Hồ Nhân Như trải qua đàm phán suốt cả một buổi chiều, cuối cùng cũng bàn xong với những khách hàng của công ty quảng cáo Nụ Cười, đa số khách hàng tỏ vẻ đồng ý với phương án giải quyết mà Hồ Nhân Như đề xuất, dù sao mục đích của những người này cũng là vãn hồi tổn thất, bọn họ cũng không muốn chuyện trở nên căng thẳng, công ty quảng cáo của Hồ Nhân Như so với Nụ Cười mạnh hơn không biết bao nhiêu, có cô ta tới nhận nghiệp vụ quảng cáo, đương nhiên là một kết quả khiến người ta hài lòng, trong đó cũng có số ít khách hàng không muốn tiếp tục nghiệp vụ quảng cáo, Hồ Nhân Như cũng rất sảng khoái ký chi phiếu trả tiền ngay tại chỗ cho họ.
Bận suốt một ngày, Hồ Nhân Như lê thân thể mệt mỏi trở lại Vân Hi sơn trang, lại phát hiện chỉ có một mình Hà Hâm Nhan, Trương Dương vẫn chưa trở về, Hồ Nhân Như có chút kinh ngạc nói: Anh ấy đâu rồi?
Hà Hâm Nhan nói: Tới bệnh viện thăm bạn rồi.
Hồ Nhân Như cười cười lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Hà Hâm Nhan.
Hà Hâm Nhan pha cho cô ta một tách cà phê, quan tâm hỏi: Bàn thế nào rồi?
Hồ Nhân Như day da cổ, nói khẽ: Coi như là thuận lợi, có đền tiền có tiếp tục quảng cáo, tất cả nghiệp vụ phát sinh của Nụ Cười đều do chúng ta tiếp nhận.
Hà Hâm Nhan nghe vậy mừng rỡ: Nói như vậy, Trương Dương sẽ không sao ư?
Hồ Nhân Như lắc đầu nói: Chuyện trên kinh tế có thể giải quyết, nhưng chuyện trên chính trị thì khó nói lắm, cho dù là chúng ta muốn giúp những cũng đành bât lực, chỉ có thể dựa vào chính bản thân anh ấy thôi.
Hà Hâm Nhan khó hiểu nói: Tiền đã trả rồi, tranh chấp cũng được giải quyết rồi, chẳng lẽ còn có người muốn bám lấy Trương Dương không tha? Muốn lấy chuyện này ra để gây khó dễ?
Hồ Nhân Như thở dài nói: Chị không hiểu chính trị, nhưng chị biết, những quan viên này muốn chơi người ta thì thật sự là không cần lý do. Chuyện của công ty quảng cáo Nụ Cười bọn họ không quan tâm, có chết người hay không họ cũng không quan tâm, cái mà bọn họ quan tâm là ai sẽ đứng ra nhận trách nhiệm, những việc này không phải có tiền là có thể giải quyết được.
Trương Dương so với Hồ Nhân Như thì hiểu rõ tình cảnh của mình hơn nhiều, chuyện của khách sạn Hải Thiên còn chưa được giải quyết, phiền toái của công ty quảng cáo Nụ Cười lại xuất hiện, khách sạn của Hải Thiên có thể nói là sự trả thù ác ý của tên tiểu nhân Đoàn Kim Long, nhưng chuyện của công ty quảng cáo Nụ cười lại có liên quan rất lớn tới mình, phải thừa nhận rằng mình đã lợi dụng sức ảnh hưởng, vận dụng quan hệ xã hội của các phương diện để giúp Hà Trác Thành, hắn lúc ấy chỉ cho rằng tất cả những việc này chỉ là cử thủ chi lao, cớ gì mà không làm, nhưng không ngờ rằng lại sẽ phát sinh chuyện lớn như vậy, công ty quảng cáo của Hà Trác Thành hiển nhiên không chính quy, trên quản lý và thi công tồn tại khiếm khuyết rất lớn, cho nên mới tạo thành chuyện biển quảng cáo từ trên cao rơi xuống, đè chết một nhân viên bảo vệ vô tội, tạo thành một tràng bi kịch này, có thể nói Trương Dương hoặc nhiều hoặc ít có chút liên quan tới cái chết của người bảo vệ này. Điều này khiến cho Trương Dương cảm thấy áy náy, nếu hắn tìm hiểu kỹ về Hà Trác Thành hơn, nếu hắn chú ý tới chuyện của Hà Trác Thành hơn thì bi kịch này có lẽ sẽ không xảy ra.
Chuyện vẫn chưa kết thúc, Trương Dương biết bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để đối phó với mình này, trước đó vài ngày, hắn lợi dụng chuyện của công ty Thế Kỷ Mới khiến cho Từ Quang Nhiên khó xử, hiện tại tới phiên mình gặp xui xẻo, tết chưa qua mà báo ứng đã tới rồi.
Trương Dương tạm thời gạt tất cả chuyện phiền toái sang một bên, hôm nay là ngày Aishwarrya phẫu thuật, Trương Dương tới bệnh viện nhân dân số hai của thành phố Nam Tích, Aishwarrya đã làm xong phẫu thuật, hiện tại đang ở trong phòng giám hộ trọng chứng để quan sát, giải phẫu lần này là Vu Tử Lương mổ chính, viện trưởng bệnh viện nhân dân số hai Nam Tích Chung Lâp đã tạo cho ông ta sự hỗ trợ rất lớn, đối với chuyên gia cấp bậc như Vu Tử Lương, có thể tới bệnh viện nhân dân số hai Nam Tích phẫu thuật, Chung Lâm cực kỳ hoan nghênh, huống chi còn có tầng quan hệ này của Trương Dương, y cung cấp tất cả điều kiện tiện lợi, vì lần giải phẫu này mà trang bị lực lượng mạnh nhất của bệnh viện.
Trương Dương đứng ở bên ngoài phòng giám hộ trọng chứng, nhìn thấy Vu Tử Lương và Chung Lâm cùng nhau từ bên trong đi ra, nhìn thấy Trương Dương, Chung Lâm cười nói: Chủ nhiệm Trương tới rồi à?
Trương Dương gật đầu, mỉm cười nói: Phẫu thuật lần này may mà có viện trưởng Chung giúp đỡ.
Chung Lâm hôm nay đặc biệt tới phòng giải phẫu quan sát, y cười nói: Nên cảm tạ anh mới đúng, nếu không phải chủ nhiệm Trương liên hệ, chúng tôi sao có thể có cơ hội quan sát và học tập tốt như vậy, bác sĩ Vũ phẫu thuật thật sự là rất đẹp.
Từ những lời này của Chung Lâm, Trương Dương đã đoán được lần giải phẫu này chắc là rất thành công.
Vu Tử Lương cười nói: Viện trưởng Chung rất khiêm tốn, chúng ta là học tập lẫn nhau, cùng nhau trao đổi. ông ta nói với Trương Dương: Phẫu thuật rất thành công, tình hình của Aishwarrya rất ổn định, về sau phải trông vào biểu hiện trong thời kỳ hồi phục của cô ta. Vu Tử Lương nói xong liền đi đến văn phòng của bác sĩ, nhận lời mời của Chung Lâm, ông ta sẽ giảng giải yếu điểm của lần phẫu thuật này cho bác sĩ ngoại khoa thần kinh của bệnh viện nhân dân số hai, bác sĩ tham gia học tập phẫu thuật đều đợi ở trong văn phòng.
Chung Lâm không đi, y có một số việc muốn hỏi Trương Dương, Chung Lâm nói: Chủ nhiệm Trương, tôi muốn hỏi anh một việc.
Trương Dương nói: Viện trưởng Chung cứ hỏi đi.
Chung Lâm nói: Tôi nghe nói Trương cục bị song quy, chuyện này là thật ư? Người mà Chung Lâm thật sự quan tâm là Chung Hải Yến, y cũng biết quan hệ giữa Trương Đức Phóng và em họ của mình, chỉ là loại chuyện này y không can thiệp được, hiện tại em họ Chung Hải Yến đột nhiên mất dạng, người trong nhà bọn họ đều rất lo lắng.
Trương Dương nói: Có chuyện này, nghe nói có liên quan Trương Dương chuyện của Hải Thiên.
Chung Lâm nhíu mày nói: Hải Yến mất tích rồi.
Trương Dương nói: Nghe nói, thị lý đang điều tra chuyện của khách sạn Hải Thiên, Chung Hải Yến đảm nhiệm chức quản lí nhà ăn của Hải Thiên, cô ta chắc biết nội tình, nếu viện trưởng Chung có thể liên hệ với cô ta, tốt nhất hãy khuyên cô ta mau mau tới nói rõ tình hình đi, có một số việc có trốn cũng không được đâu.
Chung Lâm thở dài nói: Không tìm thấy nó, nó không nói là đi đâu với ai cả, nói đi là đi, không lưu lại một bức thư nào, bảo người trong nhà giúp đỡ chiếu cố sinh ý mà Cố Yến Quy để lại, người nhà chúng tôi hiện tại rất lo lắng chỉ sợ nó xảy ra chuyện gì.
Trong chuyện này Trương Dương cũng không thích hợp nhiều lời, hắn cười cười nói: Chắc là không có chuyện gì lớn đâu, nhưng nói sớm một chút là tốt nhất.
Chung Lâm nói: Tôi tôi có thể liên hệ với nó, nhất định sẽ khuyên nó nói ra những gì mà nó biết. Chung Lâm cũng hiểu rõ vấn đề của em họ lần này khẳng định không nhỏ, Trương Đức Phóng đã bị song quy, vấn đề của Hải Thiên, Chung Hải Yến khẳng định tham dự vào không ít.
