Lương Thành Long chỉ nói vui mà thôi, tất nhiên hắn sẽ không thật lòng mời Quy Điền Hạo Nhị, tiêu phí lượng lớn tiền lương của tập đoàn hắn, dưới cái nhìn của Lương Thành Long, phí một số lượng tiền lớn như thế để đi mời một tên Nhật Bản chẳng đáng giá, trong tập đoàn của hắn cũng không thiếu người tài giỏi như thế, đồng dạng là nhân viên quản lý kỹ thuật thì tiền lương tuyển dụng trong nước rẻ hơn nhiều, cái mà thương nhân suy nghĩ đầu tiên tất nhiên là chi phí.
Nói tới uống rượu thì Cao Liêm Minh, Lương Thành Long thêm cả Quy Điền Hạo Nhị cũng không phải đối thủ của Trương Dương, có điều là Trương Dương tối nay có chút không yên lòng, khoảng bảy giờ rưỡi đã sớm rời đi, nói có chuyện gấp phải rời khỏi trước.
Đây chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra, Lương Thành Long tiễn Trương Dương đến ngoài cửa: Bạn thân, cậu thật là không trượng nghĩa, mọi người là do cậu mời tới, sao cậu lại có thể đi trước?
Trương Dương cười nói: Tôi thật sự có chuyện, còn những người khách hôm nay tôi van anh chú ý giùm, tình bạn thân chúng ta cách mạng hữu nghị dài vạn năm, sau này tôi nhất định sẽ bồi thường cho anh thật tốt.
Lương Thành Long làm ra vẻ mặt cầu xin nói: Cậu bồi thường tôi như thế nào? Lại cho tên Nhật Bản kiểm tra an toàn chất lượng công trình của tôi sao? Trương Dương nói: Sắp sửa đấu thầu rồi, nghĩ lại khaorn công trình cua anh đi!
Lương Thành Long bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của thằng nhãi này dần đi xa, cảm thấy Trương Dương có biến đổi chính là càng ngày càng dối trá, ngay cả chiêu giải khát trong mơ này cũng đều dùng với hắn, cục diện chín đàn Nam Tích hiện nay đang hỗn loạn, khối đất còn chưa biết lúc nào mới có thể đấu thầu, cho dù bắt được thầu, khoản công trình này cũng rất khó làm tại trong khoảng thời gian ngắn.
Sở dĩ Trương Dương đi gấp như thế cũng là có nguyên nhân, lúc hắn đang ăn thì nhận được một cú điện thoại của Tần Truyền Lương, Tần Thanh bị bệnh, đã bị bệnh ba ngày nhưng vẫn sốt cao không giảm, bảo nàng đi bệnh viện nàng lại không đi, chỉ là tự mình uống chút thuốc, cũng không chuyển biến tốt, càng làm cho Tần Truyền Lương đau lòng chính là Tần Thanh vẫn kiên trì đi làm mỗi ngày, Tần Truyền Lương vốn dự định sau hai ngày này sẽ trở lại Giang Thành, nhưng bởi vì con gái sinh bệnh lại ngừng lại. Bất luận ông ấy khuyên can con gái ở nhà nghỉ ngơi như thế nào nhưng Tần Thanh vẫn là không nghe, Tần Truyền Lương không biết làm sao chỉ có thể gọi điện thoại cho Trương Dương.
Trương Dương vừa nghe Tần Thanh bị bệnh, tất nhiên không để ý tới chuyện của hắn, lập tức đi ô-tô đi tới Lam Sơn.
Tần Thanh không nghĩ tới Trương Dương sẽ tới muộn như thế, nàng có chút vô cùng kinh ngạc, nhìn về Trương Dương ở ngoài cửa mà hầu như có chút không thể tin tưởng vào hai mắt của mình. Có điều là nàng lập tức liền đoán ra được có chuyện gì xảy ra, chuyển hướng cha mình nói: Có phải ba gọi điện thoại cho Trương Dương hay. . . , nói còn chưa dứt lời, liền đã nổi lên cơn ho khan.
Từ trong ánh mắt Trương Dương hiện ra vài phần quan tâm lo lắng, hắn nhẹ giọng nói: Chú Tần nói chị bị bệnh rất nặng, cho nên tôi đi qua xem bệnh cho chị. Tần Truyền Lương nhiệt tình mời Trương Dương đi vào.
Tần Thanh có chút bất đắc dĩ lắc đầu hướng cha mình, biểu hiện ra tuy rằng hờn giận nhưng trong lòng lại cực kỳ vui mừng, trong khoảng thời gian này nàng cùng Trương Dương đều bận về các loại việc chính vụ, tuy rằng khoảng cách Nam Tích cùng Lam Sơn khá gần nhưng bọn họ lại ít có cơ hội gặp mặt.
Tần Truyền Lương nói: Trương Dương, cháu giúp tôi khuyên nhủ chị Thanh của cháu đi, nó bị bệnh nhiều ngày như vậy, mà vẫn kiên trì đi làm việc, quả thực là tàn phá thân thể của mình mà! Tần Truyền Lương tương đối đau xót đối với đứa con gái này, Tần Thanh nói: Ba, con không có chuyện gì ba lại gọi người. . . Nàng lại bắt đầu ho khan.
Trương Dương nói: Chị Thanh, để tôi bắt mạch cho chị đi!
Tần Thanh gật đầu, đi tới ngồi xuống ghế sa ***, đưa tay cổ tay xoay ngược lại, bình thản đặt tại trên bàn trà, Trương Dương ngồi xuống cạnh nàng, ngón giữa của tay phải dán trên cổ tay nõn nà của nàng, nhìn từ mạch tượng của Tần Thanh, không chỉ có cảm mạo đơn giản như vậy, mà là tu vi nội lực của Tần Thanh đối mặt với một lần đột phá. Trước đó Tần Thanh cũng từng gặp phải tình huống giống như vậy, Trương Dương dạy cho nàng bộ nội công tâm pháp này, kỳ thực cũng dạy cho Cố Giai Đồng, Hải Lan, có điều là các nàng đều không làm được lòng trong như nước giống như Tần Thanh, Tần Thanh thân là Phó thị trưởng thành phố Lam Sơn, vốn hẳn là người bận rộn nhất, có điều là nàng cực kỳ chú tâm trên công tác, ngược lại là người có thể tĩnh tâm dễ nhất, cho nên sau khi nàng cùng Trương Dương tu tập nội công, đã chăm chỉ tập luyện không ngừng nghỉ, cho nên tu vi nội lực đã là người cao nhất trong chư nữ.
Ở trước mặt Tần Truyền Lương, Trương Dương tất nhiên không thể nói bệnh này của Tần Thanh rốt cuộc là do nguyên nhân gì, hắn nhíu nhíu đầu mày.
Tần Truyền Lương thấy vẻ mặt của hắn, không khỏi kinh hoảng nói: Trương Dương, thế nào? Bệnh của Tiểu Thanh có nặng lắm không?
Trương Dương nói: Là cảm mạo, có điều là rất nặng, phải tới bệnh viện xem.
Tần Truyền Lương nói: Tôi đã nói phải sớm tới bệnh viện mà! Ông ta chuẩn bị đi thay quần áo theo cùng nhau đi qua thì Tần Thanh lại nói: Ba, đã trễ thế này rồi, ba đừng đi, để cho Trương Dương đưa con qua là được rồi, chờ xem bệnh xong, lại bảo cậu ấy đưa con trở về.
Tần Truyền Lương nghe thấy con gái nói như vậy, gật đầu, bản thân ông ta cũng rất yên tâm đối với Trương Dương, căn dặn nói: Đợi tới bệnh viện thì gọi điện thoại về, xem bác sĩ nói như thế nào. Tần Truyền Lương lấy áo ba-đờ -xuy của Tần Thanh tới cho nàng mặc, thẳng đến khi nhìn theo bóng Trương Dương mang theo Tần Thanh trên ô-tô đi xa, lúc này mới đóng cửa phòng lại.
Ô tô đi ra khỏi khu nhà gia thuộc Thành Ủy, Tần Thanh nghiêng người, đầu gối lên vai của Trương Dương, nhẹ nhàng nói: Anh thật hư, vì sao lại gạt cha tôi?
Trương Dương nói: Tôi gạt ông ấy lúc nào chứ? Tần Thanh nói: Bệnh gì mà anh không xem được chứ? Vì sao nói phải đi bệnh viện?
Trương Dương nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng toát mà chỉnh tề, trong đêm đen lóe sáng giống như vỏ sò : Tôi cũng chưa nói không cho chú Tần cùng đi, rõ ràng là chị không cho ông ấy đi theo, hẳn là chị dụng tâm kín đáo mới đúng!
Tần Thanh bị hắn nói trúng, mặt không khỏi nóng lên, vốn định cãi cọ hai câu, nhưng mà vừa định nói thì lại ho khan kịch liệt lên.
Trương Dương dùng tay trái lái xe, tay phải đau xót vỗ nhẹ lưng đẹp của Tần Thanh, Tần Thanh vất vả lắm mới ngừng được ho khan, thở dốc nói: Có lẽ là tôi thật sự phải đi bệnh viện!
Phía trước chính là bệnh viện Nhân Dân Số 1 của thành phố Lam Sơn, Trương Dương đi tới trước cửa lớn cũng không dừng lại, mà là tiếp tục chạy tới về phía trước.
Tần Thanh vô lực tựa trên bờ vai của hắn: Tôi có thể truyền nhiễm cảm mạo cho anh hay không ?
Trương Dương mỉm cười nói: Vì sao không hỏi tôi muốn dẫn chị đi đâu?
Tần Thanh nhắm lại đôi mắt đẹp: Không muốn hỏi, anh nguyện ý mang tôi đi đâu liền đi tới nơi đó. Tần Thanh bỗng nhiên nghĩ, nếu như Trương Dương bây giờ mang theo mình lưu lạc chân trời, mình có thể cùng đi với hắn hay không? Đáp án hiển nhiên là khẳng định, trước mặt người khác thì nàng là một vị Phó thị trưởng lãnh tĩnh mà cơ trí, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thành tích làm chẳng biết bao nhiêu người đố kị cùng ước ao, nhưng mà ở trong lòng của Tần Thanh, không có gì quan trọng hơn so với Trương Dương.
