Ngay sau đó ở trước mắt nàng là phu nhân Tô thị khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt gầy trơ xương cùng hốc mắt hoẵm sâu màu đen hiện ra.
Làn da của bà ố vàng, lộ ra tay chân gầy gò trơ xương, nhìn bà so với người sống trong các xóm nghèo ở thế kỷ hai mươi ba lại càng thêm gầy gò.
Hơn nữa chỉ cần xem mặt đã biết rõ bệnh không nhẹ.
Trong lòng Hoa Khinh Ngôn chua xót đau đớn không thôi, nàng biết rõ đây là tình cảm của nguyên chủ đang ảnh hưởng tới nàng.
Nhưng nàng đã tiếp nhận thân thể của nguyên chủ, nếu đối với thân nhân mà nguyên chủ để ý khắp nơi đều bỏ mặc thì ngay cả chính mình nàng đều phỉ nhổ.
Ngôn, khục khục, Ngôn nhi, con không sao chứ?
Tô thị vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, trong mắt tràn đầy thương yêu cùng khổ sở.
Lúc nữ nhi bị phạt roi, bà lại chỉ có thể vô dụng cầu xin các nàng đừng đánh, bất lực trơ mắt nhìn bọn họ mang nữ nhi đi, nghĩ đến bộ dạng hấp hối của nữ nhi lúc đó, trong lòng liền đau nhức từng hồi một.
Hoa Khinh Ngôn tiến lên dìu Tô thị đến trên giường, lắc lắc đầu nói:
Yên tâm đi mẫu thân, con rất khỏe.
Tô thị nâng đôi tay gầy còm lên, cẩn thận từng li từng tí sờ lên mặt Hoa Khinh Ngôn, giống như là vì xác nhận cô thật sự bình thường không có việc gì, không để ý chút nào vết bẩn trên mặt Hoa Khinh Ngôn.
Không cẩn thận đụng phải miệng vết thương trên mặt do Hoa Nguyệt Nhu gây ra, Hoa Khinh Ngôn hơi hơi nhíu mày, Tô thị lập tức rút tay về, giọng nói nghẹn ngào nói:
Có phải rất đau hay không? Nhị thúc của các ngươi sao có thể đối với con như vậy, may mắn lòng của hắn còn không thay đổi hoàn toàn, chịu thả con trở về, nếu không ta nhất định sẽ liều mạng cùng hắn.
Tô thị đã thấy những vết thương chói mắt do bị roi đánh trên cơ thể nàng , tức giận đến rơi nước mắt, kêu Hoa Khinh Ngôn nhanh chóng đi rửa sạch sẽ, tới bôi thuốc, Hoa Hạo Nguyệt cũng thúc giục nàng nhanh đi rửa mặt xong rồi bôi thuốc và nghỉ ngơi đi.
Đáy mắt Hoa Khinh Ngôn hiện lên ấm áp, nàng là cô nhi, chưa từng được cảm thụ qua sự quan tâm của người thân.
Chỉ là cô cũng không phải là do Hoa Trấn Hạ nổi lòng từ bi thả trở về.
Thấy bộ dạng Tô thị kịch liệt ho khan lần nữa, mấp máy môi muốn nói lại thôi.
Nhìn Tô thị bị bệnh cũng không nhẹ, Hoa Khinh Ngôn mượn cớ giúp Tô thị chỉnh lại chăn động tay dò xét mạch tượng của Tô thị.
Dò xét mạch xong sắc mặt Hoa Khinh Ngôn có chút trầm trọng, tình hình Tô thị vô cùng không tốt, nếu không trị liệu, thì chịu không nổi một tháng.
Nếu như vẫn còn ở thời đại của nàng, nàng chắc chắn chế tạo ra dược chữa tốt bệnh của Tô thị, nhưng nếu không ở thời của nàng, nguyên chủ cũng chưa quen thuộc dược liệu, trong trí nhớ không có dược liệu mà nàng cần, cũng không biết tiệm thuốc có hay không.
Hoa Khinh Ngôn nói một tiếng đi trước rửa mặt rồi rời đi.
Thân thể của nàng đã đến cực hạn,chờ nấu nước nóng xong liền tiến vào thùng tắm, toàn thân đều không có khí lực.
Nước ấm kích thích vết thương trên người nàng đau một chút, nhưng kèm theo chính là toàn thân được thả lỏng, cảm xúc sảng khoái, Hoa Khinh Ngôn ngâm mình trong thùng tắm, buông lỏng cả thể xác lẫn tinh thần, bất tri bất giác liền ngủ mất.
Chẳng biết từ lúc nào, một bóng đen mang mặt nạ màu bạc lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong phòng Hoa Khinh Ngôn, vừa vặn rơi vào thùng tắm bên cạnh, cùng Hoa Khinh Ngôn mặt đối mặt nhìn nhau.
