Trương Dương trong lòng chấn động, lập tức cảm thấy kinh hỉ nói không nên lời, Hà Trường An đã trở lại, thằng cha này thật sự có thể gọi là xuất quỷ nhập thần, trước đó không có một chút dấu hiệu nào, nói về là về ngay, Trương Dương nói: y đang ở đâu?
Phó Trường Chinh nói: Ông ta tới tìm anh, tôi nói anh phải một lúc nữa mới đến, y liền dẫn trợ lý tới xem sân thể dục rồi. Phó Trường Chinh chỉ chỉ vào cánh cửa nhỏ đi thông tới sân thể dục, Hà Trường An chính là từ nơi này mà đi qua.
Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Trương Dương chính là Hà Trường An cũng có hứng thú đối với khu đất sân thể dục này. Người này làm bất kỳ chuyện gì cũng có mục đích khá rõ ràng, nếu không có việc, trời lạnh như thế này y nhất định không chịu đi bộ tới sân thể dục, không có lợi thì không dậy sớm, đây chính là nói về thương nhân, Trương đại quan nhân không hề có ý khinh thị thương nhân, khi còn ở triều đại Tùy thì còn có thể, nhưng hiện tại thì khác rồi. Địa vị của thương nhân thực sự đã làm dấy lên biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trương Dương cũng không về văn phòng, trực tiếp từ cửa nhỏ đi tới sân thể dục, đi không xa liền nhìn thấy bóng của Hà Trường An, bên cạnh y còn có một lái xe, hai người đang đang đứng trước cửa lớn của sân thể dục, chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó.
Trương Dương lặng lẽ đi tới, nghe thấy Hà Trường An nói: Thật sự là biết đánh bàn tính như ý.
Hà Trường An nói xong câu này liền nhìn thấy Trương Dương, y bật cười, nụ cười rất ấm áp, sau khi trải qua phong ba ở kinh thành, giữa y và Trương Dương có chung một bí mật, bí mật này rất ấm áp, từ nay về sau đã gắn chặt y và Trương Dương như người thân, Hà Trường An đi tới, vươn tay ra.
Trương Dương và Hà Trường An nhiệt tình nắm chặt tay nhau, nói: Chú Hà về lúc nào vậy, sao không gọi điện báo trước, cháu cũng may mà thật thà ở Ủy ban thể dục thể thao đợi chú.
Hà Trường An cười nói: Người có thể khiến cậu thật thà ngồi đợi ở trong văn phòng vẫn chưa xin ra đâu.
Trương Dương cũng không nhịn được mà bật cười, Hà Trường An hiểu mình rất rõ, hắn nhìn lướt qua sân thể dục rồi nói: Chú Hà đối với sân thể dục hình như cảm thấy rất có hứng thú.
Hà Trường An chỉ vào cửa lớn của sân thể dục: Đi vào bên trong đi!
Hai người cùng nhau sóng vai đi vào sân thể dục, sân thể dục cũ của thành phố Nam Tích hiện tại đã cũ nát không chịu nổi, bình thường hoạt động thể dục thể thao của Nam Tích cũng rất ít, khi không có thi đấu thì sân thể dục gần như bỏ hoang, trong sân thể dục lớn như vậy mà chỉ có hai người đang quét rác.
Hà Trường An và Trương Dương chậm rãi bước trên đường băng, Hà Trường An nói: Sang năm nơi này sẽ bỏ hoang à.
Trương Dương nói: Sau khi trung tâm thể dục mới xây xong, nơi này không còn tác dụng gì nữa, lúc trước tập đoàn Tinh Nguyệt nhìn trúng khu đất này, đề xuất dùng giá năm trăm ngàn mua lại khu đất bao gồm cả Ủy ban thể dục thể thao ở bên trong làm điều kiện trao đổi, rồi bọn họ sẽ lập tức rót vốn vào cảng Nước Sâu. Trương Dương là cố ý nói cho Hà Trường An nghe, Hà Trường An cũng là một trong những nhà đầu tư chủ yếu của cảng Nước Sâu, có thể nói khốn cảnh tài chính trước mắt của cảng Nước Sâu cũng có quan hệ rất lớn với y.
Hà Trường An nói: Vừa rồi tôi cũng nói tới chuyện này, năm trăm ngàn để mua khu đất này, nhưng lại dùng phương thức khấu trừ trong lợi ích hoa hồng về sau để trả, quả thực chẳng khác nào là cướp trắng. Chuyện tốt như vậy, không cần Tinh Nguyệt đến, tôi bỏ ra tám ngàn vạn, khối đất này tôi cũng muốn.
Trương Dương cười nói: Chú Hà thật là có hảo khí phách, những lời này chú tốt nhất hãy nói với bí thư Từ đi.
Hà Trường An nói: Tôi định ngày mai sẽ đi gặp y!
Trương Dương nói: Chú lần này trở về định làm gì, có chuẩn bị tiếp tục đầu tư vào cảng Nước Sâu không, hay là lại có tính toán gì khác?
Hà Trường An nói: Cảng Nước Sâu là hạng mục tốt như vậy, tôi không lý do nào lại không đầu tư, nhưng tôi cũng không thể đem tất cả tiền của tôi dồn vào một chỗ được.
Trương Dương nói: Để lộ cho chú một tin tức tốt nhé, bởi vì cảng Nước Sâu Nam Tích gặp phải vấn đề tài chính, rất có thể sẽ áp dụng phương thức cùng nhau khai phá xây dựng với Lam Sơn, nếu chuyện này có thể bàn xong, nhà đầu tư các vị đối với Nam Tích mà nói sẽ không còn quan trọng nữa đâu.
Hà Trường An mỉm cười nói: Tôi đối với đầu tư luôn luôn nhìn rất thoáng, chỉ cần trong tay có tiền, không lo không có hạng mục tốt, tôi lúc trước sở dĩ do dự trên vấn đề đầu tư cảng Nước Sâu không chỉ là vì tập đoàn Tinh Nguyệt, mà là công trình cảng Nước Sâu quá lớn, trận tuyến kéo quá dài, trong thời gian ngắn hạn muốn thu hồi đầu tư căn bản là chuyện không thể. Tôi cần nhiều tiền như vậy làm gì? Tiền đối với tôi mà nói chỉ là một con số, những năm nay tôi liều mạng kiếm tiền, tiền kiếm được liền bỏ ra mua đồ cổ sưu tập, những chuyện khác tôi đều không nghĩ đến, tôi thậm chí còn không biết tiền của mình về sau sẽ để lại cho ai?
Trương Dương cười nói: Hiện tại thì biết rồi chứ? Hà Trường An trước đây là chỉ cô đơn một mình, hiện tại y có con gái, có cháu ngoại, nhân sinh quan của y tất nhiên bởi vậy mà thay đổi.
Hà Trường An gật đầu, không nói gì, khóe môi lại lộ ra nụ cười hiểu ý.
Trương Dương nói: Tối nay để cháu làm chủ nhé.
Hà Trường An dừng chân lại nói: Khu đất này thật sự rất không tồi, tôi rất có hứng thú với nó.
Trương Dương nói: Kiều Bằng Cử cũng rất có hứng thú.
Hà Trường An nghe thấy tên của Kiều Bằng Cử thì không khỏi bật cười: Tốt lắm, tôi sẽ hợp tác cùng hắn.
Trương Dương nói: Chú Hà gần đây cũng có hứng thú với hợp tác đầu tư à?
Hà Trường An nói: Lớn tuổi rồi, không có nhiều tinh lực đẻ quản nhiều chuyện như vậy, gặp hạng mục thích hợp, tôi xuất tiền, để người trẻ tuổi xuất lực, cho dù kiếm ít một chút, nhưng tôi có thể thanh nhàn, tự tại.
Trương Dương cười nói: Tâm tính của chú Hà hiện tại thật sự là khiến cho người ta hâm mộ.
Hà Trường An ý vị thâm trường nhìn Trương Dương nói: Không có cậu, tôi làm sao có được tâm tính như vậy.
Hai người đồng thời bật cười.
Sau khi dạo một vòng ở sân thể dục, Hà Trường An đi theo Trương Dương vào văn phòng của hắn uống trà, đóng cửa phòng lại, Hà Trường An đưa một hộp gỗ nhỏ cho Trương Dương.
Trương Dương có chút kinh ngạc nói: Cái gì vậy?
Hà Trường An tỏ ý bảo hắn tự mình mở ra xem.
Trương Dương mở hộp gỗ ra, thấy bên trong là một vật trang sức đầu sư tử bằng vàng ròng được chạm trổ tinh mỹ, giá trị của bản thân vàng rong đã không cần phải nói, hai mắt của sư tử còn được khảm hai viên kim cương đỏ. Trương Dương tuy rằng không có nghiên cứu gì đối với châu báu, nhưng cũng biết giá trị của thứ này không nhỏ, vội vàng xua tay nói: Vô công bất thụ lộc, cháu không dám nhận đồ quý giá như vậy đâu.
Hà Trường An cười nói: Đây là tiểu Hoan tặng cho cậu, tôi dẫn bọn họ tới châu Phi, ở mỏ vàng của tôi, tiểu Hoan cũng theo họ học đãi vàng, nói muốn tự mình đào vàng làm bùa hộ thân cho cậu, tôi đã bảo thợ kim hoàn nổi danh của Nam Phi khắc vàng mà tiểu Hoan đào được thành đầu sư tử, tiểu Hoan còn ở mặt trên khắc tên của cậu và nó đấy.
