Chủ nhiệm Lý chuyên gia sản khoa ngơ ngác nhìn hình ảnh trên màn hình siêu âm, bà ta có thế nào thì cũng không tin tưởng được sự việc đang diễn ra trước mắt, nhưng tất cả lại đang xảy ra một cách rất thật, bà ta tự hỏi phán đoán của mình không sai, nhưng người thanh niên này rốt cục đã dùng phương pháp gì, mà làm ngừng xuất huyết bên trong cổ tử cung của Liễu Ngọc Oánh, hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy mà còn làm cho phần bị sưng tấy giảm bớt một nửa, thảo nào vợ chồng tỉnh trưởng Tống lại tin tưởng hắn như vậy, xem ra tên nhóc này quả nhiên là người có năng lực.
Tống Hoài Minh biết tình huống của vợ mình đã ổn, cũng đã lộ ra một nụ cười hiểu ý, ông nói với Trương Dương : Trương Dương, con đi theo chú một chuyến
Trương Dương đi theo Tống Hoài Minh ra bên ngoài, hắn cho rằng Tống Hoài Minh vẫn còn lo lắng về bệnh tình của Liễu Ngọc Oánh, cho nên an ủi : Chú Tống yên tâm đi, tình huống của dì LIễu đã ổn định rồi, con chỉ cần châm cứu cho dì ấy thêm một lần nữa, phối hợp với dược vật làm tan máu tụ đi, là sẽ không sao
Tống Hoài Minh gật đầu nói : Cảm ơn! Thấy mồ hôi đang chảy trên trán của Trương Dương, câu cảm ơn này được nói ra từ trong đáy lòng.
Trương Dương cười nói : Không cần phải khách khí với con như vậy
Tống Hoài Minh nói : Con có thấy rõ dì Liễu của con té ngã thế nào không?
Trương Dương lắc đầu nói : Lúc đó con đã ra đến đường cái của bệnh viện rồi, nghe thấy tiếng kêu cứu của dì mới chạy lại hiện trường, tình huống cụ thể con không thấy rõ
Tống Hoài Minh gật đầu, thấp giọng nói : Dì ấy bị người khác đẩy ngã, lúc ngã xuống đất, còn có người cố ý đạp lên bụng của dì Lúc nói đến chuyện này, Tống Hoài Minh tràn ngập phẫn nộ, nhưng mà thân phận và địa vị của ông đã quyết định rằng ông phải kiềm chế.
Cái gì? Trương Dương ngạc nhiên kêu lên, hắn thật sự không thể tưởng tượng được, rốt cục là ai có gan lớn như vậy, dám ra tay làm chuyện thế này đối với tỉnh trưởng phu nhân, từ trong miêu tả của Tống Hoài Minh có thể nghe ra, cái này căn bản là tấn công có âm mưu, chứ không phải là một sự kiện ngẫu nhiên, Trương Dương cả giận nói : Ai đê tiện thế?
Tống Hoài Minh dùng ánh mắt ngăn cản cơn lửa giận của Trương Dương lại, ông cũng không muốn làm lớn chuyện này, thật ra sự phẫn nộ trong lòng Tống Hoài Minh còn mạnh mẽ hơn cả Trương Dương, nhưng mà nếu như nói ra chuyện này, thì chắc chắn sẽ tại thành một sự kiện chấn động, cho nên ông không thể công khai nói ra chuyện này. Nhưng Tống Hoài Minh cũng không muốn chuyện này bỏ qua dễ dàng như thế, ông muốn điều tra rõ sự thật, ông cần phải đòi lại công đạo cho người vợ đang nằm trên giường, cũng như đứa nhỏ đang ở trong bụng. Cho nên, ông nghĩ đến Trương Dương, từ phong cách làm việc lúc trước của Trương Dương, và quan hệ của hắn với người nhà ông, Tống Hoài Minh cảm thấy rằng chỉ có Trương Dương mới là người được chọn có điều kiện tốt nhất để điều tra chuyện này.
Không đợi Tống Hoài Minh nói rõ yêu cầu của mình ra, Trương Dương đã ý thức được mục đích của Tống Hoài Minh khi đem chuyện này nói ra cho mình biết, hắn thấp giọng nói : Chú Tống, chuyện này cứ giao cho con đi, con nhất định sẽ điều tra ra manh mối! Trương Dương chủ động nhận trách nhiệm, không phải bởi vì hắn cho rằng đây là cơ hội cải thiện quan hệ của hắn với Tống Hoài Minh, tuy rằng hắn và Sở Yên Nhiên chia tay, nhưng mà từ trong đáy lòng của hắn chẳng bao giờ thừa nhận chuyện này là sự thật cả, hắn đem người nhà của Sở Yên Nhiên thành người thân của mình, Liễu Ngọc Oánh cũng không ngoại lệ, bây giờ Liễu Ngọc Oánh gặp phải mạo phạm như vậy, với tính cách của Trương Dương, tuyệt đối không thể ngồi yên mặc kệ được.
Trong lòng của Tống Hoài Minh không khỏi có chút cảm động, từ khi con gái chia tay với Trương Dương, Tống Hoài Minh cũng bởi vì như vậy mà nảy sinh ra một cái nhìn khác với Trương Dương, nhưng mà cái này cũng không gây trở ngại, ông cho rằng Trương Dương là một thanh niên tốt, khi gia đình của mình gặp phải nguy hiểm Trương Dương đã đứng ra hỗ trợ không chút do dự, từ điểm này có thể nhìn ra, Trương Dương có tình cảm rất sâu đối với Yên Nhiên. Tống Hoài Minh căn dặn Trương Dương : Chú không muốn chuyện này tạo thành khủng hoảng vô vị, con cố gắng xử lý kín đáo Nói xong câu đó, ông dừng lại một chút rồi nói tiếp : Bởi vì trước đó ngoài cửa lớn có rất nhiều người, tình huống tương đối phức tạp, dì Liễu của con lo bảo vệ thai nhi, cho nên không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người hành hung, muốn điều tra chân tướng cũng tương đối khó khăn, con không cần quá miễn cưỡng, dù sao thì hai mẹ con cũng bình an, chú cũng đã cảm thấy vui rồi
Trương Dương nói : Chú Tống, nếu bọn chúng dám làm ra chuyện này trong trường hợp công khai, thì sẽ không loại trừ trường hợp về sau bọn chúng sẽ gây bất lợi với người nhà của chú nữa, đối với loại tiểu nhân đê tiện này, nhất định phải điều tra rõ, hơn nữa cần phải cho bọn chúng một bài học thích đáng!
Tống Hoài Minh nói : Cố gắng không để xảy ra khủng hoảng, đừng để cho người khác biết dì của con bị người ta cố ý đẩy ngã, nếu như có điều tra được cái gì, cũng không nên làm kinh động mọi người, liên hệ với chú trước, hiểu chưa?
Trương Dương gật đầu, trong lòng âm thầm thở dài, theo hắn thấy chuyện này chín phần là do kẻ thù chính trị của Tống Hoài Minh gây ra, đầu năm nay muốn làm chuyện gì cũng không dễ dàng, không biết đắc tội với người ta lúc nào.
.....................................
Người đầu tiên mà Trương Dương tìm chính là viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh Thi Bác Triển, Thi Bác Triển cũng hoàn toàn không biết gì về tình huống ngay lúc ấy cả, bên bảo vệ khoa sau khi trải qua điều tra, tình huống nắm giữ bây giờ là, người ở hiện trường rất nhiều, lúc Liễu Ngọc Oánh té ngã có không ít người thấy, nhưng chẳng ai thấy rõ là bà ta rốt cục là bị người ta đẩy ngã hay là tự mình trượt chân ngã xuống.
Ý trong lời nói của Thi Bác Triển có khuynh hướng nghiêng về vế sau, bởi vì nếu Liễu Ngọc Oánh trượt chân té ngã thì càng tiện để bọn họ trốn trách tránh nhiệm, phu nhân tỉnh trưởng xảy ra chuyện lớn như vậy trong bệnh viện của bọn họ, Thi Bác Triển sợ không nhẹ, nếu như Liễu Ngọc Oánh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì chỉ sợ rằng một viện trưởng như ông cũng chịu không nổi.
Lúc Trương Dương hỏi thăm tình huống, cục trưởng cục vệ sinh tỉnh, cục trưởng cục vệ sinh thành phố Đông Giang đều chạy đến, Thi Bác Triển đứng dậy nghênh tiếp lãnh đạo, Trương Dương cũng ý thức được rằng bây giờ cũng chẳng thể lấy được cái gì từ miệng của ông ta nữa. Vì thế hắn liền rời đi, một mình đi bộ đến chổ Liễu Ngọc Oánh té ngã, có hai người lao công đang lau dọn vết máu chổ này, hai người này cũng chẳng biết cái gì cả, Trương Dương lại tìm đến một bảo vệ cửa hỏi chuyện, người bảo vệ này cũng không thấy rõ tình huống, nói hai câu xong, đột nhiên nảy sinh cảnh giác với Trương Dương : Anh là ai? Phóng viên sao?
Trương Dương thuận miệng nói : Cục công an! Bảo vệ cũng không hỏi nữa, lầm bầm trong miệng : Việc này thì có liên quan gì đến cục công an chứ? Anh đừng hỏi, dù sao thì tôi cũng không thấy rõ! Bệnh viện cũng không cho chúng tôi nói lung tung!
