Y Đạo Quan Đồ

Chương 551 - Quỹ Đạo

/2583


Trương Đức Phóng cười nói: Đó là trường hợp công khai, nói đúng ra thì chúng ta phải làm tốt quan hệ cảnh dân, cá với nước là một nhà. Gã lại một lần nữa rướn lên, hai tay từ phía sau ôm lấy Chung Hải Yến.

Chung Hải Yến tức giận: Cút ngay, ngày hôm qua khi cần anh thì anh đang làm gì?

Trương Đức Phóng ôm chặt lấy Chung Hải Yến, dí sát vào mặt cô ta, nói: Ngày hôm qua là Hải Thiên cần anh, nếu là em cần anh, anh khẳng định sẽ tới bên cạnh em ngay lập tức.

Chung Hải Yến nói: Em coi như đã nhìn thấu anh rồi, khi không có chuyện thì cả ngày quấn quanh, khi thật sự có chuyện thì trốn xa chẳng ai tìm thấy nổi.

Trương Đức Phóng nói: Anh cũng có nỗi khổ riêng mà, loại tình huống ngày hôm qua, cho dù anh đến cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Chung Hải Yến giãy khỏi tay gã, ngồi xuống sa lông, nói: Cái tên Thạch Thắng Lợi kia cũng thật sự là đáng ghét, không hiểu Đoạn Kim Long vì sao lại muốn lấy lòng hắn.

Trương Đức Phóng nói: Còn không phải là vì nể mặt cha hắn ư, có điều thằng ôn này cũng xui xẻo, không ngờ lại trêu chọc đúng Trương Dương.

Chung Hải Yến nói: Trương Dương lần này hình như là hận luôn cả Hải Thiên của chúng ta rồi.

Trương Đức Phóng nói: Sau khi hắn tới Nam Tích đã thay đổi rất nhiều, đi đâu cũng gây thù chuốc oán, rõ ràng là muốn làm lớn một trận, anh hiện tại cũng không đoán được hắn muốn gì.

Chung Hải Yến liếc mắt nhìn gã, nói: Ngày hôm qua không đến, có phải bởi vì đoán chắc rằng hắn sẽ không nể mặt anh đúng không?

Trương Đức Phóng: Gặp chuyện khó giải quyết, anh chỉ có thể không giúp cả hai bên, đợi bọn họ bớt giận rồi mới lại đi ra làm người hòa giải.

Chung Hải Yến nói: Vấn đề đã được giải quyết chưa?

Trương Đức Phóng gật gật đầu: Trương Dương đồng ý không truy cứu chuyện ngày hôm qua nữa, có điều bắt Hải Thiên phải bỏ ra ba mươi tài trợ cho giải bóng đá ngôi sao tháng sau.

Chung Hải Yến mắt đẹp trợn lên: Ba mươi vạn? Đoạn Kim Long chắc sẽ đau lòng muốn chết.

Trương Đức Phóng nói: Đau lòng cũng phải lấy ra thôi.

Chung Hải Yến nói: Em thật sự không hiểu, Hải Thiên của chúng ta luôn luôn đối đãi với Trương Dương như thượng khách, hắn vì sao lại muốn đối chọi với chúng ta?

Trương Đức Phóng nói: Bỏ đi, hắn hiện tại vồ ai tóm ai thì mặc kệ, tốt nhất là đứng có xung đột chính diện với hắn.

Chung Hải Yến rút thuốc lá ra, không đợi cô ta châm thuốc, Trương Đức Phóng đã giật lấy: Con gái tốt nhất đừng hút thuốc!

Chung Hải Yến cả giận nói: Mặc kệ em, ma trả lại cho em!

Trương Đức Phóng cười nói: Anh là muốn tốt cho em thôi!

Chung Hải Yến tóm lấy tay của gã cướp thuốc, lại bị Trương Đức Phóng giữ chặt, ghé vào tai cô ta, nói: Em nếu thật sự muốn hút thì hút cái đó của anh đi.

Chung Hải Yến mặt nóng bừng, gắt: Tử quỷ, có tin em cắn đứt cái đó của anh luôn không?

Công trường trung tâm thể dục mới trở nên bận rộn chưa từng có, trừ công ty xây dựng Thể Kỷ Mới vào sớm nhất ra, tập đoàn xây dựng Phong Dụ của Lương Thành Long cũng chính thức vào công trường, xét thấy kỳ hạn công trình khẩn trương, gã tập trung đại bộ phận công nhân dưới tay đồng bộ bắt đầu xây dựng công viên và sân thể dục, nhiều trường quán cùng khởi công, tràng diện rất náo nhiệt và bận rộn.

Bên trong còn có hơn mười đội công trình, đang dỡ hai tòa nhà của công trường, đội công trình này thuộc về Mạnh Sĩ Cường, gã bất đắc dĩ phải quỳ gối trước Trương Dương, cuối cùng cũng có được sự đồng ý của đối phương, lúc này đang tự mình dẫn người dỡ bỏ phòng ốc.

