Phòng làm việc của Thomas rất lớn, tổng cộng có đến 100 mét vuông, trên tường đều treo tranh sơn dầu cả, tất cả đều là cơ thể người, rất phù hợp với chuyên ngành của gã. Thomas ngồi đằng sau chiếc bàn làm việc rộng, ánh mắt đang chăm chú vào chiếc máy tính trên bàn, từ trên màn hình máy tính có thể nhìn thấy tình hình của rất nhiều phòng, Thomas dường như đều lắp đặt camera ở tất cả các phòng, trong tay gã nắm vững không ít điểm yếu của nhiều nhân vật thượng lưu. Nghe thấy tiếng bước chân, gã ngửng đầu dậy, Thomas 46 tuổi, là người thấp ít thấy trong số người Tây, đầu đã hói, đeo một chiếc kính cận dày cộp, gã nhìn thấy Mai La, cười nói: “Mai La, em yêu của anh, xem xem em dẫn đến cho anh vị khách quý nào nào.”
Mai La nói ra vấn đề Trương Dương muốn phục vụ hàng non tận nơi, Thomas nhìn khắp Trương Dương một lược, gã bĩu môi nói: “Tiên sinh, tôi nghĩ anh nhần rồi, chúng tôi không cung cấp phục vụ vị thành niên đâu.” Gã và Trương Dương không quen, nên rất đề phòng Trương Dương.
Mai La làm nhân vật phiên dịch Lâm Thời.
Trương Dương nói: “Thomas tiên sinh, chú Lê giới thiệu tôi đến đây.”
Thomas nghe hắn nói vậy, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, gã ý thức được việc này có gì đó không ổn, việc này liên quan đến vấn đề riêng của gã, chú Lê làm sao có thể nói ra ngoài được. Gã vội vàng kéo ngăn kéo lấy ra một khẩu súng, nhưng tay của gã vừa chạm đến khẩu súng, Trương Dương đã xông đến, giơ chân đạp lên chiếc bàn làm việc, chiếc bàn lớn nặng bị Trương Dương đá bay về đằng sau, đập vào ngực của Thomas, Thomas ngã cả người cả ghế ra mặt đất.
Mai La sợ kêu lên một tiếng.
Hai bảo tiên ở phía ngoài nghe thấy động tĩnh liền xông vào trong phòng, Trương Dương nhún người bay lên không trung, hai chân đạp vào ngực hai tên bảo tiêu, hai tên bảo tiêu bị thương nặng, ngay lập tức đổ nhào ra đất, không còn khả năng phản kháng, Trương Dương nhặt lấy khẩu súng trên mặt đất, chĩa thẳng vào Mai La đang muốn chạy trốn: “Nghe lời cho ngoan ngoãn!”
Mau La sợ đến độ đứng ở đó, hai chân mềm oặt, nếu không phải dựa vào sức chống đỡ của bức tường đằng sau, thì có lẽ cô ta đã đổ rạp xuống mặt đất rồi.
Thomas bò dậy lấy khẩu súng, Trương Dương đến bên cạnh gã, dùng súng dí vào đầu hói của gã và nói: “Muốn sống hay muốn chết?” Hắn nhìn sang Mai La, ngụ ý bảo cô ta dịch.
Mai La run rẩy dịch cho hắn.
Thomas gật đầu lia lịa: “Muốn sống, muốn sống!” Điều này đương nhiên không phải hỏi, sống quỳ còn hơn chết đứng, người nước ngoài cũng hiểu được điều này.
Trương Dương nói: “Giúp tôi tìm đến chú Lê, là ông có thể giữ được tính mạng.”
Thomas đã hơi hồ đồ, gã kinh doanh Hồng Ngũ Nguyệt nhiều năm, rất nhiều đối thủ cạnh tranh, người gã đắc tội cũng không ít, gã tưởng rằng Trương Dương xông vào mình, nhưng không ngờ người mà hắn muốn tìm không phải gã, mà là chú Lê, Thomas cười đau khổ nói: “Tôi cho cậu địa chỉ, cậu trực tiếp đi tìm ông ta, tìm tôi làm gì?”
