Biểu hiện lúc này của Đường Hưng Sanh lại vô cùng trấn tĩnh, tình hình bây giờ đối với y mà nói thực là gay go quá mức, nhưng càng như thế thì y càng bình tĩnh hơn, Đường Hưng Sanh nói: Cậu là Trương Dương! Tuy Trương Dương hóa trang nhưng qua giọng nói quen thuộc và những cử chỉ thái độ hôm nay của Trương Dương, y đã đoán ra hắn. Dù sao thì ngoài Trương Dương ra cũng chẳng có ai lại quan tâm quá mức tới sự sống chết của người ta đến vậy. Đường Hưng Sanh nói: Cậu là Trương Dương, cậu tìm tôi ắt hẳn là vì việc của Cố Giai Đồng, tôi thề có trời đất, mình không có liên quan gì tới cái chết của Cố Giai Đồng, tôi không thù không oán gì với cô ta, hà cớ gì phải hại cô ta. Đúng! Cậu đã từng hại tôi, hại tôi phải rời bỏ quê nhà trốn chạy ra nước ngoài, khó khăn lắm tôi mới trốn ra khỏi biên giới, tôi chỉ muốn yên ổn sống nốt phần đời còn lại, tôi vốn không hề nghĩ đến việc báo thù!
Nòng súng của Trương Dương tuy nhằm thẳng vào trán của Đường Hưng Sanh, nhưng trong lòng hắn đã có chút xao động, thực sự, Đường Hưng Sanh không có lý do để báo thù Cố Giai Đồng. Sự việc ngày hôm nay rõ ràng có kẻ đứng sau lưng sắp đặt, diễn trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn . Gã trù hoạch tóm gọn Đường Hưng Sanh, Đường Hưng Sanh đương nhiên không cam tâm chịu trói, y đã chọn một cách ứng phó lại, chính là cầu cứu Lê Thúc đạo diễn trò này.
Trương Dương nói: Kẻ nào bày trò hãm hại chúng tao?
Đường Hưng Sanh đáp: Là Lê Thúc, hộp da này chính gã đưa cho tôi, tôi không hề biết bên trong hộp có ma túy, gã nhất định đã đi báo cảnh sát là chúng ta đang mua bán ma túy. Đường Hưng Sanh cười mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu nói: lão hồ ly này, tôi lại cứ cho rằng hắn có hứng thú với tiền của mình, bây giờ mới biết, mục đích thực sự của hắn là trừ khử tôi. Lúc này bên ngoài có tiếng hô của cảnh sát.
Đường Hưng Sanh nói tiếp: Cảnh sát đã bao vây xung quanh, xem ra chúng ta chạy không thoát rồi
Trương Dương nói: Tại sao Lê Thúc lại muốn hãm hại ngươi?
Đường Hưng Sanh đáp: Trừ phi được gặp con gái an toàn, nếu không tôi sẽ không nói gì hết!
Trương Dương đáp: Mày có tin là tao có cả trăm cách để mày mở miệng khai ra không?
Đường Hưng Sanh đáp: Biết thì cũng có tác dụng gì chứ? Đằng nào cậu cũng không trốn thoát được, chỉ cần chỗ ma túy trong này cũng đủ hại chết chúng ta rồi, xong rồi! Hết thật rồi!
Trương Dương nói: Chưa chắc!
Đường Hưng Sanh nói: Buôn bán ma túy, bắt cóc cảnh sát đều là trọng tội, ắt hẳn bọn họ đang điều động cả tay súng bắn tỉa, chúng ta chỉ có thể dựa vào đầu óc của cả hai mà thôi.
Thoát ra rồi nói!
Đường Hưng Sanh lắc đầu: Khó lắm!
Trương Dương nói: Đi theo tao!
Đường Hưng Sanh nói một cách đầy châm biếm: Cậu định xông ra từ cửa chính sao? Đừng cho rằng mặc áo chống đạn là có thể tránh được súng đạn của cảnh sát, chắc có rất nhiều tay súng bắn tỉa đang ẩn nấp chờ chúng ta.
Trương Dương chỉ về vách tường phía sau lưng.
Đường Hưng Sanh kinh ngạc mở to mắt nhìn, thằng nhãi này chẳng lẽ điên rồi, hắn định xuyên tường mà đi sao?
Trương Dương đã đi tới đó, hắn áp tai vào tường nghe thăm dò động tĩnh trước, cảnh sát đang bao vây khu vệ sinh chỗ bọn hắn, đa số tập chung ở phía cửa sổ nơi có khả năng tẩu thoái nhất, nhưng căn phòng phía bên cạnh lại chẳng có người mai phục. Trương Dương vung một hữu quyền, tung một thăng long quyền đầy uy lực, ầm một tiếng, vách tường trước mặt lập tức bị hắn đánh bể cả một mảng to cả mét. Đường Hưng Sanh không thể tin vào mắt mình nữa, y cũng là người Trung Quốc, hiểu rõ về võ công của Trung Quốc, nhưng đây là lần đầu tiên được thấy công phu mạnh mẽ bá đạo như vậy.
Trương Dương lạnh lùng nói: Còn không đi, chẳng lẽ ông đang đợi cảnh sát trở tay lại sao?
Đường Hưng Sanh tóm lấy tên đặc cảnh rồi chui ra theo lỗ hổng, Trương Dương đi trước cứ thế làm như vậy, lại vung quyền xuyên thủng một bức tường khác.
Đường Hưng Sanh giữ chặt lấy tên đặc cảnh không thả ra, Trương Dương nói: Mau đi thôi, vứt hắn lại!
Lúc này Đường Hưng Sanh mới đẩy tên đặc cảnh xuống đất, vội vàng chạy theo Trương Dương chui ra ngoài.
Sau khi liên tiếp xuyên qua ba căn phòng, Trương Dương mới định chốn chạy bằng đường cửa sổ. Đường Hưng Sanh lại lắc đầu, hắn nhỏ giọng nói: Đi theo tôi!
Đường Hưng Sanh và Trương Dương mở cửa phòng đi ra ngoài một cách hiên ngang. Trên mặt đều đeo mặt nạ chống khí gas, nó có tác dụng phòng hộ cao.
Đa số cảnh sát đều tập trung hết xung quanh phòng vệ sinh, tuy nghe thấy chút động tĩnh bên trong nhưng vì sợ có người của mình bị bắt làm con tin nên họ không dám mạo hiểm xông vào. Điều này thực tạo cơ hội chạy thoát cho Trương Dương và Đường Hưng Sanh.
