Y Đạo Quan Đồ

Chương 510 - Tiệc Mừng

/2583




Trương đại quan nhân tuy không phải là người tốt, nhưng trong lòng Thường Hải Tâm hắn cũng không phải là xấu tới mức đó, một người có thể vứt bỏ an nguy cá nhân xông vào biển lửa cứu mình, một người không tiếc hao tổn công lực giúp mình khôi phục dung mạo, làm sao có thể là người xấu được. Thường Hải Tâm tuy nói ra câu này nhưng không những không hề có một chút ghét bỏ nào, ngược lại từ sâu trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Còn Tần Thanh thì thấy từ trong lời nói của Thường Hải Tâm lộ ra sự ám muội.

Trương Dương lái xe jeep tới Nam Quốc sơn trang, hiện trường đã có không ít người đến trước, tuy là hai nhà làm chung, nhưng hôm nay khách khứa chủ yếu đến đều là của phía nhà gái, Tằng Lai Châu không làm to, vốn tất cả đều đơn giản, song tuy là vậy, nhà gái vẫy bày hai mươi bàn, nhà nam chỉ có ba bàn, trong đó một bàn còn là cán bộ tới từ Lam Sơn, hai bàn của thân bằng hảo hữu.

Trương Dương lại nhìn thấy Lưu Diễm Hồng, vị phó bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh này đang nhìn chằm chằm vào hắn, Trương Dương vừa xuống xe, Lưu Diễm Hồng đã vẫy tay với hắn: Qua đây!

Trương Dương đoán rằng cô ta khẳng định muốn lên lớp với mình, đầu không khỏi to ra, nhưng không đi cũng không được, chỉ đành trơ mặt bước tới.

Lưu Diễm Hồng chỉ vào chòi nghỉ mát ở vườn hoa.

Trương đại quan nhân đi theo cô ta, giống như là một học sinh phạm lỗi đang đối diện với giáo viên.

Lưu Diễm Hồng nói: Nói xem nào, cậu và Yên Nhiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trương Dương nói: Không có gì, vẫn như xưa thôi.

Lưu Diễm Hồng nói: Còn muốn lừa tôi à? Cậu và Yên Nhiên chia tay rồi.

Trương Dương nói: Hai chúng tôi đã thương lượng, hiện tại chúng tôi còn trẻ, nên lấy sự nghiệp làm trọng, chuyện tình cảm trai gái tạm thời nên gạt sang một bên, nói chính xác thì là nghỉ ngơi giữa hiệp.

Bớt chơi chữ với tôi thôi, Trương Dương, Yên Nhiên là một cô gái tốt, cậu sao không biểu quý trọng.

Trương Dương nói: Chị Lưu à, chị ruột của tôi à, tôi rất trân trọng cô ấy.

Tôi sao không nhìn ra nhỉ?

Trương Dương nói: Tôi biết Yên Nhiên là một cô gái tốt, nhưng tôi còn trẻ như vậy, chưa xác định được rõ ràng, thường đắc tội với cô ấy, thế nên cô ấy cho tôi một chút thời gian để tôi lắng đọng lại, để tôi thành thục hơn, đây là chuyện tốt mà.

Lưu Diễm Hồng nói: Như cậu mà cũng biết lắng đọng ư?

Không thể không lắng đọng được, xã hội này nước quá đục, tôi không lắng đọng thì không thể nhìn rõ mình. Trương Dương thủy chung vẫn là bộ dạng cợt nhả, Lưu Diễm Hồng vốn muốn nói hắn vài câu, nhưng thấy bộ dạng của hắn, nhất thời cũng không biết nói hắn thế nào. Lưu Diễm Hồng nói: Tình cảm cần phải gắng bó, con gái đều thích được quan tâm, cậu bút chút thời gian ở cùng với cô ấy đi. Tôi biết là Yên Nhiên có tình cảm với cậu.

Trương Dương gật đầu, nói: Cám ơn chị Lưu đã quan tâm, nhưng tôi hiện tại có muốn ở cùng với cô ấy cũng không được. Hai ngày trước tôi có gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy cùng ông ngoại tới tây bắc rồi, chuyện này cũng không định về nhanh, mà cho dù có về cũng bay thẳng sang Mỹ.

Lưu Diễm Hồng thở dài: Xem ra giữa hai đứa thật sự là có vấn đề rồi. Lưu Diễm Hồng lúc nói chuyện liếc về phía Thường Hải Tâm và Tần Thanh ở đằng xa, có một điểm cô ta không chút hoài nghi, thằng ôn Trương Dương này trời sinh đào hoa, cô ta từ sâu trong lòng muốn thấy Sở Yên Nhiên và Trương Dương thành đôi, thật sự không hi vọng bọn họ chia tay.

Trương Dương cười nói: Chị Lưu, chị đừng nói tôi nữa, tôi thấy phó bí thư tỉnh ủy Lam Sơn gần đầy rất tốt với chị.

