Y Đạo Quan Đồ

Chương 573 - Không Có Năng Lực Thì Đừng Tinh Vi

/2583


Từ Quang Lợi nhìn thấy Trương Dương liền cảm thấy không ổn, trong mắt y, thằng ôn Trương Dương này tới Nam Tích là để đối nghịch với y, Trương Dương xuất hiện ở đây, có nghĩa là tám chính phần mười có phiền toái gì đó.

Từ Quang Thắng biết quan hệ của Trương Dương và em trai không được tốt lắm, chủ động chào hỏi Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, đến thị sát công tác à.

Quan hệ của Trương Dương và Từ Quang Thắng cũng coi như không tồi, hắn cười nói: Tôi cùng chủ nhiệm Cừ của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh tới công trường, vừa hay gặp một chuyện. Hắn giới thiệu với Cừ Thánh Minh: Vị này là là chủ nhiệm Từ của khoa bí niệu bệnh viện nhân dân số hai, còn vị kia là em trai của ông ta, cũng là thương nhân nhận xây công trình sân thể dục.

Cừ Thánh Minh gật đầu, sắc mặt không hề dễ coi, nói: Trương, tôi thấy vấn đề an toàn của các cậu nhất định phải tăng cường. Nói xong y bước đi.

Từ Quang Lợi cười khổ nói: Sao lại thế này?

Trương Dương nói: Đừng hỏi tôi, chuyện các ông tự mình làm thì tự mình biết.

Từ Quang Lợi không ngừng kêu khổ nói: Chủ nhiệm Trương, tiến độ công trình đẩy nhanh, chúng tôi nếu không làm ngày làm đêm thì căn bản không thể hoàn thành công trình trong kỳ hạn đã ước định.

Trương Dương nói: Không có bọ cánh cam đừng ôm đồ gốm sống, ông không phải là rất có năng lực ư? Lúc trước còn muốn nhân xây toàn bộ công trình trung tâm thể dục mới cơ mà, nếu thật sự giao tất cả công trình cho ông, ông có làm được không? Hiện tại biết thời gian cấp bách, vì sao không làm sớn? Ông nếu không có năng lực đó thì nên nói với tôi sớm vào, tôi hiện tại mời người khác tới vẫn kịp.

Từ Quang Lợi bị Trương Dương nói cho tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, y hừ lạnh một tiếng rồi bước về phía văn phòng.

Lý Trường Phong cũng đi theo.

Từ Quang Thắng thở dài, tình huống vừa rồi y cũng nhìn thấy, Trương Dương ở trước mặt lãnh đạo thượng cấp bị mất mặt như vậy, tức giận cũng là bình thường.

Giữa Trương Dương và Từ Quang Thắng không có mâu thuẫn gì, hắn cười nói: Hôm nào cùng nhau đi ăn cơm nhé, tôi phải tiếp lãnh đạo, đi trước đây.

Từ Quang Thắng gật đầu, y cũng đi tới văn phòng, còn chưa vào trong đã nghe thấy em trai lớn tiếng quát thằng cháu ngoại Lý Trường Phong: Mày làm cái gì thế hả? Càng là bảo mày tăng cường quản lý, mày lại càng mang tới tai vạ cho tao, mày khiến tao rất thất vọng.

Lý Trường Phong cũng đầy một bụng ủy khuất: Cậu, chuyện này thực sự là không liên quan gì tới cháu, cả nhà Từ lão trừu tới gây chuyện cũng không phải chỉ một lần, là cậu nói không cho lão tiền, cháu chỉ là theo lời cậu thôi.

Thối lắm, tao nói với mày như vậy à? Từ Quang Lợi có chút thẹn quá thành giận.

Từ Quang Thắng bước vào, khuyên nhủ: Làm gì thế? Em không nói thì Trường Phong dám tự chủ trương sao? Anh thấy nó không có gan này đâu.

Lý Trường Phong ủy khuất gọi một tiếng cậu hai.

Từ Quang Lợi sau khi trút giận cũng bình tĩnh hơn một chút, y nói với Lý Trường Phong: Cút đi, đừng đứng ở đây làm chướng mắt tao.

Lý Trường Phong buồn bực bước ra ngoài.

Từ Quang Thắng ngồi xuống bên cạnh em trai, vỗ tay y tỏ ý bảo bình tĩnh lại: Quang Lợi, Trường Phong cũng lớn rồi, không còn là trẻ con nữa, em không thể nói mắng là mắng, cũng phải cho nó chút mặt mũi chứ, người ta ai cũng có lòng tự tôn mà.

Từ Quang Lợi dư nộ chưa hết, nói: Suốt ngày gây chuyện cho em, đúng là một thằng phế vật, mắng nó là còn nhẹ đấy, em còn muốn đánh nó nữa kìa.

Từ Quang Thắng nói: Em đó, không phải cả ngày cảm thấy mình là một nho thương ư? Anh thấy em vẫn giống như là tên giết lợn trước kia.

