Trương Dương nói: Một trăm đồng để xem biểu diễn ư?
Trần Thiệu Bân nói: Thứ ngoài lề khẳng định là có, tôi ở Thượng Hải đã gặp nhưng nơi so với nơi này còn sang trọng hơn, có điều ai cũng nói gái Vân An xinh, người phục vụ ở đây đều là sinh viên học viện nghệ thuật đấy, cho nên đặc biệt tới đây để đại khai nhãn giới.
Đinh Triệu Dũng nói: Có hậu đài phải không, nếu không loại định phương này khẳng định ba ngày hai lượt có người tra xét.
Trần Thiệu Bân nói: Nghe nói nơi này kinh doanh rất chính quy, tiếp rượu thì có, nhưng không có phục vụ sắc tình gì cả. Còn khách nhìn trúng em nào thì bọn họ lén lút giao dịch ai mà biết được.
Trương Dương nói: tôi không tin, loại địa phương này nếu không có phục vụ sắc tình mới là lạ đó.
Trần Thiệu Bân nói: Các cậu nói xem tối nay Lương Thành Long liệu có thừa dịp Lâm Thanh Hồng say rượu, làm gì cô ta hay không?
Đinh Triệu Dũng và Trương Dương đồng thời bật cười, Trương Dương nói: Cậu hiếu kỳ như vậy sao không đi theo Lương Thành Long mà rình?
Trần Thiệu Bân nói: Tôi không có cái sở thích đó, hơn nữa, bỏ qua mỹ nữ như mây của Lệ Đô mà không nhìn, tôi đi rình sinh hoạt vợ chồng của đôi vợ chồng già ấy làm cái gì? Tôi có bệnh à?
Ba người vừa nói vừa đi vào Lệ Đô, trong ấn tượng của Trương Dương, phong cách trang hoàng của hộp đêm trong nước tương tự như nhau, đèn rất tối, cách nhau một thước là không nhìn rõ đối phương trông như thế nào, đèn như vậy khiến bầu không khí có chút ám muội, trên mặt gái tiếp rượu thì vĩnh viễn trát một lớp phấn dầy, ở dưới ánh đèn khiến cho người ta cảm giác giống như nhựa plastic, không có một chút sinh khí nào cả.
Lệ Đô trên đại thế cũng không sai biệt lắm, có điều gái ở nơi này đều rất trẻ tuổi, mặt mũi cũng thanh thuần điềm mĩ.
Khi Bọn họ đi vào hộp đêm, trên sân khấu đang có một cô gái ôm đàn ghi-ta ngồi ở trên ghế, hát một ca khúc tiếng Anh. Hiện trường rất yên tĩnh, nhìn ra được khách nhân đều đang nghe của cô ta đàn hát, cô gái hát không tồi, Trương Dương nghe ra bài này là bài ngày xưa quay lại , sau khi trở về từ nước Mỹ, Trương đại quan nhân ý thức được sự quan trọng của học tốt tiếng anh, dưới sự chỉ điểm của Thường Hải Tâm mỗi ngày đều học chút tiếng Anh, nghe vài ca khúc tiếng Anh, bài hát này hắn cũng nghe nhiều lần rồi, rất quen và cũng rất thích.
Trần Thiệu Bân gọi một bao sương, vị trí của bao sương rất tốt, từ nơi này bọn họ vừa hay có thể nhìn thấy biểu diễn trên sân khấu.
Đinh Triệu Dũng cầm lấy đơn rượu, nhìn giá bên trên, tất cả so với giá bình thường đều cao hơn gấp hai lần, Đinh Triệu Dũng nói: Lừa người ta à! Một bìnhChi Hoa Sĩ mười lăm năm mà đòi tới một ngàn tám.
Trần Thiệu Bân cười nói: Gọi hai bình, tôi chi!
Trương Dương nói: Tôi không uống quen thứ này, cho tôi lốc bia! Hắn cũng ghé lên trước nhìn, một lốc giá 188 đồng, giá này không phải là đắt bình thường.
Trần Thiệu Bân thì thầm vài câu vào tai cô gái trưởng kíp, chỉ chốc lát sau, có sáu cô gái tiếp rượu đi tới, Trần Thiệu Bân chọn trước cho mình một cô, lại bảo Đinh Triệu Dũng và Trương Dương chọn, Trương Dương đối với loại chuyện này cũng không có bao nhiêu hứng thú, có điều nếu đã tới thì cứ vui một chút đi, hắn chỉ vào cô gái gầy yếu đứng ở bên cạnh.
Đinh Triệu Dũng cũng chọn một cô, tố chất của những cô gái này không tồi, ngồi xuống bên cạnh họ rồi quy củ rót rượu, trò chuyện và uống chút rượu. Khách nhân nếu không chủ động ra tay, các cô cũng sẽ không bán sắc, quần áo cũng không có hở hang như kiểu thường thấy ở hộp đêm.
Trương Dương đặt tay lên vai cô gái bên cạnh, cô gái đó cũng không cự tuyệt, biểu hiện rất tự nhiên.
Trần Thiệu Bân cợt nhả nói: Bao nhiêu, bọn họ có đi ngoài không?
Cô gái đó rất rụt rè cười cười: Tiên sinh, Lệ Đô chúng em là nơi chính quy, không có loại phục vụ này.
Trần Thiệu Bân khặc một tiếng: Có quỷ mới tin được?
Trương Dương cảm thấy rất thú vị, thủ pháp kinh doanh của Lệ Đô rất khác với hộp đêm thông thường, Trương Dương cũng đã tới rất nhiều nơi như thế này, đi tới đâu cũng là gái tranh nhau ùa tới, hận không thể nuốt sống đám người có tiền này, nhưng nơi này thì lại khác, gái của nơi này đều lộ ra vẻ thanh cao, tuy loại thanh cao này rất có khả năng là ngụy trang, có điều như vậy đã khiến Lệ Đô có vẻ sa hoa hơn những địa phương khác rồi.
Trần Thiệu Bân không tin như vậy, ôm cô gái đó, thấp giọng kề tai nói nhỏ với cô ta.
Thính lực của Trương Dương không tầm thường, tuy rằng Trần Thiệu Bân nói rất nhỏ, nhưng hắn tầm thường, Trần Thiệu Bân tăng giả lên tới một ngàn, nhìn thấy cô gái đó rụt rè mà thẹn thùng gật đầu.
Trần Thiệu Bân nhếch môi đắc ý trừng mắt nhìn Trương Dương: Tôi đã nói rồi, trên đời này cái gì cũng có giá của nó! Hắn giơ tay lên vỗ mạnh lên cặp mông căng tròn của cô gái đó một cái, cô gái đó hét khẽ một tiếng, chút căng thẳng rút rè vừa rồi liền biến mất tăm, hờn dỗi dựa sát vào lòng Trần Thiệu Bân.
Trương Dương thì không có động tác quá đáng gì, hắn cầm chai bia lên nói: Uống đi! Khi hắn uống, ba cô gái tiếp rượu cùng nhau uống cùng, bọn họ không phải là tham rượu, mà là bồi tiêu tiền, uống càng nhiều thì tốn càng nhiều, phần trăm được chia của họ cũng cao hơn.
Sau khi mấy chai rượu vào bụng, mấy cô gái giả vờ thanh cao đều lộ nguyên hình, giọng các lúc càng lớn, động tác cũng càng lúc càng tự nhiên, như hận không thể dám sát lên người bọn Trương Dương.
Trần Thiệu Bân vừa bóp ngực cô gái ở bên cạnh hắn vừa nói: Anh nói này, các em giả vờ thanh thuần làm cái gì? Chân thật một chút có được không?
Cô gái ở bên cạnh Trương Dương tựa vào đầu vai hắn, cười khúc khích nói: Không phải là nam nhân đều thích gái thanh thuần ư?
Trần Thiệu Bân nói: Các em tưởng thằng đàn ông nào cũng ngu à, tới hộp đêm tìm thanh thuần? Con mẹ nó không phải là nghìn lẻ một đêm ư?
Trương Dương cũng cười.
Cô gái ở bên cạnh hắn đặt biệt uống rất giỏi, lại rót một ly rượu vang, vẫy tay với nhân viên phục vụ: Cho têm hai bình Chi Hoa Sĩ đi, loại mười lăm năm và thêm hai lốc bia nữa.
Trương Dương cười nói: Giúp ông chủ của các em đẩy mạnh tiêu thụ rượu hay là không tiếc dư lực.
Cô gái bị hắn nói ra động cơ, không khỏi cười nói: Đây là công tác của bọn em mà, bọn em đương nhiên phải dốc sức vì công việc rồi.
Trần Thiệu Bân nói: Có dốc sức vì công việc hay không thì lát nữa mới biết, công tác của các em không chỉ là bán rượu, trọng điểm còn ở về sau!
Đồ xấu xa! Cô gái ở bên cạnh hắn giả vờ đấm lên vai hắn, Trần Thiệu Bân cười ha ha.
Trương Dương đối với loại tràng hư tình giả ý này sớm đã chán ghét, hắn đứng dậy đi WC, khi đang tiểu tiện thì cửa phòng đột nhiên mở ra, một cô gái tóc tai toán loạn đi vào, cô ta cắm đầu vào bồn tiểu nôn thốc nôn tháo.
Trương Dương không khỏi nhíu mày, cô gái tiếp rượu này ngay cả WC nam hay nữ cũng không phân được rõ ràng ư, hắn vội vàng kéo khóa quần, bảo bối nhà mình cũng không thể để cho người khác nhìn miễn phí được.
Cô gái đó nôn xong liền đi tới bồn rửa mặt, lúc này cô ta mới chú ý tới Trương Dương đang đứng đó, không khỏi hét lên một tiếng: Lưu manh!
