Y Đạo Quan Đồ

Chương 621 - Hiệu Trưởng Cổ Quái.

/2583


Thạch oa, trường học nằm giữa hai thôn nhỏ đó, tiểu thạch oa thôn và đại thạch oa thôn, tường viện cũng dùng đá đắp lên, Chu Sơn Hổ nói : Trường học này là do hiệu trưởng Trần một tay thành lập, ngay cả đá xây tường cũng là do ông ấy mang xuống, dùng đục để đục từng cái ra

Trương Dương đứng nhìn vào một chút, trường học cũng không lớn, chỉ có hai dãy nhà, tổng cộng cũng được sáu phòng học, học sinh đến trường này đều học ba năm một lớp, năm nay cũng chỉ mở thêm một lớp, bao gồm cả hiệu trưởng Trần Ái Quốc luôn thì tổng cộng chỉ có ba thầy giáo.

Chu Sơn Hổ đứng trước cửa lớn kêu lên : Hiệu trưởng Trần! Hiệu trưởng Trần!

Ước chừng khoảng ba phút sau, một lão già đội nón quân dụng, khoác quân phục, mang đôi giày ccu4 đi ra, nếu như không phải trên mũi ông ta có một cặp kính cận làm cho ông ta tăng thêm vài phần phong độ của người tri thức, thì ai cũng sẽ cho rằng đây là một lão nông dân. Đây chính là hiệu trưởng của trường học Thạch Oa Trần Ái Quốc.

Bởi vì trời hơi ảm đạm, ánh mắt của Trần Ái Quốc cũng không tốt, cho nên cầm đèn pin trong tay, chiếu ra ngoài cửa hỏi : Ai thế?

Chu Sơn Hổ lớn tiếng nói : Hiệu trưởng Trần, là tui, Hổ tử

Trần Ái Quốc lại đi về phía trước vài bước, đến trước cửa, lúc này mới nhìn rõ là Chu Sơn Hổ, ông cảnh giác nhìn Trương Dương và Khương Lượng một chút, nói : Hổ tử, tuyết lớn như vậy cậu đến đây làm gì? Bọn họ là ai?

Chu Sơn Hổ cười nói : Hiệu trưởng Trần, ông mở cửa trước đi, hai vị này đều là bạn của tui cả, đến đây tìm ông hỏi thăm vài chuyện

Trần Ái Quốc gật đầu, chậm rãi mở cửa ra.

Trương Dương đi đến trước mặt ông, tươi cười nói : Xin chào hiệu trưởng Trần, tôi là Trương Dương, từ Giang thành đến! Hắn vươn tay ra, Trần Ái Quốc nhìn thoáng qua hắn, căn bản là không có ý bắt tay với hắn, chỉnh chỉnh lại cổ áo khoác của mình, thấp giọng nói : Bên ngoài gió lớn, vào phòng ngồi nói!

Nhà của Trần Ái Quốc ngay bên cạnh trường học luôn, cách chỉ chừng vài bước chân thôi, cho nên bình thường ông cũng kiêm nhiệm luôn công tác bảo vệ thường trực cho trường học.

Bên trong nhà có lò sưởi lửa và máy bốc hơi nóng, bên trong ngoại trừ một cái ghế lụp xụp, còn có một cái bàn công tác lụp xụp nữa, và một cái giường nhỏ dài chừng một mét, ba người Trương Dương ngồi xuống trên giường, Trương Dương tuy rằng không biết xem tướng, nhưng mà từ biểu hiện của Trần Ái Quốc cho thấy, người này cũng không dễ dàng tiếp cận. Trương đại quan nhân đã lăn lộn trong thể chế lâu rồi, phương diện quan hệ giữa người với người cũng đã có chút tâm đắc, đối với loại người có tính tình cổ quái như Trần Ái Quốc mà nói, muốn tiếp cận hay thu gần cự ly với người này thì nhất định phải tìm được chủ đề mà ông ta cảm thấy hứng thú, vừa đến mà lấy tấm ảnh đem ra hỏi thì phỏng chừng là không được.

Trương Dương nói : Hiệu trưởng Trần, lần này chúng tôi đến đây là có hai chuyện, chuyện thứ nhất là tôi có quen với một người làm từ thiện ở Hong Kong, cô ta muốn xây dựng một vài trường học trong nước, bên huyện Xuân Dương núi Thanh THai đã bắt đầu xây trường học rồi. Cô ta nhờ tôi hỗ trợ tìm kiếm địa điểm thích hợp, hiệu trưởng Trần có hứng thú cải thiện điều kiện dạy học ở đây không?

Khương Lượng tò mò nhìn Trương Dương, tu vi của thằng nhãi này thật sự đã đề cao không ít rồi, gặp người nào biết nên nói cái gì.

Tinh lực của Trần Ái Quốc cả đời này đã dành cho việc dạy học rồi, đề tài của Trương Dương quả nhiên đã thu hấp hứng thú của ông, ông thấp giọng nói : Cậu đang nói về trường Hồng Kỳ sao? Lúc tôi đi họp ở quê nhà có nghe nói qua, nhưng mà đó là Xuân Dương, không cùng một chổ với Tây Sơn chúng tôi! Ông vẫn có chút không tin tưởng vào lời nói của Trương Dương.

Trương Dương nói : Không ai nói rằng nhất định phải và chỉ xây trường học tại Xuân Dương, bây giờ khắp nơi trong Giang thành đều có trường học Hồng Kỳ cả, ngay cả các thành phố khác của Bình Hải cũng có trường học Hồng Kỳ, mục đích của người ta chỉ là vì muốn sáng tạo điều kiện đi học cho những đứa trẻ vùng núi nghèo khó thôi, tôi thấy chổ này rất thích hợp

Trần Ái Quốc không nói gì cả, cầm lấy chiếc đũa gấp khoai lang từ trong nồi ra.

Trương Dương nói : Hiệu trưởng Trần, nếu như ông không có ý kiến, vài ngày nữa tôi sẽ mời cô ta đến khảo sát

Trần Ái Quốc nói : Còn gì nữa, cậu tìm tôi còn có chuyện gì? Ý nghĩ của Trần Ái Quốc rất rõ ràng, ông nhớ kỹ Trương Dương vừa nói qua, người ta tìm ông vì hai chuyện, Trần Ái Quốc tuy rằng không tiếp xúc nhiều với bên ngoài, nhưng mà tuổi tác thì vẫn có, ông ý thức được người thanh niên này mới đầu tung ra một cành cây để làm chổ dựa sau đó mới đi đến việc chính, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả, Trần Ái Quốc cũng rõ ràng cái đạo lý này.