Trương Dương đi đến quầy bán hàng gần cửa lớn, từ góc độ này hẳn là có thể thấy được vị trí Liễu Ngọc Oánh té ngã, hắn móc ra mười đồng mua một chai nước, rồi quay lại hỏi bà chủ quán : Chị ơi, vừa nãy có người ngã xuống, chị có thấy không?
Bà chủ cửa hàng này là một phụ nữ trung niên, vừa nhìn liền biết là loại thích nhiều chuyện rồi : Thấy chứ thấy chứ, là một người đàn ông đụng vào người phụ nữ kia, nhưng mà đụng xong hắn còn quay người bỏ chạy, mang kính đen để râu đấy!
Cái này đối với Trương Dương chính là một phát hiện bất ngờ, hắn hỏi tiếp : Chị ơi, chị có nhận ra người kia không?
Bà chủ lắc đầu nói : Lúc đó loạn như vậy, khi tôi đi qua thì hắn ta đã bỏ chạy rồi, có thể là sợ trách nhiệm bỏ trốn. Mà này, cậu kia, cậu là ai? Công an?
Trương Dương cười nói : Người bị đụng là dì của em!
Bà chủ nói : Thì ra là người nhà, dì của cậu không sao chứ, tôi thấy cô ta chảy nhiều máu, đứa nhó có bảo vệ được không? Tò mò thì ai cũng có cả.
Trương Dương nói : Cảm ơn, dì ấy không sao cả
Không sao là tốt rồi, này cậu nhóc, cậu cũng đừng tra nữa, bệnh viện này người đến người đi rất nhiều, mỗi ngày có biết bao nhiều người ra vào, lúc đó không bắt được tên kia, thì bây giờ muốn tìm hắn căn bản là không có khả năng, dù sao thì ngã ngay cửa bệnh viện, các người tìm bệnh viện đòi bồi thường là được rồi, bệnh viện khẳng định là sẽ chịu trách nhiệm Bà ta lại tỏ vẻ thần bí nói nhỏ với Trương Dương : Ngàn vạn lần đừng nói là tôi chỉ cho cậu nhé
Trương Dương âm thầm buồn cười, hắn nói lời cảm ơn, rời khỏi quầy bán hàng, đi được hai bước, chợt quay đầu lại hỏi : Chị ơi, chị thấy lúc đó tên kia chạy đi đâu?
Bà chủ suy nghĩ một chút, rồi chỉ về chổ giữ xe nói : Tôi thấy hắn chạy về hướng bãi giữ xe ngầm
Trương Dương đi đến hướng bãi giữ xe ngầm, chuyện này quả thật là không dễ tra, tại cổng lớn bệnh viện, lượng người qua lại rất nhiều, lúc Liễu Ngọc Oánh té ngã, đang là thời điểm đông người trong bệnh viện, không ai thấy rõ được tình huống cụ thể cả, nếu như những lời mà bà chủ kia nói đúng, thì quả thật ngay lúc đó có một gã đàn ông đã đẩy ngã Liễu Ngọc Oánh, sau đó còn đạp một cái lên bụng của bà ta, rồi bỏ chạy vào bãi giữ xe ngầm lấy xe rời đi. Trương Dương đi theo bậc thang xuống lối vào bãi giữ xe ngầm, mong rằng có thể tìm được một ít manh mối, vừa mới đi đến lối ra, thì một chiếc xe màu đỏ đang chạy ra ngoài, thấy Trương Dương liền dừng lại, Cao Liêm Minh nhô đầu từ trong cửa sổ xe ra : Trương Dương? Anh còn chưa đi?
Trương Dương thấy hắn không khỏi cười cười.
Cao Liêm Minh nói với cha một tiếng, mở cửa xe đi xuống, đi đến bên cạnh Trương Dương nói : Cùng đi uống vài ly nhé
Cao Trọng Hòa ngồi lái xe đi trước.
Trương Dương lắc đầu, lúc này ánh mắt của hắn bắt đầu tập trung lên máy quay ngay cửa ra vào của lối ra, hắn đứng sững ra một chút rồi nói : Ở đây cũng có máy quay sao?
Cao Liêm Minh nói : Có gì ngạc nhiên đâu, ở mỗi nơi công cộng của nước Mỹ, mỗi một góc đường giao thông đều có máy quay cả, cái này là để dự phòng tội phạm
Trương Dương nói : Đi, theo tôi đến khoa bảo vệ
Tâm tình của khoa trưởng khoa bảo vệ bệnh viện nhân dân tỉnh Hàn Chính Trì không được tốt lắm, vừa rồi phu nhân tỉnh trưởng ngã ngay trước cửa bệnh viện, làm cho gã bị viện trưởng mắng cho một trận, còn uy hiếp gã bắt gã phải từ chức. Gã cảm thấy mình rất uất ức, phu nhân tỉnh trưởng ngã xuống, dựa vào cái gì mà bắt một trưởng khoa bảo vệ như gã đứng ra chịu trách nhiệm, từ tình huống bây giờ cho thấy, chính bà ta đi đứng không cẩn thận tự ngã, còn trách ai oán ai?
Hàn Chính Trì không biết mục đích của Trương Dương là gì, khi Trương Dương yêu cầu đưa những băng ghi hình tại lối ra vào của bãi giữ xe, thái độ của gã không được thân thiện, lạnh lùng nói : Anh là ai? Anh nói điều tra là điều tra à, cho rằng mình là công an sao?
Trương Dương nói : Tôi không phải là công an, tôi là quốc an! Hắn móc ra giấy chứng nhận quốc an đặt trước mặt của Hàn Chính Trì, tờ giấy chứng nhận này vốn không đại biểu cho cái gì cả, nhưng Trương Dương chuyên dùng để hù người kém hiểu biết.
Hàn Chính Trì vừa nhìn liền trợn tròn mắt ra, tuy rằng gã không tiếp xúc nhiều với quốc an, nhưng mà chuyện gì chỉ cần có liên quan đến quốc an, thì tính chất liền trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Cao Liêm Minh tràn ngập hâm mộ nhìn Trương Dương, theo hắn thấy thì tờ giấy chứng nhận quốc an của Trương Dương đã dùng biện pháp gì mà có được, nhưng rất là uy phong.
Tờ giấy chứng nhận kia là Trương Dương làm giả ra, hắn cũng đoán chắc rằng cho dù có biểu lộ thân phận cũng chẳng ai tin tưởng đâu. Thời đại này khác với thời Tùy, nói thật thì không ai tin tưởng, ngược lại nói láo thì dễ lừa gạt người hơn, Trương đại quan nhân đã được lĩnh ngộ nhiều về vấn đề này.
Trương Dương cần điều tra về những chiếc xe ra vào khỏi bệnh viện từ lúc mười một giờ bốn mươi đến mười hai gờ, trong lúc đó có tổng cộng bốn mươi lăm chiếc xe ra vào, xe rời khỏi bãi giữ xe có tổng cộng mười sáu chiếc, trong năm phút từ mười một giờ bốn mươi lăm đến mười một giờ năm mươi thì có bảy chiếc xe rời đi. Hàn Chính Trì không biết mục đích của Trương Dương, nhưng nếu người ta là người của cục quốc an, thì gã tốt nhất là nên phối hợp.
Trương Dương kêu Cao Liêm Minh ghi lại bảng số xe của mười sáu chiếc xe này lại, và điều tra trọng điểm về bảy chiếc xe rời đi ngay thời điểm đó.
Hai người rời khỏi khoa bảo vệ, Cao Liêm Minh không hiểu hỏi : Trương Dương, anh làm cái gì vậy? Anh không phải làm trong ủy ban thể dục sao? Đổi nghề làm trinh thám từ lúc nào thế?
Trương Dương vốn không dự định đem chuyện này nói cho Cao Liêm Minh biết, nhưng mà nếu đã gặp hắn, hơn nữa nhờ đến lão gia tử của Cao Liêm Minh là phó sở trưởng sở công an tỉnh Bình Hải Cao Trọng Hòa, mình muốn điều tra chuyện này cần phải có bên công an phối hợp. Vì thế Trương Dương đem chuyện Liễu Ngọc Oánh bị người ta đẩy ngã nói cho Cao Liêm Minh biết, Cao Liêm Minh cũng là một thanh niên đầy nhiệt huyết, từ sau khi về nước, vẫn không có việc gì làm, nghe thấy phu nhân tỉnh trưởng bị người ta đẩy ngã, không khỏi nổi lên hứng thú, nhưng mà Trương Dương không nói cho Cao Liêm Minh biết, Liễu Ngọc Oánh bị người ta cố ý đẩy ngã, cũng không nói là Liễu Ngọc Oánh còn bị người ta ác ý đạp vào bụng nữa, trước khi chuyện này được điều tra rõ, thì không thích hợp để cho nhiều người biết.
Cao Liêm Minh nói : Chuyện này chúng ta cần phải điều tra rõ, rốt cục là tên khốn nào ghê tởm như vậy, đụng ngã một phụ nữ có thai rồi bỏ chạy mà ngay cả một lời xin lỗi cũng không có, đúng là không có đạo đức, anh yên tâm, tôi sẽ tra giúp anh!
Trương Dương nói : Điều đầu tiên chúng ta cần làm chính là đến sở quản lý xe điều tra về tư liệu xe, điều tra rõ những chiếc xe này thuộc về ai!