Trương Dương thật sự là dở khóc dở cười, hắn mặc kệ cô gái đó, cũng đi tới bồn rửa mặt để rửa tay: Cô nhìn cho rõ đi, đây là toilet nam hay toilet nữ? Hắn nhận ra cô gái này là cô vừa rồi đứng ở trên sân khấu hát bài ngày xưa quay lại.
Cô gái đó lúc này mới hiểu ra, có điều vẫn rất ngang nghạnh: Toilet nam thì sao? Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy ai uống say à?
Trương Dương lười chẳng muốn so đo với cô ta làm gì, rửa tay xong đang chuẩn bị đi thì cửa bị bốn gã đại hán đẩy ra, cô gái đó nhìn thấy bọn họ vào liên sợ quá trốn ra sau Trương Dương.
Tên đại hán trọc đầu đi đầu, trên mặt có một vết sẹo trông rất hung hãn, chỉ vào cô gái đó, nói: Tiện nhân, tao xem mày chạy được đi đâu nào.
Cô gái đó nói: Lý đại ca... Tôi không phải muốn chạy, tôi là không uống được, tôi vừa nôn hết rượu ra rôi!
Trương Dương nói: Cô bỏ tôi ra, tôi còn phải đi!
Cô gái đó giống như là một người chết đuối tóm được phao cứu mạng, tóm lấy cánh tay Trương Dương không buông, nhìn ra được là cô ta đang sợ, tay cũng run run
Cái tên được gọi là Lý lão đại đi tới giơ tay lên muống tát Trương Dương, Trương Dương nói: Làm gì thế? Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng có động thủ, nơi này là chốn công cộng.
Mấy người đều xúm lên, Lý lão đại hung thần ác sát nói: Muốn chết à?
Với tính tình của Trương Dương trước đây thì đã sớm đánh cho đám người này răng rơi đầy đất rồi, có điều hắn thấy như vậy là không cần thiết, hai bên hắn đều không quen, hắn tối nay đến Lệ Đô là để thả lỏng và uống rượu, cũng không phải là đến để đánh nhau.
Trương Dương nói: Anh nói chuyện khách khí một chút!
Đôi mắt trâu của Lý lão đại trợn tròn lên nhìn chằm chằm vào Trương Dương, đám lưu manh này bình thường đều càn rỡ quen rồi, nhưng khi gặp phải ánh mắt lãnh khốc của Trương Dương thì trong lòng cũng thấy run sợ, người lăn lộn trong xã hội trước tiên là phải biết nghe tiếng đoán sắc, từ vẻ mặt của Trương Dương hắn đã cảm thấy người thanh niên này không dễ chọc, Lý lão đại nói: Việc này không liên quan gì tới anh!
Lúc này Đinh Triệu Dũng cũng vào toilet, nhìn thấy tình cảnh trước mắt không khỏi cả kinh, đi tới nói: Sao thế?
Trương Dương nói: Không có gì cả!
Lý lão đại bước lên tóm lấy cánh tay cô gái đó, lôi cô ta ra ngoài, cô gái đó hét toáng lên rồi lại ôm chặt lấy cánh tay Trương Dương, Trương Dương thực sự có chút bất đắc dĩ, hắn nói với Lý lão đại: Anh có chuyện gì thì từ từ nói, làm như vậy nữa là tôi báo cảnh sát đây!
Lý lão đại nói: Báo cảnh sát à? Tôi sợ anh chắc? Thiếu nợ thì phải trả tiền, nếu còn không trả thì tôi mang cô ta đi bán!
Cô gái đó khóc thút thít, hai tay vẫn ôm chặt lấy cánh tay Trương Dương không buông, hôm nay cô ta xem như đã bám chặt lấy Trương Dương rồi.
Trần Thiệu Bân thấy Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đi lâu như vậy mà vẫn chưa về, cũng tìm tới toilet, nhìn thấy xảy ra chuyện vội vàng chen vào, cái đám lưu manh xã hội này căn bản là không đáng lọt vào mắt họ, Trần Thiệu Bân nói: Làm gì vậy? Mấy thằng đàn ông đi khi dễ một cô gái, mặt dầy thế!
Lý lão đại nói: Các anh đừng có xen vào việc của người khác, cô ta nợ tôi tiền! Anh giúp cô ta trả à?
Trần Thiệu Bân đại khái là vì chút rượu, nghe thấy chữ tiền rất khinh thường cười nói: Bao nhiêu!
Lý lão đại giơ hai ngón tay ra: Hai ngàn!
Cô gái đó nói: Một ngàn thôi, tôi chỉ mượn có một ngàn đồng!
Tức giận nói tức giận nói: Tao con mẹ nó cho vay không lấy lãi à? Mày con mẹ nó coi chỗ tao là viện chữ thập đỏ ư?
Trần Thiệu Bân từ trong túi ngực lấy ra một xấp tiền mặt, rút ra hai mươi tờ ném cho Lý lão đại: Cút đi được bao xa thì cút bấy nhiêu xa đi, đừng con mẹ nó ở đây làm ồn.
Mấy tên lưu manh có tiền rồi quả nhiên không gây chuyện nữa, quay người bỏ đi.
Cô gái đó cuối cùng cũng buông cánh tay Trương Dương ra, có điều lại tóm dính lấy Trần Thiệu Bân: Vị đại ca này, anh thực khẳng khái, cám ơn anh!
Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đối với loại gái làng chơi này cũng không có hảo cảm lắm, bởi vì cô ta mà vừa rồi Trương Dương thiếu chút nữa ra tay đánh người.
Trần Thiệu Bân ngửi thấy mùi rượu trên người cô ta thì không khỏi nhíu mày: Tôi nói này, một cô bé như cô không ở nhà, ra ngoài lăn lộn làm cái gì? Xã hội hiểm ác, không cẩn thận một chút là chịu thiệt ngay, may mà gặp được chúng tôi đó.
Cô gái đó ợ một cái rồi nói: Đại ca, tôi mời các anh uống rượu được không? Trương Dương lạnh lùng nói: Mời chúng tôi uống rượu ư? Cô có tiền à? câu này khiến cho cô gái đó tắc tị. Cô ta nếu có tiền, vừa rồi cũng sẽ không bị người đuổi theo đòi nợ thành như vậy.
Trần Thiệu Bân giãy khỏi cô gái đó, cùng Trương Dương quay về bao sương, trải qua khúc xen giữa này, ba người cũng không còn tâm tình uống rượu, Đinh Triệu Dũng nói: Loại chuyện này ở hộp đêm là có thể gặp thường xuyên, thôi, đi đi!
Trương Dương cầm lấy cốc bia uống nốt rồi thở dài, nói: Đi thôi, ở đây chơi cũng không vui!
Trần Thiệu Bân căm giận nói: Tâm tình đang tốt lại bị bọn vô lại quấy rối! Ánh mắt của hắn bỗng nhiên dừng hình ở phía trước, vẻ mặt trong nháy mắt từ kinh ngạc biến thành phẫn nộ.
Trương Dương và Đinh Triệu Dũng cũng thuận theo ánh mắt của hắn mà nhìn, liền thấy cô gái bị đuổi theo đòi nợ vừa rồi đang khoác tay Lý lão đại, dưới sự vây quanh của một đám lưu manh đi qua bao sương của bọn họ.
Ba người bọn họ mắt đều trợn tròn lên, thì ra cô gái đó là thông đồng với bọn lưu manh lừa tiền họ. Trần Thiệu Bân trong lòng bốc lửa, hắn luôn cho rằng mình rất tinh minh, tối nay không ngờ lại bị một cô gái lừa, có thể không tức được ư? Trần Thiệu Bân bỗng nhiên đứng dậy, lại bị Trương Dương kéo xuống. Trương Dương nói: Thôi bỏ đi!
Bỏ đi ư! Trần Thiệu Bân hỏi ngược lại, gã vốn cho rằng vốn cho rằng sức nhẫn nại của Trương Dương so với gã còn thấp hơn, nhưng không ngờ Trương Dương lại có thể nuốt trôi cục tức này.
Trương Dương nói: Loại trường hợp này, không thích hợp gây chuyện! Trương Dương vẫn là có chút cố kỵ, hắn là một cán bộ quốc gia, nếu thật sự gây chuyện, để người ta biết hắn ra vào hộp đêm, ảnh hưởng khẳng định không tốt, theo sự đề thăng của quan vị, Trương đại quan nhân cũng bắt đầu hiểu được phải chú ý ảnh hưởng quần chúng.
Trần Thiệu Bân cuối cùng vẫn khống chế được cơn tức, cùng Trương Dương và Đinh Triệu Dũng rời khỏi hộp đêm Lệ Đô, mấy người khi ra tới cửa vừa hay gặp một đám người từ bên ngoài đi vào, một người trong đó kinh hỉ nói: Chủ nhiệm Trương, cậu sao lại ở đây?
Trương Dương ngẩn ra, càng là không muốn gặp người quen thì càng gặp phải người quen, ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức yên tâm, người chào hỏi chính là ông chủ tập đoàn Tinh Toản Tra Tấn Bắc, bên cạnh Tra Tấn Bắc còn có hai người bạn hợp tác làm ăn, y cười cười đi tới trước mặt Trương Dương.
Trương Dương bắt tay y: Tra tổng, không ngờ lại gặp nhau ở đây.
Cười nói: Nơi này là nơi mà nam nhân thích đến nhất, chứng tỏ chúng ta trên phương diện sở thích là giống nhau.
