Trương Đức Phóng ngồi đó, gã mím chặt môi, cảnh tượng của Cung Nhã Hinh lóe lên trong tích tắc, trên màn hình một màu đen kịt, một âm thanh thâm trầm vang lên: “Tổng giám đốc Phạm, tại sao cô lại lừa dối chúng tôi?” Tất cả các cảnh sát đều trừng mắt.
Giọng nói thâm trầm đó vẫn tiếp tục vang lên: “Cô không hề nói với chúng tôi cô ấy là con gái của thị trưởng, làm anh em chúng tôi mạo hiểm như vậy đi làm việc, cuối cùng còn muốn đánh hết chúng tôi, anh thật là độc địa. Người con gái đó rất quan trọng với cô phải không, cái chết của cô ta sẽ làm cho cô tỉnh lại, cô muốn hại tôi, thì cô chỉ có thể xuống địa ngục trước thôi.”
Tất cả lại yêm lặng, trên màn hình ti vi đầy những vệt ruồi chằng chịt, một màn cô tịnh, một lúc lâu sau, Trương Đức Phóng mới nói: “Ngay lập tức báo cáo tình hình cho thị trưởng Hạ, đúng rồi, ngay lập tức thẩm vấn Phạm Tư Kỳ.”
Những người khác ở trong khách sạn Thiên Lam hầu hết đều bị tiếng còi cảnh sát làm thức giấc, Heather phu nhân vẫn đứng ở trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn cảnh tượng huyên náo ở dưới, trên gương mặt xinh đẹp đầy sự buồn bã và thương tiếc, khi nhìn thấy cảnh sát khiêng cáng cứu thương từ trong tòa nhà ra ngoài, bà thầm thở dài một tiếng.
Long Quý thấp giọng nói: “Phu nhân không muốn cô ấy chết.”
Heather phu nhân khép cửa sổ lại, Long Quý bật đèn trong phòng lên.
Heather phu nhân nói: “Rót cho tôi một cốc rượu vang.”
Long Quý đi đến tủ rượu lấy ra một chai rượu vang đỏ, rồi rót một ly, cung kính đưa cho bà.
Heather phu nhân lắc lắc cốc rượu, chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly, màu đỏ hơi giống màu máu, bà nhắm mắt lại, nhấm một ngụm, dường như trong rượu, bà cảm nhận được cả mùi vị tanh của máu: “Gia Dũng chết rất thảm, nó bị người ta ám hại rồi.”
Long Quý nói: “Phu nhân tại sao không nói thân thế của cậu ấy cho cậu ấy biết sớm một chút?’
Bàn tay cầm ly rượu của Heather phu nhân run lên một chút, bà tựa vào chiếc ghế đằng sau, hai giọt nước mắt lăn dài trên má.
Long Quý nhìn thấy cảnh này, không tiếp tục hỏi nữa.
Một lúc lâu sau, Heather phu nhân mới lên tiếng: “Tính cách của nó rất giống tôi, cứng đầu lắm, chính là sự cứng đầu của nó đã hại chết chính nó, tôi đã khuyên nó, nhưng nó không nghe.”
Long Quý nói: “Vì cậu ấy không hề biết về quan hệ giữa hai người…”
Heather phu nhân trừng to hai mắt, bà vất mạnh ly rượu cầm trong tay xuống đất, chất lỏng màu đỏ lênh láng trên tấm thảm dưới chân bà, làm cho nó biến thành một màu đỏ loang lổ, giống như một vũng máu vậy, Heather phu nhân hét lên: “Anh tưởng rằng tôi không muốn nói cho nó hay sao, anh tưởng rằng tôi không muốn cho nó biết hay sao, nhưng tôi vẫn đang đợi cơ hội, không ngờ tất cả đến một cách đột ngột như vậy, tôi còn chưa kịp nói với nó, bi kịch đã xảy ra rồi.”
Long Quý thở dài nói: “Phu nhân, xin lỗi.”
Môi của Heather phu nhân run rẩy, một lúc sau, bà mới bình tĩnh trở lại: “Long Quý, tôi vốn tưởng rằng trên thế gian này chẳng còn ai đáng để tôi chú ý nữa, nhưng, tôi sai rồi.”
Long Quý yên lặng nhặt ly rượu trên nền lên, rồi lại lấy ra một ly rượu sạch khác, rót đầy xong đưa vào tay Heather phu nhân.
Heather phu nhân nói: “Năm đó, tôi vất bỏ lại nó để rời đi, lúc ấy tôi chỉ toàn tâm toàn ý muốn lập nghiệp, tôi không cam tâm sống một cuộc sống bình thường, tôi muốn có một mảnh trời của riêng tôi, tôi những tưởng rằng, tôi đã quên nó rồi, đã quên tất cả những gì thuộc về quá khứ của mình, nhưng khi tôi có được tất cả trong tay, khi nó đi Mỹ du học, khi tôi gặp lại nó một lần nữa, tôi mới phát hiện, từ trước đến giờ tôi đều đang tự lừa dối bản thân mình, bao nhiêu năm rồi, tôi không bao giờ quên được nó.”
Long Quý gật đầu nói: “Có một vài việc không bao giờ có thể thay đổi được.”
Heather phu nhân nhấm một ngụm rượu, rượu vang đỏ thuần chất khi uống vào trong miệng là vị đắng chát, bà thấp giọng nói: “Gia Dũng kết hôn quá bất ngờ, từ lúc bắt đầu tôi đã nghi ngờ, giữa nó và Phạm Tư Kỳ không hề có chút tình cảm nào hết, cuộc hôn nhân giữa nó và cô ấy chỉ là một màn lợi dụng nhau mà thôi.”
Long Quý nói: “Bà bảo tôi điều tra việc này, nhưng tôi chưa kịp điều tra thì cậu ấy đã mất rồi.”
]Heather phu nhân nói: “Vì vậy tôi mới cho Bội Bội đi bên cạnh cô ấy, mới biết rằng người phụ nữ này là một người đồng tính, cô ta chưa từng yêu Gia Dũng, vì vậy mới biểu hiện ra vẻ máu lạnh như vậy.”
Long Quý nói: “Tôi nghi ngờ cô ta có chuyện gì đó bị cậu ấy biết, vì vậy cô ta mới giả bộ làm theo Gia Dũng như vậy.”
Heather phu nhân lạnh lùng nói: “Tôi nhắc đến một văn kiện Gia Dũng từng gửi lại cho tôi trước mặt cô ta, cô ta không thể nào che đậy được sự sợ hãi trong lòng.”
