Đi Thanh Thai Sơn cùng Hồng Thạch Cốc hoàn toàn là hai loại cảm thụ hoàn toàn khác nhau, cảm thụ bất đồng tự nhiên là tâm tình cũng sẽ bất đồng. Sáng sớm ngày thứ hai Trương Dương cùng Tần Thanh chuẩn bị đi Thanh Thai Sơn, nghĩ tới tác phong làm việc của Tần Thanh, Trương Dương cũng không có kinh động tới bất cứ người nào ở Hắc Sơn Tử. Hắn chạy xe đến thằng phía sau thôn Thanh Hà, dừng xe ở đó rồi cùng Tần Thanh leo lên Thanh Vân Phong. Vì chuẩn bị để leo núi, Tần Thanh hôm nay mặc một bộ đồ thể thao màu xám, Trương Dương cho rằng đó có lẽ cùng là bởi vì thân phận của nàng cho nên nàng mới chọn một bộ trang phục trầm ổn như thế. Trương Dương vẫn mặc một bộ trang phục như mọi khi, áo sơ mi với quần jean, Tần Thanh từ cách ăn mặc của hắn mà đánh giá thì tiểu tử này rõ ràng là một tên sa hoa hoá, điều này làm cho Tần Thanh có chút khó hiểu, với tiền lương của tiểu từ này, thế nào lại có thể mua sắm được toàn hàng hiệu như thế, lại còn có cả ô tô nữa, như thế này thập phần là giống nhà giàu có. Căn cứ theo phân tích của Tần Thanh thì có hai khả năng một là tiểu tử này đích thị là con nhà giàu, khả năng thứ hai là hắn lợi dụng chức vị để kiếm chác không ít. Nhưng ngẫm lại, một chủ nhiệm ban kế hoạch hoá gia đình xã thì có bao nhiêu không gian để có thể tham ô đây? Tần Thanh lại nhớ tới một thân phận khác của hắn đó là phó chủ nhiệm sở thương mại và đầu tư huyện, giả như trong quá trình chiêu thương dẫn tư hắn nhân cơ hội tham ô, thì tính chất nhất định là cực kì nghiêm trọng. Bất quá Tần Thanh cho rằng khả năng thứ hai này là cực kì nhỏ bé, nàng cho rằng hắn không phải là loại tiểu nhân chỉ để ý cái lợi trước mắt, còn vì sao lại như thế thì chính nàng cũng không rõ, có lẽ đó là do cảm giác.
Sơn đạo phía trước ngày càng trở lên hiểm trở khó đi, Tần Thanh tạm thời vứt những ý nghĩ trong đầu này sang một bên mà đi. Đang đi Trương Dương chỉ vào một khối cự thanh bên đường nói với Tần Thanh: “Khối cự thạch này chính là khối thạc nổi tiếng nhất ở địa phương này, bảy năm trước lúc cố chủ tịch tỉnh tới thăm, tự ngày đã giáo huấn chúng ta có quyền có chức luôn phải kiên cố nhưng tảng đá này, quyết không thể để dòng đời cuốn thêo!”
Bảy năm trước Tần Thanh vẫn còn đang du học tại Mỹ, cho nên đương nhiên là nàng không có biết tới điển cố đó, bất quá nàng cũng có nghe nói qua về quá khứ của cố chủ tịch tỉnh, vị này cũng là một vị lãnh đạo ngay thằng, bất quá dù tại vì nhiều năm như vậy nhưng vẫn không giả quyết được vấn đề kinh tế của tỉnh Bình Hải.
Trương Dương vốn kiến nghị Tần Thanh chụp một bức ảnh lưu niệm cạnh khối cự thạch này nhưng lại bị nàng cự tuyệt. Tần Thanh thuỷ chung vẫn cho rằng, sự ngay thẳng của bản thân đặt trong lòng chứ không phải là nói ngoài miệng.
Phong cảnh dọc đường lên Thanh Vân Phong cũng đẹp không sao tả xiết, nhìn cảnh vật sơn sơn thuỷ thuỷ hữu tình mà tâm tình tần Thanh không khỏi cất cánh. Thảo nào mà An lão cuối cùng cũng chấp nhận đầu tư tại đây, có thể nói ở đây cùng Hồng Thạch Cốc là hai địa phương với hai phong cách bất đồng, có thể dùng từ một ngày một đêm để hình dung sự đối lập đó. Lúc tới gần một ngọn suối, tần Thanh chấp nhận lời đề nghị của Trương Dương dừng chân lại một lúc để nghỉ ngơi, nàng cởi giày ra bước xuống suối, để lộ đôi bàn chân như bạch ngọc nằm giữa suối. Trương Dương nhìn đôi chân hoàn mỹ đó thầm than đúng lạ thượng thiện tạo vật chi mỹ. Tần Thanh tựa hồ cảm nhận được cái gì đó, quay lại nhìn thấy Trương Dương đang nhìn mình với ánh mặt nóng rực. Nàng bất giác sinh ra một cảm giác hơi lo láng, một chút cảm giác hối hận, không biết vì sao mình lại theo hắn đi tới cái nơi heo nút này? Như vậy chẳng phải là rất mạo hiểm? Thằng nhãi này sẽ không có mưu đò gây rối gì chứ”
Trương Dương ngồi trên bờ, đưa cho nàng một chai nước: “Nước suối hảo hạng đây! Ngươi thử chút xem!”
