Liêu Bác Sinh mời Trương Dương nhưng lên ô tô của y, sau khi lên xe, Liêu Bác Sinh đặc biệt gọi điện thoại cho thị trưởng thành phố Nam Tích Hạ Bá Đạt, y là cố ý ở Trương Dương gọi cú điện thoại này, mục đích chính là nhắc nhở Trương Dương, người trẻ tuổi làm việc đừng quá kiêu ngạo, Liêu Bác Sinh y ở Đông Giang, ở Bình Hải cũng có rất nhiều quan hệ.
Thị trưởng Thành phố Nam Tích Hạ Bá Đạt tuy rằng rất chú ý tới sự kiện ô nhiễm nước, nhưng y không hề hỏi đến, bí thư thị ủy Lý Trường Vũ đã giao chuyện này cho phó thị trưởng thường vụ Cung Kì Vĩ, từ sau khi Lý Trường Vũ lên đài chủ chính, giữa y và Cung Kì Vĩ đi lại càng lúc càng nhiều, Hạ Bá Đạt có một có loại cảm giác bị cô lập, trên thực tế Hạ Bá Đạt lần này sau khi sĩ đồ gặp thất bại, ít nhiều cũng có chút nản lòng thoái chí, biểu hiện trên công tác cũng không được chủ động, từ sâu trong lòng sinh ra tư tưởng tiêu cực.
Trước đây khi Hạ Bá Đạt công tác ở tỉnh cũng rất quen thuộc với Liêu Bác Sinh, quan hệ của hai người đã tới mức xưng huynh gọi đệ, Liêu Bác Sinh nói: Bá Đạt huynh, tôi gọi điện thoại cho anh là muốn nói với anh rằng, ống nước thải đã được hàn xong rồi, tối đa là thêm nửa tiếng nữa, chúng tôi có thể vấn đề nước bẩn, Bá Đạt huynh, phiền anh chuyển cáo tin tức này cho các lãnh đạo thành phố Nam Tích, tôi xin được trịnh trọng xin lỗi vì những gì mà sự kiện nước bẩn lần này mang đến cho Nam Tích.
Nghe nói nghe nói ống nước thải đã được hàn, cũng vô cùng vui mừng, y thở phào nói: Bác Sinh, lần này các anh thật sự là mang tới phiền phức không nhỏ cho chúng tôi.
Liêu Bác Sinh liên tục vâng dạ, y nhìn Trương Dương một cái: Hiện tại chủ nhiệm Trương của Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích các anh đang ngồi ở bên cạnh tôi, cùng tôi tới hiện trường sửa chữa. Chủ nhiệm Trương thật sự là rất lợi hại, tận hết sức lực bảo vệ lợi ích của Nam Tích, tôi thật hâm mộ vì các anh có một đồng chí tốt như vậy.
Hạ Bá Đạt là một con cáo già, lập tức nghe ra ẩn y trong lời nói của Liêu Bác Sinh, thật ra lúc trước biết Lý Trường Vũ phái Trương Dương tới Đông Giang giải quyết vấn đề ô nhiễm nước, Hạ Bá Đạt biết Lý Trường Vũ ngại Đông Giang là tỉnh lị, quan hệ các mặt không dễ xử lý, cho nên mới phái tên tiên phong Trương Dương này đi, nếu thuận lợi giải quyết được thì tốt, nếu như gặp phải khó dễ, chuyện này nhất định phải làm lớn lên, không khéo đến cuối cùng phải kinh động cả lãnh đạo tỉnh. Hạ Bá Đạt cho rằng Lý Trường Vũ trong chuyện này xử lý rất cáo già, y trốn tránh trách nhiệm, cũng đang bảo hộ bản thân y, có điều Hạ Bá Đạt đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, nếu mình ở trên vị trí của Lý Trường Vũ, cũng sẽ làm như vậy.
Đối với hạng mục vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang, Hạ Bá Đạt cũng biết rất rõ, lúc trước vì xây dựng vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang, Lương Thiên Chính không ít lần tới chỗ Cố Doãn Tri, vườn công nghiệp Đông Giang là một trang huy hoàng nhất trên lịch sử chấp chính của Lương Thiên Chính ở Đông Giang. Sự kiện ô nhiễm lần này ở ngoài mặt thì chỉ là vườn công nghiệp phát sinh một sự kiện ngẫu nhiên, nhưng thông qua chuyện này rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến lợi ích chính trị của rất nhiều người, người đứng mũi chịu sào tất nhiên là bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính. Hạ Bá Đạt nhìn thấy rất rõ, Liêu Bác Sinh vào lúc này gọi điện thoại cho mình là có thâm ý, y không muốn làm lớn sự kiện ô nhiễm lần này.
Hạ Bá Đạt cười nói: Tiểu Trương là một cán bộ trẻ tuổi rất có năng lực, chủ nhiệm Liêu, hy vọng hai người có thể hiệp đồng công tác, giải quyết sự kiện ô nhiễm lần này một cách viên mãn.
Liêu Bác Sinh nói: Thị trưởng Hạ, hy vọng sự kiện ngẫu nhiên xảy ra lần này sẽ không ảnh hưởng đến tình nghĩa huynh đệ giữa hai thành thị chúng ta!
Hạ Bá Đạt nói: Không đâu!
Liêu Bác Sinh gác điện thoại, cười cười giải thích với Trương Dương: Tôi và thị trưởng Hạ của các cậu là lão bằng hữu!
Trương đại quan nhân da cười thịt không cười hắc hắc một tiếng, thằng ôn này đương nhiên có thể nhìn ra Liêu Bác Sinh muốn thông qua Hạ Bá Đạt để tạo áp lực cho mình, hắn không trả lời, ánh mắt hướng ra bên ngoài.
Ô tô rất nhanh liền hiện trường sửa chữa,vừa xuống xe liền nghe thấy tiếng hoan hô của các công nhân, ống nước bẩn bị vỡ đã được hàn lại, Liêu Bác Sinh đi tới cạnh các công nhân, bắt tay chúc mừng người phụ trách của bọn họ.
Trương Dương lạnh lùng nhìn thằng cha này biểu diễn ở hiện trường, nghĩ thầm đám người này sao chẳng biết xấu hổ như vậy được nhỉ? Rõ ràng là phạm phải một sai lầm không thể nào bù đắp được, nhưng sao vẫn giống như là lập được một công lớn thế?
Liêu Bác Sinh lớn tiếng nói: Cám ơn các vị công nhân đã vất vả công tác, chính là dưới sự lãnh đạo anh minh của đảng ta, dưới sự hiệp đồng chiến đấu của mọi người, chúng ta mới trong thời gian ngắn tại như vậy hoàn thành công tác tu sửa ống nước, kịp thời cản nước bẩn chảy vào sông Thoan, tránh cho chất nước của sông Thoan tiến thêm một bước bị ô nhiễm, bảo hộ sinh thái sông Thoan, bảo hộ an toàn nước dùng của thành thị huynh đệ ở hạ du, các anh là anh hùng chân chính, các anh là dũng sĩ chân chính!
Hiện trường vang lên một tràng tiếng vỗ tay.
Trương đại quan nhân nghe thấy bài phát biểu của Liêu Bác Sinh ở hiện trường thiếu chút nữa thì nôn ra, con mẹ nó, đây con mẹ nó là người sao? Còn có sĩ diện không? Tránh nặng tìm nhẹ, không biết kiểm điểm sai lầm của mình, coi hành động bổ cứu thành hội biểu chương.
Liêu Bác Sinh còn muốn nói thêm gì nữa thì cục trưởng cục bảo vệ môi trường khu khai phá Lỗ Trung Trì vội vàng đi tới, ghé vào tai y nói khẽ: Chủ nhiệm Liêu, tình huống hình như không đúng lắm, chỗ vỡ của ống thải chắc không chỉ có một.
Liêu Bác Sinh nghe thấy câu này, lập tức biến sắc, lúc này y không cười nổi nữa rồi, nhìn nhìn về phía Trương Dương, Trương Dương cũng nghe thấy câu nói đó của Lỗ Trung Trì, nghĩ thầm, khen ngợi, khen ngợi cái con mẹ mày! Làm cả nửa ngày đều là không công, vấn đề rò rỉ nước bẩn vẫn chưa được giải quyết.
Lỗ Trung Trì đứng đó chờ ý kiến của Liêu Bác Sinh, Liêu Bác Sinh nói: Loại chuyện này còn phải xin chỉ thị của tôi ư? Mau tổ chức nhân viên kỹ thuật tìm kiếm những chỗ rò khác, mau chóng sửa chữa ống dẫn! Lỗ Trung Trì xoay người đi, Liêu Bác Sinh gọi gã lại, thấp giọng dặn dò: Tiến hành lặng lẽ, đừng cho đám người từ Nam Tích tới biết.
Sau khi Liêu Bác Sinh an bài xong chuyện này liền đi tới bên cạnh Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, tình huống đã được khống chế rồi, tôi thấy các cậu hay là về nghỉ ngơi đi.
Trương Dương trong lòng bốc lửa rồi, mày con mẹ nó lừa ai dấy? Bố mày đây có thính lực như thế nào chứ, đừng tưởng tao đứng xa như vậy là tao không nghe thấy gì. Trương Dương cũng không vạch trần, lạnh lùng nói: Nếu ống dẫn đã được sửa xong rồi thì chúng ta ra bờ sông xem xem có nước bẩn tiếp tục được thải ra nữa không?
