"Rầm" một tiếng động lớn vang lên, Lâm Sơ Cửu đâm sầm về phía thùng tắm. Tiêu Thiên Diệu và thùng tắm cùng nhau ngã xuống mặt sàn. Thùng tắm đập mạnh xuống mặt sàn, "Bịch" một tiếng vỡ ra, nước chảy lênh láng, Tiêu Thiên Diệu cũng ngã trên mặt sàn.
"Lâm Sơ Cửu, hỗn đản điên rồ!" Tiêu Thiên Diệu lớn từng này tuổi, chưa từng xấu hổ như vậy.
Cả người trần trụi té ngã xuống mặt sàn không nói, toàn thân sũng nước, trên tóc còn treo thảo dược, hai chân đau đớn như bị kim đâm.
Song quyền nắm chặt đến nỗi vang lên mấy tiếng "rắc rắc", Tiêu Thiên Diệu có xúc động muốn giết chết người.
"A......" Mặc Ngọc Nhi hét lên một tiếng, vội vàng che mắt quay người.
"Vương gia, mau, đỡ Vương gia lên." Tào quản gia phản ứng trước tiên, vọt tới, cởi áo khoác và khoác ở trên người Tiêu Thiên Diệu, cùng thị vệ đỡ Tiêu Thiên Diệu đứng lên.
Trong hỗn loạn, không có người nào nhìn thấy Lâm Sơ Cửu bị ngã vào nước thuốc vẫn không nhúc nhích, càng không có người nào chú ý tới, máu tươi tanh hồng thấm ra từ dưới người nàng, hoà chung với nước thuốc, tạo thành một loại hỗn hợp khiến người nhìn thấy buồn nôn.
Người của Tiêu Vương phủ đều vây quanh Tiêu Thiên Diệu, rất nhanh đã xử lý sạch sẽ Tiêu Thiên Diệu, nhưng lại phát hiện sắc mặt của Tiêu Thiên Diệu không đúng. Tào quản gia hô to: "Mặc Thần Y, ngài mau tới đây. Vương gia nhà ta... Vương gia nhà ta có chuyện gì vậy?"
Trên người Tiêu Thiên Diệu đỏ ửng không bình thường, nhìn qua thật sự giống như máu đang muốn bật ra ngoài.
"Long phách phản phệ, Vương phi đây là muốn Vương gia mất mạng!" Mặc Thần Y chỉ xem một cái liền hiểu, "Mau đỡ Vương gia quay về phòng, ta phải nhanh chóng thi châm."
"Vâng, vâng." Tào quản gia không ngừng vội vàng đẩy xe lăn, khi đi ngang qua bên cạnh Lâm Sơ Cửu, bước chân Tào quản gia đột nhiên dừng lại, "Vương gia, Vương phi nàng......"
"Nhốt lại!" Một lần nữa khiêu khích sự nhẫn nại cực hạn của hắn, nàng thật sự cho rằng hắn sẽ không dám động tới nàng hay sao?
"Vâng." Tào quản gia lên tiếng, không dám tiếp tục trì hoãn, vội vàng đẩy Tiêu Thiên Diệu đi về phía trước. Tiêu Thiên Diệu phẫn nộ nên không phát hiện ra, vũng máu trên người Lâm Sơ Cửu càng lúc càng lớn.
Mặc Ngọc Nhi đi ở phía sau, nàng ta nhìn thấy được, nhưng như vậy thì sao?
Mặc Ngọc Nhi đi đến bên cạnh Lâm Sơ Cửu, dùng ánh mắt nhìn con kiến nhìn Lâm Sơ Cửu, con ngươi xinh đẹp loé sáng, tiện tay gỡ xuống trâm cài bằng ngọc trắng trên đầu, "tạch" một tiếng bẻ gãy, xoay người đi ra ngoài.
Một chiếc trâm cài bạch ngọc đã lừa được Lâm Sơ Cửu, mua bán này tính như thế nào cũng đều có lời.