Ô tô đi tới Kiều Sơn ở ngoại thành phía Tây của Lam Sơn, Trương Dương phóng dọc theo đường núi lên tới đỉnh núi, dừng xe lại trên chỗ đất bằng tại trên đỉnh núi, rồi mời nàng mở đôi mắt đẹp ra, lúc này nàng mới ý thức được Trương Dương đem mình đưa đến chỗ nào, nhẹ nhàng nói: Nửa đêm đến nơi đây làm cái gì?
Trương Dương cười cười, lấy ra một cái ấm nước từ bên trong xe uống một ngụm: Chỗ này yên tĩnh!
Tần Thanh mở cửa xe ra, gió núi thổi tới trước mặt, nàng không khỏi rùng mình một cái, lập tức khóa chặt áo ba-đờ-xuy, tuy rằng Kiều Sơn không cao, nhưng mà đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy rõ ràng toàn cảnh đêm khuya người vắng của Lam Sơn, không ai chạy đến chỗ này lên trên ngọn núi giữa đêm như vậy.
Trương Dương cùng Tần Thanh đi tiếp, hắn mở cánh tay ra đem cả người Tần Thanh ôm vào trong lòng, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho nàng, thấp giọng nói: Nơi này chỉ có hai người chúng ta, không ai quấy rầy chúng ta.
Tần Thanh xoay qua, Trương Dương cúi đầu muốn ăn nàng nhưng Tần Thanh nói: Không, sẽ lây truyền cảm mạo cho anh . . , Trương đại quan nhân mặc kệ những thứ đó, bắt được đôi môi anh đào tươi mọng của Tần Thanh, cố sức uống một ngụm, nhưng lúc này điện thoại di động của Tần Thanh vang lên, Trương Dương đành phải buông Tần Thanh ra, Tần Thanh lấy ra điện thoại di động, thấy điện thoại là từ nhà gọi tới, thè lưỡi, bộ dạng xinh đẹp khả ái giống như đứa trẻ làm sai chuyện, cũng là do cha lo lắng nàng có việc, gọi điện thoại qua hỏi tình huống của nàng.
Tần Thanh nhẹ giọng nói: Ba, Trương Dương vừa cùngt con gặp bác sĩ, bác sĩ nói phải truyền dịch, ba ngủ trước đi, tôi phải truyền hai bình nước, có lẽ phải hai ba giờ nữa mới có thể trở lại. Cúp điện thoại, phát hiện Trương Dương đang nhìn mình với biểu tình cổ quái, mặt Tần Thanh đỏ lên, sẵng giọng: Đều là do anh, làm hại tôi phải nói dối với cha.
Trương Dương cười nói: Không phải nói dối, chúng ta đi ra là vì truyền dịch =)), có lẽ chúng ta nắm chặt thời gian truyền dịch cho chị, đừng để cho chú ấy đợi lâu.
Tần Thanh đỏ mặt nện một quyền vào miệng hắn: Lưu manh, việc đứng đắn nói đến trong miệng anh liền biến chất rồi.
Trương Dương mỉm cười nói: Vậy chúng ta hãy vừa truyền dịch vừa nói.
Tần Thanh nói: Tôi còn đang cảm mạo đó, anh không muốn bệnh tình của tôi tăng lên chứ?
Trương Dương nói: Có rất nhiều loại phương thức chữa bệnh, bệnh của chị chỉ có tôi mới có thể chữa cho tốt!
Tần Thanh lúc đầu còn có chút oán trách, cho rằng Trương Dương tại lúc này mà vẫn đang nghĩ tới chuyện nam nữ hoan hảo, cũng không biết thương hương tiếc ngọc chút nào, nhưng mà nàng lại không đành lòng cự tuyệt Trương Dương, hai người dây dưa cùng một chỗ trong xe, Tần Thanh nói: Nếu như bị tôi truyền nhiễm bị cảm, đừng trách tôi đó! Trương Dương cười nói: Vấn đề chủ yếu của chị không phải ở cảm mạo, mà là nội lực đối mặt với việc đột phá, tôi giúp chị!
Tần Thanh cảm giác được bàn tay của thằng nhãi này đã bắt đầu cởi quần áo của mình, mặt nóng lên nói: Loại chuyện này cũng có liên quan với tu luyện nội công? Trương Dương nói: Quá khứ tôi cho rằng không có quan hệ gì, nhưng gần đây phát hiện võ công chân chính đạt được mức đại thành, đây là một cái lối tắt. Trương đại quan nhân cũng không phải nói vui đùa, hắn chiếm được một quyển Đông Cung Đồ từ chỗ Lý Tín Nghĩa, sau khi hắn trải qua một đoạn thời gian nghiên cứu, phát hiện trong đó ẩn chứa một bộ nội công âm dương song tu.
Tần Thanh nói: Tôi không tin!
Trương Dương bật đèn, từ trong hốc tay vịn đem quyển Đông Cung Đồ kia ra, đưa ra cho Tần Thanh xem, Tần Thanh nhìn tấm Đông Cung Đồ, trên mặt bức tranh là hai người nam nữ lõa lồ, hai mắt mới vừa nhìn mặt liền đỏ lên,nàng xấu hổ không nhịn được nói: Anh đúng là tên mặt dày, làm sao lại thu thập mấy thứ này? Tôi sẽ báo cảnh sát, bắt anh lại vì tội phát tán đồ đồi trụy.
Trương Dương nói: Thứ này không bình thường như vậy, chị nhìn kỹ xem, trên người trong tranh này có tư liệu tập luyện kinh mạch, chính là một bộ nội công tâm pháp âm dương song tu, chị ngẫm lại là lực lượng một người lớn hay là lực lượng hai người lớn hơn? Dựa theo phương pháp này tập luyện, có thể đi qua phương thức âm dương giao hợp làm cho kinh mạch của hai người được đả thông, khi tu luyện cũng có thể đạt được hiệu quả làm ít ăn nhiều.
Tần Thanh có chút không thể tin tưởng nói: Thực sự thần kỳ như thế? Trương Dương nói: Tôi vừa nắm được một chút phương pháp rõ ràng, có điều là còn chưa luyện tập qua.
Tần Thanh xì nói: Tôi không tin.
Trương Dương nói: Tôi lừa chị làm cái gì? Tu luyện loại công phu này, nội lực của hai người đều phải có căn cơ nhất định, nội lực của chị đã có thành tựu, hẳn là có thể phối hợp với tôi.
Tần Thanh xấu hổ nói: Tên xấu xa này, làm chuyện này mà cũng đều phải tìm một lý do đường hoàng nữa. Trương Dương cười nói: Chị vẫn là không tin tôi!
Tần Thanh cảm thấy thân dưới mát lạnh, qua chút thời gian này đã làm cho Trương Dương đem quần của nàng cởi ra sạch, tuy Tần Thanh đã thấy tấm Đông Cung Đồ kia, nhưng mà vẫn không tín nhiệm đối với chuyện ma quỷ âm dương song tu của Trương Dương, nhưng mà kiều khu tại dưới sự vỗ về trêu đùa của Trương Dương đã bắt đầu có phản ứng, rốt cục nàng tách hai chân ra, chậm rãi ngồi ở phái trên hai chân của Trương Dương, hai người trong bóng tối yên lặng thể nghiệm cảm giác hòa hợp một thể.
Hai người lặng lẽ di động tại bên trong thùng xe tối đen, hô hấp của bọn họ trở nên càng ngày càng gấp, nhiệt độ cơ thể của Tần Thanh không ngừng tăng lên, nàng ôm chặt lấy thân thể của Trương Dương, Trương Dương cởi vạt áo của nàng ra, hôn lên cái cổ trắng của nàng, dọc theo đường cong yểu điệu của nàng tiến vào bộ ngực của nàng.
Bỗng dưng điện thoại của Tần Thanh lại vang lên đúng lúc này, vẫn là điện thoại của cha, Tần Thanh cầm lấy điện thoại, một tay che mồm của Trương Dương, rất sợ hắn xuất ra âm thanh gì đó, cố hết sức làm cho thanh âm của mình có vẻ bình tĩnh: Ba, con còn ở tại bệnh viện, tiêm xong sẽ đi. . . Nói xong, Tần Thanh liền vội vàng tắt điện thoại.
Trương Dương cười xấu xa nhìn nàng, thấp giọng nói: Trên đời này có kim tiêm lớn như vậy sao? =))
Tần Thanh xấu hổ không chịu nổi liền cố sức đẩy ngã hắn tại trên lưng ghế dựa, cả người nhào tới, tức giận nói: Anh muốn hại chết tôi sao?
Trương đại quan nhân tất nhiên sẽ không hại nàng, cả yêu thương còn không kịp nữa, hai tay bọn họ sờ qua lại, Tần Thanh tại trong sung sướng cực độ, cả người giống như bay trên mây, không lâu sau nàng liền sinh ra một loại cảm giác hoàn toàn mới chưa từng có bao giờ, giống như là kinh mạch của nàng cùng Trương Dương ở tại cùng nhau, nôi lực của hai người quán thông, thuận lợi lưu động tại trong cơ thể hai người. Trương Dương cũng là lần đầu tiên nếm thử loại phương pháp song tu này, hắn không nghĩ tới nội lực Tần Thanh lại có thể có được tu vi như vậy, lúc bắt đầu hắn còn lo lắng đến nặng lực chịu đựng của kinh mạch Tần Thanh, chỉ dám đem một chút nội lực thẩm thấu vào bên trong cơ thể của nàng, nhưng về sau lại có thể đem ba thành nội lực đẩy vào trong kinh mạch của Tần Thanh, dựa theo phương pháp trên Đông Cung Đồ, đối với hai bên tu hành nội lực như vậy đều là rất có lợi, đương nhiên đối với bên có nội lực yếu kém hơn thì lợi ích thu được lại còn lớn hơn một chút.