Tần Thanh tiếp nhận chai nước uống một ngụm, một cảm giác mát lạnh thấm thận phế phủ, lông mi chớp chớp nhìn ra phía xa xa, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ đối với suy nghĩ vừa rồi. Nàng phát hiện không hiểu vì sao mà nàng luôn không tự chủ được mà đem Trương Dương nghĩ xấu như vậy, tuy rằng trong tiềm thức nàng biết rõ hắn vị tất đã là loại người đó, có thể nói không phải là người xấu, hắn còn là ân nhân cứu mạng của nàng, đem hắn nghĩ nhớ vậy có thể coi là có chút vong ân quá. Thế nhưng cứ nhìn ánh măt với điệu cười của tiểu tử này là nàng lại có cảm giác khó chịu, có thể là do tâm lý đề phòng của nàng cao quá.
Trương Dương ngồi trên tảng đá đối diện với Tần Thanh chậm rãi ngâm nga
“Thải cúc đông ly hạ
Du nhiên kiến nam sơn!
Người ta cứ nói thiên nhiên có thể xoá nhoà cái ranh giới giữa hiện thực và mông tưởng, thật không hiểu đó là cái khái niệm gì.”
(Ngắt cúc đông, ly hè
Khoai thai ngắm núi nam!)
Tần Thanh mỉm cười nói: “Thật là nhìn không ra ngươi cũng có chút học thức a!”
“Coi thường người khác quá a. Tuy ta đây không bằng không ccấp, bất quá rèn luyện hàng ngày chẳng kém ai, những cán bộ phổ thông làm sao có thể so sánh được.”
Tần Thanh nghe hắn tự biên tự diễn không khỏi mỉm cười, lại lưu ý tới ánh mắt hắn vẫn đang nhìn nhìn hai chân mình, Tần Thanh vội vàng đi giày lại rồi đi tiếp. Sự khôn ngoan của Trương Dương thường làm cho Tần Thanh quên mất tuổi thật của hắn, nhớ lại lần đầu gặp mặt, nhìn hồ sơ của hắn mà nàng không khỏi kinh ngạc, thật không thể tin một thanh niên hai mươi tuổi bước chân vào thể chế mới nửa nưm lại có nhữn biểu hiện thành thục như vậy? Mặc dù quan trường chính là một nơi tôi luyện bản thân, thế nhưng tu vi chính trị cần nhất là thời gian và va chạm mới có thể trưởng thành được, Tần Thanh tự nhận mình thuộc dạng có tính giác ngộ rất cao, nhưng nhìn đến Trương Dương mới biết thực sự là trên đời còn có một loại thiên tài thuộc về chốn quan trường này. Mỗi lần nhìn tiểu tử này xử lý công việc có thể thấy như không được hợp lý cho lắm, nhưng sau đó lại đạt được những kết quả có thể nói là bất ngờ ngoài dự đoán. Tần Thanh kết luận rằng nhìn bề ngoaig tiểu tử này làm việc trông như rất tuỳ hứng, qua loa nhưng thực chất trong lòng hắn đã sớm tính toán thiệt hơn rõ ràng. Ví dụ điển hình như lần trước hắn động quyền cước với An Ngữ Thần, nhưng là hắn đã sớm rõ tính cách của An Ngữ Thần và cả cung cách làm việc của An lão tiên sinh rồi. Nghĩ tới đây trong lòng Tần Than tự nhiên sinh ra một cảm giác đề phòng với sự nguy hiểm của Trương Dương.
Tần Thanh thể chất cũng có thể coi là tốt, bình thường vẫn thường xuyên vận động, tham gia tập luyện thể thục thể thao, đi tới tận Thanh Vân trúc hải vẫn không thấy nàng có chút uể oải mệt mỏi nào. Công trình ngoại cảnh cho công ty điện ảnh Long Thịnh về cơ bản đã hoàn thành, hiện tại đoàn làm phim đang làm phim tại rừng trúc, quanh đó không ít hương dân tới xem náo nhiệt, nhưng thực sự là như vậy thì rất nhiều phiền phức. Quay cảnh phim thì càng ít người tập trung xem càng tốt, hiện tại tại khu vực cảnh quay có công an phụ trách nên cũng chỉ có vài đứa nhỏ đúng gần đó mà thôi.
Đồn công an xã phụ trách tại đây, trực hiện tại là tiểu Trần, thấy Trương Dương đến hắn cuống quýt chào: “Trương chủ nhiệm tới!”
Trương Dương gật đầu đáp: “Chúng ta tuỳ tiện xem một chút thôi!”
