Bạch Tiểu Thần bĩu môi: Cha bại hoại rất dữ, Thần Nhi mới không muốn hắn.
Trong lòng hắn, chỉ có nam nhân ôn nhu kia mới đối xử tốt với mẫu thân.
Nhưng mà... Bạch Tiểu Thần nghiêng đầu: Xét hành động hắn giúp chúng ta trừng phạt Tiểu Bá Vương, Thần Nhi đã thừa nhận hắn là cha.
Chẳng qua là cha bại hoại thôi...
Đi thôi. Bạch Nhan nắm tay Bạch Tiểu Thần, nét mặt chứa ý cười ôn hòa: Người Lam gia còn đang chờ chúng ta, chúng ta nên về nhà.
Về nhà...
Hai chữ này để Bạch Tiểu Thần chớp chớp mắt.
Từ nay về sau, ngoại trừ Thánh Đảo, bọn họ còn có thêm một mái nhà.
Mẫu thân, ngươi thích cha à? Bạch Tiểu Thần hơi xoắn xuýt khi hỏi câu này.
Nếu như mẫu thân thích cha, vậy hắn có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Bạch Nhan dừng một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh bá khí của Đế Thương, cuối cùng lắc đầu: Không ghét, cũng không thích.
Chỉ thế thôi...
Thật sao?
Bạch Tiểu Thần đối với chuyện tình cảm còn rất mê man, nhưng hắn luôn cảm thấy, thái độ của mẫu thân đối với cha bại hoại không giống với cha nuôi.
Cha nuôi thích mẫu thân, mẫu thân biết liền cự tuyệt, cũng không cho một chút cơ hội, thế nhưng, mẫu thân dù không chấp nhận cha bại hoại nhưng vẫn không quả quyết cự tuyệt...
Đương lúc Bạch Tiểu Thần còn suy nghĩ lung tung, Bạch Nhan cốc vào đầu hắn: Ngươi đừng nghĩ mấy chuyện loạn thất bát tao, bất luận là cha nuôi ngươi hay Đế Thương, ta đều không chấp nhận.
Nàng không phải loại dễ dàng trao trái tim cho một người, trước tiên phải thực sự hiểu rõ đối phương đã.
Thần Nhi là đứa trẻ không có cha, thật đáng thương. Biểu hiện của Bạch Tiểu Thần vô cùng đáng thương, ôm cái đầu nhỏ bị Bạch Nhan đánh, cong môi ủy khuất.
Bạch Nhan hơi dùng sức xoa đầu hắn: Chỉ cần Đế Thương không mang ngươi đi, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể tìm hắn.
Nếu nàng ngăn cản Bạch Tiểu Thần gặp Đế Thương, như vậy rất tàn nhẫn đối với hắn.
Cho nên, nàng cho phép bọn họ gặp nhau, nhưng Bạch Tiểu Thần vĩnh viễn là của nàng, bất kỳ ai cũng không thể cướp đi!
Bạch Tiểu Thần cúi đầu ồ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Hắn không cần cha bại hoại, hắn chỉ muốn mẫu thân sinh một muội muội mà thôi.
...
Chờ Bạch Nhan và Bạch Tiểu Thần về nhà, Lam lão phu nhân sốt ruột ra nghênh đón, còn kiểm tra bọn họ từ trên xuống dưới, sợ rằng hai mẫu tử trong hoàng cung chịu phải ủy khuất.
Nhưng mà, tâm tình mệt mỏi trước kia sau khi nghe được Bạch Tiểu Thần kể lại chuyện trong cung, đám người Lam gia lập tức hưng phấn, cuối cùng vẫn không quên để Lam Thiếu Lăng đi chấp hành hình phạt.
Nhìn gương mặt bánh bao nhỏ tràn ngập kích động, đáy mắt Lam lão gia tử cũng hiện lên ý cười, sau đó nhắc nhở hạ nhân đem đồ ăn lên.
Bạch Nhan dùng bữa xong thì quay về phòng nghỉ ngơi, ngay lúc này một con bồ câu trắng đưa tin tới đậu trên cửa sổ, cổ chân cột một tờ giấy.
Chủ nhân, là ai truyền tin đến vậy?
Nàng tới. Bạch Nhan cong môi cười, có lẽ tâm tình rất vui vẻ, đáy mắt cũng chứa toàn ý cười.
Nàng tới?
Tiểu Mễ trợn mắt nhìn, nàng ở đây... Là ai?
Tiểu Mễ, lát nữa ngươi nói với Thần Nhi một tiếng, ta muốn ra ngoài đón người.
