Y Đạo Quan Đồ

Chương 563 - Giữa Sống Và Chết

/2583


Trương Dương ném bộ đàm sang một bên,vươn tay rút từ bên hông ra hai mảng thủy tinh, sau đó lật tay điểm huyệt đạo trên người để ngăn máu chảy, hắn lại nghe thấy giọng nói gấp gáp kia: Trương Dương! Trương Dương! Anh có sao không?

Giọng nói này đều không phải là của Xuân Tuyết Tình mà là của Kim Mẫn Nhi, không phải ảo giác của hắn, Trương Dương lúc này mới từ sau thắt lưng lấy ra bộ đàm mà Kim Mẫn Nhi vừa rồi đưa cho hắn: Tôi không sao!

Nghe thấy giọng nói của Trương Dương, Kim Mẫn Nhi nước mắt tràn mi, cô ta không thể hình dung được sự vui mừng trong lòng vào lúc này.

Tôi ổn! Trương Dương tựa hồ nhìn thấy nước mắt của cô ta.

Kim Mẫn Nhi cố gắng khống chế tình cảm của mình, nhẹ giọng nói: Cẩn thận nhé!

Trương Dương mỉm cười, hắn tắt bộ đàm, hít sâu một hơi, thong thả tiêu sái bước về phía trước, cảm giác thân thể của mình chỉ bị một số vết thương ngoài da, xem ra áo chống đạn và cương khí hộ thể tổ hợp lại vẫn có chút tác dụng. Hắn đã giết chết ba tên bắt cóc, không biết trong tòa nhà lớn này rốt cuộc mai phục bao nhiêu tên.

Trương Dương tựa vào góc tường, địa thế ở đây có thể ẩn nấp rất tốt, hắn mượn cơ hội này để điều chỉnh trạng thái thân thể, nhờ vào chút ánh sáng, lấy ra những mảnh thủy tinh găm trên người.

Nhắm hai mắt lại, cẩn thận lắng nghe tất cả động tĩnh chung quanh, tầng lầu vắng lặng như tờ, Trương đại quan nhân trước giờ luôn rất tự tin đối với thính lực của mình, nhưng hôm nay chịu ảnh hưởng của mấy vụ nổ, hắn cũng không dám lạc quan mù quáng nữa, tất cả vẫn lấy cẩn thận làm trọng, sau khi điều tức, nguyên khí của hắn đã khôi phục. Trương Dương tiếp tục bắt đầu cẩn thận tìm tòi, hắn phải bảo đảm tay súng bắn tỉa ẩn thân ở tầng năm kia đã chết. Nhưng từ khẩu súng tự động mà hắn có được cho thấy, đây không phải là súng bắn tỉa mà tay súng bắn tỉa kia sử dụng, rất có thể tay súng bắn tỉa vẫn còn sống, có lẽ hắn đang ẩn thân ở một góc tối nào đó, đang đợi Trương Dương xuất hiện, cho hắn một kích trí mạng. Trương Dương tựa vào cột hành lang ở sườn bắc, nắm lấy một cái bình trên mặt đất, ném về đằng xa, cái bình rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh, lập tức nghe thấy chíu một tiếng, đây là tiếng đạn được bắn qua ống giảm thanh, cái bình còn chưa dừng lại yên ổn dưới mặt đất, đã bị đạn bắn trúng bay lên không, sau đó leng keng rơi xuống mặt đất.

Trương Dương tựa vào cột hành lang, tay súng bắn tỉa quả nhiên còn sống, tên vừa rồi bắn nhau với hắn và bị hắn giết kia đều không phải là tay súng bắn tỉa.

Sau khi tiếng vang của chiếc bình dừng hẳn, tất cả một lần nữa quay về với sự yên tĩnh.

Trương Dương cắn môi, hắn rất cẩn thận từ bên hông lấy ra một mảnh cưa, chậm rãi rướn người về phía trước.

Khi mảnh cưa vừa lộ ra một nửa, một viên đạn lại bắn trúng mảnh cưa, đóm lửa bắn ra, ngón tay của Trương Dương chấn động vội vàng buông mảnh cưa, thương pháp của đối thủ cực kỳ tinh chuẩn, hơn nữa hắn khẳng định có trang bị ống ngắm hồng ngoại nhìn đêm.

Trương Dương mắng thầm một câu, lấy ra một quả lựu đạn, để xem đạn của mày lợi hại hay là lựu đạn của tao lợi hại. Nhưng Trương đại quan nhân có kinh lịch vừa rồi, cũng không dám tùy tiện ném quả lựu đạn này ra, chỉ sợ lựu đạn của hắn còn chưa kịp lộ ra, người ta đã bắn trúng lựa đạn, không khéo lựu đạn lại nổ ngay trên tay mình.

Cách chân Trương đại quan nhân không xa có một quả bóng đồ chơi, hắn đá bay qủa bóng đó, nó bay lên không trung. Bộp một tiếng bị đạn bắn trúng, nổ banh xác. Trương Dương lợi dụng thời cơ này, ném quả lưu đạn vào nơi mà tay súng bắn tỉa có thể đang ẩn trốn, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, lửa và khói ùa ra, cả tầng năm chỗ nào cũng là khói thuốc súng, Trương Dương nhân cơ hội này xông về phía cột hành lang.

Hắn tính toán khoảng cách giữa mình và đối phương, đại khái khoảng năm mươi thước, thương pháp của đối phương vô cùng tinh chuẩn, Trương Dương không dám mạo hiểm, hắn phải lợi dụng hai quả lựu đạn trong tay kéo gần khoảng cách với đối phương, sau đó phát động một kích trí mạng, một kích tất sát.

Rút ra hai mảnh cưa, Trương Dương nhìn vách tường của đối phương, đột nhiên ném ra, một mảnh trong đó trong lúc đang bay đã bị bắn rơi, mảng còn lại thì va vào vách tường sau đó cấp tốc bắn vào vị trí của tay súng bắn tỉa vọt tới lại là một phát súng nữa chuẩn xác bắn rơi mảnh cưa.

Trương Dương nghe thấy tiếng đạn lên nòng, thính lực của hắn dần dần khôi phục tiêu chuẩn trước đây, từ tiếng lên đạn đã phán đoán vị trí cụ thể của đối phương. Trương Dương ném ra một quả lựu đạn trước, quả nhiên, lựu đạn còn chưa rơi xuống đất đã bị đối phương một súng bắn trúng. Ầm, cả tòa nhà lại một lần nữa rung chuyển, Trương Dương cầm súng tự động đồng thời vào lúc lựu đạn nổ liền xông ra ngoài, ấn cò súng, đạn như mưa bắn về phía tay súng bắn tỉa kia, hắn vừa nổ súng vừa lao về một vị trí ẩn nấp.

