Trương Dương há to mồm ra, Khâu Phượng Tiên hiển nhiên thành thục hơn so với Tra Vi, Cố Dưỡng Dưỡng, Trương Dương luôn cảm thấy cô ấy có ý ngoài lời nói, tựa hồ đang nhắc nhở mình cái gì, hắn cười gật đầu nói: Khâu tiểu thư nói không sai, vĩnh viễn bất bại là không có khả năng, nhưng mà tôi nghe nói có một người tiếp cận bất bại, tôi hẳn là đánh không lại hắn.
Mọi người đều vểnh lổ tai lên nghe, trên đời này còn có người lợi hại hơn Trương Dương? Bọn họ không tin.
Trương Dương cười tủm tỉm nói: Đông Phương Bất Bại, nhưng mà hắn không phải là một người đàn ông hoàn chỉnh. Một câu nói làm cho các cô gái ở đây mắc cở đỏ bừng mặt.
Tra Vi cười mắng: Từ đầu đến cuối anh đều không có nghiêm chỉnh.
Trương Dương đang muốn vui đùa hai câu, điện thoại của hắn vang, hắn cầm lấy điện thoại, cười nói: Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại. Hắn đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Khâu Phượng Tiên cười nói: Các người đoán xem, điện thoại này là ai gọi tới?
Tra Vi hừ một tiếng nói: Thần bí như thế, lén lút, không cần đoán khẳng định là một cô gái.
Cố Dưỡng Dưỡng theo gật đầu, Giang Quang Á cười nói: Tôi cũng tán thành.
Thật ra ai ai cũng đều đoán sai, người gọi điện thoại tới cho Trương Dương chính là Hình Triêu Huy, Hình Triêu Huy hẹn Trương Dương một giờ sau gặp tại Tử Cấm thành.
Trương Dương suy đoán Hình Triêu Huy tìm mình là vì chuyện hắn bị quân đội giam, thật ra hắn cũng rất muốn biết đến cùng, nên đáp ứng không hề nghĩ ngợi.
Số lần Trương Dương đến kinh thành tuy rằng không ít, thế nhưng đến Tử Cấm thành chỉ là lần thứ hai, ngẫm lại lần trước vẫn là cùng Cố Giai Đồng đến đây, chính là trận mưa to đột ngột tại Tử Cấm thành đã hoàn toàn châm lên lửa tình trong lòng bọn họ, Trương Dương mua vé vào cửa đi vào Tử Cấm thành, đi tới ngọ môn, trên bầu trời nổi mưa nhỏ, cái này và lần trước đến đây sao mà tương tự, chỉ là cảnh vật như trước, người xưa bên cạnh lại không có tung tích, nhớ tới Cố Giai Đồng, nội tâm của Trương Dương lại dường như sũng ướt nước mưa, nặng nề vô cùng.
Hình Triêu Huy hẹn hắn tại Cửu Long bích, hiện tại Trương Dương có biểu hiện là đã bị khai trừ khỏi quốc an, giữa hắn và Hình Triêu Huy vẫn duy trì một tuyến liên hệ, ngoại trừ lão Hình, không ai biết hắn vẫn là một phần tử của quốc an. Trương Dương đi tới Cửu Long bích, mưa bắt đầu lớn hơn một chút, du khách đều chạy đến hành lang trú mưa, chẳng ai còn hăng hái tiếp tục du lãm trong mưa.
Hình Triêu Huy nhàn nhã đi chơi tự đắc đứng trước Cửu Long bích, Trương Dương đi qua, sóng vai đứng thẳng cùng hắn, Hình Triêu Huy liếc liếc mắt hướng hắn, Trương Dương vẫn mặc quân phục, quần áo đã bị nước mưa làm ướt một chút.
Ánh mắt hai người nhìn nhau một chút, ngầm hiểu đi về đoạn hành lang không người, Hình Triêu Huy nói: Lá gan của cậu cũng không nhỏ!
Trương Dương thản nhiên cười nói: Tin tức rất linh thông!
Hình Triêu Huy nói: Quân đội bị mất một ít tư liệu quân sự tuyệt mật, mà tất cả đều là vì tại cậu xông vào căn cứ quân đội, thu hút lực chú ý của bọn họ.
Trương Dương nói: Tôi bị người ta lừa!
Hình Triêu Huy nói: Ai có thù với cậu lớn như vậy, cần phải lập cái bẫy như vậy để hại cậu?”
Trương Dương nói: Anh hỏi tôi, tôi đi hỏi ai?
Hình Triêu Huy thở dài nói: Lẽ nào cậu không có phát hiện bất luận điểm đáng ngờ gì sao?
Trương Dương nói: Có phải là Vương Quân Dao?
Hình Triêu Huy lắc đầu nói: Khả năng của bà ta không tính là lớn.
