Edit: Tiêu Tiêu
Hắn cười khổ một tiếng, khóe miệng đắng chát liên tục: Tiếp đó, bất kể các ngươi muốn làm gì, ta cũng sẽ không ngăn cản.
Coi như ngươi muốn ngăn cản, Đổng gia các ngươi cũng không có thực lực này, Bạch Nhan chậm rãi đứng lên, tuyệt sắc dung nhan hơi trầm xuống, Thần nhi, ngươi bây giờ tra một chút Liệt Diễm Hỏa Phượng tại vị trí nào.
Một nháy mắt, ánh mắt mọi người đều rơi vào bóng dáng nho nhỏ.
Đổng gia Nhị lão cực kì kinh ngạc, Đổng Nhược Cần cũng không chịu thừa nhận bắt Hỏa Ohượng, chỉ dựa vào bánh bao nhỏ này, làm sao tra ra nơi Hỏa Phượng ở.
Nhưng mà...
Lúc mọi người ở đây chất vấn nhìn Bạch Tiểu Thần, hắn đã nhắm mắt lại.
Trời chiều chiếu nghiêng xuống, ánh chiều tà rơi trên lông mi thật dài của bánh bao nhỏ, lông mi hắn như quạt hương bồ dài khẽ run lên, chậm rãi mở ra mắt to.
Mẫu thân, tiểu Phượng ở một chỗ cách nơi đây khoảng ngàn mét về hướng đông.
Ngàn mét hướng đông?
Đó không phải vị trí hoàng cung à?
Đổng Thiên Lăng nắm thật chặt nắm đấm, ánh mắt thất vọng cùng không dám tin chuyển hướng Đổng Nhược Cần.
Là các ngươi để người hoàng cung đến bắt Hỏa Phượng?
Buồn cười là, hắn vậy mà một chút cũng không phát hiện ra!
Chuyện này làm sao để hắn xứng đáng với nữ nhi và Lam lão gia tử được đây?
Đổng Nhược Cần không nói gì, hành vi của hắn đồng nghĩa với thừa nhận vấn đề của Đổng lão gia tử.
Đổng lão gia tử cười ha ha hai tiếng: Tốt, cực kỳ tốt! Đây chính là nhi tử tốt của ta! Cho Phó Bảo Vân hưu thư cũng không cần, ta tới trước mặt tổ tông thỉnh tội, từ nay về sau, ngươi không còn là người Đổng gia!
Cha! Sắc mặt Đổng Nhược Cần trắng nhợt, khiếp sợ mở to hai mắt, Ngươi... Muốn đuổi ta ra khỏi nhà? Ngươi có biết bệ hạ đã tha thứ chuyện năm đó Bảo Vân tự tiện gả cho ta chịu tội rồi hay không, còn dự định trọng dụng Đổng gia ta, cơ hội tốt như vậy, ngươi cũng không cần ư?
Nếu như không phải Bảo Vân, bệ hạ sao có thể có thể trọng dụng Đổng gia?
Lần này, không đợi Đổng lão gia tử mở miệng, giọng Bạch Nhan lạnh lẽo như gió đông thổi qua, băng hàn triệt cốt.
Các ngươi tốt nhất khẩn cầu Hỏa Phượng lông tóc không thương, nếu không...
Nếu không sẽ như thế nào, nàng không có nói rõ, nhưng người ở đây đều có thể nghe ra trong giọng của nàng chứa sát khí.
Nàng kéo tay Bạch Tiểu Thần rồi chậm rãi quay người: Đế Tiểu Vân, ngươi trông coi Đổng Nhược Cần cùng Phó Bảo Vân, ai dám đào tẩu, trực tiếp đánh gãy chân của bọn họ! Thần nhi, chúng ta đi tìm Hỏa Phượng.
Đế Tiểu Vân ngơ ngác nhìn Bạch Nhan kéo Bạch Tiểu Thần trèo lên đầu Ly Long: Tẩu tử, dù sao cũng phải đi hoàng cung, vì sao không trực tiếp mang bọn họ đi?
Họ không có tư cách!
Ngụ ý, hai người kia, không có tư cách ngồi trên lưng Ly Long.
Nàng đương nhiên sẽ không mang bọn họ.
Đế Tiểu Vân chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp.
Hai người này không có tư cách ngồi lên Ly Long, thế nhưng là... nàng là Yêu giới công chúa nha.
Nhìn thấy Bạch Nhan rời đi, Phó Bảo Vân xùy cười một tiếng, mặt lộ vẻ khinh thường: Ngươi đi hoàng cung có cơ hội trở về cũng không nhất định, còn muốn đánh gãy chân của ta? Ý nghĩ hão huyền!
Cao thủ hoàng cung cao thủ nhiều như vậy, chuyến đi này của nàng ta, tuyệt không có cơ hội trở về!
Nói xong lời này, Phó Bảo Vân quay người liền muốn rời khỏi.
Nành vừa đi hai bước, sau lưng liền truyền đến tiếng Đế Tiểu Vân tức hổn hển: Ai cho phép ngươi đi!
Phó Bảo Vân cười lạnh một tiếng, bước chân đều không có ngừng một chút, vội vàng đi về hậu viện.
Trong mắt Đế Tiểu Vân chứa đầy phẫn nộ, quanh thân nàng gió lạnh nổi lên, ba búi tóc đen cũng bay lên, gương mặt xinh đẹp giương lên lên một vòng tức giận.
Ta nói, không cho ngươi đi!
