Tống Hoài Minh không đem chuyện của Huệ Cường nói cho Liễu Ngọc Oánh biết, trước đấy ông cũng đã nói rõ với Cao Trọng Hòa rồi, chuyệ này cần phải xử lý kín đáo, để cho Trương Dương đi xử lý, là vì để gây tâm tình khủng hoảng cho lãnh đạo cấp tỉnh, vợ đang trong thời gian khôi phục, Tống Hoài Minh không muốn Liễu Ngọc Oánh vì chuyện này mà cảm thấy kinh hoảng, nếu như bà ấy biết chuyện này là một vụ trả thù, thì sợ rằng trong lòng sẽ có ám ảnh rất lớn.
Sau khi Trương Dương trị liệu cho Liễu Ngọc Oánh xong, thì vết sưng tấy trong tử cung của bà cũng hoàn toàn biến mất, các chỉ số sinh lý của thai nhi cũng đều bình thường, tinh thần của Liễu Ngọc Oánh rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, bà kêu Trương Dương mở rèm cửa sổ ra nhìn, tuyết vẫn còn đang rơi ở bên ngoài, từ khi Tống Hoài Minh đến Đông Giang làm việc, Liễu Ngọc Oánh rất ít khi nào nhìn thấy tuyết lớn như vậy, bà nhẹ giọng nói : Lúc ở Tĩnh An mùa đông thường xuyên có tuyết rơi, mùa đông ở Đông Giang mưa nhiều hơn, trong ấn tượng của dì hình như vậy chưa từng có tuyết rơi lớn như vậy
Trương Dương nói : Tuyết rơi đúng lúc triệu năm được mùa, xem ra sang năm là một mùa thu hoạch tốt
Liễu Ngọc nói : Sang năm là năm chuột, đứa nhỏ này sinh ra không biết là trước tết hay sau tết
Trương Dương cười nói : Trước tết là heo, sau tết là chuộc, tuổi heo thì may mắn hơn
Liễu Ngọc Oánh mỉm cười nói : Dì không tin tưởng mấy cái này, chỉ cần bình an là tốt rồi
Trương Dương gật đầu tán thành, lúc này Kiều Mộng Viện cũng mang canh gà đến, trên thân thể của cô có dính không ít tuyết, Trương Dương đỡ lấy hộp canh gà cho cô, Kiều Mộng Viện cởi áo khoác ra, lấy mũ xuống, chà chà hai tay nói : Thật lạnh
Liễu Ngọc Oánh nói : Mộng Viện, tuyết lớn như vậy thì con đừng tới
Kiều Mộng Viện cười nói : Con mang canh gà đến cho dì, để tăng cường dinh dưỡng, thân thể cũng khôi phục nhanh một chút
Liễu Ngọc Oánh nói : Dì đã khỏe rồi, dự định chờ ngày mai tuyết ngừng rơi thì xuất viện'
Kiều Mộng Viện nói : Bác sĩ nói không sao chứ?
Trương Dương cười nói : Là tôi nói
Kiều Mộng Viện nhìn hắn một cái, trong lòng thầm nghĩ nếu là hắn nói không sao, thì hẳn là không sai.
Lúc này Tống Hoài Minh cũng đi đến phòng bệnh, ông vừa mới rời khỏi cuộc họp thường ủy, tranh thủ thời gian đến thăm vợ một cái, Trương Dương thấy Tống Hoài Minh đến, lập tức đứng dậy ra về.
Tống Hoài Minh nói : Chú lập tức đi ngay, Trương Dương, con ở bên ngoài chờ chú một chút
Trương Dương gật đầu, cùng Kiều Mộng Viện đi ra ngoài cửa, hắn vốn dự định nói vài câu với Kiều Mộng Viện, nhưng mà Kiều Mộng Viện đã vội vã chạy về hướng của mẹ, Trương Dương nhìn bóng lưng của Kiều Mộng Viện mà đột nhiên buồn vô cớ, cảm thấy rằng cô nàng này đang lẩn tránh mình.
Tống Hoài Minh giúp vợ ăn canh gà, đút từng muỗi từng muỗi, Tống Hoài Minh nhìn chồng, vánh mắt bỗng nhiên đỏ lên, mấy năm nay ít khi nào thấy chồng quan tâm mình như vậy, từ biểu tình của vợ Tống Hoài Minh đã biết được vợ đang suy nghĩ cái gì, nhẹ giọng nói : Mấy năm nay, anh bận việc, đối với em sơ sót, sau này, anh nhất định sẽ bồi thường cho em nhiều hơn
Liễu Ngọc Oánh nói : Anh là người đứng đầu một tỉnh, không thể chỉ ở trong cái nhà nhỏ của chúng ta được, Bình Hải còn có rất nhiều việc cần anh đi xử lý, em hiểu mà, Hoài Minh, em đã khỏe rồi, anh mau chóng đi làm đi
Tống Hoài Minh gật đầu nói : Ngọc Oánh, phó tổng lý Văn ngày hôm nay sẽ đến Đông Giang, tiến hành phỏng vấn khảo sát ở Bình Hải, ba ngày nay anh phải đi cùng toàn bộ hành trình, em tạm thời không nên xuất viện, chờ anh bận xong chuyện này chúng ta trở về nhà có được không?
Liễu Ngọc Oánh cười nói : Anh yên tâm đi, công tác quan trọng hơn, em ở chổ này, bác sĩ y tá chăm sóc em rất chu đáo, hai ngày nay tuyết vẫn còn rơi, em cũng không tiện xuất viện
Tống Hoài Minh mấp máy miệng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Liễu Ngọc Oánh, thâm tình nói : Ủy khuất cho em
Liễu Ngọc Oánh nắm lấy bàn tay của Tống Hoài Minh, vuốt ve lòng bàn tay trên khuôn mặt của mình : Không có ủy khuất gì cả, em thấy kiêu ngạo vì anh
Sở dĩ Tống Hoài Minh giữ Trương Dương lại, cũng là muốn nói với hắn về chuyện của Huệ Cường, ý của Tống Hoài Minh rất rõ ràng, ông không muốn chuyện Huệ Cường tìm người hãm hại Liễu Ngọc Oánh gây ra sóng gió gì cả, Trương Dương đương nhiên thì không có bất luận vấn đề gì rồi, hắn thấp giọng nói : Chú Tống, con cảm thấy chuyện của Huệ Cường hẳn là nên chú ý một chút, trong quan trường kiên trì lý niệm của mình sẽ khó tránh khỏi việc đắc tội với người khác, bên trong khẳng định có một số người vì chuyện như vậy mà sinh ra hận ý, ra tay trả thù
Tống Hoài Minh cảm thán nói : Thật ra nếu đã bước vào con đường làm quan thì nên có chuẩn bị tâm lý, chúng ta không có khả năng xử lý chu đáo, sợ đắc tội với người khác thì không thể làm nên đại sự, đảng đặt chúng ta vào vị trí này, chính là muốn chúng ta phải chịu trách nhiệm, không ngại mạo hiểm
Trương Dương gật đầu nói : Đối với người như Huệ Cường không thể nương tay, lần này nương cơ hội giết gà dọa khỉ, làm cho đám đạo chích kia không dám có chủ ý với người nhà của chúng ta nữa
Tống Hoài Minh cười cười vỗ vỗ vai của Trương Dương : Nên lấy đại cục làm trọng thì hơn, không thể vì một chuyện như vậy mà tạo thành khủng hoảng tâm lý, chú còn có chuyện quan trọng, phải đi trước, đúng rồi, có thời gian đến nhà ăn cơm Tuy rằng Tống Hoài Minh nói rất bình thản, nhưng mà trong những lời này lại ẩn chứa một ý nghĩa rất lớn, đại biểu rằng ông không vì chuyện của con gái mà có ý kiến gì với Trương Dương cả. Tống Hoài Minh là một người rộng rãi, tuy rằng ông rất bao che khuyết điểm, nhưng mà cũng ý thức được chuyện tình cảm của tụi trẻ cũng không phải do ông có thể miễn cưỡng, càng không thích hợp để ông nhúng tay vào, cứ theo như lời vợ nó, chuyện của Trương Dương và con gái căn bản là vấn vương không dứt, sau này hai đứa sẽ phát triển thế nào còn chưa biết, ông chỉ là cha thì cần gì phải nhúng tay vào.
Sau đó Trương Dương cũng rời khỏi bệnh viện nhân dân tỉnh, hoa tuyết đã nhỏ đi nhiều, nhưng mà vẫn còn rơi nhiều như trước, mấy chiếc xe taxi có vẻ khá là đắt khách, Trương Dương đứng bên đường hơn mười phút rồi, mà không thấy chiếc taxi nào tấp vào cả, xe buýt công cộng thật ra thì có một chiếc, số hai mươi hai, dừng ngay trạm tại Nam Quốc Sơn Trang, Trương Dương theo đoàn người đi lên xe, khi hắn đến thời đại này, rất ít khi nào lên xe buýt ngồi cả. Trong xe buýt chật không thể chịu nổi, Trương đại quan nhân sau khi lên xe xong liền có chút hối hận, nếu sớm biết như vậy thì không bằng đi bộ qua, từ nơi này đến Nam Quốc Sơn Trang ít nhất cũng bảy cây số, nếu như thi truyển khinh công đạp tuyết vô ngân, thì cũng không tốn mấy sức. Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, trong xã hội hiện thực này không có khả năng không để ý đến ánh mắt của người khác, nếu như hắn thật sự thi triển khinh công ngay trên đường đi, thì chỉ sợ là người ta sẽ coi hắn như là quái vật mất thôi.
Trương Dương lên xe không lâu liền cảm thấy một cô gái kề sát mình, cô gái này ăn mặc cũng khá xinh đẹp, trên người có mùi nước hoa, khá là nồng, đây là loại nước hoa giá rẻ, Trương đại quan nhân cảm thấy có vẻ không ổn, hắn biết bây giờ trị an trên xe buýt rất là bất ổn, bình thường hay có móc túi qua lại, hắn nghiêng người qua một bên, giữ khoảng cách với cô gái kia một chút.