Đối phương chỉ bắn một phát, Trương Dương theo bản năng né tránh sang trái, chỉ là động tác theo bản năng đã giúp hắn tránh được chỗ yếu hại, viên đạn găm vào đầu vai hắn, may mà có áo chống đạn ngăn cản, không cho nó chui sâu vào trong cơ thể, tuy rằng như vậy, Trương Dương vẫn giống như bị người ta nện mạnh một quyền, trong khoảng thời gian ngắn cơ hồ không thở nổi, hắn cố nén đau đớn lao tới cột nhà tiếp theo, kéo áo chống đạn bó chặt trên người ra, một lúc sau mới thở lại được bình thường.

Hắn nghe thấy bước chân của đối phương di động,chắc là đối phương có ý muốn cách xa hắn, đối với tay súng bắn tỉa mà nói, khoảng cách càng gần, hắn càng không có cảm giác an toàn, Trương Dương cầm một quả lựu đạn cuối cùng, rút chốt rồi ném ra, lần này phương hướng không hề nhắm vào vị trí của tay súng bắn tỉa, tay súng bắn tỉa hiển nhiên hơi kinh ngạc, không biết vì sao Trương Dương lại đột nhiên ném không chính xác, khẩu súng bắn tỉa vốn đã giơ lên nhưng lại không hề bắn ra, mục tiêu của lựu đạn chính là phía tường góc tây, lựu đạn va chạm với vách tường, nổ tung tóe, uy lực của vụ nổ khiến bức tường vỡ ra một cái lỗ khoảng chừng một mét, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, tay súng bắn tỉa lúc này mới hiểu được mục đích chân chính mà đối phương ném mạnh lựu đạn về phía đó, hắn không thể không rút về vị trí cũ, nhưng ánh sáng đã chiếu xạ bóng của hắn lên mặt đất.

Trương Dương dùng hết tốc độ xông ra ngoài khi tay súng bắn tỉa rút lui, nhấn cò súng, súng tự động phẫn nộ trút toàn bộ đạn vào vị trí của đối phương, hỏa lực cường đại áp chế tay súng bắn tỉa tạm thời không thể bắn trả, khi hắn còn cách nơi tay súng bắn tỉa ẩn thân không đến ba thước, đạn đã dùng hết .

Tay súng bắn tỉa chính là đang đợi cơ hội này,hắn đột nhiên từ chỗ ẩn thân lao ra, súng trong tay nhắm ngay đầu Trương Dương, hắn đã ý thức được Trương Dương mặc áo chống đạn, chỉ có đầu mới là chỗ trí mạng của hắn. Nhưng đồng thời vào lúc hắn nhấn cò, nhìn thấy một luồng ánh sáng bức người bắn về phía ngực mình, tâm thần của tay súng bắn tỉa bị quấy nhiễu, hắn do dự một chút, lúc sinh tử quan đầu không thể do dự được, Trương Dương vào lúc chỉ mành treo chuông đã làm ra một loạt động tác công kích và tránh né, viên đạn sượt qua tai phải của hắn bay ra ngoài, Trương Dương thậm chí có thể cảm giác được không khí bên tai bởi vì ma sát tốc của viên đạn mà trong nháy mắt trở nên nóng rực, làm bỏng da của hắn.

Mã tấu mà Trương Dương ném ra đã găm trúng ngực tay súng bắn tỉa, áo chống đạn đã cản mã tấu lại, tuy rằng như vậy, tay súng bắn tỉa cũng cảm giác được mũi nhọn của mã tấu đã đâm rách da hắn. Ngay khi hắn chuẩn bị bắn ra phát thứ hai, Trương Dương đã vọt tới bên cạnh hắn, một quyền nện lên chuôi mã tấu, mã tấu bị áo chống đạn ngăn cản lại đột nhiên cắm sâu vào, mũi dao lạnh lẽo đâm thật sâu vào tim tay súng bắn tỉa. Trong đôi mắt hắn tràn ngập vẻ kinh hãi và hoảng sợ, sau đó lại nhìn thấy quyền đầu của Trương Dương ở trong tầm nhìn của hắn không ngừng khoách đại. Ầm một tiếng đấm lên mặt hắn, hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương sọ của mình đang vỡ vụn.

Mình chết rồi. Đây là một câu cuối cùng mà đầu óc của tay súng bắn tỉa còn có thể nghĩ ra vào lúc này.

Trương Dương nhìn tay súng bắn tỉa ngã xuống đất, khinh thường cười cười, từ trên người hắn móc ra bộ đàm: Tao nói rồi, không mất nhiều thời gian đâu!

Trầm mặc, trầm mặc vô cùng, một lúc sau mới nghe thấy giọng nói bi thương của đối phương: Mày tên gì!

Tao là ông lớn của mày!

...

Tiếng súng và tiếng nổ liên tiếp không ngừng vang lên trên lầu khiến mọi người ở lầu một trong lòng run sợ, mỗi người đều lặng lẽ cầu nguyện, theo một giây một phút thời gian qua đi, bọn họ bắt đầu cảm giác được hy vọng được gải cứu nhỏ đi từng chút từng chút một.

Phác Chính Nghĩa đi tới trước mặt Kim Mẫn Nhi, thấp giọng nói: Có lẽ chúng ta sẽ chết!

Kim Mẫn Nhi lắc lắc đầu, trong đôi mắt đẹp tràn ngập:: Sẽ không đâu, Trương Dương nhất định sẽ cứu chúng ta ra!

Phác Chính Nghĩa không biết cô ta vì sao lại sản sinh ra lòng tin lớn như vậy đối với tên Trung Quốc này, gã thở dài một hơi, vẻ mặt có chút chua xót nói: Có câu tôi vẫn luôn giữ ở trong lòng, thủy chung không ra nói ra với cô, hiện tại tôi không còn sợ gì nữa, Mẫn nhi.

Kim Mẫn Nhi ngăn gã lại: Đừng nói, tôi không muốn biết, tôi luôn coi anh là bạn.

Phác Chính Nghĩa hiểu rõ, Kim Mẫn Nhi sớm đã biết hắn muốn nói cái gì, cô ta thậm chí không muốn cho mình một cơ hội biểu lộ tình yêu, tim Phác Chính Nghĩa đau đớn giống như bị kim đâm.

Tiếng súng lại vang lên, lần này lại là đến từ bên cạnh bọn họ, mọi người thất kinh ngồi xuống, năm tên phần tử khủng bố ẩn mình trong đó cuối cùng cũng hiện thân, một người trong đó cầm súng lục dí lên đầu Kim Thượng Nguyên, lạnh lùng nói: Kim tiên sinh, hy vọng ông có thể phối hợp với chúng tôi!

Kim Mẫn Nhi hoa dung thất sắc, đang định đi lên thì bị một khẩu súng dí vào ót: Kim tiểu thư, cô tốt nhất đừng nhúc nhích.

Phác Chính Nghĩa giận dữ hét: Buông cô ta ra! Gã dũng cảm lao lên, lại bị tên nam tử kia bắn cho một phát trúng đùi, Phác Chính Nghĩa hét thảm một tiếng ngã xuống đất, tên nam tử kia giơ súng nhắm ngay vào đầu gã, Kim Mẫn Nhi sợ hãi hét lên: Đừng! Cô ta vươn tay ra đẩy cánh tay của tên nam tử kia, bùm một tiếng, viên đạn bắn lên mặt đất cách Phác Chính Nghĩa không đến nửa thước. Phác Chính Nghĩa nhắm chặt hai mắt lại, gã vốn cho mình chắn chắn phải chết, may mà Kim Mẫn Nhi trong lúc nguy cấp đã cứu gã.

