Trương Dương nói tiếp: Cuối tuần cha em sẽ đến Nam Tích đó!
Thường Hải Tâm vẫn chưa biết tin này, ngạc nhiên lẫn mừng rỡ hỏi: Thật chứ?
Trương Dương gật đầu, thích thú hỏi: Em không biết sao?
Thường Hải Tâm đáp: Từ lúc đến Nam Tích em vẫn chưa về thăm nhà, vốn định cuối tuần này sẽ về!
Trương Dương nói: Trung tâm thể thao vừa mới được thiết lập, công việc gần đây lại bận rộn, đợi qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi!
Thường Hải Tâm nói tiếp: Đường Đường thực rất giỏi, chị ấy đã đưa ra được phương án cụ thể, dự tính sẽ hoàn thành toàn bộ công việc trong một tuần thôi, tiết kiệm hơn hai mươi vạn so với việc chúng ta đi tìm Lam Hải.”
Trương Dương trố mắt nhìn: Khoa trương vậy? Cái tên Cố Minh Kiện xấu xa tham lam này, lại đòi nhiều tiền như vậy sao?
Thường Hải Tâm giải thích: Không phải là tham, mà giá trình tự trù tính vốn cao như vậy rồi, lần này Đường Đường giúp ta cả việc lớn, mà người ta lại còn không lấy công, Cao Liêm Minh tuy là hay khoa trương hét vốn nhưng y vẫn làm được chuyện.
Trương Dương đắc ý cười ầm lên, điều này cũng chứng minh là con mắt nhìn nhận của hắn quả không sai, Cao Liêm Minh cũng là một nhân tài.
Thường Hải Tâm nói: Em đang cân nhắc chuyện sẽ tặng Đường Đường chút quà sau khi việc này hoàn thành, để tỏ lòng cảm ơn.
Trương Dương hỏi: Tặng gì mới được?
Thường Hải Tâm đáp: Hay là tặng chị ấy một cái notebook, dù sao chị ấy cũng làm ngành này, mà máy tính của chị ấy cũng cũ rồi.
Trương Dương gật đầu một cách sảng khoái: Giúp chúng ta tiết kiệm được hơn hai mươi vạn, như thế này đi, mua tặng cô ấy một cái lap khoảng ba mươi vạn đồng. Em cứ viết vào báo cáo, anh sẽ phê duyệt.
Thường Hải Tâm cười: Nếu hiệu suất làm việc của các lãnh đạo khác cũng giống anh như vậy thì đất nước ta đã thực hiện được chính sách tiểu khang rồi.
Trương Dương đáp: Của đáng tiêu thì phải tiêu, không đáng thì không được lãng phí. Dự án lớn như trung tâm thể thao mới, phía thị lại ủng hộ không nhiều nên chúng ta chỉ có thể tự nghĩ cách, đợi bán đấu giá xong mảnh đất sân vận động cũ, có được khoản tiền đó, chúng ta sẽ ổn hơn thôi.
Thường Hải Tâm nói: Anh ý, càng ngày càng giống người làm quan, mở miệng ra là nói đến chuyện quan trường!
Trương Dương đáp: Tốt xấu gì anh cũng là một cấp lãnh đạo, hình như có người từng nói: Làm quan tức là cống hiến cả cuộc đời của mình, sẽ không còn thừa chút thời gian nào dành cho bản thân nữa.
Thường Hải Tâm đã ăn xong cánh gà, lấy khăn giấy lau miệng và nói: Được rồi, tan làm rồi không được nói đến chuyện chính trị nữa, hay là em mời anh đi xem phim.
Trương Dương không hứng thú mấy với phim ảnh, nhưng Thường Hải Tâm đã đề xuất, hắn cũng ngại từ chối, đành gật đầu: Được! Anh thích xem phim võ thuật!
Thường Hải Tâm nói tiếp: Loại phim đó thật là chán, chúng ta đi xem A Cam chính truyện đi, phim Mĩ đó, nghe nói rất cảm động!
Thế là Trương đại quan nhân bị Thường Hải Tâm lôi đến rạp chiếu phim, nhưng việc Thường Hải Tâm vội mời Trương Dương đi xem phim thật là một sai lầm. Lúc vừa ngồi xuống xem thì điện thoại rung chuông liên tục, hết cuộc gọi này lại đến cuộc gọi khác, không chỉ chính hắn không tập trung xem phim được mà cả Thường Hải Tâm cũng bị làm cho ngồi không yên. Mấy khán giả ngồi xung quanh cứ trợn mắt nhìn Trương Dương kiểu khó chịu. Hắn cũng thấy ngại đành lấy tay che điện thoại, quay sang nói với Thường Hải Tâm: Anh ra ngoài nhận điện thoại rồi sẽ vào ngay!
Thường Hải Tâm gật đầu.
Trương Dương đi ra nhận cuộc điện thoại, là Lý Trường Vũ gọi đến. Sau khi đến Nam Tích, Lý Trường Vũ vẫn chưa gặp mặt Trương Dương, phía thị lại giao cho ông phân quản việc trung tâm thể thao. Trương Dương lại là chủ nhiệm thể ủy, vì chuyện công việc đương nhiên họ sẽ thường xuyên phải gặp nhau bàn bạc. Lúc nãy gọi đến, Lý Trường Vũ cũng đoán được là Trương Dương đang ở rạp chiếu phim.
Trương Dương ra ngoài mới nói: Chú Lý, buổi tiệc đón mừng đã kết thúc rồi ạ?
Lý Trường Vũ cười trách: Tiểu tử cậu ốm mà vẫn chạy lung tung hả? Cậu thà đi xem phim còn hơn là đến ăn cơm với ta phải không?
Trương Dương vội vàng giải thích: Chú đến Nam Tích, cháu đương nhiên là rất hoan nghênh, mà là nhiệt liệt hoan nghênh ấy chứ. Nhưng bữa tiệc đón tiếp đó là sâu khấu của các lãnh đạo cao cấp, cháu đến đó làm gì chứ? Cháu mà phải ngậm miệng không nói gì là không thể chịu được, cháu mà nói nhiều lại nhỡ làm cho các lãnh đạo mất hứng. Thế nên, cháu nghĩ kĩ lại, thấy mình không đi là tốt hơn. Chú Lý, chú cũng đừng gấp, tối mai cháu sẽ mở tiệc đón mừng chú.
Lý Trường Vũ đáp: Tối mai mấy vị thị trưởng với phó thị trưởng lại mời đi ăn, ta không rảnh rồi.
]Trương Dương nói: Vậy tùy chú chọn thời gian, cháu sẽ nghe theo sự sắp xếp của chú!
Lý Trường Vũ nói: Bây giờ đi, ta ở Nhất Chiêu phòng số 88 lầu 3. Cậu qua đây rồi chúng ta sẽ đi ăn.
Trương Dương vừa nghe xong sửng sốt, không ngờ Lý Trường Vũ lại nóng lòng muốn gặp mình đến như vậy, nhưng bộ phim đã chiếu xong đâu.
Lý Trường Vũ hỏi: “Sao thế? Không tiện à?”
Trương Dương đáp: “Có gì mà không tiện ạ, chỉ là thấy tò mò sao hôm nay chú lại có thời gian gặp cháu!”
Lý Trường Vũ cười ha ha: Gặp rồi nói!
Trương Dương quay trở vào nói với Thường Hải Tâm một tiếng, lúc này cô lại vừa xem đoạn phim cảm động, khóc thút thít. Nghe Trương Dương bảo phải đi, cô vừa gật đầu vừa dùng khăn lau nước mắt. Trương đại quan nhân nghĩ thầm: Không phải là yếu ớt đến thế chứ, không phải là nghĩ bản thân bị bỏ lại một mình ở rạp chiếu phim đấy chứ? Đến mức cô đau lòng mà khóc?
Trương Dương có ý xin lỗi: Hải Tâm, đừng khóc, hôm nay anh thực sự có việc, đợi mai rảnh anh sẽ đưa em đi xem lần nữa nhé.
Thường Hải Tâm biết hắn đang hiểu nhầm, vừa lau nước mắt vừa bảo: Em bị bộ phim làm cảm động chứ không phải là cảm thấy tủi thân đâu.
Trương Dương nghe thế mới biết mình nhầm, cười ngại rồi đứng lên đi ra, trong lòng có chút bực mình khó hiểu, không phải là bộ phim về một hai thằng đần sao, sao lại có thể cảm động đến vậy chứ?
Lúc Trương Dương đến nhà khách chính phủ Nhất Chiêu đã là mười giờ tối. Hắn đứng bên dưới lầu gọi cho Lý Trường Vũ, như vậy âu cũng là sợ gặp phải người quen. Lý Trường Vũ nhận điện thoại liền mau chóng đi xuống, ông nhận ra chiếc xe bán tải của Trương Dương, vội đi đến mở cửa lên xe.
Trương Dương lễ phép nói: Thị trưởng Lý, hoan nghênh thị trưởng Lý đến Nam Tích công tác.
Lý Trường Vũ cười chỉ chỉ vào hắn: Tiểu tử cậu, vẫn hay nghịch ngợm như vậy!
Trương Dương nói tiếp: Chúng ta đi ăn chút gì ở nhà hàng đối diện nhé!
Lý Trường Vũ gật đầu, ông vừa tới Nam Tích nên cũng có ít người biết mặt, làm gì cũng thấy tiện lợi. Đợi qua một thời gian nữa, việc xuất hành của ông e là sẽ không dễ dàng như vậy nữa, được tất sẽ có mất. Song song với việc đạt được quyền lực ở chốn quan trường thì sẽ bị mất đi chút quyền tự do ở một số phạm vi nhất định, nhưng việc này cũng không thấm gì so với niềm vui mà quyền hành đem lại. Đây cũng là lý do vì sao mà nhân viên trong thể chế không ngừng nỗ lực với lên cao nữa.
