Hoàng thượng rất coi trọng An Vương, hoàn toàn không cần nói nhiều, khi vừa nghe được tin tức đã lập tức chạy tới Thanh Hòa Điện. Đối với chuyện của Tiêu Thiên Diệu?
Hoàng thượng giao cho Lâm tướng toàn quyền phụ trách, Lâm tướng lập tức đồng ý.
......
Sau khi Tô Trà nhận được mệnh lệnh của Tiêu Thiên Diệu, lập tức xuống tay từ chỗ Lục Nguyên trước. Từ chỗ ở của Lục Nguyên, hắn tìm được trâm cài bằng ngọc trắng, nhưng đã bị bẻ gãy. Trên trâm cài bằng ngọc trắng không có chất độc nào cả.
Chiếc trâm cài đầu kia của Mặc Ngọc Nhi, đúng là chiếc trâm mà Lâm Sơ Cửu đã từng kiểm tra, sau khi Ngô đại phu xem qua cũng thấy không có vấn đề gì. Mặc Ngọc Nhi vì muốn chứng minh mình trong sạch nên đã yêu cầu Tô Trà tôi kiểm tra phòng nàng ta. Tô Trà quả nhiên tới đó tra xét, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Bận rộn cả một đêm, cuối cùng vẫn không chứng minh được những gì Lâm Sơ Cửu nói là đúng, khiến cho mọi người không thể không nghi ngờ, Lâm Sơ Cửu đã nói dối, muốn mượn cơ hội hãm hại Tiêu Thiên Diệu.
"Vương gia, chuyện này chúng ta phải làm sao bây giờ?" Sau khi Tô Trà bẩm báo xong, hỏi Tiêu Thiên Diệu về phương án xử lý.
"Tạm thời dừng lại trước." Tình huống hiện tại, cho dù làm gì cũng không thích hợp, Tiêu Thiên Diệu tạm thời không muốn động tới nó.
"Được rồi." Sự tình đã đến nước này, Tô Trà cũng không dám giải vây giúp Lâm Sơ Cửu.
Sáng sớm, Mặc Thần Y vẫn lui tới giống như thường lệ, tái khám cho Tiêu Thiên Diệu, nhưng sắc mặt cực kỳ khó coi, "Tật chân của Vương gia càng thêm nghiêm trọng, ta chỉ có thể tận lực và nghe theo thiên mệnh."
"Không thể chữa trị được?" Tiêu Thiên Diệu hiểu được lời ám chỉ của Mặc Thần Y, nhưng...... hắn không có ý định đồng ý.
"Lão phu chỉ có thể cố gắng hết sức." Mặc Thần Y thấy Tiêu Thiên Diệu không nói tiếp, khôn ngoan không nhiều lời nữa.
Ông muốn tranh thủ vị trí chính phi cho nữ nhi nhà mình, nhưng cũng không muốn xé rách mặt cùng với Tiêu Thiên Diệu.
Mặc Thần Y không cần phải nhiều lời nữa, yên lặng thi châm cho Tiêu Thiên Diệu, toàn bộ quá trình đều không nói lời nào. Sau khi kết thúc thao tác hết một bộ châm, Mặc Thần Y mới thu châm lại và nói một câu: "Vương gia, gân mạch hai chân không bị chặn lại, đây là một điều tuyệt vời." Nói cách khác, thương thế trên chân của Tiêu Thiên Diệu cũng không quá nghiêm trọng, ít nhất không nghiêm trọng đến nỗi không thể trị được.
Hai thái độ trước và sau cho thấy sự nhượng bộ của Mặc Thần Y.
Tiêu Thiên Diệu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng không thể hiện gì trên mặt, chỉ thờ ơ nói: "Vất vả Mặc Thần Y."
Mặc Thần Y đi rồi, Tiêu Thiên Diệu nhìn chằm chằm chân mình nửa ngày, cuối cùng không nhịn được gõ ở trên đùi một cái, lông mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra.
