Trương Dương lúc nay mới nhớ tới mình còn chưa có tốt nghiệp vệ giáo Giang Thành, cuống quít gật đầu đáp ứng, trước khí cúp máy, Lý Trường Vũ còn dặn dò: “Có thời gian an bài ta cùng tần bí thư gặp mặt một chút!”
Trương Dương cười nói: “Tối ta sẽ mời nàng qua!”
Lý Trường VŨ cười ha hả: “Được, chỉ cần ngươi có thể mời được, ta bên này không có vấn đề gì, đều là mấy lão đồng học tại trường Đảng năm đó thôi, mọi người hẳn là đều biết.” Hắn nói địa điểm cho Trương Dương, rồi nói: “Cứ nói ngươi là con nuôi của ta!”
Trương đại quan nhân sửng sốt, con mẹ nó, ta lại thành con nuôi ngươi? Nhưng nhẫm lại hiện tại thân phận Lý Trường Vũ là phó thị trưởng Giang Thành, nhận mình là con nuôi cũng chính là cất nhắc mình lên. Mà thiên hạ cũng không ít lời đồn hắn là con tư sinh của Lý Trường Vũ, như thế này chẳng phải càng khiến người ta thấy đúng sao. Mặc dù bản thân mình cũng chẳng ngại danh tiếng gì, nhưng chỉ lo ảnh hưởng không hay tới mẫu thân ở nhà.
Tần Thanh tuy rằng cảm thấy Trương Dương mời có chút đột ngột, thế nhưng nàng cũng muốn gặp mặt Lý Trường Vũ lý giải một chút về tình huống ở Xuân Dương. Tuy rằng bình thường cơ hội gặp mặt rất nhiều, nhưng những lúc đó nhiều việc không tiện nói ra được
Sáu giờ tối, Trương Dương cùng Tần Thanh đi xe tới nhà hàng năm sao Hoàng Kim Đế tại ven hồ Nhã Vân. Tần Thanh ngày hôm nay mặc một bọ váy dài màu xám, cánh tay trắng noãn dưới ánh đèn nhu hoà nổi lên vẻ mê người. Đôi tất chân màu da người ôm lấy đôi chân nhỏ hoàn mỹ. Nàng đi đôi guốc cao gót màu đen, guốc cao chừng khoảng 7cm, khiến nàng cao chừng 1m75, càng tôn thêm vẻ đẹp của đôi chân thon dài. Mái tóc đen dài búi kiểu hoa sen càng khiến cho chiều cao của nàng nhỉnh lên thêm một chút, đừng cùng một chỗ với Trương Dương cơ hồ còn ngang ngang nhau. Trương Dương dừng xe, bước xuống trước sau đó mở cửa sau cho nàng. Tần Thanh bước xuống xe, đôi chân thon dài với đôi guốc đen quả thực là một sự kết hợp mỹ. Đoàn thị uỷ bí thư Tần Thanh đích thị là một vưu vật động lòng người. Trương đại quan nhân không thể không thừa nhận suốt hai kiếp làm người, Tần Thanh chính là quả phụ đẹp nhất mà hắn từng gặp.
Đứng chung cùng một chỗ với Tần Thanh, Trương đại quan nhân cảm gaics được mình hoàn toàn lép về trước khí chất của vị nữ chủ tịch huyện này, điều này làm cho hắn có chút khó chịu, vô thức làm ra cái động tác ưỡn ngực nâng cao đầu. Tần Thanh để ý thấy biểu hiện của Trương Dương, khoé miệng không khỏi lộ ra chút tiếu ý.
Trương Dương thấp giọng nói: “Ngươi thoạt nhìn không thấy giống một chủ tịch huyện, mà giống một người mẫu hơn!”
Tần Thanh nói: “Trước đây cũng có người tìm ta mời làm. Bất quá ta đối với công việc đó chẳng có một chút hứng thú nào.”
Trương Dương cảm thán tự đáy lòng: “Trước mặt ngươi mọi nam nhân đều cảm thấy bản thân mình thấp kém!”
Tần THanh nguyên bản muốn nói có bao gồm cả người không? Nhưng nghĩ lại thấy không thích hợp cho lắm, cười lạnh nói: “Ngươi nói vậy là sao?”
Trương Dương lại nói: “Ngươi nghĩ lại mà xem, hai mươi bảy tổi đã là cái bộ cấp cao. Hơn nữa lại vừa cao, vừa đẹp, ngươi lại quá mạnh mẽ, trước mặt ngươi nam nhân không tìm được một mặt nào để có thể tỏ ra kiêu ngạo. Thật sự là những nữ nhân xuất chúng thường thường đều cô đơn, bơi năm nhân đối với họ ngay cả chút tâm tư cũng không dám có.” Nửa câu đầu là khen, nửa câu sau đổi lại thành châm biếm, nhưung Tần Thanh vẫn bình tĩnh như không, nàng nhẹ giọng nói: “Kỳ thực, trên con đương chính trị này nguyên bản cũng đã là một sự cô đơn rồi.”
Lúc đi tới quán, Lý Trường Vũ cùng tất cả mấy người đều đã đến rồi, có hiệu trưởng Giang Thành vệ giáo Hoàng Thành Mẫn, còn lại là mấy vị đồng học của Lý Trường Vũ tại trưởng Đảng ngày trước. Lý Trường Vũ đứng dạy tiếp đón: “Tần bí thư thực sự là đúng giờ a!”
Tần Thanh nhẹ nhàng cười nói: “Đã để Lý phó thự trưởng đợi lâu, thật là xin lỗi. Khả năng lái xe của tiểu Trương thật vẫn còn kém lắm.” Đoạn nàng vươn tay ra nhẹ nhàng bắt tay Lý Trường Vũ. Lý Trường Vũ thân cao 1m7, đúng trước tần Thanh cơ hồ còn thấp hơn nửa cái đầu, bất quá khí thế của Lý Trường VŨ thì không hề thau kém nàng một chút nào, hắn vui vẻ giới thiệu mọi người cho Tần Thanh. Tất cả những người này đều có cấp có bậc cả, cho nên Trương Dương cư nhiên bị mọi người coi như không. Trương đại quan nhân không khỏi cảm thán lòng người dễ đổi, xem chừng đúng là thu hút ánh mắt người khác không chỉ là diện mạo cùng thân hình, luận lực hấp dẫn của bề ngoài đương nhiên Tần Thanh là trung tâm, nhưng Lý Trường Vũ lại xuất ra một cái khí thế hết sức bá đạo.
Vẫn là Lý Trường Vũ chú ý tới Trương Dương, hắn kéo tay Trương Dương vào giới thiệu cho mọi người: “Nào! Ta xin giới thiệu đây là Trương Dương, con nuôi của ta. Hắn hiện công tác tại sở thương mại đầu tư huyện Xuân Dương!”
