Trương đại quan nhân quay trở lại thân thiết ôm đầu vai Lương Thành Long: Huynh đệ như tay chân, anh nói xem, hiện tại tôi vừa tới Nam Tích, ngay cả chỗ ở cũng không có, anh là nhà buôn đất, nhìn tôi như thế này, chẳng lẽ không có một chút lòng thương xót nào à? Chẳng lẽ không muốn giúp huynh đệ một lần ư?
Lương Thành Long nói: Ủy ban thể dục thể thao của các cậu không phải cũng có nhà khách sao? Dù sao cậu ở đó cũng không tốn tiền.
Trương đại quan nhân hai mắt trợn lên: Lương Thành Long, anh có muốn lấy được tiền công trình không?
Lương Thành Long vẻ mặt khổ sở móc chìa khóa ra: Tôi nói này người anh em, cậu định mượn bao lâu.
Trương đại quan nhân vỗ vỗ vai Lương Thành Long nói: Tôi biết anh không phải là người nhỏ nhen mà, hơn ba trăm vạn so với tình bạn của chúng ta thì chỉ là cái rắm! Bạn từ xa tới, tôi cũng phải có chỗ chiêu đãi người ta chứ, anh yên tâm, tôi mượn dùng tạm thời thôi, nhất định sẽ quý trọng từng cành cây ngọn cỏ trong biệt thự của anh, đợi dùng xong rồi, tôi nhất định sẽ Châu về Hợp Phố, tuyệt không làm ảnh hưởng anh kiếm tiền.
Lương Thành Long vốn cũng không phải người ky bo, nhưng vừa mới sửa biệt thự xong, mình còn chưa vào ở được ngày nào đã bị Trương Dương bóc tem trước rồi. Lương Thành Long thật sự có hcút hối hận, sớm biết vậy thì không nói với thằng ôn này chuyện này rồi, người nói vô tâm, người nghe hữu ý, trong từ điển của Trương Dương trước giờ chưa từng có hai chữ khách khí.
…. Hồ Nhân Như và Hải Lan buổi sáng ngồi máy bay tớ Đông Giang, ở lại Đông Giang một chút rồi lái xe tới Nam Tích, Hải Lan và Trương Dương đã lâu rồi chưa gặp nhau, nhớ tới bộ dạng cợt nhả của Trương Dương, Hải Lan tim không khỏi đập thình thịch.
Hồ Nhân Như vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Trương Dương, gác điện thoại, nói với Hải Lan: Anh ấy bảo chúng ta trực tiếp tới Vân Hi sơn trang.
Vân Hi sơn trang?
Hồ Nhân Như gật gật đầu nói: Biệt thự xa hỏa ở phía đông ngoại ô Nam Tích, vừa mới xây xong không lâu, nghe nói phong cảnh không tồi.
Hải Lan cười nói: Anh ấy bảo vậy à?
Hồ Nhân Như mỉm cười, cô ta nhẹ giọng nói: Cái miệng của anh ấy có thể biến người chết thành người sống, không tận mắt nhìn thấy thì chị cũng không tin được!
...
Số người vào ở Vân Hi rất thấp, phong cảnh tuy rằng không tồi, nhưng lại ở chỗ hẻo lánh, chung quanh không có gì thương nghiệp đồng bộ, căn biệt thự này của Lương Thành Long lại ở chân núi Thúy Bình Sơn Nam, phía bắc hồ Thiên Nga, sơn nam thủy bắc, phong thủy tuyệt giai, ở khu vực này gần đây mới xây thêm năm tòa biệt thự, nhưng đã hoàn thành cũng chỉ có căn này của Lương Thành Long. Trương Dương trước khi tới đây đã mua không ít đồ ăn, sau khi nói chuyện điện thoại xong, hắn liền nằm ở trong sân lẳng lặng chờ bọn họ tới.
Đã là cuối thu, thiếu màu xanh tươi đầu sức sống, nhưng lại có thêm cảnh tượng ngày thu nhiều màu sắc.
Trương đại quan nhân nằm trên võng, lắc lư theo dó, rất thích ý, nhìn bầu trời xanh thẳm, trong đầu tính toán đại kế tương lai của hắn, bất tri bất giác hắn thiếp đi ở trên võng.
Cho tới khi chiếc xe Audi màu đỏ của Hồ Nhân Như lái vào sân, Trương đại quan nhân mới mở mắt, trước tiên là nhìn thấy Hải Lan thân mặc áo khoác da, quần bò xanh, đi giày cao gót, dưới ánh nắng chiều, mái tóc đen nhánh của cô ta ánh lên màu đỏ, cái kính đen đã che lấp nửa lớn khuôn mặt, trên vai khoác một cái áo choàng lông dê cực kỳ phong tình, Trương Dương không nhìn thấy được mắt của Hải Lan nhưng lại cảm thụ được sự thâm tình nồng cháy của cô ta lúc này.
Trương Dương bật cười, Hồ Nhân Như từ phía khác đóng cửa xe lại, cô ta mặc quần áo màu đen, áo trong màu trắng, ăn mặc đúng kiểu phụ nữ công sở điển hình, tóc quấn lại ở sau đầu, đôi mi cong cong, mắt sáng trong veo, trên chiếc mũi cao là một cái kính gọng đen.
Trương đại quan nhân từ trên võng nhảy xuống, bước về phía hai người họ, mỉm cười nói: Hai em nói xem, chúng ta nên bắt tay hay là ôm hôn? Tuy là nói vậy, nhưng hắn đã giang tay ra, nhẹ nhàng ôm Hải Lan, Hải Lan bị lồng ngực âm áp mà rộng rãi của hắn áp lấy, một loại hạnh phúc quen thuộc dâng lên từ tận đáy lòng, nhưng cô ta lại sợ thằng ôn này ở trước mặt Hồ Nhân Như lại biểu hiện quá nóng bỏng, đang cảm thấy xấu hổ thì Trương Dương đã buôn cô ta ra, lại ôm Hồ Nhân Như một cái, Trương Dương nắm chừng mực rất chuẩn, lướt qua cái là dừng, không cho bọn họ quá nhiều không gian để phản ứng, biểu đạt rất tự nhiên, ôm như vậy giữa bạn bè là rất bình thường, có điều sự ám muội trong đây, chỉ có người đương sự mới có thể thể hội được.
Kỳ thật Hồ Nhân Như và Hải Lan đều biển quan hệ giữa họ và Trương Dương, nhưng có điều vi diệu là, loại quan hẹ này thủy chung không điểm phá.
Hải Lan cởi kính râm, một đôi mắt trong veo như nước thu liếc một cái lên mặt Trương Dương, Hải Lan nói: Anh cũng biết chọn chỗ đó, non xanh nước biếc, phong cảnh hợp lòng người.
Trương Dương cười nói: Anh thì chẳng thấy nơi này non xanh nước biếc gì cả, điều mà anh nhìn trúng là nơi này núi cao hoàng đế, không có ai quấy rầy sự thanh tịnh của chúng ta.
Hồ Nhân Như nói: Anh đừng nói hưu nói vượn nữa, mau giúp chút đi nào, lần này bọn em từ Hongkong mang về không ít quà cho anh.
Trương Dương đi theo cô ta tới trước xe Audi, giúp đỡ lấy ra hai cái vali lớn từ trong cốp xe, một cái là của Hải Lan và một cái là của Hồ Nhân Như, nữ nhân sao đi tới đâu cũng mang theo nhiều hành lý như vậy nhỉ.
Một trận gió thu thổi tới, Hải Lan theo bản năng khoác chặt áo choàng trên vai, đi theo Trương Dương về phía trước, nhìn ra được viện tử gần đây không được dọn dẹp, trên mặt đất trải đầy lá vàng, dẫm lên trên mềm nhũn, đi mỗi bước lại phát ra tiếp lép nhép, khiến người ta càng cảm thấy rõ sự yên tĩnh ở nơi này.
Trương đại quan nhân mỗi tay kéo một cái vai li, khí khái nam nhi hùng tráng thể hiện ra hết, miệng thì nói: Tới thì cứ tới, còn mua cho anh nhiều đồ như vậy làm gì, một khoảng thời gian không gặp, đã coi anh thành người ngoài rồi ư?
Hồ Nhân Như cười khúc khích nói: Chỉ có một ít là quà thôi, đa số đều là đồ đạc của bọn em.
