Trương Dương không ngờ Lưu Diễm Hồng lại tới thăm mình, Lưu Diễm Hồng lần này đến Nam Tích là để tìm hiểu chuyện của Trương Đức Phóng, nghe nói Trương Dương bị bệnh cho nên đặc biệt tới thăm.
Cô ta đối với tình cảnh gần đây của Trương Dương cũng có nghe nói ít nhiều, mỉm cười nói: Ở trong ấn tượng của tôi, cậu hình như chưa bao giờ bị bệnh cả.
Trương Dương nói: Con người ăn ngũ cốc hoa màu, ai có thể cả đời không sinh bệnh được? Bí thư Lưu, chị hôm nay rốt cuộc là tới thăm tôi hay là đến điều tra tôi?
Lưu Diễm Hồng không khỏi bật cười: Cậu đừng sợ hãi, bằng vào cấp bậc hiện tại của cậu, còn chưa tới lượt tôi tới tra hỏi cậu đâu. Cô ta để bó hoa tươi lên tủ ở đầu giường.
Trương Dương đứng dậy rót nước cho cô ta, Lưu Diễm Hồng xua tay, nói: Lạnh quá, tôi cũng không khát.
Trương Dương nói: Chị thật sự là tới chỉ để thăm tôi thôi sao?
Lưu Diễm Hồng lắc đầu nói: Chung Hải Yến bị bắt rồi.
Trương Dương nghe thấy tin tức này không khỏi có chút kinh ngạc, không ngờ Chung Hải Yến nhanh như vậy đã bị bắt rồi, không cần nói cũng biết, phiền toái lần này của Trương Đức Phóng khẳng định rất lớn.
Lưu Diễm Hồng và Trương Đức Phóng quen nhau từ lâu, hơn nữa quan hệ cũng không tồi, đối với kết cục hiện tại Trương Đức Phóng cũng có chút cảm thán, cô ta nói khẽ: Con người ta rất dễ đánh mất chính mình trước tiền tài và sắc đẹp, Trương Đức Phóng trước đây luôn làm phó thủ, chịu đựng từng đấy năm, tới Nam Tích cuối cùng cũng được làm chức chính, không ngờ chưa làm được bao lâu thì lại xảy ra chuyện, rất nhiều người dân đều hâm mộ người làm quan, nhưng lại không biết rằng trên thế giới này, làm quan là nghề mạo hiểm nhất, chỉ hơi không cẩn thận một chút,không những sẽ mất tiền trình và tự do, thậm chí còn phải bồi thường tính mạng.
Trương Dương nghe ra Lưu Diễm Hồng đang nhắc nhở mình, hắn cười nói: Lăn lộn trong quan trường lâu như vậy rồi, gan cũng biến thành càng lúc càng nhỏ, tôi hiện giờ làm gì cũng phải lấy cẩn thận làm đầu.
Lưu Diễm Hồng trợn mắt lườm hắn, nói: Vậy chuyện của Hải Thiên cậu có thể nói rõ, chuyện của Nam Dương Quốc Tế cậu có thể nói rõ không? Gần đây có không ít thư tố cáo cậu, đều là trực tiếp viết lên Ủy ban kỷ luật tỉnh, tôi nhắc cậu, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ toàn diện, một khi làm quan, làm việc không thể dùng cảm tình, ai cũng có quan hệ xã hội các mặt, nhưng nếu như mỗi một quan hệ đều phải chiếu cố, vậy thì cậu trong bất tri bất giác sẽ làm trái với nguyên tắc, trái với kỷ luật, thậm chí là làm trái pháp luật. Ai cũng nói chúng ta làm quan phải lục thân không nhận, thật ra lục thân không nhận chưa chắc đã phải là chuyện xấu gì, thà để người thân và bạn bè mắng cậu, còn hơn là để người dân mắng cậu, chỉ có như vậy thì cậu mới có thể làm quan tốt.
Trương Dương nói: Tôi biết tật xấu của mình, con người tôi tình cảm quá nặng.
Lưu Diễm Hồng không khỏi bật cười: Cậu là đang khen mình hay đang kiểm điểm mình vậy? Những lời này rất đáng để tranh luận, cậu và Yên Nhiên gần đây thế nào rồi? Có liên lạc với nhau không?
Nhắc tới chuyện này, Trương Dương bỗng nhiên linh cơ khẽ động, Sở Yên Nhiên không muốn nghe điện thoại của hắn, nhưng Lưu Diễm Hồng gọi tới thì cô ta sẽ nhấc, Trương Dương vì thế nhờ Lưu Diễm Hồng hỗ trợ gọi một cú một chiếc điện thoại cho Sở Yên Nhiên.
Lưu Diễm Hồng cho rằng Trương Dương là muốn thông qua mình để nối lại tình xưa với Sở Yên Nhiên, tất nhiên là vui vẻ giúp đỡ, nhưng cô ta không biết rằng, Trương Dương chỉ là muốn xác định Sở Yên Nhiên được bình an.
Sở Yên Nhiên quả nhiên nghe điện thoại của Lưu Diễm Hồng, Lưu Diễm Hồng chỉ ân cần thăm hỏi hai câu rồi cười nói: Không phải là cô tìm cháu, là có người nhờ cô gọi điện thoại cho cháu. Cô ta đưa di động coh Trương Dương, Trương đại quan nhân cầm lấy di động, trong nhất thời tim đập bìch bịch, Sở Yên Nhiên ở bên kia thì trầm mặc, nghe ra được là tần suất hô hấp của của cô ta cũng có chút dồn dập.
Trương Dương nói khẽ: Em có khỏe không?
Giọng nói của Sở Yên Nhiên rất bình tĩnh: Vẫn khỏe, còn anh?
Cũng vậy. Trương đại quan nhân trước giờ miệng lưỡi lanh lẹ lúc này không biết vì sao lại trở nên ấp úng. Lưu Diễm Hồng đứng nghe ở bên cạnh không khỏi có chút sốt ruột.
Sở Yên Nhiên nói khẽ: Em còn phải họp...
Được, vậy nói chuyện sau nhé.
Ừ.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã kết thúc cú gọi điện xuyên quốc gia này.
Lưu Diễm Hồng nhìn thấy Trương Dương gác máy, tức giận đến nỗi vươn tay ra ấn một cái vào trán hắn: Thằng ôn cậu sao thế? Một chút thông minh vặt bình thường đâu rồi?
Trương Dương bất lực cười nói: Mọi người đều bận mà.
Lưu Diễm Hồng nói: Con gái là cần phải lừa, cậu không phải là làm quan làm tới ngu người rồi chứ hả?
Trương Dương nói: Biết cô ấy bình an vô sự là được rồi.
Lưu Diễm Hồng cũng cảm thấy Trương Dương có chút kỳ quái, nói khẽ: Cậu hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy?
Trương Dương cầm mức thư đe dọa được gửi từ nước Mỹ đưa cho Lưu Diễm Hồng, Lưu Diễm Hồng giở ra xem, cũng sợ đến giật nảy mình, ngạc nhiên nói: Cái này... là ai làm vậy?
Trương Dương lạnh lùng nói: Nếu tôi biết là ai, tôi sớm đã giết tới lôi hắn ra rồi.
Lưu Diễm Hồng nói: Cho nên cậu mới lo lắng cho Yên Nhiên?
Trương Dương nói: Hy vọng chỉ là một trò đùa, tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy mình ở Mỹ hình như không có kẻ thù nào cả?
Lưu Diễm Hồng nói: Có thể là cậu đắc tội với người ta nhưng bản thân mình lại không rõ.
Trương Dương nói: Muốn làm tốt công tác, luôn sẽ đụng chạm tới lợi ích của một số người, chỉ cần tôi tiếp tục lăn lộn trong thể chế, sau này khó tránh khỏi đắc tội với người khác.
Lưu Diễm Hồng cười nói: Cho nên tôi đã nói từ trước rằng cậu thích hợp làm công tác của Ủy ban kỷ luật mà, công tác của chúng tôi chính là đắc tội với người ta, loại người không sợ đắc tội với người khác như cậu, rất thích hợp vào đội ngũ của chúng tôi, thế nào? Cân nhắc một chút, tới Ủy ban kỷ luật tỉnh công tác đi. Lưu Diễm Hồng là thật lòng hân thưởng Trương Dương, mắt thấy Tằng Lai Châu sắp về hưu, chuyện cô ta tiếp nhận chức bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh đã thành định cục, bên cạnh Lưu Diễm Hồng cũng thiếu một tướng tài đắc lực, nếu Trương Dương có thể công tác dưới trướng cô ta, công tác về sau khai triển khẳng định sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Trương Dương lắc đầu nói: Bản thân tôi quản mình còn không xong, cô bảo tôi Trương Dương Ủy ban kỷ luật công tác, không biết sẽ mang đến cho cô bao nhiêu phiền toái, hơn nữa, tôi hiện tại có bệnh trong người, tôi trước tiên phải nghỉ dưỡng cho khỏe đã, có sức khỏe tốt mới có thể phụng hiện thanh xuân và nhiệt tình của tôi, tôi không muốn làm liệt sĩ trẻ đâu.
Lưu Diễm Hồng gắt: Nói năng linh tinh, tôi sao chẳng thấy cậu giống có bệnh gì cả, có phải là giả vờ không?
Trương Dương cười nói: Bí thư Lưu, Lưu đại tỷ, chị ruột của tôi, chị là phó bí thư Ủy ban kỷ luật, nói năng phải có trách nhiệm chứ, những lời này nếu truyền ra ngoài, tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch dâu. Thằng ôn này không quên kéo gần quan hệ với Lưu Diễm Hồng.
Lưu Diễm Hồng bật cười: Cậu đó, phiền phức đều là tự mình chuốc lấy. Cô ta lần này tới còn có một việc chuyện rất trọng yếu, chính là liên quan tới vụ án con trai và vợ của Phó Liên Thắng tử vong, Lưu Diễm Hồng nói: Trương Dương, tôi nghe nói khi tiểu khu Hướng Dương phát sinh vụ nổ khí ga, cậu cũng có mặt ở hiện trường.
Trương Dương gật đầu nói: Lúc ấy tôi đưa bí thư Lý của Ủy ban kỷ luật về nhà cha mẹ y, vừa hay nhìn thấy chuyện này, sao? Chuyện này có manh mối gì à?
Lưu Diễm Hồng nói: Cảnh sát căn cứ vào điều tra ở hiện trường và báo cáo nghiệm thi đã đưa ra kết luận, chứng minh của hai người chết là vợ và con gái của Phó Liên Thắng, hơn nữa hai người bọn họ đều là bị giết từ trước, sau đó hung phạm mới chế tạo hiện trường hoả hoạn.
Trương Dương cũng không kinh ngạc với kết luận này, hôm ấy ở hiện trường xảy ra vụ án, Triệu Quốc Cường qua khám tra hiện trường cũng đã đưa ra kết luận này.
Lưu Diễm Hồng nói: Vụ án của Đường Hưng Sinh đã qua lâu rồi, Phó Liên Thắng và Chu Tiếu Nguyệt cũng cùng chết ở nhà khách chính phủ thành phố Tĩnh Hải, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, rốt cuộc là ai hạ thủ với vợ và con gái y?
Trương Dương nói: Lúc ấy bí thư Lý nhận được một cú điện thoại của Đường Hồng Anh, Đường Hồng Anh nói rằng đang nắm trong tay một số chứng cớ, có thể chứng minh là chồng của cô ta bị vu hãm.
Lưu Diễm Hồng gật đầu nói: Tôi đã từng nói chuyện này với bí thư Lý rồi, từ tình huống hiện tại cho thấy, chính những chứng cớ mà Đường Hồng Anh nói đã hại chết cô ta, chúng tôi trước đây đã phân tích vu án, cho rằng Phó Liên Thắng là đồng lõa của Đường Hưng Sinh, y sắm vai trò lính hầu, bởi vì Chu Tiếu Nguyệt đã uy hiếp đến sự an toàn của Đường Hưng Sinh, cho nên Đường Hưng Sinh muốn bảo Phó Liên Thắng giết cô ta, nếu chứng cớ mà Đường Hồng Anh đang nắm là nhắm vào Đường Hưng Sinh, như vậy Đường Hưng Sinh đã trốn ra nước ngoài vì sao ngay lập tức biết được chuyện này? Muốn giết chết cô ta? Chuyện này căn bản là không thể nào nói một cách hợp lý được, tội hành của hắn đều đã bại lộ, hắn vì sao còn phải xuống tay đi giết hai mẹ con đáng thương đó?
Trương Dương nói: Chị thấy sao?
Lưu Diễm Hồng nói: Vụ án của Đường Hưng Sinh có lẽ chỉ là một góc của núi băng, trừ Đường Hưng Sinh ra, nói không chừng còn có người khác có liên quan tới chuyện này, Đường Hồng Anh nhất định đã phát hiện ra gì đó, mà phát hiện của cô ta đã khiến cho nhân vật một mực ẩn nấp đằng sau cảm thấy lo lắng, cho nên mới hạ sát thủ giết cô ta.”
Trương Dương nói: Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng cuộc trò chuyện giữa Đường Hồng Anh và bí thư Lýđã bị ai nghe trộm? Đây là chuyện mà Trương Dương thủy chung vẫn không nghĩ ra.
Lưu Diễm Hồng nói: Cảnh sát trong lúc điều tra hiện trường đã phát hiện điện thoại trong nhà Đường Hồng Anh bị người ta nghe lén, chắc là khi cô ta trò chuyện với bí thư Lý, nội dung đã bị người khác biết được, cho nên mới thúc đẩy đối phương giết chết cô ta.
Trương Dương nói: Hiện tại Đường Hồng Anh đã chết,chứng cớ mà cô ta nói tất nhiên cũng không tìm thấy, muốn biết bí mật này, chỉ có thể trước tiên truy bắt Đường Hưng Sinh về quy án, chích cần phải bắt được con cá lớn Đường Hưng Sinh này, hắn sẽ khai rõ tất cả ra.
Lưu Diễm Hồng thở dài nói: Căn cứ vào tin tức mà chúng tôi có được, Đường Hưng Sinh từng xuất hiện ở tỉnh Quebe Canada.
Trương Dương nói: Nếu đã phát hiện tung tích của hắn vậy vì sao không bắt hắn về?
Lưu Diễm Hồng nói: Trung Quốc và Canada không có điều lệ dẫn độ, chính là vì nguyên nhân này, rất nhiều quan viên trong nước sau khi xảy ra chuyện, nơi đầu tiên lựa chọn bỏ trốn chính là Canada. Đường Hưng Sinh này rất giảo hoạt, hắn xuất thân cảnh sát, tính tình rất cảnh giác, ở Canada chỉ ru rú trong nhà, chúng tôi chỉ bước đầu kết luận hắn ở Canada, về phần địa điểm đặt chân cụ thể của hắn thì chúng tôi cũng không nắm rõ.
Trương đại quan nhân thần thần bí bí nói: Chẳng lẽ chị không biết có một ngành tên là Quốc An ư? Loại chuyện này nên giao cho bọn họ đi làm, tiện thì bắt hắn về, nếu như không tiện, tìm tới một tên hỗn đản, hành quyết ngay tại chỗ, dù sao có bắt hắn về nước thì cũng để bắn thôi mà.