Cả đám người đều bật cười, Trương Dương giới thiệu Đinh Triệu Dũng và Trần Thiệu Bân với Tra Tấn Bắc, thanh danh của Tra Tấn Bắc ở thương giới rất lớn, Trần Thiệu Bân và Đinh Triệu Dũng đều là người làm ăn, bọn họ đối với tiếng tăm của Tra Tấn Bắc có thể nói là nghe danh đã lâu, nghe nói người ở trước mặt chính là long đầu lão đại của ngành đá quý trong nước, cả hai đều có lòng muốn níu kéo quen hệ.
Tra Tấn Bắc nói: Đừng đi vội, cùng nhau uống thêm vài chén đã, tôi mời!
Trần Thiệu Bân nói: Nơi này là hắc điểm, chúng ta đổi chỗ khác đi. Hắn vẫn còn chưa quên được chuyện vừa rồi.
Câu này vừa được nói ra, người đàn ông ở bên trái Tra Tấn Bắc không khỏi nhíu mày.
Tra Tấn Bắc lại mỉm cười, y nói với người đàn ông đó: Lão Tào, tôi sớm đã nói với anh rồi, Lệ Đô này là một hắc điếm, nhìn xem, không phải một mình tôi nói như thế đâu nhé? Thì ra người đàn ông đó là ông chủ Tào Hiến Pháp của Lệ Đô.
Tào Hiến Pháp nói: Có chuyện gì vậy?
Trần Thiệu Bân nghe nói y chính là ông chủ của Lệ Đô, liền kể lại từ đầu chí cuối chuyện vừa rồi.
Tào Hiến Pháp gật đầu nói: Đi thôi, quay lại uống rượu, chuyện hôm nay, tôi lập tức sẽ có câu trả lời cho các cậu.
Bọn họ vào bao gian của Lệ Đô rồi ngồi xuống, rất nhanh quản lí Tiền Hữu Minh của Lệ Đô liền chạy tới, Tào Hiến Pháp gọi hắn tới bên cạnh rồi thấp giọng thì thầm vài câu.
Trương Dương đã đoán được tối nay có kịch hay để xem rồi, Tra Tấn Bắc nói với Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, tôi nghe nói khu đất sân thể dục Nam Tích tạm gác lại đó hả.
Trương Dương gật đầu, hắn nhớ tới lúc trước Khưu Phượng Tiên từng đại biểu Tra Tấn Bắc tới Nam Tích tranh thầu khu đất sân thể dục, có lẽ Tra Tấn Bắc đối với khu đất đó vẫn còn có hứng thú, Trương Dương nói: Vương Quân Dao đã chết, tập đoàn tập đoàn của cô ta đã từ bỏ quyền khai thác khu đất đó, chắc là phải tiến hành đấu thầu lại rồi.
Tra Tấn Bắc nói: Động tĩnh lần này của Nam Tích rất lớn, một lần có nhiều quan viên xuống ngựa như vậy, trong chính đàn quốc nội cũng không gặp nhiều đâu.
Trương Dương mỉm cười nói mỉm cười nói: Quyết tâm phản hủ xướng liêm của Bí thư Kiều là rất lớn, phong ba lần này đối với sự phát triển lâu dài của Nam Tích mà nói là rất có lợi, không thanh trừ được đám quan viên này ra khỏi đảng của chúng tôi, chúng tôi sao có thể giành được sự tín nhiệm của người dân, đoàn đội lãnh đạo của chúng tôi làm sao có thể dám nói tới hiệu suất?
Tra Tấn Bắc cười nói: Miệng lưỡi nhà quan, miệng lưỡi nhà quan của chủ nhiệm Trương càng lúc càng hay.
Trương Dương cũng xấu hổ cười cười.
Hai người đi cùng Tra Tấn Bắc một người là ông chủ Tào Hiến Pháp của Lệ Đô, một người là lão tổng Chu Tông Vạn của công ty thực phẩm Oa Oa hương của tỉnh Vân An Chu Tông Vạn, mấy người sau khi làm quen liền vừa uống vừa tán gẫu, ba người bên phía Trương Dương tuy rằng trẻ tuổi, nhưng bọn họ không ai là không có bối cảnh thâm hậu, đám xí nghiệp gia dân doanh Chu Tông Vạn và Tào Hiến Pháp cũng không bởi vì bọn họ trẻ tuổi mà sinh ra khinh thị.
Cửa phòng mở ra, quản lí Lệ Đô Tiền Hữu Minh dẫn Lý lão đại và cô gái đó bước vào, vẻ mặt của hai người đều lộ ra vẻ sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn lên.
Tào Hiến Pháp nói với Trần Thiệu Bân: Trần tiên sinh, vừa rồi là bọn họ ư?
Trần Thiệu Bân gật đầu.
Tào Hiến Pháp nói: Quỳ xuống!
Lý lão đại và cô gái đó không dám nói tiếng nào, bịch một tiếng quỳ hai chân xuống đất, từ đó có thể thấy Tào Hiến Pháp ở Lệ Đô có quyền uy tuyệt đối.
Tào Hiến Pháp nói: Ở Lệ Đô lăn lộn kiếm ăn thì được, nhưng bất kỳ ai muốn làm tổn hại tới danh dự của Lệ Đô, muốn lợi dụng Lệ Đô để làm tổn hại tới lợi ích của khách, tôi sẽ đập vỡ bát cơm của hắn.
Lý lão đại cúi đầu nói: Tào tổng, xin lỗi, cho tôi một cơ hội đi.
Tào Hiến Pháp nói: Tự vả vào miệng mình!
Lý lão đại ngây ra một chút rồi giơ tay lên, bốp một tiếng tát vào mặt mình, Tào Hiến Pháp như không nhìn thấy gì, nói với Trần Thiệu Bân: Trần tiên sinh, chuyện hôm nay thật sự là rất xin lỗi. Tôi gần bận mấy việc khác, lơ là quản lý Lệ Đô, cho nên mới xuất hiện loại chuyện này, về sau tuyệt sẽ không xảy chuyện tương tự nữa đâu. Y không nói dừng lại, Lý lão đại cũng không dám dừng, cứ vậy tát vào miệng mình từng cái một, xuống tay rất nặng, chỉ chốc lát sau, mặt đã sưng vù lên.
Tiền Hữu Minh đặt một tập tiền dày xuống trước mặt Trần Thiệu Bân: Trần tiên sinh, ở đây là hai ngàn đồng của ngài và tất cả tiêu phí tối hôm nay, để bày tỏ sự áy náy đối với tao ngộ tối nay, tất cả tiêu phí tối nay do Lệ Đô chúng tôi phụ trách. ]
Trần Thiệu Bân mặt mày tươi rói, cục tức đó cuối cùng cũng coi như trút được rồi, gã cười nói: Khách khí rồi, hai ngàn này tôi cầm, còn đâu thì vẫn để lại trả.
Tào Hiến Pháp nói: Trần tiên sinh, các cậu là bằng hữu của Tra tiên sinh, cũng coi như là bằng hữu của tôi, về sau cửa lớn của Lệ Đô vĩnh viễn mở chào đón các cậu, nếu cậu đã coi tôi là bạn thì nhất định phải cầm lại tiền”
Tra Tấn Bắc cười nói: Thiệu Bân à, tôi thấy chuyện này cứ vậy đi, ông chủ Tào tài đại khí đại thô, để anh ta mời khách là rất bình thường, tôi đến Lệ Đô chưa bao giờ phải tốn tiền cả, rượu của bọn họ đều bán với giá trên trời, tôi không cam lòng bị chém đâu!
Mọi người đều bật cười.
Lý lão đại vẫn quỳ ở đó tự tát vào mặt mình. Tào Hiến Pháp nói: Được rồi, cút đi! Sau này không cho phép anh được bước một bước vào Lệ Đô!
Lý lão đại nghe thấy câu này, như trút được gánh nặng đứng lên rời khỏi đây, cô gái đó cũng muốn đi theo nhưng lại bị Tào Hiến Pháp gọi lại: Tôi cho cô đi à?
Cô gái lại quỳ xuống.
Tào Hiến Pháp nhìn cô ta một cái rồi nói: Cô là con gái của lão Dương ư?
Cô gái đó gật đầu, mắt đỏ bừng lên, rất đáng thương nói: Tào tổng, là tôi!
Tào Hiến Pháp cảm khái nói: Cha cô là bằng hữu nhiều năm với tôi, đáng tiếc anh ta đi quá sớm! Cô tên là Dương Ảnh à?
Cô gái gật đầu: Tào tổng, tôi về sau không dám nữa, không dám nữa đâu.
Tào Hiến Pháp nói: Cô dâng rượu nhận sai với mấy người khách này đi.
Dương Ảnh dạ một tiếng, cầm chén rượu trên bàn lên đưa vào tay Trương Dương, khom mình với hắn một cái rồi nói: Tiên sinh, xin lỗi!
Trương Dương cũng không phải là người nhỏ nhen, nhìn thấy Tào Hiến Pháp bảo cô ta tới đây dâng rượu nhận sai, mục đích chính là muốn bỏ qua chuyện này, Trương Dương cười nói: Bỏ đi, sau này đừng làm những việc này nữa, để tránh ảnh hưởng đến sinh ý của Tào tiên sinh. Hắn một ngụm uống hết chỗ rượu đó.
Dương Ảnh nước mắt lưng tròng nhìn hắn, Tào Hiến Pháp nói: Cô đi ra ngoài đi, về sau đừng tới Lệ Đô hát nữa.
Sau khi Dương Ảnh khi rời khỏi, Tào Hiến Pháp cầm chén rượu lên nói với Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, thật sự là ngại quá, tôi gần bỏ bê quản lý Lệ Đô, cho nên mới xuất hiện nhiều sơ xuất như vậy, có chỗ nào thất lễ mong anh bỏ quá cho.
