Khi cha con Cố Doãn Tri đang tưởng nhớ Cố Giai Đồng, Trương Dương đang trốn trong rừng cây cách đó không xa, hắn vòng một vòng, cuối cùng quay lại nơi này, đúng như một câu châm ngôn, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, phía Mỹ sẽ không ngờ mình lại có gan quay về đây. Nơi này quả nhiên không có cảnh sát mai phục, đội cứu viện cũng đã rút đi, Trương Dương tới đây là mang mục đích giống như cha con Cố Doãn Tri, khi nhìn thấy cha con Cố Doãn Tri đốt giấy bạc, nhẹ giọng gọi Cố Giai Đồng trở về, Trương Dương cũng rơi lệ, hắn quy kết cái chết của Cố Giai Đồng lên người mình, nếu không là vì mình, cô ta cũng sẽ không gặp phải tai bay vạ gió như thế này.
Cố Doãn Tri ở bờ sông một giờ rồi mới rời đi, Trương Dương chờ bọn họ đi rồi mới lái xe jeep, bám theo sau họ từ đằng xa, Trương Dương muốn tìm cơ hội gặp mặt Cố Doãn Tri, hắn muốn giải thích với Cố Doãn Tri.
Thư Anh Hằng vốn định mời Cố Doãn Tri cùng y trở về New York, nhưng Cố Doãn Tri đã uyển chuyển từ chối hảo của y, Cố Doãn Tri định ở lại thành phố Niagara vài ngay, lo xong việc hậu sự cho con gái rồi sau đó rời khỏi nước Mỹ.
Tối hôm đó cha con Cố Doãn Tri ở lại trong thành phố thác nước Niagara, sự ra đi của Cố Giai Đồng khiến hai người đều không muốn ăn cơm, Cố Doãn Tri trực tiếp quay trở về khách sạn, Cố Minh Kiện thì không trực tiếp về khách sạn mà ra phố định mua đồ KFC về ăn.
Trương Dương ngồi ở trong xe jeep nhìn Cố Minh Kiện từ trong quán KFC đi ra, khi hắn đang chuẩn bị đi tới nói chuyện thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ô tô gầm rú, chiếc xe thể thao Mitshbishi từ góc đường lao về phía Cố Minh Kiện.
Cố Minh Kiện hiển nhiên bị tình cảnh trước mắt dọa cho ngây người, thức ăn nhanh trong tay gã rơi xuống đất, hai chân cũng vì sợ hãi mà không thể nhúc nhích được, mắt thấy chiếc xe đó trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt gã, Cố Minh Kiện hét lên kinh hãi.
Đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợ tóc, một chiếc xe jeep Acura màu đen vọt tới đây, đụng mạnh vào bên hông chiếc xe thể thao Mitsubishi, lực trùng kích cường đại hất chiếc xe thể thao Mitsubishi bay lên không trung, ở trên không trung lăn liên tục mấy vòng mới rơi xuống đất, va vào tủ kính ở góc đường. Thủy tinh vỡ vụn, chính là Trương Dương vào lúc ngàn cân treo sợi tóc cứu lại được tính mạng của Cố Minh Kiện. Thân xe Acura rất chắc, có thể là chiếc xe này được đặc chế, Trương Dương vòng xe lại, lái tới bên cạnh Cố Minh Kiện, mở cửa xe lớn tiếng nói: Minh Kiện, lên xe đi!
Cố Minh Kiện kinh hồn chưa ngẩng đầu nhìn lại, hắn vạn lần không ngờ rằng Trương Dương lại xuất hiệnở chỗ này, và cứu gã về từ trong tay tử thần.
Cố Minh Kiện lảo đảo lên xe jeep, Trương Dương điều khiển xe jeep nhanh chóng rời khỏi hiện trường, ô tô lái đi chưa được xa thì nghe thấy tiếng nổ mạnh ở phía sau, trong ánh lửa và sóng khí, chiếc xe thể thao Mitsubishi đó bị nổ thành từng mảnh nhỏ.
Trương Dương lái xe jeep tới bãi đỗ xe gần chợ, hắn mở cửa xe bước xuống, Cố Minh Kiện hiển nhiên vẫn chưa từ trong kinh hãi vừa rồi khôi phục lại, trên đường lộ ra vẻ không tự nhiên, Trương Dương kéo hắn vào bên trong chợ, nơi càng nhiều người thì càng tiện để mình che dấu bản thân.
Cố Minh Kiện run giọng nói: Có.... Có muốn giết tôi!
Trương Dương cũng ý thức được điểm này, hắn thật sự không nghĩ ra Cố Minh Kiện đã đắc tội với ai? Có người muốn xuống tay với Cố Minh Kiện, hắn vốn cho rằng bàn tay đen trốn ở phía sau là vì trả thù mình mà hại chết Cố Giai Đồng, nhưng hắn vì sao muốn giết cả Cố Minh Kiện? Chiếc xe thể thao Mitsubishi vừa mới xuất hiện đó tuyệt đối không phải là bất ngờ. Trương Dương nói: Bình tĩnh một chút, tự nhiên một chút, nơi này là nước Mỹ, nếu cậu có biểu hiện dị thường, rất nhanh sẽ có có quan viên của cục di dân tìm tới.
Cố Minh Kiện lúc này mới thoáng bình tĩnh một chút, gã nói khẽ: Tôi có hộ chiếu!
Trương Dương nói: Tôi thì không! Bí thư Cố đâu?
Cố Minh Kiện nói: Ông ấy ở khách sạn, chuyện của chị gái khiến ông ấy rất thương tâm, ông ấy muốn được ở một mình, phía lãnh sự quán có người phụ trách bảo hộ an toàn cho ông ấy.
Trương Dương gật đầu, hắn đẩy một chiếc xe đẩy tay, thuận tay lấy một ít thực phẩm ném vào trong xe.
Cố Minh Kiện nói: Anh đến lúc nào vậy?
Trương Dương nói: Đây là một âm mưu, cậu hiện tại lái xe về đi, tôi sẽ ở trong chợ đợi cậu, cậu chở bí thư Cố tới đây, tôi có lời muốn nói với ông ấy.
Cố Minh Kiện gật đầu, khi gã đi, Trương Dương lại nói: Cẩn thận một chút!
Hai mươi phút sau Cố Doãn Tri liền tới chợ, xe đẩy của Trương Dương đã đặt không ít đồ, hắn đẩy xe tới trước mặt Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri đã nghe nói con trai vừa rồi suýt nữa bị xe đâm chết, vẻ mặt của ông ta vô cùng ngưng trọng.
]Trương Dương thấp giọng gọi một tiếng: Bác Cố!
Cố Doãn Tri gật đầu, Trương Dương đưa xe đẩy cho Cố Minh Kiện đi tính tiền, mình và Cố Doãn Tri thì tới cửa hàng ăn nhanh trong chợ tùy tiện gọi ba phần thức ăn nhanh.
Hai người ngồi xuống một góc vắng, Trương Dương nói khẽ: Cháu luôn đi theo hai người, vừa rồi khi hai người ở bờ sông, cháu đứng trong rừng cây ở bên cạnh, bởi vì sợ bị người khác phát hiện cho nên cháu không dám ra nói chuyện.
Ánh mắt thâm thúy của Cố Doãn Tri nhìn thẳng vào mắt Trương Dương, giống như là nhìn thấu cả nội tâm của hắn, Trương Dương nói khẽ: Bác Cố, cái chết của Giai Đồng là tại cháu, khi cô ấy gặp tai nạn xe hơi, có người từ Mỹ gọi điện thoại đe dọa cháu, nói là muốn báo thù. Khi nói ra những lời này, ở sâu trong lòng hắn vô cùng áy náy.
Da thịt ở khóe môi Cố Doãn Tri giật giật, ông ta hiểu rõ câu này của Trương Dương là có ý gì, điều này có nghĩa là cái chết của con gái mình không phải là chẳng may.
Trương Dương nói: Xin lỗi!
Cố Doãn Tri cầm cốc cà phê lên lặng lẽ uống một ngụm, vị đắng từ cổ họng chui xuống thấm vào tận sâu trong lòng ông ta. Một lúc sau, Cố Doãn Tri mới nói: Cảm tình của Giai Đồng đối với cậu rất sâu nặng, tôi thủy chung nhìn thấy rõ ràng. Cho tới nay Cố Doãn Tri chưa từng vạch trần chuyện này, nhưng con gái hiện giờ đã chết, ông ta cảm thấy tiếc hận cho con gái, có một số lời cuối cùng cũng không cố kỵ nữa, buột miệng nói ra.
Trương Dương cố nén nước mắt, nức nở nói: Cháu có lỗi với Giai Đồng, có lỗi với bác....
Cố Doãn Tri lắc đầu nói: Không có ai có lỗi với ai cả? Vì nó, cậu có thể chạy tới tận nước Mỹ, cậu muốn ngăn cản, nhưng không thể nào ngăn cản được, tôi biết, cậu đã tận lực rồi.
Trương Dương nói: Ở trong lòng cháu, Giai Đồng đã là vợ của cháu, vĩnh viễn cháu đều coi cô ấy là vợ của cháu... Trương Dương nói ra những câu này không phải là muốn biểu bạch gì đó với Cố Doãn Tri, sau khi hắn nghe thấy tin xấu, đã hạ quyết tâm phải cho cô ấy một danh phận.
Cố Doãn Tri nói: Giai Đồng nếu trên trời có linh, nghe thấy những lời này của cậu, nó nhất định sẽ rất vui.