Nếu hai chân của hắn không thể hoàn toàn chữa khỏi, vậy thì......
Cho dù Lâm Sơ Cửu là vì muốn tốt cho hắn, nàng cũng chỉ có một con đường chết. Hiện tại......
Chân hắn vẫn có thể chữa khỏi được, nếu Lâm Sơ Cửu không phải bị người khác sai khiến, không phải có tâm muốn hại tới tính mạng của hắn, vậy hãy để Lâm Sơ Cửu ăn một chút đau khổ cũng tốt.
Tiêu Thiên Diệu vừa định an bài cho Lâm Sơ Cửu, Tào quản gia đã tới bẩm báo: "Vương gia, Lâm tướng tới cửa, muốn gặp Vương phi nương nương."
"Lâm tướng? Tới thật đúng lúc, tin tức vương phủ làm thế nào mà truyền ra ngoài?" Tiêu Thiên Diệu không vui, thực sự không vui.
Lâm tướng tới cửa lúc này, nếu nói đây là sự trùng hợp hắn tuyệt đối không tin.
"Vương phủ được bảo vệ nghiêm ngặt từ trong ra ngoài, tin tức tuyệt đối không thể lọt ra bên ngoài." Về điểm này, Tào quản gia có thể đảm bảo với Tiêu Thiên Diệu. Hơn nữa, trước đó đã từng bị bại lộ một lần, hiện tai càng được quản lý nghiêm ngặt hơn, tuyệt đối không thể đưa tin tức ra bên ngoài được.
"Nếu tin tức không bị lọt ra ngoài, Lâm tướng làm thế nào biết được chuyện Vương phi?" Tiêu Thiên Diệu nhẹ nhàng gõ trên ván giường, những tiếng "cộc cộc cộc" vang lên khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại. Tào quản gia không dám nói câu nào, trong lòng thầm mắng Lâm tướng.
Sau một lúc lâu, Tiêu Thiên Diệu cuối cùng mở miệng, "Hãy để Lâm tướng chờ đi, đưa Vương phi quay lại sân của nàng."
Đây là muốn thả Lâm Sơ Cửu ra.
Tào quản gia mừng thầm, hỏi tiếp một câu: "Vương gia, có muốn mời Ngô đại phu trị thương cho Vương phi nương nương trước hay không?"
Tiêu Thiên Diệu không trả lời, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Tào quản gia một cái. Tào quản gia không dám nhiều lời nữa, nhanh chóng lui xuống.
.....Người dịch: Emily Ton.....
Bên trong đại lao, Lâm Sơ Cửu một đêm không ngủ. Nàng vừa đau vừa đói lại vừa lạnh, cả người nóng bừng vì bị sốt suốt đêm. Lưu Bạch ngồi ở trên nóc nhà, cách một khoảng khá xa, vì thế hắn căn bản không biết tình huống của Lâm Sơ Cửu. Nếu chưa tới giờ đưa cơm sáng, cai ngục sẽ không tới đây. Khi Tào quản gia mang người đến để đưa Lâm Sơ Cửu ra ngoài, ông lập tức nhìn thấy Lâm Sơ Cửu đang bị sốt mê man.
"Vương phi, ngài vẫn ổn đấy chứ?" Tào quản gia nhìn gương mặt Lâm Sơ Cửu ửng đỏ khác thường, ông cảm thấy lo lắng, vội vàng ngồi xổm xuống và chạm vào trán của Lâm Sơ Cửu, "Trời ơi, nóng như vậy, đã bị sốt đến nỗi mê man."
Tào quản gia vội vàng sai người nâng Lâm Sơ Cửu ra ngoài, nhưng vừa mới di chuyển, Lâm Sơ Cửu liền phát ra tiếng lẩm bẩm đau đớn, "Không... đừng di chuyển ta... đừng."