Ánh mắt mọi người nhất tề xoay về nhìn Trương Dương, Trương Dương hiểu được mục đích của Lý Trường Vũ, nếu không phải là con nuôi của phó thị trưởng thì những người ở đây ai thèm quan tâm tới ngươi chứ, Lý Trường Vũ làm như vậy cũng là đề cao thân phận của mình. Hầu hết mọi anh mắt nhìn Trương Dương đều trở lên thân thiết, Trương Dương đành mặt dày kêu Lý dượng một tiếng. Tần Thanh đúng bên trên mặt hiện lên vẻ cười nhàn nhạt, Trương Dương cảm nhận rõ ràng được vẻ cười của nàng mang đầy vẻ trào phúng.
Mọi người ngồi vào bàn, Trương Dương vì bối phận nhỏ nhất nên đành ngồi or cuối. Chậm rãi nghe bọn họ nói chuyện, chủ đề chủ yéu là xoay quanh Lý Trường Vũ và Tần Thanh, một người là thường vụ phó thị trưởng, một người là đoàn thị uỷ bí thư đồng thời lại sắp nhận chức chủ tịch huyện Xuân Dương đến nơi. Thói đời nào cũng thế, chỉ có cường giả mới được mới ta tôn kính, Trương Dương luận quan chức cũng chỉ là một cái phó chủ nhiệm, luận bối phận thì cũng lại chỉ là con nuôi của Lý Trường Vũ, cho nên công việc chủ yếu là lắng nghe và công tác chính là rót rượu.
Lý Trường Vũ cười nói: “Trương Dương, ngươi kính rượu Hoàng bá đi!”
Trương Dương đứng lên đi tới trước mặt Hoàng Thành Mẫn nâng chén rượu, đây là biểu thị sự tôn kính, dù sao thì hắn cũng quyết định cái bằng tốt nghiệp cho mình mà. Hoàng Thành Mẫn tươi cười nói: “Tiêu tử tốt lắm. Tuấn tú mà lại lịch sự!”
“Hoàng bá bá, chén này ta xin kính ngài!” Trương Dương lúc này biểu hiện ra như một thanh niên trí thức hiểu rõ lễ nghĩa.
Hoàng Thành Mẫn nói: “Chuyện của ngươi cứ yên tâm ở ta!” Chỉ bằng vào quan hệ của hắn với Lý Trường VŨ, chuyện này tự nhiên là đơn giản, huống chi hiện giò Lý Trường Vũ đã là thường vụ phó thị trưởng, người ta tìm đến hắn như vậy chính là vẫn còn coi trọng hắn a. Nhân sinh đúng thật là vi diệu, lúc trước Lý Trường Vũ nhờ hắn làm việc này, hắn còn coi như là cấp cho Lý Trường Vũ một chút nhân tình, thế nhưng hiện tại thì hắn lại lấy đó làm vinh hạnh, Lý phó thị trưởng tìm đến mình đó chính là để mắt tới mình. Thực sự là vị trí con người quyết định đến tâm tính rất nhiều a.
Hoàng Thành mẫn uống hai chén, Trương Dương cũng phụng bồi hắn hai chén, đã bắt đầu thì đương nhiên không thể chừa một ai. Tất cả mọi người bắt đầu được chứng kiến tửu lượng kinh người của tiểu tử này. Liên tục mỗi người hai chén, sáu người vậy là mười hai chén, trong quá trình đó ngay cả một miếng đồ ăn cũng không có đụng tới.
Lý Trường Vũ cùng Trương Dương quan hệ lâu như vậy, nhưng đây cũng là lần đầu tiên đi uống rượu cùng nhau. Thấy Trương Dương có hải lượng như vậy không khỏi sinh thêm ra ý tán thưởng, thiên tư ngàn chén không say, có thể nói trong quan trường đây cũng là một lợi thế a. Trên quan trường không thể tránh khỏi được những cuộc ăn uống, mà đương nhiên là không có khả năng không có rượu cho được.
Tần Thanh cũng thấy giật mình trước biểu hiện của Trương Dương, tạm không nói đến những cái bản sự khác, chỉ cần với hải lượng này, cho hắn làm trợ lý tiệc tùng của các sếp cũng không phải là không thể. Trương Dương đi kính rượu ngược chiều kim đồng hồ, giờ cũng là tới trước mặt Tần Thanh.
Tần Thanh uống chính là nước trái cây, cho nên mỉm cười nói: “Xin thứu lỗi! Ta không uống rượu.”
Hoàng Thành Mẫn uống vò vai chén không khỏi có chút hưng phấn, hắn cao giọng nói: “Như vậy sao được. Trương Dương mau rót rượu cho Tần di đi!” Vì trên bàn rượu đều xứng hộ là thúc thúc bá bá, mà Tần Thanh ngang vai với bọn họ cho nên Hoàng Thành Mẫn mới nói vậy. Khiến cho Trương đại quan nhân không khỏi có chút khó xử, năng lực khống chế trác tuyệt của Tần Thanh dưới tình huống này cũng khổi khỏi hé cười, trong lòng thầm nói đáng đời tiểu tử ngươi tuỳ tiện, ta xem ngươi đối phó thế nào.
Trương Dương cười nói như không: “Như vậy đi! Ta uống rượu! Tần di cứ uống đồ uống! Như vậy có được không Tần di?”
Tần Thanh bị hắn gọi liên tiếp hai tiếng Tần di nổi hết cả da gà lên, da mặt thằng nhãi này thực sự là dày vô chừng mực. Tần THanh nhẹ nâng cốc lên cụng ly hắn, thấp giọng nói: “Mọi việc nên có chừng mực, uống rượu nhiều không có lợi cho sức khoẻ.”
Trương đại quan nhân nghe ra đây là Tần Thanh bất mãn đối với việc hắn gọi nàng bằng tần di, lập tức mỉm cười đáp lại: “Cảm tạ Tần di chỉ dạy!”
Lý Trường Vũ ha hả cười to, nhưng trong lòng thầm khen tiểu tử này đối mặt với quả phụ Thanh rất có can đảm, thực sự là rất tiền đồ. Thế nhưng nhìn lại Trương Dương cùng Tần THanh một kẻ cao lớn uy mãnh tuấn tú, một người duyên dáng yêu kiều thực sự là có chút vị đạo trai tài gái sắc. Bất quá Tần Thanh tại Giang Thành có thể nói là tiếng lanh đồn xa, người ta là trinh tiết liệt nữ, cái tên tiểu tử hỗn đản nhà ngươi cũng đừng có ý nghĩ hồ đồ.
Dùng bữa xong, những người khác đều đã rời đi, lúc này Lý Trường Vũ mời Tần Thanh vào ngồi phòng trà của quán. Trương Dương biết người ta có chuyện cần bàn, liền đi ra quầy bar ngồi bắt chuyện với hai cô nàng đang ngồi ở đó.