Cô gái hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái : Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua gái đẹp à? Lưu manh
Trương đại quan nhân thật sự là dở khóc dở cười, mẹ nó, sao cô không đi kiếm cái gương và miếng đậu hũ đi, soi gương xong rồi đập đầu vào miếng đậu hũ cho rồi. Tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng ngoài miệng không nói lời nào, hảo nam không đấu với nữ mà.
Thấy Trương Dương không thèm phản ứng mình, cô gái cũng cảm thấy không có ý nghĩa, cô ta nhích đến gần một người trung niên ục ịch, người trung niên kia cảm thấy được cơ thể mềm mại của cô gái dựa vào người mình, có vẻ có chút hưởng thụ, lúc này phía trước gặp đèn đỏ, xe buýt chợt dừng lại, cô gái kêu a một tiếng, toàn bộ thân thể liền dựa vào người của người đàn ông trung niên kia.
Trương Dương thấy rất rõ ràng, ngón tay của cô gái kia chợt lóe lên, mở cặp xách của người trung niên ấy ra, sau đó nhanh chóng móc ra cái bóp tuyền. Xem ra dự cảm của mình không sai, cô gái này là một kẻ móc túi.
Xe buýt tiếp tục đi tới, người trung niên kia vẫn hồn nhiên không biết gì, bên cạnh cũng có không ít người thấy, chỉ là chẳng ai hé răng cả.
Trương Dương nhíu nhíu mày, thấy cô gái tiếp tục nhích về bên trái, lại bắt đầu tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Xe buýt rốt cục đã đến trạm, cô gái liền đi xuống xe, lúc đi qua bên người của Trương Dương, bị Trương Dương chụp lấy cổ tay, cô gái hét lớn : Anh làm gì thế? Giữa ban ngày muốn giở trò lưu manh à?
Trương Dương cười lạnh nói : Tôi có lưu manh cũng không lưu manh với cô, mau đưa những thứ trộm được giao ra đây cho tôi
Cô gái hét ầm lên : Đồ lưu manh, anh nói cái gì? Anh sờ mông tôi, còn có gan nói lời này
Mọi người trên xe bắt đầu xem náo nhiệt, nhưng mà không ai đứng ra hỗ trợ cả, tất cả quần chúng đều tự cho rằng, ngay cả người trung niên bị móc túi kia, tất cả đều làm ra cái vẻ không liên quan đến mình.
Tài xế không nhịn được nói : Có việc thì xuống dưới nói, tôi còn phải lái xe
Trương Dương phát hiện ra nhân tình bây giờ vô cùng lạnh lùng, hắn lớn tiếng nói : Mọi người kiểm tra lại xem mình đã mất cái gì
Các hành khách lúc này mới kiểm tra túi xách tùy thân, có mấy người phát hiện ra bị mất đồ, lúc này mới kinh hô lên.
Cô gái liều mạng giãy dụa, Trương Dương cười lạnh nói : Còn muốn chạy, không dễ vậy đâu
Lúc này có một âm thanh trầm thấp vang lên : Mẹ kiếm, dám giở trò với vợ của tao, mày không muốn sống rồi
Một gã đàn ông vừa đen vừa cao bước đến, nhấc chân đạp về hướng của Trương Dương, không gian bên trong xe rất nhỏ hẹp, Trương Dương lôi cô gái kia, nhảy xuống từ cửa xe, gã đàn ông kia đạp vào khoảng không, rồi cũng nhảy xuống xe theo, mấy hành khách bị mất đồ cũng nhảy xuống theo. Tài xế thấy mấy người này xuống xe, tự nhiên đóng cửa xe lại, lái xe buýt chạy đi, giống như là chuyện này không hề liên quan đến ông ta vậy.
Cô gái chửi ầm lên : Lưu manh ... Nói còn chưa dứt lời đã bị Trương Dương tát cho một cái bạt tai, sau đó đẩy ngã xuống đất. Đối với loại người như vậy, Trương đại quan nhân không hề thương hoa tiếc ngọc.
Gã đàn ông kia hiển nhiên là đồng bọn của cô gái này, hùng hổ rút một con dao ra, giận dữ hét : Mẹ kiếp, tao liều mạng với mày Ánh dao lóe lên, đâm về hướng ngực của Trương Dương.
Trương Dương chụp lấy cánh tay cầm dao của hắn, vặn ngược chiều kim đồng hồ, một tiếng răng rắc vang lên, mạnh mẽ bẻ gãy cổ tay của gã đàn ông này, vốn dĩ Trương Dương không muốn nặng tay như vậy, nhưng mà tên này ra tay là sát chiêu, Trương đại quan nhân đã bị chọc giận.
Gã đàn ông kêu thảm rồi ngã xuống trong tuyết, mấy người bị mất của đều đứng xa xa nhìn, tuy bọn họ bị mất đồ, nhưng bọn họ đều không dám đến gần.
Rất nhanh đã có công an chạy đến chổ này, Trương Dương đem tình huống nói rõ lại, những người mất của lúc này cũng đã dám đứng ra làm chứng, công an lục soát lấy được những thứ ăn cắp trong người của cô gái, nhân chứng vật chứng có đủ, không cần bọn họ chống chế.
Vốn công an còn muốn Trương Dương đến cục để điều tra, nhưng mà Trương Dương đem chứng minh công tác ra, hắn không có thời gian để tiêu tốn trong chuyện buồn chán này, có nhiều người mất đồ ở đây, loại chuyện nhỏ này không cần làm phiền đến hắn, hắn đem số điện thoại đưa cho công an, để cho bọn họ có gì cần thì gọi điện cho mình, hai gã công an biết hắn là chủ nhiệm ủy ban thể dục của Nam Tích, là cán bộ cấp chính xử, cho nên đối đãi cũng khách khí hơn rất nhiều, cũng không kiên trì kêu hắn về cục hỗ trợ điều tra nữa.
Gã đàn ông kia ôm lấy cổ tay bị bẻ gãy, đau đến nổi cả người run lên, gã nghiếng răng nhìn Trương Dương nói : Mày ... nhớ kỹ cho tao ... chuyện ngày hôm nay sẽ không bỏ qua thế này ...
Trương Dương cười cười chẳng đáng, lời uy hiếp thì hắn đã nghe nhiều rồi, chỉ là thường thường thì người uy hiếp hắn cuối cùng đều là kẻ không may cả.
Bên cạnh vang lên tiếng còi xe ô tô, Trương Dương xoay người lại nhìn, thấy bí thư ủy ban kỷ luật Lưu Diễm Hồng lái xe dừng lại chổ này, cô ta hạ cửa sổ xe xuống, nói về hướng của Trương Dương : Trương Dương, sao thế?
Trương Dương cười cười đi qua : Chị Lưu, sao trùng hợp vậy
Lưu Diễm Hồng nói : Lên xe đi, tôi đưa cậu đi
Trương Dương mở cửa xe ngồi xuống vị trí cạnh người lái, đem chuyện vừa rồi kể ra một lần.
Lưu Diễm Hồng cười nói : Cậu đó, đi đến đâu gây phiền phức đến đó
Trương Dương cười nói : Cái này cũng không thể trách em, thật ra lúc tên móc túi trộm đồ, trong xe có nhiều người thấy, nhưng mà lại không ai dám đứng ra, thật không rõ cái xã hội này bị cái gì nữa, tất cả mọi người đều có mắt như mù, một chút đạo đức xã hội cũng không có
Lưu Diễm Hồng nói : Có thể là sợ trả thù đấy
Trương Dương nói : Từ xưa đến đây đều là tà không thể thắng chính, lẽ nào xã hội thay đổi, những lời này không còn thích hợp?
Lưu Diễm Hồng nói : Được rồi, đại anh hùng, đừng nổi nóng như vậy, tôi còn có việc chưa hỏi cậu, cậu có quen thuộc với chủ nhiệm Chu Đại Niên không?
Trương Dương lắc đầu nói : Không quen, lúc tôi đến Nam Tích ông ta đã ngã bệnh, tôi còn chưa ngồi nóng ghế được vài ngày, ông ta đã chết, chỉ gặp qua một lần, tham gia tang lễ một lần
Lưu Diễm Hồng nói : Huệ Kích Dân khai ra một vài vấn đề, có liên quan đến ủy ban thể dục Nam Tích của cậu, Chu Đại Niên đã từng tặng cho ông ta một triệu rưỡi, bên Nam Tích có mấy người đã tặng tiền cho ông ta rồi
Chu Đại Niên là chủ nhiệm ủy ban thể dục đời trước của Nam Tích, ông ta tặng tiền cho cấp trên cũng không có gì ngạc nhiên cả, huống chi bây giờ Chu Đại Niên đã chết rồi, cho dù Huệ Kính Dân có khai ông ta ra, thì cũng không thể truy cứu được cái gì cả, cái mà Trương Dương quan tâm chính là những người tặng lễ khác.
Lưu Diễm Hồng nói : Lại nói tiếp chuyện này ít nhiều gì cũng nhờ đến cậu, miệng của Huệ Kính Dân rất kín, cắn chặt không chịu nói, ông ta nghe nói tin tức con trai Huệ Cường bị bắt, phòng tuyến tâm lý nhất thời tan vỡ, ngày hôm nay đã khai ra không ít vấn đề
Trong lòng Trương Dương khẽ động, trước khi Huệ Kính Dân gặp chuyện không may là chủ nhiệm ủy ban thể dục của tỉnh Bình Hải, bởi vì công tác liên quan cho nên giữa ông ta và ủy ban thể dục của Nam Tích khẳng định là có không ít dính dáng.
