tới kinh thành, tôi đương nhiên là phải tận tình địa chủ rồi, thế này đi, trưa nay tới Tân Đế Hào nhé, tôi bảo họ chuẩn bị trước.
Hứa Gia Dũng nói: Được, vậy chúng ta trưa nay gặp mặt!
Trương Dương rõ ràng là cảm thấy tình tự của Kiều Mộng Viện xuống thấp rất nhiều, hắn không biết là bởi vì cú điện thoại của Hứa Gia Dũng, ánh mắt của Kiều Mộng Viện liếc lên mặt Trương Dương, có chút khó xử, nói: Vừa nhận được điện thoại, có khách từ xa tới, cho nên...
Trương Dương cười nói: Không sao, cô cứ làm việc của mình đi, tôi ra ngoài tùy tiện ăn gì đó là được.
Trương Dương cáo từ Kiều Mộng Viện rồi rời đi, vừa đi tới trước xe pickup thì nghe thấy Kiều Mộng Viện ở phía sau nói: Hay là anh đi cùng tôi đi!
Trương Dương quay người lại, nói: Không hợp lý đâu, cô đi bàn chuyện làm ăn, tôi theo để làm gì!
Kiều Mộng Viện nói: Thì nói anh là trợ lý của tôi!
Trương Dương gãi gãi đầu: Trợ lý đi ăn chực à?
Chính là Thường Hải Tâm tới, cô ta là đặc biệt tới đây nhắc nhở Tần Thanh đi họp thường ủy, thấy vẻ mặt Tần Thanh đỏ bừng, Thường Hải Tâm có chút kinh ngạc nói: Thị trưởng Tần, mặt cô đỏ quá .
Tần Thanh trong lòng hoảng hốt, vội vàng dùng hai tay che hai gò má: Có ư? Lòng bàn tay cảm thấy hai gò má nóng. Trong lòng thầm mắng Trương Dương, đều là cú điện thoại của hắn quấy rối làm tâm tư của mình không yên .
Thường Hải Tâm đương nhiên không biết thị trưởng Tần vừa rồi chính là trốn ở trong văn phòng mói chuyện tình yêu, đem văn kiện đặt lên bàn làm việc của Tần Thanh, nhắc nhở cô ta : Còn nửa giờ nữa là họp .
Tần Thanh gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới chuyện mà Trương Dương vừa rồi nhắc nhở, nhẹ giọng nói: Thị trưởng Thường đi Đông Giang họp đã về chưa? .
Thường Hải Tâm nói: Chưa, thần thần bí bí cũng không biết là có chuyện gì. .
Tần Thanh cười cười, tuy rằng bộ tổ chức tỉnh đến bây giờ vẫn chưa có công văn chính thức, nhưng chuyện bí thư thị ủy thành phố Lam Sơn Chu Vũ Dương sắp tới tỉnh lý nhậm chức đã là ván đã đóng thuyền, chức bí thư thị ủy Lam Sơn tương lai hẳn là phải nằm trong tay vị lão thị trưởng này, phó bí thư thị ủy Ngô Minh tuy rằng hoạt động thường xuyên, nhưng là bất kể tư lịch hay là chính tích y đều không thể sánh bằng Thường Tụng, y tuy rằng cũng là một đối tượng được khảo sát, nhưng chắc là đến cuối cùng cũng chỉ có thể đóng vai nhân vật cùng Thái tử đọc sách, Trương Dương bảo mình nhắc nhở Thường Tụng trăm ngàn lần đừng để lật thuyền trong mương, thật ra là không cần thiết, Trương Dương không rõ uy tín của Thường Tụng ở Lam Sơn, Chu Vũ Dương theo bí thư thị ủy tiền nhiệm Hồng Vĩ cơ đến, nhưng cho tới tận bây giờ, uy tín của bọn họ vẫn không thể bằng Thường Tụng, Thường Tụng đã sớm nên tiến thêm một bước trên sĩ đồ, sở dĩ thượng giẫm chận tại chỗ ở vị trí thị trưởng, nguyên nhân căn bản là do tính tình thẳng thắn của y, hiện tại cán bộ muốn một bước lên mây, không chỉ cần phải có năng lực công tác, không chỉ cần phải có chính tích, mà còn phải học được cách câu thông với lãnh đạo thượng tầng, anh không biết câu thông, lãnh đạo thượng tầng làm sao mà biết đến năng lực của anh? Làm sao mà hân thưởng anh được, để từ đó mà đề thăng anh?
Thường Hải Tâm rụt rè hỏi: Thị trưởng Tần, nghe nói là bí thư Chu sắp thành phó tỉnh trưởng à? Thường Hải Tâm tuy không có hứng thú lắm với chuyện chính trị, nhưng chuyện liên quan tới cha mình, cô ta tất nhiên là phải quan tâm.
