Edit: Tiêu Tiêu
Cánh hoa đào rơi.
Bạch Nhan ngồi trong lương đình, trong tay cầm một quyển sách, một thân hồng y trải dài như thảm, chân nàng bắc lên ghế dài, đầu lông mày giương lên, nụ cười nhẹ như hoa đào, đẹp không thể tả.
Đúng lúc này, một thị vệ vội vã đi tới, liếc mắt đã thấy nữ tử nghỉ mát trong đình, bước nhanh về phía trước, cung kính nói: Chủ tử, có người tới bái phỏng.
Bạch Nhan thu quyển sách, bình thản nhìn thị vệ tới bẩm báo: Người nào?
Hắn nói hắn gọi là Bạch Triển Bằng.
Bạch Triển Bằng?
Cái tên này rất lạ lẫm đối với Bạch Nhan, làm Bạch Nhan không khỏi nhíu mày: Trước tiên ngươi để hắn vào.
Dạ, chủ tử.
Thị vệ nhận lệnh lui ra.
Không đợi một lát, hai người đã theo thị vệ đi vào.
Bạch Nhan thấy thân ảnh nam tử gầy yếu mặc áo bào, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: Là ngươi?
Bạch cô nương, không biết ngươi có để ý ta mạo muội tới bái phỏng không? Bạch Triển Bằng khẽ mỉm cười, sắc mặt hắn rất tái nhợt, thân thể hư nhược rất gầy.
Bạch Nhan đứng dậy từ trong lương đình, nhướng mày nói: Trước đó không cẩn thận va vào ngươi, chuyện này ta muốn xin lỗi ngươi, nhưng mà... làm cách nào mà ngươi biết nơi ở của ta?
Cô nương hiểu lầm, ta tới đây, cũng không phải muốn cô nương xin lỗi, Bạch Triển Bằng ho khan hai tiếng, miễn cưỡng nở nụ cười, Ta có hảo cảm đối với cô nương, nên lúc này mới đến đây bái phỏng thôi.
Nếu là người khác nói câu này, có lẽ Bạch Nhan sẽ cho rằng hắn là một tên háo sắc muốn bắt chuyện.
Thế nhưng, lời này nói ra từ trong miệng Bạch Triển Bằng, nàng lại không nghĩ gì khác.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, ngay cả nàng cũng không hiểu rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Thân thể của ngươi... Bạch Nhan nhìn Bạch Triển Bằng, lông mày khẽ nhíu một cái.
Bệnh hắn đã nguy kịch, không sống được mấy năm nữa.
Bạch Triển Bằng cười cười: Thân thể ta đã không còn cách chữa khỏi, hiện tại rời nhà đi, cũng chỉ vì tìm muội muội thất lạc nhiều năm, bây giờ trông thấy Bạch cô nương, ngược lại khiến ta cảm giác như muội muội đang ở bên cạnh ta...
Nghe vậy, trong lòng Bạch Nhan dao động: Muội muội ngươi bao nhiêu tuổi, mất tích như thế nào?
Tuổi nàng bây giờ đã gần 40, ta cũng không biết nàng mất tích thế nào, chỉ biết 20 năm trước nàng rời khỏi nhà, sau đó không trở về nữa.
Tuổi gần 40? Cũng không phải mất tích từ trong tã lót?
Bạch Nhan khẽ thất vọng, như vậy xem ra, nàng không thể là muội muội của hắn được...
Vấn đề của thân thể ngươi rất nghiêm trọng, không biết có thể cho ta xem một chút không? Bạch Nhan giãn mày, nói.
Thiếu gia... Tim lão giả đập mạnh một cái, hắn vội vàng muốn ngăn Bạch Triển Bằng, đã thấy Bạch Triển Bằng lắc đầu với hắn.
Gương mặt Bạch Triển Bằng cười: Không có gì bất tiện, cô nương là luyện đan sư sao?
Không sai.
Bạch Nhan không phủ nhận, từ từ đi tới chỗ Bạch Triển Bằng, nàng phóng ra một tia tinh thần lực vào kiểm tra thân thể Bạch Triển Bằng.
Thân thể Bạch Triển Bằng run lên, tiếp đó không có biểu hiện gì khác, khóe môi hắn cười, như ánh nắng ngày xuân, tắm trong lòng người.
Lão giả một bên gấp tới đổ mồ hôi.
Nếu như hiện tại, cô nương này muốn mưu hại thiếu gia, vậy thiếu gia không có cách nào chống cự, ngay cả hắn cũng không kịp ngăn cản!
Cũng may sau nửa ngày, Bạch Nhan thu lại tinh thần lực, sắc mặt nàng lộ ra vẻ ngưng trọng, hỏi: Ngươi mười năm trước, có phải từng bị trọng thương hay không?
