Y Quan Cầm Thú

Chương 38: MÙI VỊ CỦA MÁU

/129


Đường Liệp giao Huyên nhi cho Huyền Ba, dưới tình huống như vậy, hắn đã không còn đường lựa chọn, Trường Không nhất định bắt đầu hoài nghi thân phận của Huyên nhi, hắn tuyệt sẽ không để cho nàng tự do rời đi, bây giờ chỉ đành đánh một trận.

Đường Liệp chậm rãi nắm chặt tay phải, trong nội tâm bắt đầu yên lặng cầu khẩn, hình xăm thánh long có thể cứu hắn trong nguy nan lần này, phát huy ra tiềm năng lớn nhất trong thân thể không?

Trong ánh mắt âm lãnh của Trường Không toát ra vẻ mặt hâm mộ, với thân thủ của Đường Liệp lại có can đảm đối kháng với hắn không khác châu chấu đá xe, nhưng vẻ bình tĩnh cùng bình thản trong đôi mắt Đường Liệp đã sớm vượt qua tu vi đích thực của hắn, có rất ít người tuổi trẻ có thể làm được điểm này.

Lúc Trường Không đang muốn ra tay, đột nhiên nghe được phía sau một trận ầm ĩ, đôi mày dài hoa râm cau lại, chậm rãi thu hồi cơn giận, xoay người lại, nhìn thấy Liệt Trảm và hơn mười tên võ sĩ mang theo một tên Dực tộc võ sĩ cả người đẫm máu hướng bên này chạy tới.

Huyền Ba và Huyên nhi đồng thời kêu lên kinh hãi, ngực của tên võ sĩ bị một mũi tên ghim vào, máu không ngừng chảy ra, hiển nhiên là không thể sống được nữa, hai nàng không dám nhìn, quay đầu sang chỗ khác.

Trường Không kinh hãi, tiến ra đón: " Liệt Trảm, chuyện gì xảy ra?"

Liệt Trảm căm tức nhìn Đường Liệp hét lớn: " Ta cũng muốn hiểu rõ chuyện gì xảy ra, sự tiến đánh như sấm chớp này của đám Đạo tộc có vũ khí, nhất định có gian tế trà trộn và bộ lạc chúng ta!"

Đường Liệp từ ánh mắt oán độc của hắn nhìn mình thì hiểu được, Liệt Trảm rõ ràng muốn chụp tội gian tế lên đầu mình.

Liệt Trảm và hơn mười tên võ sĩ vây quanh ba người Đường Liệp, Liệt Trảm chỉ Đường Liệp nghiến răng nói: " Ngươi thành thật khai ra cho ta, rốt cuộc dùng cách nào mật báo với Đạo tộc nhân?"

Đường Liệp cười lạnh nói: " Ghép tội cho người, từ khi chúng ta tới nơi đây, liền bị các ngươi giám thị, ngay cả hang đá còn không có cơ hội bước ra nửa bước, làm sao mà mật báo cho ai?"

" Ngươi còn không thành thật khai báo, hôm nay đem bọn ngươi bầm thây vạn đoạn!" Dưới sự dẫn dắt của Liệt Trảm những Dực tộc võ sĩ liền rút ra vũ khí, ánh đao lạnh thấu xương lóe ra chung quanh thân thể Đường Liệp.

Tay phải của Trường Không chậm rãi giơ lên: " Chậm! Chuyện này rất kỳ lạ, trước tiên giam giữ ba người bọn họ, chờ ta điều tra rõ chuyện này đích xác rồi xử lý!"

Liệt Trảm oán hận thu hồi trường đao, ra hiệu cho thuộc hạ võ sĩ tiến lên trói ba người Đường Liệp lại, Đường Liệp hiểu được lúc này phản kháng căn bản cũng vô ích, đành phải để cho bọn họ tùy ý trói lại, đem ba người vào trong hang đá vừa mới ở tạm.

Sau khi những võ sĩ khác rời khỏi hang đá, Liệt Trảm chụp lấy mái tóc đen của Đường Liệp, tàn bạo nói: " Đường Liệp, hôm nay ta phải bắt ngươi nhổ ra lời nói thật!" Đầu gối phải của hắn hung hăng thúc lên bụng dưới của Đường Liệp, hai tay Đường Liệp bị trói, không có bất cứ cơ hội phản kháng nào, đau đớn khiến cả người run lên, hai đầu gối sụm xuống mặt đất nham thạch cứng rắn bên dưới.

Huyền Ba nhào tới, dùng thân thể mềm mại che ở trước người Đường Liệp.

Liệt Trảm cười lạnh nói: " Nhìn không ra, không ngờ các nàng đối đãi với ngươi tình thâm như thế!" Trong nội tâm đột nhiên sinh ra một loại ghen ghét nói không nên lời, đang muốn ra tay hành hạ Đường Liệp, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu khẩn cấp của đồng bọn, chỉ phải tạm thời buông tha Đường Liệp, xoay người chạy ra ngoài.

Đường Liệp phải hơn hồi lâu mới hồi phục lại, Huyền Ba và Huyên nhi rưng rưng vậy quanh người hắn, Đường Liệp cười nói: " Liệt Trảm này không có khí lực gì, đánh vào người ta chẳng khác gì như gãi ngứa...." Lời còn chưa dứt, lại kịch liệt ho khan, một kích vừa rồi của Liệt Trảm quả thật không nhẹ.