Tần Thanh mỉm cười, nói: Bộ tổ chức một ngày chưa có công văn chính thức, thì ngày đó vẫn chưa xác định được chuyện này, đợi cha cô về là rõ thôi.
Thị trưởng Lam Sơn Thường Tụng lúc này dang ngồi ở trong phòng làm việc của bộ trưởng bộ tổ chức Khổng Nguyên, tuy Thường Tụng đã đảm nhiệm chức thị trưởng Lam Sơn nhiều năm rồi, đã nhìn quen gió mưa, nhưng tới đây rồi, trong lòng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy khẩn trương. Thường Tụng trước giờ lấy nguyên tắc quan tốt làm công tác nghiêm chỉnh để làm người, nhưng điều này không chứng tỏ là y có thể phớt lờ công danh. Bảy năm trước, khi y đảm nhiệm chức phó bí thư thị ủy Lam Sơn, sau đó cho rằng mình có thể đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Lam Sơn, nhưng sự có mặt của Hồng Vĩ Cơ khiến y chỉ lên được vị trí thị trưởng Lam Sơn, sau khi Hồng Vĩ Cơ ra đi, y cho rằng lần này chắc là tới lượt mình rồi, nhưng tổ chức lại phái tới một Chu Vũ Dương trẻ tuổi, với tuổi tác của Thường Tụng, y vốn cho rằng mình đã vô vọng với chức bí thư thị ủy, nhưng Chu Vũ Dương sau khi tới Lam Sơn hai năm lại sắp được đề thăng, bất kỳ ai cũng có khúc mắc, Thường Tụng cũng không ngoại lệ, bí thư thị ủy đã thành một khúc mắc trong lòng y, hiện giờ khúc mắc này cuối cùng cũng được giải khai rồi.
Bộ tưởng bộ tổ chức tỉnh Khổng Nguyên mặt mày tươi cười, y rất thân thiết cùng Thường Tụng ngồi xuống sa lông, thời gian Khổng Nguyên với Bình Hải không dài, các cấp cán bộ của Bình Hải không hiểu rõ lắm về vị bộ trưởng bộ tổ chức này, có điều tất cả mọi người đều biết chuyện Khổng Nguyên bị người ta tát vào mặt ở Tĩnh Hải, chuyện đó khiến hình tượng của Khổng Nguyên ở trong mắt các cảm bộ giảm sút đi nhiều, có điều từ sau chuyện đó Khổng Nguyên rõ ràng là nhún nhường hơn nhiều, biểu hiện cũng bình dị dễ gần hơn.
Khổng Nguyên mỉm cười, nói: Thị trưởng Thường, Lam Sơn làm rất tốt, dưới sự dẫn dắn của cán bộ các ông, Lam Sơn đã thành một viên minh châu của Bình Hải chúng ta, trở thành sự tượng chưng cho cải cách của Bình Hải chúng ta. Thị trưởng Thường cực khổ rồi.
Thường Tụng khiêm tốn nói: Sự cải cách của Lam Sơn có được thành tựu như ngày hôm nay là kết quả công tác của toàn thể cá bộ quần chúng cùng nỗ lực, tôi không dám giành công một mình.
Khổng Nguyên cười nói: Đúng là một đồng chí tốt, nếu như tất cả các cán bộ của chúng ta đều có giác ngộ như anh, ngày mai của chúng ta sẽ càng tươi sáng hơn.
Thường Tụng cười nói: Bộ trưởng Khổng đừng nói vậy, các lãnh đạo bảo thế nào thì chúng tôi làm thế nấy, tôi không có ý kiến gì.
Khổng Nguyên cười nói: Chắc anh cũng có nghe nói tới rồi, tổ chức đã quyết định đề thăng đồng chí Chu Vũ Dương, bí thư thị ủy thành phố Lam Sơn đảm nhiệm chức phó tỉnh trưởng Bình Hải.
Thường Tụng nói: Đã nghe nói từ trước rồi, có điều tổ chức vẫn chưa có công văn chính thức, chúng tôi vẫn chưa thể xác định. Hiện tại bộ trưởng Khổng nói vậy, chứng tỏ lời đồn có lúc cũng không phải là giả. Những lời này của Thường Tụng hồi đáp rất thông minh.
Khổng Nguyên cười ha ha, y cầm một chén trà lên uống một ngụm rồi nói: Thị trưởng Thường rất dí dỏm, sau khi bí thư Chu đi, sau này gánh nặng trên vai anh sẽ càng nặng hơn.
Thường Tụng nghe Khổng Nguyên nói vậy, trong lòng không khỏi thầm vui mừng, những lời này của Khổng Nguyên chẳng khác nào ám chỉ y sẽ tiếp nhận chức vụ mà Chu Vũ Dương để lại, tổ chức muốn bỏ nhiệm y làm bí thư thị ủy Lam Sơn. Thường Tụng cảm giác mình cũng nên có biểu thị, y cười bảo: Tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của tổ chức, sẽ không phụ lòng hậu ái của các vị lãnh đạo, tôi sẽ dẫn dắt Lam Sơn bước tới sự huy hoàng mới. Những lời quan miện đường hoàng này thì ai cũng nói được, chỉ là bình thường Thường Tụng khinh thường không thèm nói mà thôi.
