Sau khi kiểm tra xong, Tiêu Thiên Diệu phái người trả lại đồ. Lâm Sơ Cửu một đêm ngủ ngon, nhưng Tiêu Thiên Diệu lại bị mất ngủ. Hắn làm thế nào cũng không ngủ được.
Tiêu Thiên Diệu lại nhìn báo cáo mà Lâm Sơ Cửu đã viết, không thể không suy nghĩ, hắn dường như đã cưới được một thê tử khó lường. Nữ nhân này cực kỳ biết cách che giấu tài năng, nếu hắn không bức bách nàng lần nữa, chỉ sợ nàng sẽ giữ nó suốt đời.
Nói về chuyện này, hắn cũng không biết đây là may mắn hay bất hạnh.
Lâm Sơ Cửu đã ngủ một giấc ngon, ngày hôm sau tự nhiên rất có tinh thần. Mặc dù Tiêu Thiên Diệu một đêm không ngủ, nhưng tinh cũng tốt không thua kém Lâm Sơ Cửu.
Buổi sáng, Lâm Sơ Cửu có thói quen tới báo cáo với Tiêu Thiên Diệu, sau khi cùng ăn sáng với Tiêu Thiên Diệu, nàng ngồi một bên chờ Mặc Thần Y tới kiểm tra, đồng thời thi châm cho Tiêu Thiên Diệu.
Trong mắt người ngoài, một ngày của Lâm Sơ Cửu ngoại trừ ngủ ra thì luôn chăm sóc cho Tiêu Thiên Diệu, tự tay làm tất cả sự tình liên quan tới Tiêu Thiên Diệu, không hề mượn tay người khác, đây là biểu hiện nàng quan tâm tới Tiêu Thiên Diệu. Nhưng chỉ có Lâm Sơ Cửu mới hiểu, nàng không có lựa chọn nào khác, Tiêu Thiên Diệu căn bản không cho nàng chạy loạn.
Lâm Sơ Cửu thật sự hối hận khi tới Cẩm Thiên Viện. Không có tôn đại Phật Tiêu Thiên Diệu ở đây, cuộc sống của nàng ở Tiêu Vương phủ tuyệt đối sẽ rất dễ chịu, sao sẽ giống như bây giờ, không khác gì hạ nhân.
Tuy nhiên, thái độ của Tiêu Thiên Diệu đã dần trở nên dịu hơn, điều này khiến Lâm Sơ Cửu có chút cảm giác vui mừng. Nếu không, nàng thật sự muốn chết vì khóc.
Hai người lẳng lặng ngồi đó, mặc dù không ai mở miệng nói chuyện, nhưng Tiêu Thiên Diệu đã cố tình thu liễm hơi thở, khiến cho không khí trong phòng trở nên ấm áp hơn. Thị vệ ngẫu nhiên tuần tra đi ngang qua, lớn mật kín đáo liếc mắt ngắm hai người một cái, bọn họ cũng mang vẻ mặt hâm mộ: tình cảm của Vương gia và Vương phi thật tốt.
Mặc Thần Y mang theo Mặc Ngọc Nhi tiến vào, thấy Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu ở chung hòa hợp, Mặc Thần Y không thể không nhíu nhíu mày, trong lòng một lần nữa cảm thấy lo lắng cho nữ nhi của mình.
Mặc Ngọc Nhi hành động như không nhìn thấy, chỉ có ánh mắt hơi tối sầm lại, ngay sau đó giống như không có việc gì đi vào.
Vương gia, ngài hãy vén ống quần lên. Mặc Thần Y cần phải thi châm trên hai chân của Tiêu Thiên Diệu.
Lâm Sơ Cửu sớm đã nâng chân Tiêu Thiên Diệu, nửa ngồi xổm ở trước mặt hắn, thần sắc ấm áp, cử chỉ mềm mại vén ống quần lên giúp Tiêu Thiên Diệu, trông giống như Tiêu Thiên Diệu là thủy tinh dễ vỡ.
Cảm giác được người trân trọng như thế, thật sự rất tốt. Sự lạnh lùng của Tiêu Thiên Diệu bất giác trở nên dịu lại. Lâm Sơ Cửu ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, trái tim không tự chủ được đập nhanh một nhịp, khóe miệng bất giác mỉm cười.
