Đúng vậy, xem như Bạch Chấn Tường đã có Vu Dung, dù cho Bạch Chấn Tường chán ghét Bạch Nhan lại không thích Bạch Tiêu, ở trong mắt hắn, Lam Nguyệt vẫn là nữ nhân tốt nhất.
Một nữ nhân ôn nhu mỹ lệ như thế, lại ngu xuẩn, không phải là tốt nhất à?
Tại sao Bạch Nhan thân là nữ nhi của Lam Nguyệt, lại không ngu xuẩn như nàng? Nếu như Lam Nguyệt còn sống, bất luận mình muốn cái gì nàng đều có thể lấy ra đưa cho hắn.
Tướng công, chờ vết thương ngươi lành rồi, chúng ta đi tìm Bạch Nhan một lần, lần này chúng ta nắm trong tay bí mật của nàng, dùng nó uy hiếp nàng, không sợ nàng không đáp ứng.
Một nữ nhân làm hoa khôi Phượng Lâu thì có tư cách gì làm Thương Vương phi?
Lúc đó nàng chỉ cần dùng bí mật này uy hiếp, không sợ Bạch Nhan không đem Thuơng Vương tặng cho Chỉ Nhi.
Chuyện này...
Bạch Chấn Tường nhớ đến một cước hung hãn của Bạch Nhan, ngực như trước truyền tới một trận đau đớn, lần đầu tiên không phụ họa theo Vu Dung, tùy ý qua loa một câu: Chờ vết thương ta lành rồi nói.
Vu Dung căn bản không chú ý Bạch Chấn Tường chần chừ, nghe hắn đồng ý lời của nàng, khóe môi nở nụ cười.
Tướng công, ta xuống dưới chuẩn bị tiền, ngươi rất nhanh sẽ bình phục.
Nói xong lời này, Vu Dung dặn nha hoàn chiếu cố Bạch Chấn Tường rồi chậm rãi lui xuống.
Sau khi ra khỏi viện, sắc mặt Vu Dung trầm xuống, lạnh lùng nhìn cửa phòng đóng chặt không xa: Nếu không phải xem phân lượng ngươi chính là trụ cột của Bạch phủ, làm sao ta có thể dùng mười triệu lượng hoàng kim mua một viên tam phẩm đan dược? Chỉ hi vọng ta có thể mau chóng mang hài tử, chiếm được Bạch phủ!
Nàng chậm rãi cúi đầu, khóe môi cười lạnh.
Nương đã tính sinh hoạt, hôm nay nhất định có thể mang thai, đồng thời, ngay cả nam nhân cũng đã tìm xong.
Đợi nàng mang thai xong, không còn chuyện của Bạch Tiêu nữa.
Giờ khắc này, Vu Dung không thể nào phát hiện, hành động lầu bầu của nàng, đã lọt vào một tầm mắt...
...
Lúc này, Thương Vương phủ, thị vệ quỳ một gối cung kính bẩm báo, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng một chút, uy áp nặng nề từ phía trước làm hắn thở dốc.
Nửa ngày sau, âm thanh nam nhân trầm thấp mới chậm rãi vang lên.
Xem ra Bạch Chấn Tường rảnh rỗi như vậy, thong thả cứu nữ nhi của hắn, còn có thời gian đi làm phiền Tiểu Nhan, vậy bổn vương sẽ tìm cho hắn chút chuyện để làm.
Khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện một tia cười lạnh, âm thanh băng giá: Truyền lệnh của bổn vương, để Bạch Chấn Tường dùng toàn bộ đồ cưới của Lam Nguyệt tới đổi Bạch Chỉ.
Những đồ cưới này, đã tới lúc vật về với chủ.
Dạ, vương gia, thuộc hạ đi một chuyến tới Bạch phủ...
Thị vệ còn chưa nói xong đã bị âm thanh bá đạo cắt lời: Bổn vương nói tới Bạch phủ truyền lệnh lúc nào?
Vậy ý vương gia...
Thông cáo tường thành.
Thông cáo tường thành, nghĩa là người trong thiên hạ đều sẽ thấy.
Thị vệ hơi chấn động, chuyện này với Bạch phủ, là nhục nhã cực lớn.
Nhưng mà, đối với tình tính của vương gia, thị vệ cảm thấy hắn sẽ không vì thế mà buông tha cho Bạch Chỉ.
Quả nhiên.
Âm thanh lương bạc tuyệt tình của nam nhân lại truyền đến.
Bạch Chỉ tâm tính táo bạo, không hiểu lễ nghi, đem nàng tới Phượng Lâu để dạy dỗ, khi Bạch gia có thể trả đồ cưới thì thả người.
Khóe miệng thị vệ giật một cái, sao hắn có cảm giác, từ lúc vương gia quen biết vương phi thì đã trở nên vô sỉ?