Khổng Nguyên nói: Tôi rất hân thưởng những lão đồng chí như anh, có trách nhiệm, có hoài bão, có sứ mệnh cảm.
Thường Tụng nghe thấy Khổng Nguyên định nghĩa mình là lão đồng chí, trong lòng có chút không vui, thàm nghĩ mình mới hơn năm mươi vẫn chưa tính là già, cách lúc về hưu còn mấy năm nữa, có điều y vẫn khiêm tốn biểu thị: Hiện tại thời đại phát triển quá nhanh, tư duy của tôi có chút không theo kịp sự phát triển của thời đại rồi, sau này nhất định phải không ngừng học tập thêm mới được.
Khổng Nguyên nói: Có thể nhận thức được sự thiếu sót của mình là tốt, mỗi người đều có hoặc ít hoặc nhiều khuyết điểm, nhưng có thể nhận rõ khuyết điểm của mình thì lại không nhiều. Y lại bật cười.
Thường Tụng rất không thích cách nói chuyện của Khổng Nguyên, y cũng cầm chén trà lên uống một ngụm, lặng lẽ chờ đợi Khổng Nguyên đi vào chính đề.
Khổng Nguyên nói: Thị trưởng Thường, anh cảm thấy đồng chí Ngô Minh thế nào?
Thường Tụng ngây ra, Khổng Nguyên sao đột nhiên lại chuyển đề tài sang Ngô Minh, gọi mình từ Lam Sơn xa xôi tới đây, chẳng lẽ chính là để nghe ý kiến của y về Ngô Minh ư? Thường Tụng biết Ngô Minh cũng là một trong những đối tượng được tỉnh lý khảo sát, có điều Thường Tụng trước giờ chưa từng coi Ngô Minh là đối thủ của mình, Thường Tụng là một người thẳng thắn, tổ chức đã bảo y bình luận về đối thủ cạnh tranh thì y cũng sẽ nói: Đồng chí Ngô Minh trẻ tuổi có tài, trong thời gian công tác ở Lam Sơn đã có không ít chính tích, là một cán bộ trẻ tuổi ưu tú.
Khổng Nguyên mỉm cười, nói: Thị trưởng Thường và tôi có ý kiến nhất trí.
Thường Tụng trong lòng trầm xuống, thân là một lão tướng đã đánh trận nhiều năm trên chính trường, y đã từ trong đề tài của Khổng Nguyên cảm giác được có gì đó không đúng, nhưng y không tin rằng, tỉnh lý giữa y và Ngô Minh lại lựa chọn người sau, dẫu sao thì tư lịch và chính tích của Ngô Minh còn xa mới bằng y.
Nhưng câu tiếp theo của Khổng Nguyên lại khiến cho tâm tình của Thường Tụng từ trên mây rơi xuống vực, Khổng Nguyên nói: Tổ chức lo lắng cho sức khỏe của anh, cũng lo lắng cho sự phát triển của Lam Sơn trong tương lai, quyết định để đồng chí Ngô Minh đảm nhiệm chức bí thư thị ủy tân nhiệm của thành phố Lam Sơn, tin rằng thị trưởng Trường sẽ phát huy năng lực và kinh nghiệm của lão đồng chí, giúp đỡ nhiều cho đồng chí Ngô Minh, tôi lúc ban đầu lo rằng thị trưởng Thường sẽ có một số ý kiến bất đồng, hiện tại xem ra, sự lo lắng của tôi là thừa rồi, ha ha.
Thường Tụng đặt mạnh chén trà xuống bàn, hai hàng lông mày rậm nhíu chặt lại, nghe xong những lời của Khổng Nguyên, suy nghĩ đầu tiên của y chính là không phục, với tính khí của y, sớm đã ném chén trà xuống đất rồi, Thường Tụng nói: Sức khỏe của tôi không có vấn đề gì cả, không cần tổ chức phải lo lắng, lời của bộ trưởng Khổng, tôi nghe không hiểu, sự tồn tại của tôi sẽ làm ảnh hưởng tới phát triển của Lam Sơn trong tương lai ư?
Khổng Nguyên sớm đã nghe nói Thường Tụng là một người nóng tính, khi đã nóng lên thì sẵn sàng va chạm với bất kỳ ai, cho nên hôm nay y cố gắng nói năng thật uyển chuyển, nhưng vẫn chạm vào cái vảy ngược của Thường Tụng.
Khổng Nguyên cười nói: Lão Thường à, đừng tức giận mà, có chỗ nào nghĩ không thông thì nói ra đi, tôi có thể giải thích!
