Lúc này một hộ sĩ đi tới: Các vị ai là người nhà của thị trưởng Trần?
Mấy người đều hướng ánh mắt về phía Trương Dương, dù sao hắn cũng là lãnh đạo cao nhất ở đây, Trương Dương nói: Chúng tôi đều là đồng sự của anh ấy, người nhà thì lát nữa mới tới.
Hộ sĩ nói: Chủ nhiệm Lương của chúng tôi muốn bàn về tình huống của bệnh nhân với các vị, ai đi đây?
Trương Dương cười nói: Tôi đi!
Phùng Vĩ cũng đi theo Trương Dương tới văn phòng của chủ nhiệm ngoại khoa.
Chủ nhiệm ngoại khoa bệnh viện nhân dân tỉnh Lương Thụ Thành đang ngồi đó đọc phim, nhìn thấy bọn họ tới, lúc này mới bỏ phim xuống.
Trương Dương nói: Chủ nhiệm Lương, chào ông, chúng tôi đều là cấp dưới của thị trưởng Trần, trước mắt người nhà của anh ta vẫn chưa tới kịp, có lời gì thì có thể nói với chúng tôi trước có được không?
Lương Thụ Thành gật đầu nói: Căn cứ vào tình huống kiểm tra, đã bước đầu kết luận thị trưởng Trần bị ung thư gan, hơn nữa còn di căn tới phổi, tình huống vô cùng nghiêm trọng.
Phùng Vĩ nghe thấy vậy suýt chút nữa thì bật khóc, Trần Hạo đối với hắn trước giờ luôn rất tốt.
Trương Dương cũng thấy rất phiền toái, hắn tuy rằng y thuật cao, cũng từng cứu trị người bị bệnh ung thư, nhưng loại ung thư đã di căn của Trần Hạo thuộc loại bệnh ung thư giai đoạn cuối, cho dù hắn ra tay cũng không nắm chắc trăm phần trăm.
Lương Thụ Thành nói: Giải phẫu trị liệu là điều không thể, chúng tôi đang chờ đợi kết quả kiểm tra toàn diện, các vị chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, nghĩ biện pháp xem có thể khuyên bệnh nhân chấp nhận hóa trị không? Trước mắt đây là phương pháp duy nhất để trì hoãn bệnh tình của anh ta.
Trương Dương nói: Chủ nhiệm Lương, thị trưởng Trần biết chuyện này chưa?
Lương Thụ Thành lắc đầu nói: Anh yên tâm đi, chúng tôi nghĩ đến năng lực thừa nhận tâm lý của bản thân bệnh nhân, sẽ không khinh suất nói cho anh ta biết bệnh tình thực tế, chuyện này tốt nhất là mau chóng thông tri cho người nhà của anh ta, người nhà của anh ta có quyền được biết.
Trương Dương thở dài nói: Ung thư gan và phổi? Sao lại đột ngột như vậy?
Lương Thụ Thành nói: Bản thân bệnh nhân chính là một người bị viêm gan B, tôi đã hỏi qua bệnh sử rồi, anh ta bị viên gan B đã hai mười năm rồi, còn bị sỏi mật, với tình trạng sức khỏe như vậy mà còn uống rượu nhiều, chẳng phải là đùa với mạng sống ư? Người làm thị trưởng chẳng lẽ đều như vậy à?
Trương Dương nói: Công tác cần vậy, thân bất do kỷ mà!
Lương Thụ Thành nghĩ thầm, uống rượu cũng có liên quan tới công tác ư? Nhưng y cũng biết đám người trước mắt đều là nhân vật tai to mặt lớn của Nam Tích, y tất nhiên sẽ không làm mất lòng, nói với Trương Dương: Các anh yên tâm, lãnh đạo bệnh viện đã đặc biệt dặn dò tôi phải chú ý chuyện của thị trưởng Trần, phương diện chẩn đoán trị liệu chúng tôi sẽ tập trung lực lượng mạnh nhất, cung cấp phương pháp chẩn liệu tốt nhất, nhưng phương diện tình tự của bệnh nhân cần các vị phối hợp giúp đỡ, chỉ có tình tự của anh ta không xảy ra vấn đề thì việc trị liệu về sau của chúng tôi mới có thể tiến hành tốt.
Trương Dương cười cười nói: Chủ nhiệm Lương phí nhiều tâm tư rồi.
Từ văn phòng của Lương Thụ Thành đi ra, nhìn thấy người nhà của Trần Hạo đã tới, lão bà Mã Hồng Quyên, chị gái Trần Phượng Lan, cháu ngoại Thạch Thắng Lợi đều, hai đứa con gái của Trần Hạo đều đang học đại học ở bên ngoài, vợ gã không thông tri cho họ tới.
Mã Hồng Quyên rất quen với Phùng Vĩ, lao lên nắm lấy tay Phùng Vĩ, còn chưa kịp nói gì thì mắt đã đỏ lựng cả lên: tiểu Phùng, cậu nói đi, cậu mau nói đi, lão Trần nhà chúng tôi rốt cuộc là bị bệnh gì?
Phùng Vĩ thấy khó có thể mở miệng, hắn nhìn về phía Trương Dương xin giúp đỡ, Trương Dương cũng biết những lời này mình không thích hợp nói với Mã Hồng Quyên, hắn xoay người bước đi.
Thạch Thắng Lợi đi theo, gã đối với Trương Dương là thật sự bội phục, lần trước giúp đỡ Trương Dương đá Đoàn Kim Long ra khỏi Hải Thiên, cảm thấy quan hệ giữa gã và Trương Dương cũng đã được kéo gần hơn nhiều, cũng dám ở trước mặt Trương Dương nói vài câu, gã nói khẽ: Chủ nhiệm Trương, có gì xin cứ nói đi, anh không tiện nói với họ thì cứ nói với tôi.
Trương Dương quay lại nhìn Thạch Thắng Lợi, thằng ôn này hiện giờ mặt mày cũng vô cùng lo lắng, gã tước giờ luôn rất tôn kính cậu của mình, là thật lòng quan tâm. Trương Dương nói: Bác sĩ nói là bị ung thư gan và phổi.
Thạch Thắng Lợi còn tính là có chút lương tâm, sau khi nghe Trương Dương nói ra bệnh tình của Trần Hạo, nước mắt liền tí tách rơi.