Tuy buổi tối Lý Trường Vũ đã uống rất nhiều rượu, nhưng lại chưa ăn được mấy. Lúc này bụng có hơi đói, còn Trương Dương đi ăn McDonald với Thường Hải Tâm, hắn chỉ đi cùng nhìn chứ không hề ăn, hắn thực còn cảm thấy đói hơn Lý Trường Vũ. Hắn gọi hai đĩa rau trộn và cả một con vịt Sa Oa.
Trương Dương lúc nào cũng đem theo Thanh Giang Đặc Cung, hắn lấy ra một bình, cười nói: Có rượu quê hương càng thêm cảm giác thân thiết, uống cái này chứ ạ?
Lý Trường Vũ cười: Uh, nhưng hôm nay ta uống cũng nhiều rồi!
Trương Dương rót rượu cho ông: Chú uống được bao nhiêu thì uống vậy, cháu không ép.
Lý Trường Vũ cười ha ha: Cậu dám sao?
Trương Dương đáp: Không dám, chú là phó thị trưởng, lại còn là cấp trên của cháu, có cho mượn thêm lá gan cháu cũng không dám!
Lý Trường Vũ ăn chút thức ăn rồi bình phẩm: Món ăn của Nam Tích hơi nhạt, không hấp dẫn như món ăn ở Giang Thành.
Khẩu vị nhiền năm thành quen, giờ đột nhiên thay đổi, thì chí ít cũng không quen lắm.
Trương Dương cười: Món ăn Giang Thành vừa cay vừa mặn nhưng lại rất hấp dẫn. Xét từ góc độ dinh dưỡng học mà nói, phương pháp nấu ăn ở Giang Thành có lợi hơn cho sức khỏe. Nói đến đây, Trương Dương không khỏi thêm câu: Chú Lý, dạo này sức khỏe thế nào ạ?
Nếu là mới quen biết, Lý Trường Vũ chắc chắc sẽ cho rằng hắn đang ám chỉ mình. Nhớ lúc đầu, mình nhất thời máu lửa, quyết chơi ***Cát Xuân Lệ trong xe ở sông Xuân Thủy, suýt nữa thì mất toi mạng, nếu không gặp được Trương Dương e là bây giờ ông ngủ một giấc ngàn thu. Nghĩ lại thì, Trương Dương thật là quý nhân của mình, mà quan hệ giữa hai người lại thân thiết hòa hợp, vừa là thầy vừa là bạn. Tuy nhiên cứ khi nào tiểu tử này nói đến vấn đề sức khỏe, Lý Trường Vũ lại cứ cảm thấy hắn đang hỏi mình về việc tế nhị đó, thân làm lãnh đạo, lại là trưởng bối của Trương Dương, thực là thấy xấu hổ, ông ho khan một tiếng: Vẫn tàm tạm!
Trương Dương nhếch môi cười, điệu cười của hắn trông có vẻ gian xảo: Chú Lý, chú nói chỗ nào tàm tạm?
Lý Trường Vũ đỏ mặt, tên tiểu tử hỗn láo này vẫn không thay đổi được cái tính khí thích gây sự, có kiểu nói chuyện với lãnh đạo như này sao? Lý Trường Vũ đáp: Thì chỗ nào tàm tạm trước đây! Nói xong câu này, ông lại cười ầm lên, rồi tự giải thích: Không ổn lắm, không thể so sánh với thanh niên các cậu được rồi!
Trương Dương đáp: Chú Lý, chú vẫn đang thời sung sức, tỉnh lần này phái chú đến làm phó thị trưởng thường vụ Nam Tích, tiền đồ thực rộng mở!
Chính Lý Trường Vũ lại mong muốn sớm có ngày quay trở về phía tỉnh, tỉnh điều ông tới đây, nhìn qua thì có vẻ như điều chỉnh cùng cấp, nhưng trên thực tế là muốn ông đến đảo loạn chính cục Nam Tích, bí thư Kiều phía tỉnh ủy rõ ràng không bằng lòng với ban lãnh đạo đương nhiệm của thành phố này. Ông cũng ý thức được, mình đến Nam Tích nhất định phải nhanh chóng lập được thành tích, như vậy mới gây dựng được lòng tin của các lãnh đạo đối với bản thân. Lý Trường Vũ nói: Trương Dương, ta đến Nam Tích, không phải là vì tiền đồ rộng mở, ta đã lăn lộn trên trường chính trị bao nhiêu năm trời, có việc gì mà chưa từng gặp chứ? Đến cái tuổi này rồi, việc gì cũng nhìn thấu đáo, ta muốn hành sự một cách kiên định, làm chút việc vì nhân dân, đóng góp một phần công đức cho Nam Tích. Sau này lúc rời khỏi Nam Tích, người ta vẫn còn nhắc tới tên của Lý Trường Vũ ta, ghi nhớ những việc ta đã từng làm. Chứ không phải mắng chửi sau lưng ta là kẻ tầm thường bất tài. Vậy là đủ rồi!
Những lời này đều là thật lòng Lý Trường Vũ.
Trương Dương gật đầu: Cháu tin rằng chú sẽ đem lại thay đổi cho Nam Tích.
Lý Trường Vũ cầm chén rượu lên chạm cốc với Trương Dương: Vạn sự khởi đầu nan, ta phải tranh thủ sự khởi đầu tốt đẹp này, tiểu tử cậu cũng phải giúp ta một tay!
Trương Dương cười: Còn phải nói, cháu nhất định sẽ tận tâm tận lực.
Lý Trường Vũ nói tiếp: Vì Trần Hạo đột ngột mắc bệnh nên ta phải tiếp quản công việc của hắn, phân quản của hắn lại chính là việc về khu đất nhà thể thao này. Cậu là chủ nhiệm thị ủy, cũng nắm rõ tình hình, phải bắt tay làm từ đâu, cậu hãy nói cho ta biết.
Trương Dương đáp: Trước khi thị trưởng Trần đổ bệnh đã chuẩn bị phần công tác đấu giá khu đất của thể ủy và sân vận động cũ. Ông ấy bệnh nặng, việc này đành bị gác lại, phía thể ủy chúng cháu đã lập được phương án đấu giá hợp lý, chỉ chờ lãnh đạo phê chuẩn đồng ý là xong. Chú đã đến đây, hay là bắt đầu làm từ việc này?
Lý Trường Vũ nói: Ngay mai ta sẽ hỏi ý kiến của bí thư Từ . Vừa nói xong ông chợt nhớ ra một chuyện: Các khoản tiền thu được từ việc bán đấu giá phía thể ủy các cậu được bao nhiêu? Trương Dương rất hào hứng với công việc này, ắt hẳn là phải có chút lợi ích, xem ra Lý Trường Vũ vẫn là người rất am hiểu Trương Dương.
Trương Dương đáp: 30%
Lý Trường Vũ nói tiếp: Cũng không ít!
Trương Dương lại đáp: Không nhiều lắm, các khoản dùng để xây dựng công trì trung tâm thể thao mới còn chưa thanh toán, thế vận hội thể thao tỉnh lại sắp được tổ chức, chúng cháu đã mời rất nhiều huấn luyện viên ưu tú, nói chung đều phải dùng đến tiền cả. Tổ chức một thế vận hội không đơn giản chút nào, cháu cũng đã đánh liều vận mạng rồi, nếu tổ chức thế vận hội thất bại, e là cái chức chủ nhiệm thể ủy này của cháu khó mà giữ được.
Lý Trường Vũ cười: Cũng biết suy tính cặn kẽ đó chứ, nhưng mà chỉ lo khéo phụ không có gạo mà nấu, phía chính phủ không ủng hộ, e là việc này khó hoàn thành.
Đúng là như vậy! Cháu tính như bây giờ, các lãnh đạo đều chần chừ trong việc xuất vốn, tất cả đều muốn ngựa chạy khỏe nhưng lại không muốn cho ngựa ăn.
Lý Trường Vũ nói: Câu này của cậu là nói cho ta nghe hả?
Trương Dương đáp: Câu này chỉ là phiếm chỉ chứ không phải đặc chỉ, thật sự, bây giờ việc gì cũng cần tới tiều, không có tiền khó mà thành. Trước đây đều nói: chỉ cần có lòng say mê nhiệt tình sẽ khắc phục được khó khăn đánh đâu thắng đó, nhưng đó là thời đại khác. Bây giờ không những cần có lòng nhiệt tình, còn phải có năng lực, năng lực chưa đủ, trong tay còn phải có tiền có vốn. Thiếu một thứ cũng không được, thiếu một trong những thứ đó sẽ chẳng thể làm nên thành công gì.
]Lý Trường Vũ nói: Lâu không gặp, tiến bộ không nhỏ nhỉ!
Trương Dương đáp: Đó gọi là, không tiến thì tất sẽ lùi, nếu cháu không tích cực tiến bộ, sớm sẽ bị thời đại đào thải thôi!
..............................
Việc đầu tiên Lý Trường Vũ đảm nhận là hạng mục bán đấu giá khu sân vận động, ông tưởng rằng sẽ gặp phải một số trở ngại, nhưng không ngờ công việc lại tiến hành hết sức thuận lợi, Từ Quang Nhiên lại thể hiện thái độ tương đối ủng hộ ông, Từ Quang Nhiên cũng biết rõ rằng, Lý Trường Vũ đến lần này đã có sự chuẩn bị đầy đủ, đến đây là để làm cho ra việc, phía tỉnh kì vọng vào Lý Trường Vũ nhiều như vậy, ông ta nhất định phải chính thực được bản thân mình. Lý Trường Vũ có tinh thần hăng hái đầy nhệ khí như vậy, nếu ngay từ lúc bắt đầu Từ Quang Nhiên đánh nhụt nhuệ khí ấy hẳn sẽ gây ra mâu thuẫn, vậy nên Từ Quang Nhiên rất lý trí, y lựa chọn nhượng bộ, cứ lựa nước đưa thuyền: Lý Trường Vũ đã muốn làm việc như vậy, mình tuyệt nhiên không phải đối, ngược lại sẽ giúp đỡ, làm cho ông ta tự làm nhụt bớt cái nhuệ khí hăng hái đó đi, đợi tới lúc khí thế của ông tụt dốc, tôi sẽ xem xem ông còn làm được trò gì nữa.