Thường Tụng nói: Bộ trưởng Khổng, tôi xin hỏi anh, những lời mà anh vừa nói với tôi là ý kiến của anh hay là ý kiến của tất cả lãnh đạo.
Khổng Nguyên cười nói: Đương liên là ý kiến của các lãnh đạo tỉnh sau khi qua thảo luận rồi. Lão Thường à, anh là một lão đồng chí, có một số thứ đừng quá coi trọng. Có cơ hội nên để cho những người trẻ tuổi phát huy, võ đài trong tương lai sớm muộn gì cũng là của họ.
Thường Tụng đột nhiên đứng bật dậy, trợn mắt nói: Bộ trưởng Khổng, anh đừng luôn miệng gọi tôi là lão đồng chí. Tôi chưa về hưu, tôi năm nay mới năm mươi hai tuổi, còn có tám năm công tác nữa. Sức khỏe của tôi không có vấn đề gì, tôi vẫn muốn tiếp tục phụng hiến chút sức mọn của tôi cho tổ quốc, tôi coi trọng cái gì? Tôi ngồi trên vị trí phó bí thư thị ủy năm năm, tôi ngồi trên vị trí thị trưởng thành phố bảy năm, tôi xin được ở đây nói một câu rằng, Lam Sơn nên phát triển thế nào, nên làm thế nào mới có thể phát triển tốt hơn, không có ai có quyền phát ngôn hơn tôi. Tôi không phải là quan tâm tới vị trí bí thư thị ủy, nhưng tôi chưa già, anh nói một câu là quyết định của tổ chức, tôi phải trao cơ hội cho người trẻ tuổi, tôi sắp phải rời khỏi vũ đài của Lam Sơn ư? Vì sao? Tôi đã phạm sai lầm gì hay là tôi không có năng lực?
Khổng Nguyên vẻ mặt khó xử, nói: Lão Thường à, anh đừng kích động, ngồi xuống rồi nói, ngồi xuống rồi nói.
Thường Tụng nói: Tôi ở Lam Sơn mười hai năm, tình cảm của tôi đối với Lam Sơn nhiều hơn bất kỳ ai, bảy năm trước, tôi từng có cơ hội đảm nhiệm chức bí thư thị ủy, nhưng học lịch của tôi có hạn, tổ chức không lựa chọn tôi, tôi cũng không oán trách, tôi nỗ lực học tập, bằng cũng có rồi, EMBA tôi cũng cầm rồi. Hai năm trước tôi lại trở thành người có thể được lựa chọn, tôi lúc đó bị bệnh phong thấp, trạng thái sức khỏe quả thật là không thể gánh được trách nhiệm nặng nề, tôi tự biết lấy mình, tôi hướng tới tổ chức bày tỏ rằng tôi chủ động nhượng hiền, hiện tại sức khỏe của tôi không có bất kỳ vấn đề gì, học lịch của tôi cũng có rồi, tổ chức lại nói tôi già rồi.
Khổng Nguyên cười nói: Đừng tức giận mà, chính sách cán bộ của quốc gia hiện tại chính là phải trẻ tuổi hóa.
Thường Tụng tức giận nói: Xin lỗi là Ngô Minh hắn vẫn chưa đủ tư cách, giao Lam Sơn cho hắn, tôi không yên tâm.
Khổng Nguyên bị Thường Tụng nói cho tối tăm mặt mày, có chút không biết giấu mặt vào đâu, y nghiêm mặt, nói: Lão Thường, anh có thái độ gì vậy? Một Đảng viên nên cầm lên được thì bỏ xuống được, để đồng chí Ngô Minh tiếp nhận công tác của Lam Sơn cũng không phải là quyết định của cá nhân tôi, là kết quả mà lãnh đạo cùng nhau thảo luận.
Thường Tụng nói: Tôi không phục.
Khổng Nguyên nói: Tôi chỉ phụ trách nói với anh chuyện này, không phải là đến xin ý kiến của anh.
Thường Tụng nói: Cầm lên được thì bỏ xuống được, Thường Tụng tôi làm được, nhưng tôi nghĩ không thông những lãnh đạo các anh rốt cuộc là dùng tiêu chuẩn gì để đánh giá cán bộ? Người lãnh đạo của một thành phố liên quan tới sự phát triển trong tương lai của toàn thành phố, liên quan tới mấy trăm vạn dân sinh, các anh nói một câu trẻ tuổi hóa, một câu cho họ cơ hội thì quyết định như vậy à? Các anh có tôn trọng tôi không, có tôn trọng thành phố Lam Sơn không?
Sắc mặt của Khổng Nguyên càng lúc càng khó coi, y đặt mạnh chén trà xuống bàn: Một cán bộ hợp cách trước tiên phải có lòng dạ rộng rãi.