Trương Dương sau khi chia tay với Chung Lâm liền vào phòng giám hộ trọng chứng, Aishwarrya vẫn chưa từ trong gây mê tỉnh lại, Trương Dương đi tới cạnh giường nhìn cô ta, tiếp theo lại tới thăm Phạm Tư Kì cũng ở trong phòng giám hộ trọng chứng.
Phạm Tư Kì đã tỉnh, có điều bệnh tình của cô ta không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt, một cảnh sát ở bên ngoài canh gác, Trương Dương vốn muốn vào thăm, nhưng cảnh sát cản đường hắn, nói với hắn rằng trong cục có lệnh, trong thời gian Phạm Tư Kì nằm viện không thể tiến hành thăm hỏi.
Trương Dương chỉ có thể nhìn vào bên trong qua cửa kính, Phạm Tư Kì cũng lưu ý tới Trương Dương đứng ngoài cửa sổ, cô ta cười cười yếu ớt, sau đó thì ho kịch liệt. Trương Dương chỉ chỉ vào cô ta, lại chỉ chỉ vào mình, sao đó xua tay, hắn thông qua phương thức như vậy nói cho Phạm Tư Kì biết rồi, có hắn ở đây thì không có vấn đề gì.
Phạm Tư Kì giơ ngón cái lên, sau đó ngón cái cong cong ba lần, cô ta dùng động tác tay này để biểu đạt sự cảm tạ đối với Trương Dương.
Chuyên đi tới bệnh viện lần này của Trương Dương không hề tiếp xúc gần với Aishwarrya và Phạm Tư Kì, có điều nhìn thấy hai người bình an, hắn cũng yên tâm, Aishwarrya và Phạm Tư Kì không hề biết rằng đối phương cũng ở cùng bệnh viện, mục đích của họ lại không giống nhau, Aishwarrya là vì chữa bệnh, vì hồi phục, mà Phạm Tư Kì là vì dưỡng bệnh, dưỡng bệnh chứ không phải là hồi phục, mà là muốn bệnh càng dưỡng càng nặng, chỉ có như vậy thì mới tranh thủ cơ hội được phóng thích.
Tất cả đều tiến hành thuận lợi theo kế hoạch của Trương Dương, khi Trương Dương rời khỏi bệnh viện liền gặp một người quen cũ, tiền phó cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Mạnh Doãn Thanh, thằng ôn này từ sau khi bị ong vò vẽ đốt, đến bây giờ thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, da thỉnh thoảng lại cảm thấy ngứa ngứa, cho nên mới tới bệnh viện khám, nhìn thấy Trương Dương, ánh mắt của Mạnh Doãn Thanh tràn ngập oán độc, hắn cũng có nghe nói Trương Dương gần đây gặp chuyện xui xẻo, từ xa nhìn thấy Trương Dương liền nhếch mép, lộ ra nụ cười vui mừng trước nỗi đau khổ của người khác.
Với tính tình trước đây của Trương đại quan nhân, hắn đã sớm tát cho thằng ôn này một cái rồi, nhưng hiện tại hắn đang ở trong thời kỳ phi thường, làm bất kỳ chuyện gì cũng phải chú ý khắc chế, nhìn thấy Mạnh Doãn Thanh, Trương Dương đột nhiên nghĩ ra một chủ ý
Phía Nam Dương Quốc Tế đã tiến hành đàm phán với người nhà của tên bảo vệ bị biển quảng cáo đè chết, quá trình mặc dù có chút khúc chiết, nhưng cuối cùng vẫn đạt thành sự thấu hiểu, người nhà của người chết đồng ý để phía Nam Dương Quốc Tế trả tiền bồi thường tử vong là 20 vạn nhân dân tệ trong một lần. Lý Quang Nam sau khi giải quyết chuyện này, ngay lập tức gọi điện thoại tới cho Trương Dương, Hồ Nhân Như lúc trước đã biểu thị, tiền bồi thường cô ta sẽ phụ trách, mục đích Lý Quang Nam gọi điện thoại cho Trương Dương, một là nói cho Trương Dương biết rằng chuyện đã được giải quyết, hai là muốn tỏ ý rằng khoản tiền bồi thường này y nguyện ý gánh vác, không cần phải để Hồ Nhân Như xuất tiền. Trương Dương tuy rằng cũng không muốn để Hồ Nhân Như vì chuyện của mình mà bỏ tiền, nhưng Hồ Nhân Như là người trong nhà, so sánh với với Lý Quang Nam thì hắn đương nhiên càng không muốn thiếu nhân tình của Lý Quang Nam, cùng đám thương nhân này tiếp xúc lâu ngày, Trương Dương hiểu rõ, bọn họ sẽ không chi tiền vô ích, hôm nay nếu để Lý Quang Nam bỏ ra hai mươi vạn, về sau hắn nói không chừng có việc gì sẽ lại làm phiền mình.
Trương Dương lúc này mới nhớ tới chi phiếu mà Cố Giai Đồng đưa cho hắn, hắn ở nhà máy chế thuốc Giang Thành không thiếu cổ phần, mỗi năm Cố Giai Đồng đều sẽ chia hoa hồng vào tài khoản cho hắn, bên trong chắc không thiếu tiền.
Khi Trương Dương trở lại Vân Hi sơn trang đã tám giờ tối, Hà Hâm Nhan và Hồ Nhân Như vẫn chưa ăn cơm, đồ ăn đã chuẩn bị xong, hai người ở nhà chờ Trương Dương.
Trương Dương vừa mới bước vào cửa phòng, Lương Thành Long đã gọi điện thoại tới, gã cũng nghe nói tới chuyện của Trương Dương, gọi điện thoại tới an ủi một chút, thuận tiện mời Trương Dương ra ngoài uống rượu, Trương Dương từ chối hảo ý của gã, hôm nay tâm tình không yên, ở nhà nghĩ ngơi vẫn tốt hơn.
Nhìn thấy Trương Dương trở về, Hà Hâm Nhan chạy ra đón, ân cần cởi áo khoác cho Trương Dương, Trương Dương ngồi xuống ghế sô pha, Hồ Nhân Như bưng tới trà cho hắn, ôn nhu nói: Uống chén trà trước đi, em đi hâm nóng đồ ăn.
Hà Hâm Nhan nói: Chị Nhân Như, để em đi, chị nói chuyện với Trương Dương đi.
Nhìn hai vị hồng nhan tri kỷ ân cần săn sóc mình như vậy, trong lòng Trương Dương rất ấm áp, có gia đình thật tốt, bên ngoài gặp chuyện gì không hài lòng, về nhà có người săn sóc anh, có người thương anh, loại cảm giác này thật sự con mẹ nó ấm áp quá đi mất, Trương Dương nói: Không vội dâu, tới đây, ngồi xuống bên cạnh anh đi.
Hồ Nhân Như và Hà Hâm Nhan liếc mắt nhìn nhau, hai người tuy rằng đều biết rõ quan hệ của hai bên với Trương Dương, nhưng khi ba người ở cùng một chỗ khi dù sao vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, hai cô đều biết tâm tình Trương Dương không tốt, vào những lúc như thế này rất cần có người quan tâm, ai cũng muốn chủ động tránh đi, tạo không gian cho người khác. Trương Dương nhìn ra sự do dự của hai cô, vươn tay ra nắm lấy tay họ, kéo họ ngồi xuống bên cạnh, dang tay ra, một tay ôm Hà Hâm Nhan, một tay ôm lấy Hồ Nhân Như, cảm giác trái ôm phải ấp thật sự là ấm áp.
Hồ Nhân Như còn đỡ, Hà Hâm Nhan thì mặt không khỏi đỏ bừng lên, mắt cô ta không dám nhìn Hồ Nhân Như, cũng không dám nhìn Trương Dương.
Trương Dương nói: Có hai em ở bên cạnh anh, phiền não gì cũng quên đi hết.
Hồ Nhân Như cười nói: Nếu Hải Lan ở đây không phải là càng tốt hơn ư.
Trương Dương cười cười, hắn rưới tới hôn lên môi Hà Hâm Nhan một cái, Hà Hâm Nhan mặt đỏ tới tận mang tai, trong lòng rất thẹn thùng, nhưng lại không đành lòng đẩy Trương Dương ra, Trương Dương lại hôn Hồ Nhân Như, hắn nói khẽ: Anh yêu hai em.
Hồ Nhân Như vươn tay ra sờ trán hắn, nói: Anh không phải là bị ấm đầu rồi chứ, chắc không phải bị kích thích gì đấy chứ?
Có một số việc một khi bị vạch trần ngược lại thành tự nhiên hơn rất nhiều, Hà Hâm Nhan thật ra đã sớm đoán được quan hệ giữa Trương Dương và Hồ Nhân Như, Hải Lan, mình yêu phải một người như vậy chỉ có thể nhận mệnh thôi.
Trương Dương cười nói: Anh không phải sốt, đúng rồi.” hắn buông hai cô ra, từ trong ví tiền lấy ra tấm chi phiếu của mình, đưa cho Hồ Nhân Như: Trong tài khoản này không thiếu tiền, em lấy ra hai mươi vạn đưa cho Lý Quang Nam, y đã bàn xong với người nhà của người chết rồi, lấy hai mươi phải bồi thường cho người chết.
Hà Hâm Nhan nói: Anh từ đâu mà có nhiều tiền như vậy?
Trương Dương nói: Anh không phải là đã viết mấy phương thuốc cho Cố Giai Đồng ư? Cô ta coi như là cổ phần kỹ thuật gia nhập nhà máy chế thuốc Giang Thành, hàng năm đều sẽ chia hoa hồng vào tài khoản này, khoản tiền này là anh đáng được có, tuyệt đối không liên quan gì tới tham ô nhận hối lộ cả.