Lưu Diễm Hồng nói: Chuyện nếu đơn giản giống như suy nghĩ của cậu thì tốt quá rồi, Trương Dương, tôi muốn nhờ cậu giúp liên hệ với người nhà của Chu Tiếu Nguyệt, vụ án này chúng tôi muốn điều tra lại từ đầu, cái chết của mẹ con Đường Hồng Anh khiến tôi cảm thấy vụ án này phức tạp hơn nhiều so với dự đoán của chúng, Nam Tích có thể còn có quan viên khác liên quan tới chuyện này.
Trương Dương nói: Tôi đã liên hệ với cô ta rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa liên hệ được, Chu Tiếu Nguyệt là học giả đại dương học, bình thường hay ở tận hải đạo xa xôi làm nghiên cứu khoa học, không biết lúc nào mới có thể quay về Australia, nói cách khác, chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.
Lưu Diễm Hồng nói: Chuyện này nhờ vào cậu vậy, biểu hiện cho tốt vào, nếu cậu có thể giúp tôi tra rõ vụ án này, cũng tính là là lấy công chuộc tội, tôi sẽ giúp câu nói tốt vài câu.
Trương Dương nói: Tôi phạm sai lầm ư?
Lưu Diễm Hồng mỉm cười nói mỉm cười nói: Cậu có phạm sai lầm hay không thì do Ủy ban kỷ luật định đoạt.
Chung Hải Yến sa lưới khiến chuyện của khách sạn Hải Thiên cuối cùng đã rẽ mây nhìn trời, Hải Thiên trong thời kỳ Đoàn Kim Long quản lý, dưới sự bao che của Trương Đức Phóng, các loại hoạt động kinh doanh phi pháp dần dần bại lộ, từng hoạt động trái với pháp luật liên tiếp bị Ủy ban kỷ luật thành phố Nam Tích tra ra, bí thư Lý Bồi Nguyên của Ủy ban kỷ luật tự mình tiến hành thẩm vấn Trương Đức Phóng, Lý Bồi Nguyên vẻ mặt tràn ngập đau lòng và tiếc hận: Đồng chí Đức Phóng, anh biết rõ mỗi một chuyện trên đây, những chuyện này anh có từng làm hay không, rốt cuộc có phải là sự thật hay không?
Trương Đức Phóng đã mất đi tinh khí thần ngày xưa, tóc rối bù, hai mắt lõm sâu, ánh mắt cũng có chút dài dại, y đọc kỹ những hành vi phạm tội được đưa ra mấy lần, có một số việc gần như chỉ là bí mật giữa Chung Hải Yến và y, Đoàn Kim Long không thể nào biết được, Ủy ban kỷ luật có thể nắm giữ được những tình huống này, chứng tỏ Chung Hải Yến đã bị bắt, cô ta khẳng định đã khai ra không ít chuyện, nữ nhân quả nhiên là sinh vật không đáng tin nhất trên đời, Trương Đức Phóng chậm rãi đẩy những giấy tờ này sang một bên, nói khẽ: Có thuốc không?
Lý Bồi Nguyên lấy hộp thuốc lá ra, rút ra một điếu thuốc đưa cho y, lại lấy bật lửa ra châm cho Trương Đức Phóng.
Trương Đức Phóng cúi đầu, ghé điếu thuốc vào ngọn lửa rồi dùng sức hít hai hơi, trong khói thuốc ngập ngụa, nhìn thấy trong trong hai mắt Trương Đức Phóng có ánh lệ, không biệt là thật sự rơi nước mắt hay là bị khói thuốc hun cay. Trương Đức Phóng không nói gì, chỉ hít hết hơi này đến hơi khác, điếu thuốc rất nhanh chỉ còn lại một nửa.
Lý Bồi Nguyên lẳng lặng nhìn y, nói khẽ: Chung Hải Yến đã sa lưới.
Giọng nói của Trương Đức Phóng có chút khàn khàn: Tôi biết rồi.
Lý Bồi Nguyên nói: Tôi thật sự nghĩ không thông, anh là cục trưởng công an, anh là một người chấp pháp, vì sao biết pháp mà phạm pháp? Chuyện của Đường Hưng Sinh chẳng lẽ không cho anh chút hồi chuông cảnh tỉnh nào ư? Vì sao các anh lại cứ nối đuôi nhau đi theo con đường này?
Trương Đức Phóng nói khẽ: Tôi rất hối hận, có nhưng lúc, lòng tham chỉ nảy sinh trong một ý nghĩ, mà mầm móng tham lam một khi đã manh nha, rất nhanh sẽ lớn thành một cây đại thụ ở trong lòng, tôi không khống chế được, tôi đã phạm một sai lầm không thể tha thứ,
Lý Lý Bồi Nguyên nói: Sai lầm gì?
Tôi không nên tin đàn bà.
Lý Bồi Nguyên nhíu mày, Trương Đức Phóng không ngờ hối hận về chuyện này, y thở dài nói: Trương Đức Phóng, tôi rất thất vọng, anh đã tới nước này, không ngờ vẫn chưa biết mình rốt cuộc sai ở đâu?
Trương Đức Phóng nói: Hiện tại nói gì cũng muộn rồi, khi Đường Hưng Sinh bị truy bắt, tôi thật sự không hiểu được hắn, hắn là cảnh sát, vì sao lại lưu lạc tới mức trở thành một tội phạm giết người, vì sao y có thể nhẫn tâm giết chết một một người đàn bà đã từng chung chăn gối với y? Hiện tại thì tôi hiểu được rồi.
Lý Bồi Nguyên nói: Anh hối hận vì đã không giết chết Chung Hải Yến để diệt khẩu?
Trương Đức Phóng cười cười lắc đầu: Tôi không máu lạnh như vậy, cho nên tôi mới ngồi ở đây, còn Đường Hưng Sinh thì tiêu dao ở hải ngoại, lòng người thật sự là không được quá lương thiện.
Lý Bồi Nguyên tức giận nói: Nghe lại những lời mà anh nói đi, anh còn giống một đảng viên không? Đảng và quốc gia đã bồi dưỡng anh nhiều năm như vậy, anh chẳng lẽ không cảm thấy hối hận vì hành vi của mình ư?
Trương Đức Phóng ngẩng đầu lên: Tôi ở trong thể chế làm mười sáu năm trời, tôi đã từng thấy đủ mọi loại tội phạm, cũng gặp đủ mọi loại cán bộ, nhưng hiện tại nghĩ lại, giữa bọn họ không có quá nhiều sự khác biệt, tội phạm khi phạm tội vì lòng tham của mình, bọn họ còn biết lo lắng sợ người khác phát hiện, bọn họ sẽ căng thẳng, thấp thỏm bất an, thậm chí còn cảm thấy nhục nhã, mà có một số cán bộ, bọn họ rõ ràng đang thỏa mãn lòng tham của mình, nhưng lại rất đường hoàng, quang minh chính đại giống như mình vì quốc gia, vì nhân dân làm ra rất nhiều cống hiến to lớn. Tôi bị bắt, không phải là vì tôi làm sai, mà là bởi vì vận khí của tôi không tốt, phóng mắt khắp thể chế Nam Tích, ai dám nói rằng mình thanh bạch? Ai dám nói rằng tất cả những gì mà mình là đều là vì nhân dân, vì quốc gia, trước giờ trưa từng mưu cầu một tơ một hào tư lợi nào? Bí thư Lý, anh có dám vỗ ngực nói ra câu này không?
Lý Bồi Nguyên ngây ra một thoáng, môi giật giật, nhưng thủy chung không lên tiếng.
Trương Đức Phóng nói: Anh không dám nói, không ai dám nói cả, trộm một vạn đồng là ăn trộm, trộm một phân tiền cũng là ăn trộm, anh trộm một trăm vạn, nhưng làm một cách thần không biết quỷ không hay, không ai biết được, người khác chẳng những sẽ không nói anh là trộm, ngược lại còn còn có thể hâm mộ anh, bội phục anh, tôi thừa nhận, tôi là trộm, đánh cắp lợi ích của quốc gia, lợi ích của nhân dân, không đếm xỉa gì đến quốc gia, không đếm xỉa gì đến người dân, nhưng những quan viên như các anh, ai có tư cách chỉ trích tôi? Ai dám nói rằng bản thân mình trong sạch? Chỉ là măm mươi bước cười một trăm bước mà thôi.
Lý Bồi Nguyên tức giận nói: Trương Đức Phóng, anh khiến tôi rất thất vọng.
Trương Đức Phóng lắc đầu, hắn vén tay áo trái lên, ấn tóp thuốc cầm lên nhưng chưa hút hết lên da, một mùi thịt cháy trong nháy mắt tràn ngập trong không khí trong căn phòng, da thịt ở khóe mắt Lý Bồi Nguyên giật giật. Trương Đức Phóng nói khẽ: Tất cả đều là giả, chỉ có đau khổ là chân thật nhất...
Aishwarrya mở to mắt, nhìn thấy Trương Dương đang ngồi ở bên cạnh mình, cô ta bật cười, giống như bông hoa tuyết liên trên núi tuyết: Anh tới rồi à?
Trương Dương cười nói: Bác sĩ Vu nói cuộc phẫu thuật thành công, thể chất của bản thân cô rất tốt, hi vọng hoàn toàn bình phục là rất lớn.
Aishwarrya chớp chớp đôi mắt màu xanh lục, nói khẽ: Cám ơn anh...
Trương Dương cười nói: Không cần cảm ơn tôi, nên cám ơn bác sĩ Vu mới đúng, cô muốn ăn gì? Tôi đi mua cho cô.
Aishwarrya mỉm cười nói: Lưỡi vịt hun khói.
Trương Dương bật cười ha ha.
Aishwarrya nói khẽ: Cô ta sao rồi?
Trương Dương lập tức hiểu rằng cô ta trong miệng Aishwarrya là Phạm Tư Kì, hắn do dự một chút, không biết có nên nói chuyện Phạm Tư Kì mắc bệnh cho cô ta biết hay không.
Aishwarrya nói: Vừa rồi luật sư Cao đến thăm tôi. Nói với tôi rằng cô ta cũng nằm cùng một bệnh viện với tôi, bệnh tình rất nghiêm trọng.
Trương Dương nói: Không có gì đâu, bác sĩ nói là không có nguy hiểm tới tính mạng. Trong lòng mắng thầm Cao Liêm Minh nhiều chuyện, cái gì cũng nói ra hết.
Aishwarrya nói: Chuyện giữa tôi và cô ta, anh chắc là biết rồi, lần trước tôi lừa cô ta, tôi nói tôi không hận cô ta, kỳ thật trong lòng tôi rất hận cô ta, tôi đã quy hết toàn bộ tao ngộ mà tôi gặp phải lên người cô ta, nhưng hiện tại, tôi thật sự không hận cô ta, không phải là bởi vì cô ta đã làm gì cho tôi, mà là tôi thật sự vứt bỏ được khúc mắc đó rồi.
Trương Dương gật đầu, vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay cô ta, an ủi: Đừng nghĩ nhiều, sau này có cơ hội nói những chuyện này mà.
Aishwarrya nói: Trương Dương, cám ơn anh đã cho tôi hi vọng, kỳ thân con người chỉ cần là có hi vọng, trong lòng sẽ biến thành khoan dung bình hòa.
Trương Dương mỉm cười, nói: Vì những lời này của cô, tôi hiện giờ sẽ đi mua lưỡi vịt về cho cô ăn.
Vu Tử Lương lúc này tới kiểm tra phòng, nhìn thấy Trương Dương, ông ta không khỏi cười nói: Tôi vừa rồi đi tìm cậu, phát hiện cậu không có mặt, thì ra cậu đến đây.
Trương Dương cười cười đứng dậy.
Vu Tử Lương kiểm tra tình huống của Aishwarrya một chút, rồi cùng Trương Dương rời khỏi đó, đi ra ngoài cửa, Vu Tử Lương có chút khó hiểu nói: Huyết áp của cậu sau thế? Thấp nhất là 180mmHg, thật sự là quá dọa người.
Trương Dương cười nói: Tôi cũng không hiểu vì sao lại vậy.
Ánh mắt Vu Tử Lương tràn ngập hoài nghi nhìn hắn: Tự cậu cũng không giải quyết được ư?
Trương Dương nói: Ông có từng nghe nói tới câu y giả không tự chữa chưa?
Vu Tử Lương cười cười, ông ta biết chuyện cao huyết áp của Trương Dương khẳng định có điều kỳ quái, có điều ông ta cũng không hỏi tới cùng, với trình độ của Trương Dương, cho dù là thật sự bị cao huyết áp thì hắn cũng có thể tự chữa khỏi. Vu Tử Lương nói: Phẫu thuật rất thành công, phương thuốc cậu kê tôi cũng đưa cho người nhà cô ấy rồi, trong ba tháng chắc có thể nhìn thấy một số hiệu quả, chuyện bên tôi đều giao cho viện trưởng Chung, ngày mai tôi phải trở về Giang Thành, viện trưởng Chung sẽ kịp thời thông báo tình huống của Aishwarrya cho tôi, muốn quay lại đây chắc phải là qua năm mới.
Trương Dương gật đầu: Bác sĩ Vu vất vả rồi.
Vu Tử Lương nói: Không có gì vất vả cả, phẫu thuật chỉ là bắt đầu, quan trọng nhất là trị liệu hồi phúc về sau, cái này thì phải dựa vào cậu.
Trương Dương nói: Đại khái cần quá trình khôi phục một tháng, chờ điều kiện sức khỏe của cô ta cho phép, tôi sẽ tiến hành trị liệu châm cứu cho cô ta, giúp công năng tứ chi của cô ta sớm ngày khôi phục bình thường.
Vu Tử Lương đã nhiều lần chứng kiến y thuật thần hồ kì kĩ của Trương Dương, đối với hắn tràn ngập tin tưởng, vỗ vai hắn nói: Cậu thật sự nên phổ biến y thuật của mình, để nhiều người được trị liệu hơn.
Trương Dương cười nói: Chờ tôi tương lai nhàn hạ, có lẽ tôi sẽ viết một quyển sách về châm cứu.
Vu Tử Lương cười nói: Tôi nhất định sẽ là người đầu tiên đi mua, hơn nữa còn bắt cậu phải ký tên lên trên nữa.
Di động của Trương Dương đột nhiên đổ chuông, hắn bắt máy, một giọng nói khàn khàn từ bên trong truyền đến: Nhận được thư chưa?
Trong lòng Trương Dương không khỏi thắt lại, hắn đi sang một bên, tới cuối hành lang mới nói khẽ: Mày là ai?
Chúng ta vốn không quen nhau, nhưng mày lại hủy đi tất cả của tao.
Trương Dương nói: Có gan làm không có gan nhận à?
Mày có phải rất khẩn trương hay không? Trên đời này thật ra có rất nhiều chuyện mà mày không nắm được trong tay đâu.
Trương Dương nói: Còn không chịu nói mày là ai nữa thì tao sẽ cúp máy đó.
Đừng vội cúp máy, điện thoại vượt biên giới đắt lắm đó.
Vẻ mặt của Trương Dương càng lúc càng nghiêm trọng, hắn nhìn đồng hồ, năm giờ ba mươi phút chiều.