Lưu Diễm Hồng trừng mắt lườm hắn: Đừng có nói bậy, chúng tôi chỉ là quan hệ công tác.

Trương Dương nói: Quan hệ công tác ư? Chị là làm công tác kỷ luật, Ngô Minh là phó bí thư tỉnh ủy Lam Sơn, trừ phi là y tham ô nhận hối lộ, hoặc là tác phong bất chính thì các người mới có quan hệ công tác. Chị Lưu, chị tiết lộ cho tôi đi, có phải là muốn song quy y không? Khi nào vậy?

Lưu Diễm Hồng bị hắn hỏi cho cứng cả họng, hai người ở phía này đang nói chuyện thì Ngô Minh cũng đi tới, thằng ôn này rât nhanh phát hiện được Trương Dương và Lưu Diễm Hồng đang nói chuyện trong hoa viên, cười ha ha đi tới.

Trương Dương thở dài: Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới liền, chị Lưu, tôi xin nhắc chị nhé, công tác nhất định phải phân rõ với tình cảm, song quy thì song quy, nhưng ngàn vạn lần đừng để mình bị cuốn vào.

Lưu Diễm Hồng tức giận nói: Cậu nói ít cũng không có ai coi cậu bị câm đâu.

Trương Dương và Ngô Minh lúc đi ngang qua nhau, Ngô Minh mỉm cười với hắn, ánh mắt lại không nhịn được mà liếc bộ quần áo của mình một cái, thầm nghĩ, con mẹ mày mặc thế vẫn chưa đủ à!

Trương Dương cũng cười đáp lại, rồi đi tới cạnh Tần Thanh, Tần Thanh có chút hiếu kỳ, nói: Bí thư Lưu tìm anh nói chuyện gì vậy?

Không có gì? Chỉ hỏi anh về tình hình phát triển của sân bay mới Giang Thành thôi. Trương Dương không nói thật ra, Tần Thanh tuy lòng dạ rộng rãi, nhưng dẫu sao cũng là nữ nhân, Trương Dương vẫn phải chiếu cố tới cảm thụ của cô ta.

Tần Thanh nhìn về đằng xa.

Trương Dương cười nói: Ngô Minh đang theo đuổi bí thư Lưu, thằng cha nay sao không có chút tự biết lấy mình nhỉ, Lưu Diễm Hồng người ta là cấp bậc gì, y là muốn chèo cao tới phát rồ rồi.

Tần Thanh nhìn hắn một cái: Anh thì có cấp bậc gì mà đòi bình luận người ta.

Trương Dương cười nói: Bọn em không phải nói anh chỉ cho phép châu quan phóng hỏa chứ không cho bách tính đốt đèn ư? Có một số chuyện anh có thể làm, nhưng người khác thì không làm được.

Tần Thanh nói: Đối với anh, em không có gì để bình luận.

Trương Dương nói: Anh không phải cũng là trèo cao với em ư, anh là trèo lên núi cao của em!

Tần Thanh đỏ mắt, nhìn xugn quanh, gắt khẽ: Đừng ăn nói bậy bạ, chỗ nào cũng có người, để người khác nghe thấy sẽ cười cho đấy.

Lúc này Thường Hải Tâm cầm ba bình nước tới, phân biệt đưa cho Tần Thanh và Trương Dương một bình, cô ta có chút kỳ quái, nói: Gần mười một giờ rồi, cô dâu chú rể sao vẫn chưa tới, ngàn vạn lần đừng có muộn điển lễ.

Trương Dương nói: Điển lễ cũng có gì đâu, chẳng qua là lãnh đạo luân phiên phát biểu thôi mà.

Tần Thanh trừng mắt lườm hắn: Tôi sao nghe anh nói câu nào cũng như là đang ám chỉ tôi thế nhỉ.

Thường Hải Tâm nói: Tới rồi, tôi đi xem thế nào.

Trương đại quan nhân mỉm cười dùng công phu truyền âm nhập mật nói với Tần Thanh: Ám chỉ thì anh không làm đâu, đối với em anh luôn bắn trực tiếp.

Tần Thanh đỏ mặt tía tai, nói chuyện với tên tình lang vô sỉ này thật đúng là lúc nào cũng bị hắn quấy rối, Tần Thanh gắt: Tinh lực quá thừa. Rồi quay người theo Thường Hải Tâm đi xem náo nhiệt.

Trương Dương không có hứng thú đối với loại tràng diện này, hắn lưu ý những lãnh đạo tới ngày hôm nay, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương cũng tới, tỉnh trưởng Tống Hoài Minh cũng tới, thường ủy tỉnh ủy tới không ít, Trương Dương tuy rất quen với họ, nhưng loại trường hợp này loại cán bộ cấp phó ban như mình mà tới chào hỏi người ta thì không hợp lý, khi hắn đang nhìn xung quanh thì nghe thấy có người gọi tên mình.