Trương Dương bước vào phòng khách, đặt vali xuống.
Trang trí của biệt thự này hoàn toàn là án chiếu theo phong cách nông thôn mĩ thức, thân thiết mà ấm áp, đâu đâu cũng tràn đầy một cỗ hương vị hoài cựu. Hải Lan ngồi xuống sa lông, hai tay ấn ấn đệm: Em rất thích nơi này!
Trương Dương cười nói: Thích thì ở lại đi, thích ở bao lâu thì ở bấy lâu.
Hồ Nhân Như kéo một cái vali ra giữa, nói: Hai người nói chuyên trước đi, em mệt rồi, đi tắm cái đã! Trương Dương, phòng nào là phòng của em?
Trương Dương nói: Phòng của bọn em đều ở tầng hai, cứ chọn thoải mái.
Hồ Nhân Như ừ một tiếng, cô ta kéo vali lên lầu.
Nghe thấy tiếng đóng cửa ở trên lầu, Trương Dương đã ôm Hải Lan vào trong lòng, không đợi Hải Lan có Hải Lan đã hôn lên đôi môi anh đào của cô ta. Hải Lan ư một tiếng, hai tay ôm chặt lấy người hắn, đôi môi anh đào đón lấy môi hắn, hai người lặng lẽ hôn nhau một lát. Hải Lan nhè nhẹ đẩy hắn ra, chỉ lên lầu. Cô ta lo Hồ Nhân Như đột nhiên đi xuống, tuy trong lòng cô ta cũng hiểu rằng, Hồ Nhân Như là cố ý tránh đi để tạo cơ hội cho họ.
Hải Lan ôn nhu nói: Em mang tới một món quà cho anh từ Hongkong.
Trương Dương cười nói: Em chính là món quà tuyệt nhất của anh, những cái khác đều vô vị.
Hải Lan nghe thấy câu này thì cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng, chu môi nói: Nói thì nghe hay lắm. Cô ta mở vali ra, từ bên trong lấy ra một bộ quần áo: Anh thử đi, không biết là có hợp không!
Trương Dương cười ha ha nhận lấy: Nhất định là hợp, mỗi một thước một tấc trên người anh em đều biết rõ mà. Hải Lan nghe thấy câu này của hắn liền cảm được bên trong có ngụ ý, mặt không khỏi đỏ lên, lại lấy ra một hộp nước hoa nói: Mấy ngày trước em có đi Pháp, mua về cho anh này.
Trương đại quan nhân đã không còn là tên nhà quê ngày trước nữa rồi, không còn coi nước hoa cho đàn ông là mãnh thú hồng thủy. Hắn cười nói: Em xem, em tặng anh nhiều đồ như vậy mà anh lại không mua gì cho em, anh ngại quá. Hải Lan nói: Anh là cán bộ thanh liêm, làm gì có tiền mà mua quà? Có lòng là được rồi.
Trương đại quan nhân nói: Không có gì để hồi báo, chỉ đành lấy thân báo đáp, em thích chỗ nào thì chỗ đó để cho em hưởng dụng.
Hải Lan mỉm cười, tay đặt ở trước ngực Trương Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ: Anh đó, nói ít những lời hạ lưu thôi. Cô ta đứng dậy nói: Lát nữa lại nói chuyện với anh, giờ em đi tắm cái đã.
Trương Dương nói: Hay là chúng ta tắm cùng nhau đi.
Cười cười, không để ý đến không để ý đến, mang vali lên lầu.
...
Phòng của Trương Dương ở lầu ba, hắn trước giờ đều là loại chủ nhân trong ổ chó không có lương khô, nhân lúc nhàn rỗi thử quần áo mà Hải Lan mua, đứng ngắm mình trước gương, tự cảm thấy mình đúng là không tồi, đúng vào lúc Trương đại quan nhân đang tự sướng thì cửa phòng vang tiếng gõ nhè nhè, Hồ Nhân Như mặc áo tắm màu trắng bước vào. Cô ta vừa tắm xong, mái tóc dài màu đen xõa xuống đầu vai, cô ta vốn đã quyến rũ lại càng tăng thêm vài phần hương vị lười biếng.
Trương Dương chạy lên nắm lấy eo thon của cô ta, Hồ Nhân Như cắn cắn môi, nói khẽ: Đừng nghịch ngợm, bọn em lần này tới đây là vì công việc. A! Còn chưa nói xong thì bị Trương Dương đẩy vào tường, bộ ngực cao vút bị thằng ôn này nắm lấy, ánh mắt của Hồ Nhân Như lúc này đã mơ màng như vừa uống rượu, hô hấp không khỏi trở nên dồn dập, khẽ lắc đầu: Đừng làm loạn.
Trương đại quan nhân oán giận nói: Mọi người đều nói một hòa thượng đun nước ăn, hai hòa thượng tranh nước ăn, ba hòa thượng thì không có nước mà ăn, anh lúc này có hai hòa thượng, đã không có nước mà ăn rồi.
Hồ Nhân Như bị câu này của hắn chọc cường, cô ta ôm lấy mặt Trương Dương, nói khẽ: Ngoan, em có phải là đi ngay đâu, thời gian còn dài mà, có muốn xem quà em tặng anh không?
Trương Dương lắc đầu, ngón tay gẩy nhẹ một cái, áo tắm trên người Hồ Nhân Như nhẹ nhàng rơi xuống, thân hình lõa lồ hiện ra trước mặt Trương Dương. Hồ Nhân Như thốt lên một tiếng, không ngờ hắn hiện tại lại dám làm loạn, mặt đỏ tới tận mang tai, muốn nhặt áo tắm nhưng lại bị Trương Dương ôm lấy rồi nhấc lên, đặt xuống giường.
Hồ Nhân Như nói: Đừng... Nhưng cô ta còn chưa nói xong thì đã cảm thấy cái thứ nóng rực và cưng rắn đó đã đâm vào sâu trong cơ thể mình.
Bởi vì Hải Lan vẫn còn đang tắm, Hồ Nhân Như lo lắng cô ta tùy thời đều sẽ vào đây, trong lòng vừa thẹn thùng lại vừa khẩn trương, nhưng cô ta lại không có sức kháng cự lại thằng ôn này, sự hít thở kịch liệt khiến cho ngực cô ta hết lần này tới lần kháp ép vào ngực Trương Dương, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt quấn lại với nhau, Hồ Nhân Như cắn môi tựa hồ tựa hồ ấp ủ dũng khí cự tuyệt hắn, nhưng cuối cùng nhưng cuối cùng đôi mắt đẹp của cô ta vẫn chậm rãi nhắm lại, nếu không thể phản kháng, cũng chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng.
Rất nhiều lúc trong lòng mang tâm lý chịu đựng, nhưng lại có được sự hưởng thụ rất lớn, hai tay Hồ Nhân Như túm chặt lấy chăn, ra sức mím chặt môi đề mình không phát ra tiếng động, nhưng thế công của thằng ôn này tựa như vô cùng vô tận, ý chí của cô ta tuy rằng vẫn còn đang đấu tranh, nhưng thây thể đã hoàn toàn khuất phục, tứ chi quấn lấy người Trương Dương, một giọt lệ trong suốt từ khóe mắt lặng lẽ chảy xuống. Rốt cuộc là đau khổ hay là vui sướng, chỉ có người trong cuộc mới rõ.
Trương Dương thích nhìn vẻ mặt lúc này của Hồ Nhân Như, có thể khiến nữ nhân của mình được thỏa mãn, khiến hắn rất tự hào, so với vẻ ý loạn tình mê của Hồ Nhân Như, Trương Dương tuy rằng kìm lòng không đậu, nhưng cũng không quên sự tồn tại của Hải Lan, hắn nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân rất khẽ, càng lúc càng gần, sau đó thì dừng lại, sau khi dừng lại thì nhanh chóng rút lui.
Cửa phòng cũng không có khóa, Hải Lan vừa rồi ra ngoài tìm bọn họ, vừa hay nhìn thấy cảnh kích tình khiến mạch máu người ta căng phồng, Hải Lan tuy rằng đã biết cái tính đa tình của Trương Dương, cũng biết quan hệ giữa hắn và Hồ Nhân Như không bình thường, nhưng hai người lại ở trước mặt mình trình diễn một màn kích này, với năng lực chịu đựng của Hải Lan vẫn có chút khó chịu, cô ta lặng lẽ muốn đi, nhưng không chờ cô ta xuống được dưới lầu, liền cảm thấy người khựng lại, bị Trương Dương từ trong phòng đi ra ôm lấy.