Đường Hưng Sanh quyết định tẩu thoát bằng cửa chính là một quyết định liều lĩnh, cảnh sát mai phục đầy bên ngoài, nếu tùy tiện nhảy ra từ cửa sổ nhất định sẽ bị bại lộ hành tung. Lúc này, họ vừa mới đi ra khỏi phòng thì gặt hai tên cảnh sát đi tới, Đường Hưng Sanh đưa tay phải ra làm hiệu với đối phương rồi nói: Chúng tôi lên phía trên, các cậu tiếp tục phục ở đây.
Hai gã cảnh sát cũng không hề nhận ra họ đang ngụy trang, Trương Dương và Đường Hưng Sanh tiếp tục hiên ngang đi qua mặt họ rồi tiến về phía lối thoát khẩn.
Phía xa lại truyền tới tiếng hô ầm ĩ của cảnh sát, họ đang đưa ra thông điệp cuối cùng về phía phòng vệ sinh.
Đường Hưng Sanh và Trương Dương nhanh chóng đi theo lối thoát khẩn thoát ra sân vận động một cách an toàn, Đường Hưng Sanh nói: Lối ra này dẫn tới bãi đỗ xe! Lúc này điện thoại của y đổ chuông, Đường Hưng Sanh cầm điện thoại lên nhìn, thấy Lê Thúc gọi tới. Trong lòng y căm hận đến cực điểm, nhận cuộc điện thoại nói: Lê Thúc, sao mày lại làm như vậy?
Lê Thúc thở dài một tiếng: Âu cũng là chuyện người ta nhờ vả, anh đừng có trách tôi.
Đường Hưng Sanh nói: Bây giờ cảnh sát vây đầy bên ngoài, tao mà đi ra có thể sẽ bị họ bắn chết!
Lê Thúc thấp giọng nói: Ai cũng phải chết, nếu cậu chết, tôi sẽ chăm sóc người nhà thay cho cậu!
Đường Hưng Sanh đáp: Là chúng mày vu oan đổ tội giết Cố Đồng Tử cho tao, cũng chính chúng mày đã cho người giết Cố Minh Kiện!
Lê Thúc cười ha ha: Có một số việc luôn cần phải có người gánh chịu, rất không may rằng, cậu lại bị chọn trúng.
Tao đã cho mày không ít tiền!
Lê Thúc lạnh lùng nói: Tôi đã có được cái tôi cần, bây giờ anh không còn giá trị gì đối với tôi, đối với cả người khác. Nói xong gã cúp luôn điện thoại, Lê Thúc nhìn về phía đèn hiệu cảnh sát đang nhấp nháp phía ngoài sân vận động. Gã cười khểnh: Thứ ngu xuẩn, vẫn còn ngỡ rằng mình đang ở trong nước. Lẽ nào mày không biết rằng càng biết nhiều thì càng có lý do để nhanh chết sao?
Trương Dương đã nghe rất rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Đường Hưng Sanh và Lê Thúc, việc này đã tương đối sáng tỏ, tên Lê Thúc này bày ra tất cả, Đường Hưng Sanh chẳng qua chỉ là một con cừu thế tội mà thôi. Chúng đã từng bước dẫn dụ mâu thuẫn của hắn sang Đường Hưng Sanh, lợi dụng cơ hội này để bắt gọn một mẻ cả hắn và Đường Hưng Sanh.
Trương Dương nói: Ai là Lê Thúc?
Đường Hưng Sanh nói: Là tên trùm sỏ băng Đông Lai tập đoàn xã hội đen người Hoa, y có thế lực rất lớn, tôi có thể chạy đến được Bắc Mỹ cũng là nhờ hắn giúp đỡ.
Ngươi quen hắn như thế nào?
Đường Hưng Sanh đáp: Vương Quân Dao giới thiệu tôi với hắn.
Phu nhân Heather Trương Dương trong lòng hết sức kinh hãi, không ngờ rằng Vương Quân Dao cũng có liên lạc với Đường Hưng Sanh, người phụ nữ này quả là thâm hiểm không thể lường được, ả có thế lực rất lớn ở Bắc Mỹ.
Đường Hưng Sanh gật đầu, hai người lúc này đã đi đến bãi đỗ xe. Đường Hưng Sanh gỡ mặt nạ ra: Con gái tôi ở đâu? Chỉ cần cậu trả nó về bình an cho tôi, tôi sẽ đưa cho cậu một trăm vạn!
Trương Dương nói: ...Ông còn chưa nói cho ta biết sao Lê Thúc lại muốn giết ông?
Đường Hưng Sanh trả lời: Hắn chỉ là một thứ công cụ mà thôi, nhiều kẻ tị nạn trong nước đều có được quyền nhập cư thông qua hắn, hắn chuyên làm việc giúp rửa tiền giúp chúng tôi... Sự tồn tại của tôi đại khái cũng uy hiếp đến lợi ích thiết thân của một số kẻ, cho nên họ muốn trừ khử tôi, chỉ có giết chết tôi, những việc xấu xa họ làm mới không bị phát hiện. Đường Hưng Sanh lúc nhắc đến việc này trong lòng đầy hận thù, y đã lưu vong rồi, chỉ mong được yên ổn sống nốt phần đời còn lại, không muốn gây hấn với kẻ nào khác. Nhưng sự thực chứng minh, y không thể đạt được cuộc sống mà mình mong muốn, vẫn có kẻ muốn trừ khử y.
Trương Dương nhỏ giọng: Ý ông là trong nước có kẻ muốn trừ khử ông? Là ai?
Đường Hưng Sanh chưa nói gì, đúng lúc này một viên đạn vụt xuyên vào gáy y, động mạch cổ của y bị đạn đâm thẳng liền lúc máu tươi phun ra như suối. Trương Dương vốn không hề nghĩ tới việc gặp phải phục kích, hắn vội nấp người xuống, một viên đạn khác đột ngột bắn sượt qua đỉnh đầu của hắn, một viên khác găm thẳng vào đùi phải, Trương Dương lại không cảm thấy đau đớn mà chỉ giống như bị muỗi cắn.
Trương Dương nhìn Đường Hưng Sanh từ từ ngã xuống, hắn kéo lấy người Đường Hưng Sanh nấp về phía sau ô tô, lấy tay áp chặt vào cổ của Đường Hưng Sanh, nhưng không tài nào ngăn nổi máu cứ phun trào từ cổ y. Đường Hưng Sanh giơ năm ngón tay lên, bàn tay đầy máu của y nắm chặt lấy cánh tay Trương Dương, thều thào nói: Con gái... tôi... máy tính... , chưa kịp nói dứt lời y đã tắt thở, Trương Dương tưởng như câu đố sắp có lời giải đáp, nhưng có ngờ đâu Đường Hưng Sanh lại bị kẻ khác bắn chết bịt miệng.