Tâm tình của Cố Doãn Tri lúc này cực kỳ phức tạp, ông ta cảm thấy rất buồn vì tao ngộ của con gái, ông ta không hề trách cứ Trương Dương, ông ta không cho rằng vận xui của Giai Đồng là do Trương Dương mang đến, vừa rồi con trai suýt nữa bị ô tô đâm chết, chuyện này đã chứng minh tất cả không phải đơn giản như bề ngoài.
Lúc này Cố Minh Kiện đã mua đồ về cạnh họ, Trương Dương cảnh giác nhìn nhìn chung quanh, hắn nói khẽ: Bác Cố, Minh Kiện, cháu thấy hai người nên mau chóng rời khỏi Mỹ, cháu luôn cảm thấy chuyện có chút không ổn.
Cố Doãn Tri nói: Cậu là muốn nói có người muốn gây bất lợi cho tôi và Minh Kiện?
Trương Dương không nói gì, nhưng vẻ mặt của hắn đã tỏ ý công nhận suy đoán của Cố Doãn Tri.
Cố Doãn Tri nói: Nếu có người muốn gây bất lợi cho chúng tôi, vậy chứng tỏ mục tiêu của hắn không chỉ là cậu, mà là cả chúng tôi, hắn muốn lợi dụng chuyện của Giai Đồng dụ chúng tôi đến đây, sau đó xuống tay với chúng tôi. Cố Doãn Tri tuy rằng cực kỳ bi thương, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự tỉnh táo của đầu óc ông ta.
Trương Dương nói: Bất kể là như thế nào, hai người đều không thích hợp ở lại đây.
Cố Minh Kiện nói: Tôi không sợ, tôi cũng muốn nhìn xem là ai đã xuống tay với chị tôi, tôi muốn báo thù cho chị ấy.
Trương Dương lắc đầu nói: Chuyện báo thù cứ giao cho tôi, tôi thề, tôi nhất định sẽ tìm được hung phạm, nếu không, tôi sẽ không rời khỏi nước Mỹ!
Cố Doãn Tri cả đời đã trải qua vô số sóng to gió lớn, nhưng lần này bi kịch của con gái là một sự đả kích trầm trọng trước nay chưa có đối với ông ta, ông ta chậm rãi lắc đầu: Hai đứa đều sai rồi, có một số việc không phải hai đứa muốn điều ra là điều tra được, đối phương đã dày công bố trí cục diện này, tất sẽ không để hai đứa dễ dàng vạch trần, tiếp tục ở tại đây, chỉ tổ hi sinh vô ích, hai đứa đều là con của ta, ta không muốn thấy hai đứa phải mạo hiểm, Trương Dương, Minh Kiện, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau trở về Trung Quốc, Thư Anh Hằng của lãnh sự quán New York là hảo hữu của ta,ta tin anh ấy có thể giúp chúng ta.
Trương Dương nói: Bác Cố, cháu sẽ không để Giai Đồng phải chết một cách không minh bạch.
Cố Doãn Tri nói khẽ: Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy Giai Đồng còn sống, nó đang ở đâu đó đợi chúng ta. Trương Dương, trong lòng tôi cũng đau đớn giống như cậu, nhưng chúng ta phải nhận rõ hiện thực, ở đây là địa bàn của người Mỹ. Chúng ta đã rơi vào cạm bẫy mà đối phương bày ra, muốn phá cục rất khó, rời khỏi nơi này, trở lại địa phương thuộc về chúng ta. Cố Doãn Tri trong lòng thật ra cũng không muốn rời khỏi đây, nhưng ông ta không muốn hai người trẻ tuổi này phải bỏ mạng vô ích, bi kịch của con gái đã không thể vãn hồi, ông ta không muốn có thêm bất kỳ bi kịch nào xảy ra nữa. Chuyện của con gái ông ta sẽ không từ bỏ, nhưng nơi này dù sao cũng là đất của quốc gia khác, ông ta tin căn nguyên của chuyện này vẫn là ở trong nước, ông ta muốn điều tra từ gốc rễ, nhất định phải tìm được hung phạm đã hại chết con gái.
Trương Dương nói: Đã khuya rồi, hai người về trước đi.
Cố Doãn Tri nói: Còn cậu đi đâu?
Trương Dương nói: Cảnh sát đang truy nã tôi, FBI cũng đang tìm tôi, tôi không thể đi cùng hai người được, có điều hai người cứ yên tâm, tôi sẽ liên hệ với hai người.
Cố Doãn Tri nói số điện thoại của phòng khách sạn cho Trương Dương, ông ta đứng dậy cùng Cố Minh Kiện rời đi, xe của lãnh sự quán New York đang ở bên ngoài chờ bọn họ.
Trước khi đi, Trương Dương lại dặn hai người cẩn thận.
Xuất phát từ sự lo lắng đối với cha con Cố Doãn Tri, Trương Dương ở ngoài cửa bắt một chiếc, một mực đi theo xe của họ tới tận cửa khách sạn, xác định bọn họ dưới sự hộ tống của phía lãnh sự quán New York bình an tiến vào trong khách sạn, lúc này mới trở về bãi đỗ xe lái chiếc xe jeep Acura của hắn đi.
Khu đông thành phố thác nước Niagara có một nhà máy sửa chữa lắp ráp ô tô do người Hoa xây, ông chủ nơi này tên là Đường Sơn, số điện thoại mà Hình Triêu Huy đưa cho Trương Dương chính là số của Đường Sơn, Đường Sơn sau khi nhận được điện thoại của Trương Dương rất nhanh liền lái một chiếc xe Nissan tới bãi độ xe của chợ gặp hắn.
Đường Sơn bốn mươi sáu tuổi, thân cao một thước bảy mươi lăm, thể trọng đạt tới hơn trăm cân, khi đi đường trong rất cật lực, trông như cái nắp nồi, mặc đường trang màu đen, đi tới gần Trương Dương, vươn tay ra, mỉm cười nói: Anh là Trương tiên sinh, tôi là Đường Sơn, bạn của Hình tiên sinh.
Trương Dương chỉ chỉ vào xe jeep Acura đỗ ở đó, tấm chắn của xe bởi vì vừa rồi đâm nhau mà bị rớt xuống.
Đường Sơn nói: Trước tiên lên xe của tôi đi, chiếc xe này lát nữa tôi sẽ sai người xử lý. Trương Dương lên xe của Đường Sơn, chiếc xe cũng giống nhưng trước xe ở quốc nội của hắn trước đây, có điều không được độ nhiều như vậy, thứ duy nhất được độ lại là ghế ngồi, để tiện cho Đường Sơn lên xuống xe, sau khi Đường Sơn ngồi xuống, xe rõ ràng trầm xuống, trong lượng của thằng cha này ghê thật.
Đường Sơn lái xe tới nhà máy sửa chữa của y, trên đường khi đi qua nơi xảy ra va chạm xe vừa rồi, Trương Dương không khỏi nhìn nhìn ra phía ngoài, hiện trường tai nạn đã được lau chùi sạch sẽ, Đường Sơn nói: Hơn một tiếng đồng hồ trước, nơi này có tai nạn, một chiếc xe thể thao Mitsubishi nổ ngay tại chỗ, nghe nói là va chạm với một chiếc xe jeep khác. Nói xong y nhếch môi cười cười: Chắc không phải là chiếc xe đó của cậu chứ?
Trương Dương nói: Chính là tôi!
Đường Sơn cười càng vui hơn: Nghe nói cậu không có hộ chiếu, hơn nữa còn đánh cảnh sát?
Trương Dương nói: Cảnh sát nước Mỹ cao quý lắm à?
Đường Sơn cười ha ha nói: Cái đám tạp nham đó, đa số đều là kẻ theo chủ nghĩa chủng tộc, nhìn thấy bọn họ, tôi hận không thể xông lên đá vào mông bọn họ.
Trương Dương thấy Đường Sơn rất thú vị.
Đường Sơn từng là nhân viên của Quốc An, có điều y bởi vì nguyên nhân đặc thù nào đó mà rời khỏi, người biết điều này chỉ có Hình Triêu Huy.
Ô tô lái vào nhà máy sửa chữa của Đường Sơn, sau khi đóng cửa sắt lại, Đường Sơn đỗ xe ở trong sân, Trương Dương theo y đẩy cửa đi xuống, Đường Sơn nói: Có người coi nước Mỹ là thiên đường, có người lại coi nó là địa ngục, thật ra thiên đường địa ngục đều chỉ là một ý niệm, bất kể ở đâu, muốn tiếp tục sinh tồn, nhất định phải trở thành cường giả, bất kỳ thời đại nào, bất kỳ xã hội nào, cá lớn nuốt cá bé đều là một chân lý bất diệt.
Trương Dương nói: Nghe anh nói cứ như là triết học gia vậy!
Đường Sơn cười ha ha: Trước đây quả thực có người từng gọi tôi thế này.
Gọi anh là gì?
Gọi tôi là tư tưởng giả! Đường Sơn rất hài hước.
Trương Dương muốn cười nhưng là cười không nổi, trong lòng hắn đã phải chịu đựng quá nhiều bi thương và phẫn nộ.
Hắn mở cửa lớn phía trước, tiến vào phân xưởng của nhà máy sữa chữa, bên trong có hơn mười công nhân đang say sưa làm việc, Đường Sơn cười nói: Porche, Ferrari, Bugatti, Lamborghini, tất cả những chiếc xe tốt mà cậu muốn đều có ở đây, nhưng không có một chiếc nào là tôi mua cả, tất cả chỗ xe này đều là xe đen, có xe là trộm ở Mỹ, ở đây tôi sẽ thay hình đổi dạng cho nó, tôi thông qua một con đường bí mật chở đến Canada, đồng dạng có người từ Canada trộm xe rồi chở đến chỗ tôi, sau khi tôi sơn sửa lại, sẽ bán ở Mỹ, trật tự pháp luật gì, con mẹ nó đều là vô nghĩa, xã hội này chỉ thờ phụng có một thứ. Đường Sơn búng tay một cái, nói: Tiền!
