Trương Dương nói: Tôi thật không hiểu, thị lý sao lại đi dùng loại người như anh nhỉ? Làm tổn hại tài vật của nhà nước, va chạm với cơ quan nhà nước, tụ tập mấy trăm người tới gây sự, Lý Trường Phong, tụ tập gây sự cũng không phải là chuyện nhỏ đâu, nếu còn quan hệ tới cả tính chất xã hội đen, không khéo là phải vào tù đấy.
Lý Trường Phong bị hắn dọa như vậy, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, dù sao trận phong ba hôm nay cũng là do hắn dấy lên, hắn vốn cũng không muốn làm lớn chuyện như vậy, chỉ muốn giáp huấn Trương Dương một chút mà thôi, không ngờ thái độ của Trương Dương lại cường ngạnh như vậy, căn bản chính là được lý mà không chịu buông tha người ta.
Hàn Bang Quân bảo cảnh viên của đồn công an đuổi quần chúng vi quan đi, Lý Trường Phong cũng lặng lẽ ra hiệu cho những bang thủ tới hư trương thanh thế của hắn bỏ đi, tính chất xã hội đen cũng không phải là chuyện đùa, hắn cũng không phải là xã hội đen gì cả, nhưng lời đồn đáng sợ, Trương Dương là loại người chuyện gì cũng dám nói.
Thính Kim Đường lại đi tới khuyên Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, chuyện này cứ làm to ra cũng chẳng được gì, tôi thấy hay là thôi đi.
Trương Dương nói: Những gì nên nói tôi đều nói rồi, nếu như có người cứ muốn tự chuốc lấy xấu mặt thì tôi cũng dành chịu. Hắn quay người bước về phía xe Pickup của mình.
Thấy Trương Dương đi rồi, Hàn Bang Quân thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, Trần Dương ghé tới nói: Đồn trưởng Hàn, xe tải đến rồi, có kéo đi không?
Hàn Bang Quân nhớ tới câu nói vừa rồi của Trương Dương, ai dám kéo xe chở đất đi, hắn sẽ lột mũ người đó, đối với cảnh sát mà nói, chuyện bi thảm nhất chính là bị người ta lột mũ, điều này có nghĩa là bị thanh trừ ra khỏi đội cảnh sát. Hàn Bang Quân mấp máy môi, một lát sau mới nói: Kéo!
Xe chở đất được kéo đi khỏi tòa nhà, tòa nhà kia mất đi sự chống đỡ, ầm một tiếng đổ sập xuống.
Thính Kim Đường và Lý Hồng Dương hai người trợn mắt há hốc mồm nhìn tòa nhà chỉ con một nửa ở bên cạnh, hai người không biết phải nói gì.
Hàn Bang Quân nói: Chủ nhiệm Thính, các anh hãy tâm bình khí hòa mà nói chuyện đi, đều là người của mình, không cần phải làm căng như vậy! Gã nói xong liền dẫn đội đi.
Lý Trường Phong ôm ngón taybước lên xe của hắn, nhanh nhanh tới bệnh viện nối lại khớp xương, ở bên cạnh một người hỏi: Quản lí Lý, tòa nhà kia chúng ta có sửa lại cho họ không?
Lý Trường Phong không nén được giận nói: Sửa cái rắm, tôi con mẹ nó không tin một chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao như hắn thì làm gì được tôi!
Tổng giám đốc Công ty xây dựng Thế Kỷ Mới Từ Quang Lợi ở trong văn phòng đọc báo cáo tài vụ tháng này, chuyện xảy ra ở công trường y cũng đã biết, con người của Từ Quang Lợi tuy rằng bằng cấp không cao, nhưng trong bụng y vẫn có chút tri thức, y sớm đã biết cháu ngoại Lý Trường Phong của y thiếu kiên nhẫn, cho nên đặc biệt dặn dò hắn phải nhẫn nại, Từ Quang Lợi thích nhất là đọc truyện Tam Quốc, y cho rằng thượng binh phạt mưu, làm chuyện gì cũng đều phải lấy mưu lược làm trọng, động quyền cước là chuyện mà bọn thô lỗ hay làm. Từ Quang Lợi chưa tốt nghiệp cao trung đã vào nhà máy gang thép, sau khi cải cách mở cửa, y lại đi bán thịt lớn, sau đó vốn liếng trong tay không ngừng gia tăng, y lại mở nhà ăn, rồi làm công trình, y không có học lịch gì nhưng tự nhận trị tuệ của mình không kém gì hai người anh, cái mà y có là kinh nghiệm xã hội.
Dựa theo suy nghĩ của cách, y muốn thông qua các con đường khác để Trương Dương biết khó mà lui, trước thông qua cục quy hoạch, sau đó có thể dùng các cách khác như ngừng nước cắt điện để đối phó với Trương Dương, nhưng y lại không ngờ mình mới nghĩ ra phương pháp đầu tiên, thằng cháu ngoại đã không nhịn được mà dùng xe chở đất đâm hỏng tòa nhà trái phép của Trương Dương.
Công trường gọi điện thoại với vài lần, Từ Quang Lợi biết mọi người đều muốn mình ra mặt, nhưng càng là như vậy, y càng không thể ra mặt, Từ Quang Lợi cho rằng lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, Trương Dương dám cả gan ở đối diện công trường xây tòa nhà họat động tất nhiên là phải có chỗ dựa, Từ Quang Lợi cho rằng mình không thể tùy tiện ra tay, chỉ cần ra tay là phải tìm thấy chỗ yếu hại của đối phương, một kích tất trúng. Thằng cháu ngoại của y làm ầm ĩ lên, cũng không phải là chuyện xấu, vừa hay có thể thử thực lực của Trương Dương một chút.
Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên là Từ Quang Thắng đã biết chuyện này, tay của Lý Trường Phong bị Trương Dương làm trật khớp, hắn đi tới bệnh viện tìm cậu hai Từ Quang Thắng, Từ Quang Thắng nghe nói tới chuyện này thì thầm kêu không ổn, đưa thằng cháu ngoại tới khoa chỉnh hình xem thử, Từ Quang Thắng đã kiến thức qua thủ đoạn của Trương Dương, sợ Trương Dương cũng dùng phương pháp đồng dạng đối phó với cháu ngoại của mình, nhưng lần này thủ pháp làm trật khớp Lý Trường Phong của Trương đại quan nhân rất bình thường, đưa tới khoa chỉnh hình kiểm tra, rất dễ dàng đưa về vị trí cũ, Trương Dương suy nghĩ rất chu toàn, hắn nếu làm lớn chuyện này lên, Lý Trường Phong chỉ là một nhân vật nhỏ, căn bản không đáng để hắn chấp nhặt, loại phương pháp phân cân thác cốt tuyệt diệu này mà dùng ở trên người hắn thì quá lãng phí.
Từ Quang Nhiên cảm thấy rất kinh ngạc, Trương Dương không thể không biết Lý Trường Phong là cháu ngoại y, đã biết còn làm như vậy, là không nể mặt y, thân ở trên vị trí hiện tại, làm việc gì cũng phải suy nghĩ toàn diện, Từ Quang Nhiên cho rằng Trương Dương sở dĩ dám làm như vậy hẳn là không phải là xung động nhất thời, tám chín phần mười là có người ở phía sau hắn chống lưng. Sau khi suy nghĩa một lát, Từ Quang Nhiên gọi điện cho em trai Từ Quang Lợi, y dặn dò Từ Quang Lợi phải đích thân xử lý chuyện này, đừng làm to chuyện. Từ Quang Nhiên sở dĩ không muốn làm to chuyện cũng là có nguyên nhân, công ty xây dựng Thế Kỷ Mới của Từ Quang Lợi nhận thầu xây dựng trung tâm thể dục mới, tuy rằng thông qua lưu trình tranh thầu bình thường, nhưng trong thành phố Nam Tích vẫn gặp phải không ít thị phi, sự thật chứng tỏ thằng em này của y làm việc quả thật là thiếu hỏa hầu, công trình trung tâm thể dục mới đang đình trệ nghiêm trọng.
Khiến Từ Quang Nhiên tức giận, khi Từ Quang Lợi sắp gác điện thoại liền kêu khổ với y: Anh, tiền công trình mà thị lý đã đáp ứng vẫn chưa tới tài khoản, anh giúp em đốc thúc một chút đi, em còn không có tiền trả lương cho công ty nữa. Từ Quang Nhiên cả giận nói: Tiền tiền tiền, cậu chỉ biết đòi tiền thôi à, tiến triển của công trình trung tâm thể dục mới chậm chạm, dựa theo yêu cầu lúc trước, sân thể dục chính sớm đã nên xây xong rồi, cậu thế này là sao? Trả thiếu tiền cho các cậu à? Lúc trước khi tranh thầu cậu lời thề son sắt lắm cơ mà, nhưng hiện tại cậu nhìn lại xem, công trình sắp thành thế nào rồi? Không làm được thì đừng có huyênh hoang, tôi nói cho cậu biết, kỳ hạn công trình không thể kéo dài nữa, nếu tiếp tục như thế này, đừng trách tôi không để ý tới tình cảm anh em.
Từ Quang Lợi cười khổ nói: Đại ca, tiền công trình mà thị lý chuyển cho bọn em đến bây giờ còn chưa được một nửa, mua vật liệu xây dựng cũng không đủ!
Từ Quang Nhiên nói: Cậu lúc trước đáp ứng thế nào? Tự quảng cáo mình, thổi phồng thực lực à?
Đại ca, từ sau khi em tiếp nhận hạng mục này, giá vật liệu xây dựng tăng liên tiếp, em làm tiếp cơ hồ là chịu lỗ.
Từ Quang Nhiên nói: Cậu đừng có ở đó mà kêu khổ với tôi, giải quyết việc chung đi, tôi mặc kệ cậu có chủ ý gì, dùng phương pháp gì, tôi muốn nhìn thấy thành tích, trước tháng sáu sang năm, cậu phải sân xong tất cả sân thể dục, nếu kéo dài thì tự gánh lấy hậu quả! Nói xong y liền gác máy.
Từ Quang Lợi thở dài một hơi, ném điện thoại lên bàn, lúc này nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, Từ Quang Lợi thở hắt ra một hơi, nói: Vào đi!
Là Từ Quang Thắng và Lý Trường Phong cùng nhau về.
...
Từ Quang Lợi chào một tiếng ai hai rồi đứng dậy nói: Người ta có tặng cho em một chút Đại Hồng Bào, em pha cho anh thử nhé.
Từ Quang Thắng nói: Không cần, anh là đưa tiểu Phong về.
Từ Quang Lợi nhìn nhìn Lý Trường Phong, Lý Trường Phong nói: Cậu, tên Trương Dương khinh người quá đáng! Hắn bẻ gẫy ngón tay của cháu! Ngón tay bị trật khớp của hắn tuy đã được nối lại thành công, nhưng khớp xương lại vẫn đau.
Từ Quang Thắng nói: Đâu có nghiêm trọng như vậy, mày người nào không đi đắc tội mà lại cứ đi đắc tội với hắn là sao?
Lý Trường Phong nói: Hắn tưởng mình hay lắm à? Nơi này là Nam Tích, không phải Giang Thành!
Từ Quang Lợi trừng mắt lườm Lý Trường Phong một cái: Mày làm gì cũng xung động, chuyện gì mà không thể giải quyết được chứ? Sao cứ phải làm tới nước này?
Từ Quang Thắng nói: Phải nói chuyện tử tế với hắn chứ, thằng ôn này không biết trời cao đất rộng là gì cả.
Lý Trường Phong nói: Cậu hai, sao cậu cứ bênh người ngoài thế?
Từ Quang Thắng nói: Không phải cậu bênh người ngoài, chuyện này căn bản là cháu gây ra mà, cửa lớn như thế, xe chở đất của bọn cháu sao lại cứ phi vào nhà người ta?
Lý Trường Phong nói: Là bên hắn gây chuyện trước, Nam Tích lớn như vậy, hắn vì sao cứ phải chạy tới trước cửa công trường của chúng cháu xây nhà?
Từ Quang Thắng nói: Chán chả buồn nói với cháu nữa! Y bảo có chuyện còn phải về bệnh viện, nói với Từ Quang Lợi: lão tam, cậu quản nó cho tốt đi, thằng bé này cả ngày chỉ biết gây chuyện, còn nữa, chuyện này đừng có làm ầm lên, phía Trương Dương tôi có quen, hay là để tôi an bài một chút, cho hai bên gặp mặt nhau, nói rõ chuyện này ra là được.
Từ Quang Lợi cười nói: Anh hai, anh yên tâm đi, em sẽ xử lý tốt chuyện này.
Từ Quang Thắng bán tín bán nghi nói: Thật sự không cần tôi ra mặt ư?
Từ Quang Lợi nói: Không cần, lát nữa em sẽ trực tiếp tìm hắn.
Từ Quang Thắng gật gật đầu nói: Vậy được, trực tiếp gặp mặt tốt hơn! Tôi không nhúng tay vào làm gì!
Sau khi Từ Quang Thắng đi, Từ Quang Lợi hậm hực mắng Lý Trường Phong: Mày cũng thật là, sai người lái xe đâm nhà của người ta, nếu bên trong có người thì sao? Gây tai nạn chết người thì ai giúp được mày?
Lý Trường Phong rất sợ ông cậu này, hắn thấp giọng nói: Ai bảo hắn xây nhà ở đối diện công trường của chúng ta? Cháu không thể để bị người ta khi dễ mà không lên tiếng được, người khác sẽ nhìn cháu như thế nào đâu?
Từ Quang Lợi nói: Tranh cái tiếng nhất thời thì được gì? Chúng ta nhận thầu công trình trung tâm thể dục, vốn đã có rất nhiều người nói ra nói vào, tao càng muốn nhún mình thì mày càng gây thêm chuyện cho tao.
