Edit Tiên Vô Sắc
“Mẫu thân, người nói Đổng Nhược Lan lấy yêu thú này ở đâu ra?” Con ngươi Đổng Mộc Tuyết xoay tròn, mang theo sự hiếu kỳ.
“Cô ta nói là Lam lão gia tử cho cô ta, nếu Lam gia thực sự có yêu thú này, cũng sẽ cho con của mình, chứ sẽ không vì con dâu về nhà ngoại mà cho nàng.”
Đổng Nhược Lan cũng không phải là Phó Bảo Vân.
Nàng là công chúa hoàng thất, kim chi ngọc diệp, Nhị lão Đổng gia nên đối tốt với nàng là nên.
Đổng Nhược Lan không chỉ là lấy người thường, mà còn lấy chồng xa, lão nhân Lam gia nếu không ngốc, sẽ không đối tốt với cô ta, chứ đừng nói đến yêu thú.
Đoán chừng cuộc sống Đổng Nhược Lan ở Đổng gia không tốt, cô ta không muốn Nhị lão lo lắng, mới cố ý tốt khoe xấu che.
“Nếu không phải Lam gia tặng, yêu thú của nàng ta ở đâu ra, sẽ không phải là…” Đổng Mộc Tuyết bịt miệng lại, muốn biểu đạt ý đó rất rõ ràng.
Phó Bảo Vân cười lạnh một tiếng: “Con không cần lo lắng, con suy nghĩ đến cái đó đều là thật! Con không thấy lần này Đổng Nhược Lan trở về trở nên mỹ mạo rất nhiều sao? Tất nhiên là dựa vào cái mỹ mạo mà câu nhẫn nam nhân khác, lừa gạt yêu thú trong tay nam nhân kia! Mệt nàng còn giả bộ thanh thuần, nói cái gì không làm phi, thực chất bên trong là người dâm đãng?”
Đổng Nhược Cần một bên há to miệng, hắn rất muốn nói đại tỷ không phải là người như vậy.
“Nương,” Ánh mắt Đổng Mộc Tuyết lấp lóe, “Người biết con Liệt Diễm Hỏa Phượng ở đâu không? Nếu lấy nó dâng lên cho hoàng thất, có lẽ…Hoàng thúc sẽ đối với chúng ta khác đi.”
Hỏa Phượng đẹp như thế, nàng rất muốn có, nhưng so với Hỏa Phượng, nàng càng muốn Hoàng đế thúc thúc đối tốt với nàng hơn.
Đây mới là lợi ích vĩnh cửu.
“Được, ta sẽ đi nói cho hoàng huynh, dù sao con Hỏa Phượng kia cũng không phải của Đổng gia chúng ta, Đổng Nhược Lan nàng ta không xứng có được.”
Trong mắt Phó Bảo Vân xẹt qua một tia tham lam.
Nàng nghe nói, con Hỏa Phượng kia ngày có thể đi nghìn dặm, nếu không, Đổng Nhược Lan cũng không có khả năng từ Lưu Hỏa quốc đến Xích Hà quốc nhanh như vậy.
Nếu đưa Hỏa Phượng cho hoàng huynh, hoàng huynh tất nhiên sẽ rất cảm động, có lẽ sẽ cao hứng, cho tiểu Lâm một thân phận quận vương.
Phải biết, công chúa xuất giá có thể thu được một vị trí quận vương, cho dù từ trước đến nay chưa có vinh quang.
“Bảo Vân,” Đổng Nhược Cần nhìn thấy Phó Bảo Vân càng ngày càng quá phận, khúm núm nói, “Cái này…không tốt lắm đâu, đó dù sao cũng là của đại tỷ ta…”
Mặt Phó Bảo Vân đen lại: “Cái gì mà của nàng ta? Đó là của ta! Tiến vào Đổng gia toàn bộ mọi thứ đều là của ta! Chàng nếu muốn giúp những người kia, hiện tại chúng ta có thể ly hôn!”
Hai chữ ly hôn vừa ra miệng, Đổng Nhược Cần liền bị dọa đến miệng cũng không dám thuyết phục nữa.
“Cha, người cũng thật là,” Đổng Mộc Tuyết bĩu môi, “Làm gì ba lần bốn lược giúp nữ nhân kia nói chuyện? Còn xưng cô ta là đại tỷ? Cô ta làm một đại tỷ làm nên chuyện sao? Nếu cô ta xem người là đệ đệ, thì không nên phản đối làm quý phi của Hoàng đế thúc thúc, càng nên để Lam Tiểu Vận làm thiếp hầu của Tam hoàng tử? Cô ta không xem người là đệ đệ, con cũng không có khả năng nhận cô cô này.”
Loại nữ nhân tư lợi này, mới không xứng làm cô cô của nàng!
Cô cô của nàng, nên vì Đổng gia mà hi sinh, ngay cả điểm hi sinh này cũng làm không được, thì có tư cách gì để nàng gọi một tiếng cô?
Sắc mặt Đổng Nhược Cần trắng nhợt, hắn mặt dù biết rằng mẹ con Phó Bảo Vân quá phận, nhưng vẫn cứ…không dám đi qua ranh giới của nàng.
“Đi thôi, Tuyết nhi,” Phó Bảo Vân quét mắt khinh thường Đổng Nhược Cần, lại đưa mắt nhìn Đổng Mộc Tuyết, “Thực lực con yêu thú kia, ít nhất cũng là Thiên giai, để cho an toàn, chúng ta đi hoàng cung trước, để Hoàng đế thúc thúc tìm một số cao thủ đến bắt Hỏa Phượng, lúc đó sẽ dùng hình với nó, còn sợ nó không thần phục?”