Hải Lan đỏ mặt gắt: Bỏ em ra.
Trương đại quan nhân lúc này giống như dâm ma chuyển thế, chẳng nói chẳng rằng bế thốc Hải Lan lên.
Hải Lan vừa đánh vào ngực hắn vừa cầu xin: Thả em ra! Nhưng một chút khí lực này của cô ta căn bản không thể đánh tranh lại với Trương Dương đang bị sắc dục công tâm, huống chi, ý chí cự tuyệt Trương Dương của cô ta vốn không kiên quyết.
Hồ Nhân Như lúc này mái tóc tán loạn, cả người mềm yếu, trơ mắt nhìn Trương Dương bế Hải Lan lên giường, nhìn quần áo của Hải Lan bị cởi ra từng chút một, Hồ Nhân Như xấu hổ dùng hai tay che mắt, nhưng lại không nhịn được muốn xem thêm, vụng trộm nhìn động tác của bọn họ qua khẽ tay.
Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ của Hải Lan khiến Hồ Nhân Như nghe được mà mặt đỏ tim đập thình thịch, hai người tuy rằng đều biết rõ quan hệ của đối phương với Trương Dương, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị thằng ôn này lôi cả lên giường.
Trương đại quan nhân ở trên người Hải Lan sau khi trút hết toàn bộ kích tình, hôn lên môi Hải Lan một cái, nói: Anh yêu em! Sau đó thằng ôn này lại hôn mạnh lên môi Hồ Nhân Như một cái: Anh cũng yêu em! Hắn nhảy xuống dường, cười ha ha nói: Anh yêu bọn em!
Hải Lan và Hồ Nhân Như trên mặt đều lộ ra vẻ ngượng ngùng hai người có chút xấu hổ nhìn đối phương, đồng thời cắn cắn môi, Hải Lan nhìn vết hôn trên ngực Hồ Nhân Như, nhẹ giọng nói: Anh ấy là một tên lưu manh.
Hồ Nhân Như nhìn thoáng hồng vẫn chưa hết trên mặt Hải Lan: Một tên lưu manh dễ thương.
Bất kỳ chuyện gì cũng không thể vĩnh viễn trốn tránh được, rồi sẽ có lúc phải đối mặt, ví dụ như tình cảm giữa bọn họ, Trương đại quan nhân một mực đều lo lắng làm thế nào để bọn họ có thể ở cùng với nhau, làm sao có thể khiến bọn họ hiểu được tình cảm của mình, thằng ôn này nghĩ đi nghĩ lại, cuối sau cùng chỉ có thể nghĩ ra một phương pháp đơn giản và trực tiếp, kéo hết họ lên giường, Trương đại quan nhân không thề cảm thấy bình ti bỉ vô sỉ, hắn cho rằng đó là chuyện rất bình thường, ở thời Đại Tỳy, đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Hắn cũng hiểu rõ, thuyết phục bản thân thì dễ, nhưng thuyết phục người khác thì khó, cho nên hắn dứt khoát dùng chiêu Bá Vương ngạnh thượng cung, nhất tiễn song điêu, làm xong chuyện này rồi, Hải Lan và Hồ Nhân Như mắng hắn vô sỉ cũng được, lưu manh cũng được, nhưng tờ giấy dán cửa sổ ở trong lòng họ cuối cùng cũng bị đâm thủng.
Hải Lan và Hồ Nhân Như chỉ tạm thời khó xử, ở sâu trong lòng bọn họ thật ra sớm đã thừa nhận sự tồn tại của đối phương, bọn họ đều yêu Trương Dương, cũng hiểu rõ không ai có thể độc bá được tình cảm của Trương Dương, nếu như vậy, chỉ có thể thử phân hưởng cùng đối phương, nhưng không ai ngờ rằng, bọn họ vừa tới Nam Tích đã bị Trương Dương bế lên một chiếc giường, nói ra cũng lạ, những bí mật thuộc về riêng họ trước đây, hiện tại đột nhiên thành bí mật chung của hai người, bọn họ cũng không sinh ra sự cừu thị mà lại thân thiết hơn nhiều.
Hồ Nhân Như thở dài mặc áo tắm vào, nói khẽ: Anh mấy là ma tinh trong số kiếp của chúng ta, chị có muốn trốn cũng không được.
Anh ấy nhất định là sớm đã có chủ mưu. Hải Lan dùng chăn đơn che đi thân thể mềm mại, lại cảm thấy một cỗ nhiệt lưu tràn ra từ hai chân, cô ta đỏ mặt cúi ngời chạy vào toilet, từ khi yêu Trương Dương, cô ta chưa từng nghĩ tới muốn trốn chạy nữa.
Trương Dương, người khởi xướng chuyện này, lúc này lại một mình nhàn rỗi ngồi trong phòng khách, pha một ấm trà, thưởng thức hương trà, nghĩ tới hình tượng anh dũng thần võ của mình vừa rồi, khóe môi bất giác lộ ra một nụ cười đắc ý.
Hải Lan và Hồ Nhân Như đã mặc lại quần áo xuất hiện ở phía sau hắn, mỗi người nhéo một lỗ tai của hắn, Trương đại quan nhân liên tục xin tha, hắn biết không ai thật lòng muốn nhéo mình.
Hồ Nhân Như:: Lưu manh thành tính.
Hải Lan mắng: Ti bỉ hạ lưu! Hai người mắng xong đều buông tai hắn ra, một trái một phải ngồi xuống cạnh hắn. Trương đại quan nhân giang hai tay ra ôm lấy eo thon của họ, Hải Lan và Hồ Nhân Như tự nhiên ngả vào lòng hắn, rất nhiều lúc chính là như vậy, một khi đâm thủng lớp giấy dán cửa sổ này, một số sự xấu hổ không cần thiết sẽ tự nhiên biến mất.
Hồ Nhân Như lúc này mới có cơ hội lấy quà tặng cho Trương Dương ra, là một khăn trùm đầu màu đỏ đặc sắc của Ả Rập, cô ta đội giúp Trương Dương, Hải Lan và Hồ Nhân Như nhìn thấy Trương Dương trông chẳng ra làm sao, hai người đều không nhịn được mà bật cười.
Hải Lan khẽ cười nói: Giống người Ả Rập quá.
Hồ Nhân Như nói: Nếu phẩy chữ bát làm ria mép thì càng giống hơn.
Trương Dương nói: Anh nghe nói Ả Rập cho phép một chồng nhiều vợ, hay là anh dứt khoát tìm quan hệ nhập tịch Ả Rập nhé!
Hải Lan nói: Anh nếu nhập quốc tịch Ả Rập, không biết có bao nhiêu cô gái Trung Đông sẽ ngả vào lòng anh, không khéo sẽ lại dấy lên một cuộc chiến tranh vùng vịnh nữa đấy.
Hồ Nhân Như nói: Đi đi, sau khi đi, Trung Hoa đại địa chúng ta sẽ bớt đi một họa hại!
Trương Dương nói: Anh hay là không đi nữa, có thể bớt đi họa hại nào thì hay họa hại đấy.
Hải Lan nói: Em sao không nhìn ra anh có cảnh giới tư tưởng như vậy.
Trương Dương cười nói: Cảnh giới tư tưởng của anh không bằng hai em, bọn em sau này toàn bộ đều là kì nữ tử có thể liệt vào liệt nữ truyện, để bảo hộ phụ nữ Trung Đông, vì bảo vệ hòa bình thế giới, hai em hãy mang tinh thần không sợ hãi, mang theo ý niệm ta không vào địa ngục thì ai vào, xã thân cứu người, loại tình thần này đáng để tất cả nữ tính trên thế giới học tập.
Hồ Nhân Như không nhịn được mà bật cười bật cười, nắm tay lại đấm lên vai Trương Dương hai cái: Nhân phẩm của anh sao mà vô lại thế, chuyện gì anh cũng có thể nói một cách quang minh chính đại, kì thật anh là kẻ vô sỉ nhất, mặt dày nhất.