Tiêu Thiên Diệu có lệnh, nhốt Lâm Sơ Cửu lại. Thị vệ không dám thiên vị, vội vàng kéo Lâm Sơ Cửu lên, nhưng thị vệ vừa mới động tới nàng đều trợn tròn đôi mắt.
Lâm Sơ Cửu đều bị bao phủ trong máu, cả người giống như được lôi ra từ vũng máu.
"Vương phi, Vương phi không sao chứ?" Một thị vệ gan lớn, thật cẩn thận vươn tay đặt ở dưới mũi Lâm Sơ Cửu, nhận thấy nàng vẫn còn hơi thở mới nhẹ nhàng thở ra.
"Vẫn còn thở."
"Vương phi thế này, cho dù còn thở chỉ sợ cũng không sống được bao lâu." Một thị vệ khác lo lắng nói.
Mặc dù ngày thường bọn họ không dám hé răng, nhưng tất cả những gì Lâm Sơ Cửu đã làm ở Tiêu Vương phủ, bọn họ đều để ở trong mắt. Lâm Sơ Cửu căn bản không biết, nàng tự mình băng bó miệng vết thương cho bọn thị vệ, đối với bọn họ có ý nghĩa lớn như thế nào.
Thị vệ Tiêu Vương phủ, cho dù có nhận ân tình của Lâm Sơ Cửu hay không, trong lòng đều nhớ rất kỹ về Lâm Sơ Cửu. Nếu như không phải Lâm Sơ Cửu đắc tội với Tiêu Thiên Diệu, thị vệ Tiêu Vương phủ nhất định sẽ giúp đỡ nàng vô điều kiện, cho dù biết rõ nàng sai cũng sẽ không lắc đầu.
Nhưng cố tình Lâm Sơ Cửu lại đắc tội với Tiêu Thiên Diệu. Cũng may Tiêu Thiên Diệu vẫn chưa định án, nếu không bọn thị vệ cũng không dám giúp Lâm Sơ Cửu.
"Chúng ta có nên đi tìm Ngô đại phu hay không?" Một thị vệ gan lớn đỡ Lâm Sơ Cửu ngồi xuống, nhìn về phía đồng bạn.
Chuyện này Vương gia sẽ không hỏi đến, nhưng vấn đề là bọn họ đều không dám quyết định, nếu không......
Bọn họ gánh vác không nổi hậu quả.
Một người khác do dự một chút, cắn răng nói: "Vương gia chỉ bảo chúng ta nhốt Vương phi lại, cũng không nói không thể mời đại phu cho Vương phi. Chúng ta cứ nhốt Vương phi trước, sau đó đi tìm Ngô đại phu." Nếu Ngô đại phu không chịu cứu, bọn họ cũng không có cách nào.
"Cứ làm như vậy đi."
Trên người Lâm Sơ Cửu hay trên mặt sàn, tất cả đều là máu. Hai tên thị vệ không biết Lâm Sơ Cửu rốt cuộc đã bị thương ở đâu, cũng không dám kiểm tra, chỉ có thể đưa nàng vào trong nhà lao trước, chờ Ngô đại phu tới xem.
Sau khi Ngô đại phu biết được nguyên nhân và hậu quả, cũng không biết có nên cứu Lâm Sơ Cửu hay không. Lâm Sơ Cửu không biết tầm quan trọng của long phách, nhưng ông biết.
"Vương phi đây là muốn hại chết Vương gia nha." Thị vệ không hiểu hậu quả của việc gián đoạn trị liệu, Ngô đại phu lại hiểu, vì thế ông càng không dám di chuyển.
Vạn nhất, Vương gia xong việc bắt đầu truy cứu, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
"Vương phi nói thuốc tắm có độc, lúc này mới mạo hiểm gián đoạn. Bản thân Vương phi cũng bị thương, có lẽ nàng không phải cố ý hãm hại Vương gia, đúng không?" Thị vệ thật cẩn thận hỏi, bọn họ muốn hỏi càng đơn giản càng tốt.