Long Quý nói: “Bà không biết rằng cô ta sợ điều gì sao?”
Heather phu nhân lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra sự thù hận khắc cốt ghi tâm: “Đã không cần phải biết nữa rồi, tôi chỉ cần biết rằng, cô ta đã hại Gia Dũng, cái gọi là chứng cứ, nhiều lắm cũng chỉ là những tin tức xấu về cô ta mà thôi, Bội Bội đã giúp tôi nắm vững được chứng cứ đủ nhiều, tôi đã có thể hủy hoại cô ta hoàn toàn.” Nói đến đây, Heather phu nhân thở dài nói: “Tôi vốn rất thích Bội Bội, đáng tiếc…”
Long Quý nói: “Phu nhân, bà đừng tự trách mình, trong toàn thể kế hoạch, cô ấy đã trở thành một phần hi sinh rồi, có lẽ vốn không nên là bây giờ, nhưng vì cô ấy đã thương tiếc Phạm Tư Kỳ, một khi tư tưởng của cô ấy bị dao động, nhất định sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của bà.”
Heather phu nhân nhẹ nhàng nói: “Vì thế tôi không muốn mạo hiểm bất cứ điều gì.”
Long Quý nói: “Phu nhân, tại sao bà phải dung nạp Trương Dương đến tận giờ?”
Heather phu nhân cười, bà uống hết số rượu vang trong li, nói: “Không có ai hận hắn ta hơn tôi, nhưng cái chết là quá dễ dàng với hắn ta, tôi sẽ không để hắn ta sống tử tế, Gia Dũng đã từng nói, phải để hắn ta nếm được sự đau khổ của việc mất người thân, tôi muốn hoàn thành tâm nguyện này của Gia Dũng.”
Long Quý nói: “Bà dự định lúc nào bắt đầu?”
Heather phu nhân chầm chậm đặt cốc rượu không lên bàn: “Ngày này sẽ không còn xa đâu.”
Đột nhiên bị điều tra, Phạm Tư Kỳ cảm giác được tình hình đã có chiều hướng không lành, cô ta nhìn gương mặt nghiêm khắc của Trương Đức Phóng, nói đầy tức giận: “Những điều cần nói tôi đã nói hết rồi, anh còn muốn hỏi gì nữa? Có phải muốn tôi nói lại với anh lần nữa, tôi không có chút liên quan gì đến việc mất tích của Cung Nhã Hinh không?”
Trương Đức Phóng thấp giọng nói: “Lâm Bội Bội bị giết rồi.”
“Cái gì cơ?” Phạm Tư Kỳ dường như không tin vào tai mình nữa, vành mắt cô ta đỏ lên, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô ta xúc động kêu lên: “Sao lại thế? Ai giết cô ấy thế? Tại sao? Tại sao?”
Trương Đức Phóng bảo trợ thủ bên cạnh bật máy quay.
Âm thanh thâm trầm dội lại trong căn phòng vắng, Phạm Tư Kỳ ngước đôi mắt đầy nước lên màn hình, sau khi cô ta xem hết toàn bộ nội dung, cô ta lắc mạnh đầu nói: “Tôi không quen hắn ta, tôi thề, tôi không quen hắn ta, hắn ta đang hãm hại tôi, hắn ta đang hãm hại tôi.”
Trương Đức Phóng nói: “Phạm tiểu thư, có một vài bức ảnh tôi nghĩ cô có quyền biết.” Gã vẫy vẫy tay, nữ cảnh sát đứng bên cạnh đi tới, đưa mấy bức ảnh cho Phạm Tư Kỳ.
Phạm Tư Kỳ nhìn thấy cảnh mình và Lâm Bội Bội đang trần truồng ôm hôn nhau, sự đau xót và nhục nhã hòa vào nhau, cô ta hét lên: “Tại sao phải hại tôi, tại sao phải hại tôi…” Cô ta giật tóc của mình, vừa hét vừa khóc.
Trương Đức Phóng nhìn Phạm Tư Kỳ, trên mặt gã không có một chút thái độ nào, với gã, Phạm Tư Kỳ đang diễn kịch: “Chúng tôi đã điều tra về tài khoản của cô, cô đã từng chuyển khoản 500000 cho nước ngoài, mà việc chuyển khoản này lại xảy ra sau khi Cung Nhã Hinh bị uy hiếp, Phạm tiểu thư, tôi nghĩ, tôi không cần phải đề cập quá nhiều đến mối quan hệ giữa cô và Lâm Bội Bội nữa, tất cả những gì cô đã làm, cô nên biết.”
Phạm Tư Kỳ mặt đầy vết nước mắt: “Tôi không biết, tôi không biết gì cả.” Cô ta cảm giác được rằng mình đang bị nuốt vào một nút xoáy vô hình, Bội Bội chết rồi, những bức ảnh này đều được chụp trong lúc cô ta không biết gì cả, ai đang hại cô ta? Có lẽ Bội Bội sẽ biết một chút chăng? Chẳng lẽ Bội Bội chưa từng yêu cô ta, tiếp cận cô ta chỉ vì muốn bày binh bố trận để hại cô ta hay sao? Phạm Tư Kỳ nghĩ đến đây càng thấy đau lòng, nước mắt lã chã rơi không ngừng, nhưng có lẽ cô ta không bao giờ còn tìm được đáp án nữa, Lâm Bội Bội đã chết, không ai có thể nói cho cô ta chân tướng của sự việc.
Trương Đức Phóng nói: “Phạm tiểu thư, mỗi khoản tiền Lâm Bội Bội dùng đều được cô đích thân ký tên cả, số tiền này cũng không ngoại lệ, ở đây tôi muốn nói với cô về chính sách Đảng chúng ta, thật thà sẽ được khoan hồng, còn kháng cự sẽ bị xử nặng.”
Phạm Tư Kỳ nói từng câu từng chữ: “Tôi không phạm pháp, tôi không cần phải thật thà, tôi có quyền giữ yên lặng, có điều gì, đợi luật sư của tôi đến rồi tính sau.”
Trương Dương và Cao Liêm Minh đến thể ủy, cái chết của Lâm Bội Bội cũng làm họ trở nên trầm lặng, tối nay Thường Hải Tâm và Đường Đường đều làm thêm ca ở trung tâm thông tin, tiến hành công tác điều chỉnh hệ thống cuối cùng,.]