Từ Quang Lợi nói: Trương Dương vì sao cứ gây khó dễ cho em?

Từ Quang Thắng nói: Hắn là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, em nhận xây trung tâm thể dục mới, trên công tác có va chạm là điều không thể tránh được, con người của Trương Dương anh cũng hiểu chút ít, hắn không phải là người lấy việc công báo thù riêng.

Em thấy hắn chính là lấy việc công báo thù riêng, từ khi tới Nam Tích không ngừng tìm sơ hở của em, em đắc tội với hắn à? lát nữa em sẽ tới chỗ anh cả hỏi, anh ấy sao có thể để một nhân vật như vậy xưng cuồng ở Nam Tích? Bí thư thị ủy mà không quản được chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao ư?

Từ Quang Thắng nói: Trăm ngàn lần đừng như vậy, anh thấy tâm tình gần đây của anh cả không tốt, em đừng có khiến anh ấy thêm tức.

Từ Quang Lợi nói: Các anh cứ trơ mắt nhìn em bị hắn khi phụ như vậy ư?

Từ Quang Thắng nói: Lão Tam à, nói thật, anh vẫn luôn không tán thành em tiếp nhận trung tâm thể dục mới, Trương Dương có câu nói không sai, không có bọ cánh cam thì đừng ôm đồ gốm sống, công ty Thế Kỷ Mới của em có bao nhiêu cân lượng, trong long em biết rõ nhất, anh cả là bí thư thị ủy Nam Tích không sai, có tầng quan hệ này của anh ấy, việc buôn bán của em khẳng định sẽ được chiếu cố không ít, nhưng em cũng nên hiểu đạo lý có chừng có mực, lần này nhận xây công trình trung tâm thể dục mới, lòng tham có chút quá lớn, cứ như vậy, khiến cho anh cả khá bị động, em thử nghĩ xem, nếu như trung tâm thể dục mới bị làm hỏng trong tay em, trách nhiệm ai gánh? Người khác sẽ nói gì?

Từ Quang Lợi trầm mặc, thật ra hiện tại y đã bắt đầu hối hận rồi, lúc trước khi nhận công trình trung tâm thể dục mới, y cũng không ngờ chuyện lại biến thành phức tạp như vậy, trong quá trình nhận xây công trình lại sẽ xuất hiện nhiều phiền toái như vậy, nhưng bình tĩnh cân nhắc một chút, nếu lúc trước Trương Dương không cho tập đoàn Phong Dụ tham gia vào công trình trung tâm thể dục mới, chỉ dựa vào y thì khẳng định không thể hoàn thành công trình xây dựng trong kỳ hạn, đây cũng là nguyên nhân chân chính mà Từ Quang Nhiên ngầm đồng ý để Trương Dương tham gia vào chuyện này.

Từ Quang Thắng nói: Lão Tam, việc buôn bán phải nhìn xa rộng, không thể chỉ nhìn vào cái lợi trước mắt, em có thể nắm công trình lớn như vậy, là vì sức ảnh hưởng của anh cả, em là một thương nhân, theo đuổi lợi ích kinh tế không có gì là đáng trách, nhưng em theo đuổi lợi ích kinh tế cũng đồng thời đừng làm tổn hại lợi ích chính trị của anh cả.”

Từ Quang Lợi nói: Em hiểu.



Trên đường từ công trường trung tâm thể dục mới trở về, sắc mặt của Cừ Thánh Minh rất khó coi, Trương Dương cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, vừa rồi mình còn lời thề son sắt nói trên an toàn tuyệt không có vấn đề, nhưng không ngờ lại xảy ra một chuyện như vậy.

Cừ Thánh Minh nói khẽ: Trương Dương, tiến độ công trình cần nhanh, nhưng vấn đề an toàn cũng không thể buông lỏng.

Trương Dương nói: Chủ nhiệm Cừ, tôi biết rồi, tôi lập tức định ra phương án, khai triển một cuộc đại kiểm tra an toàn toàn diện.

Cừ Thánh Minh nói: Hiện tại trên xã hội lưu hành một loại tập tục không tốt, thính làm công trình mặt mũi, không điều tra dân tình, không cân nhắc tình huống thực tế, đầu óc của lãnh đạo quá nóng, nói làm công trình gì liền làm công trình đó, cái mà bọn họ cân nhắc không phải là liệu có mang lại ích lợi gì cho người dân hay không, cái mà bọn họ nghĩ đến là lợi ích chính trị của mình, làm công trình mặt mũi, mình có chính tích rồi liền có vốn để lên chức. Tôi đã đi qua không ít thành thị, cũng thấy được rất nhiều công trình mặt mũi, mấy trăm triệu, mấy tỷ đầu tư ở đó, khi xây dựng thì rất hừng hực khí thế, sau khi xây xong liền để không ở đó, lãnh đạo bởi vì công trình mặt mũi mà có thể lên chức, mà kiến trúc rác rưởi do bọn họ xây ra ai sẽ sử dụng? Người dân à? Đây cũng là một loại tham ô đáng xấu hổ, lãng phí đáng xấu hổ. Cừ Thánh Minh nói xong liền trở nên kích động.