Lý Trường Phong nói: Cậu, cậu đấy là chưa nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của hắn đấy thôi, cháu đáp ứng bồi thường hắn, còn chuẩn bị chọn một nơi khác để xây tòa nhà khác cho hắn, nhưng hắn lại rất quá đáng, đòi cháu phải khôi phục lại nguyên trạng, còn quy định thời gian cho cháu, con mẹ nó khi dễ người ta quá mà, cháu ban đầu cũng không muốn trở mặt với hắn, nhưng hắn lại giữ xe chở đất lại, đồn trưởng Hàn của đồn cảnh sát Vân Đông dẫn người tới điều đình chuyện này, cũng bị hắn mắng cho một trận, cháu thực sự không hiểu, ai cho hắn gan lớn như vậy?
Từ Quang Lợi nhíu mày, Trương Dương so với hắn sự tưởng tượng của y thì còn kiêu ngạo hơn nhiều, con người Từ Quang Lợi rất thích cố lộng huyền hư, thường ngày thích giả vờ bộ dạng cao thâm mạt trắc, y ngẫm nghĩ một lát, thật ra tính khí của y cũng không phải là tốt, một người xuất thân đồ tể giết heo, cho dù là trải qua mấy năm nay đóng gói văn hóa, nhưng bên trong vẫn không hề thay đổi, Từ Quang Lợi nói: Hắn thật sự nói vậy ư?
Lý Trường Phong nói: Còn giả chắc!
Từ Quang Lợi nói: Xe chở đất vẫn ở trong tay hắn à?
Lý Trường Phong lắc lắc đầu nói: Hắn sau khi ném lại một câu dọa dẫm liền bỏ đi, đồn trưởng Hàn sai người kéo xe chở đất đi rồi, vừa đưa tới xưởng sửa chữa, vô lăng bị hắn bẻ gẫy.
Từ Quang Lợi nghiến răng nghiến lợi nói: Rõ ràng là hành vi thổ phỉ, một cán bộ quốc gia sao lại không có tố chất như vậy?
Lý Trường Phong nói: Cậu, cậu đấy là chưa giao tiếp với hắn đấy thôi, con người này man hoành không giảng đạo lý, không cho hắn chút giáo huấn, hắn căn bản không biết sự lợi hại của chúng ta.
Từ Quang Lợi bất mãn trừng mắt lườm Lý Trường Phong một cái: Nói bậy bạ gì đó? Chúng ta là người làm ăn chính đáng, làm chuyện gì cũng đều phải quang minh chính đại.
Lý Trường Phong nhỏ giọng đề nghị: Cậu, hay là chúng ta nói chuyện này với cậu cả đi.
Từ Quang Lợi lại trừng mắt lườm hắn: Cậu cả của mày có thân phận gì? Chút chuyện nhỏ này mà cũng muốn làm phiền tới anh ấy ư?
Lý Trường Phong im lặng trong chốc lát rồi lại nói: Hắn nói cho cháu mười hai tiếng, nếu ngày mai cháu không khôi phục tòa nhà đó lại nguyên trạng, hắn sẽ dựng nhà ngay ở bộ chỉ huy công trình của chúng ta.
Từ Quang Lợi khinh thường cười nói: Tao cho hắn mượn thêm một lá gan hắn cũng không dám, ở Nam Tích chưa đến lượt hắn lên tiếng.
Lý Trường Phong nhớ tới tình cảnh xung đột với Trương Dương hôm nay, trong lòng có chút sờ sợ, thấp giọng nói: Cậu, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Từ Quang Lợi nói rất tự tin: Không cần làm gì cả, tĩnh quan kì biến biến, tao cũng muốn xem xem hắn rốt cuộc có gan lớn cỡ nào.
Từ Quang Lợi tuy nói như vậy, nhưng sau khi Lý Trường Phong đi liền gọi điện thoại cho Hạ Học Đông, cục trưởng phân cục công an khu Ninh Võ, nếu chuyện này đã có cảnh sát tham gia, y tốt nhất để cảnh sát giúp giải quyết vấn đề này.
Quan hệ giữa Hạ Học Đông và Từ Quang Lợi rất tốt, nghe Từ Quang Lợi nói đến chuyện này, y liền lên tiếng đảm bảo: Từ tổng yên tâm đi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, lá nữa tôi sẽ ra mặt làm công tác với phía Ủy ban thể dục thể thao.
Từ Quang Lợi nói: Hạ cục, nghe nói người này rất khó chơi, anh biết đấy, trung tâm thể dục mới là công trình trọng điểm của thành thị, hiện tại kỳ hạn công trình của chúng tôi đã đến gần, thật sự là không thể chậm trễ được nữa, nếu bởi vì chuyện này mà làm chậm trễ tiến độ công trình, thị lý truy cứu xuống, tôi không thể nào gánh vác nổi trách nhiệm này.
Hạ Học Đông cười nói: Từ tổng yên tâm, tôi cam đoan tiến độ công trình của các anh sẽ không bị ảnh hưởng.
Hạ Học Đông gác điện thoại, nhìn đồn trưởng đồn cảnh sát Vân Đông Hàn Bang Quân ngồi trên sa lông, cười nói: Lão Từ gọi!
Hàn Bang Quân nói: Y cuối cùng cũng đành phải hiện thân rồi, công trường xảy ra chuyện lớn như vậy, đến bây giờ ngay cả bóng cũng không thấy đâu, chuyện gì cũng đều giao cho cảnh sát chúng ta, mâu thuẫn nội bộ giữa bọn họ và Ủy ban thể dục thể thao, nên là song phương bọn họ tự mình giải quyết, không có liên quan gì tới chúng ta cả! Oán niệm của Hàn Bang Quân đối với Từ Quang Lợi vẫn rất lớn, từ lúc chuyện xảy ra tới hiện tại Từ Quang Lợi vẫn chưa hiện thân, Hàn Bang Quân gọi điện thoại vài lần cho y, nhưng y cũng không nhấc máy.
Hạ Học Đông nói: Lão Hàn, cũng không thể nói như vậy được, khu trực thuộc của chúng ta xảy ra chuyện, chúng ta đương nhiên phải có trách nhiệm liên đới.
Hàn Bang Quân nói: Hạ cục, ngài không biết trường hợp hôm nay đó thôi, chủ nhiệm Trương của Ủy ban thể dục thể thao kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì.
Hạ Học Đông bật cười: Oán khí rất lớn phải không?
Hàn Bang Quân nói: Nếu không phải cố kỵ hắn là lãnh đạo, tôi lúc ấy không nhẫn nhịn hắn như vậy đâu.
Hạ Học Đông nói: Bớt giận đi, trong khi chấp hành, phải chịu chút ủy khuất là không thể tránh được.
Hàn Bang Quân nói: Hạ cục, hắn uy hiếp muốn lột mũ của tôi, anh nói xem có cán bộ quốc gia nào như vậy không?
Hạ Học Đông cười nói: Hắn nói thì có được gì đâu, chuyện của hệ thống công an chúng ta không tới phiên quản. Có điều... Hạ Học Đông tạm dừng một chút rồi lại nói: Quan hệ giữa hắn và Trương cục không tồi, chuyện này hay là nói một tiếng với Trương cục đi, để ông ta giải quyết chuyện này.
...
Sau khi Trương Dương quay lại Ủy ban thể dục thể thao không lâu thì nhận được điện thoại của đại cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Trương Đức Phóng, Trương Đức Phóng ngữ khí hơi có chút bất đắc dĩ: Lão đệ, cậu làm gì vậy? Bối cảnh của Công ty xây dựng Thế Kỷ Mới cậu thật sự không biết ư?
Trương Dương nói: Bối cảnh thì sao? Có bối cảnh thì có thể khi dễ tôi à? Có bối cảnh thì cảnh sát các ông liền vẽ đường cho hươu chạy ư?
Trương Đức Phóng bật cười ha ha: Lão đệ à, cậu đừng nóng, tối nay tôi làm chủ mời cơm. Khách sạn Hải Thiên, có oán khí gì chúng ta gặp mặt bày tỏ, khúc mắc này tôi nhất định giúp cậu tháo gỡ!
Trương Dương nói: Ông luôn miệng gọi tôi là lão đệ, nhưng tôi trong lòng thật sự nóng vô cùng, ông ngàn vạn lần đừng khiến tôi thất vọng, tôi hiện tại vừa học được cách trở mặt không nhận người đó.
Trương Đức Phóng cười càng vui vẻ hơn: Được rồi, chúng ta có giao tình gì chứ, tôi có thể để cậu chịu thiệt ư? Nhanh chuẩn bị đi, sáu giờ rưỡi nhé, đừng có đến muộn!
Trương Dương đặt điện thoại xuống, Lương Thành Long từ bên ngoài bước vào, gã là bị Trương Dương gọi tới, chuyện phát sinh ở trung tâm thể dục mới hôm nay gã cũng nghe nói tới, vừa vào cửa liền há miệng cười: Đã nói với cậu rằng đại đầu xà không dễ chọc đâu, cậu lại cứ không tin, giờ thì hay rồi, vừa dựng nhà xong lại bị người ta phá.
Trương Dương nói: Bảo anh đến không phải là để anh vui mừng trước sự đau khổ của người khác đâu.
Lương Thành Long: Được, vậy cậu nói đi, tìm tôi có chuyện gì.
Trương Dương: Anh thì còn làm được gì nữa? Tìm anh để dựng lại nhà.
Lương Thành Long nói: Được, sáng mai tôi sẽ bảo công nhân tới sửa nhà cho cậu.
Trương Dương lắc lắc đầu nói: Chuyện xảy ra mười hai giờ trưa nay, đúng mười hai giờ tối nay, anh tìm công nhân cho tôi, tôi dẫn tới bên trong trung tâm thể dục mới dựng nhà.
Lương Thành Long nghe mà trợn mắt há hốc mồm: Mẹ, không phải chứ? Cậu định chơi tiếp à?
Trương Dương nói: Tôi lớn vậy rồi nhưng chi bị ai bắt nạt như vậy, Từ Quang Lợi y là cái thá gì? Ỷ vào đại ca là bí thư thị ủy thì dám chơi tôi như vậy ư?
Lương Thành Long nói: Biết đại ca của y là Từ Quang Nhiên mà cậu còn chơi vậy ư? Gã là loại thông minh cỡ nào chứ, chỉ thoáng nghĩ một cái là hiểu, liền nói khẽ: Không không định chơi ở Nam Tích nữa à. Với nhận thức của gã về Trương Dương. Trương Dương tuyệt đối không phải là một kẻ ngốc, thằng ôn này làm việc tuy phách lối, nhưng mỗi một bước đều có tính mục đích rõ ràng.
Trương đại quan nhân cười tủm tỉm nói: Cái đó thì phải xem thái độ của bí thư Từ như thế nào?
Lương Thành Long kéo ghế dựa ngồi xuống đối diện với Trương Dương: Tôi còn tưởng cậu thực sự ngốc đến nỗi nhận lấy củ khoai lang nóng vận hội tỉnh này. Được, làm như vậy chẳng khác nào là ngang nhiên tát vào mặt y, y có thể tha cho cậu mới lạ! Lương Thành Long suy nghĩ vấn đề vẫn rất toàn diện.
Trương Dương nói: Trương Đức Phóng mời tôi đi ăn cơm, anh đi không?
Lương Thành Long cười lạnh một tiếng nói: Tám chín phần mười là muốn giúp hòa giải, quan hệ giữa y và Từ Quang Lợi không tồi!
Trương Dương nói: Y và tôi cũng không tồi.
Lương Thành Long nói: Trước khác nay khác, cậu coi mình vẫn như khi còn là con rể tương lai của tỉnh trưởng ư?
Trương Dương: Tôi bảo này, anh có thể không bàn về chuyện đó nữa không?
Lương Thành Long bật cười, hai chân gã gác lên bàn làm việc của Trương Dương: Ha ha... Biệt thư đó cậu định khi nào thì trả lại cho tôi đây.
Trương Dương nói: Chưa biết, nhãn quang của anh không tồi, căn biệt thự đó tôi ở thêm một đoạn thời gian nữa, rồi sẽ trả lại cho anh!
Lương Thành Long nói: Tôi sao cảm thấy cậu chuẩn bị xin đểu tôi nhỉ?
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi lần này đắc tội với bí thư Từ, còn không biết có thể ở lại Nam Tích được bao nhiêu ngày, anh lo cái gì?
Lương Thành Long mỉm cười, gã thật sự không nghĩ rằng Trương Dương có thể ở lại Nam Tích lâu dài, Trương Dương sở dĩ dám không chút cố kỵ làm vậy, nguyên nhân căn bản chính là không định ở lâu.
Khi hai người đang nói chuyện thì có người tới tìm Trương Dương, rất trùng hợp, cũng là người quen của học, công tử Kiều Bằng Cử của bí thư thị ủy Kiều Chấn Lương.
Kiều Bằng Cử tới đây là để mời Trương Dương đi ăn cơm, nhìn thấy Lương Thành Long cũng có mặt, không khỏi bật cười: Hôm nay đúng là khéo quá, toàn bộ đều ở một chỗ, biết tôi chuẩn bị mời cơm phải không?
Lương Thành Long cười nói: Kiều, xin lỗi, hôm nay tôi đáp ứng chủ nhiệm Trương trước rồi!
Kiều Bằng Cử kéo ghế ngồi xuống cạnh bàn làm việc của Trương Dương, nói: Nghe nói tòa nhà của cậu bị cháu ngoại của Từ Quang Nhiên hủy đi hả.
Trương Dương quay sang Lương Thành Long, nói: Nghe thấy chưa, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, cục tức này nếu tôi không trút ra được, về sau không còn mặt mũi nào gặp ai nữa.
Kiều Bằng Cử nói: Không phải tôi cố gây sự đâu, những thằng cháu này cũng quá kiêu ngạo rồi, lái xe chở đất đâm hỏng nhà của Ủy ban thể dục thể thao, đây là tát vào mặt vị chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao. Những lời này của Kiều Bằng Cử căn bản chính là đang khích bác người ta. Trương Dương cười nói: Anh rõ ràng chính là khích bác người ta mà, thứ nhất, kẻ sai người lái xe là Lý Trường Phong chứ không phải là cháu của tôi, thứ hai, xe chở đất là đâm tòa nhà hoạt động chứ không phải là trụ sợ của Ủy ban thể dục thể thao.