Thường Hải Tâm giúp Trương Dương nhận xong bức ảnh do Hình Triều Huy gửi fax đến, bức ảnh đen trắng, gửi đến hai tấm tất cả, một tấm là phô tô từ ảnh gốc, còn một tấm là đã được trải qua bộ phận kỹ thuật quốc an xử lý, sau khi xử lý, đã bỏ đi kính và mũ của người phụ nữ, và phóng to toàn bộ mặt của cô ta.
Trương Dương cần tấm ảnh đó nhìn kỹ càng, cảm thấy gương mặt của người phụ nữ này khá xa lạ, Đường Đường bước đến, cầm tấm ảnh đó lên nói: “Tấm này đã được máy tĩnh xử lý rồi, chỉ có thể lấy làm tham khảo thôi, có điều có một vài đặc điểm cũng phù hợp với thực tế đấy.” Cô chỉ vào hai bức ảnh: “Trong bức chụp xa này không nhìn được nốt ruồi đen trên mặt cô gái này, từ bức copy có thể nhìn ra, lông mày bên trái của cô ấy có một nốt ruồi, còn nữa, hình dáng của chiếc nhẫn không nhìn ra, sau khi sửa chữa có thể thấy được đây là một chiếc nhẫn kim cương, từ hình dáng của chiếc nhẫn có thể thấy rằng có lẽ đó là kiểu đặt làm.”
Trương Dương vốn chẳng chú ý đến những chi tiết như thế này, được cô ấy nhắc nhở liền nhìn lại: “Sao cô có thể nhận định rằng đây là kiểu dáng đặt làm?”
Đường Đường nói: “Đây là bản năng của chị em phụ nữ chúng tôi, chiếc nhẫn kim cương lớn như thế này không phải ai cũng đủ tiền mua đâu, có điều tôi không nhận ra được là của hang nào, nếu như anh thật sự muốn điều tra ra, thì vẫn phải tìm đến một chuyên gia mà hỏi.”
Trương Dương gật đầu, rồi thu tấm ảnh về.
Cao Liêm Minh lúc này mới lấy bức ảnh giấu trong phòng của Lâm Bội Bội ra, bức ảnh này là của Cung Nhã Hinh, Trương Dương cũng không biết rằng anh ta lại giấu một bức ảnh trên người, lấy ra xem, trên ảnh là Cung Nhã Hinh bị trói, nước mắt đầy trên mặt, đằng sau rất tối, có thể nhận ra đó là một căn phòng nhỏ.”
Thường Hải Tâm ngạc nhiên nói: “Đây chẳng phải là con gái của Thị trưởng Cung sao?”
Cao Liêm Minh gật đầu nói: “Vừa nãy tôi nhân lúc đám cảnh sát không chú ý lấy được đấy, khong biết có tìm được chút manh mối nào trong đó không nữa.”
Đường Đường nói: “Đưa ảnh cho tôi.”
Cao Liêm Minh biết trình độ máy tính của cô, đưa ảnh cho Đường Đường, Đường Đường đưa bức ảnh vào trong máy, scan lên trên máy vi tính, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi có thể lợi dụng phần mềm đồ họa của máy tính để nâng độ phân giải của bức ảnh này lên, phóng to những chi tiết của nó, xem xem có thể tìm ra được chút manh mối nào giúp ích cho mọi người không.”
Thường Hải Tâm nhẹ nhàng nói với Trương Dương: “Con gái của Thị trưởng Cung vẫn mất tích ư?”
Cao Liêm Minh nói: “Không những chưa tìm thấy, vừa nãy chúng tôi đi tìm Lâm Bội Bội, phát hiện ra Lâm Bội Bội đã bị giết rồi.”
Thường Hải Tâm kêu lên một tiếng kinh hãi, cô cũng có một vài ấn tượng về Lâm Bội Bội, cô gái đó rất xinh đẹp, có điều khá là khó chịu với Trương Dương, không ngờ trong mấy ngày không gặp mà đã bị người ta giết rồi, Thường Hải Tâm nói đầy tiếc thương: “Sao lại thế?”
Trương Dương nói: “Tôi cũng chẳng hiểu, đang yên đang lành, tại sao lại có người hạ thủ với Lâm Bội Bội cơ chứ, chẳng lẽ cô ấy thật sự có liên quan đến vụ mất tích của Cung Nhã Hinh?” Khi Trương Dương nói câu này, thật ra đã hơi dao động rồi, việc này có liên quan đến Lâm Bội Bội có nghĩa là có liên quan đến Phạm Tư Kỳ, chẳng lẽ Phạm Tư Kỳ thật sự đã ngầm tính chuyện này, nhưng với những hiểu biết của hắn về Phạm Tư Kỳ, Phạm Tư Kỳ lại không phải là loại người như vậy.
Cao Liêm Minh nói hơi tiếc thương: “Chỉ trách đám người của Trương Đức Phóng đến sớm quá, nếu không thì tôi cầm cả cuộn băng ấy về, là rõ được tất cả tình hình.”
Trương Dương nói: “Có một cách có thể biết nội dung của cuộn băng.”
Cao Liêm Minh nói: “Cách gì?”
Trương Dương cười nói: “Đi tìm cha anh, chỉ cần ông ấy có lời, Trương Đức Phóng không dám không nghe.”
Cao Liêm Minh cười đau khổ nói; “Đây chẳng phải là tôi tự giơ mặt cho người ta chửi hay sao? Nếu như tôi vì chuyện này mà đi tìm cha tôi, có lẽ ông ấy sẽ vác cả gậy cảnh sát tìm đến Nam Tích để tẩn cho tôi mộ trận mất.” Gã nghĩ một lúc rồi nói: “Trương Dương, hay là….Hay là anh đi tìm Trương Đức Phóng, xem xem anh ta có thể tiết lộ chút tin tức nào cho anh không.”
Trương Dương nói: “Tôi nghĩ anh ta sẽ không đồng ý đâu, việc này không phải là việc nhỏ, nếu nhu Cung Nhã Hinh thật sự có mệnh hệ nào, là cục trưởng cục công an, anh ta nhất định sẽ phải gánh chịu trách nhiệm.”
Cao Liêm Minh nói: “Thật là phiền phức.”
Trương Dương nhìn vào màn hình máy tính rồi nói: “Cần bao lâu mới xử lý xong?”
Đường Đường nói: “Muốn xử lý rõ cả chi tiết của bối cảnh đằng sau, có lẽ phải dùng đến 3, 4 tiếng đồng hồ hoặc hơn.”