Lý Trường Vũ mỉm cười nói: “Nghe nói Tần bí thư hai ngày nữa sẽ tới Xuân Dương huyện nhậm chức?”
Tần Thanh nhẹ nhàng cười đáp: “Nguyên bản muốn nghỉ dài hạn một chút, thế nhưng lãnh đạo có lòng cất nhắc đề bạt, cũng không có biện pháp, đành phải kiên trì thôi.”
Lý Trường Vũ theo thói quen định rút ra bao thuốc, nhưng ngẫm lại Tần Thanh là nữ nhân nên lại thôi. Tuy rằng chỉ là một động tác nhỏ nhưng Tần Thanh cũng để ý thấy, nàng cảm thấy vị phó thị trưởng này lo lắng và xử lý vấn đề rất chu toàn, có thể để ý tới những cảm nhận tưởng chừng rất nhỏ của người khác. Lý Trường Vũ nói: “Tổng diện tích huyện Xuân Dương rộng 1288 ki-lô-mét vuông, có chín trấn tám xã, nhân khẩu chừng 30 vạn, địa hình đồi núi là chính, khoáng sản phong phú, chủ yếu là than đá, sắt, thạch anh, đá vân như đá hoa cương, thạch cao. Trong đó huyện Đông Bắc có trữ lượng than đá rất lớn, chất lượng đặc biệt tốt. Công ty khoáng sản Hồng Thạch vài năm vừa rồi mới đầu tư lớn tại đây, tương lai nhất định trở thành vùng kinh tế trọng điểm của huyện. Phía tây Xuân Dương hoàn toàn là đồi núi hẻo lánh, địa hình hiểm trở, núi cao đường khó cho nên kinh tế tương đối yếu kém. Trước khi rời Xuân Dương huyện, ta đã cùng thương nhân Hồng Kông An Chí Viễn kí hợp đồng khai thác về tiềm năng du lịch tại Thanh Thai Sơn. Nếu như tất cả thuận lợi, đây có thể sẽ trở thành một vùng kinh tế mới tại Xuân Dương.” Nói đến đây Lý Trường Vũ dừng lại một chút, nhấp một ngụm trà rồi nhỏ giọng nó tiếpi: “Kỳ thực ta nói những điều này, hẳn là Tần bí thư cũng có lý giải.”
Tần Thanh nhẹ nhàng nâng chén trà mỉm cười nói: “Lý phó thị trường đối với Xuân Dương tình cảm rất sâu, muốn tìm hiểu về Xuân Dương, đương nhiên phải tìm đến xin Lý phó thị trưởng chỉ bảo rồi.”
Lý Trường Vũ cười ha hả, hắn trong lòng minh bạch tần Thanh không phải muốn thỉnh giáo về vấn đề kinh tế đời sống tại Xuân Dương, cái nàng muốn là hiện trạng chính trí, hay nói cách khác là quan hệ trên quan trường. Lý Trường Vũ trầm ngâm chốc lát, thanh âm trở lên trầm thấp: “Bí thư huyện uỷ Dương Thủ Nghĩa làm chủ tịch huyện cùng thời gian ta làm bí thư ở huyện. Thời gian công tác ở đó cũng không phải là ngắn, cũng có chút danh tiếng, được quần chúng và cấp dưới yêu mến, hiện tại rất nhiều cán bộ các trấn, các xã ở huyện đều là một tay Dương Thủ Nghĩa đề bạt lên.” Biểu hiện Lý Trường Vũ nói ra hết sức bình thản, thế nhưng trong đó lại tràn ngập vẻ ám chỉ.
Tần THanh thoáng nghe qua cũng đã biết Lý Trường Vũ là nói cho mình biết Dương Thủ Nghĩa căn cơ hùng hậu, người này sắp tới trên quan trường chắc chắn sẽ tạo nhiều phiền phức. tần Thanh nhẹ giọng nói: “Chuyện tình được chuyển công tác xuống làm chủ tịch huyện Xuân Dương thực sự là ta cũng rất bất ngờ, không dám gạt Lý phó thị trưởng, thật sự là hiện tại ta có chút lúng túng.”
Lý Trường Vũ trong lòng thầm cười trộm. Ngươi lúng túng mói là lạ, toàn bộ cái Giang Thành này ai mà chả nói đoàn thị uỷ bí thư Tần Thanh chính là một ngôi sao chính trị được thị uỷ bí thư Hứa Thường Đức bồi dưỡng lên, với tộc độ đề thăng đủ để khiến toàn bộ nam nhân trên quan trường phải thẹn thùng. Phóng nhãn nhìn khắp trong nước, với niên kỉ như vậy có thể trở thành chủ tịch một huyện cũng có thể nói là phương mao lân giác (ý nói vô cùng hiêm hoi). Lý Trường Vũ xem rằng cả hắn và Tần Thanh đều thuộc về tổ chức của Hứa bí thư, đã là người cùng một đội ngũ thì hắn cũng nên tận tâm với Tần Thanh như một tiểu muội, hắn nhẹ giọng nói: “Việc An lão đầu tư tại Xuân Dương rất trọng yếu, có thể nói đây chính là công tác trọng điểm.”
Tần Thanh minh bạch ý tứ của Lý Trường Vũ, đây là hắn nhắc nhở nàng chỉ cần nắm chặt chuyện tình đầu tư của An lão, giữ thế chủ động thì như vậy hẳn là có thể đứng vững vàng. Nàng tươi cười nói: “Cảm ta Lý phó thị trưởng, ngày sau nếu gặp phải vấn đề gì trong công tấc, nhất định sẽ lại phải hướng người mà xin chỉ bảo.”
Lý Trường Vũ sảng khoái gật đầu: “Không thành vấn đề gì!” hắn lúc này mới nói tiếp: “Tới Xuân Dương, Trương Dương có thể giúp ngươi rất nhiều.” Những lời này chính là cấp cho Trương Dương một cái nhân tình, cũng để cho tần thanh biết được tầm quan trọng của Trương Dương, đó cũng là Lý phó thị trưởng trọng tình trọng nghĩa, nếu như không có Trương Dương thì hắn cũng không có sống được đến ngày hôm nay, nếu như không có Trương Dương lúc rời khỏi Xuân Dương hắn cũng không chiếm được một cái chiến tích huy hoàng đến thế, nếu không có Trương Dương, cái chức vị thường vụ phó thị trưởng này cũng chưa chắc đã rơi vào đầu hắn.
Tần Thanh mỉm cười nói: “Cảm tạ Lý phó thị trưởng cử hiền!”
Lý Trường Vũ nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: “Làm việc chung với hắn càng lâu, hắn càng cho ngươi nhiều kinh hỷ.”