Cao Liêm Minh bình tĩnh nói : Anh cũng không thể kết luận thủ phạm ngồi trong mấy chiếc xe này, có thể hắn chạy đến bãi giữ xe là để che giấu, hay là hắn chờ trong bãi giữ xe, không đi ra trong khoảng thời gian này, những nhân tố không xác định bên trong còn rất nhiều
Trương Dương nói : Cái này là đầu mối duy nhất mà chúng ta có thể tìm được, đừng để ý nhiều như vậy, cứ tra trước đi
Cao Liêm Minh nói : Đi, chúng ta đến sở quản lý xe tra tư liệu!
Bây giờ đã là buổi trưa, sở quản lý xe không có người làm, hai người ngồi trong quán nước đối diện với sở quản lý xe, Cao Liêm Minh cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, hắn có chút hưng phấn nói với Trương Dương : Trước khi tôi trở thành luật sư, nghề tôi muốn làm nhất chính là trinh thám, biết vì sao lúc đầu tôi muốn đến Mỹ không?
Trương Dương lắc đầu.
Cao Liêm Minh cười nói : Nguyên nhân chính là vì tôi coi bộ phim thần thám đặc biệt của truyền hình Mỹ, tôi đặc biệt thích phim đó, thích những cảnh trinh thám, suốt ngày cứ mơ mộng rằng mình có thể trở thành một thần thám đặc biệt như vậy, tìm được một bạn hợp tác nữ xinh đẹp
Trương Dương cười ha hả nói : Tôi không phải là bạn hợp tác nữ xinh đẹp của cậu rồi
Cao Liêm Minh nói : Chúng ta là tổ tra án hai người, anh yên tâm đi, trong phương diện trinh thám phá án tôi có thiên phú hơn người, có tôi giúp anh chuyện này nhất định có thể tra ra manh mối
Trương Dương uống hết ly trà, kêu rót thêm hai ly nữa, quán trà này pha trà nhạt như nước ốc vậy, sau khi nhấp một ngụm rồi nói : Liêm Minh, sao cậu không mang mắt kính vậy?
Cao Liêm Minh cười nói : Hôm nay là ẩn hình, tôi vốn dự định chiều nay đi đánh bóng rổ, mang kính sẽ không tiện
Trương Dương nói : Cậu quả thật tiêu diêu tự tại, không cần đi làm?
Cao Liêm Minh nói : Tôi vốn dự định về nước tìm sự nghiệp thích hợp với tôi, có thể là do tôi ở Mỹ quá lâu, cho nên không thích ứng với trong nước, đau đầu, đau đầu thật, anh thấy tôi tiêu diêu tự tại, nhưng mà ở nhà, cả ngày tôi bị lão gia tử lải nhải, nói tôi căn bản là không nên trở về
Trương Dương nói : Đúng vậy, cậu không nên trở về, cậu cầm giấy phép luật sư của Mỹ, không phù hợp ở trong nước, pháp luật của Mỹ cũng không thích hợp với chúng ta
Cao Liêm Minh nâng tách trà lên uống một ngụm, không nhịn được nhíu mày, nói với người phục vụ : Mấy người pha trà kiểu gì vậy? Tất cả đều là trà bột!
Thái độ của người phục vụ không được tốt, trợn mắt lên nói : Có trà uống là tốt lắm rồi, không có trả tiền mà bày đặt
Cao Liêm Minh không vui nói : Thái độ gì vậy hả? Có tin tôi kiện cô không?
Người phục vụ chống nạnh hai tay nói : Đi kiện đi, tôi là phục vụ chứ không phải là nô lệ, anh có thái độ gì vậy hả?
Trương Dương nhanh chóng lấy tiền đặt lên trên bàn, kéo Trương Dương rời khỏi quán, Cao Liêm Minh vẫn không chịu buông tha, nói : Anh có thấy thái độ của người phục vụ không, kiêu ngạo cái gì vậy hả? Ai nói cô ta là nô lệ chứ? Ăn nói với khách hàng như vậy đó à? Tôi có trả tiền chứ đâu phải là xin bố thí đâu? Cô ta không có ý thức phục vụ sao?
Trương Dương cười nói : Có thể là do cậu ở nước ngoài lâu quá, cho nên không hiểu cái đặc biệt của Trung Quốc. Trong giai đoạn sơ cấp của chủ nghĩa xã hội, tư tưởng ý thức của dân chúng xảy ra thay đổi, không giống với lúc trước, bọn họ chỉ biết giữ gìn quyền lợi bản thân, nhưng không suy nghĩ là nên giữ gìn như thế nào cả, sắm vai vào xã hội cứ như là đàn anh đàn chị, chỉ biết suy nghĩ rằng xã hội đã cho mình cái gì, chứ chưa từng nghĩ rằng mình đã cho xã hội được cái gì
Cao Liêm Minh thở dài nói : Càng lúc càng khác, lần này tôi trở về cảm thấy mọi người chung quanh càng ích kỷ hơn
Trương Dương tràn đầy cảm xúc, ngày hôm nay Liễu Ngọc Oánh té ngã, xung quanh khẳng định là có người nhìn thấy tình huống, nhưng không ai đứng ra nói sự thật, lúc đó có rất nhiều người vây xem, nhưng vươn tay ra giúp đỡ thì lại rất ít, rốt cục là thời đại thay đổi? Hay nhân tâm đã đổi?
Cao Liêm Minh nói : Theo đuổi kinh tế đồng thời không thể quên giáo dục đạo đức, nếu không khẳng định sẽ tạo thành thiếu sót đạo đức xã hội, chủ nghĩa tư bản đã đi qua giai đoạn này, xã hội chủ nghĩa không thể đi vào vết xe đổ này được
Trương Dương nói : Không nhìn ra cậu là một người vì nước vì dân như vậy, hay là cậu cứ thẳng thắn đến Nam Tích làm việc đi, công tác đại hội tỉnh còn thiếu một chổ
Trương Dương chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ Cao Liêm Minh lại coi là thật : Tốt, tôi còn đang lo không có chuyện gì, nếu như tôi không tìm được việc nào thích hợp, thì lão gia tử nhà tôi sẽ uổi tôi về Mỹ
Trương Dương nói : Việc này để sau đã, đi thôi, sắp đến giờ rồi! Đến sở quản lý xe nhìn!
Hai người đi vào tòa nhà đối diện, xe ở trước cửa xếp thành một hàng dài, có xe mới mua đến đăng ký giấy, cũng có xe đến đóng tiền phạt, và cũng có rất nhiều cò ở đây. Hai người còn chưa đi đến cửa lớn, thì đã có vài người xông đến : Bạn thân, mua xe mới hay là đến đóng phạt vậy, có cần giúp không?
Trương Dương không nhịn được khoát tay, còn Cao Liêm Minh thì không nhịn được nói : Làm loạn cái gì vậy, một cơ quan quản lý xe đang yên đang lành, sao lại biến thành thế này?
Trương Dương nói : Đến chổ nào cũng gặp chuyện như vậy cả, ở trạm xe lửa thì gặp cò bán vé xe lửa, đến sở quản lý xe thì gặp cò môi giới làm bảng số xe, đến bệnh viện thì có cò dẫn mối cho bác sĩ, tất cả đều không phải vì tiền sao?
Cao Liêm Minh nói : Anh nói xem, quốc gia chúng ta luôn đề xướng là phát triển kinh tế, nhưng có dạy đám người này nhìn về phía trước không? Như thế có phải dễ tạo thành thuyết sót đạo đức không?
Trương Dương nói : Được rồi, cậu đừng ở đây nói loạn nữa, coi chừng người ta chụp mũ cậu tội phản động rồi bắt đi đấy
Cao Liêm Minh cười nói : Đâu có cần khoa trương đến nổi như vậy, tôi chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, không hề có ý chống đối lại xã hội chủ nghĩa hay đảng gì cả
Hai người đi đến chổ quản lý hồ sơ xe, chỉ là cửa phòng đóng chặt, căn bản là không có ai đi làm, Trương Dương nhìn thời gian một chút, đã là hai giờ chiều rồi, Cao Liêm Minh nói : Chúng ta trực tiếp đi tìm lãnh đạo của bọn họ! Anh không phải là có giấy chứng nhận sao? Để cho bọn họ phối hợp điều tra, hẳn là không có vấn đề
Trương Dương hơi có chút bất đắc dĩ, thân phận quốc an của mình không phải là đồ thật, mà người ta lại cứ cho rằng hắn không phải giả. Hai người đi đến phòng làm việc của sở trưởng sở quản lý xe, cửa phòng cũng đóng. Trên thực tế thì đa số phòng làm việc đều đóng cửa cả, Cao Liêm Minh gãi gãi đầu nói : Đã quá giờ đi làm mười phút rồi, mà người đâu?
Trương Dương chỉ chỉ phía dưới, chổ đóng tiền phạt khẳng định là có người, hai người xuống lầu, gõ gõ cửa phòng, không ai ra mở cửa cả, Trương Dương đá cái rầm vào cửa, cuối cùng cũng có người ra mở cửa, bên trong là một công an mặt tròn, ngữ khí bất thiện nói : Làm gì thế? Đóng tiền phạt thì xuống xếp hàng!
Cao Liêm Minh mỉm cười nói : Anh công an, chúng tôi đến điều tra ...
Bỗng nhiên cánh cửa đóng lại cái rầm, Cao Liêm Minh tuy rằng rất nhanh chân, nhưng mà cái mũi vẫn bị đụng một chút, lúc này hắn đã nổi nóng, cũng học theo Trương Dương, đá một cái vào cửa.