Trương Dương nói: Chủ nhiệm Cừ, trung tâm thể dục mới không phải là công trình mặt mũi gì cả, chúng tôi đã làm tốt quy hoạch, sau vận hội tỉnh, công năng của các sân thể dục đã có kế hoạch tường tận.

Cừ Thánh Minh nói: Cái mà tôi quản là thể dục thể thao, cũng không nói được đạo lý cao thâm gì cả, nhưng tôi hy vọng từ bản thân mà làm, có thể làm tốt mỗi một chuyện. Chi mỗi một xu đều phải vì người dân, làm quan một ngày thì phải thật thà làm việc một ngày cho người dân, trăm ngàn lần đừng nói thì nhiều mà làm thì ít.

Theo sự gia tăng tiếp xúc với Cừ Thánh Minh, Trương Dương phát hiện nhân phẩm của y cương chính, tuy rằng tính tình hơi nóng nảy, nhưng bên trong quan trường hiện giờ rất ít nhìn thấy người góc cạnh phân minh như vậy.



Tối hôm đó phía thành phố Nam Tích do phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo ra mặt tiệc chiêu đãi chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Cừ Thánh Minh, trong thời gian bữa tiệc Cừ Thánh Minh không hề nhắc tới chuyện xây dựng của trung tâm thể dục mới, chỉ trao đổi một số ý kiến về chuyện tổ chức vận hội tỉnh với Trần Hạo. Trương Dương đa số thời gian đều sắm vai người lắng nghe, hắn đối với tổ chức vận hội tỉnh sớm đã có tư tưởng toàn diện. Những gì mà Trần Hạo và Cừ Thánh Minh nói ở trước mặt Trương Dương chỉ là tào lao, bọn họ nói chẳng quyết định được gì, chỉ có hắn mới có thể nắm giữ quyền kinh doanh vận hội tỉnh.

Bởi vì tối hôm đó rất nhiều lãnh đạo có mặt ở đây, biểu hiện của Trương đại quan nhân tương đối trầm thấp, loại yến hội quan phương này bình thường cũng sẽ không kéo dài quá lâu, sau khi tiệc tối chấm dứt, Trương Dương còn phải tới khách sạn Hải Thiên, Trần Hạo kéo Cừ Thánh Minh đi uống trà, xem ra nói chuyện rất vui vẻ, có chút ý vị chưa tận.

Trương Dương nói với bọn họ một tiếng rồi lái xe tới Hải Thiên, yến hội phía bên đó đã kết thúc, ở cửa nhà ăn gặp mấy người bọn Tang Kim Đường, Tang Kim Đường nhìn thấy Trương Dương, không nhịn được liền oán trách: Chủ nhiệm Trương anh sao giờ mới tới, tất cả đã xong rồi.

Trương Dương nhìn nhìn đồng hồ: Mới tám giờ mà, hết thúc sớm thế?

Tiêu Điều Mẫn nói: Đám ngôi sao Hongkong lỗ mũi hướng lên trời, rất là ngạo khí, chúng tôi mời rượu mà người ta căn bản không thèm uống.

Trương Dương nghe vậy liề nổi giận: Một đám diễn viên tuyến hai, có gì mà khệnh? Ngày mai đá bóng xong, tôi sẽ đuổi bọn họ đi.

Thôi Quốc Trụ không nhịn được mỉm cười: Chủ nhiệm Trương, anh còn hy vọng người ta đá bóng, làm người không thể thực tế như vậy được.

Trương Dương cũng bật cười, khi mấy người đang nói chuyện, Chung Hải Yến đi tới, cô ta nhìn thấy Trương Dương cũng oán trách: Chủ nhiệm Trương, đám ngôi sao Hongkong mà anh mời đến đó thật sự là khó hầu hạ, cả đám ai ai cũng khệnh khạng, nhân viên phục vụ của chúng tôi cơ hồ đều bị mắng.

Trương Dương nói: Vất vả rồi, vất vả rồi, có ủy khuất gì cứ nói với tôi, lát nữa tôi sẽ tìm đám người này tính sổ.

Chung Hải Yến lắc đầu nói: Đều là một đám đại gia, sớm biết như vậy thì chúng tôi bất kể là như thế nào cũng sẽ không nhận tiếp đãi đâu.

Trương Dương cười hắc hắc, hắn cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Khi Trương Dương đang chuẩn bị rời đi thì Phó Trường Chinh tới, gã phụ trách công tác tiếp đãi cụ thể, gã có chút thần bí đánh mắt ra hiệu với Trương Dương, Trương Dương nhìn ra gã có việc, đi đến bên cạnh Phó Trường Chinh, nói khẽ: Sao vậy?