Liêu Bác Sinh nói: Hiện tại đi cũng không nhìn thấy gì đâu trong ống thải toàn là nước bẩn còn sót lại, muốn làm sạch toàn bộ thì chắc cần phải ba tiếng nữa. Y nói cũng có chút đạo lý, có điều Trương Dương đã nghe rõ cuộc đối thoại giữa y và Lỗ Trung Trì, há có thể để y lừa.
Trương Dương nói: Chủ nhiệm Liêu, ông là Đảng viên phải không?
Liêu Bác Sinh bị câu hỏi đột ngột của hắn khiến cho ngớ ra, y có chút ngạc nhiên nhìn Trương Dương, hỏi: Đúng vậy, lão đảng viên.
Đảng viên đều chú ý thực sự cầu thị, sao tôi ở trên người ông không thấy được điều này?
Liêu Bác Sinh trợn mắt lên, thàng cha này vẫn giả ngu: Chủ nhiệm Trương, tôi không rõ cậu có ý gì?
Trương Dương nói: Không có ý gì cả! Tôi đại biểu thị chính phủ, thị ủy Nam Tích tới đây tìm hiểu sự kiện ô nhiễm, tôi có lý do được biết tình hình thực tế!
Liêu Bác Sinh nói: Chủ nhiệm Trương, tình hình thực tế cậu cũng nhìn thấy rồi mà, sau khi sự kiện ô nhiễm nước phát sinh, khu khai phá chúng tôi từ trên xuống dưới tất cả đều gắng sức giải quyết chuyện này, cố gắng để giảm thiểu tổn thất xuống thấp nhất, công nhân của chúng tôi từ sáng sớm đến bây giờ đã công tác đúng mười tiếng trong gió lạnh, có một số người thậm chí còn chưa được hột cơm nào vào bụng, chưa được uống giọt nước nào, cậu cho rằng chúng tôi thích làm loại chuyện này sao?
Trương Dương tức giận nói: Các vị quả thực đã áp dụng biện pháp bổ cứu, nhưng hiệu quả đâu?Cái tôi nhìn thấy vẫn là nước bẩn vẫn đang không ngừng chảy vào sông Thoan, ô nhiễm càng lúc càng nghiêm trọng, tạo thành phá hoại đối với hoàn cảnh càng lúc càng lớn, ông không cảm thấy đây là một loại phạm tội sao?
Liêu Bác Sinh nói: Nam Tích là người bị hại, chúng tôi quả thực nên chịu trách nhiệm về chuyện này, nhưng vào những lúc như thế này, điều chúng ta nên làm là đồng lòng hợp lực ứng đối với sự kiện ô nhiễm chứ không phải là chỉ trích lẫn nhau, không phải là nghĩ hết biện pháp để biến chuyện trở nên càng thêm ác liệt, phát tán những thứ bất lợi cho hình tượng của chính phủ ra ngoài xã hội. Liêu Bác Sinh quả nhiên rất không đơn giản, trong mấy câu nói đã biến bất lợi thành có lợi, giống như y phải chịu ủy khuất rất lớn, y và các công nhân ở hiện trường đều phải chịu ủy khuất rất lớn
Trương Dương nói: Các ông làm gì? Đừng cho rằng tôi không nghe thấy những lời vừa rồi của ông, ống thải vẫn còn có điểm bị rò, các ông sửa xong điểm này thì vẫn còn có những điểm khác, vấn đề nước bẩn chảy vào sông Thoan căn bản không được giải quyết, ông kéo dài cái gì? Đừng nói với tôi là ông không biết mình nên làm gì? Nhiều xí nghiệp như vậy của vườn công nghiệp quốc tế sau khi phát sinh ô nhiễm vẫn tiếp tục sản xuất, đây mới là căn nguyên sinh ra nước bẩn, ông phải lập tức hạ lệnh, bắt tất cả xí nghiệp đình công vô điều kiện.
Liêu Bác Sinh lúc này mới biết những lời vừa rồi của mình và Lỗ Trung Trì tất cả đều bị Trương Dương nghe thấy, trong nhất thời có chút thẹn quá hóa giận, y lớn tiếng nói: Đúng là vẫn còn điểm rò, nhưng các công nhân của chúng tôi đang không ngại khó ngại khổ kiểm tra, đang chuẩn bị tu sửa, cậu còn muốn gì nữa?
Trương Dương nói: Đừng có làm trò với tôi! Chỉ bằng vào các người, nếu có thể sửa được thì còn phải đợi tới hiện tại à? Bảo bọn họ sửa tiếp chỉ sợ là ống nước thải sửa xong thì sông Thoan cũng thành cống nước thối rồi. Trương đại quan nhân máu nóng xộc lên đầu, nào còn để ý tới cảm thụ của người khác.
Liêu Bác Sinh vẻ mặt giận dữ nói: Chủ nhiệm Trương, anh có thể không tín nhiệm tôi, anh có thể vũ nhục ban lãnh đạo khu khai phá chúng tôi, nhưng anh không thể vũ nhục các công nhân của chúng tôi, anh nhìn bọn họ đi, hiện tại có ai mà không thân thể mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì chiến đấu, bọn họ là vì cái gì? Chẳng phải là vì muốn chặn chỗ dò, đảm bảo nguồn nước của thành thị huynh đệ không bị ô nhiễm ư, sự vất vả của bọn họ anh không thể không thấy!
Trương Dương trào phúng nói: Nhiều người tới như vậy, gióng trống khua chiêng làm cái gì sửa chữa, cuối cùng một việc cũng chẳng xong, hiệu suất làm việc của Đông Giang các vị thật sự là khiến cho người ta bội phục!
Ở hiện trường sửa chữa, công nhân vẫn chưa đi xa, đều vây quanh nghe chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Liêu Bác Sinh và Trương Dương cãi nhau, ai cũng biết Liêu Bác Sinh, y là lãnh đạo cao nhất của khu khai phá, còn người nhận ra Trương Dương thì chẳng có ai, nhất là những công nhân này, căn bản không ai biết thằng nhóc bố láo này là ai, nghe thấy Trương Dương châm chọc khiêu khích, miệt thị bọn họ như vậy, mà Liêu Bác Sinh vì bảo vệ vinh dự của bọn họ mà ra sức nói lý với Trương Dương, đám người này tất cả đều bị cảm động, sự âm hiểm của Liêu Bác Sinh là ở đây, tài ăn nói của y rất khá, ở Đông Giang cũng giỏi diễn thuyết, giỏi kích động, những lời nói vừa rồi là y cố ý nói như vậy, y là đang cố ý khơi mào sự phản cảm của công nhân đối với Trương Dương, mục đích của y rất nhanh liền đạt được.
Mấy công nhân trẻ tuổi trong đám người đã không nhịn được, mở miệng mắng: Mày con mẹ nó là ai vậy? Cho rằng mình là khỏa thông, tới Đông Giang chúng ta giương oai à?
Không biết ai hô một tiếng: Tẩn hắn!
Sự chú ý của Trương đại quan nhân vừa rồi đúng là không tập trung lên người đám công nhân này, lửa giận của hắn là nhằm vào Liêu Bác Sinh, căn bản không lưu ý đến Liêu Bác Sinh trong bất tri bất giác đã dẫn phát mâu thuẫn giữa hắn và công nhân, khi Trương Dương ý thức được điểm này thì đã chậm rồi, mấy chục công nhân đã xông lên vây hắn vào giữa.
Còn con cáo già Liêu Bác Sinh đã lui sang một bên, lúc này vai mà y diễn đã thành người bàng quang, y tận tình khuyên bảo: Các công nhân, phải bình tĩnh, xung đột không giải quyết được vấn đề, nhất định phải bình tĩnh.
Ai còn bình tĩnh cho nổi, một thằng ôn con đã đấm về phía Trương Dương, những lời vừa rồi của Trương Dương thật sự là xuất phát từ vô tình, nhưng dù là vô tình làm thương hại tới người khác thì cũng vẫn là làm thương hại, những công nhân này khổ cực làm cả một ngày, nghe thấy thành tích lao động của bọn họ bị người ta gạt đi, hơn nữa thằng ôn này còn là một thanh niên tới từ Nam Tích, không đánh mày thì đánh ai? Có câu luật không xử được đông, huống chi sau lưng còn có chủ nhiệm khu khai phá.
Trương Dương giơ tay lên đỡ lấy một quyền đó, lớn tiếng nói: Bình tĩnh một chút!
Công nhân ở hiện trường có gần hai trăm người, tình tự một khi đã bị kích động thì anh bắt bọn họ bình tĩnh lại đâu có dễ dàng như vậy, Trương Dương đương nhiên là không sợ đám người này, bằng vào võ công của hắn, đừng nói là hai trăm người ở trước mặt, cho dù là hai ngàn người, hắn cũng vẫn có thể nguyên vẹn mà lui. Nhưng mấy phóng viên của nhật báo Đông Nam thì không có bản sự như hắn, đã không có bản sự như hắn song đám phóng viên đều có một tật xấu, nhìn thấy quần chúng sôi sục, đồng chí Lưu Hi Văn cảm thấy tin tức nóng lại tới rồi, vội vàng lấy mấy ảnh ra.