Trương Dương nói: “Ông luôn cung cấp hàng non cho lão đó, đương nhiên ông có cách tiếp cận lão.” Hắn giơ tay ra đập vào đằng sau lưng Thomas, Thomas ngay lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, gã sợ hãi nói: “Cậu…làm gì vậy?”
Trương Dương nói: “Đừng giở trò, giúp tôi tìm đến chú Lê, tôi đảm bảo ông không sao, còn nếu ông không làm được, vậy thì, đừng trách tôi không khách khí.”
Thomas do dự một lát, rồi cuối cùng gật đầu nói: “Tôi gọi điện thoại!”
Trương Dương bỏ khẩu súng ra, ngụ ý bảo gã gọi điện thoại, Thomas cầm điện thoại lên gọi cho số của chú Lê, gã khống chế cảm xúc, rồi mới nói: “Chú Lê, tôi là Thomas, vừa nãy có hàng mới đấy, ông có cần thử một chút không?”
Sau khi được sự đồng ý của chú Lê, Thomas cười nói: “Ông yên tâm, một tiếng sau, tôi sẽ đích thân đưa họ đến.” Đặt điện thoại xuống, Thomas lau mồ hôi trê trán, rồi nói với Trương Dương: “Giải quyết rồi, sự việc của cậu và ông ta tôi không quản, nhưng đừng kéo tôi vào.”
Trương Dương nói: “Còn phải phiền ông đưa tôi đi một chuyến.”
Một chiếc xe Benz màu xanh lái vào khu biệt thự của chú Lê, Mai La dẫn hai cô gái chực 20 tuổi bước xuống xe, Thomas và Trương Dương đi đằng sau, Thomas vô cùng lo lắng, gã thấp giọng nói: “Chú Lê có rất nhiều bảo tiêu, họ sẽ khám người!”
Trương Dương chẳng thèm để ý đến gã, hôm nay mục đích hắn đến đây là để đánh nhau một trận, quyết không bỏ qua cho ông già chú Lê kia.
Nhìn hai cô gái nhỏ bên cạnh Mai La, Trương Dương cảm thấy rất hận chú Lê, thằng già này thật là cầm thú cũng không bằng, có thể hạ thủ với những cô gái nhỏ như thế này, Thomas cũng chẳng phải loại tử tế gì, gã kinh doanh Hồng Ngũ Nguyệt, cung cấp phục vụ tình dục, loại người này có giết một trăm lần cũng không nhiều.
Mai La hơi bất an nhìn Trương Dương, cô có một sự sợ hãi không nói nên lời với người Trung Quốc này, trên người Trương Dương đầy sát khí lạnh như băng, trong sự việc này, cô cũng là một người bị cuốn vào theo.
Chú Lê đứng trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào mấy người xuống từ chiếc xe Benz, y hút một hơi xì gà, đột nhiên chau mày: “A Lai, tên đứng bên cạnh Thomas là ai kia?”
A Lai là bảo tiên của chú Lê, là một người trung niên cường tráng, gã bước hai bước lên trước, thấp giọng nói: “Có thể là bao tiêu mới của Thomas.”
Chú Lê hừ một tiếng rồi nói: “Được lắm, đến chỗ tôi mà vẫn mang theo cả bảo tiêu à, bảo họ đứng chờ ngoài cửa, chỉ để hai đứa con gái vào thôi.”
A Lai ừ một tiếng.
Trong đầu Thomas có rất nhiều suy nghĩ, trong tay Trương Dương có súng, nếu như gã bỏ chạy, thì nhất định Trương Dương sẽ bắn chết gã ngay, Thomas không muốn thử, bảo tiêu của chú Lê tiến hành khám người, lúc đó mới là lúc gã bỏ chạy. Thomas là một con cáo già, gã chẳng hứng thú gì với ân thù của người khác, chỉ cần mình có thể thoát thân, là những việc khác gã chẳng thèm để ý đến nhiều.
A Lai mang hai tên bảo tiêu từ trong bước ra, ngăn Thomas lại ở chỗ vào, rồi nói với Thomas: “Chú Lê đã nói rồi, để hai cô gái nào vào là được.”
Thomas rất lo lắng, ngăn họ ở ngoài tức là không cần khám người nữa, và gã cũng mất đi cơ hội chạy trốn, gã cười nói: “Tôi tìm chú Lê có chút việc cần nói.”