Y ném chiếc khóa xe jeep của Trương Dương cho một gã thủ hạ da trắng, dùng tiếng Anh nói: Đi lấy chiếc xe này về cho tôi.
Trương Dương nhắc nhở: Xe đó là tôi lấy từ trong tay FBI đấy! Hắn sợ chiếc xe đó sẽ mang tới phiề phức cho Đường Sơn,
Đường Sơn cười nói: Cho dù cậu cướp từ trong tay tổng thống My tôi cũng không sợ, bất kỳ chiếc xe nào, ở trong mắt tôi chỉ là linh kiện, lão tổ tông của chúng ta dạy tôi một chuyện, xé chẵn ra lẻ. Trên đời này, bất kỳ chiếc ô to nào cũng chỉ là một thứ do các linh kiện ghép lại, trừ phi bọn họ có thể lắp máy theo dõi trên mỗi một linh kiện, nếu không thì tôi có thể thay hình đổi dạng cho nó, từ đó bốc hơi khỏi nhân gian. Đường Sơn dẫn Trương Dương tới văn phòng ở tầng hai, y mời Trương Dương ngồi xuống ghế, cười hì hì nói: Cậu anh là bằng hữu của Hình tiên sinh thì cũng là bằng hữu của tôi. Bất kể cậu đã làm gì cũng không cần phải sợ hãi. Ở chỗ tôi, cậu được an toàn tuyệt đối. Đường Sơn đi đến tủ rượu lấy ra một chai Nhị Oa Đầu, lại từ trong tủ lạnh lấy ra một khay thịt bò, cho vào lò vi sóng, rồi cầm tới bàn uống trà. Mở nắp Nhị Oa Đầu ra, rót cho Trương Dương và mình mỗi người một chén đầy, Đường Sơn nói: Uống chén rượu cho đỡ sợ, sau đó nói cho tôi biết cậu muốn gì.
Trương Dương cầm chén rượu đó lên uống một hơi cạn sạch.
Đường Sơn cũng uống nửa chén, chép chép miệng rồi xé thịt bò bỏ vào miệng.
Trương Dương nói: Tôi muốn tìm lại hộ chiếu đã bị mất.
Đường Sơn nói: Không thành vấn đề, cậu muốn của nước nào? Canada, Mỹ, Brazil, Colombia, Mexio, Argentina, Jamaica, chỉ cần là người mà cậu có thể nghĩ đến tôi đều có thể làm cho cậu.
Trương đại quan nhân nghe mà có chút há miệng trợn mắt: Anh là nói làm giả ư?
Đường Sơn nói: Đương nhiên là làm giả rồi, cậu thấy tôi giống công dân tuân thủ pháp luật lắm à? Y đương nhiên không giống, chỉ nhìn thoáng cái là biết là phần tử xã hội đen rồi. Trương Dương rất kỳ quái, Hình Triêu Huy sao lại có giao tình sâu với y như vậy nhỉ.
Đường Sơn cầm chén rượu lên uống một ngụm, nói: Cậu yên tâm đi. Chỗ tôi làm giả giấy tờ tuyệt đối là tiêu chuẩn nhất lưu quốc tế, biển xe, giấy tờ xe, muốn làm buôn bán xe lậu thì phải hoàn thiện tất cả phục vụ đồng bộ, nếu không thì lấy đâu ra lợi nhuận kếch xù?
Trương Dương nói: Tôi không hiểu tiếng Anh.
Đường Sơn nói: Không thành vấn đề, ở quốc gia này, bất kể cậu là người da vàng, người da trắng hay người da đen. Cậu đều có cơ hội trở thành người thượng đẳng, điều kiện tiên quyết là cậu phải có! Thằng cha này lại khoa trương búng tay: Tiền!
Trương đại quan nhân đối với tiếng Anh cũng không thể nói là một khiếu cũng không thông, một số từ đơn hắn cũng biết, có điều số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đường Sơn nói: Có biết vì sao có người nhắm vào cậu không, là bởi vì cậu ở đây chỉ cần đi trên đường, người khác liếc một cái có thể nhìn ra cậu không phải là người Mỹ, giống như là một con vịt xuất hiện trong đàn gà vậy, muốn không bị chú ý cũng khó. Câu này có chút khó nghe, sao hạc giữa bầy gà ở trong miệng y lại thành vịt trong bầy gà. Tâm tình của Trương Dương không tốt, cũng lười chẳng buồn tranh luận với y.
Đường Sơn nói: Nói thật, cậu là đặc công kém nhất mà tôi từng thấy đấy.
Trương Dương nói: Tôi không phải là đặc công gì cả, tôi chỉ là một người Trung Quốc bình thường, là FBI tưởng tôi là đặc công.
Đường Sơn khinh thường nói: FBI là tổ chức vô sỉ nhất nước Mỹ, bọn họ giống như là ruồi bọ vậy, trong bộ môn của họ đầy những kẻ phế vật tự cho mình là thông minh, chỉ cần ngửi được thấy một chút mùi đáng ngờ là bọn họ sẽ vây tới bên cạnh cậu, bám lấy cậu không tha.
Trương Dương nói: Có nghe nói tới chuyện ba cô gái Trung Quốc gặp tai nạn xe hơi không?
Đường Sơn gật đầu nói: Nghe nói chuyện này gây chấn động rất lớn, toàn bộ thành phố Niagara đều biết, sao? Cậu là vì chuyện này mà tới!
Trương Dương nói: Một người trong đó là vợ của tôi. Trương Dương đã quyết định vĩnh viễn dùng lễ vong thê để đối đãi với Cố Giai Đồng.
Đường Sơn thở dài, hắn chạm chén rượu của Trương Dương, nói: Cố nén bi thương, con người ta ai rồi cũng phải chết, cậu và tôi cũng sẽ chết, đơn giản là sớm hay muộn mà thôi.
Trương Dương nói: Có người trước khi tai nạn xe hơi xảy ra đã gọi điện thoại đe dọa tôi, tôi muốn ngăn cản Giai Đồng tới thác nước Niagara nhưng xe của Giai Đồng vừa hay lại hỏng, cô ta nói cô ta gặp cảnh sát, cảnh sát dùng xe tải kéo xe của họ về thị trấn, sau đó, sau đó liền xảy ra chuyện ấy, khi xe jeep rơi xuống vách núi, có một nam nhân gọi điện cho tôi, hắn đã miêu tả lại cảnh xe jeep rơi xuống vách núi.
Đường Sơn trợn trừng hai mắt, y nói khẽ: Cậu là nói có người sắp đặt chuyệt này, ba cô gái đó là do hắn giết?
Trương Dương gật đầu: Biết tôi vì sao lại đâm chiếc xe thể thao Mitsubishi đó không. Bởi vì chiếc xe đó lúc ấy lao hết tốc độ vào Cố Minh Kiện, em trai của Giai Đồng, ý đồ đâm chết gã, tôi không lựa chọn nào khác.
Đường Sơn nói: Chuyện rất phức tạp, Hình tiên sinh nói không sai, cậu là một người rất phiền phức.
Trương Dương nói: Tôi hiện tại không có nhiều tiền, sự giúp đỡ của anh đối với tôi tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này nếu có cơ hội tôi sẽ trả lại anh.
Đường Sơn nói: Trên đời này có bao nhiêu tiền cũng không mua nổi một cái mạng, mạng của tôi là do Hình tiên sinh cứu, ông ấy nếu đã mở miệng thì tôi sẽ tận lực giúp đỡ cậu. Không cần phải trả gì cả. Tôi giúp cậu không phải là vì bản thân cậu mà là vì Hình tiên sinh. Giờ thì nói cho tôi biết, muốn tôi giúp gì nào?
Trương Dương nói: Tôi muốn tìm hung phạm đã hại chết Giai Đồng, còn nữa, tôi lo có người sẽ gây bất lợi cho bí thư Cố. Tôi muốn nhờ anh bảo vệ cho hai cha con họ.
Đường Sơn nheo lại, vẻ mặt của y lúc này giảo hoạt đến cực điểm, y nói khẽ: Bọn họ vì sao muốn giết Cố Minh Kiện kia? Cậu có cảm thấy rằng cái chết của vị hôn thê của cậu chỉ là mồi không? Người sắp đắt chuyện này là ý đồ dẫn toàn bộ các cậu tới nước Mỹ rồi một lưới bắt gọn? Người Mỹ sẽ không có cừu hận lớn như vậy đối với một vị quan to Trung Quốc đã về hưu đâu, người làm chuyện này nhất định là người Trung Quốc.
Trương Dương gật đầu, lúc ban đầu hắn cho rằng kẻ địch muốn lợi dụng cái chết của Cố Giai Đồng để đả kích mình, nhưng sau khi Cố Minh Kiện vừa rồi suýt nữa bị giết, hắn mới ý thức được, Cố Giai Đồng ngộ hại rất có thể chỉ là mồi nhử. Trương Dương nói: Có biện pháp nào tra ra chủ nhân của chiếc xe thể thao Mitsubishi đó là ai không?