Phó Trường Chinh hạ giọng nói: Phiền toái rồi, đám ngôi sao Hongkong này rất khó giải quyết, vốn đã nói là thi đấu từ thiện, nhưng không biết là ai khởi mào, đột nhiên đòi tiền biểu diễn, nói là nếu thấp hơn năm mươi vạn thì ngày mai bọn họ sẽ không đá.

Trương đại quan nhân vừa nghe thấy vậy liền tức giận: Con mẹ nó, không đáp ứng thi đấu biểu diễn thì tôi mời họ làm cái gì? Vương Chuẩn đâu?

Phó Trường Chinh nói: Đi ra ngoài chơi rồi.

Trương Dương nhấc điện thoại gọi vào số Vương Chuẩn, nghe thấy bên phía Vương Chuẩn rất ồn ào, thằng ôn này không biết đang ăn chơi ở đâu. Trương Dương lớn tiếng nói: Đạo diễn vương à, anh rốt cuộc là đạo trong đạo diễn hay là đạo trong gây chuyện?

Vương Chuẩn cười ha ha nói: Anh lại uống say rồi.

Trương Dương nói: Anh mới là uống say đó, anh nghe rõ cho tôi, cái đám ngôi sao mà anh dẫn tới tìm tôi đòi tiền biểu diễn, năm mươi vạn, miệng sư tử à?

Vương Chuẩn nói: Không thể nào?

Trương Dương nói: Còn không thể nào cái gì, thật đấy, tôi lừa anh làm gì? Có cần thiết không?

Vương Chuẩn nói: Đừng để ý đến bọn họ, lát nữa tôi về sẽ nói lại với họ.

Trương Dương nói: Đạo diễn Vương à, hai ta hợp tác cũng không phải là lần đầu tiên, lần này anh lôi một đám ngôi sao hạng hai của Hongkong tới lừa tôi, tôi không tính toán với anh, nhưng bọn họ còn đòi phí biểu diễn thì hơi quá đáng đấy.

Vương Chuẩn vội vàng thanh minh: Tôi thật sự không biết mà, chuyện này không liên quan gì tới tôi cả, anh yêu tâm, tôi lập tức gọi điện thoại cho bọn họ, để bọn họ đừng nhắc tới chuyện này, tất cả mọi chuyện có tôi lo.

Trương Dương nói: Được, tôi tin anh một lần, anh giúp tôi nhắc nhở đám ngôi sao này, ngày mai tốt nhất biểu hiện thật tốt cho tôi, nếu ai dám phá phách, tôi sẽ bọn họ từ tuyến hai biến thành tuyến nghèo khó.

Vương Chuẩn bật cười ha ha.

Trương Dương vừa gác điện thoại thì nhìn thấy Chung Hải Yến hấp tấp chạy lên lầu, Tiêu Điều Mẫn đi tới, cũng có chút kích động nói: Đã xảy ra chuyện rồi.

Trương Dương nhíu mày, hắn nói với Phó Trường Chinh: Chúng ta đi xem sao? Ý bảo những người khác đi về trước.

Trương Dương đi theo Chung Hải Yến lên tầng mười hai, thì ra là thì ra là một gã ngôi sao HongKong phát hiện thiếu đồ, đồng hồ hắn đặt trên bàn không thấy đâu, cho nên thuận tay tát cho nhân viên phục vụ một cái, uy hiếp cô ta lấy ra.

Nhân viên phục vụ đó ủy khuất đứng khóc, cô ta căn bản không nhìn thấy đồng hồ gì cả.

Tên ngôi sao HongKong này Trương Dương cũng quen, lúc chiều Vương Chuẩn đặc biệt đã giới thiệu, chính là Thác Ni, Khâu Tử Kiện, Khâu Tử Kiện lúc này tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, chỉ vào nhân viên phục vụ đó mắng: Bà tám, cô tốt nhất lập tức lấy đồng hồ của tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy.

Chung Hải Yến gọi nhân viên phục vụ đó sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi chuyện vừa xảy ra.

Trương Dương tới hiện trường, hắn cười cười với Khâu Tử Kiện nói: Khâu tiên sinh, anh bình tĩnh một chút, cẩn thận nhớ lại xem, có phải là để ở đâu đó rồi quên không?

Khâu Tử Kiện căm tức nhìn Trương Dương: Anh có ý gì? Hoài nghi tôi vu hãm cô ta ư? Trí nhớ của tôi rất tốt, sẽ không nhớ lầm đâu. Cái đám người đại lục các anh tố chất thật sự là rất thấp, tất cả đều là hạng thấy tiền là sáng mắt.

Trương đại quan nhân vừa nghe thấy vậy liền nổi giận: Con mẹ mày nói gì cơ?