Tần Thanh chẳng biết mất đi ý thức từ lúc nào, một đoạn ký ức này trống rỗng. Chờ đến khi nàng tỉnh táo lại, phát hiện cơ thể trần truồng của mình đang nằm úp sấp trên người Trương Dương, kinh mạch hai người đều hiện lên như các sợi nhỏ màu đỏ, bên trong xe cũng không mở cho gió vào, nhưng là bọn hắn lại không cảm giác được bất luận cái lạnh gì.
Tần Thanh vươn tay chỉ tại trên chóp mũi của Trương Dương, điểm nhẹ một chút: Vừa rồi tôi làm sao vậy?
Trương Dương mỉm cười nói: Chị vừa rồi quá hưng phấn, cho nên mới ngất đi thôi.
Tần Thanh mai phục đầu tại bả vai của Trương Dương rồi mở miệng cắn một cái, lần hạ răng này tương đối nặng, để lại một cái dấu răng xinh xắn chỉnh tề tại trên vai của hắn.
Trương Dương vươn tay ra nhẹ nhàng phát lên kiều đồn của nàng một cái, nhẹ giọng nói: Loại phương pháp âm dương song tu này phải tiến hành theo chất lượng, tuy rằng nội lực của chị có căn cơ nhất định, nhưng mà vẫn kém tôi quá xa, bởi vì là lần đầu tiên luyện tập, cho nên tôi khống chế không tốt, nội lực truyền vào trong cơ thể của chị hơi mạnh mẽ một chút, kinh mạch của chị không chịu nổi áp lực lớn như vậy, cho nên mới ngất xỉu, có điều là sau này sẽ không còn như thế nữa.
Tần Thanh đỏ mặt muốn bò lên từ trên người của Trương Dương, lại bị Trương Dương ôm chặt lấy không thoát thân được, nàng vừa thẹn vừa vội nói: Sau này tôi không cùng anh luyện cái song tu gì nữa, tôi thấy là một tà pháp, nếu như khống chế không tốt, chẳng phải là tôi bị anh hại chết sao.
Trương Dương cười nói: Chị sợ chết à?
Tần Thanh nói: Không sợ chết, nhưng mà tôi sợ chết như vậy, để cho người khác biết thì xấu hổ lắm!
Trương Dương cười nói: Nếu như thực sự bởi vì chuyện này mà chết, tôi cùng chị cùng nhau đi, tối đa người ta nói chúng ta là bị truyện dịch phản ứng, bây giờ ở bệnh viện có khá nhiều người chết bởi vì truyền dịch phản ứng đó.
Tần Thanh xấu hổ che cái miệng của hắn: Còn nói nữa, chỉ nói bậy!
Trương đại quan nhân nói: Có lẽ chúng ta phải nắm chắc thời gian!
Làm cái gì? Trong lúc nhất thời Tần Thanh cũng không rõ ý tứ của hắn.
Trương Dương nói: Truyền dịch đó, chị không phải nói có hai bình nước muốn truyền sao, muốn bệnh chóng lành nhanh một chút thì phải tiêm thuốc đúng liều.
Cút! Có tin tôi cắn chết anh hay không!
Không tiếc sao?
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Phó thị trưởng Tần đương nhiên không muốn cắn chết Trương Dương, tuy rằng cắn hắn vài cái, nhưng đều là không đau không ngứa, Trương Dương vất vả khổ sở từ Nam Tích suốt đêm chạy tới đây, tuy rằng phương thức chữa bệnh cho nàng này còn phải tranh luận ( ta cũng muốn chữa bệnh cho nàng=)) ), có điều là sự quan tâm của Trương Dương đối với nàng quan tâm là không thể nghi ngờ, Tần Thanh rất cảm động, còn cách hừng đông một chút thì Trương Dương đưa nàng tiễn trở về nhà, lão gia tử đang chờ ở nhà, truyền dịch cũng không có khả năng mất cả một đêm, sau khi Tần Thanh đi xuống xe liền cảm thấy có chút khó chịu, giữa hai chân khô khô nhầy nhầy, thằng nhãi này trái lại chưa chuyên nghiệp, để lại không ít cái gì đó tại trong cơ thể nàng =.= nhưng Tần Thanh cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, nhiệt độ cơ thể bình thường lại, cũng không ho khan nữa, xem ra thuật song tu của Trương Dương thật đúng là rất thần kỳ.
Trương Dương hướng cửa lớn của khu gia thuộc Thành Ủy bĩu môi nói: Tôi sẽ không tiễn chị tiến vào, quá muộn rồi, sợ người khác nhìn thấy sẽ nói xấu.
Tần Thanh cắn cắn môi anh đào, nhẹ giọng nói: Anh phải đi?
Trương Dương gật đầu nói: Chị không có việc gì thì tôi an tâm rồi, tôi bây giờ trở lại Nam Tích còn có thể ngủ được một giấc!
Tần Thanh nhìn nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời của Trương Dương, chẳng biết vì sao mũi bỗng nhiên sụt sịt, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi ra, tuy rằng nàng cố hết sức kiềm chế, Trương Dương vẫn thấy được hai giọt trong suốt trong đôi mắt đẹp kia của nàng, biết Tần Thanh lưu luyến mình, hắn dịu dàng nói: Mau trở về đi, vất vả lắm bệnh mới đỡ, nghìn vạn lần đừng sinh bệnh nữa.
Tần Thanh gật đầu, vẻ mềm yếu của nàng sẽ chỉ biểu hiện ra ngoài ở trước mặt của Trương Dương, thân thiết nói: Anh cũng đừng vội vã chạy trở về, ở lại Lam Sơn đi, chờ ngày mai hãy trở lại.
Trương Dương cười nói: Chị cũng đừng quản tôi, thân thể tôi rất tốt, đừng nói là quay về Nam Tích, bây giờ lái xe đi kinh thành cũng không có vấn đề gì.
Tần Thanh biết cũng không thích hợp nói lâu, hướng hắn gật đầu rồi xoay người rời đi.
Trương Dương thấy Tần Thanh vào cửa cũng khởi động xe rời khỏi.
Chưa tới chín giờ, Tần Thanh gọi điện thoại hỏi Trương Dương đã về đến nhà chưa.
Trương Dương cười nói: Thế nào rồi, thân thể đã thoải mái hơn rồi đúng không?
Tần Thanh xì nói: Anh còn không biết xấu hổ sao mà hỏi, tôi tắm rất lâu mới đem được mùi vị kia trên người anh tẩy đi, đồ đáng ghét chết tiệt.
Trương đại quan nhân có chút ít đắc ý nở nụ cười.
Tần Thanh nói: Tôi không sao, vừa đo lại nhiệt độ cơ thể, đã bình thường rồi.
Trương Dương nói: Tôi đã nói rồi, loại phương pháp âm dương song tu này rất có lợi đối với chị.
Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, giống như hai người chúng ta gặp nhau không có gì khác để nói vậy, tôi bây giờ ngẫm lại, anh từ xa chạy tới, đến tột cùng muốn làm cái gì?
Trương Dương không nhịn được phá lên cười, đúng vậy, mình từ xa chạy tới chính là để chữa bệnh cho Phó thị trưởng Tần, ngay cả nói cũng đều chưa kịp nói nhiều thêm vài câu.
Tần Thanh nói: Ba tôi thấy tôi khỏi bệnh, chuẩn bịy hai ngày nữa sẽ quay về Giang Thành.
Trương Dương lúc này mới nhớ tới những điều lúc trước mình quên nói với Tần Thanh, hắn thấp giọng nói: Tỉnhg đã quyết định Lý Trường Vũ đến Nam Tích đảm nhiệm chức Phó thị trưởng Thường Vụ cùng Phó bí thư Thành Ủy, mấy ngày nữa sẽ qua tiếp nhiệm.
Tần Thanh nói: Chính là ông ấy mời ba tôi trở lại làm cố vấn, bây giờ ông ấy cũng tới, ba tôi còn quay về làm cái gì?
Trương Dương nói: Chú Tần về đó là do nhớ nhà, căn bản không phải muốn trở lại làm cố vấn, chị cứ để cho ông ấy trở về đi, dù sao Tần Bạch ở đó, ông ấy còn lo lắng.
Tần Thanh ừ một tiếng, lại nói: Tỉnh quyết định cho Lý Trường Vũ tới, chẳng lẽ là bất mãn đối với hai người lãnh đạo của thành phố Nam Tích sao?
Trương Dương nói: Tình hình cụ thể thì tôi cũng không rõ ràng lắm, dù sao Lý Trường Vũ đến đối với tôi chỉ có lợi.
Tần Thanh nở nụ cười khan khách : Anh đó! Có phải lại làm tốt chuản bị đấu tranh anh dũng vì thị trưởng Lý hay không?
Trương Dương nói: Nếu như ở quá khứ tôi sẽ làm như vậy, nhưng bây giờ ý nghĩ của tôi có một chút thay đổi.
Tần Thanh đang hứng thú nói chuyện, ôm một cái gối ôm nằm ở trên giường, dịu dàng nói: Anh nói đi, tôi nghe đây!
Trương Dương nói: Tôi lăn lộn tại trong thể chế lâu như vậy, bỗng nhiên phát hiện chính trị chính là chính trị, cao thủ đùa bỡn chính trị đều là cực kỳ để ý tới lý trí, con người của tôi là một dị loại, vẫn đều là bắn tình cảm ra bốn phía, quan trường Bình Hải có lẽ chỉ có một mình tôi như vậy.
Tần Thanh cười rất hài lòng: Anh đó! Cuối cùng cũng ý thức được, có điều là chính bởi vì cái đó nên anh mới không giống với người thường.