Phác Chí Tín ôm lấy con trai, phẫn nộ gầm lên: Các vị mau bắt đám cầm thú này đi!

Kim Thượng Nguyên nhìn tên nam tử mặt chữ điền cầm súng chĩa vào y, nói: Đừng tạo sát nghiệt nữa, mục đích của các vị là muốn cứu Lý Bỉnh Nguyên ra, cứu người chẳng lẽ phải dùng phương pháp giết người để thực hiện sao?

Tên nam tử mặt chữ điền cười lạnh một tiếng nói: Là chúng mày không tuân thủ quy củ, giết không ít huynh đệ của bọn tao, hiện tại chúng ta phải cho chúng mày một chút giáo huấn! Hắn nói xong, quay họng súng lại, nhắm vào đầu Phác Chí Tín bắn một phát.

Cái đầu hoa râm của Phác Chí Tín đột nhiên lắc lư một cái, sau đó y chậm rãi ngã xuống.

Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.

Phác Chính Nghĩa giãy dụa xông đến ôm lấy: Cha, cha, cha... Gã thống khổ hét lên, hai mắt đầy tia máu nhìm chằm chằm vào tên bắt cóc vừa nổ súng, giận dữ hét: Tao liều mạng với mày!

Tên bắt cóc mặt chữ điền lại giơ súng lên nhắm vào gã.

Kim Mẫn Nhi tiến lên che cho Phác Chính Nghĩa, tên bắt cóc mặt chữ điền nhe răng cười một tiếng, hắn nhìn thấy Kim Mẫn Nhi mang theo bộ đàm, bước lên giật lấy, mở bộ đàm, hai mắt nhìn lên trên lầu nói: Mày ở đâu?

Trương Dương cũng nghe thấy tiếng súng liên tiếp vang lên, một loại cảm giác không hay bao phủ nội tâm hắn, cầm lấy bộ đàm nói: Đang tìm tao à? Giọng nói này đối với hắn mà nói thì vô cùng xa lạ.

Đúng, hiện tại bọn họ đều ở trong tay tao, đã chết một đứa rồi, tao cho mày năm phút đồng hồ, nếu mày không xuất hiện ở trước mặt tao, tao sẽ giết thêm một người nữa! Về sau cứ một phút đồng hồ trôi qua, tao sẽ lại giết một người!

Trương Dương tắt bộ đàm. Nhặt khẩu súng ngắm đó lên, hiện tại chỉ có thể trông mong vào khẩu súng ngắm này thôi.

Trương đại quan nhân tuy rằng không phải chuyên gia bắn tỉa, nhưng đối với thiên phú bắn súng của mình vẫn có chút tự tin, hắn nằm trên tầng năm, nhắm tới đám người phía dưới, hắn rất nhanh liền tìm thấy vị trí của đám bắt cóc.

Có hai tên bắt cóc dùng súng dí vào Kim Thượng Nguyên, một người dí nhắm vào Kim Mẫn Nhi, còn có ba người đang nghiêm trận chờ đợi.

Trương Dương không nắm chắc ở trong thời gian ngắn bắn chết được cả năm người, hơn nữa, hắn cũng không biết còn có phần tử khủng bố ẩn nấp trong đám người bên dưới hay không. Nếu đi xuống không cần hỏi cũng biết, bọn chúng sẽ nhắm hết súng lên người mình, mình tuy rằng võ công không tồi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn tránh sự bắn giết của năm người chỉ sợ là không có khả năng.

Trương Dương cầm súng ngắm nhắm chuẩn vào tên bắt cóc đang khống chế Kim Mẫn Nhi, ngón tay đặt lên cò súng, nhưng lại do dự một lát, cuối cùng vẫn không nhấn cò.

Thời gian từ từ trôi qua, cách tối hậu thư của đối phương đã không đến ba phút.

Trương Dương chau mày, hắn bỗng nhiên nghĩ ra một chủ ý mạo hiểm mà lớn mật, mở bộ đàm nói: Nhận lấy này! Nắm lấy thi thể của tay súng bắn tỉa đó từ trên tầng nắm ném xuống.

Năm tên phần tử nhìn thấy trên không trung có một thứ gì đó đen đen rơi xuống, không biết là gì, một tên trong đó còn nhả đạn, khi vật thể đó rơi xuống đất, mới phát hiện là thi thể của người bên mình.

Tên bắt cóc mặt chữ điền giận dữ hét: Hỗn dản, mày xuống đây cho tao!

Lại một vật thể đen xì nữa rơi xuống, lần này không có ai nổ súng, không cần hỏi, nhất định là thi thể của người bên mình, khi cỗ thi thể đó rơi xuống mặt đất, mọi người bước lại nhìn thì nghe thấy một tiếng súng, lần này rơi xuống không ngờ không phải là thi thể mà là người sống, là Trương đại quan nhân sống sờ sờ.

Bắn súng cự ly gần vốn chính là cường hạng của Trương đại quan nhân, liên tục ba phá súng bắn ngã ba tên, một tên bắt cóc muốn nâng súng bắn hắn, lại bị Phác Chính Nghĩa nổi giận gầm lên lao tới vật xuống đất, tóm lấy cổ tay hắn, sau đó liền mạng đập xuống đất.

Tên bắt cóc mặt chữ điền đang uy hiếp Kim Thượng Nguyên trong lúc đang kinh ngạc bị Kim Thượng Nguyên nhân cơ hội vặn tay một cái, trong nhất thời, hơn mười nam tử dũng cảm cũng xông lên gia nhập chiến đoàn.

Chẳng ai hiểu vì sao Trương Dương có thể từ trên tầng năm ngã thẳng xuống mà vẫn bình yên vô sự, trên thực tế cũng không ai rảnh mà nghĩ tới những chuyện này, dù sao lực lượng quần chúng cũng rất lớn, ba tên bắt cóc bị Trương Dương bắn chết ngay tại chỗ, tên bắt cóc mặt chữ điền và một tên còn lại cũng bị bọn họ bắt sống.

Phác Chính Nghĩa bởi vì cái chết của cha mà bị cừu hận che mờ hai mắt, hắn nâng súng bước về phía tên bắt cóc mặt chữ điền, muốn một phát bắn chết hắn báo thù cho cha.

Trương Dương cản hắn lại, nói: Không được!

Phác Chính Nghĩa giận dữ hét: Anh cút ngay, tôi muốn giết hắn báo thù cho cha tôi.

Trương Dương nói: Phải giữ hắn lại, tôi còn có chuyện muốn hỏi hắn.

Anh cút ngay! Phác Chính Nghĩa không ngờ lại chĩa súng vào Trương Dương.