Đôi môi khô khốc hơi mấp máy, giọng nói nhỏ đến nỗi cần phải nghiêng tai lắng nghe.
"Dừng tay... mau dừng tay lại." Tào quản gia vội vàng gọi người dừng lại, nửa quỳ ở trước mặt Lâm Sơ Cửu, "Vương phi, người cảm thấy thế nào? Tiểu nhân phụng lệnh đưa người ra ngoài. Người có sao không?"
"Ta...... bị thương xương cốt, không thể di chuyển." Lâm Sơ Cửu cố gắng hết sức mở mắt ra, đôi mắt đỏ hoe. Khi nhìn thấy Tào quản gia, nàng nở một nụ cười tươi trên mặt, "Vương gia...... biết lời ta nói là sự thật?"
Sau khi nói ra những lời đó, Lâm Sơ Cửu cảm thấy bản thân mình chắc chắn là bị sốt đến nỗi mơ hồ. Nếu không, sao nàng lại quân tâm Tiêu Thiên Diệu đang suy nghĩ gì. Nàng nên mặc kệ mới đúng......
"Vương phi......" Tào quản gia đau lòng nhìn Lâm Sơ Cửu.
Đến lúc này Vương phi vẫn còn thương nhớ Vương gia, nếu nói Vương phi cố ý hãm hại Vương gia, chẳng phải bọn họ đã suy nghĩ quá nhiều rồi sao?
"Dường như... không tìm thấy gì." Tào quản gia ngập ngừng nói, nhưng Lâm Sơ Cửu vẫn hiểu.
Nàng nhắm mắt lại, không muốn để Tào quản gia nhìn thấy sự thất vọng ở trong mắt nàng, "Vì... vì sao lại mang ta ra ngoài?" Lâm Sơ Cửu không tin, không có lý do gì khi còn chưa kiểm chứng được sự trong sạch của nàng, Tiêu Thiên Diệu sẽ thả nàng ra ngoài.
QUẢNG CÁO
"Thì ra......" Lâm Sơ Cửu cười tự giễu, "Thì ra... người cuối cùng có thể cứu ta, vẫn là dòng họ Lâm." Cho dù đối phương không phải đến vì muốn cứu nàng, nhưng lại bởi vậy nàng mới có thể rời khỏi thiên lao.
"Vương phi, Lâm tướng không phải tới cứu người." Tào quản gia nói giọng nặng nề, chỉ sợ Lâm Sơ Cửu không thể hiểu được.
"Ta biết, lúc này ông ấy xuất hiện, nếu ta vẫn không có chứng cứ, vậy càng không thể rửa sạch. Nhưng......" Lâm Sơ Cửu yếu ớt quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa, "Nếu ta không ra đó, ta sẽ chết ở chỗ này." Cho dù sau khi ra ngoài, cuối cùng vẫn không chiếm được sự tin tưởng của Tiêu Thiên Diệu nàng cũng đành chấp nhận.
Nàng không thể bởi vì Tiêu Thiên Diệu không tín nhiệm mình mà vứt bỏ tính mạng. Tiêu Thiên Diệu còn chưa quan trọng đến mức như vậy.
"Vương phi... người... người có khỏe không? Ta sẽ đi tìm Ngô đại phu tới cho người." Tào quản gia vội vàng đứng lên, nhưng lại bị Lâm Sơ Cửu gọi lại, "Không cần, kiếm một tấm ván gỗ bảo người nâng ta trở về. Ta không thể để phụ thân đợi lâu."
"Nhưng... nhưng......" Tào quản gia không nghĩ như thế. Với bộ dáng hiện tại của Lâm Sơ Cửu, không có đại phu thì không thể đi được.
"Không... Tào quản gia... cứ làm theo lời ta nói. Nói với Vương gia, ta sẽ không khiến hắn thất vọng." Lâm Sơ Cửu quật cường mở miệng, rõ ràng ý thức của nàng đã không rõ ràng lắm, nhưng lại ép buộc bản thân mình tỉnh táo.