Trương Dương cười nói: Không có gì chuyện gì to tát cả, chuyện không vui chúng ta đừng nhắc tới nữa.
Tra Tấn Bắc nói: Đúng vậy, chuyện không vui đừng nhắc tới nữa, chúng ta uống rượu thôi!
Chu Tông Vạn rất ít nói chuyện, Trương Dương chủ động nói với y vài cậu, thông qua nói chuyện mới biết, thì ra Chu Tông Vạn có một nhà máy ở khu khai phá Nam Tích, hiện tại đã chính thức sản xuất, về sau bọn họ khẳng định sẽ thường xuyên gặp mặt.
Chu Tông Vạn nghe nói Trương Dương đang bận chuẩn bị công tác Vận hội tỉnh, rất vui vẻ tỏ ý bảo tập đoàn Oa Oa Hương của y nguyện ý tài trợ tất cả đồ uống và nước khoáng, vì sự sáng khoái của Chu Tông Vạn, Trương Dương lúc này liền uống ba chén với y.
Tra Tấn Bắc kéo Trương Dương sang một bên, ghé vào tai hắn nói khẽ: Tối nay muốn chơi thế nào thì cứ việc chơi, tất cả để lão Tào an bài.
Trương Dương cười nói: Tôi buổi tối còn phải tới nhà ga đón người, giờ phải đi rồi. Trương đại quan nhân tuy rằng không phải là một cán bộ cứng nhắc, nhưng lai vãng với đám người làm sinh ý, hắn vẫn phải lưu lại một chút tâm nhãn, chỉ hơi không cẩn thận một chút là sẽ bị những người này nắm thóp, nói không chừng lúc nào đó sẽ trở thành một quả boom hẹn giờ. Trương Dương quen Tra Tấn Bắc đã được một đoạn thời gian khá dài, đối với phong cách hành sự của Tra Tấn Bắc cũng nắm được ít nhiều, cùng với loại thương nhân gian xảo này tốt nhất phải bảo trì một đoạn khoảng cách.
Trương Dương tìm một cái cớ rồi rời khỏi, Đinh Triệu Dũng cũng đi theo, Trần Thiệu Bân thì ở lại, bởi vì duyên cớ kinh thương hiện tại của Trần Thiệu Bân, hắn rất thích đi lại với những thương nhân lớn nổi danh trong nước, muốn mượn cơ hội này để xây dựng quan hệ tốt với họ, sau này đối với phát triển sinh ý của hắn cũng có lợi ích rất lớn.
Hai người Trương Dương và Đinh Triệu Dũng quay lại vào xe, nhìn ánh đèn đèn nê ông lóe ra từ Lệ Đô, Trương Dương thở dài nói: Tôi càng lúc càng không thích những nơi như thế này, ở đây giữa người và người luôn là hư tình giả ý.
Đinh Triệu Dũng nói: Tào Hiến Pháp chắc không phải là làm nghề gì nghiêm chỉnh, Lý lão đại đó rất sợ y!
Trương Dương nói: Cái đó không liên quan gì tới chúng ta.
Đinh Triệu Dũng cười nói: Tra Tấn Bắc và Chu Tông Vạn đều là nhân vật phong vân của thương giới, lần này thu hoạch của cậu không nhỏ, Chu Tông Vạn chủ động muốn tài trợ vận hội tỉnh lần này.
Trương Dương nói: Người này tạo cho tôi cảm giác không tệ lắm, coi như là một xí nghiệp gia thiết thực.
Đinh Triệu Dũng nói: Không biết vì sao tôi lại có cảm giác rất không tốt đối với Tào Hiến Pháp!
Trương Dương ngáp một cái rồi nói: Đi thôi, mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi còn phải họp nữa.
Đinh Triệu Dũng nhìn đồng hồ, đã là hai rưỡi sáng rồi, hắn vừa mới khởi động xe BMW thì di động của Trương Dương đổ chuông, Trương đại quan nhân bắt máy, là Lương Thành Long gọi tới, thằng ôn này hữu khí vô lực nói: Cứu mạng... Cứu mạng...
Trương Dương nói: Sao thế?
Lương Thành Long hữu khí vô lực nói: Sáu lần... Sáu lần... Tôi con mẹ nó sắp chết đến nơi rồi. Cậu con mẹ nó hại tôi... mau mau đưa cho tôi thuốc giải đi.
Trương Dương cố nén, hỏi rõ nơi Lương Thành Long đang ở, bảo Đinh Triệu Dũng lái xe tới đó.
Đinh Triệu Dũng trên đường cũng hỏi rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thuyết chút nữa thì ôm bụng cười nất.
Hai người vội vàng tới khách sạn Hán Phong ở ngoại ô phía tây thành phố Nam Võ, tới phòng 1818 của Lương Thành Long, ấn chuông cửa, một lát sau nhìn thấy Lương Thành Long ra mở cửa, thằng ôn này sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, giống như vừa bị bệnh nặng, nhìn thấy Trương Dương ở ngoài cửa, nước mắt thiếu chút nữa thì tuôn rơi, hai tay tóm lấy cánh tay Trương Dương, giống như nhìn thấy thân nhân: Cậu tới rồi!
Đinh Triệu Dũng nhìn thấy bộ dạng này của gã, khà một tiếng bật cười, gã tránh sang một bên, ôm bụng ngồi xuống đất.
Trương Dương cũng vui đến cực điểm, toét miệng cười nói: Sao lại thành thế này?
Lương Thành Long nói: Người anh em, tôi xin cậu, thuốc giải đâu, mau cho tôi thuốc giải, cô ấy bị tôi trói lại rồi... Bảy lần... tôi con mẹ nó chịu không nổi nữa rồi. Cứ tiếp tục như thế này, ngày mai chắc tôi biến thành xác ướp mất.
Trương Dương đưa một viên thuốc cho gã, chỉ vào phòng đối diện. Đinh Triệu Dũng che miệng mở cửa phòng đối diện, gã vừa ở dưới lầu thuê phòng xong.
Lương Thành Long như lấy được chí bảo quay người, rầm một tiếng đóng cửa phòng lại.
Trương Dương cười cười lắc đầu, quay vào phòng mà Đinh Triệu Dũng vừa thuê.
Hai người vừa vào phòng thì đồng thời bật cười, Đinh Triệu Dũng chỉ vào Trương Dương, cười đến nỗi chảy cả nước mắt: Cậu đó… quá khuyết đức, không sợ báo ứng à?
Trương Dương cười nói: Có phải tại tôi đâu, toàn là Lương Thành Long tự mình dính vào họa.
Đang nói chuyện thì Lương Thành Long gõ cửa, thằng ôn này sau khi cho Lâm Thanh Hồng uống thuốc giải, Lâm Thanh Hồng cuối cùng cũng tính là yên tĩnh, hiện tại đã nằm ngủ, Lương Thành Long hai chân mềm nhũn, vừa vào trong phòng thì rầm một tiếng quỳ xuống.
Trương Dương vội vàng đi tới đỡ gã: Người anh em, đừng như vậy, sự giúp đỡ của tôi cũng chưa đến mức để anh phải hành đại lễ như vậy đâu!
Lương Thành Long vẻ mặt đau khổ kêu lên: Trương Dương, tôi hận cậu, con mẹ nó có kiểu hại người như cậu à?
Trương đại quan nhân vẻ mặt vô tội nói: Anh bảo tôi giúp anh, tôi giúp anh rồi mà sao anh vẫn chưa vừa lòng à?
Lương Thành Long nằm xuống đất: Ôi, tôi gẫy mất cả lưng rồi.. Tôi lớn như vậy rồi mà chưa bao giờ thử... một đêm bẩy lần… con mẹ nó mệt đứt cả hơi...
Đinh Triệu Dũng vừa uống một ngụm trà, nghe thấy vậy lại phun ra.
Lương Thành Long nói: Các cậu đều là động vật máu lạnh, một chút lòng đồng tình cũng không có.
Trương Dương nói: Âm mưu của anh hiện tại đã thực hiện được rồi, phải cao hứng mà đúng chứ!
Đinh Triệu Dũng vẻ mặt xấu xa nói: Ôn lại mộng uyên ương, cảm giác không tồi phải không nào?
Lương Thành Long thở dài thở ngắn nói: Thể lực không đủ, so với chạy Marathon còn mệt hơn... Tôi phải ngủ một giấc đã, các anh sáng sớm mai gọi tôi nhé… tôi không được rồi... không được rồi...
Trương Dương nói: Anh không thể ngủ ở đây được! Anh nghĩ xem, nếu để Lâm Thanh Hồng biết chúng tôi ở đây, kiểu gì cũng cho rằng là chúng tôi thông đồng với anh hại cô ta, vả lại hai người tối qua cực khổ như vậy, ngày mai cô ta tỉnh dậy không thấy ai ở bên cạnh thì sao? ngàn vạn lần đừng để người khác thừa cơ chui vào.
Lương Thành Long nói: Chui vào cái gì? Tôi ngay cả mạng còn không còn đây này, đàn bà đúng là hổ mà, ăn người không nhả xương đầu! Lèm bèm thì lèm bèm, nhưng thằng ôn này vẫn lết thân thể mệt mỏi về phòng.
Lương Thành Long về chưa được bao lâu liền tiến vào mộng đẹp, ngày hôm sau khi tỉnh lại, mặt trời đã lên giữa đỉnh đầu, nhìn sang bên cạnh, Lâm Thanh Hồng chẳng biết đã đi đâu, ở trên tủ đầu giường đặt một tờ giấy, bên trên viết bốn chữ: Tiểu nhân ti bỉ!
Lương Thành Long nhìn tờ giấy đó, cười khổ nói: Tiểu nhân ti bỉ? Những năm này làm tiểu nhân cũng không dễ dàng gì.