Từ Quang Nhiên chỉ nhấn mạnh hai việc với Lý Trường Vũ, việc thứ nhất là phải quan tâm đến tâm lý đầu tư của các nhà đầu tư vào mọi mặt, nhất định phải đảm bảo đấu giá công bằng chính trực, không được để mất lòng giới đầu tư trong việc lần này. Thứ hai, các khoản thu được từ đấu giá phải thống nhất do bộ phận tài chính quản lý, không được tự tiện làm chủ.
Lý Trường Vũ đều đồng ý, nhưng việc mà ông làm tiếp sau đó làm cho mọi người đều kinh ngạc, Lý Trường Vũ giao cho Trương Dương toàn quyền quản lý công việc đấu giá sân vận động, ông cho rằng trong phạm vi công tác mình phân quản, mình ra lệnh là được, có thể tự động giao việc cho người đáng tin cậy xử lý.
Từ Quang Nhiên lại gật đầu đồng ý, đương nhiên y ngại không ý kiến gì về vấn đề này, nhưng y vẫn cảm thấy Lý Trường Vũ cũng hơi kinh suất, thân là bí thư thị ủy, y phải nhắc nhở Lý Trường Vũ, thế nên Từ Quang Nhiên đã chủ ý gọi đến cho Lý Trường Vũ nói thẳng: Đồng chí Trường Vũ, tôi nghe nói đồng chí đã giao cho Trương Dương quản lý toàn bộ công việc đấu giá, có phải không?
Lý Trường Vũ dùng ngữ khí kính trọng đáp lời, phong cách chính trị của ông luôn như vậy, đem lại cảm giáo khiêm tốn nhỏ nhẹ, đặc biệt là nói chuyện với các lãnh đạo: Bí thư Từ, ông yên tâm, những việc ông bàn giao tôi đã ghi nhớ, tôi cũng đã nhấn mạnh với Trương Dương rồi!
Từ Quang Nhiên hiểu rõ Lý Trường Vũ đang giả vờ không hiểu với mình, bèn thở dài nói: Trường Vũ, không phải tôi nói đến bản thân chuyện này, mà là nhận thấy, việc quan trọng như vậy, giao cho một cán bộ trẻ tuổi, không thích hợp cho lắm.
Lý Trường Vũ cười: Bí thư Từ, tôi vừa tới Nam Tích, chưa quen với tình hình ở đây, Trương Dương lại là chủ nhiệm thể ủy, lại đã phụ trách công việc thể ủy trong thời gian dài như vậy, từ lúc có quyết định đấu giá khu đất đến bây giờ, về cơ bản hắn tham dự cả quá trình, hiểu rõ sự việc này hơn cả tôi. Tôi phân quản việc này, tôi sẽ chịu trách nhiệm làm việc, nhưng công việc cụ thể giao cho Trương Dương làm là tốt nhất, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì!
Từ Quang Nhiên biết Lý Trường Vũ đã quyết định việc này, hơn nữa Lý Trường Vũ đã nói đến như vậy, y cũng không thể kiên quyết phản đối, y nói: Vậy được, đồng chí đã tin tưởng Trương Dương như vậy, tôi sẽ đợi tin tốt của đồng chí!
Nam Tích gần đây có nhiều việc trọng đại đương chờ xử lý, việc đấu giá khu đất sân vận động chỉ là một trong những việc đó. Việc cảng Nhất Thâm mới là vấn đề lớn mà Từ Quang Nhiên phải đối mặt, trong lần khảo tra này, phó giám đốc Quốc Quyền có nói, việc Nam Tích và Lam Sơn hợp tác xây cảng nước sâu, lãnh đạo tỉnh cũng đã ngầm đồng ý với đề nghị của Quốc Quyền, mà việc cấp trên đã định thì Từ Quang Nhiên không thể thay đổi được. Gần đây bí thư thị ủy Lam Sơn Thường Tụng đã đích thân đến Nam Tích bàn bạc với y về việc này, y cũng đành chấp nhận sự thực, lợi ích chính trị bị phân nhỏ đã không thể tránh khỏi những việc thật bị áp từ trên xuống, Từ Quang Nhiên ngược lại bình tĩnh hơn hẳn, việc y cần làm giờ đây là phải ổn định trận cước, y dự cảm như có một nguy cơ sắp ập đến, vào những lúc này, người không biết nhìn xa trông rộng tất sẽ tự chuốc lo âu, muốn dẹp mọi sóng gió bão táp trên hành trình của mình để đi tiếp nhất định phải phòng ngừa chu đáo, lo trước tính sau cẩn thận.
........................
Trong cuộc họp thị trưởng cùng ngày, Hạ Bá Đạt đã long trọng giới thiệu phó thị trưởng Lý Trường Vũ với các phó thị trưởng, sau đó cười nói: Hôm nay là ngày đầu tiên đồng chí Trường Vũ chính thức nhận chức, xin hoan nghênh đồng chí đứng lên phát biểu vài lời!
Tất cả các phó thị trưởng đều đồng loạt vỗ tay, Lý Trường Vũ mỉm cười đứng dậy: Cảm ơn mọi người! Qua tràng vỗ tay, tôi thực sự cảm nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của các đồng chí đối với tôi, cũng cảm nhận được sự tín nhiệm của mọi người, đương nhiên cũng nhận được nhiều nhất chính là sự kì vọng lớn lao, tôi xin phép dùng một câu châm ngôn xưa, lần đầu tới quý địa, mong được các vị chiếu cố nhiều hơn!!
Câu nói của Lý Trường Vũ đầy mùi giang hồ, khiến cho tất cả đề cười ầm lên, mọi người lại vỗ tay thật lớn, nhiều người là hoan nghênh sự có mặt của Lý Trường Vũ, đương nhiên cũng có ngoại lệ, Hạ Bá Đạt tuy tỏ ra hoan nghênh nhưng trong lòng lại cảnh giác với Lý Trường Vũ, y ý thức được Lý Trường Vũ đến đây sẽ đe dọa trực tiếp tới địa vị của mình. Ví như bữa tiệc tiếp đón ngày hôm qua, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên rõ ràng đã tâng bốc ông ta, mục đích hẳn là lợi dụng Lý Trường Vũ để áp đảo mình, điều này đối với Hạ Bá Đạt, một kẻ vốn đã gượng gạo trên chốn chính trị Nam Tích thực như đổ thêm dầu vào lửa, y hiểu rõ, nếu không đưa ra đối sách gì e rằng mình sẽ là kẻ đầu tiên bị đá đít khỏi vòng chính trị của Nam Tích.
Phó thị trưởng Vương Hải cũng không hài lòng, sau khi Trần Hạo đổ bệnh, y từng cho rằng việc mình đảm nhận chức phó thị trưởng thường vụ là chắc như đinh đóng cột, hơn nữa phía sau lại được Từ Quang Nhiên ủng hộ, Từ Quang Nhiên cũng đã tiến cử y, nhưng từ đâu lại nhảy ra tên Lý Trường Vũ, làm cho giấc mộng của Vương Hải trở thành bong bóng, y đã trở thành vật hy sinh đầu tiên trước khi Lý Trường Vũ đến Nam Tích. Câu nói của Lý Trường Vũ khiến cho Vương Hải không thấy lọt tai chút nào, y thầm nghĩ: Đúng là nịnh bợ lấy lòng!
Lý Trường Vũ mỉm cười nói tiếp: Thưa các đồng chí, bắt đầu từ hôm này, chúng ta sẽ cùng nhau hiệp sức làm việc trên mảnh đất Nam Tích này, từ hôm nay tôi cũng là một phần tử của Nam Tích. Đây thực là niềm vinh dự và cũng là điều đáng tự hào của tôi. Tôi xin cống hiến toàn bộ sức lực và thành ý của mình, chứng thực được năng lực bản thân trong công tác thực tế. Tôi biết, mọi người còn chưa hiểu hết về con người tôi, vậy nên từ hôm nay trở đi, tôi sẽ dùng hành động để chứng minh, Lý Trường Vũ tôi là một người xứng đáng với chức vụ mà mình được giao phó, đến với thành phố Nam Tích không phải vì chức vị mà là để làm việc, làm việc thật sự, những việc mà tôi làm bất luận là việc lớn nhỏ, đều là việc có lợi cho Nam Tích, có ích cho nhân dân.”
Tiếng vỗ tay lại không ngừng vang lên, lần này phó thị trưởng Cùng Kỳ Vĩ vỗ tay khen ngợi đầu tiên về những lời phát biểu của Lý Trường Vũ, nói rất có thuyết phục, mà lại chân thực, nếu mỗi đồng chí cán bộ đều có thể giác ngộ được như vậy, có thể đặt công việc lên trước chức vị, vậy thì ban lãnh đạo chúng ta sẽ đạt được hiệu suất làm việc cao hơn hẳn, đội ngũ cán bộ sẽ ngày càng thuần khiết trong sạch.
Hạ Bá Đạt cũng vỗ tay, nhưng y vỗ tay và cười rất mất tự nhiên, lời Lý Trường Vũ nói như là đọc tuyên ngôn vậy, như là đang khiêu chiến với Hạ Bá Đạt, y nói: Nói rất hay! Đồng chí Trường Vũ nói rất hay! Y nói một cách cảm khái, vẻ ngoài thì tán đồng nhưng bên trong lại thầm nghĩ, nói hay đến mấy cũng không bằng làm cho tốt.
Sau khi Lý Trường Vũ ngồi xuống, Hạ Bá Đạt lại cười hỏi: Mọi người còn có câu hỏi gì không?
Phó thị trưởng Cung Kỳ Vĩ nói: Thị trưởng Hạ, tôi có việc cần báo cáo.