Người còn không thể tiếp nhận được chuyện này hơn Thạch Thắng Lợi là lão bà Mã Hồng Quyên của Trần Hạo, Mã Hồng Quyên lúc này đã ngã vật xuống đất, Phùng Vĩ vội vàng đỡ lấy cô ta, chị chồng của cô ta Trần Phượng Lan cũng chạy tới đỡ cô ta dậy, Trần Phượng Lan đứng ở bên cạnh đã nghe thấy rõ ràng, vừa lau nước mắt vừa nói: Hồng Quyên, em phải cố gắng chịu đựng, Trần Hạo vẫn chưa biết, em nếu thất thố, chẳng may để nó nhìn thấy... Trần Phượng Lan chỉ có một cậu em tai này, vừa nói cũng vừa khóc.
Mã Hồng Quyên vừa khóc vừa nói: Con người của anh ấy công tác tới mức không cần bệnh, đã biết mình bị bệnh gan còn phải đi đi tham gia tiệc rượu gì đó, biết rõ uống rượu hại người mà còn liều mạng... uống lấy được... Trong lòng anh ấy chỉ có Nam Tích, còn đặt mẹ con chúng tôi ở đâu? Các vị cũng thật là, biết rõ sức khỏe của anh ấy không tốt còn bắt anh ấy uống?
Trương đại quan nhân nghĩ thầm chuyện này không liên quan gì nhiều tới công tác, cũng không phải là bọn họ khuyên Trần Hạo uống rượu, Trần Hạo uống rượu là bản thân gã muốn, thân là lãnh đạo cao nhất trong bọn họ, nếu Trần Hạo không chủ động uống rượu, người khác cũng không tiện khuyên gã. Nhưng Trần Hạo đã thảm đến mức này rồi, Trương Dương cũng không tiện nói gì, bảo với Thạch Thắng Lợi: Anh khuyên mợ anh đi, trăm ngàn lần đừng để thị trưởng Trần nhìn ra điều gì.
Thạch Thắng Lợi gật đầu, khó khăn lắm mới khuyên được mợ ngừng khóc, cả nhà đi vào phòng bệnh thăm Trần Hạo.
Đám người ở bên ngoài cũng thở phào nhẹ nhõm, Tang Kim Đường ngáp một cái, nói: Tôi mệt không chịu nổi nữa rồi, về nghỉ ngơi một lát.
Trương Dương hết nhìn Tang Kim Đường rồi lại nhìn Thôi Quốc Trụ, bọn họ ở bệnh viện cả một đêm, đều vô cùng mệt mỏi rồi, Trương Dương gật đầu nói: Mau về nghỉ ngơi đi, bảo các đồng chí khác cũng đừng tới bệnh viện, để tránh ảnh hưởng thị trưởng Trần nghỉ ngơi.
Thôi Quốc Trụ gật đầu nói: Chuyện này có cần giữ bí mật không?
Trương Dương nói: Đương nhiên phải giữ bí mật rồi, chẩn đoán chính thức của bệnh viện vẫn chưa có, về bệnh của thị trưởng Trần cố gắng đừng nhiều lời.
Tang Kim Đường nói: Vốn định chiều nay chúng ta về Nam Tích, vậy có đi nữa không?
Trương Dương nói: Chủ nhiệm Tang, anh dẫn các đồng chí khác đi về trước đi, thư ký Phùng ở lại, tôi cũng ở lại thêm một ngày, nếu chẳng may phát sinh chuyện gì cũng tiện chiếu ứng, ngày mai tôi sẽ về.
Tang Kim Đường liên tục gật đầu, gã và Thôi Quốc Trụ lần này rất sảng khoái rời đi, bọn họ đi như vậy rõ ràng không chỉ là bởi vì bọn họ rất mệt mỏi, còn có một nguyên nhân khác, Trần Hạo bị bệnh nan y, bọn họ cho dù ở trước mặt Trần Hạo biểu hiện có tốt hơn nữa thì về sau cũng đừng hy vọng được hồi báo gì, trong mắt bọn họ, Trần Hạo đã không còn nhiều thời gian, một người ngay cả mạng còn sắp mất, còn nói gì tới sinh mệnh chính trị nữa? Đối với một lãnh đạo như vậy, bọn họ việc gì phải lao tâm khổ tứ đi nịnh bợ, đa số người trong thể chế đều là hạng thực tế.
Trương Dương bảo Phó Trường Chinh đi cùng, Phùng Vĩ nói: Chủ nhiệm Trương, chuyện này có cần báo cáo với thị lý không?
Trương Dương gật đầu, Trần Hạo là phó thị trưởng thường vụ, sức khỏe của gã xảy ra vấn đề, khẳng định phải báo cáo với thị lý, Trương Dương cân nhắc vấn đề vô cùng toàn diện, hắn dặn dò Phùng Vĩ: Hiện tại chỉ có chẩn đoán bước đầu, cho nên cậu khi báo cáo với thị lý nhất định đừng nói quá nặng, trước tiên cứ nói với thị lý rằng thị trưởng Trần bị viêm tuyến tuỵ cấp tính, trước mắt nằm viện trị liệu, về phần tình huống cụ thể hay là chờ chẩn đoán chính thức rồi nói sau.
Phùng Vĩ hiểu ý Trương Dương, gã đi sang bên cạnh gọi điện thoại.
Trương Dương đang cân nhắc xem lát nữa có nên đi xem bệnh cho Trần Hạo hay không, nhưng lúc này người nhà của Trần Hạo đều ở trong phòng bệnh, rất không tiện, Trương đại quan nhân đi tới cửa sổ hành lang, không có việc gì làm nhìn ra ngoài cửa số, bỗng nhiên nghe thấy trong hành lang truyền đến tiếng giày cao gót rất có tiết tấu, Trương Dương quay mặt lại, nhìn thấy Hải Sắt Vương Quân Dao đã lâu chưa gặp đi về phía này.
Trương Dương có chút kinh ngạc, không ngờ lại không hẹn mà gặp Hải Sắt ở đây.
Vương Quân Dao mắt phượng cũng trợ tròn, lộ ra vẻ có chút ngạc nhiên, có điều mắt lập tức cong thành hình trăng khuyết, khóe môi lộ ra ý cười, cô ta mặc áo khoác da màu xám, lộ ra vẻ quý khí bức người, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra một cỗ khí độ cao quý, mỉm cười bước về phía Trương Dương, nói: Trương Dương, anh sao lại ở đây?
Trương Dương đối với Hải Sắt tuy rằng không có hào cảm gì, có điều người ta đối với mình thủy chung luôn vô cùng khách khí, trên cấp bậc và lễ nghĩa hắn cũng không muốn có gì không phải, Trương Dương cười ha ha nói: Cùng bạn đến khám bệnh, Hải Sắt phu nhân tới đây có việc gì à?