Đường Sơn nói: Đương nhiên có thể tra ra rồi, chiếc xe thể thao Mitsubishi đó là của một nhà máy lắp đặt khác làm ra, ông chủ của nhà máy đó tên là Tiểu Dã Chính Dương, là con lai Nhật Hàn, cũng là đối thủ cạnh tranh là của tôi, mẹ nó, hắn sau khi tới đây làm sinh ý xe lậu, phân ngạch sinh ý của tôi ít nhất tổn thất ba phần, con mẹ hắn chứ! Nhắc tới thằng ôn này, Đường Sơn không nhịn được liền chửi bậy.
Trương Dương nói: Tôi đi tìm hắn!
Đường Sơn nói: Tôi không tiện ra mặt, có điều tôi có thể giúp cậu tìm một phiên dịch, đi theo tôi!
Trương Dương đi theo Đường Sơn vào phân xưởng ở bên ngoài, Đường Sơn dẫn Trương Dương đến thang máy thê, hai người ở trong thang máy cần dùng thẻ để đi, Đường Sơn dùng thẻ quẹt rồi ấn tầng hai. Sau khi thang máy khởi động, Trương Dương lúc này mới thật sự cảm thấy thán phục, nơi này mới là nhà xưởng ngầm của Đường Sơn, nhà xưởng ở bên trên chỉ là ngụy trang mà thôi. Trong nhà xưởng ở dưới đất này ít nhất rộng hơn hai ngàn mét vuông, bên dưới có mấy chục công nhân đang tích cực làm việc.
Đường Sơn nói: Thật ra người không có hộ chiếu ở Mỹ rất nhiều, nguyên nhân rất đơn giản, người nhập cư trái phép tới đây nhiều lắm, đừng nhìn quan viên cục di dân bận việc suốt ngày, bọn họ vẫn không bắt được hết người nhập cư trái phép đâu, rất nhiều người đều mơ được tới nước Mỹ, cho rằng nước Mỹ là thiên đường nhân gian, đâu đâu cũng có hoàng kim. Thế là bọn họ nghĩ hết biện pháp để đến được đây, nhưng sau khi bọn họ đến đây mới phát hiện hiện thực và lý tưởng khác nhau như thế nào, thiên đường vĩnh viễn chỉ thuộc về số ít người, đa số mọi người đều phải xuống địa ngục, trong những người này có người đến từ châu Phi, châu Á, có điều bọn họ hiện tại đều thuộc về tôi, chỉ có dưới sự che chở của tôi họ mới có thể được ăn cơm, làm việc trong nhà xưởng ngầm của tôi, tôi có thể cho họ một khoản thù lao kha khá, có thể giúp họ gửi tiền về nhà để nuôi sống gia đình, điều duy nhất không tốt là tự do của họ bị hạn chế, có điều khi tâm tình của tôi tốt, cũng sẽ giúp họ làm mấy quyển hộ chiếu để bọn họ ra ngoài hít thở không khí.
Đường Sơn trước tiên dẫn Trương Dương tới một phòng chụp ảnh, để hắn thay tây trang, một thợ hòa trang người Ả Rập nhỏ gầy giúp Trương Dương sửa sang lại tóc, sau đó mở một thùng hóa trang, từ bên trong lấy ra một bộ râu dán lên môi Trương Dương.
Đường Sơn nói: Hắn tên là Pull Han, từng là một thợ hóa trang và chuyên gia làm giả giấy tờ giỏi nhất ở Trung Đông, về sau bởi vì giết người mà bỏ trốn, vượt biên tới Mỹ. Khi cùng đường tôi đã thu nhận hắn, mạng của hắn là của tôi.
Pull Han lại líu lo mấy câu, Đường Sơn nói: Hắn nói phải giúp cậu thay đổi tóc và màu đồng tử.
Trương Dương gật đầu. Pull Han nhuộm tóc Trương Dương thành màu nâu, lại đeo cho hắn một đôi kính áp tròng. Dung mạo của Trương Dương đã thay đổi rất nhiều, nhìn mình trong gương, Trương Dương cơ hồ không nhận ra được bộ dạng hiện tại.
Đường Sơn mỉm cười nói mỉm cười nói: Thoạt nhìn giống như là một người Bồ Đào Nha vậy! Vậy làm cái hộ chiếu Bồ Đao Nha cho cậu nhé! Ừ, làm thêm cái hộ chiếu Mỹ nữa! Thế thay đổi cũng tiện hơn.
]Trương Dương ngồi nghiêm chính để chụp ảnh, Pull Han giơ ba ngón tay ra, Đường Sơn nói: Ba mươi phút! Hắn dẫn Trương Dương rời khỏi phòng chụp ảnh, đi tới một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ kiểu mới nhất, rất cẩn thận dùng ngón tay chạm vào sơn của xe Ferrari, tựa như vuốt ve thân thể nữ nhân vậy, y nói với Trương Dương: Thích không?
Trương Dương gật đầu.
Đường Sơn nói: Tặng cho cậu đấy!
Trương Dương nói: Vô công bất thụ lộc, anh đã giúp tôi rất nhiều rồi, tôi sao lại đi nhận thứ đồ quý trọng này của anh như vậy?
Đường Sơn nói: Cậu đi tìm Tiểu Dã Chính Dương, tra chân tướng sự việc, thuận tiện giúp tôi xử lý hắn! chúng ta coi như hòa nhau!
Trương Dương ngẩn ra, trong thiên hạ quả nhiên không có cơm trưa miễn phí, Đường Sơn giúp mình là có điều kiện, có điều như vậy Trương Dương ngược lại cảm thấy rất sòng phẳng.
Đường Sơn nói: Cậu không cầm lo giết lầm người, Tiểu Dã Chính Dương cũng phải là hạng tốt lành gì, hắn không những buôn bán xe lậu, hơn nữa còn buôn thuốc phiện, cướp bóc cưỡng gian, không chuyện ác nào không làm, cậu giết hắn cũng tính là trừ hại cho dân.
Trương Dương ý vị thâm trường nói: Còn xử lý một đối thủ cạnh tranh cho anh nữa, nhất cử lưỡng tiện.
Đường Sơn cười ha ha: Lão đệ là người thông minh, nói chuyện với cậu đúng là đỡ tốn sức. Y đá chân một nam tử đang nằm dưới gầm xe sửa xe một cái, nam tử đó từ bên dưới thò đầu ra, mặt dính đầy dầu mỡ, có điều vẫn có thể nhìn ra là gã rất trẻ tuổi.
Đường Sơn nói: Gã tên là Triệu Thiên Tài, ba năm trước nhập cư trái phép vào Mỹ, là kỹ sư giỏi nhất của tôi đấy, ba tháng trước em gái gã bị Tiểu Dã Chính Dương sát hại, gã muốn đi báo thù, bị tôi ngăn lại, tôi tiếc gã, nhưng trong ba tháng này, gã cơ hồ là mỗi ngày đều muốn đào tẩu.
Triệu Thiên Tài lạnh lùng nhìn Đường Sơn, nói: Ông chủ, chuyện tôi đáp ứng ông tôi đã làm được rồi, còn lời hứa của ông?
Đường Sơn thở dài: Tôi đã bao giờ nuốt lời chưa, giới thiệu cho cậu một người bạn, hắn sẽ giúp cậu giết Tiểu Dã Chính Dương.
Triệu Thiên Tài đứng lên quan sát Trương Dương, Trương Dương cũng nhìn lại gã.
Đường Sơn nói: Thiên Tài, cậu tuy là một kỹ sư nhất lưu, nhưng thân thủ của cậu quá kém, cậu đi tìm Tiểu Dã, chỉ có nước chịu chết, vị Trương tiên sinh này là bằng hữu tốt nhất của tôi, Tiểu Dã Chính Dương chính là kẻ thù chung của hai cậu, có hắn giúp cậu, cậu nhất định có thể thực hiện được nguyện vọng báo thù của mình, được rồi, giờ đi tắm rửa đi, sau đó tìm một bộ tây trang rồi làm một quyển hộ chiếu.
Triệu Thiên Tài trong khoảng thời gian này một mực đợi ngày này tới, nghe Đường Sơn nói xong, gã kích động ném dụng cụ trong tay đi rồi chạy tới phòng chụp ảnh, bởi vì quá mức kích động, gã thiếu chút nữa bị va phải thứ gì đó.
Đường Sơn nhìn bóng dáng của Triệu Thiên Tài với vẻ luyến tiếc, y thở dài nói: Kỹ sư giỏi nhất của tôi, ôi tiếc quá đi!
Trương Dương nói: Ga rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đường Sơn nói: Em gái gã học ở trường đại học Buffalo bang New York, từ trước đến giờ đều là Triệu Thiên Tài tạo điều kiện cho nó đi học, nhưng ba tháng trước khi nó tới thăm anh trai, bị người ta cưỡng gian, sau đó thì sát hại, tôi tra ra là Tiểu Dã Chính Dương làm, Triệu Thiên Tài nổi điên muốn đi giết hắn, trên đời này gã chỉ có em gái là thân nhân, tôi ngăn cản gã, không chỉ bởi vì gã có thể tạo ra lợi nhuận kếch xù cho tôi, mà là tôi thấy gã đúng là một nhân tài, không muốn gã cứ vậy chết đi. Y nhìn Trương Dương, nói: Anh trước sau hai lần tấn công cảnh sát, còn có thể từ trong tay FBI trốn ra, thân thủ chắc chắn là rất khá.
Trương Dương không tin Đường Sơn chỉ dựa vào mấy tin tức này là có thể kết luận thân thủ của mình, hắn tin chắc rằng nhất định là Hình Triêu Huy nói gì đó với y, Trương Dương còn có một băn khoăn, đó chính là hắn không biết gì về Đường Sơn, Đường Sơn liệu có cung cấp tin tức sai lầm cho hắn hay không, lợi dụng hắn để đi diệt trừ Tiểu Dã Chính Dương? Nhưng hắn hiện tại không có lựa chọn nào tốt hơn. Trương Dương nói: Tôi còn muốn anh giúp tôi một chuyện, đảm bảo cha con Cố Doãn Tri an toàn rời khỏi nước Mỹ.