A Lai lạnh lùng nói: “Chú Lê tối nay không muốn gặp ai cả!”
Thomas đã nhìn Trương Dương hơi ngán ngẩm: “Chú Lê không muốn gặp tôi!” Ý của gã là, không thể trách gã bây giờ được, gã đã tận lực, những việc tiếp theo phải dựa vào bản thân cậu rồi.
Trương Dương tiếp tục bước lên trước, A Lai đẩy vai của hắn, muốn đẩy hắn ra, A Lai là một cao thủ đánh võ, trước khi đến Mỹ, đã từng đạt quán quân đánh võ cấp quốc gia ở Trung Quốc, Trương Dương nắm lấy tay gã quặt vào người, rồi đấm vào họng A Lai, tốc độ ra tay vượt qua tất cả tượng tượng mọi người, chỉ nghe rắc một tiếng, xương cổ của A Lai đã bị đấm cho vỡ vụn, cơ thịt trên mặt gã co lại vì đau đớn. Hai tay A Lai đau khổ ôm lấy cổ mình, rồi ngã ra mặt đất.
Hai tên bảo tiêu còn lại rút súng ra, động tác của chúng rõ ràng quá chậm so với Trương Dương, Trương Dương xông lên đằng trước đấm hai phát vào ngực chúng, Trương Dương ra tay không nề hà gì hết, quyền này chính là Song Long Xuất Hải đầy uy lực của Thăng Long Quyền, đây không phải là thứ đám bảo tiêu này có thể chịu đựng được, hai tên kêu thảm thiết một tiếng, rồi ngã lăn ra đất, rõ ràng không thể sống được nữa.
Trương Dương nhặt lấy súng trên mặt đất, đẩy cửa bước vào.
Thomas nhìn thấy Trương Dương đi vào ,hơn nữa vừa ra tay là đã đánh bại ba người. Lúc này không chạy thì quả thật phí thời cơ, gã quay người chạy về phía chiếc xe Benz, Mai La dẫn theo hai cô gái đó chạy theo Thomas, Trương Dương không ngăn họ, mục tiêu của hắn là chú Lê, hắn phải kết thúc trận chiến này một cách nhanh chóng, trên đường đến Long Island, hắn đã gọi điện cho Triệu Thiên Tài trước, bảo gã qua đó tiếp ứng hắn, giờ đây có lẽ Triệu Thiên Tài đã ở gần đây rồi.
Vừa bước vào cửa lớn, một loạt đạn đã bay ra, Trương Dương lăn tránh đạn, loạt đạn bắn vào tường tạo thành những lỗ đạn.
Hai tên bảo tiêu xuất hiện ở trên cầu thang tầng hai, chúng lợi dụng cầu thang làm chỗ nấp, cầm súng bắn về phía Trương Dương.
Trương Dương bay người nhảy lên ghế sô pha, lật chiếc ghế sô pha lại, mấy viên đạn đều găm lên ghế, lông vũ bay đầy trong không gian.
Hỏa lực của đối phương quá mạnh, làm cho Trương Dương không thể nào ngước đầu lên được, hắn cầm súng bắn vào chiếc đèn treo trong phòng khách, bắn mấy phát liền, làm cho đứt sợi dây điện, ánh sáng trong căn phòng ngay lập tức tối hơn rất nhiều.
Hai tên bảo tiêu cầm súng tiếp cận gần đến hướng Trương Dương, Trương Dương lại bắn mấy phát liên tiếp, dập tắt mấy ngọn đèn nữa, ánh sáng trong phòng ngày càng tối. Đối phương đương nhiên hiểu được ý đồ của Trương Dương, đạn không ngừng bay về phía Trương Dương đang ẩn nấp, Trương Dương bị ép đến góc tường, hắn hít một hơi, rồi lợi dụng thính lực hơn người của mình, phán đoán vị trí của đối phương, trong tích tắc một tên trong số đó đổi đạn, Trương Dương xông ra, bắn trúng vào chân trái đối phương, tên bảo tiêu đó đau đớn ngã xuống, Trương Dương lại ngay lập tức bắn nhát nữa vào đầu hắn.