Trương Dương nói: Tôi đang định tìm anh nhờ giúp đỡ đây, không ngờ anh lại tự tìm tới!
Kiều Bằng Cử bật cười: Tôi không thể giúp gì được cậu cả, tôi hôm nay tới đây là vì một việc!
Trương Dương đứng dậy đi sang bên cạnh lấy hai bình nước khoáng đưa cho họ.
Kiều Bằng Cử uống nước xong liền tiếp tục nói: Cậu có thể liên hệ với Hà Trường An không? Tôi đang cần tìm y. Khi gã ở kinh thành đã từng cùng Hà Trường An giúp Trương Dương và Tần Hoan, cho nên mới hỏi vậy.
Trương Dương lắc lắc đầu.
Kiều Bằng Cử nói: Cậu biết đấy, đầu tư cảng Nước Sâu tôi và Hà Trường An có một số hợp tác, hiện tại đầu tư gặp phiền phức, tôi cần liên hệ với y. Kiều Bằng Cử nói thì nghe rất thoải mái nhưng trong mắt lại lộ vẻ lo lắng. Gần đây đầu tư cảng Nước Sâu xảy ra vấn đề, Kiều Bằng Cử đã dốc hết sức vào hạng mục này, cho nên gã thập phần khẩn trương.
Trương Dương đoán được Kiều Bằng Cử nhất định gặp, cho nên gã mới vội vã muốn liên hệ với Hà Trường An, Trương Dương cố ý thở dài nói: Bản thân tôi cũng đang gặp phiền phức, không có thời gian đâu mà lo chuyện của người khác.
Kiều Bằng Cử mắng: Thằng ôn cậu đúng là giảo hoạt, tự mình gây phiền phức lại còn muốn kéo cả anh em vào.
Trương Dương nói: Kỳ thực đây không phải là cuộc chiến của một mình tôi, Lương Thành Long luôn miệng nói cái gì là cường long bất áp địa đầu xà, không áp được địa đầu xà thì không phải là chân long, giữa bạn bè phải giúp đỡ lẫn nhau đúng không nào? Nếu ai lo việc nấy thì còn bàn gì tới sức chiến đấu? Chúng ta là anh em có phải không? Hiện tại tôi có nạn, anh không thể nào coi như không thấy được?
Kiều Bằng Cử nói: Cậu có thể liên hệ với Hà Trường An không?
Trương Dương không trực tiếp trả lời vấn đề của gã: Tôi định làm rước đuốc cho vận hội tỉnh, bí thư Kiều có thể chạy đoạn đầu không.
Lương Thành Long ở bên cạnh nghe thấy rất thú vị. Xùy một tiếng bật cười, chưa thấy ai thực tế như Trương Dương, Kiều Bằng Cử bảo hắn liên hệ với Hà Trường An, hắn lập tức ra điều kiện.
Kiều Bằng Cử cũng cười: Được, chuyện này cứ để tôi.
Trương Dương nói: Tối nay tôi định dựng lại tòa nhà hoạt động, hai anh có giúp tôi không?
Lương Thành Long cười khổ nói: Quen cậu coi như tôi xui xẻo, chẳng những phải xuất công mà còn phải xuất lực.
Kiều Bằng Cử nói: Dựng nhà thì tôi không giúp được, nhưng dẫu sao cũng rảnh, sẽ tới xem. Hai người học đều là nhân vật thông minh, Trương Dương muốn lợi dụng thân phận của bọn họ để tăng thêm uy danh. Bọn họ vốn cũng không cần phải nhúng tay vào, nhưng bọn họ có một điểm giống nhau, đều là đầu tư xây dựng, tất cả đều gặp khó khăn trong công trình cảng Nước Sâu, trước mắt khốn cảnh của Nam Tích cũng khốn cảnh của bọn họ, hai người bởi vì tình cảnh hiện tại đều đem sự bất mãn này trút lên đầu Từ Quang Nhiên, cho nên trước tiên muốn phát tiết một chút, đề nghị của Trương Dương đương nhiên được bọn họ hưởng ứng.
..
Sự xuất hiện của Lương Thành Long cũng không khiến Trương Đức Phóng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng Trương Đức Phóng cũng không ngờ Kiều Bằng Cử cũng đến đây, y mìm cười đón ba người bọn Trương Dương vào, Lương Thành Long đoán không sai, tối nay Trương Đức Phóng mời cơm mục đích là để hóa giải chuyện ban ngày, người tham dự bữa ăn tối nay có lão tổng của công ty xây dựng Thế Kỷ Mới Từ Quang Lợi, quản lí hạng mục của trung tâm thể dục mới Lý Trường Phong, ngoài ra còn có cục trưởng phân cục Ninh Võ Hạ Học Đông.
Cừu nhân gặp nhau là đỏ mắt, khi Trương Dương tiến vào phòng, Lý Trường Phong liền tràn ngập oán độc trừng mắt lườm hắn.
Biểu hiện của Từ Quang Lợi còn coi như có chút phong độ, trên mặt vẫn tươi cười. Khi y nhìn thấy Kiều Bằng Cử và Lương Thành Long cùng đi đến với Trương Dương, trong lòng đối với Trương Dương không khỏi lại coi trọng thêm vài phần, chẳng trách thằng ôn này dám kiêu ngạo như vậy, thì ra hắn quả nhiên có chút năng lực, có thể quen biết với con cháu của quan lớn Bình Hải.
Trương Dương mỉm cười giới thiệu Từ Quang Lợi cho Trương Dương: Trương lão đệ, vị này chính là Từ tổng của công ty xây dựng Thế Kỷ Mới, anh ta là em trai của bí thư thị ủy của chúng ta.”
Từ Quang Lợi cười cười vươn tay về phía Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, đã nghe tới đại danh của cậu từ lâu, cửu ngưỡng cửu ngưỡng
Trương Dương cũng mỉm cười bắt tay với y, nói: Kể ra chúng ta còn làm hàng xóm nữa, sau này đợi khi địa điểm công tác của chúng tôi được chuyển qua đó, cơ hội mọi người gặp mặt sẽ nhiều hơn.
Từ Quang Lợi nghe thấy câu này liền cười cười, không khỏi có chút xấu hổ.
Sau khi mọi người an vị, Trương Đức Phóng nói: Nếu đều là người một nhà, tôi cũng không vòng vo nữa, hôm nay tôi gọi chủ nhiệm Trương và Từ tổng đến, một là để giới thiệu cho mọi người biết nhau, hai là để tạo cho hai bên cơ hội gặp mặt câu thông, mọi người đều là bằng hữu, có chút hiểu lầm thì mau mau tháo gỡ, ngàn vạn lần đừng để lại khúc mắc gì.
Kiều Chấn Lương cười nói: Trương cục tối nay làm người hoà giải, sớm biết rằng như vậy, tôi sẽ không đi theo tới đây ăn cơm đâu.
Trương Đức Phóng cười nói: Kiều tổng, bình thường tôi đã muốn mời mọi người đến, hôm nay chúng ta câu thông tình cảm là chính, cậu đến thì càng hay, giúp đỡ hoà giải đi.
Từ Quang Lợi cười nói: Tôi và chủ nhiệm Trương là lần đầu gặp nhau, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, cháu ngoại tôi tính tình nóng nảy, có chỗ nào mạo phạm thì xin được bỏ quá cho.
Trương Dương tươi cười nói: Tính khí của tôi cũng không tốt, may mà tôi chưa phải chịu thiệt.
Cả đám người đều bật cười, Trương Đức Phóng nâng chén nói: Nào, mọi người cùng cạn chén này.
Mọi người dưới sự kêu gọi của Trương Đức Phóng cùng uống hết chén này. Từ Quang Lợi nói: Chủ nhiệm Trương, chúng tôi lần này chính là nước lớn nhấn chìm miếu long vương, người nhà lại không biết người nhà.
Trương Dương vừa ăn vừa nói: Không sao, không sao!
Từ Quang Lợi nói: Tôi hôm nay đã phê bình Trường Phong một trận rồi, thanh niên thời này sao chẳng phân biệt được nặng nhẹ, sao có thể vô lễ chống đối với lãnh đạo như vậy. Từ Quang Lợi ngoài mặt thì là đang nói Lý Trường Phong, nhưng tất cả mọi người đều nghe ra y trong lời nói còn có ý khác, rõ ràng y đang ám chỉ Trương Dương không coi bí thư Từ vào đâu.
Trương Dương nói: Phải thường xuyên dạy bảo người trẻ tuổi để bọn họ đừng đi gây sự lung tung, người ta không những trách họ không hiểu chuyện mà còn trách cả gia trưởng của họ nữa. Thằng ôn này căn bản là không biết khách khí, bày ra bộ dạng gia trưởng.
Lý Trường Phong cúi đầu, nghiến chặt răng, hận không thể xông lên bóp chết Trương Dương.
Từ Quang Lợi cười nói: Chuyện hôm nay tôi thật sự không biết, Trường Phong đã giải thích với tôi chỉ là hiểu nhầm, chủ nhiệm Trương, cậu phụ trách công tác của Ủy ban thể dục thể thao, chúng tôi thì là xây dựng công trình trung tâm thể dục mới, kể ra chúng tôi còn là làm công cho cậu nữa, cậu là lãnh đạo trực thuộc của chúng tôi.
Trương Dương cười nói: Thời đại thay đổi rồi, hiện tại lưu hành nông nô nổi dậy, rất ít người để lãnh đạo vào mắt.
Hai người ngoài mặt thì nói nói cười cười, nhưng câu nào câu nấy đều không hề khách khí, trong lời nói ngầm giấu đao kiếm.
Kiều Bằng Cử và Lương Thành Long là bị ép tới, đối với chuyện này chỉ ôm thái độ bàng quan, Hạ Học Đông của phân cục Ninh Võ thì không tiện chen lời, dẫu sao vị lãnh đạo Trương Đức Phóng này còn ở đây, muốn nói cũng không tới lượt gã.
Trương Đức Phóng nói: Nếu là hiểu lầm, hai người uống hai chén rượu, chuyện này coi như xong. Gã cho rằng mình có tư cách những lời này, Trương Dương và Từ Quang Lợi cũng sẽ nể mặt y, nhưng sự thật lại không như y tưởng tượng.
Trương Dương cười nói: Từ tổng định giải quyết thế nào?
Từ Quang Lợi nói: Như vậy đi, tổn thất của các anh tôi phụ trách bồi thường, có điều tòa nhà đó của các cậu quả thực là dựng không đúng chỗ, xe tải của chúng tôi mỗi ngày ra vào từ đó, một là có ảnh hưởng đối với giao thông, vả lại, các cậu ở đó ra vào cũng không an toàn đâu!
Trương Dương nói: Tôi có chút không hiểu những lời này của Từ tổng.
Từ Quang Lợi nói: Tôi ở đường Ninh Hà có một tòa nhà, trước giờ luôn để trống, cách trung tâm thể dục mới cũng không xa, chủ nhiệm Trương nếu cần, tôi sẽ không tính tiền thuê. Từ Quang Lợi nhượng bộ.
Trương Dương cười nói: Từ tổng là muốn tôi chuyển nhà ư?
Từ Quang Lợi mỉm cười nói: Vừa tiện cho người lại tiện cho mình, đợi khi trung tâm thể dục mới xây xong rồi các cậu lại chuyển vào đó là được.
Trương Dương nói: Nhưng tôi lại cứ thích chỗ cũ cơ, tôi không muốn chuyển, Từ tổng, ông đã mời Trương cục tới, tôi nói sao cũng phải nể mặt, tôi cho các ông thời gian hai ngày, phải khôi phục tòa nhà của Ủy ban thể dục thể thao của chúng tôi lại nguyên trạng, tôi tuyệt đối sẽ không truy cứu nữa.
Từ Quang Lợi hiểu rồi, người ta đòi bồi thường là giả, gây hấn mới là thật, y cười nói: Chủ nhiệm Trương, mọi người có thể ngồi cùng bàn với nhau thì đều là bạn bè, xã hội hiện giờ, bất kể là làm ăn hay là làm bàn bè đầu phải chú ý tới mặt mũi, tòa nhà đó của Ủy ban thể dục thể thao các cậu vốn không thuộc loại trong phạm vi quy hoạch, là kiến trúc trái phép, cho dù không có chuyện hôm nay, bộ môn quy hoạch sớm muộn gì cũng sẽ dỡ của các anh xuống.
Trương Dương nói: Không phiền ông bận tâm, ông chỉ cần xây lại cho tôi tòa nhà đó là được, cục quy hoạch có dỡ hay không là chuyện của bọn họ.
Từ Quang Lợi nói: Chủ nhiệm Trương, thêm một người bạn thêm một con đường, mọi người hiểu cho nhau chút đi. Y bắt đầu tức giận rồi, mặt tuy vẫn tươi cười nhưng không còn vẻ tự nhiên nữa.
Trương Đức Phóng nhìn thấy tình huống có chút không ổn, cuống quít ngắt lời: Đúng vậy, mọi người hiểu cho nhau đi, tôi thấy hay là thế này đi, tòa nhà của chủ nhiệm Trương dịch sang bên cạnh một chút, đừng ở dựng ở đối diện cửa lớn của công trường, Từ tổng trong hai ngày sẽ dựng lại cho xong, thế nào?
Từ Quang Lợi không nsói gì, y thấy nếu mình đồng ý thì rất mất mặt.
Trương đại quan nhân nhìn thẳng vào Lý Trường Phong nói: Chuyện hôm nay có phải là anh gây ra hay không?
Lý Trường Phong môi giật giật không nói gì,
Trương Dương khinh thường nói: Lớn vậy rồi mà sao lại dám làm không dám nhận? Dám gây chuyện thì phải dám gánh vác! Đừng có để người nhà phải chùi đít cho anh mãi thế!
Lý Trường Phong không nhịn được nữa, tức giận nói: Là anh quá đáng, chạy tới đối diện cửa lớn của công trường chúng tôi xây nhà, anh có nghĩ đến mặt mũi của chúng tôi hay không?