Trương Dương nói: Quá khứ lúc tôi ở tại Giang Thành, Đỗ Thiên Dã cũng thế, Lý Trường Vũ cũng vậy, bọn họ đều rất lý trí, cảm tình là cảm tình, công tác là công tác, bọn họ có thể đem hai cái phân chia ra được tốt, vài lần tôi bị té nhào kỳ thực đều thua trên mặt thiếu lý trí, quá dễ xử trí theo cảm tính. Trương Dương sở dĩ nói những lời này là có nguyên nhân, trước đó lúc hắn gặp Cố Duẫn Tri, ông ta đã đặc biệt hỏi qua hắn. Cố Duẫn Tri lúc đó cho hắn một cái kiến nghị, làm cho hắn bứt ra ngoài vòng đấu tranh chính trị, không phải lo làm một đứa trẻ không may. Lý Trường Vũ đến Nam Tích lần này tất nhiên sẽ làm cho làn sóng ngầm chính trị của Nam Tích bắt đầu khởi động, trở nên sóng lớn cuộn trào mãnh liệt. Ông ta cùng bí thư Thành Ủy Từ Quang Nhiên và thị trưởng Hạ Bá Đạt khẳng định sẽ phải có một hồi ác chiến, ngay cả Trương đại quan nhân không rèn luyện chính trị hàng ngày cũng có thể dự kiến được. Trong quá khứ hắn đã vô số lần hành động dũng mãnh trên chính trị, nhưng kết quả cuối cùng thường thường là đứa trẻ xui xẻo, Lý Trường Vũ tới Nam Tích, hắn khẳng định sẽ đứng ở bên Lý Trường Vũ, có điều là tâm tính của Trương Dương bây giờ đã chút thay đổi, không có khả năng đấu tranh anh dũng đánh đánh giết giết vì bọn họ giống như trong quá khứ.
Tần Thanh từ trong lời nói của Trương Dương nhận thấy được, trên tâm lý của Trương Dương vẫn tồn tại một chút ám ảnh đối với chuyện sân bay mới Giang Thành, nàng dịu dàng nói: Kỳ thực anh không cần phải tận lực đi làm cái gì, quá khứ anh lộ ra yêu ghét cá nhân, trọng cảm tình dễ xung động, nhưng con người cuối cùng sẽ dần trưởng thành, anh bây giờ đã là chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao thành phố Nam Tích, là cán bộ cấp chính xử, nhiệm vụ của anh là phải làm tốt chức trách của mình, anh vĩnh viễn sẽ không hiểu được tâm tư của lãnh đạo, cũng không cần phải đi sai, nếu như đấu tranh giữa bọn họ không chạm đến anh thì anh cũng không cần phải chủ động đi tham dự vào, chỉ có rời xa cái vòng thị phi này mới có thể thấy rõ được đến tột cùng ai đúng ai sai, so với việc phí sức vào đấu tranh chính trị như vậy còn không bằng kiên định làm thật tốt bổn phận công tác của mình.
Trương Dương nở nụ cười: Chị Thanh , cũng là chị nói đúng lòng tôi nhất.
Tần Thanh nói: Bây giờ tuy rằng anh biết thế, nhưng mà tôi hiểu tính tình của anh, đến lúc đó khó bảo toàn sẽ không theo vào giúp vui.
Trương Dương nói: Người cuối cùng sẽ trưởng thành, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi cũng đã có quá nhiều điểm đáng nhớ, tình cảm cùng chính trị tôi phân biệt được rõ ràng. Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, lại nói: Nếu như tỉnh quyết định phái chị tới làm Phó thị trưởng Thường Vụ thì thật tốt!
Có cái gì tốt?
Tôi sẽ không tranh chấp như vậy, tôi có thể giương cao cờ xí trước tiên đứng ở bên chị, ai dám đấu tranh chính trị với chị chính là làm khó dễ Trương Dương tôi, tôi sẽ làm cho hắn răng rơi đầy đất, tôi cam tâm làm lính hầu của chị, giết ra một mảnh trời tại Nam Tích cho chị!
Ở đầu kia của điện thoại Tần Thanh cười đến rung cả người, tuy rằng Trương Dương nói hơi thái quá, nhưng mà lại làm cho trái tim thiếu nữ của Tần Thanh ấm áp, Tần Thanh nói: Trương Dương, vì anh, tôi làm cái gì cũng đều cam tâm tình nguyện. . .
... ... ... ... . . .
Cường hãn như Trương đại quan nhân không ngờ lại có thể sinh bệnh, đêm đó sau khi hắn trở lại Nam Tích liền bắt đầu đánh hắt xì, sau đó không ngừng ho khan, cứu người khó cứu mình, Trương Dương mất một phen tự định giá mới hiểu rõ ràng, mình hẳn là bị Tần Thanh lây truyền, lấy thân thể của hắn vốn sẽ không dễ dàng cảm mạo như vậy, vấn đề xảy ra tại trên mặt song tu, có thể là lần đầu tiên tu tập, Trương đại quan nhân không khống chế được tốt nội lực, trị khỏi cho Tần Thanh, còn mình lại ngã bệnh.
Tuy rằng sinh bệnh, nhưng công tác không thể ngừng lại, sáng sớm hôm sau còn phải đi hiện trường nói chuyện ban thông tin, Trương đại quan nhân từ trước tới nay lần đầu tiên bịt khẩu trang che cái miệng to, đi tới ký túc xá của Ủy Ban Thể Dục Thể Thao bên cạnh khách sạn quốc tế Nam Dương.
Cao Liêm Minh gặp Trương Dương tại cửa lớn, thiếu chút nữa không nhận ra hắn, nhìn chằm chằm Trương Dương, nhìn kỹ một hồi mới vừa nói: Trương Dương! Hắn mang theo vẻ vô cùng kinh ngạc, một đêm không gặp, tên này bịt khẩu trang làm cái gì?
Trương Dương ồm ồm nói: Bị cảm. . . Hắt xì!
Cao Liêm Minh cuống quít lùi về phía sau vài bước: Có phải tối hôm qua đã làm chuyện xấu gì phải không? Không mặc đủ quần áo ? Thằng nhãi này tại ác ý phỏng đoán, có điều là hắn đoán thật đúng.
Trương Dương chỉ vào Cao Liêm Minh muốn mắng hắn một câu, nhưng lời còn chưa nói đi ra, mũi ngứa: Hắt xì!
Cao Liêm Minh thở dài: Công tác Thảo Mệnh còn cần anh đó, bảo trọng thân thể cho tốt đi!
Trương Dương theo Cao Liêm Minh đi tới phòng máy ở lầu hai, bên phía Đông Giang đã đem tài liệu qua, Thường Hải Tâm cùng Đường Đường, Phó Trường Chinh đang cùng nhau đối chiếu danh sách hàng hóa ở đàng kia, thấy Trương Dương mang khẩu trang to đùng đi vào, mỗi người đều mang theo kinh ngạc.
Thường Hải Tâm vô cùng kinh ngạc nói: Anh làm sao vậy?
Vành mắt Trương Dương có chút hồng, cũng không phải cảm động, mà là cảm mạo gây ra, mũi ngứa ngứa, muốn hắt xì lại không hắt được, khó chịu đến nỗi nước mắt cũng sắp nhanh rơi xuống.
Cao Liêm Minh thấy dáng dấp của Trương Dương, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui mừng: Trương Dương, ai khi dễ anh, nói với tôi, tôi giúp anh hết giận đi!
Trương Dương trừng mắt nhìn hắn: Hắt xì! Cái hắt xì này cuối cùng cũng hắt ra tới: Đứng một bên chơi đi, cậu nhớ kỹ cho tôi, sau này tại trường hợp công khai phải gọi chủ nhiệm Trương, đừng có không biết lớn nhỏ! Hắt xì!
Cao Liêm Minh vẫn đang cười cười, cười đến nỗi nhìn có chút hả hê.
Thường Hải Tâm thấy bộ dạng của Trương Dương, không nhịn được có chút lo lắng, thân thiết nói: Chủ nhiệm Trương, anh có bệnh thì đừng tới đây liễu, ở nhà nghỉ ngơi đi!
Trương Dương nói: Một chuyện lớn như này, tôi đã nói là sẽ tới , nói phải giữ lời!
Thường Hải Tâm nói: Về phương diện dụng cụ trên cơ bản chúng tôi đã kiểm kê hoàn tất, hẳn là không có vấn đề gì.
Vậy là tốt rồi!
Thường Hải Tâm nói: Nếu như anh cảm thấy khó chịu thì đừng mang khẩu trang, hô hấp chút không khí mới mẻ mới có lợi đối với anh.
Trương Dương nói: Tôi là sợ lây truyền cho các cậu!
Cao Liêm Minh nói: Mang khẩu trang thì có tác dụng sao? Nên truyền nhiễm thì vẫn truyền nhiễm, yên tâm đi, chúng tôi không nhỏ nhen như vậy, nếu thật sự bị anh lây cho, chúng tôi cũng không trách anh.
Trương Dương nói: Tiểu tử cậu ít nói nhảm đi, đã tìm được phòng làm việc của mình chưa?
Cao Liêm Minh lắc đầu, hắn vừa đến nơi đây, còn chưa biết mình phải làm gì?
Trương Dương hướng Phó Trường Chinh nói: Trường Chinh, anh quay đầu lại dẫn cậu ấy đi xem phòng làm việc, thuận tiện đem các vấn đề liên quan đấu thầu khối đất sân thể dục cho cậu ấy xem . . , . . . Hắt xì!
Cao Liêm Minh có chút đồng tình nhìn Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, nếu như anh khó chịu thật sự thì trở về nhà nghỉ ngơi đi, muốn biểu hiện cũng không nên tại nhất thời.
Trương Dương phát hiện Cao Liêm Minh thực sự là một tên miệng hư, lão tử mà phải biểu hiện sao? Ta là chăm chỉ làm việc.
Thường Hải Tâm từ trong túi tìm ra một hộp An Khang Khắc, hai ngày trước nàng bị cảm mạo uống còn thừa lại, đưa cho Trương Dương nói: Anh uống trước một viêc đi, rất hiệu quả đó.
Trương Dương cười cười, với hắn thì hiệu quả của thuốc có bao nhiêu chứ, tuy rằng hắn không dự định uống thuốc, nhưng hắn cũng không thể cự tuyệt sự quan tâm của Thường Hải Tâm, hắn đang chuẩn bị nghe mọi người nói, sau đó trở lại nghỉ ngơi.
