Y Hương Tấn Ảnh Hệ Liệt

Chương 47: Lòng chán nản • kinh sợ hoảng loạn

/52


Chút cháo ấm đưa đến môi, tỏa ra hương gạo ngọt lành khiến bóng đêm cũng trở nên ấm áp hơn.

Thiếu nữ ngồi cúi đầu, múc một thìa cháo nhẹ nhàng thổi nguội, mái tóc buông xõa cũng theo đó bay lên vài sợi.

Khi Hoắc Tử Khiêm mở mắt thì trông thấy hình ảnh này.

“Cô là ai?” Giọng hắn khàn khàn, khiến cô thiếu nữ giật mình kinh hoàng giương mắt lên, nhưng nhìn hắn xong lại không nói nên lời.

Hắn nhớ đến bàn tay ấm áp trong mộng, cùng với giọng nói dịu dàng của mẹ, bỗng bật thốt lên hỏi, “Vừa rồi cũng là cô sao?”

Thiếu nữ rũ mi xuống, cúi đầu tránh ánh mắt rực sáng của hắn.

Hoắc Tử Khiêm hơi nâng người lên muốn nhìn rõ khuôn mặt cô, xem có phải là người trong mộng hay không. Nhưng hành động này lại khiến cô đỏ mặt xấu hổ, càng cố buông tầm nhìn xuống thấp hơn, lại không cẩn thận làm lật úp bát cháo, khiến nó rơi xuống đất vang lên tiếng vỡ giòn tan.

Niệm Khanh đang bàn chuyện cùng những người phụ tá ở phòng ngoài nghe thấy động tĩnh, lập tức vén mành vào, Tử Khiêm vừa trông thấy cô, vẻ mặt lại ngưng trệ.

Tứ Liên đứng lên, bối rối nói, “Anh ấy, anh ấy tỉnh rồi!”

Niệm Khanh thấy thần sắc Tử Khiêm chuyển biến tốt đẹp, thì lòng cũng nhẹ nhõm hơn, không kìm được mà nở nụ cười, xong lại vội vàng bảo Tứ Liên mang bát khác tới, còn mình thì tự cúi người nhặt những mảnh bát vỡ trên mặt đất. Tuy cô mặc áo khoác bông, nhưng lúc cúi người vẫn lộ ra thân hình mảnh khảnh, cùng vòng eo thon gọn mềm mại. Chút ánh sáng nhạt màu xuyên qua ô cửa sổ dán giấy chiếu vào phòng, Tử Khiêm cúi thấp đầu, chỉ mong bóng tối bao phủ xuống để giấu đi hoảng loạn trong đôi mắt.

Nhìn xung quang thấy mình đang nằm trên giường lò, có lẽ đây là nhà của một gia đình phương Bắc, ở trong một môi trường hoàn toàn xa lạ này khiến Tử Khiêm bỡ ngỡ, ngạc nhiên hỏi, “Đây là đâu?”

Niệm Khanh vén tóc mai lên nói, “Trong bệnh viện hỗn tạp nhiều người, nên tránh nhờ sang gia đình này, hửng đông chúng ta ra khỏi thành phố.”

Cô không muốn hắn lo lắng, nhưng hắn lại nghe ra trong lời cô nói có điều giấu diếm.

Tử Khiêm càng lo âu nóng nảy hơn, cố chấp hỏi đến cùng.

Tình cảnh hiểm ác lúc này một lời khó nói hết, Niệm Khanh thở dài, chỉ kể những chi tiết quan trọng, nói Hứa Tranh cùng Huệ Thù bị bắt, nhưng vẫn che giấu những suy đoán trong lòng, cũng không muốn nói ra khả năng tồi tệ nhất. Tử Khiêm chuyên chú nghe, sắc mặt dao động, lúc sau lại cúi thấp đầu, không nói một lời.

“Tử Khiêm?” Niệm Khanh cảm giác hắn có vẻ khác thường, hắn lẳng lặng nghiêng mặt đi, cảm thấy khó xử trước ánh mắt quan tâm của cô.