Có tới mười đặc cảnh đã đi chuyển tới bãi đỗ xe, Trương Dương gầm lên một tiếng giận dữ, hắn vồ lấy khẩu súng tiểu liên mà xông ra phía ngoài bắn liên tiếp, đối phương cũng bắn trả quyết liệt. Hắn nằm sấp xuống đất mà bò lên, lúc này mới phát hiện ra chiếc cameras ở phía trước bên phải, hóa ra các thiết bị theo dõi ở trong sân vận động đã làm bại lộ tung tích của họ. Trương Dương giơ súng lên bắn nát camera.
Hơn mười đặc cảnh phân tản ra, áp sát gần tới vị trí của Trương Dương.
Súng của Trương Dương đã hết đạn, hắn vứt bỏ súng, rút khẩu súng lục bên hông ra, lúc đang chuẩn bị quyết một trận sinh tử với đám đặc cảnh này thì đột nhiên hắn nghe thấy tiếng hít thở ở phía xe ô tô phía sau mình.
Trương Dương quay đầu lại nhìn, một chiếc Infiniti Jeep đang dừng ở đó, nếu như không phải nghe thấy tiếng thở, hắn sẽ không phát hiện ra phía bên đó có người. Trương Dương cũng không muốn làm hại đến người vô tôi, khi hắn đang chuẩn bị đi chuyển ra xa chiếc xe đó thì cửa xe đột ngột mở ra, tiếng một người đàn ông vang lên: Giơ tay lên! Đối phương nói bằng tiếng anh nhưng Trương Dương cũng hiểu được, câu này giống với câu mà hắn đã nghe thấy nhiều ngày nay, Trương Dương lại là người phản ứng mạnh, thân người hắn nhanh chóng quay lại, sau đó bắn liền một phát đạn, hắn nhằm thẳng vào cánh tay cầm súng của đối phương.
Người kia hoàn toàn bất ngờ với tốc độ bắn súng xuất thần của đối phương, chưa kịp kéo cò súng thì đã bị Trương Dương bắn trúng cánh tay, gã kêu lên thảm thiết, khẩu súng rơi xuống đất. Lúc này Trương Dương nhanh chóng xông tới, trong xe lại có tiếng phụ nữ thét lên. Đối phương chưa kịp đóng cửa xe lại thì đã bị Trương Dương giằng ra, hắn lấy đầu súng đánh ngất người đàn ông, sau đó chĩa thẳng họng súng vào tên lái xe: Đi!
Trương Dương thế nào cũng không ngờ tới người cầm lái lại chính là Tào Mễ Lệ, ả là chị họ của công chúa trượt băng nghệ thuật Quan Chỉ Tinh, không cần hỏi cũng biết, gã vừa bắn lén sau lưng Trương Dương rồi bị hắn bắn và đánh ngất này ắt hẳn chính là Stephen vị hôn phu sắp cưới của ả.
Đúng lúc Quan Chỉ Tinh đang chuẩn bị rời khỏi cuộc thi đấu trượt băng nghệ thuật đa dạng thì gặp ngay phải trận đấu súng này, ả vốn không có ý định sẽ can dự vào, nhưng không ngờ Stephen lại dũng cảm lạ thường, đột nhiên mở cửa xe rút súng định là việc chính nghĩa, kết quả của việc không biết tự lượng sức mình là bị lãnh đủ.
Trương Dương tuy đã thay đổi diện mạo nhưng giọng nói của hắn vẫn thế, trong lúc nguy cấp quên mất phải giả giọng, Quan Chỉ Tinh nghe thấy hắn nói tiếng Trung Quốc, mà giọng nghe lại quen thuộc đến vậy trong lòng không khỏi xao động, nhỏ giọng nói: Hắn bị thương rồi, phải đưa hắn đến bệnh viện.
Trương Dương nhận ra Quan Chỉ Tinh, nghĩ thầm thật không may tí nào, trời đất rộng lớn thế này sao lại dính tới xe của ả cứ hết lần này tới lần khác. Không biết đây là vận may hay rủi của mình không biết nữa. Nếu đã vậy, sai cũng đành kệ, Trương Dương lúc này liền giả giọng, lấy súng ghì vào đầu của Tào Mễ Lệ, lạnh lùng nói: Đừng giở trò, mau lái xe!
Tào Mễ Lệ kinh sợ đến mức hồn bay phách lạc khóc không thành tiếng.
Quan Chỉ Tinh lại bình tĩnh hơn chị họ rất nhiều, nhẹ nhàng nói: Nếu là người thông minh, thì bắt hai người cũng không khác gì bắt một người, để ta lái xe, hãy thả họ ra.
Trương Dương mở cửa xe, đẩy Stephen ra ngoài.
Tào Mễ Lệ không đợi Quan Chỉ Tinh nói hết đã vội vàng mở cửa xe thoát ra, Quan Chỉ Tinh ngồi lên ghế lái, bình tĩnh nói: Giết người không giải quyết được vấn đề gì cả, chỉ làm hai tay ngươi dính máu mà thôi!
Đi!
Quan Chỉ Tinh lái xe về phía cửa ra, vừa rời đi thì nghe thấy tiếng khóc nức nở và kêu cứu của Tào Mễ Lệ: Cứu với! Cứu với, em gái tôi bị tên côn đồ bắt rồi, ôi! Trời ơi, hắn biết nói tiếng Trung, hắn là người Trung Quốc, là người Trung Quốc!
Chiếc xe Jeep lái ra khỏi sân vận động, rượt theo phía sau là bốn chiếc xe cảnh sát còi réo inh ỏi. Quan Chỉ Tinh nhìn người đàn ông ngồi ghế sau qua kính chiếu hậu, ả không quen biết khuôn mặt này nhưng vừa nãy thực đã nghe thấy giọng của Trương Dương. Quan Chỉ Tinh nghĩ tới Trương Dương cũng không có gì là lạ, gần đây ả nghe được không ít tin tức của Trương Dương ở Buffalo New York, cũng xem qua kênh truyền hình nói về hắn. Ngay trước trận đấu ngày hôm nay, ả còn thông báo vớiSở Yên Nhiên qua điện thoại rằng Trương Dương đã đến đây, Sở Yên Nhiên tỏ ra rất khiếp sợ, sau khi biết về cái chết của Cố Giai Đồng, Sở Yên Nhiên lập tức quyết định đến Buffalo. Bây giờ có lẽ đã ngồi trên máy bay tới Buffalo rồi.