Trương Dương mở xe pickup đi vào hiện trường công trường, trước tiên nhìn nhìn tình huống dỡ bỏ của Mạnh Sĩ Cường ở bên kia, ước chừng hôm nay có thể dỡ xong toàn bộ, một khối bệnh vảy nến cuối cùng dán ở trung tâm thể dục mới rốt cuộc cũng bị hắn thành công diệt trừ.

Mạnh Sĩ Cường nhìn thấy xe của Trương Dương, do dự một chút chút rồi vẫn đi tới. Trương Dương cũng không xuống xe, hạ cửa kính xe xuống nói: Anh hành động nhanh lắm.

Mạnh Sĩ Cường nghĩ thầm, tao không nhanh được à, sợ mày lại thay đổi chủ ý, tao phải mau mau hủy diệt chứng cớ chứ, gã cười cười nói: Sợ ảnh hưởng tới tiến độ xây dựng của trung tâm thể dục mới.

Trương đại quan nhân cười tủm tỉm nhìn Mạnh Sĩ Cường, ngoan rồi đấy, con mẹ nó, sớm biết thế này thì lúc trước đừng làm, giỡ bỏ phòng ốc trước đi có phải tốt không, Trương Dương nói: Hai nông dân công bị chó cắn thương thế nào rồi?

Mạnh Sĩ Cường nói: Tôi tới bệnh viện thăm rồi, trừ tiền dược phí ra, trả thêm cho mỗi người năm trăm đồng.

Trương Dương gật gật đầu, Mạnh Sĩ Cường coi như biết điều. Lúc này nhìn thấy xe BMW của Lương Thành Long lái tới, Trương Dương mở cửa xe đi xuống. Lương Thành Long đỗ xe xong, Kiều Bằng Cử từ trên xe bước xuống trước, cười cười gật gật đầu với Trương Dương,chống nạnh nhìn tình huống dỡ bỏ.

Mạnh Sĩ Cường biết thân phận của bọn họ, vốn định tới chào hỏi, nhưngnghĩ một chút, người ta có thân phận gì chứ, căn bản sẽ không quan tâm tới một tiểu nhân vật như hắn, tốt nhất là đừng tới tự tìm mất mặt.

Lương Thành Long nhìn Mạnh Sĩ Cường rời đi, cười cười nói với Trương Dương: Được đây, hộ bị cưỡng chế này bị cậu thu phục bắt phải ngoan ngoãn rồi, thật sự là có tài.

Trương Dương nói: Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, người ta cũng không phải là kẻ ngốc, hiểu được cân nhắc lợi hại.

Lương Thành Long lại nói: Nghe nói cậu hôm qua đập con trai của bí thư Thạch khu Thiên Hối một trận à?

Trương Dương cười nói: Đều chuyện quá khứ rồi.

Lương Thành Long nói: Thời gian đến Nam Tích không dài, mà đã tạo ra được danh khí rồi.

Kiều Bằng Cử xoay người cười nói: Tay không đánh khắp thiên hạ, Trương Dương, người ta làm quan là dựa vào trí tuệ, cậu làm quan là dựa vào nắm đấm.

Trương Dương: Mắng tôi đấy à? Nói tôi không có trí tuệ ư?

Kiều Bằng Cử nói: Dương mưu cũng là mưu lược, cậu là cao thủ dùng dương mưu, nếu đổi thành người khác, trung tâm thể dục mới này khẳng định không thể di dời được. Gã đi tới bên cạnh Trương Dương: Nghe nói đầu tháng sau sẽ có giải ngôi sao?

Trương Dương: Ta thông qua đạo diễn Hongkong Vương Chuẩn liên hệ với đội bóng ngôi sao Hongkong rồi, tháng sau sẽ có một trận giao hữu với đội bóng đá nữ của tỉnh ta, giúp tuyên truyên vận của tỉnh.

Kiều Bằng Cử nói: Cậu đúng là biết tìm người, cho tôi hai mươi cái vé đi, tôi mang đi tạo nhân tình.

Phía Lương Thành Long cũng nói: Cũng cho tôi hai mươi tấm nhé.

Trương Dương nói: Yên tâm đi, vé sẽ chuẩn bị tốt cho các anh, vị trí cũng tốt nhất.

Kiều Bằng Cử nói: Mộng Viện và Thờ Duy sẽ tới, bọn nó muốn tận mắt nhìn thấy trung tâm thể dục mới của chúng ta, xem đầu tư của nó có đúng chỗ hay không.

Trương Dương không khỏi bật cười: Bọn họ tới, tôi ta sẽ làm tốt công tác tiếp đãi.

Kiều Bằng Cử nói: Cuối tuần tập đoàn Tinh Nguyệt của Singapore sẽ có người tới, xem ra việc đầu tư của cảng Nước Sâu có hi vọng được giải quyết rồi.

