Trong ghế lô, một cỗ mùi hương thơm lưu động.
Ngửi thấy mùi này, trong lòng Vu Dung rất không thoải mái, nàng ta đi thẳng vào vấn đề nói: Trong tay ta có một đứa trẻ bộ dáng rất đoan chính, so với tiên đồng trên trời càng thuận mắt hơn, ta có thể đem bán cho Phượng Lâu các người.
Sở nương hơi nhíu mày.
Thân nhân Bạch gia không phải chỉ có một hoàng trưởng tôn là trẻ nhỏ sao? Chẳng lẽ nàng gan to bằng trời muốn bán con cháu hoàng thất?
Bạch phu nhân, theo ta được biết, đứa nhỏ Bạch gia chỉ có một là nhi tử của Thái tử phi, các ngươi muốn đem hoàng trưởng tôn bán cho Phượng Lâu chúng ta?
Không, Vu Dung vội vàng lắc đầu, Ta có một đứa cháu ngoại, hắn là nhi tử của Bạch Nhan, ở chỗ ta có chân dung của hắn, ngươi có thể xem qua một chút.
Nói xong, Vu Dung đem bức chân dung mở ra đặt trước mặt Sở nương.
Nhìn khuôn mặt trong bức họa, trên mặt Sở nương cười, nhưng đáy mắt chỉ toàn vẻ lạnh lẽo.
Bạch phu nhân, ta nghe nói mẫu thân của Bạch Nhan là Lam Nguyệt, từ lúc đó ngươi đã không được tính là bà ngoại của đứa nhỏ này, vậy ngươi lấy quyền gì quản sống chết của hắn?
Vu Dung này quả nhiên gan to bằng trời! Ngay cả con của chủ tử nhà mình cũng dám bán?
Nhưng nàng ta bán cho ai không bán, cố tình đem bán cho Phượng Lâu bọn họ?
Sở nương, ngươi đây cũng không biết, Vu Dung mỉm cười, Mẫu thân Bạch Nhan chết sớm, vậy ta chính là mẫu thân của nàng, ta muốn bán cháu ngoại của mình, chuyện này cũng là lẽ đương nhiên. Bộ dáng của đứa nhỏ này ngươi cũng nhìn thấy, tuyệt đối là vạn dặm đào một, nếu ngươi không hài lòng, vậy thì mang tới cả Bạch Nhan, mà ta chỉ có một điều kiện!
Ta muốn gặp lâu chủ Phượng Lâu, hoặc là một trưởng lão hộ pháp cũng được!
Đây mới là mục đích dự tính khi nàng muốn bán Bạch Tiểu Thần.
Phượng Lâu chúng ta có quy định, bất cứ người nào muốn bán thân nhất định phải là bản thân người đó đồng ý, nếu không, Phượng Lâu chúng ta sẽ không nhận bất kỳ người nào, Sở nương chậm rãi đứng lên, Cho nên, ngươi vẫn nên rời khỏi đây đi, ta không thể vì ngươi mà phá đi quy củ.
Sở nương.
Vu Dung lập tức đứng dậy, ánh mắt mang theo lo lắng: Tính tình đứa nhỏ này quá bướng bỉnh, trừ khi người Phượng Lâu các ngươi ra tay, nếu không...
Người tới, tiễn khách!
Ném xuống câu này xong, Sở nương không tiếp tục để ý Vu Dung, bước nhanh ra khỏi Phượng Lâu.
Sau khi ra khỏi Phượng Lâu, Sở nương nhìn phía sau lưng, thấy không có người đi theo mình, lập tức đi về hướng cổ trạch.
Vận khí của Sở nương xem như thật tốt, nàng vừa tới cổ trạch thì bắt gặp Hoa La đi ra ngoài, nàng vội vàng ổn định bước chân, chắp quyền cung kính: Tham kiến Lâu chủ.
Trông thấy Sở nương tới, lông mày Hoa La giương nhẹ: Ngươi đến tìm ta?
Lâu chủ, vừa rồi Vu Dung tới, với lại... còn mang theo chân dung của tiểu chủ tử.
Trong một cái chớp mắt, sắc mặt Hoa La lạnh xuống: Sau đó?
Nàng lấy yêu cầu gặp lâu chủ, nói muốn đem tiểu chủ tử bán cho Phượng Lâu chúng ta.
Đem Bạch Tiểu Thần bán cho Phượng Lâu?
Trong nụ cười nghiêng nước nghiêng thành đầy vẻ giễu cợt, khóe môi hơi giương lên, câu lên một vòng châm chọc.
Lấy tài trí và sự thông minh của tiểu chủ tử, Bạch gia đừng nghĩ đến chuyện có ý đồ với hắn! Ngươi tiếp tục tiếp cận Vu Dung! Có chuyện gì lập tức báo lại cho ta!
Sở nương ngẩn người, nàng ủy khuất phiết miệng nhỏ: Lâu chủ, nhiệm vụ này khi nào mới có thể kết thúc, mỗi ngày để ta với nữ nhân buồn nôn kia qua lại, sớm muộn gì ta cũng sẽ nổi điên!
Sau khi tiếp cận được Vu Dung, Vu Dung năm lần bảy lượt cầu nàng cho gặp lâu chủ, cuối cùng nàng phải lấy một câu ở Phượng Lâu có thân phận thấp, không có quyền gặp mặt Lâu chủ mới ngăn được si tâm vọng tưởng của nàng ta...
/306
|