Trương Dương cười nói: Anh ư, xứng à? Trương Đức Phóng vội vàng nói: Trương lão đệ, đừng vậy nữa, so đo với người trẻ tuổi làm gì. Trường Phong, cậu kính rượu xin lỗi chủ nhiệm Trương đi, chuyện này coi như xong.
Lý Trường Phong ôm đầy một bụng tức, nhưng Trương Đức Phóng là đại cục trưởng cục công an Nam Tích, người ta đã nói vậy rồi thì hắn không thể không nể mặt, hơn nữa Từ Quang Lợi cũng lặng lẽ đánh mắt ra hiệu cho hắn, Lý Trường Phong, hôm nay mình phải cúi đầu, vì sao? Vì đại cục, Lý Trường Phong cầm chén rượu lên, nói với Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, chuyện hôm nay tất cả đều là hiểu lầm, có chỗ nào mạo phạm thì xin anh bỏ qua cho. Hắn có thể nói ra những lời này cũng không phải là dễ dàng, cho rằng mình đã nể mặt Trương Dương rồi.
Trương đại quan nhân cười tủm tỉm: Anh rốt cuộc là mạo phạm với tôi ở chỗ nào.
Những lời này vừa được nói ra, Trương Đức Phóng cũng cảm thấy rõ chịu, dẫu sao tối nay y cũng là người gọi mọi người tới đây, Trương Dương từ lúc đầu đã biểu hiện ra có chút quá cường thế, Trương Đức Phóng cười nói: Trương lão đệ, hôm nay chuyện này dừng ở đây, chúng ta đừng truy cứu nữa!
Trương Dương căn bản không để ý tới y, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Trường Phong, nói: Nhưng lời tôi đã nói với anh hôm nay anh còn nhớ không?
Lý Trường Phong nói: Những lời gì cơ?
Trương Dương bật cười ha ha, hắn nói với Từ Quang Lợi: Thằng cháu ngoại này của ông, chẳng những đầu óc không tốt mà trí nhớ cũng kém lém. Nghe thấy những lời này Trương Đức Phóng và Từ Quang Lợi đồng thời biến sắc, Từ Quang Lợi sắc mặt sở dĩ thay đổi là vì những lời này của Trương Dương tràn ngập ý vị khiêu khích, Trương Đức Phóng sắc mặt thay đổi là vì y nghe đến đây đã hiểu, Trương Dương căn bản là muốn gây sự. Trương Đức Phóng nhìn quen sóng gió, y lập tức ý thức được chuyện tối nay không thể làm tốt được rồi. Y đột nhiên nhớ tới lúc chiều Trương Dương trong điện thoại có nói rằng hắn vừa học được cách lật mặt không nhận người, dm, mày con mẹ nó trở mặt không nhận người lại dùng với tao đầu tiên ư.
Lý Trường Phong nghe thấy Trương Dương nói vậy thì lập tức không nhịn được nữa, hắn cầm chén rượu lên, choang một cái ném xuống đất vỡ tan, tất cả mọi người ở đây đều đã dự đoán sẽ có kết quả này, Lý Trường Phong chỉ vào mũi Trương Dương mắng: Mày con mẹ nó là hạng người gì vậy? Cậu tao nể mặt mày, nhưng mày con mẹ nó không biết xấu hổ là gì?
Tất cả mọi người đều không, một lát sau, nghe thấy Kiều Bằng Cử hắng giọng, Trương đại quan nhân vẻ mặt tươi cười nói: Cháu trai, mày lặp lại những lời vừa rồi một lần nữa xem.
Trương Đức Phóng nhìn thấy Trương Dương tươi cười như vậy là biết chuyện tối nay hỏng rồi, vội vàng nói: Hà tất phải vậy, hôm nay tôi mời rượu, đừng có ăn nói lung tung, ngồi xuống đi.
Trương Dương lạnh lùng nói: Trương Đức Phóng, hôm nay không có chuyện của ông, để hắn nói hết đi.
Lý Trường Phong trợn mắt lên, chỉ vào Trương Dương nói: Mày con mẹ nó chính là được nể mặt mà không biết điều.
Lương Thành Long cầm chén trà lên uống một ngụm, lạnh lùng nói: Trương Dương có người chửi cậu kìa.
Kiều Bằng Cử mỉm cười: Thành Long, không liên quan gì tới chúng ta, uống rượu đi.
Trương đại quan nhân bật cười ha ha, Lý Trường Phong ngồi ở đối diện hắn, chỉ thấy trước mắt nhoáng lên, sau đó thì nghe đế bốp một tiếng. Sau đó trên mặt cảm thấy tê đi, thân thể bất giác bay ra sau, đầu đập vào tường, mông nện xuống đất, lúc này mới ý thức được mình bị Trương Dương tát tai.
Trương đại quan nhân nhìn nhìn bàn tay, thản nhiên như không cười nói với Từ Quang Lợi: Con mẹ nó cháu trai của ông đấy, tôi vốn định coi nó như cháu trai của mình, nhưng nó lại cứ muốn làm cháu nội tôi. Từ Quang Lợi lập tức biến sắc, y luôn nhắc nhở mình phải có hàm dưỡng, nhưng đối diện với loại người như Trương Dương, y đột nhiên phát hiện hàm dưỡng căn bản không hề có tác dụng gì cả, Từ Quang Lợi cũng cầm chén rượu lên, không ngoài dự kiến, lập tức có tiếng chén vỡ vang lên, Từ Quang Lợi giận dữ hét: Trương Dương, mày khinh người quá đáng khinh người quá đáng.
Trương Đức Phóng ngăn Từ Quang Lợi lại, kỳ thật y cũng là có hảo ý, y hiểu Trương Dương, thằng ôn này mà đã điên lên thì chẳng nể mặt ai cả, y là bảo vệ Từ Quang Lợi, nhưng Từ Quang Lợi cảm kích, chỉ vào Trương Dương nói: Trường Phong nói không sai, mày được nể mặt mà không biết điều, làm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thì có thể muốn làm gì thì làm à? Tao nói cho mày biết, ở Nam Tích này không ai dám không nể mặt tao cả.
Trương đại quan nhân lúc này ngược lại rất bình tinh, mỉm cười nói: Từ tổng, nói nghe ghê quá đây, tôi vừa đánh cháu ngoại ông xong, chính là không nể mặt ông đó, ông định cắn tôi chắc.
Mày...
Trương Dương nói: Ở Nam Tích ông cũng được coi là một nhân vật, nhưng ông con mẹ nó lại không tự biết lấy mình, muốn để người khác nể mặt thì bản thân phải biết phấn đấu, bản thân không cần mặt mùi thì đừng trách tôi không khách khí! Trương đại quan nhân cầm chén rượu lên uống cạn, sau đó xoảng một cái ném xuống đất.
Trương Đức Phóng trong lòng kêu khổ không thôi, mình con mẹ nó hôm nay không phải là tự chuốc lấy nhục hay sao? Làm ra loại chuyện này, mời tên ôn thần Trương Dương đến, thể chắng phải là tự chịu khổ à?
Lý Trường Phong từ dưới đất bò dậy, mặt đỏ bừng lao về phía Trương Dương, nhưng lại bị Trương Đức Phóng cản lại, người khác không biết thực lực của Trương Dương, nhưng y thì biết rõ, dạng như Lý Trường Phong, năm ba chục người căn bản cũng chẳng làm gì được Trương Dương.
Kiều Bằng Cử nhìn tình cảnh ở trước mặt, trong lòng sớm đã chuẩn bị tâm lý, cầm chén rượu lên nói với Lương Thành Long: Uống say hết rồi.
Từ Quang Lợi lúc này đã điên lên rồi, giận dữ hét lên: Mày con mẹ nó câm miệng lại.
Lần này đến phiên Lương Thành Long mỉm cười, hắn nhìn Lương Thành Long gật gật đầu nói: Chửi anh đấy!
Trương Đức Phóng lúc này chỉ có nước gãi đầu, cười khổ nói: Tôi nói này mấy đại ca à, nể mặt tôi đi, đều uống nhiều cả rồi, để mai hẵng nói nhé.
Kiều Bằng Cử mỉm cười gật gật đầu, cầm chén rượu ở trước mặt lên uống cạn, sau đó lại giơ chén lên, xoảng cái ném vỡ, đứng dậy chỉ vào mũi Từ Quang Lợi nói: Từ Quang Lợi, ông nhớ kỹ những gì hôm nay đã nói đó.
Trương Dương thở dài nói: Anh Kiều, đừng tự cho mình là hay, ở Nam Tích, anh còn không bằng cái rắm.
Lương Thành Long chêm vào: Ôi đ*t, có người chửi thâm vậy sao?
Kiều Bằng Cử giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói với Trương Dương: Tôi sớm đã nhìn ra rồi, cậu là muốn chơi tôi, tối nay mười hai giờ, tôi con mẹ nó giúp cậu xây nhà.
Trương đại quan nhân cười nói: Không nhọc đại giá của anh, tôi và Thành Long làm được rồi!
Kiều Bằng Cử hừ lạnh một tiếng: Hôm nay nhà tôi xây, con mẹ nó, tôi cũng muốn xem xem, ai con mẹ nó dám dỡ nào. Nói xong câu này, Kiều Bằng Cử, Trương Dương , Lương Thành Long cùng nhau ngênh ngang bỏ đi.
Hai chú cháu Từ Quang Lợi ngây ra đó, hai người đều cảm thấy không ổn, nhưng nói không ra tối nay không đúng ở chỗ nào.
Trương Đức Phóng vội vàng chạy theo Trương Dương ra ngoài, ở cửa thang máy giữ ba người họ lại, Trương Đức Phóng cười khổ nói: Tôi nói này mấy cậu, nể mặt tôi đi, làm găng như vậy làm gì?
Lương Thành Long dang hai tay ra, nói: Không liên quan gì tới tôi!
Trương Dương nói: Anh Trương, tôi vẫn còn gọi anh một tiếng anh. Lý Trường Phong đâm hỏng nhà của tôi, tôi đã nói rồi, ai con mẹ nó kéo xe chở đất đó đi, tôi sẽ lột mũ hắn, Hàn Bang Quân của đồn Vân Đông, anh cứ xem mà làm.
Trương Đức Phóng lúc này có muốn khóc cũng không được, y cười khổ, nói: Cần gì phải vậy?
Kiều Bằng Cử nói: Trương cục, chuyện này không liên quan gì tới ông, Từ Quang Lợi chửi tôi, ông có nghe thấy không?
Trương Đức Phóng không biết nói gì nữa, câu Từ Quang Lợi chửi Kiều Bằng Cử đó chỉ chẳng qua là buột miệng nói ra, nhưng Kiều Bằng Cử lại coi là thật, Trương Đức Phóng cười nói: Hiểu lầm mà.
Kiều Bằng Cử cười nói: Hiểu lầm, Trương cục, ông coi tôi là thằng điếc hay là thằng ngu.
Trương Đức Phóng ngây ra đó, chuyện hôm nay quả thật là khó mà thu xếp cho ổn được.
Kiều Bằng Cử nói: Tôi vốn cho rằng Trương Dương khi dễ người ta, nhưng hiện tại nhìn mới thấy, hắn căn bản là để người khác khi dễ, Trương cục, mười hai giờ tôi nay, mấy anh em chúng tôi chuẩn bị dựng nhà ở trung tâm thể dục mới, hoan nghênh cảnh sát đến duy trì trật tự. Nói xong câu đó, Kiều Bằng Cử nghênh ngang bỏ đi. Trương Dương không lên tiếng đi theo, Lương Thành Long là người đi sau cùng, gã nặn ra vẻ mặt khó xử với Trương Đức Phóng, lắc lắc đầu: Tôi con mẹ nó phiền chết mất thôi, sao tôi lại quen hai thằng bạn như thế này.
Trương Đức Phóng ngây ra đó cho tới khi phân cục trưởng khu Ninh Võ Hạ Học Đông đi tới cạnh y, y mới hồi thần lại.
Biểu hiện của Hạ Học Đông trong cả buổi tối hôm nay đều rất nhún nhường, thậm chí còn không lên tiếng nói câu nào, gã cũng không phải là kẻ ngốc, gã nhìn ra rằng tối nay tất cả những người tới đây đều là nhân vật có máu mặt, tùy tiện là người nào thì gã cũng không thể đối phó được, Hạ Học Đông thấp giọng nói: Trương cục, chuyện này.
Trương Đức Phóng tức giận nói: Ai con mẹ nó là Hàn Bang Quân.
Hạ Học Đông ngây ra một chút: Đồn trưởng đồn công an Vân Đông, con người cũng khá.
Trương Đức Phóng nói: Về sau loại chuyện này đừng có kéo tôi vào, cút đi được bao xa thì cút cho tôi.
Từ Quang Lợi chửi Kiều Bằng Cử chỉ là buột miệng, sau chuyện y cũng hối hận, có điều Từ Quang Lợi cũng là nhân vật cứng rắn, đã trở mặt rồi thì y cũng không sợ chuyện, nhìn thằng cháu ngoại mặt này ủy khuất, Từ Quang Lợi trong lòng lại nổi giận, đã từng nghe nói Trương Dương kiêu ngạo, hôm nay gã coi như là được nhìn tận mắt rồi, ở ngay nơi công cộng, Trương Dương dám tát cháu ngoại y, cùng với loại người này, y phải thế bất lưỡng lập.
Nửa mặt của Lý Trường Phong bị đánh cho sưng vù, hắn ôm mặt, nhìn Từ Quang Lợi lắp bắp nói: Cậu, cháu con mẹ nó liều mạng với hắn!
Từ Quang Lợi nhíu mày, tuy rằng y trong lòng rất căm tức, nhưng thằng cha này vẫn giả vờ bình tĩnh: Đừng xung động, xung động không giải quyết được vấn đề gì.
Lý Trường Phong sắp khóc tới nơi rồi: Còn không xung động được ư, hắn dám tát cháu kìa.