Hoàng thượng giao cho Lâm tướng toàn quyền phụ trách, Lâm tướng lập tức đồng ý.
......
Sau khi Tô Trà nhận được mệnh lệnh của Tiêu Thiên Diệu, lập tức xuống tay từ chỗ Lục Nguyên trước. Từ chỗ ở của Lục Nguyên, hắn tìm được trâm cài bằng ngọc trắng, nhưng đã bị bẻ gãy. Trên trâm cài bằng ngọc trắng không có chất độc nào cả.
Chiếc trâm cài đầu kia của Mặc Ngọc Nhi, đúng là chiếc trâm mà Lâm Sơ Cửu đã từng kiểm tra, sau khi Ngô đại phu xem qua cũng thấy không có vấn đề gì. Mặc Ngọc Nhi vì muốn chứng minh mình trong sạch nên đã yêu cầu Tô Trà tôi kiểm tra phòng nàng ta. Tô Trà quả nhiên tới đó tra xét, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Bận rộn cả một đêm, cuối cùng vẫn không chứng minh được những gì Lâm Sơ Cửu nói là đúng, khiến cho mọi người không thể không nghi ngờ, Lâm Sơ Cửu đã nói dối, muốn mượn cơ hội hãm hại Tiêu Thiên Diệu.
"Vương gia, chuyện này chúng ta phải làm sao bây giờ?" Sau khi Tô Trà bẩm báo xong, hỏi Tiêu Thiên Diệu về phương án xử lý.
"Tạm thời dừng lại trước." Tình huống hiện tại, cho dù làm gì cũng không thích hợp, Tiêu Thiên Diệu tạm thời không muốn động tới nó.
"Được rồi." Sự tình đã đến nước này, Tô Trà cũng không dám giải vây giúp Lâm Sơ Cửu.
Sáng sớm, Mặc Thần Y vẫn lui tới giống như thường lệ, tái khám cho Tiêu Thiên Diệu, nhưng sắc mặt cực kỳ khó coi, "Tật chân của Vương gia càng thêm nghiêm trọng, ta chỉ có thể tận lực và nghe theo thiên mệnh."
"Không thể chữa trị được?" Tiêu Thiên Diệu hiểu được lời ám chỉ của Mặc Thần Y, nhưng...... hắn không có ý định đồng ý.
"Lão phu chỉ có thể cố gắng hết sức." Mặc Thần Y thấy Tiêu Thiên Diệu không nói tiếp, khôn ngoan không nhiều lời nữa.
Ông muốn tranh thủ vị trí chính phi cho nữ nhi nhà mình, nhưng cũng không muốn xé rách mặt cùng với Tiêu Thiên Diệu.
Mặc Thần Y không cần phải nhiều lời nữa, yên lặng thi châm cho Tiêu Thiên Diệu, toàn bộ quá trình đều không nói lời nào. Sau khi kết thúc thao tác hết một bộ châm, Mặc Thần Y mới thu châm lại và nói một câu: "Vương gia, gân mạch hai chân không bị chặn lại, đây là một điều tuyệt vời." Nói cách khác, thương thế trên chân của Tiêu Thiên Diệu cũng không quá nghiêm trọng, ít nhất không nghiêm trọng đến nỗi không thể trị được.
Hai thái độ trước và sau cho thấy sự nhượng bộ của Mặc Thần Y.
Tiêu Thiên Diệu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng không thể hiện gì trên mặt, chỉ thờ ơ nói: "Vất vả Mặc Thần Y."
Mặc Thần Y đi rồi, Tiêu Thiên Diệu nhìn chằm chằm chân mình nửa ngày, cuối cùng không nhịn được gõ ở trên đùi một cái, lông mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra.
Nếu hai chân của hắn không thể hoàn toàn chữa khỏi, vậy thì......
