Ứng với yêu cầu của Kiều Mộng Viện, Trương Dương mang theo cô ấy đi tới sân thể dục cũ, bởi vì sân thể dục chủ của trung tâm thể dục mới đã xây xong, vận động viên bắt đầu đi qua kia đi tập luyện, sân thể dục cũ bên này càng ngày càng trở nên vắng lạnh, thường ngày thiếu giữ gìn, càng có vẻ tiêu điều.
Trương Dương từ sau khi địa điểm làm công được dọn đi, cũng rất lâu không đến nơi đây, đi vào trong sân thể dục, thấy cỏ hoang trên mặt đã bao phủ mắt cá chân, nếu như tùy ý để khối đất này không dùng tiếp, không cần bao lâu sẽ trở thành nơi hoang vu.
Kiều Mộng Viện cũng không phải lần đầu tiên đến đây, trước đó cô ấy theo lời mời của anh trai đến Nam Tích khảo sát qua cái khối đất này, bất quá khi đó cô ấy cũng không có lực chú ý đối với cái khối đất này, nguyên nhân chân chính khiến cho cô ấy động ý niệm khai phá cái khối đất này trong đầu cũng là tập đoàn English Bender.
Trên đồng cỏ có rất nhiều cây tể thái, màu trắng, đốm trắng linh tinh, gió thổi qua, nhộn nhạo màu xanh của cỏ dại, phảng phất giống như ngôi sao chợt lóe, vẻ đẹp tự nhiên không chỗ nào không có.
Kiều Mộng Viện cúi người xuống, bẻ một đóa hoa tể thái, Trương Dương đứng ở một bên chuyên chú nhìn cô ấy, cảm giác được mỗi một cử chỉ rất nhỏ của Kiều Mộng Viện đều tràn ngập lực hấp dẫn đối với mình.
Kiều Mộng Viện cảm giác được ánh mắt của hắn, nhẹ giọng nói: Vì sao nhìn tôi như thế?
Trương Dương nói: Tôi còn tưởng rằng anh cô thật sự từ bỏ kế hoạch đầu tư cái khối đất này, không ngờ rằng hắn là giương đông kích tây.
Kiều Mộng Viện ngồi xuống trên cỏ, hai tay ôm hai chân, mỉm cười nói: Anh nghĩ rằng lần này tôi tới Nam Tích là chủ ý của đại ca tôi?
Trương Dương gật đầu, cũng học hình dạng của cô ngồi xuống bên cạnh cô, hắn đích thật là nghĩ như vậy, hắn cho rằng Kiều Mộng Viện lần này đứng ra mua đất là chủ ý.của Kiều Bằng Cử
Kiều Mộng Viện nói: Chuyện này không quan hệ đến anh tôi, anh ấy quả thật rất muốn cái khối đất này, thế nhưng ba tôi phản đối kịch liệt, cho rằng anh ấy đứng ra mua đất sẽ làm người ta cảm thấy anh ấy được đặc quyền, hơn nữa anh tôi xuất hiện một ít vấn đề trong tài chính, anh ấy và mấy người bạn gần đây nhìn trúng địa ốc của Hải Nam, mục tiêu có thay đổi.
Trương Dương nói: Nếu Kiều bí thư phản đối, vì sao cô còn muốn tiến vào?
Kiều Mộng Viện cười nói: Trong lòng ba tôi, tôi làm việc từ đầu đến cuối đều tốt hơn anh tôi một ít.”
Trương Dương cười ha hả nói: Đó là ba cô bất công.
Kiều Mộng Viện nói: Lúc đầu tôi cũng không nghĩ tới tới Nam Tích đầu tư, phó tổng tài Justine của công ty English Bender là bạn học đại học của tôi, hắn gọi điện thoại đến đây hỏi tôi tình huống của Nam Tích, nói cho tôi biết công ty English Bender chuẩn bị thiết lập nơi sản xuất hải ngoại tại Nam Tích, chính vì duyên cớ này mới khiến cho tôi quyết tâm tới Nam Tích đầu tư.
Trương Dương nói: Justine lần này tới Nam Tích là vì tiến thêm một bước khảo sát, có phải là đặt nơi sản xuất ở Nam Tích hay không còn chưa có quyết định cuối cùng.
Kiều Mộng Viện cười nói: Tám chín phần rồi, tôi có thể sớm tiết lộ cho anh một tin tức. Justine lần này tới của Nam Tích mục đích chủ yếu là tuyên chỉ, công ty English Bender đối với hoàn cảnh địa lý và điều kiện chính sách tương quan của Nam Tích đều biểu thị vô cùng thoả mãn, nơi sản xuất hẳn là xác định đặt ở Nam Tích, đương nhiên cái đó có liên quan đến ngành điện tử của Nam Tích, ở chỗ này bọn họ thuê người làm tất cả rất dễ, đều có thể giải quyết.