Câu nói kế tiếp của Lưu Diễm Hồng quả nhiên là đã làm rõ điểm này, cô ta nhỏ giọng nói : Phó chủ nhiệm ủy ban thể dục Nam Tích Tang Kim Đường cũng từng đút lót cho ông ta, kế tiếp chúng tôi sẽ liên hệ với uy ban kỷ luật thành phố Nam Tích điều tra việc này
Trương Dương nhíu nhíu mày, ở sâu trong lòng, hắn không hy vọng ủy ban thể dục Nam Tích có nhiều người liên luy đến chuyện này, dù sao thì nhóm lãnh đạo của ủy ban thể dục vừa mới ổn định lại, hắn không muốn lại phát sinh biến động gì cả, Trương Dương thấp giọng nói : Ủy ban thể dục Nam Tích bọn em có bao nhiêu người liên quan đến chuyện này?
Lưu Diễm Hồng nói : Chỉ có Tang Kim Đường, nhưng mà ông ta còn cung cấp một người nữa, tổng giám đốc công ty kiến trúc Tân Thế Kỷ Từ Quang Lợi, trong quá trình xin phê chuẩn cho phương án xây dựng trung tâm thể dục mới, Từ Quang Lợi đã từng tặng cho ông ta một triệu rưỡ, lúc trung tâm thể dục mới làm điển lễ đặt món, Từ Quang Lợi còn đặc biệt đến khách sạn để tặng cho ông ta năm trăm ngàn phí khổ cực, tài liệu kiến trúc để xây dựng trung tâm thể dục mới là do con trai của ông ta Huệ Cường cung ứng
Trương Dương nghe thấy mà khiếp sợ không ngớt, hắn không ngờ rằng bên trong lại tồn tại nhiều tin tức gian dịch như vậy, lúc hắn tiếp nhận quyền chỉ huy công trình trung tâm thể dục mới, tuy rằng đã thành công cướp lấy công trình từ trong tay của Từ Quang Lợi, nhưng mà hắn cũng không có nhiều quan tâm về sân thể dục mới cho lắm, bởi vì bí thư thị ủy thành phố Nam Tích Từ Quang Nhiên là anh trai ruột của Từ Quang Lợi, nếu như hắn cứ nắm lấy công trình sân thể dục mới không chịu buông ra, thì chẳng khác nào là công khai chống đối với Từ Quang Nhiên, lúc đầu Trương Dương đối phó với Từ Quang Lợi múc đích chẳng qua chỉ là muốn kiếm quyền lực lớn hơn mà thôi, chứ không phải là muốn mù quáng chống lại Từ Quang Nhiên, cho nên khi hắn đã đại được quyền chỉ huy công trình trung tâm thể dục mới cùng với quyền kinh doanh đại hội tỉnh xong, giữa hắn và Từ Quang Lợi vẫn bình yên vô sự.
Trương Dương nói : Rút củ cải lên sẽ có theo một đống bùn, đám tham quan bây giờ cho dù xuống ngựa cũng sẽ lôi theo một đám người
Lưu Diễm Hồng nói : Tôi nói cho cậu biết chuyện này, chính là kêu cậu cẩn thận một chút, nếu công trình trung tâm thể dục mới tồn tại vấn đề, sau khi cậu trở về cần phải tăng mạnh phương diện kiểm tra công trình kiến trúc, vô luận là chất lượng công trình do nguyên nhân gì tạo thành, thì khi xảy ra vấn đề sẽ truy cứu trách nhiệm của người hiện tại, tôi không muốn cậu lại mang tiếng xấu thay cho người khác
Trương Dương gật đầu cảm kích : Chị Lưu yên tâm, sau khi em trở về nhất định sẽ triển khai kiểm tra chất lượng kiến trúc, những chổ nào không hợp quy cách, em sẽ tiến hành sửa chữa
Lưu Diễm Hồng nói : Việc tôi nói cho cậu cố gắng không nên tiết lộ ra ngoài, tạm thời chúng tôi vẫn còn chưa áp dụng hành đ6ọng
Trương Dương nói : Yên tâm đi, em sẽ xử lý cẩn thận
Lưu Diễm Hồng gật đầu, nhẹ giọng nói : Thân thể của hiệu trưởng Liễu thế nào rồi? Từ ngày bị Liễu Ngọc Oánh lạnh nhạt đến giờ, Lưu Diễm Hồng vẫn chưa đến thăm lại, cô ta không muốn chịu xấu hổ, cô ta cũng biết bên ngoài có không ít lời đồn về quan hệ của cô ta và Tống Hoài Minh, tuy rằng lời đồn chẳng thể lừa được người sáng mắt, nhưng mà kẻ tiểu nhân trong quan trường thì lại rất nhiều, cô không muốn người khác hiểu lầm quan hệ của cô và Tống Hoài Minh, càng không muốn gây cho Tống Hoài Minh bất cứ phiền phức nào cả.
Trương Dương mỉm cười nói Không có việc gì cả, không bao lâu sau là có thể xuất viện
Lưu Diễm Hồng vui mừng thở phào nhẹ nhõm : Thật tốt quá, không ngờ tên Huệ Cường kia lại đê tiện như vậy, dám ra tay với một phụ nữ có thai Cô ta phụ trách vụ án của Huệ Kính Dân, cho nên cũng biết được chuyện Huệ Cường tìm người tấn công Liễu Ngọc Oánh.
Trương Dương nói : Cho nên nói làm công tác gì cũng có tính phiêu lưu cả, chị làm công tác ở ủy ban kỷ luật, khẳng định là đắc tội không ít người, sau này cũng nên cẩn thận một chút
Lưu Diễm Hồng cười nói : Cũng tốt, tôi có học qua thuật phòng thân của nữ, loại bại hoại bìn thường không tiếp cận được tôi
Lúc nói chuyện thì điện thoại vang lên, Lưu Diễm Hồng lấy điện thoại ra nghe, người gọi điện đến là phó bí thư thị ủy Lam Sơn Ngô Minh, hai ngày nay gã ta vẫn ở Đông Giang, mời Lưu Diễm Hồng đi ăn trưa, Lưu Diễm Hồng nói : Buổi trưa à, tôi không có thời gian
Ngô Minh kiên nhẫn nói : Vậy buổi tối đi, buổi tối đến Vọng Giang lâu ăn, bây giờ tôi đi đặt chổ
Ngô Minh ... Lưu Diễm Hồng còn muốn nói cái gì nữa, thì Ngô Minh đã cúp điện thoại rồi, cô ta bất đắc dĩ lắc đầu.
Trương Dương cười nói : Ngô Minh mời ăn à
Lưu Diễm Hồng nói ; Là hắn
Trương Dương vốn định nói nhân phẩm của thằng nhãi Ngô Minh này không được, chỉ là chữ đến bên môi thì lại nuốt vào, Lưu Diễm Hồng không phải là người thường, cô ta có thể làm đến vị trí này cũng không phải là nhờ ngẫu nhiên hay may mắn, thái độ làm người hay đối nhân xử thế thì cô ta đều có nguyên tắc cả, thậm chí là suy nghĩ của cô ta còn bình tĩnh hơn đa số người.
Nhưng Trương Dương cũng không thể không nhắc nhở cô ta, hắn dùng phương pháp nói giỡn : Vị bí thư Ngô này có phải là đang theo đuổi chị không?
Lưu Diễm Hồng cười nói : Tên nhóc cậu nói bậy cái gì đó? Chỉ là bạn bè bình thường thôi
Trương Dương nói : Hắn muốn theo đuổi chị nhưng bậc chênh lệch cao quá, chị đã là cấp phó bộ rồi, hắn mới là cấp phó phòng
Lưu Diễm Hồng nói : Càng nói cậu càng mạnh miệng, đã nói là bạn bè bình thường rồi, tôi coi như đã hiểu, lời đồn đều là do người như cậu nói ra
Trương Dương cười ha hả nói : Chị Lưu, dù sao thì chị cũng là tình nhân trong mộng của vô số nam sĩ trong thể chế mà, nếu như ai theo đuổi chị, sau này số làm quan sẽ là tiền đồ vô lượng đấy
Lưu Diễm Hồng nói : Còn nói bậy nữa, coi chừng tôi đuổi cậu xuống xe
Trương Dương cười nói : Em không nói bậy, em chị là muốn nhắc nhở chị thôi, ngàn vạn lần nhớ phải giữ suy nghĩ tỉnh táo, không để ngon ngọt mê hoặc
Lưu Diễm Hồng nói : Cậu đừng có nói tôi, cậu và Yên Nhiên rốt cục thế nào?
Trương đại quan nhân vừa nghe đến chuyện này liền đau đầu : Cái này ... à, chị Lưu, em đến rồi, chị thả em xuống ven đường là được
Bây giờ còn muốn chạy, không dễ vậy đâu, thành thật khai báo, gần đây cậu có liên hệ với Yên Nhiên không?
Chị Lưu, em sợ chị rồi, chị tha em đi ...
......................................
Nhóm người Văn Quốc Quyền đã đến Đông Giang vào buổi chiều cùng ngày, tỉnh trưởng Tống Hoài Minh tự mình ra sân bay nghênh tiếp, khi lên xe, Văn Quốc Quyền cười nói : Không ngờ tuyết ở Đông Giang lại lớn như thế
Tống Hoài Minh mỉm cười nói : Đông Giang ít khi gặp tuyết lớn, tôi xem dự báo thời tiết nói rằng, tuyết ở kinh thành rất lớn, vốn đang lo là máy bay của tổng lý Văn sẽ phải dời đến tối
Văn Quốc Quyền nói : Tối hôm qua tuyết đã ngừng rơi, sáng nay đã được xử lý, đường băng sân bay đã được dọn dẹp sạch sẽ, cũng không ảnh hưởng nhiều
Tống Hoài Minh nói : Tuyết rơi đúng lúc triệu năm được mùa, trận tuyết này có vai trò vô cùng quan trọng góp phần giảm bớt hạn hán ở Bình Hải
Văn Quốc Quyền gật đầu.