Hồ Nhân Như biết chuyện này, trước đây cô ta từng đảm nhiệm chức tổng giám đốc nhà máy chế thuốc Giang Thành, có thể nói nhà máy chế thuốc Giang Thành sở dĩ có thể thịnh vượng như ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ bí phương mà Trương Dương cung cấp, Cố Giai Đồng cho hắn khoản tiền này là đúng. Hồ Nhân Như trả chi phiếu cho Trương Dương, nói: Giữa chúng ta không cần phải phân rõ như vậy, em đã nói là chuyện của công ty quảng cáo Nụ Cười sẽ do chúng em giải quyết, chuyện tiền nong anh không cần phải bận tâm, hai mươi vạn bọn em không phải là không chi nổi.
Hà Hâm Nhan gật đầu nói: Chuyện này là do cha em mà có, sao có thể để anh xuất tiền, mấy năm nay tiền đại diện quảng cáo của em cũng không ít, cũng có chút tích góp, hai mươi vạn bản thân em có thể lo được, khoản tiền này nên để em trả.
Trương Dương còn đang định nói gì đó thì Hà Hâm Nhan bảo: Anh trước tiên cầm tiền lại đi, cho em một chút tự tôn, đừng khiến em sau này không thể ngẩng được đầu lên ở trước mặt anh nữa, cha em đã có lỗi với anh, em không muốn nợ anh nhiều.
Hồ Nhân Như cười nói: Chị thấy anh ấy chính là muốn em nợ anh ấy càng nhiều càng tốt, cả đời này cũng không trả hết.
Mặt Hà Hâm Nhan không khỏi lại đỏ lên, nói khẽ: Vậy em chỉ có dùng cả đời để trả thôi! Có thể ở trước mặt Hồ Nhân Như nói ra những lời này, vẫn cần dũng khí khá lớn.
Trương Dương nghe vậy trong lòng không khỏi rung động, tái ông mất ngựa mới biết không phải họa, lần này chuyện của công ty quảng cáo Nụ Cười đối với sự nghiệp của mình là một chuyện xấu, nhưng lại khiến hắn và Hà Hâm Nhan trên cảm tình lại càng gắn bó hơn, núi thắt một mực khó giải cuổi cùng cũng được cởi bỏ, Hà Hâm Nhan đã tiếp nhân hiện thực phân hưởng cảm tình của mình với người khác, Trương đại quan nhân mừng thầm không thôi.
Hồ Nhân Như nói: Ngày mai em sẽ mang tiền tới cho Lý Quang Nam, chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng, tạo thành ảnh hưởng không tốt cho anh.
Trương Dương nói: Chuyện lần này mang đến rất nhiều phiền toái cho Nam Dương Quốc Tế, bọn họ vừa mới khai trương đã gặp phải chuyện không may lần này, sinh ý sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn, trong lòng anh cũng rất ái ngại.
Hồ Nhân Như nói: Loại chuyện này không ai muốn xảy ra cả, lắp đặt công trình biển quảng cáo có vấn đề, ngày đó lại nổi gió lớn như vậy, người bảo vệ đó lại vừa hay từ dưới lầu đi qua, mấy chuyện trùng hợp xảy ra cùng một lúc, hiện tại chuyện đã xảy ra rồi, muốn vãn hồi không thể, chỉ có thể trong hạn độ lớn nhất giảm bớt ảnh hưởng của chuyện này.
Hà Hâm Nhan nói: Chị Nhân Như, có phải là chúng ta chi tiền thì chuyện này có thể lắng xuống không?
Hồ Nhân Như nhìn Trương Dương, nói: Nếu chỉ là chuyện này thì có thể, có điều chị sợ chuyện này có thể sẽ mang đến ảnh hưởng chính trị không tốt cho Trương Dương.
Trương Dương nói: Trong chuyện này anh quả thực là không thể trốn tránh trách nhiệm, cho dù lãnh đạo tìm anh gây phiền toái cũng là bình thường.
Hà Hâm Nhan cầm tay Trương Dương, nói: Có phải sẽ rất nghiêm trọng không?
Trương Dương lắc đầu nói: Không đâu, anh cũng có một số tính toán.
Hồ Nhân Như nói khẽ: Tính toán gì?
Trương Dương nói: Anh định sẽ nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Nghỉ ngơi ư? Hồ Nhân Như và Hà Hâm Nhan đồng thời kinh ngạc thốt lên.
Trương Dương gật đầu, nói: Anh định xin nghĩ chữa bệnh một đoạn thời gian. Trương Dương sở dĩ nghĩ tới nghỉ bệnh là bởi vì ở bệnh viên nhân dân số hai gặp Mạnh Doãn Thanh, Mạnh Doãn Thanh lúc trước đắc tội với hắn, Trương Dương bức y phải từ chức, Mạnh Doãn Thanh lợi dụng cớ nghỉ bệnh để giữ mặt mũi, hiện tại Trương đại quan nhân đã dự cảm được thị lý khẳng định sẽ lấy hắn rồi khai đao, so với người khác tới xử lý mình, chẳng thà mình đi trước một bước, tôi cũng chơi trò nghỉ bệnh đó, đẫu sao thì tôi giả bệnh cũng không phải là lần đầu tiên, tôi giả bệnh một đoạn thời gian, tránh để bị chú ý, xử lý chuyện này trầm thấp. Trương Dương đưa ra quyết định này cũng là qua suy nghĩ kỹ càng, xây dựng trung tâm thể dục mới đã tiến hành gần xong, cách lúc vận hội tỉnh khai mạc còn có một đoạn thời gian, hắn đã đã nói vận hội tỉnh lần này sẽ đạt được thành công vang dội, phóng mắt khắp Nam Tích ngoại trừ hắn ra, không ai dám khoa trương như vậy, thị lý tuy rằng cấp sáu ngàn vạn, nhưng vận hội tỉnh vẫn gặp phải lỗ hổng tài chính cực lớn, lỗ hổng này cũng chỉ có hắn có biện pháp bịt lại, hắn lui xuống, đổi lại là ai cũng không thể nào xoay chuyển được.
Từ Quang Nhiên ông không phải muốn nhân cơ hội trả thù tôi sao? Tôi không cho ông cơ hội, tôi sinh bệnh rồi, tự rút khỏi cái quầy hàng này, tôi cũng muốn xem xem các ông ai có thể tiếp nhận công tác của tôi nào.
Hồ Nhân Như nói: Anh muốn thông quan nghỉ bệnh để tránh sóng gió ư? Anh không sợ người khác thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp cách chức anh à?
Trương Dương nói: Chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích cũng không phải là chức quan béo bở gì, trung tâm thể dục thể thao tuy rằng có thể xây xong, nhưng tài chính tồn tại lỗ hổng khá lớn, sắp tổ chức vận hội tỉnh rồi, các hạng công tác phải tiến hành khẩn cấp, cho dù Từ Quang Nhiên có tâm tư đổi tướng giữa đường thì những người khác chắc gì đã dám nhận củ khoai lang nóng này, hiện tại đứng ra không phải là được tiếp nhận quyền lực mà là trách nhiệm. Trương Dương đối với chuyện này nhìn rất thấu
Hồ Nhân Như nói: Đúng vậy, trừ anh ra thì không ai muốn dính vào phiền phức này.
...
Gì cơ? Trương Dương bị bệnh á? Từ Quang Nhiên ngạc nhiên nói.
Phó thị trưởng Thường vụ Lý Trường Vũ gật đầu nói: Đã nằm viện rồi, chẩn đoán bước đầu là cao huyết áp, huyết áp thấp 170, huyết áp cao 230, rất nghiêm trọng, bác sĩ nói là công tác vất vả trường kỳ, cuộc sống bình thường thiếu quy luật.
Từ Quang Nhiên mặt đầy hồ nghi, nói: Thật ư?
Câu hỏi này của y khiến Lý Trường Vũ cảm thấy có chút khó chịu, thật ra y đối với việc Trương Dương đột nhiên sinh bệnh cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, vừa rồi tới bệnh viện thăm Trương Dương, huyết áp của hắn quả thực rất cao, bác sĩ ở trước mặt y đo hai lần, mỗi lần đều là huyết áp này, Lý Trường Vũ vẫn tin vào chẩn đoán của bác sĩ, có điều y cũng biết bản sự của Trương Dương, y thuật của thằng ôn này rất cao minh rất cao minh, chắc không phải là dùng biện pháp gì để tạo thành biểu hiện giả dối cao huyết áp này chứ?
Từ Quang Nhiên cũng nghĩ như vậy, dù sao bệnh phong thấp của y cũng là Trương Dương chữa khỏi, một người y thuật cao minh như vậy mà chẳng lẽ không có biện pháp nào trị cao huyết áp ư? Nghĩ tới chuyện này, y cũng cảm thấy chuyện trên đời biến hóa thật sự quá nhanh, Trương Dương sao lại từ bác sĩ giúp y chữa dứt bệnh phong thấp đột nhiên biến thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của y.
Lý Trường Vũ nói: Bí thư Từ, gần đây hắn gặp phải không ít chuyện phiền toái, có thể là áp lực tâm lý quá lớn cho nên mới tạo thành cao huyết áp, bác sĩ nói rất nguy hiểm, nếu trị liệu chậm trễ, có thể sẽ bệnh biến chứng thành thần kinh.
Từ Quang Nhiên cười lạnh nói: Hắn bệnh thật đúng lúc.