Trương Dương đối với làm phim cũng có chút hiếu kì, xa xa nhìn thấy hai gã diễn viên đang bay lượn trong rừng trúc, đang quang kiếm ảnh vung lên loang loáng. Dưới sự chỉ đạo của đạo diễn, hai người hết đnhá từ mặt đất rồi bay lên cành trúc đứng. Trương Dương thầm khen tư thế rất đẹp, nếu không phải là có mấy sợi dây thép kéo thì thực sự là hảo khinh công a!
Tần Thanh đối với điện ảnh cũng có chút lý giải, nàng nhẹ giọng nói: “Đây là quay thôi, tới hậu kì sẽ chỉnh sửa xoá bỏ dây thép đi!”
Trương Dương nhíu mày: “Nhưng vẫn là lừa khan giả thôi? Hiện giờ bọn họ cũng vẫn có thể đao thật thương thật để mà quay cơ mà.”
Tần THanh cười nói: “Diễn viên bây giờ người biết võ thuậ chân chính được mấy người? Biết khinh công có thể bay lên bay xuống bay tới bay lui thì lại càng không có. Vậy người bảo phải làm sao đây?”
Vừa hô ‘Cắt’ một cái, đạo diễn Vương Chuẩn quay ra thấy Trương Dương liền vui vẻ tươi cười đi đến chào hỏi. Đúng là đám người làm nghệ thuật này cảm xúc cũng không có như người thường, Vương Chuẩn đối với Trương Dương cũng không có hảo cảm gì, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ tươi cười khách khí: “Trương chủ nhiệm đã tới!” Và ngày không gặp àm xem ra tiếng phổ thông của vị đạo diễn này cũng đã khá lên không ít.
Trương Dương gật đầu: “Vương đạo diễn! Tình hình làm phim thế nào? Vẫn thuận lợi cả chứ?”
Vương Chuẩn cười nói: “Coi như là thuận lợi, phỏng chừng đến ngày mai là cố thể xong một phân đoạn. Trương chủ nhiệm a, ta có cái kiến nghị này, Giao thông lên Thanh Vân Phong thực sự là quá khó khăn a, vận chuyển tất cả đạo cụ, đồ dùng sinh hoạt các thứ đều phải dựa vào phương pháp thủ công. Trương chủ nhiệm xem xét có nên xây dựng một con đường không a? Bằng không với sự khó khăn này, khó có thể thu hút được các đoàn làm phim trong nước tới đây a.”
Trương Dương cười nói: “Cảnh sắc Thanh Thai sơn thế nào?”
Vương Chuẩn liên tục gật gù: “Đẹp! Đẹp không sao tả nổi! Chỉ cần bộ phim đầu tiên lấy nơi này làm ngoại cảnh được công chiếu. Lúc ấy Thanh Vân trúc hải được mọi người biết đến, ta sợ rằng cả nước sẽ kéo tới đây mất!”
Trương Dương cười ha hả, hắn thực sự là rất muốn có được kết quả này, hắn nheo mắt nói: “Tuy rằng đường xá hơi khó khăn một chút, nhưng huyện chúng ta nhất định sẽ tận lực hỗ trợ. Thanh Thai Sơn đẹp như vậy, phí dụng làm phim cũng thấp như thế. Các người vẫn còn muốn thu lợi nữa sao? Trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi để cho ngươi chiếm hết chứ!”
Vương Chuẩn nghe vậy không khỏi cười rộ lên, nhìn tới Tần Thanh ánh ămts hắn không khỏi dừng lại quan sát thật kĩ. Thầm khen khuôn mặt nàng thật có khí chất, hắn liền vôi xuất ra danh thiếp chủ động đưa cho nàng rồi giới thiệum: “Tiểu thư, ta là đạo diễn Hồng Kông Vương Chuẩn. Chẳng hay tiểu thư đối với điện ảnh có chút hứng thú nào không?”
Tần Thanh còn chưa kịp trả lờ, Trương Dương đã bật cười phẩy phảy tay nói: “Ta nói mấy vị quay phim chụp ảnh các người đúng thật là. Cứ thấy mỹ nữ là y như rằng bu lại như ruồi vậy, chẳng còn để ý tới cái gì cả. Mặc dù là thế nhưng ta cũng biết Thanh tỷ đây hẳn là cũng không có nhiều hứng thú với điện ảnh lắm đâu.”
Tần Thanh cho dù hãm dưỡng rất tốt cũng không khỏi tức tới nổ bụng, cái thằng nhãi này cư nhiên đem tên đạo diễn kia so sánh là ruồi vậy ta đây sẽ trở thành cái gì?
Vương Chuẩn đối với tính cách của Trương Dương cũng biết, chỉ cười cười ngượng ngùng nói: “Chỉ là thử xem một chút, ta xem vị tiểu thư này khí chất cùng dung mạo phi thường, nếu không làm diễn viên thì thật là một sự đáng tiếc vô cùng.”
Trương Dương châm chọc: “Lẽ nào mỹ nữ trên đời này không đóng phom thì không có tiền đồ sao? Không ngờ là nghê diễn viên lại có tiền đồ lớn vậy a!”
