Ynanna đứng ở trên cao nhìn dãy núi hùng vĩ đẹp đẽ mà hoang vắng trước mắt hồi lâu, trong lòng không ngừng nghĩ loạn lên, liệu bản thân nàng có thể tự mình rời khỏi vùng đất thần kỳ xa lạ này hay không, mà hiện tại, nàng cũng không có chuẩn bị sẵn tinh thần để giao tiếp cùng người hoang dã hay người ngoài hành tinh đâu nha.
Nàng ngẩn người suy nghĩ nhìn mặt trời từ khi còn ở trên cao cho đến khi nó ngã về tây, vẫn chưa có dấu hiệu gì thay đổi.
Có vậy Ynanna mới cảm thấy bình tĩnh một chút, quỷ đạo vận hành của mặt trời không thay đổi, nghĩa là có thể nàng vẫn còn ở trên địa cầu, nhưng biết đâu địa cầu đã bị người ngoài hành tinh xâm chiếm thì sao đây?
Nàng sau khi đi một đường dài từ khe núi lên trên đỉnh núi, cổ họng đã vô cùng khát nước, nàng nhìn thấy dưới chân núi là một khe núi khác rộng lớn hơn, ở đó còn có chút màu xanh lá của cây cỏ, liền nghĩ cách đi nhanh đến nơi đó trước khi trời tối. Nếu không nàng buộc phải quay lại nơi cũ, bằng không thì nàng không khát chết cũng là phiền chán chết.
Đường xuống núi dễ đi hơn rất nhiều, nhưng bời vì không có người lui tới nên sườn núi cực dốc, chân Ynanna bị cọ xát với đỉnh giầy thể thao theo từng bước chân dần tạo nên cảm giác đau đớn. Nếu như gặp phải tảng đá nham thạch tương đối bằng phẳng, nàng liền tiến đến leo lên ngồi nghỉ ngơi với dáng vẻ vô cùng chật vật.
Tuy rằng như vậy có vẻ nguy hiểm nhưng hiệu suất lại cao hơn, khi mặt trời chỉ còn lại một đường thẳng ở phía chân trời, Ynanna đã tiến vào trong khe núi sâu.
Dựa vào áng sáng phát ra từ ánh chiều tà, Ynanna vô cùng thất vọng khi phát hiện trong khe núi sâu cũng không hề có vết chân. Ngoại trừ những vật có tạo hình kì lạ hao hao giống những cột đá nham phong đáng khinh ở ngoài kia, trong cốc ở khe núi sâu lại không có hoang vắng cằn cỗi như bình nguyên bên ngoài, mà là một thảm thực vật dày đặc.
Nhưng là so với bên ngoài thì đường đi lại càng khó đi hơn, Ynanna cẩn thận tránh đi những cỏ dại cản đường, đi thẳng vào bên trong.
Nàng không ngừng đi thẳng về phía trước cho đến khi phát hiện một dòng suối nhỏ ở ngoài tảng đá ngay lối ra mới dừng bước chân. Có nước, nghĩa là hôm nay nàng sẽ không chết khát, nhưng nàng lại không dám uống nhiều, hệ tiêu quá của người hiện đại căn bản không thể ngay lập tức hấp thụ được những nguồn nước ngoài hoang dã.
Ynanna ngồi xổm bên dòng suối cẩn thận nâng nước lên uống hai ngụm, lau mặt, rồi quan sát xung quanh tìm nơi có thể ở qua đêm, đột nhiên nàng phát hiện cách đó không xa có một cái động bên trên một mỏm đá nham phong, nhưng mà trong tiết trời hoàng hôn dần tối không thể thấy rõ là có dấu vết của con người hay không.
Nhưng dù là không có thì Ynanna cũng đã cao hứng muốn phát điên lên rồi.
Nàng tuy rằng mệt mỏi, nhưng trong nháy mắt cả người lại tràn ngập lực lượng, ba bước cũng thành hai bước chạy nhanh đến phía trên mỏm đá nham phong, cong thắt lưng chui vào trong sơn động.
Ánh sáng mặt trời tuy không đủ để chiếu sáng toàn bộ bên trong sơn động, nhưng Ynanna vẫn có thể nhận ra ở đây có dấu vết do con người tạo ra. Trong động bố trí vô cùng đơn sơ, đơn giản là đào ra hai cái động nhỏ có không gian giống nhau, liên thông với nhau bằng một vách tường có khoảng hở, bên cạnh còn có thứ nhô ra nhìn như một cái cầu thang nhỏ giản dị. Ở phòng mà Ynanna đang đứng còn có một vật thể bằng đá được tạc sơ sài, tựa như là ghế dựa.