Từ Quang Lợi hừ lạnh một tiếng nói: Con mẹ nó tưởng mình giỏi lắm à, đây là Nam Tích, tao không tin chúng dám làm gì ghê gớm ở đây?
Lý Trường Phong bị hắn dọa như vậy, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, dù sao trận phong ba hôm nay cũng là do hắn dấy lên, hắn vốn cũng không muốn làm lớn chuyện như vậy, chỉ muốn giáp huấn Trương Dương một chút mà thôi, không ngờ thái độ của Trương Dương lại cường ngạnh như vậy, căn bản chính là được lý mà không chịu buông tha người ta.
Hàn Bang Quân bảo cảnh viên của đồn công an đuổi quần chúng vi quan đi, Lý Trường Phong cũng lặng lẽ ra hiệu cho những bang thủ tới hư trương thanh thế của hắn bỏ đi, tính chất xã hội đen cũng không phải là chuyện đùa, hắn cũng không phải là xã hội đen gì cả, nhưng lời đồn đáng sợ, Trương Dương là loại người chuyện gì cũng dám nói.
Thính Kim Đường lại đi tới khuyên Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, chuyện này cứ làm to ra cũng chẳng được gì, tôi thấy hay là thôi đi.
Trương Dương nói: Những gì nên nói tôi đều nói rồi, nếu như có người cứ muốn tự chuốc lấy xấu mặt thì tôi cũng dành chịu. Hắn quay người bước về phía xe Pickup của mình.
Thấy Trương Dương đi rồi, Hàn Bang Quân thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, Trần Dương ghé tới nói: Đồn trưởng Hàn, xe tải đến rồi, có kéo đi không?
Hàn Bang Quân nhớ tới câu nói vừa rồi của Trương Dương, ai dám kéo xe chở đất đi, hắn sẽ lột mũ người đó, đối với cảnh sát mà nói, chuyện bi thảm nhất chính là bị người ta lột mũ, điều này có nghĩa là bị thanh trừ ra khỏi đội cảnh sát. Hàn Bang Quân mấp máy môi, một lát sau mới nói: Kéo!
Xe chở đất được kéo đi khỏi tòa nhà, tòa nhà kia mất đi sự chống đỡ, ầm một tiếng đổ sập xuống.
Thính Kim Đường và Lý Hồng Dương hai người trợn mắt há hốc mồm nhìn tòa nhà chỉ con một nửa ở bên cạnh, hai người không biết phải nói gì.
Hàn Bang Quân nói: Chủ nhiệm Thính, các anh hãy tâm bình khí hòa mà nói chuyện đi, đều là người của mình, không cần phải làm căng như vậy! Gã nói xong liền dẫn đội đi.
Lý Trường Phong ôm ngón taybước lên xe của hắn, nhanh nhanh tới bệnh viện nối lại khớp xương, ở bên cạnh một người hỏi: Quản lí Lý, tòa nhà kia chúng ta có sửa lại cho họ không?
Lý Trường Phong không nén được giận nói: Sửa cái rắm, tôi con mẹ nó không tin một chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao như hắn thì làm gì được tôi!
Tổng giám đốc Công ty xây dựng Thế Kỷ Mới Từ Quang Lợi ở trong văn phòng đọc báo cáo tài vụ tháng này, chuyện xảy ra ở công trường y cũng đã biết, con người của Từ Quang Lợi tuy rằng bằng cấp không cao, nhưng trong bụng y vẫn có chút tri thức, y sớm đã biết cháu ngoại Lý Trường Phong của y thiếu kiên nhẫn, cho nên đặc biệt dặn dò hắn phải nhẫn nại, Từ Quang Lợi thích nhất là đọc truyện Tam Quốc, y cho rằng thượng binh phạt mưu, làm chuyện gì cũng đều phải lấy mưu lược làm trọng, động quyền cước là chuyện mà bọn thô lỗ hay làm. Từ Quang Lợi chưa tốt nghiệp cao trung đã vào nhà máy gang thép, sau khi cải cách mở cửa, y lại đi bán thịt lớn, sau đó vốn liếng trong tay không ngừng gia tăng, y lại mở nhà ăn, rồi làm công trình, y không có học lịch gì nhưng tự nhận trị tuệ của mình không kém gì hai người anh, cái mà y có là kinh nghiệm xã hội.
Dựa theo suy nghĩ của cách, y muốn thông qua các con đường khác để Trương Dương biết khó mà lui, trước thông qua cục quy hoạch, sau đó có thể dùng các cách khác như ngừng nước cắt điện để đối phó với Trương Dương, nhưng y lại không ngờ mình mới nghĩ ra phương pháp đầu tiên, thằng cháu ngoại đã không nhịn được mà dùng xe chở đất đâm hỏng tòa nhà trái phép của Trương Dương.
Công trường gọi điện thoại với vài lần, Từ Quang Lợi biết mọi người đều muốn mình ra mặt, nhưng càng là như vậy, y càng không thể ra mặt, Từ Quang Lợi cho rằng lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, Trương Dương dám cả gan ở đối diện công trường xây tòa nhà họat động tất nhiên là phải có chỗ dựa, Từ Quang Lợi cho rằng mình không thể tùy tiện ra tay, chỉ cần ra tay là phải tìm thấy chỗ yếu hại của đối phương, một kích tất trúng. Thằng cháu ngoại của y làm ầm ĩ lên, cũng không phải là chuyện xấu, vừa hay có thể thử thực lực của Trương Dương một chút.
Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên là Từ Quang Thắng đã biết chuyện này, tay của Lý Trường Phong bị Trương Dương làm trật khớp, hắn đi tới bệnh viện tìm cậu hai Từ Quang Thắng, Từ Quang Thắng nghe nói tới chuyện này thì thầm kêu không ổn, đưa thằng cháu ngoại tới khoa chỉnh hình xem thử, Từ Quang Thắng đã kiến thức qua thủ đoạn của Trương Dương, sợ Trương Dương cũng dùng phương pháp đồng dạng đối phó với cháu ngoại của mình, nhưng lần này thủ pháp làm trật khớp Lý Trường Phong của Trương đại quan nhân rất bình thường, đưa tới khoa chỉnh hình kiểm tra, rất dễ dàng đưa về vị trí cũ, Trương Dương suy nghĩ rất chu toàn, hắn nếu làm lớn chuyện này lên, Lý Trường Phong chỉ là một nhân vật nhỏ, căn bản không đáng để hắn chấp nhặt, loại phương pháp phân cân thác cốt tuyệt diệu này mà dùng ở trên người hắn thì quá lãng phí.
Từ Quang Nhiên cảm thấy rất kinh ngạc, Trương Dương không thể không biết Lý Trường Phong là cháu ngoại y, đã biết còn làm như vậy, là không nể mặt y, thân ở trên vị trí hiện tại, làm việc gì cũng phải suy nghĩ toàn diện, Từ Quang Nhiên cho rằng Trương Dương sở dĩ dám làm như vậy hẳn là không phải là xung động nhất thời, tám chín phần mười là có người ở phía sau hắn chống lưng. Sau khi suy nghĩa một lát, Từ Quang Nhiên gọi điện cho em trai Từ Quang Lợi, y dặn dò Từ Quang Lợi phải đích thân xử lý chuyện này, đừng làm to chuyện. Từ Quang Nhiên sở dĩ không muốn làm to chuyện cũng là có nguyên nhân, công ty xây dựng Thế Kỷ Mới của Từ Quang Lợi nhận thầu xây dựng trung tâm thể dục mới, tuy rằng thông qua lưu trình tranh thầu bình thường, nhưng trong thành phố Nam Tích vẫn gặp phải không ít thị phi, sự thật chứng tỏ thằng em này của y làm việc quả thật là thiếu hỏa hầu, công trình trung tâm thể dục mới đang đình trệ nghiêm trọng.
Khiến Từ Quang Nhiên tức giận, khi Từ Quang Lợi sắp gác điện thoại liền kêu khổ với y: Anh, tiền công trình mà thị lý đã đáp ứng vẫn chưa tới tài khoản, anh giúp em đốc thúc một chút đi, em còn không có tiền trả lương cho công ty nữa. Từ Quang Nhiên cả giận nói: Tiền tiền tiền, cậu chỉ biết đòi tiền thôi à, tiến triển của công trình trung tâm thể dục mới chậm chạm, dựa theo yêu cầu lúc trước, sân thể dục chính sớm đã nên xây xong rồi, cậu thế này là sao? Trả thiếu tiền cho các cậu à? Lúc trước khi tranh thầu cậu lời thề son sắt lắm cơ mà, nhưng hiện tại cậu nhìn lại xem, công trình sắp thành thế nào rồi? Không làm được thì đừng có huyênh hoang, tôi nói cho cậu biết, kỳ hạn công trình không thể kéo dài nữa, nếu tiếp tục như thế này, đừng trách tôi không để ý tới tình cảm anh em.
Từ Quang Lợi cười khổ nói: Đại ca, tiền công trình mà thị lý chuyển cho bọn em đến bây giờ còn chưa được một nửa, mua vật liệu xây dựng cũng không đủ!
Từ Quang Nhiên nói: Cậu lúc trước đáp ứng thế nào? Tự quảng cáo mình, thổi phồng thực lực à?
Đại ca, từ sau khi em tiếp nhận hạng mục này, giá vật liệu xây dựng tăng liên tiếp, em làm tiếp cơ hồ là chịu lỗ.
Từ Quang Nhiên nói: Cậu đừng có ở đó mà kêu khổ với tôi, giải quyết việc chung đi, tôi mặc kệ cậu có chủ ý gì, dùng phương pháp gì, tôi muốn nhìn thấy thành tích, trước tháng sáu sang năm, cậu phải sân xong tất cả sân thể dục, nếu kéo dài thì tự gánh lấy hậu quả! Nói xong y liền gác máy.
Từ Quang Lợi thở dài một hơi, ném điện thoại lên bàn, lúc này nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, Từ Quang Lợi thở hắt ra một hơi, nói: Vào đi!
Là Từ Quang Thắng và Lý Trường Phong cùng nhau về.
...
Từ Quang Lợi chào một tiếng ai hai rồi đứng dậy nói: Người ta có tặng cho em một chút Đại Hồng Bào, em pha cho anh thử nhé.
Từ Quang Thắng nói: Không cần, anh là đưa tiểu Phong về.
Từ Quang Lợi nhìn nhìn Lý Trường Phong, Lý Trường Phong nói: Cậu, tên Trương Dương khinh người quá đáng! Hắn bẻ gẫy ngón tay của cháu! Ngón tay bị trật khớp của hắn tuy đã được nối lại thành công, nhưng khớp xương lại vẫn đau.
Từ Quang Thắng nói: Đâu có nghiêm trọng như vậy, mày người nào không đi đắc tội mà lại cứ đi đắc tội với hắn là sao?
Lý Trường Phong nói: Hắn tưởng mình hay lắm à? Nơi này là Nam Tích, không phải Giang Thành!
Từ Quang Lợi trừng mắt lườm Lý Trường Phong một cái: Mày làm gì cũng xung động, chuyện gì mà không thể giải quyết được chứ? Sao cứ phải làm tới nước này?
Từ Quang Thắng nói: Phải nói chuyện tử tế với hắn chứ, thằng ôn này không biết trời cao đất rộng là gì cả.
Lý Trường Phong nói: Cậu hai, sao cậu cứ bênh người ngoài thế?
Từ Quang Thắng nói: Không phải cậu bênh người ngoài, chuyện này căn bản là cháu gây ra mà, cửa lớn như thế, xe chở đất của bọn cháu sao lại cứ phi vào nhà người ta?
Lý Trường Phong nói: Là bên hắn gây chuyện trước, Nam Tích lớn như vậy, hắn vì sao cứ phải chạy tới trước cửa công trường của chúng cháu xây nhà?
Từ Quang Thắng nói: Chán chả buồn nói với cháu nữa! Y bảo có chuyện còn phải về bệnh viện, nói với Từ Quang Lợi: lão tam, cậu quản nó cho tốt đi, thằng bé này cả ngày chỉ biết gây chuyện, còn nữa, chuyện này đừng có làm ầm lên, phía Trương Dương tôi có quen, hay là để tôi an bài một chút, cho hai bên gặp mặt nhau, nói rõ chuyện này ra là được.
Từ Quang Lợi cười nói: Anh hai, anh yên tâm đi, em sẽ xử lý tốt chuyện này.
Từ Quang Thắng bán tín bán nghi nói: Thật sự không cần tôi ra mặt ư?
Từ Quang Lợi nói: Không cần, lát nữa em sẽ trực tiếp tìm hắn.
Từ Quang Thắng gật gật đầu nói: Vậy được, trực tiếp gặp mặt tốt hơn! Tôi không nhúng tay vào làm gì!
Sau khi Từ Quang Thắng đi, Từ Quang Lợi hậm hực mắng Lý Trường Phong: Mày cũng thật là, sai người lái xe đâm nhà của người ta, nếu bên trong có người thì sao? Gây tai nạn chết người thì ai giúp được mày?
Lý Trường Phong rất sợ ông cậu này, hắn thấp giọng nói: Ai bảo hắn xây nhà ở đối diện công trường của chúng ta? Cháu không thể để bị người ta khi dễ mà không lên tiếng được, người khác sẽ nhìn cháu như thế nào đâu?
Từ Quang Lợi nói: Tranh cái tiếng nhất thời thì được gì? Chúng ta nhận thầu công trình trung tâm thể dục, vốn đã có rất nhiều người nói ra nói vào, tao càng muốn nhún mình thì mày càng gây thêm chuyện cho tao.
Lý Trường Phong nói: Cậu, cậu đấy là chưa nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của hắn đấy thôi, cháu đáp ứng bồi thường hắn, còn chuẩn bị chọn một nơi khác để xây tòa nhà khác cho hắn, nhưng hắn lại rất quá đáng, đòi cháu phải khôi phục lại nguyên trạng, còn quy định thời gian cho cháu, con mẹ nó khi dễ người ta quá mà, cháu ban đầu cũng không muốn trở mặt với hắn, nhưng hắn lại giữ xe chở đất lại, đồn trưởng Hàn của đồn cảnh sát Vân Đông dẫn người tới điều đình chuyện này, cũng bị hắn mắng cho một trận, cháu thực sự không hiểu, ai cho hắn gan lớn như vậy?