Trương Dương quay người lại, thấy Lương Thành Long mặc tây trang màu xám đang mỉm cười đi tới.

Tuy Trương Dương gần đây sản sinh một chút khúc mắc với Lương Thành Long, nhưng dẫu sao thì giao tình trong quá khứ cũng sờ sờ rồi đó, Trương Dương cười ha ha bước lên, chìa tay về phía Lương Thành Long, Lương Thành Long thì ôm luôn Trương Dương, lớn tiếng nói: Nhớ chết đi được!

Trương đại quan nhân cười mắng: Mẹ kiếp, anh đừng có buồn nôn vậy chứ, tôi là cán bộ quốc gia sợ nhất là tác phong sinh hoạt có vấn đề.

Lương Thành Long nói: Cậu còn nói nữa à, tôi hiện tại bị nữ nhân khiến cho đau khổ lắm rồi, tôi tình nguyện chọn được ở cùng với cậu.

Trương Dương giả vờ sợ hãi: Tôi đâu có gì hay!

Hắn nhìn về phía sau Lương Thành Long, hỏi: Tới một mình à?

Lương Thành Long gật đầu, nói: Lão bà không muốn đi cùng tôi, còn tình nhân nếu xuất hiện thì phải trả tiền thuê biểu diễn, tôi nghĩ đi nghĩ lại thấy tới một mình là tốt nhất, tôi lại không phải là cán bộ lãnh đạo, không tiện phô trương.

Trương Dương cười cười, lúc này Đinh Triệu Dũng cũng tới, ba người quây lại với nhau, cũng nói cười vui vẻ. Lương Thành Long chủ động hỏi về Trần Thiệu Bân. Đinh Triệu Dũng nói: Cậu ta tới Thượng Hải rồi.

Lương Thành Long nói: Vẫn chơi cổ phiếu à? Có phải là trúng tà rồi không, một lòng muốn phát tài, cẩn thận không lại mệt chết đấy!

Đinh Triệu Dũng nói: Mỗi người đều có mục tiêu nhân sinh của mình, người ta không nói cậu thì cậu cũng đừng nói người ta.

Lương Thành Long nói: Tôi cũng không muốn can thiệp vào chuyện của cậu ấy, cậu ấy từ chỗ Thanh Hồng mượn hơn tám trăm vạn.

Trương Dương nói: Hai người có phải là sắp ly hôn không?

Lương Thành Long nói: Một ngày không rời nhau thì ngày đó vẫn là vợ chồng,hơn tám trăm vạn mà cậu ấy mượn có một nửa là của tôi đấy.

Trương Dương nói: Anh không muốn cho cậu ấy mượn à?

Lương Thành Long nói: Cũng không phải vậy, cậu nói xem, Trần Thiệu Bân muốn mượn tiền chỉ cần tìm tôi mở miệng ra là được, việc gì phải đi tìm lão bà của tôi, tôi biết tôi có một số chuyện làm không được trượng nghĩa lắm, nhưng cậu ấy lại cứ đi tìm Thanh Hồng, như thế là quá không nể mặt tôi rồi.

Đinh Triệu Dũng cười nói: Đừng nghĩ bậy, cậu còn không rõ con người của Trần Thiệu Bân ư, cậu ấy và Thanh Hồng không có gì đâu.

Lương Thành Long nói: Con người luôn dễ thay đổi.

Trương Dương nói: Anh đừng có nghĩ ai cũng như anh, tôi thấy thằng ôn anh gần đây có tật xấu rồi.

Lương Thành Long thở dài: Tôi đúng là có bệnh rồi, không chịu sống những ngày êm đẹp mà cứ muốn sứt đầu mẻ trán, hiện tại hối hận cũng con mẹ nó muộn rồi.

Tiếng pháo vang lên, cô dâu chú rễ đã đi vào đại sảnh làm lễ.

Trương Dương tuy không thích nghe lãnh đạo phát biểu, nhưng thân là phù rể, phải xuất hiện ở hiện trường hôn lễ, bí thư Kiều Chấn Lương là người chứng hôn cho Vương Hoa Chiêu và Tằng Lệ Bình, Trương Dương khi Trương Dương tới hiện trường thì bài phát biểu của Kiều Chấn Lương vừa hay kết thúc, hắn cũng vỗ tay theo, lại thấy Kiều Mộng Viện đứng ở chỗ cách mình không xa, hắn mỉm cười chen tới, Kiều Mộng Viện cũng thấy hắn, mỉm cười với hắn.

Từ vẻ mặt của Kiều Mộng Viện có thể nhìn ra là tâm tình của cô ta đã tốt hơn nhiều. Trương Dương nói: Tới lúc nào vậy?

Kiều Mộng Viện chỉ ra sau, Trương Dương nhìn thấy Mạnh Truyền Mỹ, mẹ của Kiều Mộng Viện cũng tới, đang ngồi cắn hạt dưa, nói chuyện với mấy vị phu nhân của quan lớn, trong đó còn có cả Liễu Ngọc Oánh, vợ của Tống Hoài Minh.