Vương Chuẩn nói: “Trương chủ nhiêm đối với nghề diễn của chúng ta đúng là có chút hiểu nhầm a. Đây đơn thuần chỉ là một bộ môn nghệ thuật thôi.”
Trương Dương trong lòng thầm mắng nghệ thuật cái chó má gì, lộn mấy vòng mà cũng cần phải treo dây thép mà cũng dám xưng nghệ thuật sao, đại gia đây cái gì mà chưa thấy qua, làm trò thì có! Bất quá những lời này chỉ giữ trong lòng mà không có nói ra.
Tần Thanh mỉm cười: “Cảm tạ Vương đạo diễn đã coi trọng, bất quá ta cũng biết mình không có tố chất diễn viên, chỉ sợ sẽ làm trò cười cho mọi người mà thôi.”
“Nếu tiểu thư không có hứng thú với môn nghệ thuật này thì quên đi vậy. Ha ha. Bất quá nếu như sau này tiểu thư đổi ý có thể tìm tới ta.”
Vương Chuẩn lại hướng sang nói với Trương Dương: “Trương chủ nhiệm, ta làm nghề này cũng hơn hai mươi năm rồi, chỉ có thời còn trẻ là cũng có chụp ảnh một ít thôi. Ngươi đối với ta đúng là có một chút hiểu nhầm a!”
Tần Thanh không nhịn được nở một nụ cười, Vương Chuẩn người này ở Hồng Kông nàng cũng biết qua, trong lĩnh vực diện ảnh đích xác là cũng có chút danh khí, mặc dù không phải thuộc hàng nhất lưu, nhưng cũng coi như được tới hạng hai. Trương Dương gọi người ta một tiếng đạo diễn cũng là hợp lý.
Trương Dương lười chẳng muốn nói mấy lời vô ích, cùng Tần Thanh rời đi xem xét căn cứ ngoại cảnh này một chút. Bởi vì công trình gấp rút hoàn thành cho nên nhiều hạng mục không được hoàn hảo, Tần Thanh dạo qua một vòng, phát hiện vấn đề lớn nhất chính là kiến trúc quá sức lộn xộn, không có thiết kế quy hoạch gì cả. Nếu tương lai An lão muốn phát triển nơi này thành khu du lịch nổi danh cả nước, thì cần phải đưa tầm mắc ra xa hơn, phảiquy hoạch dự tính chung cho tương lai, chứ không phải hứng lên cái gì thì làm cái đó. Ít nhất theo quan điểm của nàng xây dựng căn cứ ngoại cảnh như thế này cũng đã phá hỏng mất cảnh quan tự nhiên của Thanh Vân trúc hải rồi.
Nửa giờ sau, đoàn phim lại một lần nữa bấm máy, Tần Thanh cùng Trương Dương rời khỏi đó lên trên mấy gian nhà lá tìm Trần Sùng Sơn. Cổng không có khoá, bên trong một cô gái đang giặt trăn đệm, có thể nói vẻ đẹp của nàng rực rỡ như mặt trời chính ngọ vậy. Nàng mặc một chiếc quần jean xanh, một cái áo sơ mi ngắn tay màu vàng, để lộ ra một cánh tay như bạch ngọc.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Tuyết ngẩng đầu lên nhìn, thấy Trương Dương cùng Tần Thanh, đôi mắt của nàng vẫn điềm nhiên, đưa tay lên chỉnh lại lọn tóc rồi, nhẹ giọng nói: “Gia gia ở đằng sau.”
Trương đại quan nhân không khỏi cảm thấy có chút bực mình, nói gì thì nói, bọn họ cũng tính là người quen cũ, vậy mà gặp mặt cư nhiên chẳng có phản ứng chút gì cả, cho dù chỉ là cười một cái cũng có thể tính là chào hỏi chứ.
Đi ra phía sau, Tần Thanh cười nói: “Nữ hài tử này rất đặc biệt!” Nói xong câu đó nàng dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Hình như rất cảnh giác với ngươi!”
Trương Dương thế nào nghe được lời này rất không được tự nhiên, có chút uỷ khuất nhìn Tần Thanh: “Thanh tỷ, ngươi đừng có chụp mũ cho ta. Ta đối với các tiểu cô nương này không có hứng thú!”
Hai người nói sơ qua nghe thì không có gì, nhưng nghĩ lại thì dường như có một cỗ vị đạo khác
Trần Sùng Sơn đang ở phía sau nhà loay hoay gọt đẽo cái rễ cây, thấy Trương Dương cùng tần Thanh tới, lão tưởng tiểu tử kia đi cùng người của công ty điện ảnh phía Hồng Kông cho nên cũng chẳng đả động gì tới nàng, lão mỉm cười nói với Trương Dương: “Trương Dương, ngươi xem cái bộ rễ này thế nào?”
Trương Dương đối với mấy thứ đồ gỗ mỹ nghệ các kiểu này trước giờ không có quan tâm, bất quá nhìn tạo hình theo phong cách cổ xưa thật sự là rất tao nhã.
Tần Thanh mỉm cười nói: “Đây là cử mộc, trong đó nhiều rễ đã khô, kiểu này đã gần tiếp cận hoá thạch, là mọt tài liệu quý của căn nghệ.”