Trương Dương giơ tay lên xem đồng hồ, giờ đã gần sáng rồi, hắn thấp giọng nói: “Tôi đi ra ngoài một chuyến, có tin tức gì thì gọi điện báo cho tôi ngay nhé.”
]Cao Liêm Minh tìm một chiếc áo khoác công an, chạy đến chiếc ghế bên cạnh máy sưởi nằm xuống: “Tôi chợp mắt một lúc, có kết quả gọi tôi nhé.” Gã chẳng có đầy ắp tinh thần như Trương Dương.
Trương Dương nhớ đến một người, Cung Kỳ Vĩ, xảy ra chuyện thế này, Cung Kỳ Vĩ không thể nào ngủ yên được, còn một điểm nữa, Trương Đức Phong có bất cứ tiến triển gì, nhất định sẽ thông báo cho Cung Kỳ Vĩ. Cuộn băng đó, dù là không thể lấy được từ trong tay Trương Đức Phóng, thì tìm đến Cung Kỳ Vĩ có lẽ có cơ hội lấy được.
Mặc dù đã là tờ mờ sáng, trong nhà Cung Kỳ Vĩ vẫn sáng đèn, mẹ của y vừa vặn mấy ngày nay về quê thăm người thân không ở đây, không hề biết chuyện cháu gái bị bắt cóc, vợ y là Dương Ninh đã khóc thành suối rồi, khóc đến độ khản giọng không nói được gì nữa.
Khi Trương Dương đến dưới nhà Cung Kỳ Vĩ, đầu tiên hắn gọi một cuộc điện thoại. Sau khi chuông điện thoại vang lên mấy hồi, Cung Kỳ Vĩ mới nghe máy, y biết rằng là số của Trương Dương gọi đến, âm thanh của Cung Kỳ Vĩ rất khàn và trầm, mang theo một sự bi thương không diễn tả nổi: “Tiểu Trương, muộn thế này rồi có chuyện gì không?”
Trương Dương nói: “Thị trưởng Cung, tôi đang ở dưới cửa nhà ông, có tiện nói với ông vài câu không?”
Cung Kỳ Vĩ ừm một tiếng, y đặt điện thoại xuống, đứng dậy nhìn xuống dưới nhà, thấy Trương Dương đang đứng trước chiếc xe Pika nhòm ngó.
Cung Kỳ Vĩ đến bên cạnh vợ, nắm lấy tay của bà nói: “Tiểu Ninh, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được con gái về.” Khi nói câu này, ngay cả y cũng không hề chắc chắn về điều đó.
Dương Ninh mắt đỏ au, nước mắt vẫn rơi đầm đìa trên gương mặt.
Cung Kỳ Vĩ cũng không biết phải an ủi vợ thế nào, y mở cánh cửa bước ra ngoài, xuống dưới lầu, Trương Dương bước về phía y, mặc dù nét mặt của Cung Kỳ Vĩ không đẹp gì, nhưng ánh mắt của y vẫn đầy sự kiên định, đây là một người không dễ gục đổ.
Trương Dương nói: “Thị trưởng Cung, thật ngại quá, muộn thế này rồi mà còn đến làm phiền ông.”
Cung Kỳ Vĩ mím môi, y biết rằng Trương Dương không phải vô cớ mà tìm đến đây, y thấp giọng nói: “Trương Dương, có vấn đề gì cậu cứ nói thẳng đi, giờ đây lòng tôi rất bề bộn.”
Trương Dương cũng không đi đường vòng, nói với Cung Kỳ Vĩ việc muốn xem cuốn băng.
Cung Kỳ Vĩ nói: “Vừa nãy họ có gửi cho tôi một chiếc đĩa, tôi vẫn chưa dám đưa cho bà nhà tôi xem.”
Trương Dương nói: “Thị trưởng Cung, tôi có một vài mối quan hệ, tôi muốn lợi dụng những con đường tôi có trong tay để giúp ông điều tra, hi vọng rằng có thể giúp ông được phần nào.”
Cung Kỳ Vĩ gật đầu, y quay người đi lên lầu, cầm cuốn băng đã được copy đó xuống, đưa cho Trương Dương, thấp giọng nói: “Giúp tôi giữ cho cẩn thận nhé….” Y dừng một lúc rồi lại nói: “Trong đó có ảnh của Nhã Hinh, có lẽ….Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy nó rồi…”Nói đến đây, Cung Kỳ Vĩ vốn kiên cường là thế giờ cũng nghẹn ngào.
Trương Dương nói: “Thị trưởng Cung yên tâm, tôi tin tưởng rằng trên thế gian này còn hai chữ công bằng, người tốt nhất định được trời giúp, nhất định vậy.”
Cung Kỳ Vĩ cắn mạnh môi, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, y không thể rơi lệ vào lúc này.
Trương Dương nói: “Tôi đảm bảo với ông, tôi sẽ sử dụng tất cả những mối quan hệ của tôi, để điều tra được tung tích của Nhã Hinh, ai dám động vào một sợi tóc của Nhã Hinh, tôi sẽ cho hắn phải trả giá bằng máu.”
Cung Kỳ Vĩ nhìn theo chiếc xe đi khuất dần của Trương Dương, trong lòng y cảm động bởi những lời đó của hắn, những người bạn thật sự dám lấy tâm thân mình ra giúp đỡ trong lúc bạn gặp nguy nan, y tin tưởng Trương Dương, dù là kết quả thế nào, Trương Dương nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Trên lầu vang lên tiếng khóc lóc của vợ, điện thoại của Cung Kỳ Vĩ lại vang lên, lần này là cuộc điện thoại của Trương Đức Phóng, Trương Đức Phóng nói: “Thị trưởng Trương, Trương Dương đến chỗ của ông rồi?”
Cung Kỳ Vĩ ngay lập tức nghĩ đến việc điện thoại của mình đang bị giám sát bởi cảnh sát, nhất cử nhất động của y đều bị nắm rất rõ, Cung Kỳ Vĩ nói: “Đúng thế, cậu ấy đã đến thăm tôi một chút.”
Trương Đức Phóng nói: “Thị trưởng Cung, trước khi vụ án được điều tra sáng tỏ, mong ông đừng tiết lộ chi tiết cho người ngoài biết.”
Cung Kỳ Vĩ không nói gì.
Trương Đức Phong cảm thấy ngại vì sự trầm lặng của y, gã ho một tiếng rồi nói: “Thị trưởng Cung, chúng tôi đã tìm được nghi phạm rồi, và có được một vài tiến triển…”
Cung Kỳ Vĩ nói từng câu từng chữ: “Tôi không cần nghi phạm, tôi cần con gái tôi, nó đã mất tích bảy tiếng đồng hồ rồi, tôi chỉ cần biết con gái tôi vẫn được bình an.” .