Tiết tấu thanh âm của đối phương rất trầm thấp: Mày đã từng tới thác nước Niagara chưa?
Tim Trương Dương như nhảy lên tới tận cuống họng, trong đầu hắn bỗng nhiên nhớ lại giọng nói của Cố Giai Đồng, ngày mai sẽ giành thời gian tới thác nước Niagara chơi, nghe nói cảnh sắc mùa đông ở nơi đó rất đẹp, là một thế giới băng tuyết.
]Đối phương nói khẽ: Hiện tại là mùa đông, nhiệt độ không khí nơi này rất thấp, ngày hôm qua trời đổ tuyết lớn, toàn bộ thác nước Niagara từ trên xuống dưới đều đóng băng, nơi này hoàn toàn trở thành một thế giới băng tuyết, mày có thể nhìn thấy cảnh tuyết muôn hình vạn trạng, năm nay hàn lưu đặc biệt mạnh, toàn bộ thác nước tất cả đều bị đóng băng, nơi này rất giống đông bắc của Trung Quốc chúng ta.
Trương Dương nói: Mày muốn làm gì? Giọng nói của hắn có chút run run.
Mày sợ à? Mày nhất định là nghĩ ra gì đó rồi phải không, đương nhiên sẽ không phải là chuyện tốt gì rồi, tao muốn báo thù.
Trương Dương cố gắng nhắc nhở mình phải bình tĩnh, hắn nói khẽ: Mày muốn báo thù thì tới tìm tao, tao sẽ cho mày một cơ hội báo thù mặt đối mặt.
Đối phương bật cười ha ha: Tao không thích chính diện giao phong, tao thích xuống tay ở sau lưng người khác, thích trốn ở trong góc tối, lặng lẽ thưởng thức vẻ mặt đau long muốn chết của mày, mày nhất định là rất yêu cô ta? Một công dân Trung Quốc biến mất trong một trận bão tuyết, mày nói xem liệu có dẫn tới sự chú ý của chính phủ Mỹ không?
Trương Dương ấn núi ghi âm của di động, hắn gằn từng chữ: Mày nghe rõ cho tao, bất kể mày là ai? Mày muốn báo thù thì cứ tìm tao, nếu mày dám làm tổn hại đến một sợi tóc của cô ấy, ta dù phải tìm khắp chân trời góc biển cũng phải bằm vằm mày thành vạn mảnh.
Chậc chậc, mày khẩn trương quá đấy, xem ra tao đúng là không tìm lầm mục tiêu, tao sợ quá, mày tới tìm tao đi, tao ở Mỹ, ở đây trời lạnh đất cóng, giờ là năm giờ sáng, hôm qua bão tuyết vừa dừng, rất nhiều người đang nhân lúc nhiệt độ thấp tới Niagara xem mặt trời mọc, mặt trời mọc của thế giới băng tuyết đẹp lắm, mày tới đi, tao đảm bảo mày nhất định sẽ suốt đời khó quên. Nói xong gã liền gác máy.
Trong lòng Trương Dương nặng như đổ chỉ, không ngừng trầm xuống, hắn cảm thấy sợ hãi trước nay chưa có, hắn nhanh chóng ấn số điện thoại của Cố Giai Đồng.
Sau khi điện thoại đổ chuông mấy tiếng, Cố Giai Đồng cuối cùng cũng nhấc máy, cô ta rất kinh ngạc vì Trương Dương lúc này lại gọi tới: Trương Dương, sao gọi sớm thế? Nói xong cô ta lại bật cười: Em quên mất, ở Nam Tích giờ còn chưa tới tối nhỉ? New York mà cô ta đang ở chênh Bắc Kinh mười hai tiếng, hiện tại ở chỗ cô ta mới là năm giờ rươi sáng, còn ở bên Trương Dương chưa tới sáu giờ tối.
Trương Dương khẩn trương nói: Giai Đồng, em đang ở Niagara à?
Cố Giai Đồng nói: Em đang trên đường tới thác nước Niagara đây, tối hôm qua có bão tuyết, tuyết tích rất dầy, bọn em xuất phát từ rất sớm, đang định đi thưởng thức cảnh mặt trời mọc ở thác nước, em nghĩ nhất định là sẽ rất tráng lệ.
Trương Dương nói: Em hãy nghe lời anh, đừng đi đâu ả, lập tức quay về.
Cố Giai Đồng kinh ngạc nói: Anh sao vậy? Em đi cùng với bạn mà.
Trương Dương khẩn trương dùng tay đấm vào vách tường: Anh vừa nhận được một cú điện thoại đe dọa, có người muốn gây bất lợi cho em, hắn biết em đang tới Niagara, hắn muốn thương hại đến em.
Cố Giai Đồng cười nói: Trương Dương, trị an của nước Mỹ không kém như anh nghĩ đâu, huống chi ở bên cạnh em còn có hai người bạn nữa, anh yên tâm đi, em sẽ cẩn thận.
Không, anh nghe ra mà, đó không phải là một trò đùa, Giai Đồng.
Cố Giai Đồng tựa hồ gặp chuyện gì đó, cô ta nói khẽ: Anh chờ một chút nhé, hình như xe jeep bị lún tuyết rồi.
Trương Dương lớn tiếng nói: Đừng gác máy, em mau quay về đi... Đột nhiên điện thoại gián đoạn.
Trương Dương gọi lại, đường dây không liên lạc được, Trương Dương khẩn trương đến cực điểm, hắn đi đi lại lại trong hành lang, gọi cho Cố Giai Đồng hết lần này đến lần khác. Nhưng mãi không có ai nhấc máy, qua khoảng mười phút, Cố Giai Đồng mới gọi lại.
Trương lo đến mức đầu đầy mồ hôi: Giai Đồng, em không sao chứ?
Đương nhiên là không sao rồi, bọn em gặp chút phiền phức, xe jeep chết máy, cũng may mà gặp cảnh sát, bọn họ dùng xe tải kéo xe của bọn em tới thị trấn nhỏ ở bên dưới để sửa xe.
Trương Dương thở dài nhẹ nhõm, nói: Em không sao thật ư?
Không sao mà, yên tâm đi, anh đừng lo lắng, lại nổi gió tuyết rồi, bọn em quyết định không đi ngắm mặt trời mọc nữa, sau khi trở về sẽ chuẩn bị một chút, em ngày mai sẽ về nước ngay, được chưa nào? Cố Giai Đồng nghe ra sự lo lắng của Trương Dương.
Trương Dương nói: Tốt, anh sẽ tới sân bay đón em.
Cố Giai Đồng nói: Trương Dương, anh đừng sợ, em sẽ tự chiếu cố cho mình thật tốt. Tín hiệu di động tựa hồ không được tốt, cô ta nói đứt quãng: ... Đợi em về thị trấn sẽ gọi lại cho anh.
Trương Dương gác máy, hắn giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, di động lại đổ chuông, Trương Dương nhấc máy: Alo!
Mày vẫn chưa tới Niagara à, thật sự là đáng tiếc nuối, mày chưa từng nhìn thấy nước sông Niagara cuồn cuộn từ hồ Erie chảy đến, đổ xuống vuông góc theo độ cao năm mươi thước, nước giống như là ngân hà từ chín tầng tời đổ xuống vách núi đen, tiếng vang đinh tai nhức óc có thể truyền ra ngoài vài dặm, khí thế bàng bạc, lôi đình vạn quân, chỉ có đến nơi này, mày mới có thể ý thức được lực lượng của thiên nhiên, mày mới có thể cảm thấy được sự nhỏ bé của nhân loại.
Mày câm miệng lại.
Mày không muốn biết tao là ai à? Tao nói cho mày biết, tao có thể khiến mày đau đớn, tao có thể chi phối sự sống chết của cô ta, trong ngày tuyết rơi lớn như thế này, xe jeep hỏng trong tuyết, đúng là một chuyện xui xẻo, đúng không nào.
Nội tâm Trương Dương khẩn trương đến cực điểm: Dừng tay lại đi, tao sẽ quên tất cả những gì mà mày đã làm, nếu như mày dám làm thương hại đến cô ấy, chuyện hôm nay phát sinh trên người cô ấy, tao sẽ trả gấp mười gấp trăm lần lên người mày.
Ha ha ha ha! Đối phương phát ra một tràng cười, gã nói khẽ: Từ vị trí hiện tại của tao có thể nhìn thấy xe của cô ta đang men theo bờ sống Niagara chậm rãi mà đi, đi rất chậm, xe jeep cố định trên xe tải, phía trước là một ngã rẽ, còn phải lên dốc, xe jeep bị hỏng sao lại đứt khỏi xe tải trượt xuống dưới? Bên dưới là vực sâu không thấy đáy, rơi xuống rồi, rơi xuống rồi, tao đang nghe thấy tiếng hét tuyết vọng của cô ta...
Trương Dương gác máy, thần kinh của hắn tê dại, ngón tay run rảy bấm số, nhưng điện thoại của Cố Giai Đồng không có tín hiệu.
Yên tĩnh, yên tĩnh như bãi tha ma, đối phương lại gọi điện thoại tới, không đợi hắn lên tiếng, giọng nói lạnh lùng của Trương Dương chậm rãi vang lên: Nếu Giai Đồng xảy ra chuyện gì, mày phải chết, tất cả thân nhân của mày cũng sẽ chết hết.
Tao ở Niagara chờ mày, nếu mày dám tới, à không, mày nhất định sẽ tới, bởi vì mày rất nhanh sẽ nhận được tin báo tử của cô ta.
Trương Dương gác mày, hắn vô lực ngồi, trong đầu tất cả đều là khuôn mặt tuyệt vọng của Cố Giai Đồng đang chớp động, đầu óc hắn rất loạn, không biết mình nên làm như thế nào, gọi điện thoại cho Cố Giai Đồng thì không được, hắn phải đi Mỹ, hắn phải tới Niagara, hắn muốn tận mắt nhìn thấy xem Cố Giai Đồng có bình an hay không. Nhưng hắn hiện tại đang ở Trung Quốc, không nói đi là đi được.
Trương Dương nhớ tới Quốc An, nhưng hắn lập tức lại phủ quyết, một khi vận dụng quan hệ của Quốc An, thế tất sẽ liên hệ với lợi ích của quốc gia, chuyện này khả năng ảnh hưởng sẽ rất lớn, hắn lại nghĩ tới mẹ nuôi La Tuệ Ninh, với năng lực của cha nuôi Văn Quốc Quyền đưa mình đi Mỹ cũng không khó, nhưng nếu bọn họ ra mặt làm chuyện này, thế tất sẽ tạo thành ảnh hưởng cho bọn họ, Trương Dương nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng nghĩ tới Hà Trường An, Hà Trường An nhân mạch rất rộng, các phương diện đều có quan hệ nhất định, hắn từng giúp Hà Trường An giải cứu Tần Manh Manh và Tần Hoan ra nước ngoài, chỉ cần mình đề xuất yêu cầu, Hà Trường An khẳng định sẽ không cự tuyệt.
Trương Dương đứng thẳng dậy, đau thương và phẫn nộ tràn ngập nội tâm hắn, nếu Giai Đồng thật sự gặp chuyện gi không may, hắn nhất định phải tìm được tên hung thủ đó. Hắn không dám tiếp tục nghĩ nữa, không biết cái đợi hắn sẽ là gì?
Hà Trường An sau khi nhận được điện thoại của Trương Dương, không hỏi hắn vì sao lại muốn đi Mỹ, y nói khẽ: Cậu yên tâm, tôi trong thời gian ngắn nhất sẽ làm tốt tất cả thủ tục cho cậu, muộn nhất là ngày mai cậu có thể lên máy bay tới Mỹ.
Trương Dương nói khẽ: Tôi không đợi được tới ngày mai.
Hà Trường An cảm thấy được nhất định có biến cố trọng đại phát sinh trên người hắn: Tôi sẽ thu xếp cho cậu, cậu hiện tại tới Thượng Hải đi.
Từ thời khắc này, Trương Dương đã mất đi tất cả liên hệ với Cố Giai Đồng, trừ Hà Trường An ra, không ai biết hắn đi đâu.
Cố Doãn Tri ngày hôm sau nhận được điện thoại từ Mỹ, là tổng lãnh sự quán Trung Quốc ở New York gọi tới, tổng lãnh sự Thư Anh Hằng là lão bằng hữu của Cố Doãn Tri, y mang theo sự thương xót và tiếc nuối nói với Cố Doãn Tri: Doãn Tri huynh, tôi thật sự rất tiếc phải báo với anh một chuyện.
Cố Doãn Tri từ trong giọng nói trầm trọng của Thư Anh Hằng mẫn cảm phát giác ra gì đó, ông ta cố gắng trấn định, nói: Chuyện gì vậy? Có phải là có liên qua tới Giai Đồng không? Trước khi Cố Giai Đồng đi Mỹ, Cố Doãn Tri còn đặc biệt bảo con gái tới lãnh sự quán New York gặp Thư Anh Hằng, thay ông ta thăm hỏi vị bạn cũ này.
Thư Anh Hằng nói: Giai Đồng sáng sớm ngày hôm qua cùng hai người bạn tới thác nước Niagara ngắm cảnh mặt trời mọc, trên đường gặp bão tuyết, bọn họ lái xe jeep, từ đường quốc lộ ở ven sông mất khống chế rơi xuống vực, trước mắt cảnh sát đang khẩn trương đang tiến hành công tác tìm kiếm, bởi vì gió tuyết rất lớn, công tác tìm kiếm tiến triển không được thuận lợi...
Những lời nói tiếp theo Cố Doãn Tri không nghe được câu nào, tay cầm ống nghe của ông ta run nhè nhẹ, hai mắt đỏ lựng, tay trái vịn vào bàn uốn trà để người không khuỵu xống. Một lúc sau, tiếng gọi của Thư Anh Hằng mới lay tỉnh ông ta từ trong trạng thái thất hồn lạc phách. Cố Doãn Tri ép mình phải nén bi thương, nói: Có hy vọng gì không?
Thư Anh Hằng không nói gì, chỉ thở dài.
Cố Doãn Tri nói: Anh Hằng, tận hết nỗ lực để tìm nó, sống, tôi muốn thấy người, chết, tôi mà thấy xác.
Doãn Chi huynh, tôi sẽ tận sức.
Cố Doãn Tri gác điện thoại, lập tức ấn số gọi vào số di động của con gái mình ở Mỹ, nhưng điện thoại thủy chung ở trong trạng thái không có người nhấc, ông ta cắn chặt môi, chỉ cần vẫn chưa chứng thực được tin dữ này, ông ta vẫn không từ bỏ hi vọng, Cố Doãn Tri ấn số điện thoại của con trai, ngữ khí của ông ta rất kiên định: Minh Kiện, chuẩn bị đi, chúng ta lập tức tới Mỹ.
Ngay khi Cố Doãn Tri chuẩn bị tới Mỹ, Trương Dương đã dưới sự giúp đỡ của Hà Trường An, qua hai mươi tiếng bay vòng vèo đã tới được, thành phố New York, ở đầu đông sông Erie, đầu nguồn thác Niagara, được người Hoa ở Mỹ gọi là thành trâu nước.