Trần Sùng Sơn có chút bất ngờ nhìn tần Thanh, không ngờ nữ tử này cũng hiểu về căn nghệ, lão cười nói: “Cô nương cũng am hiểu về căn nghệ sao?”
Tần Thanh nhẹ giọng cười đáp: “Thật không dám nói là am hiểu, chỉ là thường ngày ở nhà cha ta cũng rất thích chạm khắc gỗ các kiểu, cho nên cũng hay được nghe nhiều về căn nghệ một chút.”
Trần Sùng Sơn nghe vậy rất có hứng thú: “Vậy có thể nói tiếp cho ta nghe một chút được không?”
Tần Thanh nói: “Tạo hình rễ cây có tiêu chuẩn lựa chọn đại khái là ‘hi, kì, cổ, quái’ tứ chủng loại hình. Loại tư liệu này bình thường trong tự nhiên thập phần khó kiếm, đa phần những rễ cây bình thường sinh trưởng tại bình nguyên hoặc là trong các vùng rừng, nước cùng dinh dưỡng sung túc, sinh trưởng mau, chất lượng gỗ tốt, khó có thể hình thành hình thái lạ. Chỉ có những cây sinh trưởng trong điều kiện và hoàn cảnh ác liệt mới là tài liệu quý của căn nghệ, như cây bối dương sinh trưởng trên vách đá hoạc khe đá, những cây trải qua sét đánh, hoả thiêu, nghĩ thực, thạch áp, nhân thải, đao khảm mà ngoan cường sinh tồn, thiếu điều kiện sống khiến cho cây không phát triển được dần dần phát sinh biến dị, tuỏi càng lớn, chất càng tốt, tạo hình cũng kiệt xuất ngoài dự đoán, chính là tài liệu tốt nhất cho căn nghệ. Về phương pháp sáng tác tạo hình, phải làm sao đảm bảo được cái gọi là tự nhiên chi hình, để làm sao cho sản phẩm tràn đầy vẻ đẹp tự nhiên mà vẫn hiện được lên vẻ sáng tạo. Mà trước tiên đòi hỏi sự quan sát tỉ mỉ toàn diện dưới nhiều góc độ, suy ngẫm thật kĩ dựa vào hình thế tự nhiên rồi mới định hình nên sự sáng tạo.”
Trần SÙng Sơn cười ha hả, theo như lời Tần Thanh thì nàng hiểu khá rõ về căn nghệ, những điều nàng nói đích xác là then chốt trong nghệ thuật tạo hình điêu khắc gỗ, lão gật đầu nói: “Cái rễ cây này ta kiếm được từ năm ngoái, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn suy nghĩ không làm thế nào để có thể bắt đầu thế nên cho đến bây giờ nó vẫn còn nguyên vẻ tự nhiên, nói thì dễ dàng nhưng làm được mới thực sự là khó.” Nói những lời này lão liếc mắt đầy thâm ý nhìn Trương Dương.
Tần Thanh từ lời nói của Trần Sùng Sơn cũng cảm nhận được ý tứ của lão, nàng nhẹ giọng nói: “Những lời này của Trần lão tiên sinh hình như đầy thâm ý a!”
Trần Sùng Sơn không khỏi nhìn Tần Thanh một chút, rồi quay sang mỉm cười nói với Trương Dương: “Trương Dương! Ngươi còn không mau giới thiệu đi!”
Không đợi Trương Dương giới thiệu, Tần Thanh đã chủ động nói: “Ta là Tần Thanh, là tân nhiệm chủ tịch huyện Xuân Dương!”
Trương Dương có chút ngạc nhiên, vì Tần Thanh trước đó có nhắc nhở phải giấu thân phận của nàng, không ngờ chính nàng tự nhiên lại chủ động nói ra. Nhưng hắn cũng lập tức minh bạch, chắc có lẽ bởi Tần Thanh nhất định là nhìn ra Trần Sùng Sơn là thế ngoại cao nhân cho nên mới chủ động nói thật thân phận mình.
Trần Sùng Sơn cũng hết sức bất ngờ vì nàng còn trẻ như thế mà lại có thể đảm nhiệm chức chủ tịch huyện, lão cười nói: “Khách quý lâm môn, ta đã không đón tiếp chú đáo rồi. Thất lễ! Thất lễ!”
Tần Thanh mỉm cười nói: “Trần lão tiên sinh không cần khách khí! Ta vùa nghe lão tiên sinh nói hình như còn một hàm ý khác, cho nên muốn thỉnh giáo ngài!”
Trần Sùng Sơn buông cái rễ cây trong tay ra, đứng dậy bảo Tần Thanh và Trương Dương đí tới phía trước căn nhà của lão, tay chỉ vào khu vực ngoại cảnh đang dựng phía xa xa nói: “Tần chủ tịch có ý kiến gì không?”
Tần Thanh nhẹ giọng nói: “Ta tuy rằng chưa rõ tình huống cụ thể, nhưng ta cho rằng nó đang phá đi vẻ đẹp tự nhiên của Thanh Vân trúc hải.”