Bên ngoài hang đá đột nhiên truyền đến từng trận kêu thảm, ba người đều bị dây trói chặt, nhìn không được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, trong nội tâm đều thấp thỏm bất an.

Đường Liệp thấp giọng nói: " Dực tộc nhất định có biến cố, chúng ta phải nghĩ biện pháp mau chóng cởi dây trói." Hắn nhìn bốn phía hang đá, rốt cuộc tìm được một góc nham thạch hang đá bén nhọn, hấp tấp dịch chuyển tới, lợi dụng góc cạnh bén nhọn của nham thạch để cứa đứt dây thừng.

Tiếng hét bên ngoài hang đá càng lúc càng lớn, tựa hồ hướng tới hang đá mà đến, trong nội tâm Đường Liệp khẩn trương tới cực điểm, nhưng sợi dây trói hắn tựa hồ dùng tài liệu đặc thù chế thành, cứng cỏi phi thường, ma xát hồi lâu vẫn không tổn hao gì, nhưng làn da trên mu bàn tay lại bị cắt phá nhiều chỗ.

Chợt nghe Huyền Ba và Huyên nhi đồng thời phát ra tiếng hét kinh hãi, Đường Liệp xoay người nhìn lại, nhìn thấy vu y Mỗ Mẫn Nạp mái tóc trắng xóa đang hổn hển chạy vào trong hang đá, bà đi vào trước mặt Đường Liệp móc ra một cây đao nhọn sắc bén khảm hột xoàn, cắt đứt dây thừng trói Đường Liệp, thanh âm khàn khàn hối thúc: " Mau dẫn các nàng rời đi nơi này, Đạo tộc nhân đánh tới rồi!"

Đường Liệp tiếp nhân đao nhọn trong tay Mỗ Mẫn Nạp, nhanh chóng cắt đứt dây thừng cho Huyền Ba và Huyên nhi. Mỗ Mẫn Nạp dẫn đường phía trước, ba người theo sát chuồn ra khỏi hang đá, lại thấy chiến sự bên cạnh Nguyệt Nha Hồ đang kịch liệt.

Dực tộc võ sĩ chao liệng trên không trung, trường cung bằng xương trong tay không ngừng bắn xuống, dưới đất cũng là mấy ngàn võ sĩ mặc giáp trụ màu đen che mặt, hai người làm thành một tổ, lợi dụng măng đá làm yểm hộ, trong đó một người cầm một loại ống đồng cùng loại như ống phóng đạn rốc két, một người khác phụ trách nhắm bắn, mũi tên lớn như cổ tay hướng không trung vọt tới, loại đại quy mô chiến tranh này cũng là lần đầu tiên Đường Liệp nhìn thấy, từ trước tới nay, đám hắc giáp võ sĩ này chính là Đạo tộc nhân, vũ khí trong tay bọn họ là loại đạn đạo đối phó không trung, uy lực cường đại vô cùng.

Mũi tên to một khi bắn ra liền gào thét hướng không trung bắn đi, lúc lực lượng dùng hết, cự tiễn đột nhiên thình lình nổ ra, từ đó tán bắn ra vô số mũi tên nhỏ, lực sát thương càng gia tăng gấp bội, trong lúc nhất thời trên không trung tiếng kêu thảm không ngừng, những Dực tộc võ sĩ từ không trung thẳng đứng rơi xuống, có người trực tiếp rơi xuống trên nham thạch, óc vỡ toang vô cùng thê thảm.

Dực tộc nhân chiếm cứ ưu thế trên không trung, trường cung bằng xương có lực sát thương mặc dù không bằng cự tiễn của Đạo tộc nhân, nhưng độ chuẩn xác lại vượt xa đối thủ, trên cao nhìn xuống, từng mũi tên không hề sai lầm, giáp trụ của Đạo tộc võ sĩ mặc dù rất nặng, nhưng không cách nào bảo vệ hai mắt, vì thế đúng lúc biến thành tử huyệt của bọn họ.

Song phương đều đem hết toàn lực, trong lúc nhất thời cả doanh địa tràn ngập mùi máu khắp nơi, tổn thất của song phương cực kỳ thảm trọng.

Thừa dịp Dực tộc và Đạo tộc toàn lực giao chiến, Mỗ Mẫn Nạp mang theo ba người Đường Liệp vòng qua chiến trường, hướng cột đá phía tây bắc bỏ chạy. Quanh co chừng mười phút, phía trước rừng đá hiện ra con đường nhỏ hẹp hòi, Mỗ Mẫn Nạp thấp giọng nói: " Các ngươi dọc theo con đường này đi tiếp, có thể đi ra khỏi phiến Thạch Lâm này, gặp phải thì rẽ, ngàn vạn lần nhớ kỹ!"

Đường Liệp tràn ngập cảm kích với vị lão bà này, cung kính bái, lúc này mới mang hai cô gái rời đi, vừa mới đi vào trong đường nhỏ, liền nghe được phía sau một tiếng kêu thảm, xoay người nhìn lại, nhìn thấy Mỗ Mẫn Nạp hai tay che ngực, một thanh cự tiễn xuyên thấu thân thể gầy yếu của bà, máu tươi tuôn ra như suối, cánh chim hoa râm bởi vì kịch liệt đau đớn mà không ngừng run rẩy.