Hạ Bá Đạt gật đầu, trước đây y cũng từng đề phòng với Cung Kỳ Vĩ, gã này đảm nhiệm chức phó thị trưởng, cũng có ảnh hưởng với phía tỉnh. Theo như tin tức nội bộ nắm được gần đây, Cung Kỳ Vĩ từng đã lên tỉnh được đĩnh đạc nói chuyện với bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, lại còn báo cáo chi tiếp về khó khăn cụ thể còn tồn tại của cảng nước sâu Nam Tích, đưa ra ý kiến là ban lãnh đạo địa phương cần có cái nhìn tổng quan, hợp tác xây dựng cảng giữa Lam Sơn với Nam Tích mới có thể duy trì được lợi ích quốc doanh, ý kiến này của gã lại được Kiều Chấn Lương tan thưởng, làm động lòng Kiều Chấn Lương. Vì vậy bí thư Kiều đã đặc biệt can thiệp vào công tác nội bộ của thị trưởng Nam Tích, và dưới tay can thiệp đó của Kiều Chấn Lương, Cung Kỳ Vĩ từ một cán bộ phân quản công tác thể thao không mấy quan trọng được đặc cách nhảy vọt thành người chịu trách nhiệm công tác xây dựng cảng nước sâu, thậm chí đẩy ghế cả phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo.
Cung Kỳ Vĩ nói: Phương diện xây dựng công trình cảng nước sâu đã được ổn định, chúng ta cũng tổng kết qua về những khuyết điểm còn tồn tại trong giai đoạn công tác đầu tiên, tiến hành nhiều hạng cải tiến, tuần sau bí thư thường ủy thành phố Lam Sơn sẽ đích thân đến Nam Tích hội bàn về vấn đề hợp tác xây dựng cảng. Phía Lam Sơn cũng đã phái đại diện đến bàn bạc chi tiếp với tôi. Theo tình hình họp bàn sơ bộ, tình hình triển khai xây dựng cảng nước sâu rất tốt đẹp. Chúng ta đều nhận định, chỉ cần sau khi song phương hợp tác, vấn đề khó khăn trong việc đầu tư vốn sẽ hoàn toàn được giải quyết, hay nói cách khác, chúng ta đã không cần tới nhiều vốn đầu tư ngoại lai như vậy.
Hạ Bá Đạt thực vẫn chưa hiểu rõ ý của Cung Kỳ Vĩ là gì, Lý Trường Vũ lại hiểu được, ông nhỏ giọng nói: Ý của thị trưởng Cung là, các khoản vốn đầu tư ngoại lai đó sẽ nâng cao được giá thành xây dựng của ta phải không?
Cung Kỳ Vĩ gật đầu đáp: Đúng vậy! Căn cứ theo phương án chiêu thương ban đầu của chúng ta, vốn đầu tư ngoại lại sẽ chiến lĩnh sáu mươi phần trăm vốn xây dựng cảng nước sâu, số vốn đầu tư đúng chỗ hiện nay ước tính chỉ được mười phần trăm mức đầu tư, chiếm sáu phần trăm tổng mức đầu tư, kỳ đầu tư thứ nhất khá thuận lợi, nhưng trong kỳ đầu tư thứ hai, tập đoàn Tinh Nguyệt lại chậm chạp không đưa lại số tiền như đã kí kết trong hợp đồng, phía Hà Trường An cũng trì hoãn việc đầu tư, hành động vi phạm hiệp ước của hai nhà đầu tư này làm cho công trình xây dựng cảng nước sâu của ta gặp phải tổn thất, phía tập đoàn Tinh Nguyệt thậm chí còn thừa cơ ra điều kiện ngặt nghèo.
Hạ Bá Đạt nói: Việc này không phải đã được giải quyết rồi sao? Vốn đầu từ kỳ thứ hai của Hà Trường An đã được chuyển đến, phía Tinh Nguyệt cũng thông báo sẽ chuyển toàn bộ khoản đầu tư kỳ hai trước cuối năm nay.
Cung Kỳ Vĩ đứng dậy phân phát bản sao hợp đồng đầu tư cảng nước sâu cho mọi người mỗi người một bản nói tiếp: Mọi người hãy nhìn thật kỹ, lúc đầu khi kí kết hợp đồng đầu tư cảng nước sâu, có thêm điều kiện kèm theo, nếu vì lý do phía bên đầu tư trì hoãn giao khoản đầu từ mà làm ảnh hưởng tới công trình, phía ta có quyền truy cứu trách nhiệm của họ, chi tiếp cụ thể trong bản hợp đồng có ghi cụ thể. Khoản đầu tư của Tinh Nguyệt đến nay vẫn chưa cung cấp, tổng cộng họ đã trì hoãn tới hai tháng rồi! Cùng Kỳ Vĩ giơ bản hợp đồng trong tay, mở ra chỉ vào một dòng chữ đã tô chú đỏ: Trong hợp đồng ban đầu quy định, hay có nói, chúng ta có quyền đơn phương hủy bỏ hợp đồng đầu từ với Tinh Nguyệt, chúng ta không cần vốn đầu tư của họ!
Tất cả mọi người đển ngẩn ra, Hạ Bá Đạt hiển nhiên không thể tiêu hóa nổi những lời mà Cung Kỳ Vĩ vừa nói, y nhỏ giỏng nói: Kỳ Vĩ... Cây nói rõ xem nào, cậu muốn hủy bỏ hợp đồng sao? Hạ Bá Đạt thực sự không hiểu nổi, hiện nay trong khi các địa phương toàn quốc đều nóng lòng khao khát nguồn vốn đầu tư, chính phủ các nơi đều coi các nhà đầu tư như cha mẹ thì gã Cung Kỳ Vĩ này lại đòi đơn phương hủy hợp đồng đầu tư, thực không hiểu gã đang nghĩ như thế nào nữa.
Cung Kỳ Vĩ nói tiếp: Không sai, tôi đề nghị hủy bỏ bản hợp đồng đầu tư này, căn cứ theo hợp đồng, nếu tập đoàn Tinh Nguyệt cung cấp đầy đủ số vốn đầu tư, họ sẽ đầu tư khoảng một tỷ đồng, bây giờ họ mới đưa được 150 triệu, còn 850 triệu vẫn chưa đầu tư. Theo dự báo tính toán của chúng ta, nếu số vốn đầu từ một tỷ đồng của họ thuận lợi đầu tư vào cảng nước sâu thì trong vòng ba mươi năm tới, họ không chỉ thu hồi được vốn mà còn thu được phần lợi nhuận gấp năm lần, hay nói cách khác họ đầu tư vào có một tỷ nhưng lại lấy về năm mươi tỷ hoặc là nhiều hơn thế, cứ theo mức độ phát triển như ngày nay, tôi cho rằng đây chỉ là dự tính lợi nhuật tối thiểu nhất. Tập đoàn Tinh Nguyệt tập đoàn đầu tư không tốt nhất trong các nhà đầu tư vào Nam Tích, họ cầm tịch trong vấn đề vốn đầu tư, ép buộc chính quyền Nam Tích ta, thách thức tính tôn nghiêm của ban lãnh đạo ta. Bây giờ tuy bên ngoài họ thông báo sẽ nhanh chóng cung cấp đầy đủ số vốn, đó là vì cục diện đầu từ có sự thay đổi, việc ép buộc chính quyền thất bại, họ cũng không muốn để mất chỗ lợi nhuận to lớn kiếm được từ cảng nước sâu nên mới thay đổi ý định. Nhưng họ đã quên mất một điểm, hành động của họ đã vi phạm hợp đồng, đồng thời lại vi phạm rất nghiêm trọng. Trước đến nay, tôi vẫn luôn chờ đơi, hôm nay cũng đã hết thời hạn trong hợp đồng quy định, vốn đầu tư của họ lại chưa chuyển đến, là họ đã chủ động đánh mất cơ hội, chứ không phải là chúng ta cự tuyệt sự đầu tư của họ.
Lý Trường Vũ nhìn về phía Cung Kỳ Vĩ, ông không quen y, nhưng những lời Cung Kỳ Vĩ nói lại làm cho Lý Trường Vũ cảm thấy đáng ngưỡng mộ, Cung Kỳ Vĩ là người cá tính, có tính quyết đoán, là loại người kiên trì các nguyên tắc hiếm thấy trong chốn quan trường.
Hạ Bá Đạt nói: Việc này không phải làn chuyện nhỏ, nếu chúng ta hủy hợp đồng, tất sẽ gây ra tâm lý hoan mang cho các nhà đầu tư, ảnh hưởng gây ra sẽ không thể dự đoán được.
Cung Kỳ Vĩ lại tiếp tục: Tôi đề nghị đơn phương hủy hợp đồng với tập đoàn Tinh Nguyệt, trình đơn mời luật sự, khởi tố và truy cứu trách nhiệm của tập đoàn Tinh Nguyệt vì vi phạm hợp đồng mà gây ra tổn thất cho công trình cảng nước sâu. Đối với các nhà đầu tư, chúng ta phải làm cho những bên không biết tuân thủ quy tắc biết sợ hãi, thông qua việc này cũng đạt được mục đích rung cây dọa khỉ, cho họ thấy tính tôn nghiêm của chính quyền tỉnh Nam Tích, muốn đầu tư vào Nam Tích thì phải giao thương một cách đàng hoàng, phải biết tuân thủ quy định!
Phó thị trưởng Vương Hải nói: Tôi nhận thấy việc này nên xử lý một cách thận trọng, thị trưởng Hạ nói rất đúng, hiện nay mọi người đều tranh thủ các nguồn vốn đầu tư, ai sẽ đuổi các nhà đầu tư đi chứ? Cách làm của tập đoàn Tinh Nguyệt tuy là không đúng, nhưng giờ họ đã thừa nhận lỗi lầm, Nam Tích ta lại đang trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ của cải cách mở cửa, vấn đề tài chính vẫn còn eo hẹp...