Thường Tụng nói: Lòng dạ rộng rãi không phải là bản thân mình nói, phải là người dân nói, phải là các đồng chí nói, không phải là ngồi ở trong văn phòng, đọc mấy tờ báo, uống vài chén trà là có lòng dạ rộng rãi. Lòng dạ rộng rãi là phải cấp cho người dân, hiểu được nỗi khổ của bách tính, Thường Tụng tôi, đối đãi với nhân dân phải có lòng dạ rộng rãi, đối đãi với sự không công bằng thì tuyệt đối không có lòng dạ rộng rãi gì cả, biết rõ là không công bằng, tôi nếu khuất phục, thì chính là vô trách nhiệm đối với Lam Sơn, chính là vô trách nhiệm đối với nhân dân, chính là vô trách nhiệm đối với bản thân.
Khổng Nguyên cười lạnh một tiếng, nói: Lão thường, anh thật là tự tin, anh cho rằng mình ưu tú hơn đồng chí Ngô Minh ư?
Thường Tụng gật đầu, nói: Anh ta trẻ tuổi hơn tôi, có nghĩa là anh ta sẽ không ngừng tiến bộ và trưởng thành, nhưng hiện tại mà nói, tôi hiểu rõ Lam Sơn hơn anh ta, tôi cũng thích hợp lãnh đạo Lam Sơn hơn anh ta.
Khổng Nguyên cười khinh thường một tiếng.
...
Bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương nhíu mày, y không hiểu rõ về Thường Tụng, nhưng cũng nghe nói Thường Tụng là người nóng tính, Kiều Chấn Lương nói khẽ: Lão đồng chí rồi, có thể cảm thấy là mất mặt, trên tư tưởng nghĩ không thông cũng là khó tránh khỏi. Lão Khổng à, anh đi làm công tác tư tưởng thật tốt với anh ta đi.
Khổng Nguyên cười khổ, nói: Làm công tác tư tưởng cho Thường Tụng không dễ đâu, tôi chỉ thông báo tình huống tổ chức quyết định để Ngô Minh đảm nhiệm chức bí thư thị ủy mà anh ta đã trừng mắt lên gào thét với tôi, các anh chưa nhìn thấy tình huống lúc đó thôi, anh ta hận không thể nuốt sống tôi ý chứ.
Bộ trưởng bộ tuyên truyền Trần Bá Tiên và Thường Tụng có tư giao không tồi, lúc này, y vẫn muốn nói đỡ ấy câu cho lão bằng hữu: Sự phát triển của Lam Sơn trong mười năm gần đây mọi người đều thấy, sự phát triển kinh tế của Lam Sơn có quan hệ trực tiếp với công tác cực khổ của đồng chí Thường Tụng, so với những cán bộ khác, Thường Tụng có ưu thế lớn nhất. Anh ta ở Lam Sơn hơn mười năm, hiểu rất rõ tình huống của Lam Sơn, cơ sở trong cán bộ quần chúng cũng khá là tốt.
Bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Tằng Lai Châu nói: tôi không tán thành một cán bộ ở một địa phương quá lâu, như vậy rất dễ khiến tầm mắt của cán bộ sản sinh tính cục bộ, cũng rất dễ nảy sinh sự sùng bái cá nhân, rất nhiều cán bộ đều bởi vì nguyên này mà làm ra chế độ gia trưởng, từ thời gian ngắn cho thấy, có thể là tình huống quen thuộc, quản lý tương đối dễ dàng, nhưng về lâu về dài, đối với sự phát triển của một thành thị mà nói thì không mang lại lợi ích gì cả. Tằng Lai Châu là thuộc hạ cũ của cha Ngô Minh, trong việc Ngô Minh đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Lam Sơn, y kiên quyết ủng hộ, cũng giúp Ngô Minh làm không ít công tác. Con rể Vương Hoa Chiêu của y hiện tại đang đảm nhiệm chức cục trưởng cục nông nghiệp là Lam Sơn, Ngô Minh nếu như lên làm bí thư thị ủy Lam Sơn, sự phát triển sau này của Vương Hoa Chiêu sẽ thuận lợi hơn nhiều, nhưng chuyện này đều là đôi bên cùng có lợi.
Trần Bá Tiên nói: Từ trên cống hiến đối với Lam Sơn mà nói, Thường Tụng cũng có nhiều hơn Ngô Minh, cho nên quyết định của tổ chức mới khiến anh ta không phục.
Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh nói: Sự cống hiến của đồng chí Thường Tụng đối với Lam Sơn là vô cùng rõ rệt, chúng ta đều thấy rõ, có điều từ quan điểm về lâu về dài mà nói, Ngô Minh đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Lam Sơn thì có lợi cho bảo trì sự trẻ tuổi và sức sống cho đoàn đội lãnh đạo Lam Sơn, do anh ta và đồng chí Thường Tụng cùng nhau dẫn dắt, có thể lấy già giúp trẻ.