Khóe mắt Đường Liệp như muốn nứt ra, bộc phát ra tiếng rống to bi thương, Huyền Ba và Huyên nhi đồng thời khóc ròng kêu lên: " Bà bà..."

Một đội Đạo tộc nhân nhanh chóng đuổi theo phương hướng của bọn họ.

Nhìn thấy vẻ xinh đẹp của Huyền Ba công chúa và vẻ thanh lệ tuyệt luân của Huyên nhi, đám Đạo tộc võ sĩ phát ra tiếng rống to hưng phấn, đội ngũ bày thành hình quạt hướng ba người Đường Liệp bao vây tiến đến.

Đường Liệp kéo Huyền Ba và Huyên nhi chạy vào trong đường nhỏ, đường nhỏ vẻn vẹn chỉ có thể chạy qua hai người, Đường Liệp để cho hai nàng chạy trước, chính mình cản lại phía sau, tay cầm thanh đao nhọn vừa rồi Mỗ Mẫn Nạp đưa cho, căm tức nhìn đám Đạo tộc võ sĩ hét: " Vương bát đản, đến đây đi!"

Đạo tộc nhân vốn tráng kiện, sức bật rất mạnh, nhưng trong đường mòn hẹp hòi không thể vây được Đường Liệp, một gã Đạo tộc võ sĩ tay cầm cây búa hai lưỡi gào thét hướng Đường Liệp vọt tới, khoảng cách hai mươi thước ở trong nháy mắt đã tới, cây búa hai lưỡi khởi lên hai luồng gió mạnh mẽ, phân biệt hướng cổ và hông của Đường Liệp chém tới.

Cái chết thảm của Mỗ Mẫn Nạp đã kích thích hung tính của Đường Liệp, Đạo tộc nhân ra tay là giết, không có bất cứ sự lựa chọn nào, Đường Liệp đã tính toán ra góc độ tấn công của tên Đạo tộc võ sĩ, cùng lúc cây búa hai lưỡi bổ về phía mình, thì thân hình hắn bay lên, tay trái chống lên vách núi lấy sức, chân phải đạp lên vách đá, thân thể đã cất cao vài thước, tránh thoát công kích liều mạng của đối thủ.

Đạo tộc nhân kia không nghĩ tới Đường Liệp đột nhiên nhảy lên trên đầu của mình, vô ý thức ngẩng đầu nhìn lại, Đường Liệp đã từ trên cao lao xuống, đao nhọn trong tay hung hăng đâm ngay vào mắt trái của đối thủ, Đạo tộc võ sĩ phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, ném lưỡi búa trong tay xuống, lui ngược về phía sau, lần này công kích Đường Liệp dùng hết toàn lực, đao nhọn cắm ngập thật sâu vào trong đầu Đạo tộc nhân, hắn lui lại mấy bước, thình lình ngã xuống đất, thân hình mất đi tính mạng vẫn đang co quắp không thôi.

Đường Liệp nhặt lên lưỡi búa dưới đất, tràn ngập sát khí nhìn đám Đạo tộc võ sĩ.

Thảm trạng tử vong của đồng bạn không hề làm cho đám Đạo tộc nhân cảm thấy sợ hãi chút nào, nhưng lại khơi dậy hung tính của bọn họ, Đạo tộc võ sĩ giận dữ hét lên, giơ vũ khí trong tay bày ra đội ngũ chỉnh tề thành hàng dài hướng Đường Liệp vọt tới. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

Đường Liệp dùng sức đưa song nhận phủ( búa hai lưỡi) ném vào giữa đội ngũ của Đạo tộc võ sĩ, tên Đạo tộc võ sĩ cầm đầu liến né đi, đồng bọn phía sau hắn lại gặp hại, song nhận phủ xoay tròn với tốc độ cao chuẩn xác không lầm bổ trúng trán hắn, da đầu bị chém nứt ra, lưỡi búa sắc bén lâm ngập thật sâu vào trong trán hắn, máu tươi phun ra tung tóe trên người đồng bạn hắn, sự phẫn nộ của Đạo tộc nhân hoàn toàn bị châm ngòi.

Sau khi Đường Liệp ném ra song nhận phủ, liền xoay người hướng phía sau bỏ chạy, con đường phía trước càng ngày càng rộng, Đạo tộc nhân mặc dù hai chân to ngắn, nhưng tốc độ chạy cũng cực nhanh, khoảng cách đã càng ngày càng gần với Đường Liệp.

Huyền Ba công chúa và Huyên nhi ở cách Đường Liệp ước chừng hai trăm thước, Đường Liệp lớn tiếng hét: " Chạy mau!"

Huyền Ba công chúa nhịn không được quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Đường Liệp vong mạng chạy tới hướng các nàng, phía sau Đạo tộc nhân chỉ còn cách hắn không tới năm mươi thước, với tốc độ cao đám Đạo tộc võ sĩ xông lên vách đá thẳng đứng, thân thể và mặt đất tiếp cận chạy tới, đủ thấy xung lượng kinh người của bọn họ.