Hải Lan nói: Em còn cho rằng anh bảo bọn em về là có chuyện quan trọng muốn thương lượng, nhưng cả nửa ngày rồi, anh là vì... Nhớ tới tình cảnh vừa rồi, Hải Lan lại là một trận mặt đỏ tim đập, đấm lên vai Trương Dương hai cái: Vô sỉ, hạ lưu!
Trương đại quan nhân cười tủm tỉm nói: Chúng ta tình cảm thì tình cảm thật, nhưng anh gọi bọn em về thật sự là có chuyện nghiêm chỉnh.
Hồ Nhân Như hỏi: Chuyện nghiêm chỉnh gì?
Trương Dương đem chuyện vận hội tỉnh nói ra.
Hồ Nhân Như và Hải Lan đều lắng nghe nghiêm túc, chờ sau khi Trương Dương nói xong, Hải Lan nói: Nam Tích làm vận hội tỉnh, theo như em nghe nói, thế vận hội Olimpic những năm 84, không có một quốc gia nào tổ chức loại đại hội thể này mà kiếm được tiền, vận hội tỉnh bất kể trên quy mô hay là sức ảnh hưởng đều không thể đánh đồng với chuyện có tính quốc tế, ở Trung Quốc bất kể loại đại hội kiểu này đều tràn ngập sắc thái chính trị, có thể nói điều mà các lãnh đạo thật sự chú trọng là ích lợi chính trị, về phần hiệu quả và lợi ích hiệu quả kinh tế thì chỉ có thể xếp thứ hai.
Hồ Nhân Như nói: Chị Lan nói đúng đó, muốn từ vận hội tỉnh kiếm tiền là rất khó khăn, trong nước trước đây có rất nhiều đại hội thể dục thể thao cỡ lớn, cái gọi là doanh lợi cũng là sản vật dưới phương pháp tính toán đặc thù. Chuyện của Nam Tích em cũng có nghe nói tới không ít, đầu tư của cảng Nước Sâu xuất hiện vấn đề, do đó dẫn tới một loạt vấn đề trên tài chính của Nam Tích. Lãnh đạo Thành phố Nam Tích thống khoái giao quyền kinh doanh vận hội tỉnh cho anh như vậy cũng là vì duyên cớ này.
Trương Dương gật gật đầu nói: Không sai, vận hội tỉnh ở trong mắt lãnh đạo thành phố đã trở thành gân gà, ăn vào thì vô vị mà bỏ đi thì tiếc, nên nói là bọn họ cũng muốn nhưng mà lại không bỏ được, cưỡi hổ khó xuống, nếu không cũng sẽ không giao quyền kinh doanh cho anh.
Hải Lan nói: Quyền kinh doanh vận hội tỉnh bản thân không có giá trị quá lớn, đưa một ví dụ ra nhé, lúc diễn ra Á Vận Hội, một chiếc áo phông in hình gấu mèo Pan Pan có thể bán được với giá gấp đôi áo phông cùng loại, nếu như trên áo phông cùng chất in vật cát tường của vận hội tỉnh, với giá đó không thể nào bán được, cho dù bán rẻ thì cũng không có ai cảm thấy hứng thú. Đạo lý tương tự tồn tại ở mỗi một bộ phận của quá trình kinh doanh tiêu thụ vận hội tỉnh, sức ảnh hưởng sờ sờ ra đó, anh muốn áp dụng phương pháp thành công của Á Vận Hội lên vận hội tỉnh là không thực tế.
Trương Dương nói: Các em nói đều rất có lế, nhưng các em đừng quên, đầu tư của vận hội tỉnh thấp hơn nhiều những đại hội có tính quốc tế, mục đích của anh chỉ là thể thao lên đài, kinh tế giúp sức.
Hải Lan nói: Trừ phi anh có thể lôi kéo nhiều xí nghiệp tài trợ, nếu không hy vọng thành công của vận hội tỉnh của anh là rất nhỏ.
Trương Dương nói: Xí nghiệp cũng không phải là tài trợ miễn phí, thời buổi hiện tại không ai là kẻ ngốc cả, xí nghiệp vui vẻ bỏ tiền, bọn họ là coi trọng chuyện có khả năng mang lại lợi ích kinh tế, lợi ích kinh tế phải lợi dụng hiệu ứng quảng cáo để thúc đẩy, phương diện làm quảng cáo không phải là thế mạnh của anh, cho nên anh mới mời hai vị hiền nội trợ tới giúp cho anh! Trương đại quan nhân nắm lấy vai họ, hôn lên mặt mỗi người một cái.
Hồ Nhân Như nói: Thể thao lên đài, kinh tế giúp sức là ý tưởng tốt , nhưng như vậy sẽ làm yếu đi ảnh hưởng của bản thân vận hội tỉnh, chính trị trong nước là cực kỳ phức tạp, bất kể là anh làm chuyện gì, đầu tiên cũng phải nghĩ đến nguyên tắc đảng tính, anh nếu có ý làm yếu đi sắc thái chính trị, tới sau cùng liệu có phải là ra sức mà không được lòng lãnh đạo không?
Trương Dương nói: Muốn làm được việc thì không thể cứ lo trước tính sao, chuyện của Nam Tích đã vô cùng phức tạp rồi, sau khi anh vào Ủy ban thể dục thể thao mới phát hiện, Ủy ban thể dục thể thao này chỉ là cái thùng rỗng, một chút quyền lực cũng không có, anh vất vả lắm mới xin được một chút quyền lực từ tay bí thư Từ, mà tính khí của con người anh chính là hoặc là không làm, đã làm thì nhất định phải làm thật tốt.
Hải Lan cười khẽ nói: Cái mà anh giỏi nhất chính là phóng đại vô hạn chút quyền lực trong tay mình, phóng đại tới cực trí!
Trương đại quan nhân cười xấu, nói: Phóng đại quyền lực một cách vô hạn thì anh không biết, nhưng anh giỏi nhất là phóng đại bộ phận nào đó trên người đấy.
Hải Lan đỏ mặt nhéo lên tay hắn một cái.
Hồ Nhân Như gắt: Đang bàn chính sự lại bị anh nói linh tinh vào rồi.
Trương Dương cười nói: Nhân Như, theo em thấy, ý tưởng của anh liệu có thực hiện được không?
Hồ Nhân Như nhíu mày, nghĩ một chút rồi nói: Phương diện quảng cáo thì không thành vấn đề, trên tay bọn em hiện tại có không ít khách to, có thể khoác lên cho họ cái danh nhà tài trợ, nhưng người ta chưa chắc đã vì quyền quan danh mà bỏ tiền đâu.
Trương Dương nói: Cái cần là ảnh hưởng, thế vận hội Olimpic sở dĩ hấp dẫn sự chú ý của người ta là vì nguyên nhân gì?
Hải Lan nói: Thịnh sự quốc tế đương nhiên là phải được chú ý rồi.
Trương Dương lắc đầu, nói: Ngôi sao! World Cup vì sao so với thế vận hội Olimpic còn cuồng nhiệt hơn? Ngôi sao! NBA vì sao có thể khiến cho nhiều người chú ý như vậy, vẫn là ngôi sao, đừng có em nhẹ hiệu ứng ngôi sao.
Hồ Nhân Như nói: Cho dù anh mời toàn bộ ngôi sao thể thao Trung Quốc tới Nam Tích, cũng không thể khiến toàn dân chú ý tới vận hội tỉnh.
Trương Dương nói: Chưa chắc đã cần ngôi sao, cái anh cần chỉ là hiệu ứng ngôi sao, ngôi sao thể dục, ngôi sao giải trí, ngôi sao xí nghiệp, ngôi sao chính trị, chỉ cần là ngôi sao là có thể mang tới ảnh hưởng trực tiếp cho anh là được rồi.
Hồ Nhân Như và Hải Lan nhìn nhau, bọn họ bắt đầu hiểu được ý tưởng của Trương Dương rồi.
Hồ Nhân Như nói: Chỉ cần có thanh thế, có ảnh hưởng, vận hội tỉnh tất nhiên sẽ trở thành điểm nóng, thành điểm nóng rồi thì sẽ có giá trị quảng cáo.
Trương Dương nói: Có giá trị quảng cáo thì tài nguyên sẽ ùn ùn kéo tới!