Hắn thật sự... thật sự rất đẹp.
Lâm Sơ Cửu lấy lại tinh thần, cảm thấy má mình nóng bừng, trong lúc nhất thời thực sự không được tự nhiên. Nàng muốn tránh đi, nhưng lại không tự chủ được bị con ngươi thâm thúy của Tiêu Thiên Diệu hấp dẫn......
Tiêu Thiên Diệu vốn dĩ lớn lên rất đẹp, ngày thường mặt lạnh đã đủ hấp dẫn người. Khi bị hắn dịu dàng nhìn chăm chú, Lâm Sơ Cửu cảm thấy nhịp tim mình dường như đang thay đổi.
Đây có phải là dấu hiệu động tâm?
Lâm Sơ Cửu cảm thấy bất an trong lòng, lý trí nói với nàng, yêu một nam nhân như Tiêu Thiên Diệu sẽ rất khổ sở. Nhưng tâm lý nàng lại có một chút chờ mong, Tiêu Thiên Diệu là trượng phu của nàng, không phải nàng có tư cách hơn so với nữ nhân khác hay sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy thái quá, Lâm Sơ Cửu không nhịn được tự nhéo mình một cái, đáy lòng thầm mắng chính mình một tiếng: Mình đang suy nghĩ miên man gì vậy, hiện tại bảo toàn mạng sống quan trọng hơn, phong hoa tuyết nguyệt kia không thể ăn được.
Được thôi, Lâm Sơ Cửu thừa nhận mình nhút nhát, Tiêu Thiên Diệu thật sự quá tốt, nàng trèo cao không nổi.
Mặc Thần Y đang chuyên tâm thi châm cho Tiêu Thiên Diệu, quá trình này hơi đau, mặc dù Tiêu Thiên Diệu không biểu hiện ra ngoài, nhưng trên trán lại thấm ra từng lớp mồ hôi mỏng.
Trước đây cũng như thế này, Lâm Sơ Cửu đều xem như không nhìn thấy. Nhưng hôm nay không biết vì sao, Lâm Sơ Cửu lại không thể nào phớt lờ giống như lúc trước. Nàng do dự một lát sau đó cầm lấy khăn tiến lên.
Vương gia, trên trán ngài chảy đầy mồ hôi, sao không nói một tiếng?. Lâm Sơ Cửu nửa oán giận, nửa hờn dỗi nói.
Trong khi nói chuyện, nàng cúi người tiến lên, nhẹ xoa lau mồ hôi cho Tiêu Thiên Diệu.
Tiêu Thiên Diệu sững sờ, nhưng rất nhanh đã thả lỏng người, ngay cả Mặc Thần Y cũng không phát hiện ra.
Thần sắc Lâm Sơ Cửu vẫn như bình thường, nhưng chỉ có nàng biết, lúc này nàng không bình tĩnh bao nhiêu.
Khi gần gũi với đôi mắt chuyên chú của Tiêu Thiên Diệu, Lâm Sơ Cửu mới phát hiện ra đôi mắt này hấp dẫn người thế nào, nhịp tim một lần nữa không chịu khống chế lại đập nhanh hơn. Nàng rất muốn rời đi, nhưng lại bị Tiêu Thiên Diệu trở tay giữ chặt: Ngồi xuống.
Giọng nói mềm nhẹ, hoàn toàn khác với lãnh khốc trước đây, Lâm Sơ Cửu căn bản không thể nào cự tuyệt.
Đương nhiên, lúc này không phải bởi vì sợ hãi, mà là cam tâm tình nguyện đồng ý. Bởi vì nàng không thể nào từ chối được một Tiêu Thiên Diệu như vậy.
Nam nhân lãnh khốc bá đạo, ngẫu nhiên thể hiện ra sự dịu dàng, có thể khiến người chết đuối.