Trương Dương cầm đầu sư tử lên xem, lật lại, quả nhiên nhìn thấy chữ nhỏ ở mặt sau, con trai Tần Hoan, cha Trương Dương. Trương đại quan nhân trong lòng kích động vô cùng, mình tự dưng có một thằng con trai nuôi, mới lớn có chừng đó mà đã biết hiếu kính với cha rồi.
Hà Trường An mỉm cười nói: Nhìn thấy cảm tình của nó đối với cậu sâu đậm như vậy, tôi cũng phải cảm thấy hâm mộ.
Trương Dương nói: Hiện tại bọn họ có khỏe không?
Hà Trường An gật đầu nói: Tôi đã làm cho bọn họ thân phận hoàn toàn mới, tiểu Hoan đã nhập học rồi, nếu không phải vì để tránh Tần gia trả thù, tôi đã sớm gọi gọi bọn họ trở về.
Trương Dương nói: Rời khỏi cũng tốt, ít nhất cuộc sống của hai mẹ con họ cũng sẽ không bị những người khác quấy rầy.
Hà Trường An nói: Tôi nợ Manh Manh thật sự nhiều lắm, về sau tôi sẽ cố gắng bồi thường cho nó, hy vọng có thể mang đến hạnh phúc cho nó, không để nó bị thương tổn gì nữa.
Trương Dương đeo vật trang sức lên cổ, quả thật là có chút phân lượng, Hà Trường An xem ra dựa vào mỏ vàng Nam Phi mà phát tài rồi.
Hà Trường An nói: Chuyện Cảng Nước Sâu, tôi muốn nói chuyện với thị trưởng Cung.
Trương Dương gật đầu nói: Tối nay tôi sẽ hẹn y ra.
Cung Kì Vĩ nghe nói Hà Trường An đã trở lại, rất khoái trá nhận lời mời của Trương Dương, y cũng muốn bàn chuyện với nhà đầu tư chủ yếu của cảng Nước Sâu này.
Tối hôm đó chỉ có Cung Kì Vĩ, Hà Trường An, Trương Dương ba người, Hà Trường An trước đây tiếp xúc rất ít với Cung Kì Vĩ, hiểu biết về người này không nhiều lắm, nhưng từ tình huống mà lần này y trở về nhìn thấy, cùng với những gì mà Trương Dương đã nói với y, Hà Trường An đã bước đầu đưa ra phán đoán, Cung Kì Vĩ là do bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương bồi dưỡng, mà Trương Dương chỉ sắm vai tác dụng nước cờ đầu ở Nam Tích, cục diện chính trị của Nam Tích sẽ thay đổi. Hà Trường An tuy rằng nói rất bình thản, nhưng bản tính thương nhân của y sẽ không dễ dàng thay đổi, khi ngửi được cơ hội, sao có thể dễ dàng buông tha, trong mắt Hà Trường An, thương trường và chính trị Trung Quốc tương liên chặt chẽ, thường thường khi chính trị thay đổi cũng ẩn chứa thương cơ cực lớn. Y lần này trở về cũng không phải vì ôn lại chuyện xưa với Trương Dương, y làm sao cỏ thể bỏ qua miếng bánh ngọt cực lớn cảng Nước Sâu này.
Sau khi Cung Kì Vĩ và Hà Trường An ngồi xuống, Trương Dương cười nói: Mọi người sớm đã quen nhau rồi, cho nên không cần tôi phải giới thiệu nữa.
Hà Trường An mỉm cười nói: Tôi quen thị trưởng Cung đã lâu rồi, có điều ngồi cùng nhau ăn cơm vẫn là lần đầu tiên.
Cung Kì Vĩ cười nói: Khi đó tôi phân quản thể dục thể thao, chỉ là Hà tiên sinh không có hứng thú gì đối với thể dục thể thao, cho nên chúng ta vẫn chưa có có cơ hội trao đổi.
Hà Trường An nói: Hiện tại thị trưởng Cung chủ quản công trình cảng Nước Sâu, sau này cơ hội trao đổi của chúng ta nhất định sẽ rất nhiều, là nhà đầu tư của cảng Nước Sâu, tôi đối với việc thị trưởng Cung chưởng quản đại cục cảng Nước Sâu hoan nghênh cả hai tay!
Cung Kì Vĩ nói: Những lời này của Hà tiên sinh khiến tôi rất ấm lòng, công tác về sau còn cần Hà tiên sinh ủng hộ nhiều hơn.
Hà Trường An nói: Tôi sẽ ủng hộ toàn lực, chủ nhiệm Trương là bạn vong niên, lão bằng hữu của tôi, vừa rồi cậu ấy nhắc tới với tôi là cảng Nước Sâu gặp phải khó khăn, tôi cân nhắc một chút, tôi quyết định đầu tư thêm vào cảng Nước Sâu, hai triệu đã đáp ứng trước đây cho tài chính kỳ hai cuối tuần nhất định sẽ tới.
Cung Kì Vĩ nghe thấy Hà Trường An nói như vậy, thật sự là vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, Trương Dương ngây ra, mình cũng không tìm Hà Trường An đòi tiền, không ngờ tiệc tối vừa mới bắt đầu, Hà Trường An đã chủ động biểu thị sẽ gửi khoản đầu tư vào tới khoản, còn nói là nguyên nhân ở mình, ở ngoài mặt chính là bán cho mình một mối nhân tình. Trương Dương đương nhiên hiểu rõ, mặt mũi của mình còn chưa lớn tới mức này, chỉ nói một câu đã khiến Hà Trường An ngoan ngoãn nôn hai triệu ra. Hà Trường An có thể trở thành nhân vật phong vân trên thương trường cũng không phải là ngẫu nhiên, người ta khẳng định là nhìn thấy tiền cảnh tiềm tàng cảng Nước Sâu, bằng không sẽ không đầu tư thống khoái như vậy.
Cung Kì Vĩ mỉm cười nói: Hà tiên sinh quả nhiên là người thống khoái, thật không dám giấu, cảng Nước Sâu quả thực gặp một số khó khăn trên tài chính.
Hà Trường An nói: Thị trưởng Cung cứ nói thẳng với tôi, chỉ cần Hà mỗ có thể làm được, nhất định sẽ làm hết sức.
Trương Dương chen vào một câu rất đúng lúc: Cái đó... Hà tiên sinh, ngài đầu nhập tài chính chắc sẽ không có thêm điều kiện phụ gì chứ?
Hà Trường An cười ha ha, nói: Lúc trước tôi bởi vì phải xử lý chuyện mỏ vàng ở nước ngoài cho nên trì hoãn kế hoạch đầu tư cảng Nước Sâu, đối với điều này tôi thực sự cảm thấy áy náy, cho nên sau khi xử lý chuyện mỏ vàng xong, lập tức trở lại ngay. Nói một câu thật lòng, nếu không phải coi trọng cảng Nước Sâu, tôi lúc trước cũng sẽ không lựa chọn đầu tư vào cảng Nước Sâu Nam Tích, các vị cũng biết đấy, tôi trong khoảng thời gian này luôn luôn day dứt chuyện cảng Nước Sâu, sợ tài chính của tôi làm ảnh hưởng tới tiến độ của cảng Nước Sâu,nói ra xin hai người đừng cười, tôi thực sự là sợ bị Nam Tích đá ra khỏi cuộc, về sau không còn có phần tham dự xây dựng cảng Nước Sâu nữa.
Hai người đồng thanh bật cười, Cung Kì Vĩ đương nhiên sẽ không tin lời nói của Hà Trường An là thật, trong khoảng thời gian này Hà Trường An mất tích không thấy tăm hơi, chính phủ thành phố Nam Tích nghĩ hết mọi biện pháp để liên lạc với y, nhưng lại không thể liên hệ được, chuyện quá khứ dù sao cũng đã trôi qua, hiện tại y chẳng những trở về, hơn nữa còn thống khoái đáp ứng đầu tư, điều này đối với cảng Nước Sâu đang lâm vào khốn cảnh mà nói, đối với Cung Kì Vĩ đang hết đường xoay xở mà nói là một chuyện tốt.
Hà Trường An còn có việc, vào lúc tám giờ liền đứng dậy cáo từ, Trương Dương và Cung Kì Vĩ cùng nhau tiễn y ra ngoài cửa, nhìn chiếc xe Bentley đó của Hà Trường An biến mất trong bóng tối, Trương Dươg cười nói: Thị trưởng Cung, hai triệu này của Hà tiên sinh ít nhất có thể giải quyết cái nguy trước mắt.
Cung Kì Vĩ cười nói: Trong thiên hạ không chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, chỉ có cùng chung lợi ích!
Sự có mặt kịp thời của Hà Trường An giúp Cung Kì Vĩ có được cơ hội để hít thở, cũng giúp khó khăn tài chính của cảng Nước Sâu tạm thời được giải quyết. Nhưng sự có mặt của y lại khiến phía tập đoàn Tinh Nguyệt trở tay không kịp, Hà Trường An khởi động lại kế hoạch đầu tư chẳng khác nào là hủy đi sân khấu của bọn họ, đã có hai triệu của Hà Trường An, thành phố Nam Tích càng không thể đem khu đất sân thể dục nhượng lại cho tập đoàn Tinh Nguyệt, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên nhìn thấy vấn đề cảng Nước Sâu đã được tạm thời giải quyết, cũng cảm thấy vui mừng, có điều y cho rằng chuyện này không có bất kỳ liên quan nào với Cung Kì Vĩ, đầu tư của Hà Trường An lúc trước đã được ký kết, nếu thêm một đoạn thời gian nữa, vấn đề tài chính vẫn chưa được giải quyết, như vậy y sẽ truy cứu trách nhiệm của Cung Kì Vĩ, cho nên Từ Quang Nhiên cho rằng Cung Kì Vĩ là người tốt số, y mới là người nhận được lợi ích nhất vì Hà Trường An khởi động lại kế hoạch đầu tư.