Cửa phòng lại bị mở ra, tên công an mặt tròn kia vẻ mặt hung dữ ác sát trừng mắt nhìn bọn họ nói : Làm gì thế? Nhiễu loạn trị an xã hội, coi chừng tôi bắt hai người đấy Lời này quá quen thuộc đối với Trương Dương rồi, sao đa số công an đều thích nói câu này vậy nhĩ.
Lần này bởi vì cửa mở hơi lớn, Trương Dương và Cao Liêm Minh đều nhìn thấy bên trong có mấy người, bên trong còn có cả gã cò môi giới vừa mới bắt chuyện ngoài cửa, Trương Dương nổi nóng quát : Chúng tôi muốn tra mấy bảng số xe
Các người làm gì thế? Tra bảng số xe? Nói tra là tra? Nơi này là chổ các người đến sao? Không nhìn thấy chữ trên cửa à? Hắn chỉ vào dòng chữ miễn tiếp.
Cao Liêm Minh thật sự đã rất nổi nóng rồi, hắn chỉ vào gã công an nói : Anh có thái độ gì thế? Các người không phải là công an nhân dân sao? Cái này là thái độ phục vụ người dân sao? Dựa vào cái gì mà bọn họ có thể vào mà chúng tôi không thể vào? Tôi thấy các người phục vụ cho cò thì có!
Gã công an kia cả giận nói : Cậu nói bậy cái gì đó? Đến nơi này gây trở ngại công vụ, còn nói bậy mê hoặc người khác
Trương Dương nói : Cẩn thận lời nói của anh, anh biết hắn là ai không?
Gã công an làm vẻ mặt chẳng đáng nói : Tôi mặc kệ các người là ai, chúng tôi đều đối xử bình đẳng với tất cả mọi người Mấy tên cò trong phòng thấy có chuyện, đang muốn chạy, nhưng bị Trương Dương và Cao Liêm Minh chặn trước cửa, không đi được, một gã râu quai nón cao to đưa tay đẩy Trương Dương : Anh bạn, tránh ra nào, chó ngoan không cản đường ... Vừa dứt lời, một đấm lên mặt. Trương đại quan nhân đã nện vào cái mặt của hắn một phát, đánh cho tên râu quai nón này choáng váng, ôm mặt ngã xuống đất, hắn ta cũng không ngờ đối phương lại ra tay nhanh như vậy, vừa bắt đầu đã nện vào miệng của mình, tên râu quai nón bị đánh ngơ ngác, sửng sốt một hồi lâu mới có phản ứng, giận dữ hét : Mẹ kiếp, mày không muốn sống ... Còn chưa đợi hắn nói xong, Trương Dương lại tặng thêm một cái tát vào mặt của hắn, đánh cho mặt của tên này nở hoa, đặt mông ngồi xuống đất.
Tất cả người trong phòng đều sửng sốt, mấy tên cò dẫn đầu xông đến, ba gã công an trong phòng cũng dứng dậy, còn gã công an mặt tròn kia thì nổi giận nói : Báo công an!
Trương Dương cười chẳng đáng nói : Báo công an cái gì? Có cần phải vậy không? Các người không phải là công an sao? Muốn bắt chúng tôi, các người tự mình ra tay đi!
Cao Liêm Minh nói : Tôi xem ai dám động, chúng tôi là quốc an! Hắn thấy quốc an rất uy phong, cho nên mở miệng ra cũng muốn thử.
Chỉ là mấy tên công an trong này căn bản là không nghe hắn, một người trong đó đã gọi điện thoại, đám công an trong sở quản lý xe này chỉ giao tiếp với xe cộ, gặp phải loại người gây chuyện thì điều đầu tiên nghĩ đến chính là gọi điện thoại, cái này là phân công rõ ràng.
Trương Dương nói : Gọi điện thoại đi, các người cứ nói thẳng là thằng con trai lớn của sở trưởng Cao đến đây gây chuyện, kêu công an đến bắt người đi nè!
Những lời này làm cho tất cả mọi người sửng sốt, Cao Liêm Minh cũng sửng sốt, trừng mắt nhìn Trương Dương : Bạn thân, không nên làm như vậy chứ, anh bán luôn cả tôi à!
Trương Dương cười nói : Ba của cậu rõ ràng là sở trưởng Cao, sợ cái gì? Có gan thì bọn họ bắt cậu đi!
Mấy tên công an nhìn nhau, không ai nhận ra Cao Liêm Minh, nhưng mà phó sở trưởng công an tỉnh Bình Hải Cao Trọng Hòa thì bọn họ đều biết, cũng biết Cao Trọng Hòa sắp lên vị trí của sở trưởng Vương Bá Hành.
Có đôi khi, mọi người chỉ suy nghĩ đến bộ mặt của vấn đề, chứ không nghĩ bạn đang làm gì. Bạn làm gì thì kệ bạn, người ta chỉ nghĩ bạn rốt cục là ai thôi. Trương Dương không muốn có tranh chấp vô vị, cho nên đem thân phận của Cao Liêm Minh nói thẳng ra luôn, mấy tên công an không dám động, chỉ là đám cò thì không nuốt được cục giận này, tên râu quai nón này có vẻ khá lưu manh, bị Trương Dương đánh hai cái bạt tai, phần mặt mũi này đúng là không chịu nổi, chuyện này truyền ra ngoài, sau này hắn làm sao mà lăn lộn tại khu quản lý xe này nữa.
Sau một hồi, bên ngoài cửa đã tụ tập hai ba mươi tên cò, tất cả bọn chúng đều hướng về Trương Dương, mặt của tên râu quai nón đầy máu, đứng ngoài cửa kêu gào, kêu Trương Dương đi ra tính sổ với hắn, Cao Liêm Minh đã sớm nhìn thấy thân thủ của Trương Dương rồi, vừa rồi Trương Dương cũng đem thân phận của hắn nói ra luôn, hắn liền giựt dây Trương Dương nói : Anh bạn à, người ta đã chửi đến mặt của anh rồi kìa, chuyện này không thể nhịn được nữa
Trương Dương biết ý định xấu của hắn, không khỏi cười nói : Cậu muốn nhìn thấy tôi đánh người, muốn nhìn thấy tôi gây ra chuyện lớn à?
Cao Liêm Minh gật đầu nói : Cũng giống như anh bán đứng tôi thôi, coi như là cho tôi xem náo nhiệt một lần!
Trương Dương nói : Muốn xem náo nhiệt cũng phải để cho tôi cam tâm tình nguyện, đám tém riu này chẳng đáng để tôi ra tay! Hắn đi ra ngoài cửa.
Ngay lập tức có hai mươi tên cò vậy quanh lấy hắn.
Trương Dương nói : Tâm tình của tôi hôm nay tốt, không muốn đả thương người, mau cút đi cho tôi, nếu không! Trương Dương giơ chân phải lên, đạp mạnh một cái xuống đất.
Mọi người chỉ cảm thấy dưới chân chấn động, cúi xuống dưới nhìn, đã thấy nền nhà dưới chân của Trương Dương bị nứt ra thành một hố sâu, khe nứt như mạng nhện nhanh chóng hướng ra xung quanh, cả đám thiếu chút nữa đã nuốt luôn lưỡi của mình vào trong miệng.
Trương Dương vươn tay ra nói : Ai tới chơi với tôi!
Ngay lập tức, cả đám người liền lui sạch sẽ, ngay cả tên râu quai nón cũng biến mất.
Cao Liêm Minh cười ha hả, không ngờ rằng đám cò này lại hèn nhát như vậy, mắt thấy sắp có náo nhiệt coi rồi nhưng cuối cùng lại không thành.
Lúc này sở trưởng Lý Cảnh Minh đến, gã ta nhận ra Cao Liêm Minh, gã và cục trưởng phân cục công an Loan Thắng Văn có quan hệ không tồi, cùng nhau đến thăm phó sở trưởng sở công an tỉnh Bình Hải Cao Trọng Hòa, nghe nói con trai của Cao Trọng Hòa đến sở quản lý xe gây chuyện, gã hoảng hốt kết thúc bữa tiệc trưa, từ khách sạn đối diện chạy về đây.
Lý Cảnh Minh cười nói : Đây không phải là Liêm Minh sao? Sao đến sở quản lý xe mà không nói chú một tiếng
Cao Liêm Minh không nhận ra gã, nhíu mày hỏi : Ông là ...
Lý Cảnh Minh cười nói : Con quên rồi sao, lần trước chú và cục trưởng Loan cùng đi đến nhà con
Cao Liêm Minh lúc này mới có chút ấn tượng, hắn cười nói : Xin lỗi, bình thường người đến nhà tôi rất nhiều, cho nên không nhớ rõ
Lý Cảnh Minh không khỏi xấu hổ, ho khan một tiếng, nói : Liêm Minh, đến phòng làm việc của chú trước đi, ở bên ngoài nói chuyện, ảnh hưởng không tốt
Trương Dương và Cao Liêm Minh lần này đến đây, vốn không định gây chuyện, nhưng mà sau khi đến đây rồi, phát hiện ra sở quản lý xe đi làm không đúng giờ, lại bị nhân viên công tác lạnh nhạt, cho nên mới nổi nóng, Trương Dương cho đến bây giờ cũng chưa từng là người sợ phiền phức, lão gia tử của Cao Liêm Minh lại là phó sở trưởng sở công an tỉnh, hắn càng không để đám người này vào mắt, cho nên gây ra sóng gió như vậy cũng là bình thường.