Đường Sơn gật đầu nói: Tôi có thể cam đoan bọn họ an toàn đến Buffalo, những chuyện khác thì là việc của lãnh sự quán New York.
Cố Doãn Tri ở bờ sông một giờ rồi mới rời đi, Trương Dương chờ bọn họ đi rồi mới lái xe jeep, bám theo sau họ từ đằng xa, Trương Dương muốn tìm cơ hội gặp mặt Cố Doãn Tri, hắn muốn giải thích với Cố Doãn Tri.
Thư Anh Hằng vốn định mời Cố Doãn Tri cùng y trở về New York, nhưng Cố Doãn Tri đã uyển chuyển từ chối hảo của y, Cố Doãn Tri định ở lại thành phố Niagara vài ngay, lo xong việc hậu sự cho con gái rồi sau đó rời khỏi nước Mỹ.
Tối hôm đó cha con Cố Doãn Tri ở lại trong thành phố thác nước Niagara, sự ra đi của Cố Giai Đồng khiến hai người đều không muốn ăn cơm, Cố Doãn Tri trực tiếp quay trở về khách sạn, Cố Minh Kiện thì không trực tiếp về khách sạn mà ra phố định mua đồ KFC về ăn.
Trương Dương ngồi ở trong xe jeep nhìn Cố Minh Kiện từ trong quán KFC đi ra, khi hắn đang chuẩn bị đi tới nói chuyện thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ô tô gầm rú, chiếc xe thể thao Mitshbishi từ góc đường lao về phía Cố Minh Kiện.
Cố Minh Kiện hiển nhiên bị tình cảnh trước mắt dọa cho ngây người, thức ăn nhanh trong tay gã rơi xuống đất, hai chân cũng vì sợ hãi mà không thể nhúc nhích được, mắt thấy chiếc xe đó trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt gã, Cố Minh Kiện hét lên kinh hãi.
Đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợ tóc, một chiếc xe jeep Acura màu đen vọt tới đây, đụng mạnh vào bên hông chiếc xe thể thao Mitsubishi, lực trùng kích cường đại hất chiếc xe thể thao Mitsubishi bay lên không trung, ở trên không trung lăn liên tục mấy vòng mới rơi xuống đất, va vào tủ kính ở góc đường. Thủy tinh vỡ vụn, chính là Trương Dương vào lúc ngàn cân treo sợi tóc cứu lại được tính mạng của Cố Minh Kiện. Thân xe Acura rất chắc, có thể là chiếc xe này được đặc chế, Trương Dương vòng xe lại, lái tới bên cạnh Cố Minh Kiện, mở cửa xe lớn tiếng nói: Minh Kiện, lên xe đi!
Cố Minh Kiện kinh hồn chưa ngẩng đầu nhìn lại, hắn vạn lần không ngờ rằng Trương Dương lại xuất hiệnở chỗ này, và cứu gã về từ trong tay tử thần.
Cố Minh Kiện lảo đảo lên xe jeep, Trương Dương điều khiển xe jeep nhanh chóng rời khỏi hiện trường, ô tô lái đi chưa được xa thì nghe thấy tiếng nổ mạnh ở phía sau, trong ánh lửa và sóng khí, chiếc xe thể thao Mitsubishi đó bị nổ thành từng mảnh nhỏ.
Trương Dương lái xe jeep tới bãi đỗ xe gần chợ, hắn mở cửa xe bước xuống, Cố Minh Kiện hiển nhiên vẫn chưa từ trong kinh hãi vừa rồi khôi phục lại, trên đường lộ ra vẻ không tự nhiên, Trương Dương kéo hắn vào bên trong chợ, nơi càng nhiều người thì càng tiện để mình che dấu bản thân.
Cố Minh Kiện run giọng nói: Có.... Có muốn giết tôi!
Trương Dương cũng ý thức được điểm này, hắn thật sự không nghĩ ra Cố Minh Kiện đã đắc tội với ai? Có người muốn xuống tay với Cố Minh Kiện, hắn vốn cho rằng bàn tay đen trốn ở phía sau là vì trả thù mình mà hại chết Cố Giai Đồng, nhưng hắn vì sao muốn giết cả Cố Minh Kiện? Chiếc xe thể thao Mitsubishi vừa mới xuất hiện đó tuyệt đối không phải là bất ngờ. Trương Dương nói: Bình tĩnh một chút, tự nhiên một chút, nơi này là nước Mỹ, nếu cậu có biểu hiện dị thường, rất nhanh sẽ có có quan viên của cục di dân tìm tới.
Cố Minh Kiện lúc này mới thoáng bình tĩnh một chút, gã nói khẽ: Tôi có hộ chiếu!
Trương Dương nói: Tôi thì không! Bí thư Cố đâu?
Cố Minh Kiện nói: Ông ấy ở khách sạn, chuyện của chị gái khiến ông ấy rất thương tâm, ông ấy muốn được ở một mình, phía lãnh sự quán có người phụ trách bảo hộ an toàn cho ông ấy.
Trương Dương gật đầu, hắn đẩy một chiếc xe đẩy tay, thuận tay lấy một ít thực phẩm ném vào trong xe.
Cố Minh Kiện nói: Anh đến lúc nào vậy?
Trương Dương nói: Đây là một âm mưu, cậu hiện tại lái xe về đi, tôi sẽ ở trong chợ đợi cậu, cậu chở bí thư Cố tới đây, tôi có lời muốn nói với ông ấy.
Cố Minh Kiện gật đầu, khi gã đi, Trương Dương lại nói: Cẩn thận một chút!
Hai mươi phút sau Cố Doãn Tri liền tới chợ, xe đẩy của Trương Dương đã đặt không ít đồ, hắn đẩy xe tới trước mặt Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri đã nghe nói con trai vừa rồi suýt nữa bị xe đâm chết, vẻ mặt của ông ta vô cùng ngưng trọng.
]Trương Dương thấp giọng gọi một tiếng: Bác Cố!
Cố Doãn Tri gật đầu, Trương Dương đưa xe đẩy cho Cố Minh Kiện đi tính tiền, mình và Cố Doãn Tri thì tới cửa hàng ăn nhanh trong chợ tùy tiện gọi ba phần thức ăn nhanh.
Hai người ngồi xuống một góc vắng, Trương Dương nói khẽ: Cháu luôn đi theo hai người, vừa rồi khi hai người ở bờ sông, cháu đứng trong rừng cây ở bên cạnh, bởi vì sợ bị người khác phát hiện cho nên cháu không dám ra nói chuyện.
Ánh mắt thâm thúy của Cố Doãn Tri nhìn thẳng vào mắt Trương Dương, giống như là nhìn thấu cả nội tâm của hắn, Trương Dương nói khẽ: Bác Cố, cái chết của Giai Đồng là tại cháu, khi cô ấy gặp tai nạn xe hơi, có người từ Mỹ gọi điện thoại đe dọa cháu, nói là muốn báo thù. Khi nói ra những lời này, ở sâu trong lòng hắn vô cùng áy náy.
Da thịt ở khóe môi Cố Doãn Tri giật giật, ông ta hiểu rõ câu này của Trương Dương là có ý gì, điều này có nghĩa là cái chết của con gái mình không phải là chẳng may.
Trương Dương nói: Xin lỗi!
Cố Doãn Tri cầm cốc cà phê lên lặng lẽ uống một ngụm, vị đắng từ cổ họng chui xuống thấm vào tận sâu trong lòng ông ta. Một lúc sau, Cố Doãn Tri mới nói: Cảm tình của Giai Đồng đối với cậu rất sâu nặng, tôi thủy chung nhìn thấy rõ ràng. Cho tới nay Cố Doãn Tri chưa từng vạch trần chuyện này, nhưng con gái hiện giờ đã chết, ông ta cảm thấy tiếc hận cho con gái, có một số lời cuối cùng cũng không cố kỵ nữa, buột miệng nói ra.
Trương Dương cố nén nước mắt, nức nở nói: Cháu có lỗi với Giai Đồng, có lỗi với bác....
Cố Doãn Tri lắc đầu nói: Không có ai có lỗi với ai cả? Vì nó, cậu có thể chạy tới tận nước Mỹ, cậu muốn ngăn cản, nhưng không thể nào ngăn cản được, tôi biết, cậu đã tận lực rồi.
Trương Dương nói: Ở trong lòng cháu, Giai Đồng đã là vợ của cháu, vĩnh viễn cháu đều coi cô ấy là vợ của cháu... Trương Dương nói ra những câu này không phải là muốn biểu bạch gì đó với Cố Doãn Tri, sau khi hắn nghe thấy tin xấu, đã hạ quyết tâm phải cho cô ấy một danh phận.
Cố Doãn Tri nói: Giai Đồng nếu trên trời có linh, nghe thấy những lời này của cậu, nó nhất định sẽ rất vui.
Tâm tình của Cố Doãn Tri lúc này cực kỳ phức tạp, ông ta cảm thấy rất buồn vì tao ngộ của con gái, ông ta không hề trách cứ Trương Dương, ông ta không cho rằng vận xui của Giai Đồng là do Trương Dương mang đến, vừa rồi con trai suýt nữa bị ô tô đâm chết, chuyện này đã chứng minh tất cả không phải đơn giản như bề ngoài.