Cho dù Lâm Sơ Cửu là vì muốn tốt cho hắn, nàng cũng chỉ có một con đường chết. Hiện tại......
Chân hắn vẫn có thể chữa khỏi được, nếu Lâm Sơ Cửu không phải bị người khác sai khiến, không phải có tâm muốn hại tới tính mạng của hắn, vậy hãy để Lâm Sơ Cửu ăn một chút đau khổ cũng tốt.
Tiêu Thiên Diệu vừa định an bài cho Lâm Sơ Cửu, Tào quản gia đã tới bẩm báo: "Vương gia, Lâm tướng tới cửa, muốn gặp Vương phi nương nương."
"Lâm tướng? Tới thật đúng lúc, tin tức vương phủ làm thế nào mà truyền ra ngoài?" Tiêu Thiên Diệu không vui, thực sự không vui.
Lâm tướng tới cửa lúc này, nếu nói đây là sự trùng hợp hắn tuyệt đối không tin.
"Vương phủ được bảo vệ nghiêm ngặt từ trong ra ngoài, tin tức tuyệt đối không thể lọt ra bên ngoài." Về điểm này, Tào quản gia có thể đảm bảo với Tiêu Thiên Diệu. Hơn nữa, trước đó đã từng bị bại lộ một lần, hiện tai càng được quản lý nghiêm ngặt hơn, tuyệt đối không thể đưa tin tức ra bên ngoài được.
"Nếu tin tức không bị lọt ra ngoài, Lâm tướng làm thế nào biết được chuyện Vương phi?" Tiêu Thiên Diệu nhẹ nhàng gõ trên ván giường, những tiếng "cộc cộc cộc" vang lên khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại. Tào quản gia không dám nói câu nào, trong lòng thầm mắng Lâm tướng.
Sau một lúc lâu, Tiêu Thiên Diệu cuối cùng mở miệng, "Hãy để Lâm tướng chờ đi, đưa Vương phi quay lại sân của nàng."
Đây là muốn thả Lâm Sơ Cửu ra.
Tào quản gia mừng thầm, hỏi tiếp một câu: "Vương gia, có muốn mời Ngô đại phu trị thương cho Vương phi nương nương trước hay không?"
Tiêu Thiên Diệu không trả lời, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Tào quản gia một cái. Tào quản gia không dám nhiều lời nữa, nhanh chóng lui xuống.
.....Người dịch: Emily Ton.....
Bên trong đại lao, Lâm Sơ Cửu một đêm không ngủ. Nàng vừa đau vừa đói lại vừa lạnh, cả người nóng bừng vì bị sốt suốt đêm. Lưu Bạch ngồi ở trên nóc nhà, cách một khoảng khá xa, vì thế hắn căn bản không biết tình huống của Lâm Sơ Cửu. Nếu chưa tới giờ đưa cơm sáng, cai ngục sẽ không tới đây. Khi Tào quản gia mang người đến để đưa Lâm Sơ Cửu ra ngoài, ông lập tức nhìn thấy Lâm Sơ Cửu đang bị sốt mê man.
"Vương phi, ngài vẫn ổn đấy chứ?" Tào quản gia nhìn gương mặt Lâm Sơ Cửu ửng đỏ khác thường, ông cảm thấy lo lắng, vội vàng ngồi xổm xuống và chạm vào trán của Lâm Sơ Cửu, "Trời ơi, nóng như vậy, đã bị sốt đến nỗi mê man."
Tào quản gia vội vàng sai người nâng Lâm Sơ Cửu ra ngoài, nhưng vừa mới di chuyển, Lâm Sơ Cửu liền phát ra tiếng lẩm bẩm đau đớn, "Không... đừng di chuyển ta... đừng."
Đôi môi khô khốc hơi mấp máy, giọng nói nhỏ đến nỗi cần phải nghiêng tai lắng nghe.