"Quá trình như thế nào không quan trọng, quan trọng là kết quả. Cho dù Vương phi xuất phát từ mục đích gì, nàng hại Vương gia đều là sự thật. Các ngươi chính là thị vệ vương phủ, có trách nhiệm bảo vệ an toàn của Vương gia." Ngô đại phu cố gắng thuyết phục thị vệ, đương nhiên cũng mượn điều này để thuyết phục bản thân.
Ông không muốn gây chuyện, nhưng tâm lý lại bất an.
"Vương gia thật sự sẽ xảy ra chuyện hay sao?" Thị vệ cũng cảm thấy bất an. Bọn họ sẽ giúp Lâm Sơ Cửu với điều kiện là Tiêu Thiên Diệu không xảy ra chuyện.
"Long phách phản phệ, nặng thì bị thương, nhẹ thì tàn phế. Các ngươi nói đi?" Ngô đại phu hỏi lại, bọn thị vệ á khẩu không trả lời được. Sau một lúc lâu, thị vệ mới lúng ta lúng túng nói: "Vương phi cũng hiểu y thuật, nàng ngăn cản như thế có lẽ thật sự là thuốc tắm có vấn đề."
"Dược mà Mặc Thần Y dùng ta đều đã kiểm tra qua. Tất cả đồ dùng để đựng trong nhà cũng đều là đồ của Tiêu Vương phủ chúng ta. Đương nhiên, những điều đó đều không quan trọng, quan trọng là nếu thuốc tắm thật sự có độc, vì sao Vương phi không nói ra? Nếu nàng nói ra vị dược nào có vấn đề, sao Vương gia có thể nhốt nàng lại." Rõ ràng, Ngô đại phủ cũng không tin Lâm Sơ Cửu, nhưng cũng không thể hiểu được vì sao nàng lại làm như vậy.
Nếu nàng thật sự muốn hại chết Vương gia cũng không cần phải làm đến mức thô bạo như vậy. Với sự thông minh của Vương phi, nàng sẽ không đến mức làm ra chuyện bất cẩn như vậy.
"Vậy, chúng ta sẽ không cứu Vương phi, để nàng chết như vậy hay sao?" Thị vệ thấy Ngô đại phu nói như vậy thì tự trách mình, cảm thấy bản thân mình thực sự có lỗi với Vương gia.
"Sao có thể không cứu, Vương phi là chủ tử chúng ta. Có lẽ Vương phi làm điều đó là vì muốn tốt cho Vương gia, nhưng lại bị người che mắt." Ngô đại phu vừa nghe thấy thị vệ muốn từ bỏ, ông lại bắt đầu thuyết phục thị vệ.
Đúng vậy, Ngô đại phu thừa nhận bản thân mình không biết làm thế nào mới tốt.
Cứu, sợ chết.
Không cứu, tâm không yên.
Vương phi ngày thường đối với ông không tệ, không e dè dạy cho ông tuyệt học của sư môn, nếu như không giúp nàng, cuộc sống sau này của ông khó mà bình yên.
Nếu như Vương phi vì vậy mà chết, lương tâm cả đời này của ông đều sẽ bất an.
Thị vệ thấy Ngô đại phu nói như vậy lại càng sửng sốt, hoàn toàn không biết bây giờ phải làm sao mới tốt. Bọn họ hai mặt nhìn nhau, đồng thời hỏi: "Ngô đại phu, nói một lời chắc chắn đi. Ngài rốt cuộc là giúp hay không giúp?"
"Ta......" Ngô đại phu cắn chặt hàm răng, gật đầu thật mạnh, chỉ có điều còn chưa kịp nói ra từ "Giúp", Lưu Bạch đã giống như bay chạy tới: "Ngô đại phu, mau, mau, Thiên Diệu gặp nguy hiểm. Mặc Thần Y muốn ngươi giúp đỡ."