Không đợi gã chụp thì máy ảnh đã bị một công nhân giật lấy, một cước giẫm lên, đạp vỡ máy ảnh, Lưu Hi Văn hét lớn: Anh làm gì vậy... Chưa nói xong thì mắt đã trúng một quyền, trời đất quay cuồng ngồi bệt xuống đất.
Trương Dương nghe thấy Lưu Hi Văn hét thảm, nhất thời biết chuyện hôm nay không ổn, kinh nghiệm chính trị của hắn so với con cáo già Liêu Bác Sinh thì vẫn còn là quá nông cạn, lâm vào trong biển chiến tranh nhân dân rồi.
Loại hỗn chiến này chỉ cần bắt đầu, sẽ không dễ dàng kết thúc, các công nhân đã sớm đầy một bụng tức tìm được mục tiêu phát tiết, tất cả đều khởi xướng công kích hướng về phía Trương Dương.
Chủ nhiệm hội quản ủy Khu khai phá Liêu Bác Sinh cười lạnh, nghĩ thầm với chút đạo hạnh cỏn con của mày mà cũng muốn đấu với tao à, còn non và xanh lắm.
cái cười lạnh của Liêu Bác Sinh bị Trương Dương nhìn, Trương Dương thật sự là tức đến cực điểm, Liêu Bác Sinh là lão lưu manh trên chính trị, chơi thủ đoạn chính trị đã tới mức lô hỏa thuần thanh, thủ pháp kích động quần chúng đánh mình quá cao mình, Trương Dương không thể không thừa nhận mình trên quỷ kế thì còn kém y nhiều lắm, đối với loại người này Trương đại quan nhân chỉ có một phương pháp, đấu văn không được thì chúng ta đấu võ! Trương Dương nhấc chân đá bay một công nhân đang lao về phía mình: đừng đánh nữa! Tôi bảo anh đừng đánh nữa cơ mà! Khi nói cậu này, quyền cước cũng không nhàn rỗi, liên tiếp đánh ngã ba công nhân cản đường hắn.
Đám công nhân công kích Trương Dương cũng là bởi vì nhất thời không phục, nhưng sau khi thật sự giao thủ, phát hiện vũ lực của thằng ôn này cường đại đến mức biến thái, mấy thanh niên trai tráng căn bản chưa tới gần đã bị hắn đánh ngã, tuy rằng mọi người đều tức giận, nhưng không ai thật sự muốn dồn Trương Dương vào chỗ chết, nội bộ nhân dân mâu thuẫn, ba quyền hai cước phát tiết một chút, cho hắn một bài học là được rồi, nhưng khi thực sự đánh nhau mới phát hiện, đừng nói là giáo huấn người ta, ngay cả chéo áo của người ta cũng không tóm được. Khí thế cùng chung mối thù của các công nhân rất nhanh liền trùng xuống, khí thế không còn, lòng người cũng tan, lúc ban đầu còn có người dám cản Trương Dương, nhưng khi nhìn thấy thằng ôn này như mãnh hổ xuống núi, đi đến đâu là người ngã tơi bời đến đó, phóng mắt nhìn hai trăm công nhân mà không ngờ không có ai chịu nổi một đòn của hắn, chẳng còn ai dám xông lên nữa, người nào người nấy lui ra sau.
Phía Mạnh Tường của phân cục khu khai phá sợ to chuyện, ngay từ đầu đã triển khai hành động ngăn cản, nhưng nhân số của bọn họ không thể bằng được công nhân, hiệu quả mang lại rất mỏng manh, Mạnh Tường tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, gã đương nhiên hiểu rõ trận xung đột hôm nay là chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Liêu Bác Sinh dẫn tới, đang cảm thán gừng càng già càng cay thì nhìn thấy Trương đại quan nhân dùng khí thế vạn người không ai địch lại giết ra khỏi vòng vây, lao thẳng tới chỗ chủ nhiệm khu khai phá Liêu Bác Sinh.
Liêu Bác Sinh đối với vũ lực của Trương Dương vẫn còn thiếu hiểu biết cần thiết, y vốn cho rằng âm mưu đã thực hiện được rồi, vui mừng nhìn đám công nhân đang phẫn nộ tẩn cho thằng ôn kiêu ngạo này một trận, đợi lát nữa mình ra xin lỗi hắn, bắt một hai công nhân dẫn đầu đánh người ra xử lí, để Trương Dương chịu thiệt mà không nói được gì. Tính toán của Liêu Bác Sinh rất hay, y cho rằng bằng vào tu vi chính trị già dặn của mình, đối phó với loại nghé non trẻ tuổi khí thịnh trên quan trường này là rất dễ dàng. Lúc ban đầu thấy Trương Dương dũng mãnh không ai cản nổi, Liêu Bác Sinh còn chỉ ngạc nhiên tán thưởng, nhưng khi y phát hiện Trương Dương đang lao thẳng tới chỗ mình, đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác nguy hiểm bức gần, Trương Dương rõ ràng là bị y chọc giận rồi, một người vũ dũng như vậy, hơn nữa còn đang nổi nóng, chuyện gì cũng đều làm được.
Liêu Bác Sinh là người thích chơi tâm kế, y coi đấu đá bằng mưu là một loại giải trí, một loại hưởng thụ, y không thích bạo lực, cho rằng động tới võ lực là chuyện của bọn thô lỗ, người không có bản lĩnh mới động thủ, người cao minh chân chính là phải động não, nhưng hôm nay y phát hiện suy nghĩ của mình không chính xác.
Trương Dương có vũ lực gần như là biến thái, từ trong vòng vây của hơn hai trăm công nhân xung phong liều chết ra ngoài, quả thực mà nói, lúc ban đầu là xung phong liều chết thật, nhưng về sau đều là công nhân chủ động tách ra nhường đường.
Vì thế Liêu Bác Sinh không thể không trực diện với Trương Dương, nhìn thấy Trương Dương lao tới trước mặt mình, Liêu Bác Sinh còn không quên hét lên: Đừng đánh, bảo hộ chủ nhiệm Trương... Âm cuối cùng không khỏi có chút run run, bởi vì y cảm thấy sát khí phô thiên cái địa đang ép về phía mình, sát khí cường đại đến từ trên người Trương Dương.
Liêu Bác Sinh hoảng quá, đầu óc y vận chuyển cực kỳ nhanh, thế là vị chủ nhiệm khu khai phá xưa nay dùng sự già dặn để nổi danh làm ra một động tác khiến ai nấy đều cứng lưỡi, y không ngờ dũng cảm lao về phía Trương Dương.
Ở Trương đại quan nhân, tất cả đều nhìn thấy Trương đại quan nhân giơ bàn tay to như cái quạt của hắn lên, hung hăng tát cho Liêu Bác Sinh một cái. Hiện trường đột nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh tới mức ngay cả một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, Liêu Bác Sinh là ai chứ? Thư ký trưởng chính phủ Thành phố Đông Giang, chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Đông Giang, rất được bí thư thị ủy Lương Thiên Chính coi trọng, là chiến hữu thân mật của Lương Thiên Chính, Trương Dương anh là một cán bộ cấp ban nho nhỏ mà ở trước mặt nhiều người như vậy tát y, đây không chỉ là tát vào mặt Liêu Bác Sinh mà chẳng khác nào tát cả khu khai phá, cả thành phố Đông Giang.
Phân cục trưởng khu khai phá Mạnh Tường cũng không ngờ Trương Dương lại lớn gan như vậy, nhìn thấy hắn đánh chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá, liền lớn tiếng hét: Bảo vệ chủ nhiệm Liêu!
Mặt Liêu Bác Sinh sưng phồng lên, vốn y cũng không nghĩ rằng Trương Dương dám động thủ với mình, nhưng khi Trương Dương vọt tới trước mặt mình, y đột nhiên ý thức được, thằng ôn này là muốn gây bất lợi đối với mình, y xông lên không phải bởi vì hắn y không sợ, mà là y biết mình không tránh được, nếu không tránh được thì chẳng thà biểu hiện dũng cảm một chút, ta là đảng viên, đảng viên thì sợ ai chứ?
Liêu Bác Sinh nếu có thể đoán trước được Trương Dương sẽ dùng một cái bạt tai đầy tính vũ nhục để công kích mình, y bất kể là như thế nào cũng sẽ không lao lên, quay người lại thì sao chứ? Giơ mông ra cho người ta sút mấy cái còn dễ coi hơn là bị người ta tát nhiều. Liêu Bác Sinh bị một cái tát của Trương Dương đánh cho ngây ra, với sự cáo già của y, y cũng không biết nên đối mặt như thế nào, mất mặt, hôm nay mất mặt quá!
Trương Dương sau khi đánh Liêu Bác Sinh một bạt tai, trong lòng đã bớt giận đi nhiều, nhưng hắn cũng bắt đầu hối hận rồi, đấu trí không lại người ta, bất đắc dĩ mới phải dùng vũ lực, đánh xong thì rất là thống khoái, nhưng ảnh hưởng về sau khẳng định là rất phiền phức, một loạt hành động vừa rồi của Liêu Bác Sinh đã chọc giận mình, mình cuối cùng vẫn không nén được, động thủ với y, vốn là Trương Dương chiếm hết lý, nhưng một cái tát này sau khi đánh ra, tính chất của sự việc đã thay đổi.