"Dừng tay... mau dừng tay lại." Tào quản gia vội vàng gọi người dừng lại, nửa quỳ ở trước mặt Lâm Sơ Cửu, "Vương phi, người cảm thấy thế nào? Tiểu nhân phụng lệnh đưa người ra ngoài. Người có sao không?"
"Ta...... bị thương xương cốt, không thể di chuyển." Lâm Sơ Cửu cố gắng hết sức mở mắt ra, đôi mắt đỏ hoe. Khi nhìn thấy Tào quản gia, nàng nở một nụ cười tươi trên mặt, "Vương gia...... biết lời ta nói là sự thật?"
Sau khi nói ra những lời đó, Lâm Sơ Cửu cảm thấy bản thân mình chắc chắn là bị sốt đến nỗi mơ hồ. Nếu không, sao nàng lại quân tâm Tiêu Thiên Diệu đang suy nghĩ gì. Nàng nên mặc kệ mới đúng......
"Vương phi......" Tào quản gia đau lòng nhìn Lâm Sơ Cửu.
Đến lúc này Vương phi vẫn còn thương nhớ Vương gia, nếu nói Vương phi cố ý hãm hại Vương gia, chẳng phải bọn họ đã suy nghĩ quá nhiều rồi sao?
"Dường như... không tìm thấy gì." Tào quản gia ngập ngừng nói, nhưng Lâm Sơ Cửu vẫn hiểu.
Nàng nhắm mắt lại, không muốn để Tào quản gia nhìn thấy sự thất vọng ở trong mắt nàng, "Vì... vì sao lại mang ta ra ngoài?" Lâm Sơ Cửu không tin, không có lý do gì khi còn chưa kiểm chứng được sự trong sạch của nàng, Tiêu Thiên Diệu sẽ thả nàng ra ngoài.
QUẢNG CÁO
"Thì ra......" Lâm Sơ Cửu cười tự giễu, "Thì ra... người cuối cùng có thể cứu ta, vẫn là dòng họ Lâm." Cho dù đối phương không phải đến vì muốn cứu nàng, nhưng lại bởi vậy nàng mới có thể rời khỏi thiên lao.
"Vương phi, Lâm tướng không phải tới cứu người." Tào quản gia nói giọng nặng nề, chỉ sợ Lâm Sơ Cửu không thể hiểu được.
"Ta biết, lúc này ông ấy xuất hiện, nếu ta vẫn không có chứng cứ, vậy càng không thể rửa sạch. Nhưng......" Lâm Sơ Cửu yếu ớt quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa, "Nếu ta không ra đó, ta sẽ chết ở chỗ này." Cho dù sau khi ra ngoài, cuối cùng vẫn không chiếm được sự tin tưởng của Tiêu Thiên Diệu nàng cũng đành chấp nhận.
Nàng không thể bởi vì Tiêu Thiên Diệu không tín nhiệm mình mà vứt bỏ tính mạng. Tiêu Thiên Diệu còn chưa quan trọng đến mức như vậy.
"Vương phi... người... người có khỏe không? Ta sẽ đi tìm Ngô đại phu tới cho người." Tào quản gia vội vàng đứng lên, nhưng lại bị Lâm Sơ Cửu gọi lại, "Không cần, kiếm một tấm ván gỗ bảo người nâng ta trở về. Ta không thể để phụ thân đợi lâu."
"Nhưng... nhưng......" Tào quản gia không nghĩ như thế. Với bộ dáng hiện tại của Lâm Sơ Cửu, không có đại phu thì không thể đi được.
"Không... Tào quản gia... cứ làm theo lời ta nói. Nói với Vương gia, ta sẽ không khiến hắn thất vọng." Lâm Sơ Cửu quật cường mở miệng, rõ ràng ý thức của nàng đã không rõ ràng lắm, nhưng lại ép buộc bản thân mình tỉnh táo.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/161
|