Vương Quân Dao gật đầu nói: Chị tôi mổ ở đây, cho nên tôi tới thăm!
Trương Dương nghe nói lão bà của thính trưởng thính công an Vương Bá Hành nằm viện mổ, thầm nghĩ thật sự là khéo quá, lần này ra vào khẳng định là gặp không ít lãnh đạo, chuyện của Trần Hạo sợ ràng khó mà giữ được.
Vương Quân Dao nhìn Trương Dương, trong lòng hận đến cực điểm, nhưng vẻ mặt của cô ta lại không lộ ra chút nào, nói khẽ: Nghe nói anh ở Nam Tích làm rất xuất sắc!
Trương Dương nói: Tôi chỉ là một cái đinh ốc thôi, lãnh đạo vặn tôi ở đâu thì tôi cắm vào đó, xuất sắc thì không dám nhận, có điều tôi vẫn tính là xứng với chức!
Vương Quân Dao gật đầu, trong lòng lúc này hiện lên bóng dáng của Hứa Gia Dũng, ánh mắt của cô ta hướng ra ngoài cửa sổ, nói khẽ: Tôi nghe nói đất của Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích các anh sắp được bán đấu giá công khai.
Trương Dương cười nói: Tin tức của Hải Sắt phu nhân rất là linh thông, chuyện này thị lý chỉ mới có ý định sơ bộ, vẫn chưa chính thức tuyên bố ra ngoài.
Vương Quân Dao mỉm cười nói: Đối với những thương nhân như chúng tôi mà nói, thương cơ có nghĩa là tài phú.
Trương Dương nói: Nghe nói phu nhân ở núi Thanh Đài đầu tư một tòa thành thị điện ảnh quốc tế hóa, tiến triển vẫn thuận lợi chứ?
Vương Quân Dao nói: Vẫn tốt, chính phủ thành phố Giang Thành vô cùng ủng hộ hạng mục đầu tư này của tôi, cho tôi không ít điều kiện tiện nghi.
Trương Dương cười nói: Chỉ tiếc tôi đã rời khỏi Giang Thành, không thể giúp gì được cho phu nhân.
Vương Quân Dao nói: Đã giúp không ít rồi!
Trương Dương cười cười, hắn cũng không dám kể công: Phu nhân xem ra muốn đem di dời trọng tâm sinh ý vào quốc nội?
Vương Quân Dao không chút giấu diếm gật đầu, nói khẽ: Lá rụng về cội mà, tôi ở nước ngoài nhiều năm như vậy rồi, hiện tại đã lớn tuổi, đối với tất cả mọi thứ trong quốc nội càng lúc càng nhớ, nhớ bằng hữ của tôi, nhớ thân nhân của tôi. Khi Nói đến hai chữ thân nhân này, nội tâm của Vương Quân Dao đau đớn giống như bị độc xà cắn xé, cô ta từng tìm được ý nghĩa phấn đấu sinh tồn của mình, nhưng hiện tại tất cả đã hết rồi. Vương Quân Dao không dám tiếp tục ở lại đây nữa, cô ta sợ nếu tiếp tục ở lại đây, cô ta sẽ không thể ngăn được sự cừu hận đối với Trương Dương. Có điều biểu hiện của Vương Quân Dao vẫn rất ưu nhã ung dung, cô ta cười cười nói lời từ biệt với Trương Dương.
Nếu đã biết lão bà của Vương Bá Hành cũng nằm viện ở đây, Trương Dương trên lễ tiết cũng phải ân cần thăm hỏi một chút, tuy rằng hắn cũng không thích Vương Bá Hành, nhưng ở trong quan trường, một người trước tiên phải học được cách che giấu sự yêu ghét của mình, cho dù là đối mặt với cừu nhân của mình, cũng phải biểu hiện ấm áp như mùa xuân, đây chính là cảnh giới tòng chính.
Trương Dương ở cửa hàng bán hoa trước bệnh viện mua một bó hoa tươi, khi mua hoa gặp người quen, thính trưởng thính công an tỉnh Cao Trọng và con trai của y Cao Liêm Minh cũng mua hoa ở đó, Trương Dương và Cao Trọng Hòa không quen nhau, nhưng hắn lại quen Cao Liêm Minh, Cao Liêm Minh hôm nay không ngờ không đeo kính, cho nên Trương Dương nhìn mãi mới nhận ra gã.
Cao Liêm Minh xông lên cười ha ha nói: Trương Dương, anh sao cũng ở đây à?
Trương Dương cười nói: Tôi vốn cho rằng Nam Tích nhỏ, nhưng không ngờ Đông Giang cũng không lớn, đi đâu cũng gặp người quen, chào thính trưởng Cao! Hắn trước tiên hỏi thăm Cao Trọng Hòa một chút, người ta là phó thính trưởng thính công an, sắp nhận chức của Vương Bá Hành, cũng có hi vọng tiến vào ban để thường ủy tỉnh.
Cao Trọng Hòa cười cười gật đầu với Trương Dương.
Trương Dương lại nói: Thính trưởng Cao, ngài là tới thăm phu nhân của thính trưởng Vương à!
Cao Trọng Hòa cười nói: Xem ra cậu cũng vậy!
Trương Dương nói: Tôi vừa gặp em gái của ông ta cho nên mới biết Vương phu nhân bị bệnh!
Cao Liêm Minh nói: Là đi giải phẫu cắt bỏ sỏi mật, hôm nay là ngày thứ hai sau phẫu thuật.
Trương Dương nói: Các vị đi trước đi, tôi lát nữa sẽ tới.
Cao Trọng Hòa cười nói: Cùng đi đi!
Nếu y đã mở miệng, Trương Dương cũng không tiên từ chối, đi theo hai cha con họ tới phòng bệnh của lão bà Vương Bá Hành.
Khi nọn họ đến, Vương Quân Dao vẫn chưa đi, đang ở bên cạnh giường bệnh gọt hoa quả cho chị cô ta, Vương Quân Dao rất biết làm người, quan hệ với chị dâu rất tốt. Trương Dương tới đây cũng nằm trong ý liệu của cô ta, xem ra thằng ôn này cũng rất quen thuôc quy tắc trong quan trường, sống cũng rất khéo.
Nhìn thấy cha con Cao Trọng Hòa tới, lão bà của Vương Bá Hành chống tay định ngồi dậy, Cao Liêm Minh bước tới đỡ lấy tay của bà, ân ần nói: Dì Lưu à, dì mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, vừa mới giải phẫu xong cần phải nghỉ ngơi, đừng để chạm tới vết thương.