Mạnh Tường cũng không biết nên xử lý chuyện này như thế nào, ở trước mặt mọi người đánh lãnh đạo, chuyện này khá phiền toái, có điều không tạo thành tội thương hại, vẫn chưa đến lượt cục của gã quản, chuyện này nên do Ủy ban kỷ luật phụ trách, Mạnh Tường chỉ dẫn người đi tới bảo vệ Liêu Bác Sinh, gã không dám để cho người vây Trương Dương, vũ lực của thằng ôn này mọi người đều nhìn thấy không phải, người thường có thể vây được.
Liêu Bác Sinh sau khi trúng một cái tát này, tức giận đến nỗi nửa ngày vẫn chưa nói được gì, chức quan của y lớn hơn Trương Dương, tuổi cũng lớn hơn hắn, nhưng trong đầu thằng ôn này căn bản không có khái niệm tôn ti, không ngờ ở trước mặt mọi người đánh mình một cái tát, Liêu Bác Sinh tay run run thò vào túi, động tác này rất giống động tác rút súng của cảnh sát Hongkong khi bắt cướp, nhưng chủ nhiệm Liêu không có súng, nếu thật sự là cho y một cây súng, không khéo lúc này y thực sự rút ra bắn chết Trương Dương rồi.
Di động đổ chuông, Liêu Bác Sinh giật bắn mình, cho nên những người khác đều rất bực bội nhìn vào bàn tay đang run run của chủ nhiệm, không biết y sẽ làm ra phản ứng như thế nào.
Liêu Bác Sinh rút điện thoại di động ra, nhìn nhìn số điện thoại, là bí thư thị ủy Lương Thiên Chính gọi, y cắn chặt môi, xoay người đi sang một bên.
Trương Dương cũng không tiếp tục truy sát, đối phó với Liêu Bác Sinh, một cái tát là đủ rồi.
Mạnh Tường không biết nên nói gì, nhìn Trương Dương rồi thở dài nói: Chủ nhiệm Trương, anh phải khống chế tình tự của mình!
Trương Dương không nói gì, xoay người nhìn ra sau, Lưu Hi Văn và đám phóng viên đồng hành mặt mũi bầm dập từ dưới đất bò dậy, mắt Lưu Hi Văn cũng rách, hai cái máy chụp ảnh trên người hai người đều trong lúc hỗn loạn bị người ta ném vỡ. Trong cuộc tranh đấu này, song phương đều không chiếm được tiện nghi, đều có tổn thất.
Khi Liêu Bác Sinh tiếp điện thoại, trong đầu vẫn còn hỗn loạn, y gọi một tiếng bí thư Lương rồi không nói gì nữa.
Lương Thiên Chính vẫn chưa biết Liêu Bác Sinh bị đánh, nhưng chuyện ống thải còn có những điểm rò khác thì y đã biết rồi, ngữ khí của Lương Thiên Chính rất trầm thấp, nghe ra được là tâm tình của y rất không tốt, tỉnh trưởng Tống Hoài Minh đã hạ tối hậu thư với y, bắt họ trước năm giờ phải giải quyết vấn đề ống thải, nếu không giải quyết được thì các xí nghiệp trong vườn công nghiệp quốc tế phải ngừng sản xuất vô điều kiện, Lương Thiên Chính vốn cho rằng tìm được điểm rò rồi, tình huống được báo về từ hiện trường khiến y rất lạc quan, nhưng không ngờ tới sau cùng lại vẫn có sự cố, hiện tại cách năm giờ chỉ còn không tới một tiếng, muốn trong thời gian ngắn tại như vậy tìm được các điểm rò khác, sau đó sửa chữa là chuyện không thể, Lương Thiên Chính nói khẽ: Bác Sinh, thông tri cho các xí nghiệp trong vườn công nghiệp quốc tế, trước năm giờ phải dừng thải nước bẩn. Điều này chẳng khác nào tuyên bố vườn công nghiệp quốc tế phải lập tức ngừng sản xuất.
Liêu Bác Sinh tuy rằng đã trúng một cái tát, nhưng lúc này trên cơ bản đã điều chỉnh lại, chuyện bị đánh để sau hẵng nói, chuyện trên công tác phải giải quyết trước. Liêu Bác Sinh nói: Bí thư Lương, nếu tất cả xí nghiệp trong vườn công nghiệp quốc tế đều phải ngừng sản xuất, tổn thất khó có thể ước đoán được!
Lương Thiên Chính nói: Tổn thất kinh tế có thể vãn hồi, nhưng có một số tổn thất một khi đã tạo thành thì vĩnh viễn cũng vô pháp vãn hồi. Những lời này của y nói không rõ ràng, nhưng Liêu Bác Sinh từ trong đó đã lĩnh hội được ý tứ của Lương Thiên Chính, tổn thất không thể vãn hồi này không chỉ là sự phá hoại đối với hoàn cảnh mà còn cả trên chính trị nữa, Lương Thiên Chính khẳng định đã cảm nhận được áp lực cực lớn, nếu bởi vì sự kiện này mà trên chính trị bị ở vào tình thế bị động, như vậy đối với những người như họ mà nói là được không bằng mất.
Liêu Bác Sinh buồn bã nói: Bí thư Lương, tôi lập tức sẽ đi thông tri, đợi sau khi đường ống thải được sửa xong triệt để mới khôi phục sản xuất bình thường của khu vườn công nghiệp quốc tế.
Lương Thiên Chính ừ một tiếng, y gác máy, mệt mỏi tựa vào ghế, sự kiện nước bẩn của vườn công nghiệp quốc tế khiến y trở nên cảnh giác, đối với cá nhân y mà nói, đang phải đối diện với một giai đoạn quan trọng nhất trong sĩ đồ, căn cứ vào tình huống trước mắt, phó tỉnh trưởng thường vụ Triệu Quý Đình bởi vì có liên quan tới sự kiện của Âu Dương Như Hạ mà rất có khả năng phải thoái vị. Lương Thiên Chính là nhân tuyển đương nhiên trên vị trí này. Trong nội bộ tỉnh Bình Hải, Tống Hoài Minh cũng một mực ủng hộ y, quan hệ của Lương Thiên Chính và phó thủ tướng quốc vụ viện Văn Quốc Quyền trước giờ rất thân mật, trong cuộc nói chuyện của hai người, Văn Quốc Quyền cũng để lộ một số tin tức về phương diện này. Có điều người mà Lương Thiên Chính lo lắng nhất chính là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, sau khi tới Kiều Chấn Lương sau khi tới, trong chính đàn Bình Hải càng lúc càng biểu hiện ra sự cường thế của y, gần đây chính đàn Bình Hải thay đổi thường xuyên, Kiều Chấn Lương đang lợi dụng cơ hội cơn bão chính trị Nam Tích để bắt đầu bầy binh dàn trận, sau đại hội đảng, ban lãnh đạo mới của Bình Hải sẽ hình thành, căn cứ vào tình thế trước mắt, ban để của Kiều Chấn Lương không nghi ngờ gì nữa sẽ nắm ưu thế áp đảo trên ghế thường ủy.
Tống Hoài Minh ở trước sự cường thế của Kiều Chấn Lương tựa hồ cũng không có quá nhiều sức hoàn thủ, một điểm rõ ràng nhất chính là Lưu Diễm Hồng, lão đồng học, hồng nhan tri kỷ của y, một người mà Tống Hoài Minh cực kỳ coi trọng cũng bị Lưu Chiêu của ban chống tham nhũng đảng của Trung kỉ ủy thay thế, không nắm được ghế bí thư Ủy ban kỷ luật thì như vậy bên trong thường ủy càng không thể có vị trí của cô ta. Điều này khiến liên minh giữa mình và Tống Hoài Minh càng trở nên đáng quý hơn, khi sự kiện ô nhiễm xảy ra, Lương Thiên Chính trước tiên nghĩ tới lợi ích của Đông Giang, y cho rằng mình và Tống Hoài Minh khác nhau ở chỗ, Tống Hoài Minh nhìn vấn đề từ góc độ của tỉnh Bình Hải, còn mình thì nghiêng về Đông Giang, y không muốn Đông Giang phải chịu tổn thất lớn trên kinh tế, vườn công nghiệp quốc tế là một tay Lương Thiên Chính xây dựng lên, ở trong lòng y nó đóng góp một vụ trí rất quan trọng, y coi nó như con trai của mình, cho nên sau khi xảy ra chuyện, điều đầu tiên mà y nghĩ đến là làm thế nào để bảo vệ nó. Khi chuyện biến thành càng lúc càng nghiêm trọng, Lương Thiên Chính bắt đầu cân nhắc chuyện này rất có thể sẽ gây ra ảnh hưởng chính trị cho mình, nếu y vẫn không áp dụng biện pháp quyết đoán, chỉ sợ sự kiện ô nhiễm này sẽ càng lúc càng lớn, tạo thành ảnh hưởng rất bất lợi cho sinh nhai chính trị của y.