“Mẫu thân, người nói Đổng Nhược Lan lấy yêu thú này ở đâu ra?” Con ngươi Đổng Mộc Tuyết xoay tròn, mang theo sự hiếu kỳ.
“Cô ta nói là Lam lão gia tử cho cô ta, nếu Lam gia thực sự có yêu thú này, cũng sẽ cho con của mình, chứ sẽ không vì con dâu về nhà ngoại mà cho nàng.”
Đổng Nhược Lan cũng không phải là Phó Bảo Vân.
Nàng là công chúa hoàng thất, kim chi ngọc diệp, Nhị lão Đổng gia nên đối tốt với nàng là nên.
Đổng Nhược Lan không chỉ là lấy người thường, mà còn lấy chồng xa, lão nhân Lam gia nếu không ngốc, sẽ không đối tốt với cô ta, chứ đừng nói đến yêu thú.
Đoán chừng cuộc sống Đổng Nhược Lan ở Đổng gia không tốt, cô ta không muốn Nhị lão lo lắng, mới cố ý tốt khoe xấu che.
“Nếu không phải Lam gia tặng, yêu thú của nàng ta ở đâu ra, sẽ không phải là…” Đổng Mộc Tuyết bịt miệng lại, muốn biểu đạt ý đó rất rõ ràng.
Phó Bảo Vân cười lạnh một tiếng: “Con không cần lo lắng, con suy nghĩ đến cái đó đều là thật! Con không thấy lần này Đổng Nhược Lan trở về trở nên mỹ mạo rất nhiều sao? Tất nhiên là dựa vào cái mỹ mạo mà câu nhẫn nam nhân khác, lừa gạt yêu thú trong tay nam nhân kia! Mệt nàng còn giả bộ thanh thuần, nói cái gì không làm phi, thực chất bên trong là người dâm đãng?”
Đổng Nhược Cần một bên há to miệng, hắn rất muốn nói đại tỷ không phải là người như vậy.
“Nương,” Ánh mắt Đổng Mộc Tuyết lấp lóe, “Người biết con Liệt Diễm Hỏa Phượng ở đâu không? Nếu lấy nó dâng lên cho hoàng thất, có lẽ…Hoàng thúc sẽ đối với chúng ta khác đi.”
Hỏa Phượng đẹp như thế, nàng rất muốn có, nhưng so với Hỏa Phượng, nàng càng muốn Hoàng đế thúc thúc đối tốt với nàng hơn.
Đây mới là lợi ích vĩnh cửu.
“Được, ta sẽ đi nói cho hoàng huynh, dù sao con Hỏa Phượng kia cũng không phải của Đổng gia chúng ta, Đổng Nhược Lan nàng ta không xứng có được.”
Trong mắt Phó Bảo Vân xẹt qua một tia tham lam.
Nàng nghe nói, con Hỏa Phượng kia ngày có thể đi nghìn dặm, nếu không, Đổng Nhược Lan cũng không có khả năng từ Lưu Hỏa quốc đến Xích Hà quốc nhanh như vậy.
Nếu đưa Hỏa Phượng cho hoàng huynh, hoàng huynh tất nhiên sẽ rất cảm động, có lẽ sẽ cao hứng, cho tiểu Lâm một thân phận quận vương.
Phải biết, công chúa xuất giá có thể thu được một vị trí quận vương, cho dù từ trước đến nay chưa có vinh quang.
“Bảo Vân,” Đổng Nhược Cần nhìn thấy Phó Bảo Vân càng ngày càng quá phận, khúm núm nói, “Cái này…không tốt lắm đâu, đó dù sao cũng là của đại tỷ ta…”
Mặt Phó Bảo Vân đen lại: “Cái gì mà của nàng ta? Đó là của ta! Tiến vào Đổng gia toàn bộ mọi thứ đều là của ta! Chàng nếu muốn giúp những người kia, hiện tại chúng ta có thể ly hôn!”
Hai chữ ly hôn vừa ra miệng, Đổng Nhược Cần liền bị dọa đến miệng cũng không dám thuyết phục nữa.
“Cha, người cũng thật là,” Đổng Mộc Tuyết bĩu môi, “Làm gì ba lần bốn lược giúp nữ nhân kia nói chuyện? Còn xưng cô ta là đại tỷ? Cô ta làm một đại tỷ làm nên chuyện sao? Nếu cô ta xem người là đệ đệ, thì không nên phản đối làm quý phi của Hoàng đế thúc thúc, càng nên để Lam Tiểu Vận làm thiếp hầu của Tam hoàng tử? Cô ta không xem người là đệ đệ, con cũng không có khả năng nhận cô cô này.”
Loại nữ nhân tư lợi này, mới không xứng làm cô cô của nàng!
Cô cô của nàng, nên vì Đổng gia mà hi sinh, ngay cả điểm hi sinh này cũng làm không được, thì có tư cách gì để nàng gọi một tiếng cô?
Sắc mặt Đổng Nhược Cần trắng nhợt, hắn mặt dù biết rằng mẹ con Phó Bảo Vân quá phận, nhưng vẫn cứ…không dám đi qua ranh giới của nàng.
“Đi thôi, Tuyết nhi,” Phó Bảo Vân quét mắt khinh thường Đổng Nhược Cần, lại đưa mắt nhìn Đổng Mộc Tuyết, “Thực lực con yêu thú kia, ít nhất cũng là Thiên giai, để cho an toàn, chúng ta đi hoàng cung trước, để Hoàng đế thúc thúc tìm một số cao thủ đến bắt Hỏa Phượng, lúc đó sẽ dùng hình với nó, còn sợ nó không thần phục?”
/306
|