Trên mặt đất được đào ba cái hố có đáy bằng phẳng, bên trong đen như mực, Ynanna đoán đã có người từng dùng nó để nhóm lửa.
Nàng bỗng chốc trở nên phấn chấn, nêu nơi này có người ở lại, như vậy gặp được bọn họ chỉ còn vấn đề thời gian, mà bản thân nàng chỉ cần cố kiên trì cho đến khi tìm được người giúp đỡ là được.
Sau khi hạ quyết tâm, nàng ở trong hai gian phòng đi lại vài vòng, tìm được hai nhánh cây tùng, bó củi đốt cùng một nhóm lá khô. Nàng ôm mấy thứ này về đến trước lối vào gian phòng kia, cho một nhánh tùng vào đáy hố, một cái để ở bên cạnh dự phòng. Sau đó vắt óc nghĩ nhóm lửa như thế nào, đầu tiên là nàng nhặt lên hai cục đá đầy góc cạnh, đánh vào nhau. Nhưng mà cho đến tận khi hai bàn tay bị đá ma sát đến huyết nhục mơ hồ, cũng chưa thấy được một tia lửa.
Ynanna không còn cách nào, lấy ra cây mã tấu Thụy Sĩ tùy thân, dùng phần thân đao bằng thiết đánh vào vách nham thạch, liền xuất hiện tia lửa, nhưng là chưa rơi xuống trên đống củi đã tan biến.
Ynanna chưa từng bỏ ý định, lại để sát vào một chút, chịu đựng đau đớn trên tay tiếp tục thử, lại thêm nhiều lần thất bại sau đó mới thành công đốt được một đống lửa nhỏ. Nàng lại sợ gió đêm thổi tắt mất lửa vừa vất vả đốt được, vội vàng đứng dậy và ngồi vào chỗ ở đầu gió che chắn, tay không ngừng đem nhánh cây khô cùng đám lá khô ném vào bên trong.
Nơi quỷ quái này ngày và đêm chênh lệch nhiệt độ thật lớn, vừa rồi Ynanna đã đem tất cả quần áo cùng xuyên theo mặc lên người vẫn còn run run, hiện tại nhóm thành công đống lửa mới cảm thấy có chút ấm áp. Nhưng mà cảm giác đói bụng vô cùng khó chịu, tựa như có một cây búa đang không ngừng gõ vào bụng, Ynanna không kiềm chế được vươn tay về phía đống lá vàng khô, rốt cục vẫn là nắm một đám ném vào đống lửa mà không phải miệng chính mình.
Khi trời tờ mờ sáng, nàng bị đông lạnh mà tỉnh lại, phát hiện đống lửa bởi vì không có người thêm củi đã sớm tắt, bản thân lại cuộn tròn cả người lại một chỗ nằm trên mặt đất lạnh lẽo, bụng đã sớm đói đến không còn cảm giác, cổ họng lại bắt đầu cảm thấy khát.
Ynanna trong bụng trống trơn, đầu váng mắt hoa, suy yếu bám vào vách tường ngồi dậy. Sau một đêm nghỉ ngơi đầu óc trở nên thanh tỉnh một chút, nàng tự nhủ chỉ cần càng sớm tìm được dấu chân người, càng có cơ hội sống sót.
Nghĩ như vậy, nàng dồn sức vào hai chân cố gắng khiến bản thân đứng lên, chậm rãi men theo hang động có phong cách giống như “khách sạn” thời cổ đại đi ra ngoài.
Sắc trời còn chưa sáng hoàn toàn, gió đêm thổi qua cỏ dại và thảo diệp phát ra âm thanh “sàn sạt” dị thường khiến người nghe túng quẫn, Ynanna lại không rãnh bận tâm, nghi hoặc nhìn con đường phía trước ở bên ngoài khe núi sâu, nàng sợ dẫm vào vết xe đổ ngày hôm qua một đường muốn chết khát, trong sơn động lại không tìm ra chai lọ gì có thể dùng. Nàng rối rắm suy nghĩ một chút, lấy trong túi quần ra vài cái bao bạc.