Ngày xưa, cứ nghĩ mình là đấng nam nhi đội trời đạp đất, nhưng rồi lại mơ hồ trở thành quân cờ trong tay kẻ khác, gây họa làm liên lụy tới cha mình, ngay cả mẹ kế cũng bị kéo vào cùng. Làm sao không căm hận cho được? Đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, nhưng lại để người yếu ớt như cô che chở bảo vệ!

Hổ thẹn áy náy đến cùng cực, căm ghét bản thân mình trở thành gánh nặng cho người khác.

Tử Khiêm cắn răng, xấu hổ vô cùng.

Một chén trà nóng được đưa đến trước mặt.

Cô cầm chén trà để vào lòng bàn tay hắn, hắn không thể không nhận, đành cúi đầu uống một ngụm, nhưng chưa kịp nuốt xuống, cô đã chạm tay lên trán hắn.

“Đừng lo nghĩ nhiều, cậu phải mau khỏe lên, đó mới là điều quan trọng lúc này.” Niệm Khanh thử nhiệt độ trên trán hắn, hình như đã đỡ hơn nhiều. Mặt Tử Khiêm đỏ gay lên, đến lúc bàn tay cô rời đi, mới chậm rãi nuốt hết ngụm nước ngậm trong miệng.

Tứ Liên lại mang bát cháo khác, Niệm Khanh đón lấy, cầm thìa múc đưa đến môi Tử Khiêm.

Tử Khiêm né không được không né cũng không xong, vành tai nóng lên vì ngượng ngùng.

Niệm Khanh ngẩn ra, bỗng bật cười, “Quen cho Lâm Lâm ăn kiểu này, nên quên mất lại coi cậu như trẻ con… Đây, cậu tự ăn đi.”

Cô cười vậy càng làm Tử Khiêm thêm xấu hổ, vội vàng nhận lấy bát cháo, vùi đầu cầm thìa múc vào miệng.

Niệm Khanh nhìn hắn ăn liên tục không ngừng như vậy thì cười hỏi ăn ngon sao.

Ăn trong tình trạng quẫn bách này nào có cảm nhận được mùi vị gì, Tử Khiêm chỉ gật đầu qua loa.

“Phải cảm ơn Tứ Liên mới được, nửa đêm làm phiền đến cô ấy.” Niệm Khanh cười với Tứ Liên, không hề đề cập cháo này do chính mình nấu.

Tứ Liên đang e lệ rụt rè, bỗng nghe thấy người con trai ngồi trên giường lò khẽ nói, “Cảm ơn.”

Giọng hắn trầm khàn, nhưng nghe lại êm tai vô cùng.

Tứ Liên im lặng nâng mắt nhìn lại, lúc này đã qua canh năm, có chút ánh sáng mặt trời xuyên qua ổ cửa sổ dán giấy, soi xuống khuôn mặt yếu ớt của thiếu niên ngồi trên giường lò cùng người con gái kế bên, thì ra trên đời này lại có những người dẹp đẽ như vậy, phảng phất như đôi tài tử giai nhân bước ra từ trong câu hát.

Người con gái xinh đẹp kia chuyển mắt nhìn lại, “Trong nhà cô có xe ngựa không?”

Tứ Liên gật đầu, “Có.”

“Có màn che không?”

“Có màn da màu đen, nhưng hơi rách.”

“Cô biết đánh xe chư?”

“Biết.”

Niệm Khanh gật đầu, ra hiệu bảo cô lại gần, “Trời sáng cô đánh xe đưa chúng tôi ra khỏi thành phố, làm như đi đưa một chuyến đậu hũ vậy, chờ chúng tôi ra được khỏi thành, những người ở lại sẽ thả cha mẹ cô, và ra khỏi thành phố tụ họp với chúng ta, đến lúc đó cô có thể yên tâm về nhà.” Tay Tứ Liên bỗng lạnh lẽo, là bàn tay lạnh buốt của Niệm Khanh nắm lấy, để vào lòng bàn tay vài thứ còn lạnh hơn.