Thường Hải Tâm vẫn chưa biết tin này, ngạc nhiên lẫn mừng rỡ hỏi: Thật chứ?
Trương Dương gật đầu, thích thú hỏi: Em không biết sao?
Thường Hải Tâm đáp: Từ lúc đến Nam Tích em vẫn chưa về thăm nhà, vốn định cuối tuần này sẽ về!
Trương Dương nói: Trung tâm thể thao vừa mới được thiết lập, công việc gần đây lại bận rộn, đợi qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi!
Thường Hải Tâm nói tiếp: Đường Đường thực rất giỏi, chị ấy đã đưa ra được phương án cụ thể, dự tính sẽ hoàn thành toàn bộ công việc trong một tuần thôi, tiết kiệm hơn hai mươi vạn so với việc chúng ta đi tìm Lam Hải.”
Trương Dương trố mắt nhìn: Khoa trương vậy? Cái tên Cố Minh Kiện xấu xa tham lam này, lại đòi nhiều tiền như vậy sao?
Thường Hải Tâm giải thích: Không phải là tham, mà giá trình tự trù tính vốn cao như vậy rồi, lần này Đường Đường giúp ta cả việc lớn, mà người ta lại còn không lấy công, Cao Liêm Minh tuy là hay khoa trương hét vốn nhưng y vẫn làm được chuyện.
Trương Dương đắc ý cười ầm lên, điều này cũng chứng minh là con mắt nhìn nhận của hắn quả không sai, Cao Liêm Minh cũng là một nhân tài.
Thường Hải Tâm nói: Em đang cân nhắc chuyện sẽ tặng Đường Đường chút quà sau khi việc này hoàn thành, để tỏ lòng cảm ơn.
Trương Dương hỏi: Tặng gì mới được?
Thường Hải Tâm đáp: Hay là tặng chị ấy một cái notebook, dù sao chị ấy cũng làm ngành này, mà máy tính của chị ấy cũng cũ rồi.
Trương Dương gật đầu một cách sảng khoái: Giúp chúng ta tiết kiệm được hơn hai mươi vạn, như thế này đi, mua tặng cô ấy một cái lap khoảng ba mươi vạn đồng. Em cứ viết vào báo cáo, anh sẽ phê duyệt.
Thường Hải Tâm cười: Nếu hiệu suất làm việc của các lãnh đạo khác cũng giống anh như vậy thì đất nước ta đã thực hiện được chính sách tiểu khang rồi.
Trương Dương đáp: Của đáng tiêu thì phải tiêu, không đáng thì không được lãng phí. Dự án lớn như trung tâm thể thao mới, phía thị lại ủng hộ không nhiều nên chúng ta chỉ có thể tự nghĩ cách, đợi bán đấu giá xong mảnh đất sân vận động cũ, có được khoản tiền đó, chúng ta sẽ ổn hơn thôi.
Thường Hải Tâm nói: Anh ý, càng ngày càng giống người làm quan, mở miệng ra là nói đến chuyện quan trường!
Trương Dương đáp: Tốt xấu gì anh cũng là một cấp lãnh đạo, hình như có người từng nói: Làm quan tức là cống hiến cả cuộc đời của mình, sẽ không còn thừa chút thời gian nào dành cho bản thân nữa.
Thường Hải Tâm đã ăn xong cánh gà, lấy khăn giấy lau miệng và nói: Được rồi, tan làm rồi không được nói đến chuyện chính trị nữa, hay là em mời anh đi xem phim.
Trương Dương không hứng thú mấy với phim ảnh, nhưng Thường Hải Tâm đã đề xuất, hắn cũng ngại từ chối, đành gật đầu: Được! Anh thích xem phim võ thuật!
Thường Hải Tâm nói tiếp: Loại phim đó thật là chán, chúng ta đi xem A Cam chính truyện đi, phim Mĩ đó, nghe nói rất cảm động!
Thế là Trương đại quan nhân bị Thường Hải Tâm lôi đến rạp chiếu phim, nhưng việc Thường Hải Tâm vội mời Trương Dương đi xem phim thật là một sai lầm. Lúc vừa ngồi xuống xem thì điện thoại rung chuông liên tục, hết cuộc gọi này lại đến cuộc gọi khác, không chỉ chính hắn không tập trung xem phim được mà cả Thường Hải Tâm cũng bị làm cho ngồi không yên. Mấy khán giả ngồi xung quanh cứ trợn mắt nhìn Trương Dương kiểu khó chịu. Hắn cũng thấy ngại đành lấy tay che điện thoại, quay sang nói với Thường Hải Tâm: Anh ra ngoài nhận điện thoại rồi sẽ vào ngay!
Thường Hải Tâm gật đầu.
Trương Dương đi ra nhận cuộc điện thoại, là Lý Trường Vũ gọi đến. Sau khi đến Nam Tích, Lý Trường Vũ vẫn chưa gặp mặt Trương Dương, phía thị lại giao cho ông phân quản việc trung tâm thể thao. Trương Dương lại là chủ nhiệm thể ủy, vì chuyện công việc đương nhiên họ sẽ thường xuyên phải gặp nhau bàn bạc. Lúc nãy gọi đến, Lý Trường Vũ cũng đoán được là Trương Dương đang ở rạp chiếu phim.
Trương Dương ra ngoài mới nói: Chú Lý, buổi tiệc đón mừng đã kết thúc rồi ạ?
Lý Trường Vũ cười trách: Tiểu tử cậu ốm mà vẫn chạy lung tung hả? Cậu thà đi xem phim còn hơn là đến ăn cơm với ta phải không?
Trương Dương vội vàng giải thích: Chú đến Nam Tích, cháu đương nhiên là rất hoan nghênh, mà là nhiệt liệt hoan nghênh ấy chứ. Nhưng bữa tiệc đón tiếp đó là sâu khấu của các lãnh đạo cao cấp, cháu đến đó làm gì chứ? Cháu mà phải ngậm miệng không nói gì là không thể chịu được, cháu mà nói nhiều lại nhỡ làm cho các lãnh đạo mất hứng. Thế nên, cháu nghĩ kĩ lại, thấy mình không đi là tốt hơn. Chú Lý, chú cũng đừng gấp, tối mai cháu sẽ mở tiệc đón mừng chú.
Lý Trường Vũ đáp: Tối mai mấy vị thị trưởng với phó thị trưởng lại mời đi ăn, ta không rảnh rồi.
]Trương Dương nói: Vậy tùy chú chọn thời gian, cháu sẽ nghe theo sự sắp xếp của chú!
Lý Trường Vũ nói: Bây giờ đi, ta ở Nhất Chiêu phòng số 88 lầu 3. Cậu qua đây rồi chúng ta sẽ đi ăn.
Trương Dương vừa nghe xong sửng sốt, không ngờ Lý Trường Vũ lại nóng lòng muốn gặp mình đến như vậy, nhưng bộ phim đã chiếu xong đâu.
Lý Trường Vũ hỏi: “Sao thế? Không tiện à?”
Trương Dương đáp: “Có gì mà không tiện ạ, chỉ là thấy tò mò sao hôm nay chú lại có thời gian gặp cháu!”
Lý Trường Vũ cười ha ha: Gặp rồi nói!
Trương Dương quay trở vào nói với Thường Hải Tâm một tiếng, lúc này cô lại vừa xem đoạn phim cảm động, khóc thút thít. Nghe Trương Dương bảo phải đi, cô vừa gật đầu vừa dùng khăn lau nước mắt. Trương đại quan nhân nghĩ thầm: Không phải là yếu ớt đến thế chứ, không phải là nghĩ bản thân bị bỏ lại một mình ở rạp chiếu phim đấy chứ? Đến mức cô đau lòng mà khóc?
Trương Dương có ý xin lỗi: Hải Tâm, đừng khóc, hôm nay anh thực sự có việc, đợi mai rảnh anh sẽ đưa em đi xem lần nữa nhé.
Thường Hải Tâm biết hắn đang hiểu nhầm, vừa lau nước mắt vừa bảo: Em bị bộ phim làm cảm động chứ không phải là cảm thấy tủi thân đâu.
Trương Dương nghe thế mới biết mình nhầm, cười ngại rồi đứng lên đi ra, trong lòng có chút bực mình khó hiểu, không phải là bộ phim về một hai thằng đần sao, sao lại có thể cảm động đến vậy chứ?
Lúc Trương Dương đến nhà khách chính phủ Nhất Chiêu đã là mười giờ tối. Hắn đứng bên dưới lầu gọi cho Lý Trường Vũ, như vậy âu cũng là sợ gặp phải người quen. Lý Trường Vũ nhận điện thoại liền mau chóng đi xuống, ông nhận ra chiếc xe bán tải của Trương Dương, vội đi đến mở cửa lên xe.
Trương Dương lễ phép nói: Thị trưởng Lý, hoan nghênh thị trưởng Lý đến Nam Tích công tác.
Lý Trường Vũ cười chỉ chỉ vào hắn: Tiểu tử cậu, vẫn hay nghịch ngợm như vậy!
Trương Dương nói tiếp: Chúng ta đi ăn chút gì ở nhà hàng đối diện nhé!
Lý Trường Vũ gật đầu, ông vừa tới Nam Tích nên cũng có ít người biết mặt, làm gì cũng thấy tiện lợi. Đợi qua một thời gian nữa, việc xuất hành của ông e là sẽ không dễ dàng như vậy nữa, được tất sẽ có mất. Song song với việc đạt được quyền lực ở chốn quan trường thì sẽ bị mất đi chút quyền tự do ở một số phạm vi nhất định, nhưng việc này cũng không thấm gì so với niềm vui mà quyền hành đem lại. Đây cũng là lý do vì sao mà nhân viên trong thể chế không ngừng nỗ lực với lên cao nữa.