Lúc này Cố Minh Kiện đã mua đồ về cạnh họ, Trương Dương cảnh giác nhìn nhìn chung quanh, hắn nói khẽ: Bác Cố, Minh Kiện, cháu thấy hai người nên mau chóng rời khỏi Mỹ, cháu luôn cảm thấy chuyện có chút không ổn.
Cố Doãn Tri nói: Cậu là muốn nói có người muốn gây bất lợi cho tôi và Minh Kiện?
Trương Dương không nói gì, nhưng vẻ mặt của hắn đã tỏ ý công nhận suy đoán của Cố Doãn Tri.
Cố Doãn Tri nói: Nếu có người muốn gây bất lợi cho chúng tôi, vậy chứng tỏ mục tiêu của hắn không chỉ là cậu, mà là cả chúng tôi, hắn muốn lợi dụng chuyện của Giai Đồng dụ chúng tôi đến đây, sau đó xuống tay với chúng tôi. Cố Doãn Tri tuy rằng cực kỳ bi thương, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự tỉnh táo của đầu óc ông ta.
Trương Dương nói: Bất kể là như thế nào, hai người đều không thích hợp ở lại đây.
Cố Minh Kiện nói: Tôi không sợ, tôi cũng muốn nhìn xem là ai đã xuống tay với chị tôi, tôi muốn báo thù cho chị ấy.
Trương Dương lắc đầu nói: Chuyện báo thù cứ giao cho tôi, tôi thề, tôi nhất định sẽ tìm được hung phạm, nếu không, tôi sẽ không rời khỏi nước Mỹ!
Cố Doãn Tri cả đời đã trải qua vô số sóng to gió lớn, nhưng lần này bi kịch của con gái là một sự đả kích trầm trọng trước nay chưa có đối với ông ta, ông ta chậm rãi lắc đầu: Hai đứa đều sai rồi, có một số việc không phải hai đứa muốn điều ra là điều tra được, đối phương đã dày công bố trí cục diện này, tất sẽ không để hai đứa dễ dàng vạch trần, tiếp tục ở tại đây, chỉ tổ hi sinh vô ích, hai đứa đều là con của ta, ta không muốn thấy hai đứa phải mạo hiểm, Trương Dương, Minh Kiện, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau trở về Trung Quốc, Thư Anh Hằng của lãnh sự quán New York là hảo hữu của ta,ta tin anh ấy có thể giúp chúng ta.
Trương Dương nói: Bác Cố, cháu sẽ không để Giai Đồng phải chết một cách không minh bạch.
Cố Doãn Tri nói khẽ: Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy Giai Đồng còn sống, nó đang ở đâu đó đợi chúng ta. Trương Dương, trong lòng tôi cũng đau đớn giống như cậu, nhưng chúng ta phải nhận rõ hiện thực, ở đây là địa bàn của người Mỹ. Chúng ta đã rơi vào cạm bẫy mà đối phương bày ra, muốn phá cục rất khó, rời khỏi nơi này, trở lại địa phương thuộc về chúng ta. Cố Doãn Tri trong lòng thật ra cũng không muốn rời khỏi đây, nhưng ông ta không muốn hai người trẻ tuổi này phải bỏ mạng vô ích, bi kịch của con gái đã không thể vãn hồi, ông ta không muốn có thêm bất kỳ bi kịch nào xảy ra nữa. Chuyện của con gái ông ta sẽ không từ bỏ, nhưng nơi này dù sao cũng là đất của quốc gia khác, ông ta tin căn nguyên của chuyện này vẫn là ở trong nước, ông ta muốn điều tra từ gốc rễ, nhất định phải tìm được hung phạm đã hại chết con gái.
Trương Dương nói: Đã khuya rồi, hai người về trước đi.
Cố Doãn Tri nói: Còn cậu đi đâu?
Trương Dương nói: Cảnh sát đang truy nã tôi, FBI cũng đang tìm tôi, tôi không thể đi cùng hai người được, có điều hai người cứ yên tâm, tôi sẽ liên hệ với hai người.
Cố Doãn Tri nói số điện thoại của phòng khách sạn cho Trương Dương, ông ta đứng dậy cùng Cố Minh Kiện rời đi, xe của lãnh sự quán New York đang ở bên ngoài chờ bọn họ.
Trước khi đi, Trương Dương lại dặn hai người cẩn thận.
Xuất phát từ sự lo lắng đối với cha con Cố Doãn Tri, Trương Dương ở ngoài cửa bắt một chiếc, một mực đi theo xe của họ tới tận cửa khách sạn, xác định bọn họ dưới sự hộ tống của phía lãnh sự quán New York bình an tiến vào trong khách sạn, lúc này mới trở về bãi đỗ xe lái chiếc xe jeep Acura của hắn đi.
Khu đông thành phố thác nước Niagara có một nhà máy sửa chữa lắp ráp ô tô do người Hoa xây, ông chủ nơi này tên là Đường Sơn, số điện thoại mà Hình Triêu Huy đưa cho Trương Dương chính là số của Đường Sơn, Đường Sơn sau khi nhận được điện thoại của Trương Dương rất nhanh liền lái một chiếc xe Nissan tới bãi độ xe của chợ gặp hắn.
Đường Sơn bốn mươi sáu tuổi, thân cao một thước bảy mươi lăm, thể trọng đạt tới hơn trăm cân, khi đi đường trong rất cật lực, trông như cái nắp nồi, mặc đường trang màu đen, đi tới gần Trương Dương, vươn tay ra, mỉm cười nói: Anh là Trương tiên sinh, tôi là Đường Sơn, bạn của Hình tiên sinh.
Trương Dương chỉ chỉ vào xe jeep Acura đỗ ở đó, tấm chắn của xe bởi vì vừa rồi đâm nhau mà bị rớt xuống.
Đường Sơn nói: Trước tiên lên xe của tôi đi, chiếc xe này lát nữa tôi sẽ sai người xử lý. Trương Dương lên xe của Đường Sơn, chiếc xe cũng giống nhưng trước xe ở quốc nội của hắn trước đây, có điều không được độ nhiều như vậy, thứ duy nhất được độ lại là ghế ngồi, để tiện cho Đường Sơn lên xuống xe, sau khi Đường Sơn ngồi xuống, xe rõ ràng trầm xuống, trong lượng của thằng cha này ghê thật.
Đường Sơn lái xe tới nhà máy sửa chữa của y, trên đường khi đi qua nơi xảy ra va chạm xe vừa rồi, Trương Dương không khỏi nhìn nhìn ra phía ngoài, hiện trường tai nạn đã được lau chùi sạch sẽ, Đường Sơn nói: Hơn một tiếng đồng hồ trước, nơi này có tai nạn, một chiếc xe thể thao Mitsubishi nổ ngay tại chỗ, nghe nói là va chạm với một chiếc xe jeep khác. Nói xong y nhếch môi cười cười: Chắc không phải là chiếc xe đó của cậu chứ?
Trương Dương nói: Chính là tôi!
Đường Sơn cười càng vui hơn: Nghe nói cậu không có hộ chiếu, hơn nữa còn đánh cảnh sát?
Trương Dương nói: Cảnh sát nước Mỹ cao quý lắm à?
Đường Sơn cười ha ha nói: Cái đám tạp nham đó, đa số đều là kẻ theo chủ nghĩa chủng tộc, nhìn thấy bọn họ, tôi hận không thể xông lên đá vào mông bọn họ.
Trương Dương thấy Đường Sơn rất thú vị.
Đường Sơn từng là nhân viên của Quốc An, có điều y bởi vì nguyên nhân đặc thù nào đó mà rời khỏi, người biết điều này chỉ có Hình Triêu Huy.
Ô tô lái vào nhà máy sửa chữa của Đường Sơn, sau khi đóng cửa sắt lại, Đường Sơn đỗ xe ở trong sân, Trương Dương theo y đẩy cửa đi xuống, Đường Sơn nói: Có người coi nước Mỹ là thiên đường, có người lại coi nó là địa ngục, thật ra thiên đường địa ngục đều chỉ là một ý niệm, bất kể ở đâu, muốn tiếp tục sinh tồn, nhất định phải trở thành cường giả, bất kỳ thời đại nào, bất kỳ xã hội nào, cá lớn nuốt cá bé đều là một chân lý bất diệt.
Trương Dương nói: Nghe anh nói cứ như là triết học gia vậy!
Đường Sơn cười ha ha: Trước đây quả thực có người từng gọi tôi thế này.
Gọi anh là gì?
Gọi tôi là tư tưởng giả! Đường Sơn rất hài hước.
Trương Dương muốn cười nhưng là cười không nổi, trong lòng hắn đã phải chịu đựng quá nhiều bi thương và phẫn nộ.
Hắn mở cửa lớn phía trước, tiến vào phân xưởng của nhà máy sữa chữa, bên trong có hơn mười công nhân đang say sưa làm việc, Đường Sơn cười nói: Porche, Ferrari, Bugatti, Lamborghini, tất cả những chiếc xe tốt mà cậu muốn đều có ở đây, nhưng không có một chiếc nào là tôi mua cả, tất cả chỗ xe này đều là xe đen, có xe là trộm ở Mỹ, ở đây tôi sẽ thay hình đổi dạng cho nó, tôi thông qua một con đường bí mật chở đến Canada, đồng dạng có người từ Canada trộm xe rồi chở đến chỗ tôi, sau khi tôi sơn sửa lại, sẽ bán ở Mỹ, trật tự pháp luật gì, con mẹ nó đều là vô nghĩa, xã hội này chỉ thờ phụng có một thứ. Đường Sơn búng tay một cái, nói: Tiền!
Y ném chiếc khóa xe jeep của Trương Dương cho một gã thủ hạ da trắng, dùng tiếng Anh nói: Đi lấy chiếc xe này về cho tôi.