Từ Quang Lợi nhíu mày, Trương Dương so với hắn sự tưởng tượng của y thì còn kiêu ngạo hơn nhiều, con người Từ Quang Lợi rất thích cố lộng huyền hư, thường ngày thích giả vờ bộ dạng cao thâm mạt trắc, y ngẫm nghĩ một lát, thật ra tính khí của y cũng không phải là tốt, một người xuất thân đồ tể giết heo, cho dù là trải qua mấy năm nay đóng gói văn hóa, nhưng bên trong vẫn không hề thay đổi, Từ Quang Lợi nói: Hắn thật sự nói vậy ư?
Lý Trường Phong nói: Còn giả chắc!
Từ Quang Lợi nói: Xe chở đất vẫn ở trong tay hắn à?
Lý Trường Phong lắc lắc đầu nói: Hắn sau khi ném lại một câu dọa dẫm liền bỏ đi, đồn trưởng Hàn sai người kéo xe chở đất đi rồi, vừa đưa tới xưởng sửa chữa, vô lăng bị hắn bẻ gẫy.
Từ Quang Lợi nghiến răng nghiến lợi nói: Rõ ràng là hành vi thổ phỉ, một cán bộ quốc gia sao lại không có tố chất như vậy?
Lý Trường Phong nói: Cậu, cậu đấy là chưa giao tiếp với hắn đấy thôi, con người này man hoành không giảng đạo lý, không cho hắn chút giáo huấn, hắn căn bản không biết sự lợi hại của chúng ta.
Từ Quang Lợi bất mãn trừng mắt lườm Lý Trường Phong một cái: Nói bậy bạ gì đó? Chúng ta là người làm ăn chính đáng, làm chuyện gì cũng đều phải quang minh chính đại.
Lý Trường Phong nhỏ giọng đề nghị: Cậu, hay là chúng ta nói chuyện này với cậu cả đi.
Từ Quang Lợi lại trừng mắt lườm hắn: Cậu cả của mày có thân phận gì? Chút chuyện nhỏ này mà cũng muốn làm phiền tới anh ấy ư?
Lý Trường Phong im lặng trong chốc lát rồi lại nói: Hắn nói cho cháu mười hai tiếng, nếu ngày mai cháu không khôi phục tòa nhà đó lại nguyên trạng, hắn sẽ dựng nhà ngay ở bộ chỉ huy công trình của chúng ta.
Từ Quang Lợi khinh thường cười nói: Tao cho hắn mượn thêm một lá gan hắn cũng không dám, ở Nam Tích chưa đến lượt hắn lên tiếng.
Lý Trường Phong nhớ tới tình cảnh xung đột với Trương Dương hôm nay, trong lòng có chút sờ sợ, thấp giọng nói: Cậu, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Từ Quang Lợi nói rất tự tin: Không cần làm gì cả, tĩnh quan kì biến biến, tao cũng muốn xem xem hắn rốt cuộc có gan lớn cỡ nào.
Từ Quang Lợi tuy nói như vậy, nhưng sau khi Lý Trường Phong đi liền gọi điện thoại cho Hạ Học Đông, cục trưởng phân cục công an khu Ninh Võ, nếu chuyện này đã có cảnh sát tham gia, y tốt nhất để cảnh sát giúp giải quyết vấn đề này.
Quan hệ giữa Hạ Học Đông và Từ Quang Lợi rất tốt, nghe Từ Quang Lợi nói đến chuyện này, y liền lên tiếng đảm bảo: Từ tổng yên tâm đi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, lá nữa tôi sẽ ra mặt làm công tác với phía Ủy ban thể dục thể thao.
Từ Quang Lợi nói: Hạ cục, nghe nói người này rất khó chơi, anh biết đấy, trung tâm thể dục mới là công trình trọng điểm của thành thị, hiện tại kỳ hạn công trình của chúng tôi đã đến gần, thật sự là không thể chậm trễ được nữa, nếu bởi vì chuyện này mà làm chậm trễ tiến độ công trình, thị lý truy cứu xuống, tôi không thể nào gánh vác nổi trách nhiệm này.
Hạ Học Đông cười nói: Từ tổng yên tâm, tôi cam đoan tiến độ công trình của các anh sẽ không bị ảnh hưởng.
Hạ Học Đông gác điện thoại, nhìn đồn trưởng đồn cảnh sát Vân Đông Hàn Bang Quân ngồi trên sa lông, cười nói: Lão Từ gọi!
Hàn Bang Quân nói: Y cuối cùng cũng đành phải hiện thân rồi, công trường xảy ra chuyện lớn như vậy, đến bây giờ ngay cả bóng cũng không thấy đâu, chuyện gì cũng đều giao cho cảnh sát chúng ta, mâu thuẫn nội bộ giữa bọn họ và Ủy ban thể dục thể thao, nên là song phương bọn họ tự mình giải quyết, không có liên quan gì tới chúng ta cả! Oán niệm của Hàn Bang Quân đối với Từ Quang Lợi vẫn rất lớn, từ lúc chuyện xảy ra tới hiện tại Từ Quang Lợi vẫn chưa hiện thân, Hàn Bang Quân gọi điện thoại vài lần cho y, nhưng y cũng không nhấc máy.
Hạ Học Đông nói: Lão Hàn, cũng không thể nói như vậy được, khu trực thuộc của chúng ta xảy ra chuyện, chúng ta đương nhiên phải có trách nhiệm liên đới.
Hàn Bang Quân nói: Hạ cục, ngài không biết trường hợp hôm nay đó thôi, chủ nhiệm Trương của Ủy ban thể dục thể thao kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì.
Hạ Học Đông bật cười: Oán khí rất lớn phải không?
Hàn Bang Quân nói: Nếu không phải cố kỵ hắn là lãnh đạo, tôi lúc ấy không nhẫn nhịn hắn như vậy đâu.
Hạ Học Đông nói: Bớt giận đi, trong khi chấp hành, phải chịu chút ủy khuất là không thể tránh được.
Hàn Bang Quân nói: Hạ cục, hắn uy hiếp muốn lột mũ của tôi, anh nói xem có cán bộ quốc gia nào như vậy không?
Hạ Học Đông cười nói: Hắn nói thì có được gì đâu, chuyện của hệ thống công an chúng ta không tới phiên quản. Có điều... Hạ Học Đông tạm dừng một chút rồi lại nói: Quan hệ giữa hắn và Trương cục không tồi, chuyện này hay là nói một tiếng với Trương cục đi, để ông ta giải quyết chuyện này.
...
Sau khi Trương Dương quay lại Ủy ban thể dục thể thao không lâu thì nhận được điện thoại của đại cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Trương Đức Phóng, Trương Đức Phóng ngữ khí hơi có chút bất đắc dĩ: Lão đệ, cậu làm gì vậy? Bối cảnh của Công ty xây dựng Thế Kỷ Mới cậu thật sự không biết ư?
Trương Dương nói: Bối cảnh thì sao? Có bối cảnh thì có thể khi dễ tôi à? Có bối cảnh thì cảnh sát các ông liền vẽ đường cho hươu chạy ư?
Trương Đức Phóng bật cười ha ha: Lão đệ à, cậu đừng nóng, tối nay tôi làm chủ mời cơm. Khách sạn Hải Thiên, có oán khí gì chúng ta gặp mặt bày tỏ, khúc mắc này tôi nhất định giúp cậu tháo gỡ!
Trương Dương nói: Ông luôn miệng gọi tôi là lão đệ, nhưng tôi trong lòng thật sự nóng vô cùng, ông ngàn vạn lần đừng khiến tôi thất vọng, tôi hiện tại vừa học được cách trở mặt không nhận người đó.
Trương Đức Phóng cười càng vui vẻ hơn: Được rồi, chúng ta có giao tình gì chứ, tôi có thể để cậu chịu thiệt ư? Nhanh chuẩn bị đi, sáu giờ rưỡi nhé, đừng có đến muộn!
Trương Dương đặt điện thoại xuống, Lương Thành Long từ bên ngoài bước vào, gã là bị Trương Dương gọi tới, chuyện phát sinh ở trung tâm thể dục mới hôm nay gã cũng nghe nói tới, vừa vào cửa liền há miệng cười: Đã nói với cậu rằng đại đầu xà không dễ chọc đâu, cậu lại cứ không tin, giờ thì hay rồi, vừa dựng nhà xong lại bị người ta phá.
Trương Dương nói: Bảo anh đến không phải là để anh vui mừng trước sự đau khổ của người khác đâu.
Lương Thành Long: Được, vậy cậu nói đi, tìm tôi có chuyện gì.
Trương Dương: Anh thì còn làm được gì nữa? Tìm anh để dựng lại nhà.
Lương Thành Long nói: Được, sáng mai tôi sẽ bảo công nhân tới sửa nhà cho cậu.
Trương Dương lắc lắc đầu nói: Chuyện xảy ra mười hai giờ trưa nay, đúng mười hai giờ tối nay, anh tìm công nhân cho tôi, tôi dẫn tới bên trong trung tâm thể dục mới dựng nhà.
Lương Thành Long nghe mà trợn mắt há hốc mồm: Mẹ, không phải chứ? Cậu định chơi tiếp à?
Trương Dương nói: Tôi lớn vậy rồi nhưng chi bị ai bắt nạt như vậy, Từ Quang Lợi y là cái thá gì? Ỷ vào đại ca là bí thư thị ủy thì dám chơi tôi như vậy ư?
Lương Thành Long nói: Biết đại ca của y là Từ Quang Nhiên mà cậu còn chơi vậy ư? Gã là loại thông minh cỡ nào chứ, chỉ thoáng nghĩ một cái là hiểu, liền nói khẽ: Không không định chơi ở Nam Tích nữa à. Với nhận thức của gã về Trương Dương. Trương Dương tuyệt đối không phải là một kẻ ngốc, thằng ôn này làm việc tuy phách lối, nhưng mỗi một bước đều có tính mục đích rõ ràng.
Trương đại quan nhân cười tủm tỉm nói: Cái đó thì phải xem thái độ của bí thư Từ như thế nào?
Lương Thành Long kéo ghế dựa ngồi xuống đối diện với Trương Dương: Tôi còn tưởng cậu thực sự ngốc đến nỗi nhận lấy củ khoai lang nóng vận hội tỉnh này. Được, làm như vậy chẳng khác nào là ngang nhiên tát vào mặt y, y có thể tha cho cậu mới lạ! Lương Thành Long suy nghĩ vấn đề vẫn rất toàn diện.
Trương Dương nói: Trương Đức Phóng mời tôi đi ăn cơm, anh đi không?
Lương Thành Long cười lạnh một tiếng nói: Tám chín phần mười là muốn giúp hòa giải, quan hệ giữa y và Từ Quang Lợi không tồi!
Trương Dương nói: Y và tôi cũng không tồi.
Lương Thành Long nói: Trước khác nay khác, cậu coi mình vẫn như khi còn là con rể tương lai của tỉnh trưởng ư?
Trương Dương: Tôi bảo này, anh có thể không bàn về chuyện đó nữa không?
Lương Thành Long bật cười, hai chân gã gác lên bàn làm việc của Trương Dương: Ha ha... Biệt thư đó cậu định khi nào thì trả lại cho tôi đây.
Trương Dương nói: Chưa biết, nhãn quang của anh không tồi, căn biệt thự đó tôi ở thêm một đoạn thời gian nữa, rồi sẽ trả lại cho anh!
Lương Thành Long nói: Tôi sao cảm thấy cậu chuẩn bị xin đểu tôi nhỉ?
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi lần này đắc tội với bí thư Từ, còn không biết có thể ở lại Nam Tích được bao nhiêu ngày, anh lo cái gì?
Lương Thành Long mỉm cười, gã thật sự không nghĩ rằng Trương Dương có thể ở lại Nam Tích lâu dài, Trương Dương sở dĩ dám không chút cố kỵ làm vậy, nguyên nhân căn bản chính là không định ở lâu.
Khi hai người đang nói chuyện thì có người tới tìm Trương Dương, rất trùng hợp, cũng là người quen của học, công tử Kiều Bằng Cử của bí thư thị ủy Kiều Chấn Lương.
Kiều Bằng Cử tới đây là để mời Trương Dương đi ăn cơm, nhìn thấy Lương Thành Long cũng có mặt, không khỏi bật cười: Hôm nay đúng là khéo quá, toàn bộ đều ở một chỗ, biết tôi chuẩn bị mời cơm phải không?
Lương Thành Long cười nói: Kiều, xin lỗi, hôm nay tôi đáp ứng chủ nhiệm Trương trước rồi!
Kiều Bằng Cử kéo ghế ngồi xuống cạnh bàn làm việc của Trương Dương, nói: Nghe nói tòa nhà của cậu bị cháu ngoại của Từ Quang Nhiên hủy đi hả.
Trương Dương quay sang Lương Thành Long, nói: Nghe thấy chưa, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, cục tức này nếu tôi không trút ra được, về sau không còn mặt mũi nào gặp ai nữa.
Kiều Bằng Cử nói: Không phải tôi cố gây sự đâu, những thằng cháu này cũng quá kiêu ngạo rồi, lái xe chở đất đâm hỏng nhà của Ủy ban thể dục thể thao, đây là tát vào mặt vị chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao. Những lời này của Kiều Bằng Cử căn bản chính là đang khích bác người ta. Trương Dương cười nói: Anh rõ ràng chính là khích bác người ta mà, thứ nhất, kẻ sai người lái xe là Lý Trường Phong chứ không phải là cháu của tôi, thứ hai, xe chở đất là đâm tòa nhà hoạt động chứ không phải là trụ sợ của Ủy ban thể dục thể thao.
Trương Dương nói: Tôi đang định tìm anh nhờ giúp đỡ đây, không ngờ anh lại tự tìm tới!