Kim Thượng Nguyên đi tới tát cho Phác Chính Nghĩa một cái: Anh bình tĩnh một chút cho tôi.

Phác Chính Nghĩa bị đánh cho ngây ra, Kim Thượng Nguyên giật lại súng từ tay gã, Phác Chính Nghĩa vô lực ngồi xuống, thấp giọng khóc nức nở.

Trương Dương tóm lấy tên bắt cóc mặt chữ điền, kéo hắn sang một bên, cười lạnh nói: Hiện tại nói cho tao biết, bom giấu ở chỗ nào, bằng không, tao sẽ khiến mày muốn sống cũng không xong.

Tên bắt cóc Mặt chữ điền lạnh lùng nhìn hắn, dùng tiếng Hàn mắng hắn.

Trương Dương nghe không hiểu thằng ôn này nói cái gì, quay sang Kim Mẫn Nhi nói: Hắn nói gì vậy?

Hắn chửi anh!

Trương đại quan nhân phát hỏa rồi, giơ tay lên tát cho tên bắt cóc một cái, tức giận nói: Con mẹ mày, mày thành thật một chút cho tao, đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Trương Dương thuận tay xoa bóp mấy huyệt đạo trên người hắn, tên bắt cóc đó nhất thời cảm giác khắp người như có trăm ngàn con kiến đang bò, loại cảm giác này vừa ngứa lại vừa đau, quả thực không thể chịu đựng được, vẻ mặt hắn cổ quái đến cực điểm, hận không thể tức khắc chết đi còn cũng tốt hơn là ở đây bị Trương Dương tra tấn.

Trương Dương nói: Tao có một trăm lẻ tám phương pháp để đối phó mày, đảm bảo mỗi một tư vị đều sẽ khác nhau, mày hiện tại mới chỉ thử có một loại thôi.

Kim Mẫn Nhi ở bên cạnh phiên dịch cho hắn, cũng thấy có chút tàn nhẫn, nhưng cô ta cũng hiểu rõ đối diện với những kẻ cùng hung cực ác như tên bắt cóc này thì không nên nhân từ.

Trương đại quan nhân còn chưa kịp sử dụng một trăm lẻ tám loại phương pháp, mới chỉ dùng có ba loại phương pháp thì tên bắt cóc mặt chữ điền đã thật thà nói: Ở... ở trong bãi đỗ xe.. trong một chiếc xe biển CR1735...

Trương Dương gật gật đầu, một quyền đánh ngất hắn.

Hắn đứng dậy chạy về phía gara, Kim Mẫn Nhi chạy theo hắn: Tôi đi với anh.

Kim Thượng Nguyên kêu một tiếng: Mẫn nhi!

Kim Mẫn Nhi xoay người lại cười cười với bác cả, vẫn kiên quyết đi theo Trương Dương.

Ngay khi bọn họ vừa thanh trừ đám bắt cóc trốn trong thành thương mậu, quân đội và cảnh sát ở bên ngoài liền liên hợp hành động, cũng đã thành công thanh trừ một gã phần tử khủng bố trốn trong bệnh viện nhân dân Tĩnh Hải.

Cách thời gian tối hậu thư của phần tử khủng bố còn lại nửa tiếng.

Phía Hàn Quốc cuối cùng truyền đến tin tức, phía chính phủ trải qua cân nhắc thận trọng đã quyết định phóng thích Lý Bỉnh Nguyên, hiện tại đang hộ tống Lý Bỉnh Nguyên tới sân bay quân dụng ở gần tù.

Quyền Chính Thái sau khi nhận được tin tức ngay lập tức liên hệ với phía phần tử khủng bố.

Đối phương lạnh lùng nói: Tôi muốn đảm bảo Lý tướng quân rời khỏi vùng trời quốc gia Hàn Quốc.

Quyền Chính Thái sau khi ngắt liên lạc, nói với Chu Tú Tú: Tình hình trong Thành thương mậu thế nào rồi?

Chu Tú Tú lắc lắc đầu, trong khoảng thời gian này không thể liên hệ với bên trong thành thương mậu, tất nhiên không rõ tình huống bên trong, nhưng từ tiếng nổ và tiếng súng không ngừng vang lên bên trong đã có thể đoán được, tình hình chiến đấu bên trong vô cùng kịch liệt. Trước mắt bọn họ đã thanh trừ phần tử khủng bố trốn ở trong bệnh viện nhân dân Tĩnh Hải.

Quay việc có tiến vào thành thương mậu hay không hình thành hai ý kiến bất đồng, Quyền Chính Thái kiên quyết cho rằng phải lấy tĩnh chế động, hiện tại phương pháp tốt nhất chính là chờ đợi, cục trưởng công an Nam Tích Trương Đức Phóng cũng có cùng quan điểm với gã, y sợ tùy tiện lẻn vào có thể khiến cho hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Còn quan điểm của Chu Tú Tú lại tương đồng với tư lệnh viên quân phân khu thành phố Nam Tích Lưu Hằng vừa tới, bọn họ cho rằng đã đến lúc phái bộ đội đặc chủng tiến vào bên trong rồi.

Lưu Hằng nói: Lời hứa của phần tử khủng bố không thể tin được, cho dù Lý Bỉnh Nguyên được tha, cũng rất khó đảm bảo bọn chúng không dẫn nổ, chúng ta đã nhổ trạm ngầm của bọn chúng, tình huống bên trong hiện tại rất phức tạp, đối với chúng ta mà nói, thời gian nửa tiếng này càng quý giá, phải lợi dụng cho tốt, có lẽ chúng ta có thể lợi dụng trong khoảng thời gian này di tản dân chúng đến địa phương an toàn.

Quyền Chính Thái nói: Hành vi của các vị rất mạo hiểm, đừng quên, liên quân khủng bố ẩn núp trong tòa nhà, tuy rằng chúng ta đã nhổ được trạm ngầm của chúng, nhưng chung quanh và ở bên trong vẫn còn có người của chúng, bọn chúng chú ý chặt chẽ nhất cử nhất động của chúng ta, nếu hành động của chúng ta bị bọn chúng biết được, có thể khiến bọn chúng nổ bom trước, chính phủ nước tôi đã làm ra nhượng bộ rồi.

Lưu Hằng nói năng đầy khí phách: Đây là ở trên thổ địa Trung Quốc, bất kỳ sự nhượng bộ nào của chính phủ Hàn Quốc cũng không có liên quan gì tới chúng tôi cả.

Chu Tú Tú gật gật đầu đồng ý, lúc này Trương Dương lại chủ động liên hệ với cô ta, tất cả mọi người trở nên kích động, tất cả đều chú ý tới bộ đàm trong tay Chu Tú Tú

Tín hiệu không được tốt lắm, giọng nói của Trương Dương ngắt đoạn liên tục: Xử lý chín.... trong tòa nhà chắc không còn phần tử khủng bố khác ẩn núp...

Quyền Chính Thái không nhịn được lớn tiếng nói: Anh nghe rõ cho tôi, dừng tất cả hành động, chính phủ nước tôi đã đồng ý phóng thích Lý Bỉnh Nguyên, chuyện này đã được giải quyết rồi.