Nói xong, hắn không quan tâm Ngô đại phu có nghe rõ hay không, chộp lấy người liền chạy......
"Lâm Sơ Cửu, hỗn đản điên rồ!" Tiêu Thiên Diệu lớn từng này tuổi, chưa từng xấu hổ như vậy.
Cả người trần trụi té ngã xuống mặt sàn không nói, toàn thân sũng nước, trên tóc còn treo thảo dược, hai chân đau đớn như bị kim đâm.
Song quyền nắm chặt đến nỗi vang lên mấy tiếng "rắc rắc", Tiêu Thiên Diệu có xúc động muốn giết chết người.
"A......" Mặc Ngọc Nhi hét lên một tiếng, vội vàng che mắt quay người.
"Vương gia, mau, đỡ Vương gia lên." Tào quản gia phản ứng trước tiên, vọt tới, cởi áo khoác và khoác ở trên người Tiêu Thiên Diệu, cùng thị vệ đỡ Tiêu Thiên Diệu đứng lên.
Trong hỗn loạn, không có người nào nhìn thấy Lâm Sơ Cửu bị ngã vào nước thuốc vẫn không nhúc nhích, càng không có người nào chú ý tới, máu tươi tanh hồng thấm ra từ dưới người nàng, hoà chung với nước thuốc, tạo thành một loại hỗn hợp khiến người nhìn thấy buồn nôn.
Người của Tiêu Vương phủ đều vây quanh Tiêu Thiên Diệu, rất nhanh đã xử lý sạch sẽ Tiêu Thiên Diệu, nhưng lại phát hiện sắc mặt của Tiêu Thiên Diệu không đúng. Tào quản gia hô to: "Mặc Thần Y, ngài mau tới đây. Vương gia nhà ta... Vương gia nhà ta có chuyện gì vậy?"
Trên người Tiêu Thiên Diệu đỏ ửng không bình thường, nhìn qua thật sự giống như máu đang muốn bật ra ngoài.
"Long phách phản phệ, Vương phi đây là muốn Vương gia mất mạng!" Mặc Thần Y chỉ xem một cái liền hiểu, "Mau đỡ Vương gia quay về phòng, ta phải nhanh chóng thi châm."
"Vâng, vâng." Tào quản gia không ngừng vội vàng đẩy xe lăn, khi đi ngang qua bên cạnh Lâm Sơ Cửu, bước chân Tào quản gia đột nhiên dừng lại, "Vương gia, Vương phi nàng......"
"Nhốt lại!" Một lần nữa khiêu khích sự nhẫn nại cực hạn của hắn, nàng thật sự cho rằng hắn sẽ không dám động tới nàng hay sao?
"Vâng." Tào quản gia lên tiếng, không dám tiếp tục trì hoãn, vội vàng đẩy Tiêu Thiên Diệu đi về phía trước. Tiêu Thiên Diệu phẫn nộ nên không phát hiện ra, vũng máu trên người Lâm Sơ Cửu càng lúc càng lớn.
Mặc Ngọc Nhi đi ở phía sau, nàng ta nhìn thấy được, nhưng như vậy thì sao?
Mặc Ngọc Nhi đi đến bên cạnh Lâm Sơ Cửu, dùng ánh mắt nhìn con kiến nhìn Lâm Sơ Cửu, con ngươi xinh đẹp loé sáng, tiện tay gỡ xuống trâm cài bằng ngọc trắng trên đầu, "tạch" một tiếng bẻ gãy, xoay người đi ra ngoài.
Một chiếc trâm cài bạch ngọc đã lừa được Lâm Sơ Cửu, mua bán này tính như thế nào cũng đều có lời.
Tiêu Thiên Diệu có lệnh, nhốt Lâm Sơ Cửu lại. Thị vệ không dám thiên vị, vội vàng kéo Lâm Sơ Cửu lên, nhưng thị vệ vừa mới động tới nàng đều trợn tròn đôi mắt.