Trần Thiệu Bân nói: Thứ ngoài lề khẳng định là có, tôi ở Thượng Hải đã gặp nhưng nơi so với nơi này còn sang trọng hơn, có điều ai cũng nói gái Vân An xinh, người phục vụ ở đây đều là sinh viên học viện nghệ thuật đấy, cho nên đặc biệt tới đây để đại khai nhãn giới.
Đinh Triệu Dũng nói: Có hậu đài phải không, nếu không loại định phương này khẳng định ba ngày hai lượt có người tra xét.
Trần Thiệu Bân nói: Nghe nói nơi này kinh doanh rất chính quy, tiếp rượu thì có, nhưng không có phục vụ sắc tình gì cả. Còn khách nhìn trúng em nào thì bọn họ lén lút giao dịch ai mà biết được.
Trương Dương nói: tôi không tin, loại địa phương này nếu không có phục vụ sắc tình mới là lạ đó.
Trần Thiệu Bân nói: Các cậu nói xem tối nay Lương Thành Long liệu có thừa dịp Lâm Thanh Hồng say rượu, làm gì cô ta hay không?
Đinh Triệu Dũng và Trương Dương đồng thời bật cười, Trương Dương nói: Cậu hiếu kỳ như vậy sao không đi theo Lương Thành Long mà rình?
Trần Thiệu Bân nói: Tôi không có cái sở thích đó, hơn nữa, bỏ qua mỹ nữ như mây của Lệ Đô mà không nhìn, tôi đi rình sinh hoạt vợ chồng của đôi vợ chồng già ấy làm cái gì? Tôi có bệnh à?
Ba người vừa nói vừa đi vào Lệ Đô, trong ấn tượng của Trương Dương, phong cách trang hoàng của hộp đêm trong nước tương tự như nhau, đèn rất tối, cách nhau một thước là không nhìn rõ đối phương trông như thế nào, đèn như vậy khiến bầu không khí có chút ám muội, trên mặt gái tiếp rượu thì vĩnh viễn trát một lớp phấn dầy, ở dưới ánh đèn khiến cho người ta cảm giác giống như nhựa plastic, không có một chút sinh khí nào cả.
Lệ Đô trên đại thế cũng không sai biệt lắm, có điều gái ở nơi này đều rất trẻ tuổi, mặt mũi cũng thanh thuần điềm mĩ.
Khi Bọn họ đi vào hộp đêm, trên sân khấu đang có một cô gái ôm đàn ghi-ta ngồi ở trên ghế, hát một ca khúc tiếng Anh. Hiện trường rất yên tĩnh, nhìn ra được khách nhân đều đang nghe của cô ta đàn hát, cô gái hát không tồi, Trương Dương nghe ra bài này là bài ngày xưa quay lại , sau khi trở về từ nước Mỹ, Trương đại quan nhân ý thức được sự quan trọng của học tốt tiếng anh, dưới sự chỉ điểm của Thường Hải Tâm mỗi ngày đều học chút tiếng Anh, nghe vài ca khúc tiếng Anh, bài hát này hắn cũng nghe nhiều lần rồi, rất quen và cũng rất thích.
Trần Thiệu Bân gọi một bao sương, vị trí của bao sương rất tốt, từ nơi này bọn họ vừa hay có thể nhìn thấy biểu diễn trên sân khấu.
Đinh Triệu Dũng cầm lấy đơn rượu, nhìn giá bên trên, tất cả so với giá bình thường đều cao hơn gấp hai lần, Đinh Triệu Dũng nói: Lừa người ta à! Một bìnhChi Hoa Sĩ mười lăm năm mà đòi tới một ngàn tám.
Trần Thiệu Bân cười nói: Gọi hai bình, tôi chi!
Trương Dương nói: Tôi không uống quen thứ này, cho tôi lốc bia! Hắn cũng ghé lên trước nhìn, một lốc giá 188 đồng, giá này không phải là đắt bình thường.
Trần Thiệu Bân thì thầm vài câu vào tai cô gái trưởng kíp, chỉ chốc lát sau, có sáu cô gái tiếp rượu đi tới, Trần Thiệu Bân chọn trước cho mình một cô, lại bảo Đinh Triệu Dũng và Trương Dương chọn, Trương Dương đối với loại chuyện này cũng không có bao nhiêu hứng thú, có điều nếu đã tới thì cứ vui một chút đi, hắn chỉ vào cô gái gầy yếu đứng ở bên cạnh.
Đinh Triệu Dũng cũng chọn một cô, tố chất của những cô gái này không tồi, ngồi xuống bên cạnh họ rồi quy củ rót rượu, trò chuyện và uống chút rượu. Khách nhân nếu không chủ động ra tay, các cô cũng sẽ không bán sắc, quần áo cũng không có hở hang như kiểu thường thấy ở hộp đêm.
Trương Dương đặt tay lên vai cô gái bên cạnh, cô gái đó cũng không cự tuyệt, biểu hiện rất tự nhiên.
Trần Thiệu Bân cợt nhả nói: Bao nhiêu, bọn họ có đi ngoài không?
Cô gái đó rất rụt rè cười cười: Tiên sinh, Lệ Đô chúng em là nơi chính quy, không có loại phục vụ này.
Trần Thiệu Bân khặc một tiếng: Có quỷ mới tin được?
Trương Dương cảm thấy rất thú vị, thủ pháp kinh doanh của Lệ Đô rất khác với hộp đêm thông thường, Trương Dương cũng đã tới rất nhiều nơi như thế này, đi tới đâu cũng là gái tranh nhau ùa tới, hận không thể nuốt sống đám người có tiền này, nhưng nơi này thì lại khác, gái của nơi này đều lộ ra vẻ thanh cao, tuy loại thanh cao này rất có khả năng là ngụy trang, có điều như vậy đã khiến Lệ Đô có vẻ sa hoa hơn những địa phương khác rồi.
Trần Thiệu Bân không tin như vậy, ôm cô gái đó, thấp giọng kề tai nói nhỏ với cô ta.
Thính lực của Trương Dương không tầm thường, tuy rằng Trần Thiệu Bân nói rất nhỏ, nhưng hắn tầm thường, Trần Thiệu Bân tăng giả lên tới một ngàn, nhìn thấy cô gái đó rụt rè mà thẹn thùng gật đầu.
Trần Thiệu Bân nhếch môi đắc ý trừng mắt nhìn Trương Dương: Tôi đã nói rồi, trên đời này cái gì cũng có giá của nó! Hắn giơ tay lên vỗ mạnh lên cặp mông căng tròn của cô gái đó một cái, cô gái đó hét khẽ một tiếng, chút căng thẳng rút rè vừa rồi liền biến mất tăm, hờn dỗi dựa sát vào lòng Trần Thiệu Bân.
Trương Dương thì không có động tác quá đáng gì, hắn cầm chai bia lên nói: Uống đi! Khi hắn uống, ba cô gái tiếp rượu cùng nhau uống cùng, bọn họ không phải là tham rượu, mà là bồi tiêu tiền, uống càng nhiều thì tốn càng nhiều, phần trăm được chia của họ cũng cao hơn.
Sau khi mấy chai rượu vào bụng, mấy cô gái giả vờ thanh cao đều lộ nguyên hình, giọng các lúc càng lớn, động tác cũng càng lúc càng tự nhiên, như hận không thể dám sát lên người bọn Trương Dương.
Trần Thiệu Bân vừa bóp ngực cô gái ở bên cạnh hắn vừa nói: Anh nói này, các em giả vờ thanh thuần làm cái gì? Chân thật một chút có được không?
Cô gái ở bên cạnh Trương Dương tựa vào đầu vai hắn, cười khúc khích nói: Không phải là nam nhân đều thích gái thanh thuần ư?
Trần Thiệu Bân nói: Các em tưởng thằng đàn ông nào cũng ngu à, tới hộp đêm tìm thanh thuần? Con mẹ nó không phải là nghìn lẻ một đêm ư?
Trương Dương cũng cười.
Cô gái ở bên cạnh hắn đặt biệt uống rất giỏi, lại rót một ly rượu vang, vẫy tay với nhân viên phục vụ: Cho têm hai bình Chi Hoa Sĩ đi, loại mười lăm năm và thêm hai lốc bia nữa.
Trương Dương cười nói: Giúp ông chủ của các em đẩy mạnh tiêu thụ rượu hay là không tiếc dư lực.
Cô gái bị hắn nói ra động cơ, không khỏi cười nói: Đây là công tác của bọn em mà, bọn em đương nhiên phải dốc sức vì công việc rồi.
Trần Thiệu Bân nói: Có dốc sức vì công việc hay không thì lát nữa mới biết, công tác của các em không chỉ là bán rượu, trọng điểm còn ở về sau!
Đồ xấu xa! Cô gái ở bên cạnh hắn giả vờ đấm lên vai hắn, Trần Thiệu Bân cười ha ha.
Trương Dương đối với loại tràng hư tình giả ý này sớm đã chán ghét, hắn đứng dậy đi WC, khi đang tiểu tiện thì cửa phòng đột nhiên mở ra, một cô gái tóc tai toán loạn đi vào, cô ta cắm đầu vào bồn tiểu nôn thốc nôn tháo.
Trương Dương không khỏi nhíu mày, cô gái tiếp rượu này ngay cả WC nam hay nữ cũng không phân được rõ ràng ư, hắn vội vàng kéo khóa quần, bảo bối nhà mình cũng không thể để cho người khác nhìn miễn phí được.
Cô gái đó nôn xong liền đi tới bồn rửa mặt, lúc này cô ta mới chú ý tới Trương Dương đang đứng đó, không khỏi hét lên một tiếng: Lưu manh!