Khâu Tử Kiện ngớ người, không ngờ chủ nhiệm Trương trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, vừa rồi còn mỉm cười nói chuyện với mình, lúc này nói trở mặt liền trở mặt ngay, chửi cả mười tám đời tổ tông nhà mình lên, hắn chỉ vào Trương Dương nói: Anh sao lại chửi người ta?

Trương Dương nói: Chửi là còn nhẹ đó, mày con mẹ nó còn dám nói với tao một lần như vậy, tao đập chết mày luôn.

Anh.. Khâu Tử Kiện tức đến nỗi mặt đỏ bừng.

Trương Dương nói: Anh cái gì mà anh? Có gì thì từ từ nói, mất đồ thì chúng tôi tìm lại cho anh, không bằng không chứng anh dựa vào gì mà nhận định người khác lấy đi? Người đại lục thì sao, đại lục thì không phải là người Trung Quốc à? Anh còn mẹ nó không phải là do người Trung Quốc sinh ra à? Tố chất thấp cái gì cơ? Anh nói lại một lần nữa cho tôi nghe xem nào!

Khâu Tử Kiện bị uy thế của Trương Dương chấn nhiếp, không ngờ lại không dám lên tiếng, nghẹn cả nửa ngày mới nói: Tôi bị mất đồng hộ! Trị giá hơi mười vạn đô la Hồng Kông!

Trương Dương cười lạnh nói: Không phải chỉ là một cái đồng hồ thôi sao? Mất đồng hồ là chuyện nhỏ, mất mặt là chuyện lớn, đồng hồ và mặt mũi cái nào quan trọng hơn? Anh là cần đồng hồ hay là cần mặt mũi? Trương đại quan nhân khí thế bức nhân, nói cho Khâu Tử Kiện cứng họng không biết ứng đối thế nào.

Mọi người vây xem không khỏi trầm trồ khen ngợi trước những lời nói này của Trương Dương, Chung Hải Yến cũng không khỏi nhìn Trương Dương với ánh mắt khác.

Trương Dương quay sang nhân viên phục vụ kia nói: Cô có nhìn thấy đồng hồ của anh ta không? Đừng sợ, có gì thì nói đó!

Nhân viên phục vụ lắc đầu, khóc thút thít nói: Tôi căn bản không thấy, vừa rồi tôi vào thu dọn phòng, trên bàn không có gì cả.

Khâu Tử Kiện tức giận nói: Cô nói láo, tôi rõ ràng đã để đồng hồ trên bàn, cô nhất định là thấy hơi tiền nổi máu tham, trộm đồng hồ của tôi rồi.

Tôi không có, tôi thật sự không có mà. Nhân viên phục vụ lại bật khóc.

Mấy ngôi sao HongKong nghe thấy tin chạy tới tất nhiên là đứng ở phía Khâu Tử Kiện, bọn họ kháng nghị nói: Nơi này không thể nào ở lại nữa, căn bản toàn là kẻ trộm, trị an của đại lục quá kém.

Trương Dương nhìn thấy trận thế có chút rối loạn, thét lớn một tiếng: Câm miệng hết cho tôi, rốt cuộc là thế nào thì chúng ta để cho cảnh sát giải quyết.

Lúc đang nói chuyện, Vương Chuẩn đã chạy tới, y không ngờ mình mới ra ngoài trong chốc lát mà đã có chuyện lớn như vậy, Vương Chuẩn khuyên bảo đám ngôi sao Hongkong đó đừng kích động, Khâu Tử Kiện tức tối nói: Ngay cả an toàn tài sản an toàn cá nhân cũng không được đảm bảo, chúng tôi không ở nữa, đi, về Hongkong. Hắn vừa nói như vậy, mấy tên ngôi sao Hongkong đều hưởng ứng, Vương Chuẩn lại khuyên bảo, nhất thời cũng có chút không áp chế được trận cước.

Khi Trương Dương đang chuẩn bị nổi giận thì một nhân viên phục vụ nhà ăn vội vàng chạy tới đây, cô ta cầm trong tay một chiếc đồng hồ, giơ cao lên rồi nói: Vị tiền sinh nào để quên đồng hồ trong nhà ăn.

Tất cả mọi người đều ngây ra, chiếc đồng hồ mà nhân viên phục vụ đó cầm trong tay đúng là của Khâu Tử Kiện, thì ra khi ăn cơm, Khâu Tử Kiện uống hơi nhiều, vì hiềm đồng hồ vướng tay, lúc ấy cởi ra rồi thuận tay để lên bàn, khi đứng dậy đi thì lại quên, khi hắn quay về phòng không thấy đồng hồ đâu, cho rằng mình để ở trong phòng, cho nên gọi nhân viên phục vụ tới, nổi trận lôi đình vu hãm nhân viên phục vụ lấy cắp đồng hồ của mình, giờ tìm được rồi, Khâu Tử Kiện mặt đỏ bừng, cầm lấy chiếc đồ hồ đó, sau khi xác định đúng là của mình mới lúng túng nói: Tôi... Tôi vừa rồi uống hơi nhiều nên quên.