Chấm bi, hoa văn, dạ quang nàng đều để qua một bên, cuối cùng bất đắc dĩ chọn một cái có vị dâu tây, xé túi bạc, để vào suối nước rữa sạch sẽ những thứ thuốc bôi trơn được dính vào bên trong, sau đó hứng đầy nước vào trong, tạo thành một cái “túi nước”, mang theo bên người.
Mặc dù nhìn những thứ bao cao su này cùng những tảng đá nham thạch đáng khinh kia nhìn qua thật xứng đôi, nhưng tại thời điểm sinh tồn ở nơi hoang dã, nó vẫn còn có thể trọng dụng được.
Nhất thời oán giận của Ynanna đối với Cố Bắc Khôn giảm đi đôi chút, nhưng sau đó nghĩ tới anh ta chính là đầu xỏ gây nên tất cả mọi chuyện, nàng lại không nhịn được hung hăng phỉ nhổ hai tiếng cái tên ác ôn hiện không rõ sống chết kia.
Vận khí của Ynanna ở ngày thứ hai có vẻ tốt hơn, nàng men theo khe núi sâu đi càng lúc càng xa, những hang động nham thạch xuất hiện càng ngày càng nhiều. Thậm chí Ynanna nhìn thấy ở ven đường có một cái cửa động tương đối lớn, bên trong có vài cái sơn động tựa như những “biệt thự thời tiền sử”, điều này làm cho nàng càng kiên định với ý tưởng tìm đến nơi có người.
Qua giữa trưa trời đúng là oi bức không chịu nổi, Ynanna bị mất nước vô cùng lợi hại, bởi vì đường máu trong cơ thể quá thấp nên ngay cả đi cũng lung lay không vững, trước mắt không còn nhìn rõ, nàng mơ hồ nhìn thấy được vài giàn nho nghiêng nghiêng vẹo vẹo.
Nho sớm đều đã bị hái gần hết, chỉ còn lại một ít lưu lại ở trên cao, cơ hồ đã bị phơi khô hết nước, lớp da bên ngoài cũng khô nứt cả, Ymanna nhón chân lên cố gắng hái xuống tất cả những lạn nho đã khô quắt kia, cũng không có để ý cỗ mùi hôi gay mũi, dùng “túi nước” rữa qua loa cho sạch, liền nhắm mắt cho vào miệng nuốt.
Ynanna thật sự là đói gấp đến muốn hỏng, sinh ra ở xã hội văn minh hiện đại nàng khi nào thì ăn qua những thứ mốc meo đến biến chất như vậy. Để tránh bản thân vì buồn nôn mà nhổ ra, nàng liền ăn cũng không ăn mà trực tiếp nuốt xuống.
Từ xưa đến nay trên vùng cao nguyên này chủ yếu đều sản xuất những hoa quả có nhiều nước tươi ngon, vị thật tuyệt vời, chỉ tiếc Ynanna hiện tại không có lộc ăn.
Sau khi ăn qua loa cho no bụng, lạn nho cũng không còn. Ynanna bắt đầu tính toán xem đêm nay sẽ nghỉ ở nơi nào, cho đến lúc màn đêm buông xuống thì nàng đã men theo khe núi sâu đi được gần một ngày, nhưng vẫn không có dấu hiệu của người nào thường lui tới, phảng phất giống như cả vùng đất rộng mênh mông vô bờ này chỉ có bản thân nàng là người sống. Loại cảm giác này cho dù là đang đi giữa ánh mặt trời ban trưa của mùa hạ, cũng làm cho người ta lạnh run đến sởn tóc gáy.
Nàng vừa hướng các vị thần phương đông hay phương tây nào đó không biết tên khẩn cầu giúp nàng mau chóng gặp được người nào đó, vừa đánh giá cái “khách sạn” mà đêm nay nàng sẽ nghỉ ngơi ở đó.
Bởi vì các hang động nham thạch xuất hiện càng ngày càng nhiều, Ynanna càng có cơ hội lựa chọn đường sống. Nàng nhìn trúng một cái hang động gần sát vách đá có thể dễ dàng trèo lên kia. Xem ra chủ nhân của hang động này thật có nhiều tinh thần dựng nhà ở, cửa ra vào cao thấp cùng lối đi bên sườn dốc làm rất tốt, ngẫu nhiên còn có thể đoán ra được có vài phòng sinh hoạt. Trừ bỏ căn phòng trước mắt Ynanna nhìn quá giản dị cùng các hố dùng để nhóm lửa vô cùng thô thiển, nàng phát hiện chủ nhân động này còn ở trên vách tường tạo ra mấy cái động nhỏ, tiện để đặt này nọ.