Trương Dương thật sự là dở khóc dở cười, hắn mặc kệ cô gái đó, cũng đi tới bồn rửa mặt để rửa tay: Cô nhìn cho rõ đi, đây là toilet nam hay toilet nữ? Hắn nhận ra cô gái này là cô vừa rồi đứng ở trên sân khấu hát bài ngày xưa quay lại.
Cô gái đó lúc này mới hiểu ra, có điều vẫn rất ngang nghạnh: Toilet nam thì sao? Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy ai uống say à?
Trương Dương lười chẳng muốn so đo với cô ta làm gì, rửa tay xong đang chuẩn bị đi thì cửa bị bốn gã đại hán đẩy ra, cô gái đó nhìn thấy bọn họ vào liên sợ quá trốn ra sau Trương Dương.
Tên đại hán trọc đầu đi đầu, trên mặt có một vết sẹo trông rất hung hãn, chỉ vào cô gái đó, nói: Tiện nhân, tao xem mày chạy được đi đâu nào.
Cô gái đó nói: Lý đại ca... Tôi không phải muốn chạy, tôi là không uống được, tôi vừa nôn hết rượu ra rôi!
Trương Dương nói: Cô bỏ tôi ra, tôi còn phải đi!
Cô gái đó giống như là một người chết đuối tóm được phao cứu mạng, tóm lấy cánh tay Trương Dương không buông, nhìn ra được là cô ta đang sợ, tay cũng run run
Cái tên được gọi là Lý lão đại đi tới giơ tay lên muống tát Trương Dương, Trương Dương nói: Làm gì thế? Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng có động thủ, nơi này là chốn công cộng.
Mấy người đều xúm lên, Lý lão đại hung thần ác sát nói: Muốn chết à?
Với tính tình của Trương Dương trước đây thì đã sớm đánh cho đám người này răng rơi đầy đất rồi, có điều hắn thấy như vậy là không cần thiết, hai bên hắn đều không quen, hắn tối nay đến Lệ Đô là để thả lỏng và uống rượu, cũng không phải là đến để đánh nhau.
Trương Dương nói: Anh nói chuyện khách khí một chút!
Đôi mắt trâu của Lý lão đại trợn tròn lên nhìn chằm chằm vào Trương Dương, đám lưu manh này bình thường đều càn rỡ quen rồi, nhưng khi gặp phải ánh mắt lãnh khốc của Trương Dương thì trong lòng cũng thấy run sợ, người lăn lộn trong xã hội trước tiên là phải biết nghe tiếng đoán sắc, từ vẻ mặt của Trương Dương hắn đã cảm thấy người thanh niên này không dễ chọc, Lý lão đại nói: Việc này không liên quan gì tới anh!
Lúc này Đinh Triệu Dũng cũng vào toilet, nhìn thấy tình cảnh trước mắt không khỏi cả kinh, đi tới nói: Sao thế?
Trương Dương nói: Không có gì cả!
Lý lão đại bước lên tóm lấy cánh tay cô gái đó, lôi cô ta ra ngoài, cô gái đó hét toáng lên rồi lại ôm chặt lấy cánh tay Trương Dương, Trương Dương thực sự có chút bất đắc dĩ, hắn nói với Lý lão đại: Anh có chuyện gì thì từ từ nói, làm như vậy nữa là tôi báo cảnh sát đây!
Lý lão đại nói: Báo cảnh sát à? Tôi sợ anh chắc? Thiếu nợ thì phải trả tiền, nếu còn không trả thì tôi mang cô ta đi bán!
Cô gái đó khóc thút thít, hai tay vẫn ôm chặt lấy cánh tay Trương Dương không buông, hôm nay cô ta xem như đã bám chặt lấy Trương Dương rồi.
Trần Thiệu Bân thấy Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đi lâu như vậy mà vẫn chưa về, cũng tìm tới toilet, nhìn thấy xảy ra chuyện vội vàng chen vào, cái đám lưu manh xã hội này căn bản là không đáng lọt vào mắt họ, Trần Thiệu Bân nói: Làm gì vậy? Mấy thằng đàn ông đi khi dễ một cô gái, mặt dầy thế!
Lý lão đại nói: Các anh đừng có xen vào việc của người khác, cô ta nợ tôi tiền! Anh giúp cô ta trả à?
Trần Thiệu Bân đại khái là vì chút rượu, nghe thấy chữ tiền rất khinh thường cười nói: Bao nhiêu!
Lý lão đại giơ hai ngón tay ra: Hai ngàn!
Cô gái đó nói: Một ngàn thôi, tôi chỉ mượn có một ngàn đồng!
Tức giận nói tức giận nói: Tao con mẹ nó cho vay không lấy lãi à? Mày con mẹ nó coi chỗ tao là viện chữ thập đỏ ư?
Trần Thiệu Bân từ trong túi ngực lấy ra một xấp tiền mặt, rút ra hai mươi tờ ném cho Lý lão đại: Cút đi được bao xa thì cút bấy nhiêu xa đi, đừng con mẹ nó ở đây làm ồn.
Mấy tên lưu manh có tiền rồi quả nhiên không gây chuyện nữa, quay người bỏ đi.
Cô gái đó cuối cùng cũng buông cánh tay Trương Dương ra, có điều lại tóm dính lấy Trần Thiệu Bân: Vị đại ca này, anh thực khẳng khái, cám ơn anh!
Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đối với loại gái làng chơi này cũng không có hảo cảm lắm, bởi vì cô ta mà vừa rồi Trương Dương thiếu chút nữa ra tay đánh người.
Trần Thiệu Bân ngửi thấy mùi rượu trên người cô ta thì không khỏi nhíu mày: Tôi nói này, một cô bé như cô không ở nhà, ra ngoài lăn lộn làm cái gì? Xã hội hiểm ác, không cẩn thận một chút là chịu thiệt ngay, may mà gặp được chúng tôi đó.
Cô gái đó ợ một cái rồi nói: Đại ca, tôi mời các anh uống rượu được không? Trương Dương lạnh lùng nói: Mời chúng tôi uống rượu ư? Cô có tiền à? câu này khiến cho cô gái đó tắc tị. Cô ta nếu có tiền, vừa rồi cũng sẽ không bị người đuổi theo đòi nợ thành như vậy.
Trần Thiệu Bân giãy khỏi cô gái đó, cùng Trương Dương quay về bao sương, trải qua khúc xen giữa này, ba người cũng không còn tâm tình uống rượu, Đinh Triệu Dũng nói: Loại chuyện này ở hộp đêm là có thể gặp thường xuyên, thôi, đi đi!
Trương Dương cầm lấy cốc bia uống nốt rồi thở dài, nói: Đi thôi, ở đây chơi cũng không vui!
Trần Thiệu Bân căm giận nói: Tâm tình đang tốt lại bị bọn vô lại quấy rối! Ánh mắt của hắn bỗng nhiên dừng hình ở phía trước, vẻ mặt trong nháy mắt từ kinh ngạc biến thành phẫn nộ.
Trương Dương và Đinh Triệu Dũng cũng thuận theo ánh mắt của hắn mà nhìn, liền thấy cô gái bị đuổi theo đòi nợ vừa rồi đang khoác tay Lý lão đại, dưới sự vây quanh của một đám lưu manh đi qua bao sương của bọn họ.
Ba người bọn họ mắt đều trợn tròn lên, thì ra cô gái đó là thông đồng với bọn lưu manh lừa tiền họ. Trần Thiệu Bân trong lòng bốc lửa, hắn luôn cho rằng mình rất tinh minh, tối nay không ngờ lại bị một cô gái lừa, có thể không tức được ư? Trần Thiệu Bân bỗng nhiên đứng dậy, lại bị Trương Dương kéo xuống. Trương Dương nói: Thôi bỏ đi!
Bỏ đi ư! Trần Thiệu Bân hỏi ngược lại, gã vốn cho rằng vốn cho rằng sức nhẫn nại của Trương Dương so với gã còn thấp hơn, nhưng không ngờ Trương Dương lại có thể nuốt trôi cục tức này.
Trương Dương nói: Loại trường hợp này, không thích hợp gây chuyện! Trương Dương vẫn là có chút cố kỵ, hắn là một cán bộ quốc gia, nếu thật sự gây chuyện, để người ta biết hắn ra vào hộp đêm, ảnh hưởng khẳng định không tốt, theo sự đề thăng của quan vị, Trương đại quan nhân cũng bắt đầu hiểu được phải chú ý ảnh hưởng quần chúng.
Trần Thiệu Bân cuối cùng vẫn khống chế được cơn tức, cùng Trương Dương và Đinh Triệu Dũng rời khỏi hộp đêm Lệ Đô, mấy người khi ra tới cửa vừa hay gặp một đám người từ bên ngoài đi vào, một người trong đó kinh hỉ nói: Chủ nhiệm Trương, cậu sao lại ở đây?
Trương Dương ngẩn ra, càng là không muốn gặp người quen thì càng gặp phải người quen, ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức yên tâm, người chào hỏi chính là ông chủ tập đoàn Tinh Toản Tra Tấn Bắc, bên cạnh Tra Tấn Bắc còn có hai người bạn hợp tác làm ăn, y cười cười đi tới trước mặt Trương Dương.
Trương Dương bắt tay y: Tra tổng, không ngờ lại gặp nhau ở đây.
Cười nói: Nơi này là nơi mà nam nhân thích đến nhất, chứng tỏ chúng ta trên phương diện sở thích là giống nhau.