Lão bà của Vương Bá Hành cười cười, giọng nói của bà ta lộ ra vẻ suy yếu: Không có việc gì cả, giải phẫu thôi mà, hiện tại mổ nội soi, chỉ thoáng cái là cắt bỏ được túi mật, không tổn thương tới nguyên khí.
Trương Dương một mực không biết nên nói gì, đặt giỏ hoa quả xuống. Lão bà của Vương Bá Hành không biết hắn, chào hỏi cha con Cao Trọng Hòa xong mới lưu ý đến sự tồn tại của Trương Dương: Cậu là...
Vương Quân Dao giới thiệu: Chị dâu, vị này là chủ nhiệm Trương Dương của Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích!
Lão bà của Vương Bá Hành không có ấn tượng gì với hắn, với thân phận của Vương Bá Hành, lão bà nằm viện, không biết có bao nhiêu người vội vàng tới tặng lễ, Vương Bá Hành cũng đoán được điểm này, cho nên xử lý chuyện này khá khiêm tốn, chỉ có rất ít người biết chuyện này. Cho nên sự có mặt của Trương Dương mới khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ, quan hệ của hắn và Vương Bá Hành không được tốt lắm.
Vương Quân Dao nhìn thấy vẻ mặt mù mờ của chị dâu, biết rằng bà ta không biếtTrương Dương là ai, lại bổ sung một câu: Người trước đây là người yêu của con gái tỉnh trưởng Tống. Sự giải thích này của Vương Quân Dao khiến cho Trương đại quan nhân khá xấu hổ, có điều rất hữu hiệu, chị dâu của cô ta cuối cùng cũng nhớ ra Trương Dương là ai, cười nói: Thì ra là tiểu Trương à, cám ơn cậu!
Trương Dương nói: Tôi cũng là vừa hay gặp Hải Sắt phu nhân ở đây cho nên biết bà sinh bệnh, tới tặng bà bó hoa, chúc bà sớm ngày lành bệnh.
Lão bà của Vương Bá Hành khen: Thật cám ơn cậu, cậu đúng là biết ăn nói!
Trương Dương cũng không muốn tiêp tục ở đây nữa, hắn cười nói với cha con Cao Trọng Hòa: Các vị trò chuyện nhé, tôi còn có việc, không làm phiền các vị nói chuyện. Hắn xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Tới phòng bệnh của Trần Hạo, nhìn thấy trong phòng bệnh chỉ có Thạch Thắng Lợi, những người khác chẳng biết đã đi đâu rồi.
Sắc mặt của Trần Hạo rất khó coi, nhìn thấy Trương Dương tới, gã liền vẫy vẫy tay với Trương Dương, nói: Trương Dương, cậu tới đây, tôi có việc muốn hỏi cậu!
Thạch Thắng Lợi ở sau lưng Trần Hạo lén lút nháy mắt với Trương Dương.
Trương Dương lập tức ý thức được khẳng định đã xảy ra chuyện gì, hắn cười cười đi tới: Thị trưởng Trần, chuyện gì mà khiến cho anh nghiêm túc như vậy?
Trần Hạo nói: Trương Dương, tôi rốt cuộc bị bệnh gì? Là viêm tuyến tuỵ ư?
Trương Dương gật đầu nói: Biển ở đầu giường có viết mà, là viêm tuyến tuỵ cấp tính. Nghe nói bệnh này rất hung hiểm, nếu không được cứu trị đúng lúc, khả năng sẽ có nguy hiểm tới tính mạng đấy!
Trần Hạo nói: Tôi luôn cảm thấy mình bị bệnh rất nặng, hôm nay kiểm tra nhiều hạng mục như vậy, có phải tôi còn có bệnh khác hay không? Các cậu là đang che giấu điều gì phải không?
Trương Dương cười nói: Thị trưởng Trần, ngài nghĩ nhiều rồi, nếu thật sự là bệnh nặng, chúng tôi cũng không dám giấu ngài đâu, nếu làm chậm trễ sự trị liệu của ngài, ai mà gánh cho nổi? Trong lòng hắn có chút kỳ quái, không biết vừa rồi trong lúc bọn họ nói chuyện có phải đã để lộ ra dấu vết gì hay không, mà khiến Trần Hạo nảy sinh nghi ngờ.
Trần Hạo nghe hắn nói như vậy, cũng hơi yên lòng, gã có chút mỏi mệt nhắm mắt lại, nói: Tiểu Trương à, lần này chỉ sợ tôi phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian, phía thị lý cậu giúp tôi xin nghỉ nghé, công tác thể dục thể thao cậu nắm cho tốt đấy... Gã nói tới đây lại có chút mệt mỏi, thở hổn hển lại nói: Công tác trù bị vận hội tỉnh đã đến thời điểm mấu chốt mà tôi lại bị bệnh, thật sự là không cam lòng! Cậu về sau phải vất vả hơn rồi, nhất định phải làm tốt công tác trù bị vận hội tỉnh lần này đó.
Trương Dương cười nói: Thị trưởng Trần, không có ngài chỉ đạo tôi công tác thì không được đâu, ngài cứ an tâm dưỡng bệnh đi, tranh thủ mau chóng điều dưỡng tốt sức khỏe, sớm ngày khôi phục công tác, chúng tôi đều chờ ngài trở về lãnh đạo đó.
Trần Hạo cười cười, gã nói khẽ: Thật ra công tác thể dục thể thao các cậu đã làm rất khá rồi, tiểu Trương, cậu rất có năng lực,làm cho tốt vào, tương lai tiền đồ tất nhiên là không thể hạn lượng.
Cửa phòng bị đẩy ra, một hộ sĩ bước vào, đặt một xấp giấy kiểm tra ở đầu giường.
Thạch Thắng Lợi ngạc nhiên nói: Không phải đã kiểm tra rồi ư? Sao còn nhiều đơn kiểm tra thế.
Hỗ sĩ đó cầm lịch bệnh, nói: Chỉ có kiểm tra toàn diện mới có thể đưa ra chẩn đoán chính xác, hy vọng người nhà các anh sẽ phối hợp với công tác của chúng tôi.
Thạch Thắng Lợi tức giận nói: Hiện tại bác sĩ của bệnh viện đều không biết khám bệnh, chỉ biết kê đơn, trước đây là người khám bệnh, hiện tại thành toàn là máy khám, đổi lại là tôi cũng làm bác sĩ được.
Trần Hạo mắng: Thắng Lợi, im mồm đi, đây là bệnh viện, mày phải biết tôn trọng nhân viên y tế, đừng có ăn nói linh tinh.