Lý Trường Vũ đương nhiên có thể nghe ra sự trào phúng và hoài nghi trong lời nói của y, trong lòng Từ Quang Nhiên rất không thoải mái, y đã ủ mưu lâu rồi, khi đang chuẩn bị một quyền đánh ra thì thằng ôn Trương Dương này lại ngã xuống đất trước, khiến y đột nhiên mất đi mục tiêu, một quyền này không biết đánh vào đâu. Thật ra Từ Quang Nhiên cũng không muốn gậy đánh chết Trương Dương, y cũng không phải là kẻ ngốc, biểu hiện của vợ chồng Văn Quốc Quyền trong khoảng thời gian trước tới Nam Tích thị sát y cũng đã nhìn thấy, bọn họ khá là che chở đối với thằng con nuôi Trương Dương này, mình nếu thật sự động tới Trương Dương, bọn họ khẳng định sẽ không ngồi yên không để ý đến, nhưng Trương Dương lấy vấn đề của công ty Thể Kỷ Mới ra chọc ngoáy, khiến Từ Quang Nhiên rất khó chịu, thân là bí thư thị ủy, y không thể không có phản ứng, y phải dằn mặt Trương Dương một chút, một là để di dời sự chú ý của mọi người, hai là để mượn chuyện này nói cho mọi người biết rằng, người nhất ngôn cửu đỉnh ở Nam Tích chỉ có mình.
Lý Trường Vũ lấy ra đơn xin từ chức của Trương Dương: Đây là đơn xin từ chức của hắn, định nghỉ ngơi một đoạn thời gian để dưỡng bệnh, xin tổ chức an bài nhân tuyển thích hợp khác để tiếp nhận công tác của hắn.
Từ Quang Nhiên không thèm nhìn lá đơn đó: Trường Vũ à, anh là lãnh đạo phân quản của hắn, anh xem thế nào mà làm đi.
Lý Trường Vũ nói: Bí thư Từ, tôi đã đồng ý cho hắn nghỉ bệnh một tháng, hy vọng hắn có thể mau chóng hồi phục sức khỏe, về phần công tác của hắn, tôi cho rằng vẫn nên để hắn tiếp tục đảm nhiệm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, lâm trận đổi tướng cũng không phải là chuyện tốt.
Từ Quang Nhiên nói: Hắn gần đây gây ra cũng không ít chuyện, chuyện công ty quảng cáo Nụ Cười giải quyết sao rồi? Chuyện khách sạn Hải Thiên đã tra rõ chưa? Đừng tưởng nghỉ bệnh là những chuyện này có thể được bỏ qua, những sai lầm của hắn không thể tùy tiện cho qua như vậy được.
Lý Trường Vũ nói: Tân nhiệm quản lý Viên Ba của Hải Thiên đã tới Nam Tích, hắn đã tới Ủy ban kỷ luật nói rõ tình hình, Trương Dương trong quá trình giao dịch khách sạn Hải Thiên chỉ có tác dụng dẫn kiến, hắn không hề làm công tác khác, cũng không có ở giữa nhận chút lợi ích nào, Viên Ba cung cấp một đoạn băng ghi âm, khi hắn và Đoàn Kim Long giao dịch, hắn tiến hành ghi âm toàn trình, lúc ấy cũng có luật sư chứng nhận, hai bên là trên nguyên tắc công bình tự nguyện ký hợp đồng chuyển nhượng, chứ không phải là như lời của Đoàn Kim Long, Trương Dương không hề gây bất kỳ áp lực nao cho hắn cả.
Từ Quang Nhiên nhíu mày nói: Có băng ghi âm ư?
Lý Trường Vũ gật đầu nói: Đoạn băng ghi âm đó đã giao cho Ủy ban kỷ luật rồi.
Từ Quang Nhiên nói: Vậy còn chuyện của công ty quảng cáo Nụ Cười thì sao? Đồng chí Trường Vũ, tôi cũng rất hân thưởng Trương Dương, biết hắn rất có năng lực công tác, nhưng chúng ta không thể bởi vì năng lực công tác của hắn mà không chú ý tới sự thật hắn đã dùng quyền mưu tư, một mạng người đó, cái này trên xã hội đã tạo thành ảnh hưởng ác liệt, nếu chúng ta đối với chuyện này làm như không thấy, như vậy chúng ta về sau sẽ đối mặt với các đồng chí khác như thế nào? Chúng ta về sau sẽ đối mặt với người dân Nam Tích như thế nào? Lý Trường Vũ càng che chở Trương Dương, Từ Quang Nhiên càng cảm thấy căm tức.
Lý Trường Vũ nói: Chuyện của công ty quảng cáo Nụ Cười trước mắt đã được giải quyết thích đáng rồi, cá nhân tôi cho rằng, chuyện này không nên khuếch đại ảnh hưởng, xử lý đối với Trương Dương cũng có thể tiến hành trầm thấp, thật ra đến bây giờ, chúng ta không hề có chứng cớ chứng minh hắn và sự kiện an toàn lần này có bất kỳ quan hệ gì, nếu chúng ta đổ hết trách nhiệm lên người hắn, rõ ràng là không công bình, không phải tôi muốn giúp hắn đùn đẩy trách nhiệm, mà là điều này không cần thiết, hắn dù sao cũng là một cán bộ tuổi còn trẻ, trên giác ngộ chính trị tồn tại rất nhiều khiếm khuyết, nếu chúng ta bởi vì một chuyện nhỏ mà phủ định thành tích công tác của hắn, như vậy chúng ta có phải hơi phiến diện một chút hay không, chúng ta đối đãi với đồng chí của mình có phải hà khắc một chút hay không?
Từ Quang Nhiên nói: Cái gì mà việc nhỏ? Một mạng người cứ vậy mất đi, cái này gọi là việc nhỏ à? Đồng chí Trường Vũ, trong mắt anh, tính mạng của người dân không đáng giá như vậy ư? Tôi phủ định thành tích công tác của hắn ư? Nhưng thành tích và năng lực không đại biểu được tất cả, chính sách cán bộ của đảng ta là thưởng phạt rõ ràng, có thành tích chúng ta sẽ thưởng, phạm sai lầm nhất định phải xử phạt, không thể bởi vì thành tích của hắn mà có thể thoát khỏi trách nhiệm mà hắn phải gánh vác, trẻ tuổi không phải là lý do, nếu không cho hắn một bài học từ chuyện lần này, như vậy về sau hắn sẽ còn có thể phạm sai lầm tương tự. Ánh mắt Từ Quang Nhiên lướt qua đơn từ chức ở trên mặt bàn: Hắn không phải có bệnh sao? Trong lúc Nằm viện Ủy ban thể dục thể thao không thể như rắn mất đầu được, để hắn nghỉ ngơi cho tốt đi, kiểm điểm lại bản thân, chờ kết quả điều tra cuối cùng của Ủy ban kỷ luật rồi quyết định xử lý hắn như thế nào. Công tác của Ủy ban thể dục thể thao tôi thấy để đồng chí Thôi Quốc Trụ tạm thời quản lý đi.
Lý Trường Vũ nhìn ra thái độ của Từ Quang Nhiên cũng rất mơ hồ, trong lòng y khẳng định đầy mâu thuẫn, muốn xử lý Trương Dương nhưng lại sợ bởi vì xử lý Trương Dương mà đắc tội với vợ chồng Văn Quốc Quyền, nếu tiếp tục phát sinh tranh chấp với y trên vấn đề của Trương Dương thì cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có thể tạm thời treo Trương Dương lên thôi, Lý Trường Vũ đối với tình thế trước mắt của Ủy ban thể dục thể thao hiểu rất thấu triệt, hiện tại Ủy ban thể dục thể thao không có Trương Dương thì đúng là không được. Thôi Quốc Trụ trước đây không có năng lực đó, hiện tại cho dù lại cho hắn một cơ hội, hắn vẫn không có bản sự đó. Còn Từ Quang Nhiên, y chắc không dám làm quá tuyệt tình với Trương Dương, lần trước khi Văn Quốc Quyền đến Bình Hải, trước mặt nhiều người như vậy ủng hộ thằng con nuôi này, Từ Quang Nhiên cho dù bắt được lỗi của Trương Dương, nhiều nhất chỉ là trút giận một chút, di dời sự chú ý một chút mà thôi, chuyện quá đáng y chắc không dám làm, nghĩ tới những điều này, Lý Trường Vũ cũng không lo lắng nữa, bất kể lúc này Trương Dương sinh bệnh là thật là giả, cũng là một chuyện tốt, có thể khiến chuyện hòa hoãn đi, cho mọi người một cơ hội xuống đài, một cơ hội bình tĩnh tự ngẫm lại.
Khi Viên Ba đi vào phòng bệnh, nhìn thấy tiểu hộ sĩ đang đo huyết áp cho Trương Dương, kết quả đo lần này không lý tưởng lắm, huyết áp thấp vẫn đạt tới một trăm tám, Trương đại quan nhân nằm ở trên giường, tinh thần uể oải, miệng lè nhà: Chóng mặt quá, trời đất quay cuồng quá.
Viên Ba nói: Huyết áp cao như vậy, không chóng mặt mới lạ.
Trương Dương cười nói: Anh tới rồi à, buổi trưa tôi mời anh uống rượu.
Tiểu hộ sĩ đo huyết áp cho Vì hắn cả kinh nói: Còn uống ư? Anh không muốn sống nữa à? Huyết áp cao như vậy không thể uống rượu được, rất nguy hiểm lắm, không khéo thành đột quỵ đó.
Trương Dương cười thầm trong lòng, thật ra huyết áp của hắn tất cả đều nằm trong khống chế của hắn, muốn tăng cao, muốn cao thì cao, mà muốn thấp thì thấp, võ công luyện đến mức như Trương đại quan nhân, tùy ý điều tiết khống chế vận hành kinh mạch là chuyện hết sức dễ dàng.
Viên Ba đặt giỏ hoa quả ở đầu giường, Trương Dương nói với hộ sĩ đó: Hộ sĩ Dương, cô mang hoa quả cho các chị em ăn đi, tôi không ăn thứ này.
Tiểu họ sĩ đó cũng không khách khí với hắn, cầm lấy giỏ hoa quả, dặn dò Trương Dương: Anh nghỉ ngơi cho tốt với, nằm yên ở trên giường, đừng có đi đâu hết, huyết áp rất cao, phải nghỉ ngơi trị liệu, tuyệt đối không được hút thuốc uống rượu, hơn nữa cũng không được để tình tự kích động.
