Trương Dương nói. Trên chính trị cháu đối với bác Cố là ngước nhìn núi cao, cả đời cháu nếu có thể bò lên được vị trí của bác là cháu thỏa mãn lắm rồi!
Cố Doãn Tri cũng không nhịn được mà bật cười: Cậu nếu bò lên được vị trí của tôi, tôi sẽ một cước đá cậu xuống! Nói đi nói lại, ông ta vẫn chỉ giáo cho Trương Dương vài câu: Trong mắt rất nhiều người, đấu tranh chính trị là đâu đâu cũng có, cho nên cái mà đa số người trong thể chế nhìn thấy trước tiên chính là đấu tranh, nhưng bọn họ lại bỏ qua mục đích của đấu tranh, đấu tranh là vì cái gi?
Đối với Trương đại quan nhân mà nói, vấn đề này rất dễ trả lời, hắn uống một ngụm rượu rồi nói: Đấu tranh là để đánh bại đối thủ!
Cố Doãn Tri bật cười: Cậu cho rằng đấu tranh chính trị là hai đứa trẻ con đánh nhau à, nắm đấm của ai lớn hơn thì người đó thắng ư? Không phải đâu! Nếu quan viên chúng ta thủy chung vì lợi ích chính trị và quyền lực chính trị mà đấu tranh, sự nghiệp của chúng ta sẽ tồn tại một nguy cơ rất lớn, tôi đã thấy nhiều cuộc đấu tranh rồi, đó là vì lý niệm chính trị, phát triển kinh tế thời đại này là biến chuyển từng ngày, đối với đầu óc và nhận thức của quan viên cũng là một khảo nghiệm cực lớn, nhậ thức của họ khác nhau, lý giải khác nhau, sản sinh ra mâu thuẫn là khó tránh khỏi, đấu tranh chính trị không chỉ là đấu tranh quyền lực mà còn là đấu tranh quan niệm, tư tưởng, là sản phẩm tất nhiên của sự phát triển cải cách. Cố Doãn Tri uống một ngụm rượu, nói: Tuy sản phẩm này không tốt lắm.
Trương Dương nói: Cháu từng nghe qua một câu nói, tất cả đấu tranh chính trị chính là lấy dân sinh làm cờ xí, lấy quyền lợi làm mục đích, lấy kinh tế làm hậu thuẫn, lúc cần thiết thì lấy quân đội để bảo đảm cho chiến tranh!
Cố Doãn Tri cười nhạt, nói: Tôi cũng từng nghe, đích xác là có người muốn làm vậy, sẽ làm vậy, nhưng vào thời đại hòa bình này, ở Trung Quốc thời đại mới này, loại khái niệm này không còn thích hợp nữa.
Trương Dương lớn gan nói: Khi bác còn tại nhiệm, mục đích đấu tranh của bác là vì cái gì?
Cố Doãn Tri nói: Mục đích đấu tranh chính trị của tôi là lấy dân sinh làm cờ xí, lấy dân sinh làm mục đích, lấy kinh tế làm hậu thuẫn, lấy phát triển làm tiền đề! Ông ta nói xong lại cười bảo: Tôi không phải là có chút ý tứ tự dát vàng lên mặt mình chứ?
Trương Dương nói: Cháu cho rằng bác là...
Là gì? Là tự dát vàng lên mặt mình hay là lấy dân sinh làm mục đích!
Trương Dương cười cười, nói: Đương nhiên là cái sau rồi!
Cố Doãn Tri nói: Có thách cậu cậu cũng không dám nói khác! Ông ta từ từ đặt chén rượu xuống, nói: Những đấu tranh chính trị mà tôi từng trải qua, đa số là bất đồng chính kiến, tôi cho rằng suy nghĩ của tôi là đúng, trên chính trị, thuyết giáo là vô dụng, chỉ có dùng phương pháp đấu tranh khiến đôi phương vui lòng phục tùng, cho dù là không vui lòng thì cũng phải khiến cho hắn thần phục!
Câu này của Cố Doãn Tri thật là bá đạo, Trương Dương nâng chén lên, nói: Bác Cố, cháu kính bác một chén!
Cố Doãn Tri uống chén rượu mà hắn kính, sau đó lại nói: Bình Hải sau khi tôi đi, mâu thuẫn thủy chung vẫn tồn tại, nhưng thủy chung lại không kích hóa, chính đàn giống như là một ngọn núi lửa bùng phát không có định kỳ, cứ cách một đoạn thời gian lại phun trào một lần, phun trào hoặc ít hoặc nhiều, nhưng mỗi lần khi tân lão giao thế luôn sẽ phải phun trào, chỉ có sau khi phun trào thì mới có thể lại bình tĩnh.