Trong lòng hắn, chỉ có nam nhân ôn nhu kia mới đối xử tốt với mẫu thân.
Nhưng mà... Bạch Tiểu Thần nghiêng đầu: Xét hành động hắn giúp chúng ta trừng phạt Tiểu Bá Vương, Thần Nhi đã thừa nhận hắn là cha.
Chẳng qua là cha bại hoại thôi...
Đi thôi. Bạch Nhan nắm tay Bạch Tiểu Thần, nét mặt chứa ý cười ôn hòa: Người Lam gia còn đang chờ chúng ta, chúng ta nên về nhà.
Về nhà...
Hai chữ này để Bạch Tiểu Thần chớp chớp mắt.
Từ nay về sau, ngoại trừ Thánh Đảo, bọn họ còn có thêm một mái nhà.
Mẫu thân, ngươi thích cha à? Bạch Tiểu Thần hơi xoắn xuýt khi hỏi câu này.
Nếu như mẫu thân thích cha, vậy hắn có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Bạch Nhan dừng một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh bá khí của Đế Thương, cuối cùng lắc đầu: Không ghét, cũng không thích.
Chỉ thế thôi...
Thật sao?
Bạch Tiểu Thần đối với chuyện tình cảm còn rất mê man, nhưng hắn luôn cảm thấy, thái độ của mẫu thân đối với cha bại hoại không giống với cha nuôi.
Cha nuôi thích mẫu thân, mẫu thân biết liền cự tuyệt, cũng không cho một chút cơ hội, thế nhưng, mẫu thân dù không chấp nhận cha bại hoại nhưng vẫn không quả quyết cự tuyệt...
Đương lúc Bạch Tiểu Thần còn suy nghĩ lung tung, Bạch Nhan cốc vào đầu hắn: Ngươi đừng nghĩ mấy chuyện loạn thất bát tao, bất luận là cha nuôi ngươi hay Đế Thương, ta đều không chấp nhận.
Nàng không phải loại dễ dàng trao trái tim cho một người, trước tiên phải thực sự hiểu rõ đối phương đã.
Thần Nhi là đứa trẻ không có cha, thật đáng thương. Biểu hiện của Bạch Tiểu Thần vô cùng đáng thương, ôm cái đầu nhỏ bị Bạch Nhan đánh, cong môi ủy khuất.
Bạch Nhan hơi dùng sức xoa đầu hắn: Chỉ cần Đế Thương không mang ngươi đi, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể tìm hắn.
Nếu nàng ngăn cản Bạch Tiểu Thần gặp Đế Thương, như vậy rất tàn nhẫn đối với hắn.
Cho nên, nàng cho phép bọn họ gặp nhau, nhưng Bạch Tiểu Thần vĩnh viễn là của nàng, bất kỳ ai cũng không thể cướp đi!
Bạch Tiểu Thần cúi đầu ồ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Hắn không cần cha bại hoại, hắn chỉ muốn mẫu thân sinh một muội muội mà thôi.
...
Chờ Bạch Nhan và Bạch Tiểu Thần về nhà, Lam lão phu nhân sốt ruột ra nghênh đón, còn kiểm tra bọn họ từ trên xuống dưới, sợ rằng hai mẫu tử trong hoàng cung chịu phải ủy khuất.
Nhưng mà, tâm tình mệt mỏi trước kia sau khi nghe được Bạch Tiểu Thần kể lại chuyện trong cung, đám người Lam gia lập tức hưng phấn, cuối cùng vẫn không quên để Lam Thiếu Lăng đi chấp hành hình phạt.
Nhìn gương mặt bánh bao nhỏ tràn ngập kích động, đáy mắt Lam lão gia tử cũng hiện lên ý cười, sau đó nhắc nhở hạ nhân đem đồ ăn lên.
Bạch Nhan dùng bữa xong thì quay về phòng nghỉ ngơi, ngay lúc này một con bồ câu trắng đưa tin tới đậu trên cửa sổ, cổ chân cột một tờ giấy.
Chủ nhân, là ai truyền tin đến vậy?
Nàng tới. Bạch Nhan cong môi cười, có lẽ tâm tình rất vui vẻ, đáy mắt cũng chứa toàn ý cười.
Nàng tới?
Tiểu Mễ trợn mắt nhìn, nàng ở đây... Là ai?
Tiểu Mễ, lát nữa ngươi nói với Thần Nhi một tiếng, ta muốn ra ngoài đón người.
/306
|