Giọng nói thâm trầm đó vẫn tiếp tục vang lên: “Cô không hề nói với chúng tôi cô ấy là con gái của thị trưởng, làm anh em chúng tôi mạo hiểm như vậy đi làm việc, cuối cùng còn muốn đánh hết chúng tôi, anh thật là độc địa. Người con gái đó rất quan trọng với cô phải không, cái chết của cô ta sẽ làm cho cô tỉnh lại, cô muốn hại tôi, thì cô chỉ có thể xuống địa ngục trước thôi.”
Tất cả lại yêm lặng, trên màn hình ti vi đầy những vệt ruồi chằng chịt, một màn cô tịnh, một lúc lâu sau, Trương Đức Phóng mới nói: “Ngay lập tức báo cáo tình hình cho thị trưởng Hạ, đúng rồi, ngay lập tức thẩm vấn Phạm Tư Kỳ.”
Những người khác ở trong khách sạn Thiên Lam hầu hết đều bị tiếng còi cảnh sát làm thức giấc, Heather phu nhân vẫn đứng ở trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn cảnh tượng huyên náo ở dưới, trên gương mặt xinh đẹp đầy sự buồn bã và thương tiếc, khi nhìn thấy cảnh sát khiêng cáng cứu thương từ trong tòa nhà ra ngoài, bà thầm thở dài một tiếng.
Long Quý thấp giọng nói: “Phu nhân không muốn cô ấy chết.”
Heather phu nhân khép cửa sổ lại, Long Quý bật đèn trong phòng lên.
Heather phu nhân nói: “Rót cho tôi một cốc rượu vang.”
Long Quý đi đến tủ rượu lấy ra một chai rượu vang đỏ, rồi rót một ly, cung kính đưa cho bà.
Heather phu nhân lắc lắc cốc rượu, chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly, màu đỏ hơi giống màu máu, bà nhắm mắt lại, nhấm một ngụm, dường như trong rượu, bà cảm nhận được cả mùi vị tanh của máu: “Gia Dũng chết rất thảm, nó bị người ta ám hại rồi.”
Long Quý nói: “Phu nhân tại sao không nói thân thế của cậu ấy cho cậu ấy biết sớm một chút?’
Bàn tay cầm ly rượu của Heather phu nhân run lên một chút, bà tựa vào chiếc ghế đằng sau, hai giọt nước mắt lăn dài trên má.
Long Quý nhìn thấy cảnh này, không tiếp tục hỏi nữa.
Một lúc lâu sau, Heather phu nhân mới lên tiếng: “Tính cách của nó rất giống tôi, cứng đầu lắm, chính là sự cứng đầu của nó đã hại chết chính nó, tôi đã khuyên nó, nhưng nó không nghe.”
Long Quý nói: “Vì cậu ấy không hề biết về quan hệ giữa hai người…”
Heather phu nhân trừng to hai mắt, bà vất mạnh ly rượu cầm trong tay xuống đất, chất lỏng màu đỏ lênh láng trên tấm thảm dưới chân bà, làm cho nó biến thành một màu đỏ loang lổ, giống như một vũng máu vậy, Heather phu nhân hét lên: “Anh tưởng rằng tôi không muốn nói cho nó hay sao, anh tưởng rằng tôi không muốn cho nó biết hay sao, nhưng tôi vẫn đang đợi cơ hội, không ngờ tất cả đến một cách đột ngột như vậy, tôi còn chưa kịp nói với nó, bi kịch đã xảy ra rồi.”
Long Quý thở dài nói: “Phu nhân, xin lỗi.”
Môi của Heather phu nhân run rẩy, một lúc sau, bà mới bình tĩnh trở lại: “Long Quý, tôi vốn tưởng rằng trên thế gian này chẳng còn ai đáng để tôi chú ý nữa, nhưng, tôi sai rồi.”
Long Quý yên lặng nhặt ly rượu trên nền lên, rồi lại lấy ra một ly rượu sạch khác, rót đầy xong đưa vào tay Heather phu nhân.
Heather phu nhân nói: “Năm đó, tôi vất bỏ lại nó để rời đi, lúc ấy tôi chỉ toàn tâm toàn ý muốn lập nghiệp, tôi không cam tâm sống một cuộc sống bình thường, tôi muốn có một mảnh trời của riêng tôi, tôi những tưởng rằng, tôi đã quên nó rồi, đã quên tất cả những gì thuộc về quá khứ của mình, nhưng khi tôi có được tất cả trong tay, khi nó đi Mỹ du học, khi tôi gặp lại nó một lần nữa, tôi mới phát hiện, từ trước đến giờ tôi đều đang tự lừa dối bản thân mình, bao nhiêu năm rồi, tôi không bao giờ quên được nó.”
Long Quý gật đầu nói: “Có một vài việc không bao giờ có thể thay đổi được.”
Heather phu nhân nhấm một ngụm rượu, rượu vang đỏ thuần chất khi uống vào trong miệng là vị đắng chát, bà thấp giọng nói: “Gia Dũng kết hôn quá bất ngờ, từ lúc bắt đầu tôi đã nghi ngờ, giữa nó và Phạm Tư Kỳ không hề có chút tình cảm nào hết, cuộc hôn nhân giữa nó và cô ấy chỉ là một màn lợi dụng nhau mà thôi.”
Long Quý nói: “Bà bảo tôi điều tra việc này, nhưng tôi chưa kịp điều tra thì cậu ấy đã mất rồi.”
]Heather phu nhân nói: “Vì vậy tôi mới cho Bội Bội đi bên cạnh cô ấy, mới biết rằng người phụ nữ này là một người đồng tính, cô ta chưa từng yêu Gia Dũng, vì vậy mới biểu hiện ra vẻ máu lạnh như vậy.”
Long Quý nói: “Tôi nghi ngờ cô ta có chuyện gì đó bị cậu ấy biết, vì vậy cô ta mới giả bộ làm theo Gia Dũng như vậy.”
Heather phu nhân lạnh lùng nói: “Tôi nhắc đến một văn kiện Gia Dũng từng gửi lại cho tôi trước mặt cô ta, cô ta không thể nào che đậy được sự sợ hãi trong lòng.”
Long Quý nói: “Bà không biết rằng cô ta sợ điều gì sao?”