Trương Dương nói: “Hiện tại đề xuất của sở là xây dựng khu vực du lịch tại đây, ta nghĩ cái căn cứ ngoại cảnh này cũng không phải là công nghiệp hay lâm nghiệp gì. Hẳn là sẽ không ảnh hưởng nhiều tơi môi trường tự nhiên?”
Tần Thanh nói: “Làm cán bộ là nhất định phải có con mắt nhìn xa trông rộng, đừng có chỉ chú trọng lợi ích trước mắt. Phía Hồng Kông nếu muốn đem khu vực Thanh Thai sơn xây dựng thành một khu du lịch lớn thì nhất định phải có kế hoạch chi tiết lâu dài chứ không thể tự phát như thế kia được. Đông một búa, tây một chày chính là các ngươi cũng không thực hiện tốt công tác.”
Trần Sùng Sơn trong lòng đầy tán thưởng nhìn Tần Thanh nói: “Khai phá Thanh Thai sơn là một chuyện tốt, thế nhưng khai phá thì vẫn phải tôn trọng tự nhiên vốn có của nó, quyết không thể phai phá một cách lung tung và quá đà được. Tần chủ tịch ngay từ đầu đã có thể nhìn đươc như vậy, thật sự là phúc khí của dân chúng Xuân Dương!”
Trương Dương biết Trần Sùng Sơn đối với người khác rất ít khi tán thưởng như vậy, mà Tần Thanh là một trong số ít đó. Xem ra nàng với lão đối với vấn đề thanh Thai sơn này quan điểm không bàn mà hợp.
Xa xa bỗng nhiên thấy đoàn người ở giữa chạy đi tựa hồ như xảy ra chuyện gì. Trần Sùng Sơn cùng Trương Dương đồng thời đều để ý thấy sự bất thường đó, lão thấp giọng nói: “Hình như xảy ra chuyện!” Lão còn chưa có nói dứt lời, Trương Dương đã hướng về phía phim trường chạy tới.
Tại phìm trường xảy ra sự cố ngoài ý muốn, dây cắt treo đột ngột đứt, một gã diễn viên bị ngã từ trên độ cao tầng ba xuống, nằm ngay đơ tại đó chẳng biết sống chết thế nào, hiện trường chỉ có một gã bác sĩ là từ trạm xá xã được điều tới, nhưng hắn đối với tình huôgns này cũng khó xử lý, hoảng chân hoảng tay nói: “Mau… mau đưa tới bệnh viện.”
Vương Chuẩn sắc mặt trắng bệch nói: “Ở đây núi cao đường xa, đưa đến bệnh viện liệu có kịp không?” Bị tai nạn chính là nam diễn viên Âu Bồi Quốc, hắn cứ kiên trì đòi tự mình diễn cảnh này, không cần đóng thế, thật không ngờ lại xảy sự tình này.
Trương Dương đã chạy tới hiện trường, trầm giọng nói: “Mọi người ai không liên quan thì tránh hết ra. Để ta xem xem nào!”
Đám người trong đoàn phim quây thành một vòng tròn để một lối vào cho hắn, Trương Dương cầm tay Âu Bồi Quốc lên xem xét mạch môn, sau đó kiểm tra xương khớp, vững tin hắn không có bị trọng thương gì, chỉ có là bị rơi xuống, bế khí nên ngất đi. Liền ấn hai tay xuống ngực Âu Bồi Quốc, sau đó nói với Vương Chuẩn: “Ngươi hô hấp nhân tạo giúp cho hắn!”
“Ta?” Vương Chuẩn vẻ mặt như đưa đám nói.
Nhanh lên một chút!
Vương Chuẩn chỉ có thể cố gắng tiến tới, mở mồm Âu Bồi Quốc ra thổi một hơi thật mạnh.
Trương Dương làm như vậy một là muốn chọc hắn, thứu hai là muốn hoàn toàn che giấu thực sự mình cứu tên nam diễn viên này, tay hắn điểm ba cái xuống ba huyệt tử cung, ngọc đường, thiên trì của Âu Bồi Quốc. (huyệt tử cung ở đây là huyệt ứng với vị trí tạng tâm, ở điểm gặp nhau của đường dọc giữa xương ức và đường ngang qua giữa 2 khớp ức - sườn 4.)
Mọi người xung quanh đều tập trung lên Vương Chuẩn, tuy ràng biết rằng hắn là cứu người, nhưng thấy một nam nhâm hôn một nàm nhân vẫn khiến cho người ta có cảm giác kì cục.
Âu Bồi Quốc đang hôn mê, bỗng giật mình một cái rồi tỉnh dậy. Mở hai mắt ra, thấy Vương Chuẩn kia đang ôm hôn mình, cũng không có biết là hắn đang được hô hấp nhân tạo, sợ tới hét to một tiếng, hai tay vội đẩy Vương Chuẩn ra: “làm cái quái gì thế?”
Hiện trường vang lên một trận cười vang, bất quá tiếng cười vui vẻ đầy thiện chí.