Trương Dương là lần đầu tiên tới đất nước xa lạ này, vốn là hắn đối với nước Mỹ từng có một số ao ước, một độ từng hi vọng được tới đây, bởi vì ở đây có Sở Yên Nhiên, có Tả Hiểu Tình, hắn thậm chí đã chuẩn bị, đợi cho vận hội tỉnh kết thúc, hắn sẽ tới nơi này, nhưng mà hắn lần này lại vội vàng tới mảnh đất này là vì Cố Giai Đồng. Trên sân bay, mấy chiếc xe dọn tuyết đang bận rộn. Trương Dương ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầu trời Buffalo âm trầm, trong lòng hắn cũng là một mảng tăm tối.
Đi ra khỏi sân bay Buffalo, Trương Dương nhìn thấy ở cửa đường ống có người đang vẫy tay với hắn, trong tay người đó giơ cao một tấm biển, bên trên dùng chữ Hán viết tên Trương Dương. Đó là một người bạn mà Hà Trường An liên hệ đi đón hắn. Trương Dương đi tới, người đó khoảng hơn ba mươi tuổi, thân cao khoảng một mét tám, mặc áo jacket mày nâu, bên dưới là quần bò màu lam, đi dày da mũi nhọn màu nâu, tuy là người Hoa nhưng lại ăn mặc kiểu Mỹ, bởi vì đeo kính đen nên không nhìn rõ được dung mạo của gã, gã toét miệng cười với Trương Dương, chìa tay ra, nói: Trương Dương phải không?
Trương Dương gật đầu, hắn hiện tại ngay cả tâm tình để cười cũng không có, vươn tay ra bắt tay đối phương: Anh là Vương tiên sinh.
Vương Khải Minh, lái xe trước đây của Hà tiên sinh, ông ấy bảo tôi tới đón anh, tôi đặc biệt từ New York tới đó. Cái thấy này khiên Trương Dương cảm thấy có chút quen quen, hắn nhớ tới một bộ phim truyền hình từng xem hai năm trước, hình như là kể về cuộc sống của một người Bắc Kinh ở Trung Quốc, nhân vật nam chính trong phim cũng tên là Vương Khải Minh.
Vương Khải Minh rất nhiệt tình giúp đỡ Trương Dương đi lấy hành lý, Trương Dương không mang nhiều đồ, trước lúc lên sân bay, Hà Trường An đưa cho hắn mười nghìn đô, bởi vì hải quan Trung Quốc có quy định, công nhân Trung Quốc ra nước ngoài du lịch, khảo sát thương vụ chỉ có thể mang theo nhiều nhất là mười ngàn đô, hoặc là những loại tiền khác có giá trị tương đương.
Xe Chevy của Vương Khải Minh đỗ ở trong bãi đỗ xe của sân bay, gã kéo cửa xe, mời Trương Dương vào. Chiếc xe này không thể nào sánh bằng xe của Trương Dương.
Sau khi khởi động, thân xe rung kịch liệt, giống như là tùy thời đều có thể long khỏi khung, dìn dìn ba lượt mới khởi động được, Vương Khải Minh cười nói: Đừng thấy cái xe này cũ, khi chạy thật sự thì tính năng tuyệt đối very good, tôi từ New York lái tới thành Trâu Nước, khoảng cách hơn ba trăm dặm Anh mà chỉ mất có năm giờ, xe Chevy mà có thể lái được với speed này là rất hiếm đấy. Gã cũng rất biết tự sướng.
Trương Dương phát hiện Vương Khải Minh nói rất nhiều, hơn nữa khi nói chuyện tiếng Anh tiếng Trung lẫn lộn, lộ ra vẻ chẳng ra ông chẳng ra thằng.
Vương Khải Minh nhìn thấy Trương Dương không nói chuyện, gã cười nói: Vừa xuống bay chắc mệt rồi? Ngủ một lát đi, tôi lái xe đưa cậu tới khách sạn để nghỉ ngơi tắm rửa. Gã thấy Trương Dương không nói gì, lại bảo: Có muốn tìm mấy em người Mỹ tóc vàng mắt xanh không, khó khăn lắm mới tới được một chuyến, nói sao cũng phải reo xuống chút mầm móng kích tình, thừa cơ dương cao quốc uy của chúng ta.
Trương Dương lấy đâu ra loại tâm tình đó, hắn nói khẽ: Chuyện Hà tiên sinh nhờ anh, anh tra được chưa?
Vương Khải Minh rút ra một tờ báo đưa cho Trương Dương, đồng thời lại đưa cho hắn một tấm danh thiếp: Bên trên có phương thức liên hệ của tôi, còn có cả số điện thoại của các lãnh sự quán và đại sứ quán Trung Quốc trú tại Mỹ, có lẽ sẽ có lúc cần dùng tới.
Trương Dương không hiểu tiếng Anh, nhìn thấy bên trên in hình tuyết, còn có ba bức ảnh, một người trong đó chính là Cố Giai Đồng, Trương Dương cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, hắn cắn chặt môi.
Vương Khải Minh nói: Tai nạn xe cộ, xe jeep ở Niagara gặp phải bão tuyết, có thể là do không quen thuộc với địa hình, lái xe ở trong bão tuyết đã lái nhầm vào vực, xe jeep rơi xuống sông, cảnh sát ở hạ du đã vớt được xác xe, công tác tìm kiếm vẫn đang tiến hành, tôi đã tới cục cảnh sát địa phương hỏi thăm, đã phát hiện được hai cổ thi thể, người còn lại chắc là bị nước cuốn trôi, tới giờ vẫn chưa phát hiện được, có điều chắc là dữ nhiều lành ít, với thời tiết loại này, từ địa phương cao như vậy ngã xuống, cho dù không bị ngã chết thì cũng bị đông cứng mà chết trong nước sông... Gã thôi không nói nữa, bởi vì hắn gã nhìn thấy Trương Dương quay người ra phía cửa sổ xe, thân hình của hắn đang run rẩy kịch liệt.
Vương Khải Minh Vương Khải Minh: Vị trí hiện tại của Chúng ta là trấn Cheektowaga huyện Erie, tôi biết một khách sạn ô tô không tồi...
Giọng nói của Trương Dương trầm thấp mà khàn khàn: Tôi muốn đi nhận xác.
Vương Khải Minh có chút đồng tình nhìn Trương Dương: Anh thật sự không cần nghỉ ngơi ư?
Trương Dương lắc đầu: Không cần!
Ô tô dọc theo sông Niagara đi tới, Trương Dương hạ cửa kính xe, thò đầu ra ngoài ngắm nhìn.
Vương Khải Minh nói: Con sông mà anh đang thấy gọi là sông Niagara, rất rộng, nhưng không dài, mọi người thường cũng gọi nó là eo biển Niagara, tổng độ dài chỉ khoảng hơn năm mươi dặm, nhưng nó lại thông với hai hồ là hồ Erie và hồ Ontarino, một trong năm hồ nước ngọt lớn của Bắc Mĩ. Đoạn địa khu này đa số đều là Nước Mỹ và Canada cùng sở hữu, trên lịch sự cũng từng phát sinh rất nhiều tranh chấp.
Trương Dương nói khẽ: Dòng nước rất xiết. Hắn tựa hồ nhìn thấy xe jeep từ trên xe tải rơi xuống vực sâu, nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Cố Giai Đồng, nhìn thấy tình cảnh cô ta đang giãy dụa trong nước, Trương Dương thống khổ nhắm hai mắt lại.
Vương Khải Minh gật đầu, hắn chở Trương Dương tới thành phố thác nước Niagara, thành phố thác nước Niagara cùng là sở hữu của hai nước Mỹ và Canada, hai nước đều xây một tòa thành trì ở bên cạnh thác nước Niagara, cũng đều đặt tên là thành phố thác nước Niagara, nơi mà bọn họ muốn tới chính là tòa thành thị xinh đẹp này.
Xe Chevy dọc theo đường cao tốc số 90 đi tới thành phố Niagara, thành phố thác nước Niagara là một thành phố vệ tinh ở bắc bộ Buffalo, trên đường đi, Trương Dương thủy chung không nói gì, không phải ánh mắt nhìn nước sông Niagara cuồn cuồn ở ngoài cửa sổ thì cũng là ngây ngốc nhìn bức ảnh của Cố Giai Đồng trên báo.
Vương Khải Minh tuy nói nhiều, nhưng đối mặt với một người không có hứng thú nói chuyện như Trương Dương thì cũng mất đi hứng thú, ô tô lái vào thành phố thác nước Niagara, Vương Khải Minh chở Trương Dương tới cục cảnh sát thành phố, tới chỗ hỏi, Vu Kế Dũng dùng tiếng Anh lưu loát hỏi cuộc tai nạn giao thông phát sinh trong bão tuyết tối hôm qua.
Cảnh sát ohụ trách tiếp đãi hai người họ nói chuyện một chốc với Vương Khải Minh, sau khi biết Trương Dương là đặc biệt từ Trung Quốc bay tới vì chuyện này, hắn đi sang một bên liên hệ với nhân viên xử lý tương quan.
Vương Khải Minh đi tới bên cạnh Trương Dương, nói khẽ: Hắn đi hỗ trợ liên hệ, vụ án này hình như không phải bọn họ phụ trách.
Trương Dương rất khẩn trương, hắn bất an liếm liếm môi.
Vương Khải Minh nhắc nhở hắn: Lão đệ, tự nhiên một chút, cậu quá khẩn trương rồi, nơi này là cục cảnh sát thành phố, nhìn bộ dạng của cậu, người khác sẽ hoài nghi đó, cho dù là đi trên đường, rất nhanh sẽ có quan viên của cục di dân tới hỏi han cậu. Nơi này là nước Mỹ, khác với tân Trung Quốc xã hội chủ nghĩa của chúng ta.
Trương Dương khẩn trương không phải là bởi vì sợ hãi, hắn là đang lo lắng cho sinh tử của Cố Giai Đồng, nếu thật sự xác định được Cố Giai Đồng đã chết, Trương Dương không biết mình có thể chịu đựng nổi nỗi đau này hay không, hắn không ngừng nhắc nhở bản thân, nhất định phải cố gắng chịu đựng, chuyện có lẽ không đến nỗi xấu như trong tưởng tượng của bọn họ.
Sau khi cảnh sát nói chuyện điện thoại xong, đi tới trước mặt bọn họ, nói vài câu với Vương Khải Minh, Vương Khải Minh cười cười gật đầu. Hắn kéo cánh tay Trương Dương, cùng Trương Dương ra ngoài cửa cục cảnh sát, vừa rồi bên ngoài, Trương Dương liền vội vàng hỏi: Họ nói gì?
Vương Khải Minh nói: Chuyện này phát sinh ở trấn Potter Varner, trước mắt xe jeep và thi thể đều để lại trong trấn, nếu muốn đi tìm hiểu tình hình cụ thể của sự việc thì phải tới đó.
Trương Dương nói: Đi.
Vẻ mặt của Vương Khải Minh lại đột nhiên biến thành có chút kinh hoàng, gã chạy lên trước, hét: Stop!
Trương Dương thuận theo hướng chạy của gã mà nhìn, chỉ thấy chiếc xe Chevy của gã phóng về phía xa, lúc này đã lai qua góc đường ở phía trước.
Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới vali hành lý của mình, hộ chiếu và giấy mời thương vụ của hắn toàn bộ đều ở trong vali, bởi vì chuyện của Cố Giai Đồng, hắn thủy chung tâm thần không yên, không ngờ lại sơ xẩy, hộ chiếu cũng chưa kịp lấy ra khỏi vali.
Trương Dương cũng chạy như điên đuổi theo, hắn rất nhanh liền vượt qua Vương Khải Minh, Vương Khải Minh chạy chưa được mấy bước thì đã không chạy nổi nửa, hai tay ôm đầu gối, thở hổn hển, khí trắng theo hô hấp của gã phun ra, gã lớn tiếng nói: Đừng đuổi theo nữa, đừng đuổi theo nữa, lát nữa chúng ta bắt xe tới bãi đỗ xe...
Khoảng cách giữa Trương Dương và chiếc xe đó đã càng lúc càng gần, tỉnh cảnh hắn chạy như điên trên đường khiến một chiếc xe cảnh sát tuần tra chú ý, cảnh sát kéo còi, tăng tốc vượt qua hắn, hai cánh sát đẩy xe bước xuống, một cảnh sát chỉ vào Trương Dương, lớn tiếng hét gì đó, bảo hắn đứng yên tại chỗ.
Trương Dương không hiểu hai cánh sát này nói gì, có điều từ vẻ mặt của bọn họ có thể đoán ra đại khái, hắn chỉ vào chiếc xe đang vút xa đó, lớn tiếng nói: Hộ chiếu của tôi ở trên đó.
Vương Khải Minh nhìn thấy không ổn, vội vàng chạy tới bên này.
Một gã cảnh sát một tay sờ súng lụcdắt bên hông, một tay chỉ vào Trương Dương, nói: Hai tay đặt sau đầu, quay người lại.
Trương Dương tức giận gầm lên: Con mẹ nó, tao đéo hiểu mày nói gì cả? Đồ của tao ở trên xe.
Vương Khải Minh cuối cùng cũng chạy tới, gã lớn tiếng giải thích: Anh cảnh sát, hiểu lầm rồi, xe của chúng tôi bị lấy cắp rồi. Gã còn chưa tới gần Trương Dương thì một cảnh sát thân hình cao to đã bước lên, đột nhiên vặn tay hắn một cái rồi ấn xuống đất, lớn tiếng nói: Ngoan ngoãn một chút, hộ chiếu của anh đâu?
Cảnh sát còn lại cũng nhìn chằm chằm vào Trương Dương: Hộ chiếu của anh đâu?
Vương Khải Minh hét lên: Mau đưa hộ chiếu cho họ.
Trương Dương làm gì có hộ chiếu mà đưa cho họ xem, nhìn thấy tên cảnh sát đó thò tay ra sờ còng, từng bước tiếp cận mình, Trương đại quan nhân cố nhìn không động đậy, khi đối phương tóm lấy cổ tay của hắn muốn còng lại, cổ tay của Trương Dương giống như cá trách thoát khỏi sự trói buộc của đối phương, cướp lấy còng tay, còng đối phương lại.
Tên cảnh sát cao to đang khống chế Vương Khải Minh nhìn thấy tình hình không ổn, vội vàng rút súng, Trương Dương lao lên trước, nhấc chân đá trúng cằm hắn, đá cho tên cảnh sát đó ngã chổng vó lên trời, máu tươi trong miệng và mũi chảy ra như suối.
Trương Dương kéo Vương Khải Minh từ dưới đất lên, Vương Khải Minh căn bản không ngờ Trương Dương lại đột nhiên ra tay, hơn nữa vừa ra tay đã nhanh gọn đánh ngã hai cảnh sát Mỹ, ở nước Mỹ tấn công cảnh sát không phải là chuyện đùa, Vương Khải Minh há miệng trợn mắt, nói: Trương... Trương... đây là nước Mỹ... Anh... không thể làm như vậy được.
Trương Dương không để ý đến gã, nhìn thấy tên cảnh sát da trắng bị mình đã đang run rẩy móc súng, Trương Dương bước tới lại bồi thêm một cước, đá cho thằng cha này ngất xỉu, sau đó hắn kéo cửa xe cảnh sát chui vào, sau khi khởi động xe liền lớn tiếng nói với Vương Khải Minh: Anh có đi không?