Trương Dương gật đầu.
Sau khi hộ sĩ ra khỏi cửa, Viên Ba kéo ghế dựa ngồi xuống bên giường, hắn cười nói: Sao? Đột nhiên bị bệnh à, cậu không phải vẫn luôn khỏe mạnh như nghé con ư?
Bận suốt một ngày, Hồ Nhân Như lê thân thể mệt mỏi trở lại Vân Hi sơn trang, lại phát hiện chỉ có một mình Hà Hâm Nhan, Trương Dương vẫn chưa trở về, Hồ Nhân Như có chút kinh ngạc nói: Anh ấy đâu rồi?
Hà Hâm Nhan nói: Tới bệnh viện thăm bạn rồi.
Hồ Nhân Như cười cười lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Hà Hâm Nhan.
Hà Hâm Nhan pha cho cô ta một tách cà phê, quan tâm hỏi: Bàn thế nào rồi?
Hồ Nhân Như day da cổ, nói khẽ: Coi như là thuận lợi, có đền tiền có tiếp tục quảng cáo, tất cả nghiệp vụ phát sinh của Nụ Cười đều do chúng ta tiếp nhận.
Hà Hâm Nhan nghe vậy mừng rỡ: Nói như vậy, Trương Dương sẽ không sao ư?
Hồ Nhân Như lắc đầu nói: Chuyện trên kinh tế có thể giải quyết, nhưng chuyện trên chính trị thì khó nói lắm, cho dù là chúng ta muốn giúp những cũng đành bât lực, chỉ có thể dựa vào chính bản thân anh ấy thôi.
Hà Hâm Nhan khó hiểu nói: Tiền đã trả rồi, tranh chấp cũng được giải quyết rồi, chẳng lẽ còn có người muốn bám lấy Trương Dương không tha? Muốn lấy chuyện này ra để gây khó dễ?
Hồ Nhân Như thở dài nói: Chị không hiểu chính trị, nhưng chị biết, những quan viên này muốn chơi người ta thì thật sự là không cần lý do. Chuyện của công ty quảng cáo Nụ Cười bọn họ không quan tâm, có chết người hay không họ cũng không quan tâm, cái mà bọn họ quan tâm là ai sẽ đứng ra nhận trách nhiệm, những việc này không phải có tiền là có thể giải quyết được.
Trương Dương so với Hồ Nhân Như thì hiểu rõ tình cảnh của mình hơn nhiều, chuyện của khách sạn Hải Thiên còn chưa được giải quyết, phiền toái của công ty quảng cáo Nụ Cười lại xuất hiện, khách sạn của Hải Thiên có thể nói là sự trả thù ác ý của tên tiểu nhân Đoàn Kim Long, nhưng chuyện của công ty quảng cáo Nụ cười lại có liên quan rất lớn tới mình, phải thừa nhận rằng mình đã lợi dụng sức ảnh hưởng, vận dụng quan hệ xã hội của các phương diện để giúp Hà Trác Thành, hắn lúc ấy chỉ cho rằng tất cả những việc này chỉ là cử thủ chi lao, cớ gì mà không làm, nhưng không ngờ rằng lại sẽ phát sinh chuyện lớn như vậy, công ty quảng cáo của Hà Trác Thành hiển nhiên không chính quy, trên quản lý và thi công tồn tại khiếm khuyết rất lớn, cho nên mới tạo thành chuyện biển quảng cáo từ trên cao rơi xuống, đè chết một nhân viên bảo vệ vô tội, tạo thành một tràng bi kịch này, có thể nói Trương Dương hoặc nhiều hoặc ít có chút liên quan tới cái chết của người bảo vệ này. Điều này khiến cho Trương Dương cảm thấy áy náy, nếu hắn tìm hiểu kỹ về Hà Trác Thành hơn, nếu hắn chú ý tới chuyện của Hà Trác Thành hơn thì bi kịch này có lẽ sẽ không xảy ra.
Chuyện vẫn chưa kết thúc, Trương Dương biết bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để đối phó với mình này, trước đó vài ngày, hắn lợi dụng chuyện của công ty Thế Kỷ Mới khiến cho Từ Quang Nhiên khó xử, hiện tại tới phiên mình gặp xui xẻo, tết chưa qua mà báo ứng đã tới rồi.
Trương Dương tạm thời gạt tất cả chuyện phiền toái sang một bên, hôm nay là ngày Aishwarrya phẫu thuật, Trương Dương tới bệnh viện nhân dân số hai của thành phố Nam Tích, Aishwarrya đã làm xong phẫu thuật, hiện tại đang ở trong phòng giám hộ trọng chứng để quan sát, giải phẫu lần này là Vu Tử Lương mổ chính, viện trưởng bệnh viện nhân dân số hai Nam Tích Chung Lâp đã tạo cho ông ta sự hỗ trợ rất lớn, đối với chuyên gia cấp bậc như Vu Tử Lương, có thể tới bệnh viện nhân dân số hai Nam Tích phẫu thuật, Chung Lâm cực kỳ hoan nghênh, huống chi còn có tầng quan hệ này của Trương Dương, y cung cấp tất cả điều kiện tiện lợi, vì lần giải phẫu này mà trang bị lực lượng mạnh nhất của bệnh viện.
Trương Dương đứng ở bên ngoài phòng giám hộ trọng chứng, nhìn thấy Vu Tử Lương và Chung Lâm cùng nhau từ bên trong đi ra, nhìn thấy Trương Dương, Chung Lâm cười nói: Chủ nhiệm Trương tới rồi à?
Trương Dương gật đầu, mỉm cười nói: Phẫu thuật lần này may mà có viện trưởng Chung giúp đỡ.
Chung Lâm hôm nay đặc biệt tới phòng giải phẫu quan sát, y cười nói: Nên cảm tạ anh mới đúng, nếu không phải chủ nhiệm Trương liên hệ, chúng tôi sao có thể có cơ hội quan sát và học tập tốt như vậy, bác sĩ Vũ phẫu thuật thật sự là rất đẹp.
Từ những lời này của Chung Lâm, Trương Dương đã đoán được lần giải phẫu này chắc là rất thành công.
Vu Tử Lương cười nói: Viện trưởng Chung rất khiêm tốn, chúng ta là học tập lẫn nhau, cùng nhau trao đổi. ông ta nói với Trương Dương: Phẫu thuật rất thành công, tình hình của Aishwarrya rất ổn định, về sau phải trông vào biểu hiện trong thời kỳ hồi phục của cô ta. Vu Tử Lương nói xong liền đi đến văn phòng của bác sĩ, nhận lời mời của Chung Lâm, ông ta sẽ giảng giải yếu điểm của lần phẫu thuật này cho bác sĩ ngoại khoa thần kinh của bệnh viện nhân dân số hai, bác sĩ tham gia học tập phẫu thuật đều đợi ở trong văn phòng.
Chung Lâm không đi, y có một số việc muốn hỏi Trương Dương, Chung Lâm nói: Chủ nhiệm Trương, tôi muốn hỏi anh một việc.
Trương Dương nói: Viện trưởng Chung cứ hỏi đi.
Chung Lâm nói: Tôi nghe nói Trương cục bị song quy, chuyện này là thật ư? Người mà Chung Lâm thật sự quan tâm là Chung Hải Yến, y cũng biết quan hệ giữa Trương Đức Phóng và em họ của mình, chỉ là loại chuyện này y không can thiệp được, hiện tại em họ Chung Hải Yến đột nhiên mất dạng, người trong nhà bọn họ đều rất lo lắng.
Trương Dương nói: Có chuyện này, nghe nói có liên quan Trương Dương chuyện của Hải Thiên.
Chung Lâm nhíu mày nói: Hải Yến mất tích rồi.
Trương Dương nói: Nghe nói, thị lý đang điều tra chuyện của khách sạn Hải Thiên, Chung Hải Yến đảm nhiệm chức quản lí nhà ăn của Hải Thiên, cô ta chắc biết nội tình, nếu viện trưởng Chung có thể liên hệ với cô ta, tốt nhất hãy khuyên cô ta mau mau tới nói rõ tình hình đi, có một số việc có trốn cũng không được đâu.
Chung Lâm thở dài nói: Không tìm thấy nó, nó không nói là đi đâu với ai cả, nói đi là đi, không lưu lại một bức thư nào, bảo người trong nhà giúp đỡ chiếu cố sinh ý mà Cố Yến Quy để lại, người nhà chúng tôi hiện tại rất lo lắng chỉ sợ nó xảy ra chuyện gì.
Trong chuyện này Trương Dương cũng không thích hợp nhiều lời, hắn cười cười nói: Chắc là không có chuyện gì lớn đâu, nhưng nói sớm một chút là tốt nhất.
Chung Lâm nói: Tôi tôi có thể liên hệ với nó, nhất định sẽ khuyên nó nói ra những gì mà nó biết. Chung Lâm cũng hiểu rõ vấn đề của em họ lần này khẳng định không nhỏ, Trương Đức Phóng đã bị song quy, vấn đề của Hải Thiên, Chung Hải Yến khẳng định tham dự vào không ít.
Trương Dương sau khi chia tay với Chung Lâm liền vào phòng giám hộ trọng chứng, Aishwarrya vẫn chưa từ trong gây mê tỉnh lại, Trương Dương đi tới cạnh giường nhìn cô ta, tiếp theo lại tới thăm Phạm Tư Kì cũng ở trong phòng giám hộ trọng chứng.
Phạm Tư Kì đã tỉnh, có điều bệnh tình của cô ta không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt, một cảnh sát ở bên ngoài canh gác, Trương Dương vốn muốn vào thăm, nhưng cảnh sát cản đường hắn, nói với hắn rằng trong cục có lệnh, trong thời gian Phạm Tư Kì nằm viện không thể tiến hành thăm hỏi.