Lý Cảnh Minh cẩn thận mời hai người bọn họ vào phòng làm việc, mặc kệ là hai vị thiếu gia này đến đây để làm gì, thì cũng nên dẹp tan cơn tức của bọn họ trước đã, thật ra thì người mà Lý Cảnh Minh sợ không phải là bọn họ, mà gã ta sợ Cao Trọng Hòa, nói chính xác hơn là, gã sợ chức quan của Cao Trọng Hòa!
Tống Hoài Minh biết tình huống của vợ mình đã ổn, cũng đã lộ ra một nụ cười hiểu ý, ông nói với Trương Dương : Trương Dương, con đi theo chú một chuyến
Trương Dương đi theo Tống Hoài Minh ra bên ngoài, hắn cho rằng Tống Hoài Minh vẫn còn lo lắng về bệnh tình của Liễu Ngọc Oánh, cho nên an ủi : Chú Tống yên tâm đi, tình huống của dì LIễu đã ổn định rồi, con chỉ cần châm cứu cho dì ấy thêm một lần nữa, phối hợp với dược vật làm tan máu tụ đi, là sẽ không sao
Tống Hoài Minh gật đầu nói : Cảm ơn! Thấy mồ hôi đang chảy trên trán của Trương Dương, câu cảm ơn này được nói ra từ trong đáy lòng.
Trương Dương cười nói : Không cần phải khách khí với con như vậy
Tống Hoài Minh nói : Con có thấy rõ dì Liễu của con té ngã thế nào không?
Trương Dương lắc đầu nói : Lúc đó con đã ra đến đường cái của bệnh viện rồi, nghe thấy tiếng kêu cứu của dì mới chạy lại hiện trường, tình huống cụ thể con không thấy rõ
Tống Hoài Minh gật đầu, thấp giọng nói : Dì ấy bị người khác đẩy ngã, lúc ngã xuống đất, còn có người cố ý đạp lên bụng của dì Lúc nói đến chuyện này, Tống Hoài Minh tràn ngập phẫn nộ, nhưng mà thân phận và địa vị của ông đã quyết định rằng ông phải kiềm chế.
Cái gì? Trương Dương ngạc nhiên kêu lên, hắn thật sự không thể tưởng tượng được, rốt cục là ai có gan lớn như vậy, dám ra tay làm chuyện thế này đối với tỉnh trưởng phu nhân, từ trong miêu tả của Tống Hoài Minh có thể nghe ra, cái này căn bản là tấn công có âm mưu, chứ không phải là một sự kiện ngẫu nhiên, Trương Dương cả giận nói : Ai đê tiện thế?
Tống Hoài Minh dùng ánh mắt ngăn cản cơn lửa giận của Trương Dương lại, ông cũng không muốn làm lớn chuyện này, thật ra sự phẫn nộ trong lòng Tống Hoài Minh còn mạnh mẽ hơn cả Trương Dương, nhưng mà nếu như nói ra chuyện này, thì chắc chắn sẽ tại thành một sự kiện chấn động, cho nên ông không thể công khai nói ra chuyện này. Nhưng Tống Hoài Minh cũng không muốn chuyện này bỏ qua dễ dàng như thế, ông muốn điều tra rõ sự thật, ông cần phải đòi lại công đạo cho người vợ đang nằm trên giường, cũng như đứa nhỏ đang ở trong bụng. Cho nên, ông nghĩ đến Trương Dương, từ phong cách làm việc lúc trước của Trương Dương, và quan hệ của hắn với người nhà ông, Tống Hoài Minh cảm thấy rằng chỉ có Trương Dương mới là người được chọn có điều kiện tốt nhất để điều tra chuyện này.
Không đợi Tống Hoài Minh nói rõ yêu cầu của mình ra, Trương Dương đã ý thức được mục đích của Tống Hoài Minh khi đem chuyện này nói ra cho mình biết, hắn thấp giọng nói : Chú Tống, chuyện này cứ giao cho con đi, con nhất định sẽ điều tra ra manh mối! Trương Dương chủ động nhận trách nhiệm, không phải bởi vì hắn cho rằng đây là cơ hội cải thiện quan hệ của hắn với Tống Hoài Minh, tuy rằng hắn và Sở Yên Nhiên chia tay, nhưng mà từ trong đáy lòng của hắn chẳng bao giờ thừa nhận chuyện này là sự thật cả, hắn đem người nhà của Sở Yên Nhiên thành người thân của mình, Liễu Ngọc Oánh cũng không ngoại lệ, bây giờ Liễu Ngọc Oánh gặp phải mạo phạm như vậy, với tính cách của Trương Dương, tuyệt đối không thể ngồi yên mặc kệ được.
Trong lòng của Tống Hoài Minh không khỏi có chút cảm động, từ khi con gái chia tay với Trương Dương, Tống Hoài Minh cũng bởi vì như vậy mà nảy sinh ra một cái nhìn khác với Trương Dương, nhưng mà cái này cũng không gây trở ngại, ông cho rằng Trương Dương là một thanh niên tốt, khi gia đình của mình gặp phải nguy hiểm Trương Dương đã đứng ra hỗ trợ không chút do dự, từ điểm này có thể nhìn ra, Trương Dương có tình cảm rất sâu đối với Yên Nhiên. Tống Hoài Minh căn dặn Trương Dương : Chú không muốn chuyện này tạo thành khủng hoảng vô vị, con cố gắng xử lý kín đáo Nói xong câu đó, ông dừng lại một chút rồi nói tiếp : Bởi vì trước đó ngoài cửa lớn có rất nhiều người, tình huống tương đối phức tạp, dì Liễu của con lo bảo vệ thai nhi, cho nên không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người hành hung, muốn điều tra chân tướng cũng tương đối khó khăn, con không cần quá miễn cưỡng, dù sao thì hai mẹ con cũng bình an, chú cũng đã cảm thấy vui rồi
Trương Dương nói : Chú Tống, nếu bọn chúng dám làm ra chuyện này trong trường hợp công khai, thì sẽ không loại trừ trường hợp về sau bọn chúng sẽ gây bất lợi với người nhà của chú nữa, đối với loại tiểu nhân đê tiện này, nhất định phải điều tra rõ, hơn nữa cần phải cho bọn chúng một bài học thích đáng!
Tống Hoài Minh nói : Cố gắng không để xảy ra khủng hoảng, đừng để cho người khác biết dì của con bị người ta cố ý đẩy ngã, nếu như có điều tra được cái gì, cũng không nên làm kinh động mọi người, liên hệ với chú trước, hiểu chưa?
Trương Dương gật đầu, trong lòng âm thầm thở dài, theo hắn thấy chuyện này chín phần là do kẻ thù chính trị của Tống Hoài Minh gây ra, đầu năm nay muốn làm chuyện gì cũng không dễ dàng, không biết đắc tội với người ta lúc nào.
.....................................
Người đầu tiên mà Trương Dương tìm chính là viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh Thi Bác Triển, Thi Bác Triển cũng hoàn toàn không biết gì về tình huống ngay lúc ấy cả, bên bảo vệ khoa sau khi trải qua điều tra, tình huống nắm giữ bây giờ là, người ở hiện trường rất nhiều, lúc Liễu Ngọc Oánh té ngã có không ít người thấy, nhưng chẳng ai thấy rõ là bà ta rốt cục là bị người ta đẩy ngã hay là tự mình trượt chân ngã xuống.
Ý trong lời nói của Thi Bác Triển có khuynh hướng nghiêng về vế sau, bởi vì nếu Liễu Ngọc Oánh trượt chân té ngã thì càng tiện để bọn họ trốn trách tránh nhiệm, phu nhân tỉnh trưởng xảy ra chuyện lớn như vậy trong bệnh viện của bọn họ, Thi Bác Triển sợ không nhẹ, nếu như Liễu Ngọc Oánh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì chỉ sợ rằng một viện trưởng như ông cũng chịu không nổi.
Lúc Trương Dương hỏi thăm tình huống, cục trưởng cục vệ sinh tỉnh, cục trưởng cục vệ sinh thành phố Đông Giang đều chạy đến, Thi Bác Triển đứng dậy nghênh tiếp lãnh đạo, Trương Dương cũng ý thức được rằng bây giờ cũng chẳng thể lấy được cái gì từ miệng của ông ta nữa. Vì thế hắn liền rời đi, một mình đi bộ đến chổ Liễu Ngọc Oánh té ngã, có hai người lao công đang lau dọn vết máu chổ này, hai người này cũng chẳng biết cái gì cả, Trương Dương lại tìm đến một bảo vệ cửa hỏi chuyện, người bảo vệ này cũng không thấy rõ tình huống, nói hai câu xong, đột nhiên nảy sinh cảnh giác với Trương Dương : Anh là ai? Phóng viên sao?
Trương Dương thuận miệng nói : Cục công an! Bảo vệ cũng không hỏi nữa, lầm bầm trong miệng : Việc này thì có liên quan gì đến cục công an chứ? Anh đừng hỏi, dù sao thì tôi cũng không thấy rõ! Bệnh viện cũng không cho chúng tôi nói lung tung!
Trương Dương đi đến quầy bán hàng gần cửa lớn, từ góc độ này hẳn là có thể thấy được vị trí Liễu Ngọc Oánh té ngã, hắn móc ra mười đồng mua một chai nước, rồi quay lại hỏi bà chủ quán : Chị ơi, vừa nãy có người ngã xuống, chị có thấy không?