Trương Dương nói: Anh còn quên một việc!

Khâu Tử Kiện nói: Việc gì?

Một lời xin lỗi!

Khâu Tử Kiện cắn cắn môi, ở trước mặt nhiều người như vậy bảo hắn phải xin lỗi một nhân viên phục vụ, điều này đối với loại tự cho mình là cao như hắn mà nói là một điều vũ nhục, nhưng dưới ánh mắt uy nghiêm của Trương Dương, hắn cũng không dám phản bác, cuối cùng đành cúi đầu, nói với nhân viên phục vụ đó: Ngại quá! Tôi đã hiểu lầm cô!

Nhân viên phục vụ đó thấy đã được rửa oan, ủy khuất trong lòng cuối cùng cũng được phóng thích, dựa vào trong lòng Chung Hải Yến lớn tiếng khóc rống lên. Chung Hải Yến vỗ vai cô ta, thấp giọng khuyên giải an ủi.

Đám ngôi sao HongKong và Khâu Tử Kiện đều cảm thấy xấu hổ, đang chuẩn bị đi thì lại Trương Dương gọi lại, Trương Dương nói: Các vị nhớ kỹ cho tôi, con người ai cũng có tôn nghiêm, tôi mời các vị đến Nam Tích, đối đãi như khách quý, nhưng không có nghĩa là địa vị của các vị cao hơn chúng tôi, mà đó là vì lễ nghi của Trung Quốc chúng tôi, người Trung Quốc đều chú trọng lễ tiết, tôn trọng lẫn nhau, có đi có lại, đây là đạo lý cơ bản nhất mà người Trung Quốc ai cũng hiểu. Nếu các vị không coi mình là người Trung Quốc thì coi như câu này tôi chưa nói.

Khâu Tử Kiện trong lòng không phục, nhưng hắn cũng hiểu rằng mình đuối lý, nhìn bộ dạng Trương Dương cũng không phải là nhân vật dễ chơi, hôm nay tốt nhất nên nhận thua.

Sau khi mọi người tản đi, Vương Chuẩn đi tới bên cạnh Trương Dương, áy náy nói: Ngại quá, chuyện này thật sự là ngoài ý muốn.

Trương Dương tức giận nói: Anh nhìn xem những người anh mời tới là ai? Hoặc là một phần tử xã hội đén, hoặc là diễn viên khiêu dâm, đám người này mà cũng đám gọi là đội bóng đá ngôi sao Hongkong ư, sáng mai tới đứng ở trên sân thể thao, có phải là có chút ảnh hưởng đến hình tượng của chính phủ Nam Tích chúng tôi không?

Vương Chuẩn cười nói: Không nghiêm trọng như anh nói đâu, hiện tại ai ai cũng mắc bệnh ngôi sao, mấy vị minh tinh của đại lúc hình tượng cũng không được tốt lắm.

Trương Dương nói: Chuyện buổi tối hôm nay tôi không truy cứu, có điều cũng không thể đánh oan người ta như vậy được.

hâu Tử Kiện không phải đã xin lỗi rồi sao?

Trương Dương nói: Xin lỗi là được à? Hắn đánh người ta một bạt tai, đây chẳng những là làm thương hại nhân thân, còn liên quan tới cả vũ nhục nhân thân nữa, tôi nếu thật sự để bụng, Khâu Tử Kiện hắn đừng hòng rời khỏi Nam Tích.

Vương Chuẩn quen Trương Dương đã lâu rồi, đối với tính cách của Trương Dương cũng nắm khá rõ, biết thằng ôn này cũng không phải là hạng nhã nhặn gì, Vương Chuẩn cũng không muốn vì chuyện này mà tổn thương hòa khí của bọn họ, cười nói: Như vậy đi, lát nữa tôi bảo Khâu Tử Kiện lấy một ngàn đồng ra coi như là bồi thường tinh thần, anh thấy được không?

Trương Dương gật đầu, chỉ cần khiến Khâu Tử Kiện chịu thua là được, giết người chẳng qua chỉ cần gật đầu, cũng không tất yếu phải đuổi tận giết tuyệt. Hắn nói với Vương Chuẩn: Phí biểu diễn anh nói rõ cho bọn họ đi, lần này đến Nam Tích, tôi dùng rượu ngon thuốc thơm chiêu đãi, nhưng trước đó chúng ta không hề nhắc tới chuyện phí biểu diễn, chỉ nói là biểu diễn từ thiện, đừng nói là năm mươi vạn, năm xu tôi cũng không đưa.

Vương Chuẩn nói: Tôi thật sự không biết chuyện bọn họ đòi tiền, anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ giải quyết, nếu bọn họ dám tìm anh đòi tiền, tôi sẽ liên hợp với công ty điện ảnh phong sát bọn họ.

Trương Dương vỗ vỗ vai Vương Chuẩn, nói: Sớm đã biết anh là bạn chí cốt mà.