Mấy người đều hướng ánh mắt về phía Trương Dương, dù sao hắn cũng là lãnh đạo cao nhất ở đây, Trương Dương nói: Chúng tôi đều là đồng sự của anh ấy, người nhà thì lát nữa mới tới.
Hộ sĩ nói: Chủ nhiệm Lương của chúng tôi muốn bàn về tình huống của bệnh nhân với các vị, ai đi đây?
Trương Dương cười nói: Tôi đi!
Phùng Vĩ cũng đi theo Trương Dương tới văn phòng của chủ nhiệm ngoại khoa.
Chủ nhiệm ngoại khoa bệnh viện nhân dân tỉnh Lương Thụ Thành đang ngồi đó đọc phim, nhìn thấy bọn họ tới, lúc này mới bỏ phim xuống.
Trương Dương nói: Chủ nhiệm Lương, chào ông, chúng tôi đều là cấp dưới của thị trưởng Trần, trước mắt người nhà của anh ta vẫn chưa tới kịp, có lời gì thì có thể nói với chúng tôi trước có được không?
Lương Thụ Thành gật đầu nói: Căn cứ vào tình huống kiểm tra, đã bước đầu kết luận thị trưởng Trần bị ung thư gan, hơn nữa còn di căn tới phổi, tình huống vô cùng nghiêm trọng.
Phùng Vĩ nghe thấy vậy suýt chút nữa thì bật khóc, Trần Hạo đối với hắn trước giờ luôn rất tốt.
Trương Dương cũng thấy rất phiền toái, hắn tuy rằng y thuật cao, cũng từng cứu trị người bị bệnh ung thư, nhưng loại ung thư đã di căn của Trần Hạo thuộc loại bệnh ung thư giai đoạn cuối, cho dù hắn ra tay cũng không nắm chắc trăm phần trăm.
Lương Thụ Thành nói: Giải phẫu trị liệu là điều không thể, chúng tôi đang chờ đợi kết quả kiểm tra toàn diện, các vị chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, nghĩ biện pháp xem có thể khuyên bệnh nhân chấp nhận hóa trị không? Trước mắt đây là phương pháp duy nhất để trì hoãn bệnh tình của anh ta.
Trương Dương nói: Chủ nhiệm Lương, thị trưởng Trần biết chuyện này chưa?
Lương Thụ Thành lắc đầu nói: Anh yên tâm đi, chúng tôi nghĩ đến năng lực thừa nhận tâm lý của bản thân bệnh nhân, sẽ không khinh suất nói cho anh ta biết bệnh tình thực tế, chuyện này tốt nhất là mau chóng thông tri cho người nhà của anh ta, người nhà của anh ta có quyền được biết.
Trương Dương thở dài nói: Ung thư gan và phổi? Sao lại đột ngột như vậy?
Lương Thụ Thành nói: Bản thân bệnh nhân chính là một người bị viêm gan B, tôi đã hỏi qua bệnh sử rồi, anh ta bị viên gan B đã hai mười năm rồi, còn bị sỏi mật, với tình trạng sức khỏe như vậy mà còn uống rượu nhiều, chẳng phải là đùa với mạng sống ư? Người làm thị trưởng chẳng lẽ đều như vậy à?
Trương Dương nói: Công tác cần vậy, thân bất do kỷ mà!
Lương Thụ Thành nghĩ thầm, uống rượu cũng có liên quan tới công tác ư? Nhưng y cũng biết đám người trước mắt đều là nhân vật tai to mặt lớn của Nam Tích, y tất nhiên sẽ không làm mất lòng, nói với Trương Dương: Các anh yên tâm, lãnh đạo bệnh viện đã đặc biệt dặn dò tôi phải chú ý chuyện của thị trưởng Trần, phương diện chẩn đoán trị liệu chúng tôi sẽ tập trung lực lượng mạnh nhất, cung cấp phương pháp chẩn liệu tốt nhất, nhưng phương diện tình tự của bệnh nhân cần các vị phối hợp giúp đỡ, chỉ có tình tự của anh ta không xảy ra vấn đề thì việc trị liệu về sau của chúng tôi mới có thể tiến hành tốt.
Trương Dương cười cười nói: Chủ nhiệm Lương phí nhiều tâm tư rồi.
Từ văn phòng của Lương Thụ Thành đi ra, nhìn thấy người nhà của Trần Hạo đã tới, lão bà Mã Hồng Quyên, chị gái Trần Phượng Lan, cháu ngoại Thạch Thắng Lợi đều, hai đứa con gái của Trần Hạo đều đang học đại học ở bên ngoài, vợ gã không thông tri cho họ tới.
Mã Hồng Quyên rất quen với Phùng Vĩ, lao lên nắm lấy tay Phùng Vĩ, còn chưa kịp nói gì thì mắt đã đỏ lựng cả lên: tiểu Phùng, cậu nói đi, cậu mau nói đi, lão Trần nhà chúng tôi rốt cuộc là bị bệnh gì?
Phùng Vĩ thấy khó có thể mở miệng, hắn nhìn về phía Trương Dương xin giúp đỡ, Trương Dương cũng biết những lời này mình không thích hợp nói với Mã Hồng Quyên, hắn xoay người bước đi.
Thạch Thắng Lợi đi theo, gã đối với Trương Dương là thật sự bội phục, lần trước giúp đỡ Trương Dương đá Đoàn Kim Long ra khỏi Hải Thiên, cảm thấy quan hệ giữa gã và Trương Dương cũng đã được kéo gần hơn nhiều, cũng dám ở trước mặt Trương Dương nói vài câu, gã nói khẽ: Chủ nhiệm Trương, có gì xin cứ nói đi, anh không tiện nói với họ thì cứ nói với tôi.
Trương Dương quay lại nhìn Thạch Thắng Lợi, thằng ôn này hiện giờ mặt mày cũng vô cùng lo lắng, gã tước giờ luôn rất tôn kính cậu của mình, là thật lòng quan tâm. Trương Dương nói: Bác sĩ nói là bị ung thư gan và phổi.
Thạch Thắng Lợi còn tính là có chút lương tâm, sau khi nghe Trương Dương nói ra bệnh tình của Trần Hạo, nước mắt liền tí tách rơi.
