Khóe miệng Ôn Như co giật vài cái, lùi nhanh mấy bước: Vừa rồi ta chỉ đùa một chút, thật sự chỉ đùa thôi...
Chuyện đùa! Phượng Lâu kia là chỗ nào? Nữ nhân này thế mà nhẫn tâm như vậy, muốn đem hắn tới Phượng Lâu tiếp khách!
Bạch Nhan cười đến ôn nhu: Yên tâm, nếu ngươi còn có nhu cầu, Phượng Lâu nhất định thu nhận ngươi, nếu ngươi muốn làm khách chơi, vậy ta sẽ để Sở Nương thu ít bạc của ngươi thôi.
Vẻ mặt Ôn Như rất xấu hổ, hắn quay người thấy ánh mắt Hoa La, trừng nàng một chút, sau đó mới nhìn sang Bạch Nhan, ủy khuất: Rõ là, dù sao ta vẫn là một thiếu nam ngây thơ, ngươi đối xử với ta như thế có quá đáng không vậy?
Bạch Nhan lười nói thêm, nàng tiện tay lấy ra một quyển sách ném cho Ôn Như.
Ôn Như cầm sách Bạch Nhan đưa cho, ngẩn người, hỏi: Đây là sách gì?
Ngươi vừa đột phá Ngũ phẩm không bao lâu, không hiểu biết nhiều về thuật luyện đan của Ngũ phẩm, đợi sau khi ngươi đọc thuộc quyển sách này, liền có thể nắm giữ phương pháp luyện đan dược Ngũ phẩm, đồng thời, tăng cao tỉ lệ thành đan.
Trong lòng Ôn Như kích động một chút, sách trong tay hắn suýt chút nữa thì rơi xuống đất, may là hắn kịp thời bắt được.
Từ bao giờ mà ngươi đối xử tốt với ta như thế? Ôn Như ôm chặt sách vào ngực, tựa như ôm đứa nhỏ, vẻ mặt kích động đỏ bừng.
Bạch Nhan khẽ cười duyên: Thực lực của ngươi đủ mạnh, mới có thể giúp ta dẫn dắt những người này, Hoa La, chúng ta đi.
Nàng nói xong câu này liền quay người, đi được vài bước, thì dừng lại.
Ôn Như, nếu ngươi muốn tìm ta, ngươi có thể tới hoàng thành tìm Lam Tiểu Vận, nàng biết chỗ ta ở.
Dứt câu, nàng không nhiều lời nữa, nhấc chân ra khỏi viện.
Trên mặt Hoa La treo nụ cười quyến rũ, chủ tử nhà mình vẫn luôn mạnh miệng mà mềm lòng.
Đừng thấy nàng luôn khi dễ Ôn Như, kỳ thật, nàng đã sớm viết quyển sách này và có ý định giao cho Ôn Như rồi...
Có thư tịch bảo bối trong tay, Ôn Như cũng không tiễn Bạch Nhan, vội vàng trở về thư phòng đọc thư tịch.
Tim hắn, theo từng lúc đọc thư tịch mà kích động, vấn đề khúc mắc rất lâu trước đây, cuối cùng cũng được giải đáp...
...
Lúc này, phủ Thái tử, một tiếng tru truyền ra, khiến cả phủ rung chuyển.
Đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Nhược bị thương còn chưa khôi phục, chịu đau nhờ nha hoàn dìu ra, chốc lát đã thấy Tiểu Bá Vương bị một con sói hoang đuổi theo.
Trên đại lục, ngoại trừ yêu thú, còn tồn tại dã thú, mà tính cách yêu thú cao ngạo, rất khó thuần phục, cho nên con sói hoang chỉ là dã thú bình thường.
Nó do trước đó Nam Cung Dực đi săn bắt được, vì tính tình hung tàn, vẫn luôn nhốt trong lồng, dự định ngày nào đó làm thịt ăn, ai ngờ Tiểu Bá Vương lại thả ra.
Mẫu phi cứu ta! Tiểu Bá Vương khóc rất thê thảm, khiến tim Bạch Nhược tan nát.
Mau, mau đi cứu hoàng trưởng tôn! Gương mặt Bạch Nhược trắng bệch, lập tức ra lệnh cho thị vệ sau lưng.
Thị vệ lấy ra một bộ cung tên, bắn về phía sói hoang, hưu một tên vừa vặn tới, xuyên vào mắt sói hoang.
Sói hoang bị đau tru lên một tiếng, ánh mắt đảo quanh, cùng lúc đó, Tiểu Bá Vương cũng thoát khỏi sói hoang, nhào tới bên người Bạch Nhược.
Lân Nhi, tại sao ngươi muốn thả sói hoang của cha ngươi vậy?
Nghĩ đến tình huống lúc nãy, tim Bạch Nhược như muốn nhảy ra ngoài, vẻ mặt trắng bệch nghiêm nghị hỏi.