Cô ta đối với tình cảnh gần đây của Trương Dương cũng có nghe nói ít nhiều, mỉm cười nói: Ở trong ấn tượng của tôi, cậu hình như chưa bao giờ bị bệnh cả.
Trương Dương nói: Con người ăn ngũ cốc hoa màu, ai có thể cả đời không sinh bệnh được? Bí thư Lưu, chị hôm nay rốt cuộc là tới thăm tôi hay là đến điều tra tôi?
Lưu Diễm Hồng không khỏi bật cười: Cậu đừng sợ hãi, bằng vào cấp bậc hiện tại của cậu, còn chưa tới lượt tôi tới tra hỏi cậu đâu. Cô ta để bó hoa tươi lên tủ ở đầu giường.
Trương Dương đứng dậy rót nước cho cô ta, Lưu Diễm Hồng xua tay, nói: Lạnh quá, tôi cũng không khát.
Trương Dương nói: Chị thật sự là tới chỉ để thăm tôi thôi sao?
Lưu Diễm Hồng lắc đầu nói: Chung Hải Yến bị bắt rồi.
Trương Dương nghe thấy tin tức này không khỏi có chút kinh ngạc, không ngờ Chung Hải Yến nhanh như vậy đã bị bắt rồi, không cần nói cũng biết, phiền toái lần này của Trương Đức Phóng khẳng định rất lớn.
Lưu Diễm Hồng và Trương Đức Phóng quen nhau từ lâu, hơn nữa quan hệ cũng không tồi, đối với kết cục hiện tại Trương Đức Phóng cũng có chút cảm thán, cô ta nói khẽ: Con người ta rất dễ đánh mất chính mình trước tiền tài và sắc đẹp, Trương Đức Phóng trước đây luôn làm phó thủ, chịu đựng từng đấy năm, tới Nam Tích cuối cùng cũng được làm chức chính, không ngờ chưa làm được bao lâu thì lại xảy ra chuyện, rất nhiều người dân đều hâm mộ người làm quan, nhưng lại không biết rằng trên thế giới này, làm quan là nghề mạo hiểm nhất, chỉ hơi không cẩn thận một chút,không những sẽ mất tiền trình và tự do, thậm chí còn phải bồi thường tính mạng.
Trương Dương nghe ra Lưu Diễm Hồng đang nhắc nhở mình, hắn cười nói: Lăn lộn trong quan trường lâu như vậy rồi, gan cũng biến thành càng lúc càng nhỏ, tôi hiện giờ làm gì cũng phải lấy cẩn thận làm đầu.
Lưu Diễm Hồng trợn mắt lườm hắn, nói: Vậy chuyện của Hải Thiên cậu có thể nói rõ, chuyện của Nam Dương Quốc Tế cậu có thể nói rõ không? Gần đây có không ít thư tố cáo cậu, đều là trực tiếp viết lên Ủy ban kỷ luật tỉnh, tôi nhắc cậu, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ toàn diện, một khi làm quan, làm việc không thể dùng cảm tình, ai cũng có quan hệ xã hội các mặt, nhưng nếu như mỗi một quan hệ đều phải chiếu cố, vậy thì cậu trong bất tri bất giác sẽ làm trái với nguyên tắc, trái với kỷ luật, thậm chí là làm trái pháp luật. Ai cũng nói chúng ta làm quan phải lục thân không nhận, thật ra lục thân không nhận chưa chắc đã phải là chuyện xấu gì, thà để người thân và bạn bè mắng cậu, còn hơn là để người dân mắng cậu, chỉ có như vậy thì cậu mới có thể làm quan tốt.
Trương Dương nói: Tôi biết tật xấu của mình, con người tôi tình cảm quá nặng.
Lưu Diễm Hồng không khỏi bật cười: Cậu là đang khen mình hay đang kiểm điểm mình vậy? Những lời này rất đáng để tranh luận, cậu và Yên Nhiên gần đây thế nào rồi? Có liên lạc với nhau không?
Nhắc tới chuyện này, Trương Dương bỗng nhiên linh cơ khẽ động, Sở Yên Nhiên không muốn nghe điện thoại của hắn, nhưng Lưu Diễm Hồng gọi tới thì cô ta sẽ nhấc, Trương Dương vì thế nhờ Lưu Diễm Hồng hỗ trợ gọi một cú một chiếc điện thoại cho Sở Yên Nhiên.
Lưu Diễm Hồng cho rằng Trương Dương là muốn thông qua mình để nối lại tình xưa với Sở Yên Nhiên, tất nhiên là vui vẻ giúp đỡ, nhưng cô ta không biết rằng, Trương Dương chỉ là muốn xác định Sở Yên Nhiên được bình an.
Sở Yên Nhiên quả nhiên nghe điện thoại của Lưu Diễm Hồng, Lưu Diễm Hồng chỉ ân cần thăm hỏi hai câu rồi cười nói: Không phải là cô tìm cháu, là có người nhờ cô gọi điện thoại cho cháu. Cô ta đưa di động coh Trương Dương, Trương đại quan nhân cầm lấy di động, trong nhất thời tim đập bìch bịch, Sở Yên Nhiên ở bên kia thì trầm mặc, nghe ra được là tần suất hô hấp của của cô ta cũng có chút dồn dập.
Trương Dương nói khẽ: Em có khỏe không?
Giọng nói của Sở Yên Nhiên rất bình tĩnh: Vẫn khỏe, còn anh?
Cũng vậy. Trương đại quan nhân trước giờ miệng lưỡi lanh lẹ lúc này không biết vì sao lại trở nên ấp úng. Lưu Diễm Hồng đứng nghe ở bên cạnh không khỏi có chút sốt ruột.
Sở Yên Nhiên nói khẽ: Em còn phải họp...
Được, vậy nói chuyện sau nhé.
Ừ.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã kết thúc cú gọi điện xuyên quốc gia này.
Lưu Diễm Hồng nhìn thấy Trương Dương gác máy, tức giận đến nỗi vươn tay ra ấn một cái vào trán hắn: Thằng ôn cậu sao thế? Một chút thông minh vặt bình thường đâu rồi?
Trương Dương bất lực cười nói: Mọi người đều bận mà.
Lưu Diễm Hồng nói: Con gái là cần phải lừa, cậu không phải là làm quan làm tới ngu người rồi chứ hả?
Trương Dương nói: Biết cô ấy bình an vô sự là được rồi.
Lưu Diễm Hồng cũng cảm thấy Trương Dương có chút kỳ quái, nói khẽ: Cậu hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy?
Trương Dương cầm mức thư đe dọa được gửi từ nước Mỹ đưa cho Lưu Diễm Hồng, Lưu Diễm Hồng giở ra xem, cũng sợ đến giật nảy mình, ngạc nhiên nói: Cái này... là ai làm vậy?
Trương Dương lạnh lùng nói: Nếu tôi biết là ai, tôi sớm đã giết tới lôi hắn ra rồi.
Lưu Diễm Hồng nói: Cho nên cậu mới lo lắng cho Yên Nhiên?
Trương Dương nói: Hy vọng chỉ là một trò đùa, tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy mình ở Mỹ hình như không có kẻ thù nào cả?
Lưu Diễm Hồng nói: Có thể là cậu đắc tội với người ta nhưng bản thân mình lại không rõ.
Trương Dương nói: Muốn làm tốt công tác, luôn sẽ đụng chạm tới lợi ích của một số người, chỉ cần tôi tiếp tục lăn lộn trong thể chế, sau này khó tránh khỏi đắc tội với người khác.
Lưu Diễm Hồng cười nói: Cho nên tôi đã nói từ trước rằng cậu thích hợp làm công tác của Ủy ban kỷ luật mà, công tác của chúng tôi chính là đắc tội với người ta, loại người không sợ đắc tội với người khác như cậu, rất thích hợp vào đội ngũ của chúng tôi, thế nào? Cân nhắc một chút, tới Ủy ban kỷ luật tỉnh công tác đi. Lưu Diễm Hồng là thật lòng hân thưởng Trương Dương, mắt thấy Tằng Lai Châu sắp về hưu, chuyện cô ta tiếp nhận chức bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh đã thành định cục, bên cạnh Lưu Diễm Hồng cũng thiếu một tướng tài đắc lực, nếu Trương Dương có thể công tác dưới trướng cô ta, công tác về sau khai triển khẳng định sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Trương Dương lắc đầu nói: Bản thân tôi quản mình còn không xong, cô bảo tôi Trương Dương Ủy ban kỷ luật công tác, không biết sẽ mang đến cho cô bao nhiêu phiền toái, hơn nữa, tôi hiện tại có bệnh trong người, tôi trước tiên phải nghỉ dưỡng cho khỏe đã, có sức khỏe tốt mới có thể phụng hiện thanh xuân và nhiệt tình của tôi, tôi không muốn làm liệt sĩ trẻ đâu.
Lưu Diễm Hồng gắt: Nói năng linh tinh, tôi sao chẳng thấy cậu giống có bệnh gì cả, có phải là giả vờ không?
Trương Dương cười nói: Bí thư Lưu, Lưu đại tỷ, chị ruột của tôi, chị là phó bí thư Ủy ban kỷ luật, nói năng phải có trách nhiệm chứ, những lời này nếu truyền ra ngoài, tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch dâu. Thằng ôn này không quên kéo gần quan hệ với Lưu Diễm Hồng.
Lưu Diễm Hồng bật cười: Cậu đó, phiền phức đều là tự mình chuốc lấy. Cô ta lần này tới còn có một việc chuyện rất trọng yếu, chính là liên quan tới vụ án con trai và vợ của Phó Liên Thắng tử vong, Lưu Diễm Hồng nói: Trương Dương, tôi nghe nói khi tiểu khu Hướng Dương phát sinh vụ nổ khí ga, cậu cũng có mặt ở hiện trường.
Trương Dương gật đầu nói: Lúc ấy tôi đưa bí thư Lý của Ủy ban kỷ luật về nhà cha mẹ y, vừa hay nhìn thấy chuyện này, sao? Chuyện này có manh mối gì à?
Lưu Diễm Hồng nói: Cảnh sát căn cứ vào điều tra ở hiện trường và báo cáo nghiệm thi đã đưa ra kết luận, chứng minh của hai người chết là vợ và con gái của Phó Liên Thắng, hơn nữa hai người bọn họ đều là bị giết từ trước, sau đó hung phạm mới chế tạo hiện trường hoả hoạn.
Trương Dương cũng không kinh ngạc với kết luận này, hôm ấy ở hiện trường xảy ra vụ án, Triệu Quốc Cường qua khám tra hiện trường cũng đã đưa ra kết luận này.
Lưu Diễm Hồng nói: Vụ án của Đường Hưng Sinh đã qua lâu rồi, Phó Liên Thắng và Chu Tiếu Nguyệt cũng cùng chết ở nhà khách chính phủ thành phố Tĩnh Hải, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, rốt cuộc là ai hạ thủ với vợ và con gái y?
Trương Dương nói: Lúc ấy bí thư Lý nhận được một cú điện thoại của Đường Hồng Anh, Đường Hồng Anh nói rằng đang nắm trong tay một số chứng cớ, có thể chứng minh là chồng của cô ta bị vu hãm.
Lưu Diễm Hồng gật đầu nói: Tôi đã từng nói chuyện này với bí thư Lý rồi, từ tình huống hiện tại cho thấy, chính những chứng cớ mà Đường Hồng Anh nói đã hại chết cô ta, chúng tôi trước đây đã phân tích vu án, cho rằng Phó Liên Thắng là đồng lõa của Đường Hưng Sinh, y sắm vai trò lính hầu, bởi vì Chu Tiếu Nguyệt đã uy hiếp đến sự an toàn của Đường Hưng Sinh, cho nên Đường Hưng Sinh muốn bảo Phó Liên Thắng giết cô ta, nếu chứng cớ mà Đường Hồng Anh đang nắm là nhắm vào Đường Hưng Sinh, như vậy Đường Hưng Sinh đã trốn ra nước ngoài vì sao ngay lập tức biết được chuyện này? Muốn giết chết cô ta? Chuyện này căn bản là không thể nào nói một cách hợp lý được, tội hành của hắn đều đã bại lộ, hắn vì sao còn phải xuống tay đi giết hai mẹ con đáng thương đó?
Trương Dương nói: Chị thấy sao?
Lưu Diễm Hồng nói: Vụ án của Đường Hưng Sinh có lẽ chỉ là một góc của núi băng, trừ Đường Hưng Sinh ra, nói không chừng còn có người khác có liên quan tới chuyện này, Đường Hồng Anh nhất định đã phát hiện ra gì đó, mà phát hiện của cô ta đã khiến cho nhân vật một mực ẩn nấp đằng sau cảm thấy lo lắng, cho nên mới hạ sát thủ giết cô ta.”
Trương Dương nói: Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng cuộc trò chuyện giữa Đường Hồng Anh và bí thư Lýđã bị ai nghe trộm? Đây là chuyện mà Trương Dương thủy chung vẫn không nghĩ ra.
Lưu Diễm Hồng nói: Cảnh sát trong lúc điều tra hiện trường đã phát hiện điện thoại trong nhà Đường Hồng Anh bị người ta nghe lén, chắc là khi cô ta trò chuyện với bí thư Lý, nội dung đã bị người khác biết được, cho nên mới thúc đẩy đối phương giết chết cô ta.
Trương Dương nói: Hiện tại Đường Hồng Anh đã chết,chứng cớ mà cô ta nói tất nhiên cũng không tìm thấy, muốn biết bí mật này, chỉ có thể trước tiên truy bắt Đường Hưng Sinh về quy án, chích cần phải bắt được con cá lớn Đường Hưng Sinh này, hắn sẽ khai rõ tất cả ra.
Lưu Diễm Hồng thở dài nói: Căn cứ vào tin tức mà chúng tôi có được, Đường Hưng Sinh từng xuất hiện ở tỉnh Quebe Canada.
Trương Dương nói: Nếu đã phát hiện tung tích của hắn vậy vì sao không bắt hắn về?
Lưu Diễm Hồng nói: Trung Quốc và Canada không có điều lệ dẫn độ, chính là vì nguyên nhân này, rất nhiều quan viên trong nước sau khi xảy ra chuyện, nơi đầu tiên lựa chọn bỏ trốn chính là Canada. Đường Hưng Sinh này rất giảo hoạt, hắn xuất thân cảnh sát, tính tình rất cảnh giác, ở Canada chỉ ru rú trong nhà, chúng tôi chỉ bước đầu kết luận hắn ở Canada, về phần địa điểm đặt chân cụ thể của hắn thì chúng tôi cũng không nắm rõ.
Trương đại quan nhân thần thần bí bí nói: Chẳng lẽ chị không biết có một ngành tên là Quốc An ư? Loại chuyện này nên giao cho bọn họ đi làm, tiện thì bắt hắn về, nếu như không tiện, tìm tới một tên hỗn đản, hành quyết ngay tại chỗ, dù sao có bắt hắn về nước thì cũng để bắn thôi mà.