Nếu không phải là đến bước đường cùng, Trương Dương tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn cưỡng ép người khác như vậy, nhưng cái chết của Cố Giai Đồng đã làm cho hắn gần như điên cuồng, hắn sẽ bất chất mọi thứ để tình cho ra hung thủ giết chết Cố Giai Đồng. Nghi vấn lớn nhất của Trương Dương vốn tập chung hết về phía Đường Hưng Sanh, nhưng qua sự việc hôm nay, biết Đường Hưng Sanh cũng là người bị lợi dụng giống như hắn, kẻ địch giấu mặt đứng trong bóng tối này muốn loại bỏ mình và cả Đường Hưng Sanh. Đường Hưng Sanh chắc chắn cũng biết không ít nội tình, nhưng đúng vào lúc y định nói ra sự thật thì đã bị bắn chết bởi đạn của đặc cảnh Mỹ. Tuy nhiên Đường Hưng Sanh còn để lại một ít đầu mối, con gái của y, máy tính, hai điều này có liên hệ gì với này đây? Có lẽ chỉ có đi gặp Đường Ngọc Linh mới có thể tra ra manh mối.
Tiếng còi của cảnh sát làm đứt mạch suy nghĩ cuẩ Trương Dương, hắn quay đầu lại nhìn, xe cảnh sát vẫn bán riết theo sau, hơn nữa lại càng có thêm nhiều xe gia nhập đội truy đuổi.
Quan Chỉ Tinh nhẹ nhàng nói: Ngươi không thoát nổi đâu, khả năng phá án của đặc cảnh Mỹ rất cao.
]Trương Dương không để ý đến lời nói của ả.
Quan Chỉ Tinh lại nói tiếp: Sao lại phạm tội? Bất kể có xảy ra việc gì, cũng không nên dùng thủ đoạn cực đoan này.
Trương Dương thấp giọng: Cô vĩnh viễn không hiểu được đâu!
Quan Chỉ Tinh đáp: Có phải là vì Cố Giai Đồng không? Câu nói này của ả đang có ý thăm dò thân phận của Trương Dương một cách khôn khéo. Từ giọng nói và biểu hiện của Trương Dương, ả cũng lờ mờ đoán ra được phần nào nhưng ả vẫn không thể xác định được.
Trương Dương nói: Lái xe mau!
Quan Chỉ Tinh đáp: Yên Nhiên đang trên đường tới Buffalo, đừng phạm thêm sai lầm nữa, đừng để người khác phải lo lắng cho ngươi! Lời này có nghĩa rằng ả đã nhận ra Trương Dương từ giọng nói của hắn.
Trương Dương lạnh lùng: Xin lỗi cô nhận lầm người rồi!
Lúc nói chuyện, Quan Chỉ Tinh không hề lái chậm lại, kĩ thuật lái xe của ả rất khá, lượn lách trên đường qua làn xe một cách điệu nghệ, chiếc xe dần bỏ xa đám xe cảnh sát phía sau. Có thể thấy là ả đang dốc hết sức mình giúp Trương Dương thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát. Trương Dương đột nhiên mở cửa xe ra, Quan Chỉ Tinh kinh ngạc nói: Làm gì vậy? Chưa nói xong thì Trương Dương đã nhẩy ra khỏi chiếc xe Jeep.
Quan Chỉ Tinh kinh hét một tiếng, lúc này lại nhìn thấy Trương Dương bám vào một bên thùng xe, cơ thể linh hoạt của hắn đang dần trèo lên trên, hắn trèo sang phía đầu thùng xe.
Lúc này xe cảnh sát đã đuổi kịp, Quan Chỉ Tinh cắn chặt môi, tăng thêm tốc độ vượt lên trước, ả quyết định phải giúp được Trương Dương, lơi dụng bản thân mình để đánh lạc hướng cảnh sát, dể cho Trương Dương có thời gian tẩu thoát.
Trương Dương quyết định rời khỏi xe Jeep của Quan Chỉ Tinh, không chỉ vì bị ả nhận ra được thân phận mình, mà phía sau cảnh sát đuổi theo ráo riết, xe cảnh sát lại ngày một nhiều lên. Nếu cứ ở trong xe này thì thật khó mà thoát được, chỉ có nhân cơ hội cảnh sát không chú ý rời khỏi xe, nhờ vào khả năng kinh công của mình mà nhẩy qua dòng xe đang lưu chuyển mới có thể thoát được.
Trương Dương nhẩy từ thùng xe này sang xe khác, thân người hắn áp sát trên một chiếc xe conTainer, cảnh sát vẫn đang tập chung đuổi theo chiếc xe Jeep của Quan Chỉ Tinh, ngay sau đó chiếc xe bị bao vây trên cầu lớn.
Quan Chỉ Tinh bị vây vội giẫm mạnh phanh xe dừng lại, cảnh sát như ong vỡ tổ ùa ra chĩa thẳng súng về phía chiếc xe, Quan Chỉ Tinh giơ hai tay lên đầu hàng.
Khi họ phát hiện trong xe chỉ có một mình Quan Chỉ Tinh, họ đều ngỡ ngành nhìn nhau, ai cũng không hiểu nổi tên tội phạm kia đã chuồn đi đâu mất.
Quan Chỉ Tinh trấn tĩnh nói: Hắn nhảy ra khỏi xe rồi bắn tôi lái thẳng về phía trước!
Trương Dương lúc này đang nằm trên nóc xe conTainer, hưởng thụ ánh nắng mặt trời của Buffalo, hôm nay hắn đã thoát khỏi vòng vây của cảnh sát, nhưng Đường Hưng Sanh lại chết vì trúng đạn. Đầu mối khó khăn lắm mới điều tra được lại bị cắt đứt, Trương Dương đành gọi điện cho Triệu Thiên Tài.
Giọng Triệu Thiên Tài có chút mất tự nhiên: Alo...
Cậu vẫn ổn chứ?
Triệu Thiên Tài đáp: Vẫn ổn...cậu đang ở đâu vậy? Gặp nhau rồi nói.