Các thường ủy cũng đều bởi vì vấn đề cảng Nước Sâu được hóa giải mà vui mừng không thôi.
Thị trưởng Hạ Bá Đạt nói: Hà Trường An lần này sắm vai nhân vật gây mưa đúng lúc, có khoản đầu tư này, vấn đề của cảng Nước Sâu cuối cùng cũng được làm dịu đi.
Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên nói: Bá Đạt, hai chữ dịu đi này của anh dùng thật sự là rất chính xác, có thể nhìn ra, mọi người đều rất cao hứng, nhưng tôi muốn nhắc nhở chư vị, vấn đề của cảng Nước Sâu không hề được giải quyết từ trên căn bản, hai triệu đối với công trình lớn như cảng Nước Sâu mà nói chỉ là một bộ phận rất nhỏ, tôi cũng rất thật cao hứng, dù sao hai triệu này được rót vào cũng chỉ giúp cho chúng ta có được chút thời gian, điều này đối với chúng ta mà nói là một cơ hội tốt, chúng ta phải lợi dụng trong khoảng thời gian này hoàn toàn tiêu trừ tai hoạ ngầm đang tồn tại của cảng Nước Sâu, hoàn toàn giải quyết vấn đề tài chính đang làm khốn nhiễu cảng Nước Sâu.
Bộ trưởng Tổ chức Hà Anh Bồi nói: Bí thư Từ, vấn đề luôn không ngừng phát triển biến hóa, giải quyết hoàn toàn cũng không dễ dàng đâu.
Từ Quang Nhiên nói: Khó khăn là luôn có, chúng ta phải vượt qua từng cái một, cho nên mới nói, chủ nghĩa bi quan không thể theo, lạc quan mù quáng cũng không thể. Sự cố gắng của chúng ta, sự trả giá của chúng ta khẳng định là sẽ được hồi báo, tuyệt đối sẽ không lãng phí.
Phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo trong lòng rất chua xót, gã phát giác Cung Kì Vĩ so với mình thì tốt số hơn nhiều, vừa mới lên đài thì Hà Trường An đã trở lại, chẳng những vậy vừa trở lại đã thống khoái khoái đầu nhập hai triệu, lúc mình còn phụ trách cảng Nước Sâu sao y không trở lại? Đúng là tức chết người ta mà.
Bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên nói: Tất cả thương nhân đều là không có lợi thì không dậy sớm, sự đầu tư của Hà Trường An đã chứng minh, hạng mục cảng Nước Sâu rất có tương lai, y nhìn thấy tiền cảnh tốt đẹp của cảng Nước Sâu, tập đoàn Tinh Nguyệt cũng xem trọng cảng Nước Sâu, nếu không bọn họ vì sao không rút đầu tư? Tôi đã nói rồi, đối với những nhà đầu tư này không thể khách khí được, Tinh Nguyệt không phải ra điều kiện ư? Chúng ta căn bản không cần để ý tới bọn họ, Bọn họ không đầu tư, tự nhiên có người đầu tư, theo sự không ngừng xây dựng của cảng Nước Sâu, sẽ có càng ngày càng nhiều thương nhân nhận thức được tiền đồ của cảng Nước Sâu, nhận thức được trong đây ẩn chứa hiệu quả và lợi ích cực lớn, chờ tới lúc đó, tiền của bọn họ chúng ta còn chẳng thèm dùng ý chứ.
Lời nói của Lý Bồi Nguyên cũng khơi dậy oán niệm lâu ngày của các thường ủy đối với tập đoàn Tinh Nguyệt, cả đám đều tỏ ý hành vi áp chế chính phủ của Tinh Nguyệt không đáng được tha thứ, nhất định phải cho bọn họ một bài học.
Từ Quang Nhiên cười cười làm động tác hạ xuống, ý bảo mọi người phải bình tĩnh, Từ Quang Nhiên nói: Hòa khí phát tài, mục đích của chúng ta là vì sớm ngày xây xong cảng Nước Sâu, chứ không phải là để trút giận với ai, tập đoàn Tinh Nguyệt cũng đã nhắc nhở chúng ta, khi chúng ta đối đãi với ngoại thương nhất định phải nắm chắc quyền chủ động. Trước khác nay khác, tâm tình của Từ Quang Nhiên lúc này rõ ràng là tốt hơn nhiều.
Hạ Bá Đạt trong lòng thầm cười lạnh, nói đông cũng là anh, nói tây cũng là anh, Từ Quang Nhiên à Từ Quang Nhiên, anh lật mặt cũng nhanh thật, ở sâu trong nội tâm Hạ Bá Đạt tràn ngập thất vọng, sự xuất hiện của Hà Trường An khiến mâu thuẫn vốn nên kích hóa lại dịu đi nhiều, đây cũng không phải là điều mà y muốn thấy.
Từ Quang Nhiên tựa hồ không muốn tiếp tục nói chuyện cảng Nước Sâu nữa, liền chuyển đề tài sang trù bị vận hội tỉnh, ánh mắt hướng sang Trần Hạo nói: Công tác chuẩn bị của thế nào rồi?
Trần Hạo rõ ràng ngây ra một thoáng, thị lý tuy rằng bảo gã phân quản công tác thể dục thể thao, nhưng trong khoảng thời gian này, Trần Hạo bởi vì chuyện của cảng Nước Sâu mà tâm tình buồn bực không thôi, căn bản hỏi đến chuyện bên kia, Từ Quang Nhiên vừa hỏi, khiến cho gã tắc tị, Trần Hạo nói: Đang tiến hành rất thuận lợi. Những lời này nói kiểu cho có.
Có điều ai cũng nghe ra trong những lời này của gã có thành phần nói cho có lệ, Từ Quang Nhiên cũng không tiếp tục hỏi nữa, y cảm thấy được Trần Hạo vẫn chưa khôi phục trở lại, chuyện cảng Nước Sâu đối với gã là một đả kích rất lớn.
Hạ Bá Đạt nói: Chủ nhật tuần này sẽ tổ chức một trận bóng đá ngôi sao, biểu thị vận hội tỉnh khởi động toàn diện. Chủ nhiệm Cừ của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh sẽ tự mình tới hiện trường phát bóng, chúng ta đã nhận được thư mời của Ủy ban thể dục thể thao.
Từ Quang Nhiên cười nói: Chủ nhiệm Cừ phát bóng thì có nghĩa là vận hội tỉnh lần thứ mười hai của chúng ta chính thức bắt đầu khởi động. Y nói với Trần Hạo: Trần Hạo, trách nhiệm của anh là càng lúc càng nặng đó.
Trần Hạo cười cười, rất xấu hổ, y cũng biết Từ Quang Nhiên là có hảo ý, là đang cố ý cường điệu tính trọng yếu của gã, đang giúp cho gã, nhưng bất kể là có cường điệu đến thế nào, tính trọng yếu của vận hội tỉnh không thể so sánh được cảng Nước Sâu.
Từ Quang Nhiên nhìn thấy biểu hiện của Trần Hạo lúc này, trong lòng không khỏi thầm cảm thán, cầm lên được thì cũng phải bỏ xuống được, đó là tố chất cơ bản nhất mà một cán bộ quốc gia nên có, Trần Hạo ở phương diện này rõ ràng là còn thiếu hiều. Mỗi lần vào những lúc như thế này, Từ Quang Nhiên bất giác lại nhớ tới Thường Lăng Không, nếu Thường Lăng Không không tới Lam Sơn, có lẽ là một cảnh tượng khác rồi. Hiện thực dù sao cũng là hiện thực, bên trong ban lãnh đạo Nam Tích hiện giờ sóng ngầm bắt đầu khởi động, tâm tính của rất nhiều người đều nảy sinh biến hóa, Từ Quang Nhiên vẫn luôn cảnh giác thị trưởng Hạ Bá Đạt, nhưng hiện tại y phát hiện người thật sự uy hiếp mình không phải là Hạ Bá Đạt mà là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương.
Trong chuyện bổ nhiệm Cung Kì Vĩ, Kiều Chấn Lương đã bắt đầu chủ động can thiệp, đây tuyệt đối không phải là một dấu hiệu tốt, chứng tỏ Kiều Chấn Lương không hài lòng đối với năng lực lãnh đạo của y, Từ Quang Nhiên bởi vậy mà trở nên cẩn thận hơn nhiều, y đã chuẩn bị tốt để ứng đối với nguy cơ chính trị.
Sau khi chấm dứt cuộc họp thường ủy sau khi chấm dứt, Từ Quang Nhiên và Hạ Bá Đạt đi cùng nhau, Hạ Bá Đạt cười nói: Bí thư Từ, trận đấu bóng đá ngôi sao cuối tuần này ngài có đến xem không?
Từ Quang Nhiên lắc đầu nói: Vốn cũng muốn đi, nhưng lại đúng vào ngày sinh nhật cháu ngoại tôi, đã đáp ứng đưa nó đi công viên rồi.
Hạ Bá Đạt nói: Hay là dẫn cả đứa bé tới xem bóng đá đi.
Từ Quang Nhiên cười nói: Sức hấp dẫn của công viên đối với trẻ con vẫn lớn hơn nhiều, chúng ta làm lãnh đạo, không thể nói mà không giữ lời, phải không?
Hạ Bá Đạt bật cười ha ha.