Vừa nhìn đã thấy sáng ngời mắt, đó là một đôi khuyên tai hoa sen quý hiếm bằng ngọc trắng sáng bóng, chỉ nhìn cũng biết là đồ vô giá.

“Trên người tôi không mang theo tiền, đành dùng vật này đổi lấy xe ngựa cùng tiền trà.” Niệm Khanh mỉm cười với cô, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên quyết không cho chối từ. Tứ Liên như bị đôi ngọc nho nhỏ trong lòng bàn tay hun bỏng, tay run run lúc sau mới nói, “Chỉ cần các người không làm khó mẹ tôi, thì việc gì tôi cũng làm.”

“Tôi đảm bảo cha mẹ cô sẽ bình an.” Niệm Khanh gật đầu nghiêm túc nói.

Cạnh cửa bỗng xuất hiện bóng dáng người phụ tá, người đó cúi đầu gọi một tiếng “Phu nhân”, dường như có chuyện cần báo.

Niệm Khanh vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay cô, rồi đứng dậy đi ra ngoài, để lại hai người Tứ Liên cùng Tử Khiêm.

Lặng im phút chốc, Tứ Liên cắn môi cố lấy can đảm hỏi Tử Khiêm, “Các người là ai?”

Tử Khiêm hơi giật mình, nhưng lại không nói gì.

Tứ Liên bất an hai tay xoắn vào nhau, cúi đầu run giọng hỏi, “Ngài cùng phu nhân ra khỏi thành rồi sẽ để tôi quay về chứ?”

Một câu này khiến sắc mặt Tử Khiêm hết xanh lại trắng.

“Người đó là vợ cha tôi.”

Tử Khiêm lạnh lùng đáp, khiến Tứ Liên kinh ngạc ngẩng đầu.

Sắc trời dần sáng, càng soi rõ vẻ tái nhợt của hắn, khuôn mặt đẹp trai đầy tiều tụy nở nụ cười yếu ớt.

“Người đó là vợ cha tôi.” Hắn lặp lại lần nữa, nhấn mạnh vào chữ ‘cha’ kia, thật không biết có phải là nói cho cô nghe không.

Chiếc xe mui đen được đưa tới, trước sau đều xếp chồng từng thùng đậu hũ, không gian còn lại chỉ đủ cho hai người ngồi.

Dùng dây buộc càng xe vào con ngựa gầy xong, Tứ Liên tự mình ngồi phía trước đánh xe.

Trừ hai người ở lại trông giữ, thì những người phụ tá còn lại đều cải trang thành lái buôn hoặc bốc vác, trà trộn vào dòng người đi ra khỏi thành phố, còn xe Hạ gia thì chạy về cửa Nam Yến Thành.

Yến Thành tuy bé nhưng thương nhân dọc từ Nam chí Bắc đều dừng chân nghỉ ngơi tại đây, đặc biệt là đoàn xe buôn lậu muối và thuốc phiện thì lại càng nhiều. Cảnh sát khám xét ở cửa thành thường hay bắt được đoàn buôn muối, nhưng thật ra họ chỉ làm cho có mà thôi, việc kiểm tra khám xét rất lỏng lẻo. Dù sao vơ vét của dân đen thì được là mấy, đã thế còn tốn nước bọt. Niệm Khanh cùng Tử Khiêm náu mình trong xe ngựa, còn Tứ Liên vốn là người trong thành nên cảnh sát cũng không chú ý.

Lúc đi trời còn mù mịt, đến được cửa thành thì trời đã sáng bảnh.

Phố phường dần nhộn nhịp, từ trong xe ngựa nghe ra đủ các loại giọng Nam Bắc hỗn độn trên đường cùng tiếng quát tháo của cảnh sát, pha với tiếng rao hàng của người bán rong. Niệm Khanh cuộn đầu gối tựa lưng lên thành xe, tập trung nghe từng loại âm thanh, cẩn thận lưu ý đến những cuộc nói chuyện liên quan đến biến cố xảy trong thành phố.

Lúc lâu sau, trong đầu lại chẳng nghe thấy gì nữa, chỉ còn tiếng phố phường ồn ào xung quang.