Trương Dương cũng không trực tiếp đi tới kho ngũ cốc mà tìm một buồng điện thoại ở chỗ khuất gọi cho Triệu Thiên Tài. Sau khi Triệu Thiên Tài đến gặp Trương Dương ở chỗ hẹn, Trương Dương mới biết tin Đường Ngọc Linh đã chốn rồi, Triệu Thiên Tài lúng túng nói: Đều tại tôi... Tôi không coi chừng cô ra cho cẩn thận, để cô ta chốn mất... Trương Dương lại không hề tin sự việc lại đơn giản như vậy, lúc hắn rời đi Đường Ngọc Linh vẫn bị chói chặt, muốn thoát e là không dễ dàng như vậy. Nhất định Triệu Thiên Tài không nhẫn tâm giết cô ta nên đã thương hại thả cô ta đi.
Trương Dương khập khiễng bước lên xe, Triệu Thiên Tài mới kinh ngạc hỏi: Cậu bị thương rồi?
Nòng súng của Trương Dương tuy nhằm thẳng vào trán của Đường Hưng Sanh, nhưng trong lòng hắn đã có chút xao động, thực sự, Đường Hưng Sanh không có lý do để báo thù Cố Giai Đồng. Sự việc ngày hôm nay rõ ràng có kẻ đứng sau lưng sắp đặt, diễn trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn . Gã trù hoạch tóm gọn Đường Hưng Sanh, Đường Hưng Sanh đương nhiên không cam tâm chịu trói, y đã chọn một cách ứng phó lại, chính là cầu cứu Lê Thúc đạo diễn trò này.
Trương Dương nói: Kẻ nào bày trò hãm hại chúng tao?
Đường Hưng Sanh đáp: Là Lê Thúc, hộp da này chính gã đưa cho tôi, tôi không hề biết bên trong hộp có ma túy, gã nhất định đã đi báo cảnh sát là chúng ta đang mua bán ma túy. Đường Hưng Sanh cười mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu nói: lão hồ ly này, tôi lại cứ cho rằng hắn có hứng thú với tiền của mình, bây giờ mới biết, mục đích thực sự của hắn là trừ khử tôi. Lúc này bên ngoài có tiếng hô của cảnh sát.
Đường Hưng Sanh nói tiếp: Cảnh sát đã bao vây xung quanh, xem ra chúng ta chạy không thoát rồi
Trương Dương nói: Tại sao Lê Thúc lại muốn hãm hại ngươi?
Đường Hưng Sanh đáp: Trừ phi được gặp con gái an toàn, nếu không tôi sẽ không nói gì hết!
Trương Dương đáp: Mày có tin là tao có cả trăm cách để mày mở miệng khai ra không?
Đường Hưng Sanh đáp: Biết thì cũng có tác dụng gì chứ? Đằng nào cậu cũng không trốn thoát được, chỉ cần chỗ ma túy trong này cũng đủ hại chết chúng ta rồi, xong rồi! Hết thật rồi!
Trương Dương nói: Chưa chắc!
Đường Hưng Sanh nói: Buôn bán ma túy, bắt cóc cảnh sát đều là trọng tội, ắt hẳn bọn họ đang điều động cả tay súng bắn tỉa, chúng ta chỉ có thể dựa vào đầu óc của cả hai mà thôi.
Thoát ra rồi nói!
Đường Hưng Sanh lắc đầu: Khó lắm!
Trương Dương nói: Đi theo tao!
Đường Hưng Sanh nói một cách đầy châm biếm: Cậu định xông ra từ cửa chính sao? Đừng cho rằng mặc áo chống đạn là có thể tránh được súng đạn của cảnh sát, chắc có rất nhiều tay súng bắn tỉa đang ẩn nấp chờ chúng ta.
Trương Dương chỉ về vách tường phía sau lưng.
Đường Hưng Sanh kinh ngạc mở to mắt nhìn, thằng nhãi này chẳng lẽ điên rồi, hắn định xuyên tường mà đi sao?
Trương Dương đã đi tới đó, hắn áp tai vào tường nghe thăm dò động tĩnh trước, cảnh sát đang bao vây khu vệ sinh chỗ bọn hắn, đa số tập chung ở phía cửa sổ nơi có khả năng tẩu thoái nhất, nhưng căn phòng phía bên cạnh lại chẳng có người mai phục. Trương Dương vung một hữu quyền, tung một thăng long quyền đầy uy lực, ầm một tiếng, vách tường trước mặt lập tức bị hắn đánh bể cả một mảng to cả mét. Đường Hưng Sanh không thể tin vào mắt mình nữa, y cũng là người Trung Quốc, hiểu rõ về võ công của Trung Quốc, nhưng đây là lần đầu tiên được thấy công phu mạnh mẽ bá đạo như vậy.
Trương Dương lạnh lùng nói: Còn không đi, chẳng lẽ ông đang đợi cảnh sát trở tay lại sao?
Đường Hưng Sanh tóm lấy tên đặc cảnh rồi chui ra theo lỗ hổng, Trương Dương đi trước cứ thế làm như vậy, lại vung quyền xuyên thủng một bức tường khác.
Đường Hưng Sanh giữ chặt lấy tên đặc cảnh không thả ra, Trương Dương nói: Mau đi thôi, vứt hắn lại!
Lúc này Đường Hưng Sanh mới đẩy tên đặc cảnh xuống đất, vội vàng chạy theo Trương Dương chui ra ngoài.
Sau khi liên tiếp xuyên qua ba căn phòng, Trương Dương mới định chốn chạy bằng đường cửa sổ. Đường Hưng Sanh lại lắc đầu, hắn nhỏ giọng nói: Đi theo tôi!
Đường Hưng Sanh và Trương Dương mở cửa phòng đi ra ngoài một cách hiên ngang. Trên mặt đều đeo mặt nạ chống khí gas, nó có tác dụng phòng hộ cao.
Đa số cảnh sát đều tập trung hết xung quanh phòng vệ sinh, tuy nghe thấy chút động tĩnh bên trong nhưng vì sợ có người của mình bị bắt làm con tin nên họ không dám mạo hiểm xông vào. Điều này thực tạo cơ hội chạy thoát cho Trương Dương và Đường Hưng Sanh.
Đường Hưng Sanh quyết định tẩu thoát bằng cửa chính là một quyết định liều lĩnh, cảnh sát mai phục đầy bên ngoài, nếu tùy tiện nhảy ra từ cửa sổ nhất định sẽ bị bại lộ hành tung. Lúc này, họ vừa mới đi ra khỏi phòng thì gặt hai tên cảnh sát đi tới, Đường Hưng Sanh đưa tay phải ra làm hiệu với đối phương rồi nói: Chúng tôi lên phía trên, các cậu tiếp tục phục ở đây.