Phó chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao Thôi Quốc Trụ đầu đầy mồ hôi lớn chạy đến: Chủ nhiệm Trương, không tốt, không tốt rồi!
Nói tới uống rượu thì Cao Liêm Minh, Lương Thành Long thêm cả Quy Điền Hạo Nhị cũng không phải đối thủ của Trương Dương, có điều là Trương Dương tối nay có chút không yên lòng, khoảng bảy giờ rưỡi đã sớm rời đi, nói có chuyện gấp phải rời khỏi trước.
Đây chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra, Lương Thành Long tiễn Trương Dương đến ngoài cửa: Bạn thân, cậu thật là không trượng nghĩa, mọi người là do cậu mời tới, sao cậu lại có thể đi trước?
Trương Dương cười nói: Tôi thật sự có chuyện, còn những người khách hôm nay tôi van anh chú ý giùm, tình bạn thân chúng ta cách mạng hữu nghị dài vạn năm, sau này tôi nhất định sẽ bồi thường cho anh thật tốt.
Lương Thành Long làm ra vẻ mặt cầu xin nói: Cậu bồi thường tôi như thế nào? Lại cho tên Nhật Bản kiểm tra an toàn chất lượng công trình của tôi sao? Trương Dương nói: Sắp sửa đấu thầu rồi, nghĩ lại khaorn công trình cua anh đi!
Lương Thành Long bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của thằng nhãi này dần đi xa, cảm thấy Trương Dương có biến đổi chính là càng ngày càng dối trá, ngay cả chiêu giải khát trong mơ này cũng đều dùng với hắn, cục diện chín đàn Nam Tích hiện nay đang hỗn loạn, khối đất còn chưa biết lúc nào mới có thể đấu thầu, cho dù bắt được thầu, khoản công trình này cũng rất khó làm tại trong khoảng thời gian ngắn.
Sở dĩ Trương Dương đi gấp như thế cũng là có nguyên nhân, lúc hắn đang ăn thì nhận được một cú điện thoại của Tần Truyền Lương, Tần Thanh bị bệnh, đã bị bệnh ba ngày nhưng vẫn sốt cao không giảm, bảo nàng đi bệnh viện nàng lại không đi, chỉ là tự mình uống chút thuốc, cũng không chuyển biến tốt, càng làm cho Tần Truyền Lương đau lòng chính là Tần Thanh vẫn kiên trì đi làm mỗi ngày, Tần Truyền Lương vốn dự định sau hai ngày này sẽ trở lại Giang Thành, nhưng bởi vì con gái sinh bệnh lại ngừng lại. Bất luận ông ấy khuyên can con gái ở nhà nghỉ ngơi như thế nào nhưng Tần Thanh vẫn là không nghe, Tần Truyền Lương không biết làm sao chỉ có thể gọi điện thoại cho Trương Dương.
Trương Dương vừa nghe Tần Thanh bị bệnh, tất nhiên không để ý tới chuyện của hắn, lập tức đi ô-tô đi tới Lam Sơn.
Tần Thanh không nghĩ tới Trương Dương sẽ tới muộn như thế, nàng có chút vô cùng kinh ngạc, nhìn về Trương Dương ở ngoài cửa mà hầu như có chút không thể tin tưởng vào hai mắt của mình. Có điều là nàng lập tức liền đoán ra được có chuyện gì xảy ra, chuyển hướng cha mình nói: Có phải ba gọi điện thoại cho Trương Dương hay. . . , nói còn chưa dứt lời, liền đã nổi lên cơn ho khan.
Từ trong ánh mắt Trương Dương hiện ra vài phần quan tâm lo lắng, hắn nhẹ giọng nói: Chú Tần nói chị bị bệnh rất nặng, cho nên tôi đi qua xem bệnh cho chị. Tần Truyền Lương nhiệt tình mời Trương Dương đi vào.
Tần Thanh có chút bất đắc dĩ lắc đầu hướng cha mình, biểu hiện ra tuy rằng hờn giận nhưng trong lòng lại cực kỳ vui mừng, trong khoảng thời gian này nàng cùng Trương Dương đều bận về các loại việc chính vụ, tuy rằng khoảng cách Nam Tích cùng Lam Sơn khá gần nhưng bọn họ lại ít có cơ hội gặp mặt.
Tần Truyền Lương nói: Trương Dương, cháu giúp tôi khuyên nhủ chị Thanh của cháu đi, nó bị bệnh nhiều ngày như vậy, mà vẫn kiên trì đi làm việc, quả thực là tàn phá thân thể của mình mà! Tần Truyền Lương tương đối đau xót đối với đứa con gái này, Tần Thanh nói: Ba, con không có chuyện gì ba lại gọi người. . . Nàng lại bắt đầu ho khan.
Trương Dương nói: Chị Thanh, để tôi bắt mạch cho chị đi!
Tần Thanh gật đầu, đi tới ngồi xuống ghế sa ***, đưa tay cổ tay xoay ngược lại, bình thản đặt tại trên bàn trà, Trương Dương ngồi xuống cạnh nàng, ngón giữa của tay phải dán trên cổ tay nõn nà của nàng, nhìn từ mạch tượng của Tần Thanh, không chỉ có cảm mạo đơn giản như vậy, mà là tu vi nội lực của Tần Thanh đối mặt với một lần đột phá. Trước đó Tần Thanh cũng từng gặp phải tình huống giống như vậy, Trương Dương dạy cho nàng bộ nội công tâm pháp này, kỳ thực cũng dạy cho Cố Giai Đồng, Hải Lan, có điều là các nàng đều không làm được lòng trong như nước giống như Tần Thanh, Tần Thanh thân là Phó thị trưởng thành phố Lam Sơn, vốn hẳn là người bận rộn nhất, có điều là nàng cực kỳ chú tâm trên công tác, ngược lại là người có thể tĩnh tâm dễ nhất, cho nên sau khi nàng cùng Trương Dương tu tập nội công, đã chăm chỉ tập luyện không ngừng nghỉ, cho nên tu vi nội lực đã là người cao nhất trong chư nữ.
Ở trước mặt Tần Truyền Lương, Trương Dương tất nhiên không thể nói bệnh này của Tần Thanh rốt cuộc là do nguyên nhân gì, hắn nhíu nhíu đầu mày.
Tần Truyền Lương thấy vẻ mặt của hắn, không khỏi kinh hoảng nói: Trương Dương, thế nào? Bệnh của Tiểu Thanh có nặng lắm không?
Trương Dương nói: Là cảm mạo, có điều là rất nặng, phải tới bệnh viện xem.
Tần Truyền Lương nói: Tôi đã nói phải sớm tới bệnh viện mà! Ông ta chuẩn bị đi thay quần áo theo cùng nhau đi qua thì Tần Thanh lại nói: Ba, đã trễ thế này rồi, ba đừng đi, để cho Trương Dương đưa con qua là được rồi, chờ xem bệnh xong, lại bảo cậu ấy đưa con trở về.
Tần Truyền Lương nghe thấy con gái nói như vậy, gật đầu, bản thân ông ta cũng rất yên tâm đối với Trương Dương, căn dặn nói: Đợi tới bệnh viện thì gọi điện thoại về, xem bác sĩ nói như thế nào. Tần Truyền Lương lấy áo ba-đờ -xuy của Tần Thanh tới cho nàng mặc, thẳng đến khi nhìn theo bóng Trương Dương mang theo Tần Thanh trên ô-tô đi xa, lúc này mới đóng cửa phòng lại.
Ô tô đi ra khỏi khu nhà gia thuộc Thành Ủy, Tần Thanh nghiêng người, đầu gối lên vai của Trương Dương, nhẹ nhàng nói: Anh thật hư, vì sao lại gạt cha tôi?
Trương Dương nói: Tôi gạt ông ấy lúc nào chứ? Tần Thanh nói: Bệnh gì mà anh không xem được chứ? Vì sao nói phải đi bệnh viện?
Trương Dương nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng toát mà chỉnh tề, trong đêm đen lóe sáng giống như vỏ sò : Tôi cũng chưa nói không cho chú Tần cùng đi, rõ ràng là chị không cho ông ấy đi theo, hẳn là chị dụng tâm kín đáo mới đúng!
Tần Thanh bị hắn nói trúng, mặt không khỏi nóng lên, vốn định cãi cọ hai câu, nhưng mà vừa định nói thì lại ho khan kịch liệt lên.
Trương Dương dùng tay trái lái xe, tay phải đau xót vỗ nhẹ lưng đẹp của Tần Thanh, Tần Thanh vất vả lắm mới ngừng được ho khan, thở dốc nói: Có lẽ là tôi thật sự phải đi bệnh viện!
Phía trước chính là bệnh viện Nhân Dân Số 1 của thành phố Lam Sơn, Trương Dương đi tới trước cửa lớn cũng không dừng lại, mà là tiếp tục chạy tới về phía trước.
Tần Thanh vô lực tựa trên bờ vai của hắn: Tôi có thể truyền nhiễm cảm mạo cho anh hay không ?
Trương Dương mỉm cười nói: Vì sao không hỏi tôi muốn dẫn chị đi đâu?
Tần Thanh nhắm lại đôi mắt đẹp: Không muốn hỏi, anh nguyện ý mang tôi đi đâu liền đi tới nơi đó. Tần Thanh bỗng nhiên nghĩ, nếu như Trương Dương bây giờ mang theo mình lưu lạc chân trời, mình có thể cùng đi với hắn hay không? Đáp án hiển nhiên là khẳng định, trước mặt người khác thì nàng là một vị Phó thị trưởng lãnh tĩnh mà cơ trí, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thành tích làm chẳng biết bao nhiêu người đố kị cùng ước ao, nhưng mà ở trong lòng của Tần Thanh, không có gì quan trọng hơn so với Trương Dương.