Trương Dương nói: Kỳ thực ở đâu cũng vậy, cháu thấy là giống như động đất hơn, động đất ở tỉnh lý, các thành phố trong tỉnh cũng sẽ phát sinh địa chấn nhỏ, luôn sẽ có những người sống sót sau tai nạn và cũng luôn có người xui xẻo bị đè chết.
Cố Doãn Tri cười ha ha, nói: Cậu hình như cũng có chút thông suốt rồi đó.
Trương Dương nói: Ở Trung Quốc làm cán bộ không dễ dàng gì, không những phải nắm tốt kinh tế, thể lượng dân sinh mà còn phải tùy thời chuẩn bị đấu tranh, cho dù là mình không muốn lừa ai hại ai, nhưng luôn phải đề phòng đừng bị ngộ thương.
Cố Doãn Tri ý vị thâm trường nói: Không ai vĩnh viễn có thể tìm đúng vị trí của mình.
Trương Dương nói: Rất nhiều chuyện cháu đều nhìn không vừa mắt, lão sắc quỷ Khổng Nguyên đó vì sao có thể ngồi trên vị trí bộ trưởng bộ tổ chức một cách thoải mái như vậy? Cao Trọng Hòa vì sao có thể từ Nam Vũ tới đảm nhiệm chức vị phó thính trưởng thính công an, Vinh Bằng Phi bất kể là năng lực hay là thành tích đều xuất sắc mà vì sao không được thăng chức? Còn nữa...
Cố Doãn Tri mỉm cười ngắt lời hắn: Những cái này không đến lượt cậu quan tâm!
Trương Dương nói: Thật sự không hiểu nổi tiêu chuẩn đề bạt cán bộ của tỉnh lý.
Cố Doãn Tri nói: Bởi vì cậu thích dùng tình cảm để nhìn nhận vấn đề, đợi khi cậu học được dùng lý trí để nhìn nhận vấn đề thì cậu sẽ hiểu được cách làm của người khác. Cán bộ khi làm tới mức nhất định, đều phải bồi dưỡng ban để của mình, tiêu chuẩn lựa chọn cán bộ, tôi có thể dùng một cách khác, vì sao có một số nơi không phải là những nhân tuyển của năng lực nhất đảm đường? Lãnh đạo chẳng lẽ lại không nhìn ra? Cố Doãn Tri lắc đầu nói: Nhìn ra đấy, nhưng một ban để trước tiên là một đoàn thể, điều đầu tiên phải làm là gì? Là phối hợp, tuy một vị trí nào đó không phải là có năng lực nhất, nhưng anh ta lại vừa hay thích hợp với ban để này nhất, cậu nghĩ xem, tôi rõ ràng là làm món rau Hoài Dương, cậu lại cứ đặt hai quả ớt chỉ thiên lên cho tôi, cậu nói xem món ăn này có phải là bị cậu hủy rồi không?
Trương Dương ngây ra, vấn đề mà Cố Doãn Tri vừa nói này hắn trước giờ chưa từng nghĩ tới.
Cố Doãn Tri nói: Làm việc không thể theo cảm tính, nếu như so sánh quan viên chúng ta với đầu bếp, chúng làm thức ăn không phải là để cho mình ăn, mà là cho mọi người ăn, chúng ta phải suy nghĩ tới khẩu vị của mọi người, nên bỏ cái gì, không nên bỏ cái gì, cho dù là thức ăn có đẹp có ngon đến mức nào, nhưng không hợp với khẩu vị của mọi người thì cũng chỉ có nước vứt đi.
Trương Dương chớp chớp mắt, nói: Bác nghĩ vậy nhưng người khác chắc gì đã có cảnh giới như bác!
Cố Doãn Tri mỉm cười, nói: Tin Đảng, tin nhân dân, nhãng quang của đảng và nhân dân sẽ không sai.
Trương đại quan nhân trong lòng rất không phục câu này của Cố Doãn Tri, nếu không sai thì không thể nào lắm cán bộ tham ô phạm pháp như vậy được.
Cố Doãn Tri lại nói: Bí thư thị ủy Lam Sơn Chu Vũ Dương là một cán bộ không tồi, anh ta mặc dù trên bá lực còn có nhiều thiếu xót, nhưng ưu điểm lớn nhất của người này chính là bình hòa, trong đội ngũ cán bộ cần người như thế này.
Trương Dương biết năm đó Cố Doãn Tri bỏ qua Thường Tụng và lựa chọn Chu Vũ Dương, hắn cố ý nói: Bác cảm thấy Thường Tụng thế nào?
Cố Doãn Tri cười nói: Khi tôi còn tại nhiệm, anh ta chính là một quả ớt chỉ thiên!
Trương Dương bật cười theo ông ta, tính khí của Thường Tụng quả thật là khá nóng nảy.
Cố Doãn Tri nói: Có điều tuổi tác của anh ta hiện tại cũng không còn nhỏ nữa rồi, trải qua nhiều năm ma luyện, cũng khá hơn rồi, nếu không có gì bất ngờ thì tỉnh lý sẽ dùng anh ta.