Ynanna bĩu môi, động này chẳng lẽ còn có củi gạo dầu muối và các chai lọ cần dùng giá để đồ sao? Nhưng rõ ràng cả một đường đi tới, lúc đầu nàng còn nghĩ muốn vơ vét một chút, nhanh chân đi qua vài cái động, lại nhìn thấy trong động chỉ có bốn bức tường, sạch sẽ gọn gàng như bị nước lớn cuốn qua.
Chẳng lẽ người sống ở động này là người giai cấp tư sản sao?
Sắc trời vẫn còn sớm, nàng thừa dịp ánh sáng của mặt trời vẫn còn chiếu rọi, quan sát trước sau hang động nhiều lần. Cũng là hai gian phòng, nhưng phòng bên trong phía sau không phải là vách tường mà là một khoảng không trống rỗng, Ynanna sau khi chui ra ngoài thì phát hiện ngoài động có một nơi để đặt chân, đối diện là vách tường của khe núi sâu. Nhưng chỗ vách tường nham thạch kia khác xa so với những chỗ khác, tảng đá được làm cho trở nên vô cùng bằng phẳng, bên trên được đào thành những hình lục giác lớn nhỏ khác nhau, nhìn giống như tổ ong.
Ynanna trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không nhìn ra vách tường nham thạch giống như tổ ong này có công dụng gì, hiện thời việc cấp vách chính là nghĩ cách nhóm lửa lên, bình an vượt qua đêm thứ hai.
Nghĩ đến đây, Ynanna lại cảm thấy đói bụng, nàng hoài nghi không biết ngày mai liệu có thể tìm được vài lạn nho giống như hôm nay không, tùy rằng hệ tiêu hóa trong bụng rất kén chọn, nhưng nếu trước mặt lại xuất hiện một thứ như thế, đối với tình huống hiện tại đang gặp rủi ro chật vật đến không thể chịu nổi của Ynanna mà nói chính là trân tu mỹ thực.
Nàng quan sát cái “khách sạn” mộc mạc như hai bàn tay trắng, thật vất vả mới tìm ra một cái bình từ trong góc xó. Nghĩ đến bản thân đã mấy ngày không có rửa mặt sạch sẽ, ban đêm gió lạnh cũng có thể uống một ít nước đã nấu chín để ấm bụng, nghĩ rồi nàng lấy cái bình để đứng lên rồi nhìn xem.
Sau khi Ynanna lấy nước trong “túi nước” đổ vào cái bình, đang muốn lặp lại trò cũ, trước khi trời tối phải nhóm được đống lửa, thì nàng nghe được ở phía dưới truyền đến một trận tiếng chuông du dương cùng tiếng chân của động vật, cũng xen lẫn tiếng nói chuyện nghe không rõ nội dung.
Ynanna đặt cái bình tựa vào trên tường, đang định bước ra cửa động ở gian ngoài quan sát bên dưới, bên tai lại nghe được tiếng bước chân nhanh nhẹn mạnh mẽ hướng bên trên trèo lên.
Trong nháy mắt đó, trong lòng Ynanna không ngừng nghĩ ra mọi loại tình huống, mắt thấy tiếng bước chân đang đến gần, liền biết nhóm người xa lạ đó đã nhìn trúng gian phòng ở nàng lựa chọn tối nay. Hiện tại mặt trời cũng sắp xuống núi, nàng cũng không biết lai lịch của đối phương, Ynanna cắn cắn môi nhặt lên tiểu đao của bản thân rồi chui vào phòng trong, thẳng đến khoảng thiên nhiên trống rỗng ở phía sau, liền đến núp sau một vách đá nhỏ nhô ra ngoài.
Phía dưới tiếng người càng lúc càng ồn ào, còn rất nhiều tiếng kêu của động vật và tiếng vật nặng đập xuống mặt đất, vị khách không mời mà đến đã tiến vào hang động, mà không phải chỉ có một người, Ynanna gắt gao nắm chặt tiểu đao, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nàng không biết thứ đang chờ đợi bản thân là gì, chẳng lẽ là dị nhân?
Cầu trời, đừng cho nàng gặp những chiến sĩ khát máu.
____________________________
Lời tác giả: Công dụng lớn nhất của “ba con sói”: có thể dùng để chứa nước lúc cần thiết.
