Editor: Đường Thất Công Tử
Vương Phong cũng thở phào nhẹ nhỏm, nói lạnh lẽo:
Tứ hoàng tử, bây giờ người tin tưởng lời của ta nói chứ, Tứ hoàng tử, cho dù nếu người không chịu tiếp nhận hiện thực cũng không nên tin tưởng một phế vật.
Tứ hoàng tử lớn lên dịu dàng như ngọc, cũng không tức giận, còn có tâm tình hỏi:
Đè chân của ta có thể chữa trị tốt đại khái bồi thường là bao nhiêu?
Doãn Tử kỳ lạ xem thường, quái dị liếc nhìn Tứ hoàng tử, nghĩ thầm chẳng lẽ là Tứ hoàng tử đã hoàn toàn cam chịu, hắn trả lời trực tiếp:
Một bồi thường mười.
Tứ hoàng tử thở dài: Chỉ mới bồi gấp mười lần sao? Khinh cô nương, Doãn Tử Bạch bồi thường một trăm vạn tiền vàng coi như tiền đặt cọc, hi vọng Khinh cô nương không ghét bỏ.
Vẻ mặt Hoa Khinh lại lạnh nhạt lắc đầu nói:
Tứ hoàng tử, ta chữa trị chân của người là vì tự ta, Tứ hoàng tử không cần chi thù lao.
Nếu bên cạnh không có dáng vẻ hai người kia d d l q d bàn bạc đánh cuộc tiền làm cho Doãn Tử Bạch không phải xem nhẹ, hắn lớn tiếng nói giễu cợt:
Tứ hoàng tử, có phải người nghĩ sai rồi hay không, chân của người tốt không chỗ chê, không cần bồi thường ngân lượng cho ta.
Cả nhà mọi người cũng cười ầm, bàn bạc âm ỉ (ngấm ngầm, không dữ dội, nhưng kéo dài.), cũng nói Tứ hoàng tử có phải ngu hay không.
Nhưng giọng nói Tứ hoàng tử dịu dàng lại không lớn không nhỏ truyền đến:
Ai nói chân của ta tốt không chỗ chê.
Hắn lành lạnh nhìn lướt qua bốn phía, nhìn những thứ kia - mọi người có chút hả hê đều một mực nhớ kỹ, những người này cũng cảm thấy mình gãy chân cho nên dễ bắt nạt sao?
Vẻ mặt Doãn Tử Bạch kỳ lạ nhìn về phía Tứ hoàng tử, trong miệng mang theo giọng điệu kỳ lạ nói︰
Tứ hoàng tử, người, người sẽ không phải là thích nữ nhân xấu xí này chứ? Cho nên mới bao che nàng? Người cũng coi chúng ta nhỏ quá chứ, chân của người kia chẳng qua là dùng gậy gỗ buộc lại một chút, cái này là được rồi, làm như chúng ta đều là người mù sao?
Đúng, Tứ hoàng tử, cho dù người mắt mù thích nữ nhân xấu xí kia không việc gì, nhưng đừng tưởng rằng chúng ta mắt cũng mù.
Hai nam nhân trẻ tuổi cùng đi với Doãn Tử Bạch cũng lập tức giọng than thở giễu cợt.
Sự chú ý của mọi người đều ở trên người Hoa Khinh và Tứ hoàng tử, không chú ý tới bóng dáng hai dáng người Lâu Nhất tối sầm cao ngất đứng ở đó, lẳng lặng nhìn trò khôi hài kia.
Hoa Khinh cảm giác có một tầm mắt sắc bén lơ là dừng ở trên người mình không tha, nàng lướt qua một vòng, lại không phát hiện là ai.
Hơi nhíu mi lên, tạm thời không để ý đến, mà là nói với Tứ hoàng tử:
Tứ hoàng tử, nếu bọn họ cũng không tin, xin ngài hãy hơi cử động đầu ngón chân, cũng tốt, để cho đám người chưa từng thấy qua sự đời này khai mở nhãn giới(mở mang tầm mắt).
Ngươi là phế vật! Nói người nào chưa từng thấy qua sự đời?!
Doãn Tử Bạch bị tức không phải nhẹ, nhưng ngay sau đó nói giễu cợt:
Tứ hoàng tử, người đã nói chân của người tốt lắm, vậy thì làm di chuyển một cái, để cho chúng ta nhìn một chút.