Vương Chuẩn cười nói: Chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, tôi là người như thế nào anh chẳng lẽ còn chưa biết?

...

Sau khi rời khỏi đó, Trương Dương đi tới đại sảnh khách sạn, nhìn thấy Chung Hải Yến vẫn còn đứng đó khuyên nữ nhân viên phục vụ kia, Trương Dương đi tới cười nói: Không sao cả, chuyện đã được giải quyết rồi. Hắn đem kết quả thương lượng vừa rồi nói cho Chung Hải Yến, nữ nhân viên phục vụ đó nghe nói đối phương trả cho cô ta một ngàn đồng coi như bồi thường, lập tức cũng ngừng khóc, một bạt tai đổi lấy một ngàn đồng, còn là đô la Hồng Kông, cũng không đến nỗi nào, trong lòng cuối cùng cũng tìm lại được một chút cân bằng.

Chung Hải Yến bảo nhân viên phục vụ đó đi nghỉ ngơi, thở dài nói: Chủ nhiệm Trương, đám người này thật sự rất khó hầu hạ.

Trương Dương cười nói: Người ta là ngôi sao Hongkong, đều là hạng có tiếng và thế lực, tính tình khó chịu một chút cũng là điều khó tránh, dù sao cũng chỉ ở một đêm thôi, ngày mai là bọn họ đi rồi mà, không có việc gì đâu.

Chung Hải Yến gật đầu nói: Ngôi sao thì đúng, có điều tôi thấy bọn họ tất cả đều là diễn viên phản diễn, một đám ngưu quỷ xà thần, sớm biết rằng như vậy Hải Thiên chúng tôi nói sao cũng không tiếp đãi.

Trương Dương thần nghĩ các cô không tiếp đãi ư, có dám không? Món nợ lần trước của Đoàn Kim Long tôi còn chưa tình toán với hắn, khi hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy hai nữ học sinh đi qua người họ.

Chung Hải Yến thở dài nói: Nhìn thấy chưa, tuy không phải là ngôi sao gì, nhưng vẫn hấp dẫn được không ít bé gái, giờ là mấy giờ rồi mà còn có người đến tìm bọn họ xin chữ ký.

Trương Dương nói: Khách sạn mặc kệ sao?

Chung Hải Yến nói: Yên tâm đi, tầng mười hai đặc biệt an bài bốn gã bảo vệ, không để người không phận sự vào đâu.

Trương Dương gật đầu nói: Tôi thấy bên trong đám ngôi sao Hongkong này chẳng có được mấy người tử tế, vẫn nên cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để xảy ra sự đoan.

Chung Hải Yến nói: Anh, tôi so với anh còn sợ hơn, một đám ngôi sao này căn bản chính là một đám ôn thần.

Thật ra Trương Dương hiện tại cũng có chút hối hận, sớm biết rằng đội bóng đá ngôi sao đức hạnh như thế này, hắn nói sao cũng sẽ không mời bọn họ tới, nhưng ngày mai thi đấu rồi, thanh thế cũng đã tạo rồi, hiện tại đã đâm lao thì phải theo lao, phải tiến hành chuyện này đến cùng.

Chung Hải Yến nói: Chủ nhiệm Trương, tôi thấy anh hay là đừng đi, tối nay tôi mở một căn phòng hào hoa cho anh, anh ở lại đây áp trận đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng tiện giải quyết. Cô ta làm quán bar nhiều năm, loại người gì cũng từng thấy qua, vừa liếc một cái là biết, huống chi đám ngôi sao Hongkong này đã đến được một thời gian rồi, biểu hiện của bọn họ Chung Hải Yến đều đã thấy hết.

Trương Dương cười cười, hắn biết Chung Hải Yến vẫn sợ lại xảy ra chuyện, chuyện vừa rồi hắn cũng đã nhìn thấy, trừ mình ra, quả thật là không có ai khác có thể chấn nhiếp được đám ngôi sao hạng hai này.

Trương Dương nói: Được, vậy tôi nay tôi sẽ ở lại chỗ cô.

Phó Trường Chinh vội vàng chạy xuống, gã cười khổ nói: Không biết vì sao lại có nhiều fan hâm mộ chạy tới như vậy, bốn gã bảo vệ bận quá.

Trương Dương nói: Nữ hài tử hiện tại có phải đầu óc có vấn đề hay không, đám ngôi sao này bộ dạng chẳng ra làm sao mà cũng có người mê à?

Phó Trường Chinh nói: Hiện tại đang thịnh cái này, fan hâm mộ đều là mù quáng, quản lí Chung, chắc phải tăng cường phái thêm nhân thủ, buổi tối cũng phải có người gác, tôi sợ quấy rầy đám ngôi sao Hongkong này nghỉ ngơi, rồi lại có chuyện không hay.