Lưu Diễm Hồng nói: Chuyện nếu đơn giản giống như suy nghĩ của cậu thì tốt quá rồi, Trương Dương, tôi muốn nhờ cậu giúp liên hệ với người nhà của Chu Tiếu Nguyệt, vụ án này chúng tôi muốn điều tra lại từ đầu, cái chết của mẹ con Đường Hồng Anh khiến tôi cảm thấy vụ án này phức tạp hơn nhiều so với dự đoán của chúng, Nam Tích có thể còn có quan viên khác liên quan tới chuyện này.
Trương Dương nói: Tôi đã liên hệ với cô ta rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa liên hệ được, Chu Tiếu Nguyệt là học giả đại dương học, bình thường hay ở tận hải đạo xa xôi làm nghiên cứu khoa học, không biết lúc nào mới có thể quay về Australia, nói cách khác, chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.
Lưu Diễm Hồng nói: Chuyện này nhờ vào cậu vậy, biểu hiện cho tốt vào, nếu cậu có thể giúp tôi tra rõ vụ án này, cũng tính là là lấy công chuộc tội, tôi sẽ giúp câu nói tốt vài câu.
Trương Dương nói: Tôi phạm sai lầm ư?
Lưu Diễm Hồng mỉm cười nói mỉm cười nói: Cậu có phạm sai lầm hay không thì do Ủy ban kỷ luật định đoạt.
Chung Hải Yến sa lưới khiến chuyện của khách sạn Hải Thiên cuối cùng đã rẽ mây nhìn trời, Hải Thiên trong thời kỳ Đoàn Kim Long quản lý, dưới sự bao che của Trương Đức Phóng, các loại hoạt động kinh doanh phi pháp dần dần bại lộ, từng hoạt động trái với pháp luật liên tiếp bị Ủy ban kỷ luật thành phố Nam Tích tra ra, bí thư Lý Bồi Nguyên của Ủy ban kỷ luật tự mình tiến hành thẩm vấn Trương Đức Phóng, Lý Bồi Nguyên vẻ mặt tràn ngập đau lòng và tiếc hận: Đồng chí Đức Phóng, anh biết rõ mỗi một chuyện trên đây, những chuyện này anh có từng làm hay không, rốt cuộc có phải là sự thật hay không?
Trương Đức Phóng đã mất đi tinh khí thần ngày xưa, tóc rối bù, hai mắt lõm sâu, ánh mắt cũng có chút dài dại, y đọc kỹ những hành vi phạm tội được đưa ra mấy lần, có một số việc gần như chỉ là bí mật giữa Chung Hải Yến và y, Đoàn Kim Long không thể nào biết được, Ủy ban kỷ luật có thể nắm giữ được những tình huống này, chứng tỏ Chung Hải Yến đã bị bắt, cô ta khẳng định đã khai ra không ít chuyện, nữ nhân quả nhiên là sinh vật không đáng tin nhất trên đời, Trương Đức Phóng chậm rãi đẩy những giấy tờ này sang một bên, nói khẽ: Có thuốc không?
Lý Bồi Nguyên lấy hộp thuốc lá ra, rút ra một điếu thuốc đưa cho y, lại lấy bật lửa ra châm cho Trương Đức Phóng.
Trương Đức Phóng cúi đầu, ghé điếu thuốc vào ngọn lửa rồi dùng sức hít hai hơi, trong khói thuốc ngập ngụa, nhìn thấy trong trong hai mắt Trương Đức Phóng có ánh lệ, không biệt là thật sự rơi nước mắt hay là bị khói thuốc hun cay. Trương Đức Phóng không nói gì, chỉ hít hết hơi này đến hơi khác, điếu thuốc rất nhanh chỉ còn lại một nửa.
Lý Bồi Nguyên lẳng lặng nhìn y, nói khẽ: Chung Hải Yến đã sa lưới.
Giọng nói của Trương Đức Phóng có chút khàn khàn: Tôi biết rồi.
Lý Bồi Nguyên nói: Tôi thật sự nghĩ không thông, anh là cục trưởng công an, anh là một người chấp pháp, vì sao biết pháp mà phạm pháp? Chuyện của Đường Hưng Sinh chẳng lẽ không cho anh chút hồi chuông cảnh tỉnh nào ư? Vì sao các anh lại cứ nối đuôi nhau đi theo con đường này?
Trương Đức Phóng nói khẽ: Tôi rất hối hận, có nhưng lúc, lòng tham chỉ nảy sinh trong một ý nghĩ, mà mầm móng tham lam một khi đã manh nha, rất nhanh sẽ lớn thành một cây đại thụ ở trong lòng, tôi không khống chế được, tôi đã phạm một sai lầm không thể tha thứ,
Lý Lý Bồi Nguyên nói: Sai lầm gì?
Tôi không nên tin đàn bà.
Lý Bồi Nguyên nhíu mày, Trương Đức Phóng không ngờ hối hận về chuyện này, y thở dài nói: Trương Đức Phóng, tôi rất thất vọng, anh đã tới nước này, không ngờ vẫn chưa biết mình rốt cuộc sai ở đâu?
Trương Đức Phóng nói: Hiện tại nói gì cũng muộn rồi, khi Đường Hưng Sinh bị truy bắt, tôi thật sự không hiểu được hắn, hắn là cảnh sát, vì sao lại lưu lạc tới mức trở thành một tội phạm giết người, vì sao y có thể nhẫn tâm giết chết một một người đàn bà đã từng chung chăn gối với y? Hiện tại thì tôi hiểu được rồi.
Lý Bồi Nguyên nói: Anh hối hận vì đã không giết chết Chung Hải Yến để diệt khẩu?
Trương Đức Phóng cười cười lắc đầu: Tôi không máu lạnh như vậy, cho nên tôi mới ngồi ở đây, còn Đường Hưng Sinh thì tiêu dao ở hải ngoại, lòng người thật sự là không được quá lương thiện.
Lý Bồi Nguyên tức giận nói: Nghe lại những lời mà anh nói đi, anh còn giống một đảng viên không? Đảng và quốc gia đã bồi dưỡng anh nhiều năm như vậy, anh chẳng lẽ không cảm thấy hối hận vì hành vi của mình ư?
Trương Đức Phóng ngẩng đầu lên: Tôi ở trong thể chế làm mười sáu năm trời, tôi đã từng thấy đủ mọi loại tội phạm, cũng gặp đủ mọi loại cán bộ, nhưng hiện tại nghĩ lại, giữa bọn họ không có quá nhiều sự khác biệt, tội phạm khi phạm tội vì lòng tham của mình, bọn họ còn biết lo lắng sợ người khác phát hiện, bọn họ sẽ căng thẳng, thấp thỏm bất an, thậm chí còn cảm thấy nhục nhã, mà có một số cán bộ, bọn họ rõ ràng đang thỏa mãn lòng tham của mình, nhưng lại rất đường hoàng, quang minh chính đại giống như mình vì quốc gia, vì nhân dân làm ra rất nhiều cống hiến to lớn. Tôi bị bắt, không phải là vì tôi làm sai, mà là bởi vì vận khí của tôi không tốt, phóng mắt khắp thể chế Nam Tích, ai dám nói rằng mình thanh bạch? Ai dám nói rằng tất cả những gì mà mình là đều là vì nhân dân, vì quốc gia, trước giờ trưa từng mưu cầu một tơ một hào tư lợi nào? Bí thư Lý, anh có dám vỗ ngực nói ra câu này không?
Lý Bồi Nguyên ngây ra một thoáng, môi giật giật, nhưng thủy chung không lên tiếng.
Trương Đức Phóng nói: Anh không dám nói, không ai dám nói cả, trộm một vạn đồng là ăn trộm, trộm một phân tiền cũng là ăn trộm, anh trộm một trăm vạn, nhưng làm một cách thần không biết quỷ không hay, không ai biết được, người khác chẳng những sẽ không nói anh là trộm, ngược lại còn còn có thể hâm mộ anh, bội phục anh, tôi thừa nhận, tôi là trộm, đánh cắp lợi ích của quốc gia, lợi ích của nhân dân, không đếm xỉa gì đến quốc gia, không đếm xỉa gì đến người dân, nhưng những quan viên như các anh, ai có tư cách chỉ trích tôi? Ai dám nói rằng bản thân mình trong sạch? Chỉ là măm mươi bước cười một trăm bước mà thôi.
Lý Bồi Nguyên tức giận nói: Trương Đức Phóng, anh khiến tôi rất thất vọng.
Trương Đức Phóng lắc đầu, hắn vén tay áo trái lên, ấn tóp thuốc cầm lên nhưng chưa hút hết lên da, một mùi thịt cháy trong nháy mắt tràn ngập trong không khí trong căn phòng, da thịt ở khóe mắt Lý Bồi Nguyên giật giật. Trương Đức Phóng nói khẽ: Tất cả đều là giả, chỉ có đau khổ là chân thật nhất...
Aishwarrya mở to mắt, nhìn thấy Trương Dương đang ngồi ở bên cạnh mình, cô ta bật cười, giống như bông hoa tuyết liên trên núi tuyết: Anh tới rồi à?
Trương Dương cười nói: Bác sĩ Vu nói cuộc phẫu thuật thành công, thể chất của bản thân cô rất tốt, hi vọng hoàn toàn bình phục là rất lớn.
Aishwarrya chớp chớp đôi mắt màu xanh lục, nói khẽ: Cám ơn anh...
Trương Dương cười nói: Không cần cảm ơn tôi, nên cám ơn bác sĩ Vu mới đúng, cô muốn ăn gì? Tôi đi mua cho cô.
Aishwarrya mỉm cười nói: Lưỡi vịt hun khói.
Trương Dương bật cười ha ha.
Aishwarrya nói khẽ: Cô ta sao rồi?
Trương Dương lập tức hiểu rằng cô ta trong miệng Aishwarrya là Phạm Tư Kì, hắn do dự một chút, không biết có nên nói chuyện Phạm Tư Kì mắc bệnh cho cô ta biết hay không.
Aishwarrya nói: Vừa rồi luật sư Cao đến thăm tôi. Nói với tôi rằng cô ta cũng nằm cùng một bệnh viện với tôi, bệnh tình rất nghiêm trọng.
Trương Dương nói: Không có gì đâu, bác sĩ nói là không có nguy hiểm tới tính mạng. Trong lòng mắng thầm Cao Liêm Minh nhiều chuyện, cái gì cũng nói ra hết.
Aishwarrya nói: Chuyện giữa tôi và cô ta, anh chắc là biết rồi, lần trước tôi lừa cô ta, tôi nói tôi không hận cô ta, kỳ thật trong lòng tôi rất hận cô ta, tôi đã quy hết toàn bộ tao ngộ mà tôi gặp phải lên người cô ta, nhưng hiện tại, tôi thật sự không hận cô ta, không phải là bởi vì cô ta đã làm gì cho tôi, mà là tôi thật sự vứt bỏ được khúc mắc đó rồi.
Trương Dương gật đầu, vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay cô ta, an ủi: Đừng nghĩ nhiều, sau này có cơ hội nói những chuyện này mà.
Aishwarrya nói: Trương Dương, cám ơn anh đã cho tôi hi vọng, kỳ thân con người chỉ cần là có hi vọng, trong lòng sẽ biến thành khoan dung bình hòa.
Trương Dương mỉm cười, nói: Vì những lời này của cô, tôi hiện giờ sẽ đi mua lưỡi vịt về cho cô ăn.
Vu Tử Lương lúc này tới kiểm tra phòng, nhìn thấy Trương Dương, ông ta không khỏi cười nói: Tôi vừa rồi đi tìm cậu, phát hiện cậu không có mặt, thì ra cậu đến đây.
Trương Dương cười cười đứng dậy.
Vu Tử Lương kiểm tra tình huống của Aishwarrya một chút, rồi cùng Trương Dương rời khỏi đó, đi ra ngoài cửa, Vu Tử Lương có chút khó hiểu nói: Huyết áp của cậu sau thế? Thấp nhất là 180mmHg, thật sự là quá dọa người.
Trương Dương cười nói: Tôi cũng không hiểu vì sao lại vậy.
Ánh mắt Vu Tử Lương tràn ngập hoài nghi nhìn hắn: Tự cậu cũng không giải quyết được ư?
Trương Dương nói: Ông có từng nghe nói tới câu y giả không tự chữa chưa?
Vu Tử Lương cười cười, ông ta biết chuyện cao huyết áp của Trương Dương khẳng định có điều kỳ quái, có điều ông ta cũng không hỏi tới cùng, với trình độ của Trương Dương, cho dù là thật sự bị cao huyết áp thì hắn cũng có thể tự chữa khỏi. Vu Tử Lương nói: Phẫu thuật rất thành công, phương thuốc cậu kê tôi cũng đưa cho người nhà cô ấy rồi, trong ba tháng chắc có thể nhìn thấy một số hiệu quả, chuyện bên tôi đều giao cho viện trưởng Chung, ngày mai tôi phải trở về Giang Thành, viện trưởng Chung sẽ kịp thời thông báo tình huống của Aishwarrya cho tôi, muốn quay lại đây chắc phải là qua năm mới.
Trương Dương gật đầu: Bác sĩ Vu vất vả rồi.
Vu Tử Lương nói: Không có gì vất vả cả, phẫu thuật chỉ là bắt đầu, quan trọng nhất là trị liệu hồi phúc về sau, cái này thì phải dựa vào cậu.
Trương Dương nói: Đại khái cần quá trình khôi phục một tháng, chờ điều kiện sức khỏe của cô ta cho phép, tôi sẽ tiến hành trị liệu châm cứu cho cô ta, giúp công năng tứ chi của cô ta sớm ngày khôi phục bình thường.
Vu Tử Lương đã nhiều lần chứng kiến y thuật thần hồ kì kĩ của Trương Dương, đối với hắn tràn ngập tin tưởng, vỗ vai hắn nói: Cậu thật sự nên phổ biến y thuật của mình, để nhiều người được trị liệu hơn.
Trương Dương cười nói: Chờ tôi tương lai nhàn hạ, có lẽ tôi sẽ viết một quyển sách về châm cứu.
Vu Tử Lương cười nói: Tôi nhất định sẽ là người đầu tiên đi mua, hơn nữa còn bắt cậu phải ký tên lên trên nữa.
Di động của Trương Dương đột nhiên đổ chuông, hắn bắt máy, một giọng nói khàn khàn từ bên trong truyền đến: Nhận được thư chưa?
Trong lòng Trương Dương không khỏi thắt lại, hắn đi sang một bên, tới cuối hành lang mới nói khẽ: Mày là ai?
Chúng ta vốn không quen nhau, nhưng mày lại hủy đi tất cả của tao.
Trương Dương nói: Có gan làm không có gan nhận à?
Mày có phải rất khẩn trương hay không? Trên đời này thật ra có rất nhiều chuyện mà mày không nắm được trong tay đâu.
Trương Dương nói: Còn không chịu nói mày là ai nữa thì tao sẽ cúp máy đó.
Đừng vội cúp máy, điện thoại vượt biên giới đắt lắm đó.
Vẻ mặt của Trương Dương càng lúc càng nghiêm trọng, hắn nhìn đồng hồ, năm giờ ba mươi phút chiều.
Tiết tấu thanh âm của đối phương rất trầm thấp: Mày đã từng tới thác nước Niagara chưa?