Tuy buổi tối Lý Trường Vũ đã uống rất nhiều rượu, nhưng lại chưa ăn được mấy. Lúc này bụng có hơi đói, còn Trương Dương đi ăn McDonald với Thường Hải Tâm, hắn chỉ đi cùng nhìn chứ không hề ăn, hắn thực còn cảm thấy đói hơn Lý Trường Vũ. Hắn gọi hai đĩa rau trộn và cả một con vịt Sa Oa.
Trương Dương lúc nào cũng đem theo Thanh Giang Đặc Cung, hắn lấy ra một bình, cười nói: Có rượu quê hương càng thêm cảm giác thân thiết, uống cái này chứ ạ?
Lý Trường Vũ cười: Uh, nhưng hôm nay ta uống cũng nhiều rồi!
Trương Dương rót rượu cho ông: Chú uống được bao nhiêu thì uống vậy, cháu không ép.
Lý Trường Vũ cười ha ha: Cậu dám sao?
Trương Dương đáp: Không dám, chú là phó thị trưởng, lại còn là cấp trên của cháu, có cho mượn thêm lá gan cháu cũng không dám!
Lý Trường Vũ ăn chút thức ăn rồi bình phẩm: Món ăn của Nam Tích hơi nhạt, không hấp dẫn như món ăn ở Giang Thành.
Khẩu vị nhiền năm thành quen, giờ đột nhiên thay đổi, thì chí ít cũng không quen lắm.
Trương Dương cười: Món ăn Giang Thành vừa cay vừa mặn nhưng lại rất hấp dẫn. Xét từ góc độ dinh dưỡng học mà nói, phương pháp nấu ăn ở Giang Thành có lợi hơn cho sức khỏe. Nói đến đây, Trương Dương không khỏi thêm câu: Chú Lý, dạo này sức khỏe thế nào ạ?
Nếu là mới quen biết, Lý Trường Vũ chắc chắc sẽ cho rằng hắn đang ám chỉ mình. Nhớ lúc đầu, mình nhất thời máu lửa, quyết chơi ***Cát Xuân Lệ trong xe ở sông Xuân Thủy, suýt nữa thì mất toi mạng, nếu không gặp được Trương Dương e là bây giờ ông ngủ một giấc ngàn thu. Nghĩ lại thì, Trương Dương thật là quý nhân của mình, mà quan hệ giữa hai người lại thân thiết hòa hợp, vừa là thầy vừa là bạn. Tuy nhiên cứ khi nào tiểu tử này nói đến vấn đề sức khỏe, Lý Trường Vũ lại cứ cảm thấy hắn đang hỏi mình về việc tế nhị đó, thân làm lãnh đạo, lại là trưởng bối của Trương Dương, thực là thấy xấu hổ, ông ho khan một tiếng: Vẫn tàm tạm!
Trương Dương nhếch môi cười, điệu cười của hắn trông có vẻ gian xảo: Chú Lý, chú nói chỗ nào tàm tạm?
Lý Trường Vũ đỏ mặt, tên tiểu tử hỗn láo này vẫn không thay đổi được cái tính khí thích gây sự, có kiểu nói chuyện với lãnh đạo như này sao? Lý Trường Vũ đáp: Thì chỗ nào tàm tạm trước đây! Nói xong câu này, ông lại cười ầm lên, rồi tự giải thích: Không ổn lắm, không thể so sánh với thanh niên các cậu được rồi!
Trương Dương đáp: Chú Lý, chú vẫn đang thời sung sức, tỉnh lần này phái chú đến làm phó thị trưởng thường vụ Nam Tích, tiền đồ thực rộng mở!
Chính Lý Trường Vũ lại mong muốn sớm có ngày quay trở về phía tỉnh, tỉnh điều ông tới đây, nhìn qua thì có vẻ như điều chỉnh cùng cấp, nhưng trên thực tế là muốn ông đến đảo loạn chính cục Nam Tích, bí thư Kiều phía tỉnh ủy rõ ràng không bằng lòng với ban lãnh đạo đương nhiệm của thành phố này. Ông cũng ý thức được, mình đến Nam Tích nhất định phải nhanh chóng lập được thành tích, như vậy mới gây dựng được lòng tin của các lãnh đạo đối với bản thân. Lý Trường Vũ nói: Trương Dương, ta đến Nam Tích, không phải là vì tiền đồ rộng mở, ta đã lăn lộn trên trường chính trị bao nhiêu năm trời, có việc gì mà chưa từng gặp chứ? Đến cái tuổi này rồi, việc gì cũng nhìn thấu đáo, ta muốn hành sự một cách kiên định, làm chút việc vì nhân dân, đóng góp một phần công đức cho Nam Tích. Sau này lúc rời khỏi Nam Tích, người ta vẫn còn nhắc tới tên của Lý Trường Vũ ta, ghi nhớ những việc ta đã từng làm. Chứ không phải mắng chửi sau lưng ta là kẻ tầm thường bất tài. Vậy là đủ rồi!
Những lời này đều là thật lòng Lý Trường Vũ.
Trương Dương gật đầu: Cháu tin rằng chú sẽ đem lại thay đổi cho Nam Tích.
Lý Trường Vũ cầm chén rượu lên chạm cốc với Trương Dương: Vạn sự khởi đầu nan, ta phải tranh thủ sự khởi đầu tốt đẹp này, tiểu tử cậu cũng phải giúp ta một tay!
Trương Dương cười: Còn phải nói, cháu nhất định sẽ tận tâm tận lực.
Lý Trường Vũ nói tiếp: Vì Trần Hạo đột ngột mắc bệnh nên ta phải tiếp quản công việc của hắn, phân quản của hắn lại chính là việc về khu đất nhà thể thao này. Cậu là chủ nhiệm thị ủy, cũng nắm rõ tình hình, phải bắt tay làm từ đâu, cậu hãy nói cho ta biết.
Trương Dương đáp: Trước khi thị trưởng Trần đổ bệnh đã chuẩn bị phần công tác đấu giá khu đất của thể ủy và sân vận động cũ. Ông ấy bệnh nặng, việc này đành bị gác lại, phía thể ủy chúng cháu đã lập được phương án đấu giá hợp lý, chỉ chờ lãnh đạo phê chuẩn đồng ý là xong. Chú đã đến đây, hay là bắt đầu làm từ việc này?
Lý Trường Vũ nói: Ngay mai ta sẽ hỏi ý kiến của bí thư Từ . Vừa nói xong ông chợt nhớ ra một chuyện: Các khoản tiền thu được từ việc bán đấu giá phía thể ủy các cậu được bao nhiêu? Trương Dương rất hào hứng với công việc này, ắt hẳn là phải có chút lợi ích, xem ra Lý Trường Vũ vẫn là người rất am hiểu Trương Dương.
Trương Dương đáp: 30%
Lý Trường Vũ nói tiếp: Cũng không ít!
Trương Dương lại đáp: Không nhiều lắm, các khoản dùng để xây dựng công trì trung tâm thể thao mới còn chưa thanh toán, thế vận hội thể thao tỉnh lại sắp được tổ chức, chúng cháu đã mời rất nhiều huấn luyện viên ưu tú, nói chung đều phải dùng đến tiền cả. Tổ chức một thế vận hội không đơn giản chút nào, cháu cũng đã đánh liều vận mạng rồi, nếu tổ chức thế vận hội thất bại, e là cái chức chủ nhiệm thể ủy này của cháu khó mà giữ được.
Lý Trường Vũ cười: Cũng biết suy tính cặn kẽ đó chứ, nhưng mà chỉ lo khéo phụ không có gạo mà nấu, phía chính phủ không ủng hộ, e là việc này khó hoàn thành.
Đúng là như vậy! Cháu tính như bây giờ, các lãnh đạo đều chần chừ trong việc xuất vốn, tất cả đều muốn ngựa chạy khỏe nhưng lại không muốn cho ngựa ăn.
Lý Trường Vũ nói: Câu này của cậu là nói cho ta nghe hả?
Trương Dương đáp: Câu này chỉ là phiếm chỉ chứ không phải đặc chỉ, thật sự, bây giờ việc gì cũng cần tới tiều, không có tiền khó mà thành. Trước đây đều nói: chỉ cần có lòng say mê nhiệt tình sẽ khắc phục được khó khăn đánh đâu thắng đó, nhưng đó là thời đại khác. Bây giờ không những cần có lòng nhiệt tình, còn phải có năng lực, năng lực chưa đủ, trong tay còn phải có tiền có vốn. Thiếu một thứ cũng không được, thiếu một trong những thứ đó sẽ chẳng thể làm nên thành công gì.
]Lý Trường Vũ nói: Lâu không gặp, tiến bộ không nhỏ nhỉ!
Trương Dương đáp: Đó gọi là, không tiến thì tất sẽ lùi, nếu cháu không tích cực tiến bộ, sớm sẽ bị thời đại đào thải thôi!
..............................
Việc đầu tiên Lý Trường Vũ đảm nhận là hạng mục bán đấu giá khu sân vận động, ông tưởng rằng sẽ gặp phải một số trở ngại, nhưng không ngờ công việc lại tiến hành hết sức thuận lợi, Từ Quang Nhiên lại thể hiện thái độ tương đối ủng hộ ông, Từ Quang Nhiên cũng biết rõ rằng, Lý Trường Vũ đến lần này đã có sự chuẩn bị đầy đủ, đến đây là để làm cho ra việc, phía tỉnh kì vọng vào Lý Trường Vũ nhiều như vậy, ông ta nhất định phải chính thực được bản thân mình. Lý Trường Vũ có tinh thần hăng hái đầy nhệ khí như vậy, nếu ngay từ lúc bắt đầu Từ Quang Nhiên đánh nhụt nhuệ khí ấy hẳn sẽ gây ra mâu thuẫn, vậy nên Từ Quang Nhiên rất lý trí, y lựa chọn nhượng bộ, cứ lựa nước đưa thuyền: Lý Trường Vũ đã muốn làm việc như vậy, mình tuyệt nhiên không phải đối, ngược lại sẽ giúp đỡ, làm cho ông ta tự làm nhụt bớt cái nhuệ khí hăng hái đó đi, đợi tới lúc khí thế của ông tụt dốc, tôi sẽ xem xem ông còn làm được trò gì nữa.
