Edit by Tiên Vô Sắc
Khó trách trước đó Bạch gia thông báo leo lên một thế lực lớn, thì ra thế lực đó lại là Yêu Thú tông!
Chuyện Nam Cung Lân khi sinh ra gây nên vạn thú triều tông, mọi người toàn bộ đại lục đều biết, hiện tại Yêu Thú tông đến đây, nhất định cũng là vì Nam Cung Lân.
Về trận thuần thú này…
Chỉ làm cho người khác nhìn thôi.
Nam Cung Dực hưởng thụ những ánh mắt hâm mộ cái kia, hắn vuốt đầu Nam Cung Lân, ôn thanh nói: “Lân nhi, con đừng để phụ thân thất vọng.”
“Phụ thân, con hiện tại liền có thể đi thuần thú không?” Ánh mắt Nam Cung Lân đầy mong chờ, vẫn không quên đắc ý liếc mắt qua Bạch Tiểu Thần, gương mặt mập mạp tràn đầy kiêu ngạo.
Nhưng mà, Bạch Tiểu Thần cũng không nhìn hắn, có chút hăng hái nhìn chằm chằm Ly Long trong lồng.
“Chờ một chút!”
Mắt thấy Nam Cung Lân muốn đi tới chiếc lồng, Bạch Nhược theo bản năng đưa tay kéo hắn lại, có chút cắn môi: “Lân nhi, con là người quan trọng nhất, thường là khắc cuối mới lên sân, con chờ bọn hắn lên trước sau đó con lên.”
“Mẫu phi nói rất đúng,” Đầu Nam Cung Lân gật nhẹ, “Con là người quan trọng nhất, nên khắc cuối cùng mới lên sân!”
Những dân đen kia đều là đến làm vật nền cho hắn, chỉ có bọn hắn thất bại, mới làm nổi bật tài năng của mình.
“Xoạt!”
Lúc này, đã có người đem bố xốc ra, lập tức lộ ra một quái vật khổng lồ cuộn rút trong lồng.
Đó là một con cự long khổng lồ, cao tám thước, bốn trảo ba cánh, sắc như phỉ thúy, ánh mắt hung hãn, trong miệng nó trầm thấp phát ra âm thanh cảnh báo, cảnh giác nhìn nhân loại bên cạnh.
“Ai tới trước?” Thanh âm Lôi Minh lạnh nhạt, bình tĩnh hỏi.
Một hài tử thưa dạ đứng dậy, thận trọng đi đến nhìn Ly Long, chỉ là hắn chưa tới gần Ly Long, thì bị ánh mắt hung ác của Ly Long dọa sợ, oa một tiếng khóc rống lên.
“Nương, con sợ, con muốn về nhà.”
Nhìn thấy đứa nhỏ này khóc rống không ngừng, Lôi Minh lắc đầu, nói: “Kế tiếp…”
Hài tử cả nước trên dưới 5 tuổi rất nhiều, tâm tính của những hài tử này chưa đủ thành thục, đều chưa tới gần Ly Long thì đã bị nó dọa sợ, cũng không dám tiến lên nữa.
Ánh mắt Lôi Minh càng ngày càng thất vọng, nhất là khi nhìn thấy chỉ còn lại hai đứa, thì sắc mặt càng khó coi hơn, tức giận đến xém chút nữa tại chỗ chất vấn Nam Cung Nguyên.
Nếu không phải hắn giấu người, sao có thể có nhiều hài tử như vậy đều không tìm được người vạn thú triều tông?
Nam Cung Nguyên tất nhiên nhìn thấy sắc mặt của Lôi Minh, vội vàng hướng về phía Nam Cung Lân đưa mắt liếc ra ý một cái: “Lân nhi còn đứng đó làm gì? Còn không mau lên?”
Nam Cung Lân sững sờ, ủy khuất nói: “Nhưng mà Bạch Tiểu Thần còn chưa đi.”
Không cho Bạch Tiểu Thần kinh lịch thất bại trước, sao có thể làm nổi bật sự cường đại của mình?
“Lên mau, chọc giận Lôi Minh trưởng lão, ngươi đừng nghĩ có thể vào Yêu Thú tông,” Nhìn sắc mặt Nam Cung Nguyên rất khó coi, hắn trừng mắt nhìn Nam Cung Lân, sau đó, mới hướng về phía Lôi Minh, nịnh nọt cười nói: “Lôi Minh trưởng lão, đây chính là hoàng tôn ta, lần này sẽ không để cho ngài thất vọng.
Nhìn thân thể Nam Cung Lân béo như quả cầu, Lôi Minh nhướng mày, thản nhiên nói: “Chỉ hi vọng như thế.”
“Lân nhi.” Trái tim Bạch Nhược xiết chặt, muốn kéo Nam Cung Lân, tay bên cạnh duỗi đến, ngăn cản nàng.
“Chẳng lẽ Nhược nhi đối với con của chúng ta không có lòng tin sao? Nó ưu tú như vậy, sẽ không thất bại.”
Nam Cung Dực mỉm cười, ngữ khí ôn hòa trấn an nói.
Bạch Nhược không nói gì, đôi mắt thẳng nhìn chằm chằm Nam Cung Lân đi tới Ly Long, trong lòng ẩn ẩn lên một trận bất an…
Nếu Lân nhi thất bại, thì nàng…
Khó trách trước đó Bạch gia thông báo leo lên một thế lực lớn, thì ra thế lực đó lại là Yêu Thú tông!