Trương Dương tràn ngập khinh thường nói: Bảo Chu Tú Tú nói chuyện.

Chu Tú Tú có chút khinh thường nhìn Quyền Chính Thái cầm lấy bộ đàm nói: Anh vẫn ổn chứ?

Không sao... Hiện tại tôi đang trên đường đi tìm bom, bom chắc ở bãi đỗ xe dưới đất, trong đại sảnh ở tầng một tạm thời đã an toàn.

Chu Tú Tú nói: Giữ liên lạc, hiện tại chúng ta chỉ còn lại có 28 phút, phía Hàn Quốc đã đáp ứng phóng thích Lý Bỉnh Nguyên, phần tử khủng bố cũng đồng ý sau khi Lý Bỉnh Nguyên rời khỏi không vận Hàn Quốc sẽ giải trừ bom.

Trương Dương cười nói: Phần tử khủng bố nói thì thì ai mà tin được?

Tư lệnh Quân phân khu Lưu Hằng nói: Trương Dương, anh nhất định phải mau chóng tìm được bom, tùy thời báo lại tình huống cho chúng tôi.

Trương Dương nói: Yên tâm đi, mà ông là ai vậy?

Tôi là tư lệnh viên quân phân khu Nam Tích Lưu Hằng, chuyện này nếu có thể giải quyết, tôi sẽ tự mình tặng huân chương cho anh.

Trương Dương vui vẻ nói: Cái đó, cái chức chính xử của tôi hiện giờ vẫn chưa được quyết định, ông cũng là thường ủy của thành phố Nam Tích, giúp tôi giải quyết chuyện này đi.

Lưu Hằng cũng là một hán tử cực kỳ sảng khoái, cao giọng nói: Yên tâm, chờ anh giải trừ nguy cơ rồi, chức chính xử đảm bảo là của anh.

Quyền Chính Thái nghe mà chả hiểu gì, nhưng người trong thể chế ở hiện trường đều nghe mà dở khóc dở cười, thằng ôn này là người kiểu gì vậy, vào những lúc như thế này không ngờ còn nhớ mãi không quên chuyện chính ban, đúng là một tên quan mê, có điều nghĩ lại, có mấy ai có được lòng dạ và khí phách như Trương Dương, ở vào những lúc như thế này vẫn chuyện trò vui vẻ, căn bản không lộ ra nửa điểm sợ hãi, ai cũng nói tới tinh thần không biết sợ của đảng viên cộng sản, người ta đây mới là không biết sợ, người ta đây mới là chủ nghĩa lạc quan chân chính .

Sau khi ngắt liên lạc, Lưu Hằng lập tức đi tới trước bản đồ kết cấu của thành thương mậu Hàn Quốc, y dùng ngón tay chỉ vào vị trí đường ống ngầm dẫn thẳng tới phía dưới thành thương mậu, lớn tiếng nói: Bắt đầu hành động thôi.

Trương Dương cũng không tốn nhiều thời gian liền tìm được chiếc xe vận tải biển CR1735 đó, Kim Mẫn Nhi dùng đèn pin chiếu vào vần đuôi xe: Chính là chiếc này!

Trương Dương nhìn nhìn khóa phía sau xe, hai tay vặn một cái, nội lực quán chú vào hai tay, bẻ gẫy khóa sắt, kéo cửa thân ra, Kim Mẫn Nhi dùng đèn pin chiếu vào, khi bọn họ thấy rõ tình huống bên trong đều không khỏi hít một hơi lạnh.

Đã thấy trong thùng xe tất cả đều là thuốc nổ, thiết bị tính giờ đang chạy, 25 phút 12 giây, con số màu đỏ không nhừng nhảy.

Trương Dương cầm lấy bộ đàm: Tìm được rồi, bên trong thùng xe tất cả đều là thuốc nổ, uy lực của thuốc nổ đủ sức để san bằng tòa nhà này thành bình địa.

Sắc mặt của tất cả mọi người ở hiện trường Bộ chỉ huy đều biến đổi.

Trương Dương nói: Tôi không biết nên gỡ nó như thế nào, hay là lái trước xe tải này ra trước?

Chu Tú Tú vội vàng ngăn cản: Đừng hành động thiếu suy nghĩ, có lẽ thiết bị kích nổ và thiết bị khởi động của xe ô tô nối liền với nhau đấy, chỉ cần anh khởi động máy, chiếc xe này cùng với thành thương mậu sẽ nổ banh xác.

Trương Dương nói: Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tôi không làm gì, cứ ở chỗ này đợi bom nổ à? Bây giờ còn có không đến hai mươi bốn phút?

Quyền Chính Thái nói: Trăm ngàn lần đừng thử tháo bom, đừng... Bởi vì khẩn trương nên giọng nói của hắn cũng có chút run rẩy.

Trương Dương nhìn con số không ngừng nhảy, trong lòng khẩn trương chưa từng có, hắn nói với Kim Mẫn Nhi: Cô về đi, ở đây để tôi xử lý.

Không! Kim Mẫn Nhi vô cùng kiên quyết nói.

Trương Dương cắn cắn môi, ánh mắt hắn dừng trên một chiếc xe jeep Toyota, hắn đi nhanh tới đó, dùng báng súng đập vỡ cửa sổ, mở ô tô ra, dùng tri thức học được từ sổ tay của gián điệp, rất nhanh đã khởi động được chiếc xe jeep này, Kim Mẫn Nhi từ phía bên kia kéo cửa xe chui vào.

Trương Dương nói: Nếu thật sự không tìm được biện pháp, tôi sẽ dùng chiếc xe này kéo chiếc xe tải đó ra ngoài. Hắn lái xe jeep chạy đến phía trước chiếc xe tải, lợi dụng dây của xe tải nối hai xe lại với nhau.

Kim Mẫn Nhi nói: Tôi ở cùng với anh.

Trương Dương giận dữ hét: Không cần!

Lúc này hắn nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng kéo Kim Mẫn Nhi trốn sang một bên, giơ súng trong tay lên, lúc này hắn nghe thấy một giọng nói: Chủ nhiệm Trương!

]Trương Dương hơi ngẩn ra, thì ra là bộ đội đặc chủng của phía Trung Quốc đã thành công từ ống dẫn dưới đất lẻn vào bên trong bãi đỗ xe ngầm. Hắn thưa một tiếng, lần này dưới đất ống dẫn dưới đất có tất cả sáu đội viên đặc chủng bò ra, trong đó một người là chuyên gia cháy nổ của Quốc An, bọn họ tới rất đúng lúc.

Trương Dương ngay lập tức gọi chuyên gia này tới trước chiếc xe tải, nhìn thấy thuốc nổ đầy thùng xe, chuyên gia phá bom cũng không khỏi toát mồ hôi: Cái này... Gã nhanh chóng kiểm tra một chút thiết bị dẫn nổ, thấp giọng nói: Tôi chắc có thể tiếp xúc với thiết bị điều khiển dẫn nổ của nó, nhưng tôi không thể dừng máy đếm thời gian được. Rất phức tạp, tôi cần thời gian.