Thái độ của Tống Hoài Minh về Thường Tụng và Ngô Minh là bảo trì trung lập, căn cứ vào quan sát của y, Ngô Minh giỏi đi lại với thượng tầng, đoạn thời gian này cũng đi lại không ít. Có điều đối với một cán bộ mà nói, đi lại quan hệ cũng không phải là tật xấu, làm chính trị mà nếu như bảo thủ, e rằng cả đời này cũng không có cơ hội đề thăng, rất nhiều quan điểm và ý kiến của Ngô Minh về cải cách phù hợp với tâm lý của Tống Hoài Minh, lại thêm có Tằng Lai Châu giúp đỡ. Trong đó còn có một tầng quan hệ vi diệu, Tằng Lai Châu sắp về hưu, y có thể đề cử Lưu Diễm Hồng thành người kế nhiệm của y, đây cũng là điều mà Tống Hoài Minh mong muốn, lợi ích nhiều lúc đều là xây dựng trên tiền đề trao đổi công bằng, trong điểm này, chính trị không khác gì với thương trường.
Kiều Chấn Lương khó lắm mới đạt thành ý kiến chung với Tống Hoài Minh trong cùng một việc, con người của Kiều Chấn Lương không thích cán bộ không nghe lời, Thường Tụng trong chuyện này đã lưu lại ấn tượng không tốt đối với y. Trần Bá Tiên thấy hai vị đại lão đều nói vậy, biết rằng mình có nói nữa cũng vô dụng, chuyện mà tổ chức đã quyết định, chỉ bằng vào lực lượng của một mình mình thì căn bản là không thể xoay chuyển được. Chuyện của Lam Sơn đã thành định cục, y không có sức hồi thiên. Tính cách của Thường Tụng quyết đinh y cuối cùng sẽ bị đào thải, nếu như Thường Tụng có thể lấy ra được một nửa tinh thần của Ngô Minh đi câu thông với lãnh đạo, chuyện này tất nhiên sẽ không có kết quả hiện tại.
Hai hôm nay Kiều Mộng Viện một mực ngồi trong nhà dưỡng thương, Thời Duy đã về kinh thành, chuyện cũng Hối Thông cũng đã xử lý gần xong, chỉ đợi phía tập đoàn Tinh Nguyện cho người tới ký hợp đồng chuyển nhượng, Kiều Mộng Viện cảm thấy mình đột nhiên thanh tịnh hơn nhiều, thanh tịnh đến mức gần như là buồn chán. Thuốc mà Trương Dương bôi cho cô ta rất linh nghiệm, vết thương trên cơ bản đã lành, nhưng Kiều Mộng Viện vẫn không dám dùng chân quá mạnh, ở trong nhà đi khập khiễng, cả một buổi sáng cô ta đều ở nhà dọn dẹp, tìm được không ít ảnh của cô ta và Hứa Gia Dũng năm đó, cùng với bức thư phủ đầy bụi đã bị cô ta ném vào trong góc.
Nhìn nụ cười trên ảnh của hai người, Kiều Mộng Viện không khỏi sinh ra lòng cảm thán, tình cảm của cô ta và Hứa Gia Dũng vướng mắc nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đi tới hồi kết.
Một bức ảnh chung lúc ở Mỹ dẫn tới sự chú ý của cô ta, trên ảnh là một đám lưu học sinh nước Mỹ, trong đó có Hứa Gia Dũng, có cô ta, còn có cả Tả Hiểu Tình vừa tới nước Mỹ, bức ảnh này sở dĩ hấp dẫn của là bởi vì Hứa Gia Dũng ở trong ảnh cười rất xán lạn, lúc ban đầu chính là nụ cười này đã hấp dẫn cô ta, không biết vì sao khi Kiều Mộng Viện nhớ tới nụ cười của Hứa Gia Dũng, trong lòng lại hiện ra bóng dáng của một người khác.
Kiều Mộng Viện biết Hứa Gia Dũng có một độ từng có tình cảm với Tả Hiểu Tình, trên thực tế, chính vì Tả Hiểu Tình cự tuyệt gã ta, cho nên Hứa Gia Dũng mới chuyển sang theo đuổi mình.
Kiều Mộng Viện lúc này mới chú ý tới một chuyện, trong mỗi bức ảnh và Hứa Gia Dũng và cô ta tuy cũng đang mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại đầy vẻ ưu tư, cô ta đột nhiên ý thức được rằng, Hứa Gia Dũng có thể là chưa từng thật lòng yêu mình. Kiều Mộng Viện cầm những bức thư và tấm ảnh đó lên, khập khiễng đi vào trong vườn hoa, gom những tấm ảnh và thư lại rồi châm lửa đốt, nhiều khói bốc lên, Kiều Mộng Viện dùng sức mím chặt môi, đã đến lúc mai táng tất cả ký ức rồi, đối với một nam nhân không biết quý trọng cô ta, thậm chí là chưa từng yêu cô ta, Kiều Mộng Viện sớm đã không còn lưu luyến. Cô ta là một người lý trí, cô ta biết nên lựa chọn như thế nào.