Người còn không thể tiếp nhận được chuyện này hơn Thạch Thắng Lợi là lão bà Mã Hồng Quyên của Trần Hạo, Mã Hồng Quyên lúc này đã ngã vật xuống đất, Phùng Vĩ vội vàng đỡ lấy cô ta, chị chồng của cô ta Trần Phượng Lan cũng chạy tới đỡ cô ta dậy, Trần Phượng Lan đứng ở bên cạnh đã nghe thấy rõ ràng, vừa lau nước mắt vừa nói: Hồng Quyên, em phải cố gắng chịu đựng, Trần Hạo vẫn chưa biết, em nếu thất thố, chẳng may để nó nhìn thấy... Trần Phượng Lan chỉ có một cậu em tai này, vừa nói cũng vừa khóc.
Mã Hồng Quyên vừa khóc vừa nói: Con người của anh ấy công tác tới mức không cần bệnh, đã biết mình bị bệnh gan còn phải đi đi tham gia tiệc rượu gì đó, biết rõ uống rượu hại người mà còn liều mạng... uống lấy được... Trong lòng anh ấy chỉ có Nam Tích, còn đặt mẹ con chúng tôi ở đâu? Các vị cũng thật là, biết rõ sức khỏe của anh ấy không tốt còn bắt anh ấy uống?
Trương đại quan nhân nghĩ thầm chuyện này không liên quan gì nhiều tới công tác, cũng không phải là bọn họ khuyên Trần Hạo uống rượu, Trần Hạo uống rượu là bản thân gã muốn, thân là lãnh đạo cao nhất trong bọn họ, nếu Trần Hạo không chủ động uống rượu, người khác cũng không tiện khuyên gã. Nhưng Trần Hạo đã thảm đến mức này rồi, Trương Dương cũng không tiện nói gì, bảo với Thạch Thắng Lợi: Anh khuyên mợ anh đi, trăm ngàn lần đừng để thị trưởng Trần nhìn ra điều gì.
Thạch Thắng Lợi gật đầu, khó khăn lắm mới khuyên được mợ ngừng khóc, cả nhà đi vào phòng bệnh thăm Trần Hạo.
Đám người ở bên ngoài cũng thở phào nhẹ nhõm, Tang Kim Đường ngáp một cái, nói: Tôi mệt không chịu nổi nữa rồi, về nghỉ ngơi một lát.
Trương Dương hết nhìn Tang Kim Đường rồi lại nhìn Thôi Quốc Trụ, bọn họ ở bệnh viện cả một đêm, đều vô cùng mệt mỏi rồi, Trương Dương gật đầu nói: Mau về nghỉ ngơi đi, bảo các đồng chí khác cũng đừng tới bệnh viện, để tránh ảnh hưởng thị trưởng Trần nghỉ ngơi.
Thôi Quốc Trụ gật đầu nói: Chuyện này có cần giữ bí mật không?
Trương Dương nói: Đương nhiên phải giữ bí mật rồi, chẩn đoán chính thức của bệnh viện vẫn chưa có, về bệnh của thị trưởng Trần cố gắng đừng nhiều lời.
Tang Kim Đường nói: Vốn định chiều nay chúng ta về Nam Tích, vậy có đi nữa không?
Trương Dương nói: Chủ nhiệm Tang, anh dẫn các đồng chí khác đi về trước đi, thư ký Phùng ở lại, tôi cũng ở lại thêm một ngày, nếu chẳng may phát sinh chuyện gì cũng tiện chiếu ứng, ngày mai tôi sẽ về.
Tang Kim Đường liên tục gật đầu, gã và Thôi Quốc Trụ lần này rất sảng khoái rời đi, bọn họ đi như vậy rõ ràng không chỉ là bởi vì bọn họ rất mệt mỏi, còn có một nguyên nhân khác, Trần Hạo bị bệnh nan y, bọn họ cho dù ở trước mặt Trần Hạo biểu hiện có tốt hơn nữa thì về sau cũng đừng hy vọng được hồi báo gì, trong mắt bọn họ, Trần Hạo đã không còn nhiều thời gian, một người ngay cả mạng còn sắp mất, còn nói gì tới sinh mệnh chính trị nữa? Đối với một lãnh đạo như vậy, bọn họ việc gì phải lao tâm khổ tứ đi nịnh bợ, đa số người trong thể chế đều là hạng thực tế.
Trương Dương bảo Phó Trường Chinh đi cùng, Phùng Vĩ nói: Chủ nhiệm Trương, chuyện này có cần báo cáo với thị lý không?
Trương Dương gật đầu, Trần Hạo là phó thị trưởng thường vụ, sức khỏe của gã xảy ra vấn đề, khẳng định phải báo cáo với thị lý, Trương Dương cân nhắc vấn đề vô cùng toàn diện, hắn dặn dò Phùng Vĩ: Hiện tại chỉ có chẩn đoán bước đầu, cho nên cậu khi báo cáo với thị lý nhất định đừng nói quá nặng, trước tiên cứ nói với thị lý rằng thị trưởng Trần bị viêm tuyến tuỵ cấp tính, trước mắt nằm viện trị liệu, về phần tình huống cụ thể hay là chờ chẩn đoán chính thức rồi nói sau.
Phùng Vĩ hiểu ý Trương Dương, gã đi sang bên cạnh gọi điện thoại.
Trương Dương đang cân nhắc xem lát nữa có nên đi xem bệnh cho Trần Hạo hay không, nhưng lúc này người nhà của Trần Hạo đều ở trong phòng bệnh, rất không tiện, Trương đại quan nhân đi tới cửa sổ hành lang, không có việc gì làm nhìn ra ngoài cửa số, bỗng nhiên nghe thấy trong hành lang truyền đến tiếng giày cao gót rất có tiết tấu, Trương Dương quay mặt lại, nhìn thấy Hải Sắt Vương Quân Dao đã lâu chưa gặp đi về phía này.
Trương Dương có chút kinh ngạc, không ngờ lại không hẹn mà gặp Hải Sắt ở đây.
Vương Quân Dao mắt phượng cũng trợ tròn, lộ ra vẻ có chút ngạc nhiên, có điều mắt lập tức cong thành hình trăng khuyết, khóe môi lộ ra ý cười, cô ta mặc áo khoác da màu xám, lộ ra vẻ quý khí bức người, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra một cỗ khí độ cao quý, mỉm cười bước về phía Trương Dương, nói: Trương Dương, anh sao lại ở đây?
Trương Dương đối với Hải Sắt tuy rằng không có hào cảm gì, có điều người ta đối với mình thủy chung luôn vô cùng khách khí, trên cấp bậc và lễ nghĩa hắn cũng không muốn có gì không phải, Trương Dương cười ha ha nói: Cùng bạn đến khám bệnh, Hải Sắt phu nhân tới đây có việc gì à?