Trương Dương tức giận nói: Còn có hai mươi phút nữa thôi, đủ không?

Chuyên gia gỡ bom lắc lắc đầu nói: Tôi không nắm chắc. Có lẽ nên lái chiếc xe này ra khỏi đây, nhưng nó lại có dây dẫn nối liền với dây khởi động của xe, chỉ cần khởi động xe, ô tô tám chín phần mười sẽ nổ.

Trương Dương nói: Vậy kéo nó ra ngoài, anh ở bên trong gỡ bom, tôi lái xe, Mẫn Nhi, cô dẫn những người khác an bài cho nhân viên trong tòa nhà rời khỏi đây.

Mấy đội viên đặc chủng đã đi tới đại sảnh ở tầng một, muốn trong vòng hai mươi phút an bài gần hai ngàn người từ ống dẫn dưới đất rút lui khỏi đây, rõ ràng là chuyện không thực tế lắm. Nhưng trước mắt chỉ có thể làm được bước nào hay bước nấy.

Trương Dương ngồi vào ghế lái xe xe jeep, hắn còn chưa kịp đạp chân ga thì Kim Mẫn Nhi đã từ phía bên kia kéo cửa xe ngồi vào.

Trương Dương giận dữ hét: Xuống!

Kim Mẫn Nhi quật cường nhìn: Không!

Cút ngay!

Tôi ở cùng với anh!

Trương Dương cắn cắn môi, hắn nhìn đôi mắt đang long lanh nước mắt của Kim Mẫn Nhi, trong lòng nảy sinh tư vị phức tạp khôn kể, không nói lời nào nữa, đột nhiên đạp chân ga, trong tiếng động cơ của xe jeep, kéo theo chiếc xe tải chứa đầy thuốc nổ chậm rãi lái ra bên ngoài.

Tư lệnh Quân phân khu Lưu Hằng vẻ mặt nghiêm nghị, y sau khi nhận được thông báo mới nhất về tình huống bên trong, lập tức nói: An bài đội xe mở đường cho anh ta, thanh trừ tất cả chướng ngại trên đường.

Chu Tú Tú và Nhậm Thiệu Tân sau khi thương lượng một chút, Nhậm Thiệu Tân tiến lên nói: Tư lệnh Lưu, từ nơi này dọc theo đường phía bắc, có thể rẽ vào đường Hải Tân, khoảng mười phút đi xe, ở khu vực Cổ gia loan người khá ít, xe có thể vứt lại đó.

Lưu Hằng nói: Lập tức an bài nhân viên tới đó sơ tán, tạo điều kiện để dẫn nổ bom.

Quyền Chính Thái kháng nghị nói: Các vị làm như vậy chỉ tổ làm tức giận bọn khủng bố, bức phần tử khủng bố cho nổ bom trước.

Lưu Hằng căn bản không thèm để ý tới gã, y quay sang sĩ quan dưới tay, nói: Thông tri cho bên trong tòa nhà, sau khi thuốc nổ được kéo ra khỏi tòa nhà, chúng ta sẽ an bài dẫn nổ chính diện, ở cửa chính của thành thương mậu sẽ cho mở một thông lộ để chạy ra, khi chúng ta dẫn nổ, bảo đội viên đặc chủng an bài cho mọi người lui vào trong phạm vi an toàn.

Quyền Chính Thái có chút kinh ngạc nhìn vị tướng lãnh Trung Quốc này, lúc này gã mới cảm nhận được phong cách lôi lệ phong hành của quân nhân Trung Quốc, có điều gã cũng không thể không thừa nhận, hành động của Lưu Hằng không nghi ngờ gì nữa là chính xác, phần lớn thuốc nổ của phần tử khủng bố đều tập trung ở trong bãi đỗ xe, chung quanh tòa nhà không có khả năng bố trí nhiều thuốc nổ, Lưu Hằng lợi dụng phương pháp lấy bạo chế bạo, đả thông một thông lộ để chạy ra, đây là phương pháp trong hiểm cầu thắng, chỉ cần Trương Dương kéo chiếc xe thuốc nổ đó rời xa thành thương mậu, dẫn nổ đã trở thành khả năng

Một gã sĩ quan đi tới trước mặt Lưu Hằng, sau khi cúi chào liền nói: Báo cáo tư lệnh viên, bên ngoài có không ít phóng viên tới, bọn họ muốn phỏng vấn.

Lưu Hằng lạnh lùng nói: Giờ là lúc nào chứ, bọn họ cũng tới gây thêm loạn à, quản chế toàn bộ lại, chờ sau khi chuyện này chấm dứt , lại an bài nhân viên giải thích với bọn họ.

Tất cả đều đang khẩn trương nhưng tiến hành rất trật tự.

Trương Dương điều khiển chiếc xe jeep đó kéo chiếc xe chưa đầy thuốc nổ TNT từ từ rời khỏi bãi đỗ xe, vừa mới ra đường ở bên ngoài, liếc thấy có ba chiếc xe quân dụng đi trước mở đường cho hắn. Trương Dương vẻ mặt ngưng trọng, hắn thấp giọng nói thấp giọng nói: Cô không nên đi theo!

Kim Mẫn Nhi nhìn khuôn mặt kiên nghị của Trương Dương, ôn nhu nói: Nếu là Xuân Tuyết Tình, cô ta có thể không đi theo hay không?

Trương Dương không nói gì, khóe môi giật giật kịch liệt, hắn nhìn chằm chằm về phía trước, một hồi lâu mới nói: Cô không phải là cô ấy.

Trong bộ đàm truyền đến giọng nói chuyên gia gỡ bom: Còn mười lăm phút nữa, thiết bị điều khiển dẫn nổ đã bị giải trừ rồi. Khi Trương Dương lái xe jeep tiến về phía trước, gã cũng đang khẩn trương dỡ bỏ thiết bị bom.

Trương Dương nói: Vẫn còn kịp, chúng ta để lại ba phút để chạy có được không?

Chuyên gia gỡ bom nói: Hai phút là đủ rồi!

Trương Dương cười nói: So với tôi anh còn tự tin hơn.

Hai phút mà tôi nói là thời gian anh lái xe để chạy.

Hai người một hỏi một đáp, ở dưới dưới tình huống khẩn trương như vậy mượn đối thoại để giảm bớt tình tự khẩn trương trong lòng.

Cùng với một tiếng ra lệnh của tư lệnh viên quân khu thành phố Nam Tích Lưu Hằng, đội đặc nhiệm dẫn nổ một bước tường ở góc chính nam thành thương mậu, nổ ra một lỗ thủng chừng năm thước.

Quyền Chính Thái nhìn cảnh khói bụi ngập ngụa ở trước mặt, không khỏi thở dài nói: Các vị có biết mình đang làm gì không?