Trương Dương nói Hiệu trưởng Trần, là như thế này, tôi muốn nghe nói về chuyện của đội thanh niên tri thức năm đó

Trần Ái Quốc bưng khoai lang xuống, đóng nồi lại, dùng khăn lau lau tay, nói : Cậu nói cái gì?

Trương Dương không thể làm gì khác hơn là lập lại một lần nữa.

Trần Ái Quốc nói : Cậu muốn nghe cái gì? Trương Dương đem tấm ảnh chụp của đội thanh niên tri thức ra, đưa cho Trần Ái Quốc.

Trần Ái Quốc cầm lấy tấm ảnh, đến gần ngọn đèn, ông nhìn một chút, ánh mắt rất chuyên chú, dừng trên tấm ảnh một hồi lâu, lắc đầu nói : Ánh sáng mờ quá, không thấy rõ

Chu Sơn Hổ nói : Hiệu trưởng Trần, ông không phải có đèn pin sao? Hắn cầm lấy đèn pin chiếu vào trong tấm ảnh, Trần Ái Quốc bất mãn nhìn hắn một cái, nói : Tôi bị bệnh tăng nhãn áp, đến buổi tối thì không thấy rõ Ông ta trả tấm ảnh lại cho Trương Dương, thấp giọng nói : Không còn sớm nữa, bên ngoài tuyết lớn như vậy, tôi lại không có gì để cho mấy người ăn

Nghe thấy Trần Ái Quốc ra lệnh đuổi khách, Chu Sơn Hổ không khỏi có chút xấu hổ, hắn nhìn về hướng Trương Dương một chút.

Trương Dương vất vã lắm mới tra được đầu mối, đương nhiên là không bỏ qua đơn giản, hắn cất tấm ảnh lại, cười nói : Hiệu trưởng Trần, ông không nhìn rõ tấm ảnh, nhưng có một cái tên ông hẳn là có nghe qua, Hứa Thường Đức, lúc trước có phải từng làm thanh niên tri thức hay không?

Trần Ái Quốc lạnh lùng nói : Không nghe qua người này, được rồi, tôi phải ăn

Trương Dương còn muốn nói cái gì đó, Khương Lượng đã lôi hắn đi, Trương Dương đành phải cố nén nghi hoặc trong lòng, ba người rời khỏi trường học, phía sau liền vang lên tiếng đóng cửa, Trần Ái Quốc từng bên trong đi ra dóng cửa lớn luôn.

Chu Sơn Hổ cười khổ nói : Hai vị đại ca đừng để ý, tính của ông ta là vậy đó!

Trương Dương nói : Hẳn là ông ta biết cái gì đó

Khương Lượng nãy giờ vẫn không nói gì cả, hắn ở một bên lặng lẽ quan sát sự thay đổi trên biểu tình của Trần Ái Quốc, nhất là khi Trần Ái Quốc nhìn tấm ảnh, vẻ mặt của ông ta có vẻ rất kinh ngạc và rất phức tạp, Khương Lượng xuất thân từ công an hình sự, giỏi về việc nhìn qua hiện tượng thấy được bản chất, hắn thấp giọng nói : Nhất định biết, nhưng mà ông ta không muốn nói, chúng ta đành phải nghĩ biện pháp khác Ngoài miệng thì Khương Lượng nói như vậy, nhưng mà hắn cũng không nghĩ ra biện pháp gì hay ho cả.

Tuyết lớn bên ngoài không những không giảm bớt mà còn có xu thế tăng mạnh lên, khí trời như vậy thì khẳng định là chẳng có ai mạo hiểm đội tuyết đi về cả.

Chu Sơn Hổ mời hai người bọn họ về nhà ngủ lại, người trên núi thuần phác nhiệt tình, Chu Sơn Hổ đặc biệt đi bắt một con cá đem chưng, còn đi làm thịt một con gà, chiêu đãi hai vị khách quý đến từ bên ngoài này.

Trương Dương trở về xe, lấy ra một chai Mao Đài đi vào.

Chu Sơn Hổ có hai người bạn thân tốt nhất cùng nhau làm việc với hắn, hắn gọi hai người này đến tiếp khách uống rượu, hai người này cũng đều là họ Chu, mà ở trong thôn Thạch Oa này họ Chu là thế gia vọng tộc đệ nhất rồi, người mặc áo xanh lam là Chu Sơn Tùng, người còn lại tên là Chu Sơn Hà, bọn họ đều là thân thích của nhau cả.

Lúc hai người đến có mang theo vài món, Chu Sơn Tùng mang một con cá, còn Chu Sơn Hà thì xách theo một con gà.

Thông qua nói chuyện mới biết, Chu Sơn Hổ là một cô nhi, mẹ sinh khó nên đã chết, lúc lên năm cha hắn lên núi gặp phải bầy sói, khi tìm được chỉ còn một cái đầu lâu mà thôi, từ đó Chu Sơn Hổ theo ông nội hắn luôn, lúc ông nội qua đời, trong nhà còn có vài chú bác, người thì có nhiều, nhưng thật ra thì chẳng ai quản hắn cả, Chu Sơn Hổ sử dụng máy kéo do ông nội của hắn để lại để đi làm kiếm sống, Chu Hữu Kim tuy rằng là bí thư chi bộ thôn, nhưng mà chẳng hề trợ giúp hắn cái gì cả, ngược lại bình thường còn hay chiếm tiện nghi của hắn, gần đây lại muốn cướp lại căn nhà cũ do ông nội hắn để lại nữa, muốn ở chổ này xây nhà cho con trai của ông ta kết hôn sinh sống. Mà Chu Sơn Hổ cũng không nói cái gì cả, năm nay hắn đã mười tám tuổi rồi, dự định đi ra ngoài sinh sống luôn.

Chu Sơn Hà đã được đi học trung học trong huyện, cũng nhìn thấy vài thứ, thấy Trương Dương mang đến một chai rượu Mao Đài, ngạc nhiên nói : Mao Đài! Đại ca, cái này cũng không ít tiền nhĩ?

Trương Dương cười ha hả nói : Của một người bạn cho tôi, trời gió tuyết là ngày uống rượu, ngày hôm nay các người làm đồ ăn, tôi ra rượu, mọi người chúng ta uống một bữa không say không về

Chu Sơn Tùng thì dọn bàn ra, đèn khẩn cấp trên xe của Trương Dương đã phát huy tác dụng, lúc mọi người bận rộn, Khương Lượng lấy kính lúp ra cẩn thận nghiên cứu tấm ảnh, hắn bỗng nhiên phát hiện ra cái gì đó, vẫy vẫy tay với Trương Dương nói : Trương Dương, cậu qua đây!