Trương Dương nhắc nhở: Xe đó là tôi lấy từ trong tay FBI đấy! Hắn sợ chiếc xe đó sẽ mang tới phiề phức cho Đường Sơn,
Đường Sơn cười nói: Cho dù cậu cướp từ trong tay tổng thống My tôi cũng không sợ, bất kỳ chiếc xe nào, ở trong mắt tôi chỉ là linh kiện, lão tổ tông của chúng ta dạy tôi một chuyện, xé chẵn ra lẻ. Trên đời này, bất kỳ chiếc ô to nào cũng chỉ là một thứ do các linh kiện ghép lại, trừ phi bọn họ có thể lắp máy theo dõi trên mỗi một linh kiện, nếu không thì tôi có thể thay hình đổi dạng cho nó, từ đó bốc hơi khỏi nhân gian. Đường Sơn dẫn Trương Dương tới văn phòng ở tầng hai, y mời Trương Dương ngồi xuống ghế, cười hì hì nói: Cậu anh là bằng hữu của Hình tiên sinh thì cũng là bằng hữu của tôi. Bất kể cậu đã làm gì cũng không cần phải sợ hãi. Ở chỗ tôi, cậu được an toàn tuyệt đối. Đường Sơn đi đến tủ rượu lấy ra một chai Nhị Oa Đầu, lại từ trong tủ lạnh lấy ra một khay thịt bò, cho vào lò vi sóng, rồi cầm tới bàn uống trà. Mở nắp Nhị Oa Đầu ra, rót cho Trương Dương và mình mỗi người một chén đầy, Đường Sơn nói: Uống chén rượu cho đỡ sợ, sau đó nói cho tôi biết cậu muốn gì.
Trương Dương cầm chén rượu đó lên uống một hơi cạn sạch.
Đường Sơn cũng uống nửa chén, chép chép miệng rồi xé thịt bò bỏ vào miệng.
Trương Dương nói: Tôi muốn tìm lại hộ chiếu đã bị mất.
Đường Sơn nói: Không thành vấn đề, cậu muốn của nước nào? Canada, Mỹ, Brazil, Colombia, Mexio, Argentina, Jamaica, chỉ cần là người mà cậu có thể nghĩ đến tôi đều có thể làm cho cậu.
Trương đại quan nhân nghe mà có chút há miệng trợn mắt: Anh là nói làm giả ư?
Đường Sơn nói: Đương nhiên là làm giả rồi, cậu thấy tôi giống công dân tuân thủ pháp luật lắm à? Y đương nhiên không giống, chỉ nhìn thoáng cái là biết là phần tử xã hội đen rồi. Trương Dương rất kỳ quái, Hình Triêu Huy sao lại có giao tình sâu với y như vậy nhỉ.
Đường Sơn cầm chén rượu lên uống một ngụm, nói: Cậu yên tâm đi. Chỗ tôi làm giả giấy tờ tuyệt đối là tiêu chuẩn nhất lưu quốc tế, biển xe, giấy tờ xe, muốn làm buôn bán xe lậu thì phải hoàn thiện tất cả phục vụ đồng bộ, nếu không thì lấy đâu ra lợi nhuận kếch xù?
Trương Dương nói: Tôi không hiểu tiếng Anh.
Đường Sơn nói: Không thành vấn đề, ở quốc gia này, bất kể cậu là người da vàng, người da trắng hay người da đen. Cậu đều có cơ hội trở thành người thượng đẳng, điều kiện tiên quyết là cậu phải có! Thằng cha này lại khoa trương búng tay: Tiền!
Trương đại quan nhân đối với tiếng Anh cũng không thể nói là một khiếu cũng không thông, một số từ đơn hắn cũng biết, có điều số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đường Sơn nói: Có biết vì sao có người nhắm vào cậu không, là bởi vì cậu ở đây chỉ cần đi trên đường, người khác liếc một cái có thể nhìn ra cậu không phải là người Mỹ, giống như là một con vịt xuất hiện trong đàn gà vậy, muốn không bị chú ý cũng khó. Câu này có chút khó nghe, sao hạc giữa bầy gà ở trong miệng y lại thành vịt trong bầy gà. Tâm tình của Trương Dương không tốt, cũng lười chẳng buồn tranh luận với y.
Đường Sơn nói: Nói thật, cậu là đặc công kém nhất mà tôi từng thấy đấy.
Trương Dương nói: Tôi không phải là đặc công gì cả, tôi chỉ là một người Trung Quốc bình thường, là FBI tưởng tôi là đặc công.
Đường Sơn khinh thường nói: FBI là tổ chức vô sỉ nhất nước Mỹ, bọn họ giống như là ruồi bọ vậy, trong bộ môn của họ đầy những kẻ phế vật tự cho mình là thông minh, chỉ cần ngửi được thấy một chút mùi đáng ngờ là bọn họ sẽ vây tới bên cạnh cậu, bám lấy cậu không tha.
Trương Dương nói: Có nghe nói tới chuyện ba cô gái Trung Quốc gặp tai nạn xe hơi không?
Đường Sơn gật đầu nói: Nghe nói chuyện này gây chấn động rất lớn, toàn bộ thành phố Niagara đều biết, sao? Cậu là vì chuyện này mà tới!
Trương Dương nói: Một người trong đó là vợ của tôi. Trương Dương đã quyết định vĩnh viễn dùng lễ vong thê để đối đãi với Cố Giai Đồng.
Đường Sơn thở dài, hắn chạm chén rượu của Trương Dương, nói: Cố nén bi thương, con người ta ai rồi cũng phải chết, cậu và tôi cũng sẽ chết, đơn giản là sớm hay muộn mà thôi.
Trương Dương nói: Có người trước khi tai nạn xe hơi xảy ra đã gọi điện thoại đe dọa tôi, tôi muốn ngăn cản Giai Đồng tới thác nước Niagara nhưng xe của Giai Đồng vừa hay lại hỏng, cô ta nói cô ta gặp cảnh sát, cảnh sát dùng xe tải kéo xe của họ về thị trấn, sau đó, sau đó liền xảy ra chuyện ấy, khi xe jeep rơi xuống vách núi, có một nam nhân gọi điện cho tôi, hắn đã miêu tả lại cảnh xe jeep rơi xuống vách núi.
Đường Sơn trợn trừng hai mắt, y nói khẽ: Cậu là nói có người sắp đặt chuyệt này, ba cô gái đó là do hắn giết?
Trương Dương gật đầu: Biết tôi vì sao lại đâm chiếc xe thể thao Mitsubishi đó không. Bởi vì chiếc xe đó lúc ấy lao hết tốc độ vào Cố Minh Kiện, em trai của Giai Đồng, ý đồ đâm chết gã, tôi không lựa chọn nào khác.
Đường Sơn nói: Chuyện rất phức tạp, Hình tiên sinh nói không sai, cậu là một người rất phiền phức.
Trương Dương nói: Tôi hiện tại không có nhiều tiền, sự giúp đỡ của anh đối với tôi tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này nếu có cơ hội tôi sẽ trả lại anh.
Đường Sơn nói: Trên đời này có bao nhiêu tiền cũng không mua nổi một cái mạng, mạng của tôi là do Hình tiên sinh cứu, ông ấy nếu đã mở miệng thì tôi sẽ tận lực giúp đỡ cậu. Không cần phải trả gì cả. Tôi giúp cậu không phải là vì bản thân cậu mà là vì Hình tiên sinh. Giờ thì nói cho tôi biết, muốn tôi giúp gì nào?
Trương Dương nói: Tôi muốn tìm hung phạm đã hại chết Giai Đồng, còn nữa, tôi lo có người sẽ gây bất lợi cho bí thư Cố. Tôi muốn nhờ anh bảo vệ cho hai cha con họ.
Đường Sơn nheo lại, vẻ mặt của y lúc này giảo hoạt đến cực điểm, y nói khẽ: Bọn họ vì sao muốn giết Cố Minh Kiện kia? Cậu có cảm thấy rằng cái chết của vị hôn thê của cậu chỉ là mồi không? Người sắp đắt chuyện này là ý đồ dẫn toàn bộ các cậu tới nước Mỹ rồi một lưới bắt gọn? Người Mỹ sẽ không có cừu hận lớn như vậy đối với một vị quan to Trung Quốc đã về hưu đâu, người làm chuyện này nhất định là người Trung Quốc.
Trương Dương gật đầu, lúc ban đầu hắn cho rằng kẻ địch muốn lợi dụng cái chết của Cố Giai Đồng để đả kích mình, nhưng sau khi Cố Minh Kiện vừa rồi suýt nữa bị giết, hắn mới ý thức được, Cố Giai Đồng ngộ hại rất có thể chỉ là mồi nhử. Trương Dương nói: Có biện pháp nào tra ra chủ nhân của chiếc xe thể thao Mitsubishi đó là ai không?
Đường Sơn nói: Đương nhiên có thể tra ra rồi, chiếc xe thể thao Mitsubishi đó là của một nhà máy lắp đặt khác làm ra, ông chủ của nhà máy đó tên là Tiểu Dã Chính Dương, là con lai Nhật Hàn, cũng là đối thủ cạnh tranh là của tôi, mẹ nó, hắn sau khi tới đây làm sinh ý xe lậu, phân ngạch sinh ý của tôi ít nhất tổn thất ba phần, con mẹ hắn chứ! Nhắc tới thằng ôn này, Đường Sơn không nhịn được liền chửi bậy.
Trương Dương nói: Tôi đi tìm hắn!