Tần Thanh lập tức lĩnh giáo được kinh hỉ mà tiểu tử kia gây ra. Trương Dương ngồi bên ngoài ba nói chuyện với hai cô em xinh đẹp. Tiểu tử này nguyên bản cũng cao to đẹp trai, ăn mặc lại lịch sự, ăn nói vui vẻ hài hước, trên tay cầm Motorala 8900 đời mới nhất, đó chính là tiêu chí hấp dẫn ánh mắt nữ nhân, mười cô thì tới chin cô đều như vậy. Có cô hẳn là còn hận nhan sắc không đủ để câu dẫn hắn.
Thấy Lý Trường Vũ cùng Tần THanh đi ra, Trương Dương lúc này mới lưu luyến cáo từ hai người đẹp. Vừa mới bước được hai bước thì điện thoại reo, đó là An Ngữ Thần gọi cho hắn.
Giọng bực tức của An Ngữ Thần từ trong điện thoại truyền đến: “Hỗn đản!”
Trương Dương vẻ mặt đau khổ nói: “An Ngữ Thần a! Chuyện này ta đã giúp ngươi giải quyết rồi.”
“Lúc trưa là cái thái độ gì vậy? Ta muốn ngươi phải đích thân xin lỗi ta!”
“Ngươi có bệnh à? Ngươi mắng cái gì ta? Ta đang vội, khôgn có thời gian đôi co với ngươi đâu!” Nói Xong Trương Dương lạnh lùng cúp máy, Lý Trường Vũ đã đi ra ngoài, chỉ có Tần Thanh đang đúng cạnh đó chờ hắn. Hắn hướng Tần Thanh cười cười: “Thật xin lỗi! Gặp phải một kẻ tâm thần!”
Hỗn đản!
Trương Dương ngẩn người, ta rõ ràng cúp máy rồi mà. Chuyện gì thế nhỉ? Xoay người lại đã thấy An Ngữ Thần đang bước chân từ trên lầu xuống. Trương Dương dụi mắt nhìn rồi lẩm bẩm: “Mẹ nó! Không phải là nằm mơ đấy chứ!”
Đôi mắt An Ngữ Thần tràn ngập nộ hoả, nàng cầm ngay còn mèo gọi tài cạnh bằng sứ ngay bên cạnh nhằm Trươn Dương mà ném.
Trương Dương nguyên bản muốn tránh khỏi đó, thế nhưng nhớ tới Tần Thanh đang đứng ngay cạnh, sợ liên luỵ tới nàng bèn giơ quyền lên đỡ. Chỉ nghe xoảng một tiếng, con mèo gọi tài vỡ làm mấy mảnh rơi loảng xoảng xuống đất. Trong đại sảnh truyền đến một loạt tiếng kinh hô.
Tần Thanh cũng là lần đầu thấy con gái bưu hãn như vậy, có chút khiếp sợ vội lui qua một bên.
An Ngữ Thần lại đá một ái thùng rác inox về phía Trương Dương. Trương Dương giơ chân đá cái thùng văng sang một bên, cái bình hoa cũng xoảng một cái tan làm nhiều mảnh.
Trương Dương cả giận: “Ngươi điên rồi hả? Muốn đánh thì đi ra ngoài. Ở đây đông người ngươi làm cái gì thế?”
An Ngữ Thần cao ngạo vênh mặt lên nói: “Ta thích thế! Hỏng thì ta bồi thường!” Dứt lời liên lao lên nhắm Trương Dương tung cước. Trương Dương lắc đầu cười khổ, đúng là mấy khuê nữ nhà đại gia toàn đầu óc có vấn đề. Trương Dương cũng đưa chân ra nghênh đỡ, hắn âm thầm dụng kình lên chân. An Ngũ Thân tuy lực đạo cũng tốt, tuy nhiên vô pháp có thể so với với hắn. Hai chân đúng nhau cái cốp, nàng đâu đến cảm tưởng như chân gãy đến nơi, không khỏi nhíu mày.
Trương Dương lui về phía sau thấp giọng nói: “Ta khuyên ngươi đừng có làm xấu mặt chúng ta thêm nữa.”
An Ngữ Thần cắn cắn môi, lại xuất ra một cước đá tới. Trương Dương một tay gạt chân của nàng ra, thân người tiến lên một bước, tay kia tung thẳng một quyền với tốc độ kinh người nhắm thẳng vào mặt An Ngữ Thần, tới cách chóp mũi nàng 1cm thì dừng lại, quyền phong khiến cho tóc nàng bay vù về sau.
Lúc này một nam tử hơn ba mươi tuổi xuất hiện cạnh hai người họ, hắn mỉm cười nắm tay Trương Dương nói: “Vị tiên sinh này, có chuyện gì có thể ngồi nói chuyện bình tĩnh được không?”
Trương Dương bỗng nhiên cảm nhận được bàn tay đối phương tự như thiết cô bó lên cánh tay mình, nội kinh tự nhiên vận lên cánh tay. Cổ tay xoay một vòng ngược chiều kim đồng hồ thoát ra, tay kia đẩy ra một chưởng về phía nam tử. Nam tử này cũng tung ra một chưởng đối lại, song chưởng giao nhau, cả hai đều cảm thấy đối phương có thực lực cường đại, thân thể hơi lui lại một chút.
Trương Dương lúc này mới cảm thấy thập phần ngạc nhiên, từ lúc tới thời đại này tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy một cao thủ như vậy. Ngẩng đầu lên nhìn cho kĩ nam tử nọ. Thấy hắn coi khoảng 1m8, thân mặc một chiếc áo phông xanh, mặc một cái quần thể thao xanh, chân đi giày thể thao đen. Da ngăm đen, hẳn là do hắn thường xuyên hoạt động ngoài trời.
An Ngữ Thần tràn ngập vẻ uỷ khuất nói: “Ngũ thúc, hắn khi dễ ta, người fải trút giận cho ta.”
Trương Dương sửng sốt, hoá ra là viện binh của An Ngữ Thần tới, bất quá hắn không hiểu là An ngư Thần tìm được mình kiểu gì? Kỳ thực là Trương Dương hiểu nhầm, An Ngữ Thần tới đây là vì hẹn ngũ thúc của nàng, hắn từ Hồng Kông sang đây mù tịt, nên nàng hẹn tới nhà hàng Hoàng Kim Đế. An Ngữ Thần từ Hắc Sơn Từ về đây chỉ là để đón ngũ thúc, Lúc vào bãi đỗ xe tình cờ thấy chiếc ô tô của Trương Dương, bước vào trong thì lại thấy hắn đang vui vẻ tán tỉnh với hai cô nàng nào.
An Đức Hằng lần này tới đây là bởi vì An lão lo lắng An Ngữ Thần tính tình nóng nảy, nên mới bảo hắn tới đây. Không ngờ tới Xuân Dương còn chưa ấm chỗ, đã thấy An Ngữ Thần cùng vị phó chủ nhiệm này động chân động tay. An Đức Hằng tập võ từ nhỏ, hắn vốn ham mê võ thuật, đối với hầu hết các loại võ thuật đều có chút lý giải, hơn hai mươi tuôi đã giành chức vô địch giải võ thuật tự do Hồng Kông, qua một chiêu với Trương Dương vừa rồi, hắn cảm thấy thanh niên này tuyệt đối không dưới mình.