Lâm Sơ Cửu ngồi xuống ở bên người Tiêu Thiên Diệu, Tiêu Thiên Diệu cũng thuận thế cầm tay Lâm Sơ Cửu. Hắn hơi dùng sức một chút, có thể để Lâm Sơ Cửu cảm giác được lực đạo của hắn, nhưng sẽ không khiến Lâm Sơ Cửu ăn đau.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu thân mật dựa vào nhau như vậy, không giương cung bạt kiếm, không có ngươi chết ta sống, chỉ đơn giản như một cái bắt tay, một tư thế ấm áp nhất.
Mặc Ngọc Nhi không thể không nghiến răng, nhưng nàng ta lại không thể rời mắt.
Nàng ta đang ảo tưởng, ảo tưởng Tiêu Thiên Diệu sẽ săn sóc nàng ta như vậy, dịu dàng cười với nàng ta.
Hình ảnh kia quá đẹp, khiến người say mê.
Mặc Thần Y nhận thấy được sự khác thường của Mặc Ngọc Nhi, sợ nàng ta sẽ gây ra chuyện gì, vì thế tìm một lý do đuổi nàng ta ra.
Mặc Ngọc Nhi không muốn rời đi, nhưng nhìn thấy hình ảnh Lâm Sơ Cửu và Tiêu Thiên Diệu nhìn nhau tươi cười, nàng ta cuối cùng không chịu được nữa, cắn răng rời đi.
Nhắm mắt làm ngơ.
Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu ở phương diện nào đó cực kỳ giống nhau, bọn họ đều cực kỳ khép kín, Mặc Ngọc Nhi tồn tại hay không, căn bản không ảnh hưởng tới bọn họ. Bọn họ sẽ tiếp tục làm những gì mình muốn.
Động tác của Mặc Thần Y hôm nay dường như rất nhanh, không bao lâu sau đã trát hết ngân châm, nhẹ nhàng rung châm, tiếng châm vang lên, rung động với tần suất cực nhanh.
Nhìn thấy Mặc Thần Y vê châm, búng châm, hai mắt Lâm Sơ Cửu tỏa sáng. Nếu không phải nàng chú định đối địch với Mặc Thần Y, nàng thật sự không màng thân phận muốn quấn lấy Mặc Thần Y để học. Tuy nhiên......
Lâm Sơ Cửu biết rất rõ ràng, cho dù nàng cầu xin Mặc Thần Y như thế nào cũng đều vô dụng, nàng vẫn đừng nên tự rước lấy nhục.
Tiêu Thiên Diệu thu hết thần sắc của Lâm Sơ Cửu vào trong đáy mắt, đợi sau khi Mặc Thần Y rút châm và rời đi, Tiêu Thiên Diệu mới nghiêng đầu nói: Muốn học thuật thi châm?
Ừ. Có lẽ là bầu không khí quá tốt, Lâm Sơ Cửu đã nói ra những gì trong lòng.
Mặc dù y thuật của Mặc Thần Y rất tốt, nhưng ông ta không thích hợp để dạy nàng. Chờ một thời gian nữa, bổn vương sẽ tìm người dạy cho nàng. Tiêu Thiên Diệu nói nhẹ như gió, nhưng Lâm Sơ Cửu lại trợn tròn mắt, ngốc nghếch hỏi: Chàng... chàng nói muốn mời người dạy ta?
Ừ, không thích sao? Giọng nói rất nhẹ, giống như lông chim nhẹ phẩy trái tim. Lâm Sơ Cửu có cảm giác trái tim mình hơi run một chút, đầu óc trống rỗng, đầu lưỡi không chịu khống chế cứng còng, nói lắp bắp: Không... không... không phải. Ta... ta thích.
Lâm Sơ Cửu có cảm giác tim mình đập rất nhanh. Nàng cảm thấy những suy đoán hôm qua của mình là thật, Tiêu Thiên Diệu có lẽ thật sự thích nàng. Nhưng, sự tình thế này không thể chỉ dựa vào suy đoán, nếu sai thì sẽ rất xấu hổ.
Lâm Sơ Cửu cố gắng trấn áp tâm tình kích động, dùng chút lý trí còn sót lại hỏi: Ta... ta có thể hỏi vì sao không?
Có thể. Tiêu Thiên Diệu mỉm cười gật đầu, đối với chuyện hắn có trả lời hay không?