Một tên bảo tiêu còn lại hét to lên nhắm về phía Trương Dương xả súng, Trương Dương sau khi đã công kích trở về chỗ trốn cũ.
Hỏa lực ngày càng yếu, Trương Dương nằm trên mặt đất, hai chân trườn tên mặt đất, lưng dựa vào nền đất mà di chuyển, một nhát súng bắn trúng vào cổ tên bảo tiêu, tên bảo tiêu đó ngã rạp xuống đất, khẩu súng trong tay vẫn nã đạn không ngừng.
Đây là viên đạn cuối cùng của Trương Dương rồi, hắn vất khẩu súng không đi, đến bên tên bảo tiêu đó lấy khẩu súng. Không ngờ loạt đạn vừa nãy cũng là loạt cuối cùng, Trương Dương chỉ đành vất súng đi, hắn nghe thấy trên gác vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, hắn rút chiếc dao quân dụng trên người tên bảo tiêu ra, tiến về phía phát ra tiếng động, trong bóng tối vang lên tiếng thét, một tên bảo tiêu bị đâm đúng vào mắt, lưỡi đao chọc hẳn vào vị trí cổ của hắn.
Trương Dương nhanh chóng bước lên lầu, rút chiếc đao trong người tên bảo tiêu đó ra.
Ánh sáng đường lên rất yếu, một người Nhật cao lớn xuất hiện trước mặt Trương Dương, hai tay gã nắm lấy một thanh đao võ sĩ, ánh mắt hung dũ, đi từng bước về phía Trương Dương. Gã muốn đánh một trận tử chiến, Trương Dương nhìn chiếc đao võ sĩ trong tay gã, rồi lại nhìn chiếc đao quân dụng trong tay mình, người Nhật Bản tưởng rằng mình đã có ưu thế tuyệt đối, mắt tóe lên sát khí nói: “YO!”
Trương đại quan lộ một nụ cười khinh thị, hắn giơ chiếc dao phi về phía đối phương.
Người Nhật Bản giơ kiếm muốn chặn lấy chiếc dao của hắn, nhưng gã rõ ràng đã quá coi thường tốc độ bay của con dao, chưa đợi đến lúc gã giơ được đao võ sĩ lên, con dao đã đến nơi rồi, con mắt của gã vì kinh sợ mà mở to, nhìn con dao đâm thẳng vào mắt mình, người đổ gục trên mặt đất, Trương Dương bước đến, lấy chiếc kiếm trong tay gã, rồi lạnh lùng nói: “Càng ngắn càng hiểm!”
Mai La nói ra vấn đề Trương Dương muốn phục vụ hàng non tận nơi, Thomas nhìn khắp Trương Dương một lược, gã bĩu môi nói: “Tiên sinh, tôi nghĩ anh nhần rồi, chúng tôi không cung cấp phục vụ vị thành niên đâu.” Gã và Trương Dương không quen, nên rất đề phòng Trương Dương.
Mai La làm nhân vật phiên dịch Lâm Thời.
Trương Dương nói: “Thomas tiên sinh, chú Lê giới thiệu tôi đến đây.”
Thomas nghe hắn nói vậy, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, gã ý thức được việc này có gì đó không ổn, việc này liên quan đến vấn đề riêng của gã, chú Lê làm sao có thể nói ra ngoài được. Gã vội vàng kéo ngăn kéo lấy ra một khẩu súng, nhưng tay của gã vừa chạm đến khẩu súng, Trương Dương đã xông đến, giơ chân đạp lên chiếc bàn làm việc, chiếc bàn lớn nặng bị Trương Dương đá bay về đằng sau, đập vào ngực của Thomas, Thomas ngã cả người cả ghế ra mặt đất.
Mai La sợ kêu lên một tiếng.
Hai bảo tiên ở phía ngoài nghe thấy động tĩnh liền xông vào trong phòng, Trương Dương nhún người bay lên không trung, hai chân đạp vào ngực hai tên bảo tiêu, hai tên bảo tiêu bị thương nặng, ngay lập tức đổ nhào ra đất, không còn khả năng phản kháng, Trương Dương nhặt lấy khẩu súng trên mặt đất, chĩa thẳng vào Mai La đang muốn chạy trốn: “Nghe lời cho ngoan ngoãn!”