Ô tô đi tới Kiều Sơn ở ngoại thành phía Tây của Lam Sơn, Trương Dương phóng dọc theo đường núi lên tới đỉnh núi, dừng xe lại trên chỗ đất bằng tại trên đỉnh núi, rồi mời nàng mở đôi mắt đẹp ra, lúc này nàng mới ý thức được Trương Dương đem mình đưa đến chỗ nào, nhẹ nhàng nói: Nửa đêm đến nơi đây làm cái gì?
Trương Dương cười cười, lấy ra một cái ấm nước từ bên trong xe uống một ngụm: Chỗ này yên tĩnh!
Tần Thanh mở cửa xe ra, gió núi thổi tới trước mặt, nàng không khỏi rùng mình một cái, lập tức khóa chặt áo ba-đờ-xuy, tuy rằng Kiều Sơn không cao, nhưng mà đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy rõ ràng toàn cảnh đêm khuya người vắng của Lam Sơn, không ai chạy đến chỗ này lên trên ngọn núi giữa đêm như vậy.
Trương Dương cùng Tần Thanh đi tiếp, hắn mở cánh tay ra đem cả người Tần Thanh ôm vào trong lòng, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho nàng, thấp giọng nói: Nơi này chỉ có hai người chúng ta, không ai quấy rầy chúng ta.
Tần Thanh xoay qua, Trương Dương cúi đầu muốn ăn nàng nhưng Tần Thanh nói: Không, sẽ lây truyền cảm mạo cho anh . . , Trương đại quan nhân mặc kệ những thứ đó, bắt được đôi môi anh đào tươi mọng của Tần Thanh, cố sức uống một ngụm, nhưng lúc này điện thoại di động của Tần Thanh vang lên, Trương Dương đành phải buông Tần Thanh ra, Tần Thanh lấy ra điện thoại di động, thấy điện thoại là từ nhà gọi tới, thè lưỡi, bộ dạng xinh đẹp khả ái giống như đứa trẻ làm sai chuyện, cũng là do cha lo lắng nàng có việc, gọi điện thoại qua hỏi tình huống của nàng.
Tần Thanh nhẹ giọng nói: Ba, Trương Dương vừa cùngt con gặp bác sĩ, bác sĩ nói phải truyền dịch, ba ngủ trước đi, tôi phải truyền hai bình nước, có lẽ phải hai ba giờ nữa mới có thể trở lại. Cúp điện thoại, phát hiện Trương Dương đang nhìn mình với biểu tình cổ quái, mặt Tần Thanh đỏ lên, sẵng giọng: Đều là do anh, làm hại tôi phải nói dối với cha.
Trương Dương cười nói: Không phải nói dối, chúng ta đi ra là vì truyền dịch =)), có lẽ chúng ta nắm chặt thời gian truyền dịch cho chị, đừng để cho chú ấy đợi lâu.
Tần Thanh đỏ mặt nện một quyền vào miệng hắn: Lưu manh, việc đứng đắn nói đến trong miệng anh liền biến chất rồi.
Trương Dương mỉm cười nói: Vậy chúng ta hãy vừa truyền dịch vừa nói.
Tần Thanh nói: Tôi còn đang cảm mạo đó, anh không muốn bệnh tình của tôi tăng lên chứ?
Trương Dương nói: Có rất nhiều loại phương thức chữa bệnh, bệnh của chị chỉ có tôi mới có thể chữa cho tốt!
Tần Thanh lúc đầu còn có chút oán trách, cho rằng Trương Dương tại lúc này mà vẫn đang nghĩ tới chuyện nam nữ hoan hảo, cũng không biết thương hương tiếc ngọc chút nào, nhưng mà nàng lại không đành lòng cự tuyệt Trương Dương, hai người dây dưa cùng một chỗ trong xe, Tần Thanh nói: Nếu như bị tôi truyền nhiễm bị cảm, đừng trách tôi đó! Trương Dương cười nói: Vấn đề chủ yếu của chị không phải ở cảm mạo, mà là nội lực đối mặt với việc đột phá, tôi giúp chị!
Tần Thanh cảm giác được bàn tay của thằng nhãi này đã bắt đầu cởi quần áo của mình, mặt nóng lên nói: Loại chuyện này cũng có liên quan với tu luyện nội công? Trương Dương nói: Quá khứ tôi cho rằng không có quan hệ gì, nhưng gần đây phát hiện võ công chân chính đạt được mức đại thành, đây là một cái lối tắt. Trương đại quan nhân cũng không phải nói vui đùa, hắn chiếm được một quyển Đông Cung Đồ từ chỗ Lý Tín Nghĩa, sau khi hắn trải qua một đoạn thời gian nghiên cứu, phát hiện trong đó ẩn chứa một bộ nội công âm dương song tu.
Tần Thanh nói: Tôi không tin!
Trương Dương bật đèn, từ trong hốc tay vịn đem quyển Đông Cung Đồ kia ra, đưa ra cho Tần Thanh xem, Tần Thanh nhìn tấm Đông Cung Đồ, trên mặt bức tranh là hai người nam nữ lõa lồ, hai mắt mới vừa nhìn mặt liền đỏ lên,nàng xấu hổ không nhịn được nói: Anh đúng là tên mặt dày, làm sao lại thu thập mấy thứ này? Tôi sẽ báo cảnh sát, bắt anh lại vì tội phát tán đồ đồi trụy.
Trương Dương nói: Thứ này không bình thường như vậy, chị nhìn kỹ xem, trên người trong tranh này có tư liệu tập luyện kinh mạch, chính là một bộ nội công tâm pháp âm dương song tu, chị ngẫm lại là lực lượng một người lớn hay là lực lượng hai người lớn hơn? Dựa theo phương pháp này tập luyện, có thể đi qua phương thức âm dương giao hợp làm cho kinh mạch của hai người được đả thông, khi tu luyện cũng có thể đạt được hiệu quả làm ít ăn nhiều.
Tần Thanh có chút không thể tin tưởng nói: Thực sự thần kỳ như thế? Trương Dương nói: Tôi vừa nắm được một chút phương pháp rõ ràng, có điều là còn chưa luyện tập qua.
Tần Thanh xì nói: Tôi không tin.
Trương Dương nói: Tôi lừa chị làm cái gì? Tu luyện loại công phu này, nội lực của hai người đều phải có căn cơ nhất định, nội lực của chị đã có thành tựu, hẳn là có thể phối hợp với tôi.
Tần Thanh xấu hổ nói: Tên xấu xa này, làm chuyện này mà cũng đều phải tìm một lý do đường hoàng nữa. Trương Dương cười nói: Chị vẫn là không tin tôi!
Tần Thanh cảm thấy thân dưới mát lạnh, qua chút thời gian này đã làm cho Trương Dương đem quần của nàng cởi ra sạch, tuy Tần Thanh đã thấy tấm Đông Cung Đồ kia, nhưng mà vẫn không tín nhiệm đối với chuyện ma quỷ âm dương song tu của Trương Dương, nhưng mà kiều khu tại dưới sự vỗ về trêu đùa của Trương Dương đã bắt đầu có phản ứng, rốt cục nàng tách hai chân ra, chậm rãi ngồi ở phái trên hai chân của Trương Dương, hai người trong bóng tối yên lặng thể nghiệm cảm giác hòa hợp một thể.
Hai người lặng lẽ di động tại bên trong thùng xe tối đen, hô hấp của bọn họ trở nên càng ngày càng gấp, nhiệt độ cơ thể của Tần Thanh không ngừng tăng lên, nàng ôm chặt lấy thân thể của Trương Dương, Trương Dương cởi vạt áo của nàng ra, hôn lên cái cổ trắng của nàng, dọc theo đường cong yểu điệu của nàng tiến vào bộ ngực của nàng.
Bỗng dưng điện thoại của Tần Thanh lại vang lên đúng lúc này, vẫn là điện thoại của cha, Tần Thanh cầm lấy điện thoại, một tay che mồm của Trương Dương, rất sợ hắn xuất ra âm thanh gì đó, cố hết sức làm cho thanh âm của mình có vẻ bình tĩnh: Ba, con còn ở tại bệnh viện, tiêm xong sẽ đi. . . Nói xong, Tần Thanh liền vội vàng tắt điện thoại.
Trương Dương cười xấu xa nhìn nàng, thấp giọng nói: Trên đời này có kim tiêm lớn như vậy sao? =))
Tần Thanh xấu hổ không chịu nổi liền cố sức đẩy ngã hắn tại trên lưng ghế dựa, cả người nhào tới, tức giận nói: Anh muốn hại chết tôi sao?
Trương đại quan nhân tất nhiên sẽ không hại nàng, cả yêu thương còn không kịp nữa, hai tay bọn họ sờ qua lại, Tần Thanh tại trong sung sướng cực độ, cả người giống như bay trên mây, không lâu sau nàng liền sinh ra một loại cảm giác hoàn toàn mới chưa từng có bao giờ, giống như là kinh mạch của nàng cùng Trương Dương ở tại cùng nhau, nôi lực của hai người quán thông, thuận lợi lưu động tại trong cơ thể hai người. Trương Dương cũng là lần đầu tiên nếm thử loại phương pháp song tu này, hắn không nghĩ tới nội lực Tần Thanh lại có thể có được tu vi như vậy, lúc bắt đầu hắn còn lo lắng đến nặng lực chịu đựng của kinh mạch Tần Thanh, chỉ dám đem một chút nội lực thẩm thấu vào bên trong cơ thể của nàng, nhưng về sau lại có thể đem ba thành nội lực đẩy vào trong kinh mạch của Tần Thanh, dựa theo phương pháp trên Đông Cung Đồ, đối với hai bên tu hành nội lực như vậy đều là rất có lợi, đương nhiên đối với bên có nội lực yếu kém hơn thì lợi ích thu được lại còn lớn hơn một chút.
Tần Thanh chẳng biết mất đi ý thức từ lúc nào, một đoạn ký ức này trống rỗng. Chờ đến khi nàng tỉnh táo lại, phát hiện cơ thể trần truồng của mình đang nằm úp sấp trên người Trương Dương, kinh mạch hai người đều hiện lên như các sợi nhỏ màu đỏ, bên trong xe cũng không mở cho gió vào, nhưng là bọn hắn lại không cảm giác được bất luận cái lạnh gì.