Khổ nỗi cánh phải của Huyên nhi vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục, nắm lấy tay Huyền Ba, vỗ cánh muốn bay lên, nhưng sự đau đớn thấu xương tủy làm cho nàng phải rơi lại trên mặt đất, thể lực suy yếu làm cho nàng không thể bay cao nữa. Mặt đất dưới chân thình lình nứt ra, Huyền Ba công chúa và Huyên nhi đồng thời phát ra tiếng kêu sợ hãi, hai người liền bị rơi xuống với tốc độ cao vào khe nứt trên mặt đất.

Đường Liệp nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, phẫn nộ điên cuồng, vọt tới địa phương hai người rơi xuống nhưng lại phát hiện mặt đất đã bằng phẳng như trước.

Hơn mười tên Đạo tộc võ sĩ đã đuổi tới bên người Đường Liệp, vây quanh hắn gắt gao..

Ba mũi tên sét đánh từ những phương hướng khác nhau nhắm ngay Đường Liệp, phong tỏa những góc độ mà hắn có thể chạy trốn.

Đường Liệp nắm chặt đao nhọn, tích súc lực lượng toàn thân, chuẩn bị từ phương hướng trước mặt phá vòng vây.

Một tiếng rít bén nhọn từ phía sau truyền đến, Đạo tộc võ sĩ tay cầm thiết đồng trong ánh mắt lóe ra một vẻ kinh hoảng, không đợi bọn hắn làm ra phản ứng, một mũi tên màu trắng như tia chớp ghim ngập vào trong mắt phải hắn, hắn kêu thảm thiết té ngã trên mặt đất.

Đường Liệp nắm ngay cơ hội tốt này, thân thể cấp tốc vọt tới trước, từ trong lổ hổng lao ra khỏi sự vây khốn của Đạo tộc nhân, tránh thoát hai lần công kích của hai gã Đạo tộc nhân trước sau, đao nhọn trở tay đâm vào trong cổ Đạo tộc nhân phía bên phải.

Mưa tên từ bốn phương tám hướng xuyên qua chui vào trong đội ngũ của Đạo tộc võ sĩ, tiếng kêu thảm liên tiếp qua đi, năm tên Đạo tộc võ sĩ táng mạng tại chỗ, hơn nữa Đường Liệp đích tay đâm chết ba tên, hơn phân nửa tiểu đội võ sĩ đã bị hao tổn trong con đường mòn hẹp hòi này.

Những Đạo tộc võ sĩ còn sống tựa hồ bị mưa tên xuất quỷ nhập thần này làm kinh hoàng, chẳng quan tâm việc tiếp tục tấn công Đường Liệp, xoay người hướng phương xa bỏ chạy.

Đường Liệp hướng không trung nhìn lại, sưu tìm đồng bạn đã viện thủ trong lúc nguy nan, một gõ Dực tộc võ sĩ thân hình cao lớn từ sau măng đá xoay quanh lao xuống tới, đến trước người Đường Liệp thì thả chậm tốc độ, vững vàng đứng trước mặt Đường Liệp, cánh chim rộng lớn trắng noãn nhẹ nhàng khép lại ở sau lưng.

Hắn cao chừng một thước tám, cỡ hai mươi bảy, hai mươi tám, nhưng tóc và lông mày đã trắng xóa, một đôi mắt màu lam sâu thẳm lẳng lặng nhìn Đường Liệp: " Các nàng bị Thái Đồ Nhĩ bắt đi rồi!"

" Ngươi là ai?"

" Lăng Ưng!"

Trong lòng Đường Liệp chấn động, tên này hắn không chỉ nghe qua một lần, Lăng Ưng chính là phản đồ mà Liệt Trảm căm thù đến tận xương tủy.

Huyền Ba công chúa và Huyên nhi dần dần thích ứng với hoàn cảnh tối tăm chung quanh, không khí ẩm ướt mà không sạch sẽ xộc tới, làm cho Huyền Ba nhịn không được ho khan.

" Công chúa, ngươi có sao không?" Huyên nhi nhịn đau bò tới sát bên người Huyền Ba công chúa. Trong bóng tối hai người gắt gao ôm cùng một chỗ, trong lòng đều đồng thời nghĩ đến thân ảnh của Đường Liệp.

Hy vọng trong lòng lập tức bị cảnh tượng trước mắt thay thế, hơn mười một thân ảnh màu đen nhanh chóng xúm lại chung quanh hai người, bên tai vang lên tiếng hít thở nặng nề của Đạo tộc võ sĩ.

Huyên nhi nắm sợi lông chim thanh khiết hoàn mỹ, mũi nhọn lóng lánh hàn mang lạnh thấu xương.

" Buông chống cự, ta không nghĩ thương tổn các ngươi!" Một thanh âm trầm thấp nói.

Trong bóng tối mơ hồ nhìn thấy quang mang như hột xoàn lóe ra, chính là hai mắt của người vừa nói chuyện, hắn giơ tay làm dấu hiệu, hai gã Đạo tộc võ sĩ bên người bèn châm lên ngọn lửa.