Vương tử chương sau sẽ xuất hiện, điểm mấu chốt ở đây là gian phòng này là của ai nha~
Tảng đá tổ ong kỳ thực chính là dùng để nuôi dưỡng bồ câu, đây là nhà của ai đại khái mọi người cũng đoán được đi?
Nàng ngẩn người suy nghĩ nhìn mặt trời từ khi còn ở trên cao cho đến khi nó ngã về tây, vẫn chưa có dấu hiệu gì thay đổi.
Có vậy Ynanna mới cảm thấy bình tĩnh một chút, quỷ đạo vận hành của mặt trời không thay đổi, nghĩa là có thể nàng vẫn còn ở trên địa cầu, nhưng biết đâu địa cầu đã bị người ngoài hành tinh xâm chiếm thì sao đây?
Nàng sau khi đi một đường dài từ khe núi lên trên đỉnh núi, cổ họng đã vô cùng khát nước, nàng nhìn thấy dưới chân núi là một khe núi khác rộng lớn hơn, ở đó còn có chút màu xanh lá của cây cỏ, liền nghĩ cách đi nhanh đến nơi đó trước khi trời tối. Nếu không nàng buộc phải quay lại nơi cũ, bằng không thì nàng không khát chết cũng là phiền chán chết.
Đường xuống núi dễ đi hơn rất nhiều, nhưng bời vì không có người lui tới nên sườn núi cực dốc, chân Ynanna bị cọ xát với đỉnh giầy thể thao theo từng bước chân dần tạo nên cảm giác đau đớn. Nếu như gặp phải tảng đá nham thạch tương đối bằng phẳng, nàng liền tiến đến leo lên ngồi nghỉ ngơi với dáng vẻ vô cùng chật vật.
Tuy rằng như vậy có vẻ nguy hiểm nhưng hiệu suất lại cao hơn, khi mặt trời chỉ còn lại một đường thẳng ở phía chân trời, Ynanna đã tiến vào trong khe núi sâu.
Dựa vào áng sáng phát ra từ ánh chiều tà, Ynanna vô cùng thất vọng khi phát hiện trong khe núi sâu cũng không hề có vết chân. Ngoại trừ những vật có tạo hình kì lạ hao hao giống những cột đá nham phong đáng khinh ở ngoài kia, trong cốc ở khe núi sâu lại không có hoang vắng cằn cỗi như bình nguyên bên ngoài, mà là một thảm thực vật dày đặc.
Nhưng là so với bên ngoài thì đường đi lại càng khó đi hơn, Ynanna cẩn thận tránh đi những cỏ dại cản đường, đi thẳng vào bên trong.
Nàng không ngừng đi thẳng về phía trước cho đến khi phát hiện một dòng suối nhỏ ở ngoài tảng đá ngay lối ra mới dừng bước chân. Có nước, nghĩa là hôm nay nàng sẽ không chết khát, nhưng nàng lại không dám uống nhiều, hệ tiêu quá của người hiện đại căn bản không thể ngay lập tức hấp thụ được những nguồn nước ngoài hoang dã.
Ynanna ngồi xổm bên dòng suối cẩn thận nâng nước lên uống hai ngụm, lau mặt, rồi quan sát xung quanh tìm nơi có thể ở qua đêm, đột nhiên nàng phát hiện cách đó không xa có một cái động bên trên một mỏm đá nham phong, nhưng mà trong tiết trời hoàng hôn dần tối không thể thấy rõ là có dấu vết của con người hay không.
Nhưng dù là không có thì Ynanna cũng đã cao hứng muốn phát điên lên rồi.
Nàng tuy rằng mệt mỏi, nhưng trong nháy mắt cả người lại tràn ngập lực lượng, ba bước cũng thành hai bước chạy nhanh đến phía trên mỏm đá nham phong, cong thắt lưng chui vào trong sơn động.
Ánh sáng mặt trời tuy không đủ để chiếu sáng toàn bộ bên trong sơn động, nhưng Ynanna vẫn có thể nhận ra ở đây có dấu vết do con người tạo ra. Trong động bố trí vô cùng đơn sơ, đơn giản là đào ra hai cái động nhỏ có không gian giống nhau, liên thông với nhau bằng một vách tường có khoảng hở, bên cạnh còn có thứ nhô ra nhìn như một cái cầu thang nhỏ giản dị. Ở phòng mà Ynanna đang đứng còn có một vật thể bằng đá được tạc sơ sài, tựa như là ghế dựa.