Lâm Sơ Cửu đều bị bao phủ trong máu, cả người giống như được lôi ra từ vũng máu.
"Vương phi, Vương phi không sao chứ?" Một thị vệ gan lớn, thật cẩn thận vươn tay đặt ở dưới mũi Lâm Sơ Cửu, nhận thấy nàng vẫn còn hơi thở mới nhẹ nhàng thở ra.
"Vẫn còn thở."
"Vương phi thế này, cho dù còn thở chỉ sợ cũng không sống được bao lâu." Một thị vệ khác lo lắng nói.
Mặc dù ngày thường bọn họ không dám hé răng, nhưng tất cả những gì Lâm Sơ Cửu đã làm ở Tiêu Vương phủ, bọn họ đều để ở trong mắt. Lâm Sơ Cửu căn bản không biết, nàng tự mình băng bó miệng vết thương cho bọn thị vệ, đối với bọn họ có ý nghĩa lớn như thế nào.
Thị vệ Tiêu Vương phủ, cho dù có nhận ân tình của Lâm Sơ Cửu hay không, trong lòng đều nhớ rất kỹ về Lâm Sơ Cửu. Nếu như không phải Lâm Sơ Cửu đắc tội với Tiêu Thiên Diệu, thị vệ Tiêu Vương phủ nhất định sẽ giúp đỡ nàng vô điều kiện, cho dù biết rõ nàng sai cũng sẽ không lắc đầu.
Nhưng cố tình Lâm Sơ Cửu lại đắc tội với Tiêu Thiên Diệu. Cũng may Tiêu Thiên Diệu vẫn chưa định án, nếu không bọn thị vệ cũng không dám giúp Lâm Sơ Cửu.
"Chúng ta có nên đi tìm Ngô đại phu hay không?" Một thị vệ gan lớn đỡ Lâm Sơ Cửu ngồi xuống, nhìn về phía đồng bạn.
Chuyện này Vương gia sẽ không hỏi đến, nhưng vấn đề là bọn họ đều không dám quyết định, nếu không......
Bọn họ gánh vác không nổi hậu quả.
Một người khác do dự một chút, cắn răng nói: "Vương gia chỉ bảo chúng ta nhốt Vương phi lại, cũng không nói không thể mời đại phu cho Vương phi. Chúng ta cứ nhốt Vương phi trước, sau đó đi tìm Ngô đại phu." Nếu Ngô đại phu không chịu cứu, bọn họ cũng không có cách nào.
"Cứ làm như vậy đi."
Trên người Lâm Sơ Cửu hay trên mặt sàn, tất cả đều là máu. Hai tên thị vệ không biết Lâm Sơ Cửu rốt cuộc đã bị thương ở đâu, cũng không dám kiểm tra, chỉ có thể đưa nàng vào trong nhà lao trước, chờ Ngô đại phu tới xem.
Sau khi Ngô đại phu biết được nguyên nhân và hậu quả, cũng không biết có nên cứu Lâm Sơ Cửu hay không. Lâm Sơ Cửu không biết tầm quan trọng của long phách, nhưng ông biết.
"Vương phi đây là muốn hại chết Vương gia nha." Thị vệ không hiểu hậu quả của việc gián đoạn trị liệu, Ngô đại phu lại hiểu, vì thế ông càng không dám di chuyển.
Vạn nhất, Vương gia xong việc bắt đầu truy cứu, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
"Vương phi nói thuốc tắm có độc, lúc này mới mạo hiểm gián đoạn. Bản thân Vương phi cũng bị thương, có lẽ nàng không phải cố ý hãm hại Vương gia, đúng không?" Thị vệ thật cẩn thận hỏi, bọn họ muốn hỏi càng đơn giản càng tốt.