Trương Dương nói: Chuyện cụ thể tôi cũng làm không rõ ràng lắm, tôi đều giao cho Thường Lăng Phong.
Kiều Mộng Viện nói: Anh thật là, may mà có Thường Lăng Phong bên người hỗ trợ, nếu không công tác khẳng định hỏng bét.
Trương Dương nói: Tôi tự hiểu lấy mình, làm kinh tế không phải điểm mạnh của tôi, tôi thuộc về người làm đại sự, bình thường cẩu thả đã quen, chuyện lớn tôi nắm chắc được, chuyện chi tiết còn phải giao cho người khác làm, cô nói tôi cái này có phải gọi là thiên phú lãnh đạo hay không? Thằng nhãi này cũng có thói quen tự lót vàng lên mặt của mình rồi.
Kiều Mộng Viện bị hắn tự biên tự diễn làm cho nở nụ cười.
Trương Dương nói: Khinh thường tôi sao?
Kiều Mộng Viện lắc đầu nói: Không phải, có thể đem nhiều người có năng lực như vậy tập trung lại một chổ, tụ tập bên cạnh anh, làm việc cho anh, quả thật cũng là một loại bản lĩnh.
Trương Dương nói: Sao tôi nghe không giống như là khen tôi?
Kiều Mộng Viện nói: Tôi cảm thấy là đang khen.
Trương Dương nhìn mặt cười kiều diễm của Kiều Mộng Viện, nuốt nước bọt, thằng nhãi này thật nuốt nước bọt, ực ực, ngay cả Kiều Mộng Viện cũng nghe được, rất quái lạ dị nhìn hắn một cái, Trương đại quan nhân mình cũng thấy có chút bất nhã, xấu hổ cười cười nói: Phản xạ có điều kiện.
Kiều Mộng Viện nói: Điều kiện phản xạ gì?
Trương đại quan nhân dày mặt nói: Nhìn thấy cô luôn luôn kìm lòng không đậu chảy nước miếng.
Kiều Mộng Viện mặt cười nóng lên, đôi mắt đẹp nhìn lên bầu trời, nhìn mây trắng trôi giạt từ từ trên bầu trời, nhẹ giọng nói: Xem ra vấn đề của anh rất nghiêm trọng, muốn chữa tốt bệnh cũng có một biện pháp giản đơn.
Biện pháp gì?
Đem anh đưa đến chùa miểu, không thấy được người khác phái, bảo đảm anh không bao giờ chảy nước miếng.
Trương Dương nói: Con người tôi Phật tổ không muốn thấy, tốt nhất là đừng đi để cho lão nhân gia ngột ngạt.
Kiều Mộng Viện cười nói: Nói cũng đúng, phật môn thanh tịnh, quả thật không phải chổ cho người như anh.
Trương Dương nói: Cho nên tôi giữ lại làm tai họa nhân gian. Hắn nằm xuống, hai tay gối lên sau đầu, nhìn bầu trời, nhưng phát hiện tầng mây trở nên có chút dày đặc.
Kiều Mộng Viện nói: Nói cho tôi rõ đi, cái khối đất này giá của các người là bao nhiêu? Nói tới công sự, Kiều Mộng Viện luôn luôn rất chăm chú.
Trương Dương nói: Thật ra cô cũng không phải người thứ nhất cảm thấy hứng thú đối với cái khối đất này, trước cô Tinh Toản đã đưa qua bảng kế hoạch.
Kiều Mộng Viện nói: Xem ra lại muốn trải qua một lần cạnh tranh công khai.
Trương Dương nói: Điều kiện của Tinh Toản cho ra cũng không được, bọn họ muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, giảm thấp giá của cái khối đất này.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi không hỏi, mọi người cạnh tranh công bằng, tôi không muốn anh làm việc riêng tư.
Trương Dương cười nói: Làm việc riên tư, cái tư giữa hai ta từ đâu tới? Một câu nói làm mặt cười Kiều Mộng Viện đỏ bừng, quả thật cô ấy những lời này tràn ngập lỗ thủng, thằng nhãi này cũng thật sự là ghê tởm, không biết lưu chút tình cảm cho người khác sao?
Kiều Mộng Viện ứng biến cũng nhanh, cô ấy nhẹ giọng nói: Tôi tin tưởng anh sẽ không cho tôi chiếu cố đặc thù, thế nhưng anh có thể sẽ bận tâm đến mặt mũi của ba tôi.