An Đức Hằng biểu hiện ra rất biết kiềm chế, hắn mỉm cười nói: “Nguyên lai là tiểu Trương chủ nhiệm, ta vẫn thường được nghe gia phụ nhắc tới ngươi a!” Hắn vui vẻ giơ tay ra, Trương Dương thấy người ta lịch sự như vậy cũng không thể mất phong độ, cũng tươi cười vươn tay ra bát tay hắn. An Ngữ Thần có chút khó chịu lắc lắc tay An Đức Hằng. An Đức Hằng tươi cười nói với Trương Dương: “Yêu nhi tính tình ương bướng, mong rằng Trương chủ nhiệm bỏ quá cho.”
Biểu hiện của An Đức Hằng khiến cho Trương Dương cảm thấy rất vừa ý, hắn ra vẻ áy náy cười nói: “Kỳ thực ta cũng có chút sai xót. An tiểu thư xin thứ lỗi!” Có thể khiến tiểu tử này hướng An Ngữ Thần xin lỗi thật là hiếm thấy, không chỉ bởi An Đức Hằng mà còn bởi vì quả phụ Tần Thanh đang đứng phía sau nhìn.
Tính tình An Ngữ Thần nóng nảy nhưng cũng rất chóng nguội, kỳ thực sau khi Trương Dương cúp máy, vấn đề cũng được giải quyết xong, đội công trình của Lâm THành Vũ bắt đầu bắt tay vào làm việc, chứng minh Trương Dương cũng không phải là bỏ bê công tác.
Ánh mắt An Đức Hằng rất nhanh chuyển tới nhìn Tần Thanh, kỳ thực từ lúc bước vào đây hắn đã chú ý tới Tần Thanh. Hắn năm nay ba mươi tuổi, tại Hồng Kông đã tiếp xúc qua không ít danh viện hào môn thiên kim, thế nhưng vẫn không khỏi kinh diễm khi nhìn thấy Tần Thanh. Mỹ mạo và khí chất là hai điều đầu tiên hắn có thể nhận thấy khi nhìn Tần Thanh. An Đức Hằng chủ động đi tới phía Tần Thanh, tự nhiên giới thiệu: “Thật xin lỗi tiểu thư. Ta là An Đức Hằng, chuyện vừa rồi thật sự xin lỗi vì đã làm kinh động.”
Tần Thanh nghe từ Trương Dương cũng An Ngũ Thần đối thoại đã đoán được ra họ nhất định là thương nhân Hồng Kông, đạm nhiên cười nói: “Không có việc gì, hiểu lầm được giải quyết là tốt rồi!”
Lúc này chủ của Hoàng Kim Đế là Phương Văn Đông cũng bị kinh động mà đi tới, vừa vào đến đại sảnh hắn lập tức nhận ra Tần Thanh, tươi cười chào hỏi: “Nguyên lai là Tần bí thư!”
An Đức Hằng trong lòng nghi nghi, từ thái độ cung kính của Phương Văn Đông hắn cũng đoán ra được thân phận của Tần Thanh nhất định không tầm thường. Hắn cười nói: “Xin lỗi, vừa mứoi xảy ra một chút hiểu lầm, tổn thất của quý nhà hàng đây, ta xin bồi thường toàn bộ!”
Rõ ràng chân tướng thì Phương Văn Đông cũng đảnh phải cam chịu, cả hai bên đều có địa vị, hơn nữa người ta cũng đã nguyện ý bồi thường, mình cũng coi như không ảnh hưởng gì.
Tần Thanh không muốn tiếp tục ở lại chỗ lộn xộn này, tự nhiên là hướng An Đức Hằng, An Ngữ Thần xin cáo từ rồi xoay người đi ra ngoài, Trương Dương tự nhiên là cũng đi theo nàng.
Ánh mắt An Đức hằng thuỷ chung vẫn dõi theo hình dáng xinh đẹp của Tần Thanh cho tới tận khi nàng cùng Trương Dương biến mất ngoài cửa. An Ngữ Thần cũng phát hiện ra vẻ dị thường của ngũ thúc, nàng vỗ vai hắn một cái thật mạnh: “Này! Thế nào? Nhìn trúng người ta rồi phải không?”
An Đức Hằng cười khổ nói: “Tiểu Yêu a! Ngươi bao giờ thì mới có thể cư xử như một thục nữ được đây”
“Ta còn chưa đủ thục nữ sao?”
Trương Dương mở cửa sau xe cho nàng, nhưng Tần Thanh giơ cánh tay ra nói: “Đưa chìa khoá xe đây, ngươi uống nhiều rượu quá, không thể để ngươi lái xe được.”
Trương Dương giao chìa khoá ra cho nàng, nhưng nhìn lại cái gót guốc nhỏ nhắn của nàng cảm giác như vậy lái xe có thật không dễ dàng a. Nhưng lúc lên xe rồi hắn mới biết kĩ thuật lái xe của Tần Thanh cao hơn hắn nhiều lắm, điều này làm cho Trương Dương có chút phiền muộn. Tiếp xúc với mấy nữ nhân, từ Tả Hiểu Tình, Hải Lan, Sở Yên Nhiên, An Ngữ Thần hầu như tất cả đều có kĩ thuật điều khiển xe cao hơn hắn. Thời đại thật sự là biến chuyển nhiều a, ngẫm lại thời tuỳ chiều, nữ nhân biết đánh xe thực sự là hiếm lắm a.
Xe chạy dọc theo đường ven hồ, Trương Dương nhìn ra ngoài cửa kính ngắm cảnh hồ đêm. Dọc hai bên đường đều có thể dễ dàng thấy được những đôi tình nhân bước đi cùng nhau, Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới Sở Yên Nhiên đang ở Hải Nam, nhớ tới lần đi chơi thuyền ở hồ Mộng Tiên bản thân được Sở Yên Nhiên hô hấp nhân tạo cho. Khoé miêng Trương Dương không khỏi lộ ra chút vẻ cười cười, hắn tựa hồ vẫn cảm giác được hương thơm đôi môi của Sở Yên Nhiên còn chưa phai. Có lẽ bởi vốn là người từ kiếp trước, cho nên quan niệm vài thái độ của Trương đại quan nhân đối với nhiều vấn đề so với người khác rất bất đồng. Hắn cho rằng chính sách một vợ một chồng và kế hoạch hoá gia đình thật hạn chế, Trương đại quan nhân cho rằng phàm là một năm nhân có năng lực càng lớn, có quyền lực càng mạnh thì phải có càng nhiều những tiền tài, nữ nhân.