Bà chủ cửa hàng này là một phụ nữ trung niên, vừa nhìn liền biết là loại thích nhiều chuyện rồi : Thấy chứ thấy chứ, là một người đàn ông đụng vào người phụ nữ kia, nhưng mà đụng xong hắn còn quay người bỏ chạy, mang kính đen để râu đấy!
Cái này đối với Trương Dương chính là một phát hiện bất ngờ, hắn hỏi tiếp : Chị ơi, chị có nhận ra người kia không?
Bà chủ lắc đầu nói : Lúc đó loạn như vậy, khi tôi đi qua thì hắn ta đã bỏ chạy rồi, có thể là sợ trách nhiệm bỏ trốn. Mà này, cậu kia, cậu là ai? Công an?
Trương Dương cười nói : Người bị đụng là dì của em!
Bà chủ nói : Thì ra là người nhà, dì của cậu không sao chứ, tôi thấy cô ta chảy nhiều máu, đứa nhó có bảo vệ được không? Tò mò thì ai cũng có cả.
Trương Dương nói : Cảm ơn, dì ấy không sao cả
Không sao là tốt rồi, này cậu nhóc, cậu cũng đừng tra nữa, bệnh viện này người đến người đi rất nhiều, mỗi ngày có biết bao nhiều người ra vào, lúc đó không bắt được tên kia, thì bây giờ muốn tìm hắn căn bản là không có khả năng, dù sao thì ngã ngay cửa bệnh viện, các người tìm bệnh viện đòi bồi thường là được rồi, bệnh viện khẳng định là sẽ chịu trách nhiệm Bà ta lại tỏ vẻ thần bí nói nhỏ với Trương Dương : Ngàn vạn lần đừng nói là tôi chỉ cho cậu nhé
Trương Dương âm thầm buồn cười, hắn nói lời cảm ơn, rời khỏi quầy bán hàng, đi được hai bước, chợt quay đầu lại hỏi : Chị ơi, chị thấy lúc đó tên kia chạy đi đâu?
Bà chủ suy nghĩ một chút, rồi chỉ về chổ giữ xe nói : Tôi thấy hắn chạy về hướng bãi giữ xe ngầm
Trương Dương đi đến hướng bãi giữ xe ngầm, chuyện này quả thật là không dễ tra, tại cổng lớn bệnh viện, lượng người qua lại rất nhiều, lúc Liễu Ngọc Oánh té ngã, đang là thời điểm đông người trong bệnh viện, không ai thấy rõ được tình huống cụ thể cả, nếu như những lời mà bà chủ kia nói đúng, thì quả thật ngay lúc đó có một gã đàn ông đã đẩy ngã Liễu Ngọc Oánh, sau đó còn đạp một cái lên bụng của bà ta, rồi bỏ chạy vào bãi giữ xe ngầm lấy xe rời đi. Trương Dương đi theo bậc thang xuống lối vào bãi giữ xe ngầm, mong rằng có thể tìm được một ít manh mối, vừa mới đi đến lối ra, thì một chiếc xe màu đỏ đang chạy ra ngoài, thấy Trương Dương liền dừng lại, Cao Liêm Minh nhô đầu từ trong cửa sổ xe ra : Trương Dương? Anh còn chưa đi?
Trương Dương thấy hắn không khỏi cười cười.
Cao Liêm Minh nói với cha một tiếng, mở cửa xe đi xuống, đi đến bên cạnh Trương Dương nói : Cùng đi uống vài ly nhé
Cao Trọng Hòa ngồi lái xe đi trước.
Trương Dương lắc đầu, lúc này ánh mắt của hắn bắt đầu tập trung lên máy quay ngay cửa ra vào của lối ra, hắn đứng sững ra một chút rồi nói : Ở đây cũng có máy quay sao?
Cao Liêm Minh nói : Có gì ngạc nhiên đâu, ở mỗi nơi công cộng của nước Mỹ, mỗi một góc đường giao thông đều có máy quay cả, cái này là để dự phòng tội phạm
Trương Dương nói : Đi, theo tôi đến khoa bảo vệ
Tâm tình của khoa trưởng khoa bảo vệ bệnh viện nhân dân tỉnh Hàn Chính Trì không được tốt lắm, vừa rồi phu nhân tỉnh trưởng ngã ngay trước cửa bệnh viện, làm cho gã bị viện trưởng mắng cho một trận, còn uy hiếp gã bắt gã phải từ chức. Gã cảm thấy mình rất uất ức, phu nhân tỉnh trưởng ngã xuống, dựa vào cái gì mà bắt một trưởng khoa bảo vệ như gã đứng ra chịu trách nhiệm, từ tình huống bây giờ cho thấy, chính bà ta đi đứng không cẩn thận tự ngã, còn trách ai oán ai?
Hàn Chính Trì không biết mục đích của Trương Dương là gì, khi Trương Dương yêu cầu đưa những băng ghi hình tại lối ra vào của bãi giữ xe, thái độ của gã không được thân thiện, lạnh lùng nói : Anh là ai? Anh nói điều tra là điều tra à, cho rằng mình là công an sao?
Trương Dương nói : Tôi không phải là công an, tôi là quốc an! Hắn móc ra giấy chứng nhận quốc an đặt trước mặt của Hàn Chính Trì, tờ giấy chứng nhận này vốn không đại biểu cho cái gì cả, nhưng Trương Dương chuyên dùng để hù người kém hiểu biết.
Hàn Chính Trì vừa nhìn liền trợn tròn mắt ra, tuy rằng gã không tiếp xúc nhiều với quốc an, nhưng mà chuyện gì chỉ cần có liên quan đến quốc an, thì tính chất liền trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Cao Liêm Minh tràn ngập hâm mộ nhìn Trương Dương, theo hắn thấy thì tờ giấy chứng nhận quốc an của Trương Dương đã dùng biện pháp gì mà có được, nhưng rất là uy phong.
Tờ giấy chứng nhận kia là Trương Dương làm giả ra, hắn cũng đoán chắc rằng cho dù có biểu lộ thân phận cũng chẳng ai tin tưởng đâu. Thời đại này khác với thời Tùy, nói thật thì không ai tin tưởng, ngược lại nói láo thì dễ lừa gạt người hơn, Trương đại quan nhân đã được lĩnh ngộ nhiều về vấn đề này.
Trương Dương cần điều tra về những chiếc xe ra vào khỏi bệnh viện từ lúc mười một giờ bốn mươi đến mười hai gờ, trong lúc đó có tổng cộng bốn mươi lăm chiếc xe ra vào, xe rời khỏi bãi giữ xe có tổng cộng mười sáu chiếc, trong năm phút từ mười một giờ bốn mươi lăm đến mười một giờ năm mươi thì có bảy chiếc xe rời đi. Hàn Chính Trì không biết mục đích của Trương Dương, nhưng nếu người ta là người của cục quốc an, thì gã tốt nhất là nên phối hợp.
Trương Dương kêu Cao Liêm Minh ghi lại bảng số xe của mười sáu chiếc xe này lại, và điều tra trọng điểm về bảy chiếc xe rời đi ngay thời điểm đó.
Hai người rời khỏi khoa bảo vệ, Cao Liêm Minh không hiểu hỏi : Trương Dương, anh làm cái gì vậy? Anh không phải làm trong ủy ban thể dục sao? Đổi nghề làm trinh thám từ lúc nào thế?
Trương Dương vốn không dự định đem chuyện này nói cho Cao Liêm Minh biết, nhưng mà nếu đã gặp hắn, hơn nữa nhờ đến lão gia tử của Cao Liêm Minh là phó sở trưởng sở công an tỉnh Bình Hải Cao Trọng Hòa, mình muốn điều tra chuyện này cần phải có bên công an phối hợp. Vì thế Trương Dương đem chuyện Liễu Ngọc Oánh bị người ta đẩy ngã nói cho Cao Liêm Minh biết, Cao Liêm Minh cũng là một thanh niên đầy nhiệt huyết, từ sau khi về nước, vẫn không có việc gì làm, nghe thấy phu nhân tỉnh trưởng bị người ta đẩy ngã, không khỏi nổi lên hứng thú, nhưng mà Trương Dương không nói cho Cao Liêm Minh biết, Liễu Ngọc Oánh bị người ta cố ý đẩy ngã, cũng không nói là Liễu Ngọc Oánh còn bị người ta ác ý đạp vào bụng nữa, trước khi chuyện này được điều tra rõ, thì không thích hợp để cho nhiều người biết.
Cao Liêm Minh nói : Chuyện này chúng ta cần phải điều tra rõ, rốt cục là tên khốn nào ghê tởm như vậy, đụng ngã một phụ nữ có thai rồi bỏ chạy mà ngay cả một lời xin lỗi cũng không có, đúng là không có đạo đức, anh yên tâm, tôi sẽ tra giúp anh!
Trương Dương nói : Điều đầu tiên chúng ta cần làm chính là đến sở quản lý xe điều tra về tư liệu xe, điều tra rõ những chiếc xe này thuộc về ai!
Cao Liêm Minh bình tĩnh nói : Anh cũng không thể kết luận thủ phạm ngồi trong mấy chiếc xe này, có thể hắn chạy đến bãi giữ xe là để che giấu, hay là hắn chờ trong bãi giữ xe, không đi ra trong khoảng thời gian này, những nhân tố không xác định bên trong còn rất nhiều
Trương Dương nói : Cái này là đầu mối duy nhất mà chúng ta có thể tìm được, đừng để ý nhiều như vậy, cứ tra trước đi
Cao Liêm Minh nói : Đi, chúng ta đến sở quản lý xe tra tư liệu!