Lương Thành Long Lương Thành Long: Nói thì dễ, nhưng muốn bàn ra kết quả chỉ sợ vẫn phải rất mất thời gian.

Kiều Bằng Cử nói: Nói chung cũng có chút hi vọng.

Trương Dương nhớ tới chuyện của Hà Trường An, hỏi: Anh đã liên hệ với Hà Trường An chưa?

Kiều Bằng Cử gật gật đầu nói: Y là con cáo già, đối với cảng Nước Sâu chỉ mang thái đội quan sát, nếu tập đoàn Tinh Nguyệt có thể tiếp tục đầu tư, tin rằng y sẽ rất nhanh quay về Nam Tích.

Lương Thành Long tràn đầy đồng cảm nói: Hợp tác với loại người này phải có tâm nhã.

Kiều Bằng Cử tràn ngập tin tưởng nói: Y vẫn chưa đến mức sẽ lừa tôi.

Trương Dương và Lương Thành Long liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều minh bạch, ở trên khối đất Bình Hải này, trong giai đoạn Kiều Chấn Lương còn cầm quyền, không ai dám gây bất lợi đối với Kiều Bằng Cử cả. Hà Trường An chẳng những là cao thủ vận tác vốn mà đối với chính trị cũng hiểu biết thâm hậu, người này trước khi làm chuyện gì cũng đều suy nghĩ cẩn thận, giữa y và Kiều Bằng Cử nhất định có hợp tác mà không ai biết.

Lương Thành Long nói: Nghe nói giải bóng đá Ngôi Sao là khách sạn Hải Thiên làm nhà tài trợ duy nhất? Đoàn Kim Long lần này sao lại hào phóng thế?

Trương Dương cười nói: Quan Chỉ Tình ở trong khách sạn của hắn gặp chuyện không may, hắn nói sao cũng phải làm ra một chút bồi thường chứ.

Lương Thành Long bật cười, hắn biết Đoàn Kim Long nhất định là nhất định là bị ép buộc, bằng không với tính cách keo kiệt của gã. chắc sẽ không nhỏ máu như vậy đâu.

Trương Dương dạo qua một vòng quanh công trường rồi lái xe đi, khi trở lại Ủy ban kỷ luật, nhìn thấy một người đứng ở dưới lầu, một tay chống nạnh, một tay cầm nắp động cơ của xe Xiali màu đỏ, đứng ở đó, bộ dáng trông rất có khí thế. Nghe thấy tiếng bánh xe, gã quay đầu lại, không ngờ lại là Hà Trác Thành, cha của Hà Hâm Nhan.

Trương Dương đỗ xe lại, đẩy đẩy cửa bước xuống, Hà Trác Thành tuy rằng không phải là hạng tốt lành gì, nhưng dù sao cũng là cha của Hà Hâm Nhan, là nhạc phụ trên thực tế của là hắn, Trương Dương cười nói: Hà tiên sinh, ngọn gió nào thôi ông tới đây vậy.

Hà Trác Thành nhìn thấy Trương Dương, vừa cười tươi rói vừa giơ tay ra, cái nhẫn vàng trên tay lóe sáng chiếu vào mắt Trương Dương, Hà Trác Thành nói: Chủ nhiệm Trương, tôi lái xe từ Lam Sơn tới đây là có chuyện quan trọng muốn bàn với cậu.

Trương Dương cười cười, bắt tay với y, chỉ chỉ vào văn phòng của mình: Tới đó rồi bàn.

Hà Trác Thành đi theo Trương Dương đi vào văn phòng của hắn, ngồi trên sô pha, nhấc chân lên bắt chéo vào nhau, bởi vì Trương Dương giới thiệu một số nghiệp vụ quảng cáo cho y, công ty quảng cáo nhỏ của Hà Trác Thành cũng buôn bán lời được ít tiền, nhẫn và xe đều là mới mua, trên người bất tri bất giác tiêm nhiễm rất nhiều khí chất của hạng nhà giàu mới nổi.

Trương Dương nhìn y một cái, tuy rằng không nói gì, nhưng Hà Trác Thành vẫn lập tức cảm giác được Trương Dương có chút không vui, y tỉnh ngộ, mình có sĩ diện khệnh khạng thì cũng phải phân rõ đối tượng, nếu không phải là Trương Dương giới thiệu khách sộp Tưởng Kì Vĩ cho y, y hiện giờ vẫn không biết là đang ở đâu uống gió tây bắc, Hà Trác Thành cuống quít bỏ chân xuống, ngồi nghiêm chỉnh, thành ra lại có vẻ quá mức nghiêm túc.

Trương Dương rót trà cho y, mỉm cười nói: Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?

Hà Trác Thành nói: Là như thế này, lần trước may mà có cậu giới thiệu khách sộp Tưởng tiên sinh cho tôi, gần nhất công ty quảng cáo Hoan Nhân của chúng tôi cũng làm ăn được, tôi cũng kiếm được ít tiền.