Trương Dương nói: Bí thư Kiều làm việc như thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất khó nói.
Cố Doãn Tri mỉm cười, bảo: Từ hai chuyện sân bay mới Giang Thành và cảng Nước Sâu Nam Tích là có thể nhìn ra năng lực của đồng chí Chấn Lương, rất khá, tôi hi vọng anh ta và đồng chí Hoài Minh có thể sớm ngày tìm được sự ăn ý, tôi tin rằng trong nhiệm kỳ của họ nhất định sẽ làm tốt hơn tôi!
Trương Dương nín nhịn cả nửa ngày mới hỏi ra được một câu rất không có tiêu chuẩn: Vậy bác Cố, khi đối diện với họ, cháu nên làm gì?
Cố Doãn Tri lần này không cười hắn không có tiêu chuẩn nữa, cầm chén rượu lên hợp một ngụm rồi nói: Hai đứa bé nếu như đánh nhau, bị cha nhìn thấy, người cha sẽ làm gì? Là giúp con trai mình đánh con nhà người ta hay là tự đánh con mình?
Trương Dương có chút minh bạch, nói: Đương nhiên là đánh con mình rồi!
Cố Doãn Tri mỉm cười: Rất nhiều lúc, đánh là một loại bảo hộ, nhưng còn có một tình huống, khách đến, anh tự đánh con mình, đánh lên người đứa bé rồi, người khách sẽ rất khó xử.
Trương Dương nói: Vậy, cháu rốt cuộc nên làm thế nào?
Cố Doãn Tri thở dài: Tôi còn cho rằng cậu thực sự tiến bộ rồi, hiện tại xem ra vẫn như trước kia thôi.
Trương Dương nói: Bác dạy cháu một lần đi, coi cháu như đứa bé đi!
Cố Doãn Tri uống một chén rượu, hai mắt thâm thúy nhìn Trương Dương, nói: Đừng làm đứa bé xui xẻo!
Khi Trương Dương rời khỏi biệt thự của Cố Doãn Tri, đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, Thường Tụng là một quả ớt chỉ thiên, mình chẳng lẽ không phải? Lời của Cố Doãn Tri khiến hắn có một nhận thức mới, đấu với người ta vui vẻ vô cùng, Trương đại quan nhân là đấu sĩ trời sinh, nhưng đấu sĩ cũng có lúc mệt mỏi, hắn nên trưởng thành rồi, là lúc đừng làm đứa trẻ xui xẻo rồi. Kiều Chấn Lương, Tống Hoài Minh đấu nhau hay không có liên quan gì tới hắn? Cho dù là thích đấu thì cũng lựa chọn đối tượng có thể đấu được.
Trương đại quan nhân vừa lái xe vừa nghĩ ngợi lung tung thì Cố Giai Đồng gọi điện thoại tới. Kỳ thực Trương Dương vừa đi thì Cố Giai Đồng gọi điện về nhà nhà. Từ chỗ cha mình biết rằng Trương Dương tới nhà cô ta ăn cơm.
Cố Giai Đồng nói: Anh ăn cơm cùng cha em à?
Trương Dương nói: Đúng vậy, anh lần này tới Đông Giang là đặc biệt nghe bí thư Cố dạy bảo.
Cố Giai Đồng cười khúc khích, nói: Lão nhân gia chắc gì đã đồng ý dạy anh!
Trương Dương nói: Mỗi lần đối diện với cha em, anh luôn cảm thấy ông ấy là biển lớn còn anh là khe suối!
Cố Giai Đồng trêu: Anh á, anh là một con suối bị ô nhiễm!
Đừng có trêu anh, đợi anh gặp em sẽ thu thập em đó!
Cố Giai Đồng thở dài, nói: Gần đây bận quá, phải lo cả hai bên Lam Hải và nhà máy chế thuốc, Minh Kiện muốn hoàn toàn nắm bắt được hết thì còn cần một đoạn thời gian.
Trương Dương nói: Sư phụ dẫn vào cửa, còn tu hành thế nào là ở tự mình, trước đây em quản Minh Kiện quá lỏng, trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu ấy chắc đã nhận được không ít bài học rồi, anh thấy có thể thả tay được rồi đó, hay là cứ để cậu ấy phóng tay mà làm!
Em biết. Đúng rồi, em nghe nói Hứa Gia Dũng đã chết!
Trương Dương nói: Ừ, chết rồi!
Cố Giai Đồng không tiếp tục đi sâu vào đề tài này: Anh định ở lại Đông Giang mấy ngày, em ngày kia sẽ về đấy!
Trương Dương nói: Chắc là sẽ ở thêm mấy ngày! Thế này đi, anh đợi em!