Bây giờ đã là buổi trưa, sở quản lý xe không có người làm, hai người ngồi trong quán nước đối diện với sở quản lý xe, Cao Liêm Minh cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, hắn có chút hưng phấn nói với Trương Dương : Trước khi tôi trở thành luật sư, nghề tôi muốn làm nhất chính là trinh thám, biết vì sao lúc đầu tôi muốn đến Mỹ không?
Trương Dương lắc đầu.
Cao Liêm Minh cười nói : Nguyên nhân chính là vì tôi coi bộ phim thần thám đặc biệt của truyền hình Mỹ, tôi đặc biệt thích phim đó, thích những cảnh trinh thám, suốt ngày cứ mơ mộng rằng mình có thể trở thành một thần thám đặc biệt như vậy, tìm được một bạn hợp tác nữ xinh đẹp
Trương Dương cười ha hả nói : Tôi không phải là bạn hợp tác nữ xinh đẹp của cậu rồi
Cao Liêm Minh nói : Chúng ta là tổ tra án hai người, anh yên tâm đi, trong phương diện trinh thám phá án tôi có thiên phú hơn người, có tôi giúp anh chuyện này nhất định có thể tra ra manh mối
Trương Dương uống hết ly trà, kêu rót thêm hai ly nữa, quán trà này pha trà nhạt như nước ốc vậy, sau khi nhấp một ngụm rồi nói : Liêm Minh, sao cậu không mang mắt kính vậy?
Cao Liêm Minh cười nói : Hôm nay là ẩn hình, tôi vốn dự định chiều nay đi đánh bóng rổ, mang kính sẽ không tiện
Trương Dương nói : Cậu quả thật tiêu diêu tự tại, không cần đi làm?
Cao Liêm Minh nói : Tôi vốn dự định về nước tìm sự nghiệp thích hợp với tôi, có thể là do tôi ở Mỹ quá lâu, cho nên không thích ứng với trong nước, đau đầu, đau đầu thật, anh thấy tôi tiêu diêu tự tại, nhưng mà ở nhà, cả ngày tôi bị lão gia tử lải nhải, nói tôi căn bản là không nên trở về
Trương Dương nói : Đúng vậy, cậu không nên trở về, cậu cầm giấy phép luật sư của Mỹ, không phù hợp ở trong nước, pháp luật của Mỹ cũng không thích hợp với chúng ta
Cao Liêm Minh nâng tách trà lên uống một ngụm, không nhịn được nhíu mày, nói với người phục vụ : Mấy người pha trà kiểu gì vậy? Tất cả đều là trà bột!
Thái độ của người phục vụ không được tốt, trợn mắt lên nói : Có trà uống là tốt lắm rồi, không có trả tiền mà bày đặt
Cao Liêm Minh không vui nói : Thái độ gì vậy hả? Có tin tôi kiện cô không?
Người phục vụ chống nạnh hai tay nói : Đi kiện đi, tôi là phục vụ chứ không phải là nô lệ, anh có thái độ gì vậy hả?
Trương Dương nhanh chóng lấy tiền đặt lên trên bàn, kéo Trương Dương rời khỏi quán, Cao Liêm Minh vẫn không chịu buông tha, nói : Anh có thấy thái độ của người phục vụ không, kiêu ngạo cái gì vậy hả? Ai nói cô ta là nô lệ chứ? Ăn nói với khách hàng như vậy đó à? Tôi có trả tiền chứ đâu phải là xin bố thí đâu? Cô ta không có ý thức phục vụ sao?
Trương Dương cười nói : Có thể là do cậu ở nước ngoài lâu quá, cho nên không hiểu cái đặc biệt của Trung Quốc. Trong giai đoạn sơ cấp của chủ nghĩa xã hội, tư tưởng ý thức của dân chúng xảy ra thay đổi, không giống với lúc trước, bọn họ chỉ biết giữ gìn quyền lợi bản thân, nhưng không suy nghĩ là nên giữ gìn như thế nào cả, sắm vai vào xã hội cứ như là đàn anh đàn chị, chỉ biết suy nghĩ rằng xã hội đã cho mình cái gì, chứ chưa từng nghĩ rằng mình đã cho xã hội được cái gì
Cao Liêm Minh thở dài nói : Càng lúc càng khác, lần này tôi trở về cảm thấy mọi người chung quanh càng ích kỷ hơn
Trương Dương tràn đầy cảm xúc, ngày hôm nay Liễu Ngọc Oánh té ngã, xung quanh khẳng định là có người nhìn thấy tình huống, nhưng không ai đứng ra nói sự thật, lúc đó có rất nhiều người vây xem, nhưng vươn tay ra giúp đỡ thì lại rất ít, rốt cục là thời đại thay đổi? Hay nhân tâm đã đổi?
Cao Liêm Minh nói : Theo đuổi kinh tế đồng thời không thể quên giáo dục đạo đức, nếu không khẳng định sẽ tạo thành thiếu sót đạo đức xã hội, chủ nghĩa tư bản đã đi qua giai đoạn này, xã hội chủ nghĩa không thể đi vào vết xe đổ này được
Trương Dương nói : Không nhìn ra cậu là một người vì nước vì dân như vậy, hay là cậu cứ thẳng thắn đến Nam Tích làm việc đi, công tác đại hội tỉnh còn thiếu một chổ
Trương Dương chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ Cao Liêm Minh lại coi là thật : Tốt, tôi còn đang lo không có chuyện gì, nếu như tôi không tìm được việc nào thích hợp, thì lão gia tử nhà tôi sẽ uổi tôi về Mỹ
Trương Dương nói : Việc này để sau đã, đi thôi, sắp đến giờ rồi! Đến sở quản lý xe nhìn!
Hai người đi vào tòa nhà đối diện, xe ở trước cửa xếp thành một hàng dài, có xe mới mua đến đăng ký giấy, cũng có xe đến đóng tiền phạt, và cũng có rất nhiều cò ở đây. Hai người còn chưa đi đến cửa lớn, thì đã có vài người xông đến : Bạn thân, mua xe mới hay là đến đóng phạt vậy, có cần giúp không?
Trương Dương không nhịn được khoát tay, còn Cao Liêm Minh thì không nhịn được nói : Làm loạn cái gì vậy, một cơ quan quản lý xe đang yên đang lành, sao lại biến thành thế này?
Trương Dương nói : Đến chổ nào cũng gặp chuyện như vậy cả, ở trạm xe lửa thì gặp cò bán vé xe lửa, đến sở quản lý xe thì gặp cò môi giới làm bảng số xe, đến bệnh viện thì có cò dẫn mối cho bác sĩ, tất cả đều không phải vì tiền sao?
Cao Liêm Minh nói : Anh nói xem, quốc gia chúng ta luôn đề xướng là phát triển kinh tế, nhưng có dạy đám người này nhìn về phía trước không? Như thế có phải dễ tạo thành thuyết sót đạo đức không?
Trương Dương nói : Được rồi, cậu đừng ở đây nói loạn nữa, coi chừng người ta chụp mũ cậu tội phản động rồi bắt đi đấy
Cao Liêm Minh cười nói : Đâu có cần khoa trương đến nổi như vậy, tôi chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, không hề có ý chống đối lại xã hội chủ nghĩa hay đảng gì cả
Hai người đi đến chổ quản lý hồ sơ xe, chỉ là cửa phòng đóng chặt, căn bản là không có ai đi làm, Trương Dương nhìn thời gian một chút, đã là hai giờ chiều rồi, Cao Liêm Minh nói : Chúng ta trực tiếp đi tìm lãnh đạo của bọn họ! Anh không phải là có giấy chứng nhận sao? Để cho bọn họ phối hợp điều tra, hẳn là không có vấn đề
Trương Dương hơi có chút bất đắc dĩ, thân phận quốc an của mình không phải là đồ thật, mà người ta lại cứ cho rằng hắn không phải giả. Hai người đi đến phòng làm việc của sở trưởng sở quản lý xe, cửa phòng cũng đóng. Trên thực tế thì đa số phòng làm việc đều đóng cửa cả, Cao Liêm Minh gãi gãi đầu nói : Đã quá giờ đi làm mười phút rồi, mà người đâu?
Trương Dương chỉ chỉ phía dưới, chổ đóng tiền phạt khẳng định là có người, hai người xuống lầu, gõ gõ cửa phòng, không ai ra mở cửa cả, Trương Dương đá cái rầm vào cửa, cuối cùng cũng có người ra mở cửa, bên trong là một công an mặt tròn, ngữ khí bất thiện nói : Làm gì thế? Đóng tiền phạt thì xuống xếp hàng!
Cao Liêm Minh mỉm cười nói : Anh công an, chúng tôi đến điều tra ...
Bỗng nhiên cánh cửa đóng lại cái rầm, Cao Liêm Minh tuy rằng rất nhanh chân, nhưng mà cái mũi vẫn bị đụng một chút, lúc này hắn đã nổi nóng, cũng học theo Trương Dương, đá một cái vào cửa.
Cửa phòng lại bị mở ra, tên công an mặt tròn kia vẻ mặt hung dữ ác sát trừng mắt nhìn bọn họ nói : Làm gì thế? Nhiễu loạn trị an xã hội, coi chừng tôi bắt hai người đấy Lời này quá quen thuộc đối với Trương Dương rồi, sao đa số công an đều thích nói câu này vậy nhĩ.