Trương Dương lặng lẽ rời đi ra ngoài, lúc ra thấy Tần Thanh nhìn mình với ánh mắt đầy thâm ý, hắn cười nói: “Thanh tỷ làm gì mà nhìn ta gớm vậy?”
“Làm chuyện tốt không để lại danh, nghĩ không ra ngươi còn có tinh thần này.” Tần Thanh vẫn lưu ý nhất cử nhất động của Trương Dương, cho nên hắn có thể qua mặt được mọi người ở hiện trường những vẫn không qua nỏi con mắt của Tần Thanh.
“Làm sự tốt không nhất định phải đợi người khác hồi báo. Ta lần trước chẩn bệnh cho Thanh tỷ, cũng đâu có muốn ngươi hồi báo a!”
Tần Thanh nghe hắn nhắc tới chuyện này không khỏi có chút ngượng ngùng, bất quá có điều nàng không thể phủ nhận là phương thuốc của thằng nhãi này rất hữu hiệu, làm chứng bệnh đau bụng kinh niên phức tạp của nàng khỏi hẳn.
An Ngữ Thần cùng ngũ thúc của nàng An Đức Hằng lúc này đã chạy tới, nghe nói đoàn phim xảy ra sự cố họ cũng lo lắng không thôi. Nghe tin diễn viên chri bị ngất đi, hiện đã tỉnh lại, hiện không có trở ngại gì mới yên lòng.
An Đức Hằng đã chú ý tới Trương Dương và Tần Thanh đang đứng bên kia, liền tươi cười hướng phía họ đi tới.
Chẳng hiểu thế nào, Trương Dương đối với An Đức Hằng này có chút không ưa cho lắm. Thấy An Đức Hằng đi tới, hắn thấp giọng nói: “Sói tới a! Thanh tỷ cần thận!”
Tần Thanh nhỏ giọng mắng: “Nói bậy nói bạ!”
An Đức Hằng quả nhiên là tới chào hỏi Tần Thanh ngay, hắn mang theo bộ mặt ra vẻ nho nhã lịch sự tươi cười: “Tần tiểu thư, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy.” Hắn đã nghe về thân phận Tần Thanh, biết rõ nàng là chủ tịch huyện Xuân Dương, cơ hội gặp mắt không phải là không còn, chỉ là bất quá không ngờ lại gặp nàng tại Thanh Thai Sơn này. An Đức Hằng gia thế phú quý, tướng mạo có thể coi là anh tuấn, vẫn là mong ước của bao thiên kim tiêut ưhu tại Hồng Kông, thế nhưng hắn trước giờ lại cứ thích trò du hí hoa tùng, tình cảm vẫn chưa đâu vào đâu, mãi cho tới lúc nhìn thấy Tần Thanh, mới bắt đầu sinh ra cảm giác ái mộ thực sự trong lòng.
Tần Thanh lịch sự cười đáp: “Xin chào An tiên sinh, Quả đát này thực sự là tròn mà.”
An Đức Hằng nói: “Quả đất đúng là tròn, thế nhưng người có duyên kể cũng không nhiều!” Hắn vừa nói vừa chủ động vươn tay ra.
Trương Dương thấy thế tiến tới nhiệt tình bắt tay An Đức Hằng cười nói: “Ta với An tiên sinh cũng thật là có duyên a!”
An Đức Hằng không ngờ thằng nhãi này tiến ra như vậy, có chút bất ngờ một chút, sau đó cười nói: “Không sai, hữu duyên! Hữu duyên!”
Tần Thanh minh bạch tính toán trong lòng của Trương Dương, khoé môi không khỏi lộ ra một vẻ cười nhàn nhạt, càng làm cho nàng thêm vẻ rực rỡ như mặt trời mùa thu, như hoa cỏ mùa xuân. An Đức Hằng thấy thế không khỏi ngẩn ngơ cả người, sau đó nhẹ giọng nói: “Tần tiểu thư, khi nào có thời gian rảnh, ta muốn gặp người nói chuyện.”
An Ngữ Thần đối với khuôn mặt xinh đẹp và khí chất thanh cao của Tần Thanh cũng tương đối thưởng thức, hơn nữa ngũ thúc nàng đối với Tần Thanh cũng có ý thức theo đuổi, nhân cơ hội này kéo gần khoảng cách đôi bên lại cũng là chuyện tốt.
An Đức Hằng nhìn bóng dáng xinh đẹp của Tần Thanh rời đi mà trên mặt biểu tình ngày dại, Trương Dương cũng để ý thấy ánh mắt của hắn, trong lòng thầm mắng, con mẹ chứ, đúng là một tên hám gái, cư nhiên cả nữ chủ tịch huyện cũng giám tơ tưởng. Tiểu tử này vốn tính tham vọng chiếm hữu rất lớn, hắn nhìn trúng ai thì tuyệt đối không chia sẻ cùng kẻ khác, nguyên bản vì thế nên vài điểm hảm cảm đối với An Đức Hằng lúc đầu gặp nhanh chóng tan thành mầy khói.