Từ Quang Nhiên nói: Anh đi đi, chủ nhiệm Cừ tới, phía Nam Tích chúng ta cũng nên chiêu đãi long trọng một chút, trăm ngàn lần đừng để cho người ta cảm thấy không vừa ý.
Hạ Bá Đạt gật đầu nói: Công tác chiêu đãi cụ thể có Trần Hạo lo rồi.
Hai người nói chuyện thì có vẻ khách khí, nhưng ở tỏng lòng không ai coi người kia ra gì.
Phó thị trưởng Thường vụ Trần Hạo cũng là sau cuộc họp thường ủy lần này mới ý thức được công tác chủ yếu của mình đã biến thành thể dục thể thao, mình hiện tại phải đối mặt với vận hội tỉnh sắp triển khai, làm lãnh đạo tuy rằng phong quang nhưng trách nhiệm gánh vác trên vai cũng không phải ít, quay về văn phòng, gã gọi điện thoại cho Trương Dương, bảo Trương Dương đến văn phòng của mình một chuyến.
Trương Dương tuy rằng có chút phản cảm đối với Trần Hạo, nhưng người ta hiện tại dù sao cũng là lãnh đạo phân quản của mình, công phu ngoài mặt vẫn phải làm, sau khi nhận được điện thoại, hắn lập tức đến thị chính phủ.
Thái độ lần này của Trần Hạo đối với Trương Dương ít nhiều cũng hòa ái hơn: Trương tới rồi à, mau ngồi đi.
Trương đại quan nhân có chút được yêu quá mà sợ, nói: Thị trưởng Trần tìm tôi có gì phân phó?
Trần Hạo cười nói: Không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ là muốn tùy tiện tâm sự với cậu thôi, thị lý bảo tôi phụ trách công tác thể dục thể thao, tôi đương nhiên phải tìm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao là cậu để tìm hiểu tình huống một chút rồi.
Trương Dương nói: Thị trưởng Trần muốn tìm hiểu những phương diện nào?
Trần Hạo nói: “công tác chuẩn bị Vận hội tỉnh ra sao rồi?
Trương Dương nói: Xây dựng trung tâm thể dục mới đã đang tiến hành, trước mắt đa số hạng mục được tiến hành đều là nợ tiền, dựa theo hợp đồng quy định, có một số khoản công trình chúng ta sau khi trung tâm thể dục thể thao xây xong sẽ phải trả.
Trần Hạo nghe thấy hắn vừa mở miệng đã chuẩn bị đòi tiền, vội vàng ngắt lời hắn : Trước không nói đến chuyện tiền, cậu thấy trung tâm thể dục mới có thể hoàn công trong thời gian quy định không?
Trương Dương trả lời một cách rất khẳng định: Có thể! Nhưng hiện tại phải nghĩ biện pháp kiếm tiền đã!
Trần Hạo nhíu mày, gã rất không thích cái cách nói chuyện này của Trương Dương, rất trắng trợn, kiếm tiền ư! Cho rằng là đang làm ăn buôn bán à? Một cán bộ quốc gia sao lại nói những lời không có tiêu chuẩn như vậy? Gã bỗng nhiên nhớ tới Trương Dương hiện tại đã là chính ban. Trần Hạo nói: Tiền tài không phải là vạn năng, tuy rằng rất quan trọng, nhưng trong tổ chức vận hội tỉnh, tiền tài chỉ có thể chiếm vị trí vị thứ hai, quan trọng nhất là thông qua tổ chức vận hội tỉnh lần này đề cao lực ngưng tụ của người dân, tăng cường cảm giác tự hào của nhân dân Nam Tích, thậm chí là toàn bộ Bình Hải, đề cao tinh thần chủ nghĩa yêu nước của mọi người.
Trương Dương nói: Thị trưởng Trần, lời này của ngài tôi không đồng ý, không có tiền, sao có thể xây dựng được trung tâm thể dục mới? Không có tiền, chúng ta lấy cái gì thưởng cho vận động viện, lấy tiền đâu mà trả lương cho huấn luyện viên?
Trần Hạo nói: Tôi cũng không phải là nói không có tiền thì vẫn có thể khởi động được vận hội tỉnh, tôi nói là anh phải hiểu cái gì mới là quan trọng nhất.
Trương Dương cười nói: Tôi chỉ biết là hiện tại quan trọng nhất chính là tiền, không có cơ sở kinh tế thì tất cả chỉ là nói suông.
Trần Hạo tuy rằng cũng cho rằng Trương Dương nói có chút đạo lý, nhưng gã không quen với cách ăn nói của thằng ôn này, quá nông cạn, Trần Hạo nói: Tài chính của thị lý rất khẩn trương, cậu cũng không phải là không biết.
Trương Dương nói: Cho nên tôi không định tìm thị lý đòi tiền!
Trần Hạo cũng đã có chút hiểu biết về thủ pháp mà Trương Dương quen dùng: Cậu không phải đã bán đấu giá quyền rước đuốc rồi ư?
Trương Dương nói: Vẫn chưa tới nước đó, bán đấu giá không phải là giả, có điều cái mà tôi muốn bán đấu giá không phải là quyền rước đuốc, mà là... Nói tới đây thằng ôn này cố ý thở hắt ra.
Trần Hạo bị hắn khiến cho hiếu kỳ: Cậu muốn bán đấu giá cái gì?
Đất, khối đất của sân thể dục và Ủy ban thể dục thể thao.
Trần Hạo mở to hai mắt, nói: Sao cơ? Gã bất kể là như thế nào cũng không ngờ rằng Trương Dương lại có chủ ý với khối đất này.
Trương Dương nói: Thị trưởng Trần, lúc trước tập đoàn Tinh Nguyệt muốn ép thị lý bán khối đất đó của chúng tôi cho họ, trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng cấp bậc của tôi bày ra đó, trong chuyện này tôi không có quyền lên tiếng, hiện tại Hà Trường An đã trở lại, vấn đề tài chính của cảng Nước Sâu đã được làm dịu, thị lý cũng không cần phải đáp ứng điều kiện của tập đoàn Tinh Nguyệt nữa, khu đất này vốn là của Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi, tôi nghĩ Ủy ban thể dục thể thao nên có quyền chủ trì bán đấu giá, tài chính nhất định có được từ bán đấu giá sẽ dùng cho sự nghiệp thể dục thể thao của thành phố Nam Tích, thị trưởng Trần, lý do này có đủ đường hoàng hay không?
Trần Hạo cự tuyệt một cách trảm đinh tiệt thiết: Không được! Đất là của quốc gia, còn sử dụng như thế nào thì do thị lý thống nhất, không thể để anh muốn làm gì thì làm.
Trương Dương nói: Thị trưởng Trần, nếu Hà Trường An không trở lại, khu đất này sẽ bị bán cho tập đoàn Tinh Nguyệt một cách không minh bạch, thống nhất quy hoạch gì chứ, quy hoạch cũng là để phục vụ cho sự phát triển của thành phố Nam Tích, nếu có thể bán đấu giá công khai khu đất này, một bộ phận tiền kiếm được chúng tôi sẽ nộp lên trên thị lý, một bộ phận dùng cho tổ chức vận hội tỉnh, khó khăn không phải sẽ được giải quyết ư, ngài được phân quản công tác thể dục thể thao, ngài phải ra mặt cho chúng tôi, làm chủ cho chúng tôi.
Trần Hạo nói: Trương, cậu không hiểu ư? Hiện tại khu đất sân thể dục này rất mẫn cảm, thị lý khó khăn lắm mới lật được một trang, cậu đề xuất vào những lúc như thế này là không thích hợp đâu.
Trương Dương nói: Có gì mà không thích hợp? Cho dù tôi không đề cập tới, tự nhiên cũng sẽ có người nói. Tinh Nguyệt thèm muốn khu đất này, tìm mọi cách để chiếm được nó, theo tin tức mà tôi có được, hiện tại còn có người khác cảm thấy hứng thú với khu đất này, nguyện ý bỏ ra tám ngàn vạn, khu đất này của sân thể dục cũ và Ủy ban thể dục thể thao được thay đổi mục đích sử dụng đã là xu thế tất yếu, đã như vậy thì dứt khoát bán đấu giá công khai đi, có một số việc là không thể tránh được, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Thị trưởng Trần, tôi đã nói hết với ông rồi, xây dựng trung tâm thể dục mới, triển khai vận hội tỉnh, tài chính thiếu hụt rất lớn, tôi hiện tại vứt bỏ hết cả sĩ diện, đi khắp nơi cầu tài trợ, nhưng chẳng có ai lại tự dưng dâng tiền lên cho chúng ta, lấy ví dụ là trung tâm thể dục mới, khoản công trình khẳng định sẽ phải trả cho người ta, khoản tiền tiền kì cũng không thể đảm bảo có thể đủ để xây hết trung tâm thể dục mới, chúng ta hiện tại không mau kiếm tiền, một khi đợi dùng hết tiền rồi, sẽ phải đối diện với đình công, tới lúc đó ngày khai mạc vận hội tỉnh kề cận, kỳ hạn công trình lại bị kéo dài, thị lý không truy cứu trách nhiệm của tôi mới là lạ, tôi xui xẻo thì tôi chịu, nhưng tôi không muốn làm liên lụy tới ngài. Trương đại quan nhân rõ ràng là đang là ám chỉ Trần Hạo, nếu công trình xảy ra vấn đề, tôi phải gánh vác trách nhiệm, nhưng anh con mẹ nó cũng đừng hòng trốn tránh. Mọi người đều là châu chấu xuyên trên cùng một sợi dây, tôi chạy không được mà anh cũng chẳng thoát, anh không đồng tâm hiệp lực với tôi ư? Hiện tại đã lên thuyền tặc rồi, có muốn chạy cũng không có cửa đâu!]