Huyền Ba và Huyên nhi rốt cuộc nhìn thấy rõ hoàn cảnh chung quanh.

Một nam tử Đạo tộc vóc người to lớn đang tách ra đám thủ hạ, chậm rãi hướng hai người đi tới, vóc người hắn cường tráng, quanh thân tràn ngập sức bật, khác hẳn những Đạo tộc võ sĩ khác, hắn không mặc bì giáp, những bộ vị chủ yếu nơi khuỷu tay và ngực dùng bạch kim phòng hộ, tóc ngắn màu đỏ giống như những cây châm nhọn dựng thẳng lên sau đầu, râu quai nón, đôi mày thô to, hai mắt hãm sâu, trong đôi mắt đen lóe ra quang mang giống như dã thú, ánh mắt hắn tham lam nhìn lên mặt Huyền Ba, trong nội tâm cảm thấy mừng rỡ và xao động, mạnh mẽ khống chế chính mình, giả ra hình dáng như tao nhã: " Vị cô nương này bị sợ hãi, tại hạ Thái Đồ Nhĩ, là thủ lĩnh của bọn họ!"

Huyền Ba lạnh lùng nói: " Ta không nhận ra ngươi, mau thả chúng ta rời đi!"

Thái Đồ Nhĩ phát ra tiếng cười to cuồng vọng, đám Đạo tộc võ sĩ phía sau cũng phát ra trận cười điên cuồng, hắn bỗng nhiên xoay người lại, trừng mắt nhìn thủ hạ, bạo quát: " Cười cái gì? Nếu quấy nhiễu vị cô nương này, ta sẽ vặn gãy cổ các ngươi!"

Đạo tộc võ sĩ hiển nhiên kính sợ hắn, cả đám ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Thái Đồ Nhĩ làm một dấu hiệu như mời, Huyền Ba và Huyên nhi lại lui ra sau một bước, gương mặt hắn đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng: " Đưa các nàng rời đi!"

Huyền Ba và Huyên nhi cố gắng phản kháng, lại bị hai thanh kiếm sắc bén gác trên vùng cổ trắng ngần, đành phải tiếp nhận sự thật bị bắt, dưới sự hiếp bức của đám Đạo tộc võ sĩ, đi vào trong bóng tối.

Trong lòng hai người đều thấp thỏm bất an, đám Đạo tộc võ sĩ hung tàn ngu muội này không biết sẽ đối đãi với các nàng như thế nào, hai nàng thậm chí không dám nghĩ tới.

Đi trong bóng đêm chừng nửa giờ, bên tai nghe được tiếng nước chảy ào ào, thị lực các nàng mặc dù không bằng đám Đạo tộc nhân suốt ngày sống trong bóng đêm, nhưng cũng có thể nhìn ra, phía trước là một mạch nước ngầm rộng lớn.

Một con thuyền đá lẳng lặng bỏ neo trong bóng tối, chiều dài thân thuyền chừng mười lăm thước, bề rộng chừng bốn thước, đầu thuyền và đuôi thuyền cao cao nhếch lên, tựa như trăng rằm trên bầu trời, thân thuyền dùng một loại tinh thạch tạo hình mà thành, loại đá này ẩn sâu trong lòng đất, mật độ còn thấp hơn so với thông thường, cho nên được Đạo tộc nhân dùng để chế tác đội thuyền.

Hai người bị áp giải lên thạch thuyền, vì phòng ngừa các nàng nhảy sông chạy trốn, Đạo tộc võ sĩ dùng dây thừng có tính chất đặc biệt trói hai nàng lại.

Thái Đồ Nhĩ hài lòng nhìn chiến lợi phẩm của mình, thấp giọng nói: " Mở thuyền!"

Đường Liệp và Lăng Ưng sóng vai đứng trên đỉnh dốc đá, bao quát nhìn xuống dòng sông cuồn cuộn bên dưới, nước chảy xiết không ngừng vỗ vào trên vách nham màu đỏ hai bên bờ, tạo ra bọt sóng trắng xóa.

Lăng Ưng lạnh lùng nói: " Chuẩn bị chưa?"

Đường Liệp gật đầu, Lăng Ưng nắm cánh tay hắn, bỗng nhiên hướng xuống dưới phóng đi, loại cảm giác nhảy từ độ cao xuống thế này là lần đầu tiên Đường Liệp trải qua, may là Lăng Ưng lượn trên không trung một quãng dài, lúc gần sát mặt nước thì mới thả thân thể Đường Liệp xuống, giảm bớt tốc độ cao rơi xuống khi Đường Liệp chìm vào trong nước.

Thân thể Đường Liệp rơi xuống nước thì Lăng Ưng thu hồi hai cánh rơi theo hắn, tốc độ nước chảy rất nhanh, Đường Liệp và Lăng Ưng mất một phen khí lực mới đến gần được vách đá, Lăng Ưng lớn tiếng nói: " Chúng ta dán vào vách đá, thuận theo nước chảy trôi xuống dưới nguồn, rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy lối ra của mạch nước ngầm."