Nghe tiếng phố phường lại nảy sinh ra cảm giác khó tả.

Trước kia sống cùng Niệm Kiều trong con ngõ nhỏ, cũng là những tiếng ầm ĩ hỗn tạp như vậy, khi đó hai chị em cô còn sống dựa vào nhau. Tử Khiêm không còn oán hận nữa, nhưng còn Niệm Kiều, đến bao giờ mới tha thứ được cho nhau đây.

Niệm Khanh miên man suy nghĩ, vừa ngẩng đầu lên lại chạm phải ánh mắt của Tử Khiêm.

Tử Khiêm dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn cô, bốn mắt chạm nhau nhưng hắn không né tránh đi.

“Tôi từng làm sai một chuyện.” Giọng hắn rất bé.

Niệm Khanh im lặng nhíu mày.

Hắn buông ánh mắt xuống, “Ép cô quỳ trước mẹ tôi, lúc đó tôi đã quá tức giận.”

Xe ngựa vẫn đong đưa tiến về phía trước, bánh xe gỗ kẽo kẹt ra tiếng, lớp vải phủ ngoài xe ngăn cách những tiếng ồn bên ngoài, còn bên trong hai người chỉ lặng im.

Cứ im lặng mà vượt qua muôn vàn trách móc căm giận.

Hắn tình nguyện để cô mắng chửi, để bao nỗi thương tâm uất ức năm xưa trút hết xuống.

“Cậu không sai.” Nhưng cô lại thản nhiên nói vậy, vẻ mặt bình tĩnh ngoài dự đoán của hắn.

“Tôi quỳ trước bà ấy, không phải vì cậu hay cha cậu.” Cô nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói, “Tôi tôn trọng nguyện vọng của bà ấy, kính nể niềm kiêu hãnh của bà ấy. Cậu là con trai của bà, cậu vâng theo lời bà cũng không có gì sai.”

Hắn ngây ngốc nhìn cô.

Trong chớp mắt hắn thấy hoang mang, không muốn tin vào lời của cô, cũng không muốn nhìn thẳng vào đôi mắt thản nhiên kia.

Ân oán năm xưa cứ vậy mà bình thản nói ra, cảm giác như cô chẳng hề để ý, hoặc chuyện đó chẳng là cái gì, chỉ có mình hắn là canh cánh trong lòng… Bỏ nhà đi ba năm, hóa ra chỉ như con nít giận dỗi với bề trên, tự mình làm khổ mình.

Thật buồn cười sao, sai thì đã sai, hối cũng hối rồi.

Vậy mà đến giây phút này, mới tỉnh ngộ ra, biết vậy đã chẳng hối hận làm gì.

Xe ngựa chậm chạp nhích từng bước giữa dòng người để chờ kiểm tra ra khỏi thành, bên ngoài huyên náo tiếng người thỉnh thoảng lại có tiếng phì phì mũi của những chú ngựa.

“Chỉ sợ là Trọng Hanh đã nhận được tin tức giả, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây, để anh ấy yên tâm.” Niệm Khanh giả bộ không thấy vẻ mặt chấn động của Tử Khiêm, không dấu vết mà lái câu chuyện đi. Bất chợt có chiếc xe ngựa vụt qua, theo đó là tiếng quát mắng sợ hãi vang lên.

Thành xe bỗng có tiếng gõ cộc cộc, đó chính là ám hiệu cảnh báo đã giao hẹn trước với người phụ tá.

Niệm Khanh đứng dậy nhìn ra ngoài qua kẽ hở trên xe, một người lính phụ tá lẩn trong đám người đi sát cạnh xe ngựa, vẻ mặt hiện lên sự cảnh giác, đưa tay về phía hông, để bất cứ lúc nào cũng có thể rút súng giấu dưới lớp áo bông dày.