Trương Dương nói: Có tôi ở đây, ba cô nói không có tác dụng bằng cô nói.
Kiều Mộng Viện thấy hắn càng nói càng thái quá, thẳng thắn dùng im lặng mà chống đỡ.
Trương Dương từ sau khi địa điểm làm công được dọn đi, cũng rất lâu không đến nơi đây, đi vào trong sân thể dục, thấy cỏ hoang trên mặt đã bao phủ mắt cá chân, nếu như tùy ý để khối đất này không dùng tiếp, không cần bao lâu sẽ trở thành nơi hoang vu.
Kiều Mộng Viện cũng không phải lần đầu tiên đến đây, trước đó cô ấy theo lời mời của anh trai đến Nam Tích khảo sát qua cái khối đất này, bất quá khi đó cô ấy cũng không có lực chú ý đối với cái khối đất này, nguyên nhân chân chính khiến cho cô ấy động ý niệm khai phá cái khối đất này trong đầu cũng là tập đoàn English Bender.
Trên đồng cỏ có rất nhiều cây tể thái, màu trắng, đốm trắng linh tinh, gió thổi qua, nhộn nhạo màu xanh của cỏ dại, phảng phất giống như ngôi sao chợt lóe, vẻ đẹp tự nhiên không chỗ nào không có.
Kiều Mộng Viện cúi người xuống, bẻ một đóa hoa tể thái, Trương Dương đứng ở một bên chuyên chú nhìn cô ấy, cảm giác được mỗi một cử chỉ rất nhỏ của Kiều Mộng Viện đều tràn ngập lực hấp dẫn đối với mình.
Kiều Mộng Viện cảm giác được ánh mắt của hắn, nhẹ giọng nói: Vì sao nhìn tôi như thế?
Trương Dương nói: Tôi còn tưởng rằng anh cô thật sự từ bỏ kế hoạch đầu tư cái khối đất này, không ngờ rằng hắn là giương đông kích tây.
Kiều Mộng Viện ngồi xuống trên cỏ, hai tay ôm hai chân, mỉm cười nói: Anh nghĩ rằng lần này tôi tới Nam Tích là chủ ý của đại ca tôi?
Trương Dương gật đầu, cũng học hình dạng của cô ngồi xuống bên cạnh cô, hắn đích thật là nghĩ như vậy, hắn cho rằng Kiều Mộng Viện lần này đứng ra mua đất là chủ ý.của Kiều Bằng Cử
Kiều Mộng Viện nói: Chuyện này không quan hệ đến anh tôi, anh ấy quả thật rất muốn cái khối đất này, thế nhưng ba tôi phản đối kịch liệt, cho rằng anh ấy đứng ra mua đất sẽ làm người ta cảm thấy anh ấy được đặc quyền, hơn nữa anh tôi xuất hiện một ít vấn đề trong tài chính, anh ấy và mấy người bạn gần đây nhìn trúng địa ốc của Hải Nam, mục tiêu có thay đổi.
Trương Dương nói: Nếu Kiều bí thư phản đối, vì sao cô còn muốn tiến vào?
Kiều Mộng Viện cười nói: Trong lòng ba tôi, tôi làm việc từ đầu đến cuối đều tốt hơn anh tôi một ít.”
Trương Dương cười ha hả nói: Đó là ba cô bất công.
Kiều Mộng Viện nói: Lúc đầu tôi cũng không nghĩ tới tới Nam Tích đầu tư, phó tổng tài Justine của công ty English Bender là bạn học đại học của tôi, hắn gọi điện thoại đến đây hỏi tôi tình huống của Nam Tích, nói cho tôi biết công ty English Bender chuẩn bị thiết lập nơi sản xuất hải ngoại tại Nam Tích, chính vì duyên cớ này mới khiến cho tôi quyết tâm tới Nam Tích đầu tư.
Trương Dương nói: Justine lần này tới Nam Tích là vì tiến thêm một bước khảo sát, có phải là đặt nơi sản xuất ở Nam Tích hay không còn chưa có quyết định cuối cùng.
Kiều Mộng Viện cười nói: Tám chín phần rồi, tôi có thể sớm tiết lộ cho anh một tin tức. Justine lần này tới của Nam Tích mục đích chủ yếu là tuyên chỉ, công ty English Bender đối với hoàn cảnh địa lý và điều kiện chính sách tương quan của Nam Tích đều biểu thị vô cùng thoả mãn, nơi sản xuất hẳn là xác định đặt ở Nam Tích, đương nhiên cái đó có liên quan đến ngành điện tử của Nam Tích, ở chỗ này bọn họ thuê người làm tất cả rất dễ, đều có thể giải quyết.