Trương Dương nhìn cái nhẫn lớn sáng long lanh của y, cười nói: Nhìn ra rồi.

Hà Trác Thành đứng dậy đi tới trước mặt Trương Dương, lấy ra một cái phong bì đưa cho hắn, nói: Chút tâm ý nho nhỏ để tỏ lòng.

Trương Dương vừa nhìn đã biết bên trong cái phong bì này là một vạn đồng, không thể ngờ được Hà Trác Thành cũng có trò này, xem ra thương trường thật sự là một cái thùng nhuộm, người nào đi vào đều phải học được trò này, Trương Dương nói: Mau cầm về đi, nếu không tôi sẽ bắt ông tới viện kiểm sát đó.

Hà Trác Thành biết Trương Dương là cố ý dọa y, không muốn cầm tiền, liền cười nói: Tôi là cha của Hâm Nhan mà, cậu không đến nỗi làm vậy với tôi đâu.

Trương đại quan nhân rất là bất mãn đối với những lời này của Hà Trác Thành, tuy rằng hắn và Hà Hâm Nhan là quan hệ tình nhân, nhưng Hà Trác Thành cũng không nên tự dưng không có việc gì lại lôi Hà Hâm Nhan ra nói, hắn nhíu nhíu mày nói: Chính bởi vì ông là cha của Hâm Nhan, cho nên tôi mới khách khí như vậy với ông, ngang nhiên đút lót là phạm tội, tôi cũng không phải là nói đùa với ông, nếu tôi đưa ông đến viện kiểm sát,với chỗ tiền này đủ để cho ông ngồi tù hai năm rồi.

Hà Trác Thành lúc này mới có chút sợ hãi, cuống quít cất tiền đi, nói: Tôi không phải là có ý hối lộ cậu, là muốn biểu đạt một chút lòng biết ơn của tôi thôi.

Trương Dương trên mặt lúc này mới lộ ra mới lộ ra vẻ tươi cười: Đừng sợ, nói đùa với ông thôi mà, tiền tôi không cần, những cán bộ quốc gia chúng tôi quan trọng nhất chính là thanh bạch, ông đưa tôi tiền không phải là cám ơn tôi mà là hại tôi đó.

Hà Trác Thành nói: Ngại quá! Tôi sau này sẽ không làm vậy nữa.

Trương Dương nói: Ông có chuyện gì thì cứ nói ra đi, tôi có thể giúp được thì sẽ nhất định hỗ trợ hết sức.

Hà Trác Thành nói: Ta gần đây bàn một vụ làm ăn, muốn treo biển quảng cáo cỡ lên trên mấy tòa nhà của Nam Tích, nhưng tôi ở Nam Tích lại không có quan hệ gì, vừa hay nghe nói cậu tới đây đảm nhiệm chức chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, cho nên tôi mới mặt dầy tới tìm cậu.

Trương Dương nói: Mấy tòa nhà nào?

Hà Trác Thành liền đưa danh sách đưa cho hắn, Trương Dương cầm lên đọc, có khách sạn Hải Thiên ở trung tâm thành phố, quảng trường xe lửa Nam Tích gần khách sạn Thiên Lam, còn có khách sạn quốc tế Nam Dương mà ông chủ của Nam Quốc sơn trang Lý Quang Nam đầu tư, ba tòa này đều là khách sạn năm sao, Trương Dương nói: Đã bàn với họ chưa?

Hà Trác Thành gật gật đầu nói: Bàn rồi, bọn họ đòi giá rất cao, tôi muốn áp dụng phương thức chia phần.

Trương Dương nói: Như vậy đi, quốc tế Nam Dương và Hải Thiên tôi có thể thuyết phục giúp ông, còn khách sạn Thiên Lam thì tôi cũng không quen, tốt nhất là tự ông đi bàn.

Hà Trác Thành vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, y vốn hi vọng Trương Dương có thể giúp y thuyết phục một nơi là tốt lắm rồi, không ngờ Trương Dương lại thống khoái như vậy, đã đáp ứng giúp y thuyết phục hai nơi, Hà Trác Thành nói: Thật sự là rất cám ơn cậu, đợi sau khi xong việc, tôi nhất định sẽ hậu tạ.

Trương Dương cười nói: Không cần, cái này cũng không tính là chuyện lớn, tôi giúp ông cũng không cần hồi báo gì cả, ông về sau đối tốt với Hâm Nhan hơn là được.

Hà Trác Thành liên tục gật đầu. Trương Dương lúc này cầm lấy điện thoại, gọi cho chủ tịch Lý Quang Nam của Nam Dương Quốc Tế, Lý Quang Nam thiếu hắn nhân tình, vừa nghe thấy chuyện c Trương Dương, lập tức gật đầu đáp ứng, Trương Dương sau đó lại gọi cho Chung Hải Yến, Chung Hải Yến cũng không dám không nể mặt hắn, lập tức nói rằng mình sẽ xin chỉ thị của Đoàn Kim Long, trên cơ bản chuyện này không có vấn đề gì lớn.