Chếch về trước có một đoàn quân trang bị súng ống, mồm thét gào chạy chầm chậm về phía cổng thành. Đám người đang chen lấn chật ních ở cổng thành cũng quen với cảnh chiến loạn rồi nên không hề tản ra, mà vẫn cứ đứng đấy xô đẩy nhau, chỉ có mấy con ngựa ở mấy đoàn xe là bị hoảng, liên tục giậm vó xuống đất cát.

“Đóng cửa thành lại! Đóng cửa thành lại!” Quân lính to tiếng hô lên, cầm súng dàn thành hàng trước cửa thành, cưỡng chế ngăn những lớp người đang chờ ở phía trước, thậm chí còn giương súng xua họ xuống.

Khắp nơi vang lên tiếng nhốn nháo, ai ai cũng nóng lòng muốn ra khỏi thành nên chửi bới không dứt, họ chẳng những không lùi xuống mà còn cố xô lên cửa thành như đàn ong vỡ tổ. Có người quát “Dựa vào cái gì mà không cho ra khỏi thành”, “Ban ngày ban mặt đóng cửa thành làm gì”… Nhưng còn chưa dứt lời đã bị binh lính dùng báng súng đánh ngã xuống đất. Bốn phía lại vang lên tiếng than sợ hãi, trước cửa thành lập tức náo loạn.

Quân cảnh sát luống cuống cản trở đám người đang xông lên như thủy triều, cứ chen lấn giằng co trước cửa thành.

Còn trong lúc đó người lính phụ tá đi lên nắm lấy cương ngựa, bình tĩnh nhìn thẳng vào Tứ Liên, đề phòng cô ta gây chuyện.

Niệm Khanh cùng Tử Khiêm nhanh chóng trao đổi ánh mắt, ra hiệu bảo lính phụ tá hành sự tùy theo hoàn cảnh, không được manh động.

Dân thường không tấc sắt trong tay nên dù có phẫn nộ ngập trời cũng không dám xung đột gay gắt với cảnh sát, đoán người đang chen lấn phía trước từ từ lùi về sau, chỉ cần hơi phản kháng là lập tức bị đánh đuổi. Cửa thành đang dần đóng lại, nhưng giờ mà xông lên thì đúng là tự chui đầu vào lưới… Niệm Khanh đưa mắt nhìn Tử Khiêm, định nói rút lui nhưng lại không cam tâm. Cửa thành đã gần ngay trước mắt, chỉ cách có mấy bước chân.

Ra được cửa này là một đường chạy thẳng lên miền Nam, ở đó có Trọng Hanh.

Lúc này, lòng hắn thật sự lo lắng về quyết định của cô, cũng giống như cô lo lắng tìm cách nào để hắn thoát được.

“Phu nhân, xin hãy lấy an toàn làm trọng.” Tử Khiêm bỗng mở miệng, nhìn sâu vào mắt cô, trên gương mặt trẻ tuổi hài hòa là nét điềm tĩnh không tương xứng với tuổi tác của hắn, nhìn qua lại có vài phần bóng dáng của Trọng Hanh.

Giọng nói tuy trầm thấp nhưng lại khiến lòng người ấm áp.

Đúng vậy, chắc chắn sẽ còn đường lui, nên lấy an toàn là trên hết.

Niệm Khanh quyết định thật nhanh, rồi ra hiệu bảo người lính phụ tá kéo ngựa quay lại giúp Tứ Liên, thừa dịp tình hình đang náo loạn mà lẫn vào dòng người rút lui.

Xe ngựa vừa chuyển sang hướng vào thành thì lại nghe thấy tiếng quát phía sau, “Ai, đứng lại —— ”

Một người đàn ông mặc quan phục đẩy đám người dẹp sang hai bên, bước nhanh về phía xe ngựa.

Niệm Khanh bên trong biến sắc, vừa hơi cử động đã bị Tử Khiêm ngăn cản, động tác của hắn còn nhanh hơn cô, không chần chừ che chở trước người cô.

“Đừng sợ!” Cánh tay hắn gồng sức, muốn che chở cô thật chặt, khuôn mặt tái nhợt cũng hồng lên vì khẩn trương.

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng nói dịu hiền của Tứ Liên. Nghe cô sợ hãi gọi: “Sĩ quan chỉ huy Điền.”