Chuyện Nam Cung Lân khi sinh ra gây nên vạn thú triều tông, mọi người toàn bộ đại lục đều biết, hiện tại Yêu Thú tông đến đây, nhất định cũng là vì Nam Cung Lân.
Về trận thuần thú này…
Chỉ làm cho người khác nhìn thôi.
Nam Cung Dực hưởng thụ những ánh mắt hâm mộ cái kia, hắn vuốt đầu Nam Cung Lân, ôn thanh nói: “Lân nhi, con đừng để phụ thân thất vọng.”
“Phụ thân, con hiện tại liền có thể đi thuần thú không?” Ánh mắt Nam Cung Lân đầy mong chờ, vẫn không quên đắc ý liếc mắt qua Bạch Tiểu Thần, gương mặt mập mạp tràn đầy kiêu ngạo.
Nhưng mà, Bạch Tiểu Thần cũng không nhìn hắn, có chút hăng hái nhìn chằm chằm Ly Long trong lồng.
“Chờ một chút!”
Mắt thấy Nam Cung Lân muốn đi tới chiếc lồng, Bạch Nhược theo bản năng đưa tay kéo hắn lại, có chút cắn môi: “Lân nhi, con là người quan trọng nhất, thường là khắc cuối mới lên sân, con chờ bọn hắn lên trước sau đó con lên.”
“Mẫu phi nói rất đúng,” Đầu Nam Cung Lân gật nhẹ, “Con là người quan trọng nhất, nên khắc cuối cùng mới lên sân!”
Những dân đen kia đều là đến làm vật nền cho hắn, chỉ có bọn hắn thất bại, mới làm nổi bật tài năng của mình.
“Xoạt!”
Lúc này, đã có người đem bố xốc ra, lập tức lộ ra một quái vật khổng lồ cuộn rút trong lồng.
Đó là một con cự long khổng lồ, cao tám thước, bốn trảo ba cánh, sắc như phỉ thúy, ánh mắt hung hãn, trong miệng nó trầm thấp phát ra âm thanh cảnh báo, cảnh giác nhìn nhân loại bên cạnh.
“Ai tới trước?” Thanh âm Lôi Minh lạnh nhạt, bình tĩnh hỏi.
Một hài tử thưa dạ đứng dậy, thận trọng đi đến nhìn Ly Long, chỉ là hắn chưa tới gần Ly Long, thì bị ánh mắt hung ác của Ly Long dọa sợ, oa một tiếng khóc rống lên.
“Nương, con sợ, con muốn về nhà.”
Nhìn thấy đứa nhỏ này khóc rống không ngừng, Lôi Minh lắc đầu, nói: “Kế tiếp…”
Hài tử cả nước trên dưới 5 tuổi rất nhiều, tâm tính của những hài tử này chưa đủ thành thục, đều chưa tới gần Ly Long thì đã bị nó dọa sợ, cũng không dám tiến lên nữa.
Ánh mắt Lôi Minh càng ngày càng thất vọng, nhất là khi nhìn thấy chỉ còn lại hai đứa, thì sắc mặt càng khó coi hơn, tức giận đến xém chút nữa tại chỗ chất vấn Nam Cung Nguyên.
Nếu không phải hắn giấu người, sao có thể có nhiều hài tử như vậy đều không tìm được người vạn thú triều tông?
Nam Cung Nguyên tất nhiên nhìn thấy sắc mặt của Lôi Minh, vội vàng hướng về phía Nam Cung Lân đưa mắt liếc ra ý một cái: “Lân nhi còn đứng đó làm gì? Còn không mau lên?”
Nam Cung Lân sững sờ, ủy khuất nói: “Nhưng mà Bạch Tiểu Thần còn chưa đi.”
Không cho Bạch Tiểu Thần kinh lịch thất bại trước, sao có thể làm nổi bật sự cường đại của mình?
“Lên mau, chọc giận Lôi Minh trưởng lão, ngươi đừng nghĩ có thể vào Yêu Thú tông,” Nhìn sắc mặt Nam Cung Nguyên rất khó coi, hắn trừng mắt nhìn Nam Cung Lân, sau đó, mới hướng về phía Lôi Minh, nịnh nọt cười nói: “Lôi Minh trưởng lão, đây chính là hoàng tôn ta, lần này sẽ không để cho ngài thất vọng.
Nhìn thân thể Nam Cung Lân béo như quả cầu, Lôi Minh nhướng mày, thản nhiên nói: “Chỉ hi vọng như thế.”
“Lân nhi.” Trái tim Bạch Nhược xiết chặt, muốn kéo Nam Cung Lân, tay bên cạnh duỗi đến, ngăn cản nàng.
“Chẳng lẽ Nhược nhi đối với con của chúng ta không có lòng tin sao? Nó ưu tú như vậy, sẽ không thất bại.”
Nam Cung Dực mỉm cười, ngữ khí ôn hòa trấn an nói.
Bạch Nhược không nói gì, đôi mắt thẳng nhìn chằm chằm Nam Cung Lân đi tới Ly Long, trong lòng ẩn ẩn lên một trận bất an…
Nếu Lân nhi thất bại, thì nàng…
/306
|