Phó Trường Chinh nói: Ông ta tới tìm anh, tôi nói anh phải một lúc nữa mới đến, y liền dẫn trợ lý tới xem sân thể dục rồi. Phó Trường Chinh chỉ chỉ vào cánh cửa nhỏ đi thông tới sân thể dục, Hà Trường An chính là từ nơi này mà đi qua.
Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Trương Dương chính là Hà Trường An cũng có hứng thú đối với khu đất sân thể dục này. Người này làm bất kỳ chuyện gì cũng có mục đích khá rõ ràng, nếu không có việc, trời lạnh như thế này y nhất định không chịu đi bộ tới sân thể dục, không có lợi thì không dậy sớm, đây chính là nói về thương nhân, Trương đại quan nhân không hề có ý khinh thị thương nhân, khi còn ở triều đại Tùy thì còn có thể, nhưng hiện tại thì khác rồi. Địa vị của thương nhân thực sự đã làm dấy lên biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trương Dương cũng không về văn phòng, trực tiếp từ cửa nhỏ đi tới sân thể dục, đi không xa liền nhìn thấy bóng của Hà Trường An, bên cạnh y còn có một lái xe, hai người đang đang đứng trước cửa lớn của sân thể dục, chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó.
Trương Dương lặng lẽ đi tới, nghe thấy Hà Trường An nói: Thật sự là biết đánh bàn tính như ý.
Hà Trường An nói xong câu này liền nhìn thấy Trương Dương, y bật cười, nụ cười rất ấm áp, sau khi trải qua phong ba ở kinh thành, giữa y và Trương Dương có chung một bí mật, bí mật này rất ấm áp, từ nay về sau đã gắn chặt y và Trương Dương như người thân, Hà Trường An đi tới, vươn tay ra.
Trương Dương và Hà Trường An nhiệt tình nắm chặt tay nhau, nói: Chú Hà về lúc nào vậy, sao không gọi điện báo trước, cháu cũng may mà thật thà ở Ủy ban thể dục thể thao đợi chú.
Hà Trường An cười nói: Người có thể khiến cậu thật thà ngồi đợi ở trong văn phòng vẫn chưa xin ra đâu.
Trương Dương cũng không nhịn được mà bật cười, Hà Trường An hiểu mình rất rõ, hắn nhìn lướt qua sân thể dục rồi nói: Chú Hà đối với sân thể dục hình như cảm thấy rất có hứng thú.
Hà Trường An chỉ vào cửa lớn của sân thể dục: Đi vào bên trong đi!
Hai người cùng nhau sóng vai đi vào sân thể dục, sân thể dục cũ của thành phố Nam Tích hiện tại đã cũ nát không chịu nổi, bình thường hoạt động thể dục thể thao của Nam Tích cũng rất ít, khi không có thi đấu thì sân thể dục gần như bỏ hoang, trong sân thể dục lớn như vậy mà chỉ có hai người đang quét rác.
Hà Trường An và Trương Dương chậm rãi bước trên đường băng, Hà Trường An nói: Sang năm nơi này sẽ bỏ hoang à.
Trương Dương nói: Sau khi trung tâm thể dục mới xây xong, nơi này không còn tác dụng gì nữa, lúc trước tập đoàn Tinh Nguyệt nhìn trúng khu đất này, đề xuất dùng giá năm trăm ngàn mua lại khu đất bao gồm cả Ủy ban thể dục thể thao ở bên trong làm điều kiện trao đổi, rồi bọn họ sẽ lập tức rót vốn vào cảng Nước Sâu. Trương Dương là cố ý nói cho Hà Trường An nghe, Hà Trường An cũng là một trong những nhà đầu tư chủ yếu của cảng Nước Sâu, có thể nói khốn cảnh tài chính trước mắt của cảng Nước Sâu cũng có quan hệ rất lớn với y.
Hà Trường An nói: Vừa rồi tôi cũng nói tới chuyện này, năm trăm ngàn để mua khu đất này, nhưng lại dùng phương thức khấu trừ trong lợi ích hoa hồng về sau để trả, quả thực chẳng khác nào là cướp trắng. Chuyện tốt như vậy, không cần Tinh Nguyệt đến, tôi bỏ ra tám ngàn vạn, khối đất này tôi cũng muốn.
Trương Dương cười nói: Chú Hà thật là có hảo khí phách, những lời này chú tốt nhất hãy nói với bí thư Từ đi.
Hà Trường An nói: Tôi định ngày mai sẽ đi gặp y!
Trương Dương nói: Chú lần này trở về định làm gì, có chuẩn bị tiếp tục đầu tư vào cảng Nước Sâu không, hay là lại có tính toán gì khác?
Hà Trường An nói: Cảng Nước Sâu là hạng mục tốt như vậy, tôi không lý do nào lại không đầu tư, nhưng tôi cũng không thể đem tất cả tiền của tôi dồn vào một chỗ được.
Trương Dương nói: Để lộ cho chú một tin tức tốt nhé, bởi vì cảng Nước Sâu Nam Tích gặp phải vấn đề tài chính, rất có thể sẽ áp dụng phương thức cùng nhau khai phá xây dựng với Lam Sơn, nếu chuyện này có thể bàn xong, nhà đầu tư các vị đối với Nam Tích mà nói sẽ không còn quan trọng nữa đâu.
Hà Trường An mỉm cười nói: Tôi đối với đầu tư luôn luôn nhìn rất thoáng, chỉ cần trong tay có tiền, không lo không có hạng mục tốt, tôi lúc trước sở dĩ do dự trên vấn đề đầu tư cảng Nước Sâu không chỉ là vì tập đoàn Tinh Nguyệt, mà là công trình cảng Nước Sâu quá lớn, trận tuyến kéo quá dài, trong thời gian ngắn hạn muốn thu hồi đầu tư căn bản là chuyện không thể. Tôi cần nhiều tiền như vậy làm gì? Tiền đối với tôi mà nói chỉ là một con số, những năm nay tôi liều mạng kiếm tiền, tiền kiếm được liền bỏ ra mua đồ cổ sưu tập, những chuyện khác tôi đều không nghĩ đến, tôi thậm chí còn không biết tiền của mình về sau sẽ để lại cho ai?
Trương Dương cười nói: Hiện tại thì biết rồi chứ? Hà Trường An trước đây là chỉ cô đơn một mình, hiện tại y có con gái, có cháu ngoại, nhân sinh quan của y tất nhiên bởi vậy mà thay đổi.
Hà Trường An gật đầu, không nói gì, khóe môi lại lộ ra nụ cười hiểu ý.
Trương Dương nói: Tối nay để cháu làm chủ nhé.
Hà Trường An dừng chân lại nói: Khu đất này thật sự rất không tồi, tôi rất có hứng thú với nó.
Trương Dương nói: Kiều Bằng Cử cũng rất có hứng thú.
Hà Trường An nghe thấy tên của Kiều Bằng Cử thì không khỏi bật cười: Tốt lắm, tôi sẽ hợp tác cùng hắn.
Trương Dương nói: Chú Hà gần đây cũng có hứng thú với hợp tác đầu tư à?
Hà Trường An nói: Lớn tuổi rồi, không có nhiều tinh lực đẻ quản nhiều chuyện như vậy, gặp hạng mục thích hợp, tôi xuất tiền, để người trẻ tuổi xuất lực, cho dù kiếm ít một chút, nhưng tôi có thể thanh nhàn, tự tại.
Trương Dương cười nói: Tâm tính của chú Hà hiện tại thật sự là khiến cho người ta hâm mộ.
Hà Trường An ý vị thâm trường nhìn Trương Dương nói: Không có cậu, tôi làm sao có được tâm tính như vậy.
Hai người đồng thời bật cười.
Sau khi dạo một vòng ở sân thể dục, Hà Trường An đi theo Trương Dương vào văn phòng của hắn uống trà, đóng cửa phòng lại, Hà Trường An đưa một hộp gỗ nhỏ cho Trương Dương.
Trương Dương có chút kinh ngạc nói: Cái gì vậy?
Hà Trường An tỏ ý bảo hắn tự mình mở ra xem.
Trương Dương mở hộp gỗ ra, thấy bên trong là một vật trang sức đầu sư tử bằng vàng ròng được chạm trổ tinh mỹ, giá trị của bản thân vàng rong đã không cần phải nói, hai mắt của sư tử còn được khảm hai viên kim cương đỏ. Trương Dương tuy rằng không có nghiên cứu gì đối với châu báu, nhưng cũng biết giá trị của thứ này không nhỏ, vội vàng xua tay nói: Vô công bất thụ lộc, cháu không dám nhận đồ quý giá như vậy đâu.
Hà Trường An cười nói: Đây là tiểu Hoan tặng cho cậu, tôi dẫn bọn họ tới châu Phi, ở mỏ vàng của tôi, tiểu Hoan cũng theo họ học đãi vàng, nói muốn tự mình đào vàng làm bùa hộ thân cho cậu, tôi đã bảo thợ kim hoàn nổi danh của Nam Phi khắc vàng mà tiểu Hoan đào được thành đầu sư tử, tiểu Hoan còn ở mặt trên khắc tên của cậu và nó đấy.
Trương Dương cầm đầu sư tử lên xem, lật lại, quả nhiên nhìn thấy chữ nhỏ ở mặt sau, con trai Tần Hoan, cha Trương Dương. Trương đại quan nhân trong lòng kích động vô cùng, mình tự dưng có một thằng con trai nuôi, mới lớn có chừng đó mà đã biết hiếu kính với cha rồi.