Kiều Bằng Cử bật cười: Tôi không thể giúp gì được cậu cả, tôi hôm nay tới đây là vì một việc!
Trương Dương đứng dậy đi sang bên cạnh lấy hai bình nước khoáng đưa cho họ.
Kiều Bằng Cử uống nước xong liền tiếp tục nói: Cậu có thể liên hệ với Hà Trường An không? Tôi đang cần tìm y. Khi gã ở kinh thành đã từng cùng Hà Trường An giúp Trương Dương và Tần Hoan, cho nên mới hỏi vậy.
Trương Dương lắc lắc đầu.
Kiều Bằng Cử nói: Cậu biết đấy, đầu tư cảng Nước Sâu tôi và Hà Trường An có một số hợp tác, hiện tại đầu tư gặp phiền phức, tôi cần liên hệ với y. Kiều Bằng Cử nói thì nghe rất thoải mái nhưng trong mắt lại lộ vẻ lo lắng. Gần đây đầu tư cảng Nước Sâu xảy ra vấn đề, Kiều Bằng Cử đã dốc hết sức vào hạng mục này, cho nên gã thập phần khẩn trương.
Trương Dương đoán được Kiều Bằng Cử nhất định gặp, cho nên gã mới vội vã muốn liên hệ với Hà Trường An, Trương Dương cố ý thở dài nói: Bản thân tôi cũng đang gặp phiền phức, không có thời gian đâu mà lo chuyện của người khác.
Kiều Bằng Cử mắng: Thằng ôn cậu đúng là giảo hoạt, tự mình gây phiền phức lại còn muốn kéo cả anh em vào.
Trương Dương nói: Kỳ thực đây không phải là cuộc chiến của một mình tôi, Lương Thành Long luôn miệng nói cái gì là cường long bất áp địa đầu xà, không áp được địa đầu xà thì không phải là chân long, giữa bạn bè phải giúp đỡ lẫn nhau đúng không nào? Nếu ai lo việc nấy thì còn bàn gì tới sức chiến đấu? Chúng ta là anh em có phải không? Hiện tại tôi có nạn, anh không thể nào coi như không thấy được?
Kiều Bằng Cử nói: Cậu có thể liên hệ với Hà Trường An không?
Trương Dương không trực tiếp trả lời vấn đề của gã: Tôi định làm rước đuốc cho vận hội tỉnh, bí thư Kiều có thể chạy đoạn đầu không.
Lương Thành Long ở bên cạnh nghe thấy rất thú vị. Xùy một tiếng bật cười, chưa thấy ai thực tế như Trương Dương, Kiều Bằng Cử bảo hắn liên hệ với Hà Trường An, hắn lập tức ra điều kiện.
Kiều Bằng Cử cũng cười: Được, chuyện này cứ để tôi.
Trương Dương nói: Tối nay tôi định dựng lại tòa nhà hoạt động, hai anh có giúp tôi không?
Lương Thành Long cười khổ nói: Quen cậu coi như tôi xui xẻo, chẳng những phải xuất công mà còn phải xuất lực.
Kiều Bằng Cử nói: Dựng nhà thì tôi không giúp được, nhưng dẫu sao cũng rảnh, sẽ tới xem. Hai người học đều là nhân vật thông minh, Trương Dương muốn lợi dụng thân phận của bọn họ để tăng thêm uy danh. Bọn họ vốn cũng không cần phải nhúng tay vào, nhưng bọn họ có một điểm giống nhau, đều là đầu tư xây dựng, tất cả đều gặp khó khăn trong công trình cảng Nước Sâu, trước mắt khốn cảnh của Nam Tích cũng khốn cảnh của bọn họ, hai người bởi vì tình cảnh hiện tại đều đem sự bất mãn này trút lên đầu Từ Quang Nhiên, cho nên trước tiên muốn phát tiết một chút, đề nghị của Trương Dương đương nhiên được bọn họ hưởng ứng.
..
Sự xuất hiện của Lương Thành Long cũng không khiến Trương Đức Phóng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng Trương Đức Phóng cũng không ngờ Kiều Bằng Cử cũng đến đây, y mìm cười đón ba người bọn Trương Dương vào, Lương Thành Long đoán không sai, tối nay Trương Đức Phóng mời cơm mục đích là để hóa giải chuyện ban ngày, người tham dự bữa ăn tối nay có lão tổng của công ty xây dựng Thế Kỷ Mới Từ Quang Lợi, quản lí hạng mục của trung tâm thể dục mới Lý Trường Phong, ngoài ra còn có cục trưởng phân cục Ninh Võ Hạ Học Đông.
Cừu nhân gặp nhau là đỏ mắt, khi Trương Dương tiến vào phòng, Lý Trường Phong liền tràn ngập oán độc trừng mắt lườm hắn.
Biểu hiện của Từ Quang Lợi còn coi như có chút phong độ, trên mặt vẫn tươi cười. Khi y nhìn thấy Kiều Bằng Cử và Lương Thành Long cùng đi đến với Trương Dương, trong lòng đối với Trương Dương không khỏi lại coi trọng thêm vài phần, chẳng trách thằng ôn này dám kiêu ngạo như vậy, thì ra hắn quả nhiên có chút năng lực, có thể quen biết với con cháu của quan lớn Bình Hải.
Trương Dương mỉm cười giới thiệu Từ Quang Lợi cho Trương Dương: Trương lão đệ, vị này chính là Từ tổng của công ty xây dựng Thế Kỷ Mới, anh ta là em trai của bí thư thị ủy của chúng ta.”
Từ Quang Lợi cười cười vươn tay về phía Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, đã nghe tới đại danh của cậu từ lâu, cửu ngưỡng cửu ngưỡng
Trương Dương cũng mỉm cười bắt tay với y, nói: Kể ra chúng ta còn làm hàng xóm nữa, sau này đợi khi địa điểm công tác của chúng tôi được chuyển qua đó, cơ hội mọi người gặp mặt sẽ nhiều hơn.
Từ Quang Lợi nghe thấy câu này liền cười cười, không khỏi có chút xấu hổ.
Sau khi mọi người an vị, Trương Đức Phóng nói: Nếu đều là người một nhà, tôi cũng không vòng vo nữa, hôm nay tôi gọi chủ nhiệm Trương và Từ tổng đến, một là để giới thiệu cho mọi người biết nhau, hai là để tạo cho hai bên cơ hội gặp mặt câu thông, mọi người đều là bằng hữu, có chút hiểu lầm thì mau mau tháo gỡ, ngàn vạn lần đừng để lại khúc mắc gì.
Kiều Chấn Lương cười nói: Trương cục tối nay làm người hoà giải, sớm biết rằng như vậy, tôi sẽ không đi theo tới đây ăn cơm đâu.
Trương Đức Phóng cười nói: Kiều tổng, bình thường tôi đã muốn mời mọi người đến, hôm nay chúng ta câu thông tình cảm là chính, cậu đến thì càng hay, giúp đỡ hoà giải đi.
Từ Quang Lợi cười nói: Tôi và chủ nhiệm Trương là lần đầu gặp nhau, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, cháu ngoại tôi tính tình nóng nảy, có chỗ nào mạo phạm thì xin được bỏ quá cho.
Trương Dương tươi cười nói: Tính khí của tôi cũng không tốt, may mà tôi chưa phải chịu thiệt.
Cả đám người đều bật cười, Trương Đức Phóng nâng chén nói: Nào, mọi người cùng cạn chén này.
Mọi người dưới sự kêu gọi của Trương Đức Phóng cùng uống hết chén này. Từ Quang Lợi nói: Chủ nhiệm Trương, chúng tôi lần này chính là nước lớn nhấn chìm miếu long vương, người nhà lại không biết người nhà.
Trương Dương vừa ăn vừa nói: Không sao, không sao!
Từ Quang Lợi nói: Tôi hôm nay đã phê bình Trường Phong một trận rồi, thanh niên thời này sao chẳng phân biệt được nặng nhẹ, sao có thể vô lễ chống đối với lãnh đạo như vậy. Từ Quang Lợi ngoài mặt thì là đang nói Lý Trường Phong, nhưng tất cả mọi người đều nghe ra y trong lời nói còn có ý khác, rõ ràng y đang ám chỉ Trương Dương không coi bí thư Từ vào đâu.
Trương Dương nói: Phải thường xuyên dạy bảo người trẻ tuổi để bọn họ đừng đi gây sự lung tung, người ta không những trách họ không hiểu chuyện mà còn trách cả gia trưởng của họ nữa. Thằng ôn này căn bản là không biết khách khí, bày ra bộ dạng gia trưởng.
Lý Trường Phong cúi đầu, nghiến chặt răng, hận không thể xông lên bóp chết Trương Dương.
Từ Quang Lợi cười nói: Chuyện hôm nay tôi thật sự không biết, Trường Phong đã giải thích với tôi chỉ là hiểu nhầm, chủ nhiệm Trương, cậu phụ trách công tác của Ủy ban thể dục thể thao, chúng tôi thì là xây dựng công trình trung tâm thể dục mới, kể ra chúng tôi còn là làm công cho cậu nữa, cậu là lãnh đạo trực thuộc của chúng tôi.
Trương Dương cười nói: Thời đại thay đổi rồi, hiện tại lưu hành nông nô nổi dậy, rất ít người để lãnh đạo vào mắt.
Hai người ngoài mặt thì nói nói cười cười, nhưng câu nào câu nấy đều không hề khách khí, trong lời nói ngầm giấu đao kiếm.
Kiều Bằng Cử và Lương Thành Long là bị ép tới, đối với chuyện này chỉ ôm thái độ bàng quan, Hạ Học Đông của phân cục Ninh Võ thì không tiện chen lời, dẫu sao vị lãnh đạo Trương Đức Phóng này còn ở đây, muốn nói cũng không tới lượt gã.
Trương Đức Phóng nói: Nếu là hiểu lầm, hai người uống hai chén rượu, chuyện này coi như xong. Gã cho rằng mình có tư cách những lời này, Trương Dương và Từ Quang Lợi cũng sẽ nể mặt y, nhưng sự thật lại không như y tưởng tượng.
Trương Dương cười nói: Từ tổng định giải quyết thế nào?
Từ Quang Lợi nói: Như vậy đi, tổn thất của các anh tôi phụ trách bồi thường, có điều tòa nhà đó của các cậu quả thực là dựng không đúng chỗ, xe tải của chúng tôi mỗi ngày ra vào từ đó, một là có ảnh hưởng đối với giao thông, vả lại, các cậu ở đó ra vào cũng không an toàn đâu!
Trương Dương nói: Tôi có chút không hiểu những lời này của Từ tổng.
Từ Quang Lợi nói: Tôi ở đường Ninh Hà có một tòa nhà, trước giờ luôn để trống, cách trung tâm thể dục mới cũng không xa, chủ nhiệm Trương nếu cần, tôi sẽ không tính tiền thuê. Từ Quang Lợi nhượng bộ.
Trương Dương cười nói: Từ tổng là muốn tôi chuyển nhà ư?
Từ Quang Lợi mỉm cười nói: Vừa tiện cho người lại tiện cho mình, đợi khi trung tâm thể dục mới xây xong rồi các cậu lại chuyển vào đó là được.
Trương Dương nói: Nhưng tôi lại cứ thích chỗ cũ cơ, tôi không muốn chuyển, Từ tổng, ông đã mời Trương cục tới, tôi nói sao cũng phải nể mặt, tôi cho các ông thời gian hai ngày, phải khôi phục tòa nhà của Ủy ban thể dục thể thao của chúng tôi lại nguyên trạng, tôi tuyệt đối sẽ không truy cứu nữa.
Từ Quang Lợi hiểu rồi, người ta đòi bồi thường là giả, gây hấn mới là thật, y cười nói: Chủ nhiệm Trương, mọi người có thể ngồi cùng bàn với nhau thì đều là bạn bè, xã hội hiện giờ, bất kể là làm ăn hay là làm bàn bè đầu phải chú ý tới mặt mũi, tòa nhà đó của Ủy ban thể dục thể thao các cậu vốn không thuộc loại trong phạm vi quy hoạch, là kiến trúc trái phép, cho dù không có chuyện hôm nay, bộ môn quy hoạch sớm muộn gì cũng sẽ dỡ của các anh xuống.
Trương Dương nói: Không phiền ông bận tâm, ông chỉ cần xây lại cho tôi tòa nhà đó là được, cục quy hoạch có dỡ hay không là chuyện của bọn họ.
Từ Quang Lợi nói: Chủ nhiệm Trương, thêm một người bạn thêm một con đường, mọi người hiểu cho nhau chút đi. Y bắt đầu tức giận rồi, mặt tuy vẫn tươi cười nhưng không còn vẻ tự nhiên nữa.
Trương Đức Phóng nhìn thấy tình huống có chút không ổn, cuống quít ngắt lời: Đúng vậy, mọi người hiểu cho nhau đi, tôi thấy hay là thế này đi, tòa nhà của chủ nhiệm Trương dịch sang bên cạnh một chút, đừng ở dựng ở đối diện cửa lớn của công trường, Từ tổng trong hai ngày sẽ dựng lại cho xong, thế nào?
Từ Quang Lợi không nsói gì, y thấy nếu mình đồng ý thì rất mất mặt.
Trương đại quan nhân nhìn thẳng vào Lý Trường Phong nói: Chuyện hôm nay có phải là anh gây ra hay không?
Lý Trường Phong môi giật giật không nói gì,
Trương Dương khinh thường nói: Lớn vậy rồi mà sao lại dám làm không dám nhận? Dám gây chuyện thì phải dám gánh vác! Đừng có để người nhà phải chùi đít cho anh mãi thế!
Lý Trường Phong không nhịn được nữa, tức giận nói: Là anh quá đáng, chạy tới đối diện cửa lớn của công trường chúng tôi xây nhà, anh có nghĩ đến mặt mũi của chúng tôi hay không?