Mau La sợ đến độ đứng ở đó, hai chân mềm oặt, nếu không phải dựa vào sức chống đỡ của bức tường đằng sau, thì có lẽ cô ta đã đổ rạp xuống mặt đất rồi.
Thomas bò dậy lấy khẩu súng, Trương Dương đến bên cạnh gã, dùng súng dí vào đầu hói của gã và nói: “Muốn sống hay muốn chết?” Hắn nhìn sang Mai La, ngụ ý bảo cô ta dịch.
Mai La run rẩy dịch cho hắn.
Thomas gật đầu lia lịa: “Muốn sống, muốn sống!” Điều này đương nhiên không phải hỏi, sống quỳ còn hơn chết đứng, người nước ngoài cũng hiểu được điều này.
Trương Dương nói: “Giúp tôi tìm đến chú Lê, là ông có thể giữ được tính mạng.”
Thomas đã hơi hồ đồ, gã kinh doanh Hồng Ngũ Nguyệt nhiều năm, rất nhiều đối thủ cạnh tranh, người gã đắc tội cũng không ít, gã tưởng rằng Trương Dương xông vào mình, nhưng không ngờ người mà hắn muốn tìm không phải gã, mà là chú Lê, Thomas cười đau khổ nói: “Tôi cho cậu địa chỉ, cậu trực tiếp đi tìm ông ta, tìm tôi làm gì?”
Trương Dương nói: “Ông luôn cung cấp hàng non cho lão đó, đương nhiên ông có cách tiếp cận lão.” Hắn giơ tay ra đập vào đằng sau lưng Thomas, Thomas ngay lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, gã sợ hãi nói: “Cậu…làm gì vậy?”
Trương Dương nói: “Đừng giở trò, giúp tôi tìm đến chú Lê, tôi đảm bảo ông không sao, còn nếu ông không làm được, vậy thì, đừng trách tôi không khách khí.”
Thomas do dự một lát, rồi cuối cùng gật đầu nói: “Tôi gọi điện thoại!”
Trương Dương bỏ khẩu súng ra, ngụ ý bảo gã gọi điện thoại, Thomas cầm điện thoại lên gọi cho số của chú Lê, gã khống chế cảm xúc, rồi mới nói: “Chú Lê, tôi là Thomas, vừa nãy có hàng mới đấy, ông có cần thử một chút không?”
Sau khi được sự đồng ý của chú Lê, Thomas cười nói: “Ông yên tâm, một tiếng sau, tôi sẽ đích thân đưa họ đến.” Đặt điện thoại xuống, Thomas lau mồ hôi trê trán, rồi nói với Trương Dương: “Giải quyết rồi, sự việc của cậu và ông ta tôi không quản, nhưng đừng kéo tôi vào.”
Trương Dương nói: “Còn phải phiền ông đưa tôi đi một chuyến.”
Một chiếc xe Benz màu xanh lái vào khu biệt thự của chú Lê, Mai La dẫn hai cô gái chực 20 tuổi bước xuống xe, Thomas và Trương Dương đi đằng sau, Thomas vô cùng lo lắng, gã thấp giọng nói: “Chú Lê có rất nhiều bảo tiêu, họ sẽ khám người!”
Trương Dương chẳng thèm để ý đến gã, hôm nay mục đích hắn đến đây là để đánh nhau một trận, quyết không bỏ qua cho ông già chú Lê kia.
Nhìn hai cô gái nhỏ bên cạnh Mai La, Trương Dương cảm thấy rất hận chú Lê, thằng già này thật là cầm thú cũng không bằng, có thể hạ thủ với những cô gái nhỏ như thế này, Thomas cũng chẳng phải loại tử tế gì, gã kinh doanh Hồng Ngũ Nguyệt, cung cấp phục vụ tình dục, loại người này có giết một trăm lần cũng không nhiều.
Mai La hơi bất an nhìn Trương Dương, cô có một sự sợ hãi không nói nên lời với người Trung Quốc này, trên người Trương Dương đầy sát khí lạnh như băng, trong sự việc này, cô cũng là một người bị cuốn vào theo.