Chính là dự kiến sẽ có khả năng dẫn tới nguy cơ chính trị cho nên Lương Thiên Chính mới nhịn đau đưa ra quyết định bắt xí nghiệp trong vườn công nghiệp quốc tế tạm thời ngừng sản xuất.
Nhưng cơn bão chính trị này lại chỉ vừa bắt đầu.
Thị trưởng Thành phố Nam Tích Hạ Bá Đạt tuy rằng rất chú ý tới sự kiện ô nhiễm nước, nhưng y không hề hỏi đến, bí thư thị ủy Lý Trường Vũ đã giao chuyện này cho phó thị trưởng thường vụ Cung Kì Vĩ, từ sau khi Lý Trường Vũ lên đài chủ chính, giữa y và Cung Kì Vĩ đi lại càng lúc càng nhiều, Hạ Bá Đạt có một có loại cảm giác bị cô lập, trên thực tế Hạ Bá Đạt lần này sau khi sĩ đồ gặp thất bại, ít nhiều cũng có chút nản lòng thoái chí, biểu hiện trên công tác cũng không được chủ động, từ sâu trong lòng sinh ra tư tưởng tiêu cực.
Trước đây khi Hạ Bá Đạt công tác ở tỉnh cũng rất quen thuộc với Liêu Bác Sinh, quan hệ của hai người đã tới mức xưng huynh gọi đệ, Liêu Bác Sinh nói: Bá Đạt huynh, tôi gọi điện thoại cho anh là muốn nói với anh rằng, ống nước thải đã được hàn xong rồi, tối đa là thêm nửa tiếng nữa, chúng tôi có thể vấn đề nước bẩn, Bá Đạt huynh, phiền anh chuyển cáo tin tức này cho các lãnh đạo thành phố Nam Tích, tôi xin được trịnh trọng xin lỗi vì những gì mà sự kiện nước bẩn lần này mang đến cho Nam Tích.
Nghe nói nghe nói ống nước thải đã được hàn, cũng vô cùng vui mừng, y thở phào nói: Bác Sinh, lần này các anh thật sự là mang tới phiền phức không nhỏ cho chúng tôi.
Liêu Bác Sinh liên tục vâng dạ, y nhìn Trương Dương một cái: Hiện tại chủ nhiệm Trương của Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích các anh đang ngồi ở bên cạnh tôi, cùng tôi tới hiện trường sửa chữa. Chủ nhiệm Trương thật sự là rất lợi hại, tận hết sức lực bảo vệ lợi ích của Nam Tích, tôi thật hâm mộ vì các anh có một đồng chí tốt như vậy.
Hạ Bá Đạt là một con cáo già, lập tức nghe ra ẩn y trong lời nói của Liêu Bác Sinh, thật ra lúc trước biết Lý Trường Vũ phái Trương Dương tới Đông Giang giải quyết vấn đề ô nhiễm nước, Hạ Bá Đạt biết Lý Trường Vũ ngại Đông Giang là tỉnh lị, quan hệ các mặt không dễ xử lý, cho nên mới phái tên tiên phong Trương Dương này đi, nếu thuận lợi giải quyết được thì tốt, nếu như gặp phải khó dễ, chuyện này nhất định phải làm lớn lên, không khéo đến cuối cùng phải kinh động cả lãnh đạo tỉnh. Hạ Bá Đạt cho rằng Lý Trường Vũ trong chuyện này xử lý rất cáo già, y trốn tránh trách nhiệm, cũng đang bảo hộ bản thân y, có điều Hạ Bá Đạt đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, nếu mình ở trên vị trí của Lý Trường Vũ, cũng sẽ làm như vậy.
Đối với hạng mục vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang, Hạ Bá Đạt cũng biết rất rõ, lúc trước vì xây dựng vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang, Lương Thiên Chính không ít lần tới chỗ Cố Doãn Tri, vườn công nghiệp Đông Giang là một trang huy hoàng nhất trên lịch sử chấp chính của Lương Thiên Chính ở Đông Giang. Sự kiện ô nhiễm lần này ở ngoài mặt thì chỉ là vườn công nghiệp phát sinh một sự kiện ngẫu nhiên, nhưng thông qua chuyện này rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến lợi ích chính trị của rất nhiều người, người đứng mũi chịu sào tất nhiên là bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính. Hạ Bá Đạt nhìn thấy rất rõ, Liêu Bác Sinh vào lúc này gọi điện thoại cho mình là có thâm ý, y không muốn làm lớn sự kiện ô nhiễm lần này.
Hạ Bá Đạt cười nói: Tiểu Trương là một cán bộ trẻ tuổi rất có năng lực, chủ nhiệm Liêu, hy vọng hai người có thể hiệp đồng công tác, giải quyết sự kiện ô nhiễm lần này một cách viên mãn.
Liêu Bác Sinh nói: Thị trưởng Hạ, hy vọng sự kiện ngẫu nhiên xảy ra lần này sẽ không ảnh hưởng đến tình nghĩa huynh đệ giữa hai thành thị chúng ta!
Hạ Bá Đạt nói: Không đâu!
Liêu Bác Sinh gác điện thoại, cười cười giải thích với Trương Dương: Tôi và thị trưởng Hạ của các cậu là lão bằng hữu!
Trương đại quan nhân da cười thịt không cười hắc hắc một tiếng, thằng ôn này đương nhiên có thể nhìn ra Liêu Bác Sinh muốn thông qua Hạ Bá Đạt để tạo áp lực cho mình, hắn không trả lời, ánh mắt hướng ra bên ngoài.
Ô tô rất nhanh liền hiện trường sửa chữa,vừa xuống xe liền nghe thấy tiếng hoan hô của các công nhân, ống nước bẩn bị vỡ đã được hàn lại, Liêu Bác Sinh đi tới cạnh các công nhân, bắt tay chúc mừng người phụ trách của bọn họ.
Trương Dương lạnh lùng nhìn thằng cha này biểu diễn ở hiện trường, nghĩ thầm đám người này sao chẳng biết xấu hổ như vậy được nhỉ? Rõ ràng là phạm phải một sai lầm không thể nào bù đắp được, nhưng sao vẫn giống như là lập được một công lớn thế?
Liêu Bác Sinh lớn tiếng nói: Cám ơn các vị công nhân đã vất vả công tác, chính là dưới sự lãnh đạo anh minh của đảng ta, dưới sự hiệp đồng chiến đấu của mọi người, chúng ta mới trong thời gian ngắn tại như vậy hoàn thành công tác tu sửa ống nước, kịp thời cản nước bẩn chảy vào sông Thoan, tránh cho chất nước của sông Thoan tiến thêm một bước bị ô nhiễm, bảo hộ sinh thái sông Thoan, bảo hộ an toàn nước dùng của thành thị huynh đệ ở hạ du, các anh là anh hùng chân chính, các anh là dũng sĩ chân chính!
Hiện trường vang lên một tràng tiếng vỗ tay.
Trương đại quan nhân nghe thấy bài phát biểu của Liêu Bác Sinh ở hiện trường thiếu chút nữa thì nôn ra, con mẹ nó, đây con mẹ nó là người sao? Còn có sĩ diện không? Tránh nặng tìm nhẹ, không biết kiểm điểm sai lầm của mình, coi hành động bổ cứu thành hội biểu chương.
Liêu Bác Sinh còn muốn nói thêm gì nữa thì cục trưởng cục bảo vệ môi trường khu khai phá Lỗ Trung Trì vội vàng đi tới, ghé vào tai y nói khẽ: Chủ nhiệm Liêu, tình huống hình như không đúng lắm, chỗ vỡ của ống thải chắc không chỉ có một.
Liêu Bác Sinh nghe thấy câu này, lập tức biến sắc, lúc này y không cười nổi nữa rồi, nhìn nhìn về phía Trương Dương, Trương Dương cũng nghe thấy câu nói đó của Lỗ Trung Trì, nghĩ thầm, khen ngợi, khen ngợi cái con mẹ mày! Làm cả nửa ngày đều là không công, vấn đề rò rỉ nước bẩn vẫn chưa được giải quyết.
Lỗ Trung Trì đứng đó chờ ý kiến của Liêu Bác Sinh, Liêu Bác Sinh nói: Loại chuyện này còn phải xin chỉ thị của tôi ư? Mau tổ chức nhân viên kỹ thuật tìm kiếm những chỗ rò khác, mau chóng sửa chữa ống dẫn! Lỗ Trung Trì xoay người đi, Liêu Bác Sinh gọi gã lại, thấp giọng dặn dò: Tiến hành lặng lẽ, đừng cho đám người từ Nam Tích tới biết.
Sau khi Liêu Bác Sinh an bài xong chuyện này liền đi tới bên cạnh Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, tình huống đã được khống chế rồi, tôi thấy các cậu hay là về nghỉ ngơi đi.
Trương Dương trong lòng bốc lửa rồi, mày con mẹ nó lừa ai dấy? Bố mày đây có thính lực như thế nào chứ, đừng tưởng tao đứng xa như vậy là tao không nghe thấy gì. Trương Dương cũng không vạch trần, lạnh lùng nói: Nếu ống dẫn đã được sửa xong rồi thì chúng ta ra bờ sông xem xem có nước bẩn tiếp tục được thải ra nữa không?