Chu Tú Tú mỉm cười nói: Đây là Trung Quốc, chúng tôi đối với chủ nghĩa khủng bố có phương pháp xử lý của riêng mình, Hàn Quốc các vị có thể lựa chọn thỏa hiệp, nhưng trên thổ địa của chúng tôi, chúng tôi có quyền nói không.

Giọng nói uy nghiêm của Lưu Hằng vang lên bên tai: Tổ chức sơ tán tất cả dân chúng trong tòa nhà.

Tất cả cảnh sát, quân nhân đều được điều động, bắt đầu tiến hành hành động sơ tán.

Lúc này phần tử khủng bố truyền đến tối hậu thư, hắn thẹn quá thành giận nói: Các người đã làm trái hiệp định, tất cả hậu quả đều do các người tạo thành.

Quyền Chính Thái nói: Anh nghe tôi giải thích đi, nơi này là Trung Quốc, chúng tôi không thể.

Chúng mày sẽ phải trả giá đắt.

Chu Tú Tú giật lấy máy liên lạc: Mày cứ thử xem, xe chở thuốc nổ của mày đã bị chúng ta thanh trừ rồi, chúng mày có tư cách gì mà ở đó cò kè mặc cả với bọn tao? Cô ta đã nhận được tin tức chuyên gia gỡ bom đã giải trừ được thiết bị điều khiển

Một tiếng nổ mạnh vang lên, cửa phía tây của thành thương mậu Hàn Quốc nổ tung, có điều không có ai tụ tập ở đó, chỉ tạo thành một chút hoảng loạn, không hề tạo thành bất kỳ thương vong nào.

Chu Tú Tú nói: Nói cho mày biết một chuyện nhé, bất kể là mày đi đến đâu, tao cũng sẽ tóm được mày, sẽ treo cổ mày lên, bắt mày phải trả giá cho những gì mà mày đã làm hôm nay.

Các vị nghĩ rằng có thể phá hoại thiết bị điều khiển ư, nhưng các vị không thể giải trừ thiết bị hẹn giờ dẫn nổ, bây giờ còn lại mười phút nữa, hy vọng các vị có thể có đủ thời gian để di chuyển tới địa điểm an toàn.

Không cần mày bận tâm, chúng ta sẽ giải quyết. Chu Tú Tú nói xong liền gác máy.

Quyền Chính Thái ngơ ngác đứng đó, lúc này phần lớn người dân dưới sự hộ tống của quân đội và cảnh sát đã rời khỏi thành thương mậu.

Tư lệnh viên quân khu Thành phố Nam Tích Lưu Hằng nói với Quyền Chính Thái: Đừng nghi ngờ năng lực tác chiến chống khủng bố của quân nhân Trung Quốc chúng tôi.

Quyền Chính Thái bỗng nhiên nhớ tới một việc, gã cầm lấy điện thoại lập tức liên hệ với tổng bộ Hán Thành: Nguy cơ bom đã được giải trừ, triệt tiêu hành động phóng thích Lý Bỉnh Nguyên.

Lý Bỉnh Nguyên, bốn mươi lăm tuổi mà đầu đã bạc trắng, y dưới sự áp giải của sáu gã quân nhân Hàn Quốc đi tới sân bay quân dụng ở ngoại ô phía bắc Hán Thành, trên trời tuyết trắng rơi lất phất, y hít một hơi thật sâu, hai mắt thâm thúy lộ ra hàn quang lạnh thấu xương, giống như một con dã thú vừa rời khỏi lồng, y tham lam hô hấp không khí trong trẻo nhưng lành lạnh này, nói: Cảm giác Tự do thật tốt. Y nhìn thấy phi cơ trực thăng ở xa xa, sải bước về phía đó.

Nhưng y vừa đi được vài bước, y nghe thấy tiếng đạn lên nòng ở phía sau, Lý Bỉnh Nguyên chậm rãi quay đầu lại nhìn, thấy sáu họng súng đen ngòm, y nhất thời không hiểu gì, tự do cách y gần như vậy, nhưng chỉ trong chớp mắt lại biến mất vô tung vô ảnh, Lý Bỉnh Nguyên chậm rãi giơ hai tay lên, trên mặt lộ ra nụ cười điên cuồng: Thật sự là một thế giới điên cuồng, phải không?

...

Kim Mẫn Nhi nhắc nhở: Còn có sáu phút nữa.

Trương Dương gật gật đầu, lớn tiếng nói: Thế nào, gỡ được chưa?

Chuyên gia gỡ bom có chút mất kiên nhẫn nói: Đừng có giục tôi, tôi vẫn đang nghĩ biện pháp.

Đúng lúc này, trong bộ đàm truyền đến giọng nói thất kinh: Trương Dương, thay đổi lộ tuyến, thay đổi lộ tuyến, tới ngã tư đường ở phía trước thì rẽ trái.

Trương Dương giận dữ hét: Làm cái gì vậy? Bây giờ còn có sáu phút nữa, cô bảo tôi thay đổi lộ tuyến ư?

Phía trước có một chiếc xe khách đi qua, anh phải thay đổi lộ tuyến.

Trương Dương tức giận đến nỗi đấm mạnh lên tay lái, hắn bỗng nhiên đạp phanh, xe tải ở phía sau vì thế mà đâm ngay vào đít xe jeep. Chuyên gia gỡ bom lớn tiếng: Hỗn đản, anh đang làm cái gì vậy? Muốn dẫn nổ trước à.

Trương Dương vươn tay ra, điểm trúng huyệt đạo của Kim Mẫn Nhi, Kim Mẫn Nhi ngơ ngác nhìn,, trong đôi mắt đẹp ánh lệ hóa thành nước mắt chậm rãi chảy xuống. Trương Dương thấp giọng nói: Xin lỗi! Hắn mở mở cửa xe đẩy Kim Mẫn Nhi xuống.

Sau đó đạp ga hết cơ, xe jeep kéo theo xe tải dùng góc độ kinh người rẽ vào con đường ở bên trái.

Chu Tú Tú lớn tiếng nói: Đi thêm ba km nứa về phía trước rồi rẽ phải, có thể lái thẳng tới ven biển nếu như tốc độ của anh đủ nhanh, chắc vẫn có thể còn lại một phút để bỏ chạy.

Trương Dương không nhịn được nói: Cô nghĩ cho tôi chu đáo thật!

Chu Tú Tú cắn cắn môi: Trương Dương, bảo trọng!

Giọng nói của chuyên gia gỡ bom ở phía sau vang lên: Cô ta không ngờ lại không nhắc gì tới tôi.

Trương Dương nói: Anh nói nhiều câu vô nghĩa thế, mau gỡ bom đi.

Tôi đang gỡ đây, đây là kiệt tác của tên hỗn đản nào vậy, dây dẫn thực sự là quá phức tạp.

Trương Dương nói: Anh tên gì?

Chuyên gia gỡ bom mỉm cười nói: Sao đột nhiên lại hỏi câu này?

Nếu anh chết, tôi sẽ giúp anh khắc tên trên bia mộ.

Tôi tên là Ngũ Đắc Chí, ngũ của xuất thân binh nghiệp, đắc chí của người đắc chí.