Chú Lê đứng trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào mấy người xuống từ chiếc xe Benz, y hút một hơi xì gà, đột nhiên chau mày: “A Lai, tên đứng bên cạnh Thomas là ai kia?”
A Lai là bảo tiên của chú Lê, là một người trung niên cường tráng, gã bước hai bước lên trước, thấp giọng nói: “Có thể là bao tiêu mới của Thomas.”
Chú Lê hừ một tiếng rồi nói: “Được lắm, đến chỗ tôi mà vẫn mang theo cả bảo tiêu à, bảo họ đứng chờ ngoài cửa, chỉ để hai đứa con gái vào thôi.”
A Lai ừ một tiếng.
Trong đầu Thomas có rất nhiều suy nghĩ, trong tay Trương Dương có súng, nếu như gã bỏ chạy, thì nhất định Trương Dương sẽ bắn chết gã ngay, Thomas không muốn thử, bảo tiêu của chú Lê tiến hành khám người, lúc đó mới là lúc gã bỏ chạy. Thomas là một con cáo già, gã chẳng hứng thú gì với ân thù của người khác, chỉ cần mình có thể thoát thân, là những việc khác gã chẳng thèm để ý đến nhiều.
A Lai mang hai tên bảo tiêu từ trong bước ra, ngăn Thomas lại ở chỗ vào, rồi nói với Thomas: “Chú Lê đã nói rồi, để hai cô gái nào vào là được.”
Thomas rất lo lắng, ngăn họ ở ngoài tức là không cần khám người nữa, và gã cũng mất đi cơ hội chạy trốn, gã cười nói: “Tôi tìm chú Lê có chút việc cần nói.”
A Lai lạnh lùng nói: “Chú Lê tối nay không muốn gặp ai cả!”
Thomas đã nhìn Trương Dương hơi ngán ngẩm: “Chú Lê không muốn gặp tôi!” Ý của gã là, không thể trách gã bây giờ được, gã đã tận lực, những việc tiếp theo phải dựa vào bản thân cậu rồi.
Trương Dương tiếp tục bước lên trước, A Lai đẩy vai của hắn, muốn đẩy hắn ra, A Lai là một cao thủ đánh võ, trước khi đến Mỹ, đã từng đạt quán quân đánh võ cấp quốc gia ở Trung Quốc, Trương Dương nắm lấy tay gã quặt vào người, rồi đấm vào họng A Lai, tốc độ ra tay vượt qua tất cả tượng tượng mọi người, chỉ nghe rắc một tiếng, xương cổ của A Lai đã bị đấm cho vỡ vụn, cơ thịt trên mặt gã co lại vì đau đớn. Hai tay A Lai đau khổ ôm lấy cổ mình, rồi ngã ra mặt đất.
Hai tên bảo tiêu còn lại rút súng ra, động tác của chúng rõ ràng quá chậm so với Trương Dương, Trương Dương xông lên đằng trước đấm hai phát vào ngực chúng, Trương Dương ra tay không nề hà gì hết, quyền này chính là Song Long Xuất Hải đầy uy lực của Thăng Long Quyền, đây không phải là thứ đám bảo tiêu này có thể chịu đựng được, hai tên kêu thảm thiết một tiếng, rồi ngã lăn ra đất, rõ ràng không thể sống được nữa.
Trương Dương nhặt lấy súng trên mặt đất, đẩy cửa bước vào.
Thomas nhìn thấy Trương Dương đi vào ,hơn nữa vừa ra tay là đã đánh bại ba người. Lúc này không chạy thì quả thật phí thời cơ, gã quay người chạy về phía chiếc xe Benz, Mai La dẫn theo hai cô gái đó chạy theo Thomas, Trương Dương không ngăn họ, mục tiêu của hắn là chú Lê, hắn phải kết thúc trận chiến này một cách nhanh chóng, trên đường đến Long Island, hắn đã gọi điện cho Triệu Thiên Tài trước, bảo gã qua đó tiếp ứng hắn, giờ đây có lẽ Triệu Thiên Tài đã ở gần đây rồi.