Liêu Bác Sinh nói: Hiện tại đi cũng không nhìn thấy gì đâu trong ống thải toàn là nước bẩn còn sót lại, muốn làm sạch toàn bộ thì chắc cần phải ba tiếng nữa. Y nói cũng có chút đạo lý, có điều Trương Dương đã nghe rõ cuộc đối thoại giữa y và Lỗ Trung Trì, há có thể để y lừa.
Trương Dương nói: Chủ nhiệm Liêu, ông là Đảng viên phải không?
Liêu Bác Sinh bị câu hỏi đột ngột của hắn khiến cho ngớ ra, y có chút ngạc nhiên nhìn Trương Dương, hỏi: Đúng vậy, lão đảng viên.
Đảng viên đều chú ý thực sự cầu thị, sao tôi ở trên người ông không thấy được điều này?
Liêu Bác Sinh trợn mắt lên, thàng cha này vẫn giả ngu: Chủ nhiệm Trương, tôi không rõ cậu có ý gì?
Trương Dương nói: Không có ý gì cả! Tôi đại biểu thị chính phủ, thị ủy Nam Tích tới đây tìm hiểu sự kiện ô nhiễm, tôi có lý do được biết tình hình thực tế!
Liêu Bác Sinh nói: Chủ nhiệm Trương, tình hình thực tế cậu cũng nhìn thấy rồi mà, sau khi sự kiện ô nhiễm nước phát sinh, khu khai phá chúng tôi từ trên xuống dưới tất cả đều gắng sức giải quyết chuyện này, cố gắng để giảm thiểu tổn thất xuống thấp nhất, công nhân của chúng tôi từ sáng sớm đến bây giờ đã công tác đúng mười tiếng trong gió lạnh, có một số người thậm chí còn chưa được hột cơm nào vào bụng, chưa được uống giọt nước nào, cậu cho rằng chúng tôi thích làm loại chuyện này sao?
Trương Dương tức giận nói: Các vị quả thực đã áp dụng biện pháp bổ cứu, nhưng hiệu quả đâu?Cái tôi nhìn thấy vẫn là nước bẩn vẫn đang không ngừng chảy vào sông Thoan, ô nhiễm càng lúc càng nghiêm trọng, tạo thành phá hoại đối với hoàn cảnh càng lúc càng lớn, ông không cảm thấy đây là một loại phạm tội sao?
Liêu Bác Sinh nói: Nam Tích là người bị hại, chúng tôi quả thực nên chịu trách nhiệm về chuyện này, nhưng vào những lúc như thế này, điều chúng ta nên làm là đồng lòng hợp lực ứng đối với sự kiện ô nhiễm chứ không phải là chỉ trích lẫn nhau, không phải là nghĩ hết biện pháp để biến chuyện trở nên càng thêm ác liệt, phát tán những thứ bất lợi cho hình tượng của chính phủ ra ngoài xã hội. Liêu Bác Sinh quả nhiên rất không đơn giản, trong mấy câu nói đã biến bất lợi thành có lợi, giống như y phải chịu ủy khuất rất lớn, y và các công nhân ở hiện trường đều phải chịu ủy khuất rất lớn
Trương Dương nói: Các ông làm gì? Đừng cho rằng tôi không nghe thấy những lời vừa rồi của ông, ống thải vẫn còn có điểm bị rò, các ông sửa xong điểm này thì vẫn còn có những điểm khác, vấn đề nước bẩn chảy vào sông Thoan căn bản không được giải quyết, ông kéo dài cái gì? Đừng nói với tôi là ông không biết mình nên làm gì? Nhiều xí nghiệp như vậy của vườn công nghiệp quốc tế sau khi phát sinh ô nhiễm vẫn tiếp tục sản xuất, đây mới là căn nguyên sinh ra nước bẩn, ông phải lập tức hạ lệnh, bắt tất cả xí nghiệp đình công vô điều kiện.
Liêu Bác Sinh lúc này mới biết những lời vừa rồi của mình và Lỗ Trung Trì tất cả đều bị Trương Dương nghe thấy, trong nhất thời có chút thẹn quá hóa giận, y lớn tiếng nói: Đúng là vẫn còn điểm rò, nhưng các công nhân của chúng tôi đang không ngại khó ngại khổ kiểm tra, đang chuẩn bị tu sửa, cậu còn muốn gì nữa?
Trương Dương nói: Đừng có làm trò với tôi! Chỉ bằng vào các người, nếu có thể sửa được thì còn phải đợi tới hiện tại à? Bảo bọn họ sửa tiếp chỉ sợ là ống nước thải sửa xong thì sông Thoan cũng thành cống nước thối rồi. Trương đại quan nhân máu nóng xộc lên đầu, nào còn để ý tới cảm thụ của người khác.
Liêu Bác Sinh vẻ mặt giận dữ nói: Chủ nhiệm Trương, anh có thể không tín nhiệm tôi, anh có thể vũ nhục ban lãnh đạo khu khai phá chúng tôi, nhưng anh không thể vũ nhục các công nhân của chúng tôi, anh nhìn bọn họ đi, hiện tại có ai mà không thân thể mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì chiến đấu, bọn họ là vì cái gì? Chẳng phải là vì muốn chặn chỗ dò, đảm bảo nguồn nước của thành thị huynh đệ không bị ô nhiễm ư, sự vất vả của bọn họ anh không thể không thấy!
Trương Dương trào phúng nói: Nhiều người tới như vậy, gióng trống khua chiêng làm cái gì sửa chữa, cuối cùng một việc cũng chẳng xong, hiệu suất làm việc của Đông Giang các vị thật sự là khiến cho người ta bội phục!
Ở hiện trường sửa chữa, công nhân vẫn chưa đi xa, đều vây quanh nghe chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Liêu Bác Sinh và Trương Dương cãi nhau, ai cũng biết Liêu Bác Sinh, y là lãnh đạo cao nhất của khu khai phá, còn người nhận ra Trương Dương thì chẳng có ai, nhất là những công nhân này, căn bản không ai biết thằng nhóc bố láo này là ai, nghe thấy Trương Dương châm chọc khiêu khích, miệt thị bọn họ như vậy, mà Liêu Bác Sinh vì bảo vệ vinh dự của bọn họ mà ra sức nói lý với Trương Dương, đám người này tất cả đều bị cảm động, sự âm hiểm của Liêu Bác Sinh là ở đây, tài ăn nói của y rất khá, ở Đông Giang cũng giỏi diễn thuyết, giỏi kích động, những lời nói vừa rồi là y cố ý nói như vậy, y là đang cố ý khơi mào sự phản cảm của công nhân đối với Trương Dương, mục đích của y rất nhanh liền đạt được.
Mấy công nhân trẻ tuổi trong đám người đã không nhịn được, mở miệng mắng: Mày con mẹ nó là ai vậy? Cho rằng mình là khỏa thông, tới Đông Giang chúng ta giương oai à?
Không biết ai hô một tiếng: Tẩn hắn!
Sự chú ý của Trương đại quan nhân vừa rồi đúng là không tập trung lên người đám công nhân này, lửa giận của hắn là nhằm vào Liêu Bác Sinh, căn bản không lưu ý đến Liêu Bác Sinh trong bất tri bất giác đã dẫn phát mâu thuẫn giữa hắn và công nhân, khi Trương Dương ý thức được điểm này thì đã chậm rồi, mấy chục công nhân đã xông lên vây hắn vào giữa.
Còn con cáo già Liêu Bác Sinh đã lui sang một bên, lúc này vai mà y diễn đã thành người bàng quang, y tận tình khuyên bảo: Các công nhân, phải bình tĩnh, xung đột không giải quyết được vấn đề, nhất định phải bình tĩnh.
Ai còn bình tĩnh cho nổi, một thằng ôn con đã đấm về phía Trương Dương, những lời vừa rồi của Trương Dương thật sự là xuất phát từ vô tình, nhưng dù là vô tình làm thương hại tới người khác thì cũng vẫn là làm thương hại, những công nhân này khổ cực làm cả một ngày, nghe thấy thành tích lao động của bọn họ bị người ta gạt đi, hơn nữa thằng ôn này còn là một thanh niên tới từ Nam Tích, không đánh mày thì đánh ai? Có câu luật không xử được đông, huống chi sau lưng còn có chủ nhiệm khu khai phá.
Trương Dương giơ tay lên đỡ lấy một quyền đó, lớn tiếng nói: Bình tĩnh một chút!
Công nhân ở hiện trường có gần hai trăm người, tình tự một khi đã bị kích động thì anh bắt bọn họ bình tĩnh lại đâu có dễ dàng như vậy, Trương Dương đương nhiên là không sợ đám người này, bằng vào võ công của hắn, đừng nói là hai trăm người ở trước mặt, cho dù là hai ngàn người, hắn cũng vẫn có thể nguyên vẹn mà lui. Nhưng mấy phóng viên của nhật báo Đông Nam thì không có bản sự như hắn, đã không có bản sự như hắn song đám phóng viên đều có một tật xấu, nhìn thấy quần chúng sôi sục, đồng chí Lưu Hi Văn cảm thấy tin tức nóng lại tới rồi, vội vàng lấy mấy ảnh ra.