Trương Dương cười nói: Tử hệ trung sơn lang lang, đắc chí tiện xương cuồng.

Ngũ Đắc Chí lại cắt một dây dẫn: Xem ra kỹ thuật chơi bom của bọn Hàn Quốc cũng càng ngày càng tinh thâm, mẹ nó, tất cả đều là học theo tụi Mỹ.

Trương Dương đã lái xe hết tốc độ, có điều hắn lại không dám lái quá nhanh, ngã tư đường phía trước cần phải rẽ, nếu như rẽ gấp quá, xe ở phía sau có thể lật.

Xe quân dụng phụ trách mở đường dừng lại không tiếp tục đi nữa, Trương Dương giảm tốc độ, nghiến răng nghiến lợi nói: Con mẹ nó, giờ chỉ còn lại có hai chúng ta thôi, rốt cuộc có thể gỡ hay không, anh nói rõ cho tôi biết đi.

Ngũ Đắc Chí nói: Anh câm miệng lại, tôi đang nghiên cứu.

Trương đại quan nhân nhìn nhìn đồng hồ, chỉ còn lại có ba phút nữa, nghiên cứu? Con mẹ nó còn nghiên cứu cái rắm, hắn rẽ từ ngã tư, đột nhiên giậm ga nhanh nhất. Đối với hắn mà nói chỉ còn lại hai phút, bởi vì đột nhiên đổi địa điểm dẫn nổ, hai bên đường vẫn có không ít hàng rong, phi cơ trực thăng bay thấp đang phụ trách nhiệm vụ di tản họ.

Trương Dương lớn tiếng nói: Ngũ Đắc Chí, anh chuẩn bị rời khỏi xe đi, anh lập tức cắt đứt dây nối xe tải, sau đó tôi chở anh té.

Ngũ Đắc Chí không ngờ biểu hiện vô cùng trầm ổn: Còn thời gian mà?

Trương Dương bắt đầu giảm tốc độ, lái tới đường quốc lộ ven biển, hắn kéo chiếc xe tải đó tới bờ biển không người, sau khi đi sâu được một đoạn, thời gian chỉ còn lại một phút rưỡi, hắn dừng xe jeep lại rống lên: Bỏ xe!

Ngũ Đắc Chí lại thấp giọng nói: Chờ một chút, dây đen hay là dây đỏ? Trương Dương hận không thể chui vào tát cho gã hai cái, thằng ôn này rốt cuộc là loại người gì vậy, vào lúc sinh tử quan đầu không ngờ ẫn còn lằng nhằng như vậy, Trương Dương mở cửa xe, một dao chém dứt dây nối xe tải, hét với Ngũ Đắc Chí ở đằng sau: Đi thôi!

Ngũ Đắc Chí nói: Dây đỏ! Gã quyết đoán cắt đứt dây đỏ. Thời gian dừng ở giây 59, gã kinh hỉ hét lớn: Tôi thành công rồi, thành công rồi!

Trương Dương cũng không ngờ gã có thể thành công, vòng tới chỗ Ngũ Đắc Chí vẫy vẫy tay nói: Chạy nhanh đi, thứ đồ chơi này cũng có lúc mất hiệu lực đấy. còn chưa nói xong thì thời gian lại tiếp tục nhẩy.

Ngũ Đắc Chí sửng sốt, rốt cuộc bất chấp không nghiên cứu nữa, nhảy ra khỏi xe tải, Trương Dương lại xông vào xe jeep, Ngũ Đắc Chí từ sau vọt lên, hổn hển nói: Mau, mau lái xe!

Trương Dương đạp chân ga, xe jeep men the đường cái ven biển điên cuồng lái về phía trước.

Ngũ Đắc Chí thấp giọng đếm ngược: 30, 29,28... Trương Dương nghe mà bực cả mình, giận giữ hét: Anh con mẹ nó câm miệng lại đi!

Ngũ Đắc Chí là một tên cận nặng, hai mắt có chút lồi ra, gã bất mãn nhìn Trương Dương, ngoài miệng không nói những vẫn thầm đếm trong lòng.

Trương Dương sau khi lái ra khỏi đường ven biển, rẽ một phát rất đẹp, lái thẳng về phía bên phải.

Ngũ Đắc Chí nhìn về phía bãi biển thấp giọng nói: 5, 4, 3, 2... Số cuối cùng bị tiếng nổ hoàn toàn át đi.

Trương Dương chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, sau đó xe jeep từ trên đường quốc lộ bay lên, thân xe quay cuồng trong không trung, cửa kính xe bị sóng xung kích do vụ nổ tạo thành chấn cho vỡ nát, từ phía bên kia lăn xuống nền đường.

Cho dù là ở vị trí thành thương mậu Hàn Quốc cũng cảm giác được chấn động mãnh liệt này, tư lệnh viên quân khu Lưu Hằng nhìn về phía bãi biển, da thịt trên mặt đông cứng lại như đá cẩm thạch.

Chu Tú Tú ôm lấy miệng, nhìn khói bốc lên ở đằng xa.

Tất cả mọi người ở đây đều yên lặng chú ý về phía đó.

Kim Thượng Nguyên trợn trừng mắt, trong hai mắt đầy vẻ lo lắng, y kêu khẽ: Mẫn nhi... Mẫn nhi...

Kim Mẫn Nhi từ dưới đất bò dậy, lảo đảo bước về phía bãi biển, cô ta vừa đi vừa khóc, ánh tịch dương rất đẹp, nhưng cô ta lại thấy thế giới của mình đột nhiên trở nên đen tối, tất cả đều trong nụ cười của Trương Dương, cô ta lặng lẽ gọi: Trương Dương, anh không thể chết, anh không thể chết được!

Trương Dương tỉnh lại trước, cảnh vật mà hắn nhìn thấy tất cả đều điên đảo, rất nhanh liền ý thức được chắc là lật xe, cố gắng chịu đau, Trương Dương cở dây an toàn, dùng chân đá văng cánh cửa xe đã vặn vẹo, từ trong xe jeep đã biến hình chui ra.

Toàn bộ thế giới giống như đều xoay tròn, Trương Dương lảo đảo đi sang bên kia, toàn lực kéo cửa xe, kéo Ngũ Đắc Chí đã hôn mê ở bên trong ra, vừa mới kéo được hơn mười thước, xe jeep nổ tung, Trương Dương và Ngũ Đắc Chí lại bị ngã xuống đất, Trương Dương thở hổn hển, Ngũ Đắc Chí ở bên cạnh ngẩng đầu lên, kính của gã không biết đã bay đi đâu, trước mắt tất cả đều mơ hồ: Tôi... tôi đang ở đâu đây... Còn chưa nói xong đã lại hôn mê bất tỉnh.

Trương Dương nhìn xe jeep đang cháy hừng hực, lại nhìn ngọn lửa ngút trời do vụ nổ ở bờ biển dẫn tới, hắn bỗng nhiên mỉm cười, cười rất vui vẻ, rất sáng lạng

/2583

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status