Chuyện đùa! Phượng Lâu kia là chỗ nào? Nữ nhân này thế mà nhẫn tâm như vậy, muốn đem hắn tới Phượng Lâu tiếp khách!
Bạch Nhan cười đến ôn nhu: Yên tâm, nếu ngươi còn có nhu cầu, Phượng Lâu nhất định thu nhận ngươi, nếu ngươi muốn làm khách chơi, vậy ta sẽ để Sở Nương thu ít bạc của ngươi thôi.
Vẻ mặt Ôn Như rất xấu hổ, hắn quay người thấy ánh mắt Hoa La, trừng nàng một chút, sau đó mới nhìn sang Bạch Nhan, ủy khuất: Rõ là, dù sao ta vẫn là một thiếu nam ngây thơ, ngươi đối xử với ta như thế có quá đáng không vậy?
Bạch Nhan lười nói thêm, nàng tiện tay lấy ra một quyển sách ném cho Ôn Như.
Ôn Như cầm sách Bạch Nhan đưa cho, ngẩn người, hỏi: Đây là sách gì?
Ngươi vừa đột phá Ngũ phẩm không bao lâu, không hiểu biết nhiều về thuật luyện đan của Ngũ phẩm, đợi sau khi ngươi đọc thuộc quyển sách này, liền có thể nắm giữ phương pháp luyện đan dược Ngũ phẩm, đồng thời, tăng cao tỉ lệ thành đan.
Trong lòng Ôn Như kích động một chút, sách trong tay hắn suýt chút nữa thì rơi xuống đất, may là hắn kịp thời bắt được.
Từ bao giờ mà ngươi đối xử tốt với ta như thế? Ôn Như ôm chặt sách vào ngực, tựa như ôm đứa nhỏ, vẻ mặt kích động đỏ bừng.
Bạch Nhan khẽ cười duyên: Thực lực của ngươi đủ mạnh, mới có thể giúp ta dẫn dắt những người này, Hoa La, chúng ta đi.
Nàng nói xong câu này liền quay người, đi được vài bước, thì dừng lại.
Ôn Như, nếu ngươi muốn tìm ta, ngươi có thể tới hoàng thành tìm Lam Tiểu Vận, nàng biết chỗ ta ở.
Dứt câu, nàng không nhiều lời nữa, nhấc chân ra khỏi viện.
Trên mặt Hoa La treo nụ cười quyến rũ, chủ tử nhà mình vẫn luôn mạnh miệng mà mềm lòng.
Đừng thấy nàng luôn khi dễ Ôn Như, kỳ thật, nàng đã sớm viết quyển sách này và có ý định giao cho Ôn Như rồi...
Có thư tịch bảo bối trong tay, Ôn Như cũng không tiễn Bạch Nhan, vội vàng trở về thư phòng đọc thư tịch.
Tim hắn, theo từng lúc đọc thư tịch mà kích động, vấn đề khúc mắc rất lâu trước đây, cuối cùng cũng được giải đáp...
...
Lúc này, phủ Thái tử, một tiếng tru truyền ra, khiến cả phủ rung chuyển.
Đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Nhược bị thương còn chưa khôi phục, chịu đau nhờ nha hoàn dìu ra, chốc lát đã thấy Tiểu Bá Vương bị một con sói hoang đuổi theo.
Trên đại lục, ngoại trừ yêu thú, còn tồn tại dã thú, mà tính cách yêu thú cao ngạo, rất khó thuần phục, cho nên con sói hoang chỉ là dã thú bình thường.
Nó do trước đó Nam Cung Dực đi săn bắt được, vì tính tình hung tàn, vẫn luôn nhốt trong lồng, dự định ngày nào đó làm thịt ăn, ai ngờ Tiểu Bá Vương lại thả ra.
Mẫu phi cứu ta! Tiểu Bá Vương khóc rất thê thảm, khiến tim Bạch Nhược tan nát.
Mau, mau đi cứu hoàng trưởng tôn! Gương mặt Bạch Nhược trắng bệch, lập tức ra lệnh cho thị vệ sau lưng.
Thị vệ lấy ra một bộ cung tên, bắn về phía sói hoang, hưu một tên vừa vặn tới, xuyên vào mắt sói hoang.
Sói hoang bị đau tru lên một tiếng, ánh mắt đảo quanh, cùng lúc đó, Tiểu Bá Vương cũng thoát khỏi sói hoang, nhào tới bên người Bạch Nhược.
Lân Nhi, tại sao ngươi muốn thả sói hoang của cha ngươi vậy?
Nghĩ đến tình huống lúc nãy, tim Bạch Nhược như muốn nhảy ra ngoài, vẻ mặt trắng bệch nghiêm nghị hỏi.
/306
|