Hải Lan nói: Nói nhiều như vậy, bước đầu tiên của anh là định bắt đầu từ đâu? Chẳng lẽ anh cũng học theo người khác, đi chạy rước đuốc ư?
Trương đại quan nhân mỉm cười nói: Vì sao không thể?
Lương Thành Long nói: Ủy ban thể dục thể thao của các cậu không phải cũng có nhà khách sao? Dù sao cậu ở đó cũng không tốn tiền.
Trương đại quan nhân hai mắt trợn lên: Lương Thành Long, anh có muốn lấy được tiền công trình không?
Lương Thành Long vẻ mặt khổ sở móc chìa khóa ra: Tôi nói này người anh em, cậu định mượn bao lâu.
Trương đại quan nhân vỗ vỗ vai Lương Thành Long nói: Tôi biết anh không phải là người nhỏ nhen mà, hơn ba trăm vạn so với tình bạn của chúng ta thì chỉ là cái rắm! Bạn từ xa tới, tôi cũng phải có chỗ chiêu đãi người ta chứ, anh yên tâm, tôi mượn dùng tạm thời thôi, nhất định sẽ quý trọng từng cành cây ngọn cỏ trong biệt thự của anh, đợi dùng xong rồi, tôi nhất định sẽ Châu về Hợp Phố, tuyệt không làm ảnh hưởng anh kiếm tiền.
Lương Thành Long vốn cũng không phải người ky bo, nhưng vừa mới sửa biệt thự xong, mình còn chưa vào ở được ngày nào đã bị Trương Dương bóc tem trước rồi. Lương Thành Long thật sự có hcút hối hận, sớm biết vậy thì không nói với thằng ôn này chuyện này rồi, người nói vô tâm, người nghe hữu ý, trong từ điển của Trương Dương trước giờ chưa từng có hai chữ khách khí.
…. Hồ Nhân Như và Hải Lan buổi sáng ngồi máy bay tớ Đông Giang, ở lại Đông Giang một chút rồi lái xe tới Nam Tích, Hải Lan và Trương Dương đã lâu rồi chưa gặp nhau, nhớ tới bộ dạng cợt nhả của Trương Dương, Hải Lan tim không khỏi đập thình thịch.
Hồ Nhân Như vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Trương Dương, gác điện thoại, nói với Hải Lan: Anh ấy bảo chúng ta trực tiếp tới Vân Hi sơn trang.
Vân Hi sơn trang?
Hồ Nhân Như gật gật đầu nói: Biệt thự xa hỏa ở phía đông ngoại ô Nam Tích, vừa mới xây xong không lâu, nghe nói phong cảnh không tồi.
Hải Lan cười nói: Anh ấy bảo vậy à?
Hồ Nhân Như mỉm cười, cô ta nhẹ giọng nói: Cái miệng của anh ấy có thể biến người chết thành người sống, không tận mắt nhìn thấy thì chị cũng không tin được!
...
Số người vào ở Vân Hi rất thấp, phong cảnh tuy rằng không tồi, nhưng lại ở chỗ hẻo lánh, chung quanh không có gì thương nghiệp đồng bộ, căn biệt thự này của Lương Thành Long lại ở chân núi Thúy Bình Sơn Nam, phía bắc hồ Thiên Nga, sơn nam thủy bắc, phong thủy tuyệt giai, ở khu vực này gần đây mới xây thêm năm tòa biệt thự, nhưng đã hoàn thành cũng chỉ có căn này của Lương Thành Long. Trương Dương trước khi tới đây đã mua không ít đồ ăn, sau khi nói chuyện điện thoại xong, hắn liền nằm ở trong sân lẳng lặng chờ bọn họ tới.
Đã là cuối thu, thiếu màu xanh tươi đầu sức sống, nhưng lại có thêm cảnh tượng ngày thu nhiều màu sắc.
Trương đại quan nhân nằm trên võng, lắc lư theo dó, rất thích ý, nhìn bầu trời xanh thẳm, trong đầu tính toán đại kế tương lai của hắn, bất tri bất giác hắn thiếp đi ở trên võng.
Cho tới khi chiếc xe Audi màu đỏ của Hồ Nhân Như lái vào sân, Trương đại quan nhân mới mở mắt, trước tiên là nhìn thấy Hải Lan thân mặc áo khoác da, quần bò xanh, đi giày cao gót, dưới ánh nắng chiều, mái tóc đen nhánh của cô ta ánh lên màu đỏ, cái kính đen đã che lấp nửa lớn khuôn mặt, trên vai khoác một cái áo choàng lông dê cực kỳ phong tình, Trương Dương không nhìn thấy được mắt của Hải Lan nhưng lại cảm thụ được sự thâm tình nồng cháy của cô ta lúc này.
Trương Dương bật cười, Hồ Nhân Như từ phía khác đóng cửa xe lại, cô ta mặc quần áo màu đen, áo trong màu trắng, ăn mặc đúng kiểu phụ nữ công sở điển hình, tóc quấn lại ở sau đầu, đôi mi cong cong, mắt sáng trong veo, trên chiếc mũi cao là một cái kính gọng đen.
Trương đại quan nhân từ trên võng nhảy xuống, bước về phía hai người họ, mỉm cười nói: Hai em nói xem, chúng ta nên bắt tay hay là ôm hôn? Tuy là nói vậy, nhưng hắn đã giang tay ra, nhẹ nhàng ôm Hải Lan, Hải Lan bị lồng ngực âm áp mà rộng rãi của hắn áp lấy, một loại hạnh phúc quen thuộc dâng lên từ tận đáy lòng, nhưng cô ta lại sợ thằng ôn này ở trước mặt Hồ Nhân Như lại biểu hiện quá nóng bỏng, đang cảm thấy xấu hổ thì Trương Dương đã buôn cô ta ra, lại ôm Hồ Nhân Như một cái, Trương Dương nắm chừng mực rất chuẩn, lướt qua cái là dừng, không cho bọn họ quá nhiều không gian để phản ứng, biểu đạt rất tự nhiên, ôm như vậy giữa bạn bè là rất bình thường, có điều sự ám muội trong đây, chỉ có người đương sự mới có thể thể hội được.
Kỳ thật Hồ Nhân Như và Hải Lan đều biển quan hệ giữa họ và Trương Dương, nhưng có điều vi diệu là, loại quan hẹ này thủy chung không điểm phá.
Hải Lan cởi kính râm, một đôi mắt trong veo như nước thu liếc một cái lên mặt Trương Dương, Hải Lan nói: Anh cũng biết chọn chỗ đó, non xanh nước biếc, phong cảnh hợp lòng người.
Trương Dương cười nói: Anh thì chẳng thấy nơi này non xanh nước biếc gì cả, điều mà anh nhìn trúng là nơi này núi cao hoàng đế, không có ai quấy rầy sự thanh tịnh của chúng ta.
Hồ Nhân Như nói: Anh đừng nói hưu nói vượn nữa, mau giúp chút đi nào, lần này bọn em từ Hongkong mang về không ít quà cho anh.
Trương Dương đi theo cô ta tới trước xe Audi, giúp đỡ lấy ra hai cái vali lớn từ trong cốp xe, một cái là của Hải Lan và một cái là của Hồ Nhân Như, nữ nhân sao đi tới đâu cũng mang theo nhiều hành lý như vậy nhỉ.
Một trận gió thu thổi tới, Hải Lan theo bản năng khoác chặt áo choàng trên vai, đi theo Trương Dương về phía trước, nhìn ra được viện tử gần đây không được dọn dẹp, trên mặt đất trải đầy lá vàng, dẫm lên trên mềm nhũn, đi mỗi bước lại phát ra tiếp lép nhép, khiến người ta càng cảm thấy rõ sự yên tĩnh ở nơi này.
Trương đại quan nhân mỗi tay kéo một cái vai li, khí khái nam nhi hùng tráng thể hiện ra hết, miệng thì nói: Tới thì cứ tới, còn mua cho anh nhiều đồ như vậy làm gì, một khoảng thời gian không gặp, đã coi anh thành người ngoài rồi ư?
Hồ Nhân Như cười khúc khích nói: Chỉ có một ít là quà thôi, đa số đều là đồ đạc của bọn em.
Trương Dương bước vào phòng khách, đặt vali xuống.