Trương Dương chỉ có thể nhìn vào bên trong qua cửa kính, Phạm Tư Kì cũng lưu ý tới Trương Dương đứng ngoài cửa sổ, cô ta cười cười yếu ớt, sau đó thì ho kịch liệt. Trương Dương chỉ chỉ vào cô ta, lại chỉ chỉ vào mình, sao đó xua tay, hắn thông qua phương thức như vậy nói cho Phạm Tư Kì biết rồi, có hắn ở đây thì không có vấn đề gì.
Phạm Tư Kì giơ ngón cái lên, sau đó ngón cái cong cong ba lần, cô ta dùng động tác tay này để biểu đạt sự cảm tạ đối với Trương Dương.
Chuyên đi tới bệnh viện lần này của Trương Dương không hề tiếp xúc gần với Aishwarrya và Phạm Tư Kì, có điều nhìn thấy hai người bình an, hắn cũng yên tâm, Aishwarrya và Phạm Tư Kì không hề biết rằng đối phương cũng ở cùng bệnh viện, mục đích của họ lại không giống nhau, Aishwarrya là vì chữa bệnh, vì hồi phục, mà Phạm Tư Kì là vì dưỡng bệnh, dưỡng bệnh chứ không phải là hồi phục, mà là muốn bệnh càng dưỡng càng nặng, chỉ có như vậy thì mới tranh thủ cơ hội được phóng thích.
Tất cả đều tiến hành thuận lợi theo kế hoạch của Trương Dương, khi Trương Dương rời khỏi bệnh viện liền gặp một người quen cũ, tiền phó cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Mạnh Doãn Thanh, thằng ôn này từ sau khi bị ong vò vẽ đốt, đến bây giờ thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, da thỉnh thoảng lại cảm thấy ngứa ngứa, cho nên mới tới bệnh viện khám, nhìn thấy Trương Dương, ánh mắt của Mạnh Doãn Thanh tràn ngập oán độc, hắn cũng có nghe nói Trương Dương gần đây gặp chuyện xui xẻo, từ xa nhìn thấy Trương Dương liền nhếch mép, lộ ra nụ cười vui mừng trước nỗi đau khổ của người khác.
Với tính tình trước đây của Trương đại quan nhân, hắn đã sớm tát cho thằng ôn này một cái rồi, nhưng hiện tại hắn đang ở trong thời kỳ phi thường, làm bất kỳ chuyện gì cũng phải chú ý khắc chế, nhìn thấy Mạnh Doãn Thanh, Trương Dương đột nhiên nghĩ ra một chủ ý
Phía Nam Dương Quốc Tế đã tiến hành đàm phán với người nhà của tên bảo vệ bị biển quảng cáo đè chết, quá trình mặc dù có chút khúc chiết, nhưng cuối cùng vẫn đạt thành sự thấu hiểu, người nhà của người chết đồng ý để phía Nam Dương Quốc Tế trả tiền bồi thường tử vong là 20 vạn nhân dân tệ trong một lần. Lý Quang Nam sau khi giải quyết chuyện này, ngay lập tức gọi điện thoại tới cho Trương Dương, Hồ Nhân Như lúc trước đã biểu thị, tiền bồi thường cô ta sẽ phụ trách, mục đích Lý Quang Nam gọi điện thoại cho Trương Dương, một là nói cho Trương Dương biết rằng chuyện đã được giải quyết, hai là muốn tỏ ý rằng khoản tiền bồi thường này y nguyện ý gánh vác, không cần phải để Hồ Nhân Như xuất tiền. Trương Dương tuy rằng cũng không muốn để Hồ Nhân Như vì chuyện của mình mà bỏ tiền, nhưng Hồ Nhân Như là người trong nhà, so sánh với với Lý Quang Nam thì hắn đương nhiên càng không muốn thiếu nhân tình của Lý Quang Nam, cùng đám thương nhân này tiếp xúc lâu ngày, Trương Dương hiểu rõ, bọn họ sẽ không chi tiền vô ích, hôm nay nếu để Lý Quang Nam bỏ ra hai mươi vạn, về sau hắn nói không chừng có việc gì sẽ lại làm phiền mình.
Trương Dương lúc này mới nhớ tới chi phiếu mà Cố Giai Đồng đưa cho hắn, hắn ở nhà máy chế thuốc Giang Thành không thiếu cổ phần, mỗi năm Cố Giai Đồng đều sẽ chia hoa hồng vào tài khoản cho hắn, bên trong chắc không thiếu tiền.
Khi Trương Dương trở lại Vân Hi sơn trang đã tám giờ tối, Hà Hâm Nhan và Hồ Nhân Như vẫn chưa ăn cơm, đồ ăn đã chuẩn bị xong, hai người ở nhà chờ Trương Dương.
Trương Dương vừa mới bước vào cửa phòng, Lương Thành Long đã gọi điện thoại tới, gã cũng nghe nói tới chuyện của Trương Dương, gọi điện thoại tới an ủi một chút, thuận tiện mời Trương Dương ra ngoài uống rượu, Trương Dương từ chối hảo ý của gã, hôm nay tâm tình không yên, ở nhà nghĩ ngơi vẫn tốt hơn.
Nhìn thấy Trương Dương trở về, Hà Hâm Nhan chạy ra đón, ân cần cởi áo khoác cho Trương Dương, Trương Dương ngồi xuống ghế sô pha, Hồ Nhân Như bưng tới trà cho hắn, ôn nhu nói: Uống chén trà trước đi, em đi hâm nóng đồ ăn.
Hà Hâm Nhan nói: Chị Nhân Như, để em đi, chị nói chuyện với Trương Dương đi.
Nhìn hai vị hồng nhan tri kỷ ân cần săn sóc mình như vậy, trong lòng Trương Dương rất ấm áp, có gia đình thật tốt, bên ngoài gặp chuyện gì không hài lòng, về nhà có người săn sóc anh, có người thương anh, loại cảm giác này thật sự con mẹ nó ấm áp quá đi mất, Trương Dương nói: Không vội dâu, tới đây, ngồi xuống bên cạnh anh đi.
Hồ Nhân Như và Hà Hâm Nhan liếc mắt nhìn nhau, hai người tuy rằng đều biết rõ quan hệ của hai bên với Trương Dương, nhưng khi ba người ở cùng một chỗ khi dù sao vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, hai cô đều biết tâm tình Trương Dương không tốt, vào những lúc như thế này rất cần có người quan tâm, ai cũng muốn chủ động tránh đi, tạo không gian cho người khác. Trương Dương nhìn ra sự do dự của hai cô, vươn tay ra nắm lấy tay họ, kéo họ ngồi xuống bên cạnh, dang tay ra, một tay ôm Hà Hâm Nhan, một tay ôm lấy Hồ Nhân Như, cảm giác trái ôm phải ấp thật sự là ấm áp.
Hồ Nhân Như còn đỡ, Hà Hâm Nhan thì mặt không khỏi đỏ bừng lên, mắt cô ta không dám nhìn Hồ Nhân Như, cũng không dám nhìn Trương Dương.
Trương Dương nói: Có hai em ở bên cạnh anh, phiền não gì cũng quên đi hết.
Hồ Nhân Như cười nói: Nếu Hải Lan ở đây không phải là càng tốt hơn ư.
Trương Dương cười cười, hắn rưới tới hôn lên môi Hà Hâm Nhan một cái, Hà Hâm Nhan mặt đỏ tới tận mang tai, trong lòng rất thẹn thùng, nhưng lại không đành lòng đẩy Trương Dương ra, Trương Dương lại hôn Hồ Nhân Như, hắn nói khẽ: Anh yêu hai em.
Hồ Nhân Như vươn tay ra sờ trán hắn, nói: Anh không phải là bị ấm đầu rồi chứ, chắc không phải bị kích thích gì đấy chứ?
Có một số việc một khi bị vạch trần ngược lại thành tự nhiên hơn rất nhiều, Hà Hâm Nhan thật ra đã sớm đoán được quan hệ giữa Trương Dương và Hồ Nhân Như, Hải Lan, mình yêu phải một người như vậy chỉ có thể nhận mệnh thôi.
Trương Dương cười nói: Anh không phải sốt, đúng rồi.” hắn buông hai cô ra, từ trong ví tiền lấy ra tấm chi phiếu của mình, đưa cho Hồ Nhân Như: Trong tài khoản này không thiếu tiền, em lấy ra hai mươi vạn đưa cho Lý Quang Nam, y đã bàn xong với người nhà của người chết rồi, lấy hai mươi phải bồi thường cho người chết.
Hà Hâm Nhan nói: Anh từ đâu mà có nhiều tiền như vậy?
Trương Dương nói: Anh không phải là đã viết mấy phương thuốc cho Cố Giai Đồng ư? Cô ta coi như là cổ phần kỹ thuật gia nhập nhà máy chế thuốc Giang Thành, hàng năm đều sẽ chia hoa hồng vào tài khoản này, khoản tiền này là anh đáng được có, tuyệt đối không liên quan gì tới tham ô nhận hối lộ cả.
Hồ Nhân Như biết chuyện này, trước đây cô ta từng đảm nhiệm chức tổng giám đốc nhà máy chế thuốc Giang Thành, có thể nói nhà máy chế thuốc Giang Thành sở dĩ có thể thịnh vượng như ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ bí phương mà Trương Dương cung cấp, Cố Giai Đồng cho hắn khoản tiền này là đúng. Hồ Nhân Như trả chi phiếu cho Trương Dương, nói: Giữa chúng ta không cần phải phân rõ như vậy, em đã nói là chuyện của công ty quảng cáo Nụ Cười sẽ do chúng em giải quyết, chuyện tiền nong anh không cần phải bận tâm, hai mươi vạn bọn em không phải là không chi nổi.