Tống Hoài Minh nói : Bí thư Kiều đang chờ ở tòa thị chính, có muốn đi gặp mặt ông ta không?
Văn Quốc Quyền cười nói : Tôi đến Bình Hải để khảo sát, không phải là ôn chuyện với bạn cũ
Tống Hoài Minh nói : Hay là, đến nhà khách chính phủ nghỉ trước, nghỉ ngơi rồi hẵng đi
Văn Quốc Quyền nói : Đến khu khai phá Đông Giang đi, tôi muốn đi xem
Tống Hoài Minh sửng sốt một chút, trong hành trình của Văn Quốc Quyền cũng không có lịch trình đến khu khai phá Đông Giang, Văn Quốc Quyền vừa xuống máy bay đã muốn đi đến đó, xem ra lần này ông ta đến Bình Hải đã ôm ý niệm giết cho bọn họ không kịp trở tay. Nếu Văn Quốc Quyền đã đưa ra yêu cầu, Tống Hoài Minh đương nhiên không thể từ chối, ông cười cười nói : Tốt, đến khu khai phá nhìn
Văn Quốc Quyền hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, hơn nữa trước đó ông cũng đã làm đủ thủ tục, chổ đầu tiên mà ông ta đi chính là khu công nghiệp Hàn Quốc đang khởi công xây dựng, hạng mục khu công nghiệp Hàn Quốc ở khu khai phá Đông Giang lúc trước vẫn là do chủ nhiệm phòng chiêu thương Lôi Quốc Đào phụ trách, chỉ là thân phận thật sự của Lôi Quốc Đào lại là một gián điện bán đứng cơ mật quốc gia, ông ta liên thủ với tổ chức phản động của Hàn Quốc bày ra sự kiện kinh khủng tại khu thương mại Tĩnh Hải Hàn Quốc, suýt chút nữa đã tạo thành thảm kịp thế giới rồi, chính bởi vì sự kiện này, kế hoạch xây dựng khu công nghiệp Hàn Quốc cũng bị đình chỉ lại, chỉ là công trình này đã được khởi công xây dựng tiếp từ năm ngoái, bây giờ công trường đang trong quá trình thi công, vấn đề lớn nhất hiện nay chính là chiêu thương.
Văn Quốc Quyền cùng mọi người đi dạo một vòng trong khu công nghiệp, chỉ vào vài bức tường trong công trường nói : Khu công nghiệp Hàn Quốc bây giờ có bao nhiêu xí nghiệp Hàn Quốc nhập trú?
Tống Hoài Minh không khỏi có chút xấu hổ, ông ho khan một tiếng, n ói : Bây giờ chỉ là đang xây dựng công trình, khu công nghiệp Hàn Quốc chỉ là một kế hoạch sơ bộ, khu vự này xác định là khu công nghiệp, không chỉ nhằm vào đầu tư bên ngoài, mà cũng nhằm vào xí nghiệp địa phương, những gì ngài đang thấy chỉ là một phần nhỏ của toàn bộ công trình, khi xí nghiệp nhập trú tăng nhanh, thì chúng ta sẽ không ngừng mở rộng diện tích của khu công nghiệp lên
Văn Quốc Quyền cười nói : Cái này giống như là dựng sân khấu trước rồi mới hát nhạc sau
Tống Hoài Minh nói : Nếu không phải dựng sân khấu trước, làm sao mà có thể mời tai to mặt lớn đến
Mọi người xung quanh đều bật cười vì câu nói này.
Văn Quốc Quyền nói : Đáng tiếc là tai to mặt lớn lại chẳng có mấy người, tất cả các nơi trên toàn quốc đều bận rộn xây sân khấu, sân khấu càng ngày càng nhiều, chúng ta sẽ nhanh chóng đối diện với cục diện sân khấu không người, từ khi cải cách mở ra, làn sóng xây dựng khu khai phá trng nước có thể nói là càng lúc càng tăng cao, những khu khai phá thật sự thì không nhiều, mọi người nhất định phải cảnh giác
Mọi người đều gật đầu.
Tống Hoài Minh mỉm cười nhìn Văn Quốc Quyền, ông ta biết Văn Quốc Quyền không phải là tự nhiên có cảm xúc rồi nói ra, mà là có chuẩn bị mà đến, ông ta mượn cơ hội này để hất một gáo nước lạnh vào việc xây dựng khu khai phá trong nước, quả thật thì đúng là việc xây dựng khu khai phá trong nước đã lâm vào giai đoạn tương đối mù quáng, lấy Bình Hải mà nói, mỗi thành phố đều có một khu khai phá, mỗi quận huyện cũng đều có khu khai phá, chỉ là lãnh đạo mỗi chổ lại không rõ mục đích thành lập khu khai phá là gì, bọn họ thành lập khu khai phá với m5uc đích ban đầu không phải là vì làm sống động kinh tế, mà là một hành vi hàng loạt, nói văn vẻ chính là theo kịp sự phát triển của thời đại, nhưng thật ra thì chính là đang mưu cầu chiến tích cho bản thân, trong điểm này thì Tống Hoài Minh có cùng suy nghĩ như Văn Quốc Quyền, ông ta cho rằng việc xây dựng khu khai phá hẳn là nên chậm rãi một chút.
Bí thư tỉnh ủy Bình Hải Kiều Chấn Lương ngồi trong phòng làm việc, tuy rằng ông không ra ngoài, nhưng mà ông vẫn luôn quan tâm đến nhất cử nhất động của Văn Quốc Quyền, Văn Quốc Quyền đi đến Bình Hải, điều đầu tiên ông ta làm không phải là nghỉ ngơi, cũng không phải là đến gặp mình, mà là đến khu khai phá ở Đông Giang, trong hành trình của Văn Quốc Quyền thì không có xuất hiện chuyến đi này, Kiều Chấn Lương rơi vào trong trầm tư, lần này Văn Quốc Quyền đến Bình Hải thị sát, đã tung cờ hiệu lên là khảo sát sự phát triển của khu công nông nghiệp Hoa Đông, nhưng mục đích chân chính là cái gì? Trọng điểm thị sát của ông ta là cái gì?
Trước tiên đi đến khu khai phá Đông Giang, có phải có ý nghĩa rằng ông ta có bất mãn với việc xây dựng khu khai phá Bình Hải hay không? Hay là ...
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau khi được Kiều Chấn Lương đáp ứng, bí thư trưởng tỉnh ủy Diêm Quốc Đào đi vào, ông ta báo cáo với Kiều Chấn Lương : Bí thư Kiều, phó tổng lý Văn đã rời khỏi khu khai phá, đi đến nhà khách chính phủ nghỉ ngơi, dự tính là sau hai mươi phút nữa là đến
Kiều Chấn Lương gật đầu nói : Chuẩn bị một chút, tôi đến thăm ông ta
Diêm Quốc Đào nói : Buổi tiệc chiêu đãi tối nay đã được chuẩn bị
Kiều Chấn Lương nói : Dựa theo tiêu chuẩn bình thường, không nên phô trương lãng phí
Diêm Quốc Đào rất rõ ý tứ của Kiều Chấn Lương, ông thấp giọng nói : Phó tổng lý Văn đi đến khu công nghiệp Hàn Quốc ở Đông Giang, lại phát biểu cái nhìn về hạng mục đang xây dựng này
Kiều Chấn Lương cười nói : Xem ra lần này phó tổng lý Văn đến đây, chủ yếu là để khảo sát khu khai phá
Diêm Quốc Đào nói : Chổ xây dựng khu khai phá xuất sắc nhất Bình Hải ta phải kể đến Lam Sơn, không phải là đã an bài trong hành trình rồi sao?
Kiều Chấn Lương nói : Làm lãnh đạo đều không thích nghe theo sự an bài của người khác, tôi thấy hành trình lần khẳng định sẽ thay đổi không ít, ông đi thông báo với lãnh đạo các thành phố, kêu bọn họ chuẩn bị tốt tiếp đãi lãnh đạo
Diêm Quốc Đào nói : Bí thư Kiều yên tâm, tôi đã làm tốt công tác thông báo, phương diện tiếp đãi cũng không có cạm bẫy
Kiều Chấn Lương cười nói : Tôi không phải là sợ có cạm bẫy gì, lãnh đạo đến đây thị sát, chúng ta không cần phỉa làm ra vẻ bề ngoài, Bình Hải có bộ dạng thế nào, chúng ta cứ việc bày bộ dạng ấy ra, để cho lãnh đạo nhìn, để cho bọn họ thấy được một Bình Hải chân thật, tôi không hy vọng thành tích của chúng ta bị phủ định, cũng không hy vọng các đồng chí của chúng ta tận lực che giấu khuyết điểm bản thân, các lãnh đạo nếu như có thể phát hiện được khuyết điểm của chúng ta, thì không phải là chuyện xấu gì, mà là chuyện tốt, chúng ta có thể sửa đổi, Bình Hải cũng có thể thu được một cơ hội phát triển. Dù sao thì có vài khuyết điểm chúng ta không nhìn thấy, ông nói có đúng không?