Trên mặt đất được đào ba cái hố có đáy bằng phẳng, bên trong đen như mực, Ynanna đoán đã có người từng dùng nó để nhóm lửa.
Nàng bỗng chốc trở nên phấn chấn, nêu nơi này có người ở lại, như vậy gặp được bọn họ chỉ còn vấn đề thời gian, mà bản thân nàng chỉ cần cố kiên trì cho đến khi tìm được người giúp đỡ là được.
Sau khi hạ quyết tâm, nàng ở trong hai gian phòng đi lại vài vòng, tìm được hai nhánh cây tùng, bó củi đốt cùng một nhóm lá khô. Nàng ôm mấy thứ này về đến trước lối vào gian phòng kia, cho một nhánh tùng vào đáy hố, một cái để ở bên cạnh dự phòng. Sau đó vắt óc nghĩ nhóm lửa như thế nào, đầu tiên là nàng nhặt lên hai cục đá đầy góc cạnh, đánh vào nhau. Nhưng mà cho đến tận khi hai bàn tay bị đá ma sát đến huyết nhục mơ hồ, cũng chưa thấy được một tia lửa.
Ynanna không còn cách nào, lấy ra cây mã tấu Thụy Sĩ tùy thân, dùng phần thân đao bằng thiết đánh vào vách nham thạch, liền xuất hiện tia lửa, nhưng là chưa rơi xuống trên đống củi đã tan biến.
Ynanna chưa từng bỏ ý định, lại để sát vào một chút, chịu đựng đau đớn trên tay tiếp tục thử, lại thêm nhiều lần thất bại sau đó mới thành công đốt được một đống lửa nhỏ. Nàng lại sợ gió đêm thổi tắt mất lửa vừa vất vả đốt được, vội vàng đứng dậy và ngồi vào chỗ ở đầu gió che chắn, tay không ngừng đem nhánh cây khô cùng đám lá khô ném vào bên trong.
Nơi quỷ quái này ngày và đêm chênh lệch nhiệt độ thật lớn, vừa rồi Ynanna đã đem tất cả quần áo cùng xuyên theo mặc lên người vẫn còn run run, hiện tại nhóm thành công đống lửa mới cảm thấy có chút ấm áp. Nhưng mà cảm giác đói bụng vô cùng khó chịu, tựa như có một cây búa đang không ngừng gõ vào bụng, Ynanna không kiềm chế được vươn tay về phía đống lá vàng khô, rốt cục vẫn là nắm một đám ném vào đống lửa mà không phải miệng chính mình.
Khi trời tờ mờ sáng, nàng bị đông lạnh mà tỉnh lại, phát hiện đống lửa bởi vì không có người thêm củi đã sớm tắt, bản thân lại cuộn tròn cả người lại một chỗ nằm trên mặt đất lạnh lẽo, bụng đã sớm đói đến không còn cảm giác, cổ họng lại bắt đầu cảm thấy khát.
Ynanna trong bụng trống trơn, đầu váng mắt hoa, suy yếu bám vào vách tường ngồi dậy. Sau một đêm nghỉ ngơi đầu óc trở nên thanh tỉnh một chút, nàng tự nhủ chỉ cần càng sớm tìm được dấu chân người, càng có cơ hội sống sót.
Nghĩ như vậy, nàng dồn sức vào hai chân cố gắng khiến bản thân đứng lên, chậm rãi men theo hang động có phong cách giống như “khách sạn” thời cổ đại đi ra ngoài.
Sắc trời còn chưa sáng hoàn toàn, gió đêm thổi qua cỏ dại và thảo diệp phát ra âm thanh “sàn sạt” dị thường khiến người nghe túng quẫn, Ynanna lại không rãnh bận tâm, nghi hoặc nhìn con đường phía trước ở bên ngoài khe núi sâu, nàng sợ dẫm vào vết xe đổ ngày hôm qua một đường muốn chết khát, trong sơn động lại không tìm ra chai lọ gì có thể dùng. Nàng rối rắm suy nghĩ một chút, lấy trong túi quần ra vài cái bao bạc.
Chấm bi, hoa văn, dạ quang nàng đều để qua một bên, cuối cùng bất đắc dĩ chọn một cái có vị dâu tây, xé túi bạc, để vào suối nước rữa sạch sẽ những thứ thuốc bôi trơn được dính vào bên trong, sau đó hứng đầy nước vào trong, tạo thành một cái “túi nước”, mang theo bên người.