Từ Quang Nhiên chỉ nhấn mạnh hai việc với Lý Trường Vũ, việc thứ nhất là phải quan tâm đến tâm lý đầu tư của các nhà đầu tư vào mọi mặt, nhất định phải đảm bảo đấu giá công bằng chính trực, không được để mất lòng giới đầu tư trong việc lần này. Thứ hai, các khoản thu được từ đấu giá phải thống nhất do bộ phận tài chính quản lý, không được tự tiện làm chủ.
Lý Trường Vũ đều đồng ý, nhưng việc mà ông làm tiếp sau đó làm cho mọi người đều kinh ngạc, Lý Trường Vũ giao cho Trương Dương toàn quyền quản lý công việc đấu giá sân vận động, ông cho rằng trong phạm vi công tác mình phân quản, mình ra lệnh là được, có thể tự động giao việc cho người đáng tin cậy xử lý.
Từ Quang Nhiên lại gật đầu đồng ý, đương nhiên y ngại không ý kiến gì về vấn đề này, nhưng y vẫn cảm thấy Lý Trường Vũ cũng hơi kinh suất, thân là bí thư thị ủy, y phải nhắc nhở Lý Trường Vũ, thế nên Từ Quang Nhiên đã chủ ý gọi đến cho Lý Trường Vũ nói thẳng: Đồng chí Trường Vũ, tôi nghe nói đồng chí đã giao cho Trương Dương quản lý toàn bộ công việc đấu giá, có phải không?
Lý Trường Vũ dùng ngữ khí kính trọng đáp lời, phong cách chính trị của ông luôn như vậy, đem lại cảm giáo khiêm tốn nhỏ nhẹ, đặc biệt là nói chuyện với các lãnh đạo: Bí thư Từ, ông yên tâm, những việc ông bàn giao tôi đã ghi nhớ, tôi cũng đã nhấn mạnh với Trương Dương rồi!
Từ Quang Nhiên hiểu rõ Lý Trường Vũ đang giả vờ không hiểu với mình, bèn thở dài nói: Trường Vũ, không phải tôi nói đến bản thân chuyện này, mà là nhận thấy, việc quan trọng như vậy, giao cho một cán bộ trẻ tuổi, không thích hợp cho lắm.
Lý Trường Vũ cười: Bí thư Từ, tôi vừa tới Nam Tích, chưa quen với tình hình ở đây, Trương Dương lại là chủ nhiệm thể ủy, lại đã phụ trách công việc thể ủy trong thời gian dài như vậy, từ lúc có quyết định đấu giá khu đất đến bây giờ, về cơ bản hắn tham dự cả quá trình, hiểu rõ sự việc này hơn cả tôi. Tôi phân quản việc này, tôi sẽ chịu trách nhiệm làm việc, nhưng công việc cụ thể giao cho Trương Dương làm là tốt nhất, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì!
Từ Quang Nhiên biết Lý Trường Vũ đã quyết định việc này, hơn nữa Lý Trường Vũ đã nói đến như vậy, y cũng không thể kiên quyết phản đối, y nói: Vậy được, đồng chí đã tin tưởng Trương Dương như vậy, tôi sẽ đợi tin tốt của đồng chí!
Nam Tích gần đây có nhiều việc trọng đại đương chờ xử lý, việc đấu giá khu đất sân vận động chỉ là một trong những việc đó. Việc cảng Nhất Thâm mới là vấn đề lớn mà Từ Quang Nhiên phải đối mặt, trong lần khảo tra này, phó giám đốc Quốc Quyền có nói, việc Nam Tích và Lam Sơn hợp tác xây cảng nước sâu, lãnh đạo tỉnh cũng đã ngầm đồng ý với đề nghị của Quốc Quyền, mà việc cấp trên đã định thì Từ Quang Nhiên không thể thay đổi được. Gần đây bí thư thị ủy Lam Sơn Thường Tụng đã đích thân đến Nam Tích bàn bạc với y về việc này, y cũng đành chấp nhận sự thực, lợi ích chính trị bị phân nhỏ đã không thể tránh khỏi những việc thật bị áp từ trên xuống, Từ Quang Nhiên ngược lại bình tĩnh hơn hẳn, việc y cần làm giờ đây là phải ổn định trận cước, y dự cảm như có một nguy cơ sắp ập đến, vào những lúc này, người không biết nhìn xa trông rộng tất sẽ tự chuốc lo âu, muốn dẹp mọi sóng gió bão táp trên hành trình của mình để đi tiếp nhất định phải phòng ngừa chu đáo, lo trước tính sau cẩn thận.
........................
Trong cuộc họp thị trưởng cùng ngày, Hạ Bá Đạt đã long trọng giới thiệu phó thị trưởng Lý Trường Vũ với các phó thị trưởng, sau đó cười nói: Hôm nay là ngày đầu tiên đồng chí Trường Vũ chính thức nhận chức, xin hoan nghênh đồng chí đứng lên phát biểu vài lời!
Tất cả các phó thị trưởng đều đồng loạt vỗ tay, Lý Trường Vũ mỉm cười đứng dậy: Cảm ơn mọi người! Qua tràng vỗ tay, tôi thực sự cảm nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của các đồng chí đối với tôi, cũng cảm nhận được sự tín nhiệm của mọi người, đương nhiên cũng nhận được nhiều nhất chính là sự kì vọng lớn lao, tôi xin phép dùng một câu châm ngôn xưa, lần đầu tới quý địa, mong được các vị chiếu cố nhiều hơn!!
Câu nói của Lý Trường Vũ đầy mùi giang hồ, khiến cho tất cả đề cười ầm lên, mọi người lại vỗ tay thật lớn, nhiều người là hoan nghênh sự có mặt của Lý Trường Vũ, đương nhiên cũng có ngoại lệ, Hạ Bá Đạt tuy tỏ ra hoan nghênh nhưng trong lòng lại cảnh giác với Lý Trường Vũ, y ý thức được Lý Trường Vũ đến đây sẽ đe dọa trực tiếp tới địa vị của mình. Ví như bữa tiệc tiếp đón ngày hôm qua, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên rõ ràng đã tâng bốc ông ta, mục đích hẳn là lợi dụng Lý Trường Vũ để áp đảo mình, điều này đối với Hạ Bá Đạt, một kẻ vốn đã gượng gạo trên chốn chính trị Nam Tích thực như đổ thêm dầu vào lửa, y hiểu rõ, nếu không đưa ra đối sách gì e rằng mình sẽ là kẻ đầu tiên bị đá đít khỏi vòng chính trị của Nam Tích.
Phó thị trưởng Vương Hải cũng không hài lòng, sau khi Trần Hạo đổ bệnh, y từng cho rằng việc mình đảm nhận chức phó thị trưởng thường vụ là chắc như đinh đóng cột, hơn nữa phía sau lại được Từ Quang Nhiên ủng hộ, Từ Quang Nhiên cũng đã tiến cử y, nhưng từ đâu lại nhảy ra tên Lý Trường Vũ, làm cho giấc mộng của Vương Hải trở thành bong bóng, y đã trở thành vật hy sinh đầu tiên trước khi Lý Trường Vũ đến Nam Tích. Câu nói của Lý Trường Vũ khiến cho Vương Hải không thấy lọt tai chút nào, y thầm nghĩ: Đúng là nịnh bợ lấy lòng!
Lý Trường Vũ mỉm cười nói tiếp: Thưa các đồng chí, bắt đầu từ hôm này, chúng ta sẽ cùng nhau hiệp sức làm việc trên mảnh đất Nam Tích này, từ hôm nay tôi cũng là một phần tử của Nam Tích. Đây thực là niềm vinh dự và cũng là điều đáng tự hào của tôi. Tôi xin cống hiến toàn bộ sức lực và thành ý của mình, chứng thực được năng lực bản thân trong công tác thực tế. Tôi biết, mọi người còn chưa hiểu hết về con người tôi, vậy nên từ hôm nay trở đi, tôi sẽ dùng hành động để chứng minh, Lý Trường Vũ tôi là một người xứng đáng với chức vụ mà mình được giao phó, đến với thành phố Nam Tích không phải vì chức vị mà là để làm việc, làm việc thật sự, những việc mà tôi làm bất luận là việc lớn nhỏ, đều là việc có lợi cho Nam Tích, có ích cho nhân dân.”
Tiếng vỗ tay lại không ngừng vang lên, lần này phó thị trưởng Cùng Kỳ Vĩ vỗ tay khen ngợi đầu tiên về những lời phát biểu của Lý Trường Vũ, nói rất có thuyết phục, mà lại chân thực, nếu mỗi đồng chí cán bộ đều có thể giác ngộ được như vậy, có thể đặt công việc lên trước chức vị, vậy thì ban lãnh đạo chúng ta sẽ đạt được hiệu suất làm việc cao hơn hẳn, đội ngũ cán bộ sẽ ngày càng thuần khiết trong sạch.
Hạ Bá Đạt cũng vỗ tay, nhưng y vỗ tay và cười rất mất tự nhiên, lời Lý Trường Vũ nói như là đọc tuyên ngôn vậy, như là đang khiêu chiến với Hạ Bá Đạt, y nói: Nói rất hay! Đồng chí Trường Vũ nói rất hay! Y nói một cách cảm khái, vẻ ngoài thì tán đồng nhưng bên trong lại thầm nghĩ, nói hay đến mấy cũng không bằng làm cho tốt.
Sau khi Lý Trường Vũ ngồi xuống, Hạ Bá Đạt lại cười hỏi: Mọi người còn có câu hỏi gì không?
Phó thị trưởng Cung Kỳ Vĩ nói: Thị trưởng Hạ, tôi có việc cần báo cáo.