Trương Dương đặt điện thoại xuống nói với Hà Trác Thành: Ông tới chỗ Nam Dương Quốc Tế trước, chủ tịch và tổng giám đốc của bọn họ đều là bạn của tôi, không thành vấn đề, điều kiện cụ thể thì các ông gặp mặt nhau bàn bạc.

Hà Trác Thành ngàn ân vạn tạ cáo từ rời đi.

Hà Trác Thành đi được không lâu, Trương Dương liền nhận được điện thoại của Hà Hâm Nhan, trong giọng nói của Hà Hâm Nhan lộ ra vẻ tức giận, không đợi Trương Dương lên tiếng đã liền chất vấn: Anh sao lại thế? Đã bảo anh đừng có quản chuyện của ông ta, anh sao lại đi quản làm gì?

Trương Dương bật cười: Cô bé, sao lại tức thế, em sao mà biết được vậy?

Hà Hâm Nhan cả giận nói cả giận nói: Ông ta hôm qua bảo em đi tìm anh, em không đồng ý, nưng em nghĩ đi nghĩ lại vẫn không an tâm, sợ ông ta trực tiếp tới tìm anh, cho nên mới gọi điện thoại cho ông ta, không ngờ ông ta đã tìm tới rồi, còn vui mừng hớn hở nói chuyện đã được anh giúp giải quyết rồi.

Trương Dương nói: Nói sao cũng là cha của em mà, có thể giúp được thì anh sẽ giúp, em cũng không muốn ông ta sống lông bông qua ngày phải không?

Hà Hâm Nhan nói: Ông ta không thay đổi được đâu, có tiền chỉ tổ càng làm thêm nhiều chuyện xấu.

Trương Dương bật cười.

Anh cười cái gì? Hà Hâm Nhan bực bội nói.

Máu mủ tình thâm, em ngoài miệng thì mắng ông ta, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm.

Em chẳng quan tâm, có quan tâm thì chỉ quan tâm anh thôi.

Trương Dương nói: Nhớ em quá, khi nào thì trở về vậy?

Hà Hâm Nhan nói: Hôm nay!

Trương Dương sững người: Hôm nay ư?

Hà Hâm Nhan cười khanh khách nói: Quảng cáo mới của Thủy Chi Vận quay xong rồi, em có được kỳ nghỉ một tuần, hôm nay sẽ bay về.

Thật ư?

Hà Hâm Nhan ừ một tiếng, thấp giọng nói: Chín giờ tối, đừng quên tới đón nhé.

Trương Dương nhìn đồng hồ, hiện tại đã là bốn giờ chiều, hắn cười nói: Được, anh tối nay sẽ tới sân bay đón em đúng giờ.

Thấy còn cách lúc tan làm một đoạn thời gian nữa, Trương Dương triệu tập mấy vị thành viên đảng tổ tới mở họp, chủ đề của họp vẫn là xoay quanh việc tiến hành công tác trù bị cho vận hội tỉnh.

Trương Dương nói: Lãnh đạo thành phố vừa mới chuyển đạt đến một ý kiến, cho rằng đại sứ hình tượng của vận hội tỉnh cho chúng ta còn cần phải tăng thêm mấy người, chủ yếu lo tiểu thư Quan Chỉ Tình là người Hoa quốc tịch Mỹ, nói rằng cô ấy không đại biểu cho hình tượng của Nam Tích chúng ta được.

Phó chủ nhiệm Thôi Quốc Trụ nói: Thị lý lo lắng như vậy cũng đúng, dù sao Quan Chỉ Tình cũng là người Mỹ, vận hội tỉnh chúng ta vẫn phải suy nghĩ tới hình tượng đảng và quốc tế.

Trương Dương: Không phức tạp như vậy, nhưng thị lý đã nói thế, chúng ta cũng không cần phải phản đối, tìm thêm mấy đại sứ cũng chỉ là chuyện dệt hoa trên gấm, tôi thấy chuyện này giao cho chủ nhiệm Lý phụ trách đi.

Lý Hồng Dương cười cười nói: Tôi cũng không biết phải mời ai.

Trương Dương nói: Thị lý nói phải mời quán quân thế giới của bản thổ Nam Tích chúng ta, đề danh quán quân thể thao Đổng Lệ Na, anh mời cô ấy đi.

Lý Hồng Dương nói: Thế thì phải tìm Dương Quảng Chí, Đổng Lệ Na là đệ tử của ông ta.

Trương Dương nói: Chuyện cụ thể thì tôi không hỏi, anh mau chóng hoàn thành chuyện này đi. Hắn lại nói: Chuyện mời huấn luyện viên thế nào rồi?

Lý Hồng Dương nói: Trên cơ bản đã định ra rồi, chỉ thiếu mỗi ký hợp đồng cuối cùng thôi.