Hai gã cảnh sát cũng không hề nhận ra họ đang ngụy trang, Trương Dương và Đường Hưng Sanh tiếp tục hiên ngang đi qua mặt họ rồi tiến về phía lối thoát khẩn.
Phía xa lại truyền tới tiếng hô ầm ĩ của cảnh sát, họ đang đưa ra thông điệp cuối cùng về phía phòng vệ sinh.
Đường Hưng Sanh và Trương Dương nhanh chóng đi theo lối thoát khẩn thoát ra sân vận động một cách an toàn, Đường Hưng Sanh nói: Lối ra này dẫn tới bãi đỗ xe! Lúc này điện thoại của y đổ chuông, Đường Hưng Sanh cầm điện thoại lên nhìn, thấy Lê Thúc gọi tới. Trong lòng y căm hận đến cực điểm, nhận cuộc điện thoại nói: Lê Thúc, sao mày lại làm như vậy?
Lê Thúc thở dài một tiếng: Âu cũng là chuyện người ta nhờ vả, anh đừng có trách tôi.
Đường Hưng Sanh nói: Bây giờ cảnh sát vây đầy bên ngoài, tao mà đi ra có thể sẽ bị họ bắn chết!
Lê Thúc thấp giọng nói: Ai cũng phải chết, nếu cậu chết, tôi sẽ chăm sóc người nhà thay cho cậu!
Đường Hưng Sanh đáp: Là chúng mày vu oan đổ tội giết Cố Đồng Tử cho tao, cũng chính chúng mày đã cho người giết Cố Minh Kiện!
Lê Thúc cười ha ha: Có một số việc luôn cần phải có người gánh chịu, rất không may rằng, cậu lại bị chọn trúng.
Tao đã cho mày không ít tiền!
Lê Thúc lạnh lùng nói: Tôi đã có được cái tôi cần, bây giờ anh không còn giá trị gì đối với tôi, đối với cả người khác. Nói xong gã cúp luôn điện thoại, Lê Thúc nhìn về phía đèn hiệu cảnh sát đang nhấp nháp phía ngoài sân vận động. Gã cười khểnh: Thứ ngu xuẩn, vẫn còn ngỡ rằng mình đang ở trong nước. Lẽ nào mày không biết rằng càng biết nhiều thì càng có lý do để nhanh chết sao?
Trương Dương đã nghe rất rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Đường Hưng Sanh và Lê Thúc, việc này đã tương đối sáng tỏ, tên Lê Thúc này bày ra tất cả, Đường Hưng Sanh chẳng qua chỉ là một con cừu thế tội mà thôi. Chúng đã từng bước dẫn dụ mâu thuẫn của hắn sang Đường Hưng Sanh, lợi dụng cơ hội này để bắt gọn một mẻ cả hắn và Đường Hưng Sanh.
Trương Dương nói: Ai là Lê Thúc?
Đường Hưng Sanh nói: Là tên trùm sỏ băng Đông Lai tập đoàn xã hội đen người Hoa, y có thế lực rất lớn, tôi có thể chạy đến được Bắc Mỹ cũng là nhờ hắn giúp đỡ.
Ngươi quen hắn như thế nào?
Đường Hưng Sanh đáp: Vương Quân Dao giới thiệu tôi với hắn.
Phu nhân Heather Trương Dương trong lòng hết sức kinh hãi, không ngờ rằng Vương Quân Dao cũng có liên lạc với Đường Hưng Sanh, người phụ nữ này quả là thâm hiểm không thể lường được, ả có thế lực rất lớn ở Bắc Mỹ.
Đường Hưng Sanh gật đầu, hai người lúc này đã đi đến bãi đỗ xe. Đường Hưng Sanh gỡ mặt nạ ra: Con gái tôi ở đâu? Chỉ cần cậu trả nó về bình an cho tôi, tôi sẽ đưa cho cậu một trăm vạn!
Trương Dương nói: ...Ông còn chưa nói cho ta biết sao Lê Thúc lại muốn giết ông?
Đường Hưng Sanh trả lời: Hắn chỉ là một thứ công cụ mà thôi, nhiều kẻ tị nạn trong nước đều có được quyền nhập cư thông qua hắn, hắn chuyên làm việc giúp rửa tiền giúp chúng tôi... Sự tồn tại của tôi đại khái cũng uy hiếp đến lợi ích thiết thân của một số kẻ, cho nên họ muốn trừ khử tôi, chỉ có giết chết tôi, những việc xấu xa họ làm mới không bị phát hiện. Đường Hưng Sanh lúc nhắc đến việc này trong lòng đầy hận thù, y đã lưu vong rồi, chỉ mong được yên ổn sống nốt phần đời còn lại, không muốn gây hấn với kẻ nào khác. Nhưng sự thực chứng minh, y không thể đạt được cuộc sống mà mình mong muốn, vẫn có kẻ muốn trừ khử y.
Trương Dương nhỏ giọng: Ý ông là trong nước có kẻ muốn trừ khử ông? Là ai?
Đường Hưng Sanh chưa nói gì, đúng lúc này một viên đạn vụt xuyên vào gáy y, động mạch cổ của y bị đạn đâm thẳng liền lúc máu tươi phun ra như suối. Trương Dương vốn không hề nghĩ tới việc gặp phải phục kích, hắn vội nấp người xuống, một viên đạn khác đột ngột bắn sượt qua đỉnh đầu của hắn, một viên khác găm thẳng vào đùi phải, Trương Dương lại không cảm thấy đau đớn mà chỉ giống như bị muỗi cắn.
Trương Dương nhìn Đường Hưng Sanh từ từ ngã xuống, hắn kéo lấy người Đường Hưng Sanh nấp về phía sau ô tô, lấy tay áp chặt vào cổ của Đường Hưng Sanh, nhưng không tài nào ngăn nổi máu cứ phun trào từ cổ y. Đường Hưng Sanh giơ năm ngón tay lên, bàn tay đầy máu của y nắm chặt lấy cánh tay Trương Dương, thều thào nói: Con gái... tôi... máy tính... , chưa kịp nói dứt lời y đã tắt thở, Trương Dương tưởng như câu đố sắp có lời giải đáp, nhưng có ngờ đâu Đường Hưng Sanh lại bị kẻ khác bắn chết bịt miệng.
Có tới mười đặc cảnh đã đi chuyển tới bãi đỗ xe, Trương Dương gầm lên một tiếng giận dữ, hắn vồ lấy khẩu súng tiểu liên mà xông ra phía ngoài bắn liên tiếp, đối phương cũng bắn trả quyết liệt. Hắn nằm sấp xuống đất mà bò lên, lúc này mới phát hiện ra chiếc cameras ở phía trước bên phải, hóa ra các thiết bị theo dõi ở trong sân vận động đã làm bại lộ tung tích của họ. Trương Dương giơ súng lên bắn nát camera.