Trương Dương đi qua, Khương Lượng chỉ vào vị trí cuối cùng trong tấm ảnh, nói : Cậu xem, cậu nhìn kỹ đi, người này có đúng là hiệu trưởng Trần hay không?

Trương Dương nao nao, nhìn kỹ một chút, quả nhiên nhìn thấy một người thanh niên gầy đứng sau cùng trong tấm ảnh, đang cười rất xán lạn, nhưng mà không có mang kính, nhìn kỹ lại, từ dáng vẻ của người này có thể nhìn thấy được khuôn mặt của Trần Ái Quốc, Trương Dương nói : Là ông ta, không sai, chính là ông ta! Nhưng mà ông ta không có mang kính!

Chu Sơn Hổ nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện, cũng đi đến, nhìn vào tấm ảnh một chút, rồi gật đầu khẳng định : Là hiệu trưởng Trần, thì ra ông ta có chụp hình chung với những thanh niên tri thức này

Khương Lượng nói : Nói không chừng ông ta cũng là một thành viên của thanh niên tri thức!

Trương Dương nói : Tôi đi tìm ông ta!

Khương Lượng lắc đầu nói : Bây giờ không phải là lúc, ông ta khẳng định là nhận ra tấm ảnh, nếu ông ta đã không muốn nói, hì chứng minh rằng ông ta có ẩn tình, bây giờ cậu đi tìm ông ta, chỉ có thể làm cho mọi chuyện trở nên tệ hơn, chờ một chút đi, dù sao thì ngày hôm nay chúng ta cũng không đi được, chờ ngày mai đi

Chu Sơn Tùng mang một con gà nướng ra, thét to : Gà thơm tấm tác đã ra lò!

Chu Sơn Hổ cười nói : Nào, nào, chúng ta uống rượu thôi!

Trên bàn vuông đầy những chén lớn, người trên núi đã khách tuyệt đối không hề keo kiệt, mấy món này Chu Sơn Hổ vốn dự định để cho lễ mừng năm mới, nhưng khách đến nhà, bọn họ đem những thứ bình thường tiếc không dám ăn lấy ra chiêu đãi luôn.

Chu Sơn Hổ nâng chén lớn lên nói : Ba chúng ta hoan nghênh hai vị đại ca đến ngọn núi này làm khách!

Trương Dương và Khương Lượng cùng nâng chén lên, nói : Cạn!

Cạn! Mọi người vô cùng sảng khoái, cùng nhau uống cạn rượu trong chén một hơi.

Chu Sơn Tùng lau miệng, khen không dứt miệng : Rượu ngon, đều nghe nói rượu Mao Đài uống ngon, tui lớn đầu như vậy rồi mà chưa từng được uống

Trương Dương cười nói : Rượu ngon hay không cũng không quan trọng, uống rượu chủ yếu là xem tâm tình, rượu gặp bạn hiền ngàn chén thiếu, chuyện người không hợp nửa câu thừa, tôi và các người rất hợp ý nhau

Chu Sơn Hổ vội vàng rót rượu cho mỗi người, bọn họ lại cùng cạn một chén, rồi bắt đầu kính rượu lẫn nhau, Chu Sơn Hổ uống một chén với Trương Dương, gấp cho Trương Dương một cái chân gà nướng, tuy hắn chỉ làm một vài món ăn nhà nông, nhưng cũng rất có mùi vị, Trương Dương nói : Tay nghề không tồi!

Chu Sơn Hà nói : Hổ tử làm cơn ăn ngon lắm, bình thường khi chúng tui cùng nhau uống rượu, đều là do hắn làm cơm cả!

Chu Sơn Hổ ngượng ngùng cười cười vài tiếng : Làm đại mà thôi, cha mẹ tui chết sớm, lúc đói bụng phải tự mình làm cơn, làm vài chục năm thì thế nào cũng phải có chút tiến bộ

Trương Dương nhớ đến tình cảnh ngày hôm nay hắn đánh tên cướp kia trên đường núi, không khỏi cười nói : Tôi thấy cậu ra quyền cũng rất lưu loát, lúc trước từng luyện qua công phu chưa?

Chu Sơn Hổ gật đầu ; Hồi nhỏ có học với ông nội, cũng học được một ít kỹ năng

Chu Sơn Tùng nói : Công phu của Hổ tử là tốt nhất trong thôn tui

Chu Sơn Hà nói : Đừng nói là trong thôn, cho dù là cả xã này cũng không ai hơn, một chưởng của Hổ tử có thể bổ đá ra làm ba khối, một cước có thể chặt đứt một thân cây

Chu Sơn Hổ đỏ mặt nói : Đừng nói bậy, để hai vị đại ca chê cười

Trương Dương và Khương Lượng đều nở nụ cười, Khương Lượng nói : Nhìn ra được, ngày hôm nay cậu vung quyền đánh tên cướp kia thật sự rất lưu loát, công phu không tồi

Chu Sơn Hổ nói : Lúc nhỏ tui rất bướng bỉnh, bình thường hay ra ngoài đánh nhau, mỗi lần đánh nhau trở về, ông tui lại đánh tui một trận, nói luyện quyền không phải là để ăn hiếp người khác mà là để cường thân kiện thể

Trương Dương nói : Không ăn hiếp người cũng không thể để người ăn hiếp

Chu Sơn Hổ nói : Đại ca, hai người đều là công an sao?

Trương Dương nói : Là hắn, tôi không phải!

Chu Sơn Hổ nói : Đại ca làm cái gì?

Trương Dương nói : Tôi làm công tác tại Nam Tích!

Chu Sơn Hổ nói : Nam Tích? Quê nhà tui lúc trước có một nhóm đến Nam Tích làm công, thiếu chút nữa tôi cũng đi theo rồi, bây giờ sau khi thu xếp xong tôi cũng đến chổ của bọn họ kiếm sống luôn

Trương Dương cười nói : Đi ra ngoài làm việc cũng tốt, nếu cậu đến Nam Tích, có thể đến ủy ban thể dục tìm tôi, lát nữa tôi sẽ đưa địa chỉ cho cậu

Chu Sơn Hổ kích động gật đầu liên tục.