Đợi khi ảnh và thư cháy hết, Kiều Mộng Viện đứng dậy, lúc này mới thấy Trương Dương đang đứng ở ngoài hàng rào, tay hắn cầm một bó hoa tươi và một hộp quà, mỉm cười nhìn cô ta. Mặt Kiều Mộng Viện đỏ lên, chắc mình vừa rồi làm gì đều bị hắn ta nhìn thấy hết.
Kiều Mộng Viện nhìn bó hoa trong tay hắn, mỉm cười chủ động chìa tay ra nhận lấy, ghé mũi vào ngửi thử: Rất thơm, cám ơn anh đã tới thăm tôi.
Cô ta mời Trương Dương vào nhà ngồi.
Trương Dương đi tới phía sau Kiều Mộng Viện, nhìn bộ dạng khập khiễng của cô ta, không khỏi hiếu kỳ hỏi: Vết thương vẫn chưa đỡ à? Thuốc kim sang tôi linh nghiệm lắm cơ mà nhỉ?
Kiều Mộng Viện nói: Đỡ nhiều rồi, nhưng tôi vẫn có chút ám ảnh nên không dám dùng sức.
Trương Dương gật đầu, đột nhiên nói khẽ: Chuột!
Kiều Mộng Viện rít lên, nhảy phóc lên sa lông, thân thủ linh hoạt, tộố độ khởi động không hề kém một cao thủ võ lâm. Nghe thấy tiếng cười lớn của Trương Dương, Kiều Mộng Viện mới biết mình bị thằng ôn này lừa rồi, tức đến nỗi trừng mắt lườm hắn một cái: Anh rảnh quá à?
Trương Dương cười ha ha ngồi xuống sa lông: Sự thực chứng minh, phương pháp này hử trăm lần vẫn linh!
Kỳ thực hậu quả mà hắn muốn không chỉ là vậy, một cô gái bình thường khi nghe thấy có chuột phản ứng sẽ là rít lên sau đó tìm một nơi an toàn nhất mà lao vào tìm sự che chở, Kiều Mộng Viện lại không làm vậy, xem ra trong mắt cô ta thì sa lông vẫn an toàn hơn Trương Dương nhiều.
Kiều Mộng Viện từ trên sa lông nhảy xuống, nhìn hộp qua trong tay Trương Dương: thứ gì vậy?
Trương Dương đưa hộp quà cho cô ta, Kiều Mộng Viện sau khi mở ra, bên trong chính là một đôi giày thể thao.
Kiều Mộng Viện kinh ngạc hỏi: Vì sao lại mua giày cho tôi.
Trương Dương nói: Đôi giày đó của cô bẩn rồi, nói sao cũng là vì công trường sân bay mới của chúng tôi, tôi nghĩ đi nghĩ lại, con gái là thích đẹp nhất, thế nên mua một đôi giày mới cho cô là hợp lý nhất.
Kiều Mộng Viện lại nhìn xuống chân hắn, phát hiện đôi giày thể thao mà hắn đi không ngờ lại cùng kiểu với mình, không khỏi hoài nghi động cơ của thằng ôn này.
Trương Dương từ trong ánh mắt hoài nghi của Kiều Mộng Viện ý thức được gì đó, mỉm cười giải thích: Lúc tôi mua giày cho cô, thấy đôi này không tồi, cho nên thuận tiện mua cho mình một đôi, đừng nói chúng ta là người dân bình thường, cho dù là đại minh tinh còn đụng hàng nhau nữa là, cô đừng nghĩ nhiều.
Kiều Mộng Viện nói: Bình thường tôi ít đi giày thể thao lắm.
Trương Dương nói: Đi giày cao gót tuy đẹp, nhưng nói chung là không thoải mái bằng giày thể thao. Kiều Mộng Viện nói: Thân hình của tôi không cao, cho nên thích đi giày cao gót để bổ sung chỗ thiếu sót của mình!
Trương Dương cười nói: Một mét sáu cơ mà.
Kiều Mộng Viện nói: Một mét sáu hai.
Trương Dương nói: Cô tuy không cao, nhưng thân hình lại rất đẹp, lanh lợi đáng yêu lại thêm phong phạm quyến rũ. Nói xong Trương Dương cảm thấy không đúng, người ta rõ ràng là danh môn thiên kim , mình hạ thấp cô ta quá rồi, vội vàng chữa lại: Cô là đại gia khuê tú, danh môn thiên kim.
Kiều Mộng Viện cười nói: Được rồi, cái miêng vịt của anh nói gì nghe cũng hay.
Trương đại quan nhân mặt đầy vẻ tức giận: Cô bảo ai miệng vịt?
Kiều Mộng Viện cười khúc khích, Trương Dương lại ngồi xuống nắm lấy chân trái của cô ta.