Tần Thanh vươn tay chỉ tại trên chóp mũi của Trương Dương, điểm nhẹ một chút: Vừa rồi tôi làm sao vậy?
Trương Dương mỉm cười nói: Chị vừa rồi quá hưng phấn, cho nên mới ngất đi thôi.
Tần Thanh mai phục đầu tại bả vai của Trương Dương rồi mở miệng cắn một cái, lần hạ răng này tương đối nặng, để lại một cái dấu răng xinh xắn chỉnh tề tại trên vai của hắn.
Trương Dương vươn tay ra nhẹ nhàng phát lên kiều đồn của nàng một cái, nhẹ giọng nói: Loại phương pháp âm dương song tu này phải tiến hành theo chất lượng, tuy rằng nội lực của chị có căn cơ nhất định, nhưng mà vẫn kém tôi quá xa, bởi vì là lần đầu tiên luyện tập, cho nên tôi khống chế không tốt, nội lực truyền vào trong cơ thể của chị hơi mạnh mẽ một chút, kinh mạch của chị không chịu nổi áp lực lớn như vậy, cho nên mới ngất xỉu, có điều là sau này sẽ không còn như thế nữa.
Tần Thanh đỏ mặt muốn bò lên từ trên người của Trương Dương, lại bị Trương Dương ôm chặt lấy không thoát thân được, nàng vừa thẹn vừa vội nói: Sau này tôi không cùng anh luyện cái song tu gì nữa, tôi thấy là một tà pháp, nếu như khống chế không tốt, chẳng phải là tôi bị anh hại chết sao.
Trương Dương cười nói: Chị sợ chết à?
Tần Thanh nói: Không sợ chết, nhưng mà tôi sợ chết như vậy, để cho người khác biết thì xấu hổ lắm!
Trương Dương cười nói: Nếu như thực sự bởi vì chuyện này mà chết, tôi cùng chị cùng nhau đi, tối đa người ta nói chúng ta là bị truyện dịch phản ứng, bây giờ ở bệnh viện có khá nhiều người chết bởi vì truyền dịch phản ứng đó.
Tần Thanh xấu hổ che cái miệng của hắn: Còn nói nữa, chỉ nói bậy!
Trương đại quan nhân nói: Có lẽ chúng ta phải nắm chắc thời gian!
Làm cái gì? Trong lúc nhất thời Tần Thanh cũng không rõ ý tứ của hắn.
Trương Dương nói: Truyền dịch đó, chị không phải nói có hai bình nước muốn truyền sao, muốn bệnh chóng lành nhanh một chút thì phải tiêm thuốc đúng liều.
Cút! Có tin tôi cắn chết anh hay không!
Không tiếc sao?
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Phó thị trưởng Tần đương nhiên không muốn cắn chết Trương Dương, tuy rằng cắn hắn vài cái, nhưng đều là không đau không ngứa, Trương Dương vất vả khổ sở từ Nam Tích suốt đêm chạy tới đây, tuy rằng phương thức chữa bệnh cho nàng này còn phải tranh luận ( ta cũng muốn chữa bệnh cho nàng=)) ), có điều là sự quan tâm của Trương Dương đối với nàng quan tâm là không thể nghi ngờ, Tần Thanh rất cảm động, còn cách hừng đông một chút thì Trương Dương đưa nàng tiễn trở về nhà, lão gia tử đang chờ ở nhà, truyền dịch cũng không có khả năng mất cả một đêm, sau khi Tần Thanh đi xuống xe liền cảm thấy có chút khó chịu, giữa hai chân khô khô nhầy nhầy, thằng nhãi này trái lại chưa chuyên nghiệp, để lại không ít cái gì đó tại trong cơ thể nàng =.= nhưng Tần Thanh cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, nhiệt độ cơ thể bình thường lại, cũng không ho khan nữa, xem ra thuật song tu của Trương Dương thật đúng là rất thần kỳ.
Trương Dương hướng cửa lớn của khu gia thuộc Thành Ủy bĩu môi nói: Tôi sẽ không tiễn chị tiến vào, quá muộn rồi, sợ người khác nhìn thấy sẽ nói xấu.
Tần Thanh cắn cắn môi anh đào, nhẹ giọng nói: Anh phải đi?
Trương Dương gật đầu nói: Chị không có việc gì thì tôi an tâm rồi, tôi bây giờ trở lại Nam Tích còn có thể ngủ được một giấc!
Tần Thanh nhìn nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời của Trương Dương, chẳng biết vì sao mũi bỗng nhiên sụt sịt, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi ra, tuy rằng nàng cố hết sức kiềm chế, Trương Dương vẫn thấy được hai giọt trong suốt trong đôi mắt đẹp kia của nàng, biết Tần Thanh lưu luyến mình, hắn dịu dàng nói: Mau trở về đi, vất vả lắm bệnh mới đỡ, nghìn vạn lần đừng sinh bệnh nữa.
Tần Thanh gật đầu, vẻ mềm yếu của nàng sẽ chỉ biểu hiện ra ngoài ở trước mặt của Trương Dương, thân thiết nói: Anh cũng đừng vội vã chạy trở về, ở lại Lam Sơn đi, chờ ngày mai hãy trở lại.
Trương Dương cười nói: Chị cũng đừng quản tôi, thân thể tôi rất tốt, đừng nói là quay về Nam Tích, bây giờ lái xe đi kinh thành cũng không có vấn đề gì.
Tần Thanh biết cũng không thích hợp nói lâu, hướng hắn gật đầu rồi xoay người rời đi.
Trương Dương thấy Tần Thanh vào cửa cũng khởi động xe rời khỏi.
Chưa tới chín giờ, Tần Thanh gọi điện thoại hỏi Trương Dương đã về đến nhà chưa.
Trương Dương cười nói: Thế nào rồi, thân thể đã thoải mái hơn rồi đúng không?
Tần Thanh xì nói: Anh còn không biết xấu hổ sao mà hỏi, tôi tắm rất lâu mới đem được mùi vị kia trên người anh tẩy đi, đồ đáng ghét chết tiệt.
Trương đại quan nhân có chút ít đắc ý nở nụ cười.
Tần Thanh nói: Tôi không sao, vừa đo lại nhiệt độ cơ thể, đã bình thường rồi.
Trương Dương nói: Tôi đã nói rồi, loại phương pháp âm dương song tu này rất có lợi đối với chị.
Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, giống như hai người chúng ta gặp nhau không có gì khác để nói vậy, tôi bây giờ ngẫm lại, anh từ xa chạy tới, đến tột cùng muốn làm cái gì?
Trương Dương không nhịn được phá lên cười, đúng vậy, mình từ xa chạy tới chính là để chữa bệnh cho Phó thị trưởng Tần, ngay cả nói cũng đều chưa kịp nói nhiều thêm vài câu.
Tần Thanh nói: Ba tôi thấy tôi khỏi bệnh, chuẩn bịy hai ngày nữa sẽ quay về Giang Thành.
Trương Dương lúc này mới nhớ tới những điều lúc trước mình quên nói với Tần Thanh, hắn thấp giọng nói: Tỉnhg đã quyết định Lý Trường Vũ đến Nam Tích đảm nhiệm chức Phó thị trưởng Thường Vụ cùng Phó bí thư Thành Ủy, mấy ngày nữa sẽ qua tiếp nhiệm.
Tần Thanh nói: Chính là ông ấy mời ba tôi trở lại làm cố vấn, bây giờ ông ấy cũng tới, ba tôi còn quay về làm cái gì?
Trương Dương nói: Chú Tần về đó là do nhớ nhà, căn bản không phải muốn trở lại làm cố vấn, chị cứ để cho ông ấy trở về đi, dù sao Tần Bạch ở đó, ông ấy còn lo lắng.
Tần Thanh ừ một tiếng, lại nói: Tỉnh quyết định cho Lý Trường Vũ tới, chẳng lẽ là bất mãn đối với hai người lãnh đạo của thành phố Nam Tích sao?
Trương Dương nói: Tình hình cụ thể thì tôi cũng không rõ ràng lắm, dù sao Lý Trường Vũ đến đối với tôi chỉ có lợi.
Tần Thanh nở nụ cười khan khách : Anh đó! Có phải lại làm tốt chuản bị đấu tranh anh dũng vì thị trưởng Lý hay không?
Trương Dương nói: Nếu như ở quá khứ tôi sẽ làm như vậy, nhưng bây giờ ý nghĩ của tôi có một chút thay đổi.
Tần Thanh đang hứng thú nói chuyện, ôm một cái gối ôm nằm ở trên giường, dịu dàng nói: Anh nói đi, tôi nghe đây!
Trương Dương nói: Tôi lăn lộn tại trong thể chế lâu như vậy, bỗng nhiên phát hiện chính trị chính là chính trị, cao thủ đùa bỡn chính trị đều là cực kỳ để ý tới lý trí, con người của tôi là một dị loại, vẫn đều là bắn tình cảm ra bốn phía, quan trường Bình Hải có lẽ chỉ có một mình tôi như vậy.
Tần Thanh cười rất hài lòng: Anh đó! Cuối cùng cũng ý thức được, có điều là chính bởi vì cái đó nên anh mới không giống với người thường.