“Chạy cái gì mà chạy, thấy Điền đại ca mà không thèm chào! Sớm ra chạy đến đây làm gì? Còn ai đây hả, ở đâu ra vậy?”Giọng người sĩ quan kia hào sảng, có vẻ cợt nhả nhưng hỏi đến người lính phụ ta bên cạnh thì lại lộ ra vẻ hung thần.

Người lính phụ tá đội một chiếc mũ bông cũ, trên người là trang phục nông dân, chỉ cúi đầu làm ra dáng vẻ hèn mọn.

Tứ Liên im lặng không nói, Niệm Khanh cách sau một tấm màn che cũng nín thở, Tử Khiêm cùng lính phụ tá đều đã chuẩn bị sẵn sàng để ra tay. Chỉ cần Tứ Liên để lộ ra hàm ý thì người này tất sẽ nhận ra, đến lúc đó buộc phải mở đường máu.

“Em đi đưa đậu hũ giúp cha, đây là người làm nhà em mới thuê, đi theo để dọn hàng.”

Tiếng Tứ Liên vừa lặng xuống thì tim Niệm Khanh cũng trở về chỗ cũ. Người sĩ quan kia lại hỏi, “Cha em đâu, sao lại lười biếng sai đứa nhóc như em đi bán.”

“Hôm nay tuyết dày, mà cha em đi đứng không tiện.”

“Anh đã nói rồi, nhà không có con trai là không được, sao có thể bắt con gái làm việc này.”

Tứ Liên lại ngậm miệng không đáp.

Người sĩ quan kia cười ha hả, nghiêng người chen lên ngồi cùng cô, “Đi nào, em đưa anh về thành nhé.”

“Em, em còn phải đưa hàng ra ngoài, nếu không sẽ bị mắng! Điền đại ca, ngài đi xe khác được không?”

“Giờ là lúc nào còn muốn đưa đậu hũ! Mặc kệ cha em, nghe anh một câu, mau về nhà đi!”

“Nhưng mà…”

“Nhưng cái gì mà nhưng, về đi không chút nữa đánh nhau lại kêu cha gọi mẹ!”

“Đánh nhau?”

Chẳng những Tứ Liên cả kinh mà Niệm Khanh cùng Tử Khiên đang nín thở nấp phía sau, nghe vậy cũng thất sắc.

Người sĩ quan kia ôi chao một tiếng, ra vẻ vả vào miệng mình, “Xem anh này, vừa gặp em đã tuôn ra hết! Tứ Liên, đến việc cơ mật anh cũng nói hết với em rồi, lòng anh như vậy đến trời còn thấu hiểu đó?” Tứ Liên bối rối né khỏi bàn tay đang sờ soạn bên hông, “Thật là sắp đánh nhau ư, sắp đánh nhau còn không cho dân chúng ra khỏi thành, nếu đánh tới đây thì chúng tôi biết trốn đi đâu?”

Người sĩ quan kia hừ một tiếng, “Em nghĩ lão tử thích chiến tranh lắm sao, có đứa mẹ nào tình nguyện chịu chết, có đứa nào không thích cơm no rượu say chứ? Thói đời chết tiệt này đâu thể để chúng ta nói đánh là đánh, nói không đánh thì không đánh chứ? Chẳng ngại nói với em, Hoắc Soái Hoắc Trọng Hanh, Đông Soái Đông Sầm Huân, nghe qua chưa? Toàn là những nhân vật tai mặt lớn đó! Ngay sáng nay, Hoắc Soái bị ám sát, người còn đang nằm trong bệnh viện không biết sống chết ra sao kìa, còn Đông Soái phái ba đoàn quân lên phía Nam, tiểu đoàn đầu tiên đã chạy đến chỗ chúng ta rồi!”

Lỗ tai lùng bùng như bị nhét bông, không còn nghe rõ được nữa… Hình như họ vừa nhắc đến Trọng Hanh, không đúng, chắc chắn không phải là Trọng Hanh, nhất định là cô nghe nhầm.