Kiều Mộng Viện hét lên, mặt đỏ bừng: Anh làm cái gì đó?
Trương Dương cười nói: Giúp cô kiểm tra vết thương, đỡ rồi đấy!
Hắn dùng ngón tay chạm vào lòng bàn chân màu phấn hồng của Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện có chút mẫn cảm, trong lòng lại xấu hổ, muốn rút chân về.
Trương Dương cầm giày thể thao đi vào cho cô ta, thử xem có vừa không. Trương Dương cười nói: Tôi cảm thấy cô đi vừa, xem ra nhãn lực của tôi không tồi.
Kiều Mộng Viện có chút trách cứ, nói: Chút tinh thần của anh đều giành hết vào những chuyện như thế này à?
Trương Dương cười ha ha nói: Nếu là thời cổ đại, chân nữ nhân nếu bị nam nhân sờ thì cả đời này đừng hòng chạy được.
Kiều Mộng Viện nhân cái chân trái bị thương lên, dùng đôi dày thể thao mới đạp nhẹ vào ngực Trương Dương, Trương đại quan nhân giả vờ ngã vật ra thảm: Lấy oán báo ơn!
Kiều Mộng Viện bật cười khúc khích, cô ta đứng dậy: Không đấu võ miệng với anh nữa, anh đợi chút, tôi thay quần áo rồi mời anh đi ăn cơm.
Đôi giày thể thao mà Trương Dương mua quả thật là rất hợp chân, bước xuống thấy dưới chân mềm mại cực kỳ thoải mái. Kiều Mộng Viện về phòng thay quần áo, nhớ tới những lời vừa rồi của Trương Dương, không khỏi mỉm cười ngọt ngào, thằng ôn này đúng là mặt dày vô sỉ. Có điều hắn vô sỉ thì vô sỉ, nhưng dẫu sao cũng mang tới sự vui vẻ nhẹ nhàng đến cho Kiều Mộng Viện tâm tình đang buồn bực. Kiều Mộng Viện nhìn mình ở trong gương, lại nhìn đôi giày thể thao đó, nhón mũi chân, vòng một vòng tại chỗ, cảm giác được giải phóng khỏi giày cao gót thật sự là không tồi.
Kiều Mộng Viện đang định xuống lầu thì di động đổ chuông, cầm lên hỏi: Alo!
Đối phương không trả lời, Kiều Mộng Viện nhíu mày, đang định dập máu thì nghe thấy trong điện thoại truyền ra giọng nam trầm thấp: Mộng Viện!
Kiều Mộng Viện run lên, cô ta ngàn vạn lần không ngờ rằng người gọi điện thoại tới lại là Hứa Gia Dũng.
Kiều Mộng Viện ổn định lại tình tự, nói khẽ: Anh khỏe chứ!
Từ sau khi Hứa Gia Dũng rời khỏi Giang Thành, đây là lần đầu tiên gã chủ động gọi điện thoại cho cô ta.
Hứa Gia Dũng nói: Anh rất khỏe, anh đã tới Giang Thành rồi, hiện tại đang ở chính phủ nhất chiêu, chủ tịch tập đoàn của anh, Phạm Tư Kỳ tiểu thư cũng tới rồi.
Kiều Mộng Viện hờ hững nói: Là để bàn chuyện cổ phần của Hối Thông à?
Hứa Gia Dũng ừ một tiếng, sau đó nói: Trưa nay cùng đi ăn cơm nhé!
Kiều Mộng Viện nói: Phạm tiểu thư và Hứa tiên sinh tới kinh thành, tôi đương nhiên là phải tận tình địa chủ rồi, thế này đi, trưa nay tới Tân Đế Hào nhé, tôi bảo họ chuẩn bị trước.
Hứa Gia Dũng nói: Được, vậy chúng ta trưa nay gặp mặt!
Trương Dương rõ ràng là cảm thấy tình tự của Kiều Mộng Viện xuống thấp rất nhiều, hắn không biết là bởi vì cú điện thoại của Hứa Gia Dũng, ánh mắt của Kiều Mộng Viện liếc lên mặt Trương Dương, có chút khó xử, nói: Vừa nhận được điện thoại, có khách từ xa tới, cho nên...
Trương Dương cười nói: Không sao, cô cứ làm việc của mình đi, tôi ra ngoài tùy tiện ăn gì đó là được.
Trương Dương cáo từ Kiều Mộng Viện rồi rời đi, vừa đi tới trước xe pickup thì nghe thấy Kiều Mộng Viện ở phía sau nói: Hay là anh đi cùng tôi đi!
Trương Dương quay người lại, nói: Không hợp lý đâu, cô đi bàn chuyện làm ăn, tôi theo để làm gì!
Kiều Mộng Viện nói: Thì nói anh là trợ lý của tôi!
Trương Dương gãi gãi đầu: Trợ lý đi ăn chực à?
/2583
|