Vừa bước vào cửa lớn, một loạt đạn đã bay ra, Trương Dương lăn tránh đạn, loạt đạn bắn vào tường tạo thành những lỗ đạn.
Hai tên bảo tiêu xuất hiện ở trên cầu thang tầng hai, chúng lợi dụng cầu thang làm chỗ nấp, cầm súng bắn về phía Trương Dương.
Trương Dương bay người nhảy lên ghế sô pha, lật chiếc ghế sô pha lại, mấy viên đạn đều găm lên ghế, lông vũ bay đầy trong không gian.
Hỏa lực của đối phương quá mạnh, làm cho Trương Dương không thể nào ngước đầu lên được, hắn cầm súng bắn vào chiếc đèn treo trong phòng khách, bắn mấy phát liền, làm cho đứt sợi dây điện, ánh sáng trong căn phòng ngay lập tức tối hơn rất nhiều.
Hai tên bảo tiêu cầm súng tiếp cận gần đến hướng Trương Dương, Trương Dương lại bắn mấy phát liên tiếp, dập tắt mấy ngọn đèn nữa, ánh sáng trong phòng ngày càng tối. Đối phương đương nhiên hiểu được ý đồ của Trương Dương, đạn không ngừng bay về phía Trương Dương đang ẩn nấp, Trương Dương bị ép đến góc tường, hắn hít một hơi, rồi lợi dụng thính lực hơn người của mình, phán đoán vị trí của đối phương, trong tích tắc một tên trong số đó đổi đạn, Trương Dương xông ra, bắn trúng vào chân trái đối phương, tên bảo tiêu đó đau đớn ngã xuống, Trương Dương lại ngay lập tức bắn nhát nữa vào đầu hắn.
Một tên bảo tiêu còn lại hét to lên nhắm về phía Trương Dương xả súng, Trương Dương sau khi đã công kích trở về chỗ trốn cũ.
Hỏa lực ngày càng yếu, Trương Dương nằm trên mặt đất, hai chân trườn tên mặt đất, lưng dựa vào nền đất mà di chuyển, một nhát súng bắn trúng vào cổ tên bảo tiêu, tên bảo tiêu đó ngã rạp xuống đất, khẩu súng trong tay vẫn nã đạn không ngừng.
Đây là viên đạn cuối cùng của Trương Dương rồi, hắn vất khẩu súng không đi, đến bên tên bảo tiêu đó lấy khẩu súng. Không ngờ loạt đạn vừa nãy cũng là loạt cuối cùng, Trương Dương chỉ đành vất súng đi, hắn nghe thấy trên gác vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, hắn rút chiếc dao quân dụng trên người tên bảo tiêu ra, tiến về phía phát ra tiếng động, trong bóng tối vang lên tiếng thét, một tên bảo tiêu bị đâm đúng vào mắt, lưỡi đao chọc hẳn vào vị trí cổ của hắn.
Trương Dương nhanh chóng bước lên lầu, rút chiếc đao trong người tên bảo tiêu đó ra.
Ánh sáng đường lên rất yếu, một người Nhật cao lớn xuất hiện trước mặt Trương Dương, hai tay gã nắm lấy một thanh đao võ sĩ, ánh mắt hung dũ, đi từng bước về phía Trương Dương. Gã muốn đánh một trận tử chiến, Trương Dương nhìn chiếc đao võ sĩ trong tay gã, rồi lại nhìn chiếc đao quân dụng trong tay mình, người Nhật Bản tưởng rằng mình đã có ưu thế tuyệt đối, mắt tóe lên sát khí nói: “YO!”
Trương đại quan lộ một nụ cười khinh thị, hắn giơ chiếc dao phi về phía đối phương.
Người Nhật Bản giơ kiếm muốn chặn lấy chiếc dao của hắn, nhưng gã rõ ràng đã quá coi thường tốc độ bay của con dao, chưa đợi đến lúc gã giơ được đao võ sĩ lên, con dao đã đến nơi rồi, con mắt của gã vì kinh sợ mà mở to, nhìn con dao đâm thẳng vào mắt mình, người đổ gục trên mặt đất, Trương Dương bước đến, lấy chiếc kiếm trong tay gã, rồi lạnh lùng nói: “Càng ngắn càng hiểm!”
/2583
|