Đường Liệp gật đầu, xuôi dòng hướng hạ du trôi xuống, ước chừng trôi đi khoảng cách hai trăm thước, nhìn thấy phía trước sóng lớn mãnh liệt, một cỗ mạch nước ngầm từ dưới dốc dá tuôn ra, nếu không phải trước đó Lăng Ưng đã nhắc nhở, Đường Liệp cũng không nghĩ đến bên dưới dốc đá lại còn lối ra của một mạch nước ngầm.

Muốn đi vào cửa mạch nước ngầm đối với bọn họ mà nói còn khó khăn hơn so với các hành động lúc trước, hai người cố gắng chống lại những cơn sóng lớn mãnh liệt, phải dùng nửa giờ mới thành công tiến vào trong cửa ra của mạch nước ngầm, hai người kéo lẫn nhau bỏ lên trên một tảng nham thạch, thở dốc một hồi thật lâu, mới có thể hồi phục lại.

Trong bóng tối sáng lên một đoàn quang mang, Lăng Ưng nâng một hạt dạ minh châu cỡ trái long nhãn, chiếu sáng khoảng cách chung quanh bọn họ chừng năm thước.

Đường Liệp nhìn theo hướng đầu nguồn của mạch nước ngầm, những cơn sóng lớn chạy chồm tạt vào vách núi, tốc độ nhanh cực kỳ, muốn đi ngược dòng lên đầu nguồn, căn bản là chuyện không có khả năng.

Lăng Ưng đem dạ minh châu nhét vào trong tay Đường Liệp: " Cầm chắc nó, ta thử mang ngươi bay qua đoạn sông này."

Đường Liệp tò mò nhìn Lăng Ưng, phản đồ của Dực tộc nhân, sẽ không vô duyên vô cớ trợ giúp mình, thấp giọng nói: " Tại sao ngươi lại trợ giúp ta?"

Hai mắt màu lam đậm của Lăng Ưng xẹt qua một tia hàn quang: " Ta làm việc toàn bộ là vì sở thích của chính mình, không có bất luận lý do nào khác!"

Lăng Ưng mở ra cánh chim trắng như tuyết, dùng sức vẫy động: " Ôm cổ ta, chúng ta phải phi hành một quãng đường dài, mới có thể đến bãi sông."

Đường Liệp cười nói: " Ta còn chưa bao giờ có thói quen ôm nam nhân!" Lời tuy như thế, nhưng cánh tay cũng đã ôm tới, Lăng Ưng lạnh lùng nói: " Ôm chặt ta, ngàn vạn lần không nên để ngã xuống!"

Thân thể hắn bỗng nhiên bay lên không, mạch nước ngầm khúc chiết uốn lượn, tiếng sóng ba đào gào rít giận dữ vỗ vào vách núi đá, vang vọng vào bên tai, hơi nước dâng lên khắp cả không gian, càng phát ra vẻ kinh tâm động phách.

Lăng Ưng khi thì bay thấp bên dưới mặt nước, khi thì bay lên trên cự nham phía trước, Đường Liệp nằm trên vai hắn, cũng có cảm giác giống như mình đang bay lượn, từ trước tới nay, hắn luôn có khoái cảm theo đuổi tốc độ cao, đối với hết thảy bây giờ, không cảm thấy sợ hãi chút nào, ngược lại có một phen cảm giác kích thích mới mẻ.

Dạ minh châu dưới việc phi hành tốc độ cao căn bản không có bao nhiêu tác dụng chiếu sáng, Đường Liệp bằng trực giác tính toán, Lăng Ưng có thể phi hành trong không gian nhỏ hẹp này, sức phán đoán và thị lực không những vượt xa người thường, mà đối với hoàn cảnh nơi này hắn còn hiểu rõ.

Lăng Ưng cấp tốc xoay tròn trên không trung, hướng bên phải lướt đi, tốc độ cao trùng qua khe hở hẹp hòi phía trước.

Thị lực của Đường Liệp đã dần dần thích ứng hoàn cảnh tối đen này, quang mang dạ minh châu chiếu rọi chung quanh, mặt nước nổi lên sóng gợn như vảy cá, vừa rồi mạch nước ngầm thô bạo lại trở nên ôn nhu, thật sự làm cho người ta khó thể tưởng tượng.

Mặt sông càng ngày càng rộng lớn, hai bên mạch nước ngầm bắt đầu xuất hiện bãi cát màu trắng, Lăng Ưng thoáng nghiêng thân thể một chút, góc độ lướt đi liền lập tức thay đổi, hắn vững vàng mang theo Đường Liệp hạ xuống bãi sông.

Đường Liệp buông thân hình của Lăng Ưng ra, hai chân cẩn thận dẫm trên cát, vững tin sẽ không bị lún xuống, lúc này mới bước về phía trước.

Lăng Ưng không nói một lời hướng phía trước đi đến, trên một khối cự nham màu trắng, dùng chủy thủ đào ra một hộp màu đen.

Đường Liệp tò mò đi tới xem, hắn quả nhiên suy đoán không sai, trước kia Lăng Ưng từng tới qua nơi này.

Lăng Ưng mở chiếc hộp màu đen, có vài món áo da, lấy ra một bộ đưa cho Đường Liệp: " Thay ra đi!"