Lần này bởi vì cửa mở hơi lớn, Trương Dương và Cao Liêm Minh đều nhìn thấy bên trong có mấy người, bên trong còn có cả gã cò môi giới vừa mới bắt chuyện ngoài cửa, Trương Dương nổi nóng quát : Chúng tôi muốn tra mấy bảng số xe
Các người làm gì thế? Tra bảng số xe? Nói tra là tra? Nơi này là chổ các người đến sao? Không nhìn thấy chữ trên cửa à? Hắn chỉ vào dòng chữ miễn tiếp.
Cao Liêm Minh thật sự đã rất nổi nóng rồi, hắn chỉ vào gã công an nói : Anh có thái độ gì thế? Các người không phải là công an nhân dân sao? Cái này là thái độ phục vụ người dân sao? Dựa vào cái gì mà bọn họ có thể vào mà chúng tôi không thể vào? Tôi thấy các người phục vụ cho cò thì có!
Gã công an kia cả giận nói : Cậu nói bậy cái gì đó? Đến nơi này gây trở ngại công vụ, còn nói bậy mê hoặc người khác
Trương Dương nói : Cẩn thận lời nói của anh, anh biết hắn là ai không?
Gã công an làm vẻ mặt chẳng đáng nói : Tôi mặc kệ các người là ai, chúng tôi đều đối xử bình đẳng với tất cả mọi người Mấy tên cò trong phòng thấy có chuyện, đang muốn chạy, nhưng bị Trương Dương và Cao Liêm Minh chặn trước cửa, không đi được, một gã râu quai nón cao to đưa tay đẩy Trương Dương : Anh bạn, tránh ra nào, chó ngoan không cản đường ... Vừa dứt lời, một đấm lên mặt. Trương đại quan nhân đã nện vào cái mặt của hắn một phát, đánh cho tên râu quai nón này choáng váng, ôm mặt ngã xuống đất, hắn ta cũng không ngờ đối phương lại ra tay nhanh như vậy, vừa bắt đầu đã nện vào miệng của mình, tên râu quai nón bị đánh ngơ ngác, sửng sốt một hồi lâu mới có phản ứng, giận dữ hét : Mẹ kiếp, mày không muốn sống ... Còn chưa đợi hắn nói xong, Trương Dương lại tặng thêm một cái tát vào mặt của hắn, đánh cho mặt của tên này nở hoa, đặt mông ngồi xuống đất.
Tất cả người trong phòng đều sửng sốt, mấy tên cò dẫn đầu xông đến, ba gã công an trong phòng cũng dứng dậy, còn gã công an mặt tròn kia thì nổi giận nói : Báo công an!
Trương Dương cười chẳng đáng nói : Báo công an cái gì? Có cần phải vậy không? Các người không phải là công an sao? Muốn bắt chúng tôi, các người tự mình ra tay đi!
Cao Liêm Minh nói : Tôi xem ai dám động, chúng tôi là quốc an! Hắn thấy quốc an rất uy phong, cho nên mở miệng ra cũng muốn thử.
Chỉ là mấy tên công an trong này căn bản là không nghe hắn, một người trong đó đã gọi điện thoại, đám công an trong sở quản lý xe này chỉ giao tiếp với xe cộ, gặp phải loại người gây chuyện thì điều đầu tiên nghĩ đến chính là gọi điện thoại, cái này là phân công rõ ràng.
Trương Dương nói : Gọi điện thoại đi, các người cứ nói thẳng là thằng con trai lớn của sở trưởng Cao đến đây gây chuyện, kêu công an đến bắt người đi nè!
Những lời này làm cho tất cả mọi người sửng sốt, Cao Liêm Minh cũng sửng sốt, trừng mắt nhìn Trương Dương : Bạn thân, không nên làm như vậy chứ, anh bán luôn cả tôi à!
Trương Dương cười nói : Ba của cậu rõ ràng là sở trưởng Cao, sợ cái gì? Có gan thì bọn họ bắt cậu đi!
Mấy tên công an nhìn nhau, không ai nhận ra Cao Liêm Minh, nhưng mà phó sở trưởng công an tỉnh Bình Hải Cao Trọng Hòa thì bọn họ đều biết, cũng biết Cao Trọng Hòa sắp lên vị trí của sở trưởng Vương Bá Hành.
Có đôi khi, mọi người chỉ suy nghĩ đến bộ mặt của vấn đề, chứ không nghĩ bạn đang làm gì. Bạn làm gì thì kệ bạn, người ta chỉ nghĩ bạn rốt cục là ai thôi. Trương Dương không muốn có tranh chấp vô vị, cho nên đem thân phận của Cao Liêm Minh nói thẳng ra luôn, mấy tên công an không dám động, chỉ là đám cò thì không nuốt được cục giận này, tên râu quai nón này có vẻ khá lưu manh, bị Trương Dương đánh hai cái bạt tai, phần mặt mũi này đúng là không chịu nổi, chuyện này truyền ra ngoài, sau này hắn làm sao mà lăn lộn tại khu quản lý xe này nữa.
Sau một hồi, bên ngoài cửa đã tụ tập hai ba mươi tên cò, tất cả bọn chúng đều hướng về Trương Dương, mặt của tên râu quai nón đầy máu, đứng ngoài cửa kêu gào, kêu Trương Dương đi ra tính sổ với hắn, Cao Liêm Minh đã sớm nhìn thấy thân thủ của Trương Dương rồi, vừa rồi Trương Dương cũng đem thân phận của hắn nói ra luôn, hắn liền giựt dây Trương Dương nói : Anh bạn à, người ta đã chửi đến mặt của anh rồi kìa, chuyện này không thể nhịn được nữa
Trương Dương biết ý định xấu của hắn, không khỏi cười nói : Cậu muốn nhìn thấy tôi đánh người, muốn nhìn thấy tôi gây ra chuyện lớn à?
Cao Liêm Minh gật đầu nói : Cũng giống như anh bán đứng tôi thôi, coi như là cho tôi xem náo nhiệt một lần!
Trương Dương nói : Muốn xem náo nhiệt cũng phải để cho tôi cam tâm tình nguyện, đám tém riu này chẳng đáng để tôi ra tay! Hắn đi ra ngoài cửa.
Ngay lập tức có hai mươi tên cò vậy quanh lấy hắn.
Trương Dương nói : Tâm tình của tôi hôm nay tốt, không muốn đả thương người, mau cút đi cho tôi, nếu không! Trương Dương giơ chân phải lên, đạp mạnh một cái xuống đất.
Mọi người chỉ cảm thấy dưới chân chấn động, cúi xuống dưới nhìn, đã thấy nền nhà dưới chân của Trương Dương bị nứt ra thành một hố sâu, khe nứt như mạng nhện nhanh chóng hướng ra xung quanh, cả đám thiếu chút nữa đã nuốt luôn lưỡi của mình vào trong miệng.
Trương Dương vươn tay ra nói : Ai tới chơi với tôi!
Ngay lập tức, cả đám người liền lui sạch sẽ, ngay cả tên râu quai nón cũng biến mất.
Cao Liêm Minh cười ha hả, không ngờ rằng đám cò này lại hèn nhát như vậy, mắt thấy sắp có náo nhiệt coi rồi nhưng cuối cùng lại không thành.
Lúc này sở trưởng Lý Cảnh Minh đến, gã ta nhận ra Cao Liêm Minh, gã và cục trưởng phân cục công an Loan Thắng Văn có quan hệ không tồi, cùng nhau đến thăm phó sở trưởng sở công an tỉnh Bình Hải Cao Trọng Hòa, nghe nói con trai của Cao Trọng Hòa đến sở quản lý xe gây chuyện, gã hoảng hốt kết thúc bữa tiệc trưa, từ khách sạn đối diện chạy về đây.
Lý Cảnh Minh cười nói : Đây không phải là Liêm Minh sao? Sao đến sở quản lý xe mà không nói chú một tiếng
Cao Liêm Minh không nhận ra gã, nhíu mày hỏi : Ông là ...
Lý Cảnh Minh cười nói : Con quên rồi sao, lần trước chú và cục trưởng Loan cùng đi đến nhà con
Cao Liêm Minh lúc này mới có chút ấn tượng, hắn cười nói : Xin lỗi, bình thường người đến nhà tôi rất nhiều, cho nên không nhớ rõ
Lý Cảnh Minh không khỏi xấu hổ, ho khan một tiếng, nói : Liêm Minh, đến phòng làm việc của chú trước đi, ở bên ngoài nói chuyện, ảnh hưởng không tốt
Trương Dương và Cao Liêm Minh lần này đến đây, vốn không định gây chuyện, nhưng mà sau khi đến đây rồi, phát hiện ra sở quản lý xe đi làm không đúng giờ, lại bị nhân viên công tác lạnh nhạt, cho nên mới nổi nóng, Trương Dương cho đến bây giờ cũng chưa từng là người sợ phiền phức, lão gia tử của Cao Liêm Minh lại là phó sở trưởng sở công an tỉnh, hắn càng không để đám người này vào mắt, cho nên gây ra sóng gió như vậy cũng là bình thường.
Lý Cảnh Minh cẩn thận mời hai người bọn họ vào phòng làm việc, mặc kệ là hai vị thiếu gia này đến đây để làm gì, thì cũng nên dẹp tan cơn tức của bọn họ trước đã, thật ra thì người mà Lý Cảnh Minh sợ không phải là bọn họ, mà gã ta sợ Cao Trọng Hòa, nói chính xác hơn là, gã sợ chức quan của Cao Trọng Hòa!
/2583
|