Đợi em làm gì? Cố Giai Đồng biết rõ rồi còn cố hỏi, giữa tình nhân có những lúc thích vòng vo trong những vấn đề đơn giản này.
Trương đại quan nhân nói: Chính là làm cái đó đó!
Cố Giai Đồng gắt: Muốn chết à, nói chuyện mà không giở trò lưu manh thì không được à?
Trương Dương vui vẻ bảo: Anh cảm thấy thế mới có tình thú!
Tục tĩu! Anh cẩn thận một chút, quốc gia của chúng ta có tội lưu manh đấy!
Trương Dương nói: Không có gì, anh là đảng viên, vào thời khắc quan kiện vẫn có thể đỡ được ba năm!
Cố Giai Đồng nói: Càng nói càng không ra gì, không nói chuyện với anh nữa, về rồi nói chuyện sau! Cô ta ở sâu trong lòng đương nhiên là hi vọng Trương Dương sẽ ở lại Đông Giang đợi cô ta.
Trương Dương nói: Đừng dập máy vội, anh còn chưa nói xong mà.
Cố Giai Đồng nói: Khách tới rồi, để sau đi, ngoan! Cô ta hôn một cái vào điện thoại, sau đó thì tắt máy.
Trương đại quan nhân bị cái hôn xa ngàn dặm của Cố Giai Đồng khiến cho lòng hoa nở rộ, nhưng chỉ thoáng mất tập trung, không để ý tới tình huống đường ở phía trước, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, Trương Dương ý thức được xảy ra chuyện rồi, vội vàng đạp phanh. Nhưng hắn hiện tại đạp phanh thì đã không kịp. Trương Dương thấy người ở bên đường nhao nhao chạy tới, những năm này chỉ cần hơi có chút náo nhiệt là dẫn tới một đám người chạy tới hóng.
Trương Dương thầm kêu xui xẻo, cũng lo lắng đâm phải người, vội vàng đẩy cửa bước xuống, chỉ thấy ở dưới bánh xe trước là một vũng máu, nhưng sau khi nhìn rõ, Trương đại quan nhân mới thấy yên tâm, bị hắn cán chết là một con chó, một con chó chăn cừu Scotland, tuy là chó, nhưng dẫu sao cũng là một sinh mạng. Trương Dương cũng có chút áy náy, nếu không phải là hắn mất tập trung, vừa gọi điện thoại vừa lái xe thì cũng không tạo thành hậu quả như vậy.
Trương Dương gãi gãi đầu, đang chuẩn bị tìm chủ nhân của con chó thì nghe thấy một tiếng hét đau khổ vang lên: Bảo bối, bảo bối, con chết rồi thì bảo ba ba phải làm sao đây!
Trương Dương nghe mà giật cả mình, ôi đ*t, chẳng lẽ mình còn đâm cả người khác nữa? hắn lại cúi xuống nhìn dưới bánh xe, không đúng, chỉ có một con chó đã ngỏm, làm gì có đứa bé nào đâu?
Một nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi mắt đỏ bừng chạy tới, nắm lấy cổ áo Trương Dương, theo lý mà nói thì Trương Dương không dễ dàng bị gã tóm cổ như vậy, nhưng Trương đại quan nhân lúc này chột dạ, đâm chết chó của người ta rồi, hắn đích xác là không chiếm lý. Trương Dương cười bồi, nắm lấy cổ tay của nam tử đó, nói: Đại ca, đại ca, xin lỗi, tôi không chú ý, chúng ta có gì từ từ nói, từ từ nói!
Nam tử đó tức giận nhìn Trương Dương: Nói cái con mẹ mày, mày đâm chết bảo bối của tao rồi, nói thế nào? Nói thế nào?
Trương đại quan nhân nghe thấy gã chửi bậy, không khỏi nhíu mày, nói: Tôi nói này, miệng anh không thể sạch sẽ được chút à, đâm thì cũng đâm rồi, cùng lắm là tôi bồi thường, anh có cần phải kích động vậy không?
Nam tử trung niên đó trừng mắt lườm hắn: Đền tao tiền à? Con mẹ mày đền được không? Con chó này là giống hi hữu, tao tốn mất ba vạn đồng mới mua được đó, tiền là chuyện nhỏ, ta chăm sóc nó từ nhỏ tới lớn, đái ỉa đều do tay tao chăm sóc, tao đối đãi với nó như thân nhân, mày đâm chết chó của tao, đền tiền là xong à? Tao thèm tiền của mày à?
Trương Dương vẫn cố giữ bình tĩnh, đối phương tình tự kích động là có thể hiểu được, có thể gã thật sự cọi chó như con cái, vừa rồi nghe thấy gã tự xưng là ba ba. Từ sau cái chết của Hứa Gia Dũng, Trương Dương lúc nào cũng nhắc nhở mình cố gắng đừng xung động, hắn không muốn sinh sự, nhưng hôm nay chuyện đã đổ lên đầu mình, Trương Dương cố gắng khống chế tình tự, nói: Vậy anh nói xem phải làm sao bây giờ?