"Quá trình như thế nào không quan trọng, quan trọng là kết quả. Cho dù Vương phi xuất phát từ mục đích gì, nàng hại Vương gia đều là sự thật. Các ngươi chính là thị vệ vương phủ, có trách nhiệm bảo vệ an toàn của Vương gia." Ngô đại phu cố gắng thuyết phục thị vệ, đương nhiên cũng mượn điều này để thuyết phục bản thân.
Ông không muốn gây chuyện, nhưng tâm lý lại bất an.
"Vương gia thật sự sẽ xảy ra chuyện hay sao?" Thị vệ cũng cảm thấy bất an. Bọn họ sẽ giúp Lâm Sơ Cửu với điều kiện là Tiêu Thiên Diệu không xảy ra chuyện.
"Long phách phản phệ, nặng thì bị thương, nhẹ thì tàn phế. Các ngươi nói đi?" Ngô đại phu hỏi lại, bọn thị vệ á khẩu không trả lời được. Sau một lúc lâu, thị vệ mới lúng ta lúng túng nói: "Vương phi cũng hiểu y thuật, nàng ngăn cản như thế có lẽ thật sự là thuốc tắm có vấn đề."
"Dược mà Mặc Thần Y dùng ta đều đã kiểm tra qua. Tất cả đồ dùng để đựng trong nhà cũng đều là đồ của Tiêu Vương phủ chúng ta. Đương nhiên, những điều đó đều không quan trọng, quan trọng là nếu thuốc tắm thật sự có độc, vì sao Vương phi không nói ra? Nếu nàng nói ra vị dược nào có vấn đề, sao Vương gia có thể nhốt nàng lại." Rõ ràng, Ngô đại phủ cũng không tin Lâm Sơ Cửu, nhưng cũng không thể hiểu được vì sao nàng lại làm như vậy.
Nếu nàng thật sự muốn hại chết Vương gia cũng không cần phải làm đến mức thô bạo như vậy. Với sự thông minh của Vương phi, nàng sẽ không đến mức làm ra chuyện bất cẩn như vậy.
"Vậy, chúng ta sẽ không cứu Vương phi, để nàng chết như vậy hay sao?" Thị vệ thấy Ngô đại phu nói như vậy thì tự trách mình, cảm thấy bản thân mình thực sự có lỗi với Vương gia.
"Sao có thể không cứu, Vương phi là chủ tử chúng ta. Có lẽ Vương phi làm điều đó là vì muốn tốt cho Vương gia, nhưng lại bị người che mắt." Ngô đại phu vừa nghe thấy thị vệ muốn từ bỏ, ông lại bắt đầu thuyết phục thị vệ.
Đúng vậy, Ngô đại phu thừa nhận bản thân mình không biết làm thế nào mới tốt.
Cứu, sợ chết.
Không cứu, tâm không yên.
Vương phi ngày thường đối với ông không tệ, không e dè dạy cho ông tuyệt học của sư môn, nếu như không giúp nàng, cuộc sống sau này của ông khó mà bình yên.
Nếu như Vương phi vì vậy mà chết, lương tâm cả đời này của ông đều sẽ bất an.
Thị vệ thấy Ngô đại phu nói như vậy lại càng sửng sốt, hoàn toàn không biết bây giờ phải làm sao mới tốt. Bọn họ hai mặt nhìn nhau, đồng thời hỏi: "Ngô đại phu, nói một lời chắc chắn đi. Ngài rốt cuộc là giúp hay không giúp?"
"Ta......" Ngô đại phu cắn chặt hàm răng, gật đầu thật mạnh, chỉ có điều còn chưa kịp nói ra từ "Giúp", Lưu Bạch đã giống như bay chạy tới: "Ngô đại phu, mau, mau, Thiên Diệu gặp nguy hiểm. Mặc Thần Y muốn ngươi giúp đỡ."
Nói xong, hắn không quan tâm Ngô đại phu có nghe rõ hay không, chộp lấy người liền chạy......
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/161
|