Hà Trường An mỉm cười nói: Nhìn thấy cảm tình của nó đối với cậu sâu đậm như vậy, tôi cũng phải cảm thấy hâm mộ.
Trương Dương nói: Hiện tại bọn họ có khỏe không?
Hà Trường An gật đầu nói: Tôi đã làm cho bọn họ thân phận hoàn toàn mới, tiểu Hoan đã nhập học rồi, nếu không phải vì để tránh Tần gia trả thù, tôi đã sớm gọi gọi bọn họ trở về.
Trương Dương nói: Rời khỏi cũng tốt, ít nhất cuộc sống của hai mẹ con họ cũng sẽ không bị những người khác quấy rầy.
Hà Trường An nói: Tôi nợ Manh Manh thật sự nhiều lắm, về sau tôi sẽ cố gắng bồi thường cho nó, hy vọng có thể mang đến hạnh phúc cho nó, không để nó bị thương tổn gì nữa.
Trương Dương đeo vật trang sức lên cổ, quả thật là có chút phân lượng, Hà Trường An xem ra dựa vào mỏ vàng Nam Phi mà phát tài rồi.
Hà Trường An nói: Chuyện Cảng Nước Sâu, tôi muốn nói chuyện với thị trưởng Cung.
Trương Dương gật đầu nói: Tối nay tôi sẽ hẹn y ra.
Cung Kì Vĩ nghe nói Hà Trường An đã trở lại, rất khoái trá nhận lời mời của Trương Dương, y cũng muốn bàn chuyện với nhà đầu tư chủ yếu của cảng Nước Sâu này.
Tối hôm đó chỉ có Cung Kì Vĩ, Hà Trường An, Trương Dương ba người, Hà Trường An trước đây tiếp xúc rất ít với Cung Kì Vĩ, hiểu biết về người này không nhiều lắm, nhưng từ tình huống mà lần này y trở về nhìn thấy, cùng với những gì mà Trương Dương đã nói với y, Hà Trường An đã bước đầu đưa ra phán đoán, Cung Kì Vĩ là do bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương bồi dưỡng, mà Trương Dương chỉ sắm vai tác dụng nước cờ đầu ở Nam Tích, cục diện chính trị của Nam Tích sẽ thay đổi. Hà Trường An tuy rằng nói rất bình thản, nhưng bản tính thương nhân của y sẽ không dễ dàng thay đổi, khi ngửi được cơ hội, sao có thể dễ dàng buông tha, trong mắt Hà Trường An, thương trường và chính trị Trung Quốc tương liên chặt chẽ, thường thường khi chính trị thay đổi cũng ẩn chứa thương cơ cực lớn. Y lần này trở về cũng không phải vì ôn lại chuyện xưa với Trương Dương, y làm sao cỏ thể bỏ qua miếng bánh ngọt cực lớn cảng Nước Sâu này.
Sau khi Cung Kì Vĩ và Hà Trường An ngồi xuống, Trương Dương cười nói: Mọi người sớm đã quen nhau rồi, cho nên không cần tôi phải giới thiệu nữa.
Hà Trường An mỉm cười nói: Tôi quen thị trưởng Cung đã lâu rồi, có điều ngồi cùng nhau ăn cơm vẫn là lần đầu tiên.
Cung Kì Vĩ cười nói: Khi đó tôi phân quản thể dục thể thao, chỉ là Hà tiên sinh không có hứng thú gì đối với thể dục thể thao, cho nên chúng ta vẫn chưa có có cơ hội trao đổi.
Hà Trường An nói: Hiện tại thị trưởng Cung chủ quản công trình cảng Nước Sâu, sau này cơ hội trao đổi của chúng ta nhất định sẽ rất nhiều, là nhà đầu tư của cảng Nước Sâu, tôi đối với việc thị trưởng Cung chưởng quản đại cục cảng Nước Sâu hoan nghênh cả hai tay!
Cung Kì Vĩ nói: Những lời này của Hà tiên sinh khiến tôi rất ấm lòng, công tác về sau còn cần Hà tiên sinh ủng hộ nhiều hơn.
Hà Trường An nói: Tôi sẽ ủng hộ toàn lực, chủ nhiệm Trương là bạn vong niên, lão bằng hữu của tôi, vừa rồi cậu ấy nhắc tới với tôi là cảng Nước Sâu gặp phải khó khăn, tôi cân nhắc một chút, tôi quyết định đầu tư thêm vào cảng Nước Sâu, hai triệu đã đáp ứng trước đây cho tài chính kỳ hai cuối tuần nhất định sẽ tới.
Cung Kì Vĩ nghe thấy Hà Trường An nói như vậy, thật sự là vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, Trương Dương ngây ra, mình cũng không tìm Hà Trường An đòi tiền, không ngờ tiệc tối vừa mới bắt đầu, Hà Trường An đã chủ động biểu thị sẽ gửi khoản đầu tư vào tới khoản, còn nói là nguyên nhân ở mình, ở ngoài mặt chính là bán cho mình một mối nhân tình. Trương Dương đương nhiên hiểu rõ, mặt mũi của mình còn chưa lớn tới mức này, chỉ nói một câu đã khiến Hà Trường An ngoan ngoãn nôn hai triệu ra. Hà Trường An có thể trở thành nhân vật phong vân trên thương trường cũng không phải là ngẫu nhiên, người ta khẳng định là nhìn thấy tiền cảnh tiềm tàng cảng Nước Sâu, bằng không sẽ không đầu tư thống khoái như vậy.
Cung Kì Vĩ mỉm cười nói: Hà tiên sinh quả nhiên là người thống khoái, thật không dám giấu, cảng Nước Sâu quả thực gặp một số khó khăn trên tài chính.
Hà Trường An nói: Thị trưởng Cung cứ nói thẳng với tôi, chỉ cần Hà mỗ có thể làm được, nhất định sẽ làm hết sức.
Trương Dương chen vào một câu rất đúng lúc: Cái đó... Hà tiên sinh, ngài đầu nhập tài chính chắc sẽ không có thêm điều kiện phụ gì chứ?
Hà Trường An cười ha ha, nói: Lúc trước tôi bởi vì phải xử lý chuyện mỏ vàng ở nước ngoài cho nên trì hoãn kế hoạch đầu tư cảng Nước Sâu, đối với điều này tôi thực sự cảm thấy áy náy, cho nên sau khi xử lý chuyện mỏ vàng xong, lập tức trở lại ngay. Nói một câu thật lòng, nếu không phải coi trọng cảng Nước Sâu, tôi lúc trước cũng sẽ không lựa chọn đầu tư vào cảng Nước Sâu Nam Tích, các vị cũng biết đấy, tôi trong khoảng thời gian này luôn luôn day dứt chuyện cảng Nước Sâu, sợ tài chính của tôi làm ảnh hưởng tới tiến độ của cảng Nước Sâu,nói ra xin hai người đừng cười, tôi thực sự là sợ bị Nam Tích đá ra khỏi cuộc, về sau không còn có phần tham dự xây dựng cảng Nước Sâu nữa.
Hai người đồng thanh bật cười, Cung Kì Vĩ đương nhiên sẽ không tin lời nói của Hà Trường An là thật, trong khoảng thời gian này Hà Trường An mất tích không thấy tăm hơi, chính phủ thành phố Nam Tích nghĩ hết mọi biện pháp để liên lạc với y, nhưng lại không thể liên hệ được, chuyện quá khứ dù sao cũng đã trôi qua, hiện tại y chẳng những trở về, hơn nữa còn thống khoái đáp ứng đầu tư, điều này đối với cảng Nước Sâu đang lâm vào khốn cảnh mà nói, đối với Cung Kì Vĩ đang hết đường xoay xở mà nói là một chuyện tốt.
Hà Trường An còn có việc, vào lúc tám giờ liền đứng dậy cáo từ, Trương Dương và Cung Kì Vĩ cùng nhau tiễn y ra ngoài cửa, nhìn chiếc xe Bentley đó của Hà Trường An biến mất trong bóng tối, Trương Dươg cười nói: Thị trưởng Cung, hai triệu này của Hà tiên sinh ít nhất có thể giải quyết cái nguy trước mắt.
Cung Kì Vĩ cười nói: Trong thiên hạ không chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, chỉ có cùng chung lợi ích!
Sự có mặt kịp thời của Hà Trường An giúp Cung Kì Vĩ có được cơ hội để hít thở, cũng giúp khó khăn tài chính của cảng Nước Sâu tạm thời được giải quyết. Nhưng sự có mặt của y lại khiến phía tập đoàn Tinh Nguyệt trở tay không kịp, Hà Trường An khởi động lại kế hoạch đầu tư chẳng khác nào là hủy đi sân khấu của bọn họ, đã có hai triệu của Hà Trường An, thành phố Nam Tích càng không thể đem khu đất sân thể dục nhượng lại cho tập đoàn Tinh Nguyệt, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên nhìn thấy vấn đề cảng Nước Sâu đã được tạm thời giải quyết, cũng cảm thấy vui mừng, có điều y cho rằng chuyện này không có bất kỳ liên quan nào với Cung Kì Vĩ, đầu tư của Hà Trường An lúc trước đã được ký kết, nếu thêm một đoạn thời gian nữa, vấn đề tài chính vẫn chưa được giải quyết, như vậy y sẽ truy cứu trách nhiệm của Cung Kì Vĩ, cho nên Từ Quang Nhiên cho rằng Cung Kì Vĩ là người tốt số, y mới là người nhận được lợi ích nhất vì Hà Trường An khởi động lại kế hoạch đầu tư.