Trương Dương nói: Định khi nào thì về?

Kiều Mộng Viện nói khẽ: Vẫn chưa quyết định. Dừng lại chút rồi lại nói: Có lẽ là không về nữa!

Trương Dương hạ giọng nói: Bỏ được ư?

Kiều Mộng Viện nghe ra hàm nghĩa phức tạp trong câu này của hắn, cười hờ hững, nói: Có gì mà không bỏ được, nên buông tay thỉ thủy chung vẫn phải buông tay.

Hai bên đang nói chyện thì phía bên đó đám người đột nhiên cất tiếng hoan hô, chính là cô dâu Tằng Lệ Bình ném hoa cưới trong tay ra.

Bó hoa đó ở trong không trung lướt một vòng, lướt qua mấy chục bàn tay đang vươn ra, vừa hay rơi xuống trước mặt Kiều Mộng Viện, cơ hồ là theo bản năng, Kiều Mộng Viện bắt lấy bó hoa đó, Trương Dương sợ cô ta bị ném trúng, cũng giơ tay lên bắt, trong nháy mắt, Kiều Mộng Viện trở thành tiêu điểm của toàn trường, cùng cô ta trở thành tiêu điểm còn có Trương Dương, ai bảo Trương Dương đứng cùng với cô ta.

Trương đại quan nhân và Kiều Mộng Viện đứng cạnh nhau rất là xứng đôi, tất cả mọi người đều nhận ra người bắt được hoa là thiên kim của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, lập tức hoan hô vỗ tay, Kiều Mộng Viện có chút xấu hổ, Trương đại quan nhân thì còn xấu hổ hơn, vốn là hắn không sao, nhưng bởi vì bó hoa cưới mà trở thành tiêu điểm được chú ý. Trương Dương vội vàng buônt tay ra.

Kiều Mộng Viện cầm bó hoa đó, nhất thời tay chân luống cuống.

Trương Dương đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hắn nhìn thấy ánh mắt có ý vị xâu xa của Kiều Chấn Lương, lại thấy vẻ mặt không vui của Tống Hoài Minh. Trương đại quan nhân thầm nghĩ, oan quá, ta con mẹ nó oan quá, Vương Hoa Chiêu à, Tằng Lệ Bình à, tôi có đắc tội với hai vợ chồng cô cậu không, sao lại hại tôi như vậy.

May mà sự xấu hổ cũng chỉ là tạm thời mà thôi, tối đa là để lại cho người ta một đề tài để nói chuyện phiếm mỗi lúc rảnh rỗi. Trương Dương và Kiều Mộng Viện không có gì, ai cũng biết hắn suýt nữa trở thành con rể của tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, nhưng đề tài luôn có thể chế tạo ra, bởi vì bó hoa cưới này, rất nhiều người bắt dầu liên hệ chặt chẽ Trương Dương và Kiều Mộng Viện lại với nhau.

Kiều Mộng Viện cầm bó hoa cưới lặng lẽ đi tới cạnh mẹ, Mạnh Truyền Mỹ nhận lấy bó hoa trong tay con gái, mỉm cười nói: Hoa đẹp quá!

Liễu Ngọc Oánh ở bên cạnh nói: Nghe nói người bắt được hoa cưới của tân nương rất nhanh cũng sẽ trở thành tân nương. Lúc nói câu này, trong lòng Liễu Ngọc Oánh rất khó chịu, cô ta tuy không rõ Trương Dương và Kiều Mộng Viện có quan hệ gì, nhưng trong lòng vẫn thấy buồn bực.

Trương Dương quay về cạnh Lương Thành Long và Đinh Triệu Dũng, Lương Thành Long cười nói: Cung hỉ cậu, sắp xui xẻo rồi!

Đinh Triệu Dũng mắng: Mồm quạ đen!

Lương Thành Long nói: Ai kết hôn người đó con mẹ nó xui xẻo, đặc biệt là cưới con gái nhà quan to, các cậu nhìn mặt của Vương Hoa Chiêu kìa, có phải là ấn đường biến thành màu đen, vận xui đầy mặt không?

Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đều nhìn về phía Vương Hoa Chiêu, Lương Thành Long nói vậy khiến bọn họ phát hiện ra, Vương Hoa Chiêu tuy đang cười, nhưng nụ cười rất máy móc, rất cứng ngắc.

Đinh Triệu Dũng thở dài, nói: Xem ra môn đăng hộ đối vẫn có đạo lý nhất định.

Trương Dương nghe thấy cậu này có chút không thuận tai, Triệu Tĩnh Và Đinh Bân cũng là không môn đăng hộ đối ư, Đinh Triệu Dũng nói câu này là ám chỉ quan hệ của chúng ư? Đinh Triệu Dũng phát hiện Trương Dương đang nhìn mình với vẻ trách móc, lập tức ý thức được mình nói sai rồi, gã cười nói: Cậu đừng có nghĩ xa, tôi không có ý gì đâu.