Hạ Bá Đạt gật đầu, trước đây y cũng từng đề phòng với Cung Kỳ Vĩ, gã này đảm nhiệm chức phó thị trưởng, cũng có ảnh hưởng với phía tỉnh. Theo như tin tức nội bộ nắm được gần đây, Cung Kỳ Vĩ từng đã lên tỉnh được đĩnh đạc nói chuyện với bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, lại còn báo cáo chi tiếp về khó khăn cụ thể còn tồn tại của cảng nước sâu Nam Tích, đưa ra ý kiến là ban lãnh đạo địa phương cần có cái nhìn tổng quan, hợp tác xây dựng cảng giữa Lam Sơn với Nam Tích mới có thể duy trì được lợi ích quốc doanh, ý kiến này của gã lại được Kiều Chấn Lương tan thưởng, làm động lòng Kiều Chấn Lương. Vì vậy bí thư Kiều đã đặc biệt can thiệp vào công tác nội bộ của thị trưởng Nam Tích, và dưới tay can thiệp đó của Kiều Chấn Lương, Cung Kỳ Vĩ từ một cán bộ phân quản công tác thể thao không mấy quan trọng được đặc cách nhảy vọt thành người chịu trách nhiệm công tác xây dựng cảng nước sâu, thậm chí đẩy ghế cả phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo.
Cung Kỳ Vĩ nói: Phương diện xây dựng công trình cảng nước sâu đã được ổn định, chúng ta cũng tổng kết qua về những khuyết điểm còn tồn tại trong giai đoạn công tác đầu tiên, tiến hành nhiều hạng cải tiến, tuần sau bí thư thường ủy thành phố Lam Sơn sẽ đích thân đến Nam Tích hội bàn về vấn đề hợp tác xây dựng cảng. Phía Lam Sơn cũng đã phái đại diện đến bàn bạc chi tiếp với tôi. Theo tình hình họp bàn sơ bộ, tình hình triển khai xây dựng cảng nước sâu rất tốt đẹp. Chúng ta đều nhận định, chỉ cần sau khi song phương hợp tác, vấn đề khó khăn trong việc đầu tư vốn sẽ hoàn toàn được giải quyết, hay nói cách khác, chúng ta đã không cần tới nhiều vốn đầu tư ngoại lai như vậy.
Hạ Bá Đạt thực vẫn chưa hiểu rõ ý của Cung Kỳ Vĩ là gì, Lý Trường Vũ lại hiểu được, ông nhỏ giọng nói: Ý của thị trưởng Cung là, các khoản vốn đầu tư ngoại lai đó sẽ nâng cao được giá thành xây dựng của ta phải không?
Cung Kỳ Vĩ gật đầu đáp: Đúng vậy! Căn cứ theo phương án chiêu thương ban đầu của chúng ta, vốn đầu tư ngoại lại sẽ chiến lĩnh sáu mươi phần trăm vốn xây dựng cảng nước sâu, số vốn đầu tư đúng chỗ hiện nay ước tính chỉ được mười phần trăm mức đầu tư, chiếm sáu phần trăm tổng mức đầu tư, kỳ đầu tư thứ nhất khá thuận lợi, nhưng trong kỳ đầu tư thứ hai, tập đoàn Tinh Nguyệt lại chậm chạp không đưa lại số tiền như đã kí kết trong hợp đồng, phía Hà Trường An cũng trì hoãn việc đầu tư, hành động vi phạm hiệp ước của hai nhà đầu tư này làm cho công trình xây dựng cảng nước sâu của ta gặp phải tổn thất, phía tập đoàn Tinh Nguyệt thậm chí còn thừa cơ ra điều kiện ngặt nghèo.
Hạ Bá Đạt nói: Việc này không phải đã được giải quyết rồi sao? Vốn đầu từ kỳ thứ hai của Hà Trường An đã được chuyển đến, phía Tinh Nguyệt cũng thông báo sẽ chuyển toàn bộ khoản đầu tư kỳ hai trước cuối năm nay.
Cung Kỳ Vĩ đứng dậy phân phát bản sao hợp đồng đầu tư cảng nước sâu cho mọi người mỗi người một bản nói tiếp: Mọi người hãy nhìn thật kỹ, lúc đầu khi kí kết hợp đồng đầu tư cảng nước sâu, có thêm điều kiện kèm theo, nếu vì lý do phía bên đầu tư trì hoãn giao khoản đầu từ mà làm ảnh hưởng tới công trình, phía ta có quyền truy cứu trách nhiệm của họ, chi tiếp cụ thể trong bản hợp đồng có ghi cụ thể. Khoản đầu tư của Tinh Nguyệt đến nay vẫn chưa cung cấp, tổng cộng họ đã trì hoãn tới hai tháng rồi! Cùng Kỳ Vĩ giơ bản hợp đồng trong tay, mở ra chỉ vào một dòng chữ đã tô chú đỏ: Trong hợp đồng ban đầu quy định, hay có nói, chúng ta có quyền đơn phương hủy bỏ hợp đồng đầu từ với Tinh Nguyệt, chúng ta không cần vốn đầu tư của họ!
Tất cả mọi người đển ngẩn ra, Hạ Bá Đạt hiển nhiên không thể tiêu hóa nổi những lời mà Cung Kỳ Vĩ vừa nói, y nhỏ giỏng nói: Kỳ Vĩ... Cây nói rõ xem nào, cậu muốn hủy bỏ hợp đồng sao? Hạ Bá Đạt thực sự không hiểu nổi, hiện nay trong khi các địa phương toàn quốc đều nóng lòng khao khát nguồn vốn đầu tư, chính phủ các nơi đều coi các nhà đầu tư như cha mẹ thì gã Cung Kỳ Vĩ này lại đòi đơn phương hủy hợp đồng đầu tư, thực không hiểu gã đang nghĩ như thế nào nữa.
Cung Kỳ Vĩ nói tiếp: Không sai, tôi đề nghị hủy bỏ bản hợp đồng đầu tư này, căn cứ theo hợp đồng, nếu tập đoàn Tinh Nguyệt cung cấp đầy đủ số vốn đầu tư, họ sẽ đầu tư khoảng một tỷ đồng, bây giờ họ mới đưa được 150 triệu, còn 850 triệu vẫn chưa đầu tư. Theo dự báo tính toán của chúng ta, nếu số vốn đầu từ một tỷ đồng của họ thuận lợi đầu tư vào cảng nước sâu thì trong vòng ba mươi năm tới, họ không chỉ thu hồi được vốn mà còn thu được phần lợi nhuận gấp năm lần, hay nói cách khác họ đầu tư vào có một tỷ nhưng lại lấy về năm mươi tỷ hoặc là nhiều hơn thế, cứ theo mức độ phát triển như ngày nay, tôi cho rằng đây chỉ là dự tính lợi nhuật tối thiểu nhất. Tập đoàn Tinh Nguyệt tập đoàn đầu tư không tốt nhất trong các nhà đầu tư vào Nam Tích, họ cầm tịch trong vấn đề vốn đầu tư, ép buộc chính quyền Nam Tích ta, thách thức tính tôn nghiêm của ban lãnh đạo ta. Bây giờ tuy bên ngoài họ thông báo sẽ nhanh chóng cung cấp đầy đủ số vốn, đó là vì cục diện đầu từ có sự thay đổi, việc ép buộc chính quyền thất bại, họ cũng không muốn để mất chỗ lợi nhuận to lớn kiếm được từ cảng nước sâu nên mới thay đổi ý định. Nhưng họ đã quên mất một điểm, hành động của họ đã vi phạm hợp đồng, đồng thời lại vi phạm rất nghiêm trọng. Trước đến nay, tôi vẫn luôn chờ đơi, hôm nay cũng đã hết thời hạn trong hợp đồng quy định, vốn đầu tư của họ lại chưa chuyển đến, là họ đã chủ động đánh mất cơ hội, chứ không phải là chúng ta cự tuyệt sự đầu tư của họ.
Lý Trường Vũ nhìn về phía Cung Kỳ Vĩ, ông không quen y, nhưng những lời Cung Kỳ Vĩ nói lại làm cho Lý Trường Vũ cảm thấy đáng ngưỡng mộ, Cung Kỳ Vĩ là người cá tính, có tính quyết đoán, là loại người kiên trì các nguyên tắc hiếm thấy trong chốn quan trường.
Hạ Bá Đạt nói: Việc này không phải làn chuyện nhỏ, nếu chúng ta hủy hợp đồng, tất sẽ gây ra tâm lý hoan mang cho các nhà đầu tư, ảnh hưởng gây ra sẽ không thể dự đoán được.
Cung Kỳ Vĩ lại tiếp tục: Tôi đề nghị đơn phương hủy hợp đồng với tập đoàn Tinh Nguyệt, trình đơn mời luật sự, khởi tố và truy cứu trách nhiệm của tập đoàn Tinh Nguyệt vì vi phạm hợp đồng mà gây ra tổn thất cho công trình cảng nước sâu. Đối với các nhà đầu tư, chúng ta phải làm cho những bên không biết tuân thủ quy tắc biết sợ hãi, thông qua việc này cũng đạt được mục đích rung cây dọa khỉ, cho họ thấy tính tôn nghiêm của chính quyền tỉnh Nam Tích, muốn đầu tư vào Nam Tích thì phải giao thương một cách đàng hoàng, phải biết tuân thủ quy định!
Phó thị trưởng Vương Hải nói: Tôi nhận thấy việc này nên xử lý một cách thận trọng, thị trưởng Hạ nói rất đúng, hiện nay mọi người đều tranh thủ các nguồn vốn đầu tư, ai sẽ đuổi các nhà đầu tư đi chứ? Cách làm của tập đoàn Tinh Nguyệt tuy là không đúng, nhưng giờ họ đã thừa nhận lỗi lầm, Nam Tích ta lại đang trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ của cải cách mở cửa, vấn đề tài chính vẫn còn eo hẹp...
/2583
|