Vương Quân Dao gật đầu nói: Chị tôi mổ ở đây, cho nên tôi tới thăm!
Trương Dương nghe nói lão bà của thính trưởng thính công an Vương Bá Hành nằm viện mổ, thầm nghĩ thật sự là khéo quá, lần này ra vào khẳng định là gặp không ít lãnh đạo, chuyện của Trần Hạo sợ ràng khó mà giữ được.
Vương Quân Dao nhìn Trương Dương, trong lòng hận đến cực điểm, nhưng vẻ mặt của cô ta lại không lộ ra chút nào, nói khẽ: Nghe nói anh ở Nam Tích làm rất xuất sắc!
Trương Dương nói: Tôi chỉ là một cái đinh ốc thôi, lãnh đạo vặn tôi ở đâu thì tôi cắm vào đó, xuất sắc thì không dám nhận, có điều tôi vẫn tính là xứng với chức!
Vương Quân Dao gật đầu, trong lòng lúc này hiện lên bóng dáng của Hứa Gia Dũng, ánh mắt của cô ta hướng ra ngoài cửa sổ, nói khẽ: Tôi nghe nói đất của Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích các anh sắp được bán đấu giá công khai.
Trương Dương cười nói: Tin tức của Hải Sắt phu nhân rất là linh thông, chuyện này thị lý chỉ mới có ý định sơ bộ, vẫn chưa chính thức tuyên bố ra ngoài.
Vương Quân Dao mỉm cười nói: Đối với những thương nhân như chúng tôi mà nói, thương cơ có nghĩa là tài phú.
Trương Dương nói: Nghe nói phu nhân ở núi Thanh Đài đầu tư một tòa thành thị điện ảnh quốc tế hóa, tiến triển vẫn thuận lợi chứ?
Vương Quân Dao nói: Vẫn tốt, chính phủ thành phố Giang Thành vô cùng ủng hộ hạng mục đầu tư này của tôi, cho tôi không ít điều kiện tiện nghi.
Trương Dương cười nói: Chỉ tiếc tôi đã rời khỏi Giang Thành, không thể giúp gì được cho phu nhân.
Vương Quân Dao nói: Đã giúp không ít rồi!
Trương Dương cười cười, hắn cũng không dám kể công: Phu nhân xem ra muốn đem di dời trọng tâm sinh ý vào quốc nội?
Vương Quân Dao không chút giấu diếm gật đầu, nói khẽ: Lá rụng về cội mà, tôi ở nước ngoài nhiều năm như vậy rồi, hiện tại đã lớn tuổi, đối với tất cả mọi thứ trong quốc nội càng lúc càng nhớ, nhớ bằng hữ của tôi, nhớ thân nhân của tôi. Khi Nói đến hai chữ thân nhân này, nội tâm của Vương Quân Dao đau đớn giống như bị độc xà cắn xé, cô ta từng tìm được ý nghĩa phấn đấu sinh tồn của mình, nhưng hiện tại tất cả đã hết rồi. Vương Quân Dao không dám tiếp tục ở lại đây nữa, cô ta sợ nếu tiếp tục ở lại đây, cô ta sẽ không thể ngăn được sự cừu hận đối với Trương Dương. Có điều biểu hiện của Vương Quân Dao vẫn rất ưu nhã ung dung, cô ta cười cười nói lời từ biệt với Trương Dương.
Nếu đã biết lão bà của Vương Bá Hành cũng nằm viện ở đây, Trương Dương trên lễ tiết cũng phải ân cần thăm hỏi một chút, tuy rằng hắn cũng không thích Vương Bá Hành, nhưng ở trong quan trường, một người trước tiên phải học được cách che giấu sự yêu ghét của mình, cho dù là đối mặt với cừu nhân của mình, cũng phải biểu hiện ấm áp như mùa xuân, đây chính là cảnh giới tòng chính.
Trương Dương ở cửa hàng bán hoa trước bệnh viện mua một bó hoa tươi, khi mua hoa gặp người quen, thính trưởng thính công an tỉnh Cao Trọng và con trai của y Cao Liêm Minh cũng mua hoa ở đó, Trương Dương và Cao Trọng Hòa không quen nhau, nhưng hắn lại quen Cao Liêm Minh, Cao Liêm Minh hôm nay không ngờ không đeo kính, cho nên Trương Dương nhìn mãi mới nhận ra gã.
Cao Liêm Minh xông lên cười ha ha nói: Trương Dương, anh sao cũng ở đây à?
Trương Dương cười nói: Tôi vốn cho rằng Nam Tích nhỏ, nhưng không ngờ Đông Giang cũng không lớn, đi đâu cũng gặp người quen, chào thính trưởng Cao! Hắn trước tiên hỏi thăm Cao Trọng Hòa một chút, người ta là phó thính trưởng thính công an, sắp nhận chức của Vương Bá Hành, cũng có hi vọng tiến vào ban để thường ủy tỉnh.
Cao Trọng Hòa cười cười gật đầu với Trương Dương.
Trương Dương lại nói: Thính trưởng Cao, ngài là tới thăm phu nhân của thính trưởng Vương à!
Cao Trọng Hòa cười nói: Xem ra cậu cũng vậy!
Trương Dương nói: Tôi vừa gặp em gái của ông ta cho nên mới biết Vương phu nhân bị bệnh!
Cao Liêm Minh nói: Là đi giải phẫu cắt bỏ sỏi mật, hôm nay là ngày thứ hai sau phẫu thuật.
Trương Dương nói: Các vị đi trước đi, tôi lát nữa sẽ tới.
Cao Trọng Hòa cười nói: Cùng đi đi!
Nếu y đã mở miệng, Trương Dương cũng không tiên từ chối, đi theo hai cha con họ tới phòng bệnh của lão bà Vương Bá Hành.
Khi nọn họ đến, Vương Quân Dao vẫn chưa đi, đang ở bên cạnh giường bệnh gọt hoa quả cho chị cô ta, Vương Quân Dao rất biết làm người, quan hệ với chị dâu rất tốt. Trương Dương tới đây cũng nằm trong ý liệu của cô ta, xem ra thằng ôn này cũng rất quen thuôc quy tắc trong quan trường, sống cũng rất khéo.
Nhìn thấy cha con Cao Trọng Hòa tới, lão bà của Vương Bá Hành chống tay định ngồi dậy, Cao Liêm Minh bước tới đỡ lấy tay của bà, ân ần nói: Dì Lưu à, dì mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, vừa mới giải phẫu xong cần phải nghỉ ngơi, đừng để chạm tới vết thương.