Điều này còn phụ thuộc vào biểu hiện của Lâm Sơ Cửu......
Tiêu Thiên Diệu lại nhìn báo cáo mà Lâm Sơ Cửu đã viết, không thể không suy nghĩ, hắn dường như đã cưới được một thê tử khó lường. Nữ nhân này cực kỳ biết cách che giấu tài năng, nếu hắn không bức bách nàng lần nữa, chỉ sợ nàng sẽ giữ nó suốt đời.
Nói về chuyện này, hắn cũng không biết đây là may mắn hay bất hạnh.
Lâm Sơ Cửu đã ngủ một giấc ngon, ngày hôm sau tự nhiên rất có tinh thần. Mặc dù Tiêu Thiên Diệu một đêm không ngủ, nhưng tinh cũng tốt không thua kém Lâm Sơ Cửu.
Buổi sáng, Lâm Sơ Cửu có thói quen tới báo cáo với Tiêu Thiên Diệu, sau khi cùng ăn sáng với Tiêu Thiên Diệu, nàng ngồi một bên chờ Mặc Thần Y tới kiểm tra, đồng thời thi châm cho Tiêu Thiên Diệu.
Trong mắt người ngoài, một ngày của Lâm Sơ Cửu ngoại trừ ngủ ra thì luôn chăm sóc cho Tiêu Thiên Diệu, tự tay làm tất cả sự tình liên quan tới Tiêu Thiên Diệu, không hề mượn tay người khác, đây là biểu hiện nàng quan tâm tới Tiêu Thiên Diệu. Nhưng chỉ có Lâm Sơ Cửu mới hiểu, nàng không có lựa chọn nào khác, Tiêu Thiên Diệu căn bản không cho nàng chạy loạn.
Lâm Sơ Cửu thật sự hối hận khi tới Cẩm Thiên Viện. Không có tôn đại Phật Tiêu Thiên Diệu ở đây, cuộc sống của nàng ở Tiêu Vương phủ tuyệt đối sẽ rất dễ chịu, sao sẽ giống như bây giờ, không khác gì hạ nhân.
Tuy nhiên, thái độ của Tiêu Thiên Diệu đã dần trở nên dịu hơn, điều này khiến Lâm Sơ Cửu có chút cảm giác vui mừng. Nếu không, nàng thật sự muốn chết vì khóc.
Hai người lẳng lặng ngồi đó, mặc dù không ai mở miệng nói chuyện, nhưng Tiêu Thiên Diệu đã cố tình thu liễm hơi thở, khiến cho không khí trong phòng trở nên ấm áp hơn. Thị vệ ngẫu nhiên tuần tra đi ngang qua, lớn mật kín đáo liếc mắt ngắm hai người một cái, bọn họ cũng mang vẻ mặt hâm mộ: tình cảm của Vương gia và Vương phi thật tốt.
Mặc Thần Y mang theo Mặc Ngọc Nhi tiến vào, thấy Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu ở chung hòa hợp, Mặc Thần Y không thể không nhíu nhíu mày, trong lòng một lần nữa cảm thấy lo lắng cho nữ nhi của mình.
Mặc Ngọc Nhi hành động như không nhìn thấy, chỉ có ánh mắt hơi tối sầm lại, ngay sau đó giống như không có việc gì đi vào.
Vương gia, ngài hãy vén ống quần lên. Mặc Thần Y cần phải thi châm trên hai chân của Tiêu Thiên Diệu.
Lâm Sơ Cửu sớm đã nâng chân Tiêu Thiên Diệu, nửa ngồi xổm ở trước mặt hắn, thần sắc ấm áp, cử chỉ mềm mại vén ống quần lên giúp Tiêu Thiên Diệu, trông giống như Tiêu Thiên Diệu là thủy tinh dễ vỡ.
Cảm giác được người trân trọng như thế, thật sự rất tốt. Sự lạnh lùng của Tiêu Thiên Diệu bất giác trở nên dịu lại. Lâm Sơ Cửu ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, trái tim không tự chủ được đập nhanh một nhịp, khóe miệng bất giác mỉm cười.