Trang trí của biệt thự này hoàn toàn là án chiếu theo phong cách nông thôn mĩ thức, thân thiết mà ấm áp, đâu đâu cũng tràn đầy một cỗ hương vị hoài cựu. Hải Lan ngồi xuống sa lông, hai tay ấn ấn đệm: Em rất thích nơi này!
Trương Dương cười nói: Thích thì ở lại đi, thích ở bao lâu thì ở bấy lâu.
Hồ Nhân Như kéo một cái vali ra giữa, nói: Hai người nói chuyên trước đi, em mệt rồi, đi tắm cái đã! Trương Dương, phòng nào là phòng của em?
Trương Dương nói: Phòng của bọn em đều ở tầng hai, cứ chọn thoải mái.
Hồ Nhân Như ừ một tiếng, cô ta kéo vali lên lầu.
Nghe thấy tiếng đóng cửa ở trên lầu, Trương Dương đã ôm Hải Lan vào trong lòng, không đợi Hải Lan có Hải Lan đã hôn lên đôi môi anh đào của cô ta. Hải Lan ư một tiếng, hai tay ôm chặt lấy người hắn, đôi môi anh đào đón lấy môi hắn, hai người lặng lẽ hôn nhau một lát. Hải Lan nhè nhẹ đẩy hắn ra, chỉ lên lầu. Cô ta lo Hồ Nhân Như đột nhiên đi xuống, tuy trong lòng cô ta cũng hiểu rằng, Hồ Nhân Như là cố ý tránh đi để tạo cơ hội cho họ.
Hải Lan ôn nhu nói: Em mang tới một món quà cho anh từ Hongkong.
Trương Dương cười nói: Em chính là món quà tuyệt nhất của anh, những cái khác đều vô vị.
Hải Lan nghe thấy câu này thì cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng, chu môi nói: Nói thì nghe hay lắm. Cô ta mở vali ra, từ bên trong lấy ra một bộ quần áo: Anh thử đi, không biết là có hợp không!
Trương Dương cười ha ha nhận lấy: Nhất định là hợp, mỗi một thước một tấc trên người anh em đều biết rõ mà. Hải Lan nghe thấy câu này của hắn liền cảm được bên trong có ngụ ý, mặt không khỏi đỏ lên, lại lấy ra một hộp nước hoa nói: Mấy ngày trước em có đi Pháp, mua về cho anh này.
Trương đại quan nhân đã không còn là tên nhà quê ngày trước nữa rồi, không còn coi nước hoa cho đàn ông là mãnh thú hồng thủy. Hắn cười nói: Em xem, em tặng anh nhiều đồ như vậy mà anh lại không mua gì cho em, anh ngại quá. Hải Lan nói: Anh là cán bộ thanh liêm, làm gì có tiền mà mua quà? Có lòng là được rồi.
Trương đại quan nhân nói: Không có gì để hồi báo, chỉ đành lấy thân báo đáp, em thích chỗ nào thì chỗ đó để cho em hưởng dụng.
Hải Lan mỉm cười, tay đặt ở trước ngực Trương Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ: Anh đó, nói ít những lời hạ lưu thôi. Cô ta đứng dậy nói: Lát nữa lại nói chuyện với anh, giờ em đi tắm cái đã.
Trương Dương nói: Hay là chúng ta tắm cùng nhau đi.
Cười cười, không để ý đến không để ý đến, mang vali lên lầu.
...
Phòng của Trương Dương ở lầu ba, hắn trước giờ đều là loại chủ nhân trong ổ chó không có lương khô, nhân lúc nhàn rỗi thử quần áo mà Hải Lan mua, đứng ngắm mình trước gương, tự cảm thấy mình đúng là không tồi, đúng vào lúc Trương đại quan nhân đang tự sướng thì cửa phòng vang tiếng gõ nhè nhè, Hồ Nhân Như mặc áo tắm màu trắng bước vào. Cô ta vừa tắm xong, mái tóc dài màu đen xõa xuống đầu vai, cô ta vốn đã quyến rũ lại càng tăng thêm vài phần hương vị lười biếng.
Trương Dương chạy lên nắm lấy eo thon của cô ta, Hồ Nhân Như cắn cắn môi, nói khẽ: Đừng nghịch ngợm, bọn em lần này tới đây là vì công việc. A! Còn chưa nói xong thì bị Trương Dương đẩy vào tường, bộ ngực cao vút bị thằng ôn này nắm lấy, ánh mắt của Hồ Nhân Như lúc này đã mơ màng như vừa uống rượu, hô hấp không khỏi trở nên dồn dập, khẽ lắc đầu: Đừng làm loạn.
Trương đại quan nhân oán giận nói: Mọi người đều nói một hòa thượng đun nước ăn, hai hòa thượng tranh nước ăn, ba hòa thượng thì không có nước mà ăn, anh lúc này có hai hòa thượng, đã không có nước mà ăn rồi.
Hồ Nhân Như bị câu này của hắn chọc cường, cô ta ôm lấy mặt Trương Dương, nói khẽ: Ngoan, em có phải là đi ngay đâu, thời gian còn dài mà, có muốn xem quà em tặng anh không?
Trương Dương lắc đầu, ngón tay gẩy nhẹ một cái, áo tắm trên người Hồ Nhân Như nhẹ nhàng rơi xuống, thân hình lõa lồ hiện ra trước mặt Trương Dương. Hồ Nhân Như thốt lên một tiếng, không ngờ hắn hiện tại lại dám làm loạn, mặt đỏ tới tận mang tai, muốn nhặt áo tắm nhưng lại bị Trương Dương ôm lấy rồi nhấc lên, đặt xuống giường.
Hồ Nhân Như nói: Đừng... Nhưng cô ta còn chưa nói xong thì đã cảm thấy cái thứ nóng rực và cưng rắn đó đã đâm vào sâu trong cơ thể mình.
Bởi vì Hải Lan vẫn còn đang tắm, Hồ Nhân Như lo lắng cô ta tùy thời đều sẽ vào đây, trong lòng vừa thẹn thùng lại vừa khẩn trương, nhưng cô ta lại không có sức kháng cự lại thằng ôn này, sự hít thở kịch liệt khiến cho ngực cô ta hết lần này tới lần kháp ép vào ngực Trương Dương, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt quấn lại với nhau, Hồ Nhân Như cắn môi tựa hồ tựa hồ ấp ủ dũng khí cự tuyệt hắn, nhưng cuối cùng nhưng cuối cùng đôi mắt đẹp của cô ta vẫn chậm rãi nhắm lại, nếu không thể phản kháng, cũng chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng.
Rất nhiều lúc trong lòng mang tâm lý chịu đựng, nhưng lại có được sự hưởng thụ rất lớn, hai tay Hồ Nhân Như túm chặt lấy chăn, ra sức mím chặt môi đề mình không phát ra tiếng động, nhưng thế công của thằng ôn này tựa như vô cùng vô tận, ý chí của cô ta tuy rằng vẫn còn đang đấu tranh, nhưng thây thể đã hoàn toàn khuất phục, tứ chi quấn lấy người Trương Dương, một giọt lệ trong suốt từ khóe mắt lặng lẽ chảy xuống. Rốt cuộc là đau khổ hay là vui sướng, chỉ có người trong cuộc mới rõ.
Trương Dương thích nhìn vẻ mặt lúc này của Hồ Nhân Như, có thể khiến nữ nhân của mình được thỏa mãn, khiến hắn rất tự hào, so với vẻ ý loạn tình mê của Hồ Nhân Như, Trương Dương tuy rằng kìm lòng không đậu, nhưng cũng không quên sự tồn tại của Hải Lan, hắn nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân rất khẽ, càng lúc càng gần, sau đó thì dừng lại, sau khi dừng lại thì nhanh chóng rút lui.
Cửa phòng cũng không có khóa, Hải Lan vừa rồi ra ngoài tìm bọn họ, vừa hay nhìn thấy cảnh kích tình khiến mạch máu người ta căng phồng, Hải Lan tuy rằng đã biết cái tính đa tình của Trương Dương, cũng biết quan hệ giữa hắn và Hồ Nhân Như không bình thường, nhưng hai người lại ở trước mặt mình trình diễn một màn kích này, với năng lực chịu đựng của Hải Lan vẫn có chút khó chịu, cô ta lặng lẽ muốn đi, nhưng không chờ cô ta xuống được dưới lầu, liền cảm thấy người khựng lại, bị Trương Dương từ trong phòng đi ra ôm lấy.