Mọi người đang uống rượu vui vẻ, thì đột nhiên nghe thấy tiếng ho khan bên ngoài truyền đến, bí thư chi bộ thôn Chu Hữu Kim chậm rãi bước vào, Chu Sơn Hổ nhìn thấy bác của mình đến vội vã mở miệng nói : Bác, sao bác lại đến? Mau vào trong ngồi

Chu Hữu Kim vào phòng, bỏ mũ xuống, phủi tuyết trên mặt, còn cố ý làm ra vẻ kinh hãi nói : Hổ tử, trong nhà có nhiều người như vậy, sớm biết thế ta không đến rồi

Trương Dương không có bao nhiêu hảo cảm đối với vị bí thư chi bộ này cả, từ biểu hiện của ông ta là có thể nhìn ra, ông ta này mười phần là ngửi thấy mùi đồ ăn thơm, đến muốn đến uống ké, chỉ là thôn Thạch Oa dù sao cũng là địa giới của người ta, khách khí một chút hẳn là điều cần thiết, Trương Dương cười nói : Bí thư Chu, mau ngồi đi, mau ngồi đi, trời lạnh lắm, uống vài ly rượu cho ấm!

Chu Hữu Kim ngoài miệng thì nói là sao có thể như vậy, nhưng lại ngồi đặt mông xuống ngay vị trí của Chu Sơn Hổ, Chu Sơn Hổ nhanh chân đi lấy cho ông ta một cái chén khác, ông ta tự rót một chén, Chu Hữu Kim cũng không chờ người khác nói gì ông ta cả, tự nâng chén lên, cười nói : Quấy rối, tôi tự phạt một chén Mở miệng uống một ngụm, uống hết phân nửa, cầm lấy đũa gấp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, nheo mắt lại nói : Rượu ngon! Mao đài !?

Khương Lượng cười nói : Vừa nghe liền biết bí thư Chu là một hành gia uống rượu rồi Hắn lấy ra một gói thuốc, rút ra một điếu đưa qua.

Chu Hữu Kim khách khí cầm lấy, mồi lửa cho Khương Lượng trước, sau đó mới đến mình, dùng sức hút một hơi, có rượu ngon thuốc thơm đúng là làm gì cũng hăng hái, Chu Hữu Kim nói : Hổ tử, mau kính rượu hai vị khách quý đi! Thật không hiểu chuyện, còn đợi ta nhắc nữa!

Chu Sơn Hổ gật đầu, rót rượu cho Trương Dương, Trương Dương cười nói : Không cần, không nên nhiều quy tắc như vậy, chúng ta tùy ý uống rượu, vui vẻ là được

Khương Lượng chủ động uống một chén với Chu Hữu Kim, hạ chén rượu xuống, nói : Bí thư Chu, ông có quen với hiệu trưởng Trần hay không?

Chu Hữu Kim nói : Cậu nói Trần Ái Quốc à?

Khương Lượng gật đầu.

Chu Hữu Kim nói : Ông ta không phải là người địa phương chúng tui, lúc trước là thanh niên tri thức xuống nông thôn, lúc vừa đến thôn Thạch Oa chúng tui, cũng là một phần tử tích cực, sau đó bởi vì nói những lời phản động cho nên bị người ta phê bình, vì chuyện của hắn, mà hồi đó người của tui cũng bị phê bình, rồi cách mạng, người ta đi hết, thanh niên tri thức cũng trở về thành phố, người khác đều đi, chỉ có hắn là không đi, nói cái gì mà không có người thân, một mình ở lại đây xây dựng trường học, tui cũng giúp cho hắn không ít, nhưng bởi vì hắn khác họ, cho nên người trong thôn đều khi dễ hắn, mỗi lần đều là do tui giải vây cho hắn. Sau khi trường học thành lập, hắn dạy học rất chăm chú, dần dần thu được sự tôn trọng của người dân, nhưng mà tính tình của hắn càng lúc càng trở nên cổ quái, ngoại trừ khi nhìn thấy học sinh có khuôn mặt tươi cười ra, thì còn lại đều tỏ vẻ xa cách với người dân trong thôn, có thể bởi vì hắn khinh thường nhưng người trên núi như chúng tui Chu Hữu Kim lại uống một ngụm rượu, nói : Sao thế, các người đi tìm hắn à? Có phải là có va chạm không? Con người của Trần Ái Quốc là vậy đó, gặp ai cũng xa cách cả, các người đừng chấp nhất hắn

Trương Dương nói : Bí thư Chu, ông có nghe nói về Vương Quân Dao không?

Chu Hữu Kim lắc đầu nói : Đều nói rồi, bọn họ đến nơi này, tui đang ở bên ngao2i, mà những thanh niên tri thức này đều từ trong thành đến, cũng khi thường những nông dân chúng tui. Chuyện này Trần Ái Quốc rõ ràng nhất, các người hỏi hắn, hắn nhất định biết

Chu Hữu Kim tuy rằng tham rượu, nhưng tửu lượng lại chẳng có bao nhiêu cả, uống được ba chén rượu đã bắt đầu nói bậy. Chu Sơn Hổ vất vả lắm mới khuyên được ông ta đi, trước khi đi, Khương Lượng còn lấy một chai mao đài cho ông ta mang đi, rồi còn lặng lẽ nhét một gói thuốc vào túi của ông ta, lúc này Chu Hữu Kim mới cảm thấy mỹ mãn bước đi.

Chu Sơn Hổ sau khi đưa Chu Hữu Kim ra khỏi nhà, thì hai người bạn thân của hắn bắt đầu cảm thấy bất công, Chu Sơn Tùng nói : Chưa thấy qua ai làm bác như vậy cả, Hổ tử chỉ còn lại căn nhà này, mà ông ta cũng muốn cướp> Còn là bí thư chi bộ đảng nữa

Chu Sơn Hà nói : Bí thư chi bộ đảng cái thí, chỉ biết chiếm tiện nghi! Không phải bởi vì uy tín của lão bí thư cũ, thì ai mà chọn o 6ng ta

Trương Dương cười nói : Chúng ta uống rượu thôi, đừng nói những chuyện không vui này

Tối hôm đó bọn họ uống đến mười một giờ đêm, Chu Sơn Tùng và Chu Sơn Hà hai người lắc lư rời đi, tuyết bên ngoài vẫn chưa dừng rơi, Chu Sơn Hổ đem giường lớn của mình tặng cho Trương Dương và Khương Lượng, vì vậy Trương đại quan nhân và Khương Lượng đã có một câu chuyện cùng ngủ trên giường rồi.

Tuyết đêm trên thôn núi rất lớn, mà chăn trong nhà của Chu Sơn Hổ thì đã có tuổi rồi, mức độ giữ ấm rất kém, Khương Lượng vừa đắp chăn vừa mặc áo khoác mà vẫn cảm thấy lạnh nữa, nhích lại gần người của Trương Dương, Trương Dương nói : Tôi nói này, cậu làm gì nằm gần tôi quá vậy?

Khương Lượng nói : Nằm gần cho ấm

Trương Dương không nhịn được cười nói : Cậu nói xem, hai chúng ta ngủ cùng giường, sau này truyền ra ngoài có bị người ta nói xấu về vấn đề tác phong hay không?