Trương Dương nói: Chuyện cụ thể tôi cũng làm không rõ ràng lắm, tôi đều giao cho Thường Lăng Phong.
Kiều Mộng Viện nói: Anh thật là, may mà có Thường Lăng Phong bên người hỗ trợ, nếu không công tác khẳng định hỏng bét.
Trương Dương nói: Tôi tự hiểu lấy mình, làm kinh tế không phải điểm mạnh của tôi, tôi thuộc về người làm đại sự, bình thường cẩu thả đã quen, chuyện lớn tôi nắm chắc được, chuyện chi tiết còn phải giao cho người khác làm, cô nói tôi cái này có phải gọi là thiên phú lãnh đạo hay không? Thằng nhãi này cũng có thói quen tự lót vàng lên mặt của mình rồi.
Kiều Mộng Viện bị hắn tự biên tự diễn làm cho nở nụ cười.
Trương Dương nói: Khinh thường tôi sao?
Kiều Mộng Viện lắc đầu nói: Không phải, có thể đem nhiều người có năng lực như vậy tập trung lại một chổ, tụ tập bên cạnh anh, làm việc cho anh, quả thật cũng là một loại bản lĩnh.
Trương Dương nói: Sao tôi nghe không giống như là khen tôi?
Kiều Mộng Viện nói: Tôi cảm thấy là đang khen.
Trương Dương nhìn mặt cười kiều diễm của Kiều Mộng Viện, nuốt nước bọt, thằng nhãi này thật nuốt nước bọt, ực ực, ngay cả Kiều Mộng Viện cũng nghe được, rất quái lạ dị nhìn hắn một cái, Trương đại quan nhân mình cũng thấy có chút bất nhã, xấu hổ cười cười nói: Phản xạ có điều kiện.
Kiều Mộng Viện nói: Điều kiện phản xạ gì?
Trương đại quan nhân dày mặt nói: Nhìn thấy cô luôn luôn kìm lòng không đậu chảy nước miếng.
Kiều Mộng Viện mặt cười nóng lên, đôi mắt đẹp nhìn lên bầu trời, nhìn mây trắng trôi giạt từ từ trên bầu trời, nhẹ giọng nói: Xem ra vấn đề của anh rất nghiêm trọng, muốn chữa tốt bệnh cũng có một biện pháp giản đơn.
Biện pháp gì?
Đem anh đưa đến chùa miểu, không thấy được người khác phái, bảo đảm anh không bao giờ chảy nước miếng.
Trương Dương nói: Con người tôi Phật tổ không muốn thấy, tốt nhất là đừng đi để cho lão nhân gia ngột ngạt.
Kiều Mộng Viện cười nói: Nói cũng đúng, phật môn thanh tịnh, quả thật không phải chổ cho người như anh.
Trương Dương nói: Cho nên tôi giữ lại làm tai họa nhân gian. Hắn nằm xuống, hai tay gối lên sau đầu, nhìn bầu trời, nhưng phát hiện tầng mây trở nên có chút dày đặc.
Kiều Mộng Viện nói: Nói cho tôi rõ đi, cái khối đất này giá của các người là bao nhiêu? Nói tới công sự, Kiều Mộng Viện luôn luôn rất chăm chú.
Trương Dương nói: Thật ra cô cũng không phải người thứ nhất cảm thấy hứng thú đối với cái khối đất này, trước cô Tinh Toản đã đưa qua bảng kế hoạch.
Kiều Mộng Viện nói: Xem ra lại muốn trải qua một lần cạnh tranh công khai.
Trương Dương nói: Điều kiện của Tinh Toản cho ra cũng không được, bọn họ muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, giảm thấp giá của cái khối đất này.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi không hỏi, mọi người cạnh tranh công bằng, tôi không muốn anh làm việc riêng tư.
Trương Dương cười nói: Làm việc riên tư, cái tư giữa hai ta từ đâu tới? Một câu nói làm mặt cười Kiều Mộng Viện đỏ bừng, quả thật cô ấy những lời này tràn ngập lỗ thủng, thằng nhãi này cũng thật sự là ghê tởm, không biết lưu chút tình cảm cho người khác sao?
Kiều Mộng Viện ứng biến cũng nhanh, cô ấy nhẹ giọng nói: Tôi tin tưởng anh sẽ không cho tôi chiếu cố đặc thù, thế nhưng anh có thể sẽ bận tâm đến mặt mũi của ba tôi.
Trương Dương nói: Có tôi ở đây, ba cô nói không có tác dụng bằng cô nói.
Kiều Mộng Viện thấy hắn càng nói càng thái quá, thẳng thắn dùng im lặng mà chống đỡ.
/2583
|