Hắn thật sự... thật sự rất đẹp.
Lâm Sơ Cửu lấy lại tinh thần, cảm thấy má mình nóng bừng, trong lúc nhất thời thực sự không được tự nhiên. Nàng muốn tránh đi, nhưng lại không tự chủ được bị con ngươi thâm thúy của Tiêu Thiên Diệu hấp dẫn......
Tiêu Thiên Diệu vốn dĩ lớn lên rất đẹp, ngày thường mặt lạnh đã đủ hấp dẫn người. Khi bị hắn dịu dàng nhìn chăm chú, Lâm Sơ Cửu cảm thấy nhịp tim mình dường như đang thay đổi.
Đây có phải là dấu hiệu động tâm?
Lâm Sơ Cửu cảm thấy bất an trong lòng, lý trí nói với nàng, yêu một nam nhân như Tiêu Thiên Diệu sẽ rất khổ sở. Nhưng tâm lý nàng lại có một chút chờ mong, Tiêu Thiên Diệu là trượng phu của nàng, không phải nàng có tư cách hơn so với nữ nhân khác hay sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy thái quá, Lâm Sơ Cửu không nhịn được tự nhéo mình một cái, đáy lòng thầm mắng chính mình một tiếng: Mình đang suy nghĩ miên man gì vậy, hiện tại bảo toàn mạng sống quan trọng hơn, phong hoa tuyết nguyệt kia không thể ăn được.
Được thôi, Lâm Sơ Cửu thừa nhận mình nhút nhát, Tiêu Thiên Diệu thật sự quá tốt, nàng trèo cao không nổi.
Mặc Thần Y đang chuyên tâm thi châm cho Tiêu Thiên Diệu, quá trình này hơi đau, mặc dù Tiêu Thiên Diệu không biểu hiện ra ngoài, nhưng trên trán lại thấm ra từng lớp mồ hôi mỏng.
Trước đây cũng như thế này, Lâm Sơ Cửu đều xem như không nhìn thấy. Nhưng hôm nay không biết vì sao, Lâm Sơ Cửu lại không thể nào phớt lờ giống như lúc trước. Nàng do dự một lát sau đó cầm lấy khăn tiến lên.
Vương gia, trên trán ngài chảy đầy mồ hôi, sao không nói một tiếng?. Lâm Sơ Cửu nửa oán giận, nửa hờn dỗi nói.
Trong khi nói chuyện, nàng cúi người tiến lên, nhẹ xoa lau mồ hôi cho Tiêu Thiên Diệu.
Tiêu Thiên Diệu sững sờ, nhưng rất nhanh đã thả lỏng người, ngay cả Mặc Thần Y cũng không phát hiện ra.
Thần sắc Lâm Sơ Cửu vẫn như bình thường, nhưng chỉ có nàng biết, lúc này nàng không bình tĩnh bao nhiêu.
Khi gần gũi với đôi mắt chuyên chú của Tiêu Thiên Diệu, Lâm Sơ Cửu mới phát hiện ra đôi mắt này hấp dẫn người thế nào, nhịp tim một lần nữa không chịu khống chế lại đập nhanh hơn. Nàng rất muốn rời đi, nhưng lại bị Tiêu Thiên Diệu trở tay giữ chặt: Ngồi xuống.
Giọng nói mềm nhẹ, hoàn toàn khác với lãnh khốc trước đây, Lâm Sơ Cửu căn bản không thể nào cự tuyệt.
Đương nhiên, lúc này không phải bởi vì sợ hãi, mà là cam tâm tình nguyện đồng ý. Bởi vì nàng không thể nào từ chối được một Tiêu Thiên Diệu như vậy.
Nam nhân lãnh khốc bá đạo, ngẫu nhiên thể hiện ra sự dịu dàng, có thể khiến người chết đuối.
Lâm Sơ Cửu ngồi xuống ở bên người Tiêu Thiên Diệu, Tiêu Thiên Diệu cũng thuận thế cầm tay Lâm Sơ Cửu. Hắn hơi dùng sức một chút, có thể để Lâm Sơ Cửu cảm giác được lực đạo của hắn, nhưng sẽ không khiến Lâm Sơ Cửu ăn đau.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu thân mật dựa vào nhau như vậy, không giương cung bạt kiếm, không có ngươi chết ta sống, chỉ đơn giản như một cái bắt tay, một tư thế ấm áp nhất.