Cả đám người đều bật cười, Trương Dương giới thiệu Đinh Triệu Dũng và Trần Thiệu Bân với Tra Tấn Bắc, thanh danh của Tra Tấn Bắc ở thương giới rất lớn, Trần Thiệu Bân và Đinh Triệu Dũng đều là người làm ăn, bọn họ đối với tiếng tăm của Tra Tấn Bắc có thể nói là nghe danh đã lâu, nghe nói người ở trước mặt chính là long đầu lão đại của ngành đá quý trong nước, cả hai đều có lòng muốn níu kéo quen hệ.
Tra Tấn Bắc nói: Đừng đi vội, cùng nhau uống thêm vài chén đã, tôi mời!
Trần Thiệu Bân nói: Nơi này là hắc điểm, chúng ta đổi chỗ khác đi. Hắn vẫn còn chưa quên được chuyện vừa rồi.
Câu này vừa được nói ra, người đàn ông ở bên trái Tra Tấn Bắc không khỏi nhíu mày.
Tra Tấn Bắc lại mỉm cười, y nói với người đàn ông đó: Lão Tào, tôi sớm đã nói với anh rồi, Lệ Đô này là một hắc điếm, nhìn xem, không phải một mình tôi nói như thế đâu nhé? Thì ra người đàn ông đó là ông chủ Tào Hiến Pháp của Lệ Đô.
Tào Hiến Pháp nói: Có chuyện gì vậy?
Trần Thiệu Bân nghe nói y chính là ông chủ của Lệ Đô, liền kể lại từ đầu chí cuối chuyện vừa rồi.
Tào Hiến Pháp gật đầu nói: Đi thôi, quay lại uống rượu, chuyện hôm nay, tôi lập tức sẽ có câu trả lời cho các cậu.
Bọn họ vào bao gian của Lệ Đô rồi ngồi xuống, rất nhanh quản lí Tiền Hữu Minh của Lệ Đô liền chạy tới, Tào Hiến Pháp gọi hắn tới bên cạnh rồi thấp giọng thì thầm vài câu.
Trương Dương đã đoán được tối nay có kịch hay để xem rồi, Tra Tấn Bắc nói với Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, tôi nghe nói khu đất sân thể dục Nam Tích tạm gác lại đó hả.
Trương Dương gật đầu, hắn nhớ tới lúc trước Khưu Phượng Tiên từng đại biểu Tra Tấn Bắc tới Nam Tích tranh thầu khu đất sân thể dục, có lẽ Tra Tấn Bắc đối với khu đất đó vẫn còn có hứng thú, Trương Dương nói: Vương Quân Dao đã chết, tập đoàn tập đoàn của cô ta đã từ bỏ quyền khai thác khu đất đó, chắc là phải tiến hành đấu thầu lại rồi.
Tra Tấn Bắc nói: Động tĩnh lần này của Nam Tích rất lớn, một lần có nhiều quan viên xuống ngựa như vậy, trong chính đàn quốc nội cũng không gặp nhiều đâu.
Trương Dương mỉm cười nói mỉm cười nói: Quyết tâm phản hủ xướng liêm của Bí thư Kiều là rất lớn, phong ba lần này đối với sự phát triển lâu dài của Nam Tích mà nói là rất có lợi, không thanh trừ được đám quan viên này ra khỏi đảng của chúng tôi, chúng tôi sao có thể giành được sự tín nhiệm của người dân, đoàn đội lãnh đạo của chúng tôi làm sao có thể dám nói tới hiệu suất?
Tra Tấn Bắc cười nói: Miệng lưỡi nhà quan, miệng lưỡi nhà quan của chủ nhiệm Trương càng lúc càng hay.
Trương Dương cũng xấu hổ cười cười.
Hai người đi cùng Tra Tấn Bắc một người là ông chủ Tào Hiến Pháp của Lệ Đô, một người là lão tổng Chu Tông Vạn của công ty thực phẩm Oa Oa hương của tỉnh Vân An Chu Tông Vạn, mấy người sau khi làm quen liền vừa uống vừa tán gẫu, ba người bên phía Trương Dương tuy rằng trẻ tuổi, nhưng bọn họ không ai là không có bối cảnh thâm hậu, đám xí nghiệp gia dân doanh Chu Tông Vạn và Tào Hiến Pháp cũng không bởi vì bọn họ trẻ tuổi mà sinh ra khinh thị.
Cửa phòng mở ra, quản lí Lệ Đô Tiền Hữu Minh dẫn Lý lão đại và cô gái đó bước vào, vẻ mặt của hai người đều lộ ra vẻ sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn lên.
Tào Hiến Pháp nói với Trần Thiệu Bân: Trần tiên sinh, vừa rồi là bọn họ ư?
Trần Thiệu Bân gật đầu.
Tào Hiến Pháp nói: Quỳ xuống!
Lý lão đại và cô gái đó không dám nói tiếng nào, bịch một tiếng quỳ hai chân xuống đất, từ đó có thể thấy Tào Hiến Pháp ở Lệ Đô có quyền uy tuyệt đối.
Tào Hiến Pháp nói: Ở Lệ Đô lăn lộn kiếm ăn thì được, nhưng bất kỳ ai muốn làm tổn hại tới danh dự của Lệ Đô, muốn lợi dụng Lệ Đô để làm tổn hại tới lợi ích của khách, tôi sẽ đập vỡ bát cơm của hắn.
Lý lão đại cúi đầu nói: Tào tổng, xin lỗi, cho tôi một cơ hội đi.
Tào Hiến Pháp nói: Tự vả vào miệng mình!
Lý lão đại ngây ra một chút rồi giơ tay lên, bốp một tiếng tát vào mặt mình, Tào Hiến Pháp như không nhìn thấy gì, nói với Trần Thiệu Bân: Trần tiên sinh, chuyện hôm nay thật sự là rất xin lỗi. Tôi gần bận mấy việc khác, lơ là quản lý Lệ Đô, cho nên mới xuất hiện loại chuyện này, về sau tuyệt sẽ không xảy chuyện tương tự nữa đâu. Y không nói dừng lại, Lý lão đại cũng không dám dừng, cứ vậy tát vào miệng mình từng cái một, xuống tay rất nặng, chỉ chốc lát sau, mặt đã sưng vù lên.
Tiền Hữu Minh đặt một tập tiền dày xuống trước mặt Trần Thiệu Bân: Trần tiên sinh, ở đây là hai ngàn đồng của ngài và tất cả tiêu phí tối hôm nay, để bày tỏ sự áy náy đối với tao ngộ tối nay, tất cả tiêu phí tối nay do Lệ Đô chúng tôi phụ trách. ]
Trần Thiệu Bân mặt mày tươi rói, cục tức đó cuối cùng cũng coi như trút được rồi, gã cười nói: Khách khí rồi, hai ngàn này tôi cầm, còn đâu thì vẫn để lại trả.
Tào Hiến Pháp nói: Trần tiên sinh, các cậu là bằng hữu của Tra tiên sinh, cũng coi như là bằng hữu của tôi, về sau cửa lớn của Lệ Đô vĩnh viễn mở chào đón các cậu, nếu cậu đã coi tôi là bạn thì nhất định phải cầm lại tiền”
Tra Tấn Bắc cười nói: Thiệu Bân à, tôi thấy chuyện này cứ vậy đi, ông chủ Tào tài đại khí đại thô, để anh ta mời khách là rất bình thường, tôi đến Lệ Đô chưa bao giờ phải tốn tiền cả, rượu của bọn họ đều bán với giá trên trời, tôi không cam lòng bị chém đâu!
Mọi người đều bật cười.
Lý lão đại vẫn quỳ ở đó tự tát vào mặt mình. Tào Hiến Pháp nói: Được rồi, cút đi! Sau này không cho phép anh được bước một bước vào Lệ Đô!
Lý lão đại nghe thấy câu này, như trút được gánh nặng đứng lên rời khỏi đây, cô gái đó cũng muốn đi theo nhưng lại bị Tào Hiến Pháp gọi lại: Tôi cho cô đi à?
Cô gái lại quỳ xuống.
Tào Hiến Pháp nhìn cô ta một cái rồi nói: Cô là con gái của lão Dương ư?
Cô gái đó gật đầu, mắt đỏ bừng lên, rất đáng thương nói: Tào tổng, là tôi!
Tào Hiến Pháp cảm khái nói: Cha cô là bằng hữu nhiều năm với tôi, đáng tiếc anh ta đi quá sớm! Cô tên là Dương Ảnh à?
Cô gái gật đầu: Tào tổng, tôi về sau không dám nữa, không dám nữa đâu.
Tào Hiến Pháp nói: Cô dâng rượu nhận sai với mấy người khách này đi.
Dương Ảnh dạ một tiếng, cầm chén rượu trên bàn lên đưa vào tay Trương Dương, khom mình với hắn một cái rồi nói: Tiên sinh, xin lỗi!
Trương Dương cũng không phải là người nhỏ nhen, nhìn thấy Tào Hiến Pháp bảo cô ta tới đây dâng rượu nhận sai, mục đích chính là muốn bỏ qua chuyện này, Trương Dương cười nói: Bỏ đi, sau này đừng làm những việc này nữa, để tránh ảnh hưởng đến sinh ý của Tào tiên sinh. Hắn một ngụm uống hết chỗ rượu đó.
Dương Ảnh nước mắt lưng tròng nhìn hắn, Tào Hiến Pháp nói: Cô đi ra ngoài đi, về sau đừng tới Lệ Đô hát nữa.
Sau khi Dương Ảnh khi rời khỏi, Tào Hiến Pháp cầm chén rượu lên nói với Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, thật sự là ngại quá, tôi gần bỏ bê quản lý Lệ Đô, cho nên mới xuất hiện nhiều sơ xuất như vậy, có chỗ nào thất lễ mong anh bỏ quá cho.
Trương Dương cười nói: Không có gì chuyện gì to tát cả, chuyện không vui chúng ta đừng nhắc tới nữa.