Mặc dù nhìn những thứ bao cao su này cùng những tảng đá nham thạch đáng khinh kia nhìn qua thật xứng đôi, nhưng tại thời điểm sinh tồn ở nơi hoang dã, nó vẫn còn có thể trọng dụng được.
Nhất thời oán giận của Ynanna đối với Cố Bắc Khôn giảm đi đôi chút, nhưng sau đó nghĩ tới anh ta chính là đầu xỏ gây nên tất cả mọi chuyện, nàng lại không nhịn được hung hăng phỉ nhổ hai tiếng cái tên ác ôn hiện không rõ sống chết kia.
Vận khí của Ynanna ở ngày thứ hai có vẻ tốt hơn, nàng men theo khe núi sâu đi càng lúc càng xa, những hang động nham thạch xuất hiện càng ngày càng nhiều. Thậm chí Ynanna nhìn thấy ở ven đường có một cái cửa động tương đối lớn, bên trong có vài cái sơn động tựa như những “biệt thự thời tiền sử”, điều này làm cho nàng càng kiên định với ý tưởng tìm đến nơi có người.
Qua giữa trưa trời đúng là oi bức không chịu nổi, Ynanna bị mất nước vô cùng lợi hại, bởi vì đường máu trong cơ thể quá thấp nên ngay cả đi cũng lung lay không vững, trước mắt không còn nhìn rõ, nàng mơ hồ nhìn thấy được vài giàn nho nghiêng nghiêng vẹo vẹo.
Nho sớm đều đã bị hái gần hết, chỉ còn lại một ít lưu lại ở trên cao, cơ hồ đã bị phơi khô hết nước, lớp da bên ngoài cũng khô nứt cả, Ymanna nhón chân lên cố gắng hái xuống tất cả những lạn nho đã khô quắt kia, cũng không có để ý cỗ mùi hôi gay mũi, dùng “túi nước” rữa qua loa cho sạch, liền nhắm mắt cho vào miệng nuốt.
Ynanna thật sự là đói gấp đến muốn hỏng, sinh ra ở xã hội văn minh hiện đại nàng khi nào thì ăn qua những thứ mốc meo đến biến chất như vậy. Để tránh bản thân vì buồn nôn mà nhổ ra, nàng liền ăn cũng không ăn mà trực tiếp nuốt xuống.
Từ xưa đến nay trên vùng cao nguyên này chủ yếu đều sản xuất những hoa quả có nhiều nước tươi ngon, vị thật tuyệt vời, chỉ tiếc Ynanna hiện tại không có lộc ăn.
Sau khi ăn qua loa cho no bụng, lạn nho cũng không còn. Ynanna bắt đầu tính toán xem đêm nay sẽ nghỉ ở nơi nào, cho đến lúc màn đêm buông xuống thì nàng đã men theo khe núi sâu đi được gần một ngày, nhưng vẫn không có dấu hiệu của người nào thường lui tới, phảng phất giống như cả vùng đất rộng mênh mông vô bờ này chỉ có bản thân nàng là người sống. Loại cảm giác này cho dù là đang đi giữa ánh mặt trời ban trưa của mùa hạ, cũng làm cho người ta lạnh run đến sởn tóc gáy.
Nàng vừa hướng các vị thần phương đông hay phương tây nào đó không biết tên khẩn cầu giúp nàng mau chóng gặp được người nào đó, vừa đánh giá cái “khách sạn” mà đêm nay nàng sẽ nghỉ ngơi ở đó.
Bởi vì các hang động nham thạch xuất hiện càng ngày càng nhiều, Ynanna càng có cơ hội lựa chọn đường sống. Nàng nhìn trúng một cái hang động gần sát vách đá có thể dễ dàng trèo lên kia. Xem ra chủ nhân của hang động này thật có nhiều tinh thần dựng nhà ở, cửa ra vào cao thấp cùng lối đi bên sườn dốc làm rất tốt, ngẫu nhiên còn có thể đoán ra được có vài phòng sinh hoạt. Trừ bỏ căn phòng trước mắt Ynanna nhìn quá giản dị cùng các hố dùng để nhóm lửa vô cùng thô thiển, nàng phát hiện chủ nhân động này còn ở trên vách tường tạo ra mấy cái động nhỏ, tiện để đặt này nọ.