Đường Liệp nhanh chóng cởi y phục của mình, thay bộ áo da màu đen, vừa vặn với thân hình, Lăng Ưng lại tìm ra một bình ngọc lưu ly, đổ ra một ít chất lỏng, thoa vào trên người Đường Liệp. Hắn thấp giọng giải thích: " Thị lực của Đạo tộc nhân mặc dù không cao lắm, nhưng khứu giác lại dị thường linh mẫn, loại nước thuốc này giúp cho thân thể của ngươi toát ra mùi vị giống như bọn họ, để tránh bọn họ xem thấu thân phận của ngươi."

Hắn lấy ra một cây bút, nhúng chút thuốc màu, vẽ lên mặt Đường Liệp những hoa văn kỳ quái: " Đạo tộc nhân không thích dùng mặt thật gặp người, điều này có lợi với hành động của chúng ta."

Hắn cũng tìm một bộ áo da màu đen mặc vào, nhuộm tóc thành màu đen, ở trên mặt vẽ hoa văn, sau đó đem quần áo hai người bỏ vào hộp, lại chôn dưới cát cạnh cự nham.

Hai người đi dọc theo bãi sông, dọc đường không nhìn thấy thân ảnh của Đạo tộc nhân nào, đi hơn mười dặm, mới nhìn thấy phía trước có một bãi đậu nho nhỏ, một con thuyền đá nho nhỏ đang lẳng lặng bỏ neo, người canh gác nơi này là một gã Đạo tộc nhân trung niên, nhìn hắn có vẻ đã buồn ngủ.

Nghe được tiếng bước chân của bọn họ, Đạo tộc nhân cảnh giác ngẩng đầu lên, nhĩ lực và khứu giác của hắn dị thường linh mẫn, hắn phán đoán người tiến tới là người bản tộc.

Lăng Ưng lầm bầm nói gì đó với Đạo tộc nhân, hai người cúi đầu nói cái gì, Đạo tộc nhân kia không ngừng lắc đầu, nói chuyện trong chốc lát, mới tươi cười rạng rỡ gật đầu, nhiệt tình vỗ bả vai Lăng Ưng.

Lăng Ưng lấy bên hông ra một hạt dạ minh châu cỡ hạt đậu tương, nhét vào trong tay Đạo tộc nhân, Đạo tộc nhân kia ngắm nhìn quang hoa dạ minh châu lóe ra, phát ra tiếng cười vui mừng rỡ.

Lăng Ưng hướng Đường Liệp nháy mắt, Đường Liệp hiểu ý, liền đi lên thuyền nhỏ, Lăng Ưng kéo dây neo, đẩy mái chèo, toàn lực chèo mạnh, chiếc thuyền ngược dòng lao đi.

" Ngươi mua chiếc thuyền nhỏ này sao?" Đường Liệp tò mò hỏi.

Lăng Ưng gật đầu: " Muốn đi tới Mạt Đề Á, phải dùng cách này."

" Mạt Đề Á?"

" Mạt Đề Á là Anh Hùng Chi Thành của Đạo tộc nhân, nhưng tình huống chân thật thì rất hỗn loạn và vô trật tự."

Đường Liệp lo lắng hỏi: " Các nàng bị bắt tới Mạt Đề Á?"

" Sau khi Đạo tộc nhân bắt được tù binh và chiến lợi phẩm, sẽ toàn bộ vận chuyển tới Mạt Đề Á, trong tế đàn của bọn họ sẽ bái tạ ân điển của chân thần Đa Trắc, sau đó sẽ tiến hành phân phối, thuận lợi thì chúng ta sẽ chạy tới trước khi bọn họ phân phối chiến lợi phẩm."

Nhớ tới Huyền Ba và Huyên nhi đã rơi vào trong tay Đạo tộc nhân, Đường Liệp trong lòng nóng như lửa đốt, sợ Đạo tộc nhân bất lợi đối với hai nàng.

Lăng Ưng tựa hồ đoán được sự lo lắng của Đường Liệp, thấp giọng nói: " Ngươi yên tâm, trước khí bái tạ chân thần Đa Trắc, sẽ không ai dám bất lợi với chiến lợi phẩm, mặc dù là thủ lĩnh Thái Đồ Nhĩ của bọn họ cũng không dám ngoại lệ!"

Đường Liệp nhìn Lăng Ưng, mặc dù hắn không biết Lăng Ưng, nhưng trong lòng lại đối với Lăng Ưng thập phần tin cậy, hắn tin tưởng Lăng Ưng cũng có mục đích giống như mình: " Dực tộc nhân vì sao gọi ngươi là phản đồ?"

Trong ánh mắt màu lam biển của Lăng Ưng lóe ra ánh sáng, không trả lời câu hỏi của Đường Liệp, chỉ hỏi ngược lại: " Ngươi làm sao kết bạn với Dực tộc nữ tử kia?"

Đường Liệp thở dài nói: " Bây giờ chúng ta là đồng bạn, phải tin tưởng lẫn nhau, nàng gọi là Huyên nhi, lúc ta quen biết nàng, cũng không biết nàng là Dực tộc nhân, hai cánh của nàng có thể ẩn hình."