Lão bà của Vương Bá Hành cười cười, giọng nói của bà ta lộ ra vẻ suy yếu: Không có việc gì cả, giải phẫu thôi mà, hiện tại mổ nội soi, chỉ thoáng cái là cắt bỏ được túi mật, không tổn thương tới nguyên khí.
Trương Dương một mực không biết nên nói gì, đặt giỏ hoa quả xuống. Lão bà của Vương Bá Hành không biết hắn, chào hỏi cha con Cao Trọng Hòa xong mới lưu ý đến sự tồn tại của Trương Dương: Cậu là...
Vương Quân Dao giới thiệu: Chị dâu, vị này là chủ nhiệm Trương Dương của Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích!
Lão bà của Vương Bá Hành không có ấn tượng gì với hắn, với thân phận của Vương Bá Hành, lão bà nằm viện, không biết có bao nhiêu người vội vàng tới tặng lễ, Vương Bá Hành cũng đoán được điểm này, cho nên xử lý chuyện này khá khiêm tốn, chỉ có rất ít người biết chuyện này. Cho nên sự có mặt của Trương Dương mới khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ, quan hệ của hắn và Vương Bá Hành không được tốt lắm.
Vương Quân Dao nhìn thấy vẻ mặt mù mờ của chị dâu, biết rằng bà ta không biếtTrương Dương là ai, lại bổ sung một câu: Người trước đây là người yêu của con gái tỉnh trưởng Tống. Sự giải thích này của Vương Quân Dao khiến cho Trương đại quan nhân khá xấu hổ, có điều rất hữu hiệu, chị dâu của cô ta cuối cùng cũng nhớ ra Trương Dương là ai, cười nói: Thì ra là tiểu Trương à, cám ơn cậu!
Trương Dương nói: Tôi cũng là vừa hay gặp Hải Sắt phu nhân ở đây cho nên biết bà sinh bệnh, tới tặng bà bó hoa, chúc bà sớm ngày lành bệnh.
Lão bà của Vương Bá Hành khen: Thật cám ơn cậu, cậu đúng là biết ăn nói!
Trương Dương cũng không muốn tiêp tục ở đây nữa, hắn cười nói với cha con Cao Trọng Hòa: Các vị trò chuyện nhé, tôi còn có việc, không làm phiền các vị nói chuyện. Hắn xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Tới phòng bệnh của Trần Hạo, nhìn thấy trong phòng bệnh chỉ có Thạch Thắng Lợi, những người khác chẳng biết đã đi đâu rồi.
Sắc mặt của Trần Hạo rất khó coi, nhìn thấy Trương Dương tới, gã liền vẫy vẫy tay với Trương Dương, nói: Trương Dương, cậu tới đây, tôi có việc muốn hỏi cậu!
Thạch Thắng Lợi ở sau lưng Trần Hạo lén lút nháy mắt với Trương Dương.
Trương Dương lập tức ý thức được khẳng định đã xảy ra chuyện gì, hắn cười cười đi tới: Thị trưởng Trần, chuyện gì mà khiến cho anh nghiêm túc như vậy?
Trần Hạo nói: Trương Dương, tôi rốt cuộc bị bệnh gì? Là viêm tuyến tuỵ ư?
Trương Dương gật đầu nói: Biển ở đầu giường có viết mà, là viêm tuyến tuỵ cấp tính. Nghe nói bệnh này rất hung hiểm, nếu không được cứu trị đúng lúc, khả năng sẽ có nguy hiểm tới tính mạng đấy!
Trần Hạo nói: Tôi luôn cảm thấy mình bị bệnh rất nặng, hôm nay kiểm tra nhiều hạng mục như vậy, có phải tôi còn có bệnh khác hay không? Các cậu là đang che giấu điều gì phải không?
Trương Dương cười nói: Thị trưởng Trần, ngài nghĩ nhiều rồi, nếu thật sự là bệnh nặng, chúng tôi cũng không dám giấu ngài đâu, nếu làm chậm trễ sự trị liệu của ngài, ai mà gánh cho nổi? Trong lòng hắn có chút kỳ quái, không biết vừa rồi trong lúc bọn họ nói chuyện có phải đã để lộ ra dấu vết gì hay không, mà khiến Trần Hạo nảy sinh nghi ngờ.
Trần Hạo nghe hắn nói như vậy, cũng hơi yên lòng, gã có chút mỏi mệt nhắm mắt lại, nói: Tiểu Trương à, lần này chỉ sợ tôi phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian, phía thị lý cậu giúp tôi xin nghỉ nghé, công tác thể dục thể thao cậu nắm cho tốt đấy... Gã nói tới đây lại có chút mệt mỏi, thở hổn hển lại nói: Công tác trù bị vận hội tỉnh đã đến thời điểm mấu chốt mà tôi lại bị bệnh, thật sự là không cam lòng! Cậu về sau phải vất vả hơn rồi, nhất định phải làm tốt công tác trù bị vận hội tỉnh lần này đó.
Trương Dương cười nói: Thị trưởng Trần, không có ngài chỉ đạo tôi công tác thì không được đâu, ngài cứ an tâm dưỡng bệnh đi, tranh thủ mau chóng điều dưỡng tốt sức khỏe, sớm ngày khôi phục công tác, chúng tôi đều chờ ngài trở về lãnh đạo đó.
Trần Hạo cười cười, gã nói khẽ: Thật ra công tác thể dục thể thao các cậu đã làm rất khá rồi, tiểu Trương, cậu rất có năng lực,làm cho tốt vào, tương lai tiền đồ tất nhiên là không thể hạn lượng.
Cửa phòng bị đẩy ra, một hộ sĩ bước vào, đặt một xấp giấy kiểm tra ở đầu giường.
Thạch Thắng Lợi ngạc nhiên nói: Không phải đã kiểm tra rồi ư? Sao còn nhiều đơn kiểm tra thế.
Hỗ sĩ đó cầm lịch bệnh, nói: Chỉ có kiểm tra toàn diện mới có thể đưa ra chẩn đoán chính xác, hy vọng người nhà các anh sẽ phối hợp với công tác của chúng tôi.
Thạch Thắng Lợi tức giận nói: Hiện tại bác sĩ của bệnh viện đều không biết khám bệnh, chỉ biết kê đơn, trước đây là người khám bệnh, hiện tại thành toàn là máy khám, đổi lại là tôi cũng làm bác sĩ được.
Trần Hạo mắng: Thắng Lợi, im mồm đi, đây là bệnh viện, mày phải biết tôn trọng nhân viên y tế, đừng có ăn nói linh tinh.
/2583
|