Hà Hâm Nhan gật đầu nói: Chuyện này là do cha em mà có, sao có thể để anh xuất tiền, mấy năm nay tiền đại diện quảng cáo của em cũng không ít, cũng có chút tích góp, hai mươi vạn bản thân em có thể lo được, khoản tiền này nên để em trả.
Trương Dương còn đang định nói gì đó thì Hà Hâm Nhan bảo: Anh trước tiên cầm tiền lại đi, cho em một chút tự tôn, đừng khiến em sau này không thể ngẩng được đầu lên ở trước mặt anh nữa, cha em đã có lỗi với anh, em không muốn nợ anh nhiều.
Hồ Nhân Như cười nói: Chị thấy anh ấy chính là muốn em nợ anh ấy càng nhiều càng tốt, cả đời này cũng không trả hết.
Mặt Hà Hâm Nhan không khỏi lại đỏ lên, nói khẽ: Vậy em chỉ có dùng cả đời để trả thôi! Có thể ở trước mặt Hồ Nhân Như nói ra những lời này, vẫn cần dũng khí khá lớn.
Trương Dương nghe vậy trong lòng không khỏi rung động, tái ông mất ngựa mới biết không phải họa, lần này chuyện của công ty quảng cáo Nụ Cười đối với sự nghiệp của mình là một chuyện xấu, nhưng lại khiến hắn và Hà Hâm Nhan trên cảm tình lại càng gắn bó hơn, núi thắt một mực khó giải cuổi cùng cũng được cởi bỏ, Hà Hâm Nhan đã tiếp nhân hiện thực phân hưởng cảm tình của mình với người khác, Trương đại quan nhân mừng thầm không thôi.
Hồ Nhân Như nói: Ngày mai em sẽ mang tiền tới cho Lý Quang Nam, chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng, tạo thành ảnh hưởng không tốt cho anh.
Trương Dương nói: Chuyện lần này mang đến rất nhiều phiền toái cho Nam Dương Quốc Tế, bọn họ vừa mới khai trương đã gặp phải chuyện không may lần này, sinh ý sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn, trong lòng anh cũng rất ái ngại.
Hồ Nhân Như nói: Loại chuyện này không ai muốn xảy ra cả, lắp đặt công trình biển quảng cáo có vấn đề, ngày đó lại nổi gió lớn như vậy, người bảo vệ đó lại vừa hay từ dưới lầu đi qua, mấy chuyện trùng hợp xảy ra cùng một lúc, hiện tại chuyện đã xảy ra rồi, muốn vãn hồi không thể, chỉ có thể trong hạn độ lớn nhất giảm bớt ảnh hưởng của chuyện này.
Hà Hâm Nhan nói: Chị Nhân Như, có phải là chúng ta chi tiền thì chuyện này có thể lắng xuống không?
Hồ Nhân Như nhìn Trương Dương, nói: Nếu chỉ là chuyện này thì có thể, có điều chị sợ chuyện này có thể sẽ mang đến ảnh hưởng chính trị không tốt cho Trương Dương.
Trương Dương nói: Trong chuyện này anh quả thực là không thể trốn tránh trách nhiệm, cho dù lãnh đạo tìm anh gây phiền toái cũng là bình thường.
Hà Hâm Nhan cầm tay Trương Dương, nói: Có phải sẽ rất nghiêm trọng không?
Trương Dương lắc đầu nói: Không đâu, anh cũng có một số tính toán.
Hồ Nhân Như nói khẽ: Tính toán gì?
Trương Dương nói: Anh định sẽ nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Nghỉ ngơi ư? Hồ Nhân Như và Hà Hâm Nhan đồng thời kinh ngạc thốt lên.
Trương Dương gật đầu, nói: Anh định xin nghĩ chữa bệnh một đoạn thời gian. Trương Dương sở dĩ nghĩ tới nghỉ bệnh là bởi vì ở bệnh viên nhân dân số hai gặp Mạnh Doãn Thanh, Mạnh Doãn Thanh lúc trước đắc tội với hắn, Trương Dương bức y phải từ chức, Mạnh Doãn Thanh lợi dụng cớ nghỉ bệnh để giữ mặt mũi, hiện tại Trương đại quan nhân đã dự cảm được thị lý khẳng định sẽ lấy hắn rồi khai đao, so với người khác tới xử lý mình, chẳng thà mình đi trước một bước, tôi cũng chơi trò nghỉ bệnh đó, đẫu sao thì tôi giả bệnh cũng không phải là lần đầu tiên, tôi giả bệnh một đoạn thời gian, tránh để bị chú ý, xử lý chuyện này trầm thấp. Trương Dương đưa ra quyết định này cũng là qua suy nghĩ kỹ càng, xây dựng trung tâm thể dục mới đã tiến hành gần xong, cách lúc vận hội tỉnh khai mạc còn có một đoạn thời gian, hắn đã đã nói vận hội tỉnh lần này sẽ đạt được thành công vang dội, phóng mắt khắp Nam Tích ngoại trừ hắn ra, không ai dám khoa trương như vậy, thị lý tuy rằng cấp sáu ngàn vạn, nhưng vận hội tỉnh vẫn gặp phải lỗ hổng tài chính cực lớn, lỗ hổng này cũng chỉ có hắn có biện pháp bịt lại, hắn lui xuống, đổi lại là ai cũng không thể nào xoay chuyển được.
Từ Quang Nhiên ông không phải muốn nhân cơ hội trả thù tôi sao? Tôi không cho ông cơ hội, tôi sinh bệnh rồi, tự rút khỏi cái quầy hàng này, tôi cũng muốn xem xem các ông ai có thể tiếp nhận công tác của tôi nào.
Hồ Nhân Như nói: Anh muốn thông quan nghỉ bệnh để tránh sóng gió ư? Anh không sợ người khác thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp cách chức anh à?
Trương Dương nói: Chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích cũng không phải là chức quan béo bở gì, trung tâm thể dục thể thao tuy rằng có thể xây xong, nhưng tài chính tồn tại lỗ hổng khá lớn, sắp tổ chức vận hội tỉnh rồi, các hạng công tác phải tiến hành khẩn cấp, cho dù Từ Quang Nhiên có tâm tư đổi tướng giữa đường thì những người khác chắc gì đã dám nhận củ khoai lang nóng này, hiện tại đứng ra không phải là được tiếp nhận quyền lực mà là trách nhiệm. Trương Dương đối với chuyện này nhìn rất thấu
Hồ Nhân Như nói: Đúng vậy, trừ anh ra thì không ai muốn dính vào phiền phức này.
...
Gì cơ? Trương Dương bị bệnh á? Từ Quang Nhiên ngạc nhiên nói.
Phó thị trưởng Thường vụ Lý Trường Vũ gật đầu nói: Đã nằm viện rồi, chẩn đoán bước đầu là cao huyết áp, huyết áp thấp 170, huyết áp cao 230, rất nghiêm trọng, bác sĩ nói là công tác vất vả trường kỳ, cuộc sống bình thường thiếu quy luật.
Từ Quang Nhiên mặt đầy hồ nghi, nói: Thật ư?
Câu hỏi này của y khiến Lý Trường Vũ cảm thấy có chút khó chịu, thật ra y đối với việc Trương Dương đột nhiên sinh bệnh cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, vừa rồi tới bệnh viện thăm Trương Dương, huyết áp của hắn quả thực rất cao, bác sĩ ở trước mặt y đo hai lần, mỗi lần đều là huyết áp này, Lý Trường Vũ vẫn tin vào chẩn đoán của bác sĩ, có điều y cũng biết bản sự của Trương Dương, y thuật của thằng ôn này rất cao minh rất cao minh, chắc không phải là dùng biện pháp gì để tạo thành biểu hiện giả dối cao huyết áp này chứ?
Từ Quang Nhiên cũng nghĩ như vậy, dù sao bệnh phong thấp của y cũng là Trương Dương chữa khỏi, một người y thuật cao minh như vậy mà chẳng lẽ không có biện pháp nào trị cao huyết áp ư? Nghĩ tới chuyện này, y cũng cảm thấy chuyện trên đời biến hóa thật sự quá nhanh, Trương Dương sao lại từ bác sĩ giúp y chữa dứt bệnh phong thấp đột nhiên biến thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của y.
Lý Trường Vũ nói: Bí thư Từ, gần đây hắn gặp phải không ít chuyện phiền toái, có thể là áp lực tâm lý quá lớn cho nên mới tạo thành cao huyết áp, bác sĩ nói rất nguy hiểm, nếu trị liệu chậm trễ, có thể sẽ bệnh biến chứng thành thần kinh.
Từ Quang Nhiên cười lạnh nói: Hắn bệnh thật đúng lúc.
Lý Trường Vũ đương nhiên có thể nghe ra sự trào phúng và hoài nghi trong lời nói của y, trong lòng Từ Quang Nhiên rất không thoải mái, y đã ủ mưu lâu rồi, khi đang chuẩn bị một quyền đánh ra thì thằng ôn Trương Dương này lại ngã xuống đất trước, khiến y đột nhiên mất đi mục tiêu, một quyền này không biết đánh vào đâu. Thật ra Từ Quang Nhiên cũng không muốn gậy đánh chết Trương Dương, y cũng không phải là kẻ ngốc, biểu hiện của vợ chồng Văn Quốc Quyền trong khoảng thời gian trước tới Nam Tích thị sát y cũng đã nhìn thấy, bọn họ khá là che chở đối với thằng con nuôi Trương Dương này, mình nếu thật sự động tới Trương Dương, bọn họ khẳng định sẽ không ngồi yên không để ý đến, nhưng Trương Dương lấy vấn đề của công ty Thể Kỷ Mới ra chọc ngoáy, khiến Từ Quang Nhiên rất khó chịu, thân là bí thư thị ủy, y không thể không có phản ứng, y phải dằn mặt Trương Dương một chút, một là để di dời sự chú ý của mọi người, hai là để mượn chuyện này nói cho mọi người biết rằng, người nhất ngôn cửu đỉnh ở Nam Tích chỉ có mình.