Các thường ủy cũng đều bởi vì vấn đề cảng Nước Sâu được hóa giải mà vui mừng không thôi.
Thị trưởng Hạ Bá Đạt nói: Hà Trường An lần này sắm vai nhân vật gây mưa đúng lúc, có khoản đầu tư này, vấn đề của cảng Nước Sâu cuối cùng cũng được làm dịu đi.
Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên nói: Bá Đạt, hai chữ dịu đi này của anh dùng thật sự là rất chính xác, có thể nhìn ra, mọi người đều rất cao hứng, nhưng tôi muốn nhắc nhở chư vị, vấn đề của cảng Nước Sâu không hề được giải quyết từ trên căn bản, hai triệu đối với công trình lớn như cảng Nước Sâu mà nói chỉ là một bộ phận rất nhỏ, tôi cũng rất thật cao hứng, dù sao hai triệu này được rót vào cũng chỉ giúp cho chúng ta có được chút thời gian, điều này đối với chúng ta mà nói là một cơ hội tốt, chúng ta phải lợi dụng trong khoảng thời gian này hoàn toàn tiêu trừ tai hoạ ngầm đang tồn tại của cảng Nước Sâu, hoàn toàn giải quyết vấn đề tài chính đang làm khốn nhiễu cảng Nước Sâu.
Bộ trưởng Tổ chức Hà Anh Bồi nói: Bí thư Từ, vấn đề luôn không ngừng phát triển biến hóa, giải quyết hoàn toàn cũng không dễ dàng đâu.
Từ Quang Nhiên nói: Khó khăn là luôn có, chúng ta phải vượt qua từng cái một, cho nên mới nói, chủ nghĩa bi quan không thể theo, lạc quan mù quáng cũng không thể. Sự cố gắng của chúng ta, sự trả giá của chúng ta khẳng định là sẽ được hồi báo, tuyệt đối sẽ không lãng phí.
Phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo trong lòng rất chua xót, gã phát giác Cung Kì Vĩ so với mình thì tốt số hơn nhiều, vừa mới lên đài thì Hà Trường An đã trở lại, chẳng những vậy vừa trở lại đã thống khoái khoái đầu nhập hai triệu, lúc mình còn phụ trách cảng Nước Sâu sao y không trở lại? Đúng là tức chết người ta mà.
Bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên nói: Tất cả thương nhân đều là không có lợi thì không dậy sớm, sự đầu tư của Hà Trường An đã chứng minh, hạng mục cảng Nước Sâu rất có tương lai, y nhìn thấy tiền cảnh tốt đẹp của cảng Nước Sâu, tập đoàn Tinh Nguyệt cũng xem trọng cảng Nước Sâu, nếu không bọn họ vì sao không rút đầu tư? Tôi đã nói rồi, đối với những nhà đầu tư này không thể khách khí được, Tinh Nguyệt không phải ra điều kiện ư? Chúng ta căn bản không cần để ý tới bọn họ, Bọn họ không đầu tư, tự nhiên có người đầu tư, theo sự không ngừng xây dựng của cảng Nước Sâu, sẽ có càng ngày càng nhiều thương nhân nhận thức được tiền đồ của cảng Nước Sâu, nhận thức được trong đây ẩn chứa hiệu quả và lợi ích cực lớn, chờ tới lúc đó, tiền của bọn họ chúng ta còn chẳng thèm dùng ý chứ.
Lời nói của Lý Bồi Nguyên cũng khơi dậy oán niệm lâu ngày của các thường ủy đối với tập đoàn Tinh Nguyệt, cả đám đều tỏ ý hành vi áp chế chính phủ của Tinh Nguyệt không đáng được tha thứ, nhất định phải cho bọn họ một bài học.
Từ Quang Nhiên cười cười làm động tác hạ xuống, ý bảo mọi người phải bình tĩnh, Từ Quang Nhiên nói: Hòa khí phát tài, mục đích của chúng ta là vì sớm ngày xây xong cảng Nước Sâu, chứ không phải là để trút giận với ai, tập đoàn Tinh Nguyệt cũng đã nhắc nhở chúng ta, khi chúng ta đối đãi với ngoại thương nhất định phải nắm chắc quyền chủ động. Trước khác nay khác, tâm tình của Từ Quang Nhiên lúc này rõ ràng là tốt hơn nhiều.
Hạ Bá Đạt trong lòng thầm cười lạnh, nói đông cũng là anh, nói tây cũng là anh, Từ Quang Nhiên à Từ Quang Nhiên, anh lật mặt cũng nhanh thật, ở sâu trong nội tâm Hạ Bá Đạt tràn ngập thất vọng, sự xuất hiện của Hà Trường An khiến mâu thuẫn vốn nên kích hóa lại dịu đi nhiều, đây cũng không phải là điều mà y muốn thấy.
Từ Quang Nhiên tựa hồ không muốn tiếp tục nói chuyện cảng Nước Sâu nữa, liền chuyển đề tài sang trù bị vận hội tỉnh, ánh mắt hướng sang Trần Hạo nói: Công tác chuẩn bị của thế nào rồi?
Trần Hạo rõ ràng ngây ra một thoáng, thị lý tuy rằng bảo gã phân quản công tác thể dục thể thao, nhưng trong khoảng thời gian này, Trần Hạo bởi vì chuyện của cảng Nước Sâu mà tâm tình buồn bực không thôi, căn bản hỏi đến chuyện bên kia, Từ Quang Nhiên vừa hỏi, khiến cho gã tắc tị, Trần Hạo nói: Đang tiến hành rất thuận lợi. Những lời này nói kiểu cho có.
Có điều ai cũng nghe ra trong những lời này của gã có thành phần nói cho có lệ, Từ Quang Nhiên cũng không tiếp tục hỏi nữa, y cảm thấy được Trần Hạo vẫn chưa khôi phục trở lại, chuyện cảng Nước Sâu đối với gã là một đả kích rất lớn.
Hạ Bá Đạt nói: Chủ nhật tuần này sẽ tổ chức một trận bóng đá ngôi sao, biểu thị vận hội tỉnh khởi động toàn diện. Chủ nhiệm Cừ của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh sẽ tự mình tới hiện trường phát bóng, chúng ta đã nhận được thư mời của Ủy ban thể dục thể thao.
Từ Quang Nhiên cười nói: Chủ nhiệm Cừ phát bóng thì có nghĩa là vận hội tỉnh lần thứ mười hai của chúng ta chính thức bắt đầu khởi động. Y nói với Trần Hạo: Trần Hạo, trách nhiệm của anh là càng lúc càng nặng đó.
Trần Hạo cười cười, rất xấu hổ, y cũng biết Từ Quang Nhiên là có hảo ý, là đang cố ý cường điệu tính trọng yếu của gã, đang giúp cho gã, nhưng bất kể là có cường điệu đến thế nào, tính trọng yếu của vận hội tỉnh không thể so sánh được cảng Nước Sâu.
Từ Quang Nhiên nhìn thấy biểu hiện của Trần Hạo lúc này, trong lòng không khỏi thầm cảm thán, cầm lên được thì cũng phải bỏ xuống được, đó là tố chất cơ bản nhất mà một cán bộ quốc gia nên có, Trần Hạo ở phương diện này rõ ràng là còn thiếu hiều. Mỗi lần vào những lúc như thế này, Từ Quang Nhiên bất giác lại nhớ tới Thường Lăng Không, nếu Thường Lăng Không không tới Lam Sơn, có lẽ là một cảnh tượng khác rồi. Hiện thực dù sao cũng là hiện thực, bên trong ban lãnh đạo Nam Tích hiện giờ sóng ngầm bắt đầu khởi động, tâm tính của rất nhiều người đều nảy sinh biến hóa, Từ Quang Nhiên vẫn luôn cảnh giác thị trưởng Hạ Bá Đạt, nhưng hiện tại y phát hiện người thật sự uy hiếp mình không phải là Hạ Bá Đạt mà là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương.
Trong chuyện bổ nhiệm Cung Kì Vĩ, Kiều Chấn Lương đã bắt đầu chủ động can thiệp, đây tuyệt đối không phải là một dấu hiệu tốt, chứng tỏ Kiều Chấn Lương không hài lòng đối với năng lực lãnh đạo của y, Từ Quang Nhiên bởi vậy mà trở nên cẩn thận hơn nhiều, y đã chuẩn bị tốt để ứng đối với nguy cơ chính trị.
Sau khi chấm dứt cuộc họp thường ủy sau khi chấm dứt, Từ Quang Nhiên và Hạ Bá Đạt đi cùng nhau, Hạ Bá Đạt cười nói: Bí thư Từ, trận đấu bóng đá ngôi sao cuối tuần này ngài có đến xem không?
Từ Quang Nhiên lắc đầu nói: Vốn cũng muốn đi, nhưng lại đúng vào ngày sinh nhật cháu ngoại tôi, đã đáp ứng đưa nó đi công viên rồi.
Hạ Bá Đạt nói: Hay là dẫn cả đứa bé tới xem bóng đá đi.
Từ Quang Nhiên cười nói: Sức hấp dẫn của công viên đối với trẻ con vẫn lớn hơn nhiều, chúng ta làm lãnh đạo, không thể nói mà không giữ lời, phải không?
Hạ Bá Đạt bật cười ha ha.
Từ Quang Nhiên nói: Anh đi đi, chủ nhiệm Cừ tới, phía Nam Tích chúng ta cũng nên chiêu đãi long trọng một chút, trăm ngàn lần đừng để cho người ta cảm thấy không vừa ý.