Trương Dương vốn cho rằng như vậy cho nên đối với quả phụ Thanh hắn cũng bắt đầu có chút tâm tư.
Có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, Tần Thanh hơi khó chịu, nhíu đầu mày hỏi hắn: “Ngươi dùng cái thái độ như vâyj đối đãi với thương nhân Hồng Kông sao? Giả như thật sự chọc giận An tiểu thư, khiến cho phía Hồng Kông ngừng đầu tư. Khi đó ngươi biết hậu quả thế nào không?”
Trương Dương cười nói: “Ta vẫn cho rằng chính sách ưu đãi đầu tư của nhà nước đối với Hoa kiểu là rất tốt, cứ nhìn tốc độ phát triển hai năm trở lại đây thì cũng rõ, thị trường nội địa ngày càng lớn, cơ hội ngày càng nhiều. Những hoa kiều nếu đầu từ về gia hương đích xác cũng có người mang theo cả tình cảm cá nhân trong đó. Nhưng ta xem An lão này thực sự là một thương nhân rất lý trí, lão đầu tư thì chắc chắn sẽ quan tâm đến lợi nhuận, mà nếu không có lợi nhuận thì lão cũng đã không đầu tư rồi, nói trắng ra chỉ là vì kiếm tiền. An Ngữ Thần đúng là rất được An lão cưng chiều, nhưng lão cũng sẽ không vì tiểu nha đầu này mà cải biến lại kế hoạch đầu tư của tập đoàn đâu. Chẳng phải ngươi vẫn nói tình cảm và công tác là hai chuyện vốn không liên quan mà. Phải không hả Tần di?”
Tần Thanh bị hắn gọi một tiếng “Tần di” sởn hết cả da gà, Trương Dương thì bật cười ha hả.
Tần Thanh trừng mắt liếc hắn: “Lần sau trước mặt ta đừng có mà mồm mép láu lỉnh.”
Trương Dương mỉm cười gật đầu nói: “Cùng Lý phó thị trưởng nói chuyện gì thế?”
Tần Thanh đúng là người khó có được một chút hài hước: “Việc lãnh đạo phiền tới ngươi quan tâm sao?”
Trương Dương thở dài: “Rồi. Ta sợ quan uy ngài rồi. Bất quá Xuân Dương không lớn, nhưng mẫu thuẫn các mặt xem chừng vị tất đã thua ở Giang Thành.”
Tần THanh không nói gì, từ trước đến nay, ở đâu có chính trị thì ở đó có đấu tranh. Đấu tranh chính trị từ xưa tới giờ đều là bởi bì tranh giành quyền lực. Tuy biết là thế, nhưng được Lý Trường Vũ nhắc nhở, giờ Trương Dương lại đả động đến khiến cho nội tâm nàng không khỏi u ám.
Mười ngày sau khi học tập chuyên tu, Trương Dương với thành tích xuất sắc nhất tốt nghiệp trường Đảng Giang Thành. Mặc dù là tốt nghiệp đợt này cũng toàn những người đạt ưu tú, nhưng nói về danh khí, những học viên đợt này không ai có thể so với Trương Dương. Hầu như tất cả mọi đều thấy rõ tràng diện Trương Dương dũng cảm cứu đoàn thị uỷ bí thư, mặc dù sau đó Trương Dương cũng không có được công khai biểu dương, nhưng hành bi như vậy thì không thể nghi ngờ là còn đường làm quan của Trương Dương sẽ có chút chuyển biến lớn, cái tên Trương Dương đã lặng lẽ truyền bá trong các lãnh đạo tại Giang Thành.
Trước khi rời đi Trương Dương gọi điện cho Tả Hiểu Tình, nhưng Tả Hiểu TÌnh không nghe máy khiến cho hắn có phần phiền muốn. Thời gian còn tại Xuân Dương, Tả Hiểu TÌnh thỉnh thoảng còn biểu hiện ra một chút dũng khí, thế nhưng khi tới Giang Thành, nàng tựa hồ như một con chim nhỏ bị kinh hoảng, hoàn toàn bị nhốt trong cái lồng của gia đình. Trương Dương không phải là không muốn đi tìm Tả Hiểu Tình mà là hắn không đành lòng làm cho nàng khó xử. Tả Hiểu TÌnh là một cô gái thiện lương, nhưng nàng cũng không có chủ kiến, nếu như hắn từng bước ép sát Tả Hiểu Tình thì chỉ càng làm nặng thêm tâm lý của nàng. Lần trước ngẫu nhiên gặp gỡ ở ngoài bệnh viện, hắn đã cảm nhận được nội tâm khổ sở của nàng, hắn không đành lòng lại làm tổn thương nàng thêm nữa. Nhưng đương nhiên Trương đại quan nhân cũng sẽ không dễ dàng buông tay. Có câu khoảng cách sinh nhung nhớ, cho đối phương khoảng cách và thời gian, biết đâu lại có hiệu quả khác.
Trương Dương đang thu thập hành lý ly khai khỏi Giang Thành, không ngờ lại có một vị khách đến đây bái phỏng, người đó chính là mẫu thân của Tả Hiểu Tình Tương Tâm Tuệ. Tương Tâm Tuệ năm nay đã bốn mươi năm tuổi, nhưng vì gìn giữ nhan sắc rất tốt nên thoạt nhìn cũng chỉ tầm gần bốn mươi một chút, cách ăn mặc rất ra dáng. Trương Dương luôn đem quý khí chia làm hai dạng, một là loại khí chất thanh cao như đoàn thị uỷ bí thư Tần Thanh, một loại là phú quý như vị viện trưởng phu nhân này đây.
Tương Tâm Tuệ giới thiệu xong không khiến cho Trương Dương có chút kinh ngạc, sau đó hắn lập tức đoán được lý do mà Tương Tâm Tuệ tới đây. Bình tâm mà nói hắn đối với cái nữ nhân thích áp đặt cường quyền này rất chi là phản cảm, bất quá bà ta vẫn là mẫu thân của Tả Hiểu TÌnh, Trương Dương đành ra bộ lễ phép mỉm cười nói: “Chào bá mẫu. Không biết bác tìm ta có chuyện gì?”
Tương Tâm Tuệ âm thầm đánh giá kĩ Trương Dương, thấy tiểu tử này cũng cao to đẹp trai, đích xác là có phong độ, nhưng nghĩ tới thân phận của hắn, trong ánh mắt bà vẫn hiện lên một tia khinh khỉnh, Tương Tâm Tuệ nhẹ giọng nói: “Ở đây nói chuyện có vẻ như cũng không tiện lắm.”
Trương Dương gật đầu, mời Tương Tâm Tuệ vào trong phòng ngồi, nguyên bản đang muốn pha trà mời thì Tương Tâm Tuệ nói: “Không cần đâu! Ta chỉ muốn nói vài lời thôi, nói xong là đi ngay!”