Không đợi gã chụp thì máy ảnh đã bị một công nhân giật lấy, một cước giẫm lên, đạp vỡ máy ảnh, Lưu Hi Văn hét lớn: Anh làm gì vậy... Chưa nói xong thì mắt đã trúng một quyền, trời đất quay cuồng ngồi bệt xuống đất.
Trương Dương nghe thấy Lưu Hi Văn hét thảm, nhất thời biết chuyện hôm nay không ổn, kinh nghiệm chính trị của hắn so với con cáo già Liêu Bác Sinh thì vẫn còn là quá nông cạn, lâm vào trong biển chiến tranh nhân dân rồi.
Loại hỗn chiến này chỉ cần bắt đầu, sẽ không dễ dàng kết thúc, các công nhân đã sớm đầy một bụng tức tìm được mục tiêu phát tiết, tất cả đều khởi xướng công kích hướng về phía Trương Dương.
Chủ nhiệm hội quản ủy Khu khai phá Liêu Bác Sinh cười lạnh, nghĩ thầm với chút đạo hạnh cỏn con của mày mà cũng muốn đấu với tao à, còn non và xanh lắm.
cái cười lạnh của Liêu Bác Sinh bị Trương Dương nhìn, Trương Dương thật sự là tức đến cực điểm, Liêu Bác Sinh là lão lưu manh trên chính trị, chơi thủ đoạn chính trị đã tới mức lô hỏa thuần thanh, thủ pháp kích động quần chúng đánh mình quá cao mình, Trương Dương không thể không thừa nhận mình trên quỷ kế thì còn kém y nhiều lắm, đối với loại người này Trương đại quan nhân chỉ có một phương pháp, đấu văn không được thì chúng ta đấu võ! Trương Dương nhấc chân đá bay một công nhân đang lao về phía mình: đừng đánh nữa! Tôi bảo anh đừng đánh nữa cơ mà! Khi nói cậu này, quyền cước cũng không nhàn rỗi, liên tiếp đánh ngã ba công nhân cản đường hắn.
Đám công nhân công kích Trương Dương cũng là bởi vì nhất thời không phục, nhưng sau khi thật sự giao thủ, phát hiện vũ lực của thằng ôn này cường đại đến mức biến thái, mấy thanh niên trai tráng căn bản chưa tới gần đã bị hắn đánh ngã, tuy rằng mọi người đều tức giận, nhưng không ai thật sự muốn dồn Trương Dương vào chỗ chết, nội bộ nhân dân mâu thuẫn, ba quyền hai cước phát tiết một chút, cho hắn một bài học là được rồi, nhưng khi thực sự đánh nhau mới phát hiện, đừng nói là giáo huấn người ta, ngay cả chéo áo của người ta cũng không tóm được. Khí thế cùng chung mối thù của các công nhân rất nhanh liền trùng xuống, khí thế không còn, lòng người cũng tan, lúc ban đầu còn có người dám cản Trương Dương, nhưng khi nhìn thấy thằng ôn này như mãnh hổ xuống núi, đi đến đâu là người ngã tơi bời đến đó, phóng mắt nhìn hai trăm công nhân mà không ngờ không có ai chịu nổi một đòn của hắn, chẳng còn ai dám xông lên nữa, người nào người nấy lui ra sau.
Phía Mạnh Tường của phân cục khu khai phá sợ to chuyện, ngay từ đầu đã triển khai hành động ngăn cản, nhưng nhân số của bọn họ không thể bằng được công nhân, hiệu quả mang lại rất mỏng manh, Mạnh Tường tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, gã đương nhiên hiểu rõ trận xung đột hôm nay là chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Liêu Bác Sinh dẫn tới, đang cảm thán gừng càng già càng cay thì nhìn thấy Trương đại quan nhân dùng khí thế vạn người không ai địch lại giết ra khỏi vòng vây, lao thẳng tới chỗ chủ nhiệm khu khai phá Liêu Bác Sinh.
Liêu Bác Sinh đối với vũ lực của Trương Dương vẫn còn thiếu hiểu biết cần thiết, y vốn cho rằng âm mưu đã thực hiện được rồi, vui mừng nhìn đám công nhân đang phẫn nộ tẩn cho thằng ôn kiêu ngạo này một trận, đợi lát nữa mình ra xin lỗi hắn, bắt một hai công nhân dẫn đầu đánh người ra xử lí, để Trương Dương chịu thiệt mà không nói được gì. Tính toán của Liêu Bác Sinh rất hay, y cho rằng bằng vào tu vi chính trị già dặn của mình, đối phó với loại nghé non trẻ tuổi khí thịnh trên quan trường này là rất dễ dàng. Lúc ban đầu thấy Trương Dương dũng mãnh không ai cản nổi, Liêu Bác Sinh còn chỉ ngạc nhiên tán thưởng, nhưng khi y phát hiện Trương Dương đang lao thẳng tới chỗ mình, đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác nguy hiểm bức gần, Trương Dương rõ ràng là bị y chọc giận rồi, một người vũ dũng như vậy, hơn nữa còn đang nổi nóng, chuyện gì cũng đều làm được.
Liêu Bác Sinh là người thích chơi tâm kế, y coi đấu đá bằng mưu là một loại giải trí, một loại hưởng thụ, y không thích bạo lực, cho rằng động tới võ lực là chuyện của bọn thô lỗ, người không có bản lĩnh mới động thủ, người cao minh chân chính là phải động não, nhưng hôm nay y phát hiện suy nghĩ của mình không chính xác.
Trương Dương có vũ lực gần như là biến thái, từ trong vòng vây của hơn hai trăm công nhân xung phong liều chết ra ngoài, quả thực mà nói, lúc ban đầu là xung phong liều chết thật, nhưng về sau đều là công nhân chủ động tách ra nhường đường.
Vì thế Liêu Bác Sinh không thể không trực diện với Trương Dương, nhìn thấy Trương Dương lao tới trước mặt mình, Liêu Bác Sinh còn không quên hét lên: Đừng đánh, bảo hộ chủ nhiệm Trương... Âm cuối cùng không khỏi có chút run run, bởi vì y cảm thấy sát khí phô thiên cái địa đang ép về phía mình, sát khí cường đại đến từ trên người Trương Dương.
Liêu Bác Sinh hoảng quá, đầu óc y vận chuyển cực kỳ nhanh, thế là vị chủ nhiệm khu khai phá xưa nay dùng sự già dặn để nổi danh làm ra một động tác khiến ai nấy đều cứng lưỡi, y không ngờ dũng cảm lao về phía Trương Dương.
Ở Trương đại quan nhân, tất cả đều nhìn thấy Trương đại quan nhân giơ bàn tay to như cái quạt của hắn lên, hung hăng tát cho Liêu Bác Sinh một cái. Hiện trường đột nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh tới mức ngay cả một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, Liêu Bác Sinh là ai chứ? Thư ký trưởng chính phủ Thành phố Đông Giang, chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Đông Giang, rất được bí thư thị ủy Lương Thiên Chính coi trọng, là chiến hữu thân mật của Lương Thiên Chính, Trương Dương anh là một cán bộ cấp ban nho nhỏ mà ở trước mặt nhiều người như vậy tát y, đây không chỉ là tát vào mặt Liêu Bác Sinh mà chẳng khác nào tát cả khu khai phá, cả thành phố Đông Giang.
Phân cục trưởng khu khai phá Mạnh Tường cũng không ngờ Trương Dương lại lớn gan như vậy, nhìn thấy hắn đánh chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá, liền lớn tiếng hét: Bảo vệ chủ nhiệm Liêu!
Mặt Liêu Bác Sinh sưng phồng lên, vốn y cũng không nghĩ rằng Trương Dương dám động thủ với mình, nhưng khi Trương Dương vọt tới trước mặt mình, y đột nhiên ý thức được, thằng ôn này là muốn gây bất lợi đối với mình, y xông lên không phải bởi vì hắn y không sợ, mà là y biết mình không tránh được, nếu không tránh được thì chẳng thà biểu hiện dũng cảm một chút, ta là đảng viên, đảng viên thì sợ ai chứ?
Liêu Bác Sinh nếu có thể đoán trước được Trương Dương sẽ dùng một cái bạt tai đầy tính vũ nhục để công kích mình, y bất kể là như thế nào cũng sẽ không lao lên, quay người lại thì sao chứ? Giơ mông ra cho người ta sút mấy cái còn dễ coi hơn là bị người ta tát nhiều. Liêu Bác Sinh bị một cái tát của Trương Dương đánh cho ngây ra, với sự cáo già của y, y cũng không biết nên đối mặt như thế nào, mất mặt, hôm nay mất mặt quá!
Trương Dương sau khi đánh Liêu Bác Sinh một bạt tai, trong lòng đã bớt giận đi nhiều, nhưng hắn cũng bắt đầu hối hận rồi, đấu trí không lại người ta, bất đắc dĩ mới phải dùng vũ lực, đánh xong thì rất là thống khoái, nhưng ảnh hưởng về sau khẳng định là rất phiền phức, một loạt hành động vừa rồi của Liêu Bác Sinh đã chọc giận mình, mình cuối cùng vẫn không nén được, động thủ với y, vốn là Trương Dương chiếm hết lý, nhưng một cái tát này sau khi đánh ra, tính chất của sự việc đã thay đổi.