Trương Dương nói: Tôi đắc tội với Tần gia, là tôi cướp Tần Hoan từ tay của bọn họ.
Hình Triêu Huy đối với chuyện này rất rõ ràng, lúc trước chính là hắn đã trợ giúp Trương Dương đem Tần Manh Manh từ khốn cảnh giải cứu ra, bởi vì chuyện tình của mẹ con Tần Manh Manh, Tần gia và Trương Dương kết thành hận thù, Hình Triêu Huy lại lắc đầu nói: Không có khả năng, Tần gia cho dù có hận cậu, cũng sẽ không lợi dụng cơ mật quân sự làm tiền đặt cược, bọn họ là quân nhân, có nguyên tắc của mình.
Trương Dương nói: Nếu mà có nguyên tắc, lúc trước bọn họ sẽ không sẽ lợi dụng chuyện sân bay để gây khó dễ, khiến cho tôi phải xa xứ.
Hình Triêu Huy cười ha ha một tiếng: Vô luận thế nào, vận khí của cậu cũng rất tốt, có Kiều lão bảo vệ cậu, cho dù là Tần Hồng Giang cũng không dám động vào cậu.
Trương Dương nói: Uất ức, tôi cảm thấy rất uất ức, người đâm lén tôi, rất hiểu những chuyện của tôi, thậm chí rất rõ ràng chuyện của Cố Dưỡng Dưỡng.
Hình Triêu Huy nói: Cái này không phải có phạm vi?
Trương Dương nói: Phạm vi cũng quá ít.
Hình Triêu Huy nói: Tôi nói cho cậu một việc, cơ mật quân sự mất trộm lần này của có quan hệ dến eo biển.
Trương Dương nói: Anh nói có thể là gián điệp Đài Loan?
Hình Triêu Huy cười cười nói: Tôi chưa từng nói cái gì, hiện nay một chút chứng cứ tôi cũng không có. Cậu đấy, sau này tốt nhất là nên cẩn thậ, không nên gặp phải chuyện thì liền vội vã đi.
Trương Dương nói: Chuyện đã xảy ra, hiện tại hối hận cũng đã muộn.
Hình Triêu Huy nói: Không muộn, cũng may cậu không có việc gì.
Mưa nhỏ đi rất nhiều, xa xa có một đám thanh niên bước chậm trong mưa mà đến, ánh mắt của một cô gái tóc ngắn bên trong đang dừng hình ảnh trên người Trương Dương, cô ấy có chút khó tin trừng to mắt nhìn, một lát sau nhi mới dám xác định là Trương Dương, vui vẻ nói: Thị trưởng Trương!
Trương đại quan nhân bị người gọi là thị trưởng có chút xa lạ, ý niệm đầu tiên trong đầu của hắn là gặp phải đồng hương Phong Trạch, cẩn thận nghĩ lại thì thấy âm thanh có chút quen tai, xoay người nhìn lại, đã thấy một nữ sinh quần áo mộc mạc đang đứng tại cách đó không xa nhìn hắn, Trương Dương lúc này mới nhận ra nữ sinh này là Phùng Lộ, con gái của thầy giáo Phùng Thiên Du của Phong Trạch Nhất Trung, cũng là trạng nguyên trong ký thi đại học tại Phong Trạch. Trương Dương biết cô ấy đang học tại trường y, hắn còn đáp ứng có cơ hội đến kinh thành sẽ đi trường học thăm cô ấy, nhưng mà Trương Dương thật sự quá bận, đã sớm quên chuyện này, không ngờ ngày hôm nay tại Tử Cấm thành tự nhiên gặp gở cô ấy.
Trương Dương cười nói: Phùng Lộ, là em sao!
Hình Triêu Huy thấy Trương Dương gặp người quen, hắn rất cẩn thận, thấp giọng nói: Lưu ý Tra Tấn Bắc. Nói xong hắn đứng dậy rời đi. Trương Dương nao nao, chẳng biết vì sao Hình Triêu Huy lại hoài nghi Tra Tấn Bắc, trước đó hắn đã từng kêu mình điều tra trợ thủ Lưu Khánh Vinh bên người Tra Tấn Bắc, xem ra quốc an hoài nghi nhóm người Tra Tấn Bắc cũng đã có một khoảng thời gian tương đương. Nhưng mà lâu như vậy rồi, bọn họ cũng không có áp dụng hành động thêm một bước nào đối với Tra Tấn Bắc, chứng minh bọn họ không có nắm giữ bằng chứng xác thực.
Phùng Lộ bước nhanh đi tới trước mặt Trương Dương, tuy rằng đã lên đại học, nhưng Phùng Lộ vẫn còn dáng dấp ngây ngô, nếu như nói có chổ không giống, chính là bím tóc dài đã biến thành tóc ngắn, cô ấy ngày hôm nay là cùng bạn học đến Tử Cấm thành du lãm, lúc đầu thấy Trương Dương thời gian cô ấy không dám kêu, bởi vì Trương Dương mặc quân phục trên người, tại trong ấn tượng của cô bé thì Trương Dương cũng không phải là quân nhân.