Khương Lượng nghe hắn nói như vậy cũng không nhịn được nở nụ cười, hắn thở dài nói : Tuyết này hình như vậy chưa dừng đâu, mà trên núi cũng không có tín hiệu điện thoại, ngày mai chúng ta đi hay ở?

Trương Dương nói : Làm rõ chuyện này trước đã, hơn nữa tính tình của Trần Ái Quốc rất cổ quái, không dễ bắt ông ta mở miệng đâu

Khương Lượng nói : Tôi thấy người này đã từng chịu kích thích trong quá khứ

Trương Dương nói : Tôi không ngủ được, hay là, chúng ta đến trường học nhìn xem?

Khương Lượng nói : Muốn đi thì cậu tự đi đi, trời lạnh như vậy, tôi không đi dâu

Trương Dương ngồi dậy.

Khương Lượng thấy hắn thật sự muốn đi, nhắc nhở hắn : Tuyết lớn như vậy, cậu tốt nhất là đừng đi, lúc này người ta đã ngủ sớm rồi, nếu như cậu bị lạc đường, hoang sơn dã linh như vậy, tôi biết tìm cậu chổ nào?

Trương Dương cười nói : Tôi không phải đến trường học, mà là đi toilet

Móa! Lại đi tự sướng à?

Trương Dương nói : Hôm nay không có tự sướng, mà là cùng cục trưởng Khương nằm cùng giường

Khương Lượng cười to ha hả.

Trương Dương mò ra ngoài cửa lớn, ra đến bên ngoài, tuyết đã đóng lên nửa mét rồi, hắn lết ra đến gốc cây và bắt đầu đi, chỉ cảm thấy rằng đi phun nước trong lúc tuyết rơi cũng có thể xem là một chuyện vui. Đêm tuyết trên thôn núi, vắng vẻ vô cùngchỉ nghe thấy tiếng tuyết rơi mà thôi, Trương Dương bỗng nhiên nghĩ đến Trần Ái Quốc tính ti2h cổ quái, rốt cục là làm thế nào mới có thể khiến ông ta mở miệng đây?

Ngày hôm sau được bắt đầu bằng những tiếng đập cửa gấp gáp, Trương Dương mở mắt ra, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn tối đen như mực, Khương Lượng thì cuộn chặn lại thành một cục, hắn không có thế chất siêu cường như Trương Dương. Nghe thấy tiếng của Chu Sơn Hổ từ trong nhà vang ra : Ai thế? Nửa đêm mà làm gì vậy?

Một âm thanh gấp gáp vang lên : Hổ tử, cậu đi ra, tôi phải hỏi cậu một việc

Chu Sơn Hổ sửng sốt, từ giọng nói ấy hắn nghe ra được người kia chính là hiệu trưởng của trường học Thạch Oa Trần Ái Quốc, hắn vội vàng ngồi bật dậy, mở cửa phòng ra, Trần Ái Quốc trên người phủ đầy tuyết trắng, lông mi râu mép tất cả đều đầy tuyết.

Chu Sơn Hổ vội vã nói : Hiệu trưởng Trần, mau vào trong ngồi

Trương Dương nghe là Trần Ái Quốc đến, cũng ngồi dậy khỏi giường, đi ra ngoài nhìn xem rốt cục là chuyện gì, nói không chừng Trần Ái Quốc này lại đột nhiên đổi tính, chạy đến đây để nói tất cả cho hắn biết, nhưng mà Trương Dương cũng rõ ràng loại khả năng này căn bản là không tồn tại, Trần Ái Quốc hẳn là sẽ không thay đổi.

Trần Ái Quốc không có ý vào nhà, đứng ngoài cửa nói : Hổ tử, Tể Thiện sư phụ bị thương, nằm ở trong miếu, tình huống rất nghiêm trọng, tôi muốn cậu giúp tôi, đưa ông ấy đến bệnh viện

Chu Sơn Hổ lập tức nhớ ra chuyện đụng xe hồi chiều trên đường núi, hắn có chút ảo não nói : Tui hẳn là biết rồi, tên trộm này cũng nhiều thật, tui muốn đến miếu nhìn xem

Trần Ái Quốc ngạc nhiên nói : Cậu biết chuyện này?

Chu Sơn Hổ nói : Đến rồi nói, hiệu trưởng Trần, ông chờ tui một chút, tui đi theo ông nhìn Hắn xoay người lấy áo khoác vào.

Trần Ái Quốc gật đầu.

Trương Dương cũng mặc áo vào : Tôi đi cùng mấy người qua đó

Trần Ái Quốc nhìn hắn một cái, không nói gì, thấp giọng nói : Chúng ta phải nhanh lên, đường núi khó đi, đi hơn một tiếng đồng hồ

Khương Lượng cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, nhưng mà hắn thật sự quá mệt mỏi, nằm trên giường nói : Trương Dương, tôi không đi đâu, tôi thật sự không đi nổi

Trương Dương nói : Cậu ở đây chờ đi, ba chúng tôi đi là được

Trần Ái Quốc đi phía trước dẫn đường, Chu Sơn Hổ đi ở phía sau, hắn sợ Trương Dương không nhìn quen, trên đường xảy ra vấn đề, nhưng mà hắn nhanh chóng phát hiện ra bước chân của Trương Dương như bay, còn thích ứng với đường trên núi còn hơn là người sinh ra và lớn lên trên núi như hắn, Chu Sơn Hổ cười nói : Đại ca, anh cũng là người trên núi, bình thường hay đi đường núi sao?

Trương Dương nói : Đã từng công tác tại núi Hắc Giả, cũng từng đến ở tại núi Thanh Thai, nhưng mà tôi ở Sơn Đông, các người ở Sơn Tây

Chu Sơn Hổ nói : Nhìn anh bước đi là biết, không có kinh nghiệm sống trên núi, thì căn bản là không có khả năng đi nhanh như vậy

Trong lòng Trương đại quan nhân cười thầm, hắn còn chưa biểu diễn ra thực lực chân chính của bản thân nữa, nếu như thi triển công phu đạp tuyết vô ngân, thì chỉ sợ rằng sẽ làm cho những người này kinh sợ đến nổi trừng to mắt ra.

Trần Ái Quốc không nói gì cả, cầm đèn pin đi phía trước.

Trương Dương có ý định gần gũi với ông ta, theo sát bước chân của ông ta, nói : Hiệu trưởng Trần, vị sư phụ Tể Thiện kia bị thương có nặng không?