Cánh hoa đào rơi.
Bạch Nhan ngồi trong lương đình, trong tay cầm một quyển sách, một thân hồng y trải dài như thảm, chân nàng bắc lên ghế dài, đầu lông mày giương lên, nụ cười nhẹ như hoa đào, đẹp không thể tả.
Đúng lúc này, một thị vệ vội vã đi tới, liếc mắt đã thấy nữ tử nghỉ mát trong đình, bước nhanh về phía trước, cung kính nói: Chủ tử, có người tới bái phỏng.
Bạch Nhan thu quyển sách, bình thản nhìn thị vệ tới bẩm báo: Người nào?
Hắn nói hắn gọi là Bạch Triển Bằng.
Bạch Triển Bằng?
Cái tên này rất lạ lẫm đối với Bạch Nhan, làm Bạch Nhan không khỏi nhíu mày: Trước tiên ngươi để hắn vào.
Dạ, chủ tử.
Thị vệ nhận lệnh lui ra.
Không đợi một lát, hai người đã theo thị vệ đi vào.
Bạch Nhan thấy thân ảnh nam tử gầy yếu mặc áo bào, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: Là ngươi?
Bạch cô nương, không biết ngươi có để ý ta mạo muội tới bái phỏng không? Bạch Triển Bằng khẽ mỉm cười, sắc mặt hắn rất tái nhợt, thân thể hư nhược rất gầy.
Bạch Nhan đứng dậy từ trong lương đình, nhướng mày nói: Trước đó không cẩn thận va vào ngươi, chuyện này ta muốn xin lỗi ngươi, nhưng mà... làm cách nào mà ngươi biết nơi ở của ta?
Cô nương hiểu lầm, ta tới đây, cũng không phải muốn cô nương xin lỗi, Bạch Triển Bằng ho khan hai tiếng, miễn cưỡng nở nụ cười, Ta có hảo cảm đối với cô nương, nên lúc này mới đến đây bái phỏng thôi.
Nếu là người khác nói câu này, có lẽ Bạch Nhan sẽ cho rằng hắn là một tên háo sắc muốn bắt chuyện.
Thế nhưng, lời này nói ra từ trong miệng Bạch Triển Bằng, nàng lại không nghĩ gì khác.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, ngay cả nàng cũng không hiểu rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Thân thể của ngươi... Bạch Nhan nhìn Bạch Triển Bằng, lông mày khẽ nhíu một cái.
Bệnh hắn đã nguy kịch, không sống được mấy năm nữa.
Bạch Triển Bằng cười cười: Thân thể ta đã không còn cách chữa khỏi, hiện tại rời nhà đi, cũng chỉ vì tìm muội muội thất lạc nhiều năm, bây giờ trông thấy Bạch cô nương, ngược lại khiến ta cảm giác như muội muội đang ở bên cạnh ta...
Nghe vậy, trong lòng Bạch Nhan dao động: Muội muội ngươi bao nhiêu tuổi, mất tích như thế nào?
Tuổi nàng bây giờ đã gần 40, ta cũng không biết nàng mất tích thế nào, chỉ biết 20 năm trước nàng rời khỏi nhà, sau đó không trở về nữa.
Tuổi gần 40? Cũng không phải mất tích từ trong tã lót?
Bạch Nhan khẽ thất vọng, như vậy xem ra, nàng không thể là muội muội của hắn được...
Vấn đề của thân thể ngươi rất nghiêm trọng, không biết có thể cho ta xem một chút không? Bạch Nhan giãn mày, nói.
Thiếu gia... Tim lão giả đập mạnh một cái, hắn vội vàng muốn ngăn Bạch Triển Bằng, đã thấy Bạch Triển Bằng lắc đầu với hắn.
Gương mặt Bạch Triển Bằng cười: Không có gì bất tiện, cô nương là luyện đan sư sao?
Không sai.
Bạch Nhan không phủ nhận, từ từ đi tới chỗ Bạch Triển Bằng, nàng phóng ra một tia tinh thần lực vào kiểm tra thân thể Bạch Triển Bằng.
Thân thể Bạch Triển Bằng run lên, tiếp đó không có biểu hiện gì khác, khóe môi hắn cười, như ánh nắng ngày xuân, tắm trong lòng người.
Lão giả một bên gấp tới đổ mồ hôi.
Nếu như hiện tại, cô nương này muốn mưu hại thiếu gia, vậy thiếu gia không có cách nào chống cự, ngay cả hắn cũng không kịp ngăn cản!
Cũng may sau nửa ngày, Bạch Nhan thu lại tinh thần lực, sắc mặt nàng lộ ra vẻ ngưng trọng, hỏi: Ngươi mười năm trước, có phải từng bị trọng thương hay không?
/306
|