Trương Dương ngồi xuống đối diện với Tương Tâm Tuệ, trước ánh mắt soi mói của bà ta, Trương Dương có chút cảm giác bất an, mọi người đều nói mẹ vợ xem con rể càng nhìn càng vừa mắt, ta thế nào lại bị soi như có bệnh ko biết? Trương Dương bỗng nhớ ra Tương Tâm Tuệ này không có đem hắn coi là con rể.
Tương Tâm Tuệ nói: “Trương Dương, ta có nghe nói qua rất nhiều chuyện về ngươi, biết ngươi là một cán bộ trẻ rất có tiền đồ.” Miệng nói ra cái từ bán bộ này nhưng trong lòng Tương Tâm Tuệ cảm thấy có chút miễn cưỡng, đối với bà mà nói, một chủ nhiệm kế hoạch hoá gia đình xã thì có tính là cán bộ gì.
Trương Dương vẫn bảo trì trầm mặc, hắn đương nhiên rõ mục đích đối phương tới đây là gì, chỉ là bất quá cảm giác được mẫu thân của Tả Hiểu Tình cũng có vẻ căng thẳng quá, bản thân mình ở tịa GIang Thành lâu như vậy mà cũng chỉ ngẫu nhiên gặp qua Tả Hiểu Tình một lần, vậy mà bà ta đã fải vội tới đây, chuyện này có đung slà quản hơi nhiều hay không?
Tương Tâm Tuệ nói: “Chúng ta chỉ có một đứa con gái là Tả Hiểu TÌnh, cho nên từ nhỏ đã rất cưng chiều nó, coi nó như hòn ngọc quý trên tay. Có lẽ cũng bởi vì quá nuông chiều nó thế cho nên nó trở thành một người không có chủ kiến gì cả, đối với xã hội cũng kém hiểu biết, cho nên tới bây giờ ta vẫn phải quan tâm tới nó.”
Trương Dương mỉm cười không nói gì.
Tương Tâm Tuệ nói: “Hiểu Tình vẫn là một đứa luôn vui vẻ, hoạt bát, thế nhưng gần đây tâm tình lại rất sa sút, ngươi cũng biết vào lúc mấu chốt chuẩn bị tốt nghiệp này, học tập cũng không thể qua loa được…”
Trương Dương bỗng nhiên căt ngang lời Tương Tâm Tuệ nói: “Bá mẫu, có việc gì xin cứ nói thẳng ra đi.” Hăn không muốn nhẫn lại ngồi đây nói mấy lời vô nghĩa cùng bà ta nữa.
Tương Tâm Tuệ lại nói: “Chuyện các ngươi tại Xuân Dương huyện ta có biết một ít. Ta nghĩ thanh niên các ngươi nên cần phải tập trung tinh thần vào việc học tập…”
Trương Dương mỉm cười lần thứ hai cắt đứt lời bà ta: “Ta minh bạch ý của bá mẫu rồi. Hẳn là người không muốn ta lui tới với Hiểu TÌnh phải không?”
Tương Tâm Tuệ hơi ngẩn người, sau đó gật đầu, hai mắt lặng lẽ lưu ý quan sát phản ứng của hắn.
Trương Dương mỉm cười: “Chỉ sợ là không thể! Ta cùng Tả Hiểu TÌnh đích xác là có chút cảm tình với nhau, thế nhưng không có đến mức như người nghĩ. Về phần tương lại trở thành cái gì thì ai có thể nói trước được? Tình cảm của ta, tương lai thế nào ta cũng không thể nói trước được. Lẽ nào bá mẫu có thể sao?”
Sắc mặt Tương Tâm Tuệ trầm xuống: “Có phải là người muốn tiếp tục dây dưa với Tả Hiểu Tình hay không?”
Trương Dương cười lạnh: “Hai chữ dây dưa này bá mẫu dùng có vẻ như không thích hợp cho lắm. Ta có thể là loại người mặt dày mày dạn như vậy sao.”
Tương Tâm Tuệ nói: “Ta không ngại nói cho ngươi rằng, Hiểu Tình đã có hôn phu rồi, hắn là Hứa Gia DŨng là nhi tử của Hứa bí thư!” Tương Tâm Tuệ cố gắng dùng thân phận của Hứa Gia Dũng để bức Trương Dương phải rút lui, bất quá bà ta nói lời này rất không có phong độ.
Trương Dương cười cười đứng dạy nói: “Nàng có hôn phu hay không ta không quan tâm, cha mẹ nàng thấy thế nào ta cũng chẳng quản, người chẳng phải muốn biết rốt cuốc ta nghĩ gì sao? Ta có thể nói cho bá mẫu rằng, chỉ cần Trương Dương ta thích ai, ai cũng không thể tranh, tranh cũng không thể được.”
Tương Dương căn bản không có nghĩ Trương Dương cư nhiên là một thanh niên có khí phách, bà cho rằng Trương Dương không chỉ vô phép mà còn cuồng vọng vô cùng. Thật không biết con gái mình coi trúng hắn ở cái điểm gì. Tương Tâm Tuệ không nói gì, đứng dạy đi ra ngoài. Đi đến gần cửa chậm bước lại nói một câu: “Thanh niên nên để ý tới tiền đồ của bản thân!”
Trương Dương cười nói: “Tiền đồ của ta không nhọc bá mẫu quan tâm, ta cũng muốn nhắc nhở bá mẫu. Hiểu Tình là con người chứ không phải công cụ. Giả như ta biết trên đời có kẻ cố tình bức nàng làm chuyện mà nàng không muốn, vô luận là ai, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
Tương Tâm Tuệ tức giân tới trắng bệch cả mặt, trừng trừng mắt nhìn Trương Dương nói một câu: “Vô lại!” Sau đó lập tức rời khỏi.
Tương Tâm Tuệ cũng không phải người thứ nhất nói Trương Dương là vô lại, khằng định cũng sẽ không phải là người cuối cùng. Nhưng là sau khi Tương Tâm Tuệ mắng hắn một câu khiến cho hậu quả là hắn lại đi tới bệnh viên nhân dân số 1 tìm Tả Hiểu Tình. Hắn bỗng cảm thấy trước khi rời Giang THành phải gặp nàng một lần. Thế nhưng tới thì mới biết nguyên lại là Tả Hiểu Tình đã thực tập xong, chuẩn bị tốt nghiệp rồi.
Vừa lúc nhận được điện thoại của Tần THanh gọi tới, nguyên lai là Tần Thanh nhờ hắn lái xe đưa về Xuân Dương luôn. Trương Dương nhìn đồng hồ một chút sau đó đáp ứng hai giờ chiều tới đón nàng ngay tại nhà nàng.