Diêm Quốc Đào nói : Bí thư Kiều nói rất có đạo lý
Kiều Chấn Lương nói : Tôi không nghe quen những lời này của ông, mặc kệ tôi nói cái gì thì ông cũng đều thấy có đạo lý, một chút chủ kiến cũng không có
Diêm Quốc Đào cười nói : Tôi quả thật thấy ngài nói có đạo lý mà, cái này không phải là tỏ vẻ nịnh hót, mà là trên thực tế là lãnh đạo có tâm tính như ngài không được nhiều, lúc cấp trên đến kiểm tra, cái mà mọi người nghĩ đến chính là bày ra cái tốt nhất cho lãnh đạo nhìn, đem khuyết điểm của mình che giấu lại không để bị phát hiện
Kiều Chấn Lương nói : Cảnh thái bình giả tạo, lừa dối qua cửa, đã thành bệnh chung trong thể chế, mặc kệ là chuyện gì cũng thích làm ra vẻ, cái này và tinh thần cầu thị thật sự của đảng chúng ta hoàn toàn trái ngược nhau, tôi không thích, làm như vậy là không có trách nhiệm, không có trách nhiệm với quốc gia, không có trách nhiệm với nhân dân
Sau khi Trương Dương trị liệu cho Liễu Ngọc Oánh xong, thì vết sưng tấy trong tử cung của bà cũng hoàn toàn biến mất, các chỉ số sinh lý của thai nhi cũng đều bình thường, tinh thần của Liễu Ngọc Oánh rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, bà kêu Trương Dương mở rèm cửa sổ ra nhìn, tuyết vẫn còn đang rơi ở bên ngoài, từ khi Tống Hoài Minh đến Đông Giang làm việc, Liễu Ngọc Oánh rất ít khi nào nhìn thấy tuyết lớn như vậy, bà nhẹ giọng nói : Lúc ở Tĩnh An mùa đông thường xuyên có tuyết rơi, mùa đông ở Đông Giang mưa nhiều hơn, trong ấn tượng của dì hình như vậy chưa từng có tuyết rơi lớn như vậy
Trương Dương nói : Tuyết rơi đúng lúc triệu năm được mùa, xem ra sang năm là một mùa thu hoạch tốt
Liễu Ngọc nói : Sang năm là năm chuột, đứa nhỏ này sinh ra không biết là trước tết hay sau tết
Trương Dương cười nói : Trước tết là heo, sau tết là chuộc, tuổi heo thì may mắn hơn
Liễu Ngọc Oánh mỉm cười nói : Dì không tin tưởng mấy cái này, chỉ cần bình an là tốt rồi
Trương Dương gật đầu tán thành, lúc này Kiều Mộng Viện cũng mang canh gà đến, trên thân thể của cô có dính không ít tuyết, Trương Dương đỡ lấy hộp canh gà cho cô, Kiều Mộng Viện cởi áo khoác ra, lấy mũ xuống, chà chà hai tay nói : Thật lạnh
Liễu Ngọc Oánh nói : Mộng Viện, tuyết lớn như vậy thì con đừng tới
Kiều Mộng Viện cười nói : Con mang canh gà đến cho dì, để tăng cường dinh dưỡng, thân thể cũng khôi phục nhanh một chút
Liễu Ngọc Oánh nói : Dì đã khỏe rồi, dự định chờ ngày mai tuyết ngừng rơi thì xuất viện'
Kiều Mộng Viện nói : Bác sĩ nói không sao chứ?
Trương Dương cười nói : Là tôi nói
Kiều Mộng Viện nhìn hắn một cái, trong lòng thầm nghĩ nếu là hắn nói không sao, thì hẳn là không sai.
Lúc này Tống Hoài Minh cũng đi đến phòng bệnh, ông vừa mới rời khỏi cuộc họp thường ủy, tranh thủ thời gian đến thăm vợ một cái, Trương Dương thấy Tống Hoài Minh đến, lập tức đứng dậy ra về.
Tống Hoài Minh nói : Chú lập tức đi ngay, Trương Dương, con ở bên ngoài chờ chú một chút
Trương Dương gật đầu, cùng Kiều Mộng Viện đi ra ngoài cửa, hắn vốn dự định nói vài câu với Kiều Mộng Viện, nhưng mà Kiều Mộng Viện đã vội vã chạy về hướng của mẹ, Trương Dương nhìn bóng lưng của Kiều Mộng Viện mà đột nhiên buồn vô cớ, cảm thấy rằng cô nàng này đang lẩn tránh mình.
Tống Hoài Minh giúp vợ ăn canh gà, đút từng muỗi từng muỗi, Tống Hoài Minh nhìn chồng, vánh mắt bỗng nhiên đỏ lên, mấy năm nay ít khi nào thấy chồng quan tâm mình như vậy, từ biểu tình của vợ Tống Hoài Minh đã biết được vợ đang suy nghĩ cái gì, nhẹ giọng nói : Mấy năm nay, anh bận việc, đối với em sơ sót, sau này, anh nhất định sẽ bồi thường cho em nhiều hơn
Liễu Ngọc Oánh nói : Anh là người đứng đầu một tỉnh, không thể chỉ ở trong cái nhà nhỏ của chúng ta được, Bình Hải còn có rất nhiều việc cần anh đi xử lý, em hiểu mà, Hoài Minh, em đã khỏe rồi, anh mau chóng đi làm đi
Tống Hoài Minh gật đầu nói : Ngọc Oánh, phó tổng lý Văn ngày hôm nay sẽ đến Đông Giang, tiến hành phỏng vấn khảo sát ở Bình Hải, ba ngày nay anh phải đi cùng toàn bộ hành trình, em tạm thời không nên xuất viện, chờ anh bận xong chuyện này chúng ta trở về nhà có được không?
Liễu Ngọc Oánh cười nói : Anh yên tâm đi, công tác quan trọng hơn, em ở chổ này, bác sĩ y tá chăm sóc em rất chu đáo, hai ngày nay tuyết vẫn còn rơi, em cũng không tiện xuất viện
Tống Hoài Minh mấp máy miệng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Liễu Ngọc Oánh, thâm tình nói : Ủy khuất cho em
Liễu Ngọc Oánh nắm lấy bàn tay của Tống Hoài Minh, vuốt ve lòng bàn tay trên khuôn mặt của mình : Không có ủy khuất gì cả, em thấy kiêu ngạo vì anh
Sở dĩ Tống Hoài Minh giữ Trương Dương lại, cũng là muốn nói với hắn về chuyện của Huệ Cường, ý của Tống Hoài Minh rất rõ ràng, ông không muốn chuyện Huệ Cường tìm người hãm hại Liễu Ngọc Oánh gây ra sóng gió gì cả, Trương Dương đương nhiên thì không có bất luận vấn đề gì rồi, hắn thấp giọng nói : Chú Tống, con cảm thấy chuyện của Huệ Cường hẳn là nên chú ý một chút, trong quan trường kiên trì lý niệm của mình sẽ khó tránh khỏi việc đắc tội với người khác, bên trong khẳng định có một số người vì chuyện như vậy mà sinh ra hận ý, ra tay trả thù
Tống Hoài Minh cảm thán nói : Thật ra nếu đã bước vào con đường làm quan thì nên có chuẩn bị tâm lý, chúng ta không có khả năng xử lý chu đáo, sợ đắc tội với người khác thì không thể làm nên đại sự, đảng đặt chúng ta vào vị trí này, chính là muốn chúng ta phải chịu trách nhiệm, không ngại mạo hiểm
Trương Dương gật đầu nói : Đối với người như Huệ Cường không thể nương tay, lần này nương cơ hội giết gà dọa khỉ, làm cho đám đạo chích kia không dám có chủ ý với người nhà của chúng ta nữa
Tống Hoài Minh cười cười vỗ vỗ vai của Trương Dương : Nên lấy đại cục làm trọng thì hơn, không thể vì một chuyện như vậy mà tạo thành khủng hoảng tâm lý, chú còn có chuyện quan trọng, phải đi trước, đúng rồi, có thời gian đến nhà ăn cơm Tuy rằng Tống Hoài Minh nói rất bình thản, nhưng mà trong những lời này lại ẩn chứa một ý nghĩa rất lớn, đại biểu rằng ông không vì chuyện của con gái mà có ý kiến gì với Trương Dương cả. Tống Hoài Minh là một người rộng rãi, tuy rằng ông rất bao che khuyết điểm, nhưng mà cũng ý thức được chuyện tình cảm của tụi trẻ cũng không phải do ông có thể miễn cưỡng, càng không thích hợp để ông nhúng tay vào, cứ theo như lời vợ nó, chuyện của Trương Dương và con gái căn bản là vấn vương không dứt, sau này hai đứa sẽ phát triển thế nào còn chưa biết, ông chỉ là cha thì cần gì phải nhúng tay vào.
Sau đó Trương Dương cũng rời khỏi bệnh viện nhân dân tỉnh, hoa tuyết đã nhỏ đi nhiều, nhưng mà vẫn còn rơi nhiều như trước, mấy chiếc xe taxi có vẻ khá là đắt khách, Trương Dương đứng bên đường hơn mười phút rồi, mà không thấy chiếc taxi nào tấp vào cả, xe buýt công cộng thật ra thì có một chiếc, số hai mươi hai, dừng ngay trạm tại Nam Quốc Sơn Trang, Trương Dương theo đoàn người đi lên xe, khi hắn đến thời đại này, rất ít khi nào lên xe buýt ngồi cả. Trong xe buýt chật không thể chịu nổi, Trương đại quan nhân sau khi lên xe xong liền có chút hối hận, nếu sớm biết như vậy thì không bằng đi bộ qua, từ nơi này đến Nam Quốc Sơn Trang ít nhất cũng bảy cây số, nếu như thi truyển khinh công đạp tuyết vô ngân, thì cũng không tốn mấy sức. Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, trong xã hội hiện thực này không có khả năng không để ý đến ánh mắt của người khác, nếu như hắn thật sự thi triển khinh công ngay trên đường đi, thì chỉ sợ là người ta sẽ coi hắn như là quái vật mất thôi.
Trương Dương lên xe không lâu liền cảm thấy một cô gái kề sát mình, cô gái này ăn mặc cũng khá xinh đẹp, trên người có mùi nước hoa, khá là nồng, đây là loại nước hoa giá rẻ, Trương đại quan nhân cảm thấy có vẻ không ổn, hắn biết bây giờ trị an trên xe buýt rất là bất ổn, bình thường hay có móc túi qua lại, hắn nghiêng người qua một bên, giữ khoảng cách với cô gái kia một chút.