Quỳ xuống, mày quỳ xuống cho tao, dập đầu ba cái rồi chúng ta lại bàn tới chuyện bồi thường!
Trương đại quan nhân cảm thấy thế đạo này thật sự có chút kỳ quái, con người hiện tại không phải đều điên như vậy chứ? Không phải chỉ là đâm chết một con chó thôi ư, không ngờ lại bảo mình dập đầu với gã, có cần phải thế không? Nếu là bình thường thì Trương Dương sớm đã cho đối phương một cái tát rồi, nhưng hiện tại hắn vẫn khắc chế mình rất tốt, mỉm cười nói: Quá đáng quá đấy? Không phải chỉ chết một con chó thôi ư? Tôi đền!
Nam tử đó nắm lấy cổ áo của Trương Dương, bộ dạng hung thần ác sát, giơ nắm đấm lên đấm vào mặt Trương Dương, miệng thì chửi: Mày con mẹ nó đền được à?
Gã căn bản còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Trương Dương đã thoát khỏi tay gã, nhanh như điện xẹt lướt ra sau gã, chỉ nghe thấy bình một tiếng, nam tử đó mất thăng bằng, đầu đập vào xe Pickup của Trương Dương, lập tức mặt sưng như cái bánh bao.
Gã xoa xoa cái đầu bị đâu, ra sức chớp chớp mắt, quay người lại, Trương Dương vẫn cười nói: Có gì từ từ nói, anh đừng động thủ!
Nam tử đó nghiến răng nghiến lợi nói: Hôm nay tao không đánh mày răng rơi đầy đất thì tao đổi sang họ mày.
Trương đại quan nhân cười to, nói: Tôi căn bản không dám để anh theo họ tôi đâu, chó là con anh, ai dám nhận đứa con như anh chứ? Thể chẳng phải là tự chuốc lấy mắng chửi à?
Người ở xung quanh cười rộ lên, nam tử đó vừa thẹn lại vừa giận, mặt thì sưng lên như đầu lợn, lúc này lại có mấy động bạn của gã chạy tới, gã vốn sống ở gần đây, bạn bè láng giềng không ít, thấy bang thủ đến, gan của nam tử đó lớn hơn nhiều, gã vung tay đấm về phía Trương Dương.
Trương đại quan nhân lách mình né tránh nắm đấm của gã, thằng ôn này đánh vào khoảng không. Ầm một tiếng lại đánh lên cửa xe của Trương Dương, cửa xe lõm vào, đau đến nhe răng nhếch miệng. Trương Dương mỉm cười , nói: Anh con mẹ nó xui xẻo rồi đấy, chiếc xe này của tôi giá trị hơn trăm vạn, anh làm hỏng xe tôi, đợi đền tiền đi!
Đợi cái con mẹ mày! Thằng ôn này lại giơ tay lên đấm, Trương Dương kéo cửa ra cản quyền của gã, sau đó dùng sức đóng cửa lại, thằng ôn này bị kẹp tay vào cửa, đau đến nỗi hét toáng như lợn, miệng không ngừng chửi: Tao đ*t con mẹ mày... Vừa dứt lời, Trương Dương vung tay tát cho gã một cái. Trương đại quan nhân không thể nào nhịn được nữa rồi, sau khi tát lại một cái thì trong lòng thấy dễ chịu hơn nhiều, thế là Trương đại quan nhân liên tiếp tát gã thêm mấy cái nữa, đánh cho hai má thằng ôn này sưng vù, miệng ngay cả chửi cũng không còn rõ ràng.
Mấy tên bạn bè láng giềng vừa chạy tới thấy tình cảnh này, không ai dám xông lên, có người vội vàng báo cảnh sát.
Trương Dương vốn không định so đo với loại người bỉ ổi này, nhưng miệng của thằng ôn này thực sự là quá dơ dáy, không cho gã chút giáo huấn thì gã không biết Mã vương gia có mấy mắt.
Khi cảnh sát tới nơi thì người ở hiện trường đã rất nhiều, một cảnh sát trong đó bước tới hỏi tình hình. Trương Dương chỉ vào con chó chết ở trên đất, rồi kể lại một lượt chuyện vừa rồi. Tên cảnh sát đó cũng thấy nam tử này quá đáng, nam tử đó bị Trương Dương đánh cho thành đầu heo, gã xông lên chỉ vào Trương Dương, nói: Hắn... hắn không nói đạo lý còn đánh người!
Trương Dương nói: Đánh anh là bởi vì anh chửi tôi, anh còn dám chửi nữa là tôi đánh anh tiếp đấy!
Cảnh sát nói: Đừng có làm loạn nữa, không phải chỉ chết một con chó thôi ư? Có cần phải vậy không? Kỳ thực không những là tên cảnh sát này mà ai cũng cho rằng như vậy.