Lăng Ưng nói: " Mỗ Mẫn Nạp đã nói cho ta biết, bạn của ngươi là hậu nhân của Tường Không gia tộc." Nhớ lại thảm trạng tử vong của Mỗ Mẫn Nạp, hai mắt lãnh khốc của Lăng Ưng đã ươn ướt, đối với Mỗ Mẫn Nạp hắn không phải là cảm tình thông thường, vị bà bà khả kính này đã một tay nuôi dưỡng hắn lớn lên.

" Ngươi cũng là hậu nhân của Tường Không gia tộc?" Đường Liệp tựa hồ đoán được điều gì.

Lăng Ưng mấp máy môi, cũng không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

" Lỗ đề na na...lỗ đề na na..." Trong sóng gió mờ mờ ảo ảo truyền đến một trận tiếng kêu hoảng sợ, Đường Liệp đưa mắt nhìn lại, lại thấy cách đó không xa trên đá ngầm, có một thân ảnh thon gầy đang nhúc nhích, giống như đang kêu cứu.

" Có người!" Đường Liệp lớn tiếng nói.

Gương mặt Lăng Ưng không chút thay đổi, nói: " Đạo tộc nhân, không cần để ý tới hắn!"

" Trát mạc nại...trát mạc nại...."

" Cứu mạng...cứu mạng a!" Trong thời gian ngắn mà tên Đạo tộc nhân kia đã biến hóa liên tục vài loại ngôn ngữ, làm cho Lăng Ưng cũng không khỏi cảm thấy tò mò, trong ấn tượng của hắn từ trước tới nay về ngôn ngữ thì Đạo tộc nhân là yếu kém nhất, có thể thuần thục vận dụng nhiều loại ngôn ngữ như vậy thì Đạo tộc nhân này không phải là người bình thường.

Đường Liệp có chút không đành lòng nhìn phương hướng của đá ngầm: " Nếu chúng ta không cứu hắn, nói không chừng hắn sẽ chết!"

Lăng Ưng lạnh nhạt nói: " Vị trí đá ngầm đó rậm rạp vô cùng, chỉ sợ thuyền nhỏ của chúng ta còn chưa tới gần, sẽ bị vỡ thành bột mịn, vì một Đạo tộc nhân xa lạ có đáng giá làm như vậy không?"

Đường Liệp thấp giọng nói: " Nhưng mà...chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn hắn chết, ta chèo thuyền, ngươi bay qua cứu hắn!"

Lăng Ưng lạnh lùng nhìn Đường Liệp: " Đừng quên, bây giờ chúng ta đã ngụy trang thành Đạo tộc nhân, chẳng lẽ ngươi muốn chủ động bại lộ thân phận của chúng ta?"

Khoảng cách đá ngầm càng ngày càng gần, Đường Liệp đã thấy rõ, trên đá ngầm là một gã thanh niên toàn thân trần truồng, tay chân hắn đều bị xích sắt khóa lại, làn da đã bị ngâm nước đến phù thũng trắng bệch, gương mặt võ vàng đã tràn ngập vẻ khẩn cầu cùng chờ mong.

" Cứu mạng..." Thanh âm của hắn đã khàn đục, nhìn thạch thuyền sắp chạy nhanh qua bên người, ánh mắt một lần nữa biến thành tuyệt vọng.

Đường Liệp dứng dậy: " Ta phải cứu hắn lên!" Không đợi Lăng Ưng đồng ý, liền nhảy xuống thuyền đá, toàn lực hướng đá ngầm bơi đi.

Lăng Ưng kinh hãi, ngầm thở dài một hơi, đành thay đổi phương hướng chèo thuyền, để cho thạch thuyền dừng lại tại vị trí tiếp cận đá ngầm.

Nước chảy trong vùng này ổn định, Đường Liệp thành công đi tới trên đá ngầm, người tuổi trẻ kia tràn ngập cảm kích nhìn Đường Liệp: " Phất ni na...phất ni na..."

Đường Liệp cũng không rõ ý tứ của hắn, phỏng chừng hắn đang tạ ơn mình. Hắn nhìn xích sắt khóa người tuổi trẻ, chỉ bằng vào lực lượng hai tay dám chắc không thể mở ra. Đành phải xốc hai tay hắn lên, để cho hắn ôm cổ của mình, cõng hắn bơi về phía thuyền đá.

Dưới sự trợ giúp của Lăng Ưng, Đường Liệp đưa tên thanh niên trần truồng lên thạch thuyền, sau đó mình cũng leo lên, bởi vì bị ngâm trong nước thời gian dài, tên thanh niên cực độ rét lạnh, trùm lấy mao thảm trong thạch thuyền, hồi lâu mới hòa hoãn lại, tràn ngập cảm kích nhìn phía Đường Liệp: " Phất ni na..."

Lăng Ưng cứng rắn nhìn hắn: " Đông lý mễ kỳ?"

Gương mặt trắng bệch của tên thanh niên cụp xuống, sau đó hắn ngưng mắt nhìn Lăng Ưng nói: " Các ngươi không phải Đạo tộc nhân?"

Đường Liệp và Lăng Ưng sắc mặt đồng thời kịch biến, may mắn gương mặt đã hóa trang, từ bề ngoài nhìn không ra vẻ biến hóa, bọn họ đều nghĩ không ra vì sao tên thanh niên này vừa nhìn đã nhận ra thân phận của bọn họ?


/129

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status