Cô gái hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái : Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua gái đẹp à? Lưu manh
Trương đại quan nhân thật sự là dở khóc dở cười, mẹ nó, sao cô không đi kiếm cái gương và miếng đậu hũ đi, soi gương xong rồi đập đầu vào miếng đậu hũ cho rồi. Tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng ngoài miệng không nói lời nào, hảo nam không đấu với nữ mà.
Thấy Trương Dương không thèm phản ứng mình, cô gái cũng cảm thấy không có ý nghĩa, cô ta nhích đến gần một người trung niên ục ịch, người trung niên kia cảm thấy được cơ thể mềm mại của cô gái dựa vào người mình, có vẻ có chút hưởng thụ, lúc này phía trước gặp đèn đỏ, xe buýt chợt dừng lại, cô gái kêu a một tiếng, toàn bộ thân thể liền dựa vào người của người đàn ông trung niên kia.
Trương Dương thấy rất rõ ràng, ngón tay của cô gái kia chợt lóe lên, mở cặp xách của người trung niên ấy ra, sau đó nhanh chóng móc ra cái bóp tuyền. Xem ra dự cảm của mình không sai, cô gái này là một kẻ móc túi.
Xe buýt tiếp tục đi tới, người trung niên kia vẫn hồn nhiên không biết gì, bên cạnh cũng có không ít người thấy, chỉ là chẳng ai hé răng cả.
Trương Dương nhíu nhíu mày, thấy cô gái tiếp tục nhích về bên trái, lại bắt đầu tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Xe buýt rốt cục đã đến trạm, cô gái liền đi xuống xe, lúc đi qua bên người của Trương Dương, bị Trương Dương chụp lấy cổ tay, cô gái hét lớn : Anh làm gì thế? Giữa ban ngày muốn giở trò lưu manh à?
Trương Dương cười lạnh nói : Tôi có lưu manh cũng không lưu manh với cô, mau đưa những thứ trộm được giao ra đây cho tôi
Cô gái hét ầm lên : Đồ lưu manh, anh nói cái gì? Anh sờ mông tôi, còn có gan nói lời này
Mọi người trên xe bắt đầu xem náo nhiệt, nhưng mà không ai đứng ra hỗ trợ cả, tất cả quần chúng đều tự cho rằng, ngay cả người trung niên bị móc túi kia, tất cả đều làm ra cái vẻ không liên quan đến mình.
Tài xế không nhịn được nói : Có việc thì xuống dưới nói, tôi còn phải lái xe
Trương Dương phát hiện ra nhân tình bây giờ vô cùng lạnh lùng, hắn lớn tiếng nói : Mọi người kiểm tra lại xem mình đã mất cái gì
Các hành khách lúc này mới kiểm tra túi xách tùy thân, có mấy người phát hiện ra bị mất đồ, lúc này mới kinh hô lên.
Cô gái liều mạng giãy dụa, Trương Dương cười lạnh nói : Còn muốn chạy, không dễ vậy đâu
Lúc này có một âm thanh trầm thấp vang lên : Mẹ kiếm, dám giở trò với vợ của tao, mày không muốn sống rồi
Một gã đàn ông vừa đen vừa cao bước đến, nhấc chân đạp về hướng của Trương Dương, không gian bên trong xe rất nhỏ hẹp, Trương Dương lôi cô gái kia, nhảy xuống từ cửa xe, gã đàn ông kia đạp vào khoảng không, rồi cũng nhảy xuống xe theo, mấy hành khách bị mất đồ cũng nhảy xuống theo. Tài xế thấy mấy người này xuống xe, tự nhiên đóng cửa xe lại, lái xe buýt chạy đi, giống như là chuyện này không hề liên quan đến ông ta vậy.
Cô gái chửi ầm lên : Lưu manh ... Nói còn chưa dứt lời đã bị Trương Dương tát cho một cái bạt tai, sau đó đẩy ngã xuống đất. Đối với loại người như vậy, Trương đại quan nhân không hề thương hoa tiếc ngọc.
Gã đàn ông kia hiển nhiên là đồng bọn của cô gái này, hùng hổ rút một con dao ra, giận dữ hét : Mẹ kiếp, tao liều mạng với mày Ánh dao lóe lên, đâm về hướng ngực của Trương Dương.
Trương Dương chụp lấy cánh tay cầm dao của hắn, vặn ngược chiều kim đồng hồ, một tiếng răng rắc vang lên, mạnh mẽ bẻ gãy cổ tay của gã đàn ông này, vốn dĩ Trương Dương không muốn nặng tay như vậy, nhưng mà tên này ra tay là sát chiêu, Trương đại quan nhân đã bị chọc giận.
Gã đàn ông kêu thảm rồi ngã xuống trong tuyết, mấy người bị mất của đều đứng xa xa nhìn, tuy bọn họ bị mất đồ, nhưng bọn họ đều không dám đến gần.
Rất nhanh đã có công an chạy đến chổ này, Trương Dương đem tình huống nói rõ lại, những người mất của lúc này cũng đã dám đứng ra làm chứng, công an lục soát lấy được những thứ ăn cắp trong người của cô gái, nhân chứng vật chứng có đủ, không cần bọn họ chống chế.
Vốn công an còn muốn Trương Dương đến cục để điều tra, nhưng mà Trương Dương đem chứng minh công tác ra, hắn không có thời gian để tiêu tốn trong chuyện buồn chán này, có nhiều người mất đồ ở đây, loại chuyện nhỏ này không cần làm phiền đến hắn, hắn đem số điện thoại đưa cho công an, để cho bọn họ có gì cần thì gọi điện cho mình, hai gã công an biết hắn là chủ nhiệm ủy ban thể dục của Nam Tích, là cán bộ cấp chính xử, cho nên đối đãi cũng khách khí hơn rất nhiều, cũng không kiên trì kêu hắn về cục hỗ trợ điều tra nữa.
Gã đàn ông kia ôm lấy cổ tay bị bẻ gãy, đau đến nổi cả người run lên, gã nghiếng răng nhìn Trương Dương nói : Mày ... nhớ kỹ cho tao ... chuyện ngày hôm nay sẽ không bỏ qua thế này ...
Trương Dương cười cười chẳng đáng, lời uy hiếp thì hắn đã nghe nhiều rồi, chỉ là thường thường thì người uy hiếp hắn cuối cùng đều là kẻ không may cả.
Bên cạnh vang lên tiếng còi xe ô tô, Trương Dương xoay người lại nhìn, thấy bí thư ủy ban kỷ luật Lưu Diễm Hồng lái xe dừng lại chổ này, cô ta hạ cửa sổ xe xuống, nói về hướng của Trương Dương : Trương Dương, sao thế?
Trương Dương cười cười đi qua : Chị Lưu, sao trùng hợp vậy
Lưu Diễm Hồng nói : Lên xe đi, tôi đưa cậu đi
Trương Dương mở cửa xe ngồi xuống vị trí cạnh người lái, đem chuyện vừa rồi kể ra một lần.
Lưu Diễm Hồng cười nói : Cậu đó, đi đến đâu gây phiền phức đến đó
Trương Dương cười nói : Cái này cũng không thể trách em, thật ra lúc tên móc túi trộm đồ, trong xe có nhiều người thấy, nhưng mà lại không ai dám đứng ra, thật không rõ cái xã hội này bị cái gì nữa, tất cả mọi người đều có mắt như mù, một chút đạo đức xã hội cũng không có
Lưu Diễm Hồng nói : Có thể là sợ trả thù đấy
Trương Dương nói : Từ xưa đến đây đều là tà không thể thắng chính, lẽ nào xã hội thay đổi, những lời này không còn thích hợp?
Lưu Diễm Hồng nói : Được rồi, đại anh hùng, đừng nổi nóng như vậy, tôi còn có việc chưa hỏi cậu, cậu có quen thuộc với chủ nhiệm Chu Đại Niên không?
Trương Dương lắc đầu nói : Không quen, lúc tôi đến Nam Tích ông ta đã ngã bệnh, tôi còn chưa ngồi nóng ghế được vài ngày, ông ta đã chết, chỉ gặp qua một lần, tham gia tang lễ một lần
Lưu Diễm Hồng nói : Huệ Kích Dân khai ra một vài vấn đề, có liên quan đến ủy ban thể dục Nam Tích của cậu, Chu Đại Niên đã từng tặng cho ông ta một triệu rưỡi, bên Nam Tích có mấy người đã tặng tiền cho ông ta rồi
Chu Đại Niên là chủ nhiệm ủy ban thể dục đời trước của Nam Tích, ông ta tặng tiền cho cấp trên cũng không có gì ngạc nhiên cả, huống chi bây giờ Chu Đại Niên đã chết rồi, cho dù Huệ Kính Dân có khai ông ta ra, thì cũng không thể truy cứu được cái gì cả, cái mà Trương Dương quan tâm chính là những người tặng lễ khác.
Lưu Diễm Hồng nói : Lại nói tiếp chuyện này ít nhiều gì cũng nhờ đến cậu, miệng của Huệ Kính Dân rất kín, cắn chặt không chịu nói, ông ta nghe nói tin tức con trai Huệ Cường bị bắt, phòng tuyến tâm lý nhất thời tan vỡ, ngày hôm nay đã khai ra không ít vấn đề
Trong lòng Trương Dương khẽ động, trước khi Huệ Kính Dân gặp chuyện không may là chủ nhiệm ủy ban thể dục của tỉnh Bình Hải, bởi vì công tác liên quan cho nên giữa ông ta và ủy ban thể dục của Nam Tích khẳng định là có không ít dính dáng.
Câu nói kế tiếp của Lưu Diễm Hồng quả nhiên là đã làm rõ điểm này, cô ta nhỏ giọng nói : Phó chủ nhiệm ủy ban thể dục Nam Tích Tang Kim Đường cũng từng đút lót cho ông ta, kế tiếp chúng tôi sẽ liên hệ với uy ban kỷ luật thành phố Nam Tích điều tra việc này
Trương Dương nhíu nhíu mày, ở sâu trong lòng, hắn không hy vọng ủy ban thể dục Nam Tích có nhiều người liên luy đến chuyện này, dù sao thì nhóm lãnh đạo của ủy ban thể dục vừa mới ổn định lại, hắn không muốn lại phát sinh biến động gì cả, Trương Dương thấp giọng nói : Ủy ban thể dục Nam Tích bọn em có bao nhiêu người liên quan đến chuyện này?