Hai mắt sâu thẳm của
Làn da của bà ố vàng, lộ ra tay chân gầy gò trơ xương, nhìn bà so với người sống trong các xóm nghèo ở thế kỷ hai mươi ba lại càng thêm gầy gò.
Hơn nữa chỉ cần xem mặt đã biết rõ bệnh không nhẹ.
Trong lòng Hoa Khinh Ngôn chua xót đau đớn không thôi, nàng biết rõ đây là tình cảm của nguyên chủ đang ảnh hưởng tới nàng.
Nhưng nàng đã tiếp nhận thân thể của nguyên chủ, nếu đối với thân nhân mà nguyên chủ để ý khắp nơi đều bỏ mặc thì ngay cả chính mình nàng đều phỉ nhổ.
Ngôn, khục khục, Ngôn nhi, con không sao chứ?
Tô thị vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, trong mắt tràn đầy thương yêu cùng khổ sở.
Lúc nữ nhi bị phạt roi, bà lại chỉ có thể vô dụng cầu xin các nàng đừng đánh, bất lực trơ mắt nhìn bọn họ mang nữ nhi đi, nghĩ đến bộ dạng hấp hối của nữ nhi lúc đó, trong lòng liền đau nhức từng hồi một.
Hoa Khinh Ngôn tiến lên dìu Tô thị đến trên giường, lắc lắc đầu nói:
Yên tâm đi mẫu thân, con rất khỏe.
Tô thị nâng đôi tay gầy còm lên, cẩn thận từng li từng tí sờ lên mặt Hoa Khinh Ngôn, giống như là vì xác nhận cô thật sự bình thường không có việc gì, không để ý chút nào vết bẩn trên mặt Hoa Khinh Ngôn.
Không cẩn thận đụng phải miệng vết thương trên mặt do Hoa Nguyệt Nhu gây ra, Hoa Khinh Ngôn hơi hơi nhíu mày, Tô thị lập tức rút tay về, giọng nói nghẹn ngào nói:
Có phải rất đau hay không? Nhị thúc của các ngươi sao có thể đối với con như vậy, may mắn lòng của hắn còn không thay đổi hoàn toàn, chịu thả con trở về, nếu không ta nhất định sẽ liều mạng cùng hắn.
Tô thị đã thấy những vết thương chói mắt do bị roi đánh trên cơ thể nàng , tức giận đến rơi nước mắt, kêu Hoa Khinh Ngôn nhanh chóng đi rửa sạch sẽ, tới bôi thuốc, Hoa Hạo Nguyệt cũng thúc giục nàng nhanh đi rửa mặt xong rồi bôi thuốc và nghỉ ngơi đi.
Đáy mắt Hoa Khinh Ngôn hiện lên ấm áp, nàng là cô nhi, chưa từng được cảm thụ qua sự quan tâm của người thân.
Chỉ là cô cũng không phải là do Hoa Trấn Hạ nổi lòng từ bi thả trở về.
Thấy bộ dạng Tô thị kịch liệt ho khan lần nữa, mấp máy môi muốn nói lại thôi.
Nhìn Tô thị bị bệnh cũng không nhẹ, Hoa Khinh Ngôn mượn cớ giúp Tô thị chỉnh lại chăn động tay dò xét mạch tượng của Tô thị.
Dò xét mạch xong sắc mặt Hoa Khinh Ngôn có chút trầm trọng, tình hình Tô thị vô cùng không tốt, nếu không trị liệu, thì chịu không nổi một tháng.
Nếu như vẫn còn ở thời đại của nàng, nàng chắc chắn chế tạo ra dược chữa tốt bệnh của Tô thị, nhưng nếu không ở thời của nàng, nguyên chủ cũng chưa quen thuộc dược liệu, trong trí nhớ không có dược liệu mà nàng cần, cũng không biết tiệm thuốc có hay không.
Hoa Khinh Ngôn nói một tiếng đi trước rửa mặt rồi rời đi.
Thân thể của nàng đã đến cực hạn,chờ nấu nước nóng xong liền tiến vào thùng tắm, toàn thân đều không có khí lực.
Nước ấm kích thích vết thương trên người nàng đau một chút, nhưng kèm theo chính là toàn thân được thả lỏng, cảm xúc sảng khoái, Hoa Khinh Ngôn ngâm mình trong thùng tắm, buông lỏng cả thể xác lẫn tinh thần, bất tri bất giác liền ngủ mất.
Chẳng biết từ lúc nào, một bóng đen mang mặt nạ màu bạc lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong phòng Hoa Khinh Ngôn, vừa vặn rơi vào thùng tắm bên cạnh, cùng Hoa Khinh Ngôn mặt đối mặt nhìn nhau.
Hai mắt sâu thẳm của
/25
|