Mọi người đều vểnh lổ tai lên nghe, trên đời này còn có người lợi hại hơn Trương Dương? Bọn họ không tin.
Trương Dương cười tủm tỉm nói: Đông Phương Bất Bại, nhưng mà hắn không phải là một người đàn ông hoàn chỉnh. Một câu nói làm cho các cô gái ở đây mắc cở đỏ bừng mặt.
Tra Vi cười mắng: Từ đầu đến cuối anh đều không có nghiêm chỉnh.
Trương Dương đang muốn vui đùa hai câu, điện thoại của hắn vang, hắn cầm lấy điện thoại, cười nói: Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại. Hắn đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Khâu Phượng Tiên cười nói: Các người đoán xem, điện thoại này là ai gọi tới?
Tra Vi hừ một tiếng nói: Thần bí như thế, lén lút, không cần đoán khẳng định là một cô gái.
Cố Dưỡng Dưỡng theo gật đầu, Giang Quang Á cười nói: Tôi cũng tán thành.
Thật ra ai ai cũng đều đoán sai, người gọi điện thoại tới cho Trương Dương chính là Hình Triêu Huy, Hình Triêu Huy hẹn Trương Dương một giờ sau gặp tại Tử Cấm thành.
Trương Dương suy đoán Hình Triêu Huy tìm mình là vì chuyện hắn bị quân đội giam, thật ra hắn cũng rất muốn biết đến cùng, nên đáp ứng không hề nghĩ ngợi.
Số lần Trương Dương đến kinh thành tuy rằng không ít, thế nhưng đến Tử Cấm thành chỉ là lần thứ hai, ngẫm lại lần trước vẫn là cùng Cố Giai Đồng đến đây, chính là trận mưa to đột ngột tại Tử Cấm thành đã hoàn toàn châm lên lửa tình trong lòng bọn họ, Trương Dương mua vé vào cửa đi vào Tử Cấm thành, đi tới ngọ môn, trên bầu trời nổi mưa nhỏ, cái này và lần trước đến đây sao mà tương tự, chỉ là cảnh vật như trước, người xưa bên cạnh lại không có tung tích, nhớ tới Cố Giai Đồng, nội tâm của Trương Dương lại dường như sũng ướt nước mưa, nặng nề vô cùng.
Hình Triêu Huy hẹn hắn tại Cửu Long bích, hiện tại Trương Dương có biểu hiện là đã bị khai trừ khỏi quốc an, giữa hắn và Hình Triêu Huy vẫn duy trì một tuyến liên hệ, ngoại trừ lão Hình, không ai biết hắn vẫn là một phần tử của quốc an. Trương Dương đi tới Cửu Long bích, mưa bắt đầu lớn hơn một chút, du khách đều chạy đến hành lang trú mưa, chẳng ai còn hăng hái tiếp tục du lãm trong mưa.
Hình Triêu Huy nhàn nhã đi chơi tự đắc đứng trước Cửu Long bích, Trương Dương đi qua, sóng vai đứng thẳng cùng hắn, Hình Triêu Huy liếc liếc mắt hướng hắn, Trương Dương vẫn mặc quân phục, quần áo đã bị nước mưa làm ướt một chút.
Ánh mắt hai người nhìn nhau một chút, ngầm hiểu đi về đoạn hành lang không người, Hình Triêu Huy nói: Lá gan của cậu cũng không nhỏ!
Trương Dương thản nhiên cười nói: Tin tức rất linh thông!
Hình Triêu Huy nói: Quân đội bị mất một ít tư liệu quân sự tuyệt mật, mà tất cả đều là vì tại cậu xông vào căn cứ quân đội, thu hút lực chú ý của bọn họ.
Trương Dương nói: Tôi bị người ta lừa!
Hình Triêu Huy nói: Ai có thù với cậu lớn như vậy, cần phải lập cái bẫy như vậy để hại cậu?”
Trương Dương nói: Anh hỏi tôi, tôi đi hỏi ai?
Hình Triêu Huy thở dài nói: Lẽ nào cậu không có phát hiện bất luận điểm đáng ngờ gì sao?
Trương Dương nói: Có phải là Vương Quân Dao?
Hình Triêu Huy lắc đầu nói: Khả năng của bà ta không tính là lớn.
Trương Dương nói: Tôi đắc tội với Tần gia, là tôi cướp Tần Hoan từ tay của bọn họ.