Chung Hải Yến nói với Trương Dương: Nhìn thấy chưa, đám ngôi sao này mang đến cho chúng tôi bao nhiêu là phiền toái.

Trương Dương cười nói: Quản lí Chung vất vả rồi, chờ sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ bảo Ủy ban thể dục thể thao tặng cờ thưởng cho cô.

Chung Hải Yến cười nói: Miễn đi, tôi không nhận đâu, được rồi, hai người nói chuyện đi, tôi tới an bài nhân thủ trị an.

Phó Trường Chinh nhìn thấy Trương Dương lúc này vẫn chưa đi, có chút kinh ngạc nói: Chủ nhiệm Trương, ngài không định đi à?

Trương Dương nói: Không, quản lý chung sợ đám ngôi sao Hongkong này gây chuyện, bảo tôi ở lại áp trận.

Phó Trường Chinh nói: Đám người này là sao phiền toái mới đúng, tôi thấy bọn họ tám chín phần mười là bất mãn vì không có phí biểu diễn, muốn tìm cơ hội phát tiết.

Trương Dương nói: Tôi cũng muốn xem ai dám gây chuyện, cái lão hồ ly Vương Chuẩn này, mang tới cho tôi một đám diễn viên hàng hai thật giả lẫn lộn, tôi sau này kiểu gì cũng phải tính sổ với y.

Phó Trường Chinh cũng cười nói: Vẫn được mà, nhìn mặt cũng có chút quen thuộc, phim do tên Khâu Tử Kiện đó đóng vai chính vừa mới được chiếu, hôm nay nhiều nữ hài bị dụ tới như vậy cũng là vì hắn.

Trương Dương nói: Nhìn cái bộ dạng gấu chó của hắn, chuyện vừa rồi còn chưa làm rõ đã vu hãm cho nhân viên phục vụ, còn ra tay đánh người, nếu không phải tôi nghĩ tới đại cục, hôm nay kiểu gì cũng nện cho hắn một trận.

Phó Trường Chinh nói: Chuyện cũng chưa tới mức đó, chỉ đành vậy thôi, chứ nếu đuổi họ đi rồi thì biết chạy đi đâu tìm người?

Trương Dương nói: Thôi, cứ nhắc tới đám cháu chắt này là tôi lại tức giận, đi ngủ sớm một chút đi.

Phó Trường Chinh nghe nói Trương Dương không đi, gã cũng không định trở về, tìm nhân viên phục vụ hỏi thẻ phòng rồi cùng Trương Dương về phòng.

Phòng hào hoa đương nhiên thiết bị không tồi, Phó Trường Chinh ngủ ở gian ngoài, Trương Dương ngủ ở gian trong, vừa mới nằm xuống thì nghe thấy điện thoại đổ chuông, Trương Dương cầm lấy điện thoại, bên trong truyền đến một giọng khiêu gợi: Tiên sinh, có cần phục vụ không?

Trương đại quan nhân biết rõ rồi còn giả bộ hồ đồ: Phục vụ gì cư?

Muốn phục vụ gì thì được phục vụ cái đó? Tiên sinh có muốn mát xa không, kỹ thuật của tôi là nhất lưu đó, đảm bảo anh sẽ thích.

Trương Dương nói: Xin lỗi, tôi mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ thôi.

Ngủ một mình thì buồn lắm.

Trương Dương rầm một tiếng dập máy, hắn lắc đầu, phục vụ sắc tình của Hải Thiên cũng ngang nghiên thật, chờ sau khi chuyện này qua đi, hắn sẽ tra kỹ nơi này. Đoàn Kim Long không ngờ dám chơi hắn, lần này nhất định phải đánh cho Đoàn Kim Long không thể lật mình.

Điện thoại lại vẫn quật cường đổ chuông, Phó Trường Chinh cũng bước vào, cười nói: Hải Thiên ban đêm thật đúng là náo nhiệt quá.

Trương Dương nói: Ai cho bọn họ lá gan lớn như vậy, không ngờ dám làm như vậy ở đây, ảnh hưởng quá ác liệt, hình tượng của Nam Tích sẽ bị hủy trong tay đám người này, hôm khác tôi sẽ tìm Trương Đức Phóng hỏi kỹ một chút.

Phó Trường Chinh nói: Hiện tại loại chuyện này đã không còn gì là lạ nữa rồi, mỗi lần tôi đi công tác, vào ở khách sạn đều có người gọi điện thoại mời.

Trương Dương không nói gì, trong đầu bắt đầu cân nhắc, Đoàn Kim Long lớn gan như vậy, có phải Trương Đức Phóng làm chỗ dựa cho hắn hay không, giữa hai người bọn họ phải chăng có cấu kết gì đó, nếu là thật thì Trương Đức Phóng đúng là hết thuốc chữa rồi.

Trương Dương rút dây điện thoại ra, ngáp một cái rồi nói: lần này thì không còn ai gọi được nữa, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải hầu hạ đám cháu chắt đó nữa.

/2583

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status