Nam tử đó vẫn không chịu thôi: Chuyện hôm nay chưa xong đâu? Tôi gọi điện thoại cho Ngô sở, không tin không làm gì được hắn!
Đang nói chuyện thì Đỗ Thiên Dã lái xe tới, gã là nhận được điện thoại của Trương Dương nhờ tới giải vây, thấy nam tử đó, Đinh Triệu Dũng là con trai của Đinh Gia Phong, bí thư ủy ban chính pháp, người của hệ thống công an nhận ra gã rất nhiều. Rất khéo, gã cũng quen chủ nhân của con chó đó, Đinh Triệu Dũng nói: Lương Đức Quang à, tôi còn tưởng là ai gây sự!
Nam tử tên là Lương Đức Quang đó thấy Đinh Triệu Dũng thì rõ ràng là hơi ngây ra, gã ngạc nhiên nói: Ông... ông chủ Đinh.
Đinh Triệu Dũng toét miệng cười vỗ vai Lương Đức Quang, nói: Người đâm chết con chó của anh là anh em của tôi, sao? Bảo anh ấy quỳ xuống khấu đầu với anh à, gan của anh cũng lớn nhỉ!
Lương Đức Quang ngập ngừng nói: Tôi... tôi.. con chó của tôi không thể chết một cách vô ích như vậy được!
Đinh Triệu Dũng nói: Bao nhiêu? Nói một con số đi, tôi đền.
Lương Đức Quang nói: Ông chủ Đinh đã ra mặt thì tôi cũng nể mặt anh, một vạn đồng đi.
Người ở xugn quanh rộ lên, Đinh Triệu Dũng trong lòng cũng có chút tức giận, miệng của thằng chó này nói là nể mặt gã, nhưng cản bản là không giảng nhân tình. Một con chó bình thường mà đòi một vạn đồng, con mẹ nó thật sự dám ư.
Trương Dương nói: Con chó thì tôi đền, xe tôi bị anh đập thì tính làm sao?
Lương Đức Quang khinh thường nói: Không phải là một chiếc xe pickup thôi ư? Ngay cả đã độ thì ba trăm đồng là hết cỡ.
Trương Dương không muốn so đo với loại người này, loại người này đẳng cấp quá thấp, dây dưa tiếp cũng chẳng có gì hắn, ngược lại thành làm trò cười cho thiên hạ, nhưng Lương Đức Quang thực sự là có một điểm không ra gì, vô lại thì không nói, nhưng mồm miệng quá dơ dáy.
Cảnh sát thấy người càng lúc càng nhiều, không nhịn được mà nói: Tôi bảo này, các anh có thể ra chỗ khác mà bàn không, không phải là chuyện to tát gì, có cần phải vậy không?
Đinh Triệu Dũng nói: Thế này đi, Lương Đức Quang, anh ngày mai tới công ty của tôi!
Lương Đức Quang nói: Chuyện hôm nay thì hôm nay giải quyết, nếu không thì hắn đừng hòng đi được. Thằng ôn này cũng rất nhanh gọn, trực tiếp nằm xuống trước xe của Trương Dương, bộ dạng không sợ hãi gì, nhắm mắt lại, nói: Hôm nay mà không đền tôi tiền, chiếc xe này của anh phải để lại đây, muốn mang xe đi, trừ khi là chèn qua người tôi.
Đinh Triệu Dũng có chút bất lực nhìn Trương Dương, nói khẽ: Gã là em rể của Lưu Hiểu Trung, cục trưởng cục điện lực, nổi tiếng là vô lại.
Trương Dương cười cười, đột nhiên kéo cửa xe ngồi vào trong, Đinh Triệu Dũng rất hiểu Trương Dương, thằng ôn này mà đã điên lên thì chuyện gì cũng dám làm.
Quả nhiên Trương Dương khởi động xe Pickup, người vi quan ở xugn quanh không ít, nhưng Trương Dương vừa nổ máy, tất cả đều dạt ra. Trương Dương hơi lùi xe ra sau một chút, sau đó đạp mạnh chân gã, phóng thẳng về phía Lương Đức Quang.
Lương Đức Quang nằm ở đó, tựa hồ như nhắm mắt lại, nhưng trên thực tế thì gã thủy chung vẫn ti hí nhìn ra ngoài, thấy Trương Dương không ngờ thật sự dám chèn gã, sợ đến nỗi hồn phi phách tán, lục đục từ dưới đất bò dậy, muốn bỏ chạy nhưng hai chân mềm nhũn không có lực, xe Pickup đã lao tới trước mặt gã, Lương Đức Quang mặt vàng như nghệ, hét toáng lên: Mẹ ơi!