Trương Dương nói: Rất tốn tiền à?

Tất cả mọi người ở đây đều bật cười bật cười khẳng định là phải tốn tiền rồi, những người mà Trương Dương yêu cầu mời đều là huấn luyện viên nổi danh trong nước, không có thù lao đãi ngộ tốt thì người ta sẽ không tới.

Phó chủ nhiệm Tang Kim Đường nói: Thị lý sẽ không chi cho chúng ta đâu, khoản tiề này phải tính sao?

Trương Dương nói: Dễ thôi mà, thành phố Nam Tích có nhiều xí nghiệp như vậy, tìm xí nghiệp tài trợ đi.

Tang Kim Đường cười khổ nói: Xí nghiệp không có hứng thú đối với loại đại hội thể dục thể thao cấp bậc này, người ta chắc gì đã tài trợ.

Trương Dương nói: Đầu tháng sau trận đấu của đội bóng đá ngôi sao là một cơ hội, tôi chuẩn bị một số vé khách mời, mời hết những lãnh đạo xí nghiệp tài đại khí thô của Nam Tích tới.

Tang Kim Đường thật sự là hối hận rồi, mình sao mà lắm mồm thế, lắm mồm thế này, chuyện này khẳng định là loại rơi lên đầu mình. Tổ trưởng Kiểm tra kỷ luật Đoạn Kiến Trung nói: Nghe nói vấn đề cảng Nước Sâu có hi vọng được giải quyết rồi, như vậy, chúng ta sẽ có hi vọng được thị lý ủng hộ thêm tài chính.

Trương Dương cười nói: Chúng ta không thể cứ mãi trông cậy vào thị lý được, gặp khó khăn lại cứ nghĩ đến chuyện chìa tay xin thị lý, loại tư tưởng ỷ lại này không được đâu.

Đoạn Kiến Trung nói: Ủy ban thể dục thể thao chúng ta luôn là nha môn nước trong, chỉ dựa vào chút thu nhập của chúng ta, ngay cả duy trì trường quán thể dục bình thường cũng không đủ.

Trương Dương nói: Thu nhập thấp thì không thể oán chính phủ được, là bản thân chúng ta không chịu động não, vận hội tỉnh lần này đối với chúng ta mà nói là một cơ hội hiếm có, chúng ta xúc tiến sự nghiệp thể dục Nam Tích đồng thời cũng có thể nhân cơ hội đề thăng thực lực của Ủy ban thể dục thể thao chúng ta.

Phó cục trưởng Lưu Cương nói: Nhưng hiện tại Ủy ban thể dục thể thao không có tiền, thời đại này làm chuyện gì cũng phải có tiền.

Trương Dương nói: Tiền đích xác là một vấn đề, chúng ta phải nhanh chóng vận tác công tác tiền kì của vận hội tỉnh, tranh thủ kinh doanh tốt phẩm bài của vận hội tỉnh, đạt được một khoản tài chính tiền kì.

Thôi Quốc Trụ nói: Phẩm bài của vận hội tỉnh không đáng tiền, không có bao nhiêu người cảm thấy hứng thú.

Trương Dương cười nói: Lão Thôi, anh đừng nói những lời nản lòng như vậy, án chiếu theo kế hoạch đi từng bước, rất nhanh ngày tháng của chúng ta sẽ tốt hơn.

Sau khi tan họp, Trương Dương gọi Tiêu Điều Mẫn tới, Tiêu Điều Mẫn hôm nay trên cuộc họp thủy chung không lên tiếng, Trương Dương nói: Chuyện tôi giao cho chị thế nào rồi.

Tiêu Điều Mẫn cười nói: Anh là nói vấn đề điều động đồng chí Phó Trường Chinh à, điều lệnh đã phát đi rồi, bên kia cũng đồng ý thả người, nếu thuận lời thì tháng sau anh ta sẽ tới Nam Tích làm.

Phó Trường Chinh là thư ký trước đây của Trương Dương, hành văn của gã rất khá, Trương Dương sau khi tới Nam Tích, thiếu một trợ thủ giúp hắn giải quyết giấy tờ, vì thế nên nhớ tới Phó Trường Chinh, sau khi liên hệ với gã, phát hiện Phó Trường Chinh cũng muốn được điều tới đây cùng hắn, cho nên liền giao công tác điều động gã cho Tiêu Điều Mẫn đi làm.

Tiêu Điều Mẫn từ trên chuyện này cũng nhìn ra, Trương Dương đã có ý chuẩn bị công tác trường kỳ ở Nam Tích, vị chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao trẻ tuổi này sau khi thành công lập, bắt đầu bắt tay vào xây dựng ban để của mình, cô ta đã điều tra rất rõ ràng về Phó Trường Chinh, biết Phó Trường Chinh khi còn ở Phong Trạch chính là thư ký chuyên dụng của Trương Dương. Chuyện này cũng khiến Tiêu Điều Mẫn cảm thấy có chút nguy cơ, sự có mặt của Phó Trường Chinh phải chăng có nghĩa là trợ lý chủ nhiệm như cô ta sẽ không còn gì để làm.