Lương Thành Long nói: Nếu cho tôi lựa chọn lại, tôi con mẹ nó nói gì cũng không kết hôn đâu.

Trương Dương nói: Lâm Thanh Hồng không phải là cho anh lựa chọn ư? Người ta đợi anh ly hôn kìa.

Lương Thành Long nói: Nhưng tôi là người có trách nhiệm, đã kết hôn rồi thì tôi phải có trách nhiệm!

Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đồng thời giơ ngón giữa về phía gã.

Mười hai giờ trưa, tiệc cưới chuẩn bị bắt đầu, Trương Dương và Đinh Bân cùng nhau giúp rót rượu, Đinh Bân đối với ông anh rể tương lai này thủy chung kính úy có thừa, gã cầm khay còn Trương Dương cầm bình rượu, Đinh Bân thậm chị còn cảm thấy bình rượu này tùy thời đều có thể rơi xuống đầu mình. Gã ngoan ngoan gọi anh Trương, trên mặt liên tục nở nụ cười tôn kính.

Trương Dương gật đầu, hắn không thích Đinh Bân, nhưng Triệu Tĩnh lại thích, đã như vậy thì thôi cứ để kệ chúng đi. Trương Dương nói: Triệu Tinh sao lại làm phù dâu?

Đinh Bân nói: Chị Lệ Binh và nhà em rất thân nhau, cũng quen cả Triệu Tĩnh, hai người thường đi chơi với nhau.

Trương Dương ồ một tiếng, xem ra mình vẫn ít quan tâm tới em gái.

Kính rượu đương nhiên là phải bắt đầu từ các lãnh đạo, Trương đại quan nhân đẩy cửa ra nhìn, hay quá, thường ủy tỉnh ủy cơ hồ đều tề tụ đủ, phân lượng của bàn này không cần nghĩ cũng biết, Vương Hoa Chiêu trên phương diện nhân tế rõ ràng là không bằng Tằng Lệ Bình, Tằng Lệ Bình cười ngọt ngào, nói: Các chú các bác, bọn chúng tới kính rượu mọi người!

Đám thường tỉnh đều đề cử Kiều Chấn Lương làm đại biểu, Tằng Lai Châu lúc này cũng bước vào, y cười nói: Không được, bàn này phải kính từng người một, trước tiên bắt đầu từ bí thư Kiều!

Kiều Chấn Lương mỉm cười đứng dậy, nhận lấy rượu mừng mà Vương Hoa Chiêu kính hiến, nói: Chúc hai đứa hôn nhân mỹ mạn, sự nghiệp thuận lợi.

Trương Dương nhân cơ hội nói: Hôn nhân mỹ mãn là dựa vào mình, còn sự nghiệp thuận lợi thì phải dựa vào bí thư Kiều!

Cả bàn đều bật cười, Tằng Lai Châu bảo: Tiểu Trương nói không sai, bí thư Kiều uống nhiều chút!

Kiều Chấn Lương hớp một ngụm rồi giao lại chén rượu cho Vương Hoa Chiêu, y bị bệnh tiểu đường, phương diện sinh hoạt vẫn phải chú ý.

Tằng Lai Châu khuyên thì khuyên, nhưng chỉ cần nói là được rồi, không ai thật sự miễn cưỡng người khác uống rượu.

Khi tới lượt Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh cười nói: Chúc hai người bách niên hảo hợp bạch đầu tiếu lão. y rất dứt khoát uống cạn chén, dẫn tới một tràng hoan hô của mọi người. Trương Dương lưu ý thấy toàn trình Tống Hoài Minh không liếc mình lấy một cái. Bỏ mẹ rồi, xem ra tỉnh trưởng Tống vì chuyện của Sở Yên Nhiên mà quan hệ với hắn đã lạnh nhạt tới cực điểm. Trương Dương cũng rất biết điều, không mặt dày nịnh nọt người ta, cho nên hắn cũng không nói gì.

Khi kính tới bộ trưởng bộ tổ chức Khổng Nguyên, Trương Dương cố ý rót một chén lớn, Khổng Nguyên nhìn thấy chén rượu là hiểu thằng ôn này giở trò xấu đây, có điều Khổng Nguyên rất dứt khoát, không ngờ lại tiếp lấy rồi một hơi uống cạn, lần này tiếng hon hô còn lớn hơn so với lúc Tống Hoài Minh uống.