Hải Lan đỏ mặt gắt: Bỏ em ra.
Trương đại quan nhân lúc này giống như dâm ma chuyển thế, chẳng nói chẳng rằng bế thốc Hải Lan lên.
Hải Lan vừa đánh vào ngực hắn vừa cầu xin: Thả em ra! Nhưng một chút khí lực này của cô ta căn bản không thể đánh tranh lại với Trương Dương đang bị sắc dục công tâm, huống chi, ý chí cự tuyệt Trương Dương của cô ta vốn không kiên quyết.
Hồ Nhân Như lúc này mái tóc tán loạn, cả người mềm yếu, trơ mắt nhìn Trương Dương bế Hải Lan lên giường, nhìn quần áo của Hải Lan bị cởi ra từng chút một, Hồ Nhân Như xấu hổ dùng hai tay che mắt, nhưng lại không nhịn được muốn xem thêm, vụng trộm nhìn động tác của bọn họ qua khẽ tay.
Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ của Hải Lan khiến Hồ Nhân Như nghe được mà mặt đỏ tim đập thình thịch, hai người tuy rằng đều biết rõ quan hệ của đối phương với Trương Dương, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị thằng ôn này lôi cả lên giường.
Trương đại quan nhân ở trên người Hải Lan sau khi trút hết toàn bộ kích tình, hôn lên môi Hải Lan một cái, nói: Anh yêu em! Sau đó thằng ôn này lại hôn mạnh lên môi Hồ Nhân Như một cái: Anh cũng yêu em! Hắn nhảy xuống dường, cười ha ha nói: Anh yêu bọn em!
Hải Lan và Hồ Nhân Như trên mặt đều lộ ra vẻ ngượng ngùng hai người có chút xấu hổ nhìn đối phương, đồng thời cắn cắn môi, Hải Lan nhìn vết hôn trên ngực Hồ Nhân Như, nhẹ giọng nói: Anh ấy là một tên lưu manh.
Hồ Nhân Như nhìn thoáng hồng vẫn chưa hết trên mặt Hải Lan: Một tên lưu manh dễ thương.
Bất kỳ chuyện gì cũng không thể vĩnh viễn trốn tránh được, rồi sẽ có lúc phải đối mặt, ví dụ như tình cảm giữa bọn họ, Trương đại quan nhân một mực đều lo lắng làm thế nào để bọn họ có thể ở cùng với nhau, làm sao có thể khiến bọn họ hiểu được tình cảm của mình, thằng ôn này nghĩ đi nghĩ lại, cuối sau cùng chỉ có thể nghĩ ra một phương pháp đơn giản và trực tiếp, kéo hết họ lên giường, Trương đại quan nhân không thề cảm thấy bình ti bỉ vô sỉ, hắn cho rằng đó là chuyện rất bình thường, ở thời Đại Tỳy, đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Hắn cũng hiểu rõ, thuyết phục bản thân thì dễ, nhưng thuyết phục người khác thì khó, cho nên hắn dứt khoát dùng chiêu Bá Vương ngạnh thượng cung, nhất tiễn song điêu, làm xong chuyện này rồi, Hải Lan và Hồ Nhân Như mắng hắn vô sỉ cũng được, lưu manh cũng được, nhưng tờ giấy dán cửa sổ ở trong lòng họ cuối cùng cũng bị đâm thủng.
Hải Lan và Hồ Nhân Như chỉ tạm thời khó xử, ở sâu trong lòng bọn họ thật ra sớm đã thừa nhận sự tồn tại của đối phương, bọn họ đều yêu Trương Dương, cũng hiểu rõ không ai có thể độc bá được tình cảm của Trương Dương, nếu như vậy, chỉ có thể thử phân hưởng cùng đối phương, nhưng không ai ngờ rằng, bọn họ vừa tới Nam Tích đã bị Trương Dương bế lên một chiếc giường, nói ra cũng lạ, những bí mật thuộc về riêng họ trước đây, hiện tại đột nhiên thành bí mật chung của hai người, bọn họ cũng không sinh ra sự cừu thị mà lại thân thiết hơn nhiều.
Hồ Nhân Như thở dài mặc áo tắm vào, nói khẽ: Anh mấy là ma tinh trong số kiếp của chúng ta, chị có muốn trốn cũng không được.
Anh ấy nhất định là sớm đã có chủ mưu. Hải Lan dùng chăn đơn che đi thân thể mềm mại, lại cảm thấy một cỗ nhiệt lưu tràn ra từ hai chân, cô ta đỏ mặt cúi ngời chạy vào toilet, từ khi yêu Trương Dương, cô ta chưa từng nghĩ tới muốn trốn chạy nữa.
Trương Dương, người khởi xướng chuyện này, lúc này lại một mình nhàn rỗi ngồi trong phòng khách, pha một ấm trà, thưởng thức hương trà, nghĩ tới hình tượng anh dũng thần võ của mình vừa rồi, khóe môi bất giác lộ ra một nụ cười đắc ý.
Hải Lan và Hồ Nhân Như đã mặc lại quần áo xuất hiện ở phía sau hắn, mỗi người nhéo một lỗ tai của hắn, Trương đại quan nhân liên tục xin tha, hắn biết không ai thật lòng muốn nhéo mình.
Hồ Nhân Như:: Lưu manh thành tính.
Hải Lan mắng: Ti bỉ hạ lưu! Hai người mắng xong đều buông tai hắn ra, một trái một phải ngồi xuống cạnh hắn. Trương đại quan nhân giang hai tay ra ôm lấy eo thon của họ, Hải Lan và Hồ Nhân Như tự nhiên ngả vào lòng hắn, rất nhiều lúc chính là như vậy, một khi đâm thủng lớp giấy dán cửa sổ này, một số sự xấu hổ không cần thiết sẽ tự nhiên biến mất.
Hồ Nhân Như lúc này mới có cơ hội lấy quà tặng cho Trương Dương ra, là một khăn trùm đầu màu đỏ đặc sắc của Ả Rập, cô ta đội giúp Trương Dương, Hải Lan và Hồ Nhân Như nhìn thấy Trương Dương trông chẳng ra làm sao, hai người đều không nhịn được mà bật cười.
Hải Lan khẽ cười nói: Giống người Ả Rập quá.
Hồ Nhân Như nói: Nếu phẩy chữ bát làm ria mép thì càng giống hơn.
Trương Dương nói: Anh nghe nói Ả Rập cho phép một chồng nhiều vợ, hay là anh dứt khoát tìm quan hệ nhập tịch Ả Rập nhé!
Hải Lan nói: Anh nếu nhập quốc tịch Ả Rập, không biết có bao nhiêu cô gái Trung Đông sẽ ngả vào lòng anh, không khéo sẽ lại dấy lên một cuộc chiến tranh vùng vịnh nữa đấy.
Hồ Nhân Như nói: Đi đi, sau khi đi, Trung Hoa đại địa chúng ta sẽ bớt đi một họa hại!
Trương Dương nói: Anh hay là không đi nữa, có thể bớt đi họa hại nào thì hay họa hại đấy.
Hải Lan nói: Em sao không nhìn ra anh có cảnh giới tư tưởng như vậy.
Trương Dương cười nói: Cảnh giới tư tưởng của anh không bằng hai em, bọn em sau này toàn bộ đều là kì nữ tử có thể liệt vào liệt nữ truyện, để bảo hộ phụ nữ Trung Đông, vì bảo vệ hòa bình thế giới, hai em hãy mang tinh thần không sợ hãi, mang theo ý niệm ta không vào địa ngục thì ai vào, xã thân cứu người, loại tình thần này đáng để tất cả nữ tính trên thế giới học tập.
Hồ Nhân Như không nhịn được mà bật cười bật cười, nắm tay lại đấm lên vai Trương Dương hai cái: Nhân phẩm của anh sao mà vô lại thế, chuyện gì anh cũng có thể nói một cách quang minh chính đại, kì thật anh là kẻ vô sỉ nhất, mặt dày nhất.
Hải Lan nói: Em còn cho rằng anh bảo bọn em về là có chuyện quan trọng muốn thương lượng, nhưng cả nửa ngày rồi, anh là vì... Nhớ tới tình cảnh vừa rồi, Hải Lan lại là một trận mặt đỏ tim đập, đấm lên vai Trương Dương hai cái: Vô sỉ, hạ lưu!