Tim Trương Dương như nhảy lên tới tận cuống họng, trong đầu hắn bỗng nhiên nhớ lại giọng nói của Cố Giai Đồng, ngày mai sẽ giành thời gian tới thác nước Niagara chơi, nghe nói cảnh sắc mùa đông ở nơi đó rất đẹp, là một thế giới băng tuyết.
]Đối phương nói khẽ: Hiện tại là mùa đông, nhiệt độ không khí nơi này rất thấp, ngày hôm qua trời đổ tuyết lớn, toàn bộ thác nước Niagara từ trên xuống dưới đều đóng băng, nơi này hoàn toàn trở thành một thế giới băng tuyết, mày có thể nhìn thấy cảnh tuyết muôn hình vạn trạng, năm nay hàn lưu đặc biệt mạnh, toàn bộ thác nước tất cả đều bị đóng băng, nơi này rất giống đông bắc của Trung Quốc chúng ta.
Trương Dương nói: Mày muốn làm gì? Giọng nói của hắn có chút run run.
Mày sợ à? Mày nhất định là nghĩ ra gì đó rồi phải không, đương nhiên sẽ không phải là chuyện tốt gì rồi, tao muốn báo thù.
Trương Dương cố gắng nhắc nhở mình phải bình tĩnh, hắn nói khẽ: Mày muốn báo thù thì tới tìm tao, tao sẽ cho mày một cơ hội báo thù mặt đối mặt.
Đối phương bật cười ha ha: Tao không thích chính diện giao phong, tao thích xuống tay ở sau lưng người khác, thích trốn ở trong góc tối, lặng lẽ thưởng thức vẻ mặt đau long muốn chết của mày, mày nhất định là rất yêu cô ta? Một công dân Trung Quốc biến mất trong một trận bão tuyết, mày nói xem liệu có dẫn tới sự chú ý của chính phủ Mỹ không?
Trương Dương ấn núi ghi âm của di động, hắn gằn từng chữ: Mày nghe rõ cho tao, bất kể mày là ai? Mày muốn báo thù thì cứ tìm tao, nếu mày dám làm tổn hại đến một sợi tóc của cô ấy, ta dù phải tìm khắp chân trời góc biển cũng phải bằm vằm mày thành vạn mảnh.
Chậc chậc, mày khẩn trương quá đấy, xem ra tao đúng là không tìm lầm mục tiêu, tao sợ quá, mày tới tìm tao đi, tao ở Mỹ, ở đây trời lạnh đất cóng, giờ là năm giờ sáng, hôm qua bão tuyết vừa dừng, rất nhiều người đang nhân lúc nhiệt độ thấp tới Niagara xem mặt trời mọc, mặt trời mọc của thế giới băng tuyết đẹp lắm, mày tới đi, tao đảm bảo mày nhất định sẽ suốt đời khó quên. Nói xong gã liền gác máy.
Trong lòng Trương Dương nặng như đổ chỉ, không ngừng trầm xuống, hắn cảm thấy sợ hãi trước nay chưa có, hắn nhanh chóng ấn số điện thoại của Cố Giai Đồng.
Sau khi điện thoại đổ chuông mấy tiếng, Cố Giai Đồng cuối cùng cũng nhấc máy, cô ta rất kinh ngạc vì Trương Dương lúc này lại gọi tới: Trương Dương, sao gọi sớm thế? Nói xong cô ta lại bật cười: Em quên mất, ở Nam Tích giờ còn chưa tới tối nhỉ? New York mà cô ta đang ở chênh Bắc Kinh mười hai tiếng, hiện tại ở chỗ cô ta mới là năm giờ rươi sáng, còn ở bên Trương Dương chưa tới sáu giờ tối.
Trương Dương khẩn trương nói: Giai Đồng, em đang ở Niagara à?
Cố Giai Đồng nói: Em đang trên đường tới thác nước Niagara đây, tối hôm qua có bão tuyết, tuyết tích rất dầy, bọn em xuất phát từ rất sớm, đang định đi thưởng thức cảnh mặt trời mọc ở thác nước, em nghĩ nhất định là sẽ rất tráng lệ.
Trương Dương nói: Em hãy nghe lời anh, đừng đi đâu ả, lập tức quay về.
Cố Giai Đồng kinh ngạc nói: Anh sao vậy? Em đi cùng với bạn mà.
Trương Dương khẩn trương dùng tay đấm vào vách tường: Anh vừa nhận được một cú điện thoại đe dọa, có người muốn gây bất lợi cho em, hắn biết em đang tới Niagara, hắn muốn thương hại đến em.
Cố Giai Đồng cười nói: Trương Dương, trị an của nước Mỹ không kém như anh nghĩ đâu, huống chi ở bên cạnh em còn có hai người bạn nữa, anh yên tâm đi, em sẽ cẩn thận.
Không, anh nghe ra mà, đó không phải là một trò đùa, Giai Đồng.
Cố Giai Đồng tựa hồ gặp chuyện gì đó, cô ta nói khẽ: Anh chờ một chút nhé, hình như xe jeep bị lún tuyết rồi.
Trương Dương lớn tiếng nói: Đừng gác máy, em mau quay về đi... Đột nhiên điện thoại gián đoạn.
Trương Dương gọi lại, đường dây không liên lạc được, Trương Dương khẩn trương đến cực điểm, hắn đi đi lại lại trong hành lang, gọi cho Cố Giai Đồng hết lần này đến lần khác. Nhưng mãi không có ai nhấc máy, qua khoảng mười phút, Cố Giai Đồng mới gọi lại.
Trương lo đến mức đầu đầy mồ hôi: Giai Đồng, em không sao chứ?
Đương nhiên là không sao rồi, bọn em gặp chút phiền phức, xe jeep chết máy, cũng may mà gặp cảnh sát, bọn họ dùng xe tải kéo xe của bọn em tới thị trấn nhỏ ở bên dưới để sửa xe.
Trương Dương thở dài nhẹ nhõm, nói: Em không sao thật ư?
Không sao mà, yên tâm đi, anh đừng lo lắng, lại nổi gió tuyết rồi, bọn em quyết định không đi ngắm mặt trời mọc nữa, sau khi trở về sẽ chuẩn bị một chút, em ngày mai sẽ về nước ngay, được chưa nào? Cố Giai Đồng nghe ra sự lo lắng của Trương Dương.
Trương Dương nói: Tốt, anh sẽ tới sân bay đón em.
Cố Giai Đồng nói: Trương Dương, anh đừng sợ, em sẽ tự chiếu cố cho mình thật tốt. Tín hiệu di động tựa hồ không được tốt, cô ta nói đứt quãng: ... Đợi em về thị trấn sẽ gọi lại cho anh.
Trương Dương gác máy, hắn giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, di động lại đổ chuông, Trương Dương nhấc máy: Alo!
Mày vẫn chưa tới Niagara à, thật sự là đáng tiếc nuối, mày chưa từng nhìn thấy nước sông Niagara cuồn cuộn từ hồ Erie chảy đến, đổ xuống vuông góc theo độ cao năm mươi thước, nước giống như là ngân hà từ chín tầng tời đổ xuống vách núi đen, tiếng vang đinh tai nhức óc có thể truyền ra ngoài vài dặm, khí thế bàng bạc, lôi đình vạn quân, chỉ có đến nơi này, mày mới có thể ý thức được lực lượng của thiên nhiên, mày mới có thể cảm thấy được sự nhỏ bé của nhân loại.
Mày câm miệng lại.
Mày không muốn biết tao là ai à? Tao nói cho mày biết, tao có thể khiến mày đau đớn, tao có thể chi phối sự sống chết của cô ta, trong ngày tuyết rơi lớn như thế này, xe jeep hỏng trong tuyết, đúng là một chuyện xui xẻo, đúng không nào.
Nội tâm Trương Dương khẩn trương đến cực điểm: Dừng tay lại đi, tao sẽ quên tất cả những gì mà mày đã làm, nếu như mày dám làm thương hại đến cô ấy, chuyện hôm nay phát sinh trên người cô ấy, tao sẽ trả gấp mười gấp trăm lần lên người mày.
Ha ha ha ha! Đối phương phát ra một tràng cười, gã nói khẽ: Từ vị trí hiện tại của tao có thể nhìn thấy xe của cô ta đang men theo bờ sống Niagara chậm rãi mà đi, đi rất chậm, xe jeep cố định trên xe tải, phía trước là một ngã rẽ, còn phải lên dốc, xe jeep bị hỏng sao lại đứt khỏi xe tải trượt xuống dưới? Bên dưới là vực sâu không thấy đáy, rơi xuống rồi, rơi xuống rồi, tao đang nghe thấy tiếng hét tuyết vọng của cô ta...
Trương Dương gác máy, thần kinh của hắn tê dại, ngón tay run rảy bấm số, nhưng điện thoại của Cố Giai Đồng không có tín hiệu.
Yên tĩnh, yên tĩnh như bãi tha ma, đối phương lại gọi điện thoại tới, không đợi hắn lên tiếng, giọng nói lạnh lùng của Trương Dương chậm rãi vang lên: Nếu Giai Đồng xảy ra chuyện gì, mày phải chết, tất cả thân nhân của mày cũng sẽ chết hết.
Tao ở Niagara chờ mày, nếu mày dám tới, à không, mày nhất định sẽ tới, bởi vì mày rất nhanh sẽ nhận được tin báo tử của cô ta.
Trương Dương gác mày, hắn vô lực ngồi, trong đầu tất cả đều là khuôn mặt tuyệt vọng của Cố Giai Đồng đang chớp động, đầu óc hắn rất loạn, không biết mình nên làm như thế nào, gọi điện thoại cho Cố Giai Đồng thì không được, hắn phải đi Mỹ, hắn phải tới Niagara, hắn muốn tận mắt nhìn thấy xem Cố Giai Đồng có bình an hay không. Nhưng hắn hiện tại đang ở Trung Quốc, không nói đi là đi được.
Trương Dương nhớ tới Quốc An, nhưng hắn lập tức lại phủ quyết, một khi vận dụng quan hệ của Quốc An, thế tất sẽ liên hệ với lợi ích của quốc gia, chuyện này khả năng ảnh hưởng sẽ rất lớn, hắn lại nghĩ tới mẹ nuôi La Tuệ Ninh, với năng lực của cha nuôi Văn Quốc Quyền đưa mình đi Mỹ cũng không khó, nhưng nếu bọn họ ra mặt làm chuyện này, thế tất sẽ tạo thành ảnh hưởng cho bọn họ, Trương Dương nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng nghĩ tới Hà Trường An, Hà Trường An nhân mạch rất rộng, các phương diện đều có quan hệ nhất định, hắn từng giúp Hà Trường An giải cứu Tần Manh Manh và Tần Hoan ra nước ngoài, chỉ cần mình đề xuất yêu cầu, Hà Trường An khẳng định sẽ không cự tuyệt.
Trương Dương đứng thẳng dậy, đau thương và phẫn nộ tràn ngập nội tâm hắn, nếu Giai Đồng thật sự gặp chuyện gi không may, hắn nhất định phải tìm được tên hung thủ đó. Hắn không dám tiếp tục nghĩ nữa, không biết cái đợi hắn sẽ là gì?
Hà Trường An sau khi nhận được điện thoại của Trương Dương, không hỏi hắn vì sao lại muốn đi Mỹ, y nói khẽ: Cậu yên tâm, tôi trong thời gian ngắn nhất sẽ làm tốt tất cả thủ tục cho cậu, muộn nhất là ngày mai cậu có thể lên máy bay tới Mỹ.
Trương Dương nói khẽ: Tôi không đợi được tới ngày mai.
Hà Trường An cảm thấy được nhất định có biến cố trọng đại phát sinh trên người hắn: Tôi sẽ thu xếp cho cậu, cậu hiện tại tới Thượng Hải đi.
Từ thời khắc này, Trương Dương đã mất đi tất cả liên hệ với Cố Giai Đồng, trừ Hà Trường An ra, không ai biết hắn đi đâu.
Cố Doãn Tri ngày hôm sau nhận được điện thoại từ Mỹ, là tổng lãnh sự quán Trung Quốc ở New York gọi tới, tổng lãnh sự Thư Anh Hằng là lão bằng hữu của Cố Doãn Tri, y mang theo sự thương xót và tiếc nuối nói với Cố Doãn Tri: Doãn Tri huynh, tôi thật sự rất tiếc phải báo với anh một chuyện.
Cố Doãn Tri từ trong giọng nói trầm trọng của Thư Anh Hằng mẫn cảm phát giác ra gì đó, ông ta cố gắng trấn định, nói: Chuyện gì vậy? Có phải là có liên qua tới Giai Đồng không? Trước khi Cố Giai Đồng đi Mỹ, Cố Doãn Tri còn đặc biệt bảo con gái tới lãnh sự quán New York gặp Thư Anh Hằng, thay ông ta thăm hỏi vị bạn cũ này.
Thư Anh Hằng nói: Giai Đồng sáng sớm ngày hôm qua cùng hai người bạn tới thác nước Niagara ngắm cảnh mặt trời mọc, trên đường gặp bão tuyết, bọn họ lái xe jeep, từ đường quốc lộ ở ven sông mất khống chế rơi xuống vực, trước mắt cảnh sát đang khẩn trương đang tiến hành công tác tìm kiếm, bởi vì gió tuyết rất lớn, công tác tìm kiếm tiến triển không được thuận lợi...
Những lời nói tiếp theo Cố Doãn Tri không nghe được câu nào, tay cầm ống nghe của ông ta run nhè nhẹ, hai mắt đỏ lựng, tay trái vịn vào bàn uốn trà để người không khuỵu xống. Một lúc sau, tiếng gọi của Thư Anh Hằng mới lay tỉnh ông ta từ trong trạng thái thất hồn lạc phách. Cố Doãn Tri ép mình phải nén bi thương, nói: Có hy vọng gì không?
Thư Anh Hằng không nói gì, chỉ thở dài.
Cố Doãn Tri nói: Anh Hằng, tận hết nỗ lực để tìm nó, sống, tôi muốn thấy người, chết, tôi mà thấy xác.
Doãn Chi huynh, tôi sẽ tận sức.
Cố Doãn Tri gác điện thoại, lập tức ấn số gọi vào số di động của con gái mình ở Mỹ, nhưng điện thoại thủy chung ở trong trạng thái không có người nhấc, ông ta cắn chặt môi, chỉ cần vẫn chưa chứng thực được tin dữ này, ông ta vẫn không từ bỏ hi vọng, Cố Doãn Tri ấn số điện thoại của con trai, ngữ khí của ông ta rất kiên định: Minh Kiện, chuẩn bị đi, chúng ta lập tức tới Mỹ.
Ngay khi Cố Doãn Tri chuẩn bị tới Mỹ, Trương Dương đã dưới sự giúp đỡ của Hà Trường An, qua hai mươi tiếng bay vòng vèo đã tới được, thành phố New York, ở đầu đông sông Erie, đầu nguồn thác Niagara, được người Hoa ở Mỹ gọi là thành trâu nước.