Hơn mười đặc cảnh phân tản ra, áp sát gần tới vị trí của Trương Dương.
Súng của Trương Dương đã hết đạn, hắn vứt bỏ súng, rút khẩu súng lục bên hông ra, lúc đang chuẩn bị quyết một trận sinh tử với đám đặc cảnh này thì đột nhiên hắn nghe thấy tiếng hít thở ở phía xe ô tô phía sau mình.
Trương Dương quay đầu lại nhìn, một chiếc Infiniti Jeep đang dừng ở đó, nếu như không phải nghe thấy tiếng thở, hắn sẽ không phát hiện ra phía bên đó có người. Trương Dương cũng không muốn làm hại đến người vô tôi, khi hắn đang chuẩn bị đi chuyển ra xa chiếc xe đó thì cửa xe đột ngột mở ra, tiếng một người đàn ông vang lên: Giơ tay lên! Đối phương nói bằng tiếng anh nhưng Trương Dương cũng hiểu được, câu này giống với câu mà hắn đã nghe thấy nhiều ngày nay, Trương Dương lại là người phản ứng mạnh, thân người hắn nhanh chóng quay lại, sau đó bắn liền một phát đạn, hắn nhằm thẳng vào cánh tay cầm súng của đối phương.
Người kia hoàn toàn bất ngờ với tốc độ bắn súng xuất thần của đối phương, chưa kịp kéo cò súng thì đã bị Trương Dương bắn trúng cánh tay, gã kêu lên thảm thiết, khẩu súng rơi xuống đất. Lúc này Trương Dương nhanh chóng xông tới, trong xe lại có tiếng phụ nữ thét lên. Đối phương chưa kịp đóng cửa xe lại thì đã bị Trương Dương giằng ra, hắn lấy đầu súng đánh ngất người đàn ông, sau đó chĩa thẳng họng súng vào tên lái xe: Đi!
Trương Dương thế nào cũng không ngờ tới người cầm lái lại chính là Tào Mễ Lệ, ả là chị họ của công chúa trượt băng nghệ thuật Quan Chỉ Tinh, không cần hỏi cũng biết, gã vừa bắn lén sau lưng Trương Dương rồi bị hắn bắn và đánh ngất này ắt hẳn chính là Stephen vị hôn phu sắp cưới của ả.
Đúng lúc Quan Chỉ Tinh đang chuẩn bị rời khỏi cuộc thi đấu trượt băng nghệ thuật đa dạng thì gặp ngay phải trận đấu súng này, ả vốn không có ý định sẽ can dự vào, nhưng không ngờ Stephen lại dũng cảm lạ thường, đột nhiên mở cửa xe rút súng định là việc chính nghĩa, kết quả của việc không biết tự lượng sức mình là bị lãnh đủ.
Trương Dương tuy đã thay đổi diện mạo nhưng giọng nói của hắn vẫn thế, trong lúc nguy cấp quên mất phải giả giọng, Quan Chỉ Tinh nghe thấy hắn nói tiếng Trung Quốc, mà giọng nghe lại quen thuộc đến vậy trong lòng không khỏi xao động, nhỏ giọng nói: Hắn bị thương rồi, phải đưa hắn đến bệnh viện.
Trương Dương nhận ra Quan Chỉ Tinh, nghĩ thầm thật không may tí nào, trời đất rộng lớn thế này sao lại dính tới xe của ả cứ hết lần này tới lần khác. Không biết đây là vận may hay rủi của mình không biết nữa. Nếu đã vậy, sai cũng đành kệ, Trương Dương lúc này liền giả giọng, lấy súng ghì vào đầu của Tào Mễ Lệ, lạnh lùng nói: Đừng giở trò, mau lái xe!
Tào Mễ Lệ kinh sợ đến mức hồn bay phách lạc khóc không thành tiếng.
Quan Chỉ Tinh lại bình tĩnh hơn chị họ rất nhiều, nhẹ nhàng nói: Nếu là người thông minh, thì bắt hai người cũng không khác gì bắt một người, để ta lái xe, hãy thả họ ra.
Trương Dương mở cửa xe, đẩy Stephen ra ngoài.
Tào Mễ Lệ không đợi Quan Chỉ Tinh nói hết đã vội vàng mở cửa xe thoát ra, Quan Chỉ Tinh ngồi lên ghế lái, bình tĩnh nói: Giết người không giải quyết được vấn đề gì cả, chỉ làm hai tay ngươi dính máu mà thôi!
Đi!
Quan Chỉ Tinh lái xe về phía cửa ra, vừa rời đi thì nghe thấy tiếng khóc nức nở và kêu cứu của Tào Mễ Lệ: Cứu với! Cứu với, em gái tôi bị tên côn đồ bắt rồi, ôi! Trời ơi, hắn biết nói tiếng Trung, hắn là người Trung Quốc, là người Trung Quốc!
Chiếc xe Jeep lái ra khỏi sân vận động, rượt theo phía sau là bốn chiếc xe cảnh sát còi réo inh ỏi. Quan Chỉ Tinh nhìn người đàn ông ngồi ghế sau qua kính chiếu hậu, ả không quen biết khuôn mặt này nhưng vừa nãy thực đã nghe thấy giọng của Trương Dương. Quan Chỉ Tinh nghĩ tới Trương Dương cũng không có gì là lạ, gần đây ả nghe được không ít tin tức của Trương Dương ở Buffalo New York, cũng xem qua kênh truyền hình nói về hắn. Ngay trước trận đấu ngày hôm nay, ả còn thông báo vớiSở Yên Nhiên qua điện thoại rằng Trương Dương đã đến đây, Sở Yên Nhiên tỏ ra rất khiếp sợ, sau khi biết về cái chết của Cố Giai Đồng, Sở Yên Nhiên lập tức quyết định đến Buffalo. Bây giờ có lẽ đã ngồi trên máy bay tới Buffalo rồi.