Mặc Ngọc Nhi không thể không nghiến răng, nhưng nàng ta lại không thể rời mắt.
Nàng ta đang ảo tưởng, ảo tưởng Tiêu Thiên Diệu sẽ săn sóc nàng ta như vậy, dịu dàng cười với nàng ta.
Hình ảnh kia quá đẹp, khiến người say mê.
Mặc Thần Y nhận thấy được sự khác thường của Mặc Ngọc Nhi, sợ nàng ta sẽ gây ra chuyện gì, vì thế tìm một lý do đuổi nàng ta ra.
Mặc Ngọc Nhi không muốn rời đi, nhưng nhìn thấy hình ảnh Lâm Sơ Cửu và Tiêu Thiên Diệu nhìn nhau tươi cười, nàng ta cuối cùng không chịu được nữa, cắn răng rời đi.
Nhắm mắt làm ngơ.
Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu ở phương diện nào đó cực kỳ giống nhau, bọn họ đều cực kỳ khép kín, Mặc Ngọc Nhi tồn tại hay không, căn bản không ảnh hưởng tới bọn họ. Bọn họ sẽ tiếp tục làm những gì mình muốn.
Động tác của Mặc Thần Y hôm nay dường như rất nhanh, không bao lâu sau đã trát hết ngân châm, nhẹ nhàng rung châm, tiếng châm vang lên, rung động với tần suất cực nhanh.
Nhìn thấy Mặc Thần Y vê châm, búng châm, hai mắt Lâm Sơ Cửu tỏa sáng. Nếu không phải nàng chú định đối địch với Mặc Thần Y, nàng thật sự không màng thân phận muốn quấn lấy Mặc Thần Y để học. Tuy nhiên......
Lâm Sơ Cửu biết rất rõ ràng, cho dù nàng cầu xin Mặc Thần Y như thế nào cũng đều vô dụng, nàng vẫn đừng nên tự rước lấy nhục.
Tiêu Thiên Diệu thu hết thần sắc của Lâm Sơ Cửu vào trong đáy mắt, đợi sau khi Mặc Thần Y rút châm và rời đi, Tiêu Thiên Diệu mới nghiêng đầu nói: Muốn học thuật thi châm?
Ừ. Có lẽ là bầu không khí quá tốt, Lâm Sơ Cửu đã nói ra những gì trong lòng.
Mặc dù y thuật của Mặc Thần Y rất tốt, nhưng ông ta không thích hợp để dạy nàng. Chờ một thời gian nữa, bổn vương sẽ tìm người dạy cho nàng. Tiêu Thiên Diệu nói nhẹ như gió, nhưng Lâm Sơ Cửu lại trợn tròn mắt, ngốc nghếch hỏi: Chàng... chàng nói muốn mời người dạy ta?
Ừ, không thích sao? Giọng nói rất nhẹ, giống như lông chim nhẹ phẩy trái tim. Lâm Sơ Cửu có cảm giác trái tim mình hơi run một chút, đầu óc trống rỗng, đầu lưỡi không chịu khống chế cứng còng, nói lắp bắp: Không... không... không phải. Ta... ta thích.
Lâm Sơ Cửu có cảm giác tim mình đập rất nhanh. Nàng cảm thấy những suy đoán hôm qua của mình là thật, Tiêu Thiên Diệu có lẽ thật sự thích nàng. Nhưng, sự tình thế này không thể chỉ dựa vào suy đoán, nếu sai thì sẽ rất xấu hổ.
Lâm Sơ Cửu cố gắng trấn áp tâm tình kích động, dùng chút lý trí còn sót lại hỏi: Ta... ta có thể hỏi vì sao không?
Có thể. Tiêu Thiên Diệu mỉm cười gật đầu, đối với chuyện hắn có trả lời hay không?
Điều này còn phụ thuộc vào biểu hiện của Lâm Sơ Cửu......
/161
|