Edit: ThienDa
Nương.
Lúc này, phu nhân đứng bên cạnh lão phu nhân dịu dàng cười một tiếng: Nhan Nhi lần đầu tới Lam gia, ta sợ hạ nhân chuẩn bị không tốt, nên ta đích thân đi chuẩn bị phòng.
Tốt, Nhược Lan, chuyện này làm phiền ngươi, lão phu nhân mỉm cười, Nhan Nhi, đây là mợ ngươi, mấy năm qua ngươi chưa từng tới Lam gia, chắc là còn chưa quen thuộc, đúng, ngươi còn có ba biểu ca, một biểu muội, đến lúc ta lại giới thiệu cho ngươi biết.
Nghe vậy, Bạch Nhan quay đầu nhìn Đổng Nhược Lan, đồng thời Đổng Nhược Lan cũng ngẩng lên nhìn nàng, nở nụ cười thân thiện.
Nhan Nhi, ngoại tổ phụ ngươi hẳn là đợi không được, ta trước mang ngươi qua gặp hắn một chút. Lão phu nhân lại vỗ vỗ tay Bạch Nhan, khuôn mặt lộ ra nụ cười hiền lành.
Bạch Nhan cũng không nhiều lời, trực tiếp đỡ lấy thân thể đang run rẩy của lão phu nhân, một nha hoàn đi trước dẫn đường, hướng về phía sương phòng.
Bốn chân giường lớn khắc hoa, Lam lão gia tử thân thể ốm bệnh dựa lưng vào vách tường, mắt lão quét về phía nam nhân tuấn mỹ đang thất thần, lập tức trừng hắn một cái: Làm sao? Muốn gặp xú nha đầu như vậy? Ngươi còn không mau lăn đi, lão nhân ta không cần ngươi chiếu cố.
Nam nhân có chút xấu hổ: Ta đương là cữu cữu, chất nữ trở về nhất định không thể không gặp, huống chi, là ai từ khi Tôn ma ma rời đi vẫn giương mắt ra ngoài nhìn?
Buồn cười! Ta lại muốn gặp xú nha đầu kia? Ngươi cũng không nhìn một chút nha đầu kia không xem trọng ta nhiều năm không hề liếc mắt một cái, cuối cùng còn làm ra chuyện chưa thành thân đã mang hài tử! Chưa thành thân cũng thôi đi, coi như Bạch gia không cần nàng, Lam gia ta không phải không có khả năng nuôi một đôi cô nhi quả mẫu, nhưng ngươi nhìn nha đầu này làm ra chuyện tốt gì? Thế nhưng không từ mà biệt!
Lam lão gia tử càng nói càng kích động, sắc mặt đỏ lên, dọa đến nam nhân kia vội vàng vuốt ngực lão gia tử.
Vũ Nhi, ngươi nói xem, đời trước ta đã tạo nghiệt gì, mới rước lấy một đôi mẫu nữ đem ta sống sờ sờ ra tức chết!
Phụ thân, ngươi bớt giận, Lam Vũ sợ Lam lão gia tử tức giận quá độ, vội vàng an ủi, Muội muội lúc ấy không hiểu rõ người, mới bị người lừa bịp, về phần Nhan Nhi, mặc dù ta tiếp xúc với nàng không nhiều, nhưng cũng biết cách làm người của nàng, không có khả năng cùng người cẩu thả, nhất định là có kẻ hãm hại!
Ngươi cứ vì nàng giải vây đi! Lam lão gia tử hừ một tiếng, đôi mắt không khống chế được nhìn ra ngoài cửa, Tôn ma ma tới Bạch gia đã được một lúc, vì sao không đón được xú nha đầu kia? Vũ Nhi ngươi qua nhìn một chút, đừng để người Bạch phủ khi dễ lão ma ma Lam gia.
Lam Vũ bĩu môi, lo lắng cho Nhan Nhi cứ việc nói thẳng, còn đem lão ma ma ra, còn không biết Nhan Nhi tới, đối mặt với tình tình quật cường như trâu của phụ thân, liệu có bị dọa sợ...
Đúng lúc này, Lam Vũ nghe thấy tiếng trò chuyện của Lam lão phu nhân cùng một nữ tử, đáy mắt hắn hiện lên tia mừng rỡ: Phụ thân, là mẫu thân cùng Nhan Nhi tới.
Ngón tay Lam lão gia tử run lên, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, ánh mắt liếc về phía cổng rồi lập tức thu hồi lại, hừ lạnh một tiếng: Tới thì tới, ngươi cần gì phải kích động như vậy?
Ngươi cứ giả vờ đi.
Trong lòng Lam Vũ thầm mắng lão phụ thân một chút, cũng không để ý tới hắn nữa, hắn rời giường đi ra phía cửa.
Vừa đến cửa, cửa phòng liền bị đẩy ra, một nha hoàn dẫn đầu tiến đến, cung kính nói: Lão gia chủ, lão phu nhân cùng Bạch tiểu thư tới.