Heather phu nhân lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra sự thù hận khắc cốt ghi tâm: “Đã không cần phải biết nữa rồi, tôi chỉ cần biết rằng, cô ta đã hại Gia Dũng, cái gọi là chứng cứ, nhiều lắm cũng chỉ là những tin tức xấu về cô ta mà thôi, Bội Bội đã giúp tôi nắm vững được chứng cứ đủ nhiều, tôi đã có thể hủy hoại cô ta hoàn toàn.” Nói đến đây, Heather phu nhân thở dài nói: “Tôi vốn rất thích Bội Bội, đáng tiếc…”
Long Quý nói: “Phu nhân, bà đừng tự trách mình, trong toàn thể kế hoạch, cô ấy đã trở thành một phần hi sinh rồi, có lẽ vốn không nên là bây giờ, nhưng vì cô ấy đã thương tiếc Phạm Tư Kỳ, một khi tư tưởng của cô ấy bị dao động, nhất định sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của bà.”
Heather phu nhân nhẹ nhàng nói: “Vì thế tôi không muốn mạo hiểm bất cứ điều gì.”
Long Quý nói: “Phu nhân, tại sao bà phải dung nạp Trương Dương đến tận giờ?”
Heather phu nhân cười, bà uống hết số rượu vang trong li, nói: “Không có ai hận hắn ta hơn tôi, nhưng cái chết là quá dễ dàng với hắn ta, tôi sẽ không để hắn ta sống tử tế, Gia Dũng đã từng nói, phải để hắn ta nếm được sự đau khổ của việc mất người thân, tôi muốn hoàn thành tâm nguyện này của Gia Dũng.”
Long Quý nói: “Bà dự định lúc nào bắt đầu?”
Heather phu nhân chầm chậm đặt cốc rượu không lên bàn: “Ngày này sẽ không còn xa đâu.”
Đột nhiên bị điều tra, Phạm Tư Kỳ cảm giác được tình hình đã có chiều hướng không lành, cô ta nhìn gương mặt nghiêm khắc của Trương Đức Phóng, nói đầy tức giận: “Những điều cần nói tôi đã nói hết rồi, anh còn muốn hỏi gì nữa? Có phải muốn tôi nói lại với anh lần nữa, tôi không có chút liên quan gì đến việc mất tích của Cung Nhã Hinh không?”
Trương Đức Phóng thấp giọng nói: “Lâm Bội Bội bị giết rồi.”
“Cái gì cơ?” Phạm Tư Kỳ dường như không tin vào tai mình nữa, vành mắt cô ta đỏ lên, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô ta xúc động kêu lên: “Sao lại thế? Ai giết cô ấy thế? Tại sao? Tại sao?”
Trương Đức Phóng bảo trợ thủ bên cạnh bật máy quay.
Âm thanh thâm trầm dội lại trong căn phòng vắng, Phạm Tư Kỳ ngước đôi mắt đầy nước lên màn hình, sau khi cô ta xem hết toàn bộ nội dung, cô ta lắc mạnh đầu nói: “Tôi không quen hắn ta, tôi thề, tôi không quen hắn ta, hắn ta đang hãm hại tôi, hắn ta đang hãm hại tôi.”
Trương Đức Phóng nói: “Phạm tiểu thư, có một vài bức ảnh tôi nghĩ cô có quyền biết.” Gã vẫy vẫy tay, nữ cảnh sát đứng bên cạnh đi tới, đưa mấy bức ảnh cho Phạm Tư Kỳ.
Phạm Tư Kỳ nhìn thấy cảnh mình và Lâm Bội Bội đang trần truồng ôm hôn nhau, sự đau xót và nhục nhã hòa vào nhau, cô ta hét lên: “Tại sao phải hại tôi, tại sao phải hại tôi…” Cô ta giật tóc của mình, vừa hét vừa khóc.
Trương Đức Phóng nhìn Phạm Tư Kỳ, trên mặt gã không có một chút thái độ nào, với gã, Phạm Tư Kỳ đang diễn kịch: “Chúng tôi đã điều tra về tài khoản của cô, cô đã từng chuyển khoản 500000 cho nước ngoài, mà việc chuyển khoản này lại xảy ra sau khi Cung Nhã Hinh bị uy hiếp, Phạm tiểu thư, tôi nghĩ, tôi không cần phải đề cập quá nhiều đến mối quan hệ giữa cô và Lâm Bội Bội nữa, tất cả những gì cô đã làm, cô nên biết.”
Phạm Tư Kỳ mặt đầy vết nước mắt: “Tôi không biết, tôi không biết gì cả.” Cô ta cảm giác được rằng mình đang bị nuốt vào một nút xoáy vô hình, Bội Bội chết rồi, những bức ảnh này đều được chụp trong lúc cô ta không biết gì cả, ai đang hại cô ta? Có lẽ Bội Bội sẽ biết một chút chăng? Chẳng lẽ Bội Bội chưa từng yêu cô ta, tiếp cận cô ta chỉ vì muốn bày binh bố trận để hại cô ta hay sao? Phạm Tư Kỳ nghĩ đến đây càng thấy đau lòng, nước mắt lã chã rơi không ngừng, nhưng có lẽ cô ta không bao giờ còn tìm được đáp án nữa, Lâm Bội Bội đã chết, không ai có thể nói cho cô ta chân tướng của sự việc.
Trương Đức Phóng nói: “Phạm tiểu thư, mỗi khoản tiền Lâm Bội Bội dùng đều được cô đích thân ký tên cả, số tiền này cũng không ngoại lệ, ở đây tôi muốn nói với cô về chính sách Đảng chúng ta, thật thà sẽ được khoan hồng, còn kháng cự sẽ bị xử nặng.”
Phạm Tư Kỳ nói từng câu từng chữ: “Tôi không phạm pháp, tôi không cần phải thật thà, tôi có quyền giữ yên lặng, có điều gì, đợi luật sư của tôi đến rồi tính sau.”
Trương Dương và Cao Liêm Minh đến thể ủy, cái chết của Lâm Bội Bội cũng làm họ trở nên trầm lặng, tối nay Thường Hải Tâm và Đường Đường đều làm thêm ca ở trung tâm thông tin, tiến hành công tác điều chỉnh hệ thống cuối cùng,.]
Thường Hải Tâm giúp Trương Dương nhận xong bức ảnh do Hình Triều Huy gửi fax đến, bức ảnh đen trắng, gửi đến hai tấm tất cả, một tấm là phô tô từ ảnh gốc, còn một tấm là đã được trải qua bộ phận kỹ thuật quốc an xử lý, sau khi xử lý, đã bỏ đi kính và mũ của người phụ nữ, và phóng to toàn bộ mặt của cô ta.