Trương Dương tựa hồ nhìn ra nỗi lo của cô ta, mỉm cười nói: Chị Tiêu, chuyện uỷ ban tổ chức vận hội tỉnh tạm thời do chị phụ trách, chị về sau sẽ bận rộn lắm đấy.

Tiêu Điều Mẫn nói: Tôi không biết mình có thể làm tốt hay không?

Trương Dương nói: Không thành vấn đề, tôi tin tưởng vào năng lực của chị.

Câu này khiến Tiêu Điều Mẫn trong lòng ấm áp, xem ra Trương Dương không ý vứt bỏ cô ta, cô ta thấp giọng đề nghị: Chủ nhiệm Trương, tôi có vài ý tưởng, có thể là không được thành thục lắm, cho nên vừa rồi ở trong cuộc họp không nói ra.

Trương Dương gật gật đầu, cổ vũ cô ta nói ra.

Tiêu Điều Mẫn nói: Nếu trên tài chính gặp, vì sao không suy nghĩ tới vay của ngân hàng, có chiêu bài vận hội tỉnh này để đi vay nợ, tin rằng ngân hàng sẽ nôn ra một chút tiền.

Trương Dương quả thật là không có chủ ý với ngân hàng, Tiêu Điều Mẫn vừa nhắc nhở, khiến hắn như được khai sáng, không sai, có thể vay trước một bộ phận hoạt động tài chính của ngân hàng, chiêu bài của vận hội tỉnh bày ra đó, hơn nữa còn có ý nghĩa chính trị trọng đại như vậy, cũng dễ ăn dễ nói với phía ngân hàng, hắn nghĩ rằng chuyện này mình tốt nhất đừng lên tiếng, tốt nhất là thông qua bên trên tạo chút áp lực cho ngâng hàng, hắn nhớ tới phó thị trưởng Cung Kì Vĩ, nhưng rất nhanh lại phủ định, tình cảnh của Cung Kì Vĩ trong tầng lớp lãnh đạo Nam Tích khá là xấu hổ, thuộc loại phó thị trưởng không có thực quyền nhất. Ngân hàng chắc cũng chẳng thèm nể mặt y, chuyện này phải đi tìm Hạ Bá Đạt.

Trương Dương sau khi tan làm liền tới nhà khách tùy tiện ăn một chút, quản lý nhà khách Từ Hoành Yến nghe nói hắn tới, cuống quít bảo người làm hai món mang tới phòng của hắn.

Trương Dương lựa chọn ăn cơm trong phòng chủ yếu là để tránh gặp người quen. Từ Hoành Yến tự mình đem đồ ăn tiến vào, nhìn thấy Trương Dương không uống rượu liền cười nói: Chủ nhiệm Trương, ngài tối nay không uống rượu à?

Trương Dương cười nói: Lát nữa còn phải ra sân bay đón người, không uống.

Từ Hoành Yến nhân cơ hội ngồi xuống: Tôi bảo đầu bếp làm cho ngày ít chim ngói, ngài nếm thử đi.

Trương Dương gắp một miếng, mùi vị rất ngon, hắn gật gật đầu nói: Về sau đừng làm long trọng như vậy nữa, cô cứ thế này, tôi cũng ngại không muốn đến đây.

Từ Hoành Yến cười bảo: Nơi này như phòng bếp nhà mình vậy, về sau ngài muốn ăn cái gì cứ nói một tiếng là được.

Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt a dua nịnh hót của hắn, lập tức nghĩ tới hợp đồng của hắn sắp hết hạn rồi, Từ Hoành Yến nịnh bợ mình như vậy, đơn giản là muốn tiếp tục nhận thầu nơi này. Trương Dương đối với tình hình của sở chiêu đãi cũng biết một ít, Từ Hoành Yến nhận thầu giá rất thấp, có điều đầu óc của người này cũng khá linh hoạt, rất có tầm nhìn, để hắn tiếp tục làm ở đây cũng không có gì không ổn.

Trương Dương nói: Kỳ hạn nhận thầu của anh sắp hết rồi đúng không?

Từ Hoành Yến vội vàng gật đầu, hắn đang cân nhắc nên xem đề xuất chuyện này ra như thế nào, không ngờ Trương Dương lại chủ động nói đến chuyện nhận thầu. Từ Hoành Yến nói: Cuối năm là hết hạn, gần đây đang bàn chuyện gia hạn.

Trương Dương nói: Chuyện cụ thể hình như là phó chủ nhiệm Lưu Cương phụ trách phải không.

Từ Hoành Yến nói: Đúng vậy, tôi đã đi tìm ông ta, nhưng phó chủ nhiệm Lưu nói năm nay phải công khai tranh thầu, trong hợp đồng trước đây của tôi có ưu tiên được thầu tiếp, nhưng ông ta không đáp ứng. Nói xong hắn lại nhịn không được mà bổ sung một câu: Em họ của ông ta cũng muốn nhận thầu.