Hắn cười khổ một tiếng, khóe miệng đắng chát liên tục: Tiếp đó, bất kể các ngươi muốn làm gì, ta cũng sẽ không ngăn cản.
Coi như ngươi muốn ngăn cản, Đổng gia các ngươi cũng không có thực lực này, Bạch Nhan chậm rãi đứng lên, tuyệt sắc dung nhan hơi trầm xuống, Thần nhi, ngươi bây giờ tra một chút Liệt Diễm Hỏa Phượng tại vị trí nào.
Một nháy mắt, ánh mắt mọi người đều rơi vào bóng dáng nho nhỏ.
Đổng gia Nhị lão cực kì kinh ngạc, Đổng Nhược Cần cũng không chịu thừa nhận bắt Hỏa Ohượng, chỉ dựa vào bánh bao nhỏ này, làm sao tra ra nơi Hỏa Phượng ở.
Nhưng mà...
Lúc mọi người ở đây chất vấn nhìn Bạch Tiểu Thần, hắn đã nhắm mắt lại.
Trời chiều chiếu nghiêng xuống, ánh chiều tà rơi trên lông mi thật dài của bánh bao nhỏ, lông mi hắn như quạt hương bồ dài khẽ run lên, chậm rãi mở ra mắt to.
Mẫu thân, tiểu Phượng ở một chỗ cách nơi đây khoảng ngàn mét về hướng đông.
Ngàn mét hướng đông?
Đó không phải vị trí hoàng cung à?
Đổng Thiên Lăng nắm thật chặt nắm đấm, ánh mắt thất vọng cùng không dám tin chuyển hướng Đổng Nhược Cần.
Là các ngươi để người hoàng cung đến bắt Hỏa Phượng?
Buồn cười là, hắn vậy mà một chút cũng không phát hiện ra!
Chuyện này làm sao để hắn xứng đáng với nữ nhi và Lam lão gia tử được đây?
Đổng Nhược Cần không nói gì, hành vi của hắn đồng nghĩa với thừa nhận vấn đề của Đổng lão gia tử.
Đổng lão gia tử cười ha ha hai tiếng: Tốt, cực kỳ tốt! Đây chính là nhi tử tốt của ta! Cho Phó Bảo Vân hưu thư cũng không cần, ta tới trước mặt tổ tông thỉnh tội, từ nay về sau, ngươi không còn là người Đổng gia!
Cha! Sắc mặt Đổng Nhược Cần trắng nhợt, khiếp sợ mở to hai mắt, Ngươi... Muốn đuổi ta ra khỏi nhà? Ngươi có biết bệ hạ đã tha thứ chuyện năm đó Bảo Vân tự tiện gả cho ta chịu tội rồi hay không, còn dự định trọng dụng Đổng gia ta, cơ hội tốt như vậy, ngươi cũng không cần ư?
Nếu như không phải Bảo Vân, bệ hạ sao có thể có thể trọng dụng Đổng gia?
Lần này, không đợi Đổng lão gia tử mở miệng, giọng Bạch Nhan lạnh lẽo như gió đông thổi qua, băng hàn triệt cốt.
Các ngươi tốt nhất khẩn cầu Hỏa Phượng lông tóc không thương, nếu không...
Nếu không sẽ như thế nào, nàng không có nói rõ, nhưng người ở đây đều có thể nghe ra trong giọng của nàng chứa sát khí.
Nàng kéo tay Bạch Tiểu Thần rồi chậm rãi quay người: Đế Tiểu Vân, ngươi trông coi Đổng Nhược Cần cùng Phó Bảo Vân, ai dám đào tẩu, trực tiếp đánh gãy chân của bọn họ! Thần nhi, chúng ta đi tìm Hỏa Phượng.
Đế Tiểu Vân ngơ ngác nhìn Bạch Nhan kéo Bạch Tiểu Thần trèo lên đầu Ly Long: Tẩu tử, dù sao cũng phải đi hoàng cung, vì sao không trực tiếp mang bọn họ đi?
Họ không có tư cách!
Ngụ ý, hai người kia, không có tư cách ngồi trên lưng Ly Long.
Nàng đương nhiên sẽ không mang bọn họ.
Đế Tiểu Vân chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp.
Hai người này không có tư cách ngồi lên Ly Long, thế nhưng là... nàng là Yêu giới công chúa nha.
Nhìn thấy Bạch Nhan rời đi, Phó Bảo Vân xùy cười một tiếng, mặt lộ vẻ khinh thường: Ngươi đi hoàng cung có cơ hội trở về cũng không nhất định, còn muốn đánh gãy chân của ta? Ý nghĩ hão huyền!
Cao thủ hoàng cung cao thủ nhiều như vậy, chuyến đi này của nàng ta, tuyệt không có cơ hội trở về!
Nói xong lời này, Phó Bảo Vân quay người liền muốn rời khỏi.
Nành vừa đi hai bước, sau lưng liền truyền đến tiếng Đế Tiểu Vân tức hổn hển: Ai cho phép ngươi đi!
Phó Bảo Vân cười lạnh một tiếng, bước chân đều không có ngừng một chút, vội vàng đi về hậu viện.
Trong mắt Đế Tiểu Vân chứa đầy phẫn nộ, quanh thân nàng gió lạnh nổi lên, ba búi tóc đen cũng bay lên, gương mặt xinh đẹp giương lên lên một vòng tức giận.
Ta nói, không cho ngươi đi!
/306
|