Lưu Diễm Hồng nói : Chỉ có Tang Kim Đường, nhưng mà ông ta còn cung cấp một người nữa, tổng giám đốc công ty kiến trúc Tân Thế Kỷ Từ Quang Lợi, trong quá trình xin phê chuẩn cho phương án xây dựng trung tâm thể dục mới, Từ Quang Lợi đã từng tặng cho ông ta một triệu rưỡ, lúc trung tâm thể dục mới làm điển lễ đặt món, Từ Quang Lợi còn đặc biệt đến khách sạn để tặng cho ông ta năm trăm ngàn phí khổ cực, tài liệu kiến trúc để xây dựng trung tâm thể dục mới là do con trai của ông ta Huệ Cường cung ứng
Trương Dương nghe thấy mà khiếp sợ không ngớt, hắn không ngờ rằng bên trong lại tồn tại nhiều tin tức gian dịch như vậy, lúc hắn tiếp nhận quyền chỉ huy công trình trung tâm thể dục mới, tuy rằng đã thành công cướp lấy công trình từ trong tay của Từ Quang Lợi, nhưng mà hắn cũng không có nhiều quan tâm về sân thể dục mới cho lắm, bởi vì bí thư thị ủy thành phố Nam Tích Từ Quang Nhiên là anh trai ruột của Từ Quang Lợi, nếu như hắn cứ nắm lấy công trình sân thể dục mới không chịu buông ra, thì chẳng khác nào là công khai chống đối với Từ Quang Nhiên, lúc đầu Trương Dương đối phó với Từ Quang Lợi múc đích chẳng qua chỉ là muốn kiếm quyền lực lớn hơn mà thôi, chứ không phải là muốn mù quáng chống lại Từ Quang Nhiên, cho nên khi hắn đã đại được quyền chỉ huy công trình trung tâm thể dục mới cùng với quyền kinh doanh đại hội tỉnh xong, giữa hắn và Từ Quang Lợi vẫn bình yên vô sự.
Trương Dương nói : Rút củ cải lên sẽ có theo một đống bùn, đám tham quan bây giờ cho dù xuống ngựa cũng sẽ lôi theo một đám người
Lưu Diễm Hồng nói : Tôi nói cho cậu biết chuyện này, chính là kêu cậu cẩn thận một chút, nếu công trình trung tâm thể dục mới tồn tại vấn đề, sau khi cậu trở về cần phải tăng mạnh phương diện kiểm tra công trình kiến trúc, vô luận là chất lượng công trình do nguyên nhân gì tạo thành, thì khi xảy ra vấn đề sẽ truy cứu trách nhiệm của người hiện tại, tôi không muốn cậu lại mang tiếng xấu thay cho người khác
Trương Dương gật đầu cảm kích : Chị Lưu yên tâm, sau khi em trở về nhất định sẽ triển khai kiểm tra chất lượng kiến trúc, những chổ nào không hợp quy cách, em sẽ tiến hành sửa chữa
Lưu Diễm Hồng nói : Việc tôi nói cho cậu cố gắng không nên tiết lộ ra ngoài, tạm thời chúng tôi vẫn còn chưa áp dụng hành đ6ọng
Trương Dương nói : Yên tâm đi, em sẽ xử lý cẩn thận
Lưu Diễm Hồng gật đầu, nhẹ giọng nói : Thân thể của hiệu trưởng Liễu thế nào rồi? Từ ngày bị Liễu Ngọc Oánh lạnh nhạt đến giờ, Lưu Diễm Hồng vẫn chưa đến thăm lại, cô ta không muốn chịu xấu hổ, cô ta cũng biết bên ngoài có không ít lời đồn về quan hệ của cô ta và Tống Hoài Minh, tuy rằng lời đồn chẳng thể lừa được người sáng mắt, nhưng mà kẻ tiểu nhân trong quan trường thì lại rất nhiều, cô không muốn người khác hiểu lầm quan hệ của cô và Tống Hoài Minh, càng không muốn gây cho Tống Hoài Minh bất cứ phiền phức nào cả.
Trương Dương mỉm cười nói Không có việc gì cả, không bao lâu sau là có thể xuất viện
Lưu Diễm Hồng vui mừng thở phào nhẹ nhõm : Thật tốt quá, không ngờ tên Huệ Cường kia lại đê tiện như vậy, dám ra tay với một phụ nữ có thai Cô ta phụ trách vụ án của Huệ Kính Dân, cho nên cũng biết được chuyện Huệ Cường tìm người tấn công Liễu Ngọc Oánh.
Trương Dương nói : Cho nên nói làm công tác gì cũng có tính phiêu lưu cả, chị làm công tác ở ủy ban kỷ luật, khẳng định là đắc tội không ít người, sau này cũng nên cẩn thận một chút
Lưu Diễm Hồng cười nói : Cũng tốt, tôi có học qua thuật phòng thân của nữ, loại bại hoại bìn thường không tiếp cận được tôi
Lúc nói chuyện thì điện thoại vang lên, Lưu Diễm Hồng lấy điện thoại ra nghe, người gọi điện đến là phó bí thư thị ủy Lam Sơn Ngô Minh, hai ngày nay gã ta vẫn ở Đông Giang, mời Lưu Diễm Hồng đi ăn trưa, Lưu Diễm Hồng nói : Buổi trưa à, tôi không có thời gian
Ngô Minh kiên nhẫn nói : Vậy buổi tối đi, buổi tối đến Vọng Giang lâu ăn, bây giờ tôi đi đặt chổ
Ngô Minh ... Lưu Diễm Hồng còn muốn nói cái gì nữa, thì Ngô Minh đã cúp điện thoại rồi, cô ta bất đắc dĩ lắc đầu.
Trương Dương cười nói : Ngô Minh mời ăn à
Lưu Diễm Hồng nói ; Là hắn
Trương Dương vốn định nói nhân phẩm của thằng nhãi Ngô Minh này không được, chỉ là chữ đến bên môi thì lại nuốt vào, Lưu Diễm Hồng không phải là người thường, cô ta có thể làm đến vị trí này cũng không phải là nhờ ngẫu nhiên hay may mắn, thái độ làm người hay đối nhân xử thế thì cô ta đều có nguyên tắc cả, thậm chí là suy nghĩ của cô ta còn bình tĩnh hơn đa số người.
Nhưng Trương Dương cũng không thể không nhắc nhở cô ta, hắn dùng phương pháp nói giỡn : Vị bí thư Ngô này có phải là đang theo đuổi chị không?
Lưu Diễm Hồng cười nói : Tên nhóc cậu nói bậy cái gì đó? Chỉ là bạn bè bình thường thôi
Trương Dương nói : Hắn muốn theo đuổi chị nhưng bậc chênh lệch cao quá, chị đã là cấp phó bộ rồi, hắn mới là cấp phó phòng
Lưu Diễm Hồng nói : Càng nói cậu càng mạnh miệng, đã nói là bạn bè bình thường rồi, tôi coi như đã hiểu, lời đồn đều là do người như cậu nói ra
Trương Dương cười ha hả nói : Chị Lưu, dù sao thì chị cũng là tình nhân trong mộng của vô số nam sĩ trong thể chế mà, nếu như ai theo đuổi chị, sau này số làm quan sẽ là tiền đồ vô lượng đấy
Lưu Diễm Hồng nói : Còn nói bậy nữa, coi chừng tôi đuổi cậu xuống xe
Trương Dương cười nói : Em không nói bậy, em chị là muốn nhắc nhở chị thôi, ngàn vạn lần nhớ phải giữ suy nghĩ tỉnh táo, không để ngon ngọt mê hoặc
Lưu Diễm Hồng nói : Cậu đừng có nói tôi, cậu và Yên Nhiên rốt cục thế nào?
Trương đại quan nhân vừa nghe đến chuyện này liền đau đầu : Cái này ... à, chị Lưu, em đến rồi, chị thả em xuống ven đường là được
Bây giờ còn muốn chạy, không dễ vậy đâu, thành thật khai báo, gần đây cậu có liên hệ với Yên Nhiên không?
Chị Lưu, em sợ chị rồi, chị tha em đi ...
......................................
Nhóm người Văn Quốc Quyền đã đến Đông Giang vào buổi chiều cùng ngày, tỉnh trưởng Tống Hoài Minh tự mình ra sân bay nghênh tiếp, khi lên xe, Văn Quốc Quyền cười nói : Không ngờ tuyết ở Đông Giang lại lớn như thế
Tống Hoài Minh mỉm cười nói : Đông Giang ít khi gặp tuyết lớn, tôi xem dự báo thời tiết nói rằng, tuyết ở kinh thành rất lớn, vốn đang lo là máy bay của tổng lý Văn sẽ phải dời đến tối
Văn Quốc Quyền nói : Tối hôm qua tuyết đã ngừng rơi, sáng nay đã được xử lý, đường băng sân bay đã được dọn dẹp sạch sẽ, cũng không ảnh hưởng nhiều
Tống Hoài Minh nói : Tuyết rơi đúng lúc triệu năm được mùa, trận tuyết này có vai trò vô cùng quan trọng góp phần giảm bớt hạn hán ở Bình Hải
Văn Quốc Quyền gật đầu.
Tống Hoài Minh nói : Bí thư Kiều đang chờ ở tòa thị chính, có muốn đi gặp mặt ông ta không?