Vì không hiểu lễ nghi nên mang tới Phượng Lâu dạy dỗ? Đây là địa phương dạy lễ nghi sao? Đây là địa phương mang tới niềm vui cho nam nhân a!
Một nữ nhân ôn nhu mỹ lệ như thế, lại ngu xuẩn, không phải là tốt nhất à?
Tại sao Bạch Nhan thân là nữ nhi của Lam Nguyệt, lại không ngu xuẩn như nàng? Nếu như Lam Nguyệt còn sống, bất luận mình muốn cái gì nàng đều có thể lấy ra đưa cho hắn.
Tướng công, chờ vết thương ngươi lành rồi, chúng ta đi tìm Bạch Nhan một lần, lần này chúng ta nắm trong tay bí mật của nàng, dùng nó uy hiếp nàng, không sợ nàng không đáp ứng.
Một nữ nhân làm hoa khôi Phượng Lâu thì có tư cách gì làm Thương Vương phi?
Lúc đó nàng chỉ cần dùng bí mật này uy hiếp, không sợ Bạch Nhan không đem Thuơng Vương tặng cho Chỉ Nhi.
Chuyện này...
Bạch Chấn Tường nhớ đến một cước hung hãn của Bạch Nhan, ngực như trước truyền tới một trận đau đớn, lần đầu tiên không phụ họa theo Vu Dung, tùy ý qua loa một câu: Chờ vết thương ta lành rồi nói.
Vu Dung căn bản không chú ý Bạch Chấn Tường chần chừ, nghe hắn đồng ý lời của nàng, khóe môi nở nụ cười.
Tướng công, ta xuống dưới chuẩn bị tiền, ngươi rất nhanh sẽ bình phục.
Nói xong lời này, Vu Dung dặn nha hoàn chiếu cố Bạch Chấn Tường rồi chậm rãi lui xuống.
Sau khi ra khỏi viện, sắc mặt Vu Dung trầm xuống, lạnh lùng nhìn cửa phòng đóng chặt không xa: Nếu không phải xem phân lượng ngươi chính là trụ cột của Bạch phủ, làm sao ta có thể dùng mười triệu lượng hoàng kim mua một viên tam phẩm đan dược? Chỉ hi vọng ta có thể mau chóng mang hài tử, chiếm được Bạch phủ!
Nàng chậm rãi cúi đầu, khóe môi cười lạnh.
Nương đã tính sinh hoạt, hôm nay nhất định có thể mang thai, đồng thời, ngay cả nam nhân cũng đã tìm xong.
Đợi nàng mang thai xong, không còn chuyện của Bạch Tiêu nữa.
Giờ khắc này, Vu Dung không thể nào phát hiện, hành động lầu bầu của nàng, đã lọt vào một tầm mắt...
...
Lúc này, Thương Vương phủ, thị vệ quỳ một gối cung kính bẩm báo, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng một chút, uy áp nặng nề từ phía trước làm hắn thở dốc.
Nửa ngày sau, âm thanh nam nhân trầm thấp mới chậm rãi vang lên.
Xem ra Bạch Chấn Tường rảnh rỗi như vậy, thong thả cứu nữ nhi của hắn, còn có thời gian đi làm phiền Tiểu Nhan, vậy bổn vương sẽ tìm cho hắn chút chuyện để làm.
Khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện một tia cười lạnh, âm thanh băng giá: Truyền lệnh của bổn vương, để Bạch Chấn Tường dùng toàn bộ đồ cưới của Lam Nguyệt tới đổi Bạch Chỉ.
Những đồ cưới này, đã tới lúc vật về với chủ.
Dạ, vương gia, thuộc hạ đi một chuyến tới Bạch phủ...
Thị vệ còn chưa nói xong đã bị âm thanh bá đạo cắt lời: Bổn vương nói tới Bạch phủ truyền lệnh lúc nào?
Vậy ý vương gia...
Thông cáo tường thành.
Thông cáo tường thành, nghĩa là người trong thiên hạ đều sẽ thấy.
Thị vệ hơi chấn động, chuyện này với Bạch phủ, là nhục nhã cực lớn.
Nhưng mà, đối với tình tính của vương gia, thị vệ cảm thấy hắn sẽ không vì thế mà buông tha cho Bạch Chỉ.
Quả nhiên.
Âm thanh lương bạc tuyệt tình của nam nhân lại truyền đến.
Bạch Chỉ tâm tính táo bạo, không hiểu lễ nghi, đem nàng tới Phượng Lâu để dạy dỗ, khi Bạch gia có thể trả đồ cưới thì thả người.
Khóe miệng thị vệ giật một cái, sao hắn có cảm giác, từ lúc vương gia quen biết vương phi thì đã trở nên vô sỉ?
Vì không hiểu lễ nghi nên mang tới Phượng Lâu dạy dỗ? Đây là địa phương dạy lễ nghi sao? Đây là địa phương mang tới niềm vui cho nam nhân a!
/306
|