Niệm Khanh chậm chạp quay sang, nhìn Tử Khiêm đang gần trong gang tấc, nhưng lại không nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn.

Khuôn mặt trước mắt thật khiến cô kinh ngạc, nó tựa như khuôn mặt Trọng Hanh, cứ lững lờ chợt xa chợt gần.

Bị ám sát.

Niệm Khanh run lên, mọi âm thanh lại rõ rệt trở lại, rõ ràng đến đáng sợ, mỗi chữ như đâm vào cơ thể cô, khiến lồng ngực bắn tóe máu, đau đớn muốn bật khỏi miệng ——

Nhưng miệng lại bị bịt lại, bàn tay kia run rẩy bịt chặt lại.

Tử Khiêm bất chấp thu chặt tay lại, ôm Niệm Khanh trong khuỷu tay không cho cô nhúc nhích, bàn tay lạnh buốt bịt miệng cô.

Viên sĩ quan kia cùng Tứ Liên chỉ cách một tấm màn che, nếu bên trong chỉ hơi có tiếng động lập tức sẽ bị phát hiện.

Xe ngựa chật chội, xóc nảy lên xuống theo bánh xe.

Viên sĩ quan kia chuyển sang chuyện khác không nhắc đến chuyện chiến tranh nữa, dọc đường chỉ mải trêu chọc Tứ Liên, tỏ ý thèm muốn lộ liễu. Tứ Liên im lặng đánh xe, đưa sĩ quan kia đến ngã tư chợ Nam, cách Hạ gia không xa, chếch về phía trước là bệnh viện. Bỗng nghe thấy Tứ Liên “A” lên một tiếng, “Chuyện gì vậy, sao bệnh viện lại bị bao vây?”

“Đêm qua có tội phạm quan trọng chạy ra từ bệnh viện.”

“Hèn chi không cho ra khỏi thành, vậy thì bao lâu nữa mới mở cửa lại đây?”

“Nếu xảy ra chiến tranh thật thì khó mà nói, nhưng theo anh nghĩ thì chắc tám phần là không có chiến tranh.”

“Thật sao?”

“Em nghĩ đi, nếu Hoắc Soái bị thương chẳng may nguy hiểm đến tính mạng, lại có bao nhiêu người nhòm ngó địa bàn của hắn như vậy, thì còn ai thèm đến phá nơi này, em thấy có phải không?”

“Ngài nói không có chiến tranh thì chắc là đúng rồi, phải cảm tạ trời đất mới được!”

Viên sĩ quan nghe Tứ Liên tâng bốc mà đắc ý dào dạt, lúc nhảy xuống xe còn thừa cơ véo eo Tứ Liên, “Về đi, chờ lúc rảnh sẽ tìm em nói chuyện.” Đợi hắn xoay người đi xa, nụ cười gượng ép trên mặt Tứ Liên cũng biến mất không còn dấu vết, nghiêng người nhìn màn xe, rồi đánh ngựa đi về hướng nhà họ Hạ.

Cả đường trở về vô sự, xe ngựa đi thẳng vào sân sau Hạ gia, những người lính phụ tá đi sau bảo vệ cũng thở phào một hơi. Cửa hàng nhà họ Hạ hôm nay đóng cửa, treo tấm biển không bán hàng. Màn xe được vén lên, Niệm Khanh bước xuống xe trước, không ngờ lại bước hụt loạng choạng ngã khụy gối xuống nền tuyết.

“Phu nhân!”

Tử Khiêm cùng người phụ tá đồng thời chạy lên đỡ.

Nhưng cô đã bám lấy càng xe, tự mình đứng dậy, đầu gối run rẩy nhưng không để bất cứ ai nâng đỡ.

Tuyết đọng trên mặt đất dày một tấc, khắp nơi mênh mông tuyết trắng xóa, tuyết vụn vỡ bám lên người cô, màu tuyết rọi sáng dung nhan cô, mà dáng người lại mỏng manh như băng tuyết, chỉ sợ một lần chạm vào sẽ tan chảy.


/52

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status