Hạ Bá Đạt gật đầu nói: Công tác chiêu đãi cụ thể có Trần Hạo lo rồi.
Hai người nói chuyện thì có vẻ khách khí, nhưng ở tỏng lòng không ai coi người kia ra gì.
Phó thị trưởng Thường vụ Trần Hạo cũng là sau cuộc họp thường ủy lần này mới ý thức được công tác chủ yếu của mình đã biến thành thể dục thể thao, mình hiện tại phải đối mặt với vận hội tỉnh sắp triển khai, làm lãnh đạo tuy rằng phong quang nhưng trách nhiệm gánh vác trên vai cũng không phải ít, quay về văn phòng, gã gọi điện thoại cho Trương Dương, bảo Trương Dương đến văn phòng của mình một chuyến.
Trương Dương tuy rằng có chút phản cảm đối với Trần Hạo, nhưng người ta hiện tại dù sao cũng là lãnh đạo phân quản của mình, công phu ngoài mặt vẫn phải làm, sau khi nhận được điện thoại, hắn lập tức đến thị chính phủ.
Thái độ lần này của Trần Hạo đối với Trương Dương ít nhiều cũng hòa ái hơn: Trương tới rồi à, mau ngồi đi.
Trương đại quan nhân có chút được yêu quá mà sợ, nói: Thị trưởng Trần tìm tôi có gì phân phó?
Trần Hạo cười nói: Không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ là muốn tùy tiện tâm sự với cậu thôi, thị lý bảo tôi phụ trách công tác thể dục thể thao, tôi đương nhiên phải tìm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao là cậu để tìm hiểu tình huống một chút rồi.
Trương Dương nói: Thị trưởng Trần muốn tìm hiểu những phương diện nào?
Trần Hạo nói: “công tác chuẩn bị Vận hội tỉnh ra sao rồi?
Trương Dương nói: Xây dựng trung tâm thể dục mới đã đang tiến hành, trước mắt đa số hạng mục được tiến hành đều là nợ tiền, dựa theo hợp đồng quy định, có một số khoản công trình chúng ta sau khi trung tâm thể dục thể thao xây xong sẽ phải trả.
Trần Hạo nghe thấy hắn vừa mở miệng đã chuẩn bị đòi tiền, vội vàng ngắt lời hắn : Trước không nói đến chuyện tiền, cậu thấy trung tâm thể dục mới có thể hoàn công trong thời gian quy định không?
Trương Dương trả lời một cách rất khẳng định: Có thể! Nhưng hiện tại phải nghĩ biện pháp kiếm tiền đã!
Trần Hạo nhíu mày, gã rất không thích cái cách nói chuyện này của Trương Dương, rất trắng trợn, kiếm tiền ư! Cho rằng là đang làm ăn buôn bán à? Một cán bộ quốc gia sao lại nói những lời không có tiêu chuẩn như vậy? Gã bỗng nhiên nhớ tới Trương Dương hiện tại đã là chính ban. Trần Hạo nói: Tiền tài không phải là vạn năng, tuy rằng rất quan trọng, nhưng trong tổ chức vận hội tỉnh, tiền tài chỉ có thể chiếm vị trí vị thứ hai, quan trọng nhất là thông qua tổ chức vận hội tỉnh lần này đề cao lực ngưng tụ của người dân, tăng cường cảm giác tự hào của nhân dân Nam Tích, thậm chí là toàn bộ Bình Hải, đề cao tinh thần chủ nghĩa yêu nước của mọi người.
Trương Dương nói: Thị trưởng Trần, lời này của ngài tôi không đồng ý, không có tiền, sao có thể xây dựng được trung tâm thể dục mới? Không có tiền, chúng ta lấy cái gì thưởng cho vận động viện, lấy tiền đâu mà trả lương cho huấn luyện viên?
Trần Hạo nói: Tôi cũng không phải là nói không có tiền thì vẫn có thể khởi động được vận hội tỉnh, tôi nói là anh phải hiểu cái gì mới là quan trọng nhất.
Trương Dương cười nói: Tôi chỉ biết là hiện tại quan trọng nhất chính là tiền, không có cơ sở kinh tế thì tất cả chỉ là nói suông.
Trần Hạo tuy rằng cũng cho rằng Trương Dương nói có chút đạo lý, nhưng gã không quen với cách ăn nói của thằng ôn này, quá nông cạn, Trần Hạo nói: Tài chính của thị lý rất khẩn trương, cậu cũng không phải là không biết.
Trương Dương nói: Cho nên tôi không định tìm thị lý đòi tiền!
Trần Hạo cũng đã có chút hiểu biết về thủ pháp mà Trương Dương quen dùng: Cậu không phải đã bán đấu giá quyền rước đuốc rồi ư?
Trương Dương nói: Vẫn chưa tới nước đó, bán đấu giá không phải là giả, có điều cái mà tôi muốn bán đấu giá không phải là quyền rước đuốc, mà là... Nói tới đây thằng ôn này cố ý thở hắt ra.
Trần Hạo bị hắn khiến cho hiếu kỳ: Cậu muốn bán đấu giá cái gì?
Đất, khối đất của sân thể dục và Ủy ban thể dục thể thao.
Trần Hạo mở to hai mắt, nói: Sao cơ? Gã bất kể là như thế nào cũng không ngờ rằng Trương Dương lại có chủ ý với khối đất này.
Trương Dương nói: Thị trưởng Trần, lúc trước tập đoàn Tinh Nguyệt muốn ép thị lý bán khối đất đó của chúng tôi cho họ, trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng cấp bậc của tôi bày ra đó, trong chuyện này tôi không có quyền lên tiếng, hiện tại Hà Trường An đã trở lại, vấn đề tài chính của cảng Nước Sâu đã được làm dịu, thị lý cũng không cần phải đáp ứng điều kiện của tập đoàn Tinh Nguyệt nữa, khu đất này vốn là của Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi, tôi nghĩ Ủy ban thể dục thể thao nên có quyền chủ trì bán đấu giá, tài chính nhất định có được từ bán đấu giá sẽ dùng cho sự nghiệp thể dục thể thao của thành phố Nam Tích, thị trưởng Trần, lý do này có đủ đường hoàng hay không?
Trần Hạo cự tuyệt một cách trảm đinh tiệt thiết: Không được! Đất là của quốc gia, còn sử dụng như thế nào thì do thị lý thống nhất, không thể để anh muốn làm gì thì làm.
Trương Dương nói: Thị trưởng Trần, nếu Hà Trường An không trở lại, khu đất này sẽ bị bán cho tập đoàn Tinh Nguyệt một cách không minh bạch, thống nhất quy hoạch gì chứ, quy hoạch cũng là để phục vụ cho sự phát triển của thành phố Nam Tích, nếu có thể bán đấu giá công khai khu đất này, một bộ phận tiền kiếm được chúng tôi sẽ nộp lên trên thị lý, một bộ phận dùng cho tổ chức vận hội tỉnh, khó khăn không phải sẽ được giải quyết ư, ngài được phân quản công tác thể dục thể thao, ngài phải ra mặt cho chúng tôi, làm chủ cho chúng tôi.
Trần Hạo nói: Trương, cậu không hiểu ư? Hiện tại khu đất sân thể dục này rất mẫn cảm, thị lý khó khăn lắm mới lật được một trang, cậu đề xuất vào những lúc như thế này là không thích hợp đâu.
Trương Dương nói: Có gì mà không thích hợp? Cho dù tôi không đề cập tới, tự nhiên cũng sẽ có người nói. Tinh Nguyệt thèm muốn khu đất này, tìm mọi cách để chiếm được nó, theo tin tức mà tôi có được, hiện tại còn có người khác cảm thấy hứng thú với khu đất này, nguyện ý bỏ ra tám ngàn vạn, khu đất này của sân thể dục cũ và Ủy ban thể dục thể thao được thay đổi mục đích sử dụng đã là xu thế tất yếu, đã như vậy thì dứt khoát bán đấu giá công khai đi, có một số việc là không thể tránh được, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Thị trưởng Trần, tôi đã nói hết với ông rồi, xây dựng trung tâm thể dục mới, triển khai vận hội tỉnh, tài chính thiếu hụt rất lớn, tôi hiện tại vứt bỏ hết cả sĩ diện, đi khắp nơi cầu tài trợ, nhưng chẳng có ai lại tự dưng dâng tiền lên cho chúng ta, lấy ví dụ là trung tâm thể dục mới, khoản công trình khẳng định sẽ phải trả cho người ta, khoản tiền tiền kì cũng không thể đảm bảo có thể đủ để xây hết trung tâm thể dục mới, chúng ta hiện tại không mau kiếm tiền, một khi đợi dùng hết tiền rồi, sẽ phải đối diện với đình công, tới lúc đó ngày khai mạc vận hội tỉnh kề cận, kỳ hạn công trình lại bị kéo dài, thị lý không truy cứu trách nhiệm của tôi mới là lạ, tôi xui xẻo thì tôi chịu, nhưng tôi không muốn làm liên lụy tới ngài. Trương đại quan nhân rõ ràng là đang là ám chỉ Trần Hạo, nếu công trình xảy ra vấn đề, tôi phải gánh vác trách nhiệm, nhưng anh con mẹ nó cũng đừng hòng trốn tránh. Mọi người đều là châu chấu xuyên trên cùng một sợi dây, tôi chạy không được mà anh cũng chẳng thoát, anh không đồng tâm hiệp lực với tôi ư? Hiện tại đã lên thuyền tặc rồi, có muốn chạy cũng không có cửa đâu!]
/2583
|