Trương Dương két một tiếng đạp chân phanh, tính năng phanh của xe Pickup được thể hiện ra hết, khi còn cách thân thể của Lương Đức Quang nửa mét thì dừng lại. Lương Đức Quang sợ đến nỗi nằm vật ra đất, mông nện xuống dất một cái, không ngờ lại ở trước mặt nhiều người như vậy mà tè cả ra quần.
Người vi quan đồng thời cười rống lên, Trương Dương kéo cửa sổ xuống, thò đầu ra, mỉm cười nói: Vừa rồi chỉ đùa vui với anh thôi, giờ mới là thật này, anh con mẹ nó còn dám ngồi dưới đất, tôi chèn chết anh luôn. Còn chưa dứt lời thì Lương Đức Quang đã lăn sang một bên.
Đinh Triệu Dũng cười nói với cảnh sát ở bên cạnh: Xong rồi, việc đã được giải quyết!
Lương Đức Quang trơ ắt nhìn Trương Dương và Đinh Triệu Dũng lái xe đi xa, thân thể sợ đến mức vẫn không ngừng run lẩy bẩy.
Trương Dương theo Đinh Triệu Dũng tới công ty của gã, trực tiếp đưa xe tới xưởng sửa chữa Vạn Dặm ở đối diện. Dư Xuyên của xưởng sửa chữa Vạn Dặm quen với họ từ lâu, lập tức giao xe cho công nhân xử lý, đảm bảo không làm mất nhiều thời gian của Trương Dương, Trương đại quan nhân dùng xe rất phá, thân xe có không ít chỗ lõm, xước dăm cũng nhiều vô số kể. Dư Xuyên nghe nói hắn tạm thời không phải đi gấp, trước tiên từ trong xưởng lâm thời cho Trương Dương mượn một chiếc xe Land Rover, chiếc xe Pickup của Trương Dương vừa hay có thể làm bảo dưỡng toàn diện.
Dư Xuyên sở dĩ ân cần với Trương Dương như vậy không phải là không có nguyên nhân, gã và Mã Lực của công ty thương mại xe hơi Tiêu Phong đều là tay trắng khởi nghiệp, những năm nay làm sinh ý mà không có bối cảnh thì rất khó phát triển lâu dài, Dư Xuyên lúc trước mua máy tính từ chỗ Đinh Triệu Dũng, giúp Trương Dương bảo dưỡng miễn phí, mục đích của gã chính là muốn lôi kéo quan hệ với họ.
Dư Xuyên chủ động đề xuất tối nay mở tiệc đón gió tẩy trần cho Trương Dương.
Trương Dương cười nói: Sao có thể để anh tốn tiền mãi được, anh giúp tôi sửa xe, còn cho tôi mượn xe dùng, tôi thật sự là không biết phải cảm tạ anh như thế nào. Nhưng tối nay thì tôi thật sự không có thời gian, một người anh em của tôi kết hôn, tôi phải tới giúp đỡ. Dẫu sao thì tôi cũng không đi ngay, thế này đi, hai người nữa tôi sẽ mời anh.
Dư Xuyên nói: Ở Đông Giang thì nhất định phải để tôi mời, đợi khi nào tôi tới Giang Thành thì thị trưởng Trương lại mời tôi.
Trương Dương cười ha ha, Dư Xuyên này rất hiểu chuyện.
Công nhân sửa xe bởi vì thấy trên bánh xe có vết máu, sợ chiếc xe này của Trương Dương là gây tai nạn bỏ chạy, Trương Dương mỉm cười kể lại chuyện vừa rồi. Dư Xuyên cũng không khỏi bạt cười, gã cười bảo: Lương Đức Quang này tôi cũng từng gặp rồi, là một tên vô lại chính hiệu, không làm ra được trò chống gì. Gã ỷ anh rể là cục trưởng cục điện lực tỉnh, ở bên ngoài giả danh lừa bịp, kỳ thực anh rể của gã cũng chẳng buồn nhìn mặt gã, ngay cả chị em ruột của gã cũng vậy luôn.
Dư Xuyên chỉ vào một chiếc xe màu sữa ở trong gara, nói: Chiếc xe này là của Lương Tư đấy.
Nhắc tới Lương Tư, Đinh Triệu Dũng không khỏi nhớ tới một chuyện, cùng Trương Dương bước ra khỏi xưởng sửa chữa, Đinh Triệu Dũng nói: Lát nữa cậu gọi điện thoại cho Lương Thành Long nhé, cậu ta và Lương Tư thân như chị em ruột, chỉ cần cậu mở miệng Lương Đức Quang đó khẳng định ngoan ngoãn nghe lời.
Trương Dương đã lâu rồi chưa gặp Lương Thành Long, nhắc tới Lương Thành Long lại không khỏi nhớ tới chuyện của gã và Lâm Thanh Hồng, Trương Dương nói: Gã và Lâm Thanh Hồng ly hôn chưa.