Lý Trường Vũ lấy ra đơn xin từ chức của Trương Dương: Đây là đơn xin từ chức của hắn, định nghỉ ngơi một đoạn thời gian để dưỡng bệnh, xin tổ chức an bài nhân tuyển thích hợp khác để tiếp nhận công tác của hắn.
Từ Quang Nhiên không thèm nhìn lá đơn đó: Trường Vũ à, anh là lãnh đạo phân quản của hắn, anh xem thế nào mà làm đi.
Lý Trường Vũ nói: Bí thư Từ, tôi đã đồng ý cho hắn nghỉ bệnh một tháng, hy vọng hắn có thể mau chóng hồi phục sức khỏe, về phần công tác của hắn, tôi cho rằng vẫn nên để hắn tiếp tục đảm nhiệm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, lâm trận đổi tướng cũng không phải là chuyện tốt.
Từ Quang Nhiên nói: Hắn gần đây gây ra cũng không ít chuyện, chuyện công ty quảng cáo Nụ Cười giải quyết sao rồi? Chuyện khách sạn Hải Thiên đã tra rõ chưa? Đừng tưởng nghỉ bệnh là những chuyện này có thể được bỏ qua, những sai lầm của hắn không thể tùy tiện cho qua như vậy được.
Lý Trường Vũ nói: Tân nhiệm quản lý Viên Ba của Hải Thiên đã tới Nam Tích, hắn đã tới Ủy ban kỷ luật nói rõ tình hình, Trương Dương trong quá trình giao dịch khách sạn Hải Thiên chỉ có tác dụng dẫn kiến, hắn không hề làm công tác khác, cũng không có ở giữa nhận chút lợi ích nào, Viên Ba cung cấp một đoạn băng ghi âm, khi hắn và Đoàn Kim Long giao dịch, hắn tiến hành ghi âm toàn trình, lúc ấy cũng có luật sư chứng nhận, hai bên là trên nguyên tắc công bình tự nguyện ký hợp đồng chuyển nhượng, chứ không phải là như lời của Đoàn Kim Long, Trương Dương không hề gây bất kỳ áp lực nao cho hắn cả.
Từ Quang Nhiên nhíu mày nói: Có băng ghi âm ư?
Lý Trường Vũ gật đầu nói: Đoạn băng ghi âm đó đã giao cho Ủy ban kỷ luật rồi.
Từ Quang Nhiên nói: Vậy còn chuyện của công ty quảng cáo Nụ Cười thì sao? Đồng chí Trường Vũ, tôi cũng rất hân thưởng Trương Dương, biết hắn rất có năng lực công tác, nhưng chúng ta không thể bởi vì năng lực công tác của hắn mà không chú ý tới sự thật hắn đã dùng quyền mưu tư, một mạng người đó, cái này trên xã hội đã tạo thành ảnh hưởng ác liệt, nếu chúng ta đối với chuyện này làm như không thấy, như vậy chúng ta về sau sẽ đối mặt với các đồng chí khác như thế nào? Chúng ta về sau sẽ đối mặt với người dân Nam Tích như thế nào? Lý Trường Vũ càng che chở Trương Dương, Từ Quang Nhiên càng cảm thấy căm tức.
Lý Trường Vũ nói: Chuyện của công ty quảng cáo Nụ Cười trước mắt đã được giải quyết thích đáng rồi, cá nhân tôi cho rằng, chuyện này không nên khuếch đại ảnh hưởng, xử lý đối với Trương Dương cũng có thể tiến hành trầm thấp, thật ra đến bây giờ, chúng ta không hề có chứng cớ chứng minh hắn và sự kiện an toàn lần này có bất kỳ quan hệ gì, nếu chúng ta đổ hết trách nhiệm lên người hắn, rõ ràng là không công bình, không phải tôi muốn giúp hắn đùn đẩy trách nhiệm, mà là điều này không cần thiết, hắn dù sao cũng là một cán bộ tuổi còn trẻ, trên giác ngộ chính trị tồn tại rất nhiều khiếm khuyết, nếu chúng ta bởi vì một chuyện nhỏ mà phủ định thành tích công tác của hắn, như vậy chúng ta có phải hơi phiến diện một chút hay không, chúng ta đối đãi với đồng chí của mình có phải hà khắc một chút hay không?
Từ Quang Nhiên nói: Cái gì mà việc nhỏ? Một mạng người cứ vậy mất đi, cái này gọi là việc nhỏ à? Đồng chí Trường Vũ, trong mắt anh, tính mạng của người dân không đáng giá như vậy ư? Tôi phủ định thành tích công tác của hắn ư? Nhưng thành tích và năng lực không đại biểu được tất cả, chính sách cán bộ của đảng ta là thưởng phạt rõ ràng, có thành tích chúng ta sẽ thưởng, phạm sai lầm nhất định phải xử phạt, không thể bởi vì thành tích của hắn mà có thể thoát khỏi trách nhiệm mà hắn phải gánh vác, trẻ tuổi không phải là lý do, nếu không cho hắn một bài học từ chuyện lần này, như vậy về sau hắn sẽ còn có thể phạm sai lầm tương tự. Ánh mắt Từ Quang Nhiên lướt qua đơn từ chức ở trên mặt bàn: Hắn không phải có bệnh sao? Trong lúc Nằm viện Ủy ban thể dục thể thao không thể như rắn mất đầu được, để hắn nghỉ ngơi cho tốt đi, kiểm điểm lại bản thân, chờ kết quả điều tra cuối cùng của Ủy ban kỷ luật rồi quyết định xử lý hắn như thế nào. Công tác của Ủy ban thể dục thể thao tôi thấy để đồng chí Thôi Quốc Trụ tạm thời quản lý đi.
Lý Trường Vũ nhìn ra thái độ của Từ Quang Nhiên cũng rất mơ hồ, trong lòng y khẳng định đầy mâu thuẫn, muốn xử lý Trương Dương nhưng lại sợ bởi vì xử lý Trương Dương mà đắc tội với vợ chồng Văn Quốc Quyền, nếu tiếp tục phát sinh tranh chấp với y trên vấn đề của Trương Dương thì cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có thể tạm thời treo Trương Dương lên thôi, Lý Trường Vũ đối với tình thế trước mắt của Ủy ban thể dục thể thao hiểu rất thấu triệt, hiện tại Ủy ban thể dục thể thao không có Trương Dương thì đúng là không được. Thôi Quốc Trụ trước đây không có năng lực đó, hiện tại cho dù lại cho hắn một cơ hội, hắn vẫn không có bản sự đó. Còn Từ Quang Nhiên, y chắc không dám làm quá tuyệt tình với Trương Dương, lần trước khi Văn Quốc Quyền đến Bình Hải, trước mặt nhiều người như vậy ủng hộ thằng con nuôi này, Từ Quang Nhiên cho dù bắt được lỗi của Trương Dương, nhiều nhất chỉ là trút giận một chút, di dời sự chú ý một chút mà thôi, chuyện quá đáng y chắc không dám làm, nghĩ tới những điều này, Lý Trường Vũ cũng không lo lắng nữa, bất kể lúc này Trương Dương sinh bệnh là thật là giả, cũng là một chuyện tốt, có thể khiến chuyện hòa hoãn đi, cho mọi người một cơ hội xuống đài, một cơ hội bình tĩnh tự ngẫm lại.
Khi Viên Ba đi vào phòng bệnh, nhìn thấy tiểu hộ sĩ đang đo huyết áp cho Trương Dương, kết quả đo lần này không lý tưởng lắm, huyết áp thấp vẫn đạt tới một trăm tám, Trương đại quan nhân nằm ở trên giường, tinh thần uể oải, miệng lè nhà: Chóng mặt quá, trời đất quay cuồng quá.
Viên Ba nói: Huyết áp cao như vậy, không chóng mặt mới lạ.
Trương Dương cười nói: Anh tới rồi à, buổi trưa tôi mời anh uống rượu.
Tiểu hộ sĩ đo huyết áp cho Vì hắn cả kinh nói: Còn uống ư? Anh không muốn sống nữa à? Huyết áp cao như vậy không thể uống rượu được, rất nguy hiểm lắm, không khéo thành đột quỵ đó.
Trương Dương cười thầm trong lòng, thật ra huyết áp của hắn tất cả đều nằm trong khống chế của hắn, muốn tăng cao, muốn cao thì cao, mà muốn thấp thì thấp, võ công luyện đến mức như Trương đại quan nhân, tùy ý điều tiết khống chế vận hành kinh mạch là chuyện hết sức dễ dàng.
Viên Ba đặt giỏ hoa quả ở đầu giường, Trương Dương nói với hộ sĩ đó: Hộ sĩ Dương, cô mang hoa quả cho các chị em ăn đi, tôi không ăn thứ này.
Tiểu họ sĩ đó cũng không khách khí với hắn, cầm lấy giỏ hoa quả, dặn dò Trương Dương: Anh nghỉ ngơi cho tốt với, nằm yên ở trên giường, đừng có đi đâu hết, huyết áp rất cao, phải nghỉ ngơi trị liệu, tuyệt đối không được hút thuốc uống rượu, hơn nữa cũng không được để tình tự kích động.
Trương Dương gật đầu.
Sau khi hộ sĩ ra khỏi cửa, Viên Ba kéo ghế dựa ngồi xuống bên giường, hắn cười nói: Sao? Đột nhiên bị bệnh à, cậu không phải vẫn luôn khỏe mạnh như nghé con ư?
/2583
|