Hình Triêu Huy đối với chuyện này rất rõ ràng, lúc trước chính là hắn đã trợ giúp Trương Dương đem Tần Manh Manh từ khốn cảnh giải cứu ra, bởi vì chuyện tình của mẹ con Tần Manh Manh, Tần gia và Trương Dương kết thành hận thù, Hình Triêu Huy lại lắc đầu nói: Không có khả năng, Tần gia cho dù có hận cậu, cũng sẽ không lợi dụng cơ mật quân sự làm tiền đặt cược, bọn họ là quân nhân, có nguyên tắc của mình.
Trương Dương nói: Nếu mà có nguyên tắc, lúc trước bọn họ sẽ không sẽ lợi dụng chuyện sân bay để gây khó dễ, khiến cho tôi phải xa xứ.
Hình Triêu Huy cười ha ha một tiếng: Vô luận thế nào, vận khí của cậu cũng rất tốt, có Kiều lão bảo vệ cậu, cho dù là Tần Hồng Giang cũng không dám động vào cậu.
Trương Dương nói: Uất ức, tôi cảm thấy rất uất ức, người đâm lén tôi, rất hiểu những chuyện của tôi, thậm chí rất rõ ràng chuyện của Cố Dưỡng Dưỡng.
Hình Triêu Huy nói: Cái này không phải có phạm vi?
Trương Dương nói: Phạm vi cũng quá ít.
Hình Triêu Huy nói: Tôi nói cho cậu một việc, cơ mật quân sự mất trộm lần này của có quan hệ dến eo biển.
Trương Dương nói: Anh nói có thể là gián điệp Đài Loan?
Hình Triêu Huy cười cười nói: Tôi chưa từng nói cái gì, hiện nay một chút chứng cứ tôi cũng không có. Cậu đấy, sau này tốt nhất là nên cẩn thậ, không nên gặp phải chuyện thì liền vội vã đi.
Trương Dương nói: Chuyện đã xảy ra, hiện tại hối hận cũng đã muộn.
Hình Triêu Huy nói: Không muộn, cũng may cậu không có việc gì.
Mưa nhỏ đi rất nhiều, xa xa có một đám thanh niên bước chậm trong mưa mà đến, ánh mắt của một cô gái tóc ngắn bên trong đang dừng hình ảnh trên người Trương Dương, cô ấy có chút khó tin trừng to mắt nhìn, một lát sau nhi mới dám xác định là Trương Dương, vui vẻ nói: Thị trưởng Trương!
Trương đại quan nhân bị người gọi là thị trưởng có chút xa lạ, ý niệm đầu tiên trong đầu của hắn là gặp phải đồng hương Phong Trạch, cẩn thận nghĩ lại thì thấy âm thanh có chút quen tai, xoay người nhìn lại, đã thấy một nữ sinh quần áo mộc mạc đang đứng tại cách đó không xa nhìn hắn, Trương Dương lúc này mới nhận ra nữ sinh này là Phùng Lộ, con gái của thầy giáo Phùng Thiên Du của Phong Trạch Nhất Trung, cũng là trạng nguyên trong ký thi đại học tại Phong Trạch. Trương Dương biết cô ấy đang học tại trường y, hắn còn đáp ứng có cơ hội đến kinh thành sẽ đi trường học thăm cô ấy, nhưng mà Trương Dương thật sự quá bận, đã sớm quên chuyện này, không ngờ ngày hôm nay tại Tử Cấm thành tự nhiên gặp gở cô ấy.
Trương Dương cười nói: Phùng Lộ, là em sao!
Hình Triêu Huy thấy Trương Dương gặp người quen, hắn rất cẩn thận, thấp giọng nói: Lưu ý Tra Tấn Bắc. Nói xong hắn đứng dậy rời đi. Trương Dương nao nao, chẳng biết vì sao Hình Triêu Huy lại hoài nghi Tra Tấn Bắc, trước đó hắn đã từng kêu mình điều tra trợ thủ Lưu Khánh Vinh bên người Tra Tấn Bắc, xem ra quốc an hoài nghi nhóm người Tra Tấn Bắc cũng đã có một khoảng thời gian tương đương. Nhưng mà lâu như vậy rồi, bọn họ cũng không có áp dụng hành động thêm một bước nào đối với Tra Tấn Bắc, chứng minh bọn họ không có nắm giữ bằng chứng xác thực.
Phùng Lộ bước nhanh đi tới trước mặt Trương Dương, tuy rằng đã lên đại học, nhưng Phùng Lộ vẫn còn dáng dấp ngây ngô, nếu như nói có chổ không giống, chính là bím tóc dài đã biến thành tóc ngắn, cô ấy ngày hôm nay là cùng bạn học đến Tử Cấm thành du lãm, lúc đầu thấy Trương Dương thời gian cô ấy không dám kêu, bởi vì Trương Dương mặc quân phục trên người, tại trong ấn tượng của cô bé thì Trương Dương cũng không phải là quân nhân.
/2583
|