Đinh Triệu Dũng nói: Chưa, Lương Thành Long không muốn, cậu ta hiện ta trên cơ bản đều ở Nam Tích, bình thường rất ít về. Đúng rồi, ngày mai con gái của bí thư Tằng kết hôn, cậu ta chắc sẽ tới đấy.”
Trương Dương gật đầu, Tằng Lai Châu là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh, thường ủy Bình Hải, con gái của y xuất giá, phàm là nhân vật có chút tiếng tăm đều nể mặt y, người muốn tới rất nhiều, Tằng Lai Châu chưa chắc đã muốn mời, xem ra mình vẫn có chút địa vị.
Đinh Triệu Dũng nói: Tôi và Tằng Lệ Bình cũng rất thân, ngày mai cũng sẽ tới tham gia hôn lễ của cô ta.
Trương Dương nói: Tằng Lệ Bình này rất khêu gợi.
Đinh Triệu Dũng có chút kinh ngạc nhìn hắn, không biết thằng ôn này vì sao lại đột nhiên phun ra câu này.
Trương Dương nói Tằng Lệ Bình khêu gợi là có lý do, lúc trước khi hắn vừa tới Phong Trạch, Vương Hoa Chiêu lúc đó còn là phó thị trưởng Phong Trạch, tôi hôm đó từng đại chiến một trận với Tằng Lệ Bình, Trương đại quan nhân ở cách tường nghe thấy rõ ràng, Tằng Lệ Bình rên ri rất là thảm thiết, suýt nữa thì khiến Trương đại quan nhân vỡ mạch máu mà chết.
Đinh Triệu Dũng đương nhiên không biết chuyện này, gã lắc đầu, nói: Thôi đi, người ta sắp kết hôn rồi, cậu đừng có ý đồ gì.
Trương đại quan nhân có chút bực bội nói: Tôi không thể khen người ta à? Khen cái chính là tôi có ý đồ à, cậu có tư tưởng gì đó?
Đinh Triệu Dũng cười nói: Tối nay hẹn bọn tiểu Bân và Triệu Tĩnh ra ngoài ăn cơm không?
Trương Dương lắc đầu, nói: Tôi thật sự không rảnh, đã nói là tới chỗ Vương Hoa Chiêu giúp đỡ rồi, để hôm khác đi.
Đinh Triệu Dũng thở dài, nói: Được! Vậy thì để hôm khác, trưa mai chúng ta ngồi cùng bàn, uống với nhau vài chén, buổi tối tôi sẽ an bài đi uống tiếp.
Trương Dương cười nói: Trần Thiệu Bân ở Đông Giang à?
Đinh Triệu Dũng nói: Đi Thượng Hải rồi, Lâm Thanh Hồng cho cậu ta vay một số tiền lớn, giờ trong mắt thằng ôn này chỉ có tiền thôi.
Hai người đang nói chuyện thì Vương Hoa Chiêu gọi điện thoại tới, gã cười nói: Trương Dương, cậu tới Đông Giang sao không báo cho tôi?
Trương Dương có chút kinh ngạc, mình hôm nay tới Đông Giang cũng là đột ngột đưa ra quyết định. Gã làm sao mà biết được?
Vương Hoa Chiêu tiếp theo liền giải thích: Vừa rôi tôi và Lệ Tị gặp Kiều Mộng Viện, là cô ấy nói cậu đã tới Đông Giang.
Trương Dương bật cười nói: Đang chuẩn bị tới chỗ cậu đây.
Vương Hoa Chiêu đọc địa chỉ tân phòng của mình ra, là khu nhà Tích Thủy nằm ở khu Bích Ba Đông Giang.
Trương Dương nói: Tôi còn cho rằng tân phòng là ở viện gia thuộc tỉnh ủy, may mà tôi không tới đó!
Vương Hoa Chiêu có chút xấu hổ cười một tiếng, mình nếu sống ở viện gia thuộc tỉnh ủy há chẳng phải là ở rể ư, có điều gã cưới Tằng Lệ Bình, ở trong mắt rất nhiều người đều là gã trèo cao, Vương Hoa Chiêu nói: Trương Dương, cậu mau tới đi, phù rể tôi lâm thời tìm được bị bệnh rồi, phải để cậu xuất mã thôi.
Trương Dương cười nói: Thế phì dâu có xinh không?
Vương Hoa Chiêu trước giờ không hay nói đùa không ngờ lại nói: Đảm bảo khiến acậu hài lòng.
Trương Dương nói: Tôi hài lòng hay không quan trọng, quan trọng là hai vợ chồng cậu hài lòng.
Vương Hoa Chiêu giục: Đến mau đi, rất nhiều chuyện cần phải làm, tôi hiện tại tâm loạn như ma, chuyện kết hôn này nhìn thì đơn giản, nhưng khi thật sự phải đối mặt thì thật là phiền phức.
/2583
|