Trương Dương cười nói: Anh nhận thầu phí dụng rất thấp mà, nếu tiếp tục cái giá đó, Ủy ban thể dục thể thao của chúng tôi không phải là thiệt thòi ư?

Từ Hoành Yến nói: Phương diện giá cả có thể thương lượng, lúc ấy ký hợp đồng là tình hình kinh tế lúc đó quyết định,hiện tại giá cả tăng, phí dụng khẳng định là phải đề cao, chỉ cần không quá đáng quá thì tôi cũng không có ý kiến.

Trương Dương nói: Tôi biết rồi, chuyện này tôi gặp chủ nhiệm Lưu thì sẽ thương lượng với anh ta.

Từ Hoành Yến trong lòng kích động vô cùng, Trương Dương nói những lời này chẳng khác nào đã đáp ứng hắn sẽ hỏi chuyện này, nói khẽ: Chủ nhiệm Trương, tôi đã chuẩn bị cho ngài hai bình Phi Thiên Mao Đài rồi.

Trương Dương ngắt lời hắn, nói: Đừng có giở cái trò này nữa, anh nếu dám hối lộ tôi, chuyện này tôi sẽ không quản nữa.

Từ Hoành Yến cuống quít nói: Chủ nhiệm Trương, tôi không có ý đó, hay là, sau này tôi mời ngài uống rượu.

Trương Dương cầm khăn lên lau miệng, nói: Dược rồi, anh làm tốt sở chiêu đãi mới là chuyện chính, sở chiêu đãi mấy năm chưa sửa sang lại rồi, anh đừng có cố kiếm tiền nữa, cũng nên đầu tư vào thêm đi, cải thiện phương tiện cứng mềm một chút.

Từ Hoành Yến liên tục gật đầu nói: Tôi đã lên kế hoạch rồi, chờ sau khi có được quyền nhận thầu, tôi sẽ lập tức sửa sang lại, ít nhất cũng đạt tiêu chuẩn của khách sạn nhất lưu Nam Tích.

Trương Dương không có hứng thú gì với sư cam đoan của hắn, cười nói: Tôi nhớ lời anh nói rồi đó, nếu như nuốt lời, đừng trách tôi đuổi anh ra khỏi cửa.

Từ Hoành Yến: Nếu tôi nuốt lời, bản thân tôi cũng mất hết mặt mũi, không cần anh đuổi, tôi cũng sẽ tự cuốn gói mà đi.

Trên đường Trương Dương tới sân bay thì trời mưa to, hắn sợ máy bay xuống chậm, quả nhiên, sau khi đến sân bay, bởi vì do mưa to cho nên máy bay tạm thời không được hạ cánh. Trương Dương ước chừng đợi thêm một tiếng đồng hồ mới thấy Hà Hâm Nhan mặc áo khoác da dê màu hồng nhạt từ sân bay đi ra, mỹ nữ như Hà Hâm Nhan đi đến chỗ nào cũng đều là tiêu điểm khiến mọi người chú ý, cô ta cũng có thói quen đeo kín râm, nhưng kính râm có thể chê khuất khuôn mặt của cô ta, nhưng lại không che đậy được khí chất siêu nhiên, kéo va li ra khỏi sân bay, nhìn thấy Trương Dương đứng lẫn trong đám người, Hà Hâm Nhan mỉm cười, vẫy vẫy tay với Trương Dương, sau đó bước nhanh về phía hắn.

Trương Dương cũng đeo kính không gọng, đây là cao chiêu học được từ chỗ Đỗ Thiên Dã, tuy rằng có chút bịt tai trộm chuông, có điều vẫn chế tạo được một chút tác dụng ngụy trang.

Hà Hâm Nhan đi đến bên cạnh hắn, hai tay kéo va li ở phía sau, ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt của Trương Dương, nói khẽ: Anh gầy đi rồi.

Trương Dương nói: Cái này gọi là, héo mòn vì nhớ nhung.

Hà Hâm Nhan cười khanh khách nói: Anh chẳng bao giờ bỏ được cái tật nói luyên thuyên.

Hà Hâm Nhan đưa tay cầm va li cho Trương Dương, theo Trương Dương bước tới bãi đỗ xe, hai người đi một trước một sau, kéo dãn một đoạn cự ly.

Đi vào bãi đỗ xe, gan của Hà Hâm Nhan cũng lớn hơn, bước nhanh lên trước vươn tay ra khoác tay Trương Dương. Trương Dương quay mặt lại, hôn nhẹ một cái lên môi cô ta.

Hà Hâm Nhan ôm chặt lấy cánh tay của hắn, mặt dán sát vào vai hắn: Em sao cảm thấy hai chúng ta cứ như là kẻ trộm thế nhỉ?

/2583

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status