Tra Tấn Bắc nói: Đúng vậy, chuyện không vui đừng nhắc tới nữa, chúng ta uống rượu thôi!
Chu Tông Vạn rất ít nói chuyện, Trương Dương chủ động nói với y vài cậu, thông qua nói chuyện mới biết, thì ra Chu Tông Vạn có một nhà máy ở khu khai phá Nam Tích, hiện tại đã chính thức sản xuất, về sau bọn họ khẳng định sẽ thường xuyên gặp mặt.
Chu Tông Vạn nghe nói Trương Dương đang bận chuẩn bị công tác Vận hội tỉnh, rất vui vẻ tỏ ý bảo tập đoàn Oa Oa Hương của y nguyện ý tài trợ tất cả đồ uống và nước khoáng, vì sự sáng khoái của Chu Tông Vạn, Trương Dương lúc này liền uống ba chén với y.
Tra Tấn Bắc kéo Trương Dương sang một bên, ghé vào tai hắn nói khẽ: Tối nay muốn chơi thế nào thì cứ việc chơi, tất cả để lão Tào an bài.
Trương Dương cười nói: Tôi buổi tối còn phải tới nhà ga đón người, giờ phải đi rồi. Trương đại quan nhân tuy rằng không phải là một cán bộ cứng nhắc, nhưng lai vãng với đám người làm sinh ý, hắn vẫn phải lưu lại một chút tâm nhãn, chỉ hơi không cẩn thận một chút là sẽ bị những người này nắm thóp, nói không chừng lúc nào đó sẽ trở thành một quả boom hẹn giờ. Trương Dương quen Tra Tấn Bắc đã được một đoạn thời gian khá dài, đối với phong cách hành sự của Tra Tấn Bắc cũng nắm được ít nhiều, cùng với loại thương nhân gian xảo này tốt nhất phải bảo trì một đoạn khoảng cách.
Trương Dương tìm một cái cớ rồi rời khỏi, Đinh Triệu Dũng cũng đi theo, Trần Thiệu Bân thì ở lại, bởi vì duyên cớ kinh thương hiện tại của Trần Thiệu Bân, hắn rất thích đi lại với những thương nhân lớn nổi danh trong nước, muốn mượn cơ hội này để xây dựng quan hệ tốt với họ, sau này đối với phát triển sinh ý của hắn cũng có lợi ích rất lớn.
Hai người Trương Dương và Đinh Triệu Dũng quay lại vào xe, nhìn ánh đèn đèn nê ông lóe ra từ Lệ Đô, Trương Dương thở dài nói: Tôi càng lúc càng không thích những nơi như thế này, ở đây giữa người và người luôn là hư tình giả ý.
Đinh Triệu Dũng nói: Tào Hiến Pháp chắc không phải là làm nghề gì nghiêm chỉnh, Lý lão đại đó rất sợ y!
Trương Dương nói: Cái đó không liên quan gì tới chúng ta.
Đinh Triệu Dũng cười nói: Tra Tấn Bắc và Chu Tông Vạn đều là nhân vật phong vân của thương giới, lần này thu hoạch của cậu không nhỏ, Chu Tông Vạn chủ động muốn tài trợ vận hội tỉnh lần này.
Trương Dương nói: Người này tạo cho tôi cảm giác không tệ lắm, coi như là một xí nghiệp gia thiết thực.
Đinh Triệu Dũng nói: Không biết vì sao tôi lại có cảm giác rất không tốt đối với Tào Hiến Pháp!
Trương Dương ngáp một cái rồi nói: Đi thôi, mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi còn phải họp nữa.
Đinh Triệu Dũng nhìn đồng hồ, đã là hai rưỡi sáng rồi, hắn vừa mới khởi động xe BMW thì di động của Trương Dương đổ chuông, Trương đại quan nhân bắt máy, là Lương Thành Long gọi tới, thằng ôn này hữu khí vô lực nói: Cứu mạng... Cứu mạng...
Trương Dương nói: Sao thế?
Lương Thành Long hữu khí vô lực nói: Sáu lần... Sáu lần... Tôi con mẹ nó sắp chết đến nơi rồi. Cậu con mẹ nó hại tôi... mau mau đưa cho tôi thuốc giải đi.
Trương Dương cố nén, hỏi rõ nơi Lương Thành Long đang ở, bảo Đinh Triệu Dũng lái xe tới đó.
Đinh Triệu Dũng trên đường cũng hỏi rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thuyết chút nữa thì ôm bụng cười nất.
Hai người vội vàng tới khách sạn Hán Phong ở ngoại ô phía tây thành phố Nam Võ, tới phòng 1818 của Lương Thành Long, ấn chuông cửa, một lát sau nhìn thấy Lương Thành Long ra mở cửa, thằng ôn này sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, giống như vừa bị bệnh nặng, nhìn thấy Trương Dương ở ngoài cửa, nước mắt thiếu chút nữa thì tuôn rơi, hai tay tóm lấy cánh tay Trương Dương, giống như nhìn thấy thân nhân: Cậu tới rồi!
Đinh Triệu Dũng nhìn thấy bộ dạng này của gã, khà một tiếng bật cười, gã tránh sang một bên, ôm bụng ngồi xuống đất.
Trương Dương cũng vui đến cực điểm, toét miệng cười nói: Sao lại thành thế này?
Lương Thành Long nói: Người anh em, tôi xin cậu, thuốc giải đâu, mau cho tôi thuốc giải, cô ấy bị tôi trói lại rồi... Bảy lần... tôi con mẹ nó chịu không nổi nữa rồi. Cứ tiếp tục như thế này, ngày mai chắc tôi biến thành xác ướp mất.
Trương Dương đưa một viên thuốc cho gã, chỉ vào phòng đối diện. Đinh Triệu Dũng che miệng mở cửa phòng đối diện, gã vừa ở dưới lầu thuê phòng xong.
Lương Thành Long như lấy được chí bảo quay người, rầm một tiếng đóng cửa phòng lại.
Trương Dương cười cười lắc đầu, quay vào phòng mà Đinh Triệu Dũng vừa thuê.
Hai người vừa vào phòng thì đồng thời bật cười, Đinh Triệu Dũng chỉ vào Trương Dương, cười đến nỗi chảy cả nước mắt: Cậu đó… quá khuyết đức, không sợ báo ứng à?
Trương Dương cười nói: Có phải tại tôi đâu, toàn là Lương Thành Long tự mình dính vào họa.
Đang nói chuyện thì Lương Thành Long gõ cửa, thằng ôn này sau khi cho Lâm Thanh Hồng uống thuốc giải, Lâm Thanh Hồng cuối cùng cũng tính là yên tĩnh, hiện tại đã nằm ngủ, Lương Thành Long hai chân mềm nhũn, vừa vào trong phòng thì rầm một tiếng quỳ xuống.
Trương Dương vội vàng đi tới đỡ gã: Người anh em, đừng như vậy, sự giúp đỡ của tôi cũng chưa đến mức để anh phải hành đại lễ như vậy đâu!
Lương Thành Long vẻ mặt đau khổ kêu lên: Trương Dương, tôi hận cậu, con mẹ nó có kiểu hại người như cậu à?
Trương đại quan nhân vẻ mặt vô tội nói: Anh bảo tôi giúp anh, tôi giúp anh rồi mà sao anh vẫn chưa vừa lòng à?
Lương Thành Long nằm xuống đất: Ôi, tôi gẫy mất cả lưng rồi.. Tôi lớn như vậy rồi mà chưa bao giờ thử... một đêm bẩy lần… con mẹ nó mệt đứt cả hơi...
Đinh Triệu Dũng vừa uống một ngụm trà, nghe thấy vậy lại phun ra.
Lương Thành Long nói: Các cậu đều là động vật máu lạnh, một chút lòng đồng tình cũng không có.
Trương Dương nói: Âm mưu của anh hiện tại đã thực hiện được rồi, phải cao hứng mà đúng chứ!
Đinh Triệu Dũng vẻ mặt xấu xa nói: Ôn lại mộng uyên ương, cảm giác không tồi phải không nào?
Lương Thành Long thở dài thở ngắn nói: Thể lực không đủ, so với chạy Marathon còn mệt hơn... Tôi phải ngủ một giấc đã, các anh sáng sớm mai gọi tôi nhé… tôi không được rồi... không được rồi...
Trương Dương nói: Anh không thể ngủ ở đây được! Anh nghĩ xem, nếu để Lâm Thanh Hồng biết chúng tôi ở đây, kiểu gì cũng cho rằng là chúng tôi thông đồng với anh hại cô ta, vả lại hai người tối qua cực khổ như vậy, ngày mai cô ta tỉnh dậy không thấy ai ở bên cạnh thì sao? ngàn vạn lần đừng để người khác thừa cơ chui vào.
Lương Thành Long nói: Chui vào cái gì? Tôi ngay cả mạng còn không còn đây này, đàn bà đúng là hổ mà, ăn người không nhả xương đầu! Lèm bèm thì lèm bèm, nhưng thằng ôn này vẫn lết thân thể mệt mỏi về phòng.
Lương Thành Long về chưa được bao lâu liền tiến vào mộng đẹp, ngày hôm sau khi tỉnh lại, mặt trời đã lên giữa đỉnh đầu, nhìn sang bên cạnh, Lâm Thanh Hồng chẳng biết đã đi đâu, ở trên tủ đầu giường đặt một tờ giấy, bên trên viết bốn chữ: Tiểu nhân ti bỉ!
Lương Thành Long nhìn tờ giấy đó, cười khổ nói: Tiểu nhân ti bỉ? Những năm này làm tiểu nhân cũng không dễ dàng gì.
/2583
|