Theo lời mời của An Đức hằng, Trương Dương cùng Tần Thanh vào đoàn phim cùng đi dùng bữa trưa. Trù nghệ của Lưu Đại Trụ khiến cho Tần Thanh cùng nhiều vị khách quý ở đây phải khen không ngớt. Ngồi ở chính giữa nên ai cũng có thể thấy được An Đức Hằng đối với Tần Thanh tương đối là ân cần, điều này khiến cho Trương đại quan nhân cực kì khó chịu. Thấy Tần Thanh cùng An Đức Hằng nói chuyện có phần hợp ý, từ tình hình kinh tế trong nước đến thế giới, bọn họ đều có thể coi là nhân sĩ trong nghề, những người khác đa phần không thể chen lọt miệng vào được. Trương đại quan nhân nghe không được, bực mình bỏ ra bên ngoài đứng cho thoáng.
An Ngữ Thần chẳng biết đã đi tới phía sau hắn tự lúc nào, nha đầu này đối với Trương Dương thuỷ chung có một chút ghen ghét, thấy Trương Dương đứng đó suy nghĩ điều gì không chú ý tới xung quanh cho lắm, bèn sinh ra ý định đánh lén trong đầu. Một cước toan đá và khớp sau gối hắn, vài lần giao thủ trước không lần nào nàng chiếm được tiện nghi, lần nyà muốn đánh ngã hắn bằng được. Nhưng còn chưa có đá tới, mắt bỗng nhiên hoa một cái, không hiểu thế nào Trương Dương đã xuất hiện phía sau nàng, tay nhẹ nhàng điểm một cái lên lưng nàng. Cả thân thể An ngữ thần mềm oặt vô lực té ngã trên mặt đất, nàng cả giận nói: “Ngươi có biết xấu hổ hay không lại khi dễ một nữ nhân!”
Trương Dương cười khổ nói: “Ngươi cũng tính là nữ nhân sao? Ta sao lại còn thấy ngươi so với nam nhân còn dã man hơn nhiều đó.”
An Ngữ Thần chỉ bị hắn điểm huyệt nhẹ một cái, tứ chi cùng thân thể nhanh chóng phục hồi, nàng cấp tốc đứng dạy, hung hăng trừng mắt nhìn Trương Dương, bất quá đối với thân thủ của Trương Dương nàng hiện tại chỉ có thể chịu phục. An Ngữ Thần nhỏ giọng nói: “Ngươi luyện cái võ thuật gì thế?”
Trương Dương không để ý đến lời nàng nói, ánh mắt lại dõi nhìn xa xa. An Ngữ Thần theo hướng ánh mắt hắn nhìn lại thì thấy Tần Thanh cùng ngũ thúc mình đã trò truyện vui vẻ ở trong khu vực trường phim, nàng không khỏi mỉm cười nói: “Này! Ngươi có thấy ngũ thúc ta cũng Tần tiểu thư rất xứng đôi không?”
“Xứng cái rắm!” Trương đại quan nhân lạnh lùng bỏ lại một cầu rồi rời đi.
An Ngữ Thần phía sau hắn phẫn nộ nói: “Ngươi là một tên không có phong độ nhất là ta từng biết!”
Nguyên bản An Đức Hằng muốn cùng Tần Thanh xuống núi, bất quá Tần thanh nhẹ nhàng tìm cách từ chối. Nàng đã nhanh chóng nhận ra sự khang khác trong thái độ nhiệt tình của An Đức Hằng, có một số chuyện tốt hơn hết là phải chặt đứt ngay ý niệm trong đầu đối phương.
Hai ngày khảo sát, Tần Thanh đối với khu vực trọng điểm sắp tới của Xuân Dương cũng đại thể có chút lý giải. Trên đường trở về Xuân Dương, Tần Thanh nói: “Trương Dươngm ta nghe An tiên sinh nói An Lão sắp tới có thể sẽ lại trở về Xuân Dương.”
Trương Dương đã sớm biết chuyện này, gật đầu đáp: “Lão gia tử là quay lại kí hợp đồng chính thức, nguyên bản chuyện này cũng không nhọc lão tự thân động thủ, nhưng lão lại cứ muốn.”
Tần Thanh cười nói: “An Lão hình như cũng không phải là người coi trọng hư danh, đại khái có thể là vì tình cảm với gia hương.” Nàng dừng một chút rồi lại nói: “Ta muốn nhìn lại một chút cái hợp đồng khai phá Thanh Thai sơn.”
“Không thành vấn đề! Về sở thương mại đầu tư ta sẽ bảo Tiểu Đông mang tới!”
Tần Thanh sở dĩ muốn xem lại hợp đồng là bởi vì ngỳ hôm này tại Thanh Vân Phong đã thấy được rất nhiều ý kiến của người dân địa phương. Quan điểm của lão gia tử Trần Sùng Sơn kia cùng với nàng không bàn mà hợp. Khai thác du lịch cũng là hoạt động kinh tế, nhất định cũng phải giữ trong chừng mực, sao cho phù hợp với quy định. Điều này yêu cầu phải có kế hoạch tỉ mỉ lâu dài
/2583
|