Trương Dương đi tới kí túc xá nữ tìm Tả Hiểu TÌnh, nàng đang ngồi đọc sách ở một trên ghế đá. Nàng mặc cái áo sơ mi trắng, quần jean, tóc đuôi ngựa buộc cao. Lúc Trương Dương đi tới phát hiện thấy Tả Hiểu Tình tay vẫn cầm quyển sách nhưng mắt lại cứ nhìn đi đâu, trong đôi ămts tràn ngập mê võng, hắn thầm nghĩ không biết có phải nàng đang nghĩ đến mình không nữa.
Trương Dương ho khan một tiếng rồi ngồi xuống bên trái Tả Hiểu TÌnh.
Tả hiểu Tình lúc này mới phát giác ra hắn, giật mình bối rối tới mức rơi cả quyển sách xuống đất. Trương Dương cúi xuống nhặt quyển sách đặt lên bàn cho nàng, nhẹ giọng hỏi: “Khi nào mà ta trở lên đáng sợ như vậy nhỉ?”
Tả Hiểu TÌnh cắn cắn môi, hai bàn tai ghim chặt quyển sách, nhìn bộ dáng tươi cười ấm áp của Trương Dương mà trong lòng nàng không khỏi sinh ra một cảm giác chu xót. Có một việc mà nàng không thế lừa dối được chính bản thân mình đó là từ lúc ly khai huyện Xuân Dương tới giờ, trong lòng nàng vẫn luôn nhớ tới Trương Dương. Mấy ngày trước ngẫu nhiên gặp hắn ở ngay bên ngoài bệnh viện nhân dân số 1, Trương Dương trong mưa cường hôn nàng, nguyên bản là lúc ấy nàng không thể khống chế nổi cảm xúc đang dâng trào như những con sóng lớn của bản thân, nàng đối với hành động đó của hắn không hề phẫn nộ mà trái lại một loại cảm giác hạn phúc lẫn sợ hãi trước giờ chưa từng có. Thế nhưng nghĩ đến gia đình, nghĩ đến phụ mẫu, nàng biết rằng cái hạnh phúc này tuyệt đối xa vời.
Trương Dương hít sâu môt hơi nói: “Có cảm giác từ lần trước tới giờ, chúng ta có vẻ xa cách quá!”
“Ngươi không nên tới tìm ta…” Tả Hiểu Tình cố gắng ép chính mình tỉnh táo lại.
Trương Dương cười nói: “Có một số việc không phải cứ muốn là được, như lần trước chúng ta gặp nhau tại đó. Tả Hiểu Tình, có một số việc không cần phải nói rõ nhưng vẫn có thể hiểu được.” Hắn ám chỉ chính là hắn biết rõ nàng có cảm tình với hắn.
Tả Hiểu TÌnh có chút lo lăng trốn tránh ánh mắt nóng rực của hắn, nàng nhẹ giọng nói: “Chúng ta thực sự khác nhau!”
“Ta thấy chỗ khác duy nhất là nam nữ phân biệt!”
Tả Hiểu Tình cố lấy dũng khí nói: “Sau khi tốt nghiệp ta sẽ đi du học Mỹ, về sau chúng ta không thể gặp nhau nữa!”
Trong ánh mắt Trương Dương toát ra đầy vẻ ân cần yêu thương: “Ngươi đã không có tình cảm với ta tại sao còn phải trốn ránh. Hiểu Tình ta không muốn bức ngươi, ngươi rất thiện lương, thiện lương tới mức không thể quyết định cuộc sống của chính mình. Ta hôm nay đến đây cũng không phải là muốn biểu thị điều gì với ngươi, mà là ta chỉ muốn ngươi biết, vô luận ngươi đi đâu, phía sau vẫn luôn có người dõi theo ngươi. Ngươi có quyền trốn tránh tình cảm của ta, thế nhưng con bản thân ngươi thì sao?” Nói tới đây, Trương đại quan nhân không khỏi thầm phục chính mình, con mẹ nó, ta thế nào mà có thể nói hay thế nhỉ? Bất quá hắn cũng hiểu được đó cũng là chính vì hắn cảm thấy bất bình cho Tả Hiểu Tình. Tuy nói Trương đại quan nhân dễ rung động, nhưng tất cả đều là chân tình.
Đôi mắt đẹp của Tả Hiểu Tình đã rưng rưng ngấn lệ: “Trương Dương! Cho ta thời gian, đê ta có thể an tĩnh một thời gian.”
Trương Dương gật đầu, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Tả Hiểu TÌnh, nhẹ giọng nói: “Vô luận bao lâu ta cũng có thể chờ ngươi, bất qua ngươi cũng phải đáp ứng ta một việc, đó là không được tận lực trốn tránh ta. Nếu không ta sẽ chủ động tới tìm ngươi đó.”
Nội tâm như yếu của Tả Hiểu TÌnh lại bị những lời nói của hắn đánh trúng, nàng nắm chặt tay Trương Dương, đôi nắt đẹp nhin hắn đầy thâm tình, khuôn mặt tái rốt cuộc cũng hồng lên, nàng nhỏ giọng nói: “Có lẽ bởi ta thiếu dũng cảm, thiếu độc lập, thiếu chính kiến của bản thân mình. Nhưng cho ta thời gian, để ta có thể học được những thứ đó. Hiện tại ta sẽ không tránh né ngươi, nhưng ngươi cũng không được nhắc tới những chuyện này, hiện tại chúng ta cứ là bằng hữu phổ thông. Như vậy có được không?”
Trương Dương mìm cười đáp ứng nàng.
Tả Hiểu Tình chậm rãi đưa bàn tay lên má hắn, ôn nhu hỏi: “Có đau không?”
Trương Dương gật đầu: “Có chứ! Nhưng ta không đau ở đây mà đau trong lòng!”
Tả Hiểu Tình bỗng nhiên tiến sát lại, nhẹ nhàng với lên hôn môn hắn một cái, sau đó nhanh chóng rời đi, vừa đi vừa nói: “Mẹ ta vừa gọi, ta phải đi đây!”
Trương Dương cũng biết trong khoảng thời gian ngắn này, Tả Hiểu Tình vô pháp thoát khỏi áp lực từ mẫu thân nàng. Với tính cách của nàng, nếu như mình càng gây áp lực sợ rằng nàng lại càng chốn chạy, nhìn thân ảnh tả Hiểu Tình đang rời đi, hắn đưa tay lên môi, như cảm nhân được dư hương của đôi môi Tả Hiểu Tình vẫn còn đâu đây. Những đắn đo lo lắng trong lòng tan biến sạch, hắn tin tưởng Tả Hiểu Tình đối với mình rất có tình cảm, chỉ là nàng không dám thừa nhần, cho nên càng không giám tiếp thu tình cảm từ hắn. Nhớ tới mẫu thân Tương tâm Tuệ kia của nàng, trong lòng hắn không khỏi thầm nghĩ: “Tương Tâm Tuệ, rồi sẽ có một ngày ngươi thấy ai mứoi là tài tuấn!”
/2583
|