Đường Sơn nói: Tôi không tiện ra mặt, có điều tôi có thể giúp cậu tìm một phiên dịch, đi theo tôi!
Trương Dương đi theo Đường Sơn vào phân xưởng ở bên ngoài, Đường Sơn dẫn Trương Dương đến thang máy thê, hai người ở trong thang máy cần dùng thẻ để đi, Đường Sơn dùng thẻ quẹt rồi ấn tầng hai. Sau khi thang máy khởi động, Trương Dương lúc này mới thật sự cảm thấy thán phục, nơi này mới là nhà xưởng ngầm của Đường Sơn, nhà xưởng ở bên trên chỉ là ngụy trang mà thôi. Trong nhà xưởng ở dưới đất này ít nhất rộng hơn hai ngàn mét vuông, bên dưới có mấy chục công nhân đang tích cực làm việc.
Đường Sơn nói: Thật ra người không có hộ chiếu ở Mỹ rất nhiều, nguyên nhân rất đơn giản, người nhập cư trái phép tới đây nhiều lắm, đừng nhìn quan viên cục di dân bận việc suốt ngày, bọn họ vẫn không bắt được hết người nhập cư trái phép đâu, rất nhiều người đều mơ được tới nước Mỹ, cho rằng nước Mỹ là thiên đường nhân gian, đâu đâu cũng có hoàng kim. Thế là bọn họ nghĩ hết biện pháp để đến được đây, nhưng sau khi bọn họ đến đây mới phát hiện hiện thực và lý tưởng khác nhau như thế nào, thiên đường vĩnh viễn chỉ thuộc về số ít người, đa số mọi người đều phải xuống địa ngục, trong những người này có người đến từ châu Phi, châu Á, có điều bọn họ hiện tại đều thuộc về tôi, chỉ có dưới sự che chở của tôi họ mới có thể được ăn cơm, làm việc trong nhà xưởng ngầm của tôi, tôi có thể cho họ một khoản thù lao kha khá, có thể giúp họ gửi tiền về nhà để nuôi sống gia đình, điều duy nhất không tốt là tự do của họ bị hạn chế, có điều khi tâm tình của tôi tốt, cũng sẽ giúp họ làm mấy quyển hộ chiếu để bọn họ ra ngoài hít thở không khí.
Đường Sơn trước tiên dẫn Trương Dương tới một phòng chụp ảnh, để hắn thay tây trang, một thợ hòa trang người Ả Rập nhỏ gầy giúp Trương Dương sửa sang lại tóc, sau đó mở một thùng hóa trang, từ bên trong lấy ra một bộ râu dán lên môi Trương Dương.
Đường Sơn nói: Hắn tên là Pull Han, từng là một thợ hóa trang và chuyên gia làm giả giấy tờ giỏi nhất ở Trung Đông, về sau bởi vì giết người mà bỏ trốn, vượt biên tới Mỹ. Khi cùng đường tôi đã thu nhận hắn, mạng của hắn là của tôi.
Pull Han lại líu lo mấy câu, Đường Sơn nói: Hắn nói phải giúp cậu thay đổi tóc và màu đồng tử.
Trương Dương gật đầu. Pull Han nhuộm tóc Trương Dương thành màu nâu, lại đeo cho hắn một đôi kính áp tròng. Dung mạo của Trương Dương đã thay đổi rất nhiều, nhìn mình trong gương, Trương Dương cơ hồ không nhận ra được bộ dạng hiện tại.
Đường Sơn mỉm cười nói mỉm cười nói: Thoạt nhìn giống như là một người Bồ Đào Nha vậy! Vậy làm cái hộ chiếu Bồ Đao Nha cho cậu nhé! Ừ, làm thêm cái hộ chiếu Mỹ nữa! Thế thay đổi cũng tiện hơn.
]Trương Dương ngồi nghiêm chính để chụp ảnh, Pull Han giơ ba ngón tay ra, Đường Sơn nói: Ba mươi phút! Hắn dẫn Trương Dương rời khỏi phòng chụp ảnh, đi tới một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ kiểu mới nhất, rất cẩn thận dùng ngón tay chạm vào sơn của xe Ferrari, tựa như vuốt ve thân thể nữ nhân vậy, y nói với Trương Dương: Thích không?
Trương Dương gật đầu.
Đường Sơn nói: Tặng cho cậu đấy!
Trương Dương nói: Vô công bất thụ lộc, anh đã giúp tôi rất nhiều rồi, tôi sao lại đi nhận thứ đồ quý trọng này của anh như vậy?
Đường Sơn nói: Cậu đi tìm Tiểu Dã Chính Dương, tra chân tướng sự việc, thuận tiện giúp tôi xử lý hắn! chúng ta coi như hòa nhau!
Trương Dương ngẩn ra, trong thiên hạ quả nhiên không có cơm trưa miễn phí, Đường Sơn giúp mình là có điều kiện, có điều như vậy Trương Dương ngược lại cảm thấy rất sòng phẳng.
Đường Sơn nói: Cậu không cầm lo giết lầm người, Tiểu Dã Chính Dương cũng phải là hạng tốt lành gì, hắn không những buôn bán xe lậu, hơn nữa còn buôn thuốc phiện, cướp bóc cưỡng gian, không chuyện ác nào không làm, cậu giết hắn cũng tính là trừ hại cho dân.
Trương Dương ý vị thâm trường nói: Còn xử lý một đối thủ cạnh tranh cho anh nữa, nhất cử lưỡng tiện.
Đường Sơn cười ha ha: Lão đệ là người thông minh, nói chuyện với cậu đúng là đỡ tốn sức. Y đá chân một nam tử đang nằm dưới gầm xe sửa xe một cái, nam tử đó từ bên dưới thò đầu ra, mặt dính đầy dầu mỡ, có điều vẫn có thể nhìn ra là gã rất trẻ tuổi.
Đường Sơn nói: Gã tên là Triệu Thiên Tài, ba năm trước nhập cư trái phép vào Mỹ, là kỹ sư giỏi nhất của tôi đấy, ba tháng trước em gái gã bị Tiểu Dã Chính Dương sát hại, gã muốn đi báo thù, bị tôi ngăn lại, tôi tiếc gã, nhưng trong ba tháng này, gã cơ hồ là mỗi ngày đều muốn đào tẩu.
Triệu Thiên Tài lạnh lùng nhìn Đường Sơn, nói: Ông chủ, chuyện tôi đáp ứng ông tôi đã làm được rồi, còn lời hứa của ông?
Đường Sơn thở dài: Tôi đã bao giờ nuốt lời chưa, giới thiệu cho cậu một người bạn, hắn sẽ giúp cậu giết Tiểu Dã Chính Dương.
Triệu Thiên Tài đứng lên quan sát Trương Dương, Trương Dương cũng nhìn lại gã.
Đường Sơn nói: Thiên Tài, cậu tuy là một kỹ sư nhất lưu, nhưng thân thủ của cậu quá kém, cậu đi tìm Tiểu Dã, chỉ có nước chịu chết, vị Trương tiên sinh này là bằng hữu tốt nhất của tôi, Tiểu Dã Chính Dương chính là kẻ thù chung của hai cậu, có hắn giúp cậu, cậu nhất định có thể thực hiện được nguyện vọng báo thù của mình, được rồi, giờ đi tắm rửa đi, sau đó tìm một bộ tây trang rồi làm một quyển hộ chiếu.
Triệu Thiên Tài trong khoảng thời gian này một mực đợi ngày này tới, nghe Đường Sơn nói xong, gã kích động ném dụng cụ trong tay đi rồi chạy tới phòng chụp ảnh, bởi vì quá mức kích động, gã thiếu chút nữa bị va phải thứ gì đó.
Đường Sơn nhìn bóng dáng của Triệu Thiên Tài với vẻ luyến tiếc, y thở dài nói: Kỹ sư giỏi nhất của tôi, ôi tiếc quá đi!
Trương Dương nói: Ga rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đường Sơn nói: Em gái gã học ở trường đại học Buffalo bang New York, từ trước đến giờ đều là Triệu Thiên Tài tạo điều kiện cho nó đi học, nhưng ba tháng trước khi nó tới thăm anh trai, bị người ta cưỡng gian, sau đó thì sát hại, tôi tra ra là Tiểu Dã Chính Dương làm, Triệu Thiên Tài nổi điên muốn đi giết hắn, trên đời này gã chỉ có em gái là thân nhân, tôi ngăn cản gã, không chỉ bởi vì gã có thể tạo ra lợi nhuận kếch xù cho tôi, mà là tôi thấy gã đúng là một nhân tài, không muốn gã cứ vậy chết đi. Y nhìn Trương Dương, nói: Anh trước sau hai lần tấn công cảnh sát, còn có thể từ trong tay FBI trốn ra, thân thủ chắc chắn là rất khá.
Trương Dương không tin Đường Sơn chỉ dựa vào mấy tin tức này là có thể kết luận thân thủ của mình, hắn tin chắc rằng nhất định là Hình Triêu Huy nói gì đó với y, Trương Dương còn có một băn khoăn, đó chính là hắn không biết gì về Đường Sơn, Đường Sơn liệu có cung cấp tin tức sai lầm cho hắn hay không, lợi dụng hắn để đi diệt trừ Tiểu Dã Chính Dương? Nhưng hắn hiện tại không có lựa chọn nào tốt hơn. Trương Dương nói: Tôi còn muốn anh giúp tôi một chuyện, đảm bảo cha con Cố Doãn Tri an toàn rời khỏi nước Mỹ.
Đường Sơn gật đầu nói: Tôi có thể cam đoan bọn họ an toàn đến Buffalo, những chuyện khác thì là việc của lãnh sự quán New York.
/2583
|