Trương Dương cười nói: Anh ư, xứng à? Trương Đức Phóng vội vàng nói: Trương lão đệ, đừng vậy nữa, so đo với người trẻ tuổi làm gì. Trường Phong, cậu kính rượu xin lỗi chủ nhiệm Trương đi, chuyện này coi như xong.
Lý Trường Phong ôm đầy một bụng tức, nhưng Trương Đức Phóng là đại cục trưởng cục công an Nam Tích, người ta đã nói vậy rồi thì hắn không thể không nể mặt, hơn nữa Từ Quang Lợi cũng lặng lẽ đánh mắt ra hiệu cho hắn, Lý Trường Phong, hôm nay mình phải cúi đầu, vì sao? Vì đại cục, Lý Trường Phong cầm chén rượu lên, nói với Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, chuyện hôm nay tất cả đều là hiểu lầm, có chỗ nào mạo phạm thì xin anh bỏ qua cho. Hắn có thể nói ra những lời này cũng không phải là dễ dàng, cho rằng mình đã nể mặt Trương Dương rồi.
Trương đại quan nhân cười tủm tỉm: Anh rốt cuộc là mạo phạm với tôi ở chỗ nào.
Những lời này vừa được nói ra, Trương Đức Phóng cũng cảm thấy rõ chịu, dẫu sao tối nay y cũng là người gọi mọi người tới đây, Trương Dương từ lúc đầu đã biểu hiện ra có chút quá cường thế, Trương Đức Phóng cười nói: Trương lão đệ, hôm nay chuyện này dừng ở đây, chúng ta đừng truy cứu nữa!
Trương Dương căn bản không để ý tới y, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Trường Phong, nói: Nhưng lời tôi đã nói với anh hôm nay anh còn nhớ không?
Lý Trường Phong nói: Những lời gì cơ?
Trương Dương bật cười ha ha, hắn nói với Từ Quang Lợi: Thằng cháu ngoại này của ông, chẳng những đầu óc không tốt mà trí nhớ cũng kém lém. Nghe thấy những lời này Trương Đức Phóng và Từ Quang Lợi đồng thời biến sắc, Từ Quang Lợi sắc mặt sở dĩ thay đổi là vì những lời này của Trương Dương tràn ngập ý vị khiêu khích, Trương Đức Phóng sắc mặt thay đổi là vì y nghe đến đây đã hiểu, Trương Dương căn bản là muốn gây sự. Trương Đức Phóng nhìn quen sóng gió, y lập tức ý thức được chuyện tối nay không thể làm tốt được rồi. Y đột nhiên nhớ tới lúc chiều Trương Dương trong điện thoại có nói rằng hắn vừa học được cách lật mặt không nhận người, dm, mày con mẹ nó trở mặt không nhận người lại dùng với tao đầu tiên ư.
Lý Trường Phong nghe thấy Trương Dương nói vậy thì lập tức không nhịn được nữa, hắn cầm chén rượu lên, choang một cái ném xuống đất vỡ tan, tất cả mọi người ở đây đều đã dự đoán sẽ có kết quả này, Lý Trường Phong chỉ vào mũi Trương Dương mắng: Mày con mẹ nó là hạng người gì vậy? Cậu tao nể mặt mày, nhưng mày con mẹ nó không biết xấu hổ là gì?
Tất cả mọi người đều không, một lát sau, nghe thấy Kiều Bằng Cử hắng giọng, Trương đại quan nhân vẻ mặt tươi cười nói: Cháu trai, mày lặp lại những lời vừa rồi một lần nữa xem.
Trương Đức Phóng nhìn thấy Trương Dương tươi cười như vậy là biết chuyện tối nay hỏng rồi, vội vàng nói: Hà tất phải vậy, hôm nay tôi mời rượu, đừng có ăn nói lung tung, ngồi xuống đi.
Trương Dương lạnh lùng nói: Trương Đức Phóng, hôm nay không có chuyện của ông, để hắn nói hết đi.
Lý Trường Phong trợn mắt lên, chỉ vào Trương Dương nói: Mày con mẹ nó chính là được nể mặt mà không biết điều.
Lương Thành Long cầm chén trà lên uống một ngụm, lạnh lùng nói: Trương Dương có người chửi cậu kìa.
Kiều Bằng Cử mỉm cười: Thành Long, không liên quan gì tới chúng ta, uống rượu đi.
Trương đại quan nhân bật cười ha ha, Lý Trường Phong ngồi ở đối diện hắn, chỉ thấy trước mắt nhoáng lên, sau đó thì nghe đế bốp một tiếng. Sau đó trên mặt cảm thấy tê đi, thân thể bất giác bay ra sau, đầu đập vào tường, mông nện xuống đất, lúc này mới ý thức được mình bị Trương Dương tát tai.
Trương đại quan nhân nhìn nhìn bàn tay, thản nhiên như không cười nói với Từ Quang Lợi: Con mẹ nó cháu trai của ông đấy, tôi vốn định coi nó như cháu trai của mình, nhưng nó lại cứ muốn làm cháu nội tôi. Từ Quang Lợi lập tức biến sắc, y luôn nhắc nhở mình phải có hàm dưỡng, nhưng đối diện với loại người như Trương Dương, y đột nhiên phát hiện hàm dưỡng căn bản không hề có tác dụng gì cả, Từ Quang Lợi cũng cầm chén rượu lên, không ngoài dự kiến, lập tức có tiếng chén vỡ vang lên, Từ Quang Lợi giận dữ hét: Trương Dương, mày khinh người quá đáng khinh người quá đáng.
Trương Đức Phóng ngăn Từ Quang Lợi lại, kỳ thật y cũng là có hảo ý, y hiểu Trương Dương, thằng ôn này mà đã điên lên thì chẳng nể mặt ai cả, y là bảo vệ Từ Quang Lợi, nhưng Từ Quang Lợi cảm kích, chỉ vào Trương Dương nói: Trường Phong nói không sai, mày được nể mặt mà không biết điều, làm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thì có thể muốn làm gì thì làm à? Tao nói cho mày biết, ở Nam Tích này không ai dám không nể mặt tao cả.
Trương đại quan nhân lúc này ngược lại rất bình tinh, mỉm cười nói: Từ tổng, nói nghe ghê quá đây, tôi vừa đánh cháu ngoại ông xong, chính là không nể mặt ông đó, ông định cắn tôi chắc.
Mày...
Trương Dương nói: Ở Nam Tích ông cũng được coi là một nhân vật, nhưng ông con mẹ nó lại không tự biết lấy mình, muốn để người khác nể mặt thì bản thân phải biết phấn đấu, bản thân không cần mặt mùi thì đừng trách tôi không khách khí! Trương đại quan nhân cầm chén rượu lên uống cạn, sau đó xoảng một cái ném xuống đất.
Trương Đức Phóng trong lòng kêu khổ không thôi, mình con mẹ nó hôm nay không phải là tự chuốc lấy nhục hay sao? Làm ra loại chuyện này, mời tên ôn thần Trương Dương đến, thể chắng phải là tự chịu khổ à?
Lý Trường Phong từ dưới đất bò dậy, mặt đỏ bừng lao về phía Trương Dương, nhưng lại bị Trương Đức Phóng cản lại, người khác không biết thực lực của Trương Dương, nhưng y thì biết rõ, dạng như Lý Trường Phong, năm ba chục người căn bản cũng chẳng làm gì được Trương Dương.
Kiều Bằng Cử nhìn tình cảnh ở trước mặt, trong lòng sớm đã chuẩn bị tâm lý, cầm chén rượu lên nói với Lương Thành Long: Uống say hết rồi.
Từ Quang Lợi lúc này đã điên lên rồi, giận dữ hét lên: Mày con mẹ nó câm miệng lại.
Lần này đến phiên Lương Thành Long mỉm cười, hắn nhìn Lương Thành Long gật gật đầu nói: Chửi anh đấy!
Trương Đức Phóng lúc này chỉ có nước gãi đầu, cười khổ nói: Tôi nói này mấy đại ca à, nể mặt tôi đi, đều uống nhiều cả rồi, để mai hẵng nói nhé.
Kiều Bằng Cử mỉm cười gật gật đầu, cầm chén rượu ở trước mặt lên uống cạn, sau đó lại giơ chén lên, xoảng cái ném vỡ, đứng dậy chỉ vào mũi Từ Quang Lợi nói: Từ Quang Lợi, ông nhớ kỹ những gì hôm nay đã nói đó.
Trương Dương thở dài nói: Anh Kiều, đừng tự cho mình là hay, ở Nam Tích, anh còn không bằng cái rắm.
Lương Thành Long chêm vào: Ôi đ*t, có người chửi thâm vậy sao?
Kiều Bằng Cử giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói với Trương Dương: Tôi sớm đã nhìn ra rồi, cậu là muốn chơi tôi, tối nay mười hai giờ, tôi con mẹ nó giúp cậu xây nhà.
Trương đại quan nhân cười nói: Không nhọc đại giá của anh, tôi và Thành Long làm được rồi!
Kiều Bằng Cử hừ lạnh một tiếng: Hôm nay nhà tôi xây, con mẹ nó, tôi cũng muốn xem xem, ai con mẹ nó dám dỡ nào. Nói xong câu này, Kiều Bằng Cử, Trương Dương , Lương Thành Long cùng nhau ngênh ngang bỏ đi.
Hai chú cháu Từ Quang Lợi ngây ra đó, hai người đều cảm thấy không ổn, nhưng nói không ra tối nay không đúng ở chỗ nào.
Trương Đức Phóng vội vàng chạy theo Trương Dương ra ngoài, ở cửa thang máy giữ ba người họ lại, Trương Đức Phóng cười khổ nói: Tôi nói này mấy cậu, nể mặt tôi đi, làm găng như vậy làm gì?
Lương Thành Long dang hai tay ra, nói: Không liên quan gì tới tôi!
Trương Dương nói: Anh Trương, tôi vẫn còn gọi anh một tiếng anh. Lý Trường Phong đâm hỏng nhà của tôi, tôi đã nói rồi, ai con mẹ nó kéo xe chở đất đó đi, tôi sẽ lột mũ hắn, Hàn Bang Quân của đồn Vân Đông, anh cứ xem mà làm.
Trương Đức Phóng lúc này có muốn khóc cũng không được, y cười khổ, nói: Cần gì phải vậy?
Kiều Bằng Cử nói: Trương cục, chuyện này không liên quan gì tới ông, Từ Quang Lợi chửi tôi, ông có nghe thấy không?
Trương Đức Phóng không biết nói gì nữa, câu Từ Quang Lợi chửi Kiều Bằng Cử đó chỉ chẳng qua là buột miệng nói ra, nhưng Kiều Bằng Cử lại coi là thật, Trương Đức Phóng cười nói: Hiểu lầm mà.
Kiều Bằng Cử cười nói: Hiểu lầm, Trương cục, ông coi tôi là thằng điếc hay là thằng ngu.
Trương Đức Phóng ngây ra đó, chuyện hôm nay quả thật là khó mà thu xếp cho ổn được.
Kiều Bằng Cử nói: Tôi vốn cho rằng Trương Dương khi dễ người ta, nhưng hiện tại nhìn mới thấy, hắn căn bản là để người khác khi dễ, Trương cục, mười hai giờ tôi nay, mấy anh em chúng tôi chuẩn bị dựng nhà ở trung tâm thể dục mới, hoan nghênh cảnh sát đến duy trì trật tự. Nói xong câu đó, Kiều Bằng Cử nghênh ngang bỏ đi. Trương Dương không lên tiếng đi theo, Lương Thành Long là người đi sau cùng, gã nặn ra vẻ mặt khó xử với Trương Đức Phóng, lắc lắc đầu: Tôi con mẹ nó phiền chết mất thôi, sao tôi lại quen hai thằng bạn như thế này.
Trương Đức Phóng ngây ra đó cho tới khi phân cục trưởng khu Ninh Võ Hạ Học Đông đi tới cạnh y, y mới hồi thần lại.
Biểu hiện của Hạ Học Đông trong cả buổi tối hôm nay đều rất nhún nhường, thậm chí còn không lên tiếng nói câu nào, gã cũng không phải là kẻ ngốc, gã nhìn ra rằng tối nay tất cả những người tới đây đều là nhân vật có máu mặt, tùy tiện là người nào thì gã cũng không thể đối phó được, Hạ Học Đông thấp giọng nói: Trương cục, chuyện này.
Trương Đức Phóng tức giận nói: Ai con mẹ nó là Hàn Bang Quân.
Hạ Học Đông ngây ra một chút: Đồn trưởng đồn công an Vân Đông, con người cũng khá.
Trương Đức Phóng nói: Về sau loại chuyện này đừng có kéo tôi vào, cút đi được bao xa thì cút cho tôi.
Từ Quang Lợi chửi Kiều Bằng Cử chỉ là buột miệng, sau chuyện y cũng hối hận, có điều Từ Quang Lợi cũng là nhân vật cứng rắn, đã trở mặt rồi thì y cũng không sợ chuyện, nhìn thằng cháu ngoại mặt này ủy khuất, Từ Quang Lợi trong lòng lại nổi giận, đã từng nghe nói Trương Dương kiêu ngạo, hôm nay gã coi như là được nhìn tận mắt rồi, ở ngay nơi công cộng, Trương Dương dám tát cháu ngoại y, cùng với loại người này, y phải thế bất lưỡng lập.
Nửa mặt của Lý Trường Phong bị đánh cho sưng vù, hắn ôm mặt, nhìn Từ Quang Lợi lắp bắp nói: Cậu, cháu con mẹ nó liều mạng với hắn!
Từ Quang Lợi nhíu mày, tuy rằng y trong lòng rất căm tức, nhưng thằng cha này vẫn giả vờ bình tĩnh: Đừng xung động, xung động không giải quyết được vấn đề gì.
Lý Trường Phong sắp khóc tới nơi rồi: Còn không xung động được ư, hắn dám tát cháu kìa.
Từ Quang Lợi hừ lạnh một tiếng nói: Con mẹ nó tưởng mình giỏi lắm à, đây là Nam Tích, tao không tin chúng dám làm gì ghê gớm ở đây?
/2583
|