Trương Dương cần tấm ảnh đó nhìn kỹ càng, cảm thấy gương mặt của người phụ nữ này khá xa lạ, Đường Đường bước đến, cầm tấm ảnh đó lên nói: “Tấm này đã được máy tĩnh xử lý rồi, chỉ có thể lấy làm tham khảo thôi, có điều có một vài đặc điểm cũng phù hợp với thực tế đấy.” Cô chỉ vào hai bức ảnh: “Trong bức chụp xa này không nhìn được nốt ruồi đen trên mặt cô gái này, từ bức copy có thể nhìn ra, lông mày bên trái của cô ấy có một nốt ruồi, còn nữa, hình dáng của chiếc nhẫn không nhìn ra, sau khi sửa chữa có thể thấy được đây là một chiếc nhẫn kim cương, từ hình dáng của chiếc nhẫn có thể thấy rằng có lẽ đó là kiểu đặt làm.”
Trương Dương vốn chẳng chú ý đến những chi tiết như thế này, được cô ấy nhắc nhở liền nhìn lại: “Sao cô có thể nhận định rằng đây là kiểu dáng đặt làm?”
Đường Đường nói: “Đây là bản năng của chị em phụ nữ chúng tôi, chiếc nhẫn kim cương lớn như thế này không phải ai cũng đủ tiền mua đâu, có điều tôi không nhận ra được là của hang nào, nếu như anh thật sự muốn điều tra ra, thì vẫn phải tìm đến một chuyên gia mà hỏi.”
Trương Dương gật đầu, rồi thu tấm ảnh về.
Cao Liêm Minh lúc này mới lấy bức ảnh giấu trong phòng của Lâm Bội Bội ra, bức ảnh này là của Cung Nhã Hinh, Trương Dương cũng không biết rằng anh ta lại giấu một bức ảnh trên người, lấy ra xem, trên ảnh là Cung Nhã Hinh bị trói, nước mắt đầy trên mặt, đằng sau rất tối, có thể nhận ra đó là một căn phòng nhỏ.”
Thường Hải Tâm ngạc nhiên nói: “Đây chẳng phải là con gái của Thị trưởng Cung sao?”
Cao Liêm Minh gật đầu nói: “Vừa nãy tôi nhân lúc đám cảnh sát không chú ý lấy được đấy, khong biết có tìm được chút manh mối nào trong đó không nữa.”
Đường Đường nói: “Đưa ảnh cho tôi.”
Cao Liêm Minh biết trình độ máy tính của cô, đưa ảnh cho Đường Đường, Đường Đường đưa bức ảnh vào trong máy, scan lên trên máy vi tính, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi có thể lợi dụng phần mềm đồ họa của máy tính để nâng độ phân giải của bức ảnh này lên, phóng to những chi tiết của nó, xem xem có thể tìm ra được chút manh mối nào giúp ích cho mọi người không.”
Thường Hải Tâm nhẹ nhàng nói với Trương Dương: “Con gái của Thị trưởng Cung vẫn mất tích ư?”
Cao Liêm Minh nói: “Không những chưa tìm thấy, vừa nãy chúng tôi đi tìm Lâm Bội Bội, phát hiện ra Lâm Bội Bội đã bị giết rồi.”
Thường Hải Tâm kêu lên một tiếng kinh hãi, cô cũng có một vài ấn tượng về Lâm Bội Bội, cô gái đó rất xinh đẹp, có điều khá là khó chịu với Trương Dương, không ngờ trong mấy ngày không gặp mà đã bị người ta giết rồi, Thường Hải Tâm nói đầy tiếc thương: “Sao lại thế?”
Trương Dương nói: “Tôi cũng chẳng hiểu, đang yên đang lành, tại sao lại có người hạ thủ với Lâm Bội Bội cơ chứ, chẳng lẽ cô ấy thật sự có liên quan đến vụ mất tích của Cung Nhã Hinh?” Khi Trương Dương nói câu này, thật ra đã hơi dao động rồi, việc này có liên quan đến Lâm Bội Bội có nghĩa là có liên quan đến Phạm Tư Kỳ, chẳng lẽ Phạm Tư Kỳ thật sự đã ngầm tính chuyện này, nhưng với những hiểu biết của hắn về Phạm Tư Kỳ, Phạm Tư Kỳ lại không phải là loại người như vậy.
Cao Liêm Minh nói hơi tiếc thương: “Chỉ trách đám người của Trương Đức Phóng đến sớm quá, nếu không thì tôi cầm cả cuộn băng ấy về, là rõ được tất cả tình hình.”
Trương Dương nói: “Có một cách có thể biết nội dung của cuộn băng.”
Cao Liêm Minh nói: “Cách gì?”
Trương Dương cười nói: “Đi tìm cha anh, chỉ cần ông ấy có lời, Trương Đức Phóng không dám không nghe.”
Cao Liêm Minh cười đau khổ nói; “Đây chẳng phải là tôi tự giơ mặt cho người ta chửi hay sao? Nếu như tôi vì chuyện này mà đi tìm cha tôi, có lẽ ông ấy sẽ vác cả gậy cảnh sát tìm đến Nam Tích để tẩn cho tôi mộ trận mất.” Gã nghĩ một lúc rồi nói: “Trương Dương, hay là….Hay là anh đi tìm Trương Đức Phóng, xem xem anh ta có thể tiết lộ chút tin tức nào cho anh không.”
Trương Dương nói: “Tôi nghĩ anh ta sẽ không đồng ý đâu, việc này không phải là việc nhỏ, nếu nhu Cung Nhã Hinh thật sự có mệnh hệ nào, là cục trưởng cục công an, anh ta nhất định sẽ phải gánh chịu trách nhiệm.”
Cao Liêm Minh nói: “Thật là phiền phức.”
Trương Dương nhìn vào màn hình máy tính rồi nói: “Cần bao lâu mới xử lý xong?”
Đường Đường nói: “Muốn xử lý rõ cả chi tiết của bối cảnh đằng sau, có lẽ phải dùng đến 3, 4 tiếng đồng hồ hoặc hơn.”
Trương Dương giơ tay lên xem đồng hồ, giờ đã gần sáng rồi, hắn thấp giọng nói: “Tôi đi ra ngoài một chuyến, có tin tức gì thì gọi điện báo cho tôi ngay nhé.”