Những người khác không tin rõ ràng, bọn họ cũng chính mắt thấy cái chân của Tứ hoàng tử kia, đứt chỉ còn lại một lớp gắn với da, sao vậy có thể chữa trị tốt
Vương Phong cũng thở phào nhẹ nhỏm, nói lạnh lẽo:
Tứ hoàng tử, bây giờ người tin tưởng lời của ta nói chứ, Tứ hoàng tử, cho dù nếu người không chịu tiếp nhận hiện thực cũng không nên tin tưởng một phế vật.
Tứ hoàng tử lớn lên dịu dàng như ngọc, cũng không tức giận, còn có tâm tình hỏi:
Đè chân của ta có thể chữa trị tốt đại khái bồi thường là bao nhiêu?
Doãn Tử kỳ lạ xem thường, quái dị liếc nhìn Tứ hoàng tử, nghĩ thầm chẳng lẽ là Tứ hoàng tử đã hoàn toàn cam chịu, hắn trả lời trực tiếp:
Một bồi thường mười.
Tứ hoàng tử thở dài: Chỉ mới bồi gấp mười lần sao? Khinh cô nương, Doãn Tử Bạch bồi thường một trăm vạn tiền vàng coi như tiền đặt cọc, hi vọng Khinh cô nương không ghét bỏ.
Vẻ mặt Hoa Khinh lại lạnh nhạt lắc đầu nói:
Tứ hoàng tử, ta chữa trị chân của người là vì tự ta, Tứ hoàng tử không cần chi thù lao.
Nếu bên cạnh không có dáng vẻ hai người kia d d l q d bàn bạc đánh cuộc tiền làm cho Doãn Tử Bạch không phải xem nhẹ, hắn lớn tiếng nói giễu cợt:
Tứ hoàng tử, có phải người nghĩ sai rồi hay không, chân của người tốt không chỗ chê, không cần bồi thường ngân lượng cho ta.
Cả nhà mọi người cũng cười ầm, bàn bạc âm ỉ (ngấm ngầm, không dữ dội, nhưng kéo dài.), cũng nói Tứ hoàng tử có phải ngu hay không.
Nhưng giọng nói Tứ hoàng tử dịu dàng lại không lớn không nhỏ truyền đến:
Ai nói chân của ta tốt không chỗ chê.
Hắn lành lạnh nhìn lướt qua bốn phía, nhìn những thứ kia - mọi người có chút hả hê đều một mực nhớ kỹ, những người này cũng cảm thấy mình gãy chân cho nên dễ bắt nạt sao?
Vẻ mặt Doãn Tử Bạch kỳ lạ nhìn về phía Tứ hoàng tử, trong miệng mang theo giọng điệu kỳ lạ nói︰
Tứ hoàng tử, người, người sẽ không phải là thích nữ nhân xấu xí này chứ? Cho nên mới bao che nàng? Người cũng coi chúng ta nhỏ quá chứ, chân của người kia chẳng qua là dùng gậy gỗ buộc lại một chút, cái này là được rồi, làm như chúng ta đều là người mù sao?
Đúng, Tứ hoàng tử, cho dù người mắt mù thích nữ nhân xấu xí kia không việc gì, nhưng đừng tưởng rằng chúng ta mắt cũng mù.
Hai nam nhân trẻ tuổi cùng đi với Doãn Tử Bạch cũng lập tức giọng than thở giễu cợt.
Sự chú ý của mọi người đều ở trên người Hoa Khinh và Tứ hoàng tử, không chú ý tới bóng dáng hai dáng người Lâu Nhất tối sầm cao ngất đứng ở đó, lẳng lặng nhìn trò khôi hài kia.
Hoa Khinh cảm giác có một tầm mắt sắc bén lơ là dừng ở trên người mình không tha, nàng lướt qua một vòng, lại không phát hiện là ai.
Hơi nhíu mi lên, tạm thời không để ý đến, mà là nói với Tứ hoàng tử:
Tứ hoàng tử, nếu bọn họ cũng không tin, xin ngài hãy hơi cử động đầu ngón chân, cũng tốt, để cho đám người chưa từng thấy qua sự đời này khai mở nhãn giới(mở mang tầm mắt).
Ngươi là phế vật! Nói người nào chưa từng thấy qua sự đời?!
Doãn Tử Bạch bị tức không phải nhẹ, nhưng ngay sau đó nói giễu cợt:
Tứ hoàng tử, người đã nói chân của người tốt lắm, vậy thì làm di chuyển một cái, để cho chúng ta nhìn một chút.
Những người khác không tin rõ ràng, bọn họ cũng chính mắt thấy cái chân của Tứ hoàng tử kia, đứt chỉ còn lại một lớp gắn với da, sao vậy có thể chữa trị tốt
/25
|