Trương Dương mỉm cười nhìn Khổng Nguyên, trong lòng bắt đầu tính toán chuyện của Ngô Minh. Trong tay hắn nắm ảnh nóng của Ngô Minh và Trương Lập Lan, căn cứ vào tình huồng mà hắn nắm được thì giữa Trương Lập Lan và Khổng Nguyên cũng có chút ám muội, gan của thằng ôn Ngô Minh nay lớn thật, trong bất tri bất giác đã đội cho Ngô Minh một cái mũ xanh to tướng, chỉ cần Trương Dương đâm ra, đừng nói là bí thư thị ủy, tiền trình chính trị của Ngô Minh chỉ sợ cũng tiêu tùng. Nhưng Trương Dương lại không có chứng cứ xác thực có thể chứng minh quan hệ của Khổng Nguyên và Trương Lập Lan. Trương Dương rất không thích con người của Khổng Nguyên, lần trước ở Tĩnh Hải thằng cha này không ngờ lại dám quấy rối Tần Thanh, về sau lại có ý với Trương Lập Lan, rồi giở trò trên bằng tốt nghiệp của Trương Dương, người này không phải là kẻ tốt lành gì. Trương Dương hận không thể đá y từ vị trí bộ trưởng bộ tổ chức xuống, nhưng hắn cũng hiểu rằng, với thực lực hiện tại của mình thì vẫn không đủ. Khổng Nguyên không phải là người mà mình có thể động vào. Loại chuyện thuê người vả y, chỉ có thể tiểu đả tiểu nháo, làm một lần chứ không thể chơi thêm lần nữa.

Đợi khi kính rượu kết thúc, khách nhân cũng về kha khá rồi, ngay cả Lương Thành Long và Đinh Triệu Dũng cũng đã ăn no bụng, Trương Dương thì nửa ngày không có gì vào bụng, vốn hi vọng cùng họ uống vài chén, nhưng thấy bọn họ đã cầm bánh kẹo cưới đi rồi, liền trách bọn họ không có nghĩa khí. Lương Thành Long nói: Tôi nay để tôi làm chủ đi, vẫn là Vọng Giang lâu của Viên Ba.

Trương Dương nói: Tới Vọng Giang lâu ư, nếu ở đó thì tôi cũng có thẻ VIP, ăn uống đều không mất tiền.

Đinh Triệu Dũng cười nói: Đúng là quá hủ bại.

Hai người họ đều ai có chuyện nấy, buổi chiều còn phải đi làm, Trương Dương nói: Vậy tôi nay nhé, tối nay người ta động phòng còn chúng ta thì uống rượu.

Lương Thành Long nói: Được, tôi sẽ đến đúng giờ!

Trương Dương nhìn Tần Thanh và Thường Hải Tâm cũng đã đứng dậy, hắn liền bước tới: Chị Thanh, hai người cũng về sớm thế?

Tần Thanh gật đầu, mỉm cười nói: Ở Lam Sơn còn nhiều việc chưa xử lý, tôi chiều ngày hôm qua đã đi, hôm nay nhất định phải về, nếu không thì thị trưởng Trường sẽ cho rằng tôi bỏ bê công việc.

Thường Hải Tâm tất nhiên là đi cùng Tần Thanh, Trương Dương cố giữ lại, nói: Đừng đi gấp vậy mà, tôi nay tôi mời cơm, hai người ăn xong rồi đi cũng được.

Tần Thanh nói: Tôi nhất định phải đi, hay là để Hải Tâm ở lại.

Thường Hải Tâm vội vàng lắc đầu: Tôi đã đáp ứng ba rồi, lát ngồi cùng xe với bí thư Chu về.

Tần Thanh nói: Tâm ý của cậu chúng tôi xin nhận, mời khách thì để lần sau đi.

Trương Dương buồn bã nhìn họ đi, hắn tùy tiện ăn một chút, lúc đang ăn thì Ngô Minh đi tới, trong lòng không khỏi có chút bực bội, người ta đi hết rồi, sao thằng cha này vẫn ở lại? Có điều hắn rất nhanh liền nghĩ thông, Ngô Minh là nhớ bộ quần áo của y.

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Phó bí thư Ngô đấy à, lại đây nào, chúng ta uống vài chén. Lúc nói không cần thận làm đổ bình coca, làm coca bắn cả vào quần áo.

Ngô Minh nhìn mà lòng đau như cắt.

Trương Dương nói: Xin lỗi, xin lỗi, làm bẩn quần áo của ông rồi.

Ngô Minh mắng thầm, mày là cố ý, nhưng trên mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười: Không sao, không sao! Ngô Minh lúc này mới nghĩ thông, không phải chỉ là một bộ Tây phục thôi ư? Mình con mẹ nó có cần phải đòi cho bằng được không? Y đứng dậy chuẩn bị cáo từ, nhưng lại bị Trương Dương giữ lại: Phó bí thư Ngô, đừng đi vội mà, chúng ta làm vài chén đã.

Ngô Minh nói: Muộn rồi, tôi phải về!

Trương Dương nói: Gấp cái gì? Quần áo của ông tôi vẫn còn đang mặc cơ mà.