Ynanna bĩu môi, động này chẳng lẽ còn có củi gạo dầu muối và các chai lọ cần dùng giá để đồ sao? Nhưng rõ ràng cả một đường đi tới, lúc đầu nàng còn nghĩ muốn vơ vét một chút, nhanh chân đi qua vài cái động, lại nhìn thấy trong động chỉ có bốn bức tường, sạch sẽ gọn gàng như bị nước lớn cuốn qua.
Chẳng lẽ người sống ở động này là người giai cấp tư sản sao?
Sắc trời vẫn còn sớm, nàng thừa dịp ánh sáng của mặt trời vẫn còn chiếu rọi, quan sát trước sau hang động nhiều lần. Cũng là hai gian phòng, nhưng phòng bên trong phía sau không phải là vách tường mà là một khoảng không trống rỗng, Ynanna sau khi chui ra ngoài thì phát hiện ngoài động có một nơi để đặt chân, đối diện là vách tường của khe núi sâu. Nhưng chỗ vách tường nham thạch kia khác xa so với những chỗ khác, tảng đá được làm cho trở nên vô cùng bằng phẳng, bên trên được đào thành những hình lục giác lớn nhỏ khác nhau, nhìn giống như tổ ong.
Ynanna trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không nhìn ra vách tường nham thạch giống như tổ ong này có công dụng gì, hiện thời việc cấp vách chính là nghĩ cách nhóm lửa lên, bình an vượt qua đêm thứ hai.
Nghĩ đến đây, Ynanna lại cảm thấy đói bụng, nàng hoài nghi không biết ngày mai liệu có thể tìm được vài lạn nho giống như hôm nay không, tùy rằng hệ tiêu hóa trong bụng rất kén chọn, nhưng nếu trước mặt lại xuất hiện một thứ như thế, đối với tình huống hiện tại đang gặp rủi ro chật vật đến không thể chịu nổi của Ynanna mà nói chính là trân tu mỹ thực.
Nàng quan sát cái “khách sạn” mộc mạc như hai bàn tay trắng, thật vất vả mới tìm ra một cái bình từ trong góc xó. Nghĩ đến bản thân đã mấy ngày không có rửa mặt sạch sẽ, ban đêm gió lạnh cũng có thể uống một ít nước đã nấu chín để ấm bụng, nghĩ rồi nàng lấy cái bình để đứng lên rồi nhìn xem.
Sau khi Ynanna lấy nước trong “túi nước” đổ vào cái bình, đang muốn lặp lại trò cũ, trước khi trời tối phải nhóm được đống lửa, thì nàng nghe được ở phía dưới truyền đến một trận tiếng chuông du dương cùng tiếng chân của động vật, cũng xen lẫn tiếng nói chuyện nghe không rõ nội dung.
Ynanna đặt cái bình tựa vào trên tường, đang định bước ra cửa động ở gian ngoài quan sát bên dưới, bên tai lại nghe được tiếng bước chân nhanh nhẹn mạnh mẽ hướng bên trên trèo lên.
Trong nháy mắt đó, trong lòng Ynanna không ngừng nghĩ ra mọi loại tình huống, mắt thấy tiếng bước chân đang đến gần, liền biết nhóm người xa lạ đó đã nhìn trúng gian phòng ở nàng lựa chọn tối nay. Hiện tại mặt trời cũng sắp xuống núi, nàng cũng không biết lai lịch của đối phương, Ynanna cắn cắn môi nhặt lên tiểu đao của bản thân rồi chui vào phòng trong, thẳng đến khoảng thiên nhiên trống rỗng ở phía sau, liền đến núp sau một vách đá nhỏ nhô ra ngoài.
Phía dưới tiếng người càng lúc càng ồn ào, còn rất nhiều tiếng kêu của động vật và tiếng vật nặng đập xuống mặt đất, vị khách không mời mà đến đã tiến vào hang động, mà không phải chỉ có một người, Ynanna gắt gao nắm chặt tiểu đao, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nàng không biết thứ đang chờ đợi bản thân là gì, chẳng lẽ là dị nhân?
Cầu trời, đừng cho nàng gặp những chiến sĩ khát máu.
____________________________
Lời tác giả: Công dụng lớn nhất của “ba con sói”: có thể dùng để chứa nước lúc cần thiết.
Vương tử chương sau sẽ xuất hiện, điểm mấu chốt ở đây là gian phòng này là của ai nha~
Tảng đá tổ ong kỳ thực chính là dùng để nuôi dưỡng bồ câu, đây là nhà của ai đại khái mọi người cũng đoán được đi?
/46
|