Nếu không phải là đến bước đường cùng, Trương Dương tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn cưỡng ép người khác như vậy, nhưng cái chết của Cố Giai Đồng đã làm cho hắn gần như điên cuồng, hắn sẽ bất chất mọi thứ để tình cho ra hung thủ giết chết Cố Giai Đồng. Nghi vấn lớn nhất của Trương Dương vốn tập chung hết về phía Đường Hưng Sanh, nhưng qua sự việc hôm nay, biết Đường Hưng Sanh cũng là người bị lợi dụng giống như hắn, kẻ địch giấu mặt đứng trong bóng tối này muốn loại bỏ mình và cả Đường Hưng Sanh. Đường Hưng Sanh chắc chắn cũng biết không ít nội tình, nhưng đúng vào lúc y định nói ra sự thật thì đã bị bắn chết bởi đạn của đặc cảnh Mỹ. Tuy nhiên Đường Hưng Sanh còn để lại một ít đầu mối, con gái của y, máy tính, hai điều này có liên hệ gì với này đây? Có lẽ chỉ có đi gặp Đường Ngọc Linh mới có thể tra ra manh mối.
Tiếng còi của cảnh sát làm đứt mạch suy nghĩ cuẩ Trương Dương, hắn quay đầu lại nhìn, xe cảnh sát vẫn bán riết theo sau, hơn nữa lại càng có thêm nhiều xe gia nhập đội truy đuổi.
Quan Chỉ Tinh nhẹ nhàng nói: Ngươi không thoát nổi đâu, khả năng phá án của đặc cảnh Mỹ rất cao.
]Trương Dương không để ý đến lời nói của ả.
Quan Chỉ Tinh lại nói tiếp: Sao lại phạm tội? Bất kể có xảy ra việc gì, cũng không nên dùng thủ đoạn cực đoan này.
Trương Dương thấp giọng: Cô vĩnh viễn không hiểu được đâu!
Quan Chỉ Tinh đáp: Có phải là vì Cố Giai Đồng không? Câu nói này của ả đang có ý thăm dò thân phận của Trương Dương một cách khôn khéo. Từ giọng nói và biểu hiện của Trương Dương, ả cũng lờ mờ đoán ra được phần nào nhưng ả vẫn không thể xác định được.
Trương Dương nói: Lái xe mau!
Quan Chỉ Tinh đáp: Yên Nhiên đang trên đường tới Buffalo, đừng phạm thêm sai lầm nữa, đừng để người khác phải lo lắng cho ngươi! Lời này có nghĩa rằng ả đã nhận ra Trương Dương từ giọng nói của hắn.
Trương Dương lạnh lùng: Xin lỗi cô nhận lầm người rồi!
Lúc nói chuyện, Quan Chỉ Tinh không hề lái chậm lại, kĩ thuật lái xe của ả rất khá, lượn lách trên đường qua làn xe một cách điệu nghệ, chiếc xe dần bỏ xa đám xe cảnh sát phía sau. Có thể thấy là ả đang dốc hết sức mình giúp Trương Dương thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát. Trương Dương đột nhiên mở cửa xe ra, Quan Chỉ Tinh kinh ngạc nói: Làm gì vậy? Chưa nói xong thì Trương Dương đã nhẩy ra khỏi chiếc xe Jeep.
Quan Chỉ Tinh kinh hét một tiếng, lúc này lại nhìn thấy Trương Dương bám vào một bên thùng xe, cơ thể linh hoạt của hắn đang dần trèo lên trên, hắn trèo sang phía đầu thùng xe.
Lúc này xe cảnh sát đã đuổi kịp, Quan Chỉ Tinh cắn chặt môi, tăng thêm tốc độ vượt lên trước, ả quyết định phải giúp được Trương Dương, lơi dụng bản thân mình để đánh lạc hướng cảnh sát, dể cho Trương Dương có thời gian tẩu thoát.
Trương Dương quyết định rời khỏi xe Jeep của Quan Chỉ Tinh, không chỉ vì bị ả nhận ra được thân phận mình, mà phía sau cảnh sát đuổi theo ráo riết, xe cảnh sát lại ngày một nhiều lên. Nếu cứ ở trong xe này thì thật khó mà thoát được, chỉ có nhân cơ hội cảnh sát không chú ý rời khỏi xe, nhờ vào khả năng kinh công của mình mà nhẩy qua dòng xe đang lưu chuyển mới có thể thoát được.
Trương Dương nhẩy từ thùng xe này sang xe khác, thân người hắn áp sát trên một chiếc xe conTainer, cảnh sát vẫn đang tập chung đuổi theo chiếc xe Jeep của Quan Chỉ Tinh, ngay sau đó chiếc xe bị bao vây trên cầu lớn.
Quan Chỉ Tinh bị vây vội giẫm mạnh phanh xe dừng lại, cảnh sát như ong vỡ tổ ùa ra chĩa thẳng súng về phía chiếc xe, Quan Chỉ Tinh giơ hai tay lên đầu hàng.
Khi họ phát hiện trong xe chỉ có một mình Quan Chỉ Tinh, họ đều ngỡ ngành nhìn nhau, ai cũng không hiểu nổi tên tội phạm kia đã chuồn đi đâu mất.
Quan Chỉ Tinh trấn tĩnh nói: Hắn nhảy ra khỏi xe rồi bắn tôi lái thẳng về phía trước!
Trương Dương lúc này đang nằm trên nóc xe conTainer, hưởng thụ ánh nắng mặt trời của Buffalo, hôm nay hắn đã thoát khỏi vòng vây của cảnh sát, nhưng Đường Hưng Sanh lại chết vì trúng đạn. Đầu mối khó khăn lắm mới điều tra được lại bị cắt đứt, Trương Dương đành gọi điện cho Triệu Thiên Tài.
Giọng Triệu Thiên Tài có chút mất tự nhiên: Alo...
Cậu vẫn ổn chứ?
Triệu Thiên Tài đáp: Vẫn ổn...cậu đang ở đâu vậy? Gặp nhau rồi nói.
Trương Dương cũng không trực tiếp đi tới kho ngũ cốc mà tìm một buồng điện thoại ở chỗ khuất gọi cho Triệu Thiên Tài. Sau khi Triệu Thiên Tài đến gặp Trương Dương ở chỗ hẹn, Trương Dương mới biết tin Đường Ngọc Linh đã chốn rồi, Triệu Thiên Tài lúng túng nói: Đều tại tôi... Tôi không coi chừng cô ra cho cẩn thận, để cô ta chốn mất... Trương Dương lại không hề tin sự việc lại đơn giản như vậy, lúc hắn rời đi Đường Ngọc Linh vẫn bị chói chặt, muốn thoát e là không dễ dàng như vậy. Nhất định Triệu Thiên Tài không nhẫn tâm giết cô ta nên đã thương hại thả cô ta đi.
Trương Dương khập khiễng bước lên xe, Triệu Thiên Tài mới kinh ngạc hỏi: Cậu bị thương rồi?
/2583
|