Văn Quốc Quyền cười nói : Tôi đến Bình Hải để khảo sát, không phải là ôn chuyện với bạn cũ
Tống Hoài Minh nói : Hay là, đến nhà khách chính phủ nghỉ trước, nghỉ ngơi rồi hẵng đi
Văn Quốc Quyền nói : Đến khu khai phá Đông Giang đi, tôi muốn đi xem
Tống Hoài Minh sửng sốt một chút, trong hành trình của Văn Quốc Quyền cũng không có lịch trình đến khu khai phá Đông Giang, Văn Quốc Quyền vừa xuống máy bay đã muốn đi đến đó, xem ra lần này ông ta đến Bình Hải đã ôm ý niệm giết cho bọn họ không kịp trở tay. Nếu Văn Quốc Quyền đã đưa ra yêu cầu, Tống Hoài Minh đương nhiên không thể từ chối, ông cười cười nói : Tốt, đến khu khai phá nhìn
Văn Quốc Quyền hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, hơn nữa trước đó ông cũng đã làm đủ thủ tục, chổ đầu tiên mà ông ta đi chính là khu công nghiệp Hàn Quốc đang khởi công xây dựng, hạng mục khu công nghiệp Hàn Quốc ở khu khai phá Đông Giang lúc trước vẫn là do chủ nhiệm phòng chiêu thương Lôi Quốc Đào phụ trách, chỉ là thân phận thật sự của Lôi Quốc Đào lại là một gián điện bán đứng cơ mật quốc gia, ông ta liên thủ với tổ chức phản động của Hàn Quốc bày ra sự kiện kinh khủng tại khu thương mại Tĩnh Hải Hàn Quốc, suýt chút nữa đã tạo thành thảm kịp thế giới rồi, chính bởi vì sự kiện này, kế hoạch xây dựng khu công nghiệp Hàn Quốc cũng bị đình chỉ lại, chỉ là công trình này đã được khởi công xây dựng tiếp từ năm ngoái, bây giờ công trường đang trong quá trình thi công, vấn đề lớn nhất hiện nay chính là chiêu thương.
Văn Quốc Quyền cùng mọi người đi dạo một vòng trong khu công nghiệp, chỉ vào vài bức tường trong công trường nói : Khu công nghiệp Hàn Quốc bây giờ có bao nhiêu xí nghiệp Hàn Quốc nhập trú?
Tống Hoài Minh không khỏi có chút xấu hổ, ông ho khan một tiếng, n ói : Bây giờ chỉ là đang xây dựng công trình, khu công nghiệp Hàn Quốc chỉ là một kế hoạch sơ bộ, khu vự này xác định là khu công nghiệp, không chỉ nhằm vào đầu tư bên ngoài, mà cũng nhằm vào xí nghiệp địa phương, những gì ngài đang thấy chỉ là một phần nhỏ của toàn bộ công trình, khi xí nghiệp nhập trú tăng nhanh, thì chúng ta sẽ không ngừng mở rộng diện tích của khu công nghiệp lên
Văn Quốc Quyền cười nói : Cái này giống như là dựng sân khấu trước rồi mới hát nhạc sau
Tống Hoài Minh nói : Nếu không phải dựng sân khấu trước, làm sao mà có thể mời tai to mặt lớn đến
Mọi người xung quanh đều bật cười vì câu nói này.
Văn Quốc Quyền nói : Đáng tiếc là tai to mặt lớn lại chẳng có mấy người, tất cả các nơi trên toàn quốc đều bận rộn xây sân khấu, sân khấu càng ngày càng nhiều, chúng ta sẽ nhanh chóng đối diện với cục diện sân khấu không người, từ khi cải cách mở ra, làn sóng xây dựng khu khai phá trng nước có thể nói là càng lúc càng tăng cao, những khu khai phá thật sự thì không nhiều, mọi người nhất định phải cảnh giác
Mọi người đều gật đầu.
Tống Hoài Minh mỉm cười nhìn Văn Quốc Quyền, ông ta biết Văn Quốc Quyền không phải là tự nhiên có cảm xúc rồi nói ra, mà là có chuẩn bị mà đến, ông ta mượn cơ hội này để hất một gáo nước lạnh vào việc xây dựng khu khai phá trong nước, quả thật thì đúng là việc xây dựng khu khai phá trong nước đã lâm vào giai đoạn tương đối mù quáng, lấy Bình Hải mà nói, mỗi thành phố đều có một khu khai phá, mỗi quận huyện cũng đều có khu khai phá, chỉ là lãnh đạo mỗi chổ lại không rõ mục đích thành lập khu khai phá là gì, bọn họ thành lập khu khai phá với m5uc đích ban đầu không phải là vì làm sống động kinh tế, mà là một hành vi hàng loạt, nói văn vẻ chính là theo kịp sự phát triển của thời đại, nhưng thật ra thì chính là đang mưu cầu chiến tích cho bản thân, trong điểm này thì Tống Hoài Minh có cùng suy nghĩ như Văn Quốc Quyền, ông ta cho rằng việc xây dựng khu khai phá hẳn là nên chậm rãi một chút.
Bí thư tỉnh ủy Bình Hải Kiều Chấn Lương ngồi trong phòng làm việc, tuy rằng ông không ra ngoài, nhưng mà ông vẫn luôn quan tâm đến nhất cử nhất động của Văn Quốc Quyền, Văn Quốc Quyền đi đến Bình Hải, điều đầu tiên ông ta làm không phải là nghỉ ngơi, cũng không phải là đến gặp mình, mà là đến khu khai phá ở Đông Giang, trong hành trình của Văn Quốc Quyền thì không có xuất hiện chuyến đi này, Kiều Chấn Lương rơi vào trong trầm tư, lần này Văn Quốc Quyền đến Bình Hải thị sát, đã tung cờ hiệu lên là khảo sát sự phát triển của khu công nông nghiệp Hoa Đông, nhưng mục đích chân chính là cái gì? Trọng điểm thị sát của ông ta là cái gì?
Trước tiên đi đến khu khai phá Đông Giang, có phải có ý nghĩa rằng ông ta có bất mãn với việc xây dựng khu khai phá Bình Hải hay không? Hay là ...
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau khi được Kiều Chấn Lương đáp ứng, bí thư trưởng tỉnh ủy Diêm Quốc Đào đi vào, ông ta báo cáo với Kiều Chấn Lương : Bí thư Kiều, phó tổng lý Văn đã rời khỏi khu khai phá, đi đến nhà khách chính phủ nghỉ ngơi, dự tính là sau hai mươi phút nữa là đến
Kiều Chấn Lương gật đầu nói : Chuẩn bị một chút, tôi đến thăm ông ta
Diêm Quốc Đào nói : Buổi tiệc chiêu đãi tối nay đã được chuẩn bị
Kiều Chấn Lương nói : Dựa theo tiêu chuẩn bình thường, không nên phô trương lãng phí
Diêm Quốc Đào rất rõ ý tứ của Kiều Chấn Lương, ông thấp giọng nói : Phó tổng lý Văn đi đến khu công nghiệp Hàn Quốc ở Đông Giang, lại phát biểu cái nhìn về hạng mục đang xây dựng này
Kiều Chấn Lương cười nói : Xem ra lần này phó tổng lý Văn đến đây, chủ yếu là để khảo sát khu khai phá
Diêm Quốc Đào nói : Chổ xây dựng khu khai phá xuất sắc nhất Bình Hải ta phải kể đến Lam Sơn, không phải là đã an bài trong hành trình rồi sao?
Kiều Chấn Lương nói : Làm lãnh đạo đều không thích nghe theo sự an bài của người khác, tôi thấy hành trình lần khẳng định sẽ thay đổi không ít, ông đi thông báo với lãnh đạo các thành phố, kêu bọn họ chuẩn bị tốt tiếp đãi lãnh đạo
Diêm Quốc Đào nói : Bí thư Kiều yên tâm, tôi đã làm tốt công tác thông báo, phương diện tiếp đãi cũng không có cạm bẫy
Kiều Chấn Lương cười nói : Tôi không phải là sợ có cạm bẫy gì, lãnh đạo đến đây thị sát, chúng ta không cần phỉa làm ra vẻ bề ngoài, Bình Hải có bộ dạng thế nào, chúng ta cứ việc bày bộ dạng ấy ra, để cho lãnh đạo nhìn, để cho bọn họ thấy được một Bình Hải chân thật, tôi không hy vọng thành tích của chúng ta bị phủ định, cũng không hy vọng các đồng chí của chúng ta tận lực che giấu khuyết điểm bản thân, các lãnh đạo nếu như có thể phát hiện được khuyết điểm của chúng ta, thì không phải là chuyện xấu gì, mà là chuyện tốt, chúng ta có thể sửa đổi, Bình Hải cũng có thể thu được một cơ hội phát triển. Dù sao thì có vài khuyết điểm chúng ta không nhìn thấy, ông nói có đúng không?
Diêm Quốc Đào nói : Bí thư Kiều nói rất có đạo lý
Kiều Chấn Lương nói : Tôi không nghe quen những lời này của ông, mặc kệ tôi nói cái gì thì ông cũng đều thấy có đạo lý, một chút chủ kiến cũng không có
Diêm Quốc Đào cười nói : Tôi quả thật thấy ngài nói có đạo lý mà, cái này không phải là tỏ vẻ nịnh hót, mà là trên thực tế là lãnh đạo có tâm tính như ngài không được nhiều, lúc cấp trên đến kiểm tra, cái mà mọi người nghĩ đến chính là bày ra cái tốt nhất cho lãnh đạo nhìn, đem khuyết điểm của mình che giấu lại không để bị phát hiện
Kiều Chấn Lương nói : Cảnh thái bình giả tạo, lừa dối qua cửa, đã thành bệnh chung trong thể chế, mặc kệ là chuyện gì cũng thích làm ra vẻ, cái này và tinh thần cầu thị thật sự của đảng chúng ta hoàn toàn trái ngược nhau, tôi không thích, làm như vậy là không có trách nhiệm, không có trách nhiệm với quốc gia, không có trách nhiệm với nhân dân
/2583
|