Ngô Minh mắng thầm, mày làm bẩn quần áo của tao rồi, tao thật sự là thấy chướng mắt, đéo thèm mặc nữa. Song ngoài mặt vẫn tươi cười nói: Tôi phải đi mà, chiều về Lam Sơn còn có việc.

Trương Dương nói: Việc gì cũng để sau, nào, cùng tôi uống chút đã. Hắn tìm một cái cốc thủy tinh rót đầy cho Ngô Minh.

Ngô Minh cười nói: Phó thị trưởng Trương, không phải là tôi không muốn uống với ậu, nhưng tôi mà uống thì làm lỡ việc, chúng ta dùng trà thay rượu được không?

Trương đại quan nhân nói như chém đinh chặt sắt: Không được, ông có thể uống cùng lãnh đạo tỉnh, không thể uống cùng tôi ư, có phải là khinh thường tôi không? Hắn thấy như vừa rồi chạy vào phòng mà đám thưởng ủy tình ngồi để kính rượu, cho nên mới nói vậy.

Ngô Minh dở khóc dở cười, cầm cốc thủy tinh ở trước mặt lên rót rượu vào, sau đó thì đối ẩm với Trương Dương.

Trương Dương nói: Cung hỉ, nghe nói là ông sắp thăng chức.

Ngô Minh trong lòng rất đắc ý, nhưng ngoài mặt thì vẫn thản nhiên như không: Thăng chức ư? Tôi không không nghe nói gì nhỉ?

Trương Dương mắng thầm thằng ôn này giả vờ giả vịt, hắn cố ý bảo: Chẳng lẽ tin tức của tôi sai lầm ư? Ai cũng nói bí thư Chu sắp tới Đông Giang làm phó tỉnh trưởng, do ông tiếp nhiệm vị trí của ông ấy.

Ngô Minh giả vờ nghiêm túc, nói: Phó thị trưởng Trương, những lời như thế này không nói linh tinh được đâu, chuyện vu vơ không căn cứ, tôi căn bản không biết, vạn nhất tin tức này bị truyền ra ngoài, sẽ tạo thành mâu thuẫn giữa các đồng chí.

Trương Dương nói: Trông ông sợ rồi kìa, hiện tại không phải là chỉ có hai chúng ta thôi ư? Tôi cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, không có ý gì cả, phó bí thư Ngônày, nếu có chuyện này thì tôi chúc mừng ông trước, nếu như không có thì ông hãy nỗ lực thêm, tranh thủ đợt sau được lên làm bí thư thị ủy, đảng viên cộng sản chúng ta phải yêu cầu tiến bộ không ngừng, ông nói xem có phải không?

Ngô Minh luôn cảm thấy thằng ôn này trong lòng có lời, y cười nhạt, nói: Đối với tôi mà nói, làm tốt công tác được giao là quan trọng nhất, những chuyện khác tôi không hay nghĩ tới, kỳ thực có làm to hơn nữa, nếu như không phải việc vì nhân dân, thì ở trên vị trí nào cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Phó thị trưởng Trương, tôi luôn cảm thấy, những cán bộ quốc gia chúng ta, ngàn vạn lần đừng coi mình là cán bộ, phải coi mình là đầy tớ của nhân dân, chỉ có như vậy mới xây dựng được quan điểm rõ ràng, mới có thể thật sự làm được chút việc cho nhân dân.

Trương Dương nghe y nói rất quan miện đường hoàng, trong lòng đầy khinh thường, từ những hành vi của Ngô Minh, gã căn bản là một tên tiểu nhân chân chính.

Trương Dương nói: Phong cách của phó bí thư Ngô rất cao, tôi chỉ là một cán bộ nhỏ của cơ sở, cảnh giới còn kém ông một vạn tám ngàn dặm.

Ngô Minh cười nói: Đừng nói vậy, chỉ cần là làm việc vì nhân dân, làm quan gì, ngồi ở vị trí nào cũng như nhau.

Trương Dương nói: Nghe ông nói vậy thì tôi cũng yên tâm.

Ngô Minh có chút mê hoặc nhìn Trương Dương, thằng ôn này có ý gì vậy?

Trương Dương nói: Vừa rồi đó, tôi nghe được một số lời đồn bất lợi đối với ông, không biết có nên nói hay không?

Hắn đã nói đến thế này rồi, Ngô Minh đương nhiên muốn nghe tiếp xem hắn muốn nói gì.

Trương Dương nói: Ông có phải là đang theo đuổi bí thư Lưu của ủy ban kỷ luật tỉnh không?

Làm gì có chuyện đó, cậu đừng hiểu lầm? Ngô Minh vội vàng phủ nhận.

Trương Dương nói: Đó có phải là tôi nói đâu, là người khác nói vậy cơ mà!

Ngô Minh nhìn ra thằng ôn này hôm nay rắp tâm muốn đùa bỡn mình, nếu tiếp tục ở lại thì không biết thằng ôn này còn nói ra những lời khó nghe gì nữa, vừa hay lúc này Vương Hoa Chiêu tới bảo Trương Dương giúp phát bánh kẹo cười, coi như là giúp y giải vây.