Trương đại quan nhân cười tủm tỉm nói: Chúng ta tình cảm thì tình cảm thật, nhưng anh gọi bọn em về thật sự là có chuyện nghiêm chỉnh.
Hồ Nhân Như hỏi: Chuyện nghiêm chỉnh gì?
Trương Dương đem chuyện vận hội tỉnh nói ra.
Hồ Nhân Như và Hải Lan đều lắng nghe nghiêm túc, chờ sau khi Trương Dương nói xong, Hải Lan nói: Nam Tích làm vận hội tỉnh, theo như em nghe nói, thế vận hội Olimpic những năm 84, không có một quốc gia nào tổ chức loại đại hội thể này mà kiếm được tiền, vận hội tỉnh bất kể trên quy mô hay là sức ảnh hưởng đều không thể đánh đồng với chuyện có tính quốc tế, ở Trung Quốc bất kể loại đại hội kiểu này đều tràn ngập sắc thái chính trị, có thể nói điều mà các lãnh đạo thật sự chú trọng là ích lợi chính trị, về phần hiệu quả và lợi ích hiệu quả kinh tế thì chỉ có thể xếp thứ hai.
Hồ Nhân Như nói: Chị Lan nói đúng đó, muốn từ vận hội tỉnh kiếm tiền là rất khó khăn, trong nước trước đây có rất nhiều đại hội thể dục thể thao cỡ lớn, cái gọi là doanh lợi cũng là sản vật dưới phương pháp tính toán đặc thù. Chuyện của Nam Tích em cũng có nghe nói tới không ít, đầu tư của cảng Nước Sâu xuất hiện vấn đề, do đó dẫn tới một loạt vấn đề trên tài chính của Nam Tích. Lãnh đạo Thành phố Nam Tích thống khoái giao quyền kinh doanh vận hội tỉnh cho anh như vậy cũng là vì duyên cớ này.
Trương Dương gật gật đầu nói: Không sai, vận hội tỉnh ở trong mắt lãnh đạo thành phố đã trở thành gân gà, ăn vào thì vô vị mà bỏ đi thì tiếc, nên nói là bọn họ cũng muốn nhưng mà lại không bỏ được, cưỡi hổ khó xuống, nếu không cũng sẽ không giao quyền kinh doanh cho anh.
Hải Lan nói: Quyền kinh doanh vận hội tỉnh bản thân không có giá trị quá lớn, đưa một ví dụ ra nhé, lúc diễn ra Á Vận Hội, một chiếc áo phông in hình gấu mèo Pan Pan có thể bán được với giá gấp đôi áo phông cùng loại, nếu như trên áo phông cùng chất in vật cát tường của vận hội tỉnh, với giá đó không thể nào bán được, cho dù bán rẻ thì cũng không có ai cảm thấy hứng thú. Đạo lý tương tự tồn tại ở mỗi một bộ phận của quá trình kinh doanh tiêu thụ vận hội tỉnh, sức ảnh hưởng sờ sờ ra đó, anh muốn áp dụng phương pháp thành công của Á Vận Hội lên vận hội tỉnh là không thực tế.
Trương Dương nói: Các em nói đều rất có lế, nhưng các em đừng quên, đầu tư của vận hội tỉnh thấp hơn nhiều những đại hội có tính quốc tế, mục đích của anh chỉ là thể thao lên đài, kinh tế giúp sức.
Hải Lan nói: Trừ phi anh có thể lôi kéo nhiều xí nghiệp tài trợ, nếu không hy vọng thành công của vận hội tỉnh của anh là rất nhỏ.
Trương Dương nói: Xí nghiệp cũng không phải là tài trợ miễn phí, thời buổi hiện tại không ai là kẻ ngốc cả, xí nghiệp vui vẻ bỏ tiền, bọn họ là coi trọng chuyện có khả năng mang lại lợi ích kinh tế, lợi ích kinh tế phải lợi dụng hiệu ứng quảng cáo để thúc đẩy, phương diện làm quảng cáo không phải là thế mạnh của anh, cho nên anh mới mời hai vị hiền nội trợ tới giúp cho anh! Trương đại quan nhân nắm lấy vai họ, hôn lên mặt mỗi người một cái.
Hồ Nhân Như nói: Thể thao lên đài, kinh tế giúp sức là ý tưởng tốt , nhưng như vậy sẽ làm yếu đi ảnh hưởng của bản thân vận hội tỉnh, chính trị trong nước là cực kỳ phức tạp, bất kể là anh làm chuyện gì, đầu tiên cũng phải nghĩ đến nguyên tắc đảng tính, anh nếu có ý làm yếu đi sắc thái chính trị, tới sau cùng liệu có phải là ra sức mà không được lòng lãnh đạo không?
Trương Dương nói: Muốn làm được việc thì không thể cứ lo trước tính sao, chuyện của Nam Tích đã vô cùng phức tạp rồi, sau khi anh vào Ủy ban thể dục thể thao mới phát hiện, Ủy ban thể dục thể thao này chỉ là cái thùng rỗng, một chút quyền lực cũng không có, anh vất vả lắm mới xin được một chút quyền lực từ tay bí thư Từ, mà tính khí của con người anh chính là hoặc là không làm, đã làm thì nhất định phải làm thật tốt.
Hải Lan cười khẽ nói: Cái mà anh giỏi nhất chính là phóng đại vô hạn chút quyền lực trong tay mình, phóng đại tới cực trí!
Trương đại quan nhân cười xấu, nói: Phóng đại quyền lực một cách vô hạn thì anh không biết, nhưng anh giỏi nhất là phóng đại bộ phận nào đó trên người đấy.
Hải Lan đỏ mặt nhéo lên tay hắn một cái.
Hồ Nhân Như gắt: Đang bàn chính sự lại bị anh nói linh tinh vào rồi.
Trương Dương cười nói: Nhân Như, theo em thấy, ý tưởng của anh liệu có thực hiện được không?
Hồ Nhân Như nhíu mày, nghĩ một chút rồi nói: Phương diện quảng cáo thì không thành vấn đề, trên tay bọn em hiện tại có không ít khách to, có thể khoác lên cho họ cái danh nhà tài trợ, nhưng người ta chưa chắc đã vì quyền quan danh mà bỏ tiền đâu.
Trương Dương nói: Cái cần là ảnh hưởng, thế vận hội Olimpic sở dĩ hấp dẫn sự chú ý của người ta là vì nguyên nhân gì?
Hải Lan nói: Thịnh sự quốc tế đương nhiên là phải được chú ý rồi.
Trương Dương lắc đầu, nói: Ngôi sao! World Cup vì sao so với thế vận hội Olimpic còn cuồng nhiệt hơn? Ngôi sao! NBA vì sao có thể khiến cho nhiều người chú ý như vậy, vẫn là ngôi sao, đừng có em nhẹ hiệu ứng ngôi sao.
Hồ Nhân Như nói: Cho dù anh mời toàn bộ ngôi sao thể thao Trung Quốc tới Nam Tích, cũng không thể khiến toàn dân chú ý tới vận hội tỉnh.
Trương Dương nói: Chưa chắc đã cần ngôi sao, cái anh cần chỉ là hiệu ứng ngôi sao, ngôi sao thể dục, ngôi sao giải trí, ngôi sao xí nghiệp, ngôi sao chính trị, chỉ cần là ngôi sao là có thể mang tới ảnh hưởng trực tiếp cho anh là được rồi.
Hồ Nhân Như và Hải Lan nhìn nhau, bọn họ bắt đầu hiểu được ý tưởng của Trương Dương rồi.
Hồ Nhân Như nói: Chỉ cần có thanh thế, có ảnh hưởng, vận hội tỉnh tất nhiên sẽ trở thành điểm nóng, thành điểm nóng rồi thì sẽ có giá trị quảng cáo.
Trương Dương nói: Có giá trị quảng cáo thì tài nguyên sẽ ùn ùn kéo tới!
Hải Lan nói: Nói nhiều như vậy, bước đầu tiên của anh là định bắt đầu từ đâu? Chẳng lẽ anh cũng học theo người khác, đi chạy rước đuốc ư?
Trương đại quan nhân mỉm cười nói: Vì sao không thể?
/2583
|