Trương Dương là lần đầu tiên tới đất nước xa lạ này, vốn là hắn đối với nước Mỹ từng có một số ao ước, một độ từng hi vọng được tới đây, bởi vì ở đây có Sở Yên Nhiên, có Tả Hiểu Tình, hắn thậm chí đã chuẩn bị, đợi cho vận hội tỉnh kết thúc, hắn sẽ tới nơi này, nhưng mà hắn lần này lại vội vàng tới mảnh đất này là vì Cố Giai Đồng. Trên sân bay, mấy chiếc xe dọn tuyết đang bận rộn. Trương Dương ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầu trời Buffalo âm trầm, trong lòng hắn cũng là một mảng tăm tối.
Đi ra khỏi sân bay Buffalo, Trương Dương nhìn thấy ở cửa đường ống có người đang vẫy tay với hắn, trong tay người đó giơ cao một tấm biển, bên trên dùng chữ Hán viết tên Trương Dương. Đó là một người bạn mà Hà Trường An liên hệ đi đón hắn. Trương Dương đi tới, người đó khoảng hơn ba mươi tuổi, thân cao khoảng một mét tám, mặc áo jacket mày nâu, bên dưới là quần bò màu lam, đi dày da mũi nhọn màu nâu, tuy là người Hoa nhưng lại ăn mặc kiểu Mỹ, bởi vì đeo kính đen nên không nhìn rõ được dung mạo của gã, gã toét miệng cười với Trương Dương, chìa tay ra, nói: Trương Dương phải không?
Trương Dương gật đầu, hắn hiện tại ngay cả tâm tình để cười cũng không có, vươn tay ra bắt tay đối phương: Anh là Vương tiên sinh.
Vương Khải Minh, lái xe trước đây của Hà tiên sinh, ông ấy bảo tôi tới đón anh, tôi đặc biệt từ New York tới đó. Cái thấy này khiên Trương Dương cảm thấy có chút quen quen, hắn nhớ tới một bộ phim truyền hình từng xem hai năm trước, hình như là kể về cuộc sống của một người Bắc Kinh ở Trung Quốc, nhân vật nam chính trong phim cũng tên là Vương Khải Minh.
Vương Khải Minh rất nhiệt tình giúp đỡ Trương Dương đi lấy hành lý, Trương Dương không mang nhiều đồ, trước lúc lên sân bay, Hà Trường An đưa cho hắn mười nghìn đô, bởi vì hải quan Trung Quốc có quy định, công nhân Trung Quốc ra nước ngoài du lịch, khảo sát thương vụ chỉ có thể mang theo nhiều nhất là mười ngàn đô, hoặc là những loại tiền khác có giá trị tương đương.
Xe Chevy của Vương Khải Minh đỗ ở trong bãi đỗ xe của sân bay, gã kéo cửa xe, mời Trương Dương vào. Chiếc xe này không thể nào sánh bằng xe của Trương Dương.
Sau khi khởi động, thân xe rung kịch liệt, giống như là tùy thời đều có thể long khỏi khung, dìn dìn ba lượt mới khởi động được, Vương Khải Minh cười nói: Đừng thấy cái xe này cũ, khi chạy thật sự thì tính năng tuyệt đối very good, tôi từ New York lái tới thành Trâu Nước, khoảng cách hơn ba trăm dặm Anh mà chỉ mất có năm giờ, xe Chevy mà có thể lái được với speed này là rất hiếm đấy. Gã cũng rất biết tự sướng.
Trương Dương phát hiện Vương Khải Minh nói rất nhiều, hơn nữa khi nói chuyện tiếng Anh tiếng Trung lẫn lộn, lộ ra vẻ chẳng ra ông chẳng ra thằng.
Vương Khải Minh nhìn thấy Trương Dương không nói chuyện, gã cười nói: Vừa xuống bay chắc mệt rồi? Ngủ một lát đi, tôi lái xe đưa cậu tới khách sạn để nghỉ ngơi tắm rửa. Gã thấy Trương Dương không nói gì, lại bảo: Có muốn tìm mấy em người Mỹ tóc vàng mắt xanh không, khó khăn lắm mới tới được một chuyến, nói sao cũng phải reo xuống chút mầm móng kích tình, thừa cơ dương cao quốc uy của chúng ta.
Trương Dương lấy đâu ra loại tâm tình đó, hắn nói khẽ: Chuyện Hà tiên sinh nhờ anh, anh tra được chưa?
Vương Khải Minh rút ra một tờ báo đưa cho Trương Dương, đồng thời lại đưa cho hắn một tấm danh thiếp: Bên trên có phương thức liên hệ của tôi, còn có cả số điện thoại của các lãnh sự quán và đại sứ quán Trung Quốc trú tại Mỹ, có lẽ sẽ có lúc cần dùng tới.
Trương Dương không hiểu tiếng Anh, nhìn thấy bên trên in hình tuyết, còn có ba bức ảnh, một người trong đó chính là Cố Giai Đồng, Trương Dương cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, hắn cắn chặt môi.
Vương Khải Minh nói: Tai nạn xe cộ, xe jeep ở Niagara gặp phải bão tuyết, có thể là do không quen thuộc với địa hình, lái xe ở trong bão tuyết đã lái nhầm vào vực, xe jeep rơi xuống sông, cảnh sát ở hạ du đã vớt được xác xe, công tác tìm kiếm vẫn đang tiến hành, tôi đã tới cục cảnh sát địa phương hỏi thăm, đã phát hiện được hai cổ thi thể, người còn lại chắc là bị nước cuốn trôi, tới giờ vẫn chưa phát hiện được, có điều chắc là dữ nhiều lành ít, với thời tiết loại này, từ địa phương cao như vậy ngã xuống, cho dù không bị ngã chết thì cũng bị đông cứng mà chết trong nước sông... Gã thôi không nói nữa, bởi vì hắn gã nhìn thấy Trương Dương quay người ra phía cửa sổ xe, thân hình của hắn đang run rẩy kịch liệt.
Vương Khải Minh Vương Khải Minh: Vị trí hiện tại của Chúng ta là trấn Cheektowaga huyện Erie, tôi biết một khách sạn ô tô không tồi...
Giọng nói của Trương Dương trầm thấp mà khàn khàn: Tôi muốn đi nhận xác.
Vương Khải Minh có chút đồng tình nhìn Trương Dương: Anh thật sự không cần nghỉ ngơi ư?
Trương Dương lắc đầu: Không cần!
Ô tô dọc theo sông Niagara đi tới, Trương Dương hạ cửa kính xe, thò đầu ra ngoài ngắm nhìn.
Vương Khải Minh nói: Con sông mà anh đang thấy gọi là sông Niagara, rất rộng, nhưng không dài, mọi người thường cũng gọi nó là eo biển Niagara, tổng độ dài chỉ khoảng hơn năm mươi dặm, nhưng nó lại thông với hai hồ là hồ Erie và hồ Ontarino, một trong năm hồ nước ngọt lớn của Bắc Mĩ. Đoạn địa khu này đa số đều là Nước Mỹ và Canada cùng sở hữu, trên lịch sự cũng từng phát sinh rất nhiều tranh chấp.
Trương Dương nói khẽ: Dòng nước rất xiết. Hắn tựa hồ nhìn thấy xe jeep từ trên xe tải rơi xuống vực sâu, nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Cố Giai Đồng, nhìn thấy tình cảnh cô ta đang giãy dụa trong nước, Trương Dương thống khổ nhắm hai mắt lại.
Vương Khải Minh gật đầu, hắn chở Trương Dương tới thành phố thác nước Niagara, thành phố thác nước Niagara cùng là sở hữu của hai nước Mỹ và Canada, hai nước đều xây một tòa thành trì ở bên cạnh thác nước Niagara, cũng đều đặt tên là thành phố thác nước Niagara, nơi mà bọn họ muốn tới chính là tòa thành thị xinh đẹp này.
Xe Chevy dọc theo đường cao tốc số 90 đi tới thành phố Niagara, thành phố thác nước Niagara là một thành phố vệ tinh ở bắc bộ Buffalo, trên đường đi, Trương Dương thủy chung không nói gì, không phải ánh mắt nhìn nước sông Niagara cuồn cuồn ở ngoài cửa sổ thì cũng là ngây ngốc nhìn bức ảnh của Cố Giai Đồng trên báo.
Vương Khải Minh tuy nói nhiều, nhưng đối mặt với một người không có hứng thú nói chuyện như Trương Dương thì cũng mất đi hứng thú, ô tô lái vào thành phố thác nước Niagara, Vương Khải Minh chở Trương Dương tới cục cảnh sát thành phố, tới chỗ hỏi, Vu Kế Dũng dùng tiếng Anh lưu loát hỏi cuộc tai nạn giao thông phát sinh trong bão tuyết tối hôm qua.
Cảnh sát ohụ trách tiếp đãi hai người họ nói chuyện một chốc với Vương Khải Minh, sau khi biết Trương Dương là đặc biệt từ Trung Quốc bay tới vì chuyện này, hắn đi sang một bên liên hệ với nhân viên xử lý tương quan.
Vương Khải Minh đi tới bên cạnh Trương Dương, nói khẽ: Hắn đi hỗ trợ liên hệ, vụ án này hình như không phải bọn họ phụ trách.
Trương Dương rất khẩn trương, hắn bất an liếm liếm môi.
Vương Khải Minh nhắc nhở hắn: Lão đệ, tự nhiên một chút, cậu quá khẩn trương rồi, nơi này là cục cảnh sát thành phố, nhìn bộ dạng của cậu, người khác sẽ hoài nghi đó, cho dù là đi trên đường, rất nhanh sẽ có quan viên của cục di dân tới hỏi han cậu. Nơi này là nước Mỹ, khác với tân Trung Quốc xã hội chủ nghĩa của chúng ta.
Trương Dương khẩn trương không phải là bởi vì sợ hãi, hắn là đang lo lắng cho sinh tử của Cố Giai Đồng, nếu thật sự xác định được Cố Giai Đồng đã chết, Trương Dương không biết mình có thể chịu đựng nổi nỗi đau này hay không, hắn không ngừng nhắc nhở bản thân, nhất định phải cố gắng chịu đựng, chuyện có lẽ không đến nỗi xấu như trong tưởng tượng của bọn họ.
Sau khi cảnh sát nói chuyện điện thoại xong, đi tới trước mặt bọn họ, nói vài câu với Vương Khải Minh, Vương Khải Minh cười cười gật đầu. Hắn kéo cánh tay Trương Dương, cùng Trương Dương ra ngoài cửa cục cảnh sát, vừa rồi bên ngoài, Trương Dương liền vội vàng hỏi: Họ nói gì?
Vương Khải Minh nói: Chuyện này phát sinh ở trấn Potter Varner, trước mắt xe jeep và thi thể đều để lại trong trấn, nếu muốn đi tìm hiểu tình hình cụ thể của sự việc thì phải tới đó.
Trương Dương nói: Đi.
Vẻ mặt của Vương Khải Minh lại đột nhiên biến thành có chút kinh hoàng, gã chạy lên trước, hét: Stop!
Trương Dương thuận theo hướng chạy của gã mà nhìn, chỉ thấy chiếc xe Chevy của gã phóng về phía xa, lúc này đã lai qua góc đường ở phía trước.
Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới vali hành lý của mình, hộ chiếu và giấy mời thương vụ của hắn toàn bộ đều ở trong vali, bởi vì chuyện của Cố Giai Đồng, hắn thủy chung tâm thần không yên, không ngờ lại sơ xẩy, hộ chiếu cũng chưa kịp lấy ra khỏi vali.
Trương Dương cũng chạy như điên đuổi theo, hắn rất nhanh liền vượt qua Vương Khải Minh, Vương Khải Minh chạy chưa được mấy bước thì đã không chạy nổi nửa, hai tay ôm đầu gối, thở hổn hển, khí trắng theo hô hấp của gã phun ra, gã lớn tiếng nói: Đừng đuổi theo nữa, đừng đuổi theo nữa, lát nữa chúng ta bắt xe tới bãi đỗ xe...
Khoảng cách giữa Trương Dương và chiếc xe đó đã càng lúc càng gần, tỉnh cảnh hắn chạy như điên trên đường khiến một chiếc xe cảnh sát tuần tra chú ý, cảnh sát kéo còi, tăng tốc vượt qua hắn, hai cánh sát đẩy xe bước xuống, một cảnh sát chỉ vào Trương Dương, lớn tiếng hét gì đó, bảo hắn đứng yên tại chỗ.
Trương Dương không hiểu hai cánh sát này nói gì, có điều từ vẻ mặt của bọn họ có thể đoán ra đại khái, hắn chỉ vào chiếc xe đang vút xa đó, lớn tiếng nói: Hộ chiếu của tôi ở trên đó.
Vương Khải Minh nhìn thấy không ổn, vội vàng chạy tới bên này.
Một gã cảnh sát một tay sờ súng lụcdắt bên hông, một tay chỉ vào Trương Dương, nói: Hai tay đặt sau đầu, quay người lại.
Trương Dương tức giận gầm lên: Con mẹ nó, tao đéo hiểu mày nói gì cả? Đồ của tao ở trên xe.
Vương Khải Minh cuối cùng cũng chạy tới, gã lớn tiếng giải thích: Anh cảnh sát, hiểu lầm rồi, xe của chúng tôi bị lấy cắp rồi. Gã còn chưa tới gần Trương Dương thì một cảnh sát thân hình cao to đã bước lên, đột nhiên vặn tay hắn một cái rồi ấn xuống đất, lớn tiếng nói: Ngoan ngoãn một chút, hộ chiếu của anh đâu?
Cảnh sát còn lại cũng nhìn chằm chằm vào Trương Dương: Hộ chiếu của anh đâu?
Vương Khải Minh hét lên: Mau đưa hộ chiếu cho họ.
Trương Dương làm gì có hộ chiếu mà đưa cho họ xem, nhìn thấy tên cảnh sát đó thò tay ra sờ còng, từng bước tiếp cận mình, Trương đại quan nhân cố nhìn không động đậy, khi đối phương tóm lấy cổ tay của hắn muốn còng lại, cổ tay của Trương Dương giống như cá trách thoát khỏi sự trói buộc của đối phương, cướp lấy còng tay, còng đối phương lại.
Tên cảnh sát cao to đang khống chế Vương Khải Minh nhìn thấy tình hình không ổn, vội vàng rút súng, Trương Dương lao lên trước, nhấc chân đá trúng cằm hắn, đá cho tên cảnh sát đó ngã chổng vó lên trời, máu tươi trong miệng và mũi chảy ra như suối.
Trương Dương kéo Vương Khải Minh từ dưới đất lên, Vương Khải Minh căn bản không ngờ Trương Dương lại đột nhiên ra tay, hơn nữa vừa ra tay đã nhanh gọn đánh ngã hai cảnh sát Mỹ, ở nước Mỹ tấn công cảnh sát không phải là chuyện đùa, Vương Khải Minh há miệng trợn mắt, nói: Trương... Trương... đây là nước Mỹ... Anh... không thể làm như vậy được.
Trương Dương không để ý đến gã, nhìn thấy tên cảnh sát da trắng bị mình đã đang run rẩy móc súng, Trương Dương bước tới lại bồi thêm một cước, đá cho thằng cha này ngất xỉu, sau đó hắn kéo cửa xe cảnh sát chui vào, sau khi khởi động xe liền lớn tiếng nói với Vương Khải Minh: Anh có đi không?
/2583
|