]Cao Liêm Minh tìm một chiếc áo khoác công an, chạy đến chiếc ghế bên cạnh máy sưởi nằm xuống: “Tôi chợp mắt một lúc, có kết quả gọi tôi nhé.” Gã chẳng có đầy ắp tinh thần như Trương Dương.
Trương Dương nhớ đến một người, Cung Kỳ Vĩ, xảy ra chuyện thế này, Cung Kỳ Vĩ không thể nào ngủ yên được, còn một điểm nữa, Trương Đức Phong có bất cứ tiến triển gì, nhất định sẽ thông báo cho Cung Kỳ Vĩ. Cuộn băng đó, dù là không thể lấy được từ trong tay Trương Đức Phóng, thì tìm đến Cung Kỳ Vĩ có lẽ có cơ hội lấy được.
Mặc dù đã là tờ mờ sáng, trong nhà Cung Kỳ Vĩ vẫn sáng đèn, mẹ của y vừa vặn mấy ngày nay về quê thăm người thân không ở đây, không hề biết chuyện cháu gái bị bắt cóc, vợ y là Dương Ninh đã khóc thành suối rồi, khóc đến độ khản giọng không nói được gì nữa.
Khi Trương Dương đến dưới nhà Cung Kỳ Vĩ, đầu tiên hắn gọi một cuộc điện thoại. Sau khi chuông điện thoại vang lên mấy hồi, Cung Kỳ Vĩ mới nghe máy, y biết rằng là số của Trương Dương gọi đến, âm thanh của Cung Kỳ Vĩ rất khàn và trầm, mang theo một sự bi thương không diễn tả nổi: “Tiểu Trương, muộn thế này rồi có chuyện gì không?”
Trương Dương nói: “Thị trưởng Cung, tôi đang ở dưới cửa nhà ông, có tiện nói với ông vài câu không?”
Cung Kỳ Vĩ ừm một tiếng, y đặt điện thoại xuống, đứng dậy nhìn xuống dưới nhà, thấy Trương Dương đang đứng trước chiếc xe Pika nhòm ngó.
Cung Kỳ Vĩ đến bên cạnh vợ, nắm lấy tay của bà nói: “Tiểu Ninh, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được con gái về.” Khi nói câu này, ngay cả y cũng không hề chắc chắn về điều đó.
Dương Ninh mắt đỏ au, nước mắt vẫn rơi đầm đìa trên gương mặt.
Cung Kỳ Vĩ cũng không biết phải an ủi vợ thế nào, y mở cánh cửa bước ra ngoài, xuống dưới lầu, Trương Dương bước về phía y, mặc dù nét mặt của Cung Kỳ Vĩ không đẹp gì, nhưng ánh mắt của y vẫn đầy sự kiên định, đây là một người không dễ gục đổ.
Trương Dương nói: “Thị trưởng Cung, thật ngại quá, muộn thế này rồi mà còn đến làm phiền ông.”
Cung Kỳ Vĩ mím môi, y biết rằng Trương Dương không phải vô cớ mà tìm đến đây, y thấp giọng nói: “Trương Dương, có vấn đề gì cậu cứ nói thẳng đi, giờ đây lòng tôi rất bề bộn.”
Trương Dương cũng không đi đường vòng, nói với Cung Kỳ Vĩ việc muốn xem cuốn băng.
Cung Kỳ Vĩ nói: “Vừa nãy họ có gửi cho tôi một chiếc đĩa, tôi vẫn chưa dám đưa cho bà nhà tôi xem.”
Trương Dương nói: “Thị trưởng Cung, tôi có một vài mối quan hệ, tôi muốn lợi dụng những con đường tôi có trong tay để giúp ông điều tra, hi vọng rằng có thể giúp ông được phần nào.”
Cung Kỳ Vĩ gật đầu, y quay người đi lên lầu, cầm cuốn băng đã được copy đó xuống, đưa cho Trương Dương, thấp giọng nói: “Giúp tôi giữ cho cẩn thận nhé….” Y dừng một lúc rồi lại nói: “Trong đó có ảnh của Nhã Hinh, có lẽ….Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy nó rồi…”Nói đến đây, Cung Kỳ Vĩ vốn kiên cường là thế giờ cũng nghẹn ngào.
Trương Dương nói: “Thị trưởng Cung yên tâm, tôi tin tưởng rằng trên thế gian này còn hai chữ công bằng, người tốt nhất định được trời giúp, nhất định vậy.”
Cung Kỳ Vĩ cắn mạnh môi, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, y không thể rơi lệ vào lúc này.
Trương Dương nói: “Tôi đảm bảo với ông, tôi sẽ sử dụng tất cả những mối quan hệ của tôi, để điều tra được tung tích của Nhã Hinh, ai dám động vào một sợi tóc của Nhã Hinh, tôi sẽ cho hắn phải trả giá bằng máu.”
Cung Kỳ Vĩ nhìn theo chiếc xe đi khuất dần của Trương Dương, trong lòng y cảm động bởi những lời đó của hắn, những người bạn thật sự dám lấy tâm thân mình ra giúp đỡ trong lúc bạn gặp nguy nan, y tin tưởng Trương Dương, dù là kết quả thế nào, Trương Dương nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Trên lầu vang lên tiếng khóc lóc của vợ, điện thoại của Cung Kỳ Vĩ lại vang lên, lần này là cuộc điện thoại của Trương Đức Phóng, Trương Đức Phóng nói: “Thị trưởng Trương, Trương Dương đến chỗ của ông rồi?”
Cung Kỳ Vĩ ngay lập tức nghĩ đến việc điện thoại của mình đang bị giám sát bởi cảnh sát, nhất cử nhất động của y đều bị nắm rất rõ, Cung Kỳ Vĩ nói: “Đúng thế, cậu ấy đã đến thăm tôi một chút.”
Trương Đức Phóng nói: “Thị trưởng Cung, trước khi vụ án được điều tra sáng tỏ, mong ông đừng tiết lộ chi tiết cho người ngoài biết.”
Cung Kỳ Vĩ không nói gì.
Trương Đức Phong cảm thấy ngại vì sự trầm lặng của y, gã ho một tiếng rồi nói: “Thị trưởng Cung, chúng tôi đã tìm được nghi phạm rồi, và có được một vài tiến triển…”
Cung Kỳ Vĩ nói từng câu từng chữ: “Tôi không cần nghi phạm, tôi cần con gái tôi, nó đã mất tích bảy tiếng đồng hồ rồi, tôi chỉ cần biết con gái tôi vẫn được bình an.” .
/2583
|