Trương Dương nói: Quá khứ lúc tôi ở tại Giang Thành, Đỗ Thiên Dã cũng thế, Lý Trường Vũ cũng vậy, bọn họ đều rất lý trí, cảm tình là cảm tình, công tác là công tác, bọn họ có thể đem hai cái phân chia ra được tốt, vài lần tôi bị té nhào kỳ thực đều thua trên mặt thiếu lý trí, quá dễ xử trí theo cảm tính. Trương Dương sở dĩ nói những lời này là có nguyên nhân, trước đó lúc hắn gặp Cố Duẫn Tri, ông ta đã đặc biệt hỏi qua hắn. Cố Duẫn Tri lúc đó cho hắn một cái kiến nghị, làm cho hắn bứt ra ngoài vòng đấu tranh chính trị, không phải lo làm một đứa trẻ không may. Lý Trường Vũ đến Nam Tích lần này tất nhiên sẽ làm cho làn sóng ngầm chính trị của Nam Tích bắt đầu khởi động, trở nên sóng lớn cuộn trào mãnh liệt. Ông ta cùng bí thư Thành Ủy Từ Quang Nhiên và thị trưởng Hạ Bá Đạt khẳng định sẽ phải có một hồi ác chiến, ngay cả Trương đại quan nhân không rèn luyện chính trị hàng ngày cũng có thể dự kiến được. Trong quá khứ hắn đã vô số lần hành động dũng mãnh trên chính trị, nhưng kết quả cuối cùng thường thường là đứa trẻ xui xẻo, Lý Trường Vũ tới Nam Tích, hắn khẳng định sẽ đứng ở bên Lý Trường Vũ, có điều là tâm tính của Trương Dương bây giờ đã chút thay đổi, không có khả năng đấu tranh anh dũng đánh đánh giết giết vì bọn họ giống như trong quá khứ.
Tần Thanh từ trong lời nói của Trương Dương nhận thấy được, trên tâm lý của Trương Dương vẫn tồn tại một chút ám ảnh đối với chuyện sân bay mới Giang Thành, nàng dịu dàng nói: Kỳ thực anh không cần phải tận lực đi làm cái gì, quá khứ anh lộ ra yêu ghét cá nhân, trọng cảm tình dễ xung động, nhưng con người cuối cùng sẽ dần trưởng thành, anh bây giờ đã là chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao thành phố Nam Tích, là cán bộ cấp chính xử, nhiệm vụ của anh là phải làm tốt chức trách của mình, anh vĩnh viễn sẽ không hiểu được tâm tư của lãnh đạo, cũng không cần phải đi sai, nếu như đấu tranh giữa bọn họ không chạm đến anh thì anh cũng không cần phải chủ động đi tham dự vào, chỉ có rời xa cái vòng thị phi này mới có thể thấy rõ được đến tột cùng ai đúng ai sai, so với việc phí sức vào đấu tranh chính trị như vậy còn không bằng kiên định làm thật tốt bổn phận công tác của mình.
Trương Dương nở nụ cười: Chị Thanh , cũng là chị nói đúng lòng tôi nhất.
Tần Thanh nói: Bây giờ tuy rằng anh biết thế, nhưng mà tôi hiểu tính tình của anh, đến lúc đó khó bảo toàn sẽ không theo vào giúp vui.
Trương Dương nói: Người cuối cùng sẽ trưởng thành, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi cũng đã có quá nhiều điểm đáng nhớ, tình cảm cùng chính trị tôi phân biệt được rõ ràng. Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, lại nói: Nếu như tỉnh quyết định phái chị tới làm Phó thị trưởng Thường Vụ thì thật tốt!
Có cái gì tốt?
Tôi sẽ không tranh chấp như vậy, tôi có thể giương cao cờ xí trước tiên đứng ở bên chị, ai dám đấu tranh chính trị với chị chính là làm khó dễ Trương Dương tôi, tôi sẽ làm cho hắn răng rơi đầy đất, tôi cam tâm làm lính hầu của chị, giết ra một mảnh trời tại Nam Tích cho chị!
Ở đầu kia của điện thoại Tần Thanh cười đến rung cả người, tuy rằng Trương Dương nói hơi thái quá, nhưng mà lại làm cho trái tim thiếu nữ của Tần Thanh ấm áp, Tần Thanh nói: Trương Dương, vì anh, tôi làm cái gì cũng đều cam tâm tình nguyện. . .
... ... ... ... . . .
Cường hãn như Trương đại quan nhân không ngờ lại có thể sinh bệnh, đêm đó sau khi hắn trở lại Nam Tích liền bắt đầu đánh hắt xì, sau đó không ngừng ho khan, cứu người khó cứu mình, Trương Dương mất một phen tự định giá mới hiểu rõ ràng, mình hẳn là bị Tần Thanh lây truyền, lấy thân thể của hắn vốn sẽ không dễ dàng cảm mạo như vậy, vấn đề xảy ra tại trên mặt song tu, có thể là lần đầu tiên tu tập, Trương đại quan nhân không khống chế được tốt nội lực, trị khỏi cho Tần Thanh, còn mình lại ngã bệnh.
Tuy rằng sinh bệnh, nhưng công tác không thể ngừng lại, sáng sớm hôm sau còn phải đi hiện trường nói chuyện ban thông tin, Trương đại quan nhân từ trước tới nay lần đầu tiên bịt khẩu trang che cái miệng to, đi tới ký túc xá của Ủy Ban Thể Dục Thể Thao bên cạnh khách sạn quốc tế Nam Dương.
Cao Liêm Minh gặp Trương Dương tại cửa lớn, thiếu chút nữa không nhận ra hắn, nhìn chằm chằm Trương Dương, nhìn kỹ một hồi mới vừa nói: Trương Dương! Hắn mang theo vẻ vô cùng kinh ngạc, một đêm không gặp, tên này bịt khẩu trang làm cái gì?
Trương Dương ồm ồm nói: Bị cảm. . . Hắt xì!
Cao Liêm Minh cuống quít lùi về phía sau vài bước: Có phải tối hôm qua đã làm chuyện xấu gì phải không? Không mặc đủ quần áo ? Thằng nhãi này tại ác ý phỏng đoán, có điều là hắn đoán thật đúng.
Trương Dương chỉ vào Cao Liêm Minh muốn mắng hắn một câu, nhưng lời còn chưa nói đi ra, mũi ngứa: Hắt xì!
Cao Liêm Minh thở dài: Công tác Thảo Mệnh còn cần anh đó, bảo trọng thân thể cho tốt đi!
Trương Dương theo Cao Liêm Minh đi tới phòng máy ở lầu hai, bên phía Đông Giang đã đem tài liệu qua, Thường Hải Tâm cùng Đường Đường, Phó Trường Chinh đang cùng nhau đối chiếu danh sách hàng hóa ở đàng kia, thấy Trương Dương mang khẩu trang to đùng đi vào, mỗi người đều mang theo kinh ngạc.
Thường Hải Tâm vô cùng kinh ngạc nói: Anh làm sao vậy?
Vành mắt Trương Dương có chút hồng, cũng không phải cảm động, mà là cảm mạo gây ra, mũi ngứa ngứa, muốn hắt xì lại không hắt được, khó chịu đến nỗi nước mắt cũng sắp nhanh rơi xuống.
Cao Liêm Minh thấy dáng dấp của Trương Dương, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui mừng: Trương Dương, ai khi dễ anh, nói với tôi, tôi giúp anh hết giận đi!
Trương Dương trừng mắt nhìn hắn: Hắt xì! Cái hắt xì này cuối cùng cũng hắt ra tới: Đứng một bên chơi đi, cậu nhớ kỹ cho tôi, sau này tại trường hợp công khai phải gọi chủ nhiệm Trương, đừng có không biết lớn nhỏ! Hắt xì!
Cao Liêm Minh vẫn đang cười cười, cười đến nỗi nhìn có chút hả hê.
Thường Hải Tâm thấy bộ dạng của Trương Dương, không nhịn được có chút lo lắng, thân thiết nói: Chủ nhiệm Trương, anh có bệnh thì đừng tới đây liễu, ở nhà nghỉ ngơi đi!
Trương Dương nói: Một chuyện lớn như này, tôi đã nói là sẽ tới , nói phải giữ lời!
Thường Hải Tâm nói: Về phương diện dụng cụ trên cơ bản chúng tôi đã kiểm kê hoàn tất, hẳn là không có vấn đề gì.
Vậy là tốt rồi!
Thường Hải Tâm nói: Nếu như anh cảm thấy khó chịu thì đừng mang khẩu trang, hô hấp chút không khí mới mẻ mới có lợi đối với anh.
Trương Dương nói: Tôi là sợ lây truyền cho các cậu!
Cao Liêm Minh nói: Mang khẩu trang thì có tác dụng sao? Nên truyền nhiễm thì vẫn truyền nhiễm, yên tâm đi, chúng tôi không nhỏ nhen như vậy, nếu thật sự bị anh lây cho, chúng tôi cũng không trách anh.
Trương Dương nói: Tiểu tử cậu ít nói nhảm đi, đã tìm được phòng làm việc của mình chưa?
Cao Liêm Minh lắc đầu, hắn vừa đến nơi đây, còn chưa biết mình phải làm gì?
Trương Dương hướng Phó Trường Chinh nói: Trường Chinh, anh quay đầu lại dẫn cậu ấy đi xem phòng làm việc, thuận tiện đem các vấn đề liên quan đấu thầu khối đất sân thể dục cho cậu ấy xem . . , . . . Hắt xì!
Cao Liêm Minh có chút đồng tình nhìn Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, nếu như anh khó chịu thật sự thì trở về nhà nghỉ ngơi đi, muốn biểu hiện cũng không nên tại nhất thời.
Trương Dương phát hiện Cao Liêm Minh thực sự là một tên miệng hư, lão tử mà phải biểu hiện sao? Ta là chăm chỉ làm việc.
Thường Hải Tâm từ trong túi tìm ra một hộp An Khang Khắc, hai ngày trước nàng bị cảm mạo uống còn thừa lại, đưa cho Trương Dương nói: Anh uống trước một viêc đi, rất hiệu quả đó.
Trương Dương cười cười, với hắn thì hiệu quả của thuốc có bao nhiêu chứ, tuy rằng hắn không dự định uống thuốc, nhưng hắn cũng không thể cự tuyệt sự quan tâm của Thường Hải Tâm, hắn đang chuẩn bị nghe mọi người nói, sau đó trở lại nghỉ ngơi.
Phó chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao Thôi Quốc Trụ đầu đầy mồ hôi lớn chạy đến: Chủ nhiệm Trương, không tốt, không tốt rồi!
/2583
|