Trương Dương khi phát bánh kẹo cưới phát hiện Khổng Nguyên vẫn chưa đi, đang ở đó nói chuyện với Lưu Diễm Hồng, Trương Dương biết vị bộ trưởng Khống này có thói quen, cứ gặp nữ cán bộ là thái độ hòa ái một cách bất thường Trương Dương chạy tới, đưa bánh kẹo cưới cho Khổng Nguyên: Bộ trưởng Khổng, bánh kẹo cưới của ông đây!

Khổng Nguyên hơi ngây ra, trong lòng có chút không vui, Lưu Diễm Hồng thấy Trương Dương tới, mỉm cười nói: Trương Dương, hôm nay cậu giúp được nhiều việc quá nhỉ.

Trương Dương nói: Chỉ giúp được chút sức mọn thôi mà, tôi muốn có cơ hội nói vài câu với bộ trưởng Khổng cũng không có.

Khổng Nguyên cười nói: Cậu tìm tôi nói chuyện gì? Thầm nghĩ, tao có mày có tiếng nói chung à.

Trương Dương nói: Cùng với bộ trưởng bộ tổ chức nói chuyện thì còn gì ngoài hỏi lúc nào thì tôi được thăng chức!

Khổng Nguyên cười ha ha, nói: Cái này không thuộc tôi quản, đi tìm Từ Bưu mà nói chuyện.

Trương Dương nói: Bộ trưởng Từ cũng rất nghe ông mà!

Khổng Nguyên nói: Chúng tôi tuy có quan hệ thương cấp hạ cấp, nhưng Từ Bưu không nhất định là không nghe tôi đâu, mọi người ai phụ trách việc của người nấy, tôi tối đa chỉ có tác dụng giám sát thôi.

Lưu Diễm Hồng đứng dậy tới nói chuyện với vợ chồng Tằng Lai Châu, cô ta hôm nay cũng coi như là một nửa người nhà gái.

Khổng Nguyên thấy Lưu Diễm Hồng đi rồi, trên mặt cũng không còn tươi cười, y bực bội nhìn đồng hồ, nói khẽ: Chiều còn có một cuộc họp, tôi đi trước đây!

Trương Dương nhắc nhở: Bộ trưởng Khổng đừng quên bánh kẹo cưới.

Khổng Nguyên nói: Cậu giữ lại mà ăn đi!

Trương Dương nói: Tôi không thích ăn đồ ngọt, bộ trưởng Khổng, lần trước chuyện giấy tốt nghiệp của tôi may mà có ông.

Khổng Nguyên nhíu mày, y lần trước cố ý bảo Trương Lập Lan làm khó Trương Dương trong vấn đề giấy tốt nghiệp của hắn, may mà có Lưu Diễm Hồng đến xin giúp, có điều sau cùng Trương Lập Lan vẫn tha cho Trương Dương, thằng ôn này đúng là không biết điều, còn muốn tự tìm rắc rối ư? Khổng Nguyên cười nhạt nói: Chuyện nhỏ thôi mà! y đứng dậy định đi.

Trương Dương lại nói: May mà có bộ trưởng Khổng giúp đỡ, nếu không thì chủ nhiệm Trương cũng sẽ không phát giấy tốt nghiệp cho tôi đâu.

Khổng Nguyên có chút bất mãn nhìn hắn, trong lòng thì thắc mắc, thằng ôn này đột nhiên cứ nhắc tới Trương Lập Lan là có ý gì?

Trương Dương cười ha ha, nói: Bộ trưởng Khổng đúng là có phong cách lãnh đạo, khiến cho chủ nhiệm Trương phải tâm phục khẩu phục, ông nói một câu thôi,cô ta cho dù là không thích cũng phải giao giấy tốt nghiệp cho tôi, làm lãnh đạo là phải có loại uy nghiêm này!

Khổng Nguyên trong lòng giật thót, chẳng lẽ thằng ôn này phát hiện ra quan hệ giữa mình và Trương Lập Lan rồi ư? Khổng Nguyên dẫu sao cũng là lão tướng cửu kinh sa trường, y mỉm cười vỗ vai Trương Dương, nói: Tiểu Trương, hãy quý trọng những gì đang có, phải biết rằng trên chính trí có được một chút tiến bộ cũng là đáng mừng rồi, cũng là cực kỳ khó khăn rồi, là cho tốt đi, tôi trông chờ vào cậu đó.

Trương Dương nói: Bộ trưởng Khổng yên tâm, tôi nhất định ra làm tốt cho ông xem.

Khổng Nguyên thầm nghĩ hôm nay không biết vì sao, Trương Dương nói gì y cũng cảm thấy như trong lời có lời, y không muốn tiếp tục giao lưu với Trương Dương nữa, đứng dậy bỏ đi

/2583

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status