Trần Ái Quốc hấp giọng nói : Bị đập trúng đầu, chảy rất nhiều máu, ngã xuống từ trên bậc thang, hình như đùi phải bị gãy, tôi thấy ngày hôm nay phải đưa ổng đến bệnh viện, một mình tôi làm không nổi, chỉ có thể tìm các người giúp đỡ Ông ta chợt nhớ lại lời của Chu Sơn Hổ nói khi nãy, liền chuyển hướng nói với Chu Sơn Hổ : Hổ tử, cậu nói xem rốt cục là xảy ra chuyện gì?

Chu Sơn Hổ lúc này mới đem chuyện gặp phải cướp hồi chiều kể lại, hắn hối hận không ngớt, nói : Tôi cho rằng công an sẽ đến Tây Sơn điều tra, không ngờ rằng bọn họ không đến

Trương Dương nói : Nhất định là thấy tuyết quá lớn, xe của bọn họ không dám đi vào núi Hắn cũng có hiểu biết về hiệu suất phá án của công an. Thật ra thì tình huống ngày hôm nay hắn cũng thấy được, lái xe đến tiểu Thạch Oa, trên đường đi đều dựa vào người ta chỉ đường thay phiên nhau cả, đổi lại là người khác thì đúng là không dám lái xe vào núi.

]Trần Ái Quốc căm giận nói : Xảy ra chuyện lớn như vậy mà không đến điề tra, những người này nuôi chỉ tốn cơm

Chu Sơn Hổ nói : Hiệu trưởng Trần sao lại đến Tây Sơn tự?

Trần Ái Quốc nói : Tôi lấy chút khoai lang đưa cho hắn, không ngờ rằng lại thấy hắn nằm trong vũng máu, cũng may là còn thở, tôi liền lấy chăn đắp cho hắn, lại đốt một đống lửa bên cạnh hắn, rồi mới chạy đi tìm cậu hỗ trợ

Bọn họ vừa nói vừa đi, tuyết cũng đã nhỏ đi rất nhiều, từ những hoa tuyết lớn biến thành những bột phấn nhỏ, tựa như có bụi phấn trên trời rơi xuống vậy, xem ra trận tuyết này kéo dài không còn bao lâu nữa.

Tây Sơn tự nằm ở trên ngọn núi chính bắc trường học Thạch Oa, nhưng mà đường đi vô cùng khó khăn, bọn họ đi hơn một tiếng đồng hồ mới đến cửa miếu của Tây Sơn tự.

Tể Thiện sư phụ đang nằm trong đại điện, trên người có đắp hai tấm chăn lớn, bên cạnh còn có một đống lửa do Trần Ái Quốc đốt lúc gần đi, bây giờ cũng đã cháy gần hết rồi, sắp sửa tắt.

Lúc Trương Dương nhìn thấy Tể Thiện sư phụ mới hiệu được vì sao Trần Ái Quốc không có biện pháp đưa người này xuống núi, vì lão hòa thượng này có thân thể rất béo, cũng hơn chín chục ký chứ không ít, thật sự là không biết là ông ta đã ăn chay niệm phật như thế nào mà có thể ú như vậy được.

Một bên mặt của Tể Thiện sư phụ đã dính đầy máu, đầu thì bị thương một vài chổ, nhưng mà bây giờ đã ngừng chảy máu rồi, vết thương nghiêm trọng thật sự nằm ở đùi phải của ông ta, thấy Trần Ái Quốc mang theo hai người thanh niên đến, trên mặt của Tể Thiện lộ ra vẻ tươi cười : Tới rồi ... trong miếu bị trộm

Chu Sơn Hổ tiến đến đỡ vai cho Tể Thiện sư phụ : Tể Thiện sư phụ, ông đừng lo lắng, tên trộm đã bị người của đồn công an bắt được, đồ bị ăn cắp cũng lấy lại được rồi, không bao lâu nữa là họ sẽ gửi trả về

Trần Ái Quốc nói : Mau đưa Tể Thiện sư phụ đến bệnh viện đi, chúng ta dùng ván cửa đưa ổng xuống

Trương Dương nói : Để tôi xem trước Hắn đi đến bệnh cạnh Tể Thiện sư phụ, nhấc chăn lên, nhìn đùi phải của ông ấy một chút, Trương Dương nói : Hổ tử, tìm giúp tôi một ít cây và ván gỗ, tôi bó chân lại cho Tể Thiện sư phụ, không cần phải đến bệnh viện phiền phức như vậy Hắn nắm lấy đùi phải của Tể Thiện, mỉm cười nói : Đại sư, đầu của ông còn đau không?

Tể Thiện lắc đầu, còn chưa phản ứng được cái gì, thì đã cảm thấy đùi phải đau nhất, đau đến nổi ông bật miệng kêu to lên, là do Trương Dương thừa dịp lực chú ý của ông vừa di dời đi nơi khác đã nhanh chóng nắn phần xương của ông trở về vị trí cũ.

Trần Ái Quốc tuy rằng không biết y thuật, nhưng mà thấy thủ pháp thành thạo của Trương Dương, cũng đoán được người thanh niên này là một bác sĩ thâm tàng bất lộ. Trương Dương sử dụng tấm ván gỗ do Chu Sơn Hổ tìm đến, kẹp hai bên chân của Tể Thiện rồi cố định lại, sau đó lấy Kim Sáng Dược tùy thân bôi lên miệng vết thương trên đầu của Tể Thiện một chút.

Sau khi xử lý xong, bọn họ dùng ván cửa đưa Tể Thiện về thiện phòng.

Tể Thiện nghe thấy những thứ bị mất trộm đều tìm được, trong lòng cũng trút được một gánh nặng lớn.

Sau khi đã dàn xếp cho Tể Thiện sư phụ xong, cũng đã là sáu giờ sáng mất rồi, tuy bên ngoài trời vẫn chưa sáng, nhưng tuyết đã hoàn toàn ngừng rơi, Trương Dương đi đến bên người của Trần Ái Quốc, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Trần Ái Quốc biết hắn muốn hỏi cái gì, thấp giọng nói : Tấm ảnh đó được chụp vào năm 66, lúc đó có tổng cộng hai mươi bảy người đi tới Lô Gia Lương, tấm ảnh của cậu được chụp ngay trước cửa, đi đến thôn Thạch Oa có tổng cộng tám người, tôi là một trong số đó

Trương Dương cố nén kích động trong lòng, Trần Ái Quốc rốt cục đã chủ động mở miệng nhắc đến chuyện này, hắn thấp giọng nói : Tôi thấy được hiệu trưởng Trần trong tấm ảnh

Trần Ái Quốc vươn tay ra : Đưa tấm ảnh cho tôi

Trương Dương giao tấm ảnh cho ông ta, Trần Ái Quốc đi đến trước ngọn lửa, mượn ánh lửa để nhìn tấm ảnh.