Mạnh Tường cũng không biết nên xử lý chuyện này như thế nào, ở trước mặt mọi người đánh lãnh đạo, chuyện này khá phiền toái, có điều không tạo thành tội thương hại, vẫn chưa đến lượt cục của gã quản, chuyện này nên do Ủy ban kỷ luật phụ trách, Mạnh Tường chỉ dẫn người đi tới bảo vệ Liêu Bác Sinh, gã không dám để cho người vây Trương Dương, vũ lực của thằng ôn này mọi người đều nhìn thấy không phải, người thường có thể vây được.
Liêu Bác Sinh sau khi trúng một cái tát này, tức giận đến nỗi nửa ngày vẫn chưa nói được gì, chức quan của y lớn hơn Trương Dương, tuổi cũng lớn hơn hắn, nhưng trong đầu thằng ôn này căn bản không có khái niệm tôn ti, không ngờ ở trước mặt mọi người đánh mình một cái tát, Liêu Bác Sinh tay run run thò vào túi, động tác này rất giống động tác rút súng của cảnh sát Hongkong khi bắt cướp, nhưng chủ nhiệm Liêu không có súng, nếu thật sự là cho y một cây súng, không khéo lúc này y thực sự rút ra bắn chết Trương Dương rồi.
Di động đổ chuông, Liêu Bác Sinh giật bắn mình, cho nên những người khác đều rất bực bội nhìn vào bàn tay đang run run của chủ nhiệm, không biết y sẽ làm ra phản ứng như thế nào.
Liêu Bác Sinh rút điện thoại di động ra, nhìn nhìn số điện thoại, là bí thư thị ủy Lương Thiên Chính gọi, y cắn chặt môi, xoay người đi sang một bên.
Trương Dương cũng không tiếp tục truy sát, đối phó với Liêu Bác Sinh, một cái tát là đủ rồi.
Mạnh Tường không biết nên nói gì, nhìn Trương Dương rồi thở dài nói: Chủ nhiệm Trương, anh phải khống chế tình tự của mình!
Trương Dương không nói gì, xoay người nhìn ra sau, Lưu Hi Văn và đám phóng viên đồng hành mặt mũi bầm dập từ dưới đất bò dậy, mắt Lưu Hi Văn cũng rách, hai cái máy chụp ảnh trên người hai người đều trong lúc hỗn loạn bị người ta ném vỡ. Trong cuộc tranh đấu này, song phương đều không chiếm được tiện nghi, đều có tổn thất.
Khi Liêu Bác Sinh tiếp điện thoại, trong đầu vẫn còn hỗn loạn, y gọi một tiếng bí thư Lương rồi không nói gì nữa.
Lương Thiên Chính vẫn chưa biết Liêu Bác Sinh bị đánh, nhưng chuyện ống thải còn có những điểm rò khác thì y đã biết rồi, ngữ khí của Lương Thiên Chính rất trầm thấp, nghe ra được là tâm tình của y rất không tốt, tỉnh trưởng Tống Hoài Minh đã hạ tối hậu thư với y, bắt họ trước năm giờ phải giải quyết vấn đề ống thải, nếu không giải quyết được thì các xí nghiệp trong vườn công nghiệp quốc tế phải ngừng sản xuất vô điều kiện, Lương Thiên Chính vốn cho rằng tìm được điểm rò rồi, tình huống được báo về từ hiện trường khiến y rất lạc quan, nhưng không ngờ tới sau cùng lại vẫn có sự cố, hiện tại cách năm giờ chỉ còn không tới một tiếng, muốn trong thời gian ngắn tại như vậy tìm được các điểm rò khác, sau đó sửa chữa là chuyện không thể, Lương Thiên Chính nói khẽ: Bác Sinh, thông tri cho các xí nghiệp trong vườn công nghiệp quốc tế, trước năm giờ phải dừng thải nước bẩn. Điều này chẳng khác nào tuyên bố vườn công nghiệp quốc tế phải lập tức ngừng sản xuất.
Liêu Bác Sinh tuy rằng đã trúng một cái tát, nhưng lúc này trên cơ bản đã điều chỉnh lại, chuyện bị đánh để sau hẵng nói, chuyện trên công tác phải giải quyết trước. Liêu Bác Sinh nói: Bí thư Lương, nếu tất cả xí nghiệp trong vườn công nghiệp quốc tế đều phải ngừng sản xuất, tổn thất khó có thể ước đoán được!
Lương Thiên Chính nói: Tổn thất kinh tế có thể vãn hồi, nhưng có một số tổn thất một khi đã tạo thành thì vĩnh viễn cũng vô pháp vãn hồi. Những lời này của y nói không rõ ràng, nhưng Liêu Bác Sinh từ trong đó đã lĩnh hội được ý tứ của Lương Thiên Chính, tổn thất không thể vãn hồi này không chỉ là sự phá hoại đối với hoàn cảnh mà còn cả trên chính trị nữa, Lương Thiên Chính khẳng định đã cảm nhận được áp lực cực lớn, nếu bởi vì sự kiện này mà trên chính trị bị ở vào tình thế bị động, như vậy đối với những người như họ mà nói là được không bằng mất.
Liêu Bác Sinh buồn bã nói: Bí thư Lương, tôi lập tức sẽ đi thông tri, đợi sau khi đường ống thải được sửa xong triệt để mới khôi phục sản xuất bình thường của khu vườn công nghiệp quốc tế.
Lương Thiên Chính ừ một tiếng, y gác máy, mệt mỏi tựa vào ghế, sự kiện nước bẩn của vườn công nghiệp quốc tế khiến y trở nên cảnh giác, đối với cá nhân y mà nói, đang phải đối diện với một giai đoạn quan trọng nhất trong sĩ đồ, căn cứ vào tình huống trước mắt, phó tỉnh trưởng thường vụ Triệu Quý Đình bởi vì có liên quan tới sự kiện của Âu Dương Như Hạ mà rất có khả năng phải thoái vị. Lương Thiên Chính là nhân tuyển đương nhiên trên vị trí này. Trong nội bộ tỉnh Bình Hải, Tống Hoài Minh cũng một mực ủng hộ y, quan hệ của Lương Thiên Chính và phó thủ tướng quốc vụ viện Văn Quốc Quyền trước giờ rất thân mật, trong cuộc nói chuyện của hai người, Văn Quốc Quyền cũng để lộ một số tin tức về phương diện này. Có điều người mà Lương Thiên Chính lo lắng nhất chính là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, sau khi tới Kiều Chấn Lương sau khi tới, trong chính đàn Bình Hải càng lúc càng biểu hiện ra sự cường thế của y, gần đây chính đàn Bình Hải thay đổi thường xuyên, Kiều Chấn Lương đang lợi dụng cơ hội cơn bão chính trị Nam Tích để bắt đầu bầy binh dàn trận, sau đại hội đảng, ban lãnh đạo mới của Bình Hải sẽ hình thành, căn cứ vào tình thế trước mắt, ban để của Kiều Chấn Lương không nghi ngờ gì nữa sẽ nắm ưu thế áp đảo trên ghế thường ủy.
Tống Hoài Minh ở trước sự cường thế của Kiều Chấn Lương tựa hồ cũng không có quá nhiều sức hoàn thủ, một điểm rõ ràng nhất chính là Lưu Diễm Hồng, lão đồng học, hồng nhan tri kỷ của y, một người mà Tống Hoài Minh cực kỳ coi trọng cũng bị Lưu Chiêu của ban chống tham nhũng đảng của Trung kỉ ủy thay thế, không nắm được ghế bí thư Ủy ban kỷ luật thì như vậy bên trong thường ủy càng không thể có vị trí của cô ta. Điều này khiến liên minh giữa mình và Tống Hoài Minh càng trở nên đáng quý hơn, khi sự kiện ô nhiễm xảy ra, Lương Thiên Chính trước tiên nghĩ tới lợi ích của Đông Giang, y cho rằng mình và Tống Hoài Minh khác nhau ở chỗ, Tống Hoài Minh nhìn vấn đề từ góc độ của tỉnh Bình Hải, còn mình thì nghiêng về Đông Giang, y không muốn Đông Giang phải chịu tổn thất lớn trên kinh tế, vườn công nghiệp quốc tế là một tay Lương Thiên Chính xây dựng lên, ở trong lòng y nó đóng góp một vụ trí rất quan trọng, y coi nó như con trai của mình, cho nên sau khi xảy ra chuyện, điều đầu tiên mà y nghĩ đến là làm thế nào để bảo vệ nó. Khi chuyện biến thành càng lúc càng nghiêm trọng, Lương Thiên Chính bắt đầu cân nhắc chuyện này rất có thể sẽ gây ra ảnh hưởng chính trị cho mình, nếu y vẫn không áp dụng biện pháp quyết đoán, chỉ sợ sự kiện ô nhiễm này sẽ càng lúc càng lớn, tạo thành ảnh hưởng rất bất lợi cho sinh nhai chính trị của y.
Chính là dự kiến sẽ có khả năng dẫn tới nguy cơ chính trị cho nên Lương Thiên Chính mới nhịn đau đưa ra quyết định bắt xí nghiệp trong vườn công nghiệp quốc tế tạm thời ngừng sản xuất.
Nhưng cơn bão chính trị này lại chỉ vừa bắt đầu.
/2583
|