Nương.
Lúc này, phu nhân đứng bên cạnh lão phu nhân dịu dàng cười một tiếng: Nhan Nhi lần đầu tới Lam gia, ta sợ hạ nhân chuẩn bị không tốt, nên ta đích thân đi chuẩn bị phòng.
Tốt, Nhược Lan, chuyện này làm phiền ngươi, lão phu nhân mỉm cười, Nhan Nhi, đây là mợ ngươi, mấy năm qua ngươi chưa từng tới Lam gia, chắc là còn chưa quen thuộc, đúng, ngươi còn có ba biểu ca, một biểu muội, đến lúc ta lại giới thiệu cho ngươi biết.
Nghe vậy, Bạch Nhan quay đầu nhìn Đổng Nhược Lan, đồng thời Đổng Nhược Lan cũng ngẩng lên nhìn nàng, nở nụ cười thân thiện.
Nhan Nhi, ngoại tổ phụ ngươi hẳn là đợi không được, ta trước mang ngươi qua gặp hắn một chút. Lão phu nhân lại vỗ vỗ tay Bạch Nhan, khuôn mặt lộ ra nụ cười hiền lành.
Bạch Nhan cũng không nhiều lời, trực tiếp đỡ lấy thân thể đang run rẩy của lão phu nhân, một nha hoàn đi trước dẫn đường, hướng về phía sương phòng.
Bốn chân giường lớn khắc hoa, Lam lão gia tử thân thể ốm bệnh dựa lưng vào vách tường, mắt lão quét về phía nam nhân tuấn mỹ đang thất thần, lập tức trừng hắn một cái: Làm sao? Muốn gặp xú nha đầu như vậy? Ngươi còn không mau lăn đi, lão nhân ta không cần ngươi chiếu cố.
Nam nhân có chút xấu hổ: Ta đương là cữu cữu, chất nữ trở về nhất định không thể không gặp, huống chi, là ai từ khi Tôn ma ma rời đi vẫn giương mắt ra ngoài nhìn?
Buồn cười! Ta lại muốn gặp xú nha đầu kia? Ngươi cũng không nhìn một chút nha đầu kia không xem trọng ta nhiều năm không hề liếc mắt một cái, cuối cùng còn làm ra chuyện chưa thành thân đã mang hài tử! Chưa thành thân cũng thôi đi, coi như Bạch gia không cần nàng, Lam gia ta không phải không có khả năng nuôi một đôi cô nhi quả mẫu, nhưng ngươi nhìn nha đầu này làm ra chuyện tốt gì? Thế nhưng không từ mà biệt!
Lam lão gia tử càng nói càng kích động, sắc mặt đỏ lên, dọa đến nam nhân kia vội vàng vuốt ngực lão gia tử.
Vũ Nhi, ngươi nói xem, đời trước ta đã tạo nghiệt gì, mới rước lấy một đôi mẫu nữ đem ta sống sờ sờ ra tức chết!
Phụ thân, ngươi bớt giận, Lam Vũ sợ Lam lão gia tử tức giận quá độ, vội vàng an ủi, Muội muội lúc ấy không hiểu rõ người, mới bị người lừa bịp, về phần Nhan Nhi, mặc dù ta tiếp xúc với nàng không nhiều, nhưng cũng biết cách làm người của nàng, không có khả năng cùng người cẩu thả, nhất định là có kẻ hãm hại!
Ngươi cứ vì nàng giải vây đi! Lam lão gia tử hừ một tiếng, đôi mắt không khống chế được nhìn ra ngoài cửa, Tôn ma ma tới Bạch gia đã được một lúc, vì sao không đón được xú nha đầu kia? Vũ Nhi ngươi qua nhìn một chút, đừng để người Bạch phủ khi dễ lão ma ma Lam gia.
Lam Vũ bĩu môi, lo lắng cho Nhan Nhi cứ việc nói thẳng, còn đem lão ma ma ra, còn không biết Nhan Nhi tới, đối mặt với tình tình quật cường như trâu của phụ thân, liệu có bị dọa sợ...
Đúng lúc này, Lam Vũ nghe thấy tiếng trò chuyện của Lam lão phu nhân cùng một nữ tử, đáy mắt hắn hiện lên tia mừng rỡ: Phụ thân, là mẫu thân cùng Nhan Nhi tới.
Ngón tay Lam lão gia tử run lên, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, ánh mắt liếc về phía cổng rồi lập tức thu hồi lại, hừ lạnh một tiếng: Tới thì tới, ngươi cần gì phải kích động như vậy?
Ngươi cứ giả vờ đi.
Trong lòng Lam Vũ thầm mắng lão phụ thân một chút, cũng không để ý tới hắn nữa, hắn rời giường đi ra phía cửa.
Vừa đến cửa, cửa phòng liền bị đẩy ra, một nha hoàn dẫn đầu tiến đến, cung kính nói: Lão gia chủ, lão phu nhân cùng Bạch tiểu thư tới.
/306
|