Trương Dương ở một bên nhìn ông ta, trong lòng rất thấp thỏm, rất sợ Trần Ái Quốc tiện tay ném tấm ảnh vào trong ngọn lửa, bởi vì tấm ảnh này có kiếm cũng không tìm được nữa.

Trần Ái Quốc tựa hồ nhìn ra tâm tư của Trương Dương, thở dài nói : Cũng đã ba mươi năm rồi, nếu như không phải cậu đem tấm ảnh này ra, thì tôi hầu như cũng đã quên

Trương Dương nói : Có một số việc không thể quên được

Trần Ái Quốc trả tấm ảnh lại cho Trương Dương, nói : Không sai, có một số việc không thể quên được, cậu lấy được tấm ảnh này từ chổ nào?

Trương Dương cũng không giấu diếm, đem tình huống thực tế nói ra : Ông có biết người tên Trầm Tĩnh Hiền không? Tấm ảnh này, tôi lấy được trong nhà của bà ta

Trầm Tĩnh Hiền? Trần Ái Quốc suy tư về cái tên này, biểu tình có chút mê mang, sau một hồi, ông lắc đầu nói : Tôi không nhận ra, cũng chưa từng nghe nói đến tên này

Trương Dương chỉ vào Trầm Tĩnh Hiền đứng cạnh Vương Quân Dao trong tấm ảnh chụp : Chính là bà ta

Trần Ái Quốc thấp giọng nói : Cô ta không phải tên là Trầm Tĩnh Hiền, tên là Trầm Lương Ngọc, nếu như tôi nhớ không lầm, thì năm 66 khi đến Lô Gia Lương, cô ta dùng tên này

Trương Dương nói : Người cùng chụp với bà ta ông có nhận ra không? Bà ta tên là Vương Quân Dao

Trong đôi mắt của Trần Ái Quốc lóe lên một tia thống khổ khó cảm thấy được, ông thấp giọng nói : Nhận ra, cô ta dùng tên này

Trương Dương nói : Bây giờ tất cả mọi người đều gọi bà ta là Hải Sắt phu nhân cả, vào thập niên sáu mươi ba ta đi ra nước ngoài, bây giờ đã trở thành phú bà thắt lưng bạc triệu rồi

Trần Ái Quốc nói : Hải Sắt phu nhân? Cô ta đã kết hôn?

Trương Dương nói : Nghe nói là đã từng kết hôn, sau đó chồng chết, thành quả phụ, bây giờ vẫn một mình Hắn bỗng nhiên phát hiện ra Trần Ái Quốc rất có hứng thú với tin tức của Vương Quân Dao, trong lòng cũng mừng thầm, chỉ cần khơi mào được hứng thú của ông ta, thì chuyện này muốn thâm nhập vào cũng dễ dàng hơn nhiề.

Trần Ái Quốc nói : Cái cậu muộn biết đều đã biết rồi, vậy còn hỏi để làm gì?

Trương Dương nói : Nói về Hứa Thường Đức đi

Trần Ái Quốc nhìn Trương Dương một cái, cầm lấy một khúc củi ném vào trong đống lửa : Cậu còn chưa nói cho tôi biết cậu là ai? Vì sao lại cảm thấy hứng thú đối với những thanh niên tri thức năm xưa này?

Trương Dương nói : Tôi đang điều tra một vụ án, có chút liên quan đến Hứa Thường Đức, chuyện này có quan hệ đến tính mạng của một người vô tội, mong rằng hiệu trưởng Trần có thể giúp tôi tìm hiểu chuyện quá khứ

Trần Ái Quốc không nói gì, lại ném một khúc củi vào trong đống lửa, lửa cháy rất mạnh, phát ra những tiếng nổ : Hứa Thường Đức bây giờ làm cái gì? Ở trong một thôn núi hẻo lánh như vậy, Trần Ái Quốc hoàn toàn không biết gì về tình huống của thế giới bên ngoài cả, nguyên nhân lớn bên trong cũng là do ông ta lảnh tránh những tin tức này.

Trương Dương nói : Ông ta đã chết

Trần Ái Quốc ngạc nhiên nói : Hắn đã chết?

Trương Dương gật đầu : Sau khi đảm nhiệm tinh trưởng tỉnh Bình Hải của chúng ta không lâu, bởi vì bệnh tim tái pát mà chết trogn nhà, đã được mấy năm rồi

Trần Ái Quốc nói : Không ngờ hắn lại đi sớm như vậy

Chu Sơn Hổ không có hứng thú với cuộc nói chuyện của hai người họ, một mình chạy ra ngoài sân quét tuyết.

Trương Dương nói : Ông rất quen với ông ta?

Trần Ái Quốc nhìn ngọn lửa đang cháy hừng hực đến nổi ngơ ngác xuất thần.

Trương Dương không dám quấy nhiễu ông ta, cũng yên lặng cùng ông, qua năm phút đồng hồ sau, Trần Ái Quốc mới lên tiếng : Hắn ta ở thôn Thạch Oa này được một năm rưỡi, sau đó đi tòng quân, từ khi hắn đi, hai người không có bất kỳ liên hệ nào cả

Trương Dương nói : Hứa Thường Đức, có quan hệ với Vương Quân Dao đúng không? Đây mới là chuyện mà Trương đại quan nhân thật sự quan tâm.

Khóe môi của Trần Ái Quốc hơi giật giật một chút, vẻ mặt của ông rất thống khổ, nhưng lại không trả lời câu hỏi của Trương Dương.

Trương Dương thấy ông không muốn trả lời, nên nói qua chuyện khác : Hiệu trưởng Trần, ông có nghe nói qua cái tên Đổng Đức Chí này không?

Trần Ái Quốc gật đầu : Cậu nói là Đổng Nhị Hắc, là Đổng Đức Chí, lúc trước chúng tôi đều gọi hắn như vậy, đến là một trong những thanh niên tri thức nhỏ tuổi nhất xuống thôn, trong tấm ảnh này không có hắn, nhưng mà hắn cũng ở tại thôn Thạch Oa này một thời gian

Trương Dương thật sự là vừa mừng vừa sợ, đây chính là một phát hiện to lớn, làm nửa ngày, Hứa Thường Đức, Vương Quân Dao, Trầm Tĩnh Hiền, phải nói là Trầm Lương Ngọc, Đổng Đức Chí, những người này tất cả đều cùng một phân đội của thanh niên tri thức cả, Trương Dương nói : Đổng Đức Chí sau khi đảm nhiệm phó cục trưởng cục công an Giang thành, bởi vì biết pháp phạm pháp, cho nên sợ tội tự sát

Trần Ái Quốc thở dài nói : Đổng Nhị Hắc rất thông minh, lúc đó chúng tôi đều rất chiếu cố cho hắn, nhưng mà hắn thích kề cận bên Vương Quân Dao, đem Vương Quân Dao trở thành chị ruột vậy Trần Ái Quốc nói càng làm cho Trương Dương thêm tin tưởng, người con gái trong tấm ảnh chụp kia chính là Vương Quân Dao.

Trương Dương cẩn thận hỏi : Đổng Đức Chí và Vương Quân dao có phải là có gì đó ...

Trần Ái Quốc dùng sức lắc đầu, nói : Không có, Vương Quân Dao chỉ xem hắn là em trai thôi, tuyệt đối không có loại tình cảm này với hắn

Trương Dương thấy Trần Ái Quốc khẳng định như vậy, trong lòng nói Trần Ái Quốc này sao lại hiểu Vương Quân Dao như vậy? Lẽ nào vị hiệu trưởng già nửa đời cô độc này cũng có một chân với Vương Quân Dao, nhưng mà từ góc độ công bình mà xem, Vương Quân Dao bây giờ tuy già nhưng vẫn mặn mà, vậy khi còn trẻ khẳng định cũng là sắc nước hương trời rồi. Trương Dương nhớ lúc đầu khi Trầm Tĩnh Hiền nhìn thấy tấm ảnh này, biểu hiện của Trầm Tĩnh Hiền cực kỳ lạnh lùng, thậm chí là không thừa nhận mình có quen với Vương Quân Dao và Hứa Thường Đức, Trương Dương nói : Mọi người đã từng là thanh niên tri thức với nhau, vì sao Trầm Tĩnh Hiền lại không thừa nhận là có quen với Hứa Thường Đức và Vương Quân Dao? khi đó rốt cục đã xfay3 ra chuyện gì?

Trần Ái Quốc nói : Người thanh niên à, lòng hiếu kỳ của cậu quá mạnh, cậu đang hỏi thăm chuyện riêng của người khác đấy

Trương Dương nói : Tôi không có hứng thú với chuyện riêng của người khác, nhưng mà chuyện này có liên quan đến sinh mạng của một người, cho nên tôi muốn điều tra rõ

Trần Ái Quốc nói : Tôi ở chổ này không bao lâu, bởi vì phạm vào sai lầm, cho nên bị người ta bắt, bị giam trong phòng tối hơn nửa năm, lúc tôi đi ra, thì Hứa Thường Đức đã tòng quan, Vương Quân Dao cũng mất, Trầm Lương Ngọc thì xảy ra vấn đề về sức khỏe, cho nên cũng xin phép về nhà xem bệnh. Trong lúc đó xảy ra nhiều chuyện lắm, tôi cũng không rõ ràng

Trương Dương nửa tin nửa ngờ lới nói của Trần Ái Quốc, có thể ông ta thật sự không rõ ràng, cũng có thể ông ta căn bản là không muốn nói, Trương Dương nói : Đi đến thôn Thạch Oa tổng cộng có tám người, hiệu trưởng Trần có biết tin tức của ba người khác không?

Trần Ái Quốc nói : Tôi biết một người, tên là Trần Thiên Trọng, là đội trưởng của chúng tôi, hắn ta ở thôn Thạch Oa này hai năm, sau đó bởi vì duyên cớ đi đến Xuân Dương, hình như làm việc tại cục thủy lợi ở Xuân Dương, tình huống về sau thì tôi không rõ

Trương Dương lấy ra một tấm ảnh, nói : Người nào?

Trần Ái Quốc chỉ về một người đứng ở giữa phía sau, Trần Thiên Trọng đứng giữa đám người như có vẻ rất khí phách, là một trang nam tử.

Trần Ái Quốc nói : Tôi chỉ biết có bấy nhiêu đó

Trương Dương nói : Nếu có cơ hội, ông có muốn gặp mặt những người bạn cũ này không?

Trần Ái Quốc thở dài nói : Thôi khỏi đi, quá khứ đã là quá khứ, gặp mặt nhau thì có ý nghĩa gi chứ? Chẳng qua chỉ là làm tăng thêm thương cảm

Lúc hừng đông, Trương Dương và Chu Sơn Hổ rời khỏi Tây Sơn tự, khi đi về nhà của Chu Sơn Hổ, mới phát hiện ra Khương Lượng đã bị bệnh, nằm trên giường run rẩy, trán thì nóng hổi, ngủ một đêm tại thôn núi lạnh lẽo này đã làm cho hắn sinh bệnh.

Khương Lượng run rẩy nói : Thế nào ... có ... có phát hiện ... gì không?

Trương Dương nói : Có chút phát hiện

Khương Lượng : Vậy ... chúng ta có thể đi?

Trương Dương không khỏi nở nụ cười.

Khương Lượng nói : Cười ... cười cái rắm ... ở ... ở thêm một đêm nữa, phỏng chừng mạng của tôi cũng để lại chổ này

Chu Sơn Hổ nói : Tuyết tuy ngừng rơi, nhưng đường vẫn rất khó đi

Trương Dương nói : Khó đi chúng tôi cũng phải đi, cái nên hỏi đều đã hỏi rồi, Hổ tử, cảm ơn cậu đã hỗ trợ và khoản đãi, chờ sau này có cơ hội đến Nam Tích, nhất định phải đến ủy ban thể dục tìm tôi

Chu Sơn Hổ thấy bọn họ nhất quyết ra đi, quyết định tiễn bọn họ, Trương Dương nói : Khn6g cầu đâu, cậu đưa bọn tôi xuống núi, cậu trở về như thế nào?

Chu Sơn Hổ cười nói : Không sao cả,p dù sao thì tôi cũng phải đến xã một chút, tìm hiểu về chuyện của Tây Sơn tự, tranh thủ theo xe công an trở về cũng được

Trương Dương ngẫm lại cũng đúng. Vì thế ba người cùng nhau rời khỏi thôn Thạch Oa.

Lái xe xuống núi còn khó khăn hơn là lúc lái xe lên núi rất nhiều, bọn họ chạy cẩn thận vô cùng, buổi sáng bảy giờ xuất phát, khi đến Lô Gia Lương đã là chín giờ rưỡi sáng, Chu Sơn Hổ chia tay bọn họ ngay tại Lô Gia Lương, Trương Dương tặng cho hắn một cái áo lông. Chu Sơn Hổ rất thuần phác